[Cđ-Sắc]Cướp Sắc - Lạc Anh Phân Phi (update chương 31) TUYỂN EDITOR

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. My Lovely Boys

      My Lovely Boys Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      704
      Chương 25: Quân vương phong lưu tà mị [ Tam ]

      Thân hình cao lớn của Mộ Dung Tình biết khi nào ép người ta, nụ cười kiêu ngạo cuồng vọng của làm ta càng thêm chán ghét.

      Đôi mắt tà mị nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt nóng rực mà chuyên chú làm ta cảm thấy sợ hãi.

      Bàn tay bé bỗng nắm chặt thành quyền, nhưng bên miệng vẫn mang theo nụ cười, chẳng qua nụ cười của ta có chút cứng ngắc.

      “Hoàng Thượng, ta trúng độc sao? Mà giả trúng độc …… Lại như thế nào?”

      Khẽ nâng khuôn mặt của ta lên, Mộ Dung Tình cẩn thận xem ta trong chốc lát, khuôn mặt thành thục tuấn tú bỗng loan ra nụ cười mị lực mười phần.

      Hôn khóe miệng của ta, sau đó lại dùng sức cắn mạnh cái, nhìn huyết màu đỏ tươi miệng ta liền ái muội mà liếm ……

      “Long Đậu Khấu, ngươi rất thông minh, thiếu chút nữa, trẫm cũng bị ngươi lừa. Bất quá, ngươi vẫn là tính sai điều đó là người ăn Kim Thiềm đan, huyết hương vị rất ngọt…… Ngươi đem Kim Thiềm đan dấu rồi có đúng ?…… Ngươi , ta có nên cho hai cái nam nhân ngốc kia ? Để bọn hảo hảo trừng phạt con tiểu mèo hoang ngươi chút,……”

      Nhìn ánh mắt tỏ vẻ lo lắng của cùng với nụ cười bí hiểm khuôn mặt tà mị, ta trầm mặc lát.

      Nếu muốn biết chân tướng, như vậy, tuồng diễn này, cũng cần tiếp tục nữa.

      Chậm rãi từ giường ngồi dậy, đôi mắt ta chút sợ hãi nhìn , thậm chí còn mang theo chút khinh thường.

      “Mộ Dung Tình, ngươi muốn uy hiếp ta?”

      “Long Đậu Khấu, ngươi cảm thấy, trẫm cần uy hiếp nữ nhân sao? Ngươi cố ý ăn độc dược, cố ý làm cho Tử Giám mang ngươi tiến cung, ngươi vì có được Kim Thiềm đan nên mới khổ diễn như vậy đúng hay ? Ngươi này tiểu hồ ly, nữ nhân bụng dạ khó lường, quỷ kế đa đoan đem nam nhân chúng ta đùa giỡn như vậy, có phải ngươi thầm cười nhạo chúng ta ngu dốt đúng ?”

      Vừa dứt lời, ta chỉ thấy bên hông căng thẳng, cả người bị khóa chặt ở trong ngực .

      Bất đồng với nóng cháy của đại ca, Mộ Dung Tình ôm ấp là lạnh như băng.

      Miễn cưỡng cười, mái tóc dài xõa tung, tuy nhìn bộ dáng nhàn nhã, nhưng cả người vẫn tràn ngập tà khí thể bỏ qua.

      “Trẫm thích mỹ nhân, nhưng thích nữ nhân quá mức thông minh, ngươi cũng dám tính kế trẫm, ngươi , trẫm nên xử lí ngươi như thế nào mới tốt đây?……”

      Nam nhân khuôn mặt mang theo lệ khí, ánh mắt hơi nheo lại, ta nắm chặt bàn tày bé, thân thể khống chế được mà phát run.

      “Kim Thiềm đan, ta trả lại cho ngươi……”

      “Dám cùng trẫm đàm điều kiện, ngươi đúng là lớn mật, nữ nhân đặc biệt giống như ngươi, trách được Tử Giám cùng Vô Trần, lại đối với ngươi như si như túy……”

      Ngón tay lưu luyến môi cánh hoa của ta, Mộ Dung Tình đột nhiên hung hăng xiết chặt cái cằm ta, nhìn vào ánh mắt có quang mang tà nghễ của ta lại ràng chứa đựng tia trêu tức.

      “Long Đậu Khấu, ngươi rất đẹp, đáng tiếc đôi mắt này rất lãnh, rất vô tình!”

      Bạc thần thoáng để sát vào khuôn mặt nhắn, hơi thở ấm áp phả vào làn da của ta, vừa lòng nhìn hai tròng mắt ta bắt đầu sợ run co rút lại, sau đó mới chậm rãi buông tay ra.

      Ta vừa muốn thở ra hơi, bạc thần nóng rực của Mộ Dung Tình lại hung hăng hôn lên.

      Cái hôn điên cuồng, so với đại ca lại càng ngoan, mãnh liệt cầu cơ hồ làm ta hít thở thông, cuối cùng lại đem ta ôm vào lòng sau đó áp đến giường……

      kịp phản kháng, ta bị gắt gao ngăn chặn, Mộ Dung Tình thân hình kiên cố phủ lên người ta, nụ hôn kiêu ngạo, theo cổ trắng đường xuống phía dưới.

      Răng nanh dùng sức cắn xương quai xanh, đầu ngón tay vén lên lớp áo, ý đồ hôn lên hai đoàn mềm mại trước ngực ta……

      Vừa vội vừa tức, ta vất vả đưa ra tay, chuẩn bị hung hăng cho bạt tai, thấy mạnh ngẩng đầu, đại chưởng duỗi ra, đem tay của ta dùng sức nắm chặt.

      Bàn tay bắt lấy tay ta nắm chặt, ngón tay niết mạnh bả vai làm ta đau đớn mà kêu lên tiếng, Mộ Dung Tình nhăn mặt nhanh mày, cuối cùng dùng chút lực đem ta áp giường.

      “Long Đậu Khấu, trẫm phải Long Tử Giám, cũng phải Phượng Vô Trần, ngươi muốn nảy sinh ác độc, trẫm càng muốn bẻ gãy móng vuốt của ngươi, cho ngươi ngoan ngoãn mà nghe lời ta……”

      Trong con ngươi đen mạt lãnh tà, ta đối với giơ lên cười lạnh.

      “Mộ Dung Tình, ngươi muốn giết ta?”

      “Giết ngươi? Trẫm muốn ngươi chết, trẫm như thế nào lại có thể nhẫn tâm để ngươi chết đâu?”

      Ý cười trong mắt Mộ Dung Tình càng đậm, bạc thần tà ác tới gần ta, vươn đầu lưỡi nhàng liếm đôi môi cánh hoa của ta.

      “Nữ tử gian xảo giống như ngươi, lại xinh đẹp như vậy, tính tình táo bạo kiềm chế được, trẫm nhưng là chưa từng gặp qua ngươi nào như vậy…… con mồi mê người như thế, ngươi , trẫm đoạt ngươi từ trong tay Tử Giám, ngươi cảm thấy như vậy có được ?”
      Kimiko, Màn Thầu, Tuyết Nguyệt7 others thích bài này.

    2. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      @My Lovely Boys : tình hình là lâu lắm ko thấy nàng đăng truyện. Tui thik truyện này lắm, nàng cố gắng làm tiếp nghen
      Tuyết Nguyệt thích bài này.

    3. My Lovely Boys

      My Lovely Boys Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      704
      Mình trong thời kì thi học kì 2 nên thể đăng truyện nhiều được mong mọi người thông cảm cho
      Tuyết Nguyệtbornthisway011091 thích bài này.

    4. My Lovely Boys

      My Lovely Boys Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      704
      Chương 26: Cuộc sống cá chậu chim lồng [ Nhất ]

      Sắc màu rực rỡ, hương thơm tỏa ra từ bốn phía, cảnh sắc trong hoàng cung thực so với thế giới bên ngoài xinh đẹp hơn rất nhiều, nhưng bởi vì tất cả đều là cố ý trang hoàng nên đem lại cho con người cảm giác thoải mái như phong cảnh núi rừng tự nhiên bên ngoài cung cấm.

      Cái sân tinh xảo, có tiếng vang ầm ỹ, có thái giám cung nữ a dua nịnh hót, tuy nhiên những điều đó cũng có ngăn cản được xuất của con hồ ly phong hoa tuyệt đại, cùng với đại ca tà ác ma mỵ, và tên Mộ Dung Tình suốt ngày tỏ ra bí hiểm kia.

      Đối với tên Mộ Dung Tình cố ý ép buộc ta ở lại hoàng cung, đại ca tức đến sùi bọt mép lại thể phản kháng, Phượng hồ ly lại lại tự nhiên trong cung coi như nhà mình, cơ hồ tất cả thời gian đều đến đây quấn quýt lấy ta.

      qua mười ngày, lời của Mộ Dung Tình đêm đó vẫn văng vẳng bên tai ta, thể , cái quân vương phi thường lợi hại, trách được thần dân của đối với lòng phục tùng.

      Đối với uy hiếp của , ta cũng có để ở trong lòng, cái hoàng đế, việc băn khoăn rất nhiều, chiến trường đại ca là chiến thần có thể làm cho quân địch nghe tin sợ mất mật; Phượng Vô Trần là cháu ruột của Thái Hậu, lại thêm quân vương của Nam Xương Quốc. Đắc tội bọn họ, thể nghi ngờ là lấy tảng đá đập chân của chính mình.

      Điều trọng yếu hơn là, qua nửa tháng nữa Vương lập tức vào kinh, tại cái thời kì mẫn cảm này, nam nhân khôn khéo như , tuyệt đối làm cho chính mình hai mặt đều trở thành địch.

      Trong khoảng thời gian này, cũng đủ để ta giải độc người mẫu thân ta, sau đó tìm cơ hội, mang nàng rời nơi này, cái nơi mà làm cho ta hít thở thông, sau đó tìm nơi an ổn để sống.

      Thân ảnh với màu áo xám, nam nhân kêu Phạm Văn Tước kia, như trước vẫn khắc vào tâm ta, ràng chỉ mới gặp gỡ hai lần, nhưng lại làm ta khắc sâu hình ảnh của vào tim.

      *********

      Trong phòng thoang thoảng mùi hương trúc, lụa trắng nhàng phiêu phiêu, lư hương màu tím, chậm rãi lan tỏa khắp phòng mang theo mùi thơm ngát……

      Mấy ngày qua, ta cùng Mộ Dung Tình cũng có chân chính qua câu, nhưng ta biết, mãi trốn tránh cũng phải là biện pháp.

      Tiếng đàn hoa lệ mát lạnh, muốn đánh xong lúc lâu, gặp ta vẫn nhúc nhích, mĩ nam với quần áo tử y như trích tiên, hướng ta đưa đến ánh mắt đầy ôn nhu.

      “Đậu Khấu quận chúa, thanh như vậy, ngươi thích sao?”

      Đầu ngón tay gõ cái bàn, ta có ngẩng đầu, tường còn treo họa mỹ nhân đồ mà Phượng hồ ly vẽ cho ta, mi hơi lãnh, bị cố ý thêm thượng mấy phần thần thái xấu hổ của nữ nhi, đôi mắt tình đưa tình, khuôn mặt nhắn hồng nhuận, làm cho ta xem chỉ có xúc động là muốn xé nát!

      Bị ta vắng vẻ , mĩ nam đánh đàn cổ sâu kín thở dài hơi.

      Chậm rãi đứng thẳng thân mình, bước hướng về phía ta, tóc đen phiêu tán, như tơ lụa mềm mại, phất qua mặt của ta, con ngươi ôn nhuận như ngọc, phiếm lên ánh sáng ấm áp nhu hòa.

      Thanh thanh nhã tựa như nước suối chảy.

      “Tiểu Khấu, ta muốn ngồi cả nửa ngày, ngươi đúng là đem ta coi như khí sao? Đàn gảy tai trâu, ta còn là lần đầu tiên thấy đó?”

      Khi Vũ Hiên đến, ta cũng kinh ngạc, dù sao, coi như là tâm phúc bên người hoàng đế.

      Hơn nữa, nam nhân này, có cỗ khí chất mỏng manh tao nhã, cũng coi như là cái cảnh đẹp ý vui.

      Cầm lấy lọn tóc dài của , dùng sức đem kéo đến trước mắt ta, tại tâm tình ta tốt, cho dù ôn nhu đến đâu, ta cũng tính cùng tiếp tục đùa.

      Mị hoặc thanh , dẫn theo vài phần ngoan ý.

      “Khi Vũ Hiên, ngươi là nam nhân thông minh, ngươi thực ràng, ta thích ngươi. Hơn nữa, ngươi chỉ là cái nhị phẩm quan viên, bọn họ cái là đại tướng quân, cái là tể tướng, cái là hoàng đế, muốn đấu với bọn họ, ngươi đấu nổi, vậy ngươi tới nơi này xem náo nhiệt cái gì?”

      Nghe lời của ta, khuôn mặt tuấn dật trầm xuống, Khi Vũ Hiên giây lát lại giơ lên ý cười trong trẻo nhưng lạnh lùng.

      Thân thủ xả lại lọn tóc trong tay ta, đôi híp lại như trước, tia mỵ ánh sáng lạnh lướt qua.

      “Tiểu quận chúa, ngươi như rất đả thương người, ngày nào đó, khi ngươi bị bọn họ làm cho mình đầy thương tích, ngươi mới có thể biết, nam nhân giống như ta mới là tri kỷ của ngươi……”

      Tiếng bước chân của Khi Vũ Hiên càng lúc càng xa, lời của cũng phiêu tán theo làn gió.

      Ta miễn cưỡng ghé vào bàn, trong lòng thầm nghĩ nên như thế nào chạy .

      Thân mình khỏe hẳn, hoàng cung này nhốt được ta, mấu chốt là, làm như thế nào mới có thể đem ta mẫu thân ra khỏi Hầu phủ mới là điều quan trọng.

      Sau giờ ngọ, gió nhàng thổi bay mái tóc dài của ta, có loại cảm giác rất nhàng.

      lúc ta chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, cửa bị đẩy ra, hình như có người đến, đôi giày màu đen xuất trước mặt ta, tiếp theo đó là vạt áo hắc y ánh vào mi mắt.

      Cảm giác áp bách quen thuộc chậm rãi tới gần, ngay sau đó, đôi cánh tay hữu lực từ phía sau ôm lấy thắt lưng ta.

      Ta cả người liền lập tức cứng đờ, cúi đầu nhìn mũi chân của chính mình, trong lòng cân nhắc có nên ngẩng đầu lên hay .

      Trải qua lần giải độc này ta đối với đại ca cũng còn cảm giác muốn trốn tránh cùng chán ghét như xưa.

      “Đậu Khấu Nhi, mệt mỏi sao?”

      Thanh lãnh tà vang lên, cằm liền lập tức bị nâng lên, đôi môi nóng cháy lại lặng lẽ in lên đôi môi cánh hoa, đầu lưỡi luồn vào khoang miệng cuốn lấy cái lưỡi đinh hương, sau đó lại tà ác cắn cắn.

      Giãy dụa đẩy ra , ánh mắt chống lại đôi mắt như hồ sâu băng lãnh của đại ca.

      Con ngươi đen thâm sâu khó dò, làm ta thể hiểu được suy nghĩ của .

      Lấy nửa ngày ta mới tìm lại được dũng khí, ta quyết định đánh vỡ trầm mặc làm người ta hít thở thông này.

      Bàn tay nhắn ôm lấy thắt lưng , khuôn mặt nhắn tựa vào lồng ngực rắn chắc, đôi mắt nhìn về phía đôi bướm xinh đẹp bay múa bên khóm hoa.

      “Đại ca…… Ta muốn ở lại chỗ này, ta muốn được về nhà……”

      Con ngươi đen lẳng lặng nhìn ta, khuôn mặt luôn bình tĩnh của đại ca lên tia lo lắng, thanh bá đạo, cho phép phản kháng.

      thể…… Vương muốn rời Tây Vực, có lẽ, ít ngày nữa đến kinh thành, là kẻ địch của ta, chỉ sợ, làm ngươi bị thương……”
      Kimiko, Màn Thầu, Tuyết Nguyệt6 others thích bài này.

    5. My Lovely Boys

      My Lovely Boys Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      704
      Chương 27: Cuộc sống cá chậu chim lồng [ Nhị ]

      Ánh trăng sáng dịu chiếu xuống nhân gian, làm cho màn đêm càng trở nên mông lung, tiếng côn trùng ngừng vang vọng.

      Đại ca trở về phủ, trong phòng cực kỳ yên tĩnh chỉ có mình ta.

      Bức họa bàn càng lúc càng hoàn chỉnh, dưới ánh nến mờ ảo, nam nhân trong bức họa càng trở nên nhu hòa làm cho ta thể rời mắt.

      Đôi mắt như bầu trời đêm, khuôn mặt đường nét nhu hòa, tựa như mây trời làm cho người nhìn thấy đều quên hết tất cả ưu phiền.

      Đôi môi mỏng luôn có nét ôn nhu, ngẫu nhiên mỉm cười làm người ta tâm bất chợt ấm áp.

      Bàn tay kia ấm áp mà rộng lớn, đủ để bao dung tất cả mọi sai lầm của ta.

      Đầu ngón tay khẽ lướt bức họa, làn mi kia, cặp mắt kia, rất muốn nhìn thấy .

      Ngón tay dừng lại đôi môi liền dừng lại, trong lòng thầm nghĩ, được hôn, biết hương vị như thế nào.

      qua hơn mười ngày, vết thương của chắc khỏi hẳn, tìm đến ta, hoàng cung này, ta biết, nhất định dám vào.

      Ta cũng biết, vì cái gì mà chính bản thân mình lại có tình cảm đối với nam nhân chỉ gặp qua có hai lần, nhưng mà, ta vẫn tin vào cảm giác của mình, nam nhân tốt.

      Gió ban đêm càng lúc càng lớn, ánh nến bị gió lay động lúc mờ lúc .

      Hai cánh cửa vốn đóng kín, tựa hồ bị chậm rãi mở ra, ta xoay người nhìn phía cạnh cửa, thân ảnh cao lớn biết khi nào tựa vào trước cửa.

      Áo ngủ đơn giản, lộ khuôn ngực rắn chắc màu mạch sắc, tóc đen như mực, chỉ dùng cây trâm cố định đỉnh đầu, đôi phượng mâu hẹp dài lẳng lặng nhìn ta.

      có thanh , cũng có biểu tình, Mộ Dung Tình đột nhiên xuất , làm cho thân thể của ta hơi cứng đờ lại.

      Ta hề động, Mộ Dung Tình cũng có động, nhưng ta cảm giác được ánh mắt của vẫn quỷ dị dừng ở nam nhân trong bức họa.

      Nhìn chăm chú vào con ngươi đen của ta, thâm thúy mà lại tà ác, nở nụ cười đến chói mắt.

      “Nam nhân này là người ngươi thương sao?”

      Chống lại ánh mắt cuồng nhiệt của , ta nở nụ cười.

      “Hoàng Thượng, ta có thích hay , cùng ngươi tựa hồ chẳng có chút liên quan nào cả, phải sao?”

      Bị ta trào phúng , nam nhân trước mắt, cười đến càng thêm gợi cảm tà mị, chậm rãi hướng ta cúi xuống thân mình, mái tóc đen phất mặt của ta.

      Con ngươi đen tà mị chậm rãi lên chút thâm trầm, tiếng khàn khàn, lộ ra tia dụ hoặc ái muội khác thường.

      “Long Đậu Khấu, ngươi chuyện với trẫm như vậy, ngươi sợ, trẫm đem ngươi cả đời nhốt tại nơi này sao?”

      Đẩy ra khuôn mặt dính sát vào mình, lông mi như cánh bướm khẽ lay động, ta ôn nhu nở nụ cười.

      “Mộ Dung Tình, ngươi làm chuyện ngu xuẩn như vậy, bởi vì, ngươi là hoàng đế, mỹ nhân ngươi cũng phải có, tội gì cưỡng bức cái nữ nhân chán ghét ngươi chứ.”

      Nghe lời của ta, Mộ Dung Tình cười đến mị hoặc, thân hình lay động cái, áo ngủ mỏng manh liền chảy xuống bên hông, khuôn ngực trần trụi to lớn liền hào phóng mà ra trước mặt của ta.

      Đôi mắt sâu thấy đáy nổi lên tia câu hồn cùng khiêu khích, cánh tay bên hông ta mạnh mẽ buộc chặt lại.

      Lồng ngực to lớn mà có lực lượng, nam nhân gợi cảm mà nguy hiểm trước mặt càng lúc càng có vẻ cuồng dã mà lãnh liệt.

      “Tiểu Miêu Nhi, ngươi có biết, có bao nhiêu nữ nhân muốn nằm ở giường của trẫm sao?”

      Bị ôm, ta vẫn hề nhúc nhích, ta có thể cảm nhận được hơi thở cuồng dã người Mộ Dung Tình càng lúc càng cuồng bạo, nghe hơi thở của càng lúc càng trọng, hô hấp quy luật, ta mân khóe miệng.

      Ta trừng mắt nhìn , thanh non mềm, mang theo mấy phần lạnh lẽo.

      “Nếu trong cung của Hoàng Thượng mỹ nhân nhiều như vậy, làm gì phải tìm tới ta để dệt hoa gấm chứ?”

      “Ngươi được lắm…” giọng khàn khàn, cố ý vang lên bên tai ta

      “Tiểu Miêu Nhi, ngươi nghe kỹ cho trẫm, tốt nhất cần chọc giận trẫm…… Bằng , trẫm đem móng vuốt của ngươi, từng cái , nhổ cho bằng sạch……”

      Cảm giác tà ác bao quanh ta, ta dấu vết quay mặt , Mộ Dung Tình phải đại ca, đối với ta thương hương tiếc ngọc.

      Hơn nữa, cái nam nhân bị nữ nhân làm hư, vĩnh viễn biết khó mà lui.

      “Long Đậu Khấu…… Đôi mắt như con mèo hoang này của ngươi, nếu nhiễm lên tia tình dục…… Nhất định rất đẹp……”

      Nhìn ta khuôn mặt bình tĩnh, Mộ Dung Tình cường ngạnh kéo tay của ta, dọc theo thân thể chậm rãi rời xuống phía dưới, lướt qua khuôn ngực khêu gợi, rắn chắc cơ bụng…… Sau đó ấn đến cái vật cứng rắn nóng rực kia……

      đôi hoặc mâu, gắt gao khóa chặt ánh mắt của ta, ý cười tà lãnh gợi khóe miệng.

      “Long Đậu Khấu, cảm nhận được sao…… Ngươi làm cho trẫm cảm thấy hưng phấn ……”

      Vật dưới tay nóng rực, tựa hồ chậm rãi càng lúc càng lớn, ta tinh tường cảm giác được biến hóa của Mộ Dung Tình, ta lập tức thể ức chế mà run rẩy.

      Nhìn khuôn mặt vẫn tà mị như trước, ta ngoéo cái khóe miệng, trong mắt nổi lên liễm diễm tia mị quang……

      “Hoàng Thượng, trách được ngươi muốn tới tìm ta …… Xem ra, nhóm mỹ nhân của ngươi, cũng làm cho ngươi thỏa mãn được……”

      Bị ta đùa bỡn , Mộ Dung Tình sắc mặt hơi đổi, cánh tay lớn xiết chặt lấy ta, đôi mắt lợi hại như ưng nổi lên ngập trời lửa giận, mày kiếm tuấn giơ lên, cơ thể cường tráng hơi hơi phập phồng, lại tràn ngập lực lượng.

      “Long Đậu Khấu, trẫm là đối với ngươi càng ngày càng cảm thấy hứng thú đâu…… Trẫm muốn ngươi……”

      “Đáng tiếc, ta nghĩ muốn ngươi……”

      Lui ra phía sau từng bước, ta bình tĩnh nhìn .

      “Mộ Dung Tình, nữ nhân nằm ở dưới thân của ngươi có bao nhiêu, có lẽ ngay cả chính ngươi cũng nhớ …… Nam nhân trong thiên hạ rất nhiều, hoàng đế sao…… Ngươi đối với nữ nhân là khinh thường, mà ta, lại càng thêm khinh thường ngươi……”

      “Ngươi biết chính mình cái gì sao?……”

      Dùng sức cái liền đem ta áp đến giường, con ngươi đen như ưng, trong đó là tận trời gió lốc, khuôn mặt tuấn mỹ mị hoặc đến quỷ mị, bên miệng lên tia mỉm cười càng làm tăng thêm tia mị sắc.

      “Tiểu Miêu Nhi, ngươi chọc giận trẫm , đêm nay, trẫm bỏ qua cho ngươi……”
      Kimiko, Màn Thầu, Tuyết Nguyệt4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :