1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

DƯỢC MÔN TRỌNG SINH: THẦN Y THỨ NỮ - SOCOLA HOA QUẢ (40/457)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      toàn mùi mưu, nhưng có sao, đó cũng chỉ là cao thơm đơn giản mà chị làm, còn nhiều thứ khác nữa mà
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 29: Bán mình
      Edit: PHUONGLINH87^^
      Beta: Bạch Xà


      Lúc này, Kỳ Dao Phong nhàn nhã cùng với mẫu thân nàng ở trung tâm phố huyện dạo, thưởng thức bốn phía đồ chơi mới lạ. Về việc Uông đại dược sư an bài nàng cùng tổ với đồ đệ chân truyền của lão ta nàng cũng chả buồn để ở trong lòng. phải nàng tự cao khoe khoang khoác lác, dù có là Uông đại dược sư tham gia tỷ thí nàng cũng thu thập giải thưởng về trong tay, chứ càng đừng đệ tử xuất sư của lão. Nếu đạt được cái danh hiệu đệ nhất cuộc thi Uẩn Hương dù là bây giờ hay tương lai về sau đối với nàng là cơ hội hiếm có khó được, lần này mà bỏ lỡ biết lúc nào mới có thể bắt gặp được cơ hội tốt này. Chính may mắn này mà nàng phải thể cho tốt.

      Hai mẫu tử từ từ dạo đường.

      Cố thị : "Nếu đến đây thuận tiện mua con gà mái mang trở về, để cho chưởng quỹ ở khách điếm sai người hầm gà cho con bồi bổ thân thể !?"
      Kỳ Dao Phong nghe xong trong nội tâm ấm áp, cười nhạt gật gật đầu : "Con thấy cũng được."

      Mẫu thân mỗi thời mỗi khắc đều để ý quan tâm nàng. Cho nên khi nhìn thấy những phu nhân khác có cái này cái kia, thời điểm nàng chưa đủ năng lực nên dám tới làm gì, bây giờ khác nàng mặc kệ đắt rẻ, cầm tiền trong tay hai lời mua luôn cho mẫu thân mọi thứ mà quý phu nhân đều phải có. Tuy gọi là cao sang như những hộ gia đình giàu có chí ít cũng phải hơn đứt dân quê. nàng ganh đua so sánh cũng được, nàng phá sản cũng thế, nàng hề muốn mẫu thân thua kém người ta, muốn mẫu thân nàng phải chịu ủy khuất.


      Hai mẫu tử ghé vào chợ bên này, lựa chọn con gà mái béo tốt, trả tiền rồi cùng gã sai vặt cầm lồng gà quay người trở về tửu điếm. Nhưng lúc về thấy bên kia chợ vây quanh rất nhiều người bàn tán xôn xao, chỉ trỏ nghị luận cái gì đó. Kỳ Dao Phong hiếu kỳ vội hỏi đại thẩm bán gà: "Đại thẩm này, bên kia có chuyện gì xảy ra vậy?" Ngón tay chỉ về hướng đám đông.
      Đại thẩm bán gà cũng nhìn sang, lắc đầu thở dài cái: "Haiz…là ba mẫu tử đáng thương a…Phu nhân tiểu thư, nếu quý phủ thiếu người hầu hạ, sang bên kia nhìn chút cũng được đấy!"
      Kỳ Dao Phong và Cố thị nhìn nhau:"Mẫu thân hay mình qua xem chút ."
      Cố thị cũng chưa từng thấy qua tình hình như vậy, trong lòng cũng có ý muốn qua xem ngọn ngành, vì vậy hai mẫu tử liền dắt tay nhau sang bên đó.


      Hai đứa gầy gò mặc áo tang lấm lem bẩn thỉu cùng phụ nhân ngừng ho khan chừng 40 tuổi cúi đầu quỳ ở đó, cổ treo tấm biển viết bán thân làm nô. Hai đứa đều là nữ hài, đứa gần 16 tuổi, bộ dáng giống 4,5 phần tương tự người phụ nhân trung niên kia. biết đến cùng xảy ra chuyện gì mà ba người các nàng quỳ gối ở chỗ này cầu người mua mình về? Kỳ Dao Phong và mẫu thân đứng bên cạnh nghe người ta bàn tán cũng hiểu được đại khái câu chuyện. Cái người phụ nhân trung niên này họ Lưu, từ thôn trấn bên ngoài lưu lạc tới đây. Phu gia (nhà chồng) là nông dân, lúc trượng phu còn sống trong nhà cũng có vài mẫu ruộng đồng, nhưng từ khi trượng phu bị bệnh qua đời, vài mảnh ruộng kia bị người thân thích lấy hết rồi. Ba mẫu tử tới bước đường chỉ có thể bán dần từng món đồ ít ỏi còn sót lại lấy chút tiền, ý muốn bươn trải bên ngoài kiếm chút phí sinh hoạt. Cũng lường trước được khi đến trong huyện, Lưu nương tử liền đổ bệnh, đem tiền tích lũy tay nhiều lắm đều sử dụng hết. Mẫu tử ba người còn cách nào khác đành quỳ bên đường đem chính mình bán cho nhà có tiền làm nô bộc để cầu được tiếp tục sống sót.

      phải vạn bất đắc dĩ ai nguyện ý mất tự do bán mình vào nhà có tiền để bị đánh bị mắng, nhưng mẫu tử ba người còn cách nào nữa. Điều làm cho mẫu tử ba người tuyệt vọng đó là các nàng quỳ ở đây 2 ngày rồi mà có ai nguyện ý mua các nàng. người cả ba đều rất bẩn, hai đứa quá gầy có chút sức khỏe, người lớn tuổi bệnh tật quấn thân, nhìn vào là biết có sức để làm việc nặng rồi. Mặc dù hai ngày này có rất nhiều người qua xem náo nhiệt nhưng cũng có ai nguyện ý mau ba mẫu tử này. Kỳ Dao Phong nghe được giật mình, nếu mua ba mẫu tử này về ngược lại tệ, nàng và mẫu thân có người ở bên hầu hạ, cũng nhất thiết phải tự động xuất làm mọi việc. Nàng nhìn sang mẫu thân hỏi vài câu, mẫu thân có nguyện ý thêm về nhà mấy chén bát đôi đũa hay ?!


      Cố thị quan sát mẫu tử ba người này, đột nhiên nghe nữ nhi thế liền đồng ý mua ba mẫu tử này. Nhưng mà mua người phải xem xét xem họ có đáng tin hay . Mẫu thân là con người thà đàng hoàng dễ mủi lòng, có khả năng khống chế được nô bộc, nếu sau này có nàng ở nhà lỡ mẫu thân bị đám nô tài khi dễ sao đây? Trong tâm cũng động rồi, nàng liền hỏi thăm vài câu với mấy vị đại thẩm xung quanh đây: "Các nàng lâu như vậy thấy ai tới mua, là do tâm tính tốt nên mới ai hỏi mua sao?"
      Mấy vị kia đều xoay đầu lại đánh giá Kỳ Dao Phong vài lần, thấy nàng phải người tính gây chuyện rồi mới lên tiếng: " phải đâu, Lưu nương tử này cũng là người số khổ đấy. Hai nữ nhi của nàng cũng thế. Lúc trước cả ba mẫu tử đều dựa vào trượng phu, nhưng sau khi trượng phu bệnh qua đời…Aiz thân thích chiếm gần hết tài sản, nhẫn nhịn chịu khó mãi mới sống được tới bây giờ."

      Người khác tiếp lời: " phải ngày hôm qua Triệu quan nhân nhìn trúng A Như nhà này sao? Muốn mua con bé về làm thiếp đấy nhưng mẫu tử ba người Lưu thị sống chết đồng ý. Triệu quan nhân nguyện ý mua cả ba người cho họ con đường sống, các nàng cũng muốn. Xem ra họ cũng phải cái hạng người sang bắt quàng làm họ, nếu mua về ngược lại cần lo lắng nô cưỡi đầu chủ."
      Người khác lại chen vào: "Đúng thế, đáng tiếc. Hai đứa sống chết bám lấy mẫu thân rời. Từ hôm qua tới nay chưa ăn uống gì đâu."
      " người phân tiền đều có, lấy gì mà mua đồ ăn."
      "Đúng đấy a."
      "Ai nha, thà làm thiếp cho Triệu quan nhân ít nhất còn có chỗ ăn chỗ ở."
      " cho Triệu quan nhân làm tiểu thiếp? Hai đứa này tới đó có mà biết sống chết thế nào ý chứ. Nhìn cái thân hình gày gò thế kia phục vụ nổi ?"
      "Đúng vậy a, nữ hài trẻ tuổi chỉ cần làm nô tỳ cho người ta là ổn nhất, tương lai gả cho gã sai vặt trong phủ cũng tốt hơn là làm thiếp cho Triệu quan nhân với hơn 13 thông phòng tiểu thiếp a."

      Chúng phụ nhân chỉ trỏ, trong giọng có chút đồng tình mẫu tử ba người các nàng đấy, nhưng nhìn thấy tình huống bán mình của ba người chỉ ngoài miệng thực tết chút đồ ăn cũng cho họ. Từ hôm qua tới giờ ăn gì hẳn là rất đói ! Kỳ Dao Phong thấy thân hình gầy gò xanh xao của họ thầm mủi lòng thầm nghĩ. Mẫu thân các nàng bệnh nghiêm trọng như thế, cứ với cái đà này kiểu gì người phụ nhân này cũng trụ nổi. Cố thị nghe chúng phụ nhân bên cạnh bàn tán liền lôi kéo tay của nữ nhi giọng: "Mẫu thân thấy được."
      Kỳ Dao Phong gật đầu: "Con xem cũng được."
      Chỉ cần phẩm hạnh tốt, trung thành tận tâm có thể mua họ về cho mình và mẫu thân có thêm người giúp việc, cũng cho mẫu tử ba người nơi ăn chốn ở. Vì vậy Kỳ Dao Phong liền đứng ra, nhìn về phía của họ cười nhạt tiếng: "Các ngươi có bằng lòng hay theo chúng ta trở về làm người hầu? Cơm được ăn no, chỗ ở tệ? Chỉ cần các ngươi làm chút việc nặng?!"
      Phong Vũ Yên, Cỏ Ú, sanone21129 others thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 30: Thu bộc (mua nô)
      Edit: uchihasaki
      Beta: Bạch Xà


      Câu của Kỳ Dao Phong vừa ra, ba người quỳ mặt đất hướng nàng nhìn.
      Lưu nương tử nhất thời kích động ho khan mãnh liệt, vốn con mắt tràn đầy tuyệt vọng lần nữa khôi phục lại chút ánh sáng, nhìn Kỳ Dao Phong thanh khàn khàn suy yếu lên tiếng: "Tiểu thư….tiểu thư ư?"
      Bên cạnh hai cái nương trẻ tuổi cũng chờ mong nhìn Kỳ Dao Phong.
      tại nếu Kỳ Dao Phong nguyện ý mang các nàng , đối với mẫu tử ba người chính là ân nhân cứu mạng, đời này các nàng nhớ kỹ, cảm kích, trung thành, tận tâm với chủ nhân.

      Giống như những lời của chúng phụ nhân đứng xem…từ hôm qua đến giờ mẫu tử ba người chút đồ ăn cũng có ăn, có ai hảo tâm cho mẫu tử họ cái gì, trong nội tâm triệt để tuyệt vọng. Nhưng khi họ sắp gượng nổi nữa giọng như ánh sáng thần thánh chiếu rọi mang hy vọng cho họ. Trước mắt xuất tiểu thư ăn mặc chất vải tốt, nàng nguyện ý thu mua ba người là niềm hy vọng lớn nao. Mà về phần câu sau cùng kia…làm việc nặng, mẫu tử các nàng quan tâm, trước kia trong nhà quần quật làm việc nhà nông chịu khổ coi như ít sao? Vị tiểu thư này nguyện ý mang họ về cho miếng cơm, với chuyện tới con đường tuyệt cảnh của họ là ban ân tốt nhất rồi. Về phần phải làm việc đó là chuyện đương nhiên.

      Kỳ Dao Phong cười cười: " , nếu nguyện ý tại liền theo chúng ta thôi."
      "Nguyện ý, nguyện ý, cám ơn tiểu thư, cám ơn tiểu thư."
      "Cám ơn tiểu thư, cám ơn tiểu thư."
      Lưu nương tử mang theo hai nữ nhi vô cùng cảm kích liên tục dập đầu tạ ơn Kỳ Dao Phong. Kỳ Dao Phong liền đem Cố thị giới thiệu cho mẫu tử các nàng nhận thức: "Đây là mẫu thân của ta, từ hôm nay trở hãy phục vụ phu nhân."

      Lưu nương tử và hai nữ nhi dập đầu tạ ơn cứu mạng với Cố thị. Cố thị vội vàng bảo các nàng đứng lên, cần quy củ quỳ xuống mãi như thế.

      Bời vì quỳ trong thời gian quá dài mà đầu gối ba mẫu tử cực kỳ đau nhức, ba người cứ thế dắt díu nhau, cật lực theo đằng sau mẫu tử Kỳ Dao Phong. Cố thị nhìn có chút đành lòng, liền lôi kéo tay của nữ nhi: "Quỳ lâu như vậy, đầu gối đau xót dữ dội. Con xem…."
      Kỳ Dao Phong quay đầu lại nhìn thấy trán họ đều suất ra tầng mồ hôi, khỏi thầm nghĩ mình sơ ý quên các nàng phải quỳ rất lâu. May mà có mẫu thân nhắc nhở, nàng vô cùng ác cảm với loại người ngược đãi nô bộc. Kỳ Dao Phong bảo mọi người dừng chân nghỉ ngơi. Mẫu tử ba người thấy thế tưởng mình làm cho phu nhân và tiểu thư nổi giận, vội cần.

      Kỳ Dao Phong làm như thấy ánh mắt bối rối của họ, trực tiếp dừng bước phân phó gã sai vặt gọi chiếc xe ngựa kia tới, thuận tiện gọi thêm hiếc nữa, chiếc đủ cho 5 người cùng chen vào chỗ. Gã sai vặt nhận lệnh chạy , Kỳ Dao Phong bảo ba mẫu tử đó tới dưới tàng cây nghỉ ngơi chút. Rất nhanh, gã sai vặt đưa hai cỗ xe ngựa tới. Ba mẫu tử nghe thấy bảo chuẩn bị cỗ xe ngựa cho họ đều cảm động vui tới phát khóc, là trời cao phù hộ cho mẫu tử ba người gặp được chủ nhân tốt. Kỳ Dao Phong nhìn họ cái, dìu mẫu thân lên xe, ba người họ để gã sai vặt đưa về khách điếm trước. Lưu thị và hai con có ý kiến gì liền lên xe ngựa hướng khách điếm trở về.

      Kỳ Dao Phong và mẫu thân ngồi xe ngựa tranh thủ ghé vào tiệm vải vào tối qua chuyến. Chưởng quỹ thấy các nàng đến vội xiêm y hôm nay mới bắt đầu may chưa có. Kỳ Dao Phong phải tới lấy y phục, bảo chưởng quỹ cần lo lắng. Sau đó cùng mẫu thân tả lại vóc dáng và kích thước cơ thể của ba mẫu tử Lưu thị, chọn lấy y phục cho nương trẻ tuổi và cho phụ nhân. có con số chính xác về số đo nên tránh khỏi bộ đồ có chút thích hợp, nhưng cũng xê xích đáng bao nhiêu. Mua trước cho mỗi người hai bộ để thay đổi, đợi ổn đỉnh rồi đưa họ may xiêm y cho vừa người. Sáu bộ y phục tốn 3 lượng bạc, chất vải thuộc loại trung đẳng nên đắt lắm. Mẫu tử hai người mua xong liền trực tiếp trở về khách điếm.


      Xe ngựa rất nhanh chạy về tới khách điếm. Mẫu tử ba người kia dám vào trong ngồi, chỉ đứng ngoài cửa khách điếm chờ. Thấy phu nhân và tiểu thư trở về, vội vàng tiến lên hành lễ. Kỳ Dao Phong dìu mẫu thân xuống xe bảo ba người theo vào trong, những ngày này tạm thời trọ lại khách điếm. Lưu thị và hai con mang tâm tình hạnh phúc theo sau Kỳ Dao Phong vào, Vương chưởng quỹ trông thấy ba người ăn mặc rách rưới bẩn thỉu theo Kỳ Dao Phong lập tức lại gần. Kỳ Dao Phong cười cười, biết trong lòng suy nghĩ cái gì liền hỏi còn có phòng trống nào .Vương chưởng quỹ nở nụ cười tiêu chuẩn “đương nhiên là có”, còn hai gian phòng trống, gian đắt tiền gian rẻ hơn nhưng cũng tiện nghi, hỏi nàng muốn cái gian phòng nào hay lấy cả hai gian. Đứng bên cạnh, Lưu nương tử vội vàng xua tay bảo mẫu tử bọn họ ở tại hậu viện trong phòng chứa củi là tốt lắm rồi. Kỳ Dao Phong nghe xong trong nội tâm cười , phụ nhân này ngược lại là cái biết điều, dù sao nàng cũng phải cái thể loại chủ tử ngược đãi nô bộc, há có thể để cho người hầu ở địa phương như vậy. Vì thế liền làm chủ để các nàng ở gian phòng rẻ hơn, tuy có tiện nghi nhưng ngày cũng mất 200 văn tiền!

      Mang ba người tới gian phòng riêng, gã sai vặt lặng lẽ cho họ biết giá tiền của gian phòng này làm cho mẫu tử ba người hoảng sợ. Gã sai vặt cười các nàng có duyên mới gặp được chủ tử tốt, chỉ cần chuyên tâm hầu hạ, trung thành tận tâm ngày sau được chỗ tốt, cũng có điểm tiếc nuối nếu phu nhân thu nhận làm nô bộc trong nhà hay biết mấy.


      Vào phòng, cả ba người quan sát vòng đều thấy đồ dùng rất tốt, nhất thời giật mình. Cả ba cùng tắm rửa sạch , mặc vào y phục Kỳ Dao Phong mới mua cho ba mẫu tử, cả ba người nhìn nhau, ôm lấy nhau vui đến phát khóc. phải vì quá thương tâm mà khóc mà do các nàng kích động vì gặp được chủ tử tốt, phải tích phúc nhiều bao nhiêu mà ba mẫu tử kiếp này mới được gặp gỡ được chủ tử như vậy! Sau khi khóc chán chê xong, Lưu thị tận tâm dạy bảo hai nữ nhi, về sau chủ tử và tiểu thư phải được ưu tiên hàng đầu chủ tử bảo sao phải làm vậy, tuyệt đối trung thành với chủ tử. Hai nương tuổi trẻ vội vàng đáp ứng lòng thành tận tâm hầu hạ phu nhân và tiểu thư. Tiểu ca vừa đưa các nàng tới gian phòng này là người nhanh nhạy hiểu lễ muốn thành nô tài cho phu nhân và tiểu thư còn chưa được, vậy mà phu nhân và tiểu thư lại nhận ba mẫu tử làm nha hoàn cho mình. Ba mẫu tử thiên ân vạn tạ nên lời, theo như câu trong thôn của các nàng là được trời bạn phước đấy!

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 31: Quy định
      Edit: PHUONGLINH87^^

      Mẫu tử Lưu thị thu thập tốt liền ra mắt Kỳ Dao Phong và Cố thị. Ba người tính dập đầu tạ ơn nhưng lại bị Kỳ Dao Phong kịp thời cản lại. Cố thị cho họ biết về sau cần quy củ làm lễ như thế, nhà nàng cũng phải quan gia, có nhiều lễ nghi đó. Mẫu tử ba người gật đầu đáp ứng. Các nàng từ lúc xuất vẫn mực cúi đầu, Kỳ Dao Phong bảo ba người ngẩng đầu lên cho nàng và mẫu thân nhìn. Lưu nương tử nghe vậy, liền cùng hai nữ nhi ngẩng đầu cho phu nhân và tiểu thư nhận thức dung mạo của ba người.

      Lúc mới mang các nàng về, mặt lấm lem bẩn thỉu nhìn khuôn mặt họ. Thời điểm mặt được rửa sạch , hai nương trẻ tuổi mang khuôn mặt thanh tú mà Lưu nương tử nhìn cũng tệ, mẫu tử ba người tuy có làn da ngăm đen nhưng nuôi dưỡng nhau tồi. Cố thị nhìn họ gật đầu cười , tỏ vẻ nhận thức. Kỳ Dao Phong thấy mẫu thân thoải mái, mình cũng hài lòng. Hơn nữa ở họ mang cho người đối diện cảm giác chất phác thuần hậu thà. Hơn nữa từ trong miệng những phụ nhân kia biết được, mẫu tử ba người này có thể an tâm phó thác tình mỗi lần mẫu tử nàng ra ngoài, nàng có thể an tâm họ chiếu cố tốt mẫu thân.

      Nhận thức hết hình dạng, để Lưu thị mang theo hai nữ nhi mình giới thiệu phen, về sau nàng cùng với mẫu thân liền trực tiếp gọi phụ nhân này là Lưu thẩm. Lưu thẩm năm nay 40 tuổi, phu gia (nhà chồng) họ Trương. Đại nữ nhi tên Trương A Mai, năm nay 16 tuổi, tiểu nữ nhi gọi Trương A Như, năm nay 14 tuổi. Mà nghe chúng phụ nhân cái vị Triệu quan nhân muốn mua người chính là A Như vừa mới cập kê. Nghe họ bảo Triệu quan nhân hơn 50 tuổi, cưới rất nhiều thiếp thất, lần này muốn A Như mới 14 tuổi. Xem qua là lão ngưu tham gặm cỏ non đấy, chưa từng thấy qua lão đầu 50 tuổi muốn nhận nương 14 về làm thiếp, chẳng phải phạm pháp hay sao! Bất quá, theo như Kỳ Dao Phong ánh mắt lão có sai, A Như so với tỷ tỷ của nàng xinh đẹp hơn chút ít, thấp tuổi hơn tỷ tỷ 2 tuổi, tự nhiên so với tỷ tỷ được hoan nghênh hơn. Nhưng nếu gả cho lão tử Triệu quan nhân chả khác nào đạp hư nương thanh tú.

      Cùng nhau giới thiệu phen, Kỳ Dao Phong với họ biết gia đình nàng có trồng trọt, cần các nàng làm những việc khổ cực đó, chủ yếu chỉ cần toàn tâm toàn ý hầu hậ tốt mẫu thân của nàng là được. Lưu thẩm cùng A Mai A Như gật đầu đáp ứng. Cố thị lại để cho A Mai A Như về sau hãy theo tiểu thư, mẫu thân của các nàng theo mình, cần đều theo bên người nàng. Hai tỷ muội A Mai A Như đều nhìn về phía Kỳ Dao Phong. Cố thị nhìn nữ nhi cười : "Hai tỷ muội này mẫu thân thấy là người hiểu chuyện, có hai đứa theo bên cạnh con những lúc bên ngoài, mẫu thân cũng quá lo lắng cho con."
      Mẫu thân như vậy, Kỳ Dao Phong cũng có cự tuyệt nữa. Nàng quay đầu đối với hai nương : "Về sau các ngươi hãy theo ta, nhưng có chút mệt mỏi."
      Hai tỷ muội A Mai A Như vội sợ mệt mỏi, chỉ cần còn sống bất cứ việc gì các nàng cũng đều làm được hết.

      Kỳ Dao Phong cười cười, cũng lại trêu chọc hai tiểu nương khẩn trương, : "Các ngươi biết chữ ?"
      theo bên người nàng phải biết giúp đỡ ít công việc kinh doanh, nếu biết chữ thể làm được, phương diện làm ăn bị người lừa. Lưu thẩm ở bên vội có thể nhận ra ít chữ, cũng phải nhiều lắm. Trước kia trong nhà tướng công là tú tài sa sút, vì thi rớt nhiều lần mà quay trở về cày ruộng. Sau khi sinh hạ hai nữ nhi cũng dạy bảo chút ít, chỉ có điều công việc nhà nông bề bộn, hai nữ nhi lại muốn giúp đỡ gia đình cho nên biết được nhiều chữ. A Mai A Như ở bên gật đầu, Kỳ Dao Phong liền :"Những ngày này chúng ta trọ trong khách điếm có người của khách điếm phục vụ, hai ngươi cần thường xuyên hầu hạ ta. Thời điểm rảnh rỗi ở trong phòng nhận thức ít chữ, chép nhiều chữ ta chỉ cho chút, đến lúc phải dùng tới. Người bên cạnh ta cần phải nhận biết được các mặt chữ và phải viết được ra."
      Hai tỷ muội vội vàng đáp ứng, dám chậm trễ chút nào .
      Kỳ Dao Phong cười nhạt tiếng, từ trong ngực xuất ra cái hầu bao bạc vụn giao cho A Mai :"Ngươi là tỷ tỷ, tiền này để lại chỗ ngươi. Ngươi cùng A Như cần gì tự mình mua, người có chút tiền phòng thân cũng được."
      Thấy thế, Cố thị cũng cầm cái hầu bao chứa bạc vụn đưa cho Lưu thẩm : "Phong nhi đúng, các ngươi mà có tiền mang theo liền ổn."
      Lưu thẩm cùng A Mai tiếp nhận hầu bao, tay đều run rẩy.

      Mẫu tử Lưu thẩm ánh mắt càng thêm kiên định nhìn về phía chủ nhân, quỳ xuống tạ ơn:"Chúng nô tì tuyệt đối phụ phu nhân và tiểu thư hậu ái."
      Lúc này đây Kỳ Dao Phong và Cố thị ngược lại có ngăn cản các nàng, chỉ là đợi các nàng sau khi tạ ơn liền để họ đứng lên. cho họ biết, bản thân là chủ tử để mẫu tử ba người chịu đói chịu rét hoặc để người khác khi dễ. Đồng thời cũng để các nàng quá câu thúc, sau này thành người nhà, câu thúc quá được tự nhiên, cứ thoải mái là được. Biết họ tại đói bụng đến nỗi ngực dán chặt vào lưng rồi, liền kêu tiểu nhị mang lên 3 chén trứng gà, cháo thịt nạc. Đói bụng lâu như thế thể ăn no bụng lần duy nhất, cho nên chỉ gọi 3 chén. Để họ ăn sau đó liền ngủ giấc, trong phòng cũng được trang bị thêm giường nữa, cần lo lắng đủ chỗ để ngủ.
      Cầm bát cháo thơm ngào ngạt húp hết, chứng ho khan của Lưu thẩm cũng giảm nhiều.
      Trong lúc các nàng húp cháo, Kỳ Dao Phong viết xong toa thuốc, khi gã sai vặt tới thu dọn bát đũa, nàng đưa đơn thuốc cho y, bảo tới tiệm bốc thuốc. Gã sai vặt được nàng thưởng cho 2 lần, tổng cộng 40 văn tiền, ngày mà tiền công lời 10 văn tiền, cho nên khi vị tiểu thư này bàn giao công việc liền tiếp nhận đơn thuốc chạy . Gã sai vặt rồi, Lưu thẩm liền tới cảm tạ ân đức của tiểu thư. Kỳ Dao Phong cười cười bảo các nàng hãy về phòng ngủ giấc, phòng bếp đun xong thuốc đưa qua, đến lúc đó nhớ uống thuốc là tốt rồi.

      "Mẫu thân, chúng ta có phải hay nằm mơ à?" A Như nắm chặt cái chăn đắp lên người, giọng hỏi.
      "Phu nhân và tiểu thư chính là Bồ Tát trong mộng của chúng ta, chủ tử là tới cứu mẫu tử chúng ta." A Mai cảm thụ mùi thơm ngát trong phòng cũng giọng sợ phá tan giấc mộng này.
      "Uh, phu nhân và tiểu thư chính là Bồ Tát tới cứu mẫu tử chúng ta." Lưu thẩm nhìn lên nóc phòng lẩm bẩm : " cứu mẫu tử ba người còn cấp cho mẫu tử chúng ta phòng ở tốt như vậy."
      Lúc này A Như giọng chen lời : "Còn cấp cho chúng ta uống cháo, lại còn viết phương thuốc kêu người mua trở về."
      Mẫu tư ba người thoải mái nằm giường trợn tròn mắt, ai cũng dám chìm vào giấc ngủ, sợ rằng ngày hôm nay họ gặp phu nhân và tiểu thư chỉ là mộng, nếu như tỉnh lại giấc mộng liền biến mất. Cuối cùng, thân thể mỏi mệt vẫn đưa các nàng dẫn vào trong mộng. Từ ngày rời khỏi nhà cho tới bây giờ họ mới có giấc ngủ an lành và ngọt ngào.
      Last edited: 30/4/15

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 32: Dung nhập
      Edit: PHUONGLINH87^^
      ***Các nàng ui...Hẫy comment nhiều để tui có thêm động lực edit với:yoyo25::th_4:***

      Thời gian hai ngày sau, mẫu tử ba người Lưu thẩm cũng dần sáp nhập vào lối sống sinh hoạt của Cố thị và Kỳ Dao Phong. Cũng từ ngày đó mẫu tử ba người liền hểu biết thêm về chủ tử của mình. Còn chớ khi mới bắt đầu, họ cùng ăn cơm bàn với chủ tử, A Như bởi vì vô cùng khẩn trương mà bàn tay cẩn thận run cái, bát sứ rơi khỏi tay, quá sợ hãi liền quỳ xuống thỉnh tội, thanh run rẩy cầu phu nhân và tiểu thư trách phạt. Lưu thẩm và A Mai tự nhiên cũng quỳ xuống thỉnh tội. Xảy ra chuyện như thế vốn tưởng rằng bữa cơm này các nàng bị chịu đói, tuy bị chịu đói nhưng trong lòng ba người cũng dám có nửa điểm oán niệm, bởi vì đây là do các nàng phạm sai lầm phải bị trừng phạt.

      ngờ phu nhân và tiểu thư hề câu trách phạt, bảo ba người đứng lên, cần khẩn trương, người nhà đương nhiên cùng nhau ngồi ăn cơm, bảo ba người đừng câu thúc cứ thoải mái. Ba mẫu tử tin vào mắt mình, tiểu thư tươi cười kêu gã sai vặt lấy bộ bát đũa mới, sau đó quay ra với A Như lần sau làm sai chưa gì đừng bất thình lình quỳ xuống như thế. Còn dặn dò nàng khi ăn cơm xong có việc gì làm luyện chữ, sau này còn giúp đỡ cho Kỳ Dao Phong. Đối với chuyện làm rơi bát của A Như, tiểu thư hề tỏ vẻ động thủ động cước với nàng. Sống chung trong hai ngày này, hai vị chủ nhân cơ bản đối với các nàng – những hạ nhân thấp kém câu nặng lời, dù có làm sai chuyện vẫn là vẻ mặt ôn hòa trấn an, nhắc nhở lần sau phạm sai lầm nữa là được, cứ thế mọi chuyện kết thúc.

      Gặp được chủ tử như vậy, đồng dạng làm cho mẫu tử ba người phảng phất như sống trong giấc mộng rất đẹp. Hiểu phu nhân và tiểu thư, Lưu thẩm cùng A Mai A Như làm việc cũng có chút cảm giác khẩn trương như lúc ban đầu, hoàn toàn thoải mái ung dung làm việc. Có đôi khi còn dám ở trước mặt phu nhân giỡn, giống như lúc đầu mới đến, dường mặt cúi xuống sợ ai nhìn thấy, miệng có há ra cũng dám câu nào đâu đấy, rất áp bách. Qủa thực chưa từng thấy chủ nhân nào bao dung tha thứ cho hạ nhân như thế.

      Với đãi ngộ của mẫu tử Lưu thẩm làm cho gã sai vặt của khách điếm Vương gia hâm mộ vô cùng. Thế cho nên khi nghe thấy tiểu thư có việc giao phó, mặc kệ công việc nhiều như thế trong khách điếm cũng ba chân bốn cẳng chạy tới hầu hạ, muốn tranh thủ tia cơ hội để theo chủ tử. Chỉ đáng tiếc, Kỳ Dao Phong cười lắc đầu người đủ rồi, dù sao thấy gã sai vặt này làm việc tích cực cho mình, bởi vậy sau này mỗi lần giao việc Kỳ Dao Phong tăng thêm cho 5 văn tiền thưởng. Làm cho gã sai vặt vừa cao hứng vừa thương tâm, ngẫm lại nhìn vị chưởng quầy của mình keo kiệt vắt cổ chày ra nước, nhìn lại vị tiểu thư này đối với hạ nhân ân cần hào phóng, cuối cùng nhịn được ngửa mặt lên trời thét dài khóc thảm phen, vì cái gì gặp được vị chủ tử tốt như vậy.

      Tại thời đại này, đối với số phận của mẫu tử Lưu thẩm gặp được chủ nhân tốt như thế rất là hiếm thấy, càng làm cho ba người càng tận tâm chiếu cố và trung thành hơn. Ba mẫu tử cũng biết đại khái cuộc sống khổ cực của Cố thị và Kỳ Dao Phong thời gian trước đây, nhất là những chuyện qua trong Kỳ phủ. Biết được những chuyện về chủ tử, hơn nữa hiểu tính tình của phu nhân và tiểu thư tiếp xúc mấy ngày qua liền cảm thấy xót xa, hận nghiến răng nghiến lợi với những kẻ đê tiện trong Kỳ phủ.

      Tuy mẫu tử Lưu thẩm có chức trách hầu hạ chủ tử, chỉ là người hầu nô bộc nhưng trong mắt Kỳ Dao Phong và Cố thị ba mẫu tử họ hề có địa vị thấp. Đều là phụ sinh mẫu dưỡng, chỉ bất quá hơi nghèo chút, liền cho là đê tiện à? Có thể đê tiện nơi nào! Người khác chưa bao giờ nghèo qua? Người ta đời thứ nhất gây dựng nghiệp do tổ tông là thần tiên hay sao! Cho nên thời điểm đối đãi với mẫu tử Lưu thẩm, ý kiến của Cố thị và Kỳ Dao Phong đều giống nhau, đều coi họ như người nhà. là người nhà tự nhiên đều muốn ăn cùng bàn cơm, tại tay chân họ còn gò bó bởi vì các nàng tự cho mình kém hơn bậc địa vị. Đối với cái loại tư tưởng này Kỳ Dao Phong biết gì cho phải, nhưng muốn đả thông tư tưởng phải cần thời gian, tin tưởng về sau họ còn câu nệ như thế. Chính xác dần về sau này, mẫu tử Lưu thẩm cũng chân chính sát nhập vào cuộc sống của chủ tử, còn giống như dĩ vãng khẩn trương và câu nệ như thế nữa.

      Theo như Kỳ Dao Phong phân phó, hai ngày này cũng có việc gì phải bận rộn, cho nên A Mai A Như được an bài hầu hạ nàng dạo phố, sau đó lại để hai nàng về phòng viết chữ. Mang các nàng dạo phố tự nhiên là muốn các nàng có nhiều hiểu biết với xã hội và va chạm nhiều để tiến bộ hơn miễn cho ánh mắt quá bé, cũng để cho người các nàng có thêm phần khí chất, để các nàng sớm ngày quên bóng ma những ngày quỳ gối bán mình ở chợ huyện. Mà A Mai A Như cũng là người thông minh, hai tỷ muội cũng nhận biết ít chữ mới, Kỳ Dao Phong bảo các nàng nên gấp gáp, việc học chữ cứ từ từ rỗi hiểu biết hết, sau ba tháng có thể thuần thục viết chữ liền rất tốt.

      Nhưng chưa cần tới ba tháng mà tranh thủ ngay trong tháng hai tỷ muội muốn thông qua xét duyệt của tiểu thư, hy vọng sớm ngày có thể giúp đỡ công việc cho tiểu thư, báo đáp trước phần đại ân mà chủ tử cưu mang mẫu tử họ. Có đôi khi ở trong mơ, hai tỷ muội đều ngẫu nhiên thốt ra câu thơ hoặc là đọc lên mấy chữ. Thấy mẫu thân vui mừng thôi với tiến bộ của hai tỷ muội, các nàng càng thêm quý trọng lấy chủ tử mà mình theo.

      Ngày mai chính là cuộc tranh tài Uẩn Hương vang danh thiên hạ. Hôm nay Kỳ Dao Phong lộ ra tâm trạng đặc biệt buông lỏng, vì vậy liền đem A Mai A Như hai tỷ muội gọi vào trong phòng của nàng đến viết chữ, vừa vặn nàng cũng có thể nhìn chút thành quả bước đầu hai ngày vừa qua. tại A Mai A Như bị tiểu thư gọi tới, cũng còn khẩn trương như trước nữa, tiểu thư bảo hai người viết chữ cho người xem, các nàng liền vâng dạ phóng phút tờ giấy trắng.

      Gã sai vặt vừa đúng lúc dâng trà lên lúc tiểu thư nhìn tỷ muội A Mai A Như rất nghiêm túc viết chữ, trong nội tâm phen dâng lên hâm mộ vô cùng. Lúc đưa chén trà cho Kỳ Dao Phong cười : "Tiểu thư có muốn ra ngoài dạo chút?"
      Kỳ Dao Phong nhấp ngụm trà cười hỏi vì sao hỏi như vậy? Lúc trước mỗi lần dâng trà lên xong cũng thấy bảo nàng ra ngoài dạo. Gã sai vặt vừa thấy tiểu thư biết tin tức bên kia, lập tức thể mặt tin tức linh thông của mình, đem tình nhất nhất đều cho Kỳ Dao Phong biết.
      Gã sai vặt này biết nàng có thân phận đại dược sư, ngày mai muốn tham gia giải thi đấu được vạn người chú mục - Uẩn Hương, cho nên từ lúc mới bắt đầu vẫn luôn chú ý đến chuyện bên kia, ngóng trông bên kia có truyền đến tin tức gì để được biểu môt phen trước mặt tiểu thư. Rốt cục sau đó phải tốn 3 văn tiền bên kia mới truyền đến tin tức, bảo hôm nay dược điếm Hương thị bày bán nhiều sản phẩm đặc sắc. Kỳ Dao Phong nga tiếng, liền hỏi dược điếm Hương thị có gì đặc biệt.
      Gã sai vặt , vậy cũng đặc biệt !

      Cái này a, dược điếm Hương thị mua bán những vật phẩm cực kỳ hiếm thấy mà ngày thường thấy mà mua. Đặc biệt có đơn hương thuốc, bản chế hương tâm đắc, cùng là vô số các dược liệu trân quý hiếm thấy với số lượng phải . cơ bản ngày hôm nay các dược sư tới dược điếm Hương thị liền tìm được vật mình cần.
      Kỳ Dao Phong cười cười, ra: "Chuyện tốt như vậy nhất định cũng có kèm theo nguy cơ chứ?"
      Gã sai vặt cười hắc hắc hai tiếng: "Cũng phải là..."
      Sau đó liền tiếp tục , vào hôm nay dược điếm Hương thị…những đồ vật quý hiếm đem ra bán…cũng có thể là giả đấy. cách khác hôm nay ai tìm hiểu hay so đo dược liệu là hay giả, chỉ biết bán được là được, ai truy cứu tới…kia là đồ giả, người ta bán hàng giả cho mình!
      Đương nhiên, ánh mắt của mọi người đều là sáng như tuyết đấy, muốn lừa gạt bọn cũng phải dễ dàng.
      Thế cho nên, Kỳ Dao Phong cho rằng ở lại khách điếm quá nhàn rỗi, qua dược điếm Hương thị xem chút cũng tốt, liền mang A Mai A Như ra ngoài. Bảo gã sai vặt câu với mẫu thân và Lưu thẩm là nàng dạo phố, nếu chưa thấy nàng trở về bảo hai người cứ ăn cơm trưa trước, các nàng chậm chút quay về.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :