1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Đồng nhân Inuyasha] Chỉ yêu Sesshoumaru (Hoàn, 40c + 2 PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bạch Xà

      Bạch Xà Well-Known Member

      Bài viết:
      503
      Được thích:
      6,160
      dạo này mình hơi bận nên chưa edit tiếp được, mong các bạn thông cảm :yoyo49:
      Ishtarhonglak thích bài này.

    2. Bạch Xà

      Bạch Xà Well-Known Member

      Bài viết:
      503
      Được thích:
      6,160
      Chương 34. Mất trí nhớ

      Tiết trời u, mưa róc rách ngừng, gió lạnh thổi khiến ai cũng phải rùng mình.

      con đường hẹp quanh co, nữ tử mặc y phục vu nữ, đầu đội đấu lạp nhanh chậm tiến về phía trước.

      thôn dân vội vàng đội mưa lướt qua bên cạnh nàng, mang đến trận gió lạnh khiến hai ống tay áo của nàng cũng rung động theo.

      Bước chân chầm chậm lặng lẽ dừng lại, nàng nâng cánh tay mảnh khảnh, đè lại đấu lạp đầu, bên trong là gò má thanh tú, đôi mắt đen như mực nhìn phương hướng thôn dân kia chạy.

      Phía trước có thôn làng sao?

      Cũng tốt, qua tìm chỗ trú mưa…

      Nhìn hai chân bị nước mưa dính ẩm, nàng lại cúi đầu, nhanh chậm về phía cuối con đường .

      Xa xa lên thôn trang , tựa hồ như lâu trước đó gặp đại nạn, phòng ốc còn chưa được sửa lại, đa số đều là vá đông chắp tây lại miễn cưỡng sống qua ngày. May mà nỗi đau đều được thời gian chậm rãi đẩy lui vào chỗ sâu của trí nhớ, mỗi người đều vì ngày mai tươi đẹp mà nỗ lực phấn đấu.

      Con người là loại sinh vật yếu ớt nhưng lại kiên cường như thế…

      Tùy ý đứng dưới mái hiên, nàng đưa tay phủi phủi bọt nước mưa đọng quần áo, cúi đầu lấy đấu lạp xuống cầm tay.

      Ngẩng đầu nhìn màn mưa dứt, nước mưa lạnh lẽo cứ theo gió mà phả lên da thịt nhẵn nhụi bóng loáng, nổi lên vẻ đượm buồn.

      Nhanh như vậy đến thu?

      Cảm giác được có người tới gần, nàng cúi đầu, nhìn về màn trúc phía sau.

      Ngay sau đó, bàn tay thô ráp nâng lên màn trúc, đột nhiên nhìn thấy ngoài cửa có người, phụ nhân đó ra ngoài đổ nước, thoáng kinh ngạc, đến khi thấy người trước mắt, lại càng dám tin.

      “Lăng Nguyệt… đại nhân?

      suy nghĩ bản thân khi nào lại cảm giác được người trước mắt có chút quen thuộc tiếng gọi khiến tinh thần nàng hồi phục, đôi con ngươi đen láy nổi lên nghi hoặc.

      “Ngươi… biết ta?”

      “Đúng là Lăng Nguyệt đại nhân rồi!” Xác nhận được thân phận của đối phương, phụ nhân đó nở nụ cười, ném cái chậu trong tay xuống đất, vội vã lôi kéo tay nữ tử đứng ngoài hiền vào nhà.

      “Lăng Nguyệt đại nhân, nghĩ tới ngài du lịch còn có thể trở về cái thôn này, thực là ngoài ý muốn. Ngài đợi chút, tôi phải cho mọi người tin tức này!”

      “…” Còn chưa kịp làm tình huống, phụ nhân quần áo mộc mạc kia liền biết mất ở cửa.

      ràng có ấn tượng gì, vì sao người kia lại nàng tới nơi này? Hơn nữa, nàng vừa mới được cho phép của sư phụ, xuất sư xuống núi, từ đâu mà lại nàng được quãng đường xa? Chỉ là, kết giới nơi này cho nàng cảm giác quen thuộc…

      Đôi mắt đen nhíu lại thoáng qua tia khó hiểu, chỉ là đám người độ tuổi đồng nhất, dáng người khác nhau xông vào căn phòng hẹp, khuôn mặt thanh tú của Tiêu Lăng Nguyệt theo quán tính lộ ra chút mỉm cười, đôi mày giãn ra mang theo vài phần ôn nhu mà xa cách.

      “Lăng Nguyệt đại nhân, Lăng Nguyệt đại nhân, vì sao lâu như vậy ngài mới tới xem chúng tôi?”

      “Đúng vậy, Lăng Nguyệt đại nhân, mỗi ngày chúng tôi đều nghĩ đến ngài đấy.”

      Đối lập với nhóm thôn dân kích động lẫn kính sợ đối với thân phận của nàng, dám tiến lên, đứa hồn nhiên liền sớm xông tới, lôi kéo tay áo nàng hỏi đông hỏi tây.

      “A?” Nàng nhất thời biết phải phản ứng ra sao đối với đứa nhiệt tình này, khuôn mặt thanh tú thoáng chút bối rối, nhìn đám thôn dân do dự.

      “Đúng vậy, Lăng Nguyệt đại nhân, ngài chính là đại ân nhân của chúng tôi…”



      Đối với những khuôn mặt giản dị tràn ngập cảm kích cùng vui sướng, trong khoảng thời gian ngắn, Tiêu Lăng Nguyệt có chút mê mang đứng lên.

      Là trí nhớ của nàng có vấn đề, hay là thời gian của thế giới này lệch lạc? Vô luận là lý do nào, nàng đều có cảm giác mình thể nắm vận mệnh của mình trong tay.

      Tâm trạng hiểu sao có chút phiền chán, cảm thấy nàng đánh mất thứ gì đó.

      __________________

      Trời sáng, chim rừng hót vang báo hiệu ngày mới, bên tai vẫn vang lên tiếng nước rơi, mưa tựa hồ mới ngừng lâu.

      Lại đêm với những cảnh mơ hỗn độn, Tiêu Lăng Nguyệt mở mắt ra, chỉ mơ hồ nhớ được thân ảnh tuyết sắc, vô luận như thế nào cũng nhớ nổi khuôn mặt .

      Hơi hơi cau đôi mi thanh tú, vẻ buồn ngủ cũng dần dần thối lui, đôi mắt sáng ngời nhìn về hướng mặt trời mọc. Nàng gấp gọn chăn màn, lấy bộ quần áo vu nữ để đầu giường mặc vào, mái tóc đen mềm mại tùy ý buộc lại, chỉnh trang lại cẩn thận, liền từ trong phòng ra.

      Thời gian vẫn còn sớm, trong nhà im ắng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng ngáy . Mất trượng phu, chỉ có thể mình vất vả nuôi đứa , có thể ngủ bình yên như vậy cũng là loại hạnh phúc.

      Mỉm cười, nàng nhàng cầm lấy khăn, tính toán ra con suối đầu thôn rửa mặt.

      Vừa vén màn trúc lên, liền gặp cái đầu ngựa đen nhàm chán cắn cỏ dại ở cửa, chốc chốc lại đá đá vó. Thấy nàng ra, hắc mã kia cao hứng hí lên tiếng.

      “Tiểu Bạch.” Theo bản năng, Tiêu Lăng Nguyệt kêu lên cái tên cùng với màu lông của hắc mã hoàn toàn phù hợp. Sau đó, nàng liền ngẩn người, đôi mi thanh tú nhăn lại.

      Vì sao nàng biết cái tên này?

      Nghe được chủ nhân gọi, hắc mã bị vứt bỏ lâu liền hưng phấn chạy tới phía nàng, cái đầu lớn còn tiến đến trước mặt nàng cực kì thân thiết cọ cọ.

      Cho dù việc có quái dị đến đâu, ngày nàng khám phá ra hết thảy, phải sao?

      __________________________

      “Hổn hển, hổn hển…”

      Tại đỉnh núi bên cạnh thôn làng, tiểu màu xanh cao đến mét chống cây trượng đầu người, bước từng bước, thở hổn hển bám theo thân hình tuyết sắc phía trước.

      “Sesshoumaru đại nhân… Sessoumaru đại nhân…” Giọng bén nhọn từ xa xa truyền đến, làm kinh động những chú chim vui đùa ầm ĩ ở ven đường.

      nhìn thôn trang phía dưới, tuyết y nam thể nghe thấy nhíu nhíu mày, viên đá biết từ đầu trong tay bắn ra, “Oành” tiếng, tiểu kia hét lên rồi ngã gục, thanh bén nhọn cũng biến mất theo.

      “Ầm ĩ, Jaken.” Đôi mắt màu vàng nhàn nhạt đảo tới, làm tiểu vốn thân mồ hôi nóng bỏng trong nháy mắt như rơi vào hầm băng.

      “Sesshoumaru đại nhân, tiểu nhân đem Tiểu Bạch đưa… đưa cho Lăng Nguyệt…” Đối diện với ánh mắt lạnh như băng, giọng của tiểu càng ngày càng thấp, thân ảnh quỳ mặt đất càng lúc càng cố gắng thu lại.

      Ô ô ô, quả nhiên tại tâm tình của Sesshoumaru đại nhân phi thường tốt, đều do cái người tên Lăng Nguyệt kia, quên ai quên, lại cố tình quên mất Sesshoumaru đại nhân. Xem , tại hay ho lại là nó.

      “Sesshoumaru đại nhân, chúng ta theo sau sao?” Ngồi ở thú hai đầu, tiểu nương nghiêng đầu, hiểu hỏi tuyết y nam phía trước.

      “…”

      có trả lời, vẻ mặt Sesshoumaru lạnh nhạt nhìn bóng hình xinh đẹp xa dần. Gió thét gào qua núi, thổi bay tan tác ba ngàn tóc của .

      Chỉ là, thiên tính của khuyển tộc vốn cố chấp, khi nhận định, đó là chấp mê hối hận, mặc dù thể lý giải được tình cảm phức tạp của nhân loại nhưng cũng giống nhân loại kiên trì với nhận định của bản thân.

      Nguyệt...

      lôi kéo con ngựa bước , vị vu nữ hình như cảm nhận được gì đó, kinh ngạc quay đồ, mờ mịt nhìn bốn phía, lại phát ra điều gì.

      Là nàng nhầm sao? Vì sao nàng lại có cảm giác ở chỗ nào đó nàng nhìn thấy, có người chăm chú dõi theo nàng.

      Chỉ là hề tồn tại ác ý.

      Mùi hương thanh nhã theo gió truyền tới, nhàn nhạt như mùi hoa mai quanh quẩn nơi chóp mũi nàng, lại lặng lẽ biến mất trong gió.

      Mùi này…

      Vừa xa lạ, vừa có chút quen thuộc…

      Lời tác giả:

      Đông Hoàng bệ hạ của chúng ta muốn trừng phạt bạn Sess vì cướp ái đồ của mình, nên lấy 20 năm trí nhớ của Lăng Nguyệt, cách khác, nữ chủ của chúng ta hoàn toàn quên mất Sess điện hạ…

      Về phần Lăng Nguyệt, cảm giác thấy mùi vị quen thuộc là vì đan trong người.

      Còn Sess điện hạ vì sao dám xuất trước mặt Lăng Nguyệt, điều này… có thể là nam chủ của chúng ta bối rối, biết phải đối mặt như thế nào với nữ chủ khi nàng hoàn toàn quên mất mình.
      Last edited by a moderator: 6/4/15

    3. Bạch Xà

      Bạch Xà Well-Known Member

      Bài viết:
      503
      Được thích:
      6,160
      Chương 35. Cái gọi là trí nhớ

      Màn đêm bao phủ bình nguyên, mấy cành cây khô còn mấy sức nhưng vẫn đứng thẳng, cố vươn về bầu trời tựa hồ như những bàn tay giãy dụa trong tuyệt vọng.

      trận gió lạnh thổi qua, cuốn tung những đám bụi đất, cả màn sương đêm mỏng manh quấn lại với nhau, khí lưu động mặt đất biến ảo, khi gió bụi cuồn cuộn, khi lại ảm đạm thê lương. Mơ hồ còn thấy được những hài cốt trắng lẫn với áo giáp binh khí ngổn ngang tán loạn đất, ràng trước đó, nơi đây là chiến trường ác liệt.

      Cảnh tượng như vậy ở thời Chiến quốc này tùy ý có thể thấy được. riêng gì quái với con người, người với người trong khi đó cũng tàn sát lẫn nhau!

      “Linh…” Bỗng nhiên, truyền đến những tiếng chuông đồng trầm thấp thảo nguyên trống trải. Có tiếng vó ngựa đạp sương gió, chậm rãi tới, tựa hồ như xuyên qua gian thời gian, khoan thai mà đến, khiến cho thảo nguyên tĩnh mịch dậy tia sức sống.

      Phá vỡ bầu khí chết chóc này, từ trong màn sương, chỉ thấy nữ tử trẻ tuổi mặc quần áo vu nữ, ngồi vững vàng hắc mã, theo ánh trăng mơ hồ thấy được khuôn mặt thanh lệ của nàng. Giờ phút này, nàng cúi mắt nhìn mảnh ngọc lóe sáng trong tay mình trầm tư.

      Đây là ngọc Tứ Hồn sao? đường dẫn tới vô số ma muốn cướp đoạt là mảnh này sao?

      Haiz… Đáy lòng nhịn được phát ra tiếng cười nhạo, nàng chu môi mím lại.

      là, đời này, trừ bỏ mảnh ngọc Tứ Hồn trong truyền thuyết, chỉ sợ chẳng tìm thấy vật nào hấp dẫn ma vật hơn nó!

      Cười trào phúng, Tiêu Lăng Nguyệt khỏi nhớ tới vài ngày trước…

      ___________________

      Trời mưa dầm dề liên miên qua , bầu trời phá lệ trở nên trong suốt, cuối thu, tiết trời tốt.

      Tại gốc đại thụ bên dòng suối gần thôn trang , cao cao thân cây, gió thu thổi tới, cuốn bay vài chiếc lá vàng, cũng làm ra dưới tàng cây bán với mái tóc trắng, y phục đỏ tươi nằm nghỉ.

      Giờ phút này, dựa lưng vào thân cây, hai tay gối sau đầu, nhắm mắt dưỡng thần. Mà phía gốc đại thụ lại cãi nhau, vì những thứ còn sót lại mà nhóm đồng bạn tranh giành ngớt.

      bao lâu rồi chưa từng được hưởng thụ qua thời khắc yên ổn, an bình như vậy? nhớ nữa.

      Từ khi bắt đầu thu thập ngọc Tứ Hồn, bọn họ luôn luôn khắp nơi, thảnh thơi như giờ phút này khó có được.

      Bỗng nhiên, đôi tai bạc đầu giật giật, đồng tử mở lớn, thân mình nằm tùy ý cành nhảy lên, đồng tử màu vàng quét về phương hướng gió thổi tới.

      Đôi mày hơi hơi nhíu lại, khuôn mặt trở nên ngưng trọng, hít hít vài cái.

      Mùi này…

      “Chuyện gì vậy, Inuyasha?” vất vả mới thoát ra khỏi nhóm bạn đùa giỡn, người thiếu nữ có chút kì quái ngẩng đầu nhìn thiếu niên bán .

      “…”

      có tiếng trả lời, Kagome cũng thèm để ý, liền theo phương hướng ta nhìn qua. Cũng trong nháy mắt, nàng cảm giác được dao động quen thuộc.

      “Inuyasha, nơi đó có ngọc Tứ Hồn!” Cơ hồ là hét lên đầy sợ hãi, Kagome từ mặt đất nhảy dựng lên, chỉ về phía xa hô lớn với thiếu niên bán .

      Đối với phương hướng nàng chỉ, cau mày nhưng lập tức phục hồi tinh thần.

      “Kagome, chúng ta !”

      Nhảy từ cao xuống, Inuyasha cõng Kagome lưng, vun vút lao về phía trước.

      Đối với mấy người bị bỏ lại, mỗ bán bất đắc dĩ quay lại nhìn vài lần, thấy trong mắt đối phương nhận được tin tức.

      Haizz, biết bọn họ có thể đuổi kịp hay

      -----------------------

      con đường mòn , hắc mã chậm rì rì bước , nhưng nữ tử ngồi lưng nó cũng thèm để ý.

      Bởi vì nàng do dự có nên gặp lại cố nhân hay .

      Thân ảnh nàng lên trong gió thu có vẻ đơn, đượm buồn, mái tóc đen dài giống như liễu rủ, theo gió nhàng lay động.

      Bị mấy sợ tóc đảo qua che khuất tầm mắt, Tiêu Lăng Nguyệt khẽ khép mi, nâng bàn tay trắng nõn lên đẩy mấy sợi tóc lòa xòa cản trở tầm nhìn, tay nắm dây cương nhất thời đưa lên, khiến bước chân của con ngựa dừng lại. Sau đó, nàng nâng mắt, ánh mắt lợi hại nhìn điểm đỏ nho càng ngày càng lớn.

      biết từ lúc nào, nàng cảm nhận sâu sắc, mặc dù địa phương đó rất xa, nhưng nàng vẫn có thể ngửi được mùi truyền đến. Nếu phải đây chính là thân xác nguyên bản của nàng, nàng còn phải hoài nghi có phải hay nàng nhập vào khuyển, nếu sao nàng có thể có khứu giác linh mẫn như vậy.

      Vài bước nhảy, thân ảnh màu đỏ rốt cục dừng lại, đứng tảng đá lớn, thiếu nữ sau lưng thuận thế nhảy xuống. Sau đó, nhìn về phía nàng, người nháy mắt sửng sốt.

      “…”

      Chỉ có trầm mặc, khí tại đây có chút quỷ dị, thiếu nữ mặc bộ đồng phục thủy thủ thử mở miệng thăm dò.

      “Lăng… Lăng Nguyệt tiền bối?”

      Tiêu Lăng Nguyệt nao nao, lập tức cười khẽ gật gật đầu với bọn họ, nhưng tính xuống ngựa.

      Đối với nữ tử vừa hỏi, nàng biết bản thân cần hỏi lại “Ngươi biết ta?”, vấn đề ngu ngốc như vậy cần thiết phải đề cập tới. Tuy rằng xác định được bản thân cùng với mấy nhân vật chính này có giao tình như thế nào, nhưng…

      Ánh mắt của nàng lóe lóe, nàng biết nghi hoặc bấy lâu sắp sửa tìm được đáp án.

      --------------------------------------

      Mặt trời ngả về tây, dư quang nhuộm đỏ phía chân trời.

      Ngồi xổm tảng đá lớn, mỗ bán y buồn bực nhìn cách đó xa, hai nữ nhân vẫn tán gẫu hăng say. Nhất là vị vu nữ kia, mùi của nàng khiến cho khó chịu.

      thể trách ngạc nhiên, bởi vì ngay từ lúc đầu, ngửi thấy hơi thở quen thuộc, liền nhận định rằng bản thân mình sắp đụng phải người trai cùng cha khác mẹ, nhưng kết quả lại ngoài dự kiến của , hình ảnh nhìn thấy lại phải là thân ảnh cao ngạo kia.

      Vì sao?

      Mỗ bán nghi hoặc lại liếc nhìn cái.

      ràng là con người, sao lại có mùi quái, khó nghĩ, mùi này ràng thuộc về cái kẻ lãnh khốc vô tình cực kì chán ghét nhân loại, Sesshoumaru kia!

      “…Cho nên, Lăng Nguyệt tiền bối, hẳn là khi đó, tiền bối bị thương nên mới quên những chuyện trước kia. Nhưng lúc đó tiền bối được Sesshoumaru mang , tiền bối chưa gặp sao?”

      “...”

      Yên lặng nghe thiếu nữ kể chuyện, Tiêu Lăng Nguyệt càng lúc càng nhíu chặt đôi mi thanh tú, nàng khỏi nghĩ tới lần đó khi tỉnh lại nhìn thấy tuyết y nam . Giờ phút này, nàng mới biết đáy mắt lạnh lẽo phải như suy nghĩ của nàng là quái chán ghét vu nữ, mà là vì cảm giác nàng hoàn toàn xa lạ!

      Về phần giải thích, đại quái kiêu ngạo như làm sao có thể đối với nhân loại nho như nàng giải thích kia chứ!

      Aizzz, đây là như thế nào?

      Tâm trạng của nàng giờ phút này cực kì hỗn loạn, nàng cần phải suy nghĩ cẩn thận, suy nghĩ cẩn thận...

      “A, ngọc Tứ Hồn!”

      Thẳng tới khi nàng đờ đẫn rời , mỗ bán tâm phiền ý loạn đột nhiên nhớ ra mục đích đến đây.

      “Inuyasha!”

      Thiếu nữ vội vàng giữ lấy cánh tay mỗ bán , ngăn cản định đuổi theo, mỉm cười trấn an .

      “Quên , Inuyasha, tại Lăng Nguyệt tiền bối nhất định rất loạn, chúng ta nên quấy rầy người, dù sao chúng ta cũng biết ngọc Tứ Hồn trong tay ai, ngày nào đó lại có thể đến lấy.”

      “Được rồi!”

      Nhìn thân ảnh kia biến mất, mỗ bán nghĩ nghĩ, mới trừng mắt tức giận với Kagome, nhưng đuổi theo, chỉ cúi người, lần nữa cõng nàng bay về phía những người bạn đồng hành phía sau.

      Hừ, lần tới nhất định tốt bụng như vậy!

      --------------------------

      “Quạ...” tiếng kêu chói tai đem Tiêu Lăng Nguyệt chìm trong suy nghĩ bừng tỉnh.

      Nàng đề phòng ngẩng đầu, cành cây khô phía trước có con quạ đen, lúc này, cái đầu hắc ám nhìn chằm chằm nàng.

      Vật sống trước mắt chỉ mang đến cho nàng suy nghĩ duy nhất, loài chim tượng trưng cho tử vong!

      Hình như bị ánh mắt lạnh như băng của nàng dọa sợ, con quạ đen đột nhiên kêu lên quái dị, đập cánh bay .

      Thu hồi tầm mắt, nàng nhìn bốn phía. biết từ lúc nào, màn sương càng lúc càng dày, chỉ là vừa rồi nàng quá chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, nên vẫn chưa phát .

      Aizzz, quả nhiên tâm loạn là được...

      Nàng hơi hơi nheo mắt lại, nắm chặt mảnh ngọc Tứ Hồn trong tay, lại lấy cung tiễn lưng ngựa xuống. Tuy rằng nàng thích sử dụng kiếm hơn, nhưng thời điểm tại, có vũ khí nào thích hợp hơn cây cung này.

      Hừ, quái ư? Nàng cảm giác được núp sau màn sương dày đặc kia là cỗ khí cường đại.

      Lại là vì ngọc Tứ Hồn mà đến sao?

      Ngọc Tứ Hồn quả nhiên phiền toái!
      Last edited by a moderator: 6/4/15
      Ishtar, Tiểu yêu tinhhonglak thích bài này.

    4. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      hehe, cố lên nàng ơi

    5. Bạch Xà

      Bạch Xà Well-Known Member

      Bài viết:
      503
      Được thích:
      6,160
      Chương 36. Ảo ảnh

      Sương mù càng ngày càng dầy đặc, cơ hồ che hết mọi vật. Tiêu Lăng Nguyệt nhảy xuống ngựa, tùy ý để hắc mã buồn bực đứng đá chân tại chỗ, có chút bất an thấp giọng hí lên. Giờ phút này, nàng có tâm tư trấn an nó, hô hấp như ngưng lại, cảnh giác quan sát bốn phía.

      quái này so với tưởng tượng của nàng còn giảo hoạt hơn, tuyệt thể khinh thường.

      Mím môi, nàng thầm suy tư, đôi mi nhăn lại càng chặt, tập trung cao độ, tay tùy thời có thể phát ra công kích.

      Nàng rất thích loại cảm giác này, giống như có kẻ chờ đợi con mồi rơi vào bẫy, sau đó xuất cho nó kích trí mệnh. Mà nàng, lại chính là con mồi mà kẻ đó lựa chọn!

      Im lặng, xung quanh hoàn toàn im lặng. Trừ bỏ tiếng thở của con ngựa, cùng với tiếng tim đập của chính mình, nàng nghe thấy thanh nào khác.

      Tâm tư Tiêu Lăng Nguyệt vừa chuyển, dứt khoát nhắm hai mắt, thả linh lực tìm kiếm xung quanh. Trong tầm nhìn chỉ có màn đêm, cái gì cũng thấy, chỉ có tiếng gió thổi, đột nhiên, có cái gì theo gió nhàng rơi xuống, nàng vươn tay trái, nhanh chóp bắt lấy, trợn mắt, nhìn chiếc lá xanh nên xuất trong khung cảnh tiêu điều có chút sức sống này.

      Này, đây là…

      Nàng hơi hơi mím môi, nụ cười có chút lãnh ý chứ ôn hòa như bình thường. Giờ phút này, nàng hoàn toàn bình tĩnh, bình thản như phút yên lặng trước cơn bão.

      Đối phương ra chiêu, như vậy, nàng chờ tiếp chiêu.

      hề ngẩng đầu, Tiêu Lăng Nguyệt im lặng nhìn cảnh tượng như thủy triều cuồn cuộn cuốn bay tất cả, màn sương trắng dày đặc tựa hồ đem nàng ngăn cách ở chính giữa với mọi vật xung quanh, trừ bỏ chính nàng, cái gì cũng thấy được, nghe được, ngay cả hơi thở của chú ngựa bên cạnh cũng biến mất.

      “Nguyệt Nguyệt... Nguyệt Nguyệt...”

      Phảng phất qua lâu, lại phảng phất gần ngay trước mắt. Nàng nghe thấy tiếng gọi, giọng kia khàn khàn quanh quẩn trong khung cảnh trống trải, bi thương như vậy, tuyệt vọng như vậy, khiến lòng nàng khỏi căng thẳng.

      Đó là giọng quen thuộc trong trí nhớ của nàng, khuôn mặt lạnh lùng có chút buông lỏng, đôi mắt đen như mực chất chứa sóng ngầm mãnh liệt chuyển động, cuối cùng, nàng ném chiếc lá biết bị bóp nát trong tay từ khi nào xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên.

      Sương mù bao phủ, tầm nhìn bốn phía chỉ là màu trắng xóa, gió thổi qua, màn sương dần dần bị xua tan, tầm nhìn bắt đầu trở nên ràng hơn. Có tiếng côn trùng vào hè kêu vang, cành lá xào xạc, hơi thở tươi mát của cỏ cây tràn ngập chóp mũi của nàng. Tất cả có vẻ rất chân !

      Nàng vẫn đứng yên nhúc nhích, đôi mắt đảo qua, nhìn thấy thân ảnh nghiêng ngả chao đảo lại trong rừng như tìm kiếm cái gì đó.

      Mái tóc rối tung, thân hình mập mạp, quần áo bị những cành cây cắt qua biết bao nhiêu vết, hết thảy trông tang thương, vẻ mặt nàng từ mờ mịt đến kinh ngạc.

      bao nhiêu năm, gương mặt người kia cũng thay đổi nhiều lắm, vẫn giữ nét đẹp như tuổi đôi mươi, vẫn trẻ trung diễm lệ như trước, chỉ là năm tháng lắng đọng, khiến người kia càng thêm khí chất, quý phái.

      thể tưởng tượng nổi, khuôn mặt chôn sâu trong trí nhớ biến thành như vậy!

      Mẹ...

      Nàng hơi hơi mấp máy khóe môi, muốn la lên, nhưng cuối cùng thanh lại biến mất nơi cửa miệng.

      Khuôn mặt xinh đẹp nhìn như bình tĩnh biến hóa, nhưng cái tay nắm càng lúc càng chặt kia tiết lộ giờ nàng vô cùng nhẫn, đấu tranh tư tưởng, giãy dua.

      Mùa hè trời mưa khá nhiều, tại, thời tiết ràng là vừa ngớt mưa, tuy rằng có ánh nắng chiếu xuống, nhưng mặt đất vẫn còn trơn ẩm. Nếu có thảm cỏ trải đất, mỗi bước biết nặng thêm bao nhiêu, nhìn thân ảnh kia thần sắc hoảng hốt, bước chân tập tễnh, tựa hồ mỗi bước đều dẫm mạnh lên trái tim nàng.

      Rốt cuộc, thân ảnh kia càng ngày càng tới gần, tim nàng cũng càng lúc đập càng nhanh, thân ảnh kia lảo đảo khiến dây thần kinh nàng căng thẳng tới mức sắp đứt ra.

      “Cẩn thận!”

      kịp suy nghĩ, thân thể nàng phản ứng theo bản năng, bước tiến lên, lấy tốc độ sét đánh kịp bưng tay đỡ lấy thân hình sắp ngã kia.

      Thời gian tựa hồ như dừng lại, chỉ có tiếng gió thầm. Toàn bộ thế giới trước mắt nàng phá lệ trở nên chân , ngay cả cảm giác truyền tới từ bên ngoài lớp quần áo cũng ràng như vậy.

      Mấy sợi tóc bay xuống, che khuất đôi mắt nàng đầy vẻ bất đắc dĩ, cùng với khóe môi cười khổ.

      Biết tất cả chỉ là giả! Biết phải chính mình bị hành động của đối phương quấy nhiễu tâm trí, nhưng nàng vẫn nhịn được, bản năng thân thể nàng vẫn nhịn được.

      Bởi vì, trước mắt nàng là người thân mà bấy lâu nàng vẫn luôn khát vọng, là động lực sống sót duy nhất thúc đẩy nàng cho tới bây giờ, có thể nào, có thể nào nhẫn tâm bỏ mặc?

      “A! Nguyệt Nguyệt? Nguyệt Nguyệt! ...” Thân hình quen thuộc đó vốn đờ đẫn dần dần lên vui sướng, dám tin.

      “Là con sao, Nuyệt Nguyệt, mẹ rốt cục tìm được con! Tìm được con rồi!”

      “Vâng, mẹ…” đành lòng nhìn người trước mặt còn trẻ, nước mắt đầm đìa, nàng cuối cùng nhàng mở miệng gọi tiếng.

      “Con đứa này, có biết chúng ta tìm con rất khổ . Con thế nào lại nhẫn tâm như vậy, để ba mẹ lớn tuổi như vậy còn lo lắng cho con, hả?”

      Nàng hoảng hốt, trong lòng như bị húc mạnh cái, vòng tay ấm áp mà quen thuộc kia làm nàng muốn rơi lệ. Nàng biết, cha mẹ khi biết nàng mất tích nhất định sốc nặng, nàng càng biết , bọn họ vì nàng mà chảy biết bao nhiêu lệ, ngày ngày lo lắng. Chính bản thân nàng vẫn luôn choàng tỉnh giữa đêm, ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xa mà tưởng nhớ người thân.

      Nhưng…

      “Thực xin lỗi, mẹ…” Cố nén tiếng nghẹn ngào ở cổ họng, nàng ôm chầm lấy đối phương.

      Cho dù là giả, nàng cũng muốn ôn lại chút ấm áp trong trí nhớ.

      Sau đó, nàng tránh khỏi vòng tay quen thuộc, đôi mắt đen như mực nhìn cặp mắt đầy nghi hoặc kia, dao động nơi đáy mắ nhanh chóng ổn định, mang theo quyết tâm nên lời. Giờ phút này, nàng tức giận buồn bã, lạnh lùng nâng tay đặt lên ngực đối phương, có chút run run chậm rãi triển khai pháp lực.

      Cuối cùng, nhân lúc đối phương còn chưa kịp né, Tiêu Lăng Nguyệt cắn răng cái, luồng sáng xuất , xuyên thấu qua ngực đối phương, dòng máu bắn phụt ra.

      Biến cố thình lình xảy ra, làm kinh sợ mấy chú chim kiếm ăn gần đó, nháo nháo cất cánh bay xa. Trong rừng, cây lá run rẩy.

      “Nguyệt Nguyệt…” Khuôn mặt quen thuộc trong trí nhớ đau đớn, tràn đẩy vẻ thể tin, ánh mắt bi thương, khiến tâm trí nàng vất vả cố gắng kiên định, thân hình hơi run rẩy.

      Nàng là vu nữ, y phục mặc người đại biểu cho việc nàng thể có người thân. Nàng xác định phải đơn, phải xa cách, vì việc gì mà giận, vì việc gì mà vui, có gì khiến nàng đau đớn, lấy ánh mắt lạnh nhạt mà xem nhân tình thế thái.

      Cắn môi, Tiêu Lăng Nguyệt tùy ý để mùi máu tanh ngọt tràn ngập khoang miệng, nàng sợ rằng nếu mình mềm lòng, thể ra tay. Nhẫn tâm, nàng lùi bước, giơ cánh tay mảnh khảnh lên.

      “Phá!”

      vệt máu như được vẽ ngang chân trời, tiếng thét chói tai vang lên, cảnh sắc trước mắt bắt đầu biến mất.

      Những hình ảnh tưởng niệm chôn giấu trong trí nhớ giống như chưa từng xuất , biến mất thấy.

      “A… Đồ vu nữ đáng chết, dám thương tổn cơ thể ta…” giọng tru lên bén nhọn làm đau màng tai nàng, trốn trong đầm lầy, yên lặng chờ đợi con mồi là con xà thân người đuôi rắn, ngực bị đâmđau đớn, mang theo giận dữ, u ám thẳng tắp đánh về phía nàng.

      “Lấy ra, ngọc Tứ Hồn! Lấy ra cho ta…”

      Thu hồi thất thần trong nháy mắt, Tiêu Lăng Nguyệt nhanh chóng tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, khi gió phong đánh tới, nàng nhanh nhẹn nghiêng người, tránh thoát khỏi tập kích.

      Nàng là vu nữ, thể chấp nhận được việc bị quái đùa giỡn, nhất là quái rình coi trí nhớ của nàng!

      đợi quái kia phi thân tới, Tiêu Lăng Nguyệt nhảy lên lưng ngựa, như kiếm sĩ được tôi luyện qua trăm trận đánh, nhanh chóng mà chuẩn xác.

      “Tiểu Bạch, !” Đồng thời thúc ngựa, nàng kéo dây cung, bắn ra mũi tên về phía quái đuổi theo phía sau, bạch quang bắn ra nhanh như dao cắt ngang chân trời, thẳng tới yết hầu của nó.

      Bị đâm trúng, động tác của quái dừng lại, toàn bộ sức lực bị mũi tên xuyên qua cổ họng cắn nuốt, nó ngửa đầu lên trời thét lớn, thân hình vì đau đớn mà vặn vẹo, chỉ là luồng linh lực được đưa vào cơ thể nó những cường đại mà còn hề biến mất, ngược lại, nhanh chóng từ vết thương nơi cổ mà lan ra, màu trắng sáng phủ dần lấy cơ thể quái xà, càng ngày càng chói mắt, cuối cùng nó thét lên tiếng chói tai, thân thể đột nhiên vỡ bung ra, máu thịt bay tán loạn, mùi vị hôi tanh làm người ta buồn nôn, cơ thể to lớn mất sống rốt cục còn chống đỡ được, đổ xuống đất.

      lâu sau, xác định quái xà kia chết, Tiêu Lăng Nguyệt ngồi ngay ngắn lưng ngựa với trận địa sẵn sàng nghênh đón địch cuối cùng cũng buông lỏng, vừa nãy nàng sử dụng lượng lớn linh lực, giờ phút này sắc mặt nàng có chút tái nhợt.

      Nàng nhắm chặt hai mắt, sau đó dứt khoát nâng đầu lên. Bầu trời mùa thu trong vắt như mùa hè, trời, mây trắng từ từ bay, từng đám từng đám chồng lên nhau.

      biết ở thế giới kia, giờ là mùa nào?

      “Tiểu Bạch, thôi..." Tiêu Lăng Nguyệt hất dây cương, hai chân nhàng giục ngựa tiếp tục tiến bước.

      “Hí...” Nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, hắc mã khoan khoái bước nhan hơn. Địa phương khủng bố này khiến nó sợ hãi, hận thể mọc thêm mấy cái chân để có thể rời nhanh hơn chút.
      Last edited by a moderator: 6/4/15
      Ishtar, Tiểu yêu tinhhonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :