1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dẫn sói vào nhà - Mễ Lộ Lộ (10c Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      DẪN SÓI VÀO NHÀ
      [​IMG]
      Hệ liệt nương thích làm quái (tác giả: Mễ Lộ Lộ)
      Convert : meoconlunar
      Nguồn convert: tàng thư viện


      Ai, nàng là “Vô ý” mới thiếu chút nữa hẹp hòi bỏ rơi vị hôn phu của tiểu thư.

      Nàng tìm mọi cách khiêng gia trở về, muốn đem biết làm cách nào cho đúng.

      Đồng ý chuyện trúng độc lại bị thương nặng căn bản quan đến nha đầu bé là nàng .

      Thế nhưng tiểu thư bị kẻ thù đuổi giết, nàng chẳng lẽ phải phụ trách bảo hộ ?!
      Nhiệm vụ khó khăn quá , nàng chỉ biết có chút quyền cước võ mèo thôi.

      Nếu thực gặp gỡ cao thủ võ lâm, chỉ sợ có nước chờ chịu chết….​
      Last edited by a moderator: 5/1/15
      tart_trung thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Giới thiệu

      Thiên hạ rộng lớn, có lầm gì ? đảo Trân Châu ở Nam Hải, giữa đảo là thành Trân Châu nổi tiếng, nơi này thừa thãi trân châu cùng san hô, thương nhân lui tới nối nhau dứt, bởi vậy ở đảo Trân Châu cái gì lạ người tài đều được thấy.

      Thủ phủ thành Trân Châu có thể được ở tại phương nam, cũng nhờ vào nghề nuôi ngọc trai tạo nên, vua trân châu dân bản xứ tự phong vì thế.

      Nhà họ Hoa, nam chủ nhân Hoa gia đời đời đơn truyền, nhưng đến đời thứ ba, Hoa lão gia chỉ thú phu nhân, vẫn chưa nạp thiếp, mà phu nhân cũng chỉ sinh duy nhất thiên kim.

      nghiệp của Hoa gia sau khi có nàng, vận thế năm so với năm có thể là tốt, bắt đầu là vị sang trọng nào đó nhìn trúng trân châu của bọn họ, về sau đồn mười, mười đồn trăm, làm cho Hoa gia ứng phó nổi sinh ý rất hiếm có ấy.

      Ngay cả Hoàng Thượng cũng nhận định trân châu của Hoa gia là ngư phẩm bậc nhất, còn ban thưởng khối tấm biển, thanh danh của Hoa gia từ nay về sau nước dâng thuyền dâng, giá trị con người càng lúc càng trở mình. Năm nay thiên kim của Hoa gia vừa vặn kế tục, tung tin vịt nàng ba tuổi cầm bút, bảy tuổi hiểu được xem sổ sách, mười tuổi bắt đầu mở rộng gia nghiệp, thừa dịp đó, liền chính thức tiếp nhận sinh ý trong nhà.

      Đương nhiên, đây là việc nhà của người ta, có gì to tát kỳ lạ cả, dù sao năm gần đây trong thành Trân Châu cũng có càng nhiều nữ tử am hiểu việc buôn bán, tình như vậy cũng chẳng làm người ta giật mình.

      Nên mới thành Trân Châu cái gì cũng có cũng có gì là kỳ quái.
      tin?

      Vậy đến thành Trân Châu mà xem, muốn cho mọi người thấy rồi thể trách !

      Chương 1.1:
      Thành Trân Châu náo nhiệt hẳn lên. Xuân về hoa nở, trăm hoa đua nở, tranh nhau khoe sắc thắm, thời tiết ấm áp, dân chúng di chuyển đều đường. Hôm nay mặt trời trông rạng rỡ, ánh nắng ấm áp rơi người vô cùng thoải mái, ngay cả mèo hoang cũng thích nằm phơi nắng ven đường hơn.

      Giờ phút này đường khua chiêng gõ trống, nhóm tiểu thương cũng thét lớn tiếng ngừng bên tai.

      Mùa xuân vừa đến, thương nhân bên ngoài liền chen chúc tới, bởi vậy mỗi khi mùa xuân đến, trong thành lại khôi phục ồn ào náo động của dĩ vãng .

      Chính là thời điểm mà lúc Tục Hương Lầu sinh ý kém nhất, do bên ngoài rất nhiều nhóm thương thân buôn bán lớn thường kỳ trở về đây hội họp, nên tạm thời nghỉ ngơi thời gian để làm bạn với thê nhi.

      Thân là chưởng quầy của Tục Hương Lầu, nên Hổ Nhi hôm nay liền rảnh có việc gì dạo chút đường. Nàng trình diễn thân trang phục màu đỏ, dưới chân thắt dây lụa màu hồng, vô cùng trầm ổn lại thẳng thắn, nghĩ giống hành vi của nương gia bình thường .

      Hổ Nhi vốn là bé mồ côi, vốn cùng mọi người sinh sống bên trong ngôi nhà lớn, lúc mười tuổi, Hoa phủ đem về ba tỷ muội tương xứng làm bạn, cùng tiểu thư là Hoa Lưu Ly nuôi dưỡng.

      Nàng từ cá tính vội vàng yên lại hay xúc động, biết có phải nàng hoàn toàn khác với tiểu thư hay sao, mà ai ai cũng gọi Hổ Nhi, trước mặt kêu nàng là con hổ .

      Tính hiếu động nên nàng thích ngoan ngoãn ngồi ở địa vị cao, chỉ có đọc vô số thơ từ, nữ công lại càng biết, đừng cầm kỳ thư họa, ngay cả tình cờ muốn nàng viết tên mình chút, nàng vẫn còn oán giận lắm lúc trước đem nàng về nhà bà bà lấy bút thay nàng chọn tên.

      Cho nên an bài nàng vào Hoa phủ, chủ tử biết tính tình của nàng, mặc nàng tự do phát triển thuận theo tự nhiên.

      Nàng muốn học võ thuật, trong phủ liền mời tiêu sư dạy nàng, bất quá, mỗi vị sư phụ dạy qua nàng đều , nàng có trời sinh để luyện võ. Được rồi ! Nếu làm hiệp nữ thành, nhưng ít ra học được chút quyền cước võ thuật, chẳng những có thể mạnh khỏe hơn, nếu có gặp nguy hiểm còn có thể tự bảo vệ mình.

      Về giấc mộng trở thành giang hồ của nàng, đành phải đợi kiếp sau vậy.

      Hổ Nhi chuẩn bị đến trụ sở ngôi nhà lớn xem qua nhóm bạn cũ, lúc qua chỗ góc ngõ rồi, đột nhiên cảm thấy có người giữ lấy quần nàng.

      Nàng chút nghĩ ngợi, duỗi chân cho đối phương cú.

      có biện pháp đây là phản ứng trời sinh của nàng.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      chương 1.2

      "Ngô ... Ân..." Nam tử vốn bị trọng thương, bởi vì nàng vừa mới dùng sức đá, trong miệng lại tiếp tục phun ra máu đen.

      Hổ Nhi từng bước lui ra sau, mắt đẹp nheo lại, nhíu mày nhìn nam tử ngã mặt đất.

      " nương ..." Nam tử người bẩn, mặt cũng dính tro bụi, có vẻ rất chật vật, nhưng vẫn nổi giận lại tiến lến, túm lấy quần của nàng, sợ nàng quay đầu mất.

      "Làm gì?" Nàng lại muốn giơ chân lên đá , thế nhưng giờ phút này hai tay ôm bắp chân nàng, làm nàng sao thoát được, chỉ có thể tức giận hỏi .

      " có thể cứu ta ?" Nam tử hơi thở mong manh, ngẩng đầu nhìn nàng.

      biết chính mình thường hay liếc mắt, từng nhìn qua nữ tử, hai mắt hẳn là nhìn nhiều rồi, huống chi giờ bị thượng, chưa bao giờ gặp nữ tử lạnh lùng thế, thấy vậy cũng nên có chút trắc mới phải.

      "Vô duyên cớ, vì sao muốn ta cứu chứ? " Hổ Nhi khẩu khí tốt . Nàng quan sát du dân trong thành này khéo bám chân, cả ngày chỉ biết quấn lấy người ta xin bạc, nếu chính là giả dạng lừa gạt đồng tình .

      Nàng suy đoán, người này dùng thuốc nhuộm như thể thân thể toàn máu để làm việc xấu, giả bộ bị thương. Hừ, nàng mới có ngu vậy đâu!

      " nương, tôi bị thương, hơn nữa trúng độc..." Kì lạ, nữ nhân này sao lại máu lạnh như thế ?

      "Dù sao còn có thể mà, thêm vài bước đường nữa, phía trước quẹo phải chính là y quán, thong thả, tiễn" . Chân nàng đột nhiên run rẩy, bàn tay đột nhiên vội dời .

      "Tôi sợ tôi mà tắt thở!" thể nào? Thực thấy sắp chết mà cứu ?

      "Tắt thở phải quá tốt ư? Đến trước mặt Diêm Vương là đích thân kiện kẻ thù tính mệnh của , rồi an tâm đầu thai, mười tám năm sau lại là hảo hán, sợ cái gì!" Hổ Nhi nhát tiếng, hoàn toàn thể cứu chữa theo ý nguyện của người. Dù gì ở cùng nàng trong này cũng vô nghĩa, tự mình nhanh nhanh y quán phải có ý nghĩa hơn sao?

      " ... Người ta lòng dạ mỹ nữ như rắn rết ... Cho nên tôi mới tìm chọn bộ mặt hiền lành ai ngờ lòng dạ độc ác... Lòng dạ của giống như bộ mặt của ...Tàn nhẫn ..."

      Hổ Nhi vừa nghe, hai hàng lông mày nhíu nhíu.

      Bộ dạng nàng xấu làm hạn chế cảm tình của ?

      "Hừ!" Nàng cước gạt ngã , nhìn mặt dính đầy bụi đất, căn bản diện mạo của thế nào.

      Nàng giống nữ hoàng cao cao tại thượng giẫm bàn chân lên ngực , chút khách khí trừng mắt .

      "Ta cho biết, nãi nãi ta thà rằng cứu chó mèo hoang đường, cũng cứu loại người cần giúp đỡ lại biết ăn khép nép!"

      "Phụt ..." Nam tử bị của nàng đá, ói ra ngụm máu đen. Máu đen trong miệng theo nhau phun ra, vết máu bắn tung tóe vào giày thêu của nàng . trận tối đen đánh úp lại, thấy hoa mắt, sắp rơi vào giữa vực sâu tối đen. Trước khi ngất, hai tay bất chấp cái chết bắt lấy chân của nàng, dùng hết khí lực cuối cùng, miệng thốt ra câu.

      "Mang tôi ... tìm vị hôn thê của tôi ... Hoa ... Hoa Lưu Ly..."

      Mới xong, hai tay liền rớt xuống qua mắt cá chân của nàng, té mặt đất người bất tỉnh nhân .

      "Ê ..." Hổ Nhi biết làm sao gọi tiếng.

      Nàng có nghe lầm ? Vị hôn thê theo như trong miệng , dĩ nhiên là chủ tử của nàng!

      Này... Hẳn là nàng có nghe sai , nam nhân này tự xưng vị hôn phu của tiểu thư nha.

      Nàng có nên đưa mang về Hoa phủ ? Vẫn là tại thay tiểu thư giải quyết giải quyết phiền toái này sao?

      Nhưng, nếu là ý trung nhân của tiểu thư, thấy chết cứu như vậy, tiểu thư có thể hay cả đời oán nàng a?

      Ai nha, nàng khó xử a !

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 1.3:

      Lại là đánh cuộc! Mỗi lần cha gây ra mầm họa đều đặt ở vai nàng, cuộc sống của nàng muốn đủ đặc sắc rồi, cần cha lại đến góp thêm chân a!

      Hoa Lưu Ly đứng dậy tới bên giường, liếc mắt nhìn người nam tử này cái, sau đó lại ngoảnh nhìn về mọi người ở đấy.

      "Có thể nhắm lấy cái bao bọc lại, rồi quăng ra biển được ?" Chuyện tới nước này, thừa dịp nam nhân hôn mê bất tỉnh, nàng tiên hạ thủ vi cường mới được.

      "Tiểu thư thôi ..." Nha hoàn ở bên sợ tới mức răng nanh run lập cập.

      "Đây chính là phạm tội nha!"

      "Việc giết người này ta ở đâu." Bạch Tây Trần vội vàng thu thập cái hòm thuốc, nhanh chóng rời .

      Chương 2:

      Ai, tiểu thư nương tùy hứng, kiêu ngạo, , cho phép người ta được phản bác! Hổ Nhi ở Hoa phủ cứng rắn khuôn phép lại bị nhận vật phiền toái, nam nhân này trong mình có dị độc lại bị thương, cứ thế theo nàng quay về Tục Hương Lầu.

      Nàng kêu khổ, trong lòng tất cả muốn, vẫn là? Nàng ở Hoa phủ đợi nhiều năm như vậy, trước mặt Hoa Lưu Ly sớm thiếu tính kiên cường: đám tiếng ?

      Huống chi, người từng với Hoa Lưu Ly thể, tại cỏ trước mồ cũng biết cao bao nhiêu.

      "Hổ Nhi, có vẻ thực thích tôi?" Giờ phút này Tây Môn Sóc cùng nàng ở xe ngựa, nàng ngồi ở trước mặt , cái miệng nhắn bô bô rất lớn.

      Nàng trừng mắt nhìn liếc mắt cái, khẩu khí tốt, " cho là dựa vào bộ dạng chính mình mua vui sao? Ta vì sao muốn thích ?" Nam nhân này có bệnh a? bộ tự cho là vạn người mê, vừa thấy người ta đến là bộ dáng cười vui vẻ, tươi cười kia ở trong mắt nàng chỉ làm nàng càng nổi nóng hơn.

      Hơn nữa tiểu thư nàng, thái độ tốt tiếp đãi , trong lòng nàng lại nổi trận lôi đình.

      với nàng mà ràng là nam nhân có ý nghĩa, vì sao muốn nàng chiếu cố ? Thậm chì tiểu thư nàng, trở lại Tục Hương Lầu rồi nhất định phải cùng tấc cũng rời, theo sát bảo tiêu

      Đơn giản là tại sinh mệnh của nguy hiểm sao?

      Cho dù nàng thực hướng tới việc giang hồ, nhưng nàng đối với hành tẩu giang hồ hề mong đợi rồi, dù sao hy vọng trở thành giang hồ cũng nên xem chính mình có đủ cân lượng .

      Nàng chỉ biết ít công phu quyền cước, bảo hố ư? Người ta cười chết, nếu kẻ thù của thực tìm tới cửa, có lẽ nàng ngay cả tự bảo vệ mình còn khó.

      "Nhưng tôi lúc còn bé tới nay, sơ sơ tôi đối với mình còn có tràn đầy tự tin." Tây Môn Sóc làm bộ vỗ về bộ ngực, hướng nàng mị hoặc nháy mắt mấy cái. Cái gì a, nếu phải tại ở trong xe ngựa, nàng thực muốn gạt ngã, lại hung hăng đạp nát mặt . "Ta bắt đầu hối hận, vì sao vài ngày trước ta chỉ có đạp bị thương xương sườn của phải đạp nát mặt !"

      “Chậc chậc chậc!” cho là đúng liền lắc đầu. "Tiểu Hổ Nhi, có biết hay "dung mạo từ tâm sinh ra”? thế này chút cũng đáng ." vừa xong, nắm đấm của nàng liền đánh úp về phía mặt của .

      Tây Môn Sóc vẫn chưa cảm thấy kinh ngạc, chính là đầu thoải mái bên, liền lên nắm đấm của nàng, làm cho nắm tay giơ lên của nàng dừng ở tấm ván gỗ xe ngựa.
      huýt sáo, nhìn phía tấm ván gỗ lõm xuống kia, lại nhìn nàng khuôn mặt nhắn tràn đầy tức giận .

      "Tiểu Hổ Nhi, lảm à?" quyền này nếu dừng ở mặt , mũi của tuấn tú mê người kia có lệch mới lạ.

      "Ai cho phép bảo ta như vậy?" Nàng thu hồi tay, nhưng ngay dau đó lại duỗi tay cho đấm hướng bụng . Phản ứng của so với trong tưởng tượng của nàng còn muốn nhanh hơn, động tác cũng rất nhanh thần kỳ (cây thần kỳ có khả năng làm cho vị khác như chua, đắng đều bị biến đổi thành vị ngọt), cầm lấy các đệm ở bên canh ngăn trở bụng

      "Hắc, tiểu Hổ Nhi, đừng quên xương sường của ta vừa mới trở lại như cũ bao lâu." Nữ nhân này tính tình xấu, mới có hai câu là mời ăn nắm đấm.

      Bất quá cũng là có kinh nghiệm săn thế nào!

      Lần đầu gặp được nữ nhân bị bề ngoài của hấp dẫn, còn tưởng rằng bản thân khoe ra khuôn mặt tuấn tú ở đâu cũng xài được.

      Lần đầu tiên khi gặp mặt, trúng độc rất nặng, cho dù mặt như cháy sém, nhưng nhờ có danh y tài giỏi, độc trong cơ thể trừ ít, khôi phục nguyên bản diện mạo tuấn tú mê người, thế nhưng tiểu Hổ Nhi này đối hề có vẻ động tâm, hơn nữa mỗi lần đều ra tay nặng như thế, chút khách khí.

      "Ta nghĩ hủy toàn thân xương cốt của , sau đó ném cho chó hoang ăn!" Hổ Nhi tức giận lại vung nắm tay.

      Nhưng mà thân thủ của so với tưởng tượng của nàng còn muốn nhanh nhẹn, luôn có thể hóa giải chiêu, ở bên trong xe ngựa nho , mỗi lần đều lưu loát né tránh công kích của nàng. Nàng càng nổi giận! ràng hồi lâu rồi nàng cũng nghiên cứu về võ công , ở trước mặt biểu hết toàn kĩ như thế nào bằng người ta, nếu bị sư phụ của nàng biết được, khẳng định mặt quét rác
      Last edited: 24/11/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Dẫn sói vào nhà - Mễ Lộ Lộ

      Chương 2.2

      Cuối cùng, nàng ngại giống con hổ đầu dũng mãnh, nắm đấm ngừng hướng đánh tới, nhất định phải dâng lên quyền mới cam lòng.

      Chỉ tiếc Tây Môn Sóc đủ tính nhẫn nại, tay đấu vật trong chốc lát, thấy mệt mỏi.
      tuy rằng mang vết thương, nhưng vẫn vươn cánh tay dài, tay trái để ở nắm đấm đánh úp lại của nàng, tay phải còn lại tiếp được tay phản kích kia của nàng
      Cứ như vậy hồi, chiêu thức của nàng đều bị hóa giải.

      Hổ Nhi càng nóng nảy, chiêu thức càng lộn xộn, kĩ xảo đánh đấm cũng giống tiểu hài tử bình thường vung lung tung ở trung, căn bản có biện pháp đụng tới sợi lông tơ của .

      “Đáng chết!” Nàng gầm tiếng, lại muốn duỗi thẳng chân ra đối phó .

      Nhưng chỉ thấy ngậm cười, chân dài duỗi ra, giống dây đai bò lên chân của nàng, như cũ làm cho nàng thể nhúc nhích. Cuối cùng, nàng vì giãy dụa được, trùng hợp xe ngựa bị trận xóc nảy, làm cho nàng trực tiếp đổ nhào lên phía trước. lật tay lôi kéo, thân thể cứng nhắc của nàng liền thuận thế rơi vào trong lòng .

      "A!" Chóp mũi của Hổ Nhi trực tiếp đánh lên ngực , làm nàng bị đau kêu tiếng thảm thiết.

      cúi đầu, vừa vặn cùng đôi mắt tròn của nàng chống lại.

      Mắt sáng tròn vo tựa hồ tóe lửa, hai viên tròng mắt trừng lớn như là muốn băm thây muôn khúc.

      Nửa người dưới của nàng bị hai ống chân thay đổi, hai tay cũng bị dùng sức bắt lấy kéo ra sau lưng, thể động đậy.

      Nàng phát Tây Môn Sóc so với trong tưởng tượng của nàng còn mạnh mẽ hơn, lửa giận của nàng đều chạy trốn mất.

      " thương nhung nhớ của em, làm cho tôi thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ)." chỉ dùng tay mà nắm giữ hai tay của nàng, chỉ còn chưa có xấu xa nâng cằm nàng lên.

      Xem nàng gần như vậy, mới phát nàng khuôn mặt nhắn có tỳ vết.

      Tuy màu da nàng trắng muốt, nhưng môi hé ra đỏ bừng, có tô nước son gì. " tới , vương bát rùa (đồ con rùa), mau thả ta ra!" Nàng vặn vẹo thân mình ngừng gầm .

      "Tiểu Hổ Nhi, em biết cầu người là phải buông tiếng mềm mỏng sao?" giương mắt cười. "Đến, kêu tiếng Sóc ca ca, êm ái chút, tôi tha cho em."

      "Ta thèm!" Nàng giận trừng mắt , tất cả trong mắt đều là tức giận. "Chính xác tính thế nào? tốt nhất tại thả ta, lại kêu ta tiếng nãi nãi, ta lo lắng lưu cho toàn thây."

      "Này tốt đâu?" ra vẻ bộ khó xử, làm cho hai mày rậm nhăn lại. "Tôi còn muốn sống lâu vài năm, vài năm liếc xem nhiều mỹ nữ cơ."

      "Đợi chút ta đây nhất định trước khoét mù mắt !" Nàng nghiến răng nghiến lợi, giống như đầu con hổ phát oai, tựa hồ thực phải xé nát rồi nuốt vào bụng.

      "Vậy được rồi". bất đắc dĩ nhún nhún vai. "Em muốn đào hai mắt của tôi, phía trước là đến Tục Hương Lầu, tôi chỉ chịu đựng miễn cưỡng nhìn em cho nghiền thôi, đỡ phải về sau có cơ hội xem nữ nhân khác."

      "..."

      Hổ Nhi câu, Tây Môn Sóc đối lại câu, hai người so chiêu mấy chục hồi, mặc kệ là võ công lẫn mồm mép, nàng trước sau kém hơn khúc. Giết ngàn đao! Cũng đừng để nàng sẵn có cơ hội, bằng nàng thể chỉnh chết đồ con dê này!

      Hổ Nhi mang theo Tây Môn Sóc trở lại Tục Hương Lầu, cơ hồ là mặt mũi quét rác. Tây Môn Sóc áp chế hai tay của Hổ Nhi vào cửa lớn, tỏ vẻ muốn trọ ở Tục Hương Lầu đoạn thời gian, còn hề cảm thấy thẹn cho mọi người, về sau nàng là thị nữ bên người kiêm bảo tieu của .

      Đồ con rùa chết tiệt! Nàng nhất định phải nghĩ biện pháp gạt !

      Chắc chắn phải vị hôn phu của tiểu thư, tìm được cơ hội nàng nhất định phải tặng ngàn quả đấm trăm cái chân, càng muốn đập nát cái miệng của , làm cho sủa ra được câu!

      Nhưng là, từ khi vào trọ Tục Hương Lầu, lại đem tỷ tỷ của nàng Hoa Túy cùng Luyến Hỉ xoay quanh lấy lòng, ngay cả Luyến Hỉ tỷ tỷ cũng coi trọng nam sắc của , liền tán thưởng có khả năng trở thành hàng người đẹp, còn , nếu là vị hôn phu của tiểu thư, sớm thuyết phục xuống biển (tấm biển có chữ, hình vẽ) tự thân tiếp khách

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :