1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Đồng nhân Inuyasha] Chỉ yêu Sesshoumaru (Hoàn, 40c + 2 PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bạch Xà

      Bạch Xà Well-Known Member

      Bài viết:
      503
      Được thích:
      6,160
      Chương 24 ý từ các vì sao.

      Sesshoumaru…

      Nhìn bóng tuyết y nam đơn xa, đôi mi thanh tú của nàng nhăn lại, cũng lên tiếng gọi.

      Nàng biết tức giận, nhưng nàng lại biết giận vì điều gì. Tuy rằng nàng rất muốn đuổi theo, nhưng vị sư phụ hơn hai chục năm gặp đột nhiên tới tìm, ắt hẳn có chuyện cực kỳ quan trọng. Cho nên, nàng thể rời

      Tà áo đỏ như lửa tung bay, đôi chân trần thản nhiên theo ánh trăng bước đến bên cạnh nàng. Sau đó, nâng tay phải, dưới ống tay áo rộng lộ ra bàn tay với những đốt ngón tay ràng, vừa nhìn liền biết đó là cánh tay rất có lực, mạnh mẽ, nhưng động tác lại mềm vì nữ tử trước mắt chỉnh lại vài sợi tóc còn ướt đầu vai.

      Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng cũng bắt đầu để ý đến thế giới này rồi sao? Ha ha, lại còn là tên quái…

      Nhìn ái đồ còn đứng ngây người tại chỗ, Đông Hoàng điện hạ đối với thế gian trước giờ luôn lạnh lùng, cao ngạo lại lộ ra ý cười đầy sủng nịnh, đầy ôn nhu, có lẽ trăm ngàn năm qua, chỉ có nữ tử này là người duy nhất được hưởng ôn nhu ấy.

      “Sư phụ…” Tùy ý để mỹ nam trước mắt có những hành động vô cùng thân thiết với bản thân, người trước nay luôn bảo trì khoảng cách với kẻ khác lại có những cử chỉ như vậy khiến đáy lòng Tiêu Lăng Nguyệt cảm thấy thể tin được.

      hoàng của hồ tộc, tồn tại của như đỉnh cao thể với tới, khiến nàng ngưỡng mộ, làm nàng kính sợ, mỗi quan tâm nho của đều tạo cho nàng vui sướng thể lý giải, nhưng tuyệt có liên quan gì đến mặt tình cảm.

      “Tiểu Nguyệt Nguyệt, lúc có kẻ khác hãy gọi thẳng tên …”

      Dung mạo tuyệt sắc cùng với ngữ điệu trầm ấm của khiến người khác thể cự tuyệt.

      Vị vương giả đứng vạn vật nhất định rất tịch mịch…

      Thu hồi suy nghĩ, Tiêu Lăng Nguyệt đón nhận ánh mắt . Ánh mắt đó so với bầu trời đêm càng thêm sâu tưởng, cuối cùng thuận theo, gọi ra cái tên được coi là truyền thuyết.

      “Đông Ly…”

      Trong dã sử, lúc Đát Kỷ bị diệt, hồ bị trục xuất đến quốc đảo này, tung hoành từ lúc đó, trở nên cường đại, thành vua của muôn loài. có ai từng được chân chính đối diện , mỗi lần xuất chỉ là ảo ảnh phân thân mà thôi. Nếu phải nàng trong lúc vô tình xông lầm vào trong trận pháp cổ, sợ rằng cuộc đời này có duyên gặp gỡ vị vương giả trong truyền thuyết, càng cần đến cơ hội được truyền thụ cho thân kiếm pháp tinh diệu.

      “Ha ha…” Tiếng cười trầm mang theo vui sướng từ cánh môi mỏng cong lên mà tràn ra, giống như thiên (tiếng trời).

      qua bao lâu rồi nghe được giọng quen thuộc ấy? qua bao lâu rồi gặp, cuộc đời này, duy nhất chỉ cho người biết tên của mình…

      “Tiểu Nguyệt Nguyệt, khỏe chứ?”

      “Vâng, sư… , Đông… Đông Ly, ta tốt lắm, bọn họ đều rất chiếu cố ta.” Hơi hơi cúi đầu, nàng dám nhìn thẳng vào ánh mắt tím quá mức mị hoặc ấy.

      Kỳ thực, nàng nguyện ý gọi là “sư phụ” hơn. Tôn xưng tiếng sư phụ, đó là thừa nhận như cha chú, có loại thân cận vô hình tồn tại, mà gọi “Đông Ly”… Nàng tự biết nàng có tư cách song hành cùng bậc vương giả như .

      “Ha ha… “bọn họ” là bao gồm cả con chó vừa rồi sao?” Đôi mắt tím chớp động, mang theo chút thần bí, chút dụ hoặc, càng nhiều hơn là cảm xúc giấu nơi đáy mắt. Mà nữ tử trước mặt cúi đầu, tất nhiên là thể biết được.

      “A?” Có chút thất thần, Tiêu Lăng Nguyệt nghe được câu hỏi nhìn như tùy ý kia liền kinh ngạc ngẩng đầu lên

      … con chó ? Là Sesshoumaru sao?

      Hình dung như vậy khiến khuôn mặt nàng trong nhất thời có chút cổ quái, biết nên phản ứng ra làm sao.

      Tuy rằng sư phụ quả là lão quái, biết sống qua bao nhiêu niên kỷ, nhưng dùng từ “con chó ” để hình dung Sesshoumaru, nàng có chút thể tiếp thu được.

      “Ồ… xem ra đoán sai.” Ngữ điệu chậm rãi, khóe môi kia lại câu lên ý cười bắt đầu là người ta say mê.

      Quả nhiên, Tiểu Nguyệt Nguyệt vô tâm ngày xưa nay nhiễm bụi trần. Chẳng lẽ, muốn ở lại thế giới này rồi sao?

      Hơi hơi ngẩng đầu, mái tóc dài tùy ý để gió thổi bay, ánh trăng sáng ngời chiếu lên dung nhan mỹ lệ của , khúc xạ ra vầng sáng bao quanh thân thể, như khối ngọc thượng đẳng tự tỏa hào quang. Gió phiêu lãng qua, tà áo cùng ống tay rộng tung bay phần phật, giống như lửa cháy.

      “Tiểu Nguyệt Nguyệt, nhìn xem, phía Nam có vì sao sắp rơi xuống…” Giọng theo gió núi truyền , nhận ra được cảm xúc trong đó.

      Thu hồi tầm mắt hoảng hốt vì bị dung mạo của câu dẫn, Tiêu Lăng Nguyệt lấy lại bình tĩnh, đem ánh mắt chuyển về phía chân trời xa.

      Mỗi vì sao đại biểu cho sinh mệnh ở thế giới này, như vậy, sinh mệnh sắp sửa biến mất là ai?

      “Sư…”

      Quay đầu nhìn lại, dưới ánh trăng sáng tỏ, chỉ còn dư lại vệt sáng , bóng dáng tuyệt mỹ đó còn. Khẽ mím môi mỏng, nàng để gió núi tùy ý quét qua thân hình đơn bạc của mình.

      rồi sao?

      Rũ mắt, nàng nở nụ cười có chút chua chát.

      Nàng còn chưa , nàng nhớ , tại thế giới này, hiểu nàng nhất chỉ có sư phụ. Nàng cũng chưa kịp từ biệt, có lẽ sau lần gặp gỡ này cũng bao giờ gặp lại được nữa, ngày nàng rời còn xa…

      Gió đêm phất phơ, tiếng côn trùng kêu vang phá tan màn đêm yên tĩnh, ánh lửa trại phát ra lúc sáng lúc tối.

      “Ơ! Nhanh như vậy trở lại?”

      Ngồi đợi bãi cỏ, tiểu thấy thân ảnh tuyết sắc của chủ nhân nhà nó ra dưới bóng cây, lập tức kích động, cầm trượng đầu người chạy bạch bạch lại nghênh đón.

      “Sesshoumaru đại nhân, ngài trở lại nhanh như vậy sao, tiểu nhân còn suy nghĩ có nên thay ngài tìm vài nữ mang về hay , nhân loại làm sao có thể so sánh với quái chúng ta, hắc hắc… Á…” Còn chưa hết lời, thanh của tiểu liền im bặt, cuối cùng hóa thành từng tiếng rên đau đớn.

      chút do dự bỏ qua thân ảnh tiểu ở phía sau, tuyết y nam bước về phía trước, cuối cùng dừng lại bên vách núi, đón gió mà đứng.

      Màn đêm buông xuống, ngạo nghễ đứng thẳng, ngân cầu vai theo gió run rẩy, tay áo bay bay. Tròng mắt vàng híp lại, ánh mắt lạnh , thần thái đạm bạc thong dong giờ phút thay thay bằng sát khí.

      Đêm dường như lạnh hơn…

      Sesshoumaru đại nhân…

      Cuối cùng tiểu cũng phát giác ra chủ nhân nhà nó có điểm kỳ quái, trốn về bên cạnh tiểu nương ngủ say, vụng trộm đánh giá.

      Sesshoumaru đại nhân chẳng lẽ lại thỏa mãn, nữ nhân kia thế nào còn chưa trở về?

      Vì sao lại tức giận?

      Tức giận vì cái gì?

      Hai đầu lông mày nhăn lại càng lúc càng nhiều, Sesshoumaru thể bình tâm mà suy nghĩ, trong đầu tựa hồ lóe lên vài điều gì đó nhưng sau lại nhanh chóng biến mất. vẫn mờ mịt hiểu.

      Tình cảm của nhân loại quá mức xa lạ, quá mức phức tạp với , mà hoàn toàn có khả năng lý giải. Chỉ là nhìn nàng thản nhiên tươi cười với gã kia, tựa hồ… Cũng thể lí giải nổi.

      Đêm dài vẫn tiếp tục. dải ngân hà vẫn cứ ấn định theo quỹ đạo vốn có mà vận hành. Vận mệnh phía trước, ai cũng thể đoán được…
      Last edited by a moderator: 6/4/15
      Ishtar, Tiểu yêu tinh, linhdiep174 others thích bài này.

    2. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      nỗi lòng của kẻ ng ở lại
      hồ ly vương chờ đợi ngàn năm, vạn năm cũng gặp dc ng mình muốn nhuwg thà là chưa gặp còn hơn.
      đau khổ khi ng mình k mình
      ng ta thương thời gian xóa nhòa tất cả? có vậy k?

    3. Bạch Xà

      Bạch Xà Well-Known Member

      Bài viết:
      503
      Được thích:
      6,160
      Tiêu Lăng Nguyệt là gà mờ trong chuyện tình cảm, đành phải để Đông Ly vương chịu thiệt thôi :yoyo31::yoyo31:
      hơn nữa ai bảo ý là phụ :059::059:
      linhdiep17honglak thích bài này.

    4. Bạch Xà

      Bạch Xà Well-Known Member

      Bài viết:
      503
      Được thích:
      6,160
      Chương 25

      Trời mờ sáng, bầu trời cao chỉ còn điểm xuyết vài đốm sáng mờ ảo, mặt trăng còn tỏa ra ánh sáng, chỉ dư lại bóng mờ nhạt. Dưới mặt đất, sương mù dày đặc phiêu lãng chốn sơn dã, mang theo cái lạnh nhè .

      “Lạnh quá…”

      Hơi rụt cổ, người thiếu nữ khỏi mở rộng áo choàng đem cả người bọc lại. Phía sau, ánh lửa trại càng lúc càng yếu. “Phách” tiếng, ngọn lửa bùng lên.

      Ngồi sát lại đống lửa, nàng vừa lòng cười, chui đầu ra khỏi áo choàng, đem ánh mắt tìm kiếm bóng tuyết y nam dưới cây cổ thụ, nhưng tìm được rồi ý cười môi lại tắt.

      … hình như vẫn còn tức giận!

      Cắn cắn môi dưới, muốn quấy nhiễu hai đứa còn ngủ say, Tiêu Lăng Nguyệt túm góc váy, nhàng bước chân di chuyển tới gần tuyết y nam , khi chỉ còn cách có cánh tay, nàng dừng lại ngồi xuống, hai tay bó chân, vụng trộm quan sát .

      ngồi nghiêng, để cho nàng bên sườn mặt tuấn lãnh, ngân cầu trắng như tuyết, vắt qua vai xứng với dung mạo đẹp đẽ, kiêu ngạo kia, đôi mắt vàng trong suốt lặng nhìn chân trời. tùy ý ngồi đó, tĩnh lặng như được khảm vào sắc trời, dung mạo, khí chất đều toát lên vẻ cao quý, khiến người khác phải thuần phục.

      Cách chỉ cánh tay thôi, rất gần, nhưng lại rất xa. Có đôi khi, gần nhau trong gang tấc mà tựa như cách nhau cả kiếp người.

      Dời ánh mắt, nàng ngẩng đầu đón những tia nắng sớm mai của ngày mới.

      Nàng, chưa từng nuôi chó, nên biết phải vỗ về an ủi như thế nào. Nhưng nàng từng nuôi con mèo . Nó cũng kiêu ngạo, quái gở, tính tình vô cùng hung dữ, dã man rất khó thuần. Khi đó, nàng hay thích xoa xoa, gãi gãi dưới cằm nó, rồi lại vuốt nhè dọc theo lưng, liền nghe thấy nó phát ra thanh có vẻ rất thoải mái…

      tự chủ, tay nàng đưa lên sờ sờ cái đuôi lông xù vòng qua vai của , chút chút lại vỗ vỗ. Ah ha, quả nhiên cảm giác mềm mại như tưởng tượng của nàng…

      Còn chưa kịp nở nụ cười thỏa mãn, nàng liền bị ánh mắt nghiêm nghị chiếu thẳng. Cánh tay giơ lên giữa trung cứng ngắc, đối diện với đôi mắt lạnh của , nàng ngượng ngùng cười cười, vụng trộm thu “móng vuốt sói” trở về.

      Thế nào mà lại quên mất, là cún a, sao lại áp dụng biện pháp đối với tiểu miêu cơ chứ? Mặc dù, tính cách cùng con mèo của nàng có chút tương tự…

      làm cái gì?” mở miệng, giọng dường như hàm chứa tức giận.

      Kiêu ngạo như , sao có thể dễ dàng tha thứ cho nhân loại hèn mọn tùy ý đụng chạm? Chỉ là, đối với nữ tử trước mắt này, dường như tự chủ được mà dung túng.

      ràng, nàng cũng là nhân loại…

      , có gì!” Nàng vội vàng trả lời, khuôn mặt vẫn bình thường, chỉ là ánh mắt có chút lúng túng. Nàng cũng ngốc đến mức cho suy nghĩ trong đầu.

      “…” Hơi hơi nhíu mày, mím môi mỏng, Sesshoumaru mở miệng truy vấn tiếp, chỉ là cặp mắt vàng vẫn như tia X-quang lạnh lùng quét về phía nàng. Tuy rằng khuôn mặt trấn tĩnh, nhưng sát ý trong mắt nhạt dần, hóa thành mờ mịt, hiểu, cùng với… tò mò.

      Đúng vậy, tò mò!

      Bắt đầu từ khi nào, có thói quen đối với tồn tại của nàng? Bắt đầu từ khi nào, ánh mắt luôn ở lúc lơ đãng tìm kiếm bóng dáng nàng?

      Đôi mắt vàng ấy nhìn nàng chằm chằm, như muốn nhìn thấu tâm tư người trước mắt để tìm kiếm đáp án.

      Tại sao?

      Khẽ nhếch môi mỏng trào phúng, có ngôn ngữ, thu lại tâm tình, hai tròng mắt lại trở về vẻ trong trẻo, lạnh nhạt như cũ. Lãnh khốc và cường đại như Sesshoumaru … lại có lúc cũng hoang mang sao?

      Đối diện nhau lâu, người ăn ý cùng dời tầm mắt, ngước lên nhìn mặt trời mọc. Đồng dạng hai khuôn mặt bình tĩnh, nhìn có chút biến hóa, nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu, có gì đó thay đổi, nhìn thấy, sờ được, nhưng nó thực phát sinh. Có chút mơ hồ, có chút mông lung, nhưng lại dấu vết mà truy xét.

      Gió thổi qua, mang theo hương thơm của những cánh đào ướp trong sương sớm, cũng thổi bay nhè từng sợi tóc dài của bọn họ, ở chỗ ai để ý tới, tóc lặng lẽ đan vào nhau, cùng phấp phới theo gió.

      trắng như tuyết, đen như mực, đối lập như thế, giờ phút này như mất ranh giới, trở nên hài hòa, quấn vào nhau tự nhiên, phảng phất như từ xưa gần nhau đến vậy.

      Khoảng cách, hình như cũng còn xa xôi như trước…

      Mặt trời dần lên cao, ban ánh sáng đến khắp nơi, những giọt sương dưới ánh nắng lòe lòe sáng, bắt đầu trở nên chói mắt.

      Tiểu nương ngủ say thấp giọng ngáp tiếng, hai tay dụi dụi mắt, ngồi dậy từ cỏ, mở đôi mắt còn nhập nhèm mà nhìn quanh bốn phía.

      Ánh mặt trời lấp lánh, phản chiếu từ những giọt sương còn đọng cỏ, tạo thành dải lục sắc. nữ tử mặc bộ kimono thanh nhã, ngồi lặng bên đống lửa, cúi đầu cẩn trọng chà lau thanh trường kiếm cổ của mình, mà tuyết y nam vẫn ngồi nghỉ ngơi dưới tán cây, mắt nhìn về phương xa.

      người mang theo ý cười nhàn nhạt môi, người thần sắc lạnh nhạt như thường, nhưng hiểu sao bầu khí vẫn có cái gì đó cổ quái lý giải được.

      lỗ… lỗ…” thanh phát ra nhưng trong cái tĩnh lặng lại đặc biệt vang dội, tiểu nương cúi đầu nhìn cái bụng rỗng, rồi lại ngẩng đầu giương đôi mắt to tròn có chút ẩm ướt vì mới tỉnh ngủ nhìn nhìn Lăng Nguyệt, rồi lại nhìn nhìn mỗ nam , sau đó vừa lay tiểu vừa báo cáo.

      “Rin đói bụng rồi! Sesshoumaru đại nhân, Lăng Nguyệt tỷ tỷ, Rin muốn tìm đồ ăn.” xong liền chạy vào rừng.

      “Khò…khò…” Tiếng ngáy vẫn tiếp tục phát ra.

      “Phách” tiếng, cục đá chuẩn xác nhắm ngay trán tiểu bay tới, cục u nháy mắt nổi lên.

      “Ai, ai to gan dám đánh bổn đại gia?” Xoa xoa cái trán đau, tiểu bật giật, mò mò cái trượng đầu người lên tiếng chất vấn.

      ống quần tuyết trắng xuất trước mặt nó, có áp lực tiếng động bao phủ, trời sinh đối với nguy hiểm tương đối mẫn cảm, vốn đôi mắt trừng lớn, tiểu vội cụp mắt xuống.

      “Thực xin lỗi Sesshoumaru đại nhân, tiểu… tiểu nhân sai rồi…”

      Hơi hơi cúi đầu, mắt vàng lạnh lùng đảo qua, đối với thần kinh thô của tiểu chút hi vọng, Sesshoumaru lạnh nhạt ra lệnh.

      “Jaken, theo sau.”

      “A? Theo…sau?” Nhìn theo ánh mắt của chủ nhân nhà mình, tiểu rốt cuộc hiểu ra, cầm theo trượng đầu người, cùng thú tiến vào rừng rậm.

      “Cái con bé Rin này, thế nào lại chạy loạn? Còn Sesshoumaru đại nhân nữa, ràng chán ghét nhân loại, nhưng mỗi lần đều bắt mình theo sau xem chừng, theo đuôi như vậy phải là bản năng của chó sao…”

      Gió bỗng nổi lên, tiểu tự lải nhải hiểu sao rùng mình cái, thấy lưng áo mát mát, có ánh mặt lạnh như băng phảng phất như đánh lên người nó.

      Sát… sát khí…

      Giọt mồ hôi lạnh rơi, tiểu nhanh chóng thúc thú cấp tốc chạy .

      “Ha ha.” Tiếng cười thanh thúy vang lên, Tiêu Lăng Nguyệt dừng tay lau kiếm, cười đến mắt cũng ươn ướt.

      Ếch này, quả là… cái gì cũng dám !

      Có cái gì buồn cười? Cặp mắt vàng híp lại, đảo qua người nàng, Tiêu Lăng Nguyệt vội thu ý cười, cúi đầu giả bộ tiếp tục lau kiếm, nhưng vì dùng sức hơi quá, bàn tay trắng bị kiếm xượt qua tạo thành vết cắt.

      Máu đỏ tươi theo thân kiếm chảy về chuôi, tiến vào đường hoa văn khảm đó khắp chuôi kiếm, trông dị cực điểm.

      Tiêu Lăng Nguyệt khỏi kinh ngạc mở lớn miệng, trừng hai mắt nhìn cảnh tượng quỷ dị xảy ra trường kiếm.

      Đây là… có chuyện gì? Long kiếm là bảo kiếm có linh khí, có thể nhận ra nguy hiểm, như vậy… Thu hồi cảm xúc, nàng đứng thẳng dậy nhìn về phía trời Nam, đáy lòng hiểu sao lại cảm thấy bất an mơ hồ.

      Gió, sắp đổi chiều ư?
      Last edited by a moderator: 6/4/15
      Ishtar, Tiểu yêu tinh, linhdiep175 others thích bài này.

    5. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      "nhìn k thất, sờ k được" tình cảm mới xuất liệu có thể làm cho để ý nàng, bảo hộ nàng k nhỉ? mong chờ chương mới
      Linh NguyễnTuyết Nguyệt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :