1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Đồng nhân Inuyasha] Chỉ yêu Sesshoumaru (Hoàn, 40c + 2 PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bạch Xà

      Bạch Xà Well-Known Member

      Bài viết:
      503
      Được thích:
      6,160
      Chương 32. Suy sụp tinh thần


      Tại nơi Bạch Linh sơn chướng khí mù mịt, bóng cây ngọn cỏ, trong đêm đen, tiếng gió nức nở như tiếng khóc.

      thân áo kimono nhiễm đầy máu ôm lấy thân hình mảnh khảnh, mái tóc đen dài rối tung đất, khuôn mặt thanh tú tái nhợt đến đáng sợ, nhìn nàng lúc này hơi thở yếu ớt, chỉ sợ cử động cũng có thể thuận theo gió mà .

      Dòng máu đỏ tươi vẫn ngừng từ ngực nàng trào ra, nhiễm đỏ cả áo bào trắng như tuyết của Sesshoumaru, cái cảm giác ấm nóng sền sệt dinh dính ấy lúc này đây, kẻ luôn ưa thích sạch như lại thèm quan tâm, cứ thế ôm chặt nàng vào trong lòng.

      Cho tới bây giờ, mới biết hóa ra nhân loại lại có nhiều máu như thế.

      Lạnh, lạnh!

      Tiêu Lăng Nguyệt có thể cảm giác được ràng máu từ vết thương ngực nàng chảy ra. Thân thể càng ngày càng lạnh, hơi thở cũng thưa dần.

      “Nguyệt!”

      Giọng lạnh lùng giờ đây chứa đầy lo lắng. Hai hàng mày nhíu chặt, là tức giận, là tự trách, hay là thương tiếc?

      sai lầm rồi, nàng có lẽ cũng mạnh mẽ, cường đại như vẫn tưởng. tồn tại của nhân loại vĩnh viễn đều yếu ớt!

      thanh quen thuộc vang lên bên tai, phảng phất như trong đêm đen ánh lên tia sáng, đôi mi nàng run rẩy, lúc sau mới có thể hé mở ra đôi chút.

      Cảm giác tốt, được ôm trong vòng tay ấm áp như vậy…

      Thực ra đây cũng phải chuyện gì đáng buồn, sau 40 năm phiêu bạt đơn ở thế giới này, có thể bình yên chết như bao con người cũng là cái kết hoàn mỹ phải ?

      Tìm thấy đường về! Nàng… mệt mỏi rồi!

      “Uhm…” Nàng muốn mở miệng nhưng máu từ khóe môi cứ trào ra, đôi con ngươi đen càng trở nên tối sẫm, nước mắt rốt cuộc khống chế được mà rơi đầy mặt nàng.

      Đáng ghét, ràng nàng muốn lưu lại những ấn tượng tốt đẹp nhất vào giờ phút cuối cùng này, vì sao lại khóc?

      Phải chăng, vì ở trước mặt , nàng luôn cố tỏ ra lạnh lùng, quan tâm?

      Sesshoumaru, nàng luôn luôn dám ra, thực ra nàng rất thích, rất thích … Bởi vì sợ hãi bị cự tuyệt, nên nàng phải nỗ lực kìm nén tình cảm của mình. Bởi vì chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn, cho nên, nàng lựa chọn rời .

      Phật : tu trăm năm mới được gặp nhau lần. Nàng cần phải xuyên bao nhiêu lần mới có thể lại nhìn thấy đây?

      Qua trăm năm nữa, có còn nhớ đến nàng sao? Trong sinh mệnh dài đằng đẵng của , liệu có khả năng nhớ đến nhân loại bé sao?

      Tại giây phút cuối cùng của sinh mệnh, có thể cho phép nàng được ích kỉ lần hay ?

      muốn, muốn bị chàng quên lãng, cho nên… Sess…hou..maru…

      Nàng cố nâng tay phải lên, ngón tay quệt lấy máu từ miệng vết thương, vẽ lên ngực , cố gắng dồn số linh lực ít ỏi còn lại hạ cái chú.

      Sesshoumaru, bất kể sau này ngươi gặp ai, hay ai khác, đều thể quên ta, cho dù chỉ là góc trong tim…

      Ánh sáng le lói sau màn sương. Hóa ra, trời sáng. Tại nơi Bạch Linh sơn này, tất cả đều kết thúc.

      Nhưng có ai có thể , cái chết là khởi đầu khác ?

      Đứng đỉnh tháp cao ngất đón gió là thân ảnh mỹ nam tử mặc hồng bào diễm lệ. Ánh mắt thất thần nhìn mặt trời đỏ rực dần dần nhô lên, mái tóc trắng dài chấm gót, đung đưa theo gió.

      chỉ lẳng lặng đứng đó nhưng lại khiến cho mặt trời cũng bị lu mờ bởi vẻ đẹp và khí chất của .

      Đột nhiên, nâng tay phải, chém vào khoảng nhát dứt khoát, phảng phất như vừa hủy lực lượng vô hình nào đó. Sau đó thu tay, đầu ngón tay là những hình cầu màu trắng phát ra ánh sáng nhạt, chúng tụ lại dần thành hình cầu lớn hơn, nằm gọn trong tay .

      Đôi môi hoàn mỹ hơi hơi nhếch lên, nở nụ cười kiêu ngạo.

      “Hừ!” tiếng hừ , ngữ điệu ôn nhu, nhưng lại giấu nổi khí thế vương giả.

      sứ giả minh giới nho mà cũng dám cùng tranh đoạt. biết tự lượng sức mình!”

      ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . .

      Gió lạnh ngừng thổi, thanh trường kiếm cổ nằm bên cạnh chủ nhân như nức nở ra tiếng, tựa như bài ca phúng viếng lâu dứt.

      “Sesshoumaru?” Mỗ bán xuất , đối với hoàn cảnh trước mắt có chút hiểu. Nhưng lúc này đây chỉ để ý đến người để lại khúc mắc trong vận mệnh của mà thôi.

      “Kikyo đâu?” ràng ngửi thấy mùi của nàng ở đây.

      “Ngươi, ngươi, cái tên bán chết tiệt này, thấy rằng Lăng Nguyệt chết sao?” Tiểu dũng cảm xông lên, mở cái miệng mỏ nhọn nhảy ra chỉ trích.

      “Hu hu hu, ngươi là cái đồ vô tình! Cái ả vu nữ kia bị Naraku giết và ném xuống vực rồi, ngươi chết tâm ! Hu hu hu.” Nó đưa ống tay áo rộng lên lau hai dòng nước mắt trào ra, nhưng lau thể hết được.

      Tuy rằng Lăng Nguyệt luôn khi dễ nó, nhưng ràng đều là tùy tùng của Sesshoumaru đại nhân, sao có thể bỏ chủ nhân mà trước bước như vậy!

      đáng giận, sao có thể tùy hứng như vậy!

      Hu hu hu….

      “Kikyo…” Lẳng lặng nhìn đáy vực sâu, giống như trước kia, vẫn thể cứu nàng, mỗ bán thất thần, lâu sau liền xoay người, quay sang rống lên với tuyết y nam .

      “Sesshoumaru, ngươi vì sao cứu nàng? Vì sao?”

      Đối với hành vi giận chó đánh mèo của mỗ bán , Sesshoumaru chậm rãi ngẩng đầu, ánh mặt lạnh như băng.

      “Kẻ giết Kikyo là Naraku, nhưng thể cứu nàng ta chính là ngươi… Inuyasha.”

      giây gặp thoáng qua, lại là ly biệt vĩnh viễn. là châm chọc!

      Hừ lạnh tiếng, vẻ mặt Sesshoumaru bình tĩnh nhưng bàn tay siết chặt đến trắng bệch, những giọt máu chảy ra, biến mất trong ống tay áo.

      Nhớ năm đó, đứng bên biển lớn, nghe sóng biển mênh mông vỗ bờ, phụ thân đại nhân uy nghiêm hỏi:

      “Sesshoumaru, con có người cần phải bảo vệ ?”

      “Người cần bảo vệ?” nheo mắt đầy suy tư.

      có!”

      Bởi vì chỉ có kẻ yếu mới cần bảo vệ của người khác mà kẻ yếu xứng đồng hành cùng .

      Nhưng tại…

      để ý đến em trai bán , cúi đầu nhìn nữ tử nằm trong lòng mình.

      “Ta nhớ nàng…”

      Trời sinh tính tình đạm bạc, thờ ơ, nên giờ biết phải biểu lộ nỗi đau trong nội tâm như thế nào, chỉ có thể lạnh nhạt :

      “Cho nên, nàng phải luôn xuất ở những nơi Sesshoumaru ta nhìn thấy được.”

      Nữ tử đó vẫn như ngủ say, nằm yên nhúc nhích trong lòng . Sesshoumaru yên lặng nhìn, vẻ mặt bình tĩnh nhưng đôi con ngươi dần dần lên sợ hãi.

      Mặt trời nhô lên, tia sáng ngày mới chiếu rọi vạn vật, trời bừng sáng mới nhận ra khuôn mặt mỹ nam luôn lạnh lùng ấy giờ phút này tràn đầy khiếp sợ.

      Tỉnh lại, Nguyệt…

      Thanh kiếm mà phụ thân truyền cho bắt đầu rung lên ngừng. Từ lúc nhận kiếm này, nó chưa từng có phản ứng như vậy.

      Đôi mắt vàng nhìn xuống, mang theo cầu khẩn, mang theo chờ mong. Thiên Sinh Nha, ngươi có thể cứu nàng?

      Dường như kiếm cũng hiểu nỗi lòng , đáp lại bằng rung động mãnh liệt hơn.

      Phải ? Ngươi cũng muốn cứu nàng phải ?

      nhàng đặt nàng xuống, đứng dậy, tư thế ngạo nghễ, mái tóc bạch ngân tung bay trong gió, thần sắc kiên định.

      Thứ cần bảo vệ…

      Phụ thân đại nhân, tuy rằng đồng ý hoàn toàn nhưng quả thực con có vài thứ muốn mất , cho nên con phải trở nên lớn mạnh, để ai có khả năng nhòm ngó những thứ thuộc về con.

      Kể cả là thần, cũng thể!

      Lưỡi kiếm mỏng dài cong cong được rút ra, quang kiếm màu trắng noãn, cần kiếm chém vào khoảng nhát, vết thương ngực Tiêu Lăng Nguyệt sau đó bắt đầu khép lại.

      “Phách” tiếng, trường kiếm ở bên cạnh Tiêu Lăng Nguyệt cũng nằm im, còn rung lên nữa.

      Thu kiếm, đứng thẳng lưng, lẳng lặng nhìn. Có lẽ đối với thời gian trôi qua chậm nhưng chỉ trong nháy mắt, trái tim nàng bắt đầu đập trở lại. chút lại chút, tuy rằng thong thả, tuy rằng nhịp đập chậm, nhưng quả thực nó sống lại.

      Đôi mắt vàng tràn đầy lo lắng rốt cuộc cũng có thể thả lỏng, khó có thể dùng ngôn ngữ để diễn tả được sung sướng của lúc này, khiến nhanh chóng ôm lấy nàng.

      Hóa ra, suýt mất mà có lại được lại làm cho thỏa mãn đến thế. Cho nên… tỉnh lại

      Ngày đầu tiên, có tỉnh lại.

      Ngày thứ hai, có tỉnh lại.

      Ngày thứ ba, …

      “Phác Tiên Ông, mau , ai có thể cứu được nàng?” Sesshoumaru đạp gió mà đến, mang theo khí thế vương giả bức người, cho phép từ chối.

      thân cây cổ thụ ra khuôn mặt già nua, dư quang trong mắt thoáng nhìn qua nữ tử được Sesshoumaru cẩn thận quý trọng ôm trong ngực.

      “A! Đây phải Tiêu Lăng Nguyệt sao? Sesshoumaru, quả nhiên ngươi vẫn chưa hiểu cách sử dụng Thiên Sinh Nha! Ha ha ha, Sesshoumaru, sư phụ nàng là Đông Hoàng bệ hạ, nếu là Đông Hoàng…”

      Còn chưa hết câu, thân ảnh hai người còn tăm hơi.

      là, gấp đến như vậy, tuổi trẻ a… Mà Người kia, trăm ngàn năm qua cũng chỉ coi trọng duy nhất người đồ đệ này, bằng cũng đến tận đây phân phó ta những lời này…”
      Last edited by a moderator: 6/4/15

    2. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      chỉ khi mất mới biết quý trọng những gj mình
      hi vọng sau này SM tự naag cao năng lực bản thân để bảo hộ TLN
      hic

    3. Bạch Xà

      Bạch Xà Well-Known Member

      Bài viết:
      503
      Được thích:
      6,160
      Chương 33. Lựa chọn

      Nơi ở của Đông Hoàng bệ hạ ở hồ tộc là cấm địa. Ở đó, tòa tháp cổ cao chót vót đứng sừng sững, phảng phất như mọi thay đổi của thế gian đều lưu lại dấu vết tòa tháp này, thần thánh uy nghiêm, thể xâm phạm, bóng chim, ngọn cỏ cũng xuất .

      đỉnh tháp, trong căn phòng tưởng như nhưng khác so với tưởng tượng của người ngoài, gian ở đây vô cùng lớn, vô cùng xa hoa tráng lệ. Chỉ có bậc đế vương mới xứng ở cung điện xa xỉ như vậy.

      Từ lư hương trạm khắc tinh sảo, làn khói bay ra, lượn lờ trong gian yên tĩnh, cả đại điện tràn ngập mùi xạ hương thanh nhã. Mỗi góc đều có ngọn đuốc cháy rực thắp sáng, nhưng trong bóng đêm tịch mịch ở đây, ngọn lửa ấy tựa hồ cũng thể làm cả cung điện rộng lớn ấm áp hơn.

      Phía sau màn khói như như , là nam tử với dung mạo khuynh thành, lười nhác ngồi dựa vào thành ghế, thân hình hoàn mỹ giấu trong bộ hồng bào, đó thêu hai con cửu vĩ hồ sống động như , ngẩng đầu quan sát thiên địa, mái tóc tuyết sắc buông tùy ý phía sau, chảy dài ghế.

      Cả tòa đại điện vắng lặng, chỉ có tiểu hầu đứng phía sau chờ chủ nhân phân phó.

      Gió đêm lùa tới, thổi bay màn khói trong điện, mái tóc của cũng rủ xuống đất

      Đôi mắt hoa đào hơi hơi mở ra, sóng mắt lưu chuyển, ánh nhìn từ đôi con ngươi màu tím rất xa cách, hững hờ tựa như vạn vật để quan tâm.

      đến?” Chỉ hai tiếng nhưng lại giấu được ngữ điệu của bậc vương giả.

      Gió ngừng thổi, theo đó tuyết y nam ôm trong lòng thân ảnh nữ tử mảnh khảnh xuất tại đại điện hoa lệ này.

      Dung mạo tuấn mĩ, hai hàng văn độc đáo, đôi con ngươi màu vàng lạnh lùng, cả người tràn đầy hơi thở siêu phàm thoát tục, tựa như bông mai nở giữa trời đông lạnh giá.

      lẳng lặng đứng giữa điện, che lấp kiêu ngạo của mình.

      “Cứu nàng!” Giọng lạnh lùng, uy nghiêm cho phép cự tuyệt. phải là cầu xin, mà là ra lệnh.

      “…” có tiếng trả lời, Đông Ly đứng dậy, đôi mắt mở ra, khí nháy mắt thức tỉnh, mang theo áp lực kinh người.

      Nâng chân phải, đôi chân ngọc trần thản nhiên bước tới. Vạt áo đỏ như lửa xẹt qua mặt đất lát cẩm thạch, xa hoa mà cao quý. Có tiếng vang thanh thúy theo từng bước của . Nếu để ý kĩ thấy dưới vạt hồng bào lướt đất lộ ra đoạn xiềng xích, đó là ấn chú kiềm chế lực của .

      Dù là vậy, vẫn như trước, cao cao tại thượng, tất cả mọi người chỉ có thể tôn kính. liên quan đến sức mạnh, liên quan đến sinh mệnh, tồn tại của khiến kẻ khác chỉ có thể ngước nhìn.

      Từng bước thong thả, Đông Hoàng bệ hạ đưa mắt đánh giá nữ tử ngủ say trong vòng tay tuyết y nam .

      Đồ nhi thân ái của , sau 20 năm, nghĩ tới lại xuất ở đây bằng phương thức này…

      Sau đó, mắt tím nâng lên, cười như cười nhìn thẳng đôi mắt vàng lạnh như băng kia. Trong thế giới này, màu tím tượng trưng cho sâu sắc và thần bí, mà đôi tử mâu của hồ tộc càng khiến kẻ khác nhìn vào tự chủ mà bị dụ hoặc, trầm luân.

      hỏi ngươi, ngươi có nàng ?”

      ?” Sesshoumaru nhăn mi, đôi mắt màu vàng luôn nhìn chằm chằm vào đối phương thoáng hạ xuống, nhìn thần sắc tái nhợt của nữ tử trong lòng mình. Gió bỗng nhiên nổi lên, mái tóc bạc đảo qua trán , mơ hồ che tầm mắt, cũng cản trở cái nhìn soi xét của người kia.

      là gì, biết! Tuy sống hơn ngàn năm, nhưng trời sinh tính tình lãnh đạm, về tình cảm, vẫn có chút hiểu biết nào, kể cả tình thân cũng đạm bạc, chứ đừng đến tình . Loại tình cảm này, chưa từng trải qua.

      Chỉ… duy nhất có nàng, khiến cho cảm xúc của dao động.

      Cụp mắt xuống, vẻ mặt lại lạnh lùng, cao ngạo, phảng phất như phút mê mang kia chưa từng xuất qua.

      “Loại tình cảm này đối với Sesshoumaru ta cần thiết! Ta chỉ cần biết ngươi có thể cứu nàng là được rồi.”

      trả lời chút do dự.

      Có lẽ là , loại cảm xúc khác thường nảy sinh nhưng thể nắm bắt.

      Đôi mắt hoa đào hơi hơi nheo lại, tròng mắt tím càng thêm thâm thúy.

      À, vậy sao? Ha ha, Nguyệt Nhi, vậy để xem xem người mà nàng nhận định vì nàng được đến đâu?

      ?” Giọng ấm nhuần như rượu ngon ủ lâu năm, nhưng hiểu sao lại làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm.

      Đôi mắt hoa đào hơi hơi nheo lại, khóe môi câu lên độ cong mang theo mị hoặc.

      “Thực ra muốn cứu Nguyệt Nhi rất đơn giản, chỉ cần đem nội đan của ngươi cho nàng nuốt vào là được.”

      “…”

      Sesshoumaru hơi hơi nhíu mày, cặp mắt vàng vẫn lạnh như băng nhìn ra cảm xúc, sau hồi trầm mặc, môi mỏng cuối cùng cũng nhấc lên, bình tĩnh hỏi: “Nội đan là gì?”

      “Ồ! biết sao?” Đôi mắt tím thoáng qua tia kinh ngạc, sau đó lại bình thường trở lại. “Cũng đúng thôi, dù sao đây cũng chỉ là quốc đảo …”

      “…”

      để ý đến khiêu khích của Đông Ly, Sesshoumaru ôm nữ tử trong lòng càng chặt hơn, môi mỏng mím chặt.

      Nàng… thân thể như lạnh hơn.

      “Ha ha, nội đan là thứ chỉ có quái mới có được, do ngưng tụ lực tạo thành, đại biểu cho sức mạnh của quái… Ngươi cần suy nghĩ cho kĩ, đến cùng là có sẵn sàng trả giá để đổi lấy tính mạng của con người hay ?”

      Dưới ánh lửa chập chờn, khuôn mặt tuấn mỹ, cặp môi hồng nhếch lên độ cong mê người, đôi mắt tím cười như cười nhìn tuyết y nam , chờ đợi câu trả lời.

      Hừ, ngươi cho Sesshoumaru ta là ai? Hừ lạnh trong lòng, mắt vàng vô tư nhìn lên, “ vấn đề, có gì so với nàng quan trọng hơn…”

      có gì so với nàng quan trọng hơn…

      Sesshoumaru đạm bạc trả lời, giọng bình thản lại khiến hoàng trải qua vô số lần biến cố trong đời nháy mắt ngốc lăng. Rất nhanh sau đó, cười, nụ cười đẹp nghiêng nước nghiêng thành, che giấu cảm xúc chân ở nơi khóe mắt khiến người khác thể thấy được.

      Nguyệt nhi, người nàng lựa chọn, quả nhiên là khác biệt…

      *******************************8

      Đêm về khuya, gió lạnh xuyên qua đại điện, khiến đèn đuốc hơi hơi lay động.

      chút khách khí, Đông Ly đưa tay lấy ra đan từ cơ thể Sesshoumaru, ngón tay thon dài nâng cằm Tiêu Lăng Nguyệt, sau đó động tác nhàng, đem viên đan óng ánh trong suốt to bằng hạt minh châu đưa vào miệng nàng, đồng thời đọc chú ngữ, từ lòng bàn tay, những quầng sáng li ti ra, dần dần tụ lại thành hình cầu bay đến thân thể Tiêu Lăng Nguyệt. Trong trung, lúc ai để ý tới, cơn gió thổi tới làm rối tóc cả ba người.

      Linh hồn thuận lợi trở về.

      Sesshoumaru cẩn thận quan sát từng biểu của nữ tử trong ngực mình, cho đến khi khuôn mặt nàng dần dần trở nên hồng hào, mới đem lực chú ý chuyển đến viên cầu trắng phát ra ánh sáng ngà trong tay hoàng.

      “Aizz, vốn tính đem viên tiên đan này cho Nguyệt nhi ăn, nhưng tại xem ra cần thiết nữa…”

      Giọng có vẻ như tự than thầm, nhưng thanh lại ràng truyền đến trong tai Sesshoumaru, làm thân hình hơi hơi cương cứng.

      Bị đùa giỡn sao?

      Hừ! Lão hồ ly!

      Đem viên tiên đan tùy ý ném ra, Đông Ly hững hờ xoay người, vạt áo bào trong trung vẽ lên đường cong đẹp mắt, “Ngày mai, Nguyệt Nhi tỉnh lại, từ giờ đến lúc đó, ngươi tự lo tốt cho bản thân .”

      Chỉ có điều…

      Môi mỏng nhếch lên, cười như có như . Muốn đoạt đồ nhi bảo bối của , luôn luôn phải trả giá…

      Chân trần đất, đôi chân như bạch ngọc thản nhiên bước , xuyên qua hai dãy đại trụ trong điện, tiến về phía vương tọa cao ngồi xuống.

      Đó là cuộc sống của đế vương, độc!

      vậy chăng?

      Nắm trong tay tiên đan, Sesshoumaru nhàn nhạt liếc hoàng cái rồi lại dời chú ý của mình về nữ tử ngủ say trong lòng.

      Ngày mai, nàng tỉnh lại…
      Last edited by a moderator: 6/4/15
      Ishtar, Tiểu yêu tinh, ElaineNguyen2 others thích bài này.

    4. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      biết là gì nhưng chỉ cần biết đời này có nàng là đc

      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]

      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 6/4/15
      Tiểu yêu tinh, linhdiep17honglak thích bài này.

    5. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :