1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Độc sủng đồ nhi yêu nghiệt - Thiên Thất Bát Nguyệt (Full 78 Chương - có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      。◕‿◕。 Độc sủng đồ nhi nghiệt。◕‿◕。
      [​IMG]

      Tác giả: Thiên Thất Bát Nguyệt
      Converter: ngocquynh520
      Editor: nhok tinh nghich


      ♪Giới thiệu nội dung♪: tiên hiệp + thầy trò + sủng văn

      Ngải Thiển – người như tên, tiền như mạng. , phải tiền hơn mạng! Thân là con của nhà giàu nhất nước, vì thế niềm vui lớn nhất chính là vơ vét của cải.

      Ba tuổi, Ngải Thiển thu gom toàn bộ phế liệu trong nhà, mang bán được hơn vạn đồng.

      Năm tuổi, Ngải Thiển giải thích cách dễ hiểu: “Chi phiếu, thẻ tín dụng vốn bốn lời đều là mây trôi với bản tiểu thư. Chỉ có tiền mặt mới cho bản tiểu thư cảm giác an toàn.”

      Bảy tuổi, Ngải Thiển giải thích cách dễ hiểu: “Mạng có thể cần nhưng thể cần tiền.” Từ đó, những lời này trở thành châm ngôn sống của .

      Mười sáu tuổi, quả Ngải Thiển vì trăm đồng tiền mặt mà đánh mất tính mạng như bông hoa chớm nở của mình…

      Sau đó —— xuyên đến thế giới tiên hiệp. Sau khi sống lại Ngải Thiển có sửa đổi tính cách tiền của mình ?

      Đáp án dĩ nhiên là !

      Vừa mới xuyên qua chẳng biết tại sao lại bị đám ăn xin đánh. Ngải đại tiểu thư chưa từng phải chịu khổ như thế nhưng may nhờ như thế mà lời được vị sư phụ.

      Ma tinh sao? Có sư phụ đại nhân cưng chiều vô điều kiện, cho dù ngươi có là ma quỷ quái vẫn nên lăn xa chút. Ngải Thiển sao? Cứ tiếp tục cuộc sống vơ vét của cải của thôi.

      Vương gia nghiệt dụ dỗ: “Thiển Thiển, để Bổn vương ôm cái, Bổn vương đưa nửa tài sản của vương phủ cho nàng, được ?”

      Thiển Thiển nghiêng đầu, hỏi nghiêm túc: “Ta cho người ôm hai cái, người đưa tất cả tài sản của vương phủ cho ta được ?” ::


      Ma Quân tà mị cười hiểm: “Thiển Thiển, theo bản quân đêm, tất cả tiền của của Ma Cung đều là của nàng.”

      Thiển Thiển chớp đôi mắt to, vô tội : “Nhưng sư phụ nếu ta theo ngươi, người cho ta tất cả tiền trong thiên hạ.”

      …​
      Last edited by a moderator: 15/1/15
      tart_trung, Kỷ Tuyết, luongnhu965 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ❉Chương 1❉: Mạng đáng giá bao nhiêu

      Trong tòa biệt thự siêu xa hoa, tiếng rống của sư tử Hà Đông phá vỡ yên tĩnh buổi sáng sớm.

      , họ gì cũng được, tại sao phải là họ Ngải chứ?” Trong phòng khách sang trọng, lúc này phu nhân trung niên tao nhã hai tay chống nạnh rất có khí chất, đứng cạnh ghế salon bằng da , từ cao nhìn xuống người đàn ông trung niên tuấn nhã bắt chéo chân đọc báo.

      Nghe phu nhân chất vấn, người đàn ông trung niên bỏ tờ báo sang bên, ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn phu nhân: “ họ Ngải bởi vì cha họ Ngải. Vậy sao lúc đầu em chọn tên khác mà lại là Thiển?”

      “Thiển Thiển, tên này rất hay.” Phu nhân trung niên cãi lại .

      “Ừ, tiền, tiền. Tên này rất dễ nghe nhỉ?” Khóe mắt người đàn ông trung niên mang theo nụ cười, hỏi ngược lại.

      “Này…” Phu nhân nghẹn họng.

      “Cha, mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa. Con thấy tên mình rất hay mà. Ngải Thiển, tiền, tên hay. Họ hay, tên cũng hay.” Thiếu nữ hoa quý vẫn ngồi trước bàn ăn ra sức nhét đầy bụng uống ngụm canh cuối cùng, . mặc áo sơ mi trắng in hoa và cái váy hoa ngắn, đôi xăng-đan màu trắng. Mái tóc dài cột thành cái đuôi ngựa cao, kẹp cái kẹp màu hồng nhạt, nhìn rất trẻ trung xinh xắn, ai nhìn thấy cũng thích.

      Phu nhân trung niên và người đàn ông cùng quay sang nhìn Ngải Thiển, lời nào. Bọn họ vẫn cho rằng phải vì bọn họ chọn tên này nên con bảo bối mới như thế - tiền như mạng. , phải tiền hơn mạng. Nếu bọn họ sửa lại tên sở thích của con có thay đổi ? Nhưng con lại kiên quyết phản đối đổi tên! Nó rất thích cái tên này. Bọn họ vì chuyện đặt tên mà ngày nào cũng làm ầm ĩ.

      “Ba, mẹ, con học đây. Tạm biệt!” Ngải Thiển nhấc cái cặp sách bên cạnh lên, phóng về phía cửa chính.

      Phu nhân trung niên và người đàn ông lại nhìn nhau lần nữa, thở dài đầy bất đắc dĩ. Con của bọn họ cái gì cũng tốt nhưng hơi quá tiền. Dĩ nhiên, có ai tiền đâu? Có điều con của bọn họ thấy tiền còn hưng phấn hơn cả mèo thấy chuột, chuột thấy gạo nữa.

      Có người hỏi nhà bọn họ thiếu tiền nên tính cách của con mới như thế à? Bọn họ chỉ muốn hỏi ngược lại rằng nhà giàu nhất nước mà thiếu tiền nhà nào có tiền? Người hỏi liền nghẹn họng. Xem ra Ngải Thiển tiền đơn giản là trời sinh, là đam mê.

      Bên trong cái đầu nho của Ngải Thiển luôn luôn nghĩ xem làm cách nào để có nhiều tiền hơn. Hơn nữa chỉ tiền mặt, tuyệt đối cảm thấy hứng thú với những con số thẻ ngân hàng. Lớn trăm, như xu, Ngải Thiển đều coi như nhau. Thú vui lớn nhất trong cuộc sống của Ngải Thiển chính là mình có khả năng vơ vét của cải. Đến thăm căn phòng trữ tiền của Ngải Thiển là biết mười sáu năm nay tiến hành kiếp sống vơ vét của cải ra sao. Trong căn phòng 50 mét vuông, tiền giấy, tiền xu, tiền cổ…chất đống được phân chia rất gọn gàng.

      tuổi chọn đồ vật đoán tương lai, Ngải Thiển coi như thấy những bảo bói đầy bàn, bò thẳng đến bên cạnh ba dấu, duỗi bàn tay bé, lấy ví tiền trong túi quần tây của ba ra, lấy mấy vạn đồng trong ví ra. Lúc này Ngải Thiển cười hài lòng, nhìn tiền mặt cầm nặng tay, đôi mắt to đen láy sáng như sao. Ba mẹ dấu và bạn bè thân thiết đều sững sờ, đây là —— tình với tiền?

      Ba tuổi, Ngải Thiển thu gom toàn bộ phế liệu trong nhà, mang bán được hơn vạn đồng.

      Năm tuổi, Ngải Thiển giải thích cách dễ hiểu: “Chi phiếu, thẻ tín dụng vốn bốn lời đều là mây trôi với bản tiểu thư. Chỉ có tiền mặt mới cho bản tiểu thư cảm giác an toàn.”

      Bảy tuổi, Ngải Thiển giải thích cách dễ hiểu: “Mạng có thể cần nhưng tiền thể cần.” Từ đó, những lời này trở thành châm ngôn sống của .

      …..

      Ngải Thiển cần tài xế đưa đón học, bởi vì cho rằng làm thế bỏ qua rất nhiều cơ hội vơ vét của cải. đạp chiếc xe đạp màu hồng, dọc theo đường , đôi mắt sáng của ngừng tìm kiếm mặt đất. Xe đạp nhàng linh hoạt chạy con đường ngoại thành sạch . Sáng sớm, gió thổi bay bay những sợi tóc của Ngải Thiển. mặt đường sạch hề có vật bỏ nào.

      Đột nhiên, Ngải Thiển thắng gấp xe lại. Đôi mắt to đen láy còn sáng rỡ hơn cả ánh mặt trời sớm mai. Nhìn theo tầm mắt , cẩn thận tìm tòi lát mới thấy được trong kẽ hở ở ven đường phía đối diện có tờ tiền màu đỏ phát sáng. Dưới ánh sáng mặt trời, số “100” tờ tiền màu đỏ cực kỳ bắt mắt, tỏa sáng rực rỡ trong mắt Ngải Thiển.

      Ngải Thiển bỏ xe đạp lại, chạy nhanh về phía tờ tiền. Mới chạy đến giữa đường chiếc xe đạp lao nhanh qua, cuốn theo cơn gió, tờ tiền 100 đồng liền bay theo. Mắt thấy tờ tiền bay tới chỗ khác, Ngải Thiển vừa đuổi theo vừa mắng to đầy tức giận: “ xe mà mở to mắt ra à? thấy mặt đất có tiền sao?”

      Thiếu niên xe đạp chỉ để lại cho Ngải Thiển cơn gió.

      Rốt cuộc, tờ tiền 100 đồng bay tới giữa đường dừng lại. Ngải Thiển đuổi theo, cúi xuống nhặt lên. nhàng thổi bụi dính tờ tiền, hai tay kéo , vuốt phẳng nó. Lúc này mới cười hài lòng, đứng dậy, định quay lại lấy xe của mình. Nhưng vừa quay người lại chỉ thấy chiếc xe thể thao màu đỏ lao về phía mình. Tốc độ đó…

      Ngải Thiển chỉ mơ hồ nghe được giọng đầy hoảng sợ của ai đó: “Tránh ra mau, tránh ra mau….”

      “Mạng có thể cần nhưng thể cần tiền.” Ngải Thiển làm đúng như châm ngôn sống của mình. Cuối cùng vì tờ tiền mệnh giá trăm đồng mà tạm biệt tính mạng hoa quý của mình.
      ……..

      con đường Lâm Lập có rất nhiều tửu quán. Đường cái rộng rãi phồn hoa, bên tai dứt tiếng rao bán của các tiểu thương. Mùi thơm tản ra từ tửu quán ra đường lớn, khiến con sâu tham ăn trong lòng người đường ngọ nguậy.

      Mọi người đường đều mặc hoa phục cẩm y. Trong ngõ của con đường có đứa trẻ ăn mày gầy yếu lẳng lặng nằm mặt đất, hai mắt nhắm chặt. Mái tóc nó rối bời,
      bộ quần áo rách rưới nhận ra hình dạng ban đầu, đủ che thân thể nho . da thịt lộ ra chỗ xanh chỗ tím, thấy chỗ nào lành lặn. Bên cạnh đứa trẻ là cái chén vỡ dính đầy bùn đất, trong chén trống . Nhìn dáng vẻ liền biết nó là đứa trẻ thường xuyên bị ăn hiếp. Nhưng ai dừng lại nhìn nó cái khi ngang qua.

      Thời gian từ từ trôi , hoàng hôn phủ xuống, đường phố phồn hoa thay đổi bộ mặt khác.

      Ánh sáng mặt trời yếu ớt lặng lẽ chiếu vào người đứa trẻ ăn xin, tỏa ra vòng sáng. Hai mắt nhắm chặt của đứa trẻ đột nhiên mở ra. Đôi mắt dưới mái tóc rối bù sáng như sao, mang theo chút mơ hồ.

      “Có chuyện gì vậy?” Đứa trẻ ngồi dậy, mơ hồ quan sát hoàn cảnh xa lạ bốn phía.

      Cúi đầu nhìn, nó liền hét lên, bật lên từ đất như con cá chép, “Có chuyện gì vậy? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao mình lại biến thành thế này?” người đứa trẻ là vải rách, vừa nhảy, vừa la hét đầy hoảng sợ.

      Chợt có người ngang qua, nhìn đứa trẻ đầy khinh thường.

      Đứa trẻ để ý tới ánh mắt xung quanh mà vẫn kêu la như cũ. “Trời ạ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? phải là mình nhặt tờ trăm, sau đó bị xe tông sao? Bây giờ phải làm thế nào? Mình phải sống sao đây? Lại còn biến thành bộ dạng này nữa chứ.” Nhặt tờ trăm? Bị xe tông? sai, đứa trẻ ăn xin này chính là Ngải Thiển – người vì nhặt tờ trăm mà bị xe tông.

      người Ngải Thiển là bộ quần áo rách nát, cánh tay đầy những vết tím bầm cũ có mới có, đáy lòng cảm thấy bất lực. Rốt cuộc, Ngải Thiển nhảy nữa, lại gần vách tường bên cạnh, định để mình bình tĩnh chút.

      Ngải Thiển dựa lưng vào vách tường, đôi tay mềm nhũn rũ xuống hai bên. còn kích động nữa, trong đại não bỗng có đống tin tức lớn nhảy ra, tiếng “Ong ong” khiến đầu như nổ tung. Ngải Thiển thử kiềm chế, tiếp nhận tin tức truyền tới từ đại não từng chút .

      cố gắng tiếp nhận tin tức lộn xộn từ đại não bỗng phía trước có sáu, bảy tên ăn xin vây lại, cách khoảng trượng dừng lại, mặt đầy hoảng sợ mà nhìn .

      Những tên ăn xin này đều ăn mặc rách rưới, tay trái cầm cái chén vỡ, tay phải cầm cành trúc. Tên ăn xin đứng giữa chừng 20 tuổi, vóc người gầy, khuôn mặt gầy nhom bẩn thỉu, đôi mắt hạt đậu tràn đầy hoảng sợ. Tên ăn xin gầy trơ xương giơ cành trúc chỉ vào Ngải Thiển, giọng run rẩy: “Đồ ma tinh này, mày… phải mày chết à? Sao…sao lại còn sống?”

      Ngải Thiển mờ mịt nhìn bọn ăn xin, là có chuyện gì. Thân thể run lên cách khó hiểu, tâm trạng sợ hãi kiềm chế được lan ra, trong dần dần lên đoạn ngắn. đám ăn xin điên cuồng mắng đứa trẻ ăn xin: “Ma tinh, mày là đồ ma tinh.” Tay vẫn ngừng quây đánh đứa trẻ ăn xin.

      Chuyện gì vậy? Ngải Thiển rất sợ hãi. Đoạn ngắn dần ra trong đầu là sao? Đoạn này tựa như là trí nhớ. Sao lại có? Bọn ăn xin trước mắt có chuyện gì vậy? Sao lại mắng mình là ma tinh? Còn gì mà sao còn sống?

      “Lão đại, bây giờ phải làm sao?” tên ăn xin thấp bé bên cạnh run lẩy bẩy, giọng hỏi tên ăn xin gầy nhom.

      Tên ăn xin gầy nhom nhìn chằm chằm Ngải Thiển lúc lâu, trả lời tên ăn xin thấp. còn hoảng sợ nữa, thậm chí còn nở nụ cười đắc ý: “ sao. Tuy nó còn sống nhưng vẫn rất sợ chúng ta, đừng lo. Nếu còn sống chúng ta khiến nó chết lần nữa là được.”

      Tên ăn xin thấp bé nghe tên ăn xin gầy nhom thế cũng chầm chậm ổn định tâm trạng lại, cẩn thận đánh giá Ngải Thiển. Thấy thân thể Ngải Thiển run lên ngừng, mặt là sợ hãi che giấu được, liền tin lời tên ăn xin gầy nhom. Đứa trẻ này vẫn sợ bọn chúng, bởi vì sống lại mà thay đổi.

      Đột nhiên tên ăn xin gầy nhom giơ tay lên, ra hiệu với những tên ăn xin khác. Những tên còn lại hiểu ý, ùa lên trước. Ngải Thiển còn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra bị trận mưa nắm đấm giáng lên thân thể bé . chưa từng chịu đau đớn như thế. Mười sáu năm sống đời đều lớn lên từ trong nhà kính, chưa hề cầm cái gì nặng, sao có thể chịu được hành hạ như thế. bao lâu sau cảm thấy mình sắp chịu nổi. Nắm đấm độc ác rơi vào người khiến toàn thân đau đớn. Ngải Thiển nhắm mắt lại, giãy giụa vô ích mà nhận lấy những cú đấm nhưng vẫn kiên cường để mình ngã xuống.

      Lúc Ngải Thiển sắp ngất bọn ăn xin bỗng dừng động tác lại. Hồi lâu thấy nắm đấm rơi xuống người, Ngải Thiển khỏi kinh ngạc, mở mắt ra. thấy bọn chúng đứng thẳng, ánh mắt dại ra nhìn phía trước. Nhìn theo tầm mắt bọn chúng, Ngải Thiển cũng kinh ngạc.
      Last edited: 27/9/14
      honglakKem Đá thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ✤Chương 02✤: Cuộc gặp gỡ ban đầu cẩu huyết


      người mặc áo xanh đẩy xe lăn bằng gỗ đứng cách Ngải Thiển trượng. Điều này có gì đáng ngạc nhiên. Điều khiến người ta ngạc nhiên là nam tử ngồi xe lăn cơ. mặc trường sam trắng như tuyết, làn da trắng như tuyết, tóc đen dài như mực buông xõa, buộc bằng bất cứ thứ gì. Vài lọn tóc buông xuống ngực làm tôn lên màu trắng của trường sam. Khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ như được thần thánh ưu ái. Hàng mi cong dài, mũi cao thẳng, đôi môi hồng hào sáng bóng, đôi mắt xinh đẹp chứa dịu dàng thản nhiên, tựa như nhìn tất cả mọi vật nhưng lại như tất cả đều lọt vào đôi mắt ấy. Đôi tay được tay áo dài che , đôi chân cũng bị vạt áo che khuất, ngồi im giữa xe lăn màu đỏ, cao quý như thần, thanh nhã như tiên giáng trần.

      Người áo xanh đứng sau lưng khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt thanh tú, nhìn bọn ăn xin chằm chằm.

      “Sao các đệ lại ăn hiếp người khác thế?” Nam tử lên tiếng, giọng thanh nhã như ngọc như người vậy. Trong giọng ấy chứa sức mạnh ai hiểu được, dường như tất cả những gì xấu xa khi thấy đều phải xấu hổ mà bỏ trốn.

      Ngải Thiển để ý tới nam tử tóc dài mặc trường sam này tại sao lại phải ngồi xe lăn, mà chỉ thẫn thờ nhìn , nghĩ thầm: “Nếu chụp mấy tấm hình đem bán, chắc chắn kiếm được khoản lớn.” Nhất thời, nàng quên luôn đau đớn người.


      Bọn ăn xin gầy nhom nghe thấy lời của nam tử như tiên giáng trần kia nhao nhao nhìn đầy xấu hổ, biết nên làm gì. Trước mặt tiên nhân, bọn chúng có cảm giác tự thẹn mình dơ bẩn. Lâu sau, tên ăn xin gầy nhom mới dám lên tiếng cách yếu ớt: “Nó là ma tinh, nên bọn đệ mới…” ::
      “Ma tinh?” Đôi mắt thâm thúy của nam tử như tiên giáng trần hơi híp lại, nhắc lại lời nó.

      “Đúng vậy.” Tên ăn xin gầy nhom bỗng đúng lý hợp tình, “Nó là ma tinh. Mười năm trước, chính mắt bọn đệ thấy nó giết con trâu trong nháy mắt.”

      Nam tử nhìn Ngải Thiển. Mười năm trước nàng chỉ mới khoảng 5,6 tuổi mà thôi. Vậy mà có thể giết được con trâu? là có khả năng đặc biệt.

      Ngải Thiển nhìn tên ăn xin, chẳng hiểu tại sao. Giết con trâu mà là ma tinh? Vậy bọn nó giết người là gì? Ma vương à?

      bé có từng gây tổn thương cho người nào chưa? Dù thế nào chăng nữa, bọn đệ đông như vậy lại ăn hiếp bé là sai rồi.” Nam tử khoát tay chặn lời nó lại, với bọn ăn xin, “Các đệ .” Giọng vẫn thanh nhã như ngọc.

      Bọn ăn xin gầy nhom nghe thấy vậy như nhận được lệnh đặc xá, nhấc chân chạy vèo , đến cái bóng cũng kịp thấy.

      Nam tử áo trắng gật đầu với người áo xanh sau lưng. lập tức hiểu ý, đẩy xe lăn về phía Ngải Thiển.

      Tới trước mặt Ngải Thiển, nam tử áo trắng dịu dàng giải thích dễ hiểu với nàng: “ sao.” Dứt lời, phất bàn tay vẫn giấu trong tay áo, luồng ánh sáng màu trắng bao bọc lấy nàng. Ngải Thiển phát ra người mình còn đau nữa. Nàng cúi đầu nhìn thấy vết thương người còn. Chuyện gì xảy ra vậy? Khả năng đặc biệt à? Ngải Thiển trợn to mắt, nhìn nam tử áo trắng bằng ánh mắt thể tin được.

      Nam tử áo trắng khẽ nhếch khóe miệng, ánh mắt nhìn Ngải Thiển càng thêm dịu dàng: “ đau nữa rồi.” Lại bỗng cau mày, “Phải thay quần áo này .” Dứt lời, phất tay phải, luồng ánh sáng trắng thoáng qua, Ngải Thiển lại kinh ngạc đến rớt cằm. A? Này…Quần áo rách rưới người mình còn, thay vào đó là váy dài bằng lụa mỏng màu xanh nhạt. Mái tóc rối bù trở nên mềm mại, phản chiếu ánh sáng mặt trời. Ngải Thiển rất muốn nhìn xem mặt mình bây giờ thế nào. Tất cả trước mắt cho nàng biết có cái gì đó bất thường. Nhưng trong nhất thời nàng biết được đó là gì, chỉ đành nhìn nam tử đẹp như tiên giáng trần bằng ánh mắt ngạc nhiên.

      “Ta là Nguyệt Ca. Tên muội là gì?” Nam tử áo trắng dịu dàng nhìn Ngải Thiển.

      Ngải Thiển ngây ngốc nhìn nam tử áo trắng, : “Ngải Thiển.” Nguyệt Ca? tên là Nguyệt Ca. Cái tên đẹp, xứng với . Nguyệt Ca Nguyệt Ca, Nguyệt dưới Thiển. Bỗng Ngải Thiển nở nụ cười ngốc nghếch. Rồi nàng vỗ mạnh lên đầu mình cái. Mình nghĩ gì vậy? Y như kẻ háo sắc vậy. Cần phải nghĩ xem có thể kiếm được bao nhiêu tiền từ nam tử này mới đúng. Ngải Thiển tự khinh thường mình dưới đáy lòng.

      Nguyệt Ca khẽ nhếch khóe môi nhìn Ngải Thiển. Tiểu tử ăn xin này là đáng , tất cả suy nghĩ đều viết mặt. “Muội có chỗ nào để , phải ?” Đưa tiểu nha đầu này về là ý hay.

      “Vâng.” Đôi môi đỏ mọng của Ngải Thiển hơi cong lên, gật đầu cách vô ý thức.


      “Vậy về với huynh được ?” Nguyệt Ca tiếp.

      “Về với huynh? Về đâu?” Ngải Thiển ngỡ ngàng.

      “Núi Tử Nguyệt.” Nguyệt Ca nhàng ba chữ.

      “Núi Tử Nguyệt? Huynh ở núi à?” Ngải Thiển sững sờ hỏi. Núi Tử Nguyệt ở đâu? Chưa từng nghe thấy. Là khu biệt thự mới khai thác à?

      Nguyệt Ca gì. Ngải Thiển tiếp tục nhìn chằm chằm vào mặt , nhìn mạnh mẽ. Bỗng, nàng nhảy dựng lên, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào Nguyệt Ca với thái độ thể tin được.

      Nguyệt Ca khẽ nhíu mày. Nàng bị cái gì kích thích vậy?

      Đôi môi đỏ mọng của Ngải Thiển khẽ mở rồi khép, thể thốt ra chữ, chỉ mở lớn đôi mắt đen láy. Bây giờ nàng mới biết được bất thường ở đâu. Người này…Sao lại mặc quần áo như diễn viên trong phim cổ trang vậy? Có điều đẹp hơn nam minh tinh nhiều. Còn có…Ngải Thiển nhìn xung quanh, tường đá, nhà gỗ, ngói đỏ, quán , người bán hàng rong…Cảnh tượng thời cổ đại sinh động. Nàng nhìn quần áo cổ đại người mình, vẫn hiểu nó được biến ra từ đâu. Đây là đóng phim à? Nhưng nàng nhớ ràng mình bị tai nạn xe, sau đó liền mất ý thức. Tỉnh lại thấy mình trở thành tên ăn xin, vết thương chồng chất, có cha mẹ bên cạnh. Còn bị bọn ăn xin vây đánh, kêu mình là “Ma tinh, ma tinh…” gì đó. Nỗi đau đớn cực kỳ ràng đó thể là đóng phim được.

      Tất cả cho Ngải Thiển biết rằng mình xuyên như trong tiểu thuyết. Còn nhớ bạn học của mình cả ngày ngâm trong tiểu thuyết xuyên như si như say. Ban đầu mình còn khinh thường họ. Thay vì mơ mộng hão huyền còn bằng nắm lấy thời gian mà kiếm thêm chút tiền của. :
      Bây giờ, Ngải Thiển hiểu chuyện trong truyền thuyết xảy ra với mình nhưng vẫn tiếp nhận nổi thông tin bất ngờ này. Bỗng nàng trợn mắt rồi hôn mê.

      Nguyệt Ca phản ứng nhanh, vung tay áo trắng như tuyết lên liền cuốn Ngải Thiển vào lòng mình. cúi đầu nhìn người đáng trong lòng, cười dịu dàng, : “A Thương, chúng ta về thôi.”

      “Dạ.” Người áo xanh tên là A Thương cung kính chuyển xe lăn, ánh sáng trắng lóe lên, cả người cả xe liền biến mất tại chỗ.
      tart_trung, luongnhu96honglak thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ☺Chương 03☺: Tỉnh giấc mơ là thực


      Núi Tử Nguyệt, trúc xanh lúc lúc , tiên khí bao bọc. Tử Nguyệt Môn là tiên phái đứng đầu tại đây.

      Tòa nhà đỉnh núi nối liền với nhau, tiên khí bao bọc, rất có khí thế của môn phái đứng đầu.

      Ngoại lệ là điện Tử Nguyệt – nơi môn chủ ở - được trang trí cực kỳ đơn giản, mộc mạc.


      Lúc này, Ngải Thiển ngủ yên giường gỗ. Trong đại điện, Tháng Ca vẫn ngồi xe lăn, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười như có như , lẳng lặng nhìn tư thế ngủ đáng của Ngải Thiển.

      Ngải Thiển giấc mơ rất đẹp. Nàng gặp chàng trai đẹp kinh thiên động địa, tiền mặt dán đầy từ xuống dưới. Nàng hưng phấn, chảy nước miêng chạy về phía soái ca.

      Nguyệt Ca nhìn thấy Ngải Thiển nhếch miệng lên, còn có tơ bạc chảy xuống từ khóe miệng. định dùng pháp thuật để bước vào giấc mộng của nàng xem thử nhưng chần chừ mấy giây lại bỏ ý nghĩ đó .

      Ngải Thiển nhào tới bên soái ca, vừa đụng tay vào tờ tiền màu đỏ nó liền thay đổi thành nắm đấm hung thần ác sát, kêu nàng “Tới đây” đầy độc ác. Ngải Thiển hoảng sợ, giật mình ngồi dậy, chưa tỉnh táo lại, đôi mắt hơi mờ mịt.

      Nguyệt Ca yên lặng nhẩm khẩu quyết khiến mình biến mất. Cả đại điện dường như chỉ còn lại mình Ngải Thiển.

      Nàng còn chưa tỉnh lại từ trong giấc mơ đống thông tin ào vào đầu. Nàng có cảm giác mình sắp điên mất. Rốt cuộc là thứ gì? thể nắm bắt được gì cả. Có điều đáy lòng vẫn nghĩ tại sao tiền lại biến thành nắm đấm?

      Đôi mắt Ngải Thiển láo liên, liếc nhìn bốn phía. Tuy đại điện rất cao to rộng rãi nhưng quá đơn giản. Ngoài cái giường gỗ mình nằm ra còn gì nữa. Nàng tìm khắp nơi thấy có thứ gì đáng giá, chỉ có chất liệu của cái giường có vẻ là gỗ đỏ thượng đẳng. Thứ này đáng giá đây. Nàng đánh giá đúng trọng tâm dưới đáy lòng.

      Ngải Thiển đánh giá xong mới ý thức được sao mình lại ở đây? Đại não từ từ vận động bình thường dưới kinh hãi, bắt đầu nhớ lại. Nàng bị xe đâm, tỉnh lại phát ra mình biến thành tên ăn xin, sau đó bị bọn ăn xin đánh, còn mắng nàng là ma tinh. Sau đó nữa, nam tử tên Nguyệt Ca xuất . Sau đó nữa, nàng nghi ngờ mình xuyên , chịu được kích thích nên hôn mê. Sau đó nữa là thấy mình ở đây.

      Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nàng cảm thấy nên cho phép đại não tiếp nhận những thông tin lộn xộn trong đầu. Vì vậy, nàng nhắm mắt lại, học động tác xếp bằng như tivi. Nàng tĩnh tâm, cố gắng gạt bỏ nóng nảy, tiếp nhạn thông tin cao như núi.

      Ngải Thiển có năng lực thích ứng siêu mạnh, có thể tiếp nhận những tình huống ngoài ý muốn. Dĩ nhiên, nàng ngất xỉu là vì quá kích động, chuẩn bị tinh thần.

      Quả nhiên khi nàng tĩnh tâm có thể tiếp nhận thông tin. Nàng thấy rất vui. :

      Lâu sau, đôi môi trắng bệch của Ngải Thiển nhếch lên thành nụ cười ngọt ngào. ra là như thế! Quả đúng là mình xuyên , từ con của người giàu nhất nước trở thành tên ăn xin bé bị ăn hiếp. Vừa rồi, nàng từ trong ký ức của tên ăn xin đó biết được: nàng cũng mười sáu tuổi, có điều dinh dưỡng đủ nên mới có dáng người gầy nhom. Hơn nữa quần áo nàng rách rưới như thế, ai có thể nhìn ra nàng là nữ nhi được?

      Từ khi nàng có trí nhớ là ăn xin, có tên, mọi người gọi nàng là Khất Nhi, những đứa ăn xin khác cũng gọi nàng như vậy. hiểu tại sao nàng lại được người khác thích. Những tên ăn xin khác sợ nàng, luôn mắng nàng là “Ma tinh, tai tinh”, thường ăn hiếp nàng, cướp lấy thức ăn và bạc vụn mà nàng vất vả lắm mới xin được. Người nàng lúc nào lành lặn, vĩnh viễn tím bầm, vết thương cũ vừa khỏi liền có vết thương mới. Ước mơ lớn nhất đời của nàng là được ăn no, được mặc bộ quần áo đẹp.

      Lần này, bọn chúng lại cướp mất khối bạc vụn mà nàng dễ dàng gì mà xin được, còn hành hung nàng trận khiến nàng kiên trì nổi, hồn bay về trời. Vì thế, vừa khéo linh hồn của Ngải Thiển nhập vào người nàng.


      Ngải Thiển nhếch môi cười yếu ớt. Nếu trời cao ban cho mình cơ hội này, để mình nhập vào xác Khất Nhi vậy hãy để nàng thay Khất Nhi sống tốt. Từ đó, Ngải Thiển chính là Khất Nhi, Khất Nhi chính là Ngải Thiển. Cả đời Khất Nhi được bữa cơm no, được mặc thứ gì tạm gọi là quần áo. Hãy để nàng hoàn thành những điều này. Nhất định nàng vơ vét hết của cải trong thiên hạ, trở thành ăn xin giàu có nhất.

      Từ trong ký ức của Khất Nhi, nàng biết đây là triều đại của hoàng triều Hiên Viên, phải chỉ là triều đại cổ đại bình thường. Nơi này có thần tiên, ma chân chính, có tiên pháp, có ma lực. Khó trách trước đó Nguyệt Ca giơ tay lên, dùng thứ gì đó như ma pháp chữa lành vết thương cho nàng. Nghe tiên phái lợi hại nhất là Tử Nguyệt Môn núi Tử Nguyệt. Dường như trước đó nàng nghe Nguyệt Ca muốn mang nàng về núi Tử Nguyệt. Chẳng lẽ Nguyệt Ca là người trong Tử Nguyệt Môn? Ngoài ra, lợi hại nhất Ma tộc là Ma Quân. Ngải Thiển còn muốn tìm thêm trong ký ức nhưng Khất Nhi làm nghề ăn xin luôn bị ăn hiếp, ở góc nho của thế giới có thể biết được bao nhiêu?

      Ngải Thiển thở dài. Được rồi, nàng từ từ tìm hiểu những chuyện còn lại. Xuyên ? Còn xuyên tới thế giới tiên hiệp. Ngải Thiển tương đối bình tĩnh. Nàng chỉ nghĩ rằng —— vậy hẳn là có rất nhiều báu vật rồi, như trong võng du vậy. Chắc là nơi này dùng vàng rồi, còn đắt hơn nhân dân tệ nữa.

      Có điều, chuyện quan trọng trước mắt là phải hiểu mình ở đâu. Nàng thích cái điện tồi tàn này. Nàng duỗi lưng, cúi đầu nhìn mình. Nàng mặc váy áo màu xanh nhạt. Nàng nhéo đùi mình cái, đau quá. Tất cả đều là , phải mơ.

      Xác định điều này xong, Ngải Thiển bỗng nghĩ tới bây giờ trông nàng như thế nào? Đừng Khất Nhi xấu xí nha. Nàng nhìn xung quanh tìm gương dưới căng thẳng. Nàng tới vách tường đại điện, mò mẫm xung quanh, nghĩ rằng có khi nào cứ sờ thế gương ra hay .

      Nguyệt Ca thân nhìn hành động kỳ lạ và vẻ mặt phong phú của Ngải Thiển lúc lâu, cuối cùng giải pháp thuật, ra. “Muội tìm gì đấy?”

      Hai tay sờ vách tường của Ngải Thiển hơi khựng lại. Nàng cứng đờ, xoay người lại: “Sao huynh lại ở đây?” Ngải Thiển thấy Nguyệt Ca đột nhiên xuất trong điện trợn to mắt.

      Nguyệt Ca cười: “Sao ta lại ở đây được? Muội còn chưa cho ta muội tìm gì vậy?”

      “Gương.” Ngải Thiển trả lời thành , bước về phía Nguyệt Ca.

      Gương? Nguyệt Ca hơi nghiêng đầu, giơ tay phải lên, luồng ánh sáng đẹp mắt thoáng qua, trong tay Ngải Thiển liền có cái gương đồng tinh xảo xinh xắn.

      Ngải Thiển có thời gian mà khâm phục pháp thuật của Nguyệt Ca. Nàng nâng gương lên, nhìn dung mạo của mình. Rốt cuộc khuôn mặt mình có thay đổi ? Nàng thể chờ đợi nổi nữa rồi.
      luongnhu96, honglak, hienyg2 others thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      ღChương 04ღ: Kiếp trước kiếp này


      Tuy gương đồng rất mờ nhưng cũng đủ để Ngải Thiển thấy những gì ra trong đó. Nàng đưa mặt lại gần, khuôn mặt liền ra trong gương. Khuôn mặt trái xoan, lông mày cao, đôi mắt đen láy lấp lánh hữu thần tỏa ra ánh sáng lunh linh, tỏa ra sức sống tưởng chừng bao giờ cạn; cái mũi ngọc cao thẳng xinh xắn, đôi môi hơi tái; má lúm đồng tiền khiến lòng người say mê như như hai má. Nàng chỉ cần mỉm cười là như ủ ra mật. Tất cả tạo thành mỹ nhân ngọt ngào hay cười. Dung mạo này phải là chiêu bài của Ngải Thiển nàng sao?

      Ý thức được điều này, Ngải Thiển hưng phấn, quăng gương đồng sang bên, nhảy lên tại chỗ. tốt quá, vẫn là dung mạo của Ngải Thiển. lo là mình phải sống dưới gương mặt của người khác. may là dung mạo của Khất Nhi này giống mình như đúc, nhưng mà sao lại khéo như thế chứ? Khất Nhi này có phải là kiếp trước của mình ? Theo logic, linh hồn nhập vào thân xác người khác giữa bọn họ có chút quan hệ. Có lẽ hợp từ trường, có lẽ có liên quan tới kiếp trước kiếp này. Trước kia mình tin có kiếp trước kiếp này, nhưng sau khi thấy phép thuật vô cùng kì diệu ở đây thể tin được.

      Ngải Thiển kiềm chế được mà tự YY. Có lẽ kiếp trước nàng là người của thế giới này, sau đó dưới cơ duyên xảo hợp, nàng quay về kiếp trước, kết thúc tiền duyên còn dang dở…Sau đó, Ngải Thiển khỏi nhìn về phía Nguyệt Ca.

      Từ đầu tới cuối, Nguyệt Ca vẫn nở nụ cười thản nhiên, dịu dàng nhìn nét mặt thay đổi liên tục của Ngải Thiển.

      Trước mặt Nguyệt Ca, Ngải Thiển khỏi đỏ mặt, lúng túng hỏi: “Đây là đâu?”

      “Núi Tử Nguyệt.” lăn xe về phía Ngải Thiển.

      “Tử Nguyệt Môn?” Ngải Thiển nghiêng đầu, hơi nghi ngờ nhìn Nguyệt Ca. là núi Tử Nguyệt, Tử Nguyệt Môn sao?

      Nguyệt Ca khẽ gật cái đầu xinh đẹp.

      “Vậy…Thân phận của huynh ở Tử Nguyệt Môn là gì?” Ngải Thiển lắc lắc cái đầu , hỏi đầy hưng phấn. Tự đáy lòng, nàng có chút mong đợi, lại có chút sợ hãi cái thế giới mà mình hiểu gì này. Thế giới thần kỳ là điều ai cũng mơ tới nhưng liệu nàng có thích ứng được với nó ?

      “Thân phận gì?” Nguyệt Ca dừng xe lăn lại, cúi đầu, sau khi suy nghĩ rất lâu mới ngẩng đầu lên, : “Bọn họ gọi ta là môn chủ.”

      “Môn chủ?” Ngải Thiển kinh ngạc, chợt nhào về phía Nguyệt Ca nhưng nhào lên người mà khi cách tấc dừng lại: "Huynh huynh là… lão đại của Tử Nguyệt Môn?"

      Quả Ngải Thiển thể tin được, chần chừ mà hỏi.

      Lão đại? Xưng hô này tệ. Nguyệt Ca cười yếu ớt, gật đầu.

      Oa...sao số nàng may thế chứ? Chẳng lẽ đây là định luật khi nữ chính xuyên trong truyền thuyết sao? Vuừa xuyên gặp ngay môn chủ của tiên phái đứng đầu, rất oai nha. Ngải Thiển YY trong lòng, chỉ nghĩ rằng: vậy nhất định huynh ấy có rất nhiều vật báu. Người tu tiên đều coi tiền của là rác rưởi. Như vậy Ngải Thiển nàng — có thể tùy ý vơ vét của cải ? Lấy của họ chút của cải chắc là sao đâu nhỉ? Ừm, được Ngải Thiển lắc đầu ngay sau đó. Tuy nàng thích vơ vét của cải nhưng thích tốn công mà lấy được. Có được quá dễ dàng chẳng có ý nghĩa gì cả.

      Nha đầu này, vẻ mặt có phải quá phong phú ? Nguyệt Ca buồn cười nhìn Ngải Thiển lát lắc đầu, lát lại gật đầu; lát nhướng mày đầy đắc ý, lát lại cau mày khổ sở. Rồi bỗng phát từ khi mình tự tu tiên tới giờ chưa bao giờ có phàm tâm, có thất tình lục dục, hôm nay lại có cảm xúc buồn cười.

      Ngải Thiển thoát khỏi YY của mình đôi mắt đen láy long lanh nhìn Nguyệt Ca chằm chằm, khóe miệng cong lên thành nụ cười, lúm đồng tiền hai má như hoa lê làm say lòng người. "Huynh là tiên hay người?" Môn phái tiên gia rốt cuộc là tu luyện thành tiên rồi hay chỉ là người có nhiều pháp thuật hơn người thường?

      "Tiên." Nguyệt Ca hiểu tại sao Ngải Thiển lại hỏi chuyện này. Sau khi thấy nghi ngờ khỏi dùng pháp thuật để đọc tâm nàng. Nhưng đọc xong lại càng thấy nghi ngờ hơn, ngoài biết linh hồn Ngải Th/ển tới từ dị giới biết thêm được gì. thấy được kiếp trước kiếp này của nàng. Có chuyện gì vậy? Với tu vi của mình, muốn nhìn thấy kiếp trước kiếp này của người phàm là chuyện rất dễ dàng. Sao lại nhìn được của Ngải Thiển? Chẳng lẽ nàng có gì đó đặc biệt ? Như lời của bọn ăn xin kia, nàng là ma tinh? đúng, đó chỉ là lời đồn mà thôi. người Ngải Thiển có chút ma khí nào, sao có thể là ma tinh được.

      Nguyệt Ca mờ mịt.

      “Sao vậy?” Ngải Thiển nghiêng người, nhìn đôi mắt xinh đẹp hơi khép của Nguyệt Ca. Lông mày hơi chau lại.

      sao cả.” Nguyệt Ca thu hồi nghi ngờ, cười nhạt, đáp lời Ngải Thiển.

      Ngải Thiển cũng bối rối, tiếp tục hỏi: “Là tiên chết, già, đúng ?”

      phải, chỉ là quá trình hơi chậm thôi. Ít nhất tiên có thể sống mười vạn năm. Tiên ngàn tuổi bằng người phàm sống năm. cách khác, tiên mà già cần mấy vạn năm.” Nguyệt Ca giải thích. Tiên có tuổi thọ dài hơn người phàm, cho nên họ tưởng tiên là già chết.

      “Sống lâu như vậy có nghĩa gì?” Ngải Thiển xì tiếng, có thái độ ước ao.

      Nguyệt Ca thấy hơi ngoài ý muốn, nhìn Ngải Thiển, là người ai chẳng mong trường sinh bất lão? Sao nha đầu này lại muốn?

      Ngải Thiển cau cái mũi xinh đẹp, : "Tuy thoạt nhìn trường sinh bất lão tệ, nhưng cuộc sống dài dằng dặc, có gì thay đổi rất khô khan. Nếu quả có luân hồi, muội tình nguyện chọn luân hồi. Mỗi lần luân hồi là lần được sống khác , đạo sắc lại giống trước. Đến khi kết thúc đời quên hết những gì xảy ra, sau đó mong đợi luân hồi tiếp. Uống chén canh của Mạnh Bà là có cuộc sống mới. Vậy tốt à?"

      Nguyệt Ca ngạc nhiên nhìn Ngải Thiển, nơi nào đó nơi đáy lòng bị chạm đến. ngờ nha đầu này còn vậy mà có thể nhìn mọi thấu đáo như thế. Nhưng nàng sai. Trường sinh bất lão có gì hay cả. thành tiên được ngàn năm, cho tới bây giờ cuộc sống chưa có bất cứ thay đổi gì. vai là gánh nặng trách nhiệm của môn phái, liên quan đến trăm họ. ra muốn trông nom trăm họ gì cả. cũng chẳng có lòng từ bi.

      Thấy Nguyệt Ca nhìn nàng đầy ngờ, Ngải Thiển lặng lẽ lè lưỡi. ra nàng đâu có vĩ đại thế. Nàng thích thành tiên, mong được luân hồi là bởi vì mấy vạn năm dài dằng dặc, của cải của thiên hạ này sớm bị nàng vơ vét hết, những ngày còn lại nàng biết làm gì? Chẳng phải là nhàm chán mà chết vì có động lực sao? Nếu luân hồi, nàng quên kiếp trước. Mỗi lần sống vơ vét của cải biết mệt. Vài chục năm là đủ rồi, càng ngắn càng nhiều màu sắc.

      Đôi mắt của Ngải Thiển xoay tròn, nhìn Nguyệt Ca ngồi xe lăn, đột nhiên nghĩ tới vấn đề. Tại sao lại phải ngồi xe lăn? thấy đứng lên lần nào. Nghĩ như vậy, nàng liền bật thốt lên câu hỏi: “Sao huynh lại ngồi xe lăn? Đứng được sao?"
      Last edited: 30/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :