1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đặt bẫy cha cục cưng - Mễ Nhạc(34 Chương - Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      [​IMG]
      Đặt bẫy cha cục cưng
      Thể loại: oan gia đối kháng, tình đơn thuần ngoài ý muốn
      Tình trạng: hoàn
      Tác giả: Mễ Nhạc
      Editor: Ta muốn soái ca
      Nguồn edit; Sưu Tầm

      Nguồn eBook: cungquanghang.net

      Làm eBook: @rina93 & banglangtrang123

      Bìa: Nữ Lâm
      Giới thiệu:

      Bạn cảnh cáo với rằng chỉ là kẻ hám giàu, nên giữ khoảng cách oan toàn với . Nhưng lại cảm thấy giống những người phụ nữ đanh đá kia, chỉ chủ động làm quenvới lần duy nhất.

      Là do biết tâm trạng tốt nên đề nghị chủ nhật cùng du lịch, ở đó ba ngày hai đêm. Nhìn thấy nét hồn nhiên động lòng người của mà anhngày càng tâm . Dù cha mẹ hết sức phản đối, vẫn kiên trì lấy làm vợ.

      Vì “ cam kết”, dù sau khi cưới chung thủy với , cũng chỉ đồng ý ở riêng chứ ly hôn. Cho đến khi bị tai nạn qua đời, mới biết người em song sinh.

      Về tình về lý, nên thông báo với em vợ tiếng, chỉ là hiểu. Vì sao mỗi lần em vợ vừa nhìn thấy liền hoảng sợ, để cho con đến gần . Mà mỗi lần hạ lệnh đuổi khách, tại sao trong lòng lại cảm thấy vui.

      đến khuôn mặt, khí chất tươi mát của lại khiến có cảm giác rất quen thuộc. Đến khi nhìn thấy nốt ruồi cánh tay , mới kinh ngạc, trong đầu thoáng qua ý nghĩ.

      Chẳng lẽ năm đó ở cùng trong biệt thự chính là , bé đó là con sao.

      Mà trong những năm gần đây, nhầm người?

      [Mở đầu]

      “Tổng giám đốc, đây là tài liệu về em của phu nhân.”

      “Ừ.” Lục Thừa Diệp dừng công việc tay, gương mặt tuấn vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ khẽ lên tiếng đáp lại.

      Thư ký thấy tổng giám đốc có giao phó việc khác liền đặt tài liệu lên bàn, bước ra khỏi phòng.

      Ba mươi tuổi, Lục Thừa Diệp đẽ kết hôn năm năm, đối với , đoạn hôn nhân này chỉ là giấc mộng. Sau khi cưới, năm thứ nhất vợ chồng liền ở riêng, hai tháng trước vợ qua đời vì lái xe khi say rượu, hôn nhân này coi như là kết thúc.

      Lúc thay vợ làm giấy báo tử mới phát được vợ còn có em sinh đôi. vẫn nghĩ vợ chỉ là nhi, cũng chưa từng nghe ấy nhắc đến người nhà, sao ấy lại muốn giấu chuyện ấy có đứa em sinh đôi chứ?

      Lục Thừa Diệp thở dài, về những chuyện của vợ , còn hứng thú tìm hiểu, nhưng về mặt tình nghĩa, cảm thấy mình vẫn nên báo cho đối phương biết tin, coi như đây là việc cuối cùng làm cho vợ mình.

      Sau đó, tất cả đều sắp kết thúc.

      Link eBook
      Last edited by a moderator: 18/2/15

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1:

      Tả Tử Quân, hai mươi chín tuổi, là người mẹ đơn thân, dù chưa có chồng nhưng đứa con bốn tuổi, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, tại sống ở phía nam trấn Thảo Truân.

      Tranh thủ giữa trưa ngày nghỉ, Lục Thừa Diệp lái xe đến phía nam trấn dựa theo hướng dẫn vệ tinh được lắp đặt trong xe. Theo địa chỉ tài liệu, đó là căn nhà hai tầng. Bước xuống xe, muốn nhấn chuông cửa thấy từ trong nhà ra, ôm lấy búp bê được đặt xích đu ở hành lang. Nhìn thấy , bé nghi hoặc mở to mắt, vẻ mặt còn đáng hơn búp bê tay bé.

      Đây là con của em vợ sao?

      bé ôm búp bê, tới cửa ngoài sân, cất tiếng hỏi bằng giọng non nớt: “ Chú ơi, chú là ai vậy?”

      Hai mắt to tròn, khuôn mặt mềm mại bầu bĩnh như quả táo, bé trước mắt là đứa trẻ đáng nhất mà từng gặp qua. Khuôn mặt vốn lạnh nhạt của Lục Thừa Diệp khẽ thoáng qua chút ý cười.

      “ Chào cháu, chú muốn tìm Tả Tử Quân.”

      “ Chú muốn tìm mẹ cháu? Chú là bạn của mẹ cháu sao? Cháu là con của mẹ tên là Tả Dạ Lam, chú có thể gọi cháu là Lam Lam giống như mẹ cháu.” Lam Lam rất lễ phép tự giới thiệu bản thân, mặc dù mới bốn tuổi nhưng lời lại mạch lạc, trôi chảy như người lớn.

      “ Lam Lam phải ? Chú họ Lục, cháu có thể gọi chú là chú Lục.”

      “ Cháu chào chú Lục.”

      “ Lam Lam ngoan quá, mẹ cháu có nhà ?”

      “ Mẹ cháu sửa túi xách trong phòng khách, chút nữa đem đến cho cửa hàng trấn Thanh Vân.” Lam Lam ôm búp bê, đôi mắt tròn vo vẫn tò mò nhìn chăm chú gương mặt đẹp trai của chú Lục trước mặt.

      Lúc này, từ trong nhà phát ra tiếng gọi ầm ĩ của ai đó.

      “ Lam Lam, ôm búp bê vào nhà, đừng chơi bên ngoài, trời nắng lắm.”

      Lam Lam xoay người, hướng về phòng đối diện hô to: “ Mẹ, có chú Lục muốn tìm mẹ .”

      “ Chú Lục nào? Mẹ có quen chú Lục…” Tả Tử Quân vừa vừa bước ra ngoài, nhìn thấy người đứng trước cửa ngây người tại chỗ, gương mặt hoảng hốt.

      Chính là… Lục Thừa Diệp, tại sao lại xuất ở đây? Chẳng lẽ biết chuyện gì sao?

      , thể nào, ngay cả chị cũng biết chuyện này, làm sao có thể biết được? Mặc dù Tả Tử Quân chắc chắn biết, nhưng xuất của vẫn khiến cảm thấy lo lắng, sợ hãi vì hiểu tại sao lại đến đây.

      Nhìn thấy Tả Tử Quân, cũng khỏi kinh ngạc. Gương mặt và vợ giống hệt nhau, chỉ là cảm giác hai người mang đến cho người khác lại giống nhau. Vợ luôn là người hoàn mỹ, sắc xảo, mà gương mặt thanh tú son phấn, đáng khiến người khác cảm thấy mến.

      Nhìn vẻ kinh ngạc gương mặt chắc hẳn biết là ai, nhưng tại sao từ trước đến giờ vẫn biết vợ lại có em sinh đôi, dáng vẻ lại còn giống nhau như thế.

      Lam Lam đưa bàn tay bé vẫy vẫy trước mặt mẹ mình: “ Mẹ, chú Lục muốn tìm mẹ.”

      Tả Tử Quân thu lại bàn tay nắm chặt vạt áo vì quá khẩn trương. Dù bây giờ muốn chạy trốn cũng còn kịp nữa, vậy chỉ có thể đối mặt, thầm hít hơi sâu, tiến lên phía trước.

      Lục, tìm tôi có chuyện gì ?”. cố gắng khiến mình trấn định chút.

      nhìn chằm chằm , hình như rất hồi hộp. “ Tả tiểu thư, biết tôi là ai ?”

      “ Biết, là Lục Thừa Diệp.” và chị nhiều năm liên lạc, vậy mà giờ lại có thể tìm đến đây chắc cũng biết là ai, như vậycô cũng cần thiết phải giấu diếm nữa.

      ra biết tôi là ai, nhưng tôi chỉ vừa mới biết được Tử Khiết còn có em sinh đôi nữa.” Ánh mắt thâm trầm tự chủ được nhìn chằm chằm gương mặt thanh tú trước mắt, đem lại cho cảm giác quen thuộc. chỉ vì và vợ có gương mặt giống nhau sao? ” Tả tiểu thư, chúng ta trước kia có từng gặp nhau sao?”

      Lục Thừa Diệp hỏi như vậy bởi vì chỉ có vẻ ngoài giống vợ mà còn cós vẻ duyên dáng, thanh thuần mà vợ từng có năm đó khiếnanh mê luyến đến nay.

      Lòng của chấn động, vội vàng phủ nhận: “ có, tôi với thể nào từng gặp mặt được vì tôi và chị xa nhau lâu rồi, hơn nữa cũng nhiều năm chưa từng liên lạc, chuyện của và chị ấy là từ tạp chí mà tôi mới biết được.”

      Chuyện của xí nghiệp lớn Tiểu Khai bất chấp phản đối của cha mẹ mà cùng bé lọ lem gia thế bần hàn kết hôn năm đó chấn động .

      Chưa từng gặp nhau sao? có lý do hoài nghi lời của .. Dù sao năm đó khi cùng vợ mình kết hôn cũng biết đến tồn tại của vị em sinh đôi này.

      rốt cuộc suy nghĩ gì chứ, tại sao lại nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ năm đó của vợ mình người Tả Tử Quân. phải sau khi rời khỏi nơi này coi như mọi chuyện kết thúc hay sao? rốt cuộc là còn mê luyến, thể bỏ xuống được điều gì.
      hoadaoanhtrạch nữ thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2:

      đột nhiên im lặng làm nội tâm càng thêm khẩn trương. Vì muốn làm mọi chuyện nên chỉ có thể lặp lại câu hỏi của mình: “ Lục, tìm tôi có chuyện gì vậy? Chị tôi có biết đến tìm tôi ? Hay là chị tôi nhờ đến tìm tôi?” nghĩ chắc là chị nhờ chồng mình đến tìm .

      “ Tôi có chuyện muốn về chị .”

      “ Chuyện gì?”

      mời tôi vào nhà sao? Trời nắng, hơn nữa nơi này lại thích hợp để chuyện.”

      Lúc đầu chỉ định nhanh chóng cho biết rồi rời , nhưng giờ lại muốn chậm trễ chút.

      muốn bảo nhanh chút là được, cần phải vào nhà. Mặc dù đây phải là đạo đãi khách tốt nhưng muốn tiếp xúc với , nào ngờ Lam Lam nhanh chóng mở cửa vui vẻ đón khách.

      “ Chú Lục, chú vào nhanh , cháu rót nước cho chú.”

      Lam Lam dùng tay ôm búp bê, tay lôi kéo bàn tay to lớn của vào nhà.

      “ Lam Lam, cần rót nước cũng được, chú Lục có lẽ rất bận, chú ấy…”

      “ Tôi cũng có chút khát nước, quấy rầy rồi.” Lục Thừa Diệp theo Lam Lam vào nhà.

      Nhìn hình ảnh lớn “ tay trong tay” phía trước, khẽ cắn môi, nội tâm càng thêm hoảng hốt, rốt cuộc đến đây làm gì chứ?

      Mặc kệ, binh đến tướng chặn, Lam Lam là của mình .

      ra Lục Thừa Diệp đến đây là để thông báo cho tin xấu.

      Đột nhiên nghe chị mất, Tả Tử Quân cảm thấy khiếp sợ, tại sao có thể như vậy? Chị lòng muốn gả vào nhà giàu, nguyện vọng đó khó khăn lắm mới trở thành , sao lại chỉ ngắn ngủi đến vậy, mấy năm mà thôi…

      kìm nén được bi thương trong lòng, che mặt khóc lớn.

      “ Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ cần khóc như thế.” Lam Lam nhìn thấy mẹ khóc liền đem bàn tay bé vỗ lưng . “ Lam Lam cho mẹ Tú Tú, mẹ được khóc nữa.”

      “ Lam Lam, mẹ sao, chỉ hơi khó chịu thôi…” Những năm gần đây, có liên lạc với chị, ngờ lần này nghe tin của chị lại là tin tức xấu thế này, rất đau lòng.

      “ Mẹ, mẹ lau mặt chút , đừng khóc nữa, Lam Lam cũng muốn khóc.” Lam Lam cầm giấy lau mặt cho mẹ. Lúc bé khóc, mẹ dịu dàng dỗ dành bé, dạy bé biết phải dũng cảm vượt qua.

      muốn làm con lo lắng, Tả Tử Quân kìm nén tâm trạng đau thương, hơn nữa lúc này nhà lại có khách, thể luống cuống như vậy. vội lau khô nước mắt mặt, nhàng ôm chặt con: “ Lam Lam, mẹ sao đâu.”

      Lục Thừa Diệp thấy khóc nữa mới mở miệng: “ Xin lỗi, lúc trước biết nên thể cho gặp chị lần cuối, tôi xin lỗi.” muốn giới truyền thông làm ầm ĩ nên tang lễ của vợ được tổ chức rất đơn giản.

      Lục, cần phải xin lỗi, có thể cho tôi biết chỗ chôn cất chị tôi ?” Tả Tử Quân hỏi, đôi mắt đỏ ửng.

      đoán trước là hỏi vậy, liền lấy tờ giấu chuẩn bị sẵn trước đó đưa cho . “ Ở chỗ này.”

      “ Cảm ơn .” cầm lấy tờ giấy, lại cảm thấy nghẹn ngào.

      Lúc này điện thoại của vang lên, là chị Thanh Vân gọi, vội vã nghe máy: “ Chị Thanh Vân, em xin lỗi, giờ có chút việc bận nên quên mất, khách đến rồi sao? Được, em lập tức đem túi xách đến ngay.”

      Tắt máy, cầm túi xách được chỉnh sửa hoàn hảo lên, chuẩn bị ra khỏi nhà.

      Bình thường làm kế toán ở cửa hàng trấn, sau đó kiêm luôn chức thủ công sửa túi xách, mà chị Thanh Vân là chủ của cửa hàng lớn nhất trấn, họ hợp tác cũng nhiều năm rồi.

      Lục, cám ơn đến đây, nhưng tại tôi có việc thể tiếp được.” xoay người với con : “ Lam Lam, muốn với mẹ hay là qua nhà Hạo Hạo chơi?”

      Lam Lam suy nghĩ lúc rồi nắm lấy bàn tay chú Lục đứng dậy.” Mẹ, con muốn ở nhà, chú Lục có ở chơi với cháu ?”

      “ Cái này…” Lục Thừa Diệp biết có nên đáp ứng hay , bởi vì bị hạ lệnh đuổi khách rồi.

      mơ hồ phát Tả Tử Quân muốn giữ khoảng cách, muốn tiếp xúc với , tại sao vậy? Chẳng lẽ vì chị em họ nhiều năm liên lạc sao?

      “ Lam Lam, được, chú Lục là khách, chú phải về thể ở lại cùng con, hay là con sang nhà Hạo Hạo chơi .”

      Bên ngoài rất nắng, muốn con phải ra ngoài phơi nắng. Hạo Hạo là cháu của bà chủ nhà Lộ bảy tuổi, mẹ của Hạo Hạo cũng là chị em tốt của .

      “ Nhưng hôm nay con muốn chơi cùng Hạo Hạo, con chỉ muốn chơi với chú Lục thôi.” Lam Lam , bé muốn chơi cùng chú Lục.

      Tả Tử Quân bị con làm tức chết, chẳng lẽ bé biết muốn nhanh chóng đem “ đại phiền toái” này tống ra khỏi cửa sao, vậy mà bé lại còn muốn ở lại chơi.

      “ Mẹ là chú Lục bận mà. Lục, xin lỗi, có thể trước.”

      “ Mẹ, mẹ được đuổi chú Lục .” Lam Lam tóm chặt lấy bàn tay .

      “ Lam Lam, con buông tay ra ngay, chú Lục bận việc mà.”

      có, chú Lục muốn ở lại chơi với con.”
      hoadaoanhtrạch nữ thích bài này.

    4. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      :2one::2one: nhảy hố

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3:

      “ Lam Lam, bây giờ mẹ vội giao đồ cho dì Thanh Vân, con phải nghe lời chứ, qua nhà Hạo Hạo chơi .”

      “ Con muốn, con có thể chơi cùng chú Lục mà.” Lam Lam mím miệng , bé chỉ muốn chơi với chú Lục thôi.

      “ Lam Lam!” Đối mặt với con đột nhiên cáu kỉnh, Tả Tử Quân cũng bắt đầu nổi cáu.

      Kể từ khi cho bé nhà trẻ, có lẽ đám bạn học thường hay nhắc tới chuyện của cha với nhau, vì vậy có nhiều lúc Lam Lam hỏi về cha bé, nghe lời bé chắc hẳn rất muốn có cha. nghĩ Lam Lam muốn Lục Thừa Diệp chơi cùng bé phải là vì “ thân tình” mà chỉ vì bé muốn có cha mà thôi.

      Lục Thừa Diệp biết mình nên mở miệng, nhưng nhìn khuôn mặt nhắn vẻ uất ức, thể nhịn được mà mở miệng: “ Tả tiểu thư, nếu ngại tôi có thể ở lại chơi cùng Lam Lam.”

      Nghe được chú Lục muốn ở lại với bé, Lam Lam liền lộ ra nụ cười vui vẻ.” Tốt quá, chú Lục, cám ơn chú, chút nữa con lấy thạch hoa quả mẹ làm cho chú ăn nhé, mẹ làm thạch hoa quả ngon lắm.”

      Nghe muốn ở lại, Tả Tử Quân cảm thấy rất đau đầu.” Lục, cần làm phiền , nên chạy xe về Đài Bắc ! Tôi mang con bé sang chỗ bà chủ nhà là được.”

      phiền toái, hay là như vậy, trở về tôi lập tức rời .” biết muốn phủi sạch mọi quan hệ với , nhưng muốn nhìn thấy Lam Lam thất vọng, muốn ở lại cùng bé.

      “ Nhưng…” hiểu, “ đuổi” nhiều lần như vậy, vì sao còn chưa chịu ?

      phải khách đợi sao? nhanh đưa túi xách cho người ta , yên tâm, tôi phải là người xấu, tôi làm hại Lam Lam.”

      “ Con cũng biết chú Lục phải người xấu.” Lam Lam phụ họa.

      Tả Tử Quân biết phải người xấu, nhưng để ở cùng Lam Lam yên tâm, ngộ nhỡ….ngộ nhỡ……

      “ Mẹ, người nhanh , nếu dì Thanh Vân lại gọi điện thoại cho người nữa.”

      cần con nhắc nhở, cũng biết phải nhanh đưa túi xách đến. Nếu thể làm gì được chỉ đành chấp nhận.

      Lục, vậy làm phiền rồi, tôi khoảng hai mươi phút quay về.”

      Sau khi Tả Tử Quân , Lục Thừa Diệp chậm rãi thưởng thức thạch hoa quả Lam Lam bưng đến, sau đó dò xét mọi ngóc ngách trong nhà, có trang trí gì đặc biệt nhưng tương đối gọn gàng.

      Trong tài liệu viết Tả Tử Quân chưa cưới nhưng có con, thân mình nuôi nấng, rất cực khổ, tại sao vợ lại quan tâm đến em mình chứ? Người ta phải tình cảm sinh đôi so với tay chân bình thường còn quý hơn hay sao?

      và vợ tuy ở riêng nhưng mỗi tháng đều cho vợ ít tiền sinh hoạt, chẳng lẽ vợ cũng biết chuyện em mình có con sao? Năm đó hai chị em họ tại sao lại cắt đứt mọi liên lạc?

      “ Chú, thạch hoa quả ăn ngon ?”

      Khuôn mặt bầu bỉnh nhắn đột nhiên xuất trước mắt làm cắt đứt mọi suy nghĩ của .

      “ Ừ, ăn rất ngon, cám ơn Lam Lam.”

      có gì ạ.”

      “ Lam Lam, nơi này chỉ có mình cháu với mẹ sống thôi sao, cha cháu đâu?” nghi ngờ hỏi, nếu sinh bé sao lại kết hôn cùng cha bé chứ?

      “ Cháu có cha.”

      có cha?” Chia tay sao?

      “ Dạ, cháu có hỏi mẹ nhưng mẹ Lam Lam có cha.” Lam Lam nhìn chú Lục. “ Chú Lục, người làm cha con được ?” Bé nhìn thấy cha của các bạn học nhưng có ai cao hơn chú Lục, còn đẹp trai như thế. Nếu chú Lục trở thành cha bé, vậy chú ấy chính là người cha đẹp trai nhất rồi.

      Làm cha của bé? Sợ rằng mẹ bé chấp nhận, mà sau khi rời khỏi đây chắc còn liên lạc với mẹ con bé nữa. Mặc dù rất vui khi Lam Lam thích như thế, cũng rất thích bé nhưng thể tùy tiện cho bé hi vọng được.

      vuốt khuôn mặt nhắn đáng của bé. “ Lam Lam, xin lỗi, chú Lục thể làm cha của cháu được.”

      “ Tại sao?”

      “ Bởi vì chú Lục chút nữa phải trở về Đài Bắc, chú Lục ở Đài Bắc còn có việc, thề ở lại đây được, cháu có hiểu ?” uyển chuyển xong, hi vọng Lam Lam có thể hiểu.

      “ Cháu hiểu, khi mẹ làm, cháu cũng phải ngoan ngoãn nhà trẻ.” Lam Lam dĩ nhiên hiểu được, có lúc buổi sáng, bé muốn ngủ tiếp cần phải nhà trẻ nữa, nhưng mẹ còn phải làm, bé nhất định phải đến nhà trẻ.

      “ Ừ, đại khái là vậy.”

      “ Chú Lục, khi nào chú mới lại đến nhà cháu?” Lam Lam hỏi.

      “ sChú Lục rất bận, sợ rằng thể thường xuyên đến được”.

      sao?” Lam Lam có chút thất vọng, bé hi vọng chú Lục có thể ngày nào cũng tới nhà bé chơi.” Chú Lục, cháu có thể gọi điện thoại cho chú ?”

      “ Cháu biết gọi điện thoại sao?”

      “ Biết, mẹ có dạy cháu, cháu gọi điện thoại cho chú, với lại mẹ cháu khi hai tuổi cháu nhận thức được các con số rồi.” Lam Lam nhịn được kiêu ngạo, vì mẹ bé rất thông minh.

      “ Lam Lam rất thông minh.”

      Lục Thừa Diệp cười, nhàng vuốt đầu Lam Lam, đứa bé này vừa đáng lại thông minh như vậy, nếu năm đó sau khi cưới, và vợ liền có đứa bé giờ chắc cũng lớn như Lam Lam vậy? Nhưng cũng may là và vợ mình có đứa bé.
      trạch nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :