Chương 1: gặp nhau như thế
Rất nhiều năm về trước, khi vương triều của Phong Đế Đằng Phi vẫn còn hưng thịnh. Tương Tư quốc đổ trận tuyết rất lớn, khắp nơi chìm trong biển trắng, hoa nở, chim chẳng hót, tất cả mang sắc thái lạnh lẽo đơn độc, còn chút sinh khí.
Xe ngựa nặng nề trong rừng, con ngựa loạng choạng như sắp ngã, lúc này bảo mã quý hiếm cũng phải đầu hàng trước sức mạnh của tự nhiên.
Đoàn người phía trước thận trọng dò đường, họ cảnh giác quét mắt bốn phía, mũi người nào cũng đỏ lên vì lạnh nhưng cặp mắt lại sáng rực như có lửa.
người đàn ông hô lớn:
“Tất cả chú ý, phía trước đường rất khó , nhất định phải đề cao cảnh giác bảo vệ tiểu thư!”
Mọi người nhất loạt tuân lệnh, mấy ngày nay họ bị lạc trong rừng, tuy rằng thiếu lương thực và thức uống nhưng lại bị cái lạnh hành hạ. Tuyết rơi dày làm họ có cảm giác toàn thân tê liệt, tựa như cả cơ thể bị hóa thành băng.
Ngược lại với họ, người ngồi xe ngựa là thiếu nữ tầm 16 tuổi lại tỏ ra bình tĩnh đến kì lạ, nàng liên tục vén màn lên quan sát mặc cho tuyết táp vào mặt rét buốt.
“Dừng lại! Ngày mai hãy tiếp.”
Người đàn ông lúc nãy do dự:
“Thưa tiểu thư, trời sắp tối rồi. Ở lại gặp nguy hiểm.”
Thiếu nữ hừ cái.
“Theo ta bao nhiêu năm rồi sao ông vẫn ngốc thế? Chính vì sắp tối cho nên mới phải nghỉ ngơi, ông biết ban đêm là thời gian hoạt động của thú dữ à?”
Người đàn ông cúi mặt xấu hổ, ông lệnh cho mọi người dừng lại, dựng lán nghỉ ngơi.
Người thiếu nữ trong xe nhảy xuống, nàng vỗ vỗ hai bàn tay:
“Ta biết mấy ngày nay các ngươi đều rất mệt, ta cũng thế. Nhưng tuyệt đối các ngươi được phép buông xuôi, chỉ cần về được đến Thiên thành, các ngươi được trọng thưởng.”
Đám binh sĩ ngay lập tức tươi tỉnh, trong lòng đều có chung suy nghĩ phải kiên cường đến giây cuối cùng.
Nàng mỉm cười hài lòng, :
“Rất tốt! A Phúc, ta muốn dạo.”
A Phúc là tên người đàn ông ban nãy, ông ta nghe thấy thế liền bảo:
“Nô tài cùng tiểu thư.”
Nàng lắc đầu:
“ cần, ta chỉ loanh quanh gần đây thôi, nếu gặp phải thú dữ ta kêu lên, ông cần phải lo.”
rồi nàng thẳng ra phía mạn rừng. Nàng thở hơi nhõm, tháo gỡ lớp mặt nạ kiên cường khuôn mặt.
Lòng nàng được cứng cỏi như lời , nàng rất sợ, muốn khóc. Nàng lạnh cóng toàn thân, nàng muốn phó mặc cho số mệnh nhưng lí trí mách bảo theo nàng chỉ có ngươi, nàng phải mạnh mẽ, nhất định phải mạnh mẽ hơi người khác. Nàng lấy miếng ngọc bội hình phượng hoàng ra khỏi ngực, miệng lẩm bẩm:
“Con rất nhớ, rất nhớ mọi người...”
Nước mắt cứ lặng lẽ mà tuôn rơi, chảy xuống nền tuyết lạnh giá...
___
Nàng nghe thấy tiếng bước chân, toàn thân cứng đờ sợ hãi. Nàng run rẩy rút con dao vẫn mang theo bên mình, tư thế sẵn sàng chiến đấu.
biết lấy đâu ra dũng khí, nàng loạng choạng bước về phía phát ra tiếng động.
Cảnh vật trước mắt làm nàng sững người. con cáo nằm gọn trong tay người đàn ông, mà người đàn ông đó lại cầm dao chực đâm con cáo.
Vào thời khắc lưỡi dao chuẩn bị cắm vào người con cáo, nàng lớn:
“Dừng lại!!!”
Nam tử giật mình, con dao rơi xuống đất, chậm rãi quay lại nhìn nàng, ánh mắt lộ vẻ đánh giá.
Nàng lúc này mới nhìn dung mạo , miệng thốt nên lời.
Người con trai này có dung mạo mê hoặc lòng người, gương mặt tuyệt mĩ. vận xiêm y trắng muốt, trong lòng còn ôm cáo , tựa như vị tiên. Ánh trời tà yếu ớt phủ lên người , còn ngạo nghễ đạp lên tuyết mà .
Cặp mắt dài của nhíu lại:
“ nương là ai? Vừa nương làm hỏng việc của ta, đền bù .”
Nàng lấy lại vẻ mặt bình thường, thản nhiên đáp:
“Ta là ta, ngươi định giết nó chẳng lẽ ta khoanh tay đứng nhìn? Xin lỗi, ta làm được.”
ngẩn ra, lúc lâu sau mới :
“Giết? phải vậy, nó bị thương ở chân, cần phải nối khớp lại!”
Nàng nhìn con cáo, quả nhiên bộ lông trắng muốt có vệt máu đỏ, nàng ngượng ngùng:
“Haha, thành xin lỗi.”
gật gật đầu, hỏi nàng:
“ nương từ đâu mà đến? Sao lại mình trong rừng vào thời tiết buốt giá như vậy?”
Nàng sáng mắt, cứu tinh đây rồi, nàng vội trả lời.
“Ta đến từ Thiên thành, chẳng may lạc. biết ngươi có thể dẫn đường cho bọn ta thoát khỏi đây? Ta hậu tạ!”
Từ lúc nhìn thấy nàng đoán nàng phải người ở đây, nhìn sắc trời, hờ hững đáp:
“Được rồi, ngày mai ta dẫn các người ra khỏi cánh rừng này. Ta có việc phải , tạm biệt!”
Nàng gọi với theo:
“Khoan , con cáo tuyết đó có thể cho ta ?”
dừng lại, trao cáo cho nàng. Nàng rút trâm vàng đầu đưa cho :
“Đây coi như là tiền ta mua lại con cáo.”
cũng khách khí nhận lấy rồi thẳng. Nàng mỉm cười, bế cáo trở về.
A Phúc nhìn thấy vệt máu váy nàng sốt sắng:
“Tiểu thư, mau , người bị thương ở đâu?”
Nàng lắc đầu:
“ phải của ta, là của nó.”
Nàng chìa con cáo ra, A Phúc nhìn con cáo, thận trọng hỏi:
“Tiểu thư lấy nó ở đâu?”
Nàng phớt lờ câu hỏi đó, :
“Ngày mai chúng ta ra khỏi khu rừng này. Mọi người nghỉ ngơi dưỡng sức.”
A Phúc hiểu, cho rằng nàng tự tin hơi quá. Ông lắc đầu, quay về lán của mình.
Còn lại mình, nàng nở nụ cười tươi tắn:
“Ngày mai, lại được gặp ngươi.”