1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Doanh Trưởng, Bắn Một Phát - Thư Dứu Full 65c Sắp có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,824
      DOANH TRƯỞNG, BẮN PHÁT
      [​IMG]

      Tác giả: Thư Dứu

      Thể loại: quân nhân, hài, sủng, HE

      Số chương: 65

      Converter: ngocquynh520

      Editor: Băng Châu


      Giới thiệu:

      Bức nút áo, xe trang phục, ra cũng là hành động gợi tình!

      Đáng tiếc, vị đồng chí doanh trưởng nào đó lại cảm thấy như vậy: “Phá hư tài sản riêng, tội . Thư Yểu Nhiên, em xem, em bồi thường tổn thất cho thế nào đây?”

      chẳng hề để ý, tiếp tục cởi áo sơ mi của : “Em lấy thân mình bồi thường cho !”
      ----------------------
      Sáng sớm đau lưng, tức giận đấm vào giường: “ chờ đó cho em, lần sau nhất định phải đổi lại là khóc lóc cầu xin em tha cho! Em luôn lời giữ lời, bao giờ láo!”

      Kỷ Ngân Viễn mỉm cười: “Em láo rồi đấy.”

      { nhàng ấm áp 1 VS 1 – lính đặc chủng quân VS nhiếp ảnh gia đáng }

      Nhân vật chính: Thư Yểu Nhiên, Kỷ Ngân Viễn.
      Last edited by a moderator: 16/4/15
      milktruyenky, lion3012, Thỏ Opbi7 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,824
      Editor: Băng Châu
      -------

      >>>>> Chương 1 <<<<<


      Thư Yểu Nhiên ôm chiếc máy chụp ảnh quý của mình đá phăng cửa phòng doanh trưởng. hùng hùng hổ hổ vỗ mạnh lên bàn công tác “Doanh trưởng Kỷ, sao cho em biết hôm nay đoàn lính dù 127 có buổi huấn luyện quân !”

      Người đàn ông ngồi phía sau bàn thèm ngẩng đầu, tay cũng ngừng viết: “Gõ cửa trước khi vào phòng là phép lịch tối thiểu, mặt khác, muốn hỏi trước tiên phải ‘Báo cáo’.”

      !”

      “Gọi nhầm rồi, phải giọi là ‘Trưởng quan’.”

      — f*ck!

      Thư Yểu Nhiên tức giận cực kỳ, suýt nữa đập ngay chiếc máy chụp ảnh của mình vào ót ta. Trưởng quan cái khỉ khô, đến đây là để công tác, có phải là lính của ta đâu cơ chứ, chẳng lẽ còn phải cúi đầu đứng nghiêm chào doanh trưởng nữa à?

      Nằm mơ !

      Thư Yểu Nhiên là nhiếp ảnh gia mới của toàn soạn báo quân của thành phố này. Để có thể chụp được tư thế oai hùng của binh lính quân lúc huấn luyện làm đầu đề cho tờ báo, ngày nào cũng phải đến doanh trại bộ đội. Lâu lắm mới có buổi huấn luyện nhảy dù, thế mà lại chẳng có ai báo cho để bây giờ bỏ lỡ mất rồi.

      — hừ, bao giờ thừa nhận mình lỡ buổi huấn luyện này bởi vì ghét ai đó mà chịu tiếp điện thoại của ta!

      “Doanh trưởng Kỷ, bao giờ mới có buổi huấn luyện tiếp theo!” Thời gian qua chẳng bao giờ lấy lại được, vấn đề bây giờ là làm thế nào có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được đây.

      Kỷ Ngân Viễn cúi đầu, cổ , cái yết hầu gợi cảm trượt lên trượt xuống “Đây là bí mật quân , thể tiết lộ.”

      “Hả?!” trợn trừng mắt, thể tin vào tai mình “Thời gian huấn luyện mà cũng là bí mật quân à?”

      “Sao số lần toilet, căn tin có bao nhiêu cái bánh bao, bao nhiêu chén cháo trắng cũng là bí mật quân ?!” Có nhầm đấy, người này nghiêm trọng hóa vấn đề lên rồi!

      Ngòi bút giấy hơi ngừng lại, Kỷ Ngân Viễn thở dài hơi: “Đồng chí Thư, tái phạm cùng lỗi bị nhốt đấy.”

      Đừng có dùng cái giọng tiếc hận này chuyện với tôi!

      Thư Yểu Nhiên nắm chặt bàn tay, giọng điệu bắt đầu tốt: “Doanh trưởng kỷ, lúc trước chính mồm đồng ý cho tôi quay chụp, thế mà bây giờ lại cho tôi biết, đổi ý rồi hả?”

      Kỷ Ngân Viễn nhíu mày, đan tay lại để lên bàn: “Tôi cho em cơ hội, có nắm được hay là việc của em. Buổi huấn luyện chỉ để rèn luyện tính nhẫn nại và kiên trì mà nó còn để thử thách sức phán đoán khi họ gặp được quân cứu viện.”

      đống đạo lý đổ ập xuống đầu Thư Yểu Nhiên làm có hơi choáng váng, gì cơ, tự nhiên lại đứng đắn như vậy làm gì!

      Thấy nghẹn lời, bên môi lên nét cười mà người ta khó có thể nhận biết: “ Lúc chấp hành nhiệm vụ, thể chờ riêng người vắng mặt được. Người có công tác chạy đua với thời gian như em chắc chắn phải biết bốn chữ ‘Tranh thủ thời gian’ đúng .”

      “…………..Thế nhiệm vụ mà toàn soạn gia cho em biết làm thế nào?” Có lẽ hoàn toàn bị thuyết phục, giọng cũng mềm hẳn ra.

      “Hãy đợi lần huấn luyện sau .” khẽ ngả về sau, tìm tư thế thoải mái nhất rồi dựa lưng vào ghế “Vẫn là câu đó, có nắm được cơ hội hay đều phụ thuộc vào em.”

      “Vậy thời gian của buổi huấn luyện tới…”

      “…” gì, chỉ nhìn nàng rồi cười nụ cười đầy ý tứ.

      Tháng bảy nóng bức, mặt trời chói chang, chỉ ngọn gió thổi qua thôi mà cũng mang theo đầy nhiệt năng. sân huấn luyện, đám binh lính thi hành buổi huấn luyện đặc biệt chạy vượt rào 400m, chạy cọc, chui lưới sắt, trèo tường… mặt ai cũng đều lấm đầy tro bụi, tay chân xướt xát hết cả.

      Ở phía xa xa, có đoàn máy bay vù vù bay . lát sau, trận khói hoa màu trắng nở rộ trong gió. Đây cũng là hạng mục huấn luyện của lính hàng , nhảy dù từ độ cao mấy trăm mét. Thư Yểu Nhiên đứng sân tập. chuẩn bị tiêu cự tốt rồi, ‘tách, tách’ tiếng chụp ảnh ngừng vang. Chỉ tiếc rằng đứng xa quá, thể thấy được tinh thần hăng hái bừng bừng kia. Nhìn những chấm li ti tấm ảnh, rối rắm ôm lấy đầu mình, chỉ hận thể đập cái máy ảnh nhát lên ót mình.

      Chỉ vài ngày nữa thôi phải nộp bài rồi, lấy đâu ra ảnh chụp huấn luyện của binh lính hàng đây? lại, đều do tên Kỷ Ngân Viễn chết tiệt kia hết!
      nhiều lý do đường hoàng như vậy cũng chỉ là để lừa mà thôi, chẳng có tính khả thi nào hết!

      Lòng ngừng gào thét bỗng nhiên bị ai đó vỗ đầu. Theo bản năng giơ tay lên tát bị ngăn lại, rồi sau đó thanh cười quen thuộc của người đàn ông nào đó vang lên: “Ơ ơ, chụp còn ngồi đấy làm gì, nhận ra tầm quan trọng của mặt đất rồi hả?”

      Người đàn ông trước mặt mặc bộ quân trang màu đất, nụ cười của trông chói lòa hơn cả ánh mặt trời.

      “Mục Thiếu Liên!” bị kéo mạnh đến suýt ngã vào lòng . Tức giận, mắng to: “ phải huấn luyện dã ngoại rồi à, sao mới có mấy ngày mà lăn về đây rồi!”

      Mục Thiếu Liên là đàn khóa của Thư Yểu Nhiên thời đại học. Mặc dù quan hệ của hai người luôn rất tốt, nhưng trong hai người luôn bị người kia làm tức chết.
      Chỉ bàn tay thôi cũng có thể dễ dàng nắm chặt cả hai cái cổ tay xinh xắn của . cà lơ phất phơ nhướng mày “ quen suốt ngày nghe em lắm lời bên tai rồi, giờ nghe được lại thấy quen, thế nên mới phải nhanh chóng chạy về đây.”

      mới lắm lời!” Chỉ cần đụng đến lại mất bình tĩnh. Thế rồi nhấc chân đá vào chân . Thế mà ta cũng dám người con trẻ trung phơi phới như đây là lắm lời à, muốn bị đánh đây mà?!

      “Nhóc con nhà mình đúng là lắm lời .” Mục Thiếu Liên linh hoạt tránh cái chân của , trong nét cười có chứa ung dung nhàn tản “Con ngoan, nghe lời, về ba nấu cơm ngon cho con ăn.”

      “Mục! Thiếu! Liên! Cha tôi mà có hơn 20 tuổi thôi hả!” léo nhéo đuổi theo sau , khiến cho các binh sĩ ở đây đều quay đầu nhìn lại. Lúc hai người đùa giỡn bỗng có cậu lính trẻ chạy tới, đứng nghiêm tại chỗ làm động tác chào: “Doanh trưởng Mục, có nhiệm vụ.”

      Mục Thiếu Liên vừa dừng lại Thư Yểu Nhiên đập ngay nhát vào gáy . Cậu lính kia giả bộ thấy gì, tiếp: “Hạng mục cứu viện dưới nước cho đoàn lính dù 127 là do đoàn ta đảm nhiệm.”

      Mục Thiếu Liên chau mày. Nếu nhớ lầm hạng mục huấn luyện này chiều nay mới diễn ra. Đoàn của vừa mới hoàn thành cuộc huấn luyện dã ngoại sinh tồn, chưa kịp nghỉ ngơi gì, sao lại có thêm nhiệm vụ nữa: “Đoàn trưởng chỉ thị?”

      Thư Yểu Nhiên cười to, thấy mình đánh trúng được thấy có thành tựu vô cùng, cơn bực mà Kỷ Ngân Viễn gây ra cho cũng như bị cơn gió thổi . chống nạnh, đắc ý với Mục Thiếu Liên: “Còn em lắm mồm hả, bị trừng phạt rồi đấy.”

      Đây là lần đầu tiên cậu lính kia thấy có người cả gan năng kiêu ngạo trước mặt Mục Thiếu Liên như vậy, cậu khỏi tò mò nhìn : “ phải, là doanh trưởng Kỷ chủ động xin, đoàn trưởng phê duyệt, chúng ta phải xuất phát ngay.”

      Hả? Thư Yểu Nhiên bị câu này cuốn hút: “ tiểu đoàn 127 là của Kỷ Ngân Viễn à?”

      Mục Thiếu Liên gật đầu, chậc tiếng, hỏi dò “Em biết ta à?”

      lại tức, quay phắt mặt “Em biết ta đâu!” Ai thèm quen với loại người hèn hạ luôn dối lừa người khác kia chứ!

      phủi tay về phía bên ngoài sân huấn luyện, cũng thèm quay đầu lại “Em đây.”

      Hừ, dù sao chỉ cần có liên quan đến Kỷ Ngân Viễn chẳng có chuyện gì hay ho cho mà xem.

      Cậu lính trẻ nhìn bóng xa mà lòng còn đầy mê mang: “Thế rốt cuộc ấy có biết doanh trưởng Kỷ nhỉ.”

      Nếu quen, sao mặt lại rầu rĩ thế kia, nếu như quen… vì sao lại quen chứ.

      Mục Thiếu Liên vỗ ngay cái vào ót cậu lính, cười mắng: “Chỉ biết nghĩ linh tinh, báo cho mọi người chuẩn bị sẵn sàng , 10 phút sau tập hợp tại sân huấn luyện.”

      !” Cậu lính trẻ đứng nghiêm, giọng cực kì nghiêm túc.

      Mục Thiếu Liên ngẩng đầu về phía chiếc cửa sổ ở lầu hai khu kí túc xá. Chiếc cửa sổ đó giờ này mở rộng, tấm rèm mỏng phất phơ theo làn gió, có bóng dáng cao to của người đàn ông nào đó đứng phía sau.

      Editor: Băng Châu
      --------

      >>>>> Chương 2 <<<<<


      !” Cậu lính trẻ đứng nghiêm, giọng cực kì nghiêm túc. Mục Thiếu Liên ngẩng đầu về phía chiếc cửa sổ ở lầu hai khu kí túc xá. Chiếc cửa sổ đó giờ này mở rộng, tấm rèm mỏng phất phơ theo làn gió, có bóng dáng cao to của người đàn ông nào đó đứng phía sau.

      Đó là……………..

      Đôi mắt sắc bén mãnh liệt, khẽ nheo lại.

      Màn đêm buông xuống cũng chính là lúc cuộc sống về đêm của thành phố S bắt đầu.

      Yểu Nhiên ngồi trong quán thức ăn lề đường, khí phách uống cạn cả ly bia.

      ―― Ậc.

      nấc cái, chỉ cảm thấy khắp người nhàng dễ chịu!

      Diệp Tống Tống từ từ nhai đâu phộng, liếc với vẻ khinh bỉ : “ hiểu nổi sao Mục Thiếu Liên có thể chịu được cậu.”

      có nhà cửa đàng hoàng vậy mà lại giống như tên đàn ông say rượu, trước mặt nhiều người lại biết giữ hình tượng!

      “Này này, ai muốn ta nhịn.” Vẻ mặt vui sướng của Yểu Nhiên nhanh chóng biến thành vẻ mặt thối tha, đặt mạnh ly thủy tinh xuống bàn. Loại người khi nhìn ra bản chất của muốn quen nữa đây cũng chẳng thèm!

      Diệp Tống Tống hừ lạnh, lười cải cọ với : “Gần đây cậu bận rộn cái gì, hên là chúng ta ở chung nhà mà đến cọng lông của cậu mình cũng thấy.”

      Vẻ mặt uất ức rót đầy ly bia: “Cấp có nhiệm vụ, nhưng khiến mình mệt chết.” Bận rộn chạy tới chạy lui theo dõi hơn 10 ngày, kết quả lại là công dã tràng! đến chuyện này càng bực bội, mặc kệ là người đàn ông của nhân dân giải phóng quân, doanh trưởng bộ đội đặc chủng quân gì đó đều làm giận tê tái!

      Diệp Tống Tống cắn đầu đũa, đoạt lấy chai bia trong tay : “Trong bụng cậu miếng thức ăn cũng có còn ở đó uống cho nhiều, muốn làm thủng bao tử mình hả!”

      và Yểu Nhiên là bạn từ , lại còn học y nên theo bản năng rất nhạy cảm với mấy chuyện này. Gắp đống thức ăn vào chén cho , Diệp Tống Tống ra lệnh: “Ăn.”

      Yểu Nhiên gắp lên cọng đậu hói: “Tống Tống, có ai với cậu là cậu rất thích hợp làm bác sĩ chưa?” Đầu tiên là tính phòng bệnh quá mạnh mẽ.

      Diệp Tống Tống nhíu mày: “Rất nhiều người như vậy.” cầm ly bia lên cũng thèm cụng ly uống luôn, giọng nhàn nhạt: “Tự mình cũng thấy như vậy.”

      “…………..”Tống Tống cậu thắng. Mặt cô囧, ăn hết toàn bộ thức ăn trong chén.

      Chủ đề chuyện giữa hai người con vĩnh viễn là có giới hạn, mà chủ đề về đàn ông luôn đứng hàng đầu tiên.

      “Mấy ngày trước mình gặp lớp trưởng thời đại học, chậc chậc cũng khá giỏi, vào bộ đội cũng là đoàn trưởng.” Yểu Nhiên đặt tay lên vai Diệp Tống Tống, ngửa mặt sụt sùi: “Quân đội là nơi tốt, những người đàn ông trong đó mới là đàn ông đích thực.”

      “Giống như Mục Thiếu Liên của cậu?”

      “Đừng xúc phạm chữ <người đàn ông> thần thánh này được !” nổi giận, tên Mục Thiếu Liên kia ràng vào hàng ngũ trung niên rồi mà còn mắc chứng ảo tưởng 20 nghiêm trọng!

      “Thần Thánh?” Diệp Tống Tống cười nhạo, giơ khủy tay huých vào người : “Giải thích cho mình chút, cái gì gọi là……….thần thánh?”

      “Chiều cao đủ cao, khuôn mặt đủ nhìn, tính tình đủ tốt, chủ yếu nhất là…………” lặng lẽ cười, hạ giọng : “Thân thể đủ mạnh!”

      Diệp Tống Tống híp mắt, nhìn bằng ánh mắt thâm sâu.

      cũng híp mắt, đáy mắt tỏa ra tia sáng chói lóa.

      ―― bụp

      Lúc này có tiếng đóng cửa xe lại từ phía sau.

      người đàn ông mặc quân trang màu xanh xám của quân chậm rãi mà vững vàng đến bàn của họ, tầm mắt dừng lại người Yểu Nhiên ra tia sáng đặc biệt rồi tan biến .

      “Kỷ……………Kỷ………..”Diệp Tống Tống mở to miệng, ly thủy tinh trong tay rơi xuống đất khi nào cũng biết.

      Kỷ Ngân Viễn ngồi xuống bên cạnh Yểu Nhiên, chầm chẩm ngẩng đầu, đụng phải đáy mắt bình tĩnh của .

      “Kỷ Ngân Viễn?” xoa hai mắt của mình, nhưng vẫn là người đàn ông này. Bây giờ phải ở trong quân đội mà, sao lại còn thấy người đàn ông này?!

      Dường như nhìn ra được nghi ngờ của , Kỷ Ngân Viễn tốt bụng giúp chắc chắn: “Là tôi, phải giả.”

      Giọng của nhàn nhạt, mặt vẻ lạnh lùng, nhưng lại khiến cho Diệp Tống Tống như đứng đống lửa ngồi đống than, nhìn ra hai người giống như quen biết nhau nên tay chân luống cuống đứng dậy : “Tôi gọi món ăn.”

      “Sao lại ở đây?” Hiển nhiên là quên chuyện thoải mái lúc sáng, chỉ cảm thấy hoàn cảnh nơi này hợp với bộ quân trang mặc người .

      xe nhìn thấy em nên bước xuống chào hỏi.” tự nhiên cầm lấy chén đũa của , gắp miếng rau cho vào miệng.

      “…………. đây là tới chào hỏi sao?”

      “Uhm.” uống ngụm bia, tiếp tục tự nhiên dùng chén của . Yểu Nhiên nhịn được nữa, đoạt lấy cái chén: “Chào hỏi xong rồi có thể .”

      Ngừng lại động tác nhai nuốt, Kỷ Ngân Viễn đưa mắt nhìn .

      Ưm…….Đột nhiên cảm thấy căng thẳng, đột nhiên phát khí thế của người đàn ông này quá mạnh mẽ, chưa lên tiếng mà cũng khiến sợ rồi.

      Cũng may chỉ giây sau nhìn nữa, nghiêm túc uống canh, cầm lấy nửa chai bia còn lại uống cạn chai rồi thở phào nhõm.

      “Thư Yểu Nhiên, em rất muốn biết thời gian huấn luyện của đoàn lính dù?” Kỷ Ngân Viễn cầm chén lên, giọng nhàng giống như thảo luận những món ăn trong bữa cơm này có hợp khẩu vị hay .

      phải doanh trưởng đại nhân , đó là bí mật quân thể tiết lộ à!”
      tức giận trợn trắng mắt nhìn , thấy chai bia vừa mới khui liền muốn uống. Đáng ghét, vậy mà còn bị thuyết phục bởi cái đạo lý lớn kia của , cho rằng bản thân mình cố tình gây !

      giơ tay che miệng chai.

      “Này!”

      “Tôi có thể cho em biết, chỉ là…………..” khẽ nhếch miệng, nụ cười của phảng phất như làn gió mát, lướt qua làm mất hồn bay theo làn gió đó.

      Yểu Nhiên cảm giác có gì đó đúng.

      Tại sao Kỷ Ngân Viễn kêu lên xe lên?

      Ánh sáng ngoài cửa xe sáng tối lưng chừng, giống như nước chảy thanh lọc khắp người, Yểu Nhiên nhìn con đường vắng vẻ bên ngoài, bất đắc dĩ : “Doanh trưởng Kỷ, cần phải chạy nhanh lên chút.”

      ―― người đàn ông này phải là muốn dẫn đến nơi vắng vẻ có người đánh trận chứ?!

      Kỷ Ngân Viễn cho xe quẹo trái, liếc nhìn qua kính chiếu hậu: “Tốc độ cao nên đường này.” Giọng lành lạnh, chẳng biết tại sao lại có chút tiếc hận: “Em ở thành phố S này hai mươi mấy năm ngay cả con đường mà cũng nhận ra được?”

      “…………” trán nổi gân xanh, rất muốn cầm chiếc giày lên đánh . mới biết đường!

      Cả hai người cứ như vậy mà im lặng , nhìn hoàn cảnh xung quanh, hình như là tới đơn vị đại đội đặc chủng ở vùng ngoại ô, trong đầu lên tia sáng kinh ngạc: “Đoàn lính dù có huấn luyện?”

      “Xem ra em cũng quá ngốc.” Khóe môi nhếch lên, ánh mắt liếc nhìn vui vẻ lấy máy chụp hình trong túi ra: “Chỉ là phải huấn luyện, là diễn tập quân .”

      Động tác ngừng lại, trong lòng càng vui vẻ. Cái này ràng là mạnh mẽ hơn mà, diễn tập quân , ba bốn tháng mới tiến hành lần.

      Xem ra…………cơ hội của cuối cùng cũng đến rồi!

      Chiếc xe việt dã dừng lại trước cửa quân khu đoàn đại đội đặc chủng thành phố S, Kỷ Ngân Viễn xuống xe, nhanh chóng đóng cửa xe, Yểu Nhiên cầm máy chụp hình theo sau , được mấy bước thấy mấy người mặc đồ rằn rì chạy tới đây, bước chân Kỷ Ngân Viễn cũng dừng lại, ném chìa khóa xe cho người đầu, ra lệnh: “Lập tức lên đường.”

      Editor: Băng Châu
      ----------

      >>>>> Chương 3 <<<<<


      Địa điểm diễn tập lần này được tổ chức tại khu vực ven sông Giang, hai bên vách núi bao vây hiểm trở tạo thành đường cong uốn lượn, Yểu Nhiên ngồi chiếc xe quân dụng cùng với đoàn lính dù, vừa tới nơi điện thoại reo lên, nhảy xuống xe, tay đè lại mái tóc bị gió thổi bay tay nhấn nút trả lời: “Alo…………”

      “Sáu giờ sau đại đội có cuộc diễn tập tại ven sông Giang, nhân viên hậu trường lên đường, tôi quan tâm bây giờ ở đâu, tôi chỉ cần biết khi mọi người tới nơi phải có mặt ở đó!” Giọng to lớn tổng biên tập tòa soạn báo quân vang dội bên đầu bên kia còn kèm theo tiếng kèn inh ỏi.

      ―― Ồn ào chết mất.

      Yểu Nhiên che lỗ tai lại, cố gắng nghe xem đối phương cái gì: “Tôi theo đoàn quân đến sông Giang rồi, hình như nơi mọi người đóng quân là khu vực bên trong núi phải……..” Các chiến sĩ bắt đầu lội qua sông đến bờ bên kia, mà vì nghe điện thoại nên theo kịp mọi người, gấp gáp : “Tổng biên tập tôi được nữa, chút nữa tôi gọi lại.”

      “Thư………” Chiếc xe của tòa soạn báo quân tăng tốc đường, từ xa còn có nhiều xe của những tòa soạn khác mà mục đích của bọn họ chỉ có : đó chính là sông Giang, phải chiếm lấy trang đầu của bài báo ngày mai!

      Tổng biên tập cầm điện thoại bị người kia cúp trước trong tay, tức giận mà chỉ mỉm cười hài lòng.

      Tin tức về cuộc diễn tập của đại đội đặc chủng quân chỉ mới vừa được xác định mà Thư Yểu Nhiên ở đó tập hợp với đoàn lính, xét về mặt thời gian toàn soạn của bọn họ dẫn đầu, xem ra trang đầu ngày mai cần nghĩ cũng biết là của ai!

      Đại đội chậm rãi tiến lên phía trước, mọi người chỉ có giờ để leo lên núi, Yểu Nhiên tuy là nhiếp ảnh gia của tòa soạn nhưng cũng chưa từng nhận nhiệm vụ khó khăn như vậy bao giờ, đoạn đường này vô cùng khúc khuỷu vì vậy trở thành cái đuôi của Kỷ Ngân Viễn và đại đội, hơi thở khó khăn theo gót chân của các chiến sĩ. biết là như vậy bao lâu rồi, cuối cùng con đường phía trước cũng rộng rãi, sư trưởng hạ lệnh đóng quân tại chỗ, tất cả chiến sĩ đều bỏ hết trang bị xuống nghỉ ngơi chút.

      Yểu Nhiên dốc hết sức lực cuối cùng ngồi mặt đất, cổ họng khát khô toàn thân nóng nực cứ như bị thiêu đốt. Bầu trời tối đen như mực được bao trùm bởi những vì sao sáng ngời, ngước mắt nhìn và hình như những vì sao đó cũng nhìn .

      Thư, uống chút nước .” mệt nhọc ngồi dậy cầm lấy bình nước mà người binh lính mặc quân trang màu xanh lá cây chạy đến đưa cho : “Cám ơn.”

      Mở miệng ra mới biết giọng của mình sao lại khàn như vậy. Cầm lấy bình nước uống hơi đến nửa chai, uống xong cả người như sống lại. Người lính cười khi thấy phục hồi tinh thần : “Người Thư nên cám ơn phải là tôi, bình nước này là doanh trưởng kêu tôi mang tới.”

      ngẩn người vặn chặt nắp bình, hỏi: “Doanh trưởng Kỷ?”

      Người lính gật đầu rồi xoay người quay về đội tiếp tục xây dựng lều trại. Yểu Nhiên nhìn xung quanh hề thấy bóng dáng của Kỷ Ngân Viễn, nghĩ lại cuộc diễn tập lần này vô cùng gấp gáp làm sao có thời gian dạo đây.

      dạo xung quanh đột nhiên cảm thấy có hơi kỳ lạ, cuộc diễn tập lần này hình như hơi lớn? Nhớ tới điện thoại của tổng biên, vội vàng lấy điện thoại ra.

      “Tổng biên, tôi thấy có gì đó đúng…..” tay để lên chân mày híp mắt nhìn về phía xa.

      .”

      “Lực lượng đóng quân ở khu vực đồng bằng, nhưng…………” Sườn núi tiếp giáp bên ngoài lều trại là nơi chiếm đóng của rất nhiều chuyên cơ, “……….tôi cảm thấy cuộc diễn tập này đơn giản.”

      nhảm gì vậy, diễn tập này năm mới có lần làm sao đơn giản được!”

      “Hả?”

      “Bùm!” tiếng nổ vang hơn mười chuyên cơ cất cánh bay lên từ đường chân trời, chấn động khắp mặt đất, phía xa là bụi đất mù mịt, những chiếc xe tăng bọc thép từ từ tiến lên, những họng súng nhắm thẳng vào những chuyên cơ trực thăng lượn vòng trung.

      Yểu Nhiên đứng đỉnh chỗ đất dốc, nơi này có tầm nhìn tốt có thể bao quát toàn bộ chiến trường trong tầm mắt , nhưng lại nhúc nhích cũng động tác nháy máy nào. Nhiệm vụ lần này cấp giao cho là phải chụp lại được hết những diễn biến cuộc diễn tập này đưa lên trang đầu bài báo, nhưng mà bây giờ thể tập trung được gì hết, đôi tay run rẩy mà ngay cả tâm hồn cũng bị chấn động.

      biết rất , hình ảnh trước mắt chỉ là mô phỏng lại cuộc đối kháng trong cuộc diễn tập, mùi khói súng lửa đạn nồng nặc làm con người phải đinh tai nhức óc, nhắm bắn nhau mãnh liệt nhưng vẫn làm rung động trước hình ảnh này!

      Đây chính là chiến tranh sao? TV hay các web đều có video tư liệu về các cuộc chiến tranh nhưng khi tự mình đứng đây trải nghiệm, tự mình bước vào cuộc chiến lại là cảm nhận hoàn toàn khác.

      Cho đến lúc này, mới thực hiểu biết được thế nào là cuộc diễn tập đầy quy mô này.

      Yểu Nhiên hít hơi sâu, từ từ thiết lập các dụng cụ, cài đặt tiêu cự ống kính thích hợp. Gió núi thổi qua làm mái tóc dài của bay loạn xạ, nhìn vào màn hình camera hình ảnh lính nhảy dù nhảy ra từ trong cabin, mấp máy môi ghi lại toàn bộ cuộc diễn tập này dựng thành hình ảnh của thế kỷ!

      Ngày đó, tòa soạn báo quân cho xuất bản bài báo đặc biệt về cuộc diễn tập quân của đội đặc chủng quân, vừa xuất bản được tiêu thụ hết toàn bộ, tổng biên tập tòa soạn vỗ vai Yểu Nhiên, khen thưởng tăng gấp đôi tiền thưởng tháng này.

      Bước ra khỏi phòng làm việc liền bị mấy đồng nghiệp thường hay chơi thân bao vây hỏi thăm, điều tra xem lấy được tin tức từ đâu. Yểu Nhiên lặng lẽ cười định trả lời có người cắt ngang: “Người ta có bạn làm doanh trưởng, chỉ là các người biết thôi!”

      người phụ nữ dáng vóc cao gầy xinh đẹp, lưng dựa vào ghế xoay lại, hai tay vòng trước ngực tỏ ra khí thế cao ngạo. Yểu Nhiên nhìn người phụ nữ có gương mặt y chang như mình nhếch môi cười giễu cợt.

      Từ Thư Yểu Nhiên xác định là quen người này, bây giờ lại bắt đầu đấu đá nhau rồi.

      sai, có người bạn làm doanh trưởng đúng là làm gì cũng dễ.” cũng bắt chước hai tay vòng trước ngực, nhún nhún vai : “Tổng biên hạ lệnh, tối nay ấy làm chủ mọi người có thể thoải mái ăn bữa.”

      “Có ? ?” Những ký giả ngừng reo hò phấn khích khiến những đồng khác cũng bị hấp dẫn, cười : “Còn hơn ngọc trai.”

      “Woa! Tổng biên vạn tuế!” Mọi người hoan hô, Yểu Nhiên cười cười rồi nhìn thẳng về phía Thư Yểu Khinh, giọng mang theo chút khiêu khích: “Thư Yểu Khinh, hay ?”

      Thư Yểu Khinh cắn răng cười lạnh, cặp mắt như muốn phun ra lửa: “Tôi thích tham gia náo nhiệt, về, nhà, ăn!”

      nhíu mày, hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi lời đó: “Tùy .”

      Liên hoan được tổ chức trong nhà hàng kế bên tòa soạn, bữa tiệc chỉ khen thưởng Yểu Nhiên mà còn là chúc mừng tòa soạn ngồi vững vị trí tòa soạn có lượng tiêu thụ cao nhất. Mấy đồng nghiệp nữ cứ hỏi có phải lấy được tin tức từ bạn bè hay , cười lắc đầu : “Cái đó à, ra được coi là trong cái rủi có cái may.”

      kể lại chuyện xảy ra giữa và Kỷ Ngân Viễn trong khoảng thời gian đó cho mọi người hiểu, ai cũng đắc chí khen ngợi, tổng biên nâng ly mời: “Lần này chủ yếu vẫn là vận may của chúng ta, mọi người cũng vất vả rồi, bữa ăn này cần tiết kiệm dùm tôi, cứ ăn thoải mái, nào cạn ly!”

      “Được!”

      Uống đến nửa buổi tiệc, điện thoại Yểu Nhiên vang lên, cúi đầu nhìn là Mục Thiếu Liên.

      “Gí thế?” đưa tay đóng cửa, cách ồn ào bên trong.

      “Con ngoan, tại sao nửa đêm rồi vẫn còn bên ngoài?”

      có hứng thú đâm chọt chỉ nhàn nhạt trả lời: “Tòa soạn có liên hoan.”

      “……….Hả?” Giọng người đàn ông kéo dài đột nhiên trở nên vui sướng: “Ba tới đón con nha, con đêm khuya mình rất nguy hiểm.”

      “Khỏi.” ta mà tới đây còn sống được chắc: “Chỉ cần xuất em chắc chắn rất an toàn.”

      “Ba là ba quan tâm con thôi, con ba có biết bao nhiêu xinh đẹp khéo léo động lòng người, biết có bao nhiêu người để ý con đấy!”

      “Em nên cám ơn quan tâm em sao.” Được ta khen mà cảm thấy rùng mình, run rẩy : “Cúp.”

      “Này này này, đợi chút…..” lúc tính cúp điện thoại tháp đồng hồ gần nhà hàng gõ chuông báo giờ, giọng Mục Thiếu Liên to lên: “Em ở gần tòa soạn?”

      “………. có.”

      nghe thấy rồi, chính là thanh của tháp đồng hồ gần tòa soạn của em!”

      “…….. nghe nhầm nên ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của rồi.”

      bậy, ba đây là xuất thân là lính trinh sát nhá! Con ngoan ngoãn đứng ở đó chờ ba, ba đến ngay!”

      “…………” Điện thoại vang lên tiếng tít tít tít, Yểu Nhiên kịp ngăn ta lại, ôm đầu muốn phát điên. Khốn khiếp, nếu ta xuất trước mặt đồng nghiệp của sau này còn ở trong tòa soạn được sao!

      “Hình như tiểu Quai thích bò bít tết ở đây.” giọng nam quen thuộc vang lên, hơi sửng sốt, giọng này rất giống với người trong trí nhớ………..

      Trong lòng có tò mò phải tìm hiểu, đây là căn bệnh chung của những người làm báo và cũng ngoại lệ. về phía sau, đập vào mắt chính là bóng lưng cao lớn của người đàn ông mặc quân trang quân hàm trung tá hai gạch hai sao. Đối diện là mặc váy dài tư chất khéo léo tinh vi, vừa ló đầu ra chạm phải ánh mắt của đó.
      Diệp NhuPhamthanhhuong thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,824
      Editor: Băng Châu
      ----------

      >>>>> Chương 4 <<<<<


      Yểu Nhiên cảm thấy lúng túng muốn rúc đầu về lại cảm giác như có người kéo mình, trời đất quay cuồng đến khi tỉnh táo lại mình cũng ngồi ghế salon mềm mại.

      “Núp ở phía sau làm gì?” Kỷ Ngân Viễn buông tay ra ung dung cắt thịt bò ăn chưa kịp ăn Yểu Nhiên xông lên hung dữ cắn lấy nó.

      Người đàn ông có bị gì nhỉ lôi kéo tới đây làm gì!

      Yểu Nhiên hoàn toàn nhớ lúc trước là do mình lấp ló phía sau hù dọa người ta chỉ biết nhai thịt bò cho hả giận.

      “………..” Kỷ Ngân Viễn ngẩn người, tay cầm nĩa đứng hình giữa trung, cúi đầu nhìn chạm phải ánh mắt sáng ngời sợ hãi của . chợt thấy buồn cười dáng vẻ giống như thường ngày huấn luyện, thuần thục cắt miếng thịt bò đưa tới bên môi : “Em thích bò bít tết ở đây?”

      “Ưmh……….” Yểu Nhiên thích ứng kịp với giọng dịu dàng của , khẽ nghiêng đầu nhìn trái tim như chậm nhịp.

      Kỷ Ngân Viễn cười như cười tiếp tục để thịt bò bên môi , nhìn dáng vẻ này của khiến tức giận đẩy tay ra: “Tôi tôi……..tôi thích!”

      “……..” Xem ra kích động rồi chuyện cũng cà lăm…………

      Nơi khóe môi càng lúc càng cong .

      Yểu Nhiên tức giận nhảy lên ghế ngón tay chỉ vào chóp mũi : “Món ăn tôi ghét nhất ghét nhất chính là bò bít tết!”

      “Em thích?” cố làm ra vẻ kinh ngạc: “Vậy em giành thịt trong miệng của tôi làm gì?”

      “Ai giành thịt trong miệng của chứ!” lượng của thiếu điều làm bung nóc nhà hàng rồi. Ý nghĩa trong lời của hình như ràng đấy, chỉ là ăn miếng thịt thôi mà.

      “…………..” thêm gì nữa, nét cười nơi đáy mắt thể che giấu được tâm tình của bây giờ, Yểu Nhiên nhìn đôi mắt mà phát hỏa giận dữ : “Sao hả, có ý kiến?”

      có.” Kỷ Ngân Viễn ho nhẽ, đưa miếng thịt cho người đối diện: “Chỉ là ngờ sở thích của em và tiểu Quai giống nhau.”

      Đến giờ Yểu Nhiên mới tới còn có người khác ở đây, nghĩ tới lúc nãy mình ồn ào chỉ cảm thấy mặt mày như tắc kè bông thay đổi màu sắc rất nhiều, mất hết mặt mũi rồi!
      Người phụ nữ có đôi mắt rất đẹp, gương mặt khá giống với Kỷ Ngân Viễn, lẽ đây chính là tướng vợ chồng mọi người hay ?

      Yểu Nhiên nhìn theo bàn tay gấp miếng thịt bò mỉm cười với rồi đánh vòng qua rơi vào chùm lông mượt mà trong ngực của . Dường như chùm lông ngửi thấy mùi thịt ngẩn đầu lên ánh mắt đen láy ướt át nhìn miếng thịt, phát phải loại thịt mình thích lại cúi đầu nằm trong ngực .

      Kỳ Ngân Viễn : “Đúng thích ăn bò bít tết.”

      “………….” ngây người.

      Gì? Chùm lông kia………..là tiểu Quai?

      Bình tĩnh quan sát hết toàn bộ quá trình xong mới lấy miếng thịt trong tay Kỷ Ngân Viễn để qua bên, buồn cười : “, lại trêu chọc người ta rồi.”

      Kỷ Ngân Viễn nhíu mày thản nhiên chấp nhận.

      “Xin chào, tôi là Kỷ Ngân Tĩnh.” đưa tay ra, Yểu Nhiên còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra chỉ nắm lấy bàn tay : “ đừng để ý, tính tình tôi chính là như vậy, có ác ý.”

      “………….” đánh người cười với mình, em người ta cũng như vậy còn gì để tức giận đây?

      Phải dập lửa bộc phát trong bụng cái nên Yểu Nhiên uống cạn ly rượu, thiệt tình lại cũng thể mắng!

      Kỷ Ngân Tĩnh nhàng vuốt ve đầu tiểu Quai nằm trong lòng mình, ánh mắt chỉ tập trung vào ly rượu trống rỗng kia: “, hình như ly rượu là của .”

      “Trí nhớ tệ.”

      “……Em nên vui mừng khích lệ ?” Ngân Tĩnh ngẩng đầu nhìn trai: “Rượu đó độ cồn rất cao.” kia hình như là biết uống rượu lắm, uống cạn ly như vậy có vấn đề gì sao?

      “Em đừng có cao ngạo, rượu phải em gọi sao.” thở dài lộ ra vẻ bất đắc dĩ hiếm có: “Thư Yểu Nhiên ngốc, chiếm được tiện nghi của người chiếm.”

      Mọi người trong tòa soạn báo quân ăn uống no say rồi về, Mục Thiếu Liên vừa đến thấy mọi người ra liền chạy lên nhìn trong nhóm có gương mặt quen thuộc kêu to: “Hứa Hồng?”

      Những người còn lại thấy mặc quân trang chạy đến trước mặt Hứa Hồng đều rất tò mò, Hứa Hồng cũng thắc mắc chàng này chút ấn tượng: “ là?”

      “Tôi là bạn của Thư Yểu Nhiên, trong điện thoại của ấy có hình của .”

      “À! là doanh trưởng bạn của Yểu Nhiên trong truyền thuyết sao?” Hứa Hồng nhớ ra hỏi liền, những người khác cũng hiểu ánh mắt nhìn thêm vài phần sâu xa.

      “Đúng vậy, tôi chính là doanh trưởng Mục Thiếu Liên bạn của Yểu Nhiên trong truyền thuyết đó.”

      “Doanh trưởng Mục, tới đón Yểu Nhiên?” những trẻ tuổi bắt đầu tiến công: “Hai người là người hả?”

      đúng hơn là quan hệ giữa chúng tôi còn thân mật hơn người .” Giọng có chút tự hào, con xinh đẹp của đúng là con ngoan!

      “Woa!” Nhóm các kích động, thân mật hơn người ………chẳng lẽ hai người họ tính kết hôn?

      Mục Thiếu Liên hoàn toàn biết các vị khách ở đây có những suy nghĩ vô cùng JQ, nhìn xung quanh tại sao thấy Yểu Nhiên đâu: “Yểu Nhiên đâu rồi?”

      ***

      Kỷ Ngân Viễn lái xe về trụ sở quân đội, Kỷ Ngân Tĩnh ngồi bên cạnh quay đầu nhìn Yểu Nhiên ở phía sau ngáy o o.

      Còn hên là này uống say ngủ có lè nhè: “, chẳng lẽ chúng ta mang ấy về nhà, hình như được tốt. Con mình qua đêm bên ngoài người nhà rất lo lắng.”

      Thần sắc Kỷ Ngân Viễn cũng thay đổi lạnh nhạt : “Em biết nhà ấy ở đâu?”

      “Này……… biết!”

      “Vậy em giải được mật mã điện thoại ấy?”

      “…….” Kỷ Ngân Tĩnh cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, mấy chữ “nhập mật mã” làm phát bực. cũng phải là bách khoa di động sao biết cách giải mã được chứ!

      Nhìn trầm mặc trả lời của em Kỷ Ngân Viễn nhíu mày: “Đồng chí Kỷ, vậy theo ý của em là bỏ mặc ấy ngoài đường sao?” Đứa em này cũng là ác.

      “Ý em phải như vậy!” Sắc mặt Kỷ Ngân Tĩnh tối sầm buồn bực lên án trai. Kỷ Ngân Viễn làm như nghe thấy xuống phía sau khom người ôm lấy Yểu Nhiên.

      Kỷ Ngân Tĩnh theo sau trai chịu bỏ qua: “Mẹ rồi, con thể tùy tiện qua đêm ở nhà con trai!”

      “………….” Kỷ Ngân Viễn đứng lại, nhìn em với biểu nghiêm túc trước giờ chưa từng có: “Xem ra sau này cũng nên hạn chế số lần ra ngoài của em.” Con ngày ngày ở ngoài đường là chuyện gì?

      “Này……………”

      “Căn cứ vào lời em vừa * thể tùy tiện qua đêm ở nhà con trai* chỉ được thành lập dưới hình thức.” xoay người liếc nhìn em : “Đó chính là, em cũng là con trai.”

      Từ Kỷ Ngân Tĩnh điên khùng theo những bé trai trong đại viện chơi đùa, riết bản tính cũng giống như con trai có chút dịu dàng nào, cũng hên là càng lớn em học được cách thùy mị nên tính tình thô bạo cũng giảm bớt, đây là tiến bộ duy nhất của con bé.

      “Chỗ nào của em thể em là con trai!” Kỷ Ngân Tĩnh nổi giận: “Xinh đẹp có xinh đẹp, S-line có S-line, thấy có tên đàn ông nào phát triển giống em hả?”

      “Thêm mắm thêm muối, ăn bốc phét chính là dối quân tình.” Khí sắc bình ông hoàn toàn làm em phát điên: “Em có!!!!”

      lượng Kỷ Ngân Tĩnh hơi lớn làm Yểu Nhiên ngủ cũng phải cau mày mở mắt ra. Ngẩng đầu nhìn nhưng hốc mắt còn lưu lại chút nước thành tầng sương mờ thể nhìn được hình dáng mơ hồ này là ai.

      cúi đầu chạm phải đôi mắt mơ hồ của . Yểu Nhiên có phản ứng gì chỉ yên lặng nhìn nháy mắt cũng nháy.

      nhíu mày chỉ là bên khóe môi nụ cười càng rệt.

      ……Là ai?” Cuối cùng cũng mở miệng, đôi mày thanh tú nhíu lại giống như phân tích chuyện gì diễn ra. Kỷ Ngân Tĩnh nhanh nhẹn : “ ấy là người xấu!” vẫn còn nhớ mối hận lúc nãy đó.

      Kỷ Ngân Viễn sớm biết tính tình mọn của em nên chỉ cười cười ôm Yểu Nhiên vào nhà đặt lên ghế salon rồi : “Từ Dịch xứng chức làm thầy chút nào, dạy học sinh kiểu gì mà định nghĩa được tốt xấu…..”

      Còn chưa xong thấy quả đấm bay thẳng về phía .

      Nhạy cảm được nguy hiểm tới gần theo bản năng nghiêng đầu thoải mái né tránh. Yểu Nhiên ra tay thất bại nhưng cũng từ bỏ, trợn to đôi mắt hơi lờ mờ say, kêu to: “Tiểu tặc, tiếp chiêu!”

      Khí thế câu này rất mạnh, sử dụng chiêu thức lại càng mạnh bởi vì xoay người lấy thân thể làm vũ khí dúng hết sức ập vào người .

      Kỷ Ngân Viễn tiếp nhận cái *ôm ấp thương* đầy mạnh mẽ của khiến phải lui về sau mấy bước nhưng ổn định lại. Cứ như vậy bị giữ chặt, vùng vẫy hồi thấy sắp ngã đành phải ôm chặt, liếc mắt về Kỷ Ngân Tĩnh đứng xem ở phía sau.

      đứng phía sau yên lặng nhìn trai hồi lâu rồi tự giác về phòng: “ còn sớm nữa, em ngủ trước.”

      “Đợi chút.” Phản ứng của em là sao, Kỷ Ngân Viễn gọi lại: “Thư Yểu Nhiên ngủ ở phòng em.”

      “Ai????”

      ―― này ngủ ở phòng vậy ngủ ở đâu?

      Kỷ Ngân Viễn cũng quan tâm nhiều như vậy, vừa bước được hai bước nghe hai tiếng *bụp bụp*. Tiếng động này phát ra ở phía ngực , tay cầm hai cái nút áo màu vàng mà quân trang của có nút nên lộ ra phần ngực cường tráng.”

      “Phá hư tài sản riêng, tội .” cúi đầu nhìn kiệt tác của , buồn cười nhưng cười nổi: “Thư Yểu Nhiên, em xem, bồi thường tổn thất cho như thế nào đây?” Uống rượu say được chứa chấp, làm phiền ôm về phòng, bây giờ còn làm hư quân trang của ………

      nghiêng đầu nhìn nút áo trong tay mình, nghe ngẩng đầu nhìn : “Bồi thường…………..tổn thất?”

      lấp bấp hồ rồi nghiêm túc trả lời: “Vậy em lấy thân mình bồi thường cho .”

      Editor: Băng Châu
      -----------

      >>>>> Chương 5 <<<<<


      này………Say quá mất trí rồi sao?

      Kỷ Ngân Viễn trầm xem xét đột nhiên nổi ý muốn trêu đùa: “Đền cho ? Em tính đền cho như thế nào?”

      Mỗi ngày làm giúp việc pha trà rót nước cho ?

      Yểu Nhiên trả lời, đứng thẳng dậy bắt đầu cởi nút áo . Vừa cởi nút đầu tiên tay bị đè xuống, ngẩng đầu nhìn cười chỉ là đáy mắt có chút ánh sáng mờ ảo: “Thư Yểu Nhiên, em có biết là ai ? Em có biết mình làm gì ?”

      lắc đầu, đưa tay tháo cà vạt ra rồi vòng tay ôm lấy cổ , gương mặt nhắn mịn màng cọ xát vào .

      ―― hành động này giống như làm nũng.

      Kỷ Ngân Viễn chưa từng thấy dáng vẻ này của Yểu Nhiên, bình thường xù lông cũng là cọp cái nhưng loại sức sống tràn đầy nhiệt tình lại lần nữa hấp dẫn cần biết là vào mấy năm trước hay là gặp lại vào mấy năm sau…………

      Lòng mềm xuống, nhè vỗ lưng , giọng trầm thấp từ tốn: “Thư Yểu Nhiên ơi Thư Yểu Nhiên, để em nhớ khó như vậy sao…….”

      Người con trong ngực đương nhiên biết tâm tình bây giờ của , chỉ biết chạm vào khuôn mặt mang hơi lạnh của có thể giảm bớt nhiệt độ nóng bức do rượu mang lại, càng ngày ôm chặt lấy , càng ngày càng chặt……….

      Những cái nút áo quân trang của khiến khó chịu bực bội muốn mở hết, loạt tiếng động vang lên toàn bộ quân trang của doanh trưởng Kỷ hoàn toàn rộng mở, áo sơ mi bên trong trắng sạch nếp gấp.

      Trán nhăn lại chưa kịp biện minh cho cái áo khoác hy sinh lừng lẫy của mình bị đẩy cùng té ngã giường. Nhìn gương mặt đầy mê li ủy mị trong khoảng cách gần đưa ngón tay di chuyển nhàng vuốt ve từ đôi chân mày đến mắt mũi rồi cuối cùng dừng lại đôi môi kiều mị của .

      lẳng lặng nhìn hồi lâu rồi bỗng nhiên đặt môi mình lên môi .

      Cảm giác lành lạnh mang theo chút mềm mại giống như ăn kẹo……..

      hơi nâng người lên chút, chênh vênh thở ra, hơi thở kèm theo mùi hương của rượu. Đôi mắt chợt sắc lại cho rời đưa tay đè gáy xuống hôn sâu lên đôi môi , triền miên quấn lấy nhau kịch liệt thu hút tâm hồn của nhau.

      “Ưmh……….” Gò má ửng đỏ, hốc mắc hơi hồng đẹp như màu hoa đào, đôi tay bé di chuyển từ cơ thể cường tráng của xuống tới thắt lưng, nhanh chóng cởi bỏ dây lưng ra thăm dò vào nơi nguy hiểm.

      Kỷ Ngân Viễn đột nhiên căng thẳng nắm lại hai vai nâng người lên, ánh mắt mê ly nhìn động tác cũng dừng lại càng lúc càng lấn tới.

      cảm nhận được nơi nào đó vì kích thích mà thay đổi, gắng gượng bình tĩnh đặt gối sau đó đứng dậy tắt đèn: “Nghỉ ngơi sớm .”

      Ánh mắt sáng ngời giống như có thể thiêu đốt ai đó: “ muốn?” Chẳng biết từ lúc nào mà đôi tay bé nắm chặt lấy vô cùng cố chấp muốn .

      dừng bước, lại ôm lấy cổ gò má chạm vào gáy , thầm chỉ đủ để nghe: “ ………. muốn……….”

      *****

      chút ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua tấm rèm vào trong phòng, sàn lưu lại dấu vết ấm áp, những nút áo rời đầy bị những chiếc quần áo bao trùm.

      bàn tay thon dài nhặt cái áo sơ mi của nam lên, tiếng động mặc quần áo làm Yểu Nhiên cau mày thức tỉnh, đôi mắt nửa khép nửa mở nhìn thấy bóng lưng mạnh mẽ cứng rắn, bóng lưng đó ở đây……Uhm, mặc quần áo……..

      ―― Từ từ, mặc quần áo???

      Bỗng nhiên tỉnh táo kinh ngạc ngồi dậy làm rơi chăn xuống lộ ra da thịt trắng trẽo bên ngoài, cảnh tượng này khiến rùng mình. Kỷ Ngân Viễn nghe được động tĩnh phía sau cũng vội vã quay đầu, chầm chậm nhặt nút áo, chầm chậm : “Quân đội có việc, trước, em đói bụng tới tủ lạnh có đồ ăn. Chuyện xảy ra đêm qua………” dừng lại chút khom người lấy áo khoác để lên khủy tay: “………Chờ trở về.”

      Yểu Nhiên ôm chăn, sững sờ nhìn , rất nhiều chuyện nên nhớ lại thi nhau lên trong đầu , những cảnh tượng như giáng xuống nhét đầy trí nhớ . Ngày hôm qua …………..hình như là uống rượu rồi hình như biết dè dặt chủ động khiêu khích rồi hình như………..

      Hình như bị ―― ăn ―― rồi.

      Kỷ Ngân Viễn nhìn lờ mờ, đuôi mắt cong lên: “Chờ trở về, chúng ta chuyện với nhau.”

      nhàng ra khỏi phòng còn vẫn thẩn thờ ngồi yên giường, thậm chí lông mi cũng thèm động đậy, lâu sau cảm giác đôi mắt đau xót mới chịu nhấp nháy, đầu óc mê mang ngã xuống giường.

      ―― Ảo giác! Nhất định là ảo giác…….. Nên tỉnh lại, mọi chuyện phải quay về quỹ đạo của nó!

      nhắm mắt lại tự lẩm bẩm mình, càng thôi miên bản thân trong đầu càng lên hình ảnh lúc người đàn ông mặc quần áo……

      Đúng là nhìn ra, người đàn ông Kỷ Ngân Viễn lại có dáng người hoàn mỹ như vậy!

      Nhưng mà chuyện phát triển tới mức này đúng là ngoài ý muốn, quen Kỷ Ngân Viễn được mấy ngày? Nếu phải do tòa soạn có nhiệm vụ mới phải gặp , cho nên chỉ vì tính huống ngoài ý muốn này mà miễn cưỡng ở chung với thực tế lắm!

      Đúng vậy, đưa ra kết luận liền

      Phải…………

      ―― đáng bị người ta ăn sạch sành sanh nuốt vào bụng sao?

      “………” Yểu Nhiên thấy bất bình, đều là đương như nhau dựa vào cái gì mà chỉ mình bị ăn còn phải chịu thiệt thòi!

      ………. muốn thiệt thòi? Trái tim của uốn éo, lười biếng xoa xoa tay: vậy cho Kỷ Ngân Viễn phụ trách !

      ―― Nếu dám ăn dám nhận? Hừ, quân hàm của còn mang được sao, đừng trách tìm cấp của uống trà tâm !

      nằm lên gối cười hả hê với suy nghĩ của mình.

      Ngu ngốc! Làm như vậy kết quả chỉ là bắt buộc vị doanh trưởng chịu trách nhiệm còn ngoài ra thể phát triển gì thêm sao?

      Chẳng lẽ muốn sống cuộc sống chân chính với ?

      Cửa phòng đột nhiên ló ra cái đầu: “Hi, chị Thư có muốn ăn cơm trưa ?”

      Khuôn mặt nhắn, đôi mắt xinh đẹp, vừa nhìn liền nhớ đến người đàn ông đó…....vầng trán nhăn lại, ném cái gối thương tiếc : “Tôi ăn tỏi, bàn phải có cá có thịt có sườn!”

      nhớ này, là em của Kỷ Ngân Viễn.

      Những người trong nhà họ Kỷ đều khi dễ !

      “Ai?”Kỷ Ngân Tĩnh đột nhiên chui vào bên cạnh , chớp chớp đôi mắt xinh đẹp với .

      ―― Nhìn như vậy làm gì? Yểu Nhiên nâng cằm, cố gắng tạo cho mình loại khí thế cao ngạo: “Ngại phiền sao? Nếu vậy xin lỗi, chị đây muốn phiền em vậy đó!”

      có, hoàn toàn !” Kỷ Ngân Tĩnh vội vàng lắc đầu, chỉ là ánh mắt sáng ngời giống như là lặng lẽ giật dưới hồ nước trong vắt.

      “………..Nếu thấy phiền có thể thẳng, cần giấu diếm!”

      !” Kỷ Ngân Tĩnh bắt đầu nóng nảy rồi, té nhào vào người Yểu Nhiên, gương mặt thụ sủng nhược kinh kích động : “Em cũng thích ăn tỏi bàn phải có cá có thịt có sườn!” là vui, cuối cùng cũng tìm được người có chung sở thích với , trai cũng thể kiên trì với được nữa.

      “Gâu gâu!” Tiểu Quai chạy quanh giường, Ngân Tĩnh ôm nó lên chạm mặt vào bộ lông của nó: “Tiểu Quai cũng vui với tao sao? Rất ngoan!”

      “………….”

      “Chị Thư, chúng ta đúng là có ăn ý ngầm nha.”

      “……….” tuyệt đối muốn có ăn ý ngầm với người nhà họ Kỷ!

      bàn cơm Kỷ Ngân Tĩnh ríu ra ríu rích ngừng, hoàn toàn phá vỡ bộ mặt ôn hòa lịch nhả nhặn ban đầu. Yểu Nhiên yên lặng gặm sườn, phải tuân thủ đạo lý im lặng là vàng.

      “Chị là nhiếp ảnh gia của tòa soạn báo quân hả, cũng là quân nhân hả?” Kỷ Ngân Tĩnh tò mò tay chống lên cằm nhìn tiểu Quai gặm xương.

      Yểu Nhiên phun cục xương trong miệng ra, chiếc đũa lại gắp tiếp cục sườn khác: “Chỉ là dạng tên mà thôi, chị là người dân an phận thủ thường.” Mới vừa êm thấm với vị doanh trưởng nào đó, chỉ biết thừa dịp người ta yếu đuối mà đốt nhà hôi của!

      “Nhưng vẫn cảm thấy có duyên phận với nhau.” Kỷ Ngân Tĩnh chống cằm, gương mặt bắt đầu mơ tưởng: “ trai là quân mà chị là nhiếp ảnh gia quân………” a a a sao thế này, nghĩ sơ sơ thôi cũng thấy xứng đôi rồi!

      “Đợi đợi…………” bị sặc nuốt miếng sườn vào miệng: “Chị là nhiếp ảnh gia tòa soạn báo quân phải nhiếp ảnh gia quân.” Đừng có thay đổi khái niẹm này, thiếu hai chữ là trời vực đấy nhá!

      “Hả?” Kỷ Ngân Tĩnh nghiêng đầu, lông mi chớp chớp: “Dù sao nữa cũng có điểm chung. Chúng ta đừng có rối rắm vì chuyện này, cho chị biết, em là người………….”

      “………” đổ mồ hôi, đột nhiên cảm thấy bản thân theo kịp tính cách nhiệt tình của mấy trẻ tuổi. Hơn nữa, ai thèm nghe kể về Kỷ Ngân Viễn!

      Thời gian vô tri vô giác lặng lẽ trôi qua, nháy mắt cái màn đêm buông xuống.

      Buổi chiều Kỷ Ngân Tĩnh có lớp nên , nhưng mà này biết đâu chơi giờ này vẫn chưa về. , nếu phải là lúc chiều thấy trong tay con bé cầm mấy cuốn sách chắc chắn tin con bé ngây thơ này là bác sĩ!

      Ừm…….được rồi, đây phải la trọng điểm. đưa tay chỉnh lại mái tóc nhìn màn đêm u ám ngoài cửa sổ mà căm giận.

      Kỷ Ngân Viễn đùa giỡn sao?

      Chính kêu ở nhà chờ tối về chuyện, nhưng mà nhìn đồng hồ xem, kim chỉ giờ cũng tới số 12 ngày mới cũng bắt đầu luôn rồi mà cọng lông của cũng thấy!

      Người đàn ông này bận cái gì? Chẳng lẽ các chiến sĩ cũng cần ngủ bị giày xéo 24h dưới mọi thời tiết à?

      day day thái dương, nghĩ tới những chiến sĩ lính dù đoàn 127 đúng là xui xẻo mới có thể gặp được người sếp có lương tâm.

      Nhưng mà so sánh với may mắn hơn nhiều rồi……..

      đây bị ăn sạch đến cả xương cũng gặm cho mục nát!

      biết sao lại uống rượu say rồi bị đưa đến đây rồi khiêu khích người ta………A a a cũng biết vì sao mình lại có thể nôn nóng như vậy? Lại cho người đàn ông………

      Trời ơi, chuyện này nên nghĩ nữa, nếu càng nghĩ càng thấy nóng.

      suy nghĩ nghe tiếng mở cửa chính, để chân trần chạy ra ngoài, người đàn ông khom lưng thay giày đó phải là tên đầu sỏ khiến phải rối rắm khổ sở cả ngày hôm nay đó sao!

      “Kỷ, Ngân, Viễn!” Hiên ngang, mạnh mẽ chạy tới chỗ , người nào đó vừa ngẩng đầu lên cảm thấy khó thở, Yểu Nhiên nắm lấy cà vạt của kéo đầu xuống, giận dữ hét lên: “ còn biết trở về à!”

      Billy Nguyễn thích bài này.

    4. Billy Nguyễn

      Billy Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      209
      Được thích:
      91

    5. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      Mình thấy bạn Thư yểu nhiên này sao lãng xẹt vậy, hơi quá khích, nhiệt tình công tác làm gì, tức giận Kỷ Ngân viễn vì công việc cũng tính nhưng việc gì phải làm quá lên khi gặp lại này ở trong quán ăn nhỉ. Mình thấy tính cách bạn này ồn ào, loạn xạ quá, lại còn mượn rượu làm càn, tự dâng mình lên miệng sói, thôi xong, kêu nỗi gì cơ chứ, làm loạt hành động vô duyên. Mình thích những nữ chính hoặc mạnh mẽ, cá tính, kể cả là sắc nữ gì đó, hoặc là dịu dàng, nhàng như mây, nhưng bạn nữ này biết kiểu gì, tính tình nóng nảy , ồn ào. Mình có ý phàn nàn gì về truyện này , chỉ là có chút so sánh với số nữ chính trong truyện khác thấy bạn này hơi hơi chút thôi, bà con bỏ qua cho nhé. Hóng tiếp chap sau của bạn để hiểu thêm cặp đôi này. Thanks.
      Tuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :