1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đuổi Tình Yêu Đi - Hân Hân Hướng Vinh (67+2PN) HOÀN Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,824
      ĐUỔI TÌNH

      [​IMG]


      Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh
      (欣欣向荣)
      Biên tập: bienxuanhuong
      Thể loại: Tình đô thị, cưỡng đoạt, 69 chương cả ngoại truyện.
      Nguồn edit: Sưu Tầm

      Nguồn eBook: cungquanghang.net

      Làm eBook: @rina93 & banglangtrang123

      Bìa: Nhóm Designer Cung Quảng Hằng

      Giới thiệu:

      tình, nuôi nhạn cả đời cuối cùng bị nhạn mổ, gương mặt quá mức nuột nà, xinh đẹp có con mắt bị mù, ngẫm lại hơn năm qua mình có khác gì con hát hóa trang lên sân khấu để người ta đùa bỡn…

      Link eBook
      Last edited: 19/2/15
      nhung_rose, ylan, nhimxu4 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,824
      1, Hồi 1:

      chiếc giường kiểu dáng Châu Âu King size, đôi nam nữ dây dưa cuồng nhiệt, nằm người chàng trai, tay chân chống lên, như con mèo Ba Tư, lè cái lưỡi dỏ thơm,lần lượt liếm láp thân thể chàng trai, ánh đèntường dìu dịu chiếu lên khuôn mặt , làm sáng lên dáng vẻ lung linh, tuyệt đẹp,mặc dù giường, nhưng trang điểm chỉnh tề, đến tóc cũng sợi nào rối.
      Chàng trai có vẻ hưởng thụ, nhắm mắt lại mặccho làm loạn người mình, Sở Dĩnh trong lúc bận rộn vẫn ngẩng đầu nhìn chàng trai nhắm nghiền hai mắt, mê loạn, tia giễu cợt trong mắt lóe lên rồi biến mất, há miệngngậm bộ vị dữ tợn của chàng trai, đầu tiên là đầu, sau đó chậm rãi mài, người đàn ông nàychưa bao giờ hôn , nhưng lại thích nhất đượcphục vụ bằng miệng, bình thường Sở Dĩnh hết sức tránh những thứ này, dù sao người đàn ôngnày chẳng thiếu gì phụ nữ, kỹ thuật so với côcòn hơn hẳn, chỉ là hậu cung tầm thườngnhất của , nhưng hôm nay phải lấy lòng , vì có chuyện phải nhờ đến.
      Sở Dĩnh vừa ngậm vào, Chu Tự Hàn bất chợtmở mắt ra, lạnh lùng trong đáy mắt nhanhchóng chuyển thành mị đầy lửa dục khiến Chu Tự Hàn cho rằng lạnh lùng thoáng qua vừa rồi chẳng qua là ảo giác của .
      này theo gần năm rồi, phụ nữ ở bên quá ba tháng nhiều, huống hồ năm, Sở Dĩnh tuy đẹp nhưng so với các mỹ nữ như mây trong làng giải trí cũng chưa ăn thua gì, phụ nữ phong tình, xinh đẹp như như cá diếc sang sông (mù quáng chạy theo mốt), nhưng này có thứ Chu Tự Hàn thích nhất – hiểu chuyện.
      ba hoa, phô bày vị trí của mình, trongcông ty dù có vô tình gặp mặt, vẫn ung dung thản nhiên như biết, hơn nữa, nàycòn có thiên phú diễn xuất, nhưng lại khôngphải là diễn viên của , chỉ là nhân viên vô danh trong phòng tài vụ, làm ở công ty hơn nửa năm, Chu Tự Hàn cũng hề chú ý tới , mặc dù ở trong cùng tòa nhà, nhưng dưới mười sáu tầng lầu, cũng thể biết hết nhân viên.
      Lần đầu tiên chú ý tới là trong cuộc họpthường niên hàng năm của công ty, lên sânkhấu bốc thăm trúng thưởng, lúc ấy Sở Dĩnh là lễ tân, cầm cái hộp rút thăm, đến giờ Chu Tự Hàn vẫn nhớ dáng vẻ lúc ấy, chiếc sườn xám ôm khít cơ thể kiều diễm, phảiloại bạch cốt tinh da bọc xương, xinh đẹp quyến rũ.
      Lần đầu tiên Chu Tự Hàn cảm thấy có mộtngười phụ nữ có thể diễn tả hết cái đẹp củasườn xám đến thế, trang điểm đậm, đườngnét xinh đẹp, đôi môi tô son đỏ thẫm, sóng mắtlong lanh như vũ nữ lẳng lơ quyến rũ trong vũtrường Thượng Hải ngày xưa, thứ cảm giác đó, khiến Chu Tự Hàn hận thể lập tức đè dưới thân.
      thực tế, cũng thực làm vậy, này cũng dễ dụ, cuộc họp còn chưa kết thúc, côđã bị đưa lên tầng của Tổng giám đốc.
      Phòng tổng giám đốc ở tầng cùng, nửa để làm việc, nửa làm chỗ nghỉ ngơi của ChuTự Hàn, có lúc muốn lại, ngủ lại ở đây luôn, hung hăng muốn cả đêm, Chu Tự Hàn phải thừa nhận, này quả là báu vật, xinh đẹp quyến rũ thế này hiếm, nếu muốn, bỏ vài đồng muốn dạng gì có dạng đó, lạikhông sợ bị lừa.
      Da thịt Sở Dĩnh trắng nõn nà, cảm giác tuyệt vời, vuốt ve như sờ vào tấm bạch ngọc hảo hạng, hơn nữa lại nghe lời, bảo làm gì làm cái đó, chơi các kiểu, ngày đầu tiên ràng, chỉ giao dịch xác thịt, muốn tiền, muốn phát tiết, Sở Dĩnh là người phụ nữ hiểu chuyện nhất bên cạnh Chu Tự Hàn từ trước đến nay, chưa bao giờ dây dưa, hiểu chuyện đếnmức Chu Tự Hàn cũng cảm thấy có phần kỳquái.
      Vừa bắt đầu, này nghĩ ra chiêu kỳ quái hấp dẫn chú ý của , dù sao vì danh lợi, thủ đoạn của phụ nữ cũng được giở ra khôngít, cái vòng luẩn quẩn này bao giờ kếtthúc, , mơ hồ có chút mong đợi, nhưmong đợi kết quả, cũng gần năm rồi, này thấy có hành động gì, nhưng hômnay, Chu Tự Hàn có trực giác, có lẽ, kết quả cảnăm vừa rồi tới.
      Chu Tự Hàn tóm lấy , nghiêng người đè xuống dưới, thúc vào tận gốc, kịch liệt kíchthích, Sở Dĩnh nhắm chặt hai mắt, phối hợp vớiđộng tác của đung đưa vòng eo, tay vịn vào vai , cả thân thể gần như bị giữ , giắt người , phải tích cực bảo tồn thể lực, rất ràng, thể lực của người đàn ôngnày tốt đến mức nào, đêm phải được thỏamãn mấy lần, hơn nữa mỗi lần đều phải giày vò chán chê, mỗi lần cùng với , Sở Dĩnh chỉ hậnkhông được nằm giường cả tháng, tinh lựccủa người đàn ông này quá khủng khiếp.
      Sau khi đưa lên đỉnh lần thứ nhất, Chu Tự Hàn nhanh chóng người, đế quỳ giường,tiến vào từ phía sau, lúc Sở Dĩnh cảm thấy sắp bị giày vò đến vỡ vụn, người đàn ông nàymới tăng tốc, rên lên tiếng phát tiết rangoài, Sở Dĩnh chờ rút ra, sau lát mớinhảy xuống giường chạy vào phòng tắm.
      Nơi này tới mấy lần, là căn hộ đứngtên Chu Tự Hàn, bất động sản của người đàn ông này biết có bao nhiêu, Sở Dĩnh được ba chỗ, biệt thự ở ngoại thành, biệt thự tầng thường, và tầng cao nhất ở cao ốc văn phòng kia.
      Sở Dĩnh bóp kem đánh răng rồi nhét bàn chải vào miệng, kỳ cọ chừng nửa giờ, ghê tởm mới bớt , sau đó hì hục tắm gội, thay quần áođã chuẩn bị sẵn trước khi tới, ra, Chu Tự Hàn tắm xong, tựa vào đầu giường hút thuốclá.
      Nhìn thấy ra ngoài, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt trang điểm hoàn mỹ, hơi nhíu mày, nhìnthẳng vào hỏi trực tiếp: “Muốn cái gì?”Trong lòng Sở Dĩnh cười thầm, bảo người đàn ông này rất dễ dụ mà.
      Sở Dĩnh lại gần: “Hôm qua ở Chủng Ngọc emthích chiếc vòng phỉ thúy…” Vẻ mặt Chu Tự Hàn bất động nhìn chòng chọc mấy giây:“Ngày mai bảo trợ lý mua cho em… em về .” Sở Dĩnh biết người đàn ông này thích cho phụ nữ ngủ lại, vô tình khiến người khác phát điên, xem các như kỹ nữ, vui vẻxong, mặc quần là đuổi người.
      Lúc đầu thậm chí còn cho Sở Dĩnhtắm ở đây, thích sạch đến quái lạ, lại sống phóng đãng như thế, lần tắm này là phúc lợi saucả ngày dài dây dưa với , người đàn ông này đúng là động vật máu lạnh, chỉ là mình cũng định đến đâu, tóm lại là nhu cầu thiết yếu thôi.
      nhét bộ sườn xám bị xé nát vào túi, nởmột nụ cười nịnh hót, lại gần muốn hôn lên môi , lại bị Chu Tự Hàn nghiêng đầu né tránh, Sở Dĩnh cũng miễn cưỡng: “Chu tổng ngủ ngon”. Xoay người ra ngoài, trong lòng đếm , hai, ba… Mới vừa đến ba, liền nghe giọng đàn ông đằng sau: “Trừ chiếc vòng phỉ thúy em , ngày mai tôi bảo tiểu Hứa đưa cho em chi phiếu hai mươi vạn.”
      Khóe miệng Sở Dĩnh lặng lẽ cong lên, có gì khó hiểu đâu, đây là tiền chia tay, sớm biết người đàn ông này chán rồi, mặc dù cố gắng tăng nhanh mức độ chán ghét của ngườiđàn ông này, nhưng phụ thuộc ý muốn chủ quan của , chờ đợi năm bên người đàn ông này, cũng là cực hạn rồi! Người đàn ông này trình độ có mới nới cũ cũng khácgì thay quần áo.
      Nhưng lại rất hào phóng, đây là điểm Sở Dĩnh thích nhất, ban đầu hai người , mỗi tháng mười vạn, cộng thêm các xa xỉ phẩm túitắm, đồ trang sức, quần áo, tính ra, năm này phải được đến mấy triệu rồi, đủ cho mẹ concô ăn uống nửa đời còn lại, còn tip tiền giày vòcho mấy chàng nghèo.
      Nhưng diễn phải diễn trọn bộ, Sở Dĩnh quay lại, thái độ ràng mất mát: “Chu tổng thấy emlàm tốt sao?” Chu Tự Hàn trong mắt vốn còn chút mong chờ, phút chốc chuyển lạnh: “SởDĩnh, đây là nguyên tắc của tôi, có ngườiphụ nữ nào vượt quá năm, tôi hi vọng giữ vững tâm tính trước đây, tiếp tục hiểuchuyện, cũng biết, dây dưa đến cùng đối với Chu Tự Hàn tôi cũng vô dụng.”
      Sở Dĩnh trong lòng cười lạnh, quấn chặt lấy,người đàn ông này đánh giá mình cũng quá cao rồi, trắng ra, là thá gì, chẳng qua là cá ngựa đực, làm như là Ngưu Lang của , ai cao quý hơn ai cái gì, chẳng qua là giao dịchtiền bạc thân thể thôi, chẳng qua Sở Dĩnh muốn phiền toái, cũng biết người đàn ôngnày chọc được.
      Sở Dĩnh bày ra vẻ mặt tham lam: “Đây là tiền chia tay có phải …” Vẻ mặt lạnh lùng của Chu Tự Hàn sa sầm: “Thêm mười vạn nữa, tôi muốn ngủ.”
      Sở Dĩnh hiểu, thế có nghĩa là có thể cuốn xéo, Sở Dĩnh chần chừ quay , ra khỏi cửa, côlao xuống lầu, vừa xuống đến nơi, móc trongtúi ra mớ, mở thùng rác ném vào, quay đầuđi thẳng ra khỏi chung cư ngoái lại, cuốicùng được giải thoát.
      Sở Dĩnh ra khỏi khu chung cư lập tức gọi điện cho Lưu Giai: “Giai Giai, mình ở cửa Lục Thành, cậu đến đón mình , chỗ này đón được xe.”
      Lúc Lưu Giai lái xe đến, thấy Sở Dĩnh mặc cái váy mỏng manh, lẻ loi đứng bên đường, liền mắng mỏ: “Mẹ nó cái tên hàng xóm rách nátnày” Vội vàng tăng nhiệt độ, mở cửa xe.
      Sở Dĩnh rụt cổ chui vào, Lưu Giai kéo cái chăntừ phía sau đưa cho , Sở Dĩnh đắp lên người,từ từ thở ra hơi, ấm áp! Rút điếu thuốc từ trong túi ra, Lưu Giai châm lửa đưa cho , Sở Dĩnh cầm lấy, rít hơi sâu.
      Lưu Giai : “Hút thuốc ít ! tốt cho cơ thể” Sở Dĩnh nhắm mắt lại, tựa vào ghế, như con cá bị rút gân, lộ mệt mỏi, Lưu Giai rất đau lòng kéo kéo tấm chăn cho , thởdài.
      năm nay Sở Dĩnh sống như con hát hóatrang lên sân khấu, đâu còn là nữa, Lưu Giaikhông bao giờ quên bộ dạng lúc chuyển vào lớp 11.
      Trường tỉnh số 1 của họ là trường trọng điểmcủa cả nước, lớp họ còn là lớp chọn, lẽ ra khôngthể tiếp nhận học sinh chuyển trường, thế nhưngmột năm lại thêm năm, hết Sở Dĩnh lại đến Lăng Chu.
      Hai người tự nhiên cứ như hoàng tử công chúa xuống thánh đàn, chói mắt, xuất sắc, mặc dùkhông thích nhau nhưng cố chấp như nhau,giống như bầu trời và mặt đất, lại là kim đồng ngọc nữ, sau đó ở bên nhau.
      Đến các giáo viên trong trường đều biết, cũng giả vờ câm điếc, bởi vì họ quá xứng đôi, nhưng có xứng đến mấy chăng nữa kết quả vẫn làchia tay, quả ai nghĩ tới.
      Lưu Giai lái xe vào căn hộ Sở Dĩnh thuê, lay khé: “Sở Dĩnh, đến rồi, lên tắm trước ! Mình chờ cậu dưới này.”
      Lưu Giai đợi dưới lầu 20’, Sở Dĩnh xuống, kéo theo valy hành lý, khuôn mặt dầy son phấn trở về diện mạo , gầy gò nhưng xinhđẹp, Lưu Giai khỏi thở dài, đây mới là Sở Dĩnh.
      Sở Dĩnh ngồ lên, Lưu Giai do dự chút rồi : “Sở Dĩnh, ta quay về rồi…”
      tart_trung, Mai Trinh, linhdiep172 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,824
      2, Hồi 2:

      “Lăng Chu…” Vừa nghe hai chữ này, Sở Dĩnh cảm thấy huyệt thái dương bắt đầu co rút đauđớn, khẽ cười khổ, bao nhiêu năm, cái tên này vẫn có lực ảnh hướng lớn đến như vậy,mặc dù người lời chia tay là , nhưng hai chữ này vẫn hằn trong trí nhớ, như bị chôntrong bão cát, hôm nay bất chợt lộ ra ngoài, vẫn nét và khắc cốt ghi tâm như thế.

      Lưu Giai nhìn cái, hỏi dò: “Hai cậu rốt cuộc là vì sao…” Lời chưa kịp xong bịSở Dĩnh cắt ngang: “Giai Giai, mình mệt lắm.” Lưu Giai biết là muốn , thậm chíkhông muốn nghĩ đến, đừng đả động việc vì sao chia tay, sau sáu năm trời, thời gian đủ để mai táng vật sở hữu, huống hồ tình vốn chịu nổi khảo nghiệm của thời gian.

      Lưu Giai lái xe ra khỏi chung cư mới : “Sau này cậu định thế nào? Vẫn chưa tìm đượcthận à?” Sở Dĩnh vuốt vuốt mi tâm lắc đầu.

      Lưu Gian điên tiết : “Cái ông chú hai kia mẹ nó ra gì, lúc ba cậu còn gặp thời sun se nịnh bợ, hớt bao nhiêu vụ tốt, an hem họ nhà cậu phải theo con đường ba cậu chỉ là đống phế thải, học vấn , nănglực càng , liệu có thể làm nổi nhân viêncông vụ , có mà mơ. Đến giờ chưa từng cúi đầu, cũng biết rụt cổ vào, mẹ nó khôngra gì.”

      Sở Dĩnh thào: “Đây chính là lòng người dễ đổi, thân thích cũng bằng quyền, tiền, lúcba mất mình biết rồi, người chết trà lạnh, mình chẳng trông cậy được ai chăm sóc mẹ con mình, thôi, thận của họ cũng chẳng dùng được.”

      Lưu Giai dừng xe dưới nhà Sở Dĩnh: “Từ giờ định làm thế nào? kết thúc với Chu Tự Hàn à?” Sở Dĩnh gật đầu: “Kết thúc, ngày mai mình làm đơn từ chức, có khoản tiền này trong tay, chi phí phẫu thuật cho mẹ mình cũng đủ rồi, còn dư chút mình định mua chung cư gần gần, hai mẹ con ở, tìm công việc gần nhà để tiệnchăm sóc cho bà.”

      Lưu Giai cảm giác, cuộc sống khốn khổ nàykhông nên thuộc về Sở Dĩnh, vốn phải nhưnăm đó, đẹp đẽ, thanh cao, như mai đầu cành khó chạm, tự mình bung nở, chỉ có người đàn ông xuất sắc như Lăng Chu mới có thể đến gần,nhưng Sở Dĩnh của hôm nay, lại làm người tìnhbí mật năm trời cho Chu Tự Hàn, nghe người tình bí mật có vẻ hay, trắng ra là, khác gì bao, để cho Chu Tự Hàn gọi là tới, đuổi là , chỉ vì tiền, tiền đúng là nguyênnhân của mọi cái ác, mà mình chính là người dẫn mối.

      Lưu Giai là nhân viên nho của Truyềnthông Tinh Huy, công ty nổi tiếng nhất nướctrong việc tạo ra các minh tinh, có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, ngôi sao danh tiếng ra đời sau khi Chu Tự Hàn tiếp quản.

      Chu Tự Hàn là kỳ tài, giống như vị thầntrong giới giải trí, có thể hô phong hoánvũ cũng quá phô trương, năng lực tuyệt vời, thủ đoạn tàn nhẫn, tác phong bá đạo, lại cóbối cảnh hoành tráng đằng sau tạo cho mộtvương quốc nghiệp huy hoàng, có người giá trị của Chu Tự Hàn phải đến mười mấy triệu, có người , kể cả ngày mai Tinh Huy đóngcửa, chỉ cần có ba chữ Chu Tự Hàn nhìn thấy tư chất tự sinh vô hình.

      Người đàn ông kia quá mạnh mẽ, ban đầu LưuGiai muốn cho Sở Dĩnh tiếp xúc với anhmột chút nào, cảm giác như đưa dê vào miệngsói, mặc dù Sở Dĩnh cũng phải là dê, nhưng muốn giở trò dưới con mắt lạnh lùng của Chu Tự Hàn, nếu bị phát , hậu quả rấtkhó lường, khi Sở Dĩnh chọn Chu Tự Hàn rồi.

      Sau khi cha Sở Dĩnh chết, Sở gia trở nên bấpbênh, Sở Dĩnh đưa mẹ ra khỏi tòa thành mới ởđược vài năm, mẹ lại phát bị thận, đây làcăn bệnh đốt tiền, định kỳ phải dùng thuốc, đúng hạn phải chạy chữa, kể cả Sở Dĩnh có công việc tốt đến mấy, cũng chống đỡnổi, huống hồ còn mất khoản phí phẫu thuậtkhổng lồ, khi tìm được thận phù hợp phảilàm phẫu thuật cắt ghép rồi phẫu thuật kháng dịvật, tất cả đều là những khoản vô cùng lớn.

      Thứ có thể bán được với giá khá nhất bây giờcủa Sở Dĩnh ngoài hai bàn tay trắng chính là gương mặt và thân thể này, thay vì phải khách sạn với các loại đàn ông khác nhau, thà lựa chọn phục vụ người, hơn nữa, Chu Tự Hàn vốn là người nổi danh hào phóng, LưuGiai bình thường cũng với ít các loại scandal của .

      Sở Dĩnh dứt khoát từ chức, nộp đơn vào phòng tài vụ của Tinh Huy, Lưu Giai lại vì bạn bè thân quen tạo điều kiện cho Chu Tự Hàn có hứng thú với ở cuộc họp thường niên của công ty, đây là kế hoạch được chuẩn bị kín đáo, hơn nữatương đối thuận lợi, bắt đầu thuận lợi, kết thúccũng thế.

      Lưu Giai thở phào nhõm, đồng thời cũng có cảm giác tội ác ghê gớm, giống như tay đẩy Sở Dĩnh vào vũng bùn lầy, Lưu Giai thầm: “Sở Dĩnh, khổ nạn đều qua rồi, sau này chỉ còn lại những chuyện tốt thôi đúng ?”

      Sở Dĩnh dang tay ôm lấy : “Giai Giai, cảm ơn cậu, cậu phải tự trách, có cậu,mình biết phải với bao nhiêu ngườiđàn ông, cậu mình còn cách nào khác trongthời gian ngắn kiếm được nhiều tiền như vậy , chúng ta qua tuổi ngây thơ rồi, cho nên, đó là kết quả tốt nhất, bây giờ mình mong muốn gì nữa, chỉ muốn chữa khỏi cho mẹ rồi cùng nhau sống vui vẻ qua ngày.”

      Sở Dĩnh lấy ra chiếc chìa khóa, còn chưamở cửa bị đẩy từ bên trong ra, Nhạc ThuMạn đứng bên trong, Sở Dĩnh vừa kéo hành lýđi vào vừa : “Mẹ, muộn thế này sao mẹ chưa ngủ?”

      Nhạc Thu Mạn liếc nhìn valy hành lý đất : “Bạn trai Giai Giai về à?” Sở Dĩnh lừa mẹlà bạn trai Giai Giai ở nước ngoài, lâu lâu vềthăm, nếu biết ứng phó thế nào những lúc Chu Tự Hàn hứng thú đến.

      Nhạc Thu Mạn đưa ánh mắt lên con , khỏi đau lòng, đứa này từ lúc nào phải chịukhổ như vậy, từ được nâng niu trong lòngbàn tay, phải chịu chút khổ cực nào, bâygiờ chuyện lớn như vậy, mình gánh vác, bàbiết rất .

      Nhạc Thu Mạn nhìn khuôn mặt giấu được mệt mỏi của con , lòng chua xót: “Dĩnh nhi, bệnh của mẹ vấn đề gì, cần làm phẫu…” Sở Dĩnh bỗng nhào vào lòngmẹ: “Mẹ, chuyện này mẹ phải nghe con, ba còn, nếu mẹ ngộ nhỡ có mệnh hệ gì, con còn sống làm gì nữa?”

      Nhạc Thu Mạn thở dài vuốt tóc : “Con đó, quá coi trọng tình cảm, cũng biết tốt xấu, ba mẹ có thể ở cả đời với con được ? Sớm muộn gì cũng phải tự con sống, tìm đối tượng hợp ý mà gả cho người ta, sinh con đẻ cái là việc bình thường của người phụ nữ.”

      Sở Dĩnh nằm trong ngực mẹ lầm bầm: “Conkhông lấy, con chỉ ở với mẹ thôi.” “Đứa ngốc này…” Hai mẹ con ngồi ghế salon, Sở Dĩnh ôm eo mẹ, núp trong ngực mẹ, Nhạc ThuMạn bật cười: “Lớn thế này rồi còn nhõng nhẽo,Dĩnh nhi, thằng bé Lăng Chu kia có tin gìsao?”

      Sở Dĩnh rất lâu mới : “Mẹ, con và cậu ta chia tay, chừng, cậu ta kết hôn, cócon lớn rồi, mẹ còn nhớ đến cậu ta làm gì?”

      Nhạc Thu Mạn mán: “Đứa đó mẹ thấyđược, nếu phải ba con…” Sở Dĩnh : “Con và cậu ta hợp, phải chuyệncủa ba chúng con cũng chung con đường được, mẹ, ngủ . Mẹ thể thức đêm được.” Đỡ Nhạc Thu Mạn vào bên trong nằm xuống, mới trở về phòng mình, nằm giường, lăn qua lộn lại rốt cuộc ngủ thiếp , rồi lại nằm mơ.

      Trong giấc mơ, mùa hoa hải đường nở, ngườithanh niên có khuôn mặt trong sáng đứng dưới tán cây nhìn : “Sở Dĩnh, mình thích cậu,chúng ta quen nhau ! Có được ?” Khuôn mặt đẹp trai hiếm có đỏ bừng, giống như hoa hảiđường đầu cành, đứng đó, cúi đầu nhìn , chăm chú.

      Sở Dĩnh giật mình tỉnh lại, nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, bảy giờ, có tiếng gõ , bàSở đẩy cửa ngó vào: “Dĩnh nhi, dậy ăn sáng .”

      Sở Dĩnh xuống giường, vừa tìm áo lót tắm rửa, vừa oán trách: “Mẹ ngủ thêm chút . Làm bữa sáng làm gì, con ăn bên ngoài cũng được.”

      Nhạc Thu Mạn : “Con kén ăn, ăn ở ngoài lại sạch , có thể ăn ở nhà được phải ăn,mẹ hầm cháo, làm món bánh bao đậu con thíchnữa.” Biết con có thói quen tắm lúc sángsớm, cũng càu nhàu nữa.

      Sở Dĩnh cầm quần áo vào nhà tắm, trong nhà có phòng tắm riêng, bồn cầu ở ngay cạnhbồn tắm đơn giản, Sở Dĩnh cởi quần áo đứngtắm, nước chảy qua thân thể, hơi nghiêngđầu nhìn mình trong gương, người vẫn còn ít dấu vết chưa hết làn da trắng nõn hết sức chói mắt.

      còn nhớ mọi chuyện năm đó, lần đầu tiên cùng Lăng Chu thuê căn phòng đơn, haingười vô cùng căng thẳng, cố gắng nửa ngày thành công, cuối cùng thành công lại khiến đau chết, liều mạng đấm vào bả vai Lăng Chu, vừa khóc vừa gào, la lối om sòm, Lăng Chu trán rịn mồ hôi, khóe mắt đỏ ửng, nóivới , cũng nhúc nhích được.

      Sau lần đầu tiên đó, bao ngày thèmnhìn đến Lăng Chu, khiến như cái đuôi, tộinghiệp theo sau, cũng thèm phản ứng gì, qua tháng, mới chuyện lại với , nhưng lần thứ hai Lăng Chu hôn , lậptức tránh xa, sau đó còn cách nào khác, biết mượn được ở đâu cái bàn, để trong căn phòng thuê, cho nhìn.

      Sau đó suy nghĩ lại, mặc dù người con trai nhưLăng Chu, đối với chuyện này lại vô cùng hănghái, hào hứng nghiên cứu, các loại tư thế, cácloại Phương pháp, khi đó Sở Dĩnh nghĩsẽ gả cho , giống như kỳ vọng của mọingười, kim đồng ngọc nữ hạnh phúc bên nhau.

      Khi đó, thậm chí lên kế hoạch với LăngChu sinh hai đứa con, trai , contrai giống , con giống Lăng Chu, bởi vì Lăng Chu , tính cách của ổn, nếu con giống , tương lại khong thể tìm được người đàn ông nào bao dung như .

      Lăng Chu chẳng qua là tự khen mình, vớicô: “Dĩnh nhi, em tốt với chút, đừng nổi cáu với , nếu chạy mất, em tìm nổi Lăng Chu thứ hai đánh đỡ, mắng lại như đâu.”

      Sở Dĩnh nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, nước xối lên mặt,như xối vào lòng : “Dĩnh Nhi, xong chưa, cháo sắp nguội rồi.” Sở Dĩnh nháy mắt hồi hồn: “Vâng! Xong rồi ạ” Khóa vòi hoa sen,nhanh chóng lau khô người, mặc quần áo, lau đầu, Lăng Chu là chuyện cũ, còn nhớ đếnhắn làm gì…
      tart_trung, Mai Trinh, linhdiep173 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,824
      3, Hồi 3:

      Sở Dĩnh cúi đầu nhìn đồng hồ, sắp năm giờ,dọn dẹp lại đồ đạc bàn, chỗ của ở côngty lớn, ưu đãi cũng bình thường, được cáigần công ty, chỉ cần qua đường là tới căn hộ mới mua, là loại nhà dành cho những hộ ít người, vì cách bệnh viện xa nên mặc dù giá rẻ lắm nhưng Sở Dĩnh vẫn mua.

      Sở Dĩnh rất thích thiết kế của căn hộ, nhà đầu tư tính toán rất tỉ mỉ, khu nhà cao tầng, ít nhất cũng đến 50 tầng, nhưng giữa các tầng lại có thể thêm tầng, tận dụng hết gian, đó là nhữngtầng trong từng căn hộ, mặc dù giá tiềnkhông thấp, nhưng xem như mua tầng đượctặng tầng, rất có lời, mặc dù kém quá xa căn nhà ngày xưa ở, nhưng cũng tệ, côđang sửa chữa cũng tốn tầm hai mươi vạn là có thể ở thoải mái.

      Lúc dẫn mẹ đến xem, bà rất thích, nhưng vẫn lo lắng hỏi ở đâu ra nhiều tiền đặt cọc thế (mua trảgóp). Sau này mỗi tháng phải trả tiền nhà, lạithêm bệnh tật của bà, có áp lực lớn quá ?Sở Dĩnh nghe cảm thấy lòng chua xót, qua hơn nửa đời người, mẹ lúc nào mới hết nỗi lo lắng.

      Ông ngoại Sở Dĩnh thuộc giới thượng lưu, banđầu vì mẹ kiên quyết lấy người hai bàn tay trắnglà cha cãi nhau với ông ngoại, cho tới chết cũng muốn nhìn mặt, sau đó cha từngbước gây dựng nghiệp, mẹ cũng từng đưa trở về, đó là tòa lâu đài rộng thênh thang,mang theo dấu vết năm tháng cổ kính, cuối cùngcũng vào, chưa bao giờ gặp mặt ông ngoại, cho mẹ con họ vào, đó là gia tộc lâu đời, đến giờ vẫn giữ những quy củ cứngnhắc.

      Sở Dĩnh được gặp qua cậu , cậu là người tốt,khuyên mẹ cần khổ sở, rằng ôngcụ nghĩ thoáng hơn, chưa tới vài năm, khôngnói chính xác là hơn chục năm trôi qua, cha Sở Dĩnh gặp chuyện, Sở gia chìm trong bùn lầy, thân bằng cố hữu thường xuyên qua lại đều vội vàng tránh né, chỉ sợ vạ lây, bị dính bùn.

      Thời điểm còn cách nào, mẹ cũngkhông hề tìm ông ngoại cầu xin, cắn răng chịuđựng, Sở Dĩnh rất hiểu mẹ , bà cần sựthương hại tới hai mẹ con, đừng kể tới nghèotúng ra sao, nhưng đó là kiêu ngạo cố hữu trong xương tủy, ra nghĩ cho kỹ, đó là những thứ vô dụng nhất, chẳng làm ra cơm, chẳng làm ra tiền, động lòng người quá! Cólúc kỳ quái như vậy, cũng may mẹ con họ đãqua được giai đoạn gian nan nhất, chỉ cần tìm được thận phẫu thuật cho mẹ nữa là ổn, Sở Dĩnh cảm thấy vô cùng may mắn khi vẫn còn mẹ bên cạnh.

      Công ty tại làm là của ông chủ Vương Quang Tiêu tuổi ngoại tứ tuần, lão già béo phì, tham tiền keo kiệt, còn chưa hêt, nghe đồng nghiệp khác , công ty vốn là sản nghiệp củaông bố vợ Vương Quang Tiêu, vì có con trai nên cho con rể kế thừa, bà chủ chính xác là con cọp mẹ, Vương Quang Tiêu bị vợ quản nhiều năm thành thói quen, dám giở trò gì với các mỹ nữ, đây cũng chính là nguyên nhân Sở Dĩnh chọn công ty này, vì muốn gặp phiền toái.

      Công ty kinh doanh đồ may sẵn, cũng có chútdanh tiếng, vẫn làm công việc kế toán, nhưngcác phòng ban đều chen chúc trong tầng lầu, các cabin làm việc san sát, tất nhiên thể so sánh với Tinh Huy, nhưng đơn giản, nếucó thể, Sở Dĩnh muốn làm việc lâu dài ở đâu,mặc dù ông chủ keo kiệt nhưng bình thườngcũng dễ xin phép nghỉ.


      Sở Dĩnh vừa xách túi đứng dậy, thấy trợ lýTrương của ông chủ từ đầu kia đến trước mặt,phủi phủi tay : “Thoáng cái tới cuối năm, Vương tổng của chúng ta , thứ sáu tuầnsau mở cuộc họp mặt thường niên ở Phúc Đỉnh Hiên, công ty chúng ta mặc dù lớn,nhưng các dạng phúc lợi nên có cũng ít,đến lúc đó thể cứ ăn cho xong, mỗi ngườimột tiết mục, khuấy động khí, cuối cùng rút thưởng, giải đặc biệt là máy tính bảngkiểu mới, giải nhì là điện thoại di động, giải ba là MP4, cho nên tham gia, tức là tự bỏ cơ hội rút thăm trúng thưởng.

      Sở Dĩnh vẫy tay, Ngô Vân Vân thào bên tai : “Thấy chưa, đây chính là Vương tổng của chúng ta, họp mặt thường niên bao giờthuê công ty tổ chức kiện, bắt chúng ta tự biểu diễn lấy khí, công ty bạn học em năm nay thuê cả công ty chuyên nghiệp tổchức, đừng ăn uống, còn thuê ít minh tinh, người ta cũng rút thăm trúng thưởng, biết giải đặc biệt là gì ? Căn hộ, kiểu haiphòng, chị xem ai bốc được có phải sướng điên , chúng ta tốt rồi, tranh nhau mộtcái máy tính bảng, em dám cam đoan là hàng nhái.

      Sở Dĩnh khỏi cười, Ngô Vân Vân hơn tuổi, năm nay 27, miệng có phần liến thoắng nhưng con người cũng tệ, cả phòng kế toán tổng cộng có mấy người, người trẻ tuổi chưa cưới chỉ còn đúng hai , nhữngngười còn lại đều bốn mươi, cho nên hai người xem như cùng cạ.

      ra Ngô Vân Vân hiểu nổi Sở Dĩnh, xem qua hồ sơ của Sở Dĩnh, trình độ học vấn và kinh nghiệm như thế thể có trongổ tài liệu của công ty được, chỉ với tấm bằng tốt nghiệp chính quy của đại học Ngưu Bức là có thể tùy ý chọn trong những tập đoàn kinhdoanh nước ngoài để nộp hồ sơ. Tiền đồ rộngmở, chỉ cần vài năm, còn lên sếp, cộngthêm vẻ xinh đẹp khí chất của Sở Dĩnh, khôngphải tiền đồ rạng rỡ cũng là những người đàn ông độc thân kim Cương xin phục dưới chân,đời này còn gì phải buồn. Chẳng bù cho mình,muốn cao tí cũng được, học vấn có, đành an phận ở công ty thế này.

      Lúc Sở Dĩnh mới đến, Ngô Vân Vân khẳng định chẳng được bao lâu, nhìn cái là thấy phượnghoàng, có thể ở mãi trong cái ổ này của bọn họ ư, cùng lắm duy trì được nửa năm chứ mấy.Nhưng nhìn cái kiểu tận tụy này, chẳng phải cóý định ở đây dưỡng lão à, nghĩ vậy, Ngô Vân Vân khỏi khó hiểu, nhưng phảiSở Dĩnh, cho nên cũng chỉ nghĩ đến vậy thôi.

      Hai người cùng nhau lên thang máy, đúng giờtan tầm, giữa mùa đông, trong thang máy toàn mùi thịt người, dễ dàng chen lấn, Ngô Vân Vân với Sở Dĩnh: “Chị ngày nào cũng vội vã chạy về nhà, ai biết tưởng là có chồng rồi đấy, cuối tuần họp mặt thường niên ở Phúc Đỉnh hiên, xem ra năm nay thành tích của ty khiến Vương keo kiệt hài lòng, chứ cònlâu mới tổ chức ở chỗ cao cấp như thế, em còn chưa đến bao giờ, nghe tầng cao nhất là những công ty kinh doanh nổi tiếng, quanh đó toàn những người có tiền, ngộ nhỡ những conrùa vàng đó nhìn trúng mình, phải chịu giày vò ở cái nơi rẻ rách này nữa, cho nên phải mặc đẹp tí, chúng mình phong cáchgiống nhau, cho nên Sở Dĩnh à…, giúp em mộttay , em tin tưởng con mắt của chị.”

      Cứ như vậy, Sở Dĩnh bị Ngô Vân Vân nài ép lôikéo mua sắm, đừng tưởng kiếm baonhiêu, Ngô Vân Vân tiêu tiền nương tay, kéo thẳng Sở Dĩnh vào cửa hàng bán độc quyền bán nhãn hiệu quốc tế, ánh mắt Sở Dĩnh vụt sáng, Chu Tự Hàn là khách hàng lớn của tiệm này, cũng tới mấy lần, bởi vì kiênnhẫn của Chu Tự Hàn đối với phụ nữ có hạn,mua quần áo túi tắm gì, đến thẳng cửa hàngbán đúng nhãn hiệu đó.

      Sở Dĩnh túm lấy Ngô Vân Vân: “Vân Vân, chỗ này đắt quá, mình sang bên kia thử xem” NgôVân Vân liếc cái: “Tiền nào của đấy, năm chỉ có lần, chẳng lẽ thể khao bản thân, hiểu nổi chị, thôi! Kể cả cuối năm có thưởng, hôm nay cũngtiêu.” Kéo Sở Dĩnh vào.

      bán hàng rất khách khí, mặc dù nhìn hai người có vẻ là người có tiền, nhưng cũngkhông xem thường các , chỉ nhìn chằm chằmSở Dĩnh, tiệm của bọn họ các minh tinh cũngthường đến, phụ nữ xinh đẹp càng ít,nhưng này nhìn thấy quen quen, biết là gặp ở đâu rồi.

      bị bắt vào, Sở Dĩnh đành “nhập gia tùy tục”, tin là nhân viên ở đây nhận ra , lúcson phấn vào với mình bây giờ, căn bản là như hai người, đắp lớp dày lên mặt, đến chínhmình cũng nhận ra, huống hồ là ngườikhác.

      Vân Vân thích cái váy ngắn màu đen lệch vai, trước ngực có chiếc lá sen to, có thể che chắn cho bộ ngực khô quắt của , Sở Dĩnhcũng cảm thấy rất hợp, Ngô Vân Vân liền theonhân viên vào mặc thử.

      Sở Dĩnh ngồi ở chỗ nghỉ ngơi, bán hàngrót chén café bưng đén, Sở Dĩnh vừa địnhnói cảm ơn, liếc thấy đôi nam nữ từ ngoài cửa vào, sợ run mấy giây, tiện tay lấytạp chí che ngang mặt.

      Quản lý tiệm nở nụ cười rạng rỡ ra nghênhđón: Chu tổng, Từ tiểu thư, mời vào trong.” Đưa thẳng vào phòng khách quý.

      Sở Dĩnh thầm thở phào nhõm, rồi lại bấtgiác bật cười, Chu Tự Hàn là ai, bây giờ tấtnhiên , mà thậm chí nhận ra là Sở Dĩnhthì sao, đường đường là Chu tổng, bên cạnh có bao giờ thiếu đẹp, vừa rồi liếc qua, có thểthấy trong tay , chính là minh tinhmới nổi sau bộ phim truyền hình, báo chínói là minh tinh có triển vọng nhất trong mười năm tới, nổi tiếng và có tài, khôngnghĩ là loại hình Chu Tự Hàn thích, chỉ là, ngườiđàn ông này có gì thích, đó là loại ngựa đực lạnh lùng lạm tình vô biên, chữ thích dưới con mắt người đời và chẳng có liên quan gì.

      Ngô Vân Vân từ trong phòng thử đồ ra, có chút kích động, giọng oang oang: “Sở Dĩnh,chị xem thế nào?” Sở Dĩnh muốn nổ mắt, vớikinh nghiệm của , mặc dù phòng VIP cách bên ngoài lớp kính dày, nhưng cáchâm, Ngô Vân Vân gào tên như thế, khẳng định Chu Tự Hàn bên trong nghe thấy ràng.

      Sở Dĩnh cảm thấy da đầu sắp phát nổ, cố gắngkhông chuốc thêm phiền toái, vội vã gật đầu :“Đẹp lắm, Vân Vân, mẹ chị gọi điện, ở nhà có chút chuyện, chị trước nhé.” xong, xách túi chạy ra cửa, sắp thoát đến nơi nghethấy giọng Chu Tự Hàn sau lưng: “Chờ chút”

      Sống lưng Sở Dĩnh cứng đờ, nếu bây giờ mình tông cửa xông ra, càng khiến ta chú ý hơn, Sở Dĩnh lấy lại bình tĩnh, từ từ xoay người lại…
      tart_trung, Mai Trinhlinhdiep17 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,824
      4, Hồi 4:

      Chu Tự Hàn hơi nheo mắt, bình tĩnh bước lên trước mặt nhìn , rất đẹp, rất sạch , ăn mặcquá mức tùy ý, áo len rộng thùng thình, chân váy bút chì bên dưới, cánh tay khoácmột chiếc áo nhung dày, ăn mặc như vậy nhìn qua trông khá to, cho nên Chu Tự Hàn gọi lại bởi vì trong phòng nghe được cái tên Sở Dĩnh.

      nhớ mình từng có bao nhiêu phụ nữ, nhưng thể nghi ngờ Sở Dĩnh là ngườithẳng thắn nhất, dứt khoát đến mức khó mà thích ứng được, dây dưa nhùng nhằng, khóc hai nháo, lại nghe lời biếnmất như vậy, đến công việc cũng bỏ, thậm chí,nhà trọ cũng trả.

      Chu Tự Hàn cũng rảnh rỗi đến mức quan tâm đến người phụ nữ chia tay, nhưng sau khi Sở Dĩnh mới phát , đánh rơi thứ ở chỗ , là cái lắc đeo chân bằng vàng, so với những thứ trang sức mua cho , cái này tuyệt đối chẳng có mấy giá trị.

      Cái lắc rất , là những mề đay ghép lại, đó còn có chữ viết mờ mờ, xem ra là cũ lắm rồi, phải nhìn lúc lâu mới đọc được haichữ “Lăng Chu”. Chữ khắc tinh xảo, dọc theo cái lắc rất nhẵn nhụi, xem ra thường được vuốt ve.

      Chu Tự Hàn đưa lắc chân cho trợ lý để trả lại cho Sở Dĩnh, nhưng trợ lý lại mang trả , nóikhông tìm thấy, Chu Tự Hàn khỏi chau mày, bao nhiêu năm qua đây là lần đầu gặp người phụ nữ còn phóng khoáng hơn cả như thế, mặc dù trong tiềm thức cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc, nhưng cũng nghĩ ngợi nhiều, chuyện của quá nhiều, thời gian quá ít, lãng phí thời gian cho phụ nữ phải là tác phong của , thế nhưng cái lắc chân đến bây giờ vẫn nằm trong ngăn kéo của , ném , cũng nghĩ xem phải xử lý thế nào, lúc này đột nhiên nghethấy hai chữ Sở Dĩnh, tự chủ được rangoài gọi .

      Cho dù bây giờ kỹ thuận hóa trang đúng là thần kỳ nhưng Chu Tự Hàn cũng đến mứckhông nhận ra được người, mặc dù Sở Dĩnhtrước mắt so với người phụ nữ trong trí nhớ khác biệt trời vực, nhưng Chu Tự Hànliếc mắt cái là nhận ra, chính là Sở Dĩnh,người phụ nữ từng nằm dưới thân mà hoan lạc.

      Vào lúc này, này lại nhìn với ánh mắtnhư nhìn người xa lạ, hơn nữa, còn chu cái miệng , khạc ra mấy chữ quá mức vô tình:“Vị tiên sinh này có chuyện gì ?” Chu Tự Hàn giật giật khóe miệng, lại có thể giả bộ,ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm, trong lòng Sở Dĩnh cũng sinh ra cảnh giác.

      năm qua cũng đủ để hiểu vẻ mặt của người đàn ông này, có lẽ lần nữa nổilên hứng thú với , bởi vì trong dáy mắt kia lóe ra tia sáng y hệt săn thú, Sở Dĩnh muốn lần nữa dính dáng gì đến , trước kia là cùngđường, bây giờ cần thiết nữa.

      Chu Tự Hàn chậm rãi đến trước mặt , ánh mắtsáng quắc nhìn chằm chằm vào gương mặt , rồi bật cười, rất có phong độ đưa tay ra : “Xin chào, tôi là Chu Tự Hàn”

      Tiểu minh tinh từ trong phòng VIP cũng chạy ra, luồn tay vào khuỷu tay Chu Tự Hàn, ánh mắt quan sát Sở Dĩnh đầy địch ý: “Tự Hàn, ta làai vậy? Là người quen của à?” Sở Dĩnh cảm thấy tình thế trước mắt hết sức byoonf cười, dùng ánh mắt tương đối châm chọc nhìn tiểuminh tinh bên cạnh Chu Tự Hàn tự mắc đại dịch, thầm nghĩ này lăn lộn trong lànggiải trí nhưng biết Chu Tự Hàn là mặthàng thế nào, căn bản phải là con người, mà là dã thú lúc nào cũng ở thời kỳ động dục, nếu vì người phụ nữ nào mà thay đổi bản năng săn thú, còn là Chu Tự Hàn, phụ nữ bên cạnh , chẳng khác gì cái áo sơ mi có thể thay thế bất kỳ lúc nào.

      Thực ra suy nghĩ kỹ chút thấy rất bẩn, trong năm ở bên cạnh , chỉ cần có quan hệ, hôm sau Sở Dĩnh viện kiểm tra toàn diện lần, khi đó lo lắng, mình bị dính mấy thứ bệnh lây truyền qua đường tình dục, mặc dùngười đàn ông này lần nào cũng dùng các biệnpháp phòng hộ nghiêm ngặt, nhưng vẫn sợ, nếu có thể, Sở Dĩnh hận thể quên luôn đời này có dính dáng với , nhưng chuyện đờithường như tâm nguyện.

      Ánh mắt Sở Dĩnh rơi cánh tay Chu Tự Hàn duỗi ra, châm chọc, duy trì quan hệ với gần mọt năm, đây là lần đầu cảm thấy, có chút ý tứ tôn trọng.

      Sở Dĩnh để mắt đến bàn tay kia, ngẩngđầu lên: “Tiên sinh, kỹ thuật làm quen của ngàixưa quá rồi, huống hồ, bên cạnh còn có mộtngười thừa tiêu chuẩn làm bạn, còn đến gần người phụ nữ khác, ngài cảm thấy phẩmhạnh có chút vấn đề sao? Tôi có hứng thú đối với những người đàn ông đạo đức có vấn đề”. xong, quay người bỏ .

      Trong đôi mắt lạnh lùng của Chu Tự Hàn lóe lêntia sáng, rồi cười giễu, lần đầu có người phụ nữ dám vuốt mặt như vậy, chưa bao giờ biết, lại là người phụ nữ có lá gan to như thế, trong trí nhớ của chỉ có người con mềm mại, hiểu chuyện, nhưng giờ chút cũng sót lại, thậm chí trong ánh mắt ràng lênhai chữ chán ghét, chán ghét , chán ghétđến mức muốn có bất kỳ đụng chạmthân thể nào với , đến bắt tay cũng cònkhinh thường.

      Mặc dù lòng tự trọng bị tổn thương, nhưng ChuTự Hàn ràng nhìn nhầm, nếu cómột năm quan hệ vừa rồi, Chu Tự Hàn còn có thể miễn cưỡng thích ứng, nhưng bây giờ, này lại làm bốc hỏa. Chu Tự Hàn nghĩ đếnnhững chuyện nhân quả, càng cảm thấy mìnhđang bị tính toán.

      Tiểu minh tinh bên cạnh nhìn sắc mặt tình bất định của , cất giọrng thận trọng: “TựHàn…” Chu Tự Hàn lại thèm để ý, hất ra, vài câu với quản lý rồi sải bước ra ngoài.

      Tiểu minh tinh sửng sốt lúc mới phục hồi tinh thần, vừa muốn chạy đổi theo thấy trợ lýcủa Chu Tự Hàn vào : “Hứa tiểu thư, Chutổng bảo tôi đưa về.” Tiểu minh tinh dậmchân mọt cái, nhưng vẫn đành bất đắc dĩ, biếtmình chọc nổi Chu Tự Hàn.

      Ngô Vân Vân cũng gãi đầu, hiểu chuyệngì xảy ra, quản lý tới cung kính : “Xinchào tiểu thư, hôm nay kỷ niệm ngày khaitrương của tiệm chúng tôi, tất cả các mặt hànggiảm 50%, hơn nữa có thể làm thẻ hội viên VIP miễn phí, nếu tiểu tư muốn, mời tiểu thư sang bên này để điền vào phiếu.”

      Ngô Vân Vân thể ngờ lại gặp chuyện tốt đến thế, đây chính là thương hiệu quốc tế, thẻ VIP hội viên cũng có số, có thẻ này, tất cả các sản phẩm đều được giảm giá ít, có lời lớn rồi, vui vẻ thẻo quản lý điền phiếu thông tin, địa chỉ, điện thoại, nơi làm việc, sau khi xong xuôi, quản lý còn tỏ vẻ vô tình hỏi thăm:“Vị tiểu thư vừa rồi là?” Ngô Vân Vân hề nghĩ ngợi : “ ấy là đồng nghiệm của tôi, cóphải là vô cùng xinh đẹp ?” Quản lý mỉm cười gật đầu, trong lòng nhủ thầm xinhđẹp mà được Chu tổng coi trọng à?

      Lúc Sở Dĩnh về đến cửa nhà, chin rưỡi tối,thay dép vào vẫn thấy mẹ ngồi trong phòng khách đan len, bất mãn : “Mẹ, mẹ vẫn chưa ngủ à? Sao vẫn còn làm việc?”

      Nhạc Thu Mạn ngừng đan: “Con sinh hoạt kiểugì đây! Còn mau ăn ! Để mẹ hâmnóng cơm cho…” Sở Dĩnh ôm mẹ ngồi ghếsalon: “Con ăn mì thịt bò dưới nhà rồi”

      Nhạc Thu Mạn : “Ăn uống bên ngoài khôngsạch , sau này phải chịu khó về nhà rồi mớiăn.” Sở Dĩnh ừm tiếng, xoay người nằm ra ghế salon, gối đầu lên đùi mẹ.

      Nhạc Thu Mạn cúi đầu nhìn con , xoa xoa mi tâm của , dịu dàng hỏi: “Thế nào? Công việc hài lòng à? Hay là quan hệ với đồngnghiệp tốt? Tính khí của con đó, nên sửađổi chút.”

      Sở Dĩnh mở mắt: “Mẹ, tính tình con xấu lắm phải ?” Nhạc Thu Mạn cười gật đầu: “Còn à, cũng trách ta và cha con, lúc còn bé quá cưng chiều con, cưng chiều đến mức xấu vượt giới hạn rồi, con còn nhớ hàng xóm trước kia nhà chúng ta có thằng nhóc mập mạpkhông?” Sở Dĩnh : “Cái tên mập đó nhà trẻ cùng con, sau đó nhà họ chuyển .” Nhạc ThuMạn gật đầu: “Nó chỉ kéo đuôi tóc của con mà con đánh cho nó khóc, giáo với cha con, cha con còn bao che, ai bảo nó túm đuôisam tiểu Dĩnh nhà chúng tôi trước, giáo lúc đó được lời nào.”

      Sở Dĩnh cũng nhớ chuyện đó, lúc ấy ba là phó thị trưởng, sau vụ bị đánh đó, nhà tên tiểu mập chuyển , cậu bé đó cũng chuyển trường,sau này chuyện đó với Lăng Chu, Lăng Chu cười : “Dĩnh nhi nhà ta tính khí bá vương như thế này, hóa ra là từ .”

      Khi đó rất phách lối, bắt Lăng Chu làm rấtnhiều việc cho mình, từ cấp hai đến đại học,Lăng Chu như phục vụ như hầu hạ tổ tông,khi đó Giai Giai còn : “Lăng Chu như vậy,cậu làm sao mà bỏ được tật sai bảo cậu ta, bọn mình nhìn còn thấy đau lòng.” Nhưng lúc đó tính khí như vậy, ba mẹ cưng chiều, LăngChu cưng chiều, cho nên, có lúc Sở Dĩnh nghĩ,mình bây giờ như vậy, có lẽ là báo ứng, 20 năm đầu đời sống quá hạnh phúc, cho nên khổnạn sau này càng tăng gấp bội.

      Nhạc Thu Mạn ướm ướm áo len lên người ,Sở Dĩnh kéo qua nhìn, mẹ rất khéo tay, đan áo len vừa ấm vừa đẹp, trước kia áo lông của côphần lớn là mẹ tự may, lúc mặc ra ngoài luôn thu hút ánh mắt hâm mộ của bạn học, chỉ là màu này có phải nổi quá rồi , đỏ chót như vậy.

      Mẹ vẫn thích mua quần áo màu đỏ sẫm chocô, nhưng có lẽ mẹ quên, bây giờ khôngcòn là tiểu nương mười lăm mười sáu nữa: “Mẹ, áo len này đỏ quá?” Nhạc Thu Mạn trợnmắt nhìn con : “Đỏ cái gì, tiểu nương phải mặc đồ đỏ.” Tiểu nương? Sở Dĩnh cườichua chát: “Mẹ, con 28 tuổi rồi, cự ly cách tiểu nương rất xa, già rồi.” “ lăng nhăng gì đó?” Nhạc Thu Mạn đánh cái: :Ở trong mắt mẹ, con vĩnh viễn là tiểu cônương, Tiểu Dĩnh nhà ta là công chúa xinh đẹp nhất.”

      Những lời này chỉ ba mẹ , sau đó LăngChu cũng thường : “Dĩnh nhi của ta là tiểucông chúa xinh đẹp nhất, cả đời đều là cục cưng bảo bối của ta.” Lăng Chu người này trongngoài bất nhất, mặt ngoài nhìn qua, nho nhãthanh cao, nhưng câu nào là ý nhị câu ấy,thường Sở Dĩnh bị vuốt ve cánh tay ghê tởmkêu lên buồn nôn, sau đó Lăng Chu nhào tới hôn , triền miên kịch liệt…

      Khi có nghĩ rằng mình cùng chung sống với người bạn kia, Sở Dĩnh bỏ khăn tắm ra,theo thói quen sờ xuống cổ chân, mới phát ,cái lắc chân luôn đeo sáu năm qua rơi mấtrồi, chính cũng biết biij rơi ở đâu, Sở Dĩnh cũng tìm, cảm thấy, đây chính là nhắc nhở , duyên phận giữa và LăngChu đứt, thể tìm lại được nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :