1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Dream Man - Linda Howard ( 24c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      [​IMG]

      Tên truyện : Dream Man
      Tác giả: Linda Howard
      Dịch: Orkid
      Nguồn: http://forumtruyen.net/threads/m-dream-man-linda-howard-finish.2381/
      Thể loại: tiểu thuyết lãng mạn.
      Số chương: 24 c
      Giới thiệu:

      ra sao nếu bạn chỉ cảm nhận được những cảm xúc của người khác mà còn phải trải qua nó như thể chúng là những cảm xúc của chính bạn? Marlie Keen có món quà - lời nguyền đó từ khi còn là bé, nàng phải sống với nó, chiến đấu với nó suốt quãng đời thơ ấu cho tới lúc trưởng thành, cho đến ngày...
      Trong lúc cố giúp cảnh sát truy bắt kẻ chuyên bắt cóc và hãm hại trẻ em, Marlie bị cuốn vào vụ án, kinh nghiệm khủng khiếp làm nàng chấn thương trầm trọng về mặt tinh thần và thể xác, gần như giết chết nàng từ bên trong. Marlie mất khả năng ngoại cảm của mình. Nàng trở về với cuộc sống của con người bình thường, những tưởng bao giờ còn phải trải qua chuyện hãi hùng đó lần nữa. Nhưng số phận cho phép nàng cuộn mình trong vỏ ốc suốt đời, số phận có kế hoạch khác dành cho nàng, và đến lúc nàng phải lựa chọn giữa yên bình của bản thân và an toàn của những con người vô tội. Marlie lựa chọn ra sao?
      câu chuyện mang đậm phong cách Linda Howard: hành động hồi hộp kết hợp với tình cảm lãng mạn và kém phần cảm động.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 1
      Khi Marlie Keen rời Cinemaplex cùng với những người xem phim khác trong đêm thứ Sáu là mười giờ ba mươi. Đó là bộ phim hay, phim hài nhàng khiến cho nàng cười lớn vài lần và khi hết để lại cho nàng tâm trạng vui vẻ. Khi nàng thẳng tới xe ô tô của mình, nàng nghĩ nàng có thể được ai xem phim gì bằng cách nhìn vào biểu lúc này của họ. Việc đó khó lắm; những cặp đôi nắm tay nhau, hay thậm chí là trao đổi vài nụ hôn trong khu vực đỗ xe, ràng là xem bộ phim tình cảm nóng bỏng. Nhóm những cậu thiếu niên nghịch ngợm xem bộ phim kinh dị hành động mới nhất. Hai nhân viên văn phòng trẻ tuổi ăn mặc chải chuốt tranh luận sôi nổi xem bộ phim Thelma và Louiselàm lại gần đây. Marlie mừng là mình chọn bộ phim hài.
      Chính vào lúc nàng lái xe về nhà đường xa lộ sáng trưng ý nghĩ đó chợt nảy ra: Nàng cảm thấy dễ chịu. Dễ chịu nhất trong hàng năm trời qua. Chính xác là sáu năm.
      Trong hồi tưởng đầy ngạc nhiên, nàng nhận ra rằng đến giờ nàng có được bình yên trong vài tháng rồi, nhưng nàng quá mải mê với những công việc đều đặn hàng ngày của cuộc sống êm dịu nàng xây dựng được ở đây đến nỗi nàng hề nhận ra. Trong khoảng thời gian dài nàng chỉ đơn giản là tồn tại, trải qua các hành động, nhưng thời gian hoàn thành công việc chậm rãi của mình và dần dần nàng được chữa lành, giống như người khuyết tật hồi phục lại sau chấn thương mất chi và học cách để thích nghi, rồi lại tận hưởng cuộc sống lần nữa. Tổn thất của nàng là về mặt tinh thần chứ phải thân thể, và giống như người tàn tật, nàng khẩn cần trong suốt những đêm dài đen tối, bất tận của nàng rằng nàng bao giờ lấy lại được cái phần đánh mất. Vào thời điểm nào đó trong sáu năm vừa qua, nàng ngừng sống trong nỗi sợ hãi rằng tiên thị quay trở lại, và nàng chỉ đơn giản là tiếp tục sống cuộc đời mình.
      Nàng thích làm người bình thường. Nàng thích việc có thể xem phim giống những con người bình thường vẫn làm, thích việc có thể ngồi trong đám đông; trước đây nàng thể làm được việc đó. Vài năm trước, khi nàng nhận ra việc đó là khả thi, nàng biến thành mọt phim trong thời gian, ngốn ngấu hết những bộ phim mà nàng cho là an toàn. Trong thời gian dài nàng thể chịu được bất kì cảnh bạo lực nào phim, nhưng hai năm trở lại đây nàng có thể xem những cảnh hành động thông thường, mặc dù chúng phải là thể loại nàng thích. Trước ngạc nhiên của chính mình, nàng vẫn thể xem bất kì cảnh sex nào: nàng nghĩ rằng nàng cực kì khó đối mặt với bạo lực, có khi còn thể, nhưng thay vào đó nàng lại gặp khó khăn với những cảnh thân mật. Tiến sĩ Ewell rất thích rằng người ta bao giờ nên đặt cược vào tâm lý con người, và nàng thấy buồn cười khi nhận ra ông ta đúng. Bạo lực trong đời nàng gây thương tổn trầm trọng, trong khi tình dục chỉ là khó chịu, nhưng chính những cảnh “tình cảm” lại vẫn khiến nàng phải nhắm chặt hai mắt cho tới khi nó qua.
      Nàng rời đường cao tốc để tiến vào con phố bốn làn đường, và tất nhiên phải dừng lại ở chỗ đèn giao thông ở đoạn cuối dốc. Ra- được chỉnh sang chương trình dễ nghe và nàng hít sâu, cảm nhận tiếng nhạc chậm rãi kết hợp cảm giác khuây khoả của bộ phim trong trạng thái thân thể thoải mái, dễ chịu –
      - con dao bổ xuống, nhá lên mờ mờ. tiếng UỴCH khe khẽ, nhớp nháp khi nó đâm tới. Con dao lại giơ lên, đẫm màu đỏ -
      Marlie giật lại, phản ứng vô thức của cơ thể chống lại hình ảnh thực tàn khốc vừa nháng qua trí óc nàng. “,” nàng khẽ rên lên với chính mình. Nàng có thể nghe thấy tiếng thở của mình, ngắn và hổn hển.
      ,” nàng lại , mặc dù nàng biết rằng phản đối chẳng ích gì. Hai bàn tay nàng bám chặt vào tay lái, trắng bệch, và thậm chí như thế cũng đủ để ngăn cơn rùng mình bắt đầu từ bàn chân và truyền lên tận thân . Nàng mơ hồ nhìn thấy bàn tay mình bắt đầu run rẩy khi những cơn co thắt tăng lên.
      - Niềm vui đen tối, hể hả. Niềm vui đắc thắng. khinh miệt –
      Nó lại xảy ra lần nữa. Lạy Chúa, quay trở lại! Nàng tưởng rằng nàng thoát, nhưng phải. tiên thị lại đến gần hơn, mạnh hơn, to lớn hơn, và từ kinh nghiệm của mình nàng biết rằng nó nhanh chóng kiểm soát nàng. phối hợp các giác quan của nàng bắt đầu trở nên vụng về, nàng đưa ô tô sang phải, để chắn lối xuống dốc. tiếng còi xe vang lên khi nàng tiến quá gần chiếc xe đằng sau, nhưng thanh như từ xa vọng lại, bị nghẹt. Tầm nhìn của nàng mờ . Nàng phanh gấp cách tuyệt vọng và gạt cần số xuống mức dừng đỗ, hi vọng nàng kéo được cái xe hoàn toàn ra khỏi làn đường, nhưng rồi hình ảnh ác mộng trở lại, đánh vào nàng với tất cả sức mạnh như lửa hiệu tràn qua nàng để tìm kiếm trước khi ùa vào.
      Hai bàn tay nàng yếu ớt đặt đùi. Nàng ngồi trong xe nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt chớp, cũng nhìn, mọi thứ đều tập trung vào bên trong.
      Hơi thở của nàng trở nên hổn hển hơn. Những thanh thô ráp bắt đầu hình thành trong cổ họng nàng, nhưng nàng nghe thấy chúng. Bàn tay phải của nàng chầm chậm nâng lên từ đùi và cuộn thành nắm tay, như thể nàng nắm cái gì đó. Nắm tay vung mạnh, ba lần, trong cử động đâm chém cứng ngắc. Rồi nàng lại im lặng, khuôn mặt bất động và vô cảm như mặt tượng, ánh mắt cố định và trống rỗng.
      Chính tiếng động cộc cộc đanh gọn nơi cửa xe đem Marlie trở lại. Bối rối và kiệt sức, trong thoáng sợ hãi nàng biết nàng là ai, hay ở đâu, hay chuyện gì xảy ra. ánh đèn màu xanh phi thực chiếu vào mắt nàng. Nàng quay cái nhìn sững sờ, ngô nghê sang người đàn ông cúi xuống, nhìn qua khung cửa khi ta gõ vào nó bằng cái gì đó phát sáng. Nàng biết ta, biết gì hết. ta là người lạ, và ta cố vào trong xe của nàng. hoảng loạn rất mạnh mẽ và đắng nghét trong miệng nàng.
      Rồi nhận dạng, cầu Chúa phù hộ cho nó, trở lại đột ngột và mang theo cả thực. Cái thứ phát sáng người đàn ông dùng để gõ vào lớp kính tự chuyển mình thành chiếc đèn pin. mảnh phát sáng ngực ta trở thành tấm phù hiệu dễ nhận thấy, và ta, nhăn nhó và có giọng ra lệnh và mọi thứ, là cảnh sát. Chiếc xe tuần tra của ta, với đèn xanh đỏ nhấp nháy, được đậu vuông góc với xe nàng.
      Hình ảnh bạo lực vẫn còn quá gần, quá thực tới mức đáng sợ. Nàng biết nàng phải chặn nó lại nếu nàng chẳng thể làm được gì hết, và nàng cần kiểm soát lại bản thân. Mối nguy hiểm to lớn nào đó rình rập; kí ức nào đó gần nhảy lên nhưng chưa hẳn đọng lại. Nàng tuyệt vọng đẩy đám sương bối rối và vụng về kéo cửa kính xuống, đấu tranh để có sức lực hoàn thiện cái hành động đơn giản đó. kiệt sức thấm vào tận xương tuỷ, làm nàng tê liệt, cơ bắp nàng trở nên nhão nhoét.
      khí ấm áp, ẩm ướt ào vào qua cửa xe. Viên cảnh sát rọi đèn quanh khoang xe của nàng. “Có vấn đề gì ở đây vậy, thưa ?”
      Nàng cảm thấy đầu óc đặc sệt, suy nghĩ rất mơ hồ, nhưng kể cả khi đó nàng vẫn biết là tốt hơn nên phun ra . Việc đó ngay lập tức khiến nàng bị nghi ngờ phê thứ ma tuý gì đó, có lẽ là chất gây ảo giác. Phải, đúng là nó. Đó là mối nguy hiểm to lớn mà nàng cảm nhận. đêm trong tù, đối với người bình thường đủ tệ rồi; đối với nàng, trong những trường hợp thế này thảm hoạ.
      Nàng hề biết bao nhiêu thời gian trôi qua, nhưng nàng biết là chắc trông nàng phải xanh xao và kiệt quệ lắm.
      “A… tôi xin lỗi,” nàng . Thậm chí giọng nàng cũng run. Nàng tuyệt vọng tìm kiếm lời giải thích có thể tin được. “Tôi – tôi bị bệnh động kinh. Tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt và lái xe ra đây. Tôi nghĩ chắc tôi vừa bị lên cơn .”
      Ánh đèn pin chiếu vào mặt nàng, ngang qua những đường nét mặt. “Làm ơn bước ra khỏi xe, thưa .”
      Cơn run rẩy trở lại; nàng biết liệu chân nàng có thể giữ nàng được . Nhưng nàng bước ra, bám vào cánh cửa để mở. Ánh đèn màu xanh xiên vào mắt nàng, và nàng quay đầu khỏi ánh sáng khi đứng như trời trồng trước cái nhìn chằm chặp, con người run như cầy sấy.
      “Tôi có thể xem bằng lái xe của được ?”
      Tay chân nàng trở nên nặng nề. Phải cố gắng lắm nàng mới lấy được cái ví, và nàng làm rơi nó ngay lập tức, những thứ bên trong tung toé nửa ra sàn xe, nửa xuống đất. Những thứ vô hại, tạ ơn Chúa; hề có lấy lọ aspirin hay bao thuốc lá nào. Nàng vẫn sợ những loại thuốc mua được tại quầy, thậm chí là sau sáu năm, bởi vì những tác động về mặt tinh thần quá khó đoán.
      Bằng cách tập trung hết sức, kiểm soát mệt mỏi vô lý, nàng có thể nhặt ví của mình lên và lấy tấm bằng lái xe ra. Viên cảnh sát lặng lẽ kiểm tra nó, rồi trả cho nàng. “ có cần giúp đỡ ?” cuối cùng ta cũng hỏi.
      , giờ tôi thấy tốt hơn rồi, t-trừ những cơn r-run rẩy,” nàng . Răng nàng va vào nhau vì phản ứng đó. “Tôi sống xa đây. Tôi về tới nhà được.”
      có cần tôi lái theo sau, để đảm bảo về nhà an toàn ?”
      “Vâng, làm ơn,” nàng cách biết ơn. Nàng sẵn sàng bất kì lời dối trá nào để bị đưa vào trong bệnh viện, nhưng điều đó có nghĩa là nàng đánh mất lý lẽ thông thường. Nàng mệt khủng khiếp, hậu chấn còn tệ hơn cả nàng nhớ. Và vẫn còn đó hình ảnh ác mộng – do tiên thị hay là từ kí ức, nàng thể được – mà nàng cần phải đối mặt, nhưng nàng gạt nó ra khỏi trí óc nàng. Nàng thể để mình nghĩ về nó; ngay bây giờ nàng chỉ được tập trung vào những nhiệm vụ trước mắt, đó là tiếp tục giữ tỉnh táo, đứng thẳng, và hoạt động bình thường, ít nhất cho tới khi nàng về nhà.
      Viên cảnh sát giúp nàng nhặt lại đồ đạc, và trong vài phút nàng lại ngồi sau tay lái, dọc theo vỉa hè, lái xe với cẩn trọng khắt khe bởi vì mỗi cử động đều là cả nỗ lực. Hai lần nàng bắt gặp mình nhắm mắt, bóng tối của vô thức ào tới cách nào tránh được.
      Rồi nàng về tới nhà, rẽ vào lối lái xe. Nàng trèo ra được khỏi xe và vẫy tay với viên cảnh sát. Nàng dựa vào chiếc xe, nhìn ta lái , và chỉ khi ta rẽ nàng mới đặt ra cho mình nhiệm vụ vào trong nhà. Để phòng xa.
      Với hai bàn tay yếu ớt, run rẩy, bất hợp tác nàng quàng quai túi quanh cổ để làm rớt nó. Sau khi dừng lại thoáng để tập hợp sức mạnh, nàng đẩy mình ra khỏi xe ô tô về hướng hiên trước. Vì là cú đẩy, nó thiếu lực khủng khiếp. Nàng lảo đảo như kẻ say rượu, bước chân loạng choạng, tầm nhìn mờ mịt. Mọi cử động ngày càng trở nên khó khăn hơn khi mệt mỏi lớn lên như vật sống, chiếm lấy những cơ bắp nàng và kéo chúng ra khỏi tầm kiểm soát của nàng. Nàng vươn tới hai bậc thang dẫn lên hiên nhà và dừng ở đó, rung lắc tới lui, ánh mắt mù mờ của nàng nhìn vào hai bậc thang mà bình thường nàng chẳng tốn chút công sức nào. Nàng cố nâng bàn chân lên đủ để bước lên bậc thứ nhất, nhưng chẳng có gì xảy ra. Đơn giản là nàng thể làm được. Sức nặng ngàn cân bám quanh cổ chân nàng, kéo nàng lại.
      Nàng bắt đầu rung, phản ứng quen thuộc khác giống lúc trước, trong cái cuộc đời khác của nàng. Nàng biết nàng chỉ có vài phút để vào trong trước khi hoàn toàn sụp đổ.
      Nàng nặng nề quỵ xuống gối, cảm thấy cơn đau tới chỉ như cảm xúc mơ hồ, xa cách.
      Nàng có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp, đứt đoạn của mình vọng lại như . Chậm rãi, đau đớn, nàng kéo mình lên hai bậc thang, đấu tranh với từng inch, đấu tranh để giữ bóng tối trong tầm kiểm soát.
      Nàng tới được cửa trước. Chìa khoá. Nàng cần chìa khoá để vào nhà.
      Nàng thể nghĩ. Màn sương tối đen trong não nàng làm nàng tê liệt. Nàng thể nhớ mình làm gì với những chiếc chìa khoá. Trong ví chăng? Vẫn còn trong xe? Hay nàng đánh rơi chúng? Nàng thể nào bước trở lại, thể nào duy trì tỉnh táo được lâu đến thế. Nàng bắt đầu lục lọi trong túi, hi vọng tìm thấy chùm chìa khóa. Đáng lẽ nàng có thể nhận ra nó bằng cách sờ; nó là trong những vòng tay kéo dãn được, loại có thể trượt vào cổ tay. Nàng có thể cảm thấy kim loại, nhưng nó vẫn ở ngoài tầm tay nàng.
      Vòng tay… Nàng trượt chùm chìa khoá lên cổ tay. Đó là thói quen ăn sâu vào nàng tới mức hiếm khi nàng nghĩ về nó. Cơn run rẩy tệ hơn; nàng kéo chùm chìa khóa ra khỏi cổ tay nhưng thể tra nó vào ổ khoá được. Nàng thể nhìn được, lúc này bóng tối gần như bao phủ lên nàng. Nàng tuyệt vọng cố thử lần nữa, định vị ổ khoá chỉ bằng cách sờ, vét hết gam sức mạnh cuối cùng của nàng tập trung vào nhiệm vụ vô cùng khó khăn là đưa chiếc chìa vào trong ổ khoá… Được rồi! Hổn hển, nàng xoay chìa cho tới khi nghe tiếng clích. Xong. Mở khoá.
      Nàng được quên chìa khoá, được để chúng ổ khoá. Nàng trượt chiếc vòng trở lại cổ tay khi vặn nắm đấm cửa và đẩy cánh cửa mở toang, tránh xa khỏi nàng. Nàng phải dựa vào cánh cửa, và khi điểm tựa đó đột ngột mất nàng ngã nhào khung cửa, nửa người ở trong nửa ở ngoài căn nhà.
      Chỉ chút nữa thôi,nàng khẽ thúc giục bản thân, và lảo đảo bò tay và đầu gối. Bò vào đủ gần để đóng cánh cửa. Thế là đủ.
      Bây giờ gần như còn là bò nữa. Nàng kéo mình vào trong, rên rỉ vì nỗ lực, nhưng nàng nghe thấy thanh đó. Cánh cửa. Nàng phải đóng cửa. Chỉ đến khi đó nàng mới để cho mình đầu hàng bóng tối.
      Cánh tay nàng yếu ớt vẫy, nhưng cánh cửa ở ngoài tầm với. Nàng ra lệnh cho chân nàng và bằng cách nào đó nó vâng lời, chậm rãi nâng lên, đá – cú đá rất yếu. Nhưng cánh cửa cũng nhàng đóng lại.
      Và rồi bóng tối áp đảo nàng.
      Nàng nằm bất động sàn khi đồng hồ tích tắc chạy hàng giờ. Ánh sáng bình minh màu xám tràn vào căn phòng. Buổi sáng trôi qua được đánh dấu bằng đường của ánh sáng, chiếu qua khung cửa sổ, khi nó theo bức tường và ngang qua sàn nhà để cuối cùng chiếu vào mặt nàng. Chỉ đến khi đó nàng mới cử động trong nỗ lực trốn thoát cái nóng, và tình trạng hôn mê sâu chuyển thành giấc ngủ thông thường.
      Khi nàng bắt đầu thức dậy là chiều muộn. Sàn nhà phải là nơi ngủ dễ chịu nhất; mỗi chuyển vị trí lại khiến các cơ bắp cứng ngắc của nàng phản đối, đẩy nàng về phía tỉnh táo. Những phàn nàn khác của thân thể dần dần lên tiếng, cái bàng quang kêu gào phản đối là khó cưỡng lại nhất. Nàng cũng thấy rất khát nữa.
      Nàng vật lộn bò tay và đầu gối, đầu chúi xuống như vận động viên ma-ra-tông ở cuối chặng đua. Đầu gối nàng bị đau. Nàng hổn hển trước cơn đau buốt nhói, khó hiểu. Có chuyện gì với đầu gối của nàng chăng? Và tại sao nàng lại nằm sàn?
      Nàng mụ mẫm nhìn quanh, nhận ra ngôi nhà an toàn quen thuộc của mình, những đồ đạc ấm cúng của căn phòng khách . Thứ gì đó quấn quanh nàng, ngăn trở nỗ lực đứng lên của nàng – nàng chiến đấu với hai quai túi xoắn xít và cuối cùng cũng kéo được thứ đó ra khỏi mình, rồi nàng nhăn nhó vì cả nó trông cũng quen thuộc. Túi của nàng. Nhưng tại sao quai túi lại lủng lẳng cổ nàng nhỉ?
      quan trọng. Nàng mệt, rất mệt. Thậm chí cả xương nàng cũng như trống rỗng.
      Nàng dùng cái ghế gần đó để giữ thăng bằng và từ từ đứng lên. Cái gì đó đúng trong kết hợp các bộ phận của nàng; nàng lảo đảo và lắc lư như gã say đường tới cùng địa điểm: nhà vệ sinh. Nàng thấy so sánh đó hơi buồn cười.
      Sau khi chăm sóc nhu cầu cấp thiết nhất, nàng lấy ly nước và tu ừng ực, làm rớt nước xuống cằm trong lúc uống. Nàng quan tâm. Nàng thể nhớ được từng khát như thế bao giờ. Hay mệt như thế. Đây là lần tệ nhất, thậm chí còn tệ hơn cả sáu năm trước khi –
      Nàng đông cứng, và ánh mắt đột ngột trở nên hãi hùng của nàng nhìn thấy hình phản chiếu của mình trong gương. Người phụ nữ nhìn lại nàng có khuôn mặt của nàng, nhưng nó phải là khuôn mặt bình thản thường ngày mà nàng quen thuộc. Đó là khuôn mặt của quá khứ, từ sáu năm về trước, từ cái cuộc đời mà nàng tưởng, hi vọng, rằng mãi mãi kết thúc.
      Nàng nhợt nhạt, da căng ra vì căng thẳng. Hai quầng thâm nằm dưới mắt nàng, làm màu xanh dương mờ thành màu xám xịt. Mái tóc nâu sẫm thường ngày rất gọn gàng của nàng bám quanh khuôn mặt nàng trong mớ hỗn độn. Trông nàng già hơn tuổi hai mươi tám của mình, khuôn mặt nàng là khuôn mặt của người nào đó nhìn thấy quá nhiều, trải qua quá nhiều chuyện.
      Nàng nhớ hình ảnh tiên thị đẫm máu kinh hoàng, cơn bão cảm xúc đen tối, bạo lực tiếm quyền kiểm soát tâm trí nàng, để lại nàng trống rỗng và kiệt sức, giống như tất cả những hình ảnh xưa kia. Nàng tưởng chúng kết thúc, nhưng nàng nhầm. Tiến sĩ Ewell nhầm. Chúng trở lại.
      Hay là nàng cảnh hồi tưởng. Khả năng đó còn đáng sợ hơn, vì nàng bao giờ muốn nhớ lại chuyện đó nữa. Nhưng dường như nó đột ngột trở nên có lý, bởi vì còn lý do nào khác khiến nàng nhìn thấy lưỡi dao ánh lên, những giọt đỏ thẫm khi nó đâm và chém –
      “Thôi ,” nàng to lên, vẫn còn nhìn chằm chằm vào mình trong gương. “Thôi ngay .”
      Trí óc nàng vẫn còn mờ mịt, vẫn còn bị những gì xảy ra níu giữ, với hậu quả của trạng thái hôn mê lâu. ràng là tác động của cảnh hồi tưởng cũng y hệt như là nàng có hình ảnh tiên thị thực vậy.
      Nếu trí óc nàng nghĩ rằng nó là , căng thẳng cơ thể cũng mạnh y chang.
      Nàng nghĩ về việc gọi Tiến sĩ Ewell, nhưng khoảng cách sáu năm chen giữa họ và nàng muốn xây cây cầu qua nó. từng có lúc nàng phải dựa vào ông ta trong hầu hết mọi chuyện, và mặc dù ông ta luôn hỗ trợ nàng, bảo vệ nàng, nàng quen với việc tự chăm sóc bản thân mình. độc lập hợp với nàng. Sau bảo bọc trọn vẹn, gần như nghẹt thở trong hai mươi hai năm đầu của đời mình, độc và tự lực cánh sinh trong sáu năm vừa qua đặc biệt ngọt ngào với nàng. Nàng tự mình đương đầu với cảnh hồi tưởng này.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 2
      Chuông cửa reo. Thám tử Dane Hollister mở mắt, liếc vào đồng hồ, rồi nhắm mắt lại với tiếng chửi thầm. Mới bảy giờ sáng thứ Bảy, cuối tuần được nghỉ đầu tiên của trong cả tháng, và tên ngốc nào đó lại dựa vào chuông cửa nhà . Có lẽ cái tên cà chớn nào đó .
      Tiếng chuông lại reo lần nữa, và theo sau nó là hai tiếng gõ vào cửa. Lẩm bẩm lần nữa, Dane ném mép chăn sang bên và trần truồng lao ra khỏi giường. tóm lấy chiếc quần nhàu nhĩ tối qua cởi ra và mặc vào, kéo khoá nhưng cài cúc. Theo thói quen, thói quen thâm căn cố đế tới mức thậm chí bao giờ phải nghĩ về nó, nhặt khẩu Beretta 9 li lên từ chiếc bàn cạnh giường. bao giờ ra mở cửa mà mang vũ khí. Về mặt này, thậm chí còn ra nhặt thư mà trang bị. bạn gần đây nhất của , với khoảng thời gian tồn tại rất ngắn bởi vì ta thể chịu nổi thời gian biểu lộn xộn của tay cớm, cách cay độc rằng là người đàn ông duy nhất ta biết mang theo cả vũ khí vào trong phòng tắm.
      ta chẳng có mấy khiếu hài hước, vì thế Dane kìm mình câu nhận xét bẩn thỉu về súng ống của đàn ông. Ngoại trừ tiếc nối chuyện tình dục, thấy vui mừng khi ta kết thúc mọi chuyện.
      nâng khe mành lên để nhìn ra ngoài, và với tiếng chửi thề khác vặn khoá và mở cửa. Bạn và người đồng của , Alejandro Trammell, đứng cái hiên . Trammell nhướn đôi lông mày đen thanh lịch lên khi ta quan sát chiếc quần thun nhàu nhĩ của Dane. “Pijama đẹp đấy,” Trammell .
      “Cậu có biết bây giờ là lúc quái nào hả?” Dane khạc ra.
      Trammell xem đồng hồ đeo tay của ta, chiếc Piaget mỏng dính. “Bảy giờ hai. Sao?” ta bước vào trong. Dane đóng sầm cánh cửa lại với tiếng beng chói tai.
      Trammell dừng phắt lại, hỏi cách muộn màng. “Cậu có khách à?”
      Dane lùa tay vào tóc, rồi xoa mặt, nghe tiếng đám râu lởm chởm cọ vào lòng bàn tay chai sạn. “, tớ ở mình.” ngáp, rồi quan sát người đồng của mình. Trammell đóng bộ hoàn hảo, như mọi khi, nhưng mắt ta cũng thâm quầng.
      Dane lại ngáp lần nữa. “Đó là tại đêm thức khuya, hay là sáng dậy sớm?”
      “Cả hai đều đúng. Chỉ là đêm ra gì, ngủ được. Tớ nghĩ tớ ghé qua để dùng bữa sáng và uống ít cà phê.”
      là hào phóng biết bao, chia sẻ cơn mất ngủ của cậu với tớ,” Dane lầm rầm, nhưng đường vào bếp. cũng có những đêm tồi tệ của mình, vì thế hiểu nhu cầu cần người bạn. Trammell chưa bao giờ bỏ rơi trong những trường hợp đó. “Tớ châm bình cà phê, rồi cậu tự lo trong khi tớ tắm và cạo râu.”
      “Quên ,” Trammell . “Tớ chuẩn bị cà phê. Tớ muốn nó có thể uống được.”
      Dane tranh cãi. có thể uống được cà phê của mình pha, nhưng từ trước tới nay chẳng ai khác uống được cả. Bản thân quan tâm lắm tới vị của nó, nhưng đó là vì chỉ cần cú hích của chất ca-phê-in, nên hương vị phải xếp hàng thứ yếu.
      để Trammell lo chuyện cà phê và ngáp ngắn ngáp dài trở lại phòng ngủ, nơi lột quần ra, bỏ mặc chúng ở vị trí cũ sàn. Mười phút ở dưới vòi hoa sen, với tay chống vào tường ốp đá trong khi nước phun vào đầu khiến cho việc thức dậy là khả dĩ; cạo râu khiến nó thành việc được trông mong, nhưng vẫn còn cần đến vết xước cằm mới bị thuyết phục. vừa thấm máu vừa lẩm bẩm. lý thuyết là bất kì ngày nào bắt đầu với vết xước lúc cạo râu đều là ngày chó chết từ đầu đến cuối. may là, hầu như ngày nào mặt cũng có vết cắt nho . giỏi cạo râu lắm. Trammell từng uể oải khuyên chuyển sang máy cạo râu chạy điện, nhưng ghét cái ý tưởng để cho lưỡi dao làm tốt hơn cả mình, vì thế khăng khăng giữ kiểu cũ, dâng máu mình bệ thờ của cứng đầu.
      Ít nhất, mặc quần áo cũng dễ dàng. Dane chỉ đơn giản mặc vào bất kể cái gì trong tầm tay. Bởi vì đôi khi quên thắt cà vạt, luôn giữ chiếc trong xe ô tô; nó có thể hợp với bất kể cái gì mặc, nhưng nghĩ cà vạt chỉ là cà vạt, và điều quan trọng là tinh thần của nó chứ phải là phong cách. Cảnh sát trưởng muốn các thám tử phải đeo cà vạt, vì thế Dane đeo cái. Đôi khi Trammell nhìn kinh hoàng, nhưng Trammell là gã sùng thời trang thường hướng về những bộ vét lụa Italy, vì thế Dane thèm để tâm.
      Nếu bất kì tay cớm nào khác ăn mặc như Trammell, hay lái chiếc xe giống của Trammell, Bộ Nội vụ vây xung quanh ta như lũ ruồi bu vào phân, mà đó cũng là cách thích hợp để mô tả BNV. Nhưng Trammell giàu có cách độc lập, do được thừa kế tài sản kha khá từ người mẹ Cuba cũng như vài món kinh doanh thành công của cha mình, doanh nhân New England rơi vào bẫy tình ái trong chuyến công tác tới Miami và dành phần đời còn lại ở Florida. Ngôi nhà của Trammell dễ ngốn đến triệu, và ta bao giờ thực bất kì nỗ lực nào để hạ bậc mức sống của mình. Người đồng của gã chó đẻ bí đến nỗi Dane thể quyết định liệu Trammell sống xa hoa như thế chỉ vì ta thích lối sống ấy và có phương tiện, hay là ta làm như thế để chọc tức những tên con hoang ở BNV. Dane nghi cái sau là đúng. đồng tình.
      và Trammell đối lập nhau trong rất nhiều chuyện. Trammell dẻo dai như sợi roi da, và sống cách biệt như con mèo. Bất kể tình huống nào, trông ta luôn luôn lịch và có văn hoá, quần áo hoàn hảo. ta thích – thực thích – opera và ba lê. Dane hoàn toàn ngược lại: có thể mặc những bộ vét lụa đắt tiền nhất, cắt may hoàn toàn dành cho cơ thể cường tráng, sung sức của mà trông vẫn rối bù sao đó. thích thể thao và nhạc đồng quê. Nếu họ là những chiếc xe, Trammell chiếc Jaguar[1], trong khi Dane là chiếc bán tải. Bốn bánh dẫn động.
      Mặt khác, Dane nghĩ khi lang thang trở lại nhà bếp, tự nhiên lấy của người này cái này đền bù cho ta cái khác và ngược lại. Về mặt cá nhân, Trammell đẹp trai cách bóng bẩy, nhưng trong ảnh khuôn mặt ta như báo điềm gở. Dane cho là mặt của doạ được bọn trẻ con và đám thú , nếu xét đến khác biệt giữa hai người, nhưng máy ảnh lại thích . Với tất cả những góc cạnh đó, Trammell giải thích. Trammel là tay thích chụp ảnh và chụp rất nhiều; ta bao giờ mang theo máy ảnh. Vốn là đồng và thường xuyên cùng ta, Dane tự nhiên có mặt trong rất nhiều bức ảnh. phim, những đường nét thô bạo của hai gò má cao, nhô lên, đôi mắt sâu và cái cằm chẻ, tất cả đều trở nên đăm chiêu và hấp dẫn thay vì hung hăng thuần tuý. Thậm chí bằng cách nào đó chiếc mũi gãy của trông cũng thẳng ra ảnh. Ngoài đời, trông nhăn nhó, khuôn mặt bị méo mó, đôi mắt là đôi mắt của cớm, cảnh giác và quá già dặn.
      Dane lấy cho mình cốc cà phê và ngồi xuống bàn. Trammell vẫn nấu nướng, và bất kể đó là gì mùi cũng rất tuyệt.
      “Bữa sáng có gì?” hỏi.
      “Bánh mỳ làm bằng bột mỳ nguyên chất với dâu tươi.”
      Dane khụt khịt. “ bao giờ có bột mỳ nguyên chất trong nhà tớ cả.”
      “Tớ biết. Vì thế tớ mang theo.”
      Những thứ đồ bổ dưỡng. Dane chẳng quan tâm. có thể khá lịch khi người khác nấu ăn. Trong lúc làm việc họ hầu như sống nhờ đồ ăn nhanh, bất kể cái gì nhanh và dễ làm, vì thế phiền phải ăn những thứ ít béo, bổ dưỡng để cân bằng bất kể khi nào họ có thời gian. Quỷ , thậm chí còn học cách thích ăn mầm. Chúng có vị như đậu non, vừa được kéo ra khỏi mặt đất và còn chưa phát triển hết, với thân vẫn còn mềm. ăn rất nhiều đậu non khi còn là đứa trẻ, thích ăn chúng hơn thứ đậu chín hoàn toàn và cần phải đóng hộp.
      “Vậy cái gì làm cậu ngủ đêm qua?” hỏi Trammell. “Có gì đặc biệt ?”
      , chỉ là trong những đêm mà cứ hễ cậu thiu thiu ngủ giấc mơ kì quái lại bắt đầu.”
      Những giấc mơ đến và là kì lạ. Tất cả cớm đều nằm mơ, nhưng và Trammell trải qua khoảng thời gian khó khăn vài năm trước, ngay sau vụ xả súng; trong thời gian đêm nào giấc mơ cũng tới. Phần lớn cớm trải qua toàn bộ nghiệp của họ mà bao giờ phải nổ súng, nhưng Dane và Trammell có cái may mắn đó.
      Họ cố tìm nghi phạm để thẩm vấn trong vụ bắn giết và bị bạn phiền phức của nghi phạm dẫn ngay vào giữa vụ buôn bán ma tuý lớn, do chính nghi phạm tổ chức. Đó thường là cách những tên tội phạm dính chấu; hầu hết chúng bị bắt nhờ vào kết quả hoạt động vất vả của các thám tử, mà vì kẻ nào đó bán rẻ chúng.
      Vào lần đó, thay vì chuồn qua cánh cửa sổ nào đó và biến mất trong những ống cống, bọn tội phạm nổ súng trước. Dane và Trammell đổ xuống sàn, bò vào căn phòng khác, và trong năm phút dài nhất trong lịch sử họ bị dồn ép trong căn phòng đó. Đến khi quân tiếp viện tới, trong hình dạng của mọi cảnh sát ở gần đó, mặc đồng phục hoặc , những người nghe cú gọi “cảnh sát bị bắn” của Dane, ba trong số những tên tội phạm và bạn bị bắn. trong số ba gã đàn ông chết. viên đạn nảy ra, bật lại và phần của nó trúng vào lưng Dane, suýt trúng vào xương sống của . Nó vẫn có đủ lực để làm gãy xương sườn và tạo cái lỗ trong lá phổi bên phải của . Lúc đó mọi thứ hơi lộn xộn, nhưng kí ức vẫn còn nhớ đó là Trammell quỳ bên cạnh và xổ ra tràng chửi thề liên tu bất tận trong khi cố ngăn máu chảy ra. Ba ngày trong khu vực chăm sóc đặc biệt, tổng cộng mười lăm ngày nằm viện, chín tuần trước khi có thể trở lại với công việc. Phải, cả hai người họ đều có những cơn ác mộng trong khoảng thời gian sau vụ đó.
      Ngay khi Trammell dọn bánh mỳ ra, điện thoại reo. Dane vươn tay với ống nghe, và cùng lúc máy nhắn tin của Trammell cũng reng. “Cứt !” cả hai đồng thanh , nhìn chằm chằm vào nhau.
      “Ngày thứ Bảy đấy, chết tiệt!” Dane quát vào ống . “Hôm nay chúng tôi nghỉ.”
      lắng nghe trong khi nhìn Trammell nhanh chóng nuốt vội cốc cà phê, rồi thở dài. “Rồi, okay. Trammell ở đây. Bọn tôi lên đường đây.”
      “Cái gì huỷ ngày nghỉ của bọn mình thế?” Trammell muốn biết khi họ ra khỏi cửa.
      “Stroud và Keegan trường khác. Worley xin nghỉ ốm sáng nay. Freddie dang ở chỗ nha sĩ với cái răng sâu.” Chuyện thường ngày, điên tiết cũng chẳng được gì. “Tớ lái.”
      “Vậy chúng ta đâu?”
      Dane đưa cho ta địa chỉ khi họ vào trong xe của , và Trammell viết ra. “ người đàn ông gọi điện báo và rằng vợ ông ta bị đau. chiếc xe cấp cứu xuất phát, nhưng cảnh sát tuần tra tới đó trước. ta chỉ nhìn qua và báo huỷ xe cấp cứu, và thay vào đó báo Vụ giết người.”
      Họ mất mười phút mới tới được địa chỉ đó, nhưng cách nào nhầm nhà được. Con phố gần như bị chặn bởi những chiếc xe tuần tra, chiếc xe tải của đội cấp cứu, và rất nhiều loại xe khác của các nhà chức trách. Những cảnh sát mặc thường phục đứng quanh bãi cỏ , trong khi mấy người hàng xóm tụ tập lại thành từng nhóm, vài người vẫn còn mặc bộ đồ ngủ của họ. Dane tự động quan sát những người đứng xem, tìm kiếm cái gì đó khớp, ai đó dường như thuộc về nơi này hoặc có lẽ hơi quá quan tâm. Những tên sát nhân thường xuyên lảng vảng tại trường nhiều đến mức đáng ngạc nhiên.
      khoác chiếc áo khoác màu xanh hải quân và giật chiếc cà vạt thừa để ở ghế sau, thắt nó lỏng lẻo quanh cổ. để ý thấy bằng cách nào đó Trammel thắt xong chiếc cà vạt của ta cách chê vào đâu được lúc ở trong xe. nhìn lại lần nữa. Chết tiệt, thể tin được! Gã con hoang bảnh bao này chọn bộ vét lụa Italy hai hàng khuy để mặc vào ngày nghỉ của gã. chỉ đơn giản là trượt vào trong chiếc áo vét khi họ rời khỏi nhà.
      Đôi khi thấy lo cho Trammell.
      Họ chìa phù hiệu cho viên cảnh sát ở ngoài cửa, và ta đứng sang bên để cho họ vào.
      “Cứt ,” Dane thầm khi nhìn lần đầu tiên.
      “Và đủ thứ khác nữa,” Trammel trả lời cũng bằng giọng khó tin như thế.
      trường sát nhân có gì là mới. Sau khoảng thời gian, cảnh sát tới được ngưỡng mà với họ những cảnh bạo lực là chuyện thường ở huyện. Đâm chém và bắn giết có cả tá. Nếu bất kì ai hỏi trước đó nửa giờ, Dane rằng và Trammell làm thám tử lâu đến nỗi, họ hầu như thể bị choáng được nữa.
      Nhưng lần này lại khác.
      Máu ở khắp mọi nơi. Nó dây tường, sàn, thậm chí cả trần nhà. có thể nhìn vào trong bếp, và vệt máu kéo dài từ đó ngang qua phòng khách, rồi vào trong hành lang và ra khỏi tầm nhìn. cố tưởng tượng xem kiểu vật lộn nào làm toé máu nhiều đến mức độ này.
      Dane quay sang cảnh sát mặc đồng phục đứng gác ở cửa. “Mấy tay khám nghiệm trường tới chưa?”
      “Vẫn chưa.”
      “Cứt ,” lại . Đội khám nghiệm trường, hay pháp y, càng mất nhiều thời gian, trường phạm tội càng bị tổn hại. Vài can thiệp là thể tránh khỏi, trừ khi những bác sĩ pháp y là người tìm ra nạn nhân và ngay lập tức phong toả khu vực. Nhưng bác sĩ pháp y ở đây, và ngôi nhà đầy chặt cảnh sát cả thường phục lẫn đồng phục, ra vào và khó tránh khỏi xới tung trường.
      “Đừng để ai khác vào đây trừ người của Ivan,” với viên cảnh sát. Ivan Schaffer là sếp của đội khám nghiệm trường. Ông ta cực kì bực mình về chuyện này.
      “Trung uý Bonnes đường.”
      “Cậu có thể để ông ấy vào cũng được,” Dane trả lời, miệng cong lên.
      Ngôi nhà thuộc tầng lớp trung lưu, có gì bất thường. Phòng khách có chiếc sô pha và ghế đồng bộ, chiếc bàn cà phê cần thiết và bàn đèn đồng bộ dán gỗ , trong khi chiếc ghế tựa lớn màu nâu chiếm vị trí tốt nhất trước mặt ti vi. chiếc ghế tựa lúc này có người đàn ông ở độ tuổi trạc ngũ tuần trông mụ mị, có lẽ là chồng của nạn nhân. Ông ta trả lời những câu hỏi do viên cảnh sát mặc đồng phục đặt ra cho mình với giọng đều đều tiết.
      Nạn nhân ở trong phòng ngủ. Dane và Trammell len qua đám đông và vào trong căn phòng . Thợ chụp ảnh tới và làm việc, nhưng lần này đánh mất vẻ thờ ơ thường thấy của ta.
      Người phụ nữ khoả thân nằm kẹp giữa chiếc bàn cạnh giường và bức tường. Bà ta bị đâm liên tiếp – chính xác hơn là bị xẻ thịt. Bà ta cố chạy, và khi bị dồn vào phòng ngủ bà ta cố chống trả, bằng chứng là những vết thương sâu hai cánh tay. Đầu bà ta gần như bị cắt lìa, ngực bị cầy xới bởi vô số vết thương, và tất cả những ngón tay của bà ta bị cắt rời. Dane nhìn quanh phòng, nhưng thấy chúng. Chiếc giường vẫn còn gọn ghẽ, mặc dù bị vấy máu.
      tìm được vũ khí chưa?” Dane hỏi.
      cảnh sát tuần tra gật đầu. “Nó ở ngay bên cạnh nạn nhân. con dao Ginsu ở trong bếp. Bà ta có cả bộ. Có vẻ như chúng thực giống với quảng cáo; tôi nghĩ tôi mua cho vợ tôi bộ.”
      viên cảnh sát khác khịt mũi. “Tôi nghĩ lại ý tưởng đó nếu tôi là cậu, Scanlon.”
      Dane lờ kiểu chế giễu xấu tính mà tất cả cớm đều dùng để giúp họ đối mặt được với xấu xí họ nhìn thấy hàng ngày. “Còn những ngón tay của bà ta?”
      . thấy dấu hiệu nào của chúng.”
      Trammell thở dài. “Tớ nghĩ tốt hơn ta nên chuyện với người chồng.”
      Thực tế là hầu hết các vụ sát nhân, trừ những vụ do bọn tội phạm vô tình qua đường gây ra, đều được thực bởi ai đó biết nạn nhân: người bạn, người hàng xóm, đồng nghiệp, hay họ hàng. Khi nạn nhân là phụ nữ, danh sách nghi phạm thường được giảm xuống còn ít hơn nữa, bởi vì những tên sát nhân hầu như đều là chồng hoặc bạn trai. Rất nhiều lần, tên sát nhân chính là kẻ “phát ” ra xác chết và báo cáo tội ác.
      Họ trở lại phòng khách, và Dane bắt gặp ánh mắt viên cảnh sát chuyện với người chồng. Viên cảnh sát tới chỗ họ.
      “Ông ta có ?” Dane hỏi.
      Viên cảnh sát lắc đầu. “Hầu hết là trả lời các câu hỏi. Ông ta rằng vợ ông ta tên là Nadine, và tên ông ta là Vinick, Ansel Vinick. Họ sống ở đây hai mươi ba năm. Ngoài chuyện đó, ông ta gì.”
      “Ông ta có phải là người gọi điện báo ?”
      “Vâng.”
      “Okay. Chúng tôi lo từ đây.”
      và Trammell tới chỗ ông Vinick. Dane ngồi xuống chiếc sô pha, và Trammell di chuyển chiếc ghế còn lại tới gần hơn trước khi ngồi xuống, kẹp ông Vinick ở giữa họ cách hiệu quả.
      “Ông Vinick, tôi là Thám tử Hollister và đây là Thám tử Trammell. Chúng tôi muốn chuyện với ông, hỏi ông vài câu.”
      Ông Vinick nhìn đăm đăm xuống sàn. Hai bàn tay to lớn đặt hờ hững tay cầm của chiếc ghế tựa. “Được,” ông ta trả lời thờ ơ.
      “Ông có phải là người tìm thấy bà nhà ?”
      Ông ta trả lời, chỉ tiếp tục nhìn đăm đăm xuống sàn.
      Trammell chen vào. “Ông Vinick, tôi biết việc này rất khó khăn, nhưng chúng tôi cần hợp tác của ông. Ông có phải là người gọi cho cảnh sát ?”
      Ông ta chầm chậm lắc đầu. “Tôi chẳng gọi cảnh sát nào cả. Tôi gọi 911.”
      “Ông gọi vào lúc nào?” Dane hỏi. Thời gian được ghi lại, nhưng những kẻ dối thường lỡ lời trong những chi tiết đơn giản nhất. Ngay lúc này, Vinick là nghi phạm chỉ vì cưới nạn nhân.
      biết,” Vinick lầm rầm. Ông ta hít hơi dài và dường như nỗ lực để tập trung. “Bảy giờ ba mươi hoặc khoảng đó, tôi đoán vậy.” Ông ta vuốt mặt với bàn tay run rẩy. “Tôi tan ca lúc bảy giờ. Mất khoảng hai mươi, hai lăm phút để lái xe về nhà.”
      Dane bắt gặp cái nhìn của Trammell. Họ thấy đủ xác chết để biết rằng bà Vinick chết được vài giờ rồi, chứ chỉ nửa tiếng hay tiếng. Khám nghiệm pháp y thiết lập thời gian của cái chết, và nếu ông Vinick ở chỗ làm trong khoảng thời gian đó, nếu các nhân chứng đáng tin cậy xác nhận rằng ông ta rời , họ phải bắt đầu tìm kiếm các khả năng khác. Có lẽ bà ta có tình nhân; có lẽ ai đó giữ ấm cho chiếc giường của ông Vinick trong khi ông ta làm ca ba.
      “Ông làm việc ở đâu?”
      có câu trả lời. Dane thử lại lần nữa. “Ông Vinick, ông làm việc ở đâu?”
      Vinick động đậy và nêu tên công ty vận chuyển địa phương.
      “Ông có thường phải làm ca ba ?”
      “Có. Tôi làm bến tàu, bốc và dỡ các toa móc. Phần lớn các chuyến hàng đều đến vào ban đêm, ông thấy đấy, để giao trong ngày.”
      “Tối qua mấy giờ ông rời nhà làm?”
      “Như thường lệ. Quãng mười giờ.”
      Họ tiến triển, cuối cùng cũng có vài câu trả lời. “Ông có quẹt thẻ tính công ?” Trammell hỏi.
      “Có.”
      “Ông có quẹt thẻ ngay khi ông tới đó , hay chờ tới giờ ca làm việc bắt đầu?”
      “Ngay khi tới đó. Ca làm việc bắt đầu lúc mười giờ ba mươi. Chúng tôi có nửa giờ để ăn, và kết thúc lúc bảy giờ.”
      “Ông có phải ghi giờ đến và ăn trưa ?”
      “Có.”
      Có vẻ như đêm của ông Vinick khá là đáng tin cậy. Tất nhiên họ kiểm tra mọi thứ ông ta kể với họ, nhưng gặp vấn đề gì.
      “Sáng nay ông có để ý thấy bất kì cái gì bình thường ?” Dane hỏi. “Ý tôi là trước khi ông vào trong nhà.”
      . À, cửa khoá. Nadine thường dậy và mở cửa sẵn cho tôi, rồi mới bắt đầu nấu bữa sáng.”
      “Ông thường về bằng cửa trước hay cửa sau?”
      “Cửa sau.”
      “Ông thấy gì khi mở cửa?”
      Cằm của ông Vinick run run. “Đầu tiên, thấy gì cả. Mành được kéo xuống và đèn chưa bật. Nhà tối om. Tôi nghĩ là Nadine ngủ quên.”
      “Ông làm gì?”
      “Bật đèn trong bếp lên.”
      “Rồi ông thấy gì?”
      Ông Vinick nuốt nước bọt. Ông mở miệng ra nhưng thể . Ông đặt bàn tay lên che mắt. “M-máu,” cuối cùng ông cũng . “Mọi – mọi nơi. Trừ - lúc đầu trông nó như là sốt cà chua. Tôi tưởng ấy đánh rơi lọ sốt cà chua và làm vỡ nó, từ cái cách nó bắn tung toé. Rồi – rồi tôi biết nó là gì. Nó làm tôi sợ. Tôi nghĩ chắc ấy tự cắt vào mình, rất tệ. Tôi kêu tên ấy và chạy vào phòng ngủ, tìm ấy.” Ông ta dừng lại, thể mang câu chuyện xa hơn nữa. Ông ta bắt đầu run rẩy, và để ý khi Dane và Trammell đứng dậy bước , để ông ta mình với nỗi buồn và kinh hoàng của mình.
      Ivan Schaffer và người phụ tá tới với những chiếc túi của họ và biến vào trong phòng ngủ để thu thập những bằng chứng họ còn cứu vãn được từ vụ sát nhân. Trung uý Gordon Bonness đến ngay sau họ. Ông ta dừng phắt lại ngay trong cánh cửa, biểu kinh hoàng.
      “Chúa tôi,” ông ta lẩm bẩm.
      “Có vẻ như thế là nhất trí,” Trammell bên cạnh Dane khi họ tới chỗ viên Trung uý.
      Bonness phải là người xấu, cho dù ông ta tới từ California và có thể nghĩ ra số những ý kiến kì quặc về mọi chuyện. Ông ta công bằng hết mức có thể trong cách điều hành đơn vị, việc mà Dane coi là phẩm chất khá tốt, và ông ta chịu đựng những thói tật và cách làm việc khác nhau của các thám tử dưới quyền ông ta.
      “Các cậu có những gì rồi?” Bonness hỏi.
      “Chúng tôi có người phụ nữ bị xả ra thành từng mảnh, và người chồng ở chỗ làm. Chúng tôi kiểm tra chứng cớ ngoại phạm của ông ta, nhưng trực giác của tôi cho rằng ông ta trong sạch,” Dane trả lời.
      Bonness thở dài. “Tình nhân chăng?”
      “Chúng tôi còn chưa tìm hiểu được đến đó.”
      “Okay. Hãy giải quyết vụ này nhanh nhé. Lạy Chúa, hãy nhìn mấy bức tường này.”
      Họ vào trong phòng ngủ, và trung uý tái nhợt . “Chúa tôi,” ông ta lại . “ là bệnh hoạn!”
      Dane dành cho ông ta cái nhìn cảm thông, và dạ dày thắt lại. cảm giác kinh sợ dồn lên sống lưng. Bệnh hoạn. Phải, là bệnh hoạn. Và đột nhiên lo lắng hơn nhiều so với lúc trước.
      ngồi xổm bên cạnh Ivan khi người đàn ông cao lêu ngêu cần mẫn tìm kiếm những sợi vải, tóc, bất kì thứ gì có thể phân tích để tìm ra điều bí . “Tìm thấy gì ?”
      biết cho tới khi tôi về phòng thí nghiệm.” Ivan nhìn quanh. “Nếu chúng ta tìm được các ngón tay của bà ấy giúp ích nhiều. Có lẽ có chút da bên dưới các móng tay. Tôi cho người tìm trong các thùng rác ở quanh đây. có chút rác nào ở đây, vì thế cần tìm.”
      “Bà ấy có bị cưỡng hiếp ?”
      biết. nhìn thấy tinh dịch.”
      Cảm giác kinh sợ của Dane càng trở nên mạnh hơn. Thứ dường như là vụ giết người dù kinh khủng nhưng khá đơn giản thành phức tạp. Trực giác của hiếm khi sai, và nó bắn ra những tín hiệu cảnh báo như toàn bộ ban kèn đồng.
      lần theo vệt máu trở lại điểm xuất phát, ở trong bếp. Trammell cùng , và họ đứng trong căn phòng , đầm ấm, nhìn quanh. ràng Nadine Vinick thích nấu ăn; căn bếp đại hơn phần còn lại của ngôi nhà, với những vật dụng sáng bóng, bệ bếp nho , và đống những chiếc nồi và chảo sáng bóng nhưng thường được dùng đến treo bên bệ bếp. cái thớt thái thịt đặt ở cuối bàn bếp, và bộ dao Ginsu, thiếu mất con được sắp xếp trong giá phía cái thớt.
      “Làm sao mà tên chó đẻ vào được nhỉ?” Dane lầm rầm. “ có ai tìm dấu hiệu đột nhập chưa, hay họ chỉ dựa vào ước đoán là ông chồng là người giết bà ta?”
      Trammell làm việc với đủ lâu để hiểu . “Cậu có trực cảm gì về chuyện này hả?”
      “Ừ. Rất xấu.”
      “Cậu nghĩ có lẽ bà ta có tình nhân à?”
      Dane nhún vai. “Có thể có, có thể . Chỉ là có chuyện trung uý , về chuyện này bệnh hoạn ấy. Và nó khiến tớ thực khó chịu. Thôi, hãy xem xem chúng ta có thể tìm ra làm sao vào đây được .”
      Họ mất nhiều thời gian. Có đường cắt ở dưới tấm màn cửa sổ trong phòng ngủ phụ. Tấm màn vẫn ở đúng chỗ nhưng bị mở ra, và cái chốt cửa sổ bị mở, có nghĩa là nó giữ chân được ai dù chỉ là thằng bé mười tuổi. “Tớ gọi Ivan,” Trammell .
      “Có lẽ ông ta có thể lấy ra dấu vân tay, hay tìm vài sợi chỉ.”
      Linh cảm của Dane lại càng tệ hơn. vụ đột nhập đặt ra cách nhìn khác hẳn cho tình huống này, ám chỉ kẻ lạ mặt. Vụ này giống như vụ trộm leo thang thành bạo lực khi kẻ đột nhập bị bà Vinick bắt gặp bất ngờ. tên trộm vặt thường bỏ chạy, và thậm chí nếu có tấn công, việc đó cũng xảy ra rất nhanh. Vụ tấn công vào bà Vinick vừa man rợ vừa kéo dài.Bệnh hoạn.
      trở vào nhà bếp. Liệu cuộc chạm trán đầu tiên diễn ra ở đây, hay bà Vinick nhìn thấy tên đột nhập và cố chạy ra cửa sau, càng xa nhà bếp càng tốt trước khi bắt được bà ta? Dane nhìn chằm chằm vào những dụng cụ như thể chúng biết kể chuyện. Lông mày khẽ nhíu lại và tới chiếc máy pha cà phê tự động, loại được lắp đặt bên dưới cái tủ bếp cao để nó chiếm nhiều diện tích của kệ bếp. Chiếc máy chứa khoảng năm cốc cà phê. chạm vào bình thuỷ tinh, dùng khớp ngón tay. Nó lạnh ngắt. Máy pha cà phê là loại có bật tắt tự động tắt chế độ giữ ấm sau hai giờ. cốc cà phê gần đầy đến miệng nằm bàn. Trông nó như là có ai đụng vào kể từ lúc cà phê được rót vào đó. nhúng ngón tay mình vào chất lỏng sẫm màu. Lạnh ngắt.
      lôi đôi găng tay cao su ra khỏi túi và đeo vào. Cẩn thận chỉ chạm vào rìa gỗ của cánh tủ bếp thay vì tay nắm kim loại, bắt đầu mở chúng ra. Cánh cửa thứ hai mở ra cho thấy bịch cà phê gạn cafein. Bà Vinick có thể uống nó vào lúc đêm khuya mà lo bị mất ngủ.
      Bà ta pha bình cà phê và ở đây, trong bếp. Bà ta chỉ vừa rót ra cốc đầu tiên và đặt chiếc bình pha vào đĩa để giữ ấm. Cánh cửa phòng khách ở đằng sau và bên tay phải của bà ta. Dane làm các cử động như thể vừa mới rót cho mình cốc cà phê, đứng tại nơi mà bà ta đứng. Theo vị trí của chiếc cốc bàn, chắc hẳn bà ta đứng hơi dạt sang bên trái chiếc máy pha cà phê. Đó là lúc bà ta nhìn thấy kẻ đột nhập, ngay khi vừa đặt chiếc bình lên đĩa. Chiếc máy pha cà phê có bề mặt đen bóng loáng, gần như gương ở đằng sau kim chỉ giờ của chiếc đồng hồ gắn liền với nó. Dane khom đầu gối, cố làm mình thấp bằng chiều cao trung bình của bà Vinick. Cánh cửa mở được phản chiếu rong bề mặt của chiếc máy pha cà phê.
      Bà ta bao giờ cầm cốc cà phê của mình lên được. Bà ta nhìn thấy hình phản chiếu của kẻ đột nhập và quay lại, có lẽ trong giây phút đầu tiên nghĩ rằng chồng bà ta quên cái gì đó và trở lại để lấy. Vào lúc bà ta nhận ra được sai lầm của mình khống chế được bà.
      Có lẽ bà ta đứng khoả thân ở trong bếp, mặc dù Dane làm cớm đủ lâu để biết rằng chuyện gì cũng có thể xảy ra. Đó chỉ là trực giác khác. Nhưng bà ta trần truồng khi tên sát nhân xong chuyện với bà, và có lẽ cũng vậy khi bắt đầu.
      Có khả năng là bà ta bị cưỡng hiếp ngay tại chỗ để dao, ngay ở trong căn bếp này. Việc tìm thấy tinh dịch ở bên ngoài chẳng có ý nghĩa gì; sau quá nhiều thời gian, và sau cuộc vật lộn diễn ra, cần phải có các kiểm nghiệm pháp y mới đánh giá được. Và trong rất nhiều lần, những tên cưỡng hiếp cũng đạt cực khoái được. Cực khoái phải là mục đích của vụ cưỡng hiếp.
      Sau khi cưỡng dâm, bắt đầu làm việc với con dao. Cho đến khi đó, bà ta rất sợ hãi nhưng vẫn hi vọng, rằng có lẽ khi xong việc chỉ bỏ . Khi bắt đầu cắt bà ta, bà ta biết định giết mình và bắt đầu chiến đấu để giữ mạng sống. Bà ta thoát được , hoặc có lẽ để bà ta thoát, giống như con mèo vờn chú chuột, để cho bà ta nghĩ rằng bà ta thoát được trước khi dễ dàng tóm lại bà ta. chơi cái trò chơi nho bệnh hoạn của bao nhiêu lần trước khi cuối cùng cũng dồn bà ta vào phòng ngủ?
      Bà ta mặc gì? Có phải tên sát nhân lấy cả quần áo của bà ta mang theo như món đồ kỉ niệm hay chiến lợi phẩm của ?
      “Sao?” Trammell khẽ hỏi từ lối vào, đôi mắt đen của ta căng thẳng khi nhìn đồng của mình.
      Dane nhìn lên. “Quần áo của bà ta đâu?” hỏi. “Bà ta mặc gì?”
      “Có lẽ ông Vinick biết.” Trammell biến mất, và chưa tới phút sau trở lại. “Bà ta thay sang bộ váy ngủ khi ông ta rời nhà làm. Ông ta đó là bộ váy màu trắng với những thứ màu xanh xíu ở đó.”
      Họ bắt đầu tìm kiếm bộ váy bị mất. Nó dễ tìm đến mức kinh ngạc. Trammell mở cánh cửa gập che máy giặt và máy sấy, và nó ở đó, đặt gọn gàng đỉnh đống quần áo trong giỏ đựng đồ cần giặt ở đầu máy sấy. Bộ váy bị vấy máu, nhưng chắc chắn là bị rách. , bà ta mặc nó khi cuộc tấn công bằng dao bắt đầu. Có lẽ nó nằm sàn, bị ném sang bên, và máu vấy vào nó sau này.
      Dane nhìn chằm chằm vào nó. “Sau khi cưỡng hiếp và giết bà ta, tên chó đẻ đặt bộ váy ngủ của bà ta lên đống đồ cần giặt sao?”
      “Cưỡng hiếp?” Trammell hỏi.
      “Cá đấy.”
      “Tớ chạm vào tay cầm. Hi vọng Ivan có thể lấy được dấu vân tay; trong căn phòng ngủ thứ hai ông ta tìm được gì.”
      Dane có linh cảm khác, cái còn ghét hơn những cái trước. “Tớ e là chúng ta chẳng tìm được cái gì ở khắp mọi nơi,” cách chán chường.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 3
      Đó phải là cảnh hồi tưởng.
      Nàng biết bởi vì nàng có những cảnh hồi tưởng thực suốt cả ngày, những kí ức đáng sợ trỗi dậy quét qua nàng, áp đảo nàng, và để lại nàng tê liệt và kiệt sức khi thực của chính nàng trở lại.
      Marlie biết những chi tiết của cơn ác mộng đặc biệt này của nàng, nàng quen thuộc với chúng như với chính khuôn mặt nàng; những chi tiết lên trong trí não nàng suốt cả ngày nay đều mới mẻ, khác biệt. Khi nàng tỉnh dậy từ cơn mê sảng chiều ngày hôm trước, nàng có thể nhớ được nhiều hơn hình ảnh con dao loé sáng, và nàng vẫn còn mệt đến nỗi gần như hoạt động được. Nàng ngủ sớm và ngủ rất sâu, mộng mị, cho đến lúc trời gần sáng khi các chi tiết bắt đầu nổi lên.
      Những lần nhớ lại cứ diễn ra suốt cả ngày; nàng chỉ vừa mới hồi phục từ lượt lượt khác, sống động và kinh khủng, lại ùa vào tâm trí nàng. Trước đây chưa từng có chuyện này; những hình ảnh luôn luôn choáng ngợp và làm nàng kiệt sức, đúng, nhưng nàng luôn có thể nhớ lại chúng ngay lập tức. Những cuộc tấn công liên tiếp lần này khiến nàng choáng váng, và bất lực trước mệt mỏi. Vài lần nàng suýt gọi cho Tiến sĩ Ewell và kể với ông về những việc mới đáng sợ này, nhưng cái gì đó trong nàng kéo nàng lại.
      người phụ nữ bị giết. Đó là thực. Chúa giúp nàng, tiên thị trở lại, nhưng nó rất khác, và nàng biết phải làm gì. Hình ảnh tiên thị rất mạnh mẽ, mạnh hơn bất kì hình ảnh nào nàng từng có trước đây, nhưng nàng biết nạn nhân là ai và thể được chuyện đó xảy ra ở đâu. Trước đây nàng luôn có ít nhất là gợi ý, luôn bắt được vài dấu vết về nhân dạng hoặc vị trí, nhưng phải lần này. Nàng cảm thấy mất phương hướng, trí óc nàng vươn ra nhưng thể tìm được tín hiệu, giống như chiếc kim chỉ nam của la bàn tìm kiếm cực nam châm vốn tồn tại.
      Nàng nhìn thấy cảnh giết người diễn diễn lại trong đầu mình, và mỗi lần lại có nhiều chi tiết hơn ra, như thể cơn gió thổi các lớp sương mù. Và mỗi lần nàng tỉnh dậy từ cảnh tái diễn, nàng lại kiệt sức hơn lần trước, lại sợ hãi hơn lần trước.
      Nàng nhìn thấy nó qua đôi mắt của .
      Chính trí óc của tóm lấy nàng, sức mạnh tinh thần của cơn giận dữcủa thổi bay sáu năm trống rỗng yên bình của nàng và lần nữa kéo nàng vào trong nhận thức siêu cảm. phải là nhắm vào nàng; hề làm thế. Xung lực khổng lồ của sức mạnh tâm linh hề có mục tiêu; hề được định dạng; biết làm gì. Những người bình thường bao giờ tưởng tượng được đời có những người như nàng, những người có trí óc quá mẫn cảm đến nỗi họ có thể bắt được tín hiệu điện từ của ý nghĩ, đọc được những nguồn năng lượng vẫn còn lưu lại sau những kiện xảy ra từ lâu, thậm chí còn tiên đoán được hình thành của những việc còn chưa xảy ra. có nghĩa là người đàn ông này bình thường theo bất kì khía cạnh nào ngoại trừ thiếu khả năng siêu cảm, nhưng Marlie từ lâu tự phân biệt với mình: Người bình thường là những người biết. Nàng có tiên thị, và nó mãi mãi tách biệt nàng, cho tới sáu năm về trước khi nàng bị bắt trong cơn ác mộng tới giờ vẫn còn ám ảnh nàng. Bị chấn thương, phần não bộ đó của nàng đóng lại. Trong sáu năm nàng sống như người bình thường, và nàng tận hưởng nó. Nàng muốn cuộc sống đó tiếp tục. Suốt những năm qua, dần dần nàng để mình tin rằng tiên thị bao giờ trở lại. Nàng sai. Có lẽ trí óc nàng cần nhiều thời gian mới lành, nhưng những hình ảnh trở lại, mạnh mẽ hơn và hút kiệt sức nàng hơn cả trước đây.
      Và nhìn qua đôi mắt của kẻ sát nhân.
      phần trong nàng vẫn hi vọng… điều gì? Rằng rút cuộc chuyện đó phải là ? Rằng nàng mất trí? Có phải nàng thà tự lừa dối mình còn hơn là chấp nhận những hình ảnh trở lại, rằng cuộc sống bình thường, an toàn của nàng đến hồi chấm dứt?
      Nàng nhìn qua trang báo ngày Chủ nhật nhưng thể tập trung; kí ức bật lên quá thường xuyên, quá mạnh. Nàng tìm được mẩu tin nào nhắc tới vụ giết người khiến nàng bật ra phản ứng. Có lẽ nó ở ngay đó và nàng đơn giản là bỏ sót; nàng biết. Có lẽ nó xảy ra ở gần đây, nhưng vì tình cờ quái gở nào đó nàng bắt được tín hiệu sóng não của tên giết người. Nếu người phụ nữ đó sống ở thành phố khác, chẳng hạn ở Tampa hay Daytona, các tờ báo Orlando đăng tải nó. Marlie bao giờ biết được nhân dạng của người phụ nữ hay vị trí tội ác.
      phần trong nàng hèn nhát. Nàng muốn biết, muốn lại là phần của cái cuộc sống đó. Nàng xây dựng được cái gì đó an toàn và vững chắc ở Orlando này, cái gì đó bị phá huỷ nếu nàng lại dính dáng vào chuyện này lần nữa. Nàng biết chính xác chuyện gì xảy ra: bán tín bán nghi, tiếp theo là chế nhạo. Rồi, khi người ta buộc phải tiếp nhận , họ trở nên nghi ngờ và sợ sệt. Họ sẵn lòng sử dụng tài năng của nàng, nhưng họ muốn làm bạn nàng. Mọi người trốn tránh nàng; những đứa chỉ dám nhìn lén qua cửa sổ của nàng và vừa chạy vừa hét, nếu nàng nhìn lại. Những đứa lớn hơn gọi nàng là “mụ phù thuỷ.” Chắc chắn vài người sùng đạo nào đó bắt đầu lẩm bẩm về “việc làm của quỷ dữ,” và thỉnh thoảng những đám người xa lạ ra ở cửa nhà nàng. , nàng kẻ ngốc nếu lại để mình dính dáng vào chuyện này lần nữa.
      Nhưng nàng thể ngừng thắc mắc về người phụ nữ. Có nhu cầu đau đớn là ít nhất cũng biết được tên bà. Khi ai đó chết, ít nhất tên bà ta cũng nên được biết đến, như mối liên kết xíu với bất tử để rằng: Con người này ở đây. Con người này tồn tại. có tên, đó chỉ còn là khoảng trống.
      Vậy là bây giờ, vẫn còn run rẩy vì mệt mỏi, nàng bật ti vi lên và chờ chương trình tin tức địa phương, trong lúc đầu óc mụ mị. Vài lần nàng gần như ngủ gục, nhưng nàng tự lay mình tỉnh.
      “Có thể là có gì,” nàng lẩm bẩm thành tiếng. “Mày chỉ mất trí thôi.” an ủi kì lạ, nhưng vẫn là an ủi. Nỗi sợ thầm kín của mỗi người đều khác nhau, và nàng thà bị điên còn hơn là đúng.
      Màn hình ti vi nhấp nháy khi những phát thanh viên chuyển tiếp sang câu chuyện khác, lần này dành toàn bộ thời gian phút để có cái nhìn cận cảnh vào tác động của bọn tội phạm và băng nhóm trong khu vực nội đô. Marlie chớp mắt, đột nhiên sợ rằng những hình ảnh nàng nhìn thấy chôn vùi nàng bằng những hình ảnh tiên thị, giống như trong quá khứ khi nàng bắt được những tín hiệu cảm xúc của những người nàng nhìn. có gì xảy ra. Trí não nàng vẫn trống . Sau phút nàng thả lỏng, thở dài nhõm. có gì ở đó, có dòng cảm xúc thất vọng hay tuyệt vọng nào. Nàng bắt đầu cảm thấy hơi vui lên chút; nếu nàng thể nhận được những hình ảnh và cảm xúc ấy như lúc trước, có lẽ nàng chỉ điên chút mà thôi.
      Nàng tiếp tục xem, và lại gà gật. Nàng cảm thấy mình bắt đầu đầu hàng mệt mỏi, cứ thế trượt vào trạng thái mơ màng cho dù nàng vẫn cố nhắc mình phải tỉnh để xem hết bản tin thời -
      -“…NADINE VINICK…”
      Marlie giật người dữ dội khi cái tên đó vang lên cả bên trong và bên ngoài đầu nàng, nhận thức nội tâm của nàng khuếch đại cái tên vừa được phát thanh viên xướng lên. Nàng vật vã ngồi thẳng ghế sô pha, biết là mình gục sang bên trong lúc ngủ gật. Trái tim nàng đập cuồng loạn vào lồng ngực và nàng nghe thấy chính hơi thở hoảng hốt của mình, gấp gáp và ngắn, khi nàng nhìn chằm chằm vào màn hình.
      “Cảnh sát Orlando tiết lộ bất cứ thông tin nào về vụ chém chết bà Vinick, vì vụ án mạng vẫn còn trong vòng điều tra.”
      bức ảnh của nạn nhân được chiếu màn hình. Nadine Vinick. Đó là người phụ nữ Marlie nhìn thấy trong hình ảnh tiên thị của nàng. Nàng chưa từng nghe cái tên này trước đây, nhưung có cảm giác nhận diện rất mạnh, quá mạnh để lờ . Chỉ cần nghe thấy cái tên được truyền hình cũng giống như thổi cái kèn trong đầu nàng.
      Vậy nó là , nó xảy ra. Tất cả.
      tiên thị trở lại.
      Và nó lại xé toạc cuộc sống của nàng lần nữa nếu nàng làm bất kì chuyện gì.
      Vào sáng ngày thứ Hai Dane nhìn chằm chằm vào những bức ảnh ảm đạm của trường vụ án mạng, nghiên cứu từng chi tiết hết lần này đến lần khác trong khi cho phép những ý nghĩ của mình lang thang xa, hi vọng rằng vài chi tiết đắt giá, mà trước đó ai chú ý trượt vào trong tầm nhìn, cái gì đó cho họ hướng điều tra, bất kì hướng điều tra nào. Họ chẳng có gì để lần theo cả, chết tiệt, hoàn toàn có gì. người hàng xóm ở bên kia đường nghĩ là nghe thấy tiếng chó sủa vào lúc mười giờ, nhưng nó thôi ngay và bà ta nghĩ thêm bất kì điều gì về nó cho tới khi họ thẩm vấn bà ta. Ông Vinick chắc chắn ở chỗ làm; ông ta giúp người công nhân cảng khác dỡ toa hàng, thời gian của ông ta hoàn toàn đáng tin cậy. Việc khám nghiệm pháp y đưa ra được thời gian chính xác của cái chết, bởi vì trừ khi có nhân chứng, việc như thế là bất khả, và may là khung thời gian lại rơi vào nửa tiếng trước khi ông Vinick làm. Dane vẫn trung thành với linh cảm của mình: Vinick giết người. Theo những người đồng nghiệp của ông ta, ông Vinick hoàn toàn bình thường khi đến chỗ làm, đùa với mọi người. Phải là tên quái vật mới có thể xả thịt vợ mình, lạnh lùng rửa ráy và thay quần áo, rồi tới chỗ làm như thường lệ mà để lộ chút xíu lo lắng nào, mà ông Vinick chưa bao giờ tỏ dấu hiệu nào là loại người đó.
      Họ tìm được tinh dịch, mặc dù bác sĩ pháp y rằng có những vết bầm ở đạo ám chỉ bà Vinick bị thâm nhập cách thô bạo. Họ có sợi vải nào lạ trong nhà, trừ những sợi do chính nhân viên sở cảnh sát Orlando mang vào. Họ có mẫu tóc, mẫu lông nào. Họ có dấu vân tay. Và họ vẫn chưa tìm được các ngón tay của Nadine Vinick.
      “Chúng ta chẳng có cái cứt gì cả,” lẩm bẩm, ném đống ảnh lên bàn.
      Trammell gầm gừ đồng tình. Cả hai đều mệt mỏi; họ gần như nghỉ trong suốt bốn mươi tám giờ sau khi lần đầu tiên bước vào ngôi nhà của gia đình Vinick. Và mỗi giờ trôi qua, cơ hội tìm được kẻ giết bà Vinick lại càng lại. Các vụ phạm tội thường hoặc được giải quyết nhanh chóng, hoặc chẳng giải quyết được gì hết. “Hãy nhìn vào danh sách đồ trong sọt rác của họ.”
      ta đưa danh sách liệt kê qua chỗ Dane, người liếc xuống nó. Những rác rưởi thông thường: thức ăn thừa, bình sữa và hộp đựng ngũ cốc rỗng ruột, tập hợp những lá thư rác đáng quan tâm, những túi ni lông từ vài cửa hiệu, lọc cà phê qua sử dụng, hộp pizza vẫn còn hai miếng, khăn giấy bẩn, danh sách mua hàng cũ, cuốnTạp chí truyền hìnhtuần trước, vài số điện thoại viết nghệch ngoạc, tấm séc hết hạn trả cho công ty điện thoại, những hộp thuốc xịt rỗng khác nhau, chỗ báo của tuần – ràng là nhà Vinick màng tới tái chế. có gì khớp hay khác thường cả.
      “Thế còn các số điện thoại?” hỏi.
      “Tớ vừa mới gọi cả hai số.” Trammell dựa vào sau ghế và gác đôi chân mang giày da Italy của ta lên bàn. “ số là điểm nhận giao pizza, cái kia là công ty truyền hình cáp.”
      Dane gầm ghè. cũng dựa người ra sau và gác chân lên bàn. Dan Post thay vì Gucci, và mòn xơ mòn xác. Thế sao. và Trammell nhìn nhau qua hai cặp chân và hai chiếc bàn của họ. Đôi khi họ suy nghĩ thông suốt nhất trong tư thế này.
      “Giao pizza tức là người lạ tới ngôi nhà đó, và có năm mươi phần trăm cơ hội là công ty truyền hình cáp cũng cử người sửa chữa tới đó.”
      Khuôn mặt rắn rỏi, u ám của Trammell đăm chiêu. “Thậm chí cả khi người sửa chữa tới ngôi nhà đó, cũng có nghĩa ta phải tới ban đêm.”
      “Và có lẽ là hi vọng quá nhiều khi cho rằng bà Vinick gọi chiếc pizza và tối muộn hôm đó để ăn mình. Phân tích thành phần trong dạ dày của bà ta…” Dane vươn cánh tay phải của mình ra và lục lọi trong đống giấy tờ lộn xộn bàn , cuối cùng cũng lôi ra được cái cần từ đống hỗn độn. “Đây rồi. Bác sĩ rằng bà ta ăn gì trong ít nhất là bốn hay năm tiếng đồng hồ. có pizza. Vậy là chiếc pizza trong thùng rác có từ trước, ít nhất là từ bữa trưa. Có thể hoặc hai ngày.” Trong tất cả những khả năng hoang đường nhất, theo kinh nghiệm của sát nhân chưa bao giờ là người đưa bánh pizza.
      “Chúng ta có thể hỏi ông Vinick xem họ đặt pizza chính xác vào lúc nào.”
      “Và công ty truyền hình cáp có thể cho chúng ta biết liệu họ có cử người thợ sửa chữa tới ngôi nhà hay . cậu bé giao pizza bị giữ ở ngoài cửa, nhưng nó vẫn có thể nhìn thấy bà Vinick. người thợ sửa chữa có thể thực vào trong nhà.”
      “Phụ nữ chuyện phiếm với những người thợ sửa chữa,” Dane , đôi mắt nheo lại khi tiếp tục suy luận. “Có lẽ bà ta bảo ta làm ơn im lặng, vì chồng bà ta làm việc ca ba và ngủ trong phòng. Người thợ , phải, ta cũng làm ca ba và việc đó rất vất vả. Chồng bà làm việc ở đâu? Và bà ta kể cho ta, thậm chí còn đưa ra cả thông tin mấy giờ chồng mình làm, mấy giờ về nhà. Tại sao bà ta phải lo lắng nào? Rút cuộc liệu công ty truyền hình cáp có thuê ta nếu ta phải là công dân đứng đắn ? Phụ nữ nghĩ gì về việc để người thợ sửa chữa vào nhà rồi tuôn hết cả nỗi lòng ra trong khi ta làm việc.”
      “Okay.” Trammell lấy tập giấy và đặt nó lên chân. “: Chúng ta kiểm tra với ông Vinick về thời gian chính xác pizza được đưa tới, và có lẽ mô tả cậu bé giao bánh nữa.”
      “Người giao bánh. Đó có thể là . Cả người thợ sửa chữa cũng vậy.”
      “Người thợ sửa chữa,” Trammell chỉnh lại. “Có thể. Nếu , chúng ta phải lấy tên của tiệm bánh và từ đó. Hai: Làm tương tự với công ty truyền hình cáp.”
      Dane cảm thấy khá hơn. Ít nhất họ làm việc, hướng điều tra để bắt đầu.
      Điện thoại của reo. Đó là đường dây nội bộ. bấm vào nút nghe và cầm ống nghe lên.
      “Hollister.”
      “Dane,” Trung uý Bonness . “Cậu và Trammell vào văn phòng tôi.”
      “Chúng tôi đây.” gác máy. “Trung uý muốn gặp chúng ta.”
      Trammell quăng chân xuống đất và đứng dậy. “Giờ cậu lại làm gì đấy?” ta phàn nàn.
      Dane nhún vai. “Theo tớ biết là có gì.” chắc chắn phải là hình ảnh phim của tay cớm xấu xa, nhưng thực có sở trường trong việc dẫm vào chân người khác và làm mọi người tức điên. Chuyện đó vẫn xảy ra. chỉ là có đủ kiên nhẫn với những tên thối tha.
      Văn phòng trung uý có hai cửa sổ bên trong; họ có thể nhìn thấy người phụ nữ cùng với trung úy, ngồi quay lưng lại cửa ra vào. “ ta là ai?” Dane lẩm bẩm, và Trammell lắc đầu.
      Dane gõ lên cánh cửa kính lần, và Trung uý Bonness vẫy họ vào trong. “Vào , và đóng cửa lại,” ông ta .
      Ngay khi họ vào trong ông , “Marlie Keen, đây là Thám tử Hollister và Thám tử Trammell. Họ phụ trách vụ Vinick. Keen có vài thông tin thú vị.”
      Trammell ngồi xuống phía bàn bên kia của trung uý, cách xa Keen. Dane dựa vào bức tường ở bên phía của ta, ra khỏi tầm nhìn trực tiếp của ta nhưng vẫn thấy được mặt ta. ta gần như nhìn vào cả lẫn Trammell; hay vào trung uý. Thay vào đó dường như ta tập trung vào cái mành che cửa sổ ngoài.
      khoảng im lặng ngắn diễn ra trong lúc ta có vẻ như gồng mình. Dane nhìn ta tò mò. ta quá căng thẳng, gần như có thể cảm nhận được những cơ bắp của ta căng lên. Ở ta có cái gì đó kích thích trí tò mò khủng khiếp, cái gì đó bắt phải nhìn vào ta. ta đẹp, mặc dù các đường nét của ta hài hoà và chắc chắn là làm nhức mắt, nhưng ràng ta hề làm gì để thu hút chú ý. ta mang đôi giày bệt màu đen, cái váy đen bó dài tới giữa bắp chân, và áo sơ mi tay. ta có mái tóc đen đẹp và nhìn sạch , nhưng nó được kéo hết ra sau trong cái gọi là bới tóc kiểu Pháp. đoán ta khoảng ba mươi, đôi mắt cảnh sát của tự động đánh giá. Khó mà được khi ta ngồi, nhưng có lẽ là chiều cao trung bình, hoặc thấp hơn chút. Hơi gầy gò hơn sở thích của , khoảng trăm hai mươi pound; thích phụ nữ mềm mại hơn là xương xẩu.
      Hai bàn tay ta đặt chắc đùi. thấy mình nhìn vào chúng: đôi tay thon thả, nhắn, đồ trang sức, và cứng ngắc biểu lộ căng thẳng của ta thậm chí cả khi để ý tư thế của ta là bất động chứ phải ngồi yên.
      “Tôi là nhà ngoại cảm,” ta bạo dạn . khó lắm mới ngăn mình khụt khịt khinh thường. Đôi mắt gặp mắt Trammell trong cái liếc nhanh cùng chia sẻ ý nghĩ: Lại ý tưởng California kì quặc khác của Trung uý!
      “Tối thứ Sáu tuần trước tôi lái xe về nhà sau suất phim muộn,” ta tiếp tục bằng giọng đều đều đơn hề làm giảm chất lượng tông giọng thấp, khào khào của ta. Giọng của kẻ nghiện thuốc lá, nghĩ, trừ việc sẵn sàng cược cả trang trại là ta hút thuốc. Loại người cứng nhắc như ta hiếm khi buông thả dễ dãi. “Tôi rời rạp chiếu phim vào khoảng mười giờ ba mươi. Tôi chỉ vừa mới rời đường cao tốc khi bắt đầu có hình ảnh tiên thị về vụ án mạng diễn ra. Những… hình ảnh rất choáng ngợp. Tôi cố đưa xe sang bên lề đường.”
      ta dừng lại, như thể miễn cưỡng tiếp, và Dane nhìn hai bàn tay ta xoắn lại với nhau cho tới khi chúng cắt còn giọt máu. ta hít hơi sâu.
      “Tôi nhìn thấy nó qua đôi mắt ,” ta cách vô cảm. “ trèo qua cửa sổ.”
      Dane cứng người, chú ý của chuyển lên mặt ta. cần phải nhìn vào Trammell để biết rằng người đồng của mình cũng bắt đầu chú tâm.
      Câu chuyện tiếp tục bằng nhịp điệu chậm rãi, đều đều khiến người ta cảm thấy bị thôi miên cách kì lạ. Đôi mắt ta mở lớn và tập trung, như thể ta nhìn vào trong. “Đó là căn phòng tối đen. đợi ở đó cho tới khi bà ta ở mình. có thể nghe thấy tiếng bà ta ở trong bếp, chuyện với chồng. Chồng bà ta . chờ cho tới khi chiếc xe ô tô của ông ta ra tới đường lái xe, rồi mở cửa và bắt đầu lần theo dấu vết. có cảm giác như thợ săn bắt đầu cuộc chơi.
      “Nhưng bà ta là con mồi dễ dàng. Bà ta ở trong bếp, chỉ vừa mới rót cốc cà phê. lôi con dao từ giá như chờ đợi ra. Bà ta nghe thấy và quay lại. Bà ta , “Ansel?” nhưng rồi bà ta nhìn thấy và mở miệng định thét.
      ở quá gần. bà ta, bàn tay chặn miệng, con dao kề vào cổ bà ta.”
      Marlie Keen dừng . Dane tiếp tục tập trung nhìn vào mặt ta. để ý thấy lúc này da ta xanh xao, trắng bệch trừ đôi môi đỏ mọng. có thể cảm nhận tóc ở gáy mình dựng đứng phản ứng lại cái cách kì quái ta dùng tại trong lúc chuyện, như thể ngay lúc này vụ án mạng diễn ra.
      “Tiếp ,” Trung uý giục.
      Mất lúc ta mới tiếp, và giọng của ta còn đều đều hơn cả lúc nãy, như thể bằng cách đó ta ngăn cách bản thân với câu chuyện. “ bắt bà ta cởi bộ váy ngủ. Bà ta khóc, van xin đừng làm hại bà ta. thích thế. muốn bà ta cầu xin . muốn bà ta nghĩ rằng bà ta ổn nếu chỉ việc làm theo những gì bảo. Như thế vui hơn, khi bà ta nhận ra –“
      ta tự ngắt lời mình, để mặc câu chưa kết thúc. Mất lúc nữa ta mới lại được. “ dùng bao cao su. Bà ta rất biết ơn vì điều đó. Bà ta cám ơn . tay với bà ta, gần như dịu dàng. Bà ta bắt đầu thư giãn, mặc dù vẫn còn khóc, bởi vì làm bà ta đau và bà ta nghĩ rằng khi xong việc. biết những con chó cái ngu ngốc suy nghĩ ra sao.
      “Khi xong việc, giúp bà ta đứng dậy. nắm tay bà ta. cúi xuống và hôn vào má bà. Bà ta chỉ đứng đó, cho đến khi cảm thấy con dao. để vết cắt đầu tiên nông thôi, đủ để cho bà ta biết điều gì xảy ra, để có thể nhìn thấy cái nhìn mắt bà ta khi bà ta hoảng loạn, nhưng vết cắt được đủ tệ để làm chậm cuộc rượt đuổi. Thế chẳng vui gì hết.
      “Bà ta hoảng loạn; bà ta la hét và cố chạy trốn, và phẫn nộ của được thả ra. kìm mình suốt thời gian đó, giỡn chơi với bà ta, tận hưởng nỗi sợ hãi và tủi nhục của bà ta, cho phép bà ta hi vọng, nhưng giờ có thể cho nó ra ngoài. Giờ có thể làm việc tới đây để làm. Đó là đoạn thích nhất, nỗi kinh hoàng tuyệt đối có thể nhìn thấy trong mắt bà ta, cảm giác bất khả chiến bại. có thể làm bất kì điều gì muốn với bà ta. hoàn toàn áp đảo bà ta, và đắm mình trong đó. là chúa của bà ta; sống chết của bà ta giờ đây phụ thuộc vào , là quyết địnhcủa . Nhưng tất nhiên nó là cái chết, bởi vì cái chết là thứ thích nhất.
      “Bà ta chiến đấu, nhưng cơn đau và mất máu làm chậm cử động của bà ta. Bà ta chạy được vào trong phòng ngủ và ngã xuống. thất vọng; muốn cuộc chiến đấu kéo dài lâu hơn. thấy giận dữ vì bà ta quá yếu. cúi xuống để cắt cổ bà ta, để kết thúc, và con chó cái lao vào . Mụ giả vờ. Mụ đánh . định làm nhanh, nhưng giờ cho mụ thấy, đáng lẽ mụ bao giờ nên cố lừa . Cơn giận như quả bóng màu đỏ, phồng lên và lấp đầy . chém và chém và chém, cho đến khi thấy mệt. , phải mệt. quá mạnh mẽ để thấy mệt. Buồn chán. Việc này kết thúc quá nhanh; mụ học được bài học của mụ. Mụ chẳng vui như tưởng.”
      Im lặng. Sau vài giây, Dane nhận ra rằng ta xong. ta vẫn ngồi chết cứng ghế, đôi mắt tập trung vào màn cửa sổ.
      Trung uý Bonness dường như thất vọng với thiếu phản ứng của Dane và Trammell. “Sao?” ông ta sốt ruột hỏi.
      “Sao, cái gì?” Dane đứng thẳng lên. Cơn giận dâng lên từ từ trong khi lắng nghe câu chuyện đều đều, vô cảm của ta, nhưng nó là cơn giận lạnh lùng, trong vòng kiểm soát. biết mục đích mụ chó cái tới đây làm gì, nhưng có điều biết chắc, và cần phải là loại biết đọc ý nghĩ để nhận ra điều đó: ta ở đó. Có thể chính ta giết bà Vinick, có thể , nhưng ta ở trong căn nhà đó khi nó xảy ra. Ít nhất ta là tòng phạm, và nếu ta nghĩ ta có thể nhảy múa trong này với cái câu chuyện chó ỉa của ta và nhận được chú ý của giới truyền thông trong khi tung tăng bay nhảy khắp nơi, ta chơi nhầm người rồi.
      “Các cậu nghĩ sao?” Bonness quát, bực bội vì phải hỏi.
      Dane nhún vai. “ bà đồng hử? Thực tế , Trung uý. Đây là chuyện thối tha nhất mà tôi từng nghe.”
      Marlie Keen xoay người, chầm chậm thả tay ra như thể đó là hành động khó khăn. ta cũng quay đầu và nhìn vào Dane lần đầu tiên chậm rãi như thế. Bất chấp cơn giận lạnh như băng của mình, những cơ bắp ở bụng vẫn co thắt lại đột ngột để phản ứng. Chẳng trách mà Bonness bị lừa! Đôi mắt ta là đại dương sâu thẳm, u tối và thấy đáy, kiểu mắt khiến cho người đàn ông nào nhìn vào đó quên mất ta gì. Có cái gì đó rất gợi tình trong đôi mắt ấy, ngoài đôi đồng tử đẹp đẽ theo kiểu phi thực mà hoàn toàn nắm bắt được. Tuy nhiên, biểu trong đó rất dễ hiểu, và Dane còn hơn cả chắc chắn là thực làm ta choáng ngợp vì vẻ duyên dáng của mình.
      ta đứng lên và đối mặt với , thủ thế với như thể họ là hai đấu thủ trong câu chuyện Viễn Tây cũ kĩ chuẩn bị lao vào nhau. Khuôn mặt ta chuyển thành bình thản và điềm đạm cách tò mò. “Tôi kể cho nghe chuyện gì xảy ra, ta bằng giọng ràng, thận trọng. “ có thể tin hay là , với tôi chẳng có gì khác biệt.”
      “Nên khác,” trả lời cũng thận trọng như thế.
      ta hỏi tại sao, mặc dù dừng lại để ta làm đúng cái việc đó. Thay vào đó miệng ta cong lên thành nụ cười xíu, chút hài hước. “Tôi nhận ra rằng tôi vừa mới trở thành nghi phạm số của ,” ta lẩm bẩm. “Vậy tại sao tôi tiết kiệm thời gian cho và cho tôi bằng cách với địa chỉ của tôi là 2411 Hazelwood, và số điện thoại của tôi là 555-9909.”
      biết thủ tục nhỉ,” với ngưỡng mộ giả vờ. “Tôi lấy làm ngạc nhiên.” bước bước tới gần ta hơn, đủ gần để ta phải ngước lên mới duy trì được tiếp xúc bằng mắt, đủ gần để thâm nhập và gian riêng tư của ta và đe doạ ta cách tinh tế. “Hay có lẽ là chỉ đọc ý nghĩ của tôi, vì bà đồng mà.” nhấn mạnh ràng ở từ cuối cùng. “Có lẽ có thể cho tôi biết tiếp theo là gì, trừ khi cần có quả cầu pha lê để tôi nghĩ gì.”
      “Ồ, việc đó cần đến người biết đọc ý nghĩ, nhưng ấy là vì chẳng phải là người độc đáo cho lắm.” ta dừng lời, rồi lại dành cho nụ cười đó. “Tôi có ý định rời thành phố.” ta lùi lại, và dạ dày lại co thắt lần nữa. Trong cái liếc mắt đầu tiên trông ta như kẻ chán ngắt, kẻ vô danh tiểu tốt sợ phải thu hút chú ý theo bất kì cách nào, nhưng cái nhìn đầu tiên vào mắt ta thay đổi ý kiến đó của cách mạnh mẽ. Người phụ nữ đối diện với hề thiếu tự tin, và ta bị đe doạ chút xíu nào cho dù gần như cao hơn ta cả foot (30.48cm – khiếp quá beauty and the beast). cái gì đó khác len vào trong nhận thức của . Quỷ , có thể ngửi thấy ta, mùi hương ngọt ngào, mềm mại chẳng liên quan gì đến nước hoa mà hoàn toàn là mùi da thịt đàn bà. Phản ứng tự nguyện này của lại càng khiến giận dữ hơn.
      “Hãy chắc chắn là đâu.” Giọng trầm và gay gắt. “Còn gì khác nhìn thấy trong quả cầu pha lê của mình , bất cứ điều gì muốn với tôi?”
      “Tất nhiên còn. Cút xuống địa ngục , Thám tử.” ta gầm gừ, và tia sáng đột nhiên loé lên trong đôi mắt xanh của ta với rằng vừa mới bước ngay vào trong cái địa ngục ấy.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 4
      “Chết tiệt, Hollister!” Bonness lườm . “Cậu cứ phải làm tên khốn thế hả? đó chỉ tới đây để giúp, vì Chúa! ấy kể cho chúng ta những chuyện cực kì –“
      “Cực kì cái mông tôi ấy,” Dane cắt lời, vẫn còn cảm nhận được cơn giận sôi sục từ bên trong, mặc dù bây giờ ít nhất nửa cơn giận là hướng vào chính . “Nếu chính ta làm việc đó, ta ở đó khi mọi việc xảy ra. ta là kẻ giết người, hoặc ta là tòng phạm, và ta thách thức chúng ta bắt ta bằng cách kể cho chúng ta nghe cái câu chuyện ngoại cảm hoang đường này.”
      ta biết những chi tiết mà ai có thể biết được ngoại trừ tên sát nhân, hoặc những tên sát nhân,” Trammell ngắn gọn. “Quỷ ạ, tất cả chúng ta đều nghe những thứ rác rưởi mà mấy kẻ được gọi là nhà ngoại cảm miêu tả trong những cái chúng gọi là hình ảnh tiên thị. “Tôi cảm nhận được chữ C,”” ta giả giọng. ““Có gì đó liên quan đến chữ C. Và nó ướt… Phải, phải, chắc chắn là tôi có cảm nhận được ướt át. Cơ thể đó rất gần với mặt nước.””
      “Và khoanh vùng xuống còn toàn thể bang,” Dane kết thúc câu . “Thứ ta miêu tả phải là hình ảnh bói toán; nó là lời chứng của nhân chứng. ta ở đó khi mọi chuyện xảy ra, và ta chỉ mới vừa đặt mình lên đầu danh sách của tôi.”
      ấy thể làm việc đó được,” Bonness phản đối yếu ớt, ràng là thất vọng.
      thể làm mình,” Dane đồng ý. “ ta đủ khoẻ.”
      “Chắc chắn chúng ta nên kiểm tra này,” Trammell .
      Trung uý thở dài. “Tôi biết các cậu nghĩ đây là ý tưởng quái gở, nhưng các nhà ngoại cảm thực giúp ích trong vài trường hợp mà tôi thụ lý.”
      Dane khụt khịt. “Theo tôi, nhà ngoại cảm chỉ là kẻ loạn thần kinh với vài chữ cái còn thiếu.”
      “Được rồi, được rồi.” Trông Bonness vẫn bực mình, nhưng ông ta vẫy tay với họ ra hiệu lui ra. “Hãy xem các cậu có thể tìm được gì về ta.”
      Trammell ở ngay đằng sau khi họ bước lại bàn mình. “Chuyện quái gì diễn ra với cậu thế?” ta lẩm bẩm vào sau lưng Dane.
      “Ý gì đây? Cậu nghĩ tớ nên giả vờ tin ta chắc?”
      , ý tớ là cậu cứng lên bằng với cái dùi cui (bó tay), và cậu lại đứng quá gần, suýt nữa cậu chọc vào bụng ta bằng cái đó,” Trammell quát.
      Dane quay lại và lườm người đồng của mình, nhưng thể nghĩ ra được lý lẽ nào để biện hộ. biết có chuyện gì xảy ra, chỉ biết rằng từ giây phút ta chĩa đôi mắt xanh thẫm đó vào mình, cứng đến nỗi con mèo cũng cào được. vẫn còn co giật. “Quỷ , tớ biết,” cuối cùng cũng .
      “Nếu cậu hứng đến thế, đồng , tốt hơn hết là nên gãi ngứa trước khi cậu luẩn quẩn quanh ta lần nữa. Hoặc này rất quen dùng dao, hoặc cặp kè với kẻ quen dùng. Nếu là tớ muốn bất kì phần cơ thể nào của tớ chĩa ra để thu hút chú ý của ta.”
      “Thôi lo lắng cho đời sống tình dục của tớ ,” Dane chán nản khuyên. “Chúng ta cần tìm mọi điều có thể về cái Marlie Keen này.”
      *
      Trước đây nàng chưa từng bị chọc tức. Marlie quen chịu đựng nghi kị lẫn chế nhạo, nhưng nàng luôn luôn cảm thấy gần như tuyệt vọng cần làn cho mọi người tin, thuyết phục họ rằng nàng có thể giúp, rằng những lời của nàng là . Nàng chẳng hề cảm nhận được nhu cầu ấy đối với Thám tử Hollister. Nàng chẳng thèm quan tâm cái gã Nê-ăng-đéc-ten[2] đó nghĩ gì, đấy là nếu gã có thể thực được qui trình trí tuệ phức tạp đến thế.
      Có lẽ đó là vì nàng quá sợ hãi khi đến gặp cảnh sát, với nhận thức đầy đủ rằng việc đó có thể huỷ hoại cuộc sống được nàng nâng niu gìn giữ. Có lẽ chỉ vì nàng thay đổi. Nhưng khi gã quá thô bạo cách lăng mạ như thế, nàng chẳng cảm thấy gì ngoài giận dữ. Chắc chắn nàng đứng ở đó và cầu xin gã tin nàng. Nàng bị trễ giờ làm, chết tiệt, và mặc dù nàng gọi điện đến báo, nàng thấy hối hận vì gặp quá nhiều rắc rối chẳng để làm gì. Nàng đặt chính mình vào thử thách phải nhớ lại tất cả những gì nàng thấy, vậy mà tên khốn to xác đó lại gọi nó là chuyện thối tha!
      Nàng cử động nhát gừng khi đối mặt với giao thông tắc nghẽn, và chỉ nhờ có sức mạnh ý chí nàng mới khiến mình bình tĩnh lại trước khi gây ra tai nạn. Nàng từng đối mặt với những gã khốn trước đây, rất nhiều lần. Gã chẳng có gì là mới, trừ cái cách gã di chuyển tới nàng quá gần, cố đe doạ nàng bằng kích thước to lớn của gã. Nàng phải gồng mình lên để đối mặt với gã, để cho phép gã đứng gần đến thế. Gã sử dụng nam tính của mình như vũ khí, biết rằng bất kì người phụ nữ nào cũng cảm thấy bị đe doạ bởi người đàn ông xa lạ sừng sững trước mặt mình như thế, đặc biệt là người đàn ông trông như thể được làm từ gỗ và ăn sáng bằng móng tay vậy. Trong bất kì kiểu dàn xếp cớm tốt/cớm xấu nào, ngoại hình của gã cũng tự động biến gã thành tay cớm xấu. Chẳng có ai đầy đủ trí thông minh mà lại trông chờ tính khoan dung và cân nhắc ở người đàn ông đó.
      Nàng gần như hoảng hốt khi gã di chuyển lại quá gần. Trong đầu nàng, nàng vẫn còn cảm nhận được hơi nóng toát ra từ cơ thể gã, kiểm soát hết cả khoảng gian bé ở giữa hai người. Nàng tức tối tự hỏi gã có làm như thế nếu nàng là người đàn ông; bản năng của nàng bảo rằng . Đó là chiến thuật mà đàn ông chỉ dành cho phụ nữ, đe doạ đụng chạm. Kì lạ là thứ đơn giản như thế, cơ bản như thế lại cũng đáng sợ nhường ấy. Nàng rùng mình. Nàng thể chịu đựng được nếu gã chạm vào nàng. Nàng chạy trốn như kẻ nhát chết hoàn toàn.
      Vì nàng làm muộn, rất khó tìm được chỗ đỗ xe ở ngân hàng nơi nàng làm việc. Nàng phải vòng quanh bãi ba lần trước khi người khách rời để lại chỗ trống để nàng có thể lái tới trước khi ai đó chiếm mất. Rồi nàng ngồi trong xe vài phút, hít thở sâu và cố đạt được chút bình tĩnh. Nàng nhìn chằm chằm vào toà nhà ngân hàng, tìm an ủi trong vững chãi của nó. Công việc của nàng là việc tốt, an toàn, chút sôi nổi, trong phòng kế toán. Nàng cố tình chọn việc đó, khi nàng chuyển tới đây. Những con số tấn công nàng với ý nghĩ và cảm xúc, đòi hỏi nàng bất kì điều gì. Về bản chất chúng bao giờ thay đổi; con số luôn là con số . Tất cả những gì nàng phải làm là sắp xếp chúng vào các cột, nhập chúng vào máy tính, theo dõi thu chi. Con số luôn luôn gọn gàng, bao giờ lộn xộn như con người.
      Và cảm giác tự chu cấp cho bản thân rất tuyệt, kể cả khi nàng biết rằng nàng cần phải làm việc. Ngôi nhà là nhà của nàng được mua thẳng cho nàng, khi nàng quyết định rằng nàng muốn sống ở Florida, ở đầu bên kia đất nước cách xa Washington. Tiến sĩ Ewell thu xếp để nàng nhận được tờ séc mỗi tháng, nếu nàng muốn; nàng muốn, thích được tự lập mà cần tất cả hệ thống trợ giúp của Tổ chức hơn. Thậm chí cả bây giờ, tất cả những gì nàng phải làm là nhấc điện thoại lên và với Tiến sĩ Ewell rằng nàng cần giúp đỡ, và người ta giúp nàng. Mặc dù phải lỗi của ông, cũng phải lỗi của ai hết, nhưng Tiến sĩ Ewell vẫn mang mặc cảm tội lỗi về những gì xảy ra sáu năm trước.
      Nàng thở dài. Nàng được trả lương theo giờ, mỗi phút nàng ngồi đây đều bị trừ vào tiền lương của nàng. Nàng kiên quyết đẩy Thám tử Hollister ra khỏi tâm trí và bước ra khỏi xe ô tô.
      *
      “Hây, cưng, tìm thấy gì hay ho chưa?” Thám tử Fredericka Brown, người chỉ trả lời những ai gọi “Freddie,” vỗ vào đầu Dane khi chị ta qua sau ghế của . Chị là phụ nữ cao lêu đêu, bộc trực cách dễ mến, với khuôn mặt thường vui vẻ và hài hước khơi gợi những nụ cười. người phụ nữ làm cảnh sát chung gặp nhiều khó khăn, đặc biệt làm thám tử còn khó hơn, nhưng Freddie rất hoà hợp. Chị có cuộc hôn nhân hạnh phúc với huấn luyện viên đội bóng đá của trường cấp ba, to lớn khổng lồ, người trông như là sẵn sàng bẻ gãy tay chân bất kì kẻ nào dám gây ra cho Freddie của ta chút buồn khổ. Freddie thường đối xử với tất cả những thám tử khác như thể họ là các cậu thiếu niên trong đội bóng của chồng, với hoà trộn giữa tán tỉnh nhàng và tình mẫu tử.
      Dane gầm ghè với chị. “Đáng lẽ đây là vụ của chị đấy. Chúng tôi nghỉ cuối tuần, chết tiệt.”
      “Xin lỗi,” chị cách vô tình, dành cho Trammell nụ cười chào hỏi khi ta nhìn lên từ chiếc điện thoại đeo dính lấy tai suốt cả buổi sáng.
      “Răng miệng thế nào rồi?” Dane hỏi.
      “Khá hơn. Tôi phải phó mặc mấy chiếc răng nanh của mình cho thuốc kháng sinh và giảm đau, chơi chữ đâu. Nó bị sâu, vì thế bây giờ tôi cái lỗ ở chân răng.”
      “Kinh khủng.” cảm thông là thành .
      “Tôi sống, nhưng Worley phải lái xe suốt trong khi tôi dùng ba thứ này.” Worley là đồng của chị.
      “Chúng tôi giúp được gì , có đầu mối nào để lần theo ? Chúng tôi cũng có mấy vụ của mình, nhưng từ những gì tôi nghe được, trường sáng thứ Bảy như bước ra từ trong phim kinh dị.”
      “Nó sạch .” câu đánh giá giảm lần đầu tiên dùng. Freddie lại vỗ vào , lần này là vai, và lo việc của chị. Dane trở lại với việc của mình.
      Công việc của các thám tử phần lớn rất buồn chán; nó bao gồm rất nhiều cú điện thoại, cày xới giấy tờ, hay ra ngoài chuyện trực tiếp với mọi người. Dane dành vài giờ đồng hồ làm hai việc đầu tiên trong những việc của thám tử. Thông thường Trammell giải quyết những phần việc này tốt hơn , tỏ ra kiên nhẫn hơn, nhưng lần này đặt chính mình vào nhiệm vụ đó với quyết tâm u ám. Chuyện xảy ra cho Nadine Vinick bao giờ nên xảy ra cho bất kì ai, nhưng thực điên tiết vì cái Marlie Keen đó cực kì gợi trí tò mò của về những gì ta biết.
      “Có gì chưa?” Trammell hỏi, bực bội lộ trong giọng của ta khi gác máy. “Tớ chẳng thu được gì ở chỗ đưa pizza và công ty cáp cả. Toàn bộ con phố gặp trục trặc với hệ thống cáp, và họ sửa nó đường dây, cách con phố. cần thiết phải vào bất kì ngôi nhà nào. Và bánh pizza được bé mười sáu tuổi đưa tới. Và Ông Vinick là người trả tiền. Hết đường.”
      “Bên tớ cũng có gì,” Dane lẩm bẩm. “Chưa có.” Theo những gì tìm được Marlie Keen chưa từng bị bắt, thậm chí chưa từng có tấm vé phạt đỗ xe. để cho chuyện đó làm mình nản lòng. Có lẽ “Marlie Keen” chỉ là cái tên giả. Nếu thế, dần dần tìm ra được thông tin đó. Người ta có thể bị lần theo qua số Bảo hiểm xã hội, hoàn thuế, bất kì con số nào trong hệ thống. biết ta làm việc ở đâu và loại xe ta . gửi nhiều cầu, như là bảng kê các cuộc gọi ta gọi và nhận; tới lúc xong việc, thậm chí còn biết được cả cỡ áo lót của ta.
      cá là có thể đưa ra ước đoán chuẩn xác ngay bây giờ: 34C. Đầu tiên đoán nó thể to hơn cỡ B, nhưng chiếc áo sơ mi trắng kiểu nữ tu đó lừa dối. chú ý thấy hình dáng tròn tròn trêu ngươi –
      Chết tiệt! phải thôi nghĩ về sex, ít nhất là trong việc có liên quan tới ta. Mỗi khi nhớ lại câu chuyện kì quái, rùng rợn ta kể, gần như nghẹn lời vì giận dữ. Nadine Vinick phải chịu đau đớn gì tả được trước khi bà ta chết, vậy mà Marlie Keen, nếu đó là tên của ta, lại cố biến nó thành buổi trình diễn. ngạc nhiên nếu nhận được cú điện thoại từ giới truyền thông địa phương, hỏi xem liệu có đúng như lời đồn là Đồn cảnh sát làm việc với nhà ngoại cảm để tìm kẻ sát nhân hay . Nếu Marlie Keen muốn nổi tiếng, vì bất kể lý do bệnh hoạn nào, động thái tiếp theo của ta là tự mình thông báo cho giới truyền thông.
      trơ tráo của ta vẫn còn làm sửng sốt. hoàn toàn đếm xỉa đến cái đống tiên tri vớ vẩn ấy; cách duy nhất ta có thể biết được những việc ta biết là có mặt ở đó. biết liệu tên giết người có giỡn chơi đúng như ta , nhưng những chi tiết trong câu chuyện cực kì chính xác. Cách duy nhất ta có đủ gan để xuất trước mặt họ là ta biết có chứng cớ gì để liên hệ ta với tội ác. Vụ sát nhân rất cẩn thận tỉ mỉ; bác sĩ pháp y thể phát được dù chỉ chút xíu vật thể lạ. Bởi vậy, ta làm việc đó chỉ để vui thú với việc nhúng mũi vào sở cảnh sát, khoe khoang các chi tiết trước mặt họ và biết rằng họ thể gán bất kì cái gì cho ta.
      Tự ta dùng con dao; khá chắc chắn về việc đó. Vì thế tên giết người thực ai đó mà ta biết, ai đó gần gũi với ta. người trai, có thể, hoặc bạn trai. Ai đó đủ gần gũi để chia sẻ tra tấn và sát nhân. nghĩ về việc ta lên giường với tên con hoang cắt xẻ bà Vinick và dạ dày xoắn lại.
      ta mắc sai lầm, đó là chế nhạo bằng hiểu biết của ta. ta là sợi chỉ dẫn tới tên sát nhân, và buông tay chừng nào chưa lần đến tận cùng.
      đứng dậy và với chiếc áo khoác. “ thôi,” với Trammell.
      “Có chỗ nào cụ thể ?”
      chuyện với hàng xóm của Keen. Tìm xem ta có bạn trai .”
      ta có. Những người hàng xóm sống bên trái, hai cụ già nghỉ hưu từ Ohio, chắc chắn về việc đó. Bill và Lou, như họ tự giới thiệu, mô tả Marlie là người lặng lẽ, thân thiện, và luôn luôn giúp đỡ họ nhặt báo hay thư từ bất kể khi nào họ thăm con ở Massillon, và cho mèo của họ ăn. có nhiều người hàng xóm tử tế như thế.
      “Hai bác có để ý thấy bất kì ai đến và ra từ ngôi nhà đó ? ta có nhiều khách ?”
      “Theo tôi biết , mặc dù tất nhiên, chúng tôi chỉ suốt ngày ngồi và theo dõi ngôi nhà của Marlie,” Lou với vẻ đúng đắn tự trọng của người làm chính cái việc đó. “, tôi nghĩ từng nhìn thấy bất kì người khác nào ở đó. Ông có thấy , Bill?”
      Bill gãi cằm. “Tôi nghĩ là . ấy đúng là hàng xóm tuyệt vời, biết đấy. Luôn luôn chào hỏi khi chúng tôi nhìn thấy ấy, chõ mũi vào chuyện người khác như số người nào đó. Và cũng giữ sân vườn gọn gàng nữa.”
      Dane nhíu mày khi tốc kí vào trong cuốn sổ mà mọi cảnh sát đều mang theo. “bất kì khách nào ư?” nhấn mạnh. “Chưa từng có?”
      Lou và Bill nhìn vào nhau và nhún vai bất lực, lắc lắc đầu.
      người thân? em trai, chị em nào?”
      Lại thêm những cái lắc đầu.
      “Bạn ?” gắt.
      có,” Lou nhắc lại hơi gắt gỏng. “ có ai cả. Thậm chí ấy còn tự mình làm vườn, thay vì thuê cậu bé hàng xóm. Tôi chưa từng nhìn thấy ai ở đó trừ người đưa thư.”
      Bế tắc. thực tình bối rối trước chuyện đó. liếc nhìn Trammell và thấy cái nhíu mày rằng đồng của cũng lúng túng như thế. Đàn ông có thể là những người độc, nhưng phụ nữ hiếm khi. cố thử chiến thuật khác. “ ta có ra ngoài nhiều ?”
      thường xuyên, . Thỉnh thoảng ấy xem phim, tôi nghĩ thế. Tôi thể tin là ấy gặp bất kì rắc rối gì. Tại sao ư, khi Bill bị gãy chân hai năm trước, ấy trông ông ấy bất kể khi nào tôi phải ra ngoài.” Lou lườm . Dane để ý thấy bà ta dồn tất cả ý nghĩ xấu cho , thay vì bao hàm cả Trammell.
      đóng sập cuốn sổ của mình lại. “Cảm ơn vì giúp đỡ của ông bà.” giúp đỡ ít ỏi làm sao.
      Những người hàng xóm ở bên phải về cơ bản có cùng lời nhận xét, trừ việc bà chủ nhà đó có hai đứa bé chập chững ồn ào bám vào chân và thể trông mong chị ta chú ý nhiều tới những người đến và bên nhà hàng xóm. , chị ta chưa từng thấy ai tới thăm Marlie.
      Họ trở lại xe ô tô và vào trong, cả hai đều ngồi trong im lặng và nhìn chằm chằm vào số 2411 Hazelwood. Đó là ngôi nhà gỗ gọn gàng, chắc chắn, kiểu nhà thông dụng những năm năm mươi, mặc dù nó được phủ lên nước sơn màu cát đẹp và được làm cho sinh động bằng những thứ nhặt mà phụ nữ thường trang trí cho tổ ấm của họ, những đồ có màu cho là giống màu của những que kem, mà chỉ có phụ nữ và dân gay mới gọi tên ra được. Hiên trước nhà được trang trí bằng vài cây dương xỉ và cây hoa màu hồng, tất cả đều được đặt trong chậu treo hiên. Vậy là họ tìm được gì? Rằng có vẻ như nghi phạm bậc nhất của họ là kiểu nữ tu sĩ nào đó?
      “Cái tiếng thịch to đùng mà chúng ta vừa nghe là chính chúng ta đó, đâm đầu vào tường,” cuối cùng Trammell cũng .
      Dane gầm gừ, nhưng phản đối. cảm thấy bối rối và tức giận, nhưng bên dưới nó là nhõm thực lòng? Chết tiệt, cái gì diễn ra với vậy? cảm thấy lòng vì vụ giết người lại hoá ra là phức tạp kinh khủng, và thể tìm ra được cái gì trong đầu mối tốt nhất mà họ có chăng?
      ta phải có mặt ở đó,” . “ ta biết quá nhiều.”
      Trammell nhún vai. “Còn có khả năng khác.”
      “Như là?”
      “Có lẽ ta là nhà ngoại cảm ,” ta khẽ gợi ý.
      “Cho tớ xin .”
      “Vậy cậu giải thích cách khác . Tớ thể. Tớ nghĩ về việc đó, và chúng ta tìm được gì về ta thậm chí hơi chỉ ra là ta có dính dáng tới cái gì giống thế. Mặc dù nghe rất kì quặc, nhưng có lẽ ta có khả năng nào đó.”
      “Phải. Và có lẽ người ngoài hành tinh hạ cánh bãi cỏ của Nhà Trắng.”
      “Đối mặt với nó , bạn. Người phụ nữ hàng xóm kia là loại lén nhìn ra ngoài cửa sổ mỗi lần chiếc xe giao bánh pizza xuống phố. Nếu Marlie Keen ra ngoài, hay có bất kì khách khứa nào, cậu có thể cá là bà ta biết.”
      “Chúng ta vẫn chưa kiểm tra bạn đồng nghiệp của ta, những người ta ăn trưa cùng.”
      “Phải, chà, cho tớ biết chuyện đó ra sao nhé. Tớ là trong những người biết làm sao để nhận ra ngõ cụt khi gặp phải nó.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :