1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Giai Nhân Ôn Nhu Của Hắc Báo - Lâm Tuyết Nhi (Hoàn - Chờ Beta)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,270
      [​IMG]
      Giai nhân ôn nhu của Hắc báo
      Tác Giả: Lâm Tuyết Nhi
      Edit: LucKy
      Beta: QH
      Số Chương 10
      Thể Loại: Đại
      Văn án:

      Hic.. chán ghét bản thân mình vô dụng

      Người đàn ông này vừa bá đạo lại vừa đáng giận, còn ở trước mặt giả bộ thần bí.

      Cố tình từ bốn năm trước cẩn thận bắt đầu nhặt được . bị ăn gắt gao,trải qua việc bị khi dễ vô cùng bi thảm. Mấy em trai học lớp tặng hoa cho , khó chịu " giáo huấn " phen

      ra ngoài tìm việc, nổi giận hung hăng " sửa chữa" chút, nhưng bản thân lại quang minh chính đại mang theo phụ nữ ra vào khách sạn.

      Khi thấy đau lòng muốn chết, cũng chỉ đơn giản câu "Cần thiết cho công việc" Liền sử dụng phương pháp cũ chỉnh binh bại như núi đổ!

      Hu hu... Lần này có quỷ mới tha thứ cho ... nghĩ tới để ứng phó với chiến tranh lạnh và quyết tâm chưa từng có của thế nhưng tiếc dùng tới chiêu đặt cuộc tính mạng của chính mình...​
      Last edited: 15/3/15
      Hale205, Thanhle76, AChu20 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,270
      Chương 1
      Edit: Lucky


      Hôm nay là thứ bảy, vừa vặn là buổi lễ tốt nghiệp của đại học T.

      Buổi lễ diễn ra xong lúc giờ trước, màu xanh biếc của cây cỏ dạt dào trong sân trường, chung quanh có thể thấy được mọi người đầu đội mũ, thân mặc lễ phục tốt nghiệp, trong tay cầm cameras hoặc máy chụp hình để lưu lại những khoảng khắc kỷ niệm này.

      Kiều Vũ Tâm trong tay cầm đoá hoa hồng, được bạn học kéo chụp ảnh, bộ dạng ngọt ngào, thanh tú, cá tính lại thập phần ôn hoà nên ở trong bốn năm đại học hay trong chính lớp học của , là người có mối nhân duyên tốt nhất trong nhóm nữ sinh.

      Đương nhiên hôm nay thu được chỉ bó hoa mà là nhiều đến nỗi tay ôm xuể, nhưng lúc này chỉ ôm trong tay bó hoa hồng, mà người tặng hoa cũng là người mà coi trọng nhất nên như thế nào cũng luyến tiếc đặt xuống

      "Vũ Tâm, chúng ta cũng đến chụp ảnh chung nha" Lạc Nhã Quân đầu tóc ngắn gọn gàng là người bạn tốt nhất của Kiều Vũ Tâm, tình cảm của hai người còn thân hơn cả chị em.

      "Được" Kiều Vũ Tâm ôn hoà gật đầu, mái tóc dài thẳng lại đen nhánh, mềm mại phụ trợ khuôn mặt càng thêm xinh đẹp.

      đem khuôn mặt nhắn gần sát bạn tốt, Lạc Quân Nhã kéo tay giơ máy ảnh chụp được hai bóng người xinh đẹp, sau khi chụp xong 4,5 tấm ảnh Quân Nhã cười meo meo "hắc hắc hắc, nếu mình đem hình chụp của cậu để lên trang web của tớ, nhất định được nhiều người bỏ phiếu"

      Kiều Vũ Tâm vừa cười vừa tức giận liếc Quân Nhã "Cậu sợ thiên hạ chưa đủ loạn sao?"

      Lạc Quân Nhã hào phóng gật đầu "đúng vậy, cứ như vậy, nếu người bạn trai thần bí của bạn biết ta mới có thể càng hiểu được bạn càng quý trọng bạn, hiểu được có bao nhiêu ruồi bọ thèm dãi bạn, hận thể đem bạn ăn sống nuốt tươi"

      "Cậu đừng bậy, ... ấy có nhiều công việc bề bộn, mình cần ấy vì chuyện của mình mà phải bận tâm"

      Lạc Quân Nhã trợn to mắt, thở dài---

      “này này, bạn thôi giúp ta , bạn cũng đừng có cái việc gì cũng đều suy nghĩ cho ta có được hay vậy? Có lúc mình hoài nghi ta có đem cậu để trong lòng hay ? Cậu đơn thuần như thế, ngoan hiền như con cừu , bị ta ăn gắt gao, mọi việc đều nhân nhượng cho ta, chính bạn đem ta làm hư đấy.”

      Kiều Vũ Tâm vội vàng lắc đầu, mái tóc đen nhánh cũng giống như hoảng loạn theo tâm trạng của .

      " ấy đối với mình tốt lắm, ... ấy có đưa hoa cho mình nha!" Giống muốn chứng minh cái gì, đem hoa hồng trong lòng đưa ra.

      “Mình xin bạn đó, có đống người ai cũng tặng hoa cho bạn mà, ta căn bản có mấy phần thành ý, nếu ta có thành ý nên tự mình tham gia lễ tốt nghiệp của bạn, đem chuyện của bạn đặt ở vị trí quan trọng nhất, đem bạn nâng niu trong lòng bàn tay, bạn đáng giá để người ta đối đãi tốt.

      Kiều Vũ Tâm ôn nhu cười cười."Tớ thấy ủy khuất đâu, trước mắt như vậy cũng rất tốt."

      Nghe vậy, Lạc Nhã Quân nhịn được trợn trắng mắt.

      Trong bốn năm này, gặp qua người đàn ông kia vài lần, ta cho cảm giác vừa thâm trầm gì sánh được lai vừa thần bí rất khó tiếp cận. . hiểu lúc trước vũ tâm tại sao bị theo đuổi , nam nhân kia căn bản là khối băng, chỉ là ánh mắt liền đông lạnh khiến người thẳng phát run, ai... Ngẫm lại, đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu đáng tiếc a.!

      Lúc này, di động trong túi Kiều Vũ Tâm vang lên, vội vã tiếp nghe, cười đáp vài tiếng.

      “Vâng, buổi lễ xong, em và Nhã Quân ở chung, chúng em chụp ảnh… Sao! đến rồi! ? tại ở cổng trường..." khuôn mặt nhắn của trong nháy mắt nhiễm lên tia sang kinh hỉ, hai gò má đỏ bừng , rất đẹp."Đợi chút, em lập tức liền ra ngoài!"

      Cắt đứt di động, giương mắt nhìn vẻ mặt hiểu lại quá thích của Lạc Nhã Quân, áy náy : "Nhã Quân, mình phải rồi, ấy đặc biệt tới đón mình... Vậy, chúng ta tìm thời gian ra uống uống trà, chuyện phiếm sau, có được ?"

      "Có thể được ? Dù sao có người liền cần bạn, đồ có nhân tính ! , đừng ở chỗ này chướng mắt của mình."

      "Bạn sao lại như vậy ?Mình, mình mới có..." Kiều Vũ Tâm đỏ mặt phản bác.

      " có mới là lạ." nhìn vẻ mặt bạn tốt quẫn bách, Lạc Nhã Quân nhịn được cười ra."Được rồi, được rồi, nhanh đưa lễ phục cùng mũ cởi ra, đợi lát nữa mình giúp bạn trả, bạn nhanh gặp người trong lòng !"

      Kiều Vũ Tâm cũng tươi cười ."Nhã quân, chỉ biết bạn đối mình tốt nhất ."

      Cởi lễ phục cùng mũ, thân phấn lam âu phục, có vẻ tươi mát mê người.

      "Vậy mình trước, bye-bye." Kiều Vũ Tâm vẫy vẫy tay, hướng cổng trường vội vàng chạy tới.

      Vừa bước ra cổng trường, chiếc xe thể thao bọc thép màu xám tro chờ ở nơi đó, rất nhiều người qua đều nhịn được đều đưa mắt ngắm nhìn.

      Kiều Vũ Tâm hít hơi sâu muốn tới gần, bên trái đột nhiên hướng đến cái bóng đen, đem ngăn trở.

      "Học tỷ, chúc mừng chị tốt nghiệp, hoa này em tặng chị."

      "A? !" Kiều vũ trong lòng vừa nghĩ, mới nhớ ra người thanh niên này là học đệ học năm ba của .

      "Học tỷ, em lần đầu tiên tặng hoa cho phụ nữ, chị nếu nhận, em rất khổ sở ."

      Nghe vậy, Kiều Vũ Tâm tự nhiên lộ ra mỉm cười, chân thành gật gật đầu, vươn tay đem bó hoa đối phương tặng nhận lấy."Cám ơn em."

      "Đừng, đừng, đừng khách sáo..." Người thanh niên hình như đỏ mặt, gãi đầu, lắp bắp

      : "Học tỷ, em muốn ... Nếu chị có rảnh, em, em muốn mời chị..."

      " ấy rảnh." Bỗng nhiên giọng nam lãnh khốc chen vào, cường hãn trả lời thay Kiều Vũ Tâm.

      Kiều Vũ Tâm xoay mình nhảy dựng, vẫn còn chưa kịp hiểu tình huống, thân người mảnh khảnh bị nhấc bổng lên, người đàn ông lời theo hướng chiếc xe thể thao mà bỏ .

      Ngay sau đó, bị nhét vào ghế phụ lái, người đàn ông trầm mặt xuống giúp thắt dây an toàn.

      Xảy ra chuyện gì ? ! tầm mắt của yên lặng đuổi theo , thẳng đến lúc ngồi vào chỗ tay lái, đạp chân ga, xe lấy tốc độ sét đánh kịp bưng tai chạy như bay ra ngoài, mới thoáng phục hồi tinh thần lại.

      "Duẫn thần..." giọng gọi “ làm sao vậy?”

      Nghiêm Duẫn Thần mím môi trả lời, mười ngón cầm tay lái, hai mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm nhìn chăm chú trước mặt, giống như giờ này khắc này còn có việc gì khác quan trọng hơn so với chuyên tâm lái xe.

      "Tai sao lại tức giận? Xảy ra chuyện gì ?" Kiều Vũ Tâm lại hỏi.

      nghiêng đầu liếc nhìn cái, phát trong mắt của lộ ra hơi nước, khiếp sợ, giống như chú thỏ vừa đáng thương, vừa vô tội.

      Bất đắc dĩ người đàn ông này cố chấp, vẫn thối mặt câu, xe ngừng chạy nhanh, vội vã, hoàn toàn để ý Kiều Vũ Tâm tới ngồi ở bên cạnh .

      Bên trong xe rơi vào buồn bực trầm mặc.

      Loại giày vò này khí giằng co gần nửa giờ, chiếc xe thể thao chạy vào khu dân cư cao cấp nằm ở nội hồ, sau đó tiến vào căn nhà màu vàng nhạt đưa xe vào trong gara, người đàn ông rốt cục tắt động cơ, thản nhiên bỏ lại câu --

      "Xuống xe."

      Kiều Vũ Tâm cúi đầu xuống, đem khuôn mặt nhắn vùi vào trong bó hoa, ngồi ở ghế bất động, hai vai mảnh khảnh lại nhàng run run .

      Nghiêm Duẫn Thần khẽ híp mắt, tự mở cửa xe bước xuống.

      chậm rãi bước lại đây phía , mở cửa xe thay từ bên ngoài, khom người vào cởi bỏ dây an toàn, đem người run rẩy trong xe bế ra.

      Trong ngực người đàn ông tản ra mùi vị quen thuộc lại an toàn, Kiều Vũ Tâm đem khuôn mặt nhắn vùi vào trong lòng , ôn thuần vô cùng tùy ý ôm mình.

      Bước chân vững vàng, Nghiêm Duẫn Thần ôm sải bước tới thang máy trong gara, hai mươi giây sau, bọn họ đến lầu 3 phòng sinh hoạt chung.

      ôm người trong lòng qua phòng sinh hoạt chung, trực tiếp tiến vào phòng ngủ chính.

      Kiều Vũ Tâm vừa bị đặt ở giường, bó hoa trong ngực khiến cho người đàn ông khỏi khó chịu lấy , thô lỗ để tại thảm.

      "A!" hoảng sợ, rốt cục cũng ngẩng mặt lên, khuôn mặt nhắn dính đầy nước mắt ra ở trước mắt .

      Phát giác tính nhảy xuống giường nhặt lại bó hoa này, Nghiêm Duẫn Thần nhanh tay lẹ mắt, cánh tay chụp tới, nắm eo của tha trở về.

      "Duẫn Thần..."

      "Muốn đâu?"

      ", buông."

      " buông." ỷ vào ưu thế của thân thể, liền dễ dàng đem chế phục trong lòng, khuôn mặt tuấn có vẻ bí hiểm, trừng mắt nhìn điềm đạm đáng .

      "... Hoa đó... , làm sao có thể vứt mặt đất?" Người đàn ông khó được lần mua hoa tặng , muốn đem bó hoa hồng trân quy kia cắm vào trong bình, lại ác liệt vứt bỏ .

      "Vì sao thể?" Nghiêm Duẫn Thần mắt đẹp nheo lại, " thấy vừa mắt."

      "Đó là tặng em, sao có thể làm như vậy? Em, em thực thích hoa hồng kia, ràng là mua đến tặng em, còn xem vừa mắt..." thanh lên án, nước mắt như từng hạt trân châu từ khóe mắt chảy xuống, cái mũi đáng cũng trở nên hồng hồng .

      Nghiêm Duẫn Thần mím chặt đôi môi mỏng, vẫn hung hãn : "Ai dạy em nhận hoa người khác tặng? trong tay em ôm hoa của , cho phép nhận lấy hoa người khác đưa, vừa rồi là muốn trực tiếp cho tên nhóc kia hai đấm, cho biết em là ai !"
      Hale205, Iluvkiwi, hanh dau20 others thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,270
      ", ..." Kiều Vũ Tâm quả thực thua người đàn ông này, mặt đỏ lên hét: "Học đệ tặng hoa cho em lại có gì đúng!"

      Nghiêm Duẫn Thần hừ lạnh."Cậu ta rắp tâm bất lương."

      "Mới có!"

      "Đó là tại em ngốc nghếch! Thần kinh quá thô, phản ứng lại trì độn, mới có thể có cảm giác."

      Kiều Vũ Tâm mắt đẹp trừng trừng."Sao lại mắng em? ! , ... Hic hic..."

      Trong lòng là khó chịu. Giống như bị lực lượng vô hình gắt gao nắm chặt. Hôm nay là buổi lễ tốt nghiệp của , chỉ muốn được ở bên cạnh để chúc mừng, nhưng người đàn ông đáng giận này lại phá hủy tất cả.

      Khuôn mặt tuấn với thần sắc hung dữ bỗng nhiên cứng đờ, nhân nhượng, buồn bực hỏi: "Em khóc cái gì? đâu có khi dễ em!"

      Còn có? khi dễ , có!

      "Hu hu..." Kiều Vũ Tâm đem khuôn mặt nhắn nghiêng qua bên, bộ dáng lê hoa mang vũ mặc cho ai nhìn đều phải mềm lòng.

      "Đừng khóc." ra lệnh, nhưng lại hề có hiệu quả.

      Đột nhiên, đem khuôn mặt nhắn của kéo lại, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng, xinh đẹp của .

      "Ngô ngô... ..." phải tức giận sao? Sao lại, sao lại còn có thể như vậy? Kiều Vũ Tâm giãy dụa, nhưng hút vào lồng ngực toàn là hơi thở mãnh liệt cuả người đàn ông này, ưm tiếng, liền bị lưỡi nóng nam tính tiến quân thần tốc, thể ngăn cản.

      "Vũ Tâm, em là của , ai cũng đừng mong cướp em từ trong tay ." Từ đôi môi mỏng phun ra lời kiên định, bừa bãi hút ngọt ngào của .

      Bàn tay to vén cao làn váy của , âu yếm da thịt nõn nà, lại chậm rãi tiến vào trong đùi của , cách quần lót, qua lại đùa giỡn chỗ mẫn cảm nhất của .

      "Ân... Ngô..." Kiều Vũ Tâm khẽ cau mày, toàn thân giống như có dòng điện chạy qua khắp toàn thân, khó có thể khắc chế phát ra tiếng rên rỉ mê người, theo phản xạ kẹp chặt hai chân, nhưng cánh tay cường hãn mà hữu lực của người đàn ông này ngăn trở tất cả.

      Nghiêm Duẫn Thần chặn lại đôi môi thơm của , phát ra tiếng cười khàn khàn đáng giận, tựa hồ đối với kháng cự vô ích của cảm thấy buồn cười.

      Cái miệng của da thịt non mềm của ấn hạ vô số nụ hôn, để sát vào bên tai đỏ lên của : "Vũ Tâm, em biết , em càng giãy dụa, càng phản kháng, chỉ càng thêm hưng phấn, càng muốn khi dễ em, đem em lột sạch , sau đó đem em toàn bộ nuốt vào trong bụng... Em thích làm như vậy, đúng hay ?"

      Mặt Kiều Vũ Tâm đỏ bừng, hai tay vô lực đẩy bờ vai của .

      "Mới có! ... đứng lên... Hic hic... đáng ghét quá... rất đáng ghét..." Chỉ biết dùng loại phương thức " công bằng" này đối phó , người đàn ông này rất đáng ghét !

      " cho phép bất kỳ người đàn ông nào mơ ước tới em." gầm , dễ dàng kéo quần lót của .

      " -- "

      "Bé dối." Tay trực tiếp bao phủ lên đóa hoa nữ tính, ở cực độ mềm mại tìm kiếm hoa hạch mềm mại mẫn cảm nhất.

      "Ôi a!" Cả người Kiều Vũ Tâm khỏi run rẩy, thân thể mềm mại ở dưới đùa nghịch của người đàn ông khẽ cong người.

      "Vũ Tâm... Em muốn , thân thể của em thành thực thuyết minh tất cả, cho dù đáng ghét, em vẫn thể rời khỏi ." tự phụ lại kiêu ngạo, khuôn mặt tuấn mở nụ cười câu hồn người khác tựa như ma quỷ.

      "Ngô..." Kiều Vũ Tâm đáng thương ra lời, bị người đàn ông ngăn chặn, chỉ có thân thể mất tự do, ngay cả tâm cũng trao cho từ rất lâu, làm sao có thể thoát khỏi ?

      Lửa thiêu đốt ở trong cơ thể, tay ngừng tra tấn , ở chỗ nữ tính tư mật phát ra mùi thơm nồng đậm, hoa tâm dần dần dễ chịu.

      "Duẫn Thần..." nhàng gọi tên của , ý thức từng giọt từng giọt bị phá hủy, có thể kiên trì gì đó muốn nhiều lắm.

      Người đàn ông tựa hồ nghe thấy nội tâm của thỉnh cầu cùng khát vọng, yên tĩnh tác động môi mỏng.

      nhanh chóng đứng dậy, đem toàn bộ quần áo cởi, thân hình cường tráng tuấn mỹ lại lần nữa ở người , mười ngón tay tà ác mau lẹ gọn gàng cởi quần áo người , làm cho hai người trần trụi dán sát vào nhau.

      cẩn thận nắm chặt cằm , đầu lưỡi khí phách tham nhập trong miệng , quấn quýt lấy chiếc lưỡi thơm mềm, muốn hoàn toàn thừa nhận.

      Kiều Vũ Tâm phát ra tiếng nức nở, đầu óc sớm bị nóng bỏng đốt cháy đến mơ mơ màng màng, bị động cùng dây dưa, để cho hơi thở của chiếm lĩnh hô hấp của , tùy ý muốn làm gì làm.

      "Ngoại trừ ra, ai cũng đừng hòng có được em." Nghiêm Duẫn Thần tuyên thệ, bàn tay lớn nắm giữ bên bầu ngực sữa trắng như tuyết của , hơi trừng phạt bóp .

      "A a..." Khuôn mặt nhắn của Kiều Vũ Tâm đỏ bừng, mày nhăn lại thở dốc.

      nhịn được vặn vẹo thân mình, bầu ngực sữa trắng noãn run đẹp sao tả xiết, Nghiêm Duẫn Thần phát ra tiếng gầm giống như loài dã thú, khuôn mặt tuấn tú phủ xuống dưới, ngậm lấy nhũ tiêm mê người củ .

      "Duẫn Thần... Hừ ân..." là khó chịu, ngực của giống như sắp nổ tung.

      Người đàn ông dùng môi lưỡi khiêu khích làm cho Kiều Vũ Tâm gần như điên cuồng, thân thể của ngừng mà run rẩy, giữa hai chân mật dịch chảy dừng, trận lại trận,làm thấm ướt lối vào ngọt ngào.

      "Muốn , Vũ Tâm?" Nghiêm Duẫn Thần khàn khàn hỏi, chen vào giữa hai chân ướt át của , cố ý làm cho nam tính dâng trào lớn nhàng cọ sát hoa tâm, dẫn đến phát ra tiếng rên rỉ như mèo con

      "Ngô... Ân hừ..." cắn chặt môi, khuôn mặt nhắn khẽ nhíu lại, khóe mắt lại chảy ra lệ quang ủy khuất.

      " muốn nghe em , em muốn , Vũ Tâm." Ngữ khí của mang theo mệnh lệnh, bàn tay to thô lỗ vặn bung hai chân của ra, muốn đóa kiều hoa trong suốt kia hoàn toàn nở rộ đối với , lại chậm chạp tiến công.

      "Hu hu hu..." Kiều Vũ Tâm bật khóc, chịu nổi tra tấn của .

      Người đàn ông này đùa bỡn như vậy mới vui vẻ, những lần mà tới ba lần phá hủy ý chí của , cướp đoạt tôn nghiêm của , tận tình khi dễ , mà lại khắc chế được cảm tình, ngốc nghếch đem tâm của chính mình đặt ở người .

      đúng là đồ ngu, ai cũng , lại .

      đúng là ngu ngốc mà!

      Càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, thế nhưng thương tâm bật khóc, khuôn mặt đỏ hồng thấ ướt nước mắt,người có tâm địa sắt đá nào nhìn thấy đều phải đưa cờ trắng đầu hàng.

      Trong ngực Nghiêm Duẫn Thần khẽ nhói, lại nhìn chăm chú, đôi mắt thâm thúy thoáng qua tia ảo não khó có thể nhìn thấy, lập tức nheo lại mắt, trầm giọng quát khẽ: "Đừng khóc nữa."

      Kiều Vũ Tâm vẫn khóc, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống chút cũng ngừng rơi.



      Đột nhiên trong lúc đó, người đàn ông cúi người xuống, hôn lên môi của , lại lần nữa khắc sâu nụ hôn, cũng ngăn chặn phát ra tiếng khóc nức nở.

      Giây tiếp theo, trầm thắt lưng, nam tính nóng rực ngang nhiên tràn ngập trong , chiếm lĩnh thân thể của .

      "Ngô --" Kiều Vũ Tâm khỏi mở to mắt, cảm xúc bất ngờ xảy ra làm cho cả thân thể của như bị điện giật, nóng cháy đến mức như sắp hòa tan.

      Vừa tiến nhanh vào hoa kính chật chội lại ẩm ướt của , Nghiêm Duẫn Thần lập tức vận động ngừng, đè thân thể xinh đẹp dưới thân, rút ra, rồi lại đâm mạnh vào, mỗi lần đâm sâu, sâu, làm cho hoa huyệt mềm mại kia ngừng phun ra nuốt vào nam căn to của , muốn , muốn tất cả những gì của .

      "Tất cả, tất cả những thứ này, chỉ có mới có thể cho em. Vũ Tâm... Vũ Tâm xinh đẹp của ... Em có thể trốn nơi nào?"

      ra sức đâm vào rồi rút ra, hai tay nổi lên gân xanh, tràn ngập sức mạnh, làn da màu đồng ngừng tuôn ra mồ hôi, rơi tí tách làn da trắng noãn nà nhưng lúc này hồng toàn bộ.

      Hơi thở của vây quanh , mê hoặc , làm cho quên mất rụt rè cùng tranh chấp, cũng quên mất ủy khuất cùng ưu thương, cái miệng nhắn bị hôn phát ra tiếng thét chói tai mà cảm thấy thẹn, hai chân thon dài theo bản năng kẹp chặt , cầu xin cho càng nhiều.

      Nghiêm Duẫn Thần thở dốc, khàn khàn nở nụ cười.

      "Đúng vậy, kẹp chặt , dùng sức kẹp chặt, khát vọng trong lòng em, thỏa mãn toàn bộ cho em."

      Bờ ngực cứng rắn vững chãi cọ sát lên bầu ngực sữa mềm mại của , xiết chặt cánh tay ôm lấy , sức mạnh nóng bỏng lại đâm sâu vào giữa hai chân .

      "Ưm a --" Kiều Vũ Tâm khỏi nghênh hợp với ,hai cánh tay mềm nhũn gắt gao ôm chặt cổ của .

      Ngọn lửa cháy bỏng đốt hai người, hưởng đến mùi vị dục tiên dục tử, chỉ có người đàn ông này có thể cho thể nghiệm khắc cốt minh tâm như thế.

      "Duẫn Thần... Duẫn Thần..." thét lên thân cùng tâm đều giao trong tay , hề còn là của mình.

      " ở đây, Vũ Tâm..." lại hôn lên đôi môi ngọt ngào, thắt lưng ra sức vận động, đánh tan tất cả suy nghĩ trong .

      "A a a..."

      "Chúng ta cùng thiên đường !" Hỏa lực của toàn bộ khai hỏa, càng cuồng dã giữ lấy .

      "Aa a..”

      Người đàn ông tốc độ càng lúc càng nhanh, lực lượng cũng càng ngày càng nặng, đến cuối cùng, như dã thú hóa thành hình người, hoàn toàn bị dục vọng khống chế

      Dưới tiếng rên rỉ cùng tiếng thét chói tai khống chế được của , điên cuồng lại lỗ mãng cắn xé , đem linh hồn của mang lên tận đám mây, cho tựa như đặt mình trong thiên đường, vĩnh viễn thể quên được cảm xúc tuyệt vời này.
      Hale205, Thanhle76, Iluvkiwi21 others thích bài này.

    4. Punpu2101

      Punpu2101 New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      Tiếp nàng ơi:yoyo66:

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,270
      Chương 2:
      Edit: Lucky
      Beta: QH​

      chiếc giường lớn hỗn độn, thân ảnh mảnh khảnh nữ tính ngồi dậy.

      Kiều Vũ Tâm cẩn thận bước xuống giường, theo bản năng liếc nhìn người đàn ông nằm úp sấp ngủ bên cạnh, khuôn mặt tuấn mang theo vẻ đẹp mị hoặc được mái tóc đen dầy che hơn phân nửa, trần trụi ở bên ngoài tấm drap là tấm lưng kiên cường cùng hai chân khỏe mạnh màu đồng, kết hợp rất hoàn mỹ, làm lòng của rung động thôi.

      thương .

      rất ràng lựa chọn của bản thân.

      Từ bốn năm trước, ở trong đêm mưa cứu người bị thương do đạn bắn trúng chính là ,từ lúc đó vận mệnh của hai người chung đường tự nhiên lại được cột chặt lại vào nhau, vĩnh viễn bao giờ có thể tách ra.

      muốn hỏi đến công việc riêng của , ở cạnh bên nhau mấy năm nay, hiểu được công việc của , biết có bao nhiêu người bạn, cũng chưa từng gặp qua người nhà của .

      ít lời lạnh lùng, đôi mắt thâm trầm, khi nhìn chăm chú vào sâu, lúc đó tim của đập gia tốc, hô hấp thuận, bất tri bất giác chết chìm trong ánh mắt của , thể tự thoát ra được.

      nghĩ, có lẽ do là người quá khát vọng cảm tình, cha mẹ mất sớm làm cho ở trong độc tìm kiếm loại ấm áp cùng ôn nhu khác để thay thế, nên ông trời an bài cho cùng người đàn ông này bất ngờ gặp gỡ, hai linh hồn đơn, làm nên cảm xúc rung động lòng người giữa hai người.

      thương , đặc biệt khi thỉnh thoảng để lộ ra ôn nhu, bởi vì rất ít nên điều đó càng có vẻ trân quý, luôn làm cho cảm động thôi.

      Dưới đáy lòng khẽ thở dài, thu hồi tầm mắt, cắn cắn môi khởi động thân thể bị ép buộc quá mức, từ thảm nhặt lên âu phục của mình, phát bị xé rách vài chỗ, lại thở dài,lấy áo sơmi mà cởi ra mặc ở người, áo sơmi rộng thùng thình vừa vặn che khuất cặp mông đẹp.

      Bàn chân nhắn xinh đẹp bước lên thảm mềm mại, bỗng nhiên dừng lại, quỳ xuống đem bó hoa hồng ôm vào trong lòng.

      Hoa hồng vẫn xinh đẹp như trước, hương thơm thanh nhã tản ra trong khí, khẽ nhíu mắt, biết chuyện gì xảy ra, trong lòng trản ra cảm xúc đau thương thản nhiên, làm cho trong lòng của cảm thấy ghen tuông.

      trở nên tham lam sao? Cảm thấy bản thân đơn phương trả giá quá đủ, bây giờ cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy ủy khuất sao?

      cùng từng có vô số lần thân mật về thân thể, nhưng lại thủy chung thể tiếp cận tâm của , nay... lại có biện pháp thuyết phục bản thân, lừa gạt bản thân, giả vờ bản thân là duy nhất của nữa rồi sao?

      người chính là cần hồi đáp, phải sao? từ khi nào trở nên ích kỉ tư lợi như vậy? Bản thân như thế, cũng biết nên đối mặt với như thế nào.

      Chất lỏng ấm áp từ trong khoé mắt chảy ra, lấy tay che miệng lại, cố gắng che lại tiếng khóc nức nở.

      Bỗng nhiên, bóng người cao lớn đem hoàn toàn bao phủ.

      giống như ý thức được cái gì, vội vàng ngước khuôn mặt nhắn lên quay đầu nhìn, phát người đàn ông đáng lý ra ngủ say ở giường biết tỉnh lại từ khi nào, giờ phút này đứng ở sau lưng , dùng ánh mắt cổ quái lại làm người đối diện tim đập nhanh thôi nhìn chăm chú vào .

      "Duẫn, Duẫn Thần..." Kiều Vũ Tâm lắp bắp gọi , hai má nóng lên.

      bất giác cúi mặt xuống, muốn cho nhìn thấy bộ dáng yếu ớt rơi lệ của mình.

      Nghiêm Duẫn Thần mím môi lời nào, liếc mắt nhìn lẻ loi ở mình bên bó hoa, vừa ngắm bó hoa hồng được ôm vào trong ngực, tuy rằng trong lòng còn khó chịu khi nhìn thấy nhận lấy cái bó hoa chết tiệt do học đệ tặng, nhưng khi nhìn thấy vô hạn trân quý ôm trong lòng bó hoa hồng do mình tặng, tâm tình tối tăm bỗng dưng chuyển tốt rất nhiều.

      Ít nhất điều này chứng minh, ở trong lòng , Nghiêm Duẫn Thần dù sao cùng những người khác bất đồng.

      khí có chút quỷ dị, Kiều Vũ Tâm thở sâu làm cho tâm tình phấn chấn lên, thử đứng lên, nhưng hai chân còn kịp khởi động, đầu gối đột nhiên bủn rủn --

      "A!"

      Giây tiếp theo, ngã vào trong lồng ngực ấm áp của người đàn ông đối diện, bị cánh tay rắn chắc của Nghiêm Duẫn Thần ôm vừa vặn.

      "Em,em... buông ra, em có thể tự ." cắn môi ngập ngừng, hai gò má nóng hừng hực. Dựa sát vào da thịt trần trụi của , máu của lại xôn xao lên.

      Nghiêm Duẫn Thần đáp lại cầu của trực tiếp bế bổng lên, trở về bên giường ngồi xuống.

      ngồi ở đùi , khuôn mặt nhắn buông xuống bị ngón tay thon dài của nâng lên, bị động nhìn thẳng vào đáy mắt đen tối lại thần bí của .

      " cho phép khóc." Từ đôi môi mỏng ra những lời lẽ bá đạo ngang ngược, nheo lại ánh mắt sắc bén, ngón tay thô ráp thong thả lau nước mắt còn lại khuôn mặt .

      "Em khóc..." giọng cãi lại, lại cúi chiếc cổ trắng noãn xuống.

      " dối." Hai ngón tay của hơi hơi dùng sức, giữ chặt cằm của , cho phép né tránh.

      Kiều Vũ Tâm cảm thấy rất khốn khổ. Rất nhiều lúc, biết bản thân nên dùng loại thái độ gì để đối mặt với người đàn ông vô cùng ngang ngược này.

      Trong bốn năm nay, dài cũng dài, bảo ngắn cũng ngắn, từng lần lại lần để tay lên ngực tự hỏi, vì sao phải là thể? thể tìm thấy lời giải đáp, mới sâu cảm nhận được, ra phải người, căn bản cần bất kỳ lý do gì.

      tự chủ được tha thiết.

      Thở sâu, cố gắng hạ thấp thanh , có chút trầm thấp: “Ở buổi lễ tốt nghiệp hôm nay của em, tặng hoa cho em... Đây là lần đầu tiên tặng hoa cho em, em rất vui, rất vui, nhưng... Nhưng đột nhiên phát giận, phân phải trái..."

      xong, lệ lại chảy ra từ khóe mắt, hai dòng nước mắt trong suốt bất ngờ từ đôi má phấn chảy xuống.

      Nghiêm Duẫn Thần giống như trúng quyền mạnh vào ngực.

      Đúng vậy, thừa nhận bản thân phân phải trái.

      Mỗi lần gặp chuyện có liên quan đến , điều mà vẫn luôn làm kiêu ngạo là bình tĩnh cùng lý trí liền hoàn toàn bị công phá, cái loại xôn xao cùng cuồng nhiệt sâu trong tâm linh đó, ngay cả chính cũng có cách nắm giữ.

      Cho dù phát giận bậy bạ là lỗi của , cũng tuyệt đối mở miệng xin lỗi.

      " ghét em khóc." Khóc làm cảm thấy tâm phiền ý loạn, giống như bị người ta xiết chặt cổ, khó có thể hô hấp.

      Nghe như vậy, Kiều Vũ Tâm mếu máo, thương tâm khẽ trách: "Vậy đừng nhìn! , buông..."

      từ đùi người đàn ông giãy dụa đứng lên, dùng tay chống đẩy . Đột nhiên, khuôn mặt tuấn tú của cúi xuống , mạnh mẽ chế trụ cái miệng của , nóng bỏng dây dưa.

      "... Ưm ưm..." Đáng ghét, đáng ghét quá ! Sao có thể khi dễ như thế? ! Kiều Vũ Tâm nức nở, dùng cách nào cũng thoát khỏi công kích cháy bỏng của người đàn ông, môi của bị bắt mở ra, cái lưỡi đinh hương bị hút, khiêu khích, người đàn ông hoàn toàn đoạt hô hấp của .

      Nghiêm Duẫn Thần chỉ buông ra, càng ngày càng táo tợn hơn ôm chặt thân thể mềm mại của trong lòng, xoay người đem đặt ở giường lớn, tay gọn gàng cởi cái áo sơmi nam tính người .

      Tình dục như lửa dại cháy lan ra đồng cỏ, gần như tồn thờ thân thể hoàn mỹ của này, dùng bàn tay thô lỗ lần lại lần trêu chọc , tra tấn , làm cho khó có thể kiềm chế bật ra tiếng rên rỉ.

      " cần... , ... Hu hu... công bằng..." Kiều Vũ Tâm nhíu lại đôi mi thanh tú, thở gấp liên tục, da thịt trắng như tuyết nhuộm lên tầng màu phấn hồng.

      "Thế giới này hiếm có nhất đó là công bằng. Vũ Tâm, đừng kháng cự , em cản được đâu." Môi của chiếc cổ tinh tế của hạ xuống vô số dấu hôn, lúc nặng lúc , dấu hôn này là ấn ký đặc biệt của , đem dưới thân biểu thị là vật sở hữu của .

      Khi đỉnh nhũ tiêm bị ngậm vào trong miệng ấm áp của , Kiều Vũ Tâm khẽ rên, nhịn được ưỡn cong người.

      Ngón tay của chìm vào trong mái tóc đen rối tung của , ý thức dần dần hỗn loạn, người đàn ông ngừng mà dụ dỗ mê hoặc , đốt lửa ở người , binh bại như núi đổ, như thế nào cũng chống cự được công kích mãnh liệt của .

      "Duẫn Thần... Duẫn Thần..." Sở hữu kiên trì đều mềm hoá, hết thảy ủy khuất cũng đều bị người đàn ông âu yếm hòa thân hôn vuốt lên, trừ bỏ ở ngoài, còn có thể ai?

      giúp cởi bỏ gông xiềng vô hình, dưới thiêu đốt của liệt hỏa, trở nên vô cùng lớn mật, bắt đầu hề cố kỵ đáp lại khiêu khích của .

      Cánh tay non mịn chủ động quấn chặt ở sau gáy của , môi khẽ nhếch phát ra tiếng rên rỉ, đùi ngọc mở ra cho , để cho hoa huyệt ẩm ướt giữa hai chân kề sát vào nam căn căng cứng của , lặng lẽ và thành mời mọc chiếm hữu.

      "Duẫn Thần... Ô ô ô..."
      Thanhle76, Iluvkiwi, hanh dau18 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :