1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Đâu chỉ mình anh - Jane Green

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      [​IMG]

      Tác giả: Jane Green
      Dịch giả: Khánh Thủy
      Đơn vị phát hành: Nhã Nam
      NXB: Hà Nội
      Số trang: 476
      Ngày XB: 1/2011
      Giá bìa: 86.000 VNĐ


      **********************

      Giới thiệu:

      Dành tặng Harrison, Tabitha, Nathaniel và Jasper.

      Đây là câu chuyện về Alice Chambers, người phụ nữ chuyển đến sống trong căn nhà từng thuộc về nhà văn Rachel Danbury và cũng nhờ đó khám phá được nhiều điều về bản thân, về cuộc hôn nhân và khả năng thương của mình. thay đổi cuộc sống của chính mình.

      Nhà văn Rachel Danbury chuyển đến thị trấn Highfield vào cuối những năm 1930. Rất lâu sau khi Scott và Zelda Fitzgerald nghỉ hè tại thị trấn kế bên Westport, Rachel vẫn là thành viên trong giới nghệ sĩ thành đạt trốn ra ngoại thành hoặc xa hơn nữa để tìm kiếm cuộc sống thư thái và yên tĩnh hơn.

      Hai cuốn tiểu thuyết đầu tiên của Rachel Danbury tạo được dấu ấn, nhưng cuốn tiểu thuyết thứ ba có nhan đề là The Winding Road gây ra vụ bê bối lớn, buộc nhà văn phải rời khỏi thị trấn bà rất mến và chuyển đến nơi ai biết bà.

      Vì Rachel Danbury viết về cuộc đời của chính bà. Bà viết về cuộc sống hôn nhân, về người chồng trăng hoa Jefferson, về tình bà dành cho người đàn ông tên là Edward Rutherford.

      Bà viết về thị trấn Highfield bé ở bang Connecticut, về cư dân trong thị trấn, những người coi mình là bạn bè của nhau. Bằng giọng văn ấm áp và hài hước nhưng cũng vô cùng sắc sảo và chính xác, bà vạch trần tất cả về thị trấn và con người ở đó, và họ bao giờ tha thứ cho bà vì phản bội này.

      Rachel Danbury phải dằn lòng ngậm bồ hòn làm ngọt trước phụ bạc của chồng. Bà tự an ủi mình, nguyên nhân đơn giản là vì ông sở hữu vẻ đặc biệt quyến rũ, nhưng khi ông ta dan díu với Candite Carter, cựu ngôi sao của Paramount (1) và là chủ sở hữu rạp hát trong thị trấn, bà thể tiếp tục làm như biết chuyện gì diễn ra được nữa.

      Rachel tìm kiếm an ủi và trả thù trong vòng tay của Edward Rutherford, người hàng xóm dễ chịu luôn sẵn sàng dừng lại trò chuyện với bà . Ban đầu Rachel chỉ có ý định quyến rũ ông ta - bà thành công - chỉ có vậy mà thôi.

      Nhưng rồi Rachel và Edward đem lòng thương nhau, và cuối cùng, Rachel phải chọn giữa đằng là tình có ý nghĩa hơn tất cả những gì bà từng biết với đằng là chồng mình.

      Bà chọn người chồng.

      Và trong suốt quãng đời còn lại, Rachel phải tiếp tục học cách nhắm mắt làm ngơ. Bà học cách tắt đèn trong phòng ngủ, cố quên là chồng bà nằm bên và gắng nghĩ đến chuyện ông ta ở đâu hoặc bên ai.

      Câu chuyện của Rachel và Jefferson trở nên nổi tiếng khắp nước Mỹ vào những năm 1940. Người dân Highfield biết danh tính nhưng người có liên quan, và suốt nhiều năm liền, ngôi nhà Rachel và Jefferson sống - ngay cả sau khi Rachel bán nó - được cho là bị lời nguyền. Liệu bi kịch đó có lặp lại ? Ngôi nhà qua tay vài người chủ, rồi Alice Chambers cùng chồng mê của , Joe, chuyển đến.

      Tại nơi đây, câu chuyện của Alice bắt đầu.

      Mục lục

      1 2 3 4 5 6 7 8 9 10
      11 12 13 14 15 16 17 18 19 20
      21 22 23 24 25 26 27 28 29
      Last edited by a moderator: 2/9/14
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 1
      Ngày 24 tháng mười hai, 1996.

      Hít hơi sâu, Alice mở tủ quần áo và lấy váy ra. cẩn thận đặt váy lên giường, gom giày, khăn voan, tất và nịt bít tất rồi nhàng đặt xuống cạnh chiếc váy, trong lòng vẫn sửng sốt, vì chỉ vài giờ nữa thôi, dâu của Joe.

      " dâu đây rồi," vừa ngân nga vừa nhàng bước từng bước ngắn trong hành lang và vào bếp, miệng mỉm cười dù lòng dạ bồn chồn, đun ấm nước để pha thêm tách cà phê. phải uống cà phê để tỉnh táo, tối qua ngủ ngon giấc, nhưng chất andrenalin dâng lên trong cơ thể , và đợi phù dâu Emily đến. Emily là người mà có thể chia sẻ niềm phấn khích này.

      Quay về phòng ngủ, đứng ngắm chiếc váy cưới hồi lâu. Mặc dù đây phải là chiếc váy đáng ra chọn nhưng vẫn thể phủ nhận vẻ đẹp của nó, tao nhã, hợp thời trang.

      Alice luôn nghĩ đám cưới được tổ chức ở thôn quê. Từ thuở ấu thơ mơ về nhà thờ xây bằng đá; mơ được qua cánh cửa gỗ màu trắng, trong chiếc váy phồng mềm mại, nữ tính, mái tóc cài hoa tươi và trong tay là bó hoa cúc dại được lựa chọn kỹ lưỡng. Chú rể quan trọng lắm: hình ảnh tưởng tượng của luôn kết thúc tại cửa nhà thờ, nhưng giờ đây biết rằng, chú rể - ngay cả trong giấc mơ của - cũng thể đẹp trai, hay thành đạt như Joe.

      Hồi còn học đại học, những khi và Emily ngồi với nhau đến nửa đêm để "tán" chuyện về bạch mã hoàng tử của mỗi đứa, Alice rằng người đàn ông lý tưởng của rất có thể là nghệ sĩ, nghệ nhân, hoặc người làm vườn. vừa vừa cười to, ngay đến mối quan hệ lâu dài còn chưa dám chắc chứ gì đến hôn nhân. bằng chứng là khi đó, mối quan hệ lâu nhất cảu chỉ có ba tuần.

      và tính đến trước khi gặp Joe, mối quan hệ lâu nhất của là ba tháng. phải là thành tích tốt, rên rỉ với Emly như vậy khi họ lên kế hoạch sống đến già với nhau. "Chẳng có nghĩa lý gì đâu," Emily cam đoan. "Nếu cậu tìm thấy bạch mã hoàng tử, cậu kết hôn với ta. Còn tớ ấy à? Có lẽ tớ ly hôn sau sáu tháng." Alice bật cười, nhưng ngay cả khi cười vẫn mong được giống Emily hơn. Emily muốn ổn định, Emily vui với việc bỡn cợt và thay đổi hết chàng trai này đến chàng trai khác. Emily cả quyết rằng sinh ra bị bệnh dị ứng nan y với ràng buộc của hôn nhân.

      Vậy là cũng phải bỏ lại sau lưng giấc mơ về đám cưới ở làng quê với những bé cậu bé tươi tắn ( từng mong ước rằng đến khi mình kết hôn, nếu có lúc kết hôn, ai đó mang đến cho những bé cậu bé tươi cười như thế) tung cánh hoa hồng và cười khúc khích sau giữa hai hàng ghế trong thánh đường.

      cũng dự tính có rất nhiều mũ rơm và váy áo hoa, nắng lấp lánh cánh tay trần của khi bước ra khỏi nhà thờ và tay trong tay với nửa của mình.

      Khi Joe cầu hôn, kể cho nghe về đám cưới trong mơ , và mỉm cười khoan dung, rằng đó là giấc mơ rất dễ thương nhưng họ thể kết hôn ở làng quê trong khi sống ở Luân Đôn, mà chẳng lẽ nghĩ đám cưới ở thành phố sang trọng hơn sao? tán thành, nhưng nghĩ mình nên đồng ý, bởi vì dù sao Joe cũng là người trả tiền cho đám cưới. Bố mẹ Alice rất nghèo, và Joe quyết định tổ chức lễ cưới mà đánh giá là phù hợp với vị trí giám đốc trung tâm chăm sóc sức khỏe của tập đoàn Mergers & Acquisitions ở Godfrey Hamilton Saltz.

      chiếc Bentley cổ đưa họ đến nhà thờ (tạm biệt những chú ngựa và cổ xe cổ kính đáng ), mặc váy cưới đơn giản nhưng thanh lịch (cổ lỗ lắm rồi váy bồng màu kem ạ) và người bạn của - nhà chế tác kim hoàn - chắc chắn cho mượn chiếc mũ miện đính kim cương lộng lẫy (gặp lại các bạn sau nhé, những bông hoa tươi).

      Vì vậy, Alice nghiên cứu tỉ mỉ từng chi tiết trong kế hoạch đám cưới, nhưng cứ sau mỗi tối tâm với Joe về quyết định của mình sáng hôm sau lại gọi điện cho người bán hoa, thợ may váy và thợ chụp ảnh, để thông báo rằng thảo luận với vị hôn phu và kế hoạch thay đổi. thường , liệu họ có phiền lòng lắm nếu họ mang đến cho quả mọng và hoa hồng đỏ thẫm thay vì tú cầu màu hoa cà và tuy líp, và may cho chiếc váy bó chẽn đơn giản, kiểu dáng đẹp với cánh tay ống và chiếc áo khoác đồng màu (Joe có xem qua vài cuốn tạp chí đám cưới và chỉ cho Alice thấy kiểu váy hợp với ) thay vì chiếc váy cưới làm bằng vải tuyn để sánh với các diễn viên trong vở Hồ thiên nga, và lòng xin lỗi, nhưng và Joe thích những bức hình chụp chung với gia đình tại tiệc chiêu đãi hơn những bức hình ngộ nghĩnh như bàn trước đó.

      Alice uống hết cốc cà phê và liếc trộm vào tấm gương trong hành lang để xác nhận hình ảnh mà biết rất : bọng mắt húp sâu bên dưới hai mắt là minh chứng cho thấy cảm giác lo lắng đến phút cuối phải là chuyện bịa đặt của các bà vợ thuở xưa. Alice trằn trọc suốt đêm, nỗi lo sợ trào lên từng đợt như cơn buồn nôn, và lẽ thường là cố gắng nén nỗi lo sợ lại.

      cho cùng, chẳng phải may mắn nhất thế giới sao? Có người phụ nữ nào lại muốn kết hôn với Joe? Joe, với nụ cười quyến rũ và vẻ hấp dẫn ngọt ngào. Joe, với đôi vai rộng và khiếu hài hước tuyệt vời. Joe có thể cưới bất kỳ nào muốn và chọn Alice. Alice đấy!

      Đàn ông như Joe thường thèm nhìn tới kiểu phụ nữ như Alice, hoặc nếu có chỉ là cái nhìn tò mò lướt qua rồi học gạt bỏ hình ảnh đó ngay lập tức, vì các như Alice thế giới này chẳng có gì là đặc biệt để mà cuốn hút những người đàn ông như Joe. Là con trong gia đình có bố mẹ luôn thương con tha thiết, Joe được nuôi dưỡng để tin rằng mình là Chúa trời (lỗi của mẹ ); để tin rằng trong cuộc đời này vai trò của người phụ nữ là làm mọi việc Joe muốn (đương nhiên, lại là lỗi của mẹ ).

      Đến tận ngày hôm nay, trong ngày hôn lễ, Alice vẫn tin đó là . Ba mươi tuổi và vốn quen với nhiều mối tình đơn phương với những người đàn ông dường như bao giờ để ý đến , nghiêm túc mà còn nghĩ là tìm được nửa của mình. Đúng là có mơ về đám cưới, nhưng thực lòng đoan chắc là mình sống đến già với mấy con mèo, trở thành bà mặc kimono, quanh quẩn bên cạnh là những con người kỳ cục và hồi tưởng lại cuộc sống trước đây của mình qua những gương mặt trẻ trung, xinh đẹp hơn.

      Alice luôn nghĩ, là người khá giản dị. Bất cứ ai quen biết Alice đều nghĩ là người khá giản dị. là người nhút nhát, rụt rè, trong các cuộc thi đấu luôn là người cuối cùng được chọn chẳng qua là vì các đội chỉ có lựa chọn, hoặc hoặc Tracy Balcombe, mà Tracy Balcome có hai chân to bè và hôi xì.

      Alice bị bỏ rơi cho đến phút cuối cùng vì có vẻ như ai nhận thấy . Hồi mười bốn tuổi, được biết đến với cái tên Giấy dán tường - biệt danh này thường được nhắc kèm điệu cười khẩy, mặc dù ra điều đó chưa bao giờ làm phiền lòng. Alice thích mờ nhạt của mình, bởi khi đó có thể quan sát các bạn và chìm đắm với suy nghĩ riêng mà bị ai làm phiền.

      chỉ bắt đầu phiền lòng khi khám phá ra bọn con trai. Cho đến khi đó, rất hạnh phúc với lũ ngựa của mình. Mấy cuốn vở ký họa của được nghuệch ngoạc đầy những hình đầu ngựa, phần lớn là đầu con Betsy cưng của , bao xung quanh là hình trái tim với dòng chữ "Alice Betsy" và " Betsy của Alice", hếu hết những giấc mơ của Alice đều có Betsy và cũng cố gắng hết sức để giành chiến thắng trong cuộc thi thể thao tại địa phương.

      Nhưng rồi buổi sáng, các lớp Bảy tỉnh giấc và thấy hormone dâng lên khắp cơ thể phát triển của mình, và càng ngày Alice càng ít mơ về Betsy hơn. Thế chỗ cho con ngựa là chiếc quần jean bạc màu và nụ cười dễ thương của chàng trai tên Joe học ở trường nam sinh tọa lạc chỗ khúc quanh cuối đường.

      Họ cùng tuyền xe bus, và Alice thường đứng ở sạp báo trong khoảng thời gian tưởng như nhiều giờ liền, giả vờ như xem các cuốn tạp chí để chờ Joe đến. thường đứng sau cậu, nhìn chằm chằm vào gáy cậu với mong muốn được cậu chú ý, mặc dù có hai lần cậu cảm nhận ánh mắt của và quay lại nhìn vào mắt đối phương đó nhưng cậu chẳng mảy may tỏ ra quan tâm và cậu quay mặt ngay để cười đùa với bạn bè.

      Và những mối tình của cứ trôi như vậy. Trải qua tuổi đôi mươi, Alice thầm thương trộm nhớ những người con trai hề để mắt tới . Họ mạnh mẽ, đẹp trai và tự tin. Họ bước đường đời, biết chắc rằng Alice thèm muốn họ, rằng Alice hy vọng có lúc họ vuốt ve nếu tiếp cận đủ gần - điều mà chưa bao giờ làm được.

      Cho đến khi gặp lại Joe.

      biết Joe từ rất lâu rồi. là bạn học của Ty, trai , trong những chàng trai khiến si mê say đắm và đau khổ. Alice vẫn nhớ lúc đứng ngắm trò chuyện với xinh nhất trường trong câu lạc bộ khiêu vũ địa phương, ngắm cười giòn tan rồi cười mỉm với ta, khuôn mặt mỗi lúc áp sát mặt ta, nhướn người về phía trước để trao nụ hôn trước khi cầm tay ta dẫn ra cửa.

      Người ta đồn rằng về nhà ta, hôn chúc ta ngủ ngon và, giờ sau, đột nhập vào nhà ta bằng đường ống nước và lấy cắp trinh trắng của ta. Đó chỉ là chuyện vặt vãnh trong số rất nhiều huyền thoại được dựng lên, và rồi chính Joe cũng là huyền thoại. Mười bốn tuổi, hẹn hò với bà chị hai mươi tuổi người Đan Mạch trọ học gần trường. Theo lời kể của đám con trai cùng lớp Joe, chị ta có thân hình bốc lửa của Farrah Fawcett và Jerry Hall.

      Joe là kẻ làm tan nát trái tim của hàng nghìn mới lớn, Alice và Emily thường ngồi hàng giờ để về căm ghét mà họ dành cho , mặc dù trong thâm tâm mỗi người vẫn thầm khao khát ấy để ý đến mình.

      Và rồi, ngày kia chuông cửa reo, Alice chạy ra mở cửa và sững sờ đến ngất khi thấy Joe đứng bậc thềm. Trái tim mười lăm xuân xanh của như muốn ngừng đập trong khi hai má bỗng nóng ran, tê rần và đỏ ửng.

      Joe nhíu mày với vẻ thích thú. phải mẫu người của , nhưng khoái nhìn thấy ảnh hưởng của mình đối với phái nữ, Nó giúp vững tin hơn, an toàn hơn, và cũng chẳng hại gì đến ai nếu khích lệ chút; cho vui thôi mà.

      "Chào em của Ty," mỉm cười, thấp giọng và mơn trớn, "Trông em đáng thế. định đâu?" thích thú khi thấy mặt Alice đỏ lựng, và càng khoái chí hơn khi thấy thể thốt nên lời. Alice cố gắng lẩm bẩm gì đó và loạng quoạng quay vừa lúc Ty xuất . "Chào Joe," vừa vừa với lấy áo khoác. "Hy vọng cậu vẫn chưa tán tỉnh em tớ," rồi hai người cùng phá lên cười vì ý tưởng này mới kỳ cục làm sao và mất hút.

      Nhưng Alice còn lảo đảo vì phấn khích, gọi ngay cho Emily và Emily lập tức có mặt để phân tích và mổ xẻ từng lời của Joe. Hai tự khóa mình trong phòng Alice, mỗi người ngồi phịch xuống chiếc ghế túi và cùng hét lên phấn khích khi nhắc nhắc lại từng câu Joe , cố gắng hiểu nghĩa của từng từ.

      " lại ," Emily nài nỉ. " lại cho tớ nghe vẻ mặt của ấy như thế nào khi ấy , 'Trông em đáng thế' ".

      Họ cùng vẽ ra kế hoạch hành động. Kế hoạch chỉ Alice gì với Joe trong lần gặp tới, sử dụng giọng điệu nào, mặc gì khi đưa chơi bởi vì ràng là chú ý đến , và nên cho phép tiến đến cấp độ hay cấp độ hai trong buổi hẹn hò đầu tiên.

      Joe bao giờ để ý đến Alice thêm lần nào nữa.

      Mười bốn năm sau, Alice sở hữu công ty dịch vụ tổ chức tiệc rất phát đạt. Cuối cùng tìm được cách để quên Joe, đạt sáu chứng chỉ O-level và hai chứng chỉ A-level (1), tốt nghiệp trung cấp nấu ăn và tham gia khóa học nấu ăn kéo dài năm. Hai mươi chín tuổi, có ba nhân viên làm thời vụ giúp chuẩn bị và phục vụ các bữa tối đặc biệt cho những phụ nữ quá bận rộn, hoặc quá lười biếng, nên thể nấu nướng.

      Trong những bữa tiệc tối như vậy, Alice thích ở hậu trường hơn. thích nấu sẵn các món ăn từ trước khi tiệc bắt đầu, nhưng vẫn ở trong bếp để đảm bảo là món nào bị cháy trong khi các nhân viên phục vụ bánh và cock-tail. Thỉnh thoảng, nếu chủ tiệc cầu, cũng xuất để nhận lời khen, dù rất miễn cưỡng nhưng rất hòa nhã, và khi đưa danh thiếp cho khách, hay vuốt những lọn tóc xoăn xõa xuống khỏi bím tóc đuôi ngựa của mình.

      Ở Kensal Rise căn hộ nho với phòng bếp rộng rãi, hai con mèo Molly và Paolo, việc giao du hạn hẹp phần do thành công của trong kinh doanh, phần do bản tính nhút nhát cố hữu.

      Mối quan hệ gần đây nhất của - kéo dài ba tháng - là với diễn viên tên Steve, nhưng ba tháng phải đối phó với tính tình cáu bẳn, hay gây của ta khiến chán ngán và rất biết ơn khi trong những cuộc thử vai của ta thành công và ta bay đến Manchester trong vòng ba tháng. Họ hứa giữ liên lạc và đến thăm ta, nhưng biết lời hứa đó chỉ mang tính hình thức mà thôi.

      đứng đó, tại phòng bếp trong mơ của mình dưới tầng trệt ngôi nhà rộng rãi ở Primrose. Phòng bếp gần như sạch như mới, đĩa được xếp gọn gàng trong máy rửa, hàng dãy ly pha lê nước cạnh bồn, những chiếc nồi hầm của được rửa sạch và đợi sẵn trong thùng xe.

      Khách khứa uống Espresso và ăn bánh ngọt do chính tay làm, Alice tạm biệt hai phụ ta, biết rằng chỉ còn phải rửa tách đựng cà phê nữa là xong và mình cũng dư sức xoay sở được.

      "Chà, phải gặp Alice." nghe thấy chủ nhân của bữa tiệc giậm giày cao gót cầu thang. " ấy đúng là thiên thần, và đồ ăn ngon tuyệt vời. Hơn nữa," giọng bà ta giảm xuống hoặc hai quãng tám," lại đắt chút nào so với các nơi khác."

      Đáng ghét, Alice nghĩ. đến lúc tăng giá lên rồi. túm lấy chiếc giẻ, làm ra vẻ bận rộn và mỉm cười, nụ cười tươi tắn có thể mời gọi thêm nhiều đơn đặt hàng, nhanh chóng lau sạch mặt quầy bếp đá granite khi nghe tiếng bước chân đến gần hơn.

      "Chào Alice," giọng mà chắc chắn từng nghe ở đâu đó vang lên.

      "Chào Joe," , nụ cười của được thay thế bởi hai gò má chín đỏ. Joe lên để chào mấy cậu bạn và cả đám xúm xít quanh theo cái kiểu hội ý bí mật.

      "Gì đây?"

      "Cậu làm chưa?"

      " ả có đáng đồng tiền ?"

      "Cậu có kiềm chế được ?"

      "Tốt hơn hết là phải xứng đáng số tiền chúng ta bỏ ra."

      " biết là cậu còn đủ sức đấy."

      "Nào, Joe, chứ, ả thế nào? Cậu có cưỡng lại được ?"

      Joe mỉm cười sung sướng và giơ ngón tay lên trấn an đám bạn nhốn nháo. "Các cậu," trong khi họ hồi hộp chờ đợi. "Hôm nay là ngày cưới của tớ. Tỏ ra tôn trọng chút ."

      "Nghiêm túc ," Arian, bạn thân nhất của Joe, quàng tay qua vai và kéo khỏi đám bạn. " ả quả là may mắn và tớ chỉ muốn biết liệu ả có đáng đồng tiền hay thôi."

      "Cậu muốn là có đáng đồng tiền của cậu à?" Joe nhe răng cười.

      " Ừ, đúng đấy, Cậu làm chưa?'

      " phải cậu muốn là tớ làm tình với ả chưa đấy chứ?"

      "," Adrian lắc đầu. "Tớ biết cậu từ khi cậu mười tuổi. Tất nhiên là cậu làm tình với ả rồi. Vậy ả có đáng đồng tiền ?"

      Joe thề rằng cái thời quan hệ lăng nhăng của qua rồi, cũng thề rằng chung thủy, điều này được đám bạn của lôi ra làm trò đùa suốt. Trong suốt buổi tối trước đó, đêm cuối cùng còn độc thân, họ sắp xếp cho gọi cao cấp ngồi đợi sẵn trong chiếc limo. Họ rằng đó là bài kiểm tra để xem có thực chung thủy hay .

      "Tớ qua bài kiểm tra đó," chắc như đinh đóng cột khi đám bạn thông báo kế hoạch cho , và rồi sau đó men rượu nga ngà đưa ra chiếc xe Limo với ý định cảm ơn , nhưng lời cảm ơn nào thốt lên. được chào đón bởi mái tóc giống hệt mái tóc vàng ngọt ngào như mật ong mà mê đắm, cặp chân dài bất tận và chiếc áo ngực hiệu Wonderbra rất con mắt.

      "Ôi, mẹ kiếp," lầu bầu và leo lên ô tô. " Chắc là lần cuối cùng cũng chẳng hại gì đến ai."

      Qủa là đêm mệt nhoài, khác thường và thể tin nổi, Sáng nay, tỉnh giấc tại khách sạn Sanderon với tâm trạng hối lỗi kinh khủng, và rồi cảm thấy bàn tay mơn trớn đùi mình, ái chà, thêm chuyến tàu nhanh buổi sáng có khác gì đâu? cho cùng ả cũng được trả hậu hĩnh cho đêm qua rồi. Cũng chỉ là tình dục thôi.

      Và Alice bao giờ biết.

      "Vậy ả có đáng đồng tiền ?" Adrian vẫn đéo bám.

      " ả là người Nga, tóc vàng, cao mét tám với thân hình khiến Lara Croft cũng phải thèm muốn và cái miệng ả chẳng bao giờ chịu yên. Cậu nghĩ sao nào?"

      Adrian gập người rên rỉ vì ghen tị. "Mẹ nó," cậu ta rít qua kẽ răng "Tớ biết mà. Vậy đêm qua có phải là đêm tuyệt vời nhất đời cậu ?"

      "Adrian! Thôi !" Trông Joe khá sốc. "Đêm nay mới là đêm tuyệt vời nhất đời tớ."

      "Nhưng nó gần giống đêm tuyệt vời thứ hai?" Adrian nhăn nhở.

      "Rất giống, rất giống. Và bởi vì đêm cuối cùng chơi bời với ả Svetlana thể nào hoàn hảo hơn được nữa".

      "Svetlana?" Adrian khịt mũi và cười hô hố. " Tên của ả đấy à?"

      "Cậu biết ?" , Joe thờ ơ và quay đầu về phía nhà thờ, " Tớ cóc quan tâm."

      Joe bao giờ nghĩ lấy vợ. Vốn rất hài lòng với cuộc sống hoàn hào của chàng trai độc thân, nhưng đến khi bước sang tuổi ba mươi, bắt đầu nghĩ có lẽ rất tuyệt vời nếu có ai đó thuộc về mình mãi mãi, ai đó khiến muốn về nhà, ai đó quan tâm săn sóc .

      Vấn đề là những chơi cùng là những thực dụng mà còn xa bạn mới với tới được. Phải, họ rất đẹp. Chân dài, tóc vàng như thiên thần, thỉnh thoảng cũng có da ngăm đen hoặc tóc đỏ, nào nấy đều được chải chuốt đến hoàn hảo nhưng đều rất lạnh lùng, rất dễ nổi cáu, có lúc Joe nghĩ nếu bắt họ làm gì đúng cách, họ có thể xông vào cắn chừng.

      Họ là những phụ nữ chờ đợi người chồng giàu có sẵn sàng cung phụng cuộc sống mà nhan sắc của họ khiến họ tin là mình nên chờ đợi. Họ có nghề ngỗng, luôn lẩn tránh tin tức như thể họ có thể bắt gặp điều gì xấu xa khó chịu trong đó, biết nấu ăn, biết dọn dẹp và chưa bao giờ ủi bất cứ thứ gì đời (" , nếu Chúa muốn em là quần áo chắc chắn ông ấy phát minh ra máy giặt khô làm gì") và luôn mang nỗi sợ hãi sâu thẳm là lấy phải người chồng thể chu cấp đầy đủ cho "người phụ nữ xứng đáng".

      Họ mong đợi ở Joe số điều nhất định - những bữa tối tại Ivy và Hakkasan, những đêm hò hẹn ở Home House và những buổi tiệc tùng tở Harvey Nicks - đổi lại, họ cống hiến cho những màn làm tình bất tận, gây nhiều áp lực (các nàng này biết cách tốt nhất để cá cắn câu là quăng dây càng xa càng tốt) và đảm bảo rằng tất cả những gã quen biết đều phải ghen tị với . Ngay khi các nhen nhóm hy vọng về lời cam kết từ phía Joe, quay lại và nóí với họ bằng giọng âu yếm, dịu dàng nhất có thể, rằng họ có có khoảng thời gian rất tuyệt bên nhau, nhưng biết chúng ta dành cho nhau, và tiếp tục hành trình chinh phục nàng khác.

      biết mình muốn kết hôn với chỉ muốn có vì tiền boa (mặc dù ngoại hình và phẩm chất của hề tầm thường), biết mình có ý định tìm kiếm vợ tương lai bên những quầy rượu, trong nhà hàng hoặc câu lạc bộ thời thượng mà thường lui tới, nhưng vợ cũng phải hào nhoáng, tóc vàng, chân bít tất Wolford, bộ ngực được đẩy lên trong chiếc áo lót hiệu La Perla mà thể cưỡng lại được.

      Và rồi gặp Alice. Alice, người luôn đỏ mặt khi gọi tên, người thương nhớ từ hồi còn học, ngay cả khi hề nhớ là từng gặp . Alice, người có mái tóc xoăn bao giờ trang điểm. Người mặc quần legging đen rẻ tiền và áo len rộng thùng thình chả ra hình thù gì, che hết cả đường cong cơ thể. Thường bao giờ để ý đến kiểu con như Alice đến lần thứ hai, Nhưng rất thích thú trước nét mặt đỏ ửng của mỗi khi nhìn , hơn nữa ở toát lên nét gì đó rất ngọt ngào, mà ngọt ngào phải là đặc điểm thường thấy ở phụ nữ.

      ngọt ngào và tỏ ra biết ơn, khiến Joe cảm thấy hào phóng và tử tế, hay đúng hơn là giống nhà hảo tâm. chờ đợi gì khác ở ngoài bầu bạn, và khi cho thứ muốn dường như luôn ở trong trạng thái dám tin rằng đến với đứa con như .

      Hơn nữa, cũng sớm nhận thấy Alice có nhiều, rất nhiều tiềm năng. dễ thương, nấu ăn tuyệt ngon,

      hiển nhiên chăm sóc , và mất nhiều công sức để khiến xinh đẹp hơn. Với chế độ ăn kiêng, thợ làm tóc tử tế và tủ quần áo mới, chắc chắn trở thành người phụ nữ hoàn toàn mới ngay khi thuộc về .
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 2
      24 tháng mười hai, 2001

      "Có cần xách túi giúp , cưng?" Tay tài xế taxi miễn cưỡng định mở cửa xe nhưng người phụ nữ ngăn ta lại.

      " cần đâu." mỉm cười nồng nhiệt cách khác thường (Vì thề có Chúa, ta biết hạng người này, nhận được lời cảm ơn từ họ là may mắn lằm rồi, gì đến nụ cười.) "Tôi tự làm được. Chúc mừng Giáng sinh!" Sau đó gom đống túi xách và bước về phía cửa nhà.

      Tay tài xế taxi ngồi trong quan sát phút. Đôi chân thon dài. Nụ cười mê hồn. Mái tóc tuyệt đẹp. Gíá như ta trẻ hơn vài tuổi. Nhưng có thấy viên đá to đùng tay trái ấy ? Chẳng phải cái túi xách tay làm bằng da cá sấu thể tiền bạc và đẳng cấp sao? Còn địa chỉ nhà nữa, chắc hẳn phải là nơi ấy sống. Quận Belgravia cơ đấy. ta lắc đầu khi lái xe đến Lansborough để đón mấy du khách Mỹ giàu có (khoản tiền boa cũng đáng công chờ đợi). Những như thế kia bao giờ thuộc về ta.

      Sau khi khua giày lọc cọc đến bậc thềm và mở cửa, Alice quẳng đống túi vào trong nhà và đá văng đôi giày khỏi chân. " Jimmy Choo chết tiệt," vừa càu nhàu vừa cúi xuống xoa bóp mu bàn chân, thầm biết ơn nền nhà đá vôi mát rượi dưới hai bàn chân đau nhức. " Beauchamp Place chết tiệt. Ngày mua sắm chết tiệt."

      lấy các hộp quà bọc đẹp đẽ ra khỏi đống túi và cúi xuống xếp gọn chúng dưới cây thông khổng lồ, gạt phăng sang bên cạnh những quả cầu trắng bằng pha lê lủng lẳng cành cây vướng vào mái tóc được ép thẳng tưng, nhuộm từng lọn của .

      Trong lễ Giáng sinh đầu tiên bên chồng, Alice lên kế hoạch cùng Joe trang hoàng cây thông. dành nhiều giờ đồng hồ tìm mua đồ trang trí : những chú lính gỗ tươi tắn, chuỗi hạt sặc sỡ, đèn nhấp nháy nhiều màu sắc và dây kim tuyến lấp lánh. Nhưng Joe gọi điện rằng bận họp, vì vậy Alice quyết định làm ngạc nhiên bằng cách tự mình trang trí cây thông.

      say mê từng giây từng phút với việc này. Sau khi hoàn thành, ngồi bệt sàn nhà, vừa ngắm nhìn cái cây vừa ăn bỏng ngô đựng trong hộp bự chảng, và nhớ lại những lễ Giáng sinh thời thơ ấu, thầm mong Joe nhanh nhanh trở về nhà để thấy cây thông, chà chà, trông nó dễ thương, tràn ngập khí lễ hội và giản dị làm sao!

      Khi Joe bước vào nhà và nhìn thấy cây thông, đứng ngây ra như trời trồng.

      "Cái-Gì-Thế?"

      "Cây Noel của chúng mình," Alice cười giòn tan, đặt hộp bỏng ngô xuống và chạy đến hôn .

      "Nhưng những thứ cây là thế nào?"

      "Là đồ trang trí của chúng mình." Alice chậm rãi như thể với đứa trẻ.

      "." Joe lắc đầu khi Alice cố gắng hiểu việc. "."

      Bây giờ Alice hiểu.

      Joe gỡ tất cả đồ trang trí cây xuống và hôm sau trở về nhà với đống đồ trang trí hoàn toàn mới. tất cả đồ trang trí phải có màu trắng, nếu cần có cây thông Noel làm gì hết. Những quả cầu pha lê trắng muốt chỉ có thể mua với giá cao ngất ngưởng, những bóng đèn xíu trắng lóa, và những chiếc nơ nhung trắng ngần như nhượng bộ đối với truyền thống. Ngay cả tiên cũng bị gỡ xuống, giờ đây ngọn cây Giáng sinh của họ ngất ngưỡng kim tự tháp màu bạc bóng loáng.

      Từ đó Alice bao giờ có cảm giác như cũ về Giáng sinh nữa, mặc dù lúc này khi nhìn chằm chằm vào cây vân sam Na Uy cao gần bốn mét lấp lánh lạnh lẽo trong ánh sáng dịu ở đại sảnh, phải thừa nhận rằng dù nó mang đến khí lễ hội, cũng chẳng đẹp đẽ khác thường, nhưng quả thực nó rất ấn tượng.

      Xét về khía cạnh ấn thượng, toàn bộ ngôi nhà của họ rất ấn tượng, mặc dù giờ Alice thấy bình thường. Họ thuê kiến trúc sư nổi tiếng với phong cách đại và tối giản để biến nơi từng là ga ra cũ kỹ chuyên tu sửa xe hơi cổ thành căn nhà được thiết kế cẩn thận đến từng chi tiết.

      Sàn nhà được làm bằng đá vôi và trần nhà bằng kính. Đồ đạc cố định được làm bằng sắt chống gỉ và nội thất đại vuông vắn cứng cáp, rèm cửa màu cà phê và màu kem thay vì chỉ có màu đơn điệu. Tiếp đến là phòng giải trí ấn tượng rộng bao la, cao tới hai tầng, đủ để đặt cây thông Noel to hơn tất cả những cây Alice từng nhìn thấy ngoài quảng trường Trafalgar.

      Alice lên cầu thang, vào phòng bếp vách ngăn và bật ấm nước ( của hãng Alessi cao cấp ) để pha trà. Tối nay là lễ kỷ niệm năm năm Joe và Alice bên nhau, hai vợ chồng cùng ăn tối tại Nobu- nhà hàng ưa thích của Joe. xem đồng hồ lò vi sóng-6:14. Họ đặt bàn ăn lúc 8:30, nhưng học được cách phải đến muộn hai mươi phút trong mọi cuộc hẹn, và ngay cả như vậy vẫn luôn đến trước Joe.

      Alice quen mình đến nhà hàng, tiệc tùng và các kiện. thuần thục nghệ thuật trò chuyện xã giao, nghệ thuật luôn nở nụ cười mãn nguyện giả tạo để che giấu cảm giác bực dọc và khó chịu của mình.

      Lúc nào Joe cũng đến muộn, hoặc phải xa. Trước đây Alice thường hủy cuộc hẹn nếu Joe bất ngờ thông báo rằng phải xa, nhưng bây giờ có bổn phận và ràng buộc, và phải lúc nào cũng dễ dàng nghĩ ra lời tạ lỗi mới. Nếu Joe ở Luân Đôn, đơn thuần vì công việc, biết chắc chắn rằng xuất với chiếc cà vạt xiên xẹo và tâm trí ràng là ở chốn naò đó, và Alice, người từng bị thất kinh trước thái độ thô lỗ và thiếu tôn trọng của , nay học được cách thích nghi, mặc dù cũng vui vẻ gì về việc này.

      Đây phải là cuộc sống Alice từng hình dung. Đây cũng phải là cuộc hôn nhân Alice từng mong ước. Và Joe cũng phải là bạch mã hoàng tử mà từng mơ tới.

      ghét phải ngồi mình trong nhà hàng và chịu đựng ánh mắt tò mò của các thực khách khác( Tôi vẫn chưa đưng lên mà, muốn được tuyên bố như thế, và phút nữa chồng tôi đến đây ), nhưng cố gắng bởi phần trong vẫn thích được nhìn thấy Joe bước vào trong nhà hàng, được bước ra ngoài đường với tư cách là vợ , được vờ như mình chỉ là thực khách khác, được cảm nhận cảm giác run lên vì sung sướng khi biết rằng có sức hấp dẫn đối với người đàn ông này.

      Và tối nay, trong ngày kỷ niệm của họ, Joe đến muộn. Có thể gọi điện hoặc gọi điện xin lỗi trước, nhưng biết chắc chắn bù đắp cho bằng những đóa hoa đẹp tuyệt vời và món quà đẹp tuyệt vời, có lẽ là trang sức và mở nó trong niềm vui sướng, mặc dù bộ trang sức rất lộng lẫy mà cần mà cũng chẳng tha thiết muốn có.

      Alice rất hạnh phúc được đổi các món đồ trang sức này để có nhiều thời gian hơn bên chồng. kết hôn với niềm mơ ước về cuộc sống vui buồn có nhau,nhưng giờ đây nhận thấy chưa bao giờ mình đơn đến thế. Ít nhất khi còn độc thân vẫn có việc làm và có Emily, còn bây giờ, những bữa ăn hiếm hoi nấu chỉ để tiếp đãi khách, thỉnh thoảng là bạn bè của Joe,còn Emily quá bận rộn với cuộc sống độc thân, vì vậy Alice gặp Emily nhiều nữa.

      Alice mang trà lên gác và chuẩn bị tắm, ngồi thành bồn để quán xét mình trong tấm gương đối diện, vẫn cái cảm giác dạo gần đây hay cảm thấy: nhìn vào người xa lạ, gần như thể nhận ra con người mình lúc này.

      Trong năm năm qua, cũng có đôi lần tình cờ gặp khách hàng cũ tại các bữa tiệc. Họ luôn là thân của quyến rũ, và ai trong số họ nhận ra .

      Có đôi lần nhắc đến chuyện từng mở công ty tổ chức tiệc và họ hỏi," sao chị? Nhà hàng tên là gì vậy?" vì đây là những người thường xuyên thuê dịch vụ tổ chức tiệc, rồi khi tên nhà hàng của mình, họ bảo,"Ồ!, vâng. Tôi nhớ đâu như là có thuê dịch vụ đó lần cách đây lâu lắm rồi." Họ nghĩ lần Alice từng nghiên cứu kỹ phòng bếp của họ, nắm tủ bếp, tủ lạnh của họ có gì, thậm chí biết cả nhãn hiệu khăn dùng cho nhà bếp mà họ sử dụng.

      Nhưng tại sao họ phải nhậ ra ? Alice vừa nghĩ cừ nhấm nháo tách trà, và nhớ đến chính ngày xưa. còn nữa mái tóc quăn màu nâu nhạt. còn nữa khuôn mặt trang điểm với nước da nhợt nhạt xanh xao. bắt chéo chân và nhìn xuống chiếc quần bó hiệu Gucci giúp khoe đôi chân dài thẳng tắp, cũng xòe bàn tay để ngắm nghía mười móng tay ngắn và vuông vắn được sơn tỉa kiểu Pháp hoàn hảo, rồi đứng lên dựa người vào thành bồn và gí sát mặt vào gương để kiểm tra hơn hình ảnh phản chiếu trong đó.

      Bây giờ mái tóc được buông xõa với những lọn tóc nhuộm sọc, toàn bộ màu nâu nhạt được che lấp bởi màu mật ong và caramen; nước da của hơi rám nắng, khuôn mặt trang điểm hết sức khéo léo và quần áo cực kỳ sành điệu. Giờ đây chỉ mặc loại quần áo tốt nhất của tốt nhất, mặc dù căm ghét giày cao gót đến tận xương tủy và cảm thấy mình giống hệt con gà tây bị bó chặt trong bộ vest xíu vừa khít mà Joe thích.

      Những chiếc quần Levi's cũ mà ưa thích vẫn nằm trong tủ, nhưng thể mặc chúng nữa. Thỉnh thoảng vẫn thử mặc lại để tự nhắc bản thân mình là ai, hay từng là ai, nhưng bây giờ những chiếc quần trở nên quá rộng, đến nỗi có thể mặc vào và cở ra mà cần mở khuy nữa.

      Giờ đây, những chiếc quần jean mặc trong vài dịp hiếm hoi đều của Earl hoặc Diesel. Chúng được làm bằng vải bông chéo màu tối, cạp trễ và phần gấu hơi loe ra cách gợi cảm đôi giày ống gót nhọn. mặc quần jean với áo vải chiffon hiệu Alberta Ferretti thanh nhã bên ngoài là áo khoác dài may từ lông cừu xén, cổ áo to đùng bằng lông cáo. Đó là những bộ cánh để vờ thể và Joe rất hợp thời trang, đcí thị dân Luân Đôn sành điệu, vờ như họ trẻ hơn cả chục tuổi so với thực tế, chúng chỉ dành cho những buổi tối đến Hush, Home House hoặc Câu lạc bộ K.

      Alice có thể cởi bỏ vẻ ngoài đó, bất chấp tuổi tác, bởi thực chẳng quan tâm. Quần áo chưa bao giờ thu hút , đến giờ vẫn vậy, nhưng biết phải làm tốt vai trò của mình, và rất giỏi thích nghi với nhiều vai trò khác nhau. Vậy nên thích nghi với quần áo có đàng kể gỉ.

      Có những buổi sáng, trước khi biến thành con người mới, chạy xuống ăn sáng trong chiếc áo len cũ rộng thùng thình, nhưng Joe dạy phải đẹp mọi lúc mọi nơi, ngay cả khi chạy ù ra ngoài cửa lấy sữa, bởi vì, xét cho cùng. bao giờ biết mình tình cờ gặp ai. Alice quan tâm nhiều đến việc tình cờ gặp ai, hoặc trông như thế nào, nhưng muốn Joe vui, cố gắng hết sức để có được vẻ đẹp hoàn hảo nhất trong suốt hai mươi bốn tiếng mỗi ngày.

      Buổi tối, thường mặc quần áo lụa mềm mại, áo choàng đồng màu và dép Loro Piana làm bằng chất liệu cashmere. vẫn giữ hai bộ pyjama bằng vải nỉ mỏng dành cho nam từ ngày xưa, và khi Joe vắng nhà, thường chui vào bộ đồ đó mà trèo lên giường, tay cầm điều khiển tivi, tay kia cầm bánh mì quết đẫm bơ và mật ong. ( Joe cho phép ăn sáng giường : các mẩu vụn thức ăn có thể- lạy Chúa- rơi xuống giường.)

      Tiếng chuông điện thoại réo vang khiến chạy vội chạy từ phòng tắm ra, và tim chùng xuống khi thấy số điện thoại của Joe màn hình.

      " đến muộn à?" Giọng đều đều.

      " Ôi, em , lòng xin lỗi. kẹt trong buổi họp chết tiệt này, và "- Joe hạ giọng- " với họ tối nay là lễ kỷ niệm của chúng mình, nhưng công việc là công việc em ạ, mà buổi họp kéo dài quá muộn đâu em. chỉ muốn em đặt chỗ lúc chín giờ thôi. Chắc chắn có mặt lúc chín giờ."

      "Joe à, hôm nay là lễ kỷ niệm của chúng mình. Tại sao phải là tối nào mà lại là tối nay? Tại sao lúc nào cũng phải là việc vậy?" Alice thể kiềm chế tức giận trong giọng . Những cuộc cãi cọ của họ luôn luôn giống nhau: phải làm việc, bận xa, vắng mặt. "Vậy em muốn làm gì?" . Joe thường rít lên "Bỏe việc à? Chúng ta bán nhà, thay đổi cách sống. Em muốn như vậy, phải ? Em muốn xu dính túi? Được thôi. Chỉ cần em ra là bỏ việc."

      Hoặc dỗ dành:"em , em biết làm vậy vì em mà."

      "Em nghĩ thích suốt ngày như thế à?" thỉnh thoảng cũng thế. "Em nghĩ là thích dậy lúc bốn giờ sáng để lao đế sân bay, bay từ cuộc họp này đến cuộc họp khác trong khi nhớ em đến phát điên và chỉ muốn được ở nhà với em sao? Em nghĩ vui sướng khi lúc nào cũng phải ở khách sạn, bạn bè, gia đình và luôn phải ăn những bữa ăn tối nhạt nhẽo với đối tác kinh doanh sao?"

      Em đâu có ngu, Alice thầm nghĩ. Em biết hết về những chuyến công tác của . Em biết chiếc xe Mercedes màu đen sang tronđến sân bay Heathrow. Em biết những chuyến bay ghế hạnh nhất và thẻ ưu đãi vàng của hãng Brirish Airways. Em biết những khách sạn ở- chỉ cỡ từ Four Season trở lên thôi. Em biết những bữa tối xa xỉ giữa và khách hàng, với sáu món, rượu quý hảo hạng, xì gà Cuba và vang Vintage Port. Ôi quỷ tha ma bắt!

      Cũng có lúc Alice đánh bạo ," Đúng vậy . Em muốn như thế đấy. Em muốn bán quách cái bảo tàng chết tiệt được gọi là ngôi nhà này, và em muốn thay đôi cách sống của vợ chồng mình. nghĩ là em quan tâm đến tất cả những thứ này à? Em quan tâm, và em muốn có ngôi nhà ở ngoại ô Luân Đôn. làm thế . bỏ việc . Bỏ công việc chết tiệt của ."

      "Được thôi!" bướng bỉnh đáp trả. "Ngày mai bỏ việc". Và thường đây là câu cuối cùng nghe được cho đến khi cuộc cãi vã kế tiếp nổ ra.

      Lúc này, điện thoại, Joe hít sâu và hạ giọng thấp."Alice à, ngay lúc này cần cuộc cãi cọ. họp, và cuộc họp kết thúc hơi muộn hơn dự tính. ngờ lại rơi vào tình cảnh này đúng vào buổi tối kỷ niệm của chúng mình." Giọng rất cứng rắn và Alice đủ sức để tranh cãi.

      ' đừng đến muộn hơn chín giờ nhé." cuối cùng cũng .

      "Vợ ơi, xin lỗi." Giọng lộ nhõm, nhõm trước chấp thuận và thái đô tức giận của Alice. " hứa có mặt lúc chín giờ và đền cho em."

      Alice thở dài. còn có thể làm gì khác được? "Em gặp lúc chín giờ nhé. Em ..." dừng lại. Điện thoại cúp mất rồi.

      Alice dựa lưng vào gối nhìn những bức ảnh treo bức tường phái cuối giường. Ba bức ảnh đen trắng được phóng to của Joe và Alice như thể họ là cặp đôi hạnh phúc nhất thế giới vậy. Có thể dùng làm quảng cáo cho nhãn hiệu thồi trang Calvin Klein cũng được, bởi họ trông rất hoàn hảo. Nhưng Alice nhớ rất ngày hôm đó. Nhiếp ảnh gia mỗi lúc mất kiên nhẫn vì phải đợi Joe đến, và Alice vẫn nhớ phải cố làm ta bớt giận' làm ta cười vui. Cuối cùng, khi Joe đến, họ chỉ còn đúng năm phút trước khi thợ chụp ảnh phải đ61n chụp cho cuộc hẹn khác ( ta thể khiến họ thất vọng được-Vogue cơ mà). Alice và Joe rất sửng sốt vì ta có thể chụp được những bức ảnh đẹp đến thế trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

      Alice nhìn thẳng vào ống kính, nỗi buồn trong đôi mắt , sâu sắc, trầm tư và đẹp quá đỗi. Joe hôn lên trán Alice như lời xin lỗi vì chậm trễ, nét mặt nhìn nghiêng của chìm trong bóng tối, còn nét mặt nhìn nghiêng của sáng bừng trong tương phản nét. Joe âu yếm Alice, đôi cánh tay chắc khỏe của ôm cơ thể , vằm nép vào vai , nụ cười suồng sã mặt , trong khi đôi mắt nhắm lại với nụ cười và niềm thương.

      Những bức ảnh này được chụp cách đây ba năm, nhưng lại xa xôi như đời người. Chuyện gì xảy ra với họ trong ba năm qua? Những nụ cười và thân mật đâu về đâu?

      Lúc 9:03 ( tất nhiên Nobu vẫn chấp nhận thay đổi vào phút chót- cho cùng, Joe Chambers là trong những khách hàng sộp của họ), Joe lao ba bậc thang . chạy vội đến bàn ăn nơi Alice đợi và nhàng vén mái tóc ở cổ lên trước khi cúi xuống hôn má .

      "Ba phút," cảnh cáo, thầm cảm ơn vì tối nay bắt phải đơi.

      " đến muộn mà," cười rạng rỡ." Trông em đẹp quá. xin lỗi nhé. Chúc mừng lễ kỷ niệm của chúng mình." Và đặt chiếc hộp màu ngọc lam lên bàn, trước mặt .

      "Thêm món quà chuộc tội à?" Alice đùa, trong khi Joe cứng đờ người .

      "Ý em là sao?'

      "Ý em là lần nào đến muộn cũng tặng quà cho em."

      "Em , phải lần nào cũng vậy." dịu lại. "Và đây là món quà tặng em nhận dịp kỷ niệm năm năm ngày cưới của chúng mình."

      "Năm năm rồi. có tin được ?"Alice nghịch chiếc ruy băng trắng hộp, trong lòng tự hỏi liệu tối nay có phải là buổi tối dành cho cuộ trò chuyện khác hay , liệu tối nay có lắng nghe khi rằng cần dành nhiều thời gian hơn bên hay . Nhưng biết sớm muộn gì cuộc trò chuyện này cũng dẫn đến vụ cãi cọ khác , mà tối nay là lễ kỷ niệm của họ. Có lẽ nên cố gắng để dành đến ngày mai rồi .

      "Những năm tháng hạnh phúc nhất cuộc đời ," Joe , lễ kỷ niệm năm nào cũng thế, còn Alice vẫn biết liệu thực có nghĩ như vậy .

      " hả ?" tối nay đáp lại như thế, rồi đặt chiếc hộp xuống và nhìn . "Có đó là những năm tháng hạnh phúc nhất trong cuộc đời ?"

      "Alice à," cảnh cáo bằng tiếng thở dài. "Tối nay sẵn dàng để cãi nhau. định ngồi đây về việc em bất mãn như thề nào với thời giờ của , bởi vì bây giờ thể thay đổi được gì, và cũng định cãi cọ với em ngay trong ngày kỷ niệm. Em mở quà . Chúng ta hãy uống chút sâm banh và tận hưởng buổi tối tuyệt vời này."

      Alice tháo giấy bọc cái hộp Tiffany rồi mở hộp ra, để lộ viên kim cương hình trái tim gắn sợi dây chuyền bạch kim.

      "Đẹp quá," .

      "Đây. Để đeo nó cho em."

      Alice nghiêng đầu ra trước để Joe đeo dây chuyền cho , rồi ngồi trở lại ghế chiêm ngưỡng cả kiếu thẫm mỹ tinh tế lẫn người vợ xinh đẹp của mình. nhận thấy phải là người duy nhất ngây ngất trước vẻ đẹp của , dạo gần đây, Alice luôn nhận được những ánh mắt đầy ngưỡng mộ. A nh lựa chọn chính xác. là người vợ tốt, và khiến hạnh phúc. thụ động hay dễ tha thứ như từng nghĩ, và cần những cuộc cãi lộn mỗi ngày thường xuyên hơn, nhưng nghĩ mấy người phụ nữ có thể chịu đựng được con người , hơn nữa, nhìn chung Alice ít đòi hỏi hơn rất nhiều so với bất kỳ người phụ nữ nào khác.

      Và nhìn xem trở nên xinh đẹp như thế nào, vịt con biến thành nàng thiên nga lộng lẫy, sánh điệu và kiểu cách ra sao. là tất cả những gì vốn tìm kiếm, và nhướn người ra trước, đôi tay dịu dàng ôm lấy khuôn mặt , và , " em."

      "Em biết mà," mỉm cười.

      ". rất em."

      "Em cũng rất ."

      " em nhất," mỉm cười vì đây là trò vui của họ.

      ". Em nhất."

      "Được rồi," nhún vai cười vui vẻ, rồi họ cùng cười và hôn nhau, tất cả hờn ghét lùi vào quên lãng.

      Họ có buổi tối tuyệt diệu. Những món ăn đặc biệt của bếp trưởng mê ly, như từ trước đến giờ vẫn thế, rượu sâm banh làm trái tim họ ấm lên, và họ rất vui vẻ, dịu dàng bên nhau. Alice cực kỳ vui sướng, vì đây chính là Joe mà đem lòng thương, vì đây chính là Joe mà dạo gần đây hay thấy nữa.

      quyến rũ, hài hước và gợi tình. Có lẽ chọc ghẹo bồi bàn hơi thái quá, khiến Alice thoải mái cho lắm, nhưng bây giờ quen với cách trêu đùa của , và giả vờ như thấy.

      "Nó khiến cậu khó chịu sao." có lần Emily hỏi , " cái cách mà ấy tán tỉnh bất cứ cái gì mặc váy ấy?"

      "Hoàn toàn ." Alice dối . " ấy chỉ giỏi thôi. ấy nhìn nhưng động chạm gì cả." Và mặc dù biết có động chạm, biết bao giờ chung thủy, thực chất vẫn chỉ là cậu bé dễ bị dao động, luôn muốn khẳng định mình hấp dẫn trong mắt phụ nữ, vẫn giận sôi lên khi giở trò tán tỉnh ngay trước mặt hết lần này đến lần khác.

      "Gì vậy em?" nhún vai . "Tại sao em nhìn như vậy?"

      " biết rồi còn hỏi."

      " bỡn cợt. Chúa ơi, Alice à, lúc nào em cũng nghĩ tán tỉnh tất cả phụ nữ."

      "Bởi vì hành động của thôi."

      " chỉ tỏ ra quyến rũ thôi."

      "Gio6ng1 nịnh bợ hơn."

      "Thế nào cũng được. Em là người chọn. Em cũng là người lấy làm vợ."

      "Ừmmmm." Alice nhướng mày." Em chắc thế là tốt hay xấu."

      Hóa đơn được thanh toán, Alice và Joe cũng vừa uống hết cà phê. Dưới gầm bàn, tay Joe mơn trớn đùi Alice, và họ mỉm cười với nhau, biết điều đó có nghĩa gì, biết tối nay phải buổi tối ngủ sớm.

      "Alice! Joe!" giọng Pháp lanh lảnh vang lên, Joe vội vụt tay ra khỏi đùi Alice khi hai người cùng quay sang nhìn Valerie và Martyn.

      Alice thích Valerie. biết chị ta mới được vài tháng sau khi tình cờ gặp chị ta tại mấy buổi hoạt động gây quỹ, và lần nào gặp nhau Valerie cũng rằng họ phải ăn trưa với nhau, nhưng tất nhiên là ai trong hai người gọi điện cho nhau.

      lòng mà , Alice khá sợ Valerie. Alice biết làm tốt vai trò của mình, nhưng cũng biết mình giả vờ, giống như chơi trò giả bộ. Trong khi đó, Valerie bao giờ che giấu bản chất của mình. Chị ta sinh ra ở Geneva nhưng lại lớn lên tại New York, và bây giớ chị ta thường xuyên bay bay lại giựa Luân Đôn, New York và Paris. Trông chị ta rất thanh nhã, nhưng bạn cũng bị tổn thương sâu sắc nếu sinh với chị ta, chị ta rất hóm hỉnh, rất cay độc và là tâm điểm của các trang xã hội.

      Và lần nào gặp Joe chị ta cũng ve vãn dữ dội, và niềm sung sướng nhoi duy nhất là- hết sức lạ thường- Joe bỡn cợt lại với chị ta. "Ả chỉ là loại đàn bàn lẳng lơ, " như vậy khi Alice nhắc đến chị ta lần đầu tiên." người phụ nữ đáng sợ. Em nghĩ là em mến chị ta." Alce nhõm thở dài.

      " Chào Valerie." Joe đứng lên hôn hai má chị ta và bắt tay Martyn, bạn trai tại của chị , kẻ trông khá mờ nhạt, được mỗi cái lắm tiền nhiều của.

      " Chào Alice!" Valerie cúi xuống hôn Alice và bao bọc trong mùi nước hoa hiệu Caleche."Trông hai người thắm thiết khi ngồi đây nhìn nhau say đắm. lãng mạn quá thôi!"

      " chị?"Alice hồ hởi và thầm nghĩ, Đúng đấy, chị có thấy chúng thôi hạnh phúc như thế nào ? Thấy thế đừng có tán tỉnh chồng tôi nữa." Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng thôi."

      "Ôi, bạn quý, chúc mừng nhé. là tuyệt vời. Bao lâu rồi nhỉ?"

      "Năm năm," Alice tiếp tục tuyên bố.

      "Mon Dieu!(1) Đúng là cả đời người đấy! Cuộc hôn nhân đầu tiên của tôi chỉ vỏn vẹn chín tháng, mà ơn Chúa, thế là dài lắm rồi. Hai người thấy chán à?" Valerie quay sang Joe và nhướng mày lên.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 3
      Joe có vẻ lo lắng" Chán à? Chán người vợ xinh đẹp của tôi ư? Hoàn toàn đâu nhé."

      "Nhưng người ta rằng mới mẻ là gia vị của cuộc sống," chị ta hững hờ." Sau năm năm"- chị ta quay sang Alice-" tôi tìm kiếm cái mới."

      "Chúng tôi cần đến cái mới", Alice mỉm cười qua hàng răng nghiến chặt. " Chúng tôi có nhau. , chúng mình về thôi. Về nhà " khoảng ngừng kịch tính. "Mình còn ngủ nữa."

      Valerie nhướng mày lên mỉm cười." Bạn thân mến, chúc vui vẻ nhé. Và nhớ ngoan đấy."

      Bố mẹ làm con tổn thương

      muốn nhưng bố mẹ vẫn làm vậy

      Bố mẹ trút lỗi lầm lên con

      Và thêm nhiều lỗi lầm nữa chỉ dành riêng con...

      Philip Larkin

      Joe cài nốt cúc áo và với tay lấy chiếc cà vạt được vắt gọn gàng lưng ghế bành màu bơ trong góc phòng ngủ. thắt cà vạt và đứng trong ánh sáng dịu của chiếc đèn ngủ cạnh giường vài giây, nhìn chằm chằm vào thân hình nằm giường, quay lưng về phía , đầu gối tay, trông nàng giống hệt người mẫu cho bức tranh theo trường phái ấn tượng. nàng quyến rũ, ánh đèn rọi qua cái hông cong cong, mái tóc xõa chiếc gối Frette.

      cúi xuống với nụ cười tiếc nuối và hôn lên vai nàng, nàng quay người lại và vươn vai, tặng cho nụ cười uể oải.

      " phải ngay à?"

      "Ừ."

      nàng đưa tay vuốt ve má . "Khi nào em lại gặp nữa?"

      "Sớm thôi. gọi cho em." thở dài, bởi biết rằng việc này phải kết thúc, rằng xuất tối qua của nàng tại nhà hàng vượt quá ranh giới của hành vi có thể chấp nhận được, rằng mặc dù đó có thể chỉ là trò đùa đối với nàng, nhưng có khả năng phải đánh đổi cuộc hôn nhân của mình.

      "Nếu em gọi cho trước sao?" Valerie mỉm cười rồi chầm chậm quỳ lên, quàng tay quanh cổ Joe và chờ đợi phản ứng của .

      "Valerie à," cảnh báo, trong lòng cảm thấy lo lắng. "Em biết rồi đấy. Alice là vợ , ấy, muốn làm tổn thương ấy và bỏ vợ đâu."

      "Em biết chứ, cưng," nàng rầm rì , bởi đây là trò chơi mà nàng chơi rất nhiều lần, và mặc dù thích thú với trò khiêu khích những gã nhân tình có vợ, nàng hề có ý định phá vỡ hôn nhân của họ. nàng chỉ thích vui vẻ, thích vượt qua các giới hạn, thích xem mình có thể xa đến đâu. "Việc này liên quan gì đến hôn nhân của , em biết, em biết chứ."

      " được, Valerie à," dịu dàng và gỡ tay nàng ra. phải chấm dứt việc này, bởi tối qua, suýt nữa bị trụy tim khi nàng xuất ở Nobu, chỉ ba tiếng đồng hồ sau lúc rời khỏi giường ta, mà trước đó với nàng địa điểm đưa Alice đến tổ chức kỷ niệm ngày cưới của họ.

      Thời gian đầu, hẳn thấy chuyện này đáng hãnh diện. Hẳn là yếu tố nguy hiểm đem lại cảm giác phấn khích và ham muốn điên cuồng, Nhưng mà quay lại với Valerie được thời gian, và mặc dù những cuộc mây mưa với nàng rất tuyệt vời nhưng cái cảm giác hồi hộp khi theo đuổi giờ tan biến hoàn toàn, và nguy cơ bị bắt quả tang - nhất là sau buổi tối hôm qua - đáng lo ngại hơn là thú vị.

      cho cùng, cuộc chơi này có những quy tắc nhất định, với những kỳ vọng nhất định mà mỗi người hẳn đều phải có và đồng thuận ngấm ngầm rằng các bạn bị ràng buộc bởi những quy tắc này.

      Nguyên tắc đầu tiên, và cũng quan trọng nhất, là nhân tình phải chung tay bảo vệ hôn nhân của bạn, phải hiểu rằng gia đình bạn luôn là ưu tiên số , và rằng bạn bao giờ bỏ vợ, bất kể bạn tuyên bố bạn ta tới mức nào.

      Ngoài việc giao tiếp xã giao, ta bao giờ được công khải tỏ ra quen biết bạn, đồng thời phải hiểu rằng những cuộc hẹn hò lên lịch hoàn toàn có thể bị hủy và gia đình bạn mới là quan trọng nhất.

      ta phải đợi bạn gọi hoặc gọi vào di động của bạn, và di động tắt khi bạn ở bên gia đình.Nếu điện thoại rung chuông khi bạn ở nhà, bạn mật ngữ, ta phải hiểu và phải cúp máy ngay lập tức. ta bao giờ được gọi vào điện thoại bàn nhà bạn, ngay cả khi ta thèm nghe giọng bạn đến phát điên, và ta phải có mặt bất cứ khi nào bạn muốn gặp.

      Joe thuộc lòng những quy tắc này,biết chúng từ rất lâu trước khi định tham gia trò chơi. bắt đầu quan sát chúng từ khi còn bé xíu, quá để hiểu được nghĩa của các từ nhưng cũng đủ lớn để biết rằng việc bố mình làm là sai trái, rằng bố làm mẹ buồn, rằng mình phải mang vai gánh nặng bí mật để làm vui lòng bố mẹ.

      Tất cả chúng ta đều là sản phẩm từ quá trình dưỡng dục của bố mẹ, và Joe cũng phải là ngoại lệ, mặc dù người đàn ông tử tế dễ thương.

      Năm 1964, khi Joe chào đời, Eric Chambers mới 27 tuổi. Ông kết hôn với Ava được năm, xinh đẹp có làn da nâu khiến mọi người nhớ đến Ava Gardner, nữ minh tinh mà bà được đặt tên theo. Eric phải long Ava sau khi bà liên tiếp làm ông thất vọng, từ chối tất cả những trò tán tỉnh của ông và thẳng với ông rằng bà có hứng thú.

      Bà quá tiếng tăm của ông, nhìn thấy ông quanh thị trấn trong chiếc ô tô hợp thời trang, bên cạnh lúc nào cũng có tóc vàng xinh đẹp quấn khan trùm đầu và đeo cặp kinh đen to đùng. Ava biết ông là kẻ chuyên làm tan vỡ trái tim các , rằng chính ông bỏ rơi rất nhiều mà bà quen biết.

      Nhưng Eric kiên quyết theo tới cùng. Ông quen với chuyện bị từ chối, và thờ ơ của bà chỉ khiến ngọn lửa khao khát trong ông bùng lên dữ dội hơn. Cũng giống như cậu con trai, có lúc ông nghĩ mình có thể làm người chồng hoàn hảo, rằng với ông, người phụ nữ là đủ.

      Ông từng nghĩ mình có thể ngắm nhìn mà động chạm, xiêu lòng trước hàng ngàn hang vạn phụ nữ xinh đẹp xung quanh, trầm trồ ngưỡng mộ những chiếc váy ngắn cọ vào cặp đùi của họ, mái tóc ngắn bóng mượt chạm vào đôi gò má xinh xắn của họ, nhưng ngay khi cái bụng bầu của Ava bắt đầu lộ , Eric khao khát đụng chạm khác lạ, cái cảm giác mê ly của cơ thể mới, nếm trải mới, mùi hương mới.

      Ông đấu tranh với niềm khao khát đó đến chừng nào có thể, nhưng rồi, trước khi Joe chào đời, ông bắt đầu ve vãn và hành động này kéo dài trong suốt năm đầu đời của Joe, cuối cùng ta trở thành tình nhân thường trực, người sau này cũng bị đá, cộng thêm đôi lần quan hệ đêm, ông đủ may mắn để tìm được những người này, tình tự do của những năm 1970 kéo dài khá lâu mới bị phát .

      Tuy nhiên, Eric mất nhiều thời gian để nhận ra Joe là lá chắn hoàn hảo của ông." đưa con dạo đây," ông với Ava, và bà thường tỏ ra biết ơn vì được trở lại phòng nghỉ ngơi sau khi quá mệt mỏi với nghĩa vụ làm mẹ. Mặc quần áo cho Joe xong xuôi, Eric thường đặt con vào xe đẩy và đưa đến nhà Betty, ở đó, Joe ríu rít chơi đùa sàn phòng khách trong khi Eric bận giúp "dì Betty" trong phòng khác.

      Sau dì Betty là dì Sandra. Rồi đến lượt dì Sally, dì Terry, dì Pat và dì Barbara. Joe thích dì Pat nhất. Dì thường ôm Joe chặt và , "Bé Joe biếtt gìiii nàoooo?" Dì có ti vi màu, để cậu vừa ăn kem đá bào và uống nước ngọt có ga vừa xem phim Thuyền trưởng Scarlet..

      Dì nào cũng quan tâm chiều chuộng Joe hết mực, nhưng khi dì Barbara xuất Joe nhất quyết chịu hợp tác. Cậu quyết định cần thêm dì nào nữa, và cậu cần tỏ ra ngoan ngoãn với các dì vì có vẻ họ bao giờ ở lâu bên cậu.

      "Con muốn gặp dì Barbara," cậu . "Sao mình gặp dì Pat?" Nhưng tất nhiên cậu bao giờ điều này trước mặt mẹ, vì bố Eric với cậu rằng bố bí mật làm việc với các gì và mẹ vui khi biết chuyện, và bố chỉ gặp các dì để kiếm thêm chút tiền mua đồ đẹp cho mẹ, vì vậy Joe được gì hết.

      Dù mới năm tuổi nhưng Joe biết rằng lời của bố chứa đựng nhiều khuất lớn hơn thế. Cậu biết bố có lỗi với mẹ theo cách này hay cách khác, và cậu ghét việc đường về bố thường mua quà để đổi lấy im lặng của cậu. Cậu ghét khoảnh khắc hai bố con cùng bộ đến cửa, mẹ hôn cậu kêu và hỏi cậu có vui hông. Cậu chỉ nhún vai im lặng rồi nhanh vào phòng để tránh các câu hỏi tiếp theo.

      "Bé Joe ngoan lắm," Eric vừa vuốt tóc cậu vừa thầm."Ai là cậu bé ngoan nhất của bố nào?"

      "Con," Joe lầm bầm trả lời, thể nhìn thẳng vào mắt bố.

      Đối với cậu, khoảng thời gian bố vắng là khoảng thời gian vui thích nhất. Khi đó chỉ Joe và mẹ, cậu có thể chăm sóc mẹ và làm mẹ cười, tin rằng mẹ phải lo lắng về bất cứ việc gì. Và điều tuyệt vời hơn cả là cậu phải dối, mặc dù bố rằng như vậy phải là lừa dối, chỉ là toàn bộ mà thôi, và rằng hai việc này hoàn toàn khác biệt.

      Bố mẹ Joe chung sống bên nhau ba mươi mốt năm, cho đến khi xảy ra việc ai ngờ tới. Ava bỏ Eric để kết hôn với Brian – người mà họ quen biết từ rất lâu và có vợ mất vì bệnh ung thư từ nhiều năm trước.

      việc xảy ra quá đỗi bất ngờ. Điện thoại đổ chuông khi Joe ở văn phòng và nghe thấy tràng thanh thổn thức ngắn ngủi, cay đắng. Đối với chàng trai chưa bao giờ nhìn thấy bố mình khóc đây quả là chuyện bất ngờ mà Joe từng biết. "Bà ấy rồi," bố lặp lặp lại."Bà ấy rồi. Bố phải làm gì bây giờ?"

      "Tất nhiên là mẹ biết chứ," bà Ava vậy khi Joe tìm hiểu lý do khiến mẹ ra . "Bao nhiêu năm qua mẹ biết hết mọi chuyện về ông ấy, nhưng mẹ cố tình muốn biết và mẹ vờ như thấy gì hết. Mẹ cứ tưởng rằng nếu mẹ làm thinh, trước sau gì bố con cũng từ bỏ những con đàn bà đó, và mẹ ngừng hy vọng rằng biết đâu nhưng lời đồn đại về việc làm của bố con cũng chỉ là chuyện ngồi lê đôi mách, nhưng có lửa làm sao có khói."

      "Nhưng bố mẹ," Joe biện hộ, đau khổ vì mẹ ra thực , vì thành trì duy nhất từng biết sụp đổ nhanh chóng đến vậy. "Bố rất đau khổ. Bố biết phải làm thế nào nếu chỉ còn mình."

      "Rồi ông ấy vượt qua thôi," mẹ Joe buồn bã . "Mẹ ông ấy, nhưng mẹ thể tiếp tục chung sống với gian dối. Mẹ thể chịu đựng được những cuộc điện thoại rằng bố con chỉ đến quán rượu trong khi mẹ biết bố con ở bên người đàn bà khác. Mẹ thể chịu đựng việc bố con sang phòng khác và thầm to mỗi khi chiếc điện thoại di động đần độn của ông ấy rung chuông. Vì Chúa, ông ấy gần sáu mươi tuổi, vậy mà ông ấy vẫn chứng nào tật nấy, và mẹ chịu đựng thế là đủ lắm rồi."

      Ava tái hôn với Brian – nhân viên kế toán tốt bụng nhưng tẻ nhạt – còn Eric cuối cùng cũng quen với cảnh mình đơn độc.

      "Bố ổn thôi" ban đầu Joe với bố như vậy. "Bố hãy nghĩ đến khoảng thời gian tuyệt vời bố có được, vì bây giờ bố là người tự do, và bố hãy nghĩ đến tất cả những người phụ nữ xin chết để được gặp người đàn ông điển trai như bố."

      Nhưng từ khi Ava ra , Eric chưa bao giờ bình thường trở lại. Ông bị choáng váng đến tận cùng tâm can, và chỉ khi bà ông mới thấy ông bà biết bao nhiêu, và ông cần bà đến nhường nào.

      Cuối cùng ông gặp Carol, phụ nữ ngoại ngũ tuần ly dị, và họ sống chung với nhau. Thời gian Joe ở bên cả hai người đủ nhiều để biết liệu các dì còn quanh quẩn bên bố , nhưng ngờ là vẫn còn. cho cùng, có chết cái nết vẫn chừa.

      Joe từng thề rằng bao giờ làm điều tương tự như bố làm. Ngay từ khi còn là thiếu niên, thề tuyển mộ lọat các dì bên cạnh, làm tổn thương vợ mình như bố từng làm tổn thương mẹ và lừa dối người bạn đời trong suốt cuộc hôn nhân của hai người.

      Nhưng đời là vậy đấy. bao giờ có nổi lựa chọn đâu?

      Joe Alice. Rất thành và trọn vẹn. với tất cả tình người đàn ông có thể dành cho người phụ nữ. bao giờ muốn làm đau lòng. Nhưng cũng phụ nữ, và bắt đầu bào chữa cho kiểu tình này bằng suy nghĩ, giống như bố mình trước đây, rằng chỉ muốn thỏa mãn nhu cầu thể xác, rằng miễn sao làm tổn thương vợ, miễn sao vợ bao giờ phát ra, hành vi đó có thể gây hại cho ai được chứ?

      Từ trước đến nay chỉ có duy nhất nàng hiểu luật chơi. Sasha là người đầu tiên cặp kè với Joe sau khi kết hôn, và nếu nàng công khai thể si mê cách quá lộ liễu, nếu co nàng công khai săn đuổi , có lẽ tránh được tai nạn đó. Bạn biết rồi đấy, đêm lắm cũng có ngày gặp ma.

      Ban đầu Sasha chỉ là tình nhân đêm. Joe trải qua hai giờ đồng hồ làm tình điên cuồng và hoang dại, thế rồi lén lút trở về nhà trong cảm gíac mệt mỏi và tội lỗi, bò lên giường nằm cạnh Alice và thầm nghĩ bao giờ để xảy ra chuỵên tương tự thêm lần nào nữa.

      Sáng hôm sau, rời khỏi nhà từ sớm, thể nào nhìn thẳng vào mắt Alice, đến tối, trở về nhà với bó hoa huệ tây trắng để che dấu cảm giác nhõm vì bị phát . Vụ việc êm xuôi, và mặc dù có ý định gặp lại Sasha nhưng nếu có thể trot lọt lần, chắc chắn có thể thoát thêm lần nữa, và Alice bao giờ phát ra được.

      Tuy nhiên, sau bốn tháng dấm dúi với Joe Sasha cảm thấy chán ngán. Độc thân thế đủ rồi, và nàng mất quá nhiều thời gian để tìm kiếm người đàn ông như Joe mà chẳng gắn bó với ai. Sau ba mươi năm tìm kiếm, cuối cùng hiểu ra rằng loại đàn ông như Joe – cuốn hút, thông minh, hài hước và lắm tiền nhiều của – đời nào còn là "lính phòng ". nàng phải cướp chàng từ tay người khác thôi. phải làm gì?

      nàng thuộc lòng lời khuyên của Jerry Hall, rằng phải là người nội trợ giỏi trong bếp, nữ tì trong phòng khách, và là con điếm trong phòng ngủ. Joe chưa bao giờ được làm tình như vậy; nàng có thể làm tình ở mọi tư thế, mọi nơi và mọi lúc. Ban đầu, cuộc tình này giống như thuốc phiện vậy – những cuộc mây mưa, rồi đến các món ăn, và tất cả hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của , nàng toàn tâm toàn ý phục tùng .

      Và ngay khi Sasha biết cá cắn câu, nàng bắt đầu gây sức ép, nhiều nhưng đủ để Joe thấy ý định của mình. vài tin nhắn nguy hiểm. Đôi ba cuộc điện thoại đầu cuối gọi đến điện thoại bàn để nghe thấy giọng của , và nàng phải cúp ngay khi Alice nhấc máy. Những mẩu giấy đương được giấu bên trong túi áo khoác của với hy vọng Alice thấy chúng.

      Alice bắt được những mảnh giấy đó. Là Joe. nổi cơn thịnh nộ. vừa nàng đây phải là phần của thỏa thuận vừa hết sức cố gắng để che dấu giận dữ vì lo sợ thái độ này có thể lợi bất cập hại. Sasha biết có ý định bỏ vợ, và làm sao họ có thể tiếp tục hẹn hò khi nàng khiến mất lòng tin như vậy?

      Sasha nhanh chóng nhận ra mình quá giới hạn khi để lại giấy nhắn trong túi áo , và nàng cố gắng xin lỗi, thuyết phục tiếp tục, thề thốt bao giờ làm vậy nữa, nhưng Joe thể liều lĩnh được.

      số đàn ông thường án binh bất động sau khi suýt bị bắt quả tang và Joe tạm thời trở lại hình tượng người chồng thủy chung. Chỉ trong thời gian. Tối nào cũng về nhà trước tám giờ và khi gọi điện thông báo về muộn vì phải họp, chắc chắn là bận họp .

      công tác và ở trong những khách sạn tốt nhất, gặp gỡ khách hàng tại quán bar, uống rượu và ăn tối với họ, rồi trở về phòng gọi điện thoại cho Alice ngay trước khi leo lên giường để với rằng biết nhường nào.

      Thế rồi, trong chuyến công tác đến Đan Mạch, gặp Inge, hầu bàn trong quán cà phê kế bên khách sạn ở. gặp ta trong ngày đầu tiên và ăn nằm với ta vào ngày thứ ba. tự biện minh cho tội lỗi của mình rằng công tác tính, miễn sao làm gì sai trái ở Luân Đôn – nhà mình - là được.

      việc kéo dài thêm đúng bốn tháng nữa.

      Còn giờ đây, nhân tình mới nhất của là Valerie. Valerie đủ tinh tế để bị lừa phỉnh bởi quyến rũ của , đủ nguy hiểm để có kế hoạch riêng cho mình và nàng muốn tham gia trò chơi chỉ để xem mình có hứng chịu phản ứng nào mà thôi.

      Ở mức độ nào đó, Joe biết Valerie là lựa chọn an toàn. người phụ nữ, người ả nhân tình quá thừa kinh nghiệm để hiểu rằng tình dục đơn thuần chỉ là tình dục, và ta làm gì ảnh hưởng nghiêm trọng đến hôn nhân của , Joe biết thế. Nhưng Alice ngốc và cho đến trước buổi tối hôm qua, khi Valerie đột nhiên xuất tại nhà hàng để giỡn chơi chút, Joe chưa lần nhận thấy ta sẵn sàng giương buồm trong gió mạnh đến nhường nào.

      Giờ đây Joe cẩn thận hơn đối với những người phụ nữ mình chọn, nhưng ràng là vẫn chưa đủ. Và rồi những lần như thế này, khi sắp bị phát giác, khi sững sờ nhận ra mình mất tất cả nếu Alice biết được những cuộc tình vụng trộm kia, luôn thề dừng lại, lăng nhăng và trở thành người chồng mẫu mực.

      "Valerie." nhìn thẳng vào nàng, biết rằng đây là lần cuối cùng ngủ với ." thể tiếp tục như thế này nữa."

      "Em biết vậy." Valerie nhướng người lên với áo choàng che lấy người vì cho dù cứng rắn và tàn nhẫn đến mức nào viễn cảnh bị bỏ rơi trong khi trần truồng khiến nàng bị tổn thương ghê gớm, và nàng cần phải che mình lại để tự vệ."Có phải vì em xuất tối qua ? Hay chán em rồi?" nàng buồn phiền gì, chỉ vì tò mò thôi, và cả hai đều hiểu rằng chàng Joe khác sớm xuất trong vài ngày tới, và rằng thực tế có thể hàng tá chàng joe xếp hàng chờ được nàng ban ơn ở ngoài kia.

      "À, chà. Tant pis (1- tiếng Pháp, nghĩa là "Ôi mà kệ "). Em rất vui." nàng nựng má , hôn môi và khẽ mơn trớn má . " cố gắng trở thành ông chồng chung thủy đấy à?"

      Joe gật đầu.

      Valerie mỉm cười. "Cho đến khi em Valerie khác xuất ." nàng quay trở lại giường."Cẩn trọng nhé ."

      "Em cũng vậy nhé." Joe cảm thấy nhõm và biết ơn vì nàng rất bình tĩnh chấp nhận việc, rất chuyên nghiệp, và lúc này tự hỏi việc mình làm đúng hay sai.

      Valerie thấy tia sáng lóe lên trong mắt nàng lắc đầu. ", Joe. có vụ làm tình chia tay đâu. Em muốn kết thúc phải sạch ràng." nàng gửi cho nụ hôn gió."Hãy trở về nhà với vợ của và đối xử tốt với ấy. với Alice em gửi lời chào nhé."

      Joe phào khi xuống cầu thang, xa khỏi phòng Valerie. Lúc này suy nghĩ lại nữa. Với câu cuối cùng của Valerie, Joe hiểu mười mươi mình làm điều đúng đắn.

      "Em ghét những thứ chết tiệt này." Alice quỳ gối, hai tay chống xuống sàn, chiếc điện thoại kẹp giữa cằm và vai trong khi chà mạnh dung môi tẩy sơn vào chân chiếc bàn bán nguyệt màu đỏ đào mà mới mua trong cửa hàng đồ cũ.

      "Em , biết mà," Joe khẩn khoản ở phía bên kia đầu dây điện thoại, "nhưng chỉ là lễ khai trương phòng tranh thôi, và hứa chúng mình phải ở lại lâu đâu."

      Cách đây lâu lắm rồi, Alice vốn rất thích được tham dự những buổi lễ khai trường phòng tranh nghệ thuật. Chắc chắc cảm thấy may mắn khi có mặt trong kiện trang trọng như vậy, sửng sốt khi được phép ngắm các bức tranh trước tất cả mọi người, đứng trước mỗi bức tranh lâu, mải mê ngắm nhìn và nhận định về chúng.

      Nhưng giờ học được rằng nên làm thế nữa. học được rằng lễ khai trương chỉ là nơi tụ tập gặp gỡ. Rằng bạn lấy ly sâm banh từ người bồi bàn bưng chiếc khay bạc khi bạn đến, rồi sau đó quanh phòng để hôn phớt lên tất cả những gương mặt quen thuộc, bình phẩm rằng tác phẩm đó là tuyệt vời mà thực ra bạn chẳng nhìn thấy tranh vẽ gì bởi có hàng trăm người phải chen chúc trong cái phòng trưng bày xíu.

      " hứa là sau đó chúng mình thẳng về nhà chứ? tiệc tùng gì nữa chứ?" thả chổi sơn vào trong hộp và lôi ra miếng bùi nhùi thép .

      " hứa mà. Em làm gì vậy, Alice? Tiếng gì xào xạo vậy em?"

      "Em tẩy lớp sơn bên ngoài chiếc bàn em mới mua."

      Joe bật cười. " biết tại sao em cứ khăng khăng làm thế. Em có thể mua các món đồ mới toanh ở bất cứ đâu em muốn cơ mà."

      "Bởi vì em thích," Alice . vậy lần thứ trăm có lẻ. " biết là em vui khi làm việc này mà."

      "Đấy là bởi vì em khác thường. chưa thấy nào lại thích những móng tay bị bẩn và dính sơn như em đâu đấy."

      Alice nghĩ bụng, đấy là bởi vì trong số những nàng biết, em là người duy nhất nghĩ rằng cuộc sống còn nhiều điều thú vị hơn là cắt sửa móng tay và xuất tạp chí Tatler.

      "Em hứa là tối nay em rửa tay sạch ."

      " cá là tay em bẩn ngay khi chúng mình ngủ."

      " có bỏ cái tính khôi hài từ thời học sinh đấy ?"

      Alice mỉm cười trong cảm giác được thương và được thèm muốn, rất cảm giác gần gũi chồng thế này. Dọa gần đây, rất hiếm khi cảm giác ấy xuất , nhưng cũng có những khi áp lực được cởi bỏ và đám mây lơ lửng đầu dường như tạm biến mất, khi Joe sao nhãng và xa lạ, khi trở lại là Joe mà .

      Đó là những lúc như bây giờ, công việc của quá bận rộn và phải ở lại văn phòng cả ngày, những chuyến công tác của cũng thưa dần.

      Và khi áp lực công việc được giảm bớt, Joe cũng thư thái hơn. trở lại là người chồng đáng vui vẻ, và học được cách hưởng thụ từng giây phút này, bởi biết nó kéo dài lâu.

      Thi thoảng cũng nghe thấy những lời đồn đại về chồng, nhưng chọn cách bỏ ngoài tai. chung thủy là cái gì đó mà thậm chí chuẩn bị tinh thần để nghĩ tới.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 4
      Phanh xe kêu ken két khi tài xế taxi phanh gấp ngay bên ngoài phòng tranh đường Cork. Từ góc nhìn xa nhưng rộng rãi Alice vẫn thấy Joe đứng bên trong, nổi bật hơn tất cả mọi người, sôi nổi trò chuyện với cặp vợ chồng thỉnh thoảng họ vẫn gặp nhau ở những lễ khai trương như thế này và lần là trong tiệc tối.

      Họ phải là bạn bè, chính xác như vậy. Chỉ là người quen thôi. Alice và Joe có nhiều người được Alice coi là bạn bè, hoặc phải bạn bè giống như Emily, cũng phải là bạn bè theo đúng nghĩa của từ này.

      Hiển nhiên, rất nhiều người coi Alice là bạn, nhất là những người cảm thấy có lợi khi nhìn thấy cùng Alice Chambers, nhưng Alice thừa biết họ chỉ hời hợt mà thôi, và học được cách đánh giá lời đề nghị về tình bạn với mức độ thân thiện và hoài nghi ngang nhau.

      Vậy nhưng mọi người vẫn muốn làm bạn với Alice. Họ muốn biết nhiều hơn về , muốn được thơm lây nhờ may mắn và thành công của . Đám phụ nữ bị thu hút bởi nồng nhiệt bẩm sinh của Alice và tò mò trước thái độ bí của .

      Họ biết từ đâu đến, chỉ biết rằng Joe, người đàn ông hoàn hảo và đời nào chịu ổn định cuộc sống, lại bất ngờ thông báo sắp kết hôn, và hôn phu của mà chẳng ai trong số họ từng nghe đến.

      Và họ cố gắng gần gũi với hơn nữa, nhưng với nụ cười quyến rũ luôn biết cách đưa cuộc trò chuyện trở lại chủ đề công việc, suy nghĩ và cảm nhận của họ, và những người phụ nữ này thích được về bản thân đến nỗi chỉ sau hồi được ca tụng và dụ dỗ, họ mới phát ra là chưa khai thác thêm được thông tin gì về .

      Hiển nhiên người a vẫn bàn tán về Alice. phụ nữ đầy ác ý cả quyết rằng từng là hầu bàn và nhiều năm trước chị ta có thấy phục vụ món sushi tại các bữa tiệc. Những người khác đó là công ty của , rằng là nữ doanh nhân thành đạt bằng chính khả năng của mình, rằng ngay cả những người chuyên tổ chức tiệc nổi tiếng nhất nay – thí dụ như Rhubarb và Mustard – cũng phải bắt chước phong cách mới mẻ và độc nhất vô nhị của .

      Chẳng có cái tin nào đúng , nhưng họ vẫn thích . Nhất là khi họ có quá ít thông tin để mà mổ xẻ.

      Alice thường xuyên ăn trưa với họ, lúc nào cũng xuất với vẻ ngoài chê vào đâu được trong những mốt mới nhất của các nhà thiết kế, luôn tỏ ra hòa nhã khi mọi người xung quanh chuyện phiếm với nhau nhưng bao giờ để bất kì ai tiếp cận quá gần với mình, và cuộc hôn nhân của càng kéo dài bao nhiêu những lời đồn thổi càng cuộn lên bấy nhiêu.

      Họ chịu quan hệ với Joe, và dĩ nhiên đây là lý do khiến sẵn sàng ngủ với bất kì ả nào khác. Họ thích làm tình tập thể, và hai trong số những bạn tình của từng chung chạ với các ả nhân tình bốc lửa của Joe. Họ đích thị là ả bạo dâm và bạn của tay kiến trúc sư thiết kế nhà kể rằng hầm rượu nhà được cải tọa thành ngục tối đầy rẫy dụng cụ tra tấn và xiềng xích.

      Dù sao chăng nữa, là những người phụ nữ có mặt trong bữa trưa vẫn bị Alice Chambers mê hoặc, đơn giản vì họ biết là ai. Họ thèm khát được nghe lén trong phòng ngủ của , họ mong muốn được nhìn thấy vào nhà hàng hay buổi công chiếu phim, lễ khai trương, để xem mặc gì hay liệu có hành động nao hay ho để họ ban 2tán .

      Alice mở cửa phòng tranh rồi mỉm cười vẫy tay với Joe. phải len lỏi qua đám người đứng chen chúc nhau, nhìn thấy gần chục khuôn mặt quen thuộc và biết rằng mình phái mất mấy phút hôn phớt và "Xin chào, /chị khỏe vậy?" mới tới được chỗ .

      Chẳng ai buồn ngó đến các bức tranh. Tiếng cười ồn ã khắp phòng, nhưng rồi đột nhiên tất cả bọn họ cùng quay đầu lại nhìn xem ai vừa mới bước vào phòng.

      ràng là tối nay, phòng tranh này là nơi tụ tập gặp gỡ. Nhìn kìa, nhìn người phụ nữ có mái tóc vàng bạch kim mặc áo lệch vai ở đằng kia xem, chẳng phải ấy rất nổi tiếng sao? Và có làn da ngăm đen, mái tóc đánh rối và cái bĩu môi đầy quyến rũ kia chẳng phải là người-mà-ai-cũng-biết-là-ai đấy à? Cả ngôi sao nhạc pop với gương mặt tươi tắn đứng góc phòng nữa chứ.

      Tối nay tất cả bọn họ đều có mặt ở đây, mấy tay săn ảnh chạy lăng xăng nhưng chắc là nên chụp ai trước.

      Các nhân vật nổi tiếng xoay người nở nụ cười rạng rỡ trắng lóa chớp nhoáng, cẩn thận khoe ra phía đẹp nhất, điệu đà đưa hân ra trong tư thế duyên dáng nhất. Họ tán gẫu với cánh phóng viên ảnh, bởi họ biết điều này có lợi cho họ, họ còn xuất mặt báo chừng nào còn biết cách lấy lòng giới truyền thông.

      Những phụ nữ kém nổi tiếng giận dữ nhìn các tay săn ảnh, ước sao mình cũng là người nổi tiếng, hy vọng thái độ căm ghét có thể thuyết phục đám phóng viên ấy rằng mình cũng nổi tiếng thế nên hãy chụp ảnh mình.

      Mấy tay săn ảnh quay sang nhìn Alice với vẻ thích thú, hai người trong số họ nhận ta thỉnh thoảng xuất các trang báo, và ngay khi người giơ máy lên để chụp người khác vội chạy đến vì e mình để lỡ hình ảnh nào đó, và rất nhanh chóng đều quay lại nhìn .

      Alice tạo dáng. nụ cười để lộ hàm răng trắng bóng khoảng đùi màu nâu nuột nà lộ ra dưới chiếc váy xẻ cao. Alice cắm mắt xuống sàn nhà, cúi thấp đầu và cố bước nhanh về phía Joe, thầm mong đám người này để cho yên.

      "Alice à?" ngước mắt lên Emily vòng tay ôm chặt. " đúng là ác mộng."

      "Ôi Em!" thầm. "Tớ ghét đám người chết giẫm này."

      "Hay lắm." Emily buông ra và mỉm cười. "Vậy tại sao cậu lại mời tớ đến đây hả?"

      "Bởi vì tớ nghĩ cậu đến. Emily, cậu có bao giờ chịu xuất đâu. Thế sao cậu lại đến đây nhỉ?"

      "Cậu đúng, tớ xuất vì tớ cũng ghét đám người này, nhưng cậu là người bạn tốt nhất của tớ, và tớ cậu, với cả tớ cũng gặp cậu lâu rồi, thế nên tớ quyết định đến đây."

      "Rất lâu rồi cậu gặp tớ vì lúc nào cậu cũng bận rộn."

      " vô lý, Alice. Cậu mới là người lúc nào cũng bận đến các buổi gây quỹ, công chiếu phim và tiệc tối ở nhà hàng Ivy."

      "Được rồi, cả hai bọn mình đều bận rộn vậy. Đó là câu tử tế nhất của tớ đấy."

      Emily bật cười. "Được rồi. Tớ chấp nhận vậy."

      "Đến gặp Joe nhé." Alice thấy Joe tạm ngừng chuyện và đợi đến." ấy rất muốn gặp cậu."

      Emily biết nghĩ sao về Joe. thể nào thoải mái trước thói hay tán tỉnh ve vãn của , (và , tất nhiên ve vãn Emily – dám), và mặc dù Alice rất tin tưởng , nhưng Emily , nhưng ở Joe có cái gì đó cưỡng lại được, cái gì đó vốn rất đáng , đến mức mặc dù rất muốn căm ghét quyến rũ dịu dàng nhưng thể.

      Hẳn nhiên là Emily chưa nghe thấy những lời đồn đại. Emily sống trong thế giới khác, và mặc dù thỉnh thoảng cũng bước vào thế giới của Alice nhưng cảm thấy thoải mái với đám người này, và họ cũng tỏ ra dễ chịu khi gặp .

      Khi Alice vào học trường trung cấp nấu ăn, Emily cũng du lịch suốt năm ròng. Chỉ mình. Emily bỏ vào chiếc ba lô xíu áo len, hai chiếc quần xà rông, ba quần soóc, bốn áo phông, năm quần dài, mười chai dầu xả - thứ mỹ phẩm xa xỉ nhất mà có, mặc dù cả quyết đó là nhu yếu phẩm cho mái tóc xoăn tít của mình – rồi lên máy bay bay thẳng đến Pháp.

      Mọi người bị điên. Du lịch à? Đúng vậy. mình? Đúng thế. Điên rồi. Chỉ có Alice nhiệt tình ủng hộ, và Alice rất buồn vì thể cùng Emily.

      Vậy là Emily đến Pháp, phải lòng Laurent, con trai của ông chủ khách sạn giàu có đến từ St-Paul-de-Vence ( gặp ta trong quán rượu tại Paris trong buổi tối nhộn nhịp và say xỉn), và đến Côte d'Azur sống với gia đình Laurent trog ngôi nhà sang trọng đến khó tin, từ đó họ cùng qua biên giới ở San Remo để sang Ý, sau đó đến Naples trước khi lái xe xuôi theo bờ biển Amalfi đến Sorrento và Positano.

      Đó là quãng thời gian lãng mạn nhất và tuyệt vời nhất trong cuộc đời của Emily. Sau khi đến Positano, Laurent phải trở về, bởi vì hứa làm việc trong công ty của bố, và hai người họ khóc như mưa khi lời tạm biệt. Emily cũng muốn theo đến miền Nam nước Pháp, nhưng lên kế hoạch cho chuyến này suốt nhiều tháng, nhiều năm, và dù rất Laurent nhưng biết nếu làm mọi việc theo kế hoạch chắc chắn phải hồi tiếc trong suốt quãng đời còn lại.

      Vậy là từ Ý, đến Hy Lạp, ở đây gặp đám người khách du lịch bụi côn người Úc, và ơn Chúa, vẫn còn đủ tiền đặt vé máy bay giá rẻ đến Sydney và làm bồi bàn tại Úc trongtám tháng, tận dụng sáu tuần cuối cùng để du lịch và thăm thú đất nước này.

      viết cho Alice nhiều bức thư rất dài để tâm về những chuyến phiêu lưu của mình, về những người gặp, và Alice cũng viết thư trả lời, cố gắng miêu tả khóa học ở trường trung cấp nấu ăn sao cho nghe cũng thú vị ngang ngửa cuộc sống của Emily, nhưng rồi thất bại thảm hại. Làm sao có thể cạnh tranh với Emily đây.

      Trước khi trở về Luân Đôn, Emily kịp trải qua hai cuộc tình chóng vánh và ba mối quan hệ nghiêm túc với mấy gã đàn ông cao lớn rám nắng người Úc, và Laurent thực trôi vào quên lãng.

      Tình bạn giữa Alice và Emily tiếp tục bền chặt như thể Emily chưa bao giờ rời xa. "Đó là dấu son của tình bạn chân chính." Emily thường vậy."Dù bọn mình gặp nhau suốt năm ròng nhưng khi gặp lại, cứ như thể bọn mình chưa bao giờ xa cách."

      Tình bạn ấy bền chặct mãi mãi cho đến cuối buổi tối định mệnh, khi Alice tình cờ gặp Joe. Ngay ngày hôm sau, Alice vội gọi điện cho Emily, sung sướng đến thở được, gì đến năng.

      "Cậu tin đâu," ."Cậu tin là tối qua tớ gặp ai đâu nhé, và ấy" – Alice ngừng lại, vẫn còn chưa tin – "xin số điện thoại của tớ nữa chứ!"

      "Cậu mà nhanh lên là tớ cúp máy đấy." Emily rên rỉ, bởi nghe điện thoại vào buổi sáng chưa bao giờ là việc thú vị đối với , nhất là vào lúc 8:15 sáng trong khi 2:00 sáng mới bò lên giường."Giờ là nửa đêm đấy."

      ". Giờ là 8:15 rồi. Tớ nghĩ giờ này gọi cho cậu là được mà."

      "Tất nhiên là được. Cậu phải biết là cuối tuần náo tớ cũng ngủ nướng chứ."

      "Ôi Chúa ơi, tớ xin lỗi nhé."

      "Đừng xin lỗi nữa, kể cho tớ nghe để tớ còn ngủ tiếp."

      "Joe Chambers."

      "Joe Chambers. Joe Chambers hào nhoáng á?"

      "Ừ!"

      "Khôôôông!"

      "Đúng mà!"

      "Và ấy vẫn rất hào nhoáng chứ?"

      "Ừ!"

      "Khôôông!"

      " mà!" Alice vui sướng cười khúc khích.

      "Và ấy xin số điện thoại của cậu? Cậu nghiêm túc chứ?"

      "Ừ!"

      "Khôôông!"

      "Ôi, chết tiệt!" Cả hai cùng cười lớn.

      "Có ấy hỏi xin số điện thoại của cậu ?"

      Emily nhớ lại những năm tháng Alice đứng đợi Joe tại bến xe bus sau giờ tan trường

      " mà. À, Em này, ấy dễ thương lắm. đấy. Tớ còn thể tin là ấy xin số điện thoại của tớ."

      "Vậy ấy có nhớ gì đến cậu ?"

      "Tớ nghĩ là , nhưng ấy có nhớ, và ấy cũng nhớ trai tớ. Thực lòng tớ hy vọng ấy đừng nhớ tớ. Chúa ơi, hồi học tớ đúng là cơn ác mộng."

      "Hồi còn học ai cũng là cơn ác mộng cả thôi. Cậu có nhớ là bọn nó còn gọi tớ là Con da đen ?"

      "Tớ cũng chẳng hơn gì. Tớ bị gọi là Béo ị." Emily cười ầm lên.

      "Đểu quá đấy Em ạ. có gì đáng cười đâu nhé."

      "Xin lỗi cậu. Nhưng tất cả bọn mình đều xấu xí mà."

      "Trừ Joe Chambers."

      "Trừ Joe Chambers hào nhoáng. Chúa ơi. Tớ thể tin nổi là ấy mời cậu chơi."

      " ấy đâu có mời tớ chơi! ấy chỉ xin số điện thoại của tớ thôi. Cậu có nghĩ là ấy mời tớ chơi ?"

      "Cậu bao nhiêu tuổi rồi hả? Mười hai chắc?"

      "Gì cơ? Tớ chỉ hỏi như vậy thôi mà."

      "Tất nhiên là ấy mời cậu chơi. Cậu nghĩ ấy còn có thể xin số điện thoại của cậu để lam 2gì nữa?"

      "Ôi! Biết đâu để đặt dịch vụ tổ chức tiệc tối."

      "À" Emily quên khuấy mất mất khả năng này.

      "Chán quá. Có thể ấy chỉ muốn tớ phục vụ tiệc tối cho ấy. Ôi, chết tiệt," Alice than vãn."Giá như mặt tớ đừng đỏ dừ như thế. Chắc ấy nghĩ tớ là con ngốc toàn tập."

      "Cũng có thể." Emily đồng tình.

      "Ôi . Cậu nghĩ thế à?'

      "Làm thế quái nào tớ biết được. Đến giờ cậu mới phải trỉa nghiệm cái cảm giác mà tất cả chị em độc thân đều trải qua mỗi khi chúng ta cho ai đó số điện thoại. Tụi mình ngồi ôm điện thoại suốt nhiều ngày liền, trong lòng dân lên nỗi căm ghét đàn ông, và nghĩ rằng chắc hẳn ấy gọi cho tụi mình nếu như tụi mình thanh mảnh hơn, hoặc đầy đặn hơn, hoặc tóc vàng hơn, hoặc da nâu hơn, hoặc nhiều hơn, hoặc ít hơn."

      "Nghe khiếp quá. Đến mức ấy cơ á?" Tất nhiên Alice vẫn luôn rất bận rộn với công việc, thà tránh nỗi đau khổ, phiền muộn của viễn cảnh hẹn hò còn hôn, mặc dù, như luôn miệng , Emily chỉ bịa ra như vậy vì lợi ích của cả hai đứa thôi.

      "Còn tệ hơn nữa cơ. Nhưng rất may là bây giờ cậu có thể tự mình khám phá điều đó nhé."

      Suốt hai tuần lễ sau đó, Alice bắt đầu căm ghét chiếc điện thoại của mình, và còn ghét Emily hơn vì luôn là người lên tiếng ở đầu dây bên kia khi điện thoại rung chuông, nhưng cuối cùng Joe cũng gọi điện thoại cho .

      may, gọi cho chính xác vì lý do mà vẫn lo sợ - muốn chuẩn bị bữa tiệc tối cho .

      Nhưng biết rằng đó chỉ là cái cớ để được gặp lại , và sau bữa tiệc, mời chơi trong buổi hẹn thực .

      Và kể từ đó, ít ra là theo Emily thấy, Alice còn giống Alice của ngày xưa nữa.

      Đâu rồi Alice nhút nhát, đầy đặn và có mái tóc màu nâu nhạt? xảy ra chuyện gì với thích động vật, trẻ con và mơ ước về ngôi nhà ở miền quê với cánh cổng phủ đầy hồng leo?

      Emily đổ lỗi cho Joe vì thay đổi của Alice. Alice của ngày xưa bao giờ giày cao gót cao hơn ba phân – Emily nhìn xuống chân của Alice – gì đến đôi giày đắt tiền khủng khiếp, nhọn hoắt và cao mười hai phân này. Alice của ngày xưa bao giờ nghĩ đến việc nhuộm tóc (trừ lần thử nghiệm thê thảm với thuốc tẩy Jolene và lần nhuộm tóc màu xanh lá cây bằng thuốc Crazy Colour khi họ mười sáu tuổi), gì đến việc cứ sáu tuần lại đến cửa hiệu Jo Hansford lần và chắc Alice phải bỏ ra đến hàng trăm bảng để nhuộm những lọn highlight màu mật ong kia. Alice của ngày xưa rất thích trèo lên ghế sofa trong khi chân vẫn xỏ dép lê Garfield, chén pizza ngon lành (mặc dù cũng có lần mua pho mát sữa trâu tươi và ăn kèm với lá hung quế hái từ chậu cây ngoài hành lang) và xem tivi cả buổi tối, chắc chắn ngày đó rất ghét phải ăn mặc chỉnh tề để tham dự những buổi dạ hội kiểu cách và sành điệu như thế này.

      Alice của ngày xưa thường cười nhạo những người phụ nữ từng phục vụ, cũng chính là những người tha thẩn lại trong phòng tranh này, nhưng giờ đây Alice trở thành trong số họ.

      Emily vẫn còn nhớ, vài tháng sau khi Alice bắt đầu hẹn hò với Joe, và Alice ăn trưa với nhau tại quán Prêt à Manger.

      "Tớ ăn kiêng." Alice và chọn dĩa rau trộn xíu cùng với Diet Coca, trong khi Emily khệ nệ bưng bánh xăng uých bự chảng, sô la mềm và nước ép chuối ra máy tính tiền.

      "Ăn kiêng à? Nhưng cậu cần phải ăn kiêng" Emily sửng sốt nhìn . Đây là Alice. Alice sống bằng việc nấu nướng. Alice vốn rất say mề đồ ăn thức uống.

      "Tớ biết," Alice , "Nhưng Joe cứ nhìn vào mấy người mẫu tạp chí và thân hình của họ tuyệt vời, vì vậy tớ nghĩ là tớ nên thử ăn kiêng và giảm bớt vài cân."

      Ôi chao, ta giỏi gớm, Emily nghĩ bụng. Khôn khéo ." là nực cười," ."Cậu có thân hình quá chuẩn, và ấy cậu vì cậu là chính cậu." thầm nghĩ, ít nhất ta cũng nên như vậy.

      "Tớ chỉ muốn giảm vài cân thôi," Alice nhún vai." nhiều đâu."

      Và hai tháng sau đó, Alice mảnh dẻ hơn và mới lạ hơn xuất tại bữa ăn trưa, với mái tóc thẳng tưng.

      "Tóc xoăn của cậu đâu hết rồi?" Emily đánh bạo hỏi.

      "Tớ chỉ muốn xem trông tớ thế nào khi để tóc thẳng thôi mà."

      "Và chồng Joe quý tình cờ gợi ý là ấy thích phụ nữ tóc thẳng đấy chứ?"

      "Ờ..." Alice cựa quậy thoải mái ghế.

      "Tớ nghĩ là sắp tới ta bảo cậu nhuộm vàng. Đàn ông như Joe luôn thích các tóc vàng, họ coi đó là biểu tượng của đẳng cấp."

      " ra ..."

      "Ôi ! Alice! Vì Chúa, quá nực cười. Cậu thực nghĩ đến việc nhuộm vàg đấy chứ?" Vì Joe à?"

      " phải ví Joe đâu, phải đâu. Thứ Ba tớ đến hiệu làm đầu và tớ định nhuộm highlight. Đây là gợi ý của tớ mà." gắt gỏng khi nhìn vẻ mặt của Emily.

      "Và người dấu của cậu nghĩ thế nào?"

      "Người dấu nghĩ kiểu đầu đó rất hợp với tớ."

      "Tớ cá là thế."

      "Chào Joe!" Emily cố nặn ra nụ cười rạng rỡ giả tạo khi bước tới hôn chào ta.

      "Chào Emily!" Joe cười ngoác đến mang tai, khiến người ta thể nghĩ rằng ta vui mừng hết sức khi được gặp . "Có em ở đây là vui, quá sức tuyệt vời."

      Emily nhướng mày lắc đầu. "Lời ngon ngọt của tuôn ra như nước chảy ấy nhỉ."

      " thấy sao vậy thôi." cười toe toét. mến Emily. thích – quá mạnh mẽ và quá ngoan cố đối với (chưa kể đến việc quá thân thiết với Alice), nhưng lòng tôn trọng , và thành ít khi nghĩ như vậy về ai.

      "Emily rất dễ thương" từng với Alice như vậy. " ấy xứng đáng được tôn trọng."

      "Vậy em làm gì ở đây vậy?" . "Hoặc là vợ dẽ thương của , chào em " – quay sang hôn Alice – " vợ dễ thương của mời em, hoặc là em đến đây để thu thập thông tin nóng về quần chúng nhân dân."

      " bao nhiêu lần em giải thích với là em viết bài nghiêm túc, và việc em là nhà báo có nghĩa là em thích thú muốn biết Tamara Beckwith ôm ấp hôn hít ai rồi?"

      "Vậy ta hôn hít ai nào?"

      "Em biết," Emily mỉm cười. "Nhưng em vừa ngang qua ta đấy, vì vậy có thể hỏi ta thử xem."

      "A ha! Trúng tim đen rồi nhé. Em là em thích thú với mấy chuyện tào lao của người nổi tiếng, vậy mà đường vào đây em vẫn kịp nhìn thấy Tamar Beckwith. Em đến đây để buôn dưa thôi. biết thừa!"

      "Việc em quan tâm đến cuộc sống của mấy người tạp chí OK và Hello có nghĩa là em soi mói họ đâu nhé."

      "Viết văn thuê vẫn là viết văn thuê em ạ."

      " phải như vậy khi người viết văn thuê đó là nhà báo thực tự do chuyên viết bài cho báo khổ lớn, em e là vậy đấy."

      "Trẻ con quá mất thôi." Alice trách móc và bước vào giữa hai người như thể muốn ngăn chặn cuộc chiến. "Làm ơn cư xử cho ra dáng người lớn chứ." Nhưng rất vui khi nhìn kiểu trêu trọc nhàng của hai người, và thấy nhõm khi Emily ra vẻ đối đầu hay hung hăng như đáng lẽ có thể tỏ ra đối với Joe.

      " phải tại mà, tại ấy đấy chứ," Joe than vãn khi Emily huých mạnh khuỷu tay vào sườn .

      Quả rất vui. tuyệt khi được thấy Emily thân thiết ngay giữa đám đông xa lạ này, và rất dễ chịu và hạnh phúc khi được ở bên hai người mến nhất đời. Joe rất trìu mến, chu đáo, chỉ để mắt đến mình , và thấy mình được sưởi ấm bởi quan tâm ấy.

      Tối nay thực thư thái, ngạc nhiên vì mỗi khi nhìn Joe, lại thấy nhìn vào khe ngực hun hút hoặc chân dài bất tận nào đó đứng cách vài mét. chỉ nhìn thôi.

      Đây chính là lý do mình lấy ấy, thầm nghĩ và dựa người vào Joe khi vừa vòng tay qua hông ôm chặt lấy vừa cười sảng khoái trước câu của Emily. Bây giờ mình nhớ ra rồi.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :