1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Con sâu tình yêu của con mèo trừu tượng - Nhĩ Nhã (Full 24 Chương)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 19

      Tới giờ ăn trưa, Lạc Tài Tần ép Ngô Diệu đóng cửa hàng, quả nhiên có xe ô to tiện hơn nhiều, ra ngoài có thể mang theo Champagne, dạo để nó lại trong xe, dù sao Champagne cũng lười ,có thể nằm bò ra ghế sau lim dim cả ngày.

      Lúc ăn cơm, Lạc Tài Tần cho Ngô Diệu xem xấp ảnh.

      “Đây là cái gì? Ảnh kiến trúc ag?” Nhìn những khối hình học kì lạ dày đặc khiến Ngô Diệu có cảm giác giống như kiến trúc của mái vòm lại từa tựa tường thành gì đó, rất giống cảnh tượng mình nhìn thấy trong kính vạn hoa, đẹp đẹp nhưng có điều hơi chóng mặt.

      “Là vẽ tay em ạ, phải ảnh”. Lạc Tài Tần nhúng lẩu giúp Ngô Diệu, vừa trả lời.

      “Vẽ á?” Ngô Diệu thể tin nổi, cẩn thận nhìn lại. “A! Giống quá!”

      “Là tranh khắc đồng đấy”> Lạc Tài Tần gắp miếng bánh gạo đút vào miệng Ngô Diệu, “Rất khó làm”.

      “Là làm sao?” Ngô Diệu thấy góc bên phải có kí chữ L, phải là chữ kí thường ngày của Lạc Tài Tần.

      “”Đây là tác phẩm đoạt giải nhất trong cuộc thi hội họa quốc tế lần thứ nhất mới được tổ chức. Tạp chí họa sĩ dành tới ba trang để giới thiệu chi tiết tác giả, còn có rất nhiều lời khen ngợi của các nhà phê bình tranh”. Lạc Tài Tần , rồi lại đút cho Ngô Diệu con tôm bóc vỏ sạch , “Đoán thử xem là tranh của ai?”

      “Liêm Khải à?” Ngô Diệu nhớ Liêm Khải cũng vẽ tranh kiểu như thế này.

      “Là A Lực”. Lạc Tài Tần bê cốc trà lên, “cậu ấy nhận được học bổng toàn phần, còn có người trả giá cao cho tranh của cậu ấy nữa. A Lực trả hết tiền học phí cho rồi”>

      “Lợi hại thế sao?” Ngô Diệu kinh ngạc, “Cậu ấy mới mà?”

      “Chứng tỏ cậu ấy vô cùng cố gắng!” Lạc Tài Tần đắc ý.

      nhìn người chuẩn đấy”| Ngô Diệu vỗ vỗ vai , “Hồi đó nếu phải cho cậu ấy lối thoát hôm nay nghệ sĩ rồi”.

      Lạc Tài Tần chống tay dưới cằm, nhìn Ngô Diệu chằm chằm.

      nhìn gì thế?” bị nhìn mà dựng tóc gáy, ôm lấy cổ áo.

      nghĩ, em mặc lễ phục màu gì đẹp”. Lạc Tài Tần cười , “Màu đen hay màu trắng? Loại quây thfi hợp lắm, em cũng lớn......”

      dám em là loại sân bay hai lưng màn hình phẳng?!” Ngô Diệu lập tức phát hỏa.

      Lạc Tài Tần oan ức, “ gì đâu.......Em đánh mà khai hay là chột dạ”.

      “Đồ đáng ghét”> Bị đả kích, Ngô Diệu rầu rĩ ăn cơm.

      Lạc Tài Tần thấy vui, bèn gắp thức ăn cho , dỗ dành, “Diệu Diệu à, để chứng minh em , cho xem cái nhé?”

      Mặt đỏ lựng lên, đạp mạnh Lạc Tài Tần cái, nhưng vẫn hăng hái, “Ăn xong đưa em mua váy dự tiệc được ?”

      Ngô Diệu lườm , “ !”

      “Tại sao?” Lạc Tài Tần vội vàng nhận lỗi, “ thậ em ngực mà, Diệu Diệu, em phải là bưởi!”

      “Khụ khụ.......” Ngô Diệu bị sặc nước trà. Hai ngồi ăn ở bên cạnh nghe được đêì ngoảnh đầu lại, nhìn Ngô Diệu và Lạc Tài tần rồi cười thầm.

      Ngô Diệu ngượng ngùng trừng mắt nhìn Lạc Tài tần, : cần mua, em tự ”.


      “Tự ?” Lạc Tài Tần cảm thấy bị thiệt hại nghiêm trọng, niềm vui thú nhìn Ngô Diệu thay quần áo bị tước đoạt.

      vỗ lên vai , “Chiều cứ chơi với Champane ”.

      Lạc Tài Tần cụt hứng ngậm đũa, “ thế sao?”

      |.

      em là bưởi mà vẫn được sao?”

      Ngô Diệu lại thưởng cho đạp.

      Ăn cơm xong, Lạc Tài Tần bị Ngô Diệu đuổi về trước , quyết định mình mua bộ váy thích hợp để tối dự tiệc. Nhưng tới phố bộ, đối mặt với những của hàng san sát nhua, lại thấy khó khăn, mua cái gì mới được đây? Hay alf tìm tham mưu cho chắc nhỉ? Nghĩ tới nghĩ lui, bèn gửi tin nhắn cho Phi Phi, “Chiều mày có rảnh ?”

      Lát sau Phi Phi trả lời, “Bận tới nôn máu ra đây. Chuyện gì thế?”

      ......Hỏi xem mày có thời gian rảnh dạo phố thôi, sao, mày làm việc ”.

      Cất điện thoại, Ngô Diệu hít sâu, xem ra dựa được đất đành phải dựa vào chính mình vậy.......Nhưng mình thử đồ còn tốt hơn cùng với Lạc Tài tần, nhất định cười suốt, xấu hổ lắm.

      dạo qua từng cửa hàng, Ngô Diệu chun mũi, khó chọn đấy. cũng biết kiểu trang phục để dạ tiệc phải mua ở đâu. vòng qua vòng lại đường, bỗng có người khẽ vỗ cái lên vai trái mình. quay đầu lại, bên trái có ai, nhưng bên phải lại vang lên tiếng chào hỏi, “Hi, Diệu Diệu!”

      Là Lưu Di.

      Hình như ấy cũng nhàn nhã dạo phố mình, tay xách mấy chiếc túi to túi bé.

      mua sắm mình hả? Hay đợi ai?” Lưu Di cười hì hì hỏi.

      “À, tôi muốn mua mấy thứ ấy mà. Tôi mình”. Ngô Diệu nhìn túi tay Lưu Di hỏi, “ cũng mua quần áo hả?”

      “Ừ”. Lưu Di thở dài. “Hầy, tôi đáng thương lắm, đơn ai cùng, đêm nay còn phải dự tiệc, thế nên mua mấy bộ váy, xem có thể câu được con rùa vàng nào ”.

      “Mua ở đâu thế? Tôi cũng muốn mua váy dự tiệc|.

      “Aii da, thế có ở đây đâu, về phía trước kìa, có mấy cửa hiệu tôi quen, đưa nhé?” Cuối cùng cũng tìm được bạn mua sắm, Lưu Di vội vàng kéo Ngô Diệu về phía trước.

      Hai dạo phố, chuyện để cũng nhiều lên, Lưu Di hóng hớt sao Lạc Tài tần đưa , Ngô Diệu bèn kể lại chuyện lúc ăn trưa.

      Ưu Di bèn nhướn mày, “Cái gì, ta ăn gan hùm mật gấu hử? Diệu Diệu, ! Chúng ta diện xinh đẹp vào, xem ta còn dám cười ?”

      Ngô Diệu thở dài, “Đẹp đẹp.......nhưng năng lực có hạn, năng lực phát triển cũng có hạn”.

      “Diệu Diệu à. tự tin lên chút được ? Nếu xinh Lạc Tài Tần và Trâu Thiếu Đông cũng thể bị thu phục đâu”.

      “tôi liên quan gì với Trâu Thiếu Đông hết” Ngô Diêu len lén nhìn sắc mặt Lưu Di, “Đúng rồi, phải với ta là.......”

      Lưu Di thẳng thắn lắc đầu, “ dám đâu, Thiếu Đông tồi, nhưng thuộc tuýp người của tôi”.

      “Ừm”. Ngô Diệu thấy hơi tiếc, con người Lưu Di rất tốt, cũng rất xứng với Trâu Thiếu Đông.

      Lưu Di đưa Ngô Diệu tới mấy cửa hàng thời trang trong dãy phố buôn bán, phần lớn là bán trang phục dạ hội và trang phục dự tiệc, may đẹp, giá cả hợp túi tiền, kiểu dáng trang phục quá khoa trương, bình thường mặc thêm áo khoác bên ngoài là có thể ra ngoài.

      Vào cửa hàng, Ngô Diệu hơi hoa mắt, quả nhiên giỏi lựa chọn mấy thứ này.

      Lưu Di thấy tính cách Ngô Diệu khá hướng nội, bèn dứt khoát đích thân động thủ, quyết định chọn cho Ngô Diệu vài bộ phù hợp rồi đẩy vào phòng thử đồ.

      Người đẹp vì lụa, mấy bộ đều vô cùng thích hợp, Ngô Diệu mặc đều rất đẹp, bà chủ cửa hàng đứng bên cứ khen ngớt, còn nịnh dáng Ngô Diệu đẹp.

      Cả đời này Ngô Diệu chưa từng được ai khen như thế, lại càng cảm thấy ngượng ngùng.

      Lưu Di đề nghị mua toàn bộ, nhưng Ngô Diệu dứt khoát chỉ chọn bộ hợp nhất trong số đó rồi mặc cả với bà chủ. Cầm váy ra khỏi cửa hàng, Ngô Diệu thất rất hài lòng, lại mua đôi giày cao gót cho phù hợp, chưa bao giờ giày cao gót mảnh, mong rằng tối nay bị trượt chân ngã. Sau đó hai người lại làm tóc, rồi về nhà trang điểm nhạt. Đôi bên lập tức từ bạn bè tốt thăng cấp lên làm chị em tốt.

      Mặc váy trang điểm kĩ càng, đứng trước gương, Ngô Diệu thấy mình thế này xinh quá trời, phù hợp mà quá phô trương.

      Bà Ngô chạy lên tầng ngắm thử, cảm động tới rơi nước mắt, con cứ ru rú trong nhà của bà cũng có ngày mặc váy dạ tiệc rồi, “Ai da, Diệu Diệu, tối nay muốn dùng mĩ nhân kế hả? Nhớ hạ gục Lạc Tài Tần đấy!”

      Mặc múi Ngô Diệu đỏ ửng.

      Chiều tối Phi Phi cũng về nhà thay váy, trang điểm, vừa trông thấy Ngô Diệu kinh ngạc hô lên, “A! Đêm nay Diệu Diệu dùng mỹ nhân kế, chuẩn bị xử Lạc Tài Tần hả mày?”

      Ngô Diệu ngồi bên hết sức căng thẳng, trong lòng đắn đo, trông khác ngày thường lắm sao? cảm thấy có chút xấu hổi, biết Lạc Tài tần có cười ?

      Ngô Diệu nhìn ngực mình, quả nhiên đúng như Phi Phi , ngực chẳng khác gì thời gian, khéo léo sắp xếp cái là đủ dùng ngay, loại áo lót có cài quai phía trước được Lưu Di giới thiệu dùng đúng là có tác dụng .

      nghĩ ngợi lan man di động đổ chuông, Lạc Tài Tần đáng thương gửi tin nhắn xin tha thứ, “Diệu Diệu đại nhân ơi, chiều nay đơn trong căn phòng trống cùng Champagne ta nghiêm túc suy nghĩ lại, mới phát mắc phải sai lầm cực kì trầm trọng. Thế nên, Diệu Diệu đại nhân trang điểm xong chưa> Tiểu nhân và Champagne đều rất đáng thương, giờ ở trạng thái vô chủ”.

      Ngô Diệu nên lời, hình như da mặt của Lạc Tài Tần ngày dày thêm.

      Trời vừa tối, Phi Phi được Liêm Khải đón trước. Lưu Di tự lái xe , chỉ còn Ngô Diệu ở nhà chờ vì Lạc Tài tần vừa gọi điện tới đến trễ chút.

      Ban đầu Ngô Diệu còn ngồi chờ ngoan ngoãn. Chưa quá mười phút bắt đầu nóng ruột, sau hai mươi phút tinh thần bất an, chờ ba mười phút đứng ngồi yên, bốn mười phút sau vòng quanh phòng, được năm mười phút bắt đầu nghĩ ngợi lungtung, rồi nằm nhoài lên bệ cửa sổ nhìn xuống dưới nhà. Sao Lạc Tài Tần còn chưa tới? Đừng xảy ra chuyện gì bất trắc đấy.

      nghĩ ngợi trông thấy chiếc xe quen thuộc chạy đến đầu khu, Ngô Diệu ngay lập tức cảm thấy trái tim mình trôi tuột xuống bụng, Lạc Tài Tần vội lên nhà mà ngẩng đầu lên nhìn, vẫy vẫy tay về phía cửa sổ tầng.

      Ngô Diệu ở khu chung cư , người đứng ở dưới thấy được tầng , chứng tỏ Lạc Tài Tần biết Ngô Diệu đứng chờ ở cửa sổ. cũng có thể đoán đưuọc gương mặt là vẻ đắc ý, nghiến răng, biết ngay bộ dạng ngu ngơ hồi đầu của Lạc Tài Tần là giả vờ mà, bụng dạ đen tối mới là bản tính! ít sâu vào hơi, tới trước gương soi lại lần nữa, thây cũng tạm ổn......chắc là bị cười đâu.

      Tiếng chuông cửa vang lên, bà Ngô vội chạy ra mở cửa, “Ai da, Tài Tần đẹp trai quá, tối nay Diệu Diệu cũng ăn mặc xinh lắm”.

      hả ?” Lạc Tài Tần vô cùng mong đợi, “ ơi, cháu lên nhà đón Diệu Diệu nhé?”

      “Lên lên , ha ha, chơi vui vẻ rồi hẵng về nhé” Bà Ngô sung sướng túm lấy Champagne cứ lẽo đẽo theo sau Lạc Tài Tần như cái đuôi, mang vào bếp cho ăn.

      Lạc Tài Tàn từng bước lên tầng, Ngô Diệu bắt đầu thấy căng thẳng cách vô cớ, may mà cửa đóng. hít sâu, bình tĩnh nào!

      Cốc cốc cốc, “Diệu Diệu?”

      “Vâng”.Ngô Diệu đáp lại theo phản xạ, cửa mở, Lạc Tài tần đứng ở cửa nhìn vào, có vẻ như chờ nổi nữa.

      Ngô Diệu đứng đờ người nhìn .

      Lạc Tài Tần chuẩn bị tâm lí rồi, nhưng ngờ đêm nay Ngô Diệu lại khiến bất ngờ như thế, bộ lễ phục màu đen rất hợp với , chuyện này thể ngờ được.

      Ngô Diệu còn chưa lo lắng xong thấy Lạc Tài Tần đến bên cạnh, cảm giác ấm áp.

      |Đẹp lắm”. Lạc Tài Tần khen ngợi rất thẳng thắn, “Mùi nước hoa rất dễ chịu, tóc cũng đẹp, ngực cũng ”.

      Ngô Diệu đẩy cái.... ....Xấu hổ quá.

      “|Diệu Diệu”. Giọng của Lạc Tài Tần nhàng vang bên tai .

      “ừm?” Ngô Diệu hồi hộp nhìn , đầu óc trống rỗng.

      thôi em”. Khi chuyện, hơi thở của Lạc Tài Tần lướt qua tai , ngưa ngứa.

      “Ừmm”. Ngô Diệu gật đầu định ra khỏi phòng, nhưng bị Lạc Tài Tần kéo lại, “Chờ chút, trước khi phải làm chuyện quan trọng trước ”.

      Chuyện gì...” Ngô Diệu hơi khó thở, rồi thấy Lạc Tài Tần chậm rãi cúi đầu xuống.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 20

      Ngô Diệu thấy Lạc Tài Tần ép sát, căng thẳng chuẩn bị nhắm mắt lại, nghe bên tai, “Chưa giày ra ngoài rồi à? Hay là muốn cõng em xuống dưới?”

      hoảng hốt cúi đầu nhìn, đúng là mình vẫn chân trần, đôi giày cao gót bằng da màu đen vứt chỏng chơ ở bên, lúc nãy xỏ vào mỏi chân nên bro ra.

      Lạc Tài Tần cầm giày lại, ngồi xuống vào cho Ngô Diệu. quen, cũng vội vàng ngồi xuống, “em tự làm được rồi”.

      Lạc Tài Tần nhìn có chút bất lực, “Lần sau mặc váy đen nhớ mặc nội y màu luôn nhé, hơn nữa mặc váy ngắn đừng tùy tiện ngồi xuống....” Còn chưa xong bị Ngô Diệu đầy cho cái, “Đáng ghét! được nhìn trộm”.

      Lạc Tài Tần lảo đảo, ngã lên tấm thảm lông dê thích của Champagne, ngẩng đầu nhìn cười.

      Ngô Diệu giày, bước tới đỡ đứng dậy, Lạc Tài Tần choàng tay qua eo côm cúi đầu hôn cái lên khóe môi , thành ,, “Đêm nay em đẹp mà, muốn đưa em tới cho Trâu Thiếu Đông ngắm đâu”.

      Ngô Diệu mỉm cười chỉnh lại cà vạt cho , nhìn tấm gương phía sau Lạc Tài Tần thấy hai người rất xứng đôi.....Ngô Diệu thở phào nhõm, may mà độ này gầy lại chút, bắp chân to trông mê nổi.

      Lạc Tài Tần kéo tay Ngô Diệu, biết tay chân ăn nhập với nhau, bình thường đường vấp hố cũng té hố, hôm nay bệnh lại càng nặng, quả nhiên, chưa được tới thang máy mà trật chân hai lần, được Lạc Tài Tần đỡ hai lần, đúng là tay chân nhanh nhẹn!

      Nhìn Ngô Diệu rón rén cẩn thận, Lạc Tài Tần cười, “ sao, có đây ròi, thích ngã thế nào ngã, cùng lắm được bế em về thôi!”

      đoạn ngắn mà Ngô Diệu thấy là khổ sở, chân đứng, chân kia co lên, cho chân nghỉ ngơi lát. Lạc Tài Tần vội vàng đè chân xuống, “Đừng làm trò tạo dáng, lát nữa Trâu Thiếu Đông lại cam lòng muốn cướp về phiền lắm”.

      đấm mạnh, “ nhảm ít thôi”.

      Hai người lên xe tới dự bữa tiệc, đây là bữa tiệc loại được tổ chức ngay tại biệt thự của Jamie, rất nhiều người đến dự. Chỉ nhìn đoàn ze đậu ngay trước cổng thôi mà Ngô Diệu hoa mắt, hiểu tại sao đêm nay mình cũng xuất ở đây, ràng là hợp với nơi này.

      Ngay khi thiệp mời được đưa ra, nhân viên ninh ở cổng lịch mời hai người bước vào.

      Ngô Diệu rón rén bước, cố gắng giữ thăng bằng. Đưa mắt nhìn quanh thấy đèn điện từ sân kéo vào đại sảnh lẫn tầng hai đều được bật sáng choang. Phần lớn nam nữ đều mặc vest, nữ giới trang điểm lộng lẫy đủ kiểu, thề thiếu các ngôi sao nữ xinh đẹp. căng thẳng túm lấy Lạc Tài Tần, phải sợ bị quyến rũ mất, mà sợ lát nữa mà ngã mất mặt.

      Vừa vào đại sảnh, Jamie nhanh chóng bước ra tiếp đón, theo sau là mấy ông chú bác thích nghệ thuật, toàn là người nước ngoài, dùng thứ tiếng Trung trọ trẹ để trò chuyện với Lạc Tài Tần vè tranh.

      NGô Diệu đứng cạnh hiểu bọn họ gì, chán bống có người nhàng kéo cái. Ngoái đầu nhìn lại thấy Trương Phi Phi, tay cầm ly champagne, tay kia bắt lấy cánh tay , “diệu Diệu”.

      Ngô Diệu thấy Lưu Di bên kia cũng vẫy tay với mình, thấy đứng chung với bọn Phi Phi vui hơn, bèn nhìn sang Lạc Tài Tần.

      “Đừng xa quá nhé”. Lạc Tài Tần thầm bên tai , “Cẩn thận dưới chân”.

      “Vâng”. Ngô Diệu nghiêm túc gật đầy, “ giẫm lên chân người ta đâu”.

      Lạc Tài Tần cười, “ sợ em bị giẫm, chứ giẫm người khác kệ họ”.

      TRương Phi Phi nhìn thêm nổi nữa, chàng chàng thiếp thiếp đúng là làm người ta ghen tị mà, bèn kéo Ngô Diệu .

      Liêm Khải cũng tham gia vào cuộc chuyện với hội Lạc Tài Tần, còn Ngô Diệu, Phi Phi và Lưu Di tụm lại với nhau rôm rả.

      Ngô Diệu cũng lấy ly champagne, nêm thử ngụm – Ngon phết!

      “Diệu Diệu, lát nữa chờ xem chuyện hay nha mày” Phi Phi .

      “Chuyện gì hay?”

      Lưu Di nhìn quanh quất, xích lại gần bên tai , “Lúc nãy mình với Phi Phi ở trong phòng vệ sinh nghe có hai bà chuyện phải cho Lương Tiểu Mạn trận”.

      “Tại sao?”

      “Tổng kết là......thấy Lương Tiểu Mạn thăng tiến quá nhanh, quyến rũ đàn ông quá giỏi, kì thị phụ nữ quá khủng. Tóm lại là được hay ho!”

      Ngô Diệu hiểu ra, mong Lương Tiểu Mạn bị mất mặt quá, chị ta quả thực thể xưm là người tốt nhưng ai có thể rằng mình là người tốt hoàn hảo có khuyết điểm gì chứ? Tại sao cũng là phụ nữ mà lại mắng người phụ nữ khác là đê tiện trong khi tên Hầu Khải đê tiện kia lại chẳng ai phán gì?!

      Dứt khỏi dòng suy nghĩ thấy Lưu Di rướn cổ nhìn xung quanh, hình như tìm người nào đó, Ngô Diệu chọc chọc , “Cậu tìm ai à?”

      “Tìm Trâu Thiếu Đông. Lúc nãy ta vào toilet mà giờ này còn chưa thấy đâu”.


      Ngô Diệu gì, đúng là Lưu Di thích Trâu Thiếu Đông mà.

      “Mình muốn xem vẻ mặt của ta quá!” Lưu Di hăng hái phấn chấn , “Đời này mình chỉ cần được thấy điệu bộ ngẩn ngơ điêu đứng của ta lần là thỏa mãn rồi! Nếu có thế thấy ta hối hận mình có chết cũng cam lòng!”

      “Tôi cũng thế!” Phi Phi hăng hái kém Lưu Di.

      “Hai người thôi ngay. Mình vói ấy có gì mà Trâu Thiếu Đông từ lớn tới bé đều rất lạnh lùng, dù có bao nhiêu người đẹp đứng trước mặt trông ấy cũng như cá chết thôi”.

      Phi Phi và Lưu Di đều bật cười, Ngô Diệu nhớ lại chuyện cũ, giận quá hóa lớn gan, “Nhưng ấy cũng có lúc mất hình tượng đấy, ví như hồi bé có lần uống phải sữa quá hạn, sau đó đánh rắm chạy vào toilet ngay trước mặt mọi người”.

      “Thậ à?!” Phi Phi và Lưu Di tưởng tượng hình ảnh đó, đều thấy bõ ghét.

      Ngô Diệu cũng thấy sung sướng, vừa định kể thêm chuyện mất mặt của Trâu Thiếu Đông hồi còn học phía sau có người lạnh lùng lên tiếng, “Sữa đó là em mua cho mà!”

      Ngô Diệu đứng hình nhìn, Phi Phi và Lưu Di đều nhìn ra phía sau . Trâu Thiếu Đông đứng phía sau cách Ngô Diệu bước chân, lúc nãy nếu nghe được giọng có chết cũng thẻ nghĩ người này là NGô Diệu.

      Ngô Diệu ngoái đầu lại, Trâu Thiếu Đông sững sờ.

      Phi Phi nheo mắt lại, xoay người lại đối diện với Trâu Thiếu Đông, “Xem , hối hận chưa? Hối hận !”

      Trâu Thiếu Đông lên tiếng mà nhìn Ngô Diệu hồi lâu, nhìn tới mức làm lúng túng.

      Lúc này nghe Jamie gần đó lên tiếng chào hỏi, Trâu Thiếu Đông nhanh chóng đưa tay lấy ly Champagne, lướt qua Ngô Diệu, bình phẩm câu nào.

      Ngô Diệu nhướn mày với Phi Phi và Lưu Di ý , “Xem , mặt đơ như cây cơ”.

      Lưu Di và Phi Phi lại há hốc miệng kinh ngạc, đồng thanh , “Có chết cũng được nhắm mắt rồi”.

      Ngô Diệu bất đắc dĩ nhìn hai người, ngẩng đầu lên thấy Lạc Tài tần ở gần đó cũng hìn , tay đút túi quần, tay kia cầm ly rượu, gương mặt là nụ cười ấm áp hiền hòa, nhưng khẩu hình lại là – Ghen nhé! Ghen nhé! Ghen nhé!

      Ngô Diệu cười, lần nào Lạc Tài Tần cũng như thế, ngoài miệng bảo ghen, ấy vậy mà lúc nào cũng cười, chưa bao giờ can thiệp vào việc gì....

      “này” Lưu Di chọc cái mạnh, “Cậu có cần phải hạnh phúc ra mặt thế , ghen ăn tức ở quá ”.

      Ngô Diệu vội vàng kiềm chế, bắn điện xuyên với Lạc Tài Tần nữa, ngoảnh đầu lại nhìn hai người.

      “Bọn họ chắc rất muốn sưu tầm tranh Lạc Tài Tần!” Phi Phi chỉ ra phía sau Ngô Diệu, “Phía sau còn có phòng trưng bày nghệ thuật, lúc nãy bọn mình tới sớm, tham quan những tác phẩm do chú và bác cậu ta sưu tập. Òa......Bảo tàng Lourve thu !”

      “Lắm tiền thế hà?” Ngô Diệu thấy hoảng hồn, có tiền mua nhiều tranh như thế, còn xây lắm nhà, chỉ làm ăn cò con tính toán mỗi ngày như thế thực khó mà tưởng tựơng nổi, phải như thế nào mới có thể kiếm được nhiều tiền như thế chứ.

      “Mấy đời tích lại đây. Tiền nong là thứ kiếm vừa vừa thôi là được. Tiền Lệ là do có quá nhiều tiền mới bị người ta lừa, nếu có nhiều tiền như thế chắc chắn, chị ta có thể kiếm được người đàn ông tốt!”

      Nghĩ tới Tiền Lệ, Ngô Diệu hơi lo lắng..... vẫn luôn có cảm giác rằng Tiền Lệ phải là người chịu bỏ qua, Lương Tiểu Mạn gặp phải báo ứng là do chính chị ta gây ra trách được người khác, nhưng lo cho bác . Dạo này nghe mẹ , tim bác được ổn, hình như bác ốm nặng, Lương Tiểu Mạn lại cứng đầu chịu thăm mẹ, bác lúc nào cũng hao tổn tâm chỉ vì chị ta.

      Bỗng Ngô Diệu cảm thấy ai đó vừa sờ vào mông mình. Dù chậm nửa nhịp, nhưng lúc này vẫn hiểu ra rất nhanh chóng, vội vàng ôm mông nhìn ra phía sau......Tiếng cười vang lên.

      Ngô Diệu khỏi cảm khái.... .....Đây là người đẹp nào hả trời, tại sao vừa nghe tiếng cười là có thể nghĩ đây là người đẹp nhỉ, phải qua bao nhiêu huấn luyện chuyên nghiệp mới có thể cười như thế này chứ.

      Người đứng sau vỗ mông Ngô Diệu chính là Lương Tiểu Mạn.

      Hôm nay người đẹp ở đây rất nhiều.

      Đầu óc Ngô Diệu tỉnh táo, biết mình là ai. Cả Lạc Tài Tần và Trâu Thiếu Đông kinh ngạc khi thấy là bởi vì hôm nay quá khác biệt so với ngày thường. chứ phải kinh ngạc vì sắc đẹp tuyệt trần của , Lương Tiểu Mạn mới gọi là xinh đẹp tuyệt trần! Đêm nay chị ta mặc bộ đầm dạ hội đen lấp lánh, tôn dáng vóc quyến rũ, cùng là đầm dạ hội, cùng là loại váy quây ngắn, nhưng Ngô Diệu cứ thấy lượng vải của váy Lương Tiểu Mạn hạng bét ra phải ít hơn váy mình tới nửa, điều này khiến người ta phải thán phục. Thế nhưng... rất đẹp.

      Ý khen ngợi thoáng qua trong mắt Ngô Diệu khiến Lương Tiểu Mạn rất thỏa mãn, khẽ véo cái lên cằm , “Chỉ có em là thành !”

      Ngô Diệu sờ lên mặt, thấy mấy phía sau Lương Tiểu Mạn nhìn ngó đánh giá mình, trong mắt bọn họ toàn hoài nghi và thăm dò. biết, danh tiếng của Lương Tiểu Mạn tốt đẹp gì, mấy mỹ nữa kia đều kinh thường Lương Tiểu Mạn vì chị ta bò lên cao được là nhờ tính toán mưu và quyến rũ đàn ông. Nhưng trong chuyện này, Ngô Diệu thấy mấy kia hơi thanh cao quá đáng. Những phụ nữ có thể tới được đây chỉ có ba loại, là gia đình giàu có, hai là thiên tài tự cố gắng, còn lại là được đàn ông đưa tới.

      Bản thân Ngô Diệu cũng biết ràng, mình là bạn của Lạc Tài Tần nên mới được đưa tới, cũng giống người dựa vào Hầu Khải mà leo tới đây thôi, đều dựa vào đàn ông cả, chẳng ai cao quý hơn ai, chẳng ai đê tiện hơn ai....Ai cũng có quyền bình luận về nhân phẩm Lương Tiểu Mạn, nhưng phần lớn phụ nữ ở đây thể, vì họ cũng nhờ đàn ông cả thôi, hơn nữa Lương Tiểu Mạn phải trả giá rất nhiều, nhiều hơn bất cứ ai trong số họ.

      Đêm nay Lương Tiểu Mạn vô cùng hòa nhã, Ngô Diệu nghĩ có lẽ chị ta quá lập, muốn tìm người như mình, chí ít có người có thể chuyện, mọi người ở đây đều coi chị ta là trò cười.

      Ở đây trừ Ngô Diệu ra có rất nhiều người có quan hệ lợi ích tới nhau, thể thân thiết cũng thể xa cách. Có lẽ trong thâm tâm cũng thấy thích hành vi mọi người hùa nhau cùng bài xích người, nên cười cười với Lương Tiểu Mạn , “Váy dẹp lắm, chị mặc rất hợp!”

      Lương Tiểu Mạn sững sờ vài giây, rồi cười theo, “Con ngố này, cũng có hàng họ phết”.

      Ngô Diệu vội vàng lặng lẽ sờ mông......Có hàng họ phải chăng là ý mông to! Trong mắt mấy mỹ nữ đứng bên cạnh lộ vẻ khinh thường, có lẽ họ cho rằng mới là người muốn nịnh bợ Lương Tiểu Mạn, nên định bụng sau này mà có gặp nhau nhất định phải làm khó dễ .

      Bầu khí thoáng chốc như có chút ngượng ngùng khó hiểu, duy chỉ có hai người cười thản nhiên là Trâu Thiếu Đông và......Lạc Tài Tần.

      Ngô Diệu ngẩng đầu thấy Lạc Tài Tần nâng ly lên với mình tỏ ý rất tán thưởng, cúi đầu cười, Lạc Tài Tần hiểu mà!

      Đứng nhìn cách đó xa, Trâu Thiếu Đông đột nhiên hiểu rốt cuộc mình thua Lạc Tài Tần ở điểm nào – thua ở chỗ Lạc Tài Tần rất thẳng thắn, thua ở chỗ Lạc Tài Tần hề có tự tôn và kiêu ngạo tới mức hết thuốc chữa của mình.

      Lưu Di tới sát bên Ngô Diệu, “Diệu Diệu, mình thích cậu quá, bọn mình nhau , kệ xác lũ đàn ông nhé?!”

      Ngô Diệu bị doạ hoảng tới đổ mồ hôi, khiến Lưu Di cười mãi.

      Uống hết Champagne, Trương Phi Phi hít sâu hơi, “Khi nào rảnh bọn mình đặt bàn hải sản , thêm chai champagne, ăn uống cho , thế mới thỏa mái!”

      Ba người hẹn mà cùng tưởng tượng tới cảnh ấy – thoải mái.

      Lương Tiểu Mạn vừa xuất trở thành tâm điểm của mọi người, thướt tha tới bên Jamie – chủ nhân của biệt thự. Cũng như phần đông đàn ông ở nơi này, Jamie ;ập tức khuất phục trước chị ta, mỹ nhân rắn rết sao chứ?! Có được mấy người đàn ông rung động nào? Jamie nhàng choàng tay qua eo Lương Tiểu Mạn, cười cười thầm khen ngợi, “Đêm nay em đẹp quá!”

      “Cám ơn” Lương Tiểu Mạn thoải mái tự tin cầm ly rượu nhấp ngụm

      Phi Phi ghé bên tai Ngô Diệu ca thán, “Mẹ nó, trông giống nữ vương quá”.

      Ngô Diệu thoáng cau mày.....ánh mắt của Jamie khi nhìn Lương Tiểu Mạn hoàn toàn khác với ánh mắt của Lạc Tài Tần nhìn mình. Ánh mắt ấy thể coi là được! Hay là mắt của con lai khác nhỉ?! Tại sao có cảm giác..... đáng sợ.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 21

      Ở những buổi dạ tiệc, những người tham dự ngoài việc ăn uống có thêm mỉa mai lẫn nhau.


      Cánh đàn ông đứng với nhau, so thu nhập, so phong độ, so đàn bà, so bộ sưu tập.

      Cánh phụ nữ đứng với nhau, so sắc đẹp, so đàn ông, so trang sức, so quần áo.

      Ngô Diệu chẳng quen ai, cứ thong thả bứng đĩa đứng với Phi Phi và Lưu Di, ăn những món ăn cao cấp mà bình thường chẳng ăn nổi. Ba người họ rồi, chỗ này chẳng hay ho gì, lát nữa về phải mua rượu ngon và đồ nhắm, tới nhà Ngô Diệu đàn đúm thâu đêm rồi cùng ngủ tới trưa mai.

      Đương nhiên, tâm điểm của dạ tiệc đêm nay cũng đâu phải mấy này, mà là những người khác.

      Jamie – chủ nhân bữa tiệc – cùng những phú thương có hậu thuẫn hùng mạnh mới nổi đủ chiếm được phân nửa hào quang, còn ba người tỏa sáng nhất là Trâu Thiếu Đông, Hầu Khải và Lương Tiểu Mạn.

      Đương nhiên, Trâu Thiếu Đông thuộc bất cứ phe cánh nào trong số những người kia, nhưng ở đây có rát nhiều nhà đầu tư tác phẩm nghệ thuật, thế nên từ góc độ khác mà , ta trở nên đặc biệt, thứ đặc biệt này hẳn nhiên cũng chiếu lây sang Ngô Diệu.

      Thế nhưng trong những ánh mắt hướng về , ngoài số ít hâm mộ và tò mò, phần nhiều là chứa đựng hoài nghi và thắc mắc.....Có lẽ ngoài việc trông có chút mới mẻ còn điểm nào hơn người nữa.

      Ngô Diệu đặt ly rượu xuống bàn rồi vào toilet, còn chưa ra khỏi phòng vệ sinh nghe thấy bên ngoài có hai bàn luận với nhau.

      “cậu thấy bạn của Lạc Tài Tần chưa?”

      “Thấy rồi. ta làm gì thế nhỉ? Họ là thanh mai trúc mã à?”

      phải chứ? Sao mà ta tốt số thế?”

      “Trông mặt mũi ta phải dạng vừa gặp ......Mà nhìn mặt có vẻ như kiểu thanh mai trúc mã”.

      “ôi chao, bó tay luôn, người ta tốt số, hâm mộ quá”.

      “Đúng đấy, thới buổi đàn ông tốt đều cặp với mấy đúa có mặt mũi phổ thông cả”.

      Ngô Diệu bất đắc dĩ đứng trong toilet chờ người ta ra rồi mới dám ra. Gương mặt kiểu thanh mai trúc mã là cái khỉ gì?! Giận rồi nha.

      Ủ rũ đẩy cửa ra lại thấy có người bên ngoài vào......là Lương Tiểu Mạn. Chị ta lấy thỏi son trong ví ra để trang điểm lại, thấy ngô Diệu cười, “ em tốt số nha, đêm nay có ít nhất nửa số con ở đây hâm mộ em!”

      Ngô Diệu bật cười, “Người hâm mộ chị phải nhiều hơn à?”

      “Bọn họ hâm mộ chị mà là căm ghét!” Lương Tiểu Mạn sửa lại tóc cho Ngô Diệu, “Làm kiểu đánh phồng , xoăn đuôi cũng đẹp, em trẻ thế này làm kiểu đấy hợp nhất”.

      “Vâng....” Ngô Diệu soi gương nhìn lại, có thời gian rảnh phải làm lại đầu mới được.

      “Tuổi trẻ thích ”. Lương Tiểu Mạn thở dài, “Nếu chị trẻ lại chục tuổi tuyệt vời”.

      Ngô Diệu thấy mình nên ở đây nữa mà nên , bèn với chị ta, “Em trước đây|.

      “ừ”. Lương Tiểu Mạn gật đầu.

      đến cửa Ngô Diệu bị gọi giật lại, “Chờ lát”.

      Ngô Diệu ngoái đầu lại, nghe Lương Tiểu Mạn hỏi, “Em thấy Jamie là người thế nào?”

      Ngo Diệu sững người ra lát, nhìn Lương Tiểu Mạn có phần băn khoăn, biết chị ta hỏi mình thế là có ý gì.

      “Chị hỏi, em thấy cậu ta như thế nào?”

      Ngô Diệu trầm ngâm hồi rồi lắc, “Em thích cậu ta, cậu ta khiến em có cảm giác tốt”.

      “Thế sao?” Lương Tiểu Mạn cười, gật đầu gì thêm.

      Ngô Diệu ra ngoài, vừa tới hành lang thấy Lạc Tài Tần tìm .

      “Diệu Diệu”. Cuối cũng Lạc Tài Tần cũng tìm thấy Ngô Diệu, thở phào nhõm, đưa tay ra hiệu cho lại gần. Ánh mắt của hai bên cạnh khiến Ngô Diệu trong thoáng chốc nghĩ mình giống con vịt đẻ trứng vàng, còn tại sao có ý nghĩ hoang đường như thế, cũng được.

      chạy tới bên Lạc Tài Tần, hỏi, “Chứng nào mới xong thế? Em với Phi Phi và Lưu Di định chơi thâu đêm, ?”

      Lạc Tài Tần chớp mắt, “4P?”

      NGô Diệu đẩy mạnh , “ nằm mơ à?”

      Lạc Tài Tần cười khoái chí, chống tay lên bệ cửa sổ thầm bên tai , “hai chũng mình thâu đêm, để hai kia leo cây thế naò?’

      “Còn lâu” lắc đầu, “Em phải loại người trọng sắc khinh bạn”.

      “Thế em thừa nhận là sắc à?” Lạc Tài Tần mặt dày vô đối. Ngô Diệu lườm , thấy Lương Tiểu Mạn ở phía sau chậm rãi tới, Jamie bước đến đón chị ta, tao nhã vươn tay. tay Jamie dặt lên vòng eo nhắn của Lương Tiểu Mạn, bước vào trong đại sảnh đón nhận ánh mắt của mọi người. Cuối cùng cũng hiểu khác biệt giữa hâm mộ và căm ghét, Ngô Diệu thấy có chút khó chịu, bèn nhìn nơi khác....Ánh mắt lại quét tới nơi cách đó xa, Trâu Thiếu Đông và Hầu Khải đứng cạnh nhau, ánh mắt haaug Khải nhìn về phía Lương Tiểu Mạn và Jamie, sao nhỉ....hơi nguy hiểm.

      Ngô Diệu cau mày định nhìn lại, bị người Lạc Tài Tần che mất tầm nhìn. ngẩng đầu lên nhìn, bất đắc dĩ , “Đừng nhìn mà”.

      “Ừm.....”. chợt muốn nghe thử suy nghĩ của , “Chúng ta tìm chỗ nào chuyện ”.

      Lạc Tài Tần cười, hạ giọng , “Muốn dò la tin tức phải trả giá đó nhé”.

      vươn tay nắm lấy cà vạt của .

      Lạc Tài Tần sững sờ.

      Ngô Diệu cầm cà vạt của kéo , tư thế này khiến chợt nhớ tới Champagne. Đưa tay ôm lấy thủ thỉ, “Diệu Diệu, phụ nữ kéo cà vạt đàn ông là có thể làm rất nhiều chuyện đấy, thế mà em lại chọn việc kém hấp dẫn nhất”.

      kéo tới ban công ở phía sau hành lang, rẽ qua khúc quanh, vừa hay cách đại sảnh khá xa, cửa sổ mở, có thể nhìn xuống khoảng sân phía dưới, sân vườn xa xa đậm chất Trung Quốc, quả nhiên Jamie là người am hiểu đất nước này.

      Ngô Diêu tì tay tựa vào lan can chạm trổ theo lối cổ, Lạc Tài Tần đứng sát lại, vong tay đặt lên lan can bên cạnh eo như giúp tránh gió.

      tháy Hầu Khải có lòng thích Lương Tiểu Mạn ?”

      Lạc Tài Tần đắn đo chừng ba giây, đáp thẳng thừng, “Nhìn tù góc độ người đàn ông, chắc là thể”.

      vừa vừa gạt tóc qua bờ vai, như vậy có thể trông được cổ .

      “Chiều chuộng như thế mà phải là thích sao?” Ngô Diệu nhíu mày, “nhưng ánh mắt lúc nãy của gã đáng sợ ;ắm”.

      “Vì ai cũng nhận ra được mờ ám của Lương Tiểu Mạn và Jamie, ta mất mặt quá thôi”. Lạc Tài tần bị đóa hoa lan trong bồn sân thượng hấp dẫn, đưa tay vuốt ve, “Ôi chao, lan Nam Phi này”.

      Ngô Diệu xích lại nhìn, bông hoa này rất đẹp, có lẽ đắt lắm, thấy chiếc gáo gỗ sóng sánh những nước đặt bên cạnh, bèn vội vàng kéo Lạc Tài Tần tránh xa chút khiến phì cười.

      “Giữa Hầu Khải, Trâu Thiếu Đông, Lương Tiểu Mạn, và giờ còn có cả Jamie có phải cạnh tranh thương mại ? Giữa bọn họ có xung đột lợi ích ?’ tò mò hỏi.


      “Cạnh tranh đơn thuần trong thương mại sao, điểm mấu chốt là Jamie hẳn thích Lương Tiểu Mạn lòng. Phải biết rằng, giờ chị họ em nắm cổ phần của Tiền Thị, mà chị ta còn rất giỏi nữa”. Lạc Tài Tần gõ lên mũi Ngô Diệu, “Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì tới chúng ta, đừng để ý!”

      Hai người chuyện, Lạc Tài Tần đột nhiên “suỵt!” tiếng, kéo vào trong góc....Ngô Diệu hiểu, lại thấy Lạc Tài Tần chỉ tay xuống tầng, từ cửa sổ nhìn xuống thấy có hai người tới bồn hoa, vừa hôn nhau cuồng nhiệt. vừa liếc mắt nhìn nhận ra người là Lương Tiểu Mạn.....còn người kia là Hầu Khải. lập tức trợn tròn mắt nhìn Lạc Tài Tần – Hóng hớt nha!

      Lạc Tài Tần lắc đầu cười, cũng nhìn xuống dưới, “Cảnh H đấy, em học tập chút !”

      Thấy định đạp mình, Lạc Tài Tần vội bảo , cẩn thận bị phát .

      Quả thực mức độ thân mật của cặp đôi phía dưới càng lúc càng tăng, Ngô Diệu nhìn nổi được nữa, đỏ mặt cúi đầu định bỏ , nhưng Lạc Tài Tần kéo lại, bảo nhìn sang hướng khác.

      Bỗng Jamie cũng vào sân vườn, vẻ mặt hờ hững lạnh nhạt đứng cách đó xa nhìn lại.

      Ngô Diệu cảm thấy buồn nôn.

      Váy của Lương Tiểu Mạn bị Hầu Khải tốc lên, chị ta bảo Hầu Khải đừng làm quá, nhưng gã nghe, động tác rất thô lỗ. Lương Tiểu Mạn bị đâu, mắng chửi Hầu Khải. Hầu Khải bị mắng thẹn quá hóa giận, bèn tát Lương Tiểu Mạn hai cái. thanh vang dội, Ngô Diệu nghe mồn , Lạc Tài Tần nhún vai với có phần thương xót, NGô Diệu càng ác cảm với Hầu Khải tới cực điểm.

      “Em thông minh hơn chút !” Hầu Khải túm tóc Lương Tiểu Mạn uy hiếp, “Đừng quên, em có được ngày hôm nay là nhờ ai. Đồ đê tiện!”

      xong, Hầu Khảu buông Lương Tiểu Mạn ra, chỉnh lại quần áo, lạnh lùng đưa mắt nhìn chị ta rồi quay người mất.

      Ngô Diệu có thể trông thấy nét mặt của Lương Tiểu Mạn, lạnh nhạt, phẫn nộ, càng có chút đau đớn nào, xem ra chị ta đều chuẩn bị tâm lý hết rồi. định kéo Lạc Tài Tần lại thấy thầm , “ đếm , hai, ba ngồi xuống nhé?”

      Ngô Diệu thấy khó hiểu, Lạc Tài Tần đếm tới ba bèn kéo thụp xuống, đưua tay nhàng đẩy chiếc gáo múc nước đặt bên cạnh chậu hoa lan.....Rào tiếng.

      “A!”

      Phía dưới vang lên tiếng kêu của Hầu Khải, Ngô Diệu bịt miệng, tròn mắt nhìn Lạc Tài Tần, Hầu Khải ở dưới bắt đầu văng tục.

      NGô Diệu nhíu mày. thào với Lạc Tài Tần, “ ta là loại trọc phú à? Chẳng có khí chất gì cả”>

      Lúc này lại nghe thấy có tiếng động khác vang lên, là Jamie tới. Thấy Hầu Khải bị xối nước ướt, Jamie cuống quýt, “Ôi, tôi bảo người làm đừng để thùng nước sát ra phía ngoài rồi mà bọn họ nghe”.

      Ngô Diệu thấy sắc mặt của Lạc Tài Tần có chút phức tạp. khóe miệng hơi nhếch lên như cười như . Đúng lúc đó hành lang xa, thấy hai người ngồi xổm sau ban công định tới, Ngô Diệu vội vàng xua tay bảo đừng qua đây. Là Trâu Thiếu Đông.
      Lạc Tài Tần và Ngô Diệu quay lại hành lang, cuối cùng cũng có thể đứng thẳng người lên được.


      Trâu Thiếu Đông nhìn hai người, cười hỏi, “ chơi trốn tìm hả?”

      Ngô Diệu lắc đầu, tóc hất ra đẳng sau, trông còn trẻ trung mà có chút chín chắn, nữ tính hiếm có. Trâu Thiếu Đông đột nhiên ý thức được, quả nhiên căn bệnh chung của đàn ông là con cá mất là con cá to nhất!

      Tới khi Hầu Khải ướt nhẹp lên tầng, gọi trợ lý rời bữa tiệc Trâu Thiếu Đông mới phá lên cười........cuối cùng cũng hiểu Trâu Thiếu Đông và Lạc Tài Tần làm gì.

      Chưa tới mười giờ mà bữa tiệc kết thúc. Lúc nãy Ngô Diệu định tìm Lương Tiểu Mạn nhưng thấy chị ta đâu, Hầu Khải mình rời , xe của Lương Tiểu Mạn vẫn đâu ở trong sân.

      Làm việc thâu đêm khiến người ta cảm giác rất khổ, nhưng rượu chè tán phét lại khiến người ta vui.

      Đêm ấy Lạc Tài Tần leo lên giường Ngô Diệu ngủ , nhưng nằm bên cạnh là Champagne. Bọn Ngô Diệu chuyện với nhau tới rạng sáng mới ngủ. Khi tỉnh dậy Ngô Diệu thấy mình đắp chăn nằm giường, Phi Phi và Lưu Di đều đắp thảm nằm sofa.

      Sau này hai người đó đều càm ràm Lạc Tài Tần bất xông, Diệu Diệu hạnh phúc quá, làm người ta ghen tức!

      Những ngày Lạc Tài Tần, NGô Diệu cảm nhận được hạnh phúc là gì. Hạnh phúc đúng là thứ giản đơn nhất, nhưng mọi người lúc nào cũng dùng những cách phức tạp nhất để tranh đoạt nó. Mỗi ngày đều bên Lạc Tài Tần, công việc nhàn tệnh, thu nhập ổn định, mong muốn ít nhưng chất lượng, chuyện đương rất thoải mái, cương vị Lạc Tài Tần đạt điểm mười cho chất lượng.

      lúc Ngô Diệu cảm thấy cuộc sống ngập trong hạnh phúc Phi Phi lại mang tin vịt về. có chuyện xảy ra với Hầu Khải.

      Thực ra cuộc sống của phần lớn mọi người đều sóng yên biển lặng, mà thứ để tăng thêm hứng thú cho cuộc sống ngoài hứng và hứng thú ra.....Đương nhiên, còn có buôn dưa lê.

      “Hầu Khải bị làm sao? Chuyện tốt hay xấu?”

      “Xấu chứ, bị dẫn điều tra rồi!” Phi Phi nghiêm chỉnh đáp, “ cạnh tranh chính đáng và lũng loạn thị trường chứng khoán, tội quá nặng luôn!”

      Ngô Diệu sững sờ, đột nhiên nhớ tới chuyện. Cách đó lâu từng hỏi Lạc Tài Tần, Lương Tiểu Mạn cứ ở chung với Hầu Khải như thế liệu có nguy hiểm ? Nhưng Lạc Tài Tần cười cười phản bác, “Người gặp nguy hiểm là Hầu Khải mới đúng”. Lúc đó hỏi tại sao. Lạc Tài Tần đáp, đàn ông điên cuồng là kẻ ngu xuẩn nhất, còn phụ nữ điên cuồng là người thông minh nhất. Hầu Khải là gã đàn ông điên cuồng ngu xuẩn chọc giận người phụ nữ điên cuồng thông minh Lương Tiểu Mạn.... ....Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà mà. Đàn ông ngu nhất chính là cặp với người phụ nữ mình tài nào hiểu thấu.

      Lời đúng là ứng nghiệm rồi sao?

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 22

      Nghe Hầu Khải phạm tội, làm ăn mập mờ bị tra xét, giờ phối hợp điều tra, có lẽ là của thay người, hoặc cũng có thể mắc vào vòng lao lí.

      Nhưng việc này chẳng ảnh hưởng gì tới chuyện Ngô Diệu và Lạc Tài Tần chính thức nhau. Vào tối của ngày nào đó, Lạc Tài Tần ôm Ngô Diệu riết buông, bắt thành đồng ý tình của mình, Ngô Diệu đương nhiên đồng ý, dù tính cách của hướng nội, nhưng rất hiểu cảm xúc của bản thân, thích Lạc Tài Tần, thích hơn cả Trâu Thiếu Đông năm đó.

      Ngô Diệu là người cứng đầu cứng cổ, có nhiều mối tình, nhưng ai là hết lòng hết dạ. Bởi vậy điều chỉnh được trạng thái từ bạn dự bị lên bạn chính thức cách rất nhanh chóng, ngày nào cũng tươi cười với Lạc Tài Tần, khiến tràn đầy linh cảm, cứ trêu rằng vượng phu!

      Người lớn hai nhà hẳn nhiên cũng hân hoan vui mừng, hai bên đều rất hài lòng vê con dâu con rể tương lai.

      Sáng sớm hôm ấy Ngô Diệu chưa mở cửa hàng mà mình chạy ra phố. Mấy hôm trước Lạc Tài Tần bận triển lãm tranh, vừa được nghỉ ngơi là ngủ mê mệt ở nhà, lúc sáng Ngô Diệu gọi tới vừa ngà lưng xuống, mơ mơ màng. Vì thế, lên phố mua ít đồ ăn, chuẩn bị mang sang cho Lạc Tài Tần, chiều mở cửa hàng cũng được. Tính cách của Ngô Diệu và Phi Phi hoàn toàn khác biệt, Phi Phi có thể tự thân gánh vác hoàn toàn nghiệp, nghiệp tình đề nắm trong tay khiến bản thân vô cùng mệt mỏi. Nhưng Ngô Diệu thế, theo lời Phi Phi con ranh này có bản lĩnh hưởng thụ công việc khi làm việc, hưởng thụ tình khi đương, mơ mơ hồ hồ, cầu cao, mong muốn nhiểu, chỉ cần vui vẻ là được.

      Ngô Diệu mua mấy túi thức ăn xong định về di động đổ chuông. Vừa bắt máy. Nghe Phi Phi ở bên kia hét, “Diệu Diệu! Cứu tao với!” Ngô Diệu ngoáy tai, có lẽ xảy ra chuyện lớn rồi, bèn hỏi, “Sao thế mày?”

      “Cho tao mượn Lạc Tài Tần dùng tí được ?!” Phi Phi đáng thương , “Tao mời được cao thủ nào cả! Hu Hu Hu!!””

      “Hả?”

      “Công ty quảng cáo mới của tao có ý tưởng thực được! Tao cần cao thủ vẽ Graffiti 3D”

      Ngô Diệu lắc đầu, “ biết!”

      “Tao hỏi Liêm Khải rồi, ấy Lạc Tài Tần giỏi vẽ loại này nhất, còn mê loại này nữa. Mày hỏi thử xem Lạc Tài Tần có rỗi nhé?” Phi Phi khổ sở cầu xin, “Tao phải băt stay vào làm ngay rồi, vẽ kịp mất, nhưng tao có quá nhiều tiền mời thánh vẽ đâu!”

      “Ờ, để tao hỏi thử ấy xem!” Ngô Diệu định ngắt máy, lại nghe Phi Phi lầm bầm, “ được đâu, Diệu Diệu, đừng hỏi! Phải bắt ấy!”

      “Hả?”

      “Chị em nhờ mày cứu mạng đây”, Phi Phi cầu xin, “Thi triển sức quyến rũ của mày ! Xin mày đấy, xin mày đấy!”

      Ngô Diệu nghĩ nếu Lạc Tài Tần thực thích, chỉ cần tiếng hẳn đồng ý thôi, từ khi mới quen còn chưa hẹn hò, Lạc Tài Tần cũng chưa bao giờ với . Đưa tay sờ chìa khóa trong túi, Ngô Diệu có chút hồi hoopk.... .....Hai ngày trước Lạc Tài Tần đưa chìa khóa cho . Từ sau khi hai người quen nhau, Lạc Tài Tần vẫn sống mình, ngày nào cũng chờ ngày mở cửa vaofnhaf , rất mong chờ hưởng thụ cảm giác ấy.

      Lên tầng, lấy chìa khóa ra, Ngô Diệu cẩn thận nhìn biển số nhà mấy lượt, dù phải lần đầu tiên lên đây nhưng vẫn hơi căng thẳng.

      Phòng khách rất sáng sủa, sạch .

      Hai hôm rồi Champagne đều ở bên nhà Lạc Tài Tần, trông thấy Ngô Diệu nó bèn lập tức ư ử vẫy đuôi chạy ra đón, suỵt tiếng. Cửa phòng ngủ đóng, có lẽ Lạc Tài Tần vẫn ngủ.

      Vào nhà đóng cửa lại, Ngô Diệu đổi dép trong hà. Trong nhà vốn chỉ có dép của Lạc Tài tần, biết từ khi nào có thêm đôi dép đặc biệt cute màu hồng. chậc chậc mấy iếng, hơi “khinh thường” sở thích của Lạc Tài Tần, nhưng vẫn sung sướng vào trong phòng.

      Đặt đồ lên bàn, Ngô Diệu chạy tới cửa phòng ngủ trước, nhàng đẩy cửa nhìn vào.... .....Quả nhiên, Lạc Tài Tần cuốn chăn giường ngủ ngon lành. Ngô Diệu rón rén tới bên giường, Lạc Tài tần vùi đầu vào gối, ngủ say sưa.

      Thấy cuốn tập san về đặt làm trang sức ở tủ đầu giường, Ngô Diệu ngẩn người ra, tim nhảy thình thịch, vội vàng trả tập san về chỗ cũ. Thấy dưới tập san có quyển phác họa, mở ra, chỉ liếc cái liền hoảng hốt, vội vàng gấp lại – Tất cả đều vẽ ! Đủ các biểu cảm. đắn đo lần lữa, vẫn cầm lên cẩn thận lật giờ, cảm giác bản thân mình rất xinh đẹp dưới nét vẽ của Lạc Tài Tần....... nén nổi sờ cằm. Có bức vẽ nghiêng mặt cúi xuống dọn đồ, ngực trông cũng nha! cúi đầu nhìn cái rồi khẳng định chắc chắn Lạc Tài Tần hoang tưởng rồi!

      Sau khi xem hết cách tỉ mì, nhàng trả lại quyển sỗ về chỗ cũ....Lạc Tài Tần vẫn ngủ, cũng nằm xuống, tựa lên gối ngắm gương mặt . Về tướng mại, Lạc Tài Tần quả thực hề thua kém Trâu Thiếu Đông, véo mũi , cái đồ tẩm ngẩm tầm ngầm này, véo thêm mấy cái nữa, đắc ý nghe Champagen ở bên giường tình lình “gâu” lên tiếng. Hoa ra nó nằm sấp ở mép giường vẫy đuôi lâu lắm rồi, nhưng thấy Ngô Diệu và Lạc Tài Tần đều để ý tới mình, nên có chút nóng ruột bèn sủa lên mấy tiếng.

      “Suỵt!” Ngô Diệu vội vàng ra hiệu cho Champagne đừng ồn rồi ngồi dậy định đuổi nó ra ngoài.... .....nhưng cảm giác eo mình bị Lạc Tài Tần ôm.

      “Ừm”.Lạc Tài Tần ôm eo Ngô Diệu dụi dụi vào người , “Diệu Diệu, chào buổi sáng, cuối cùng em cũng chịu lên giường của rồi!”

      “Chào buổi sáng”. Ngô Diệu định đứng dậy nhưng Lạc Tài Tần buông ra, “Nằm với chút nữa ”.

      “A....Em dọn bữa sáng”. Ngô Diêu ngượng ngùng, trong đầu lại nhớ tới lời nghiêm túc của Phi Phi hai hôm trước, “Đàn ông đều là cầm thú, lên giường chẳng có ai là quân tử!”

      “Nằm lát nữa mà”. Lạc Tài tần kéo vào trong chăn, ôm chặt.

      Ngô Diệu bắt đầu hồi hộp, người đông cứng lại, Lần đầu tiên hai người nằm cùng nhau!

      “Em..... thoải mái hả?” Tháy Ngô Diệu cứng đờ giường, Lạc Tài Tần tay chống má, tay kia chọc vào cằm , “ còn chưa mà em cứng rồi à?”

      Hồi lâu Ngô Diệu mới hiểu được ý của , đưa tay nhéo cái. Đáng ghét!

      “Dọn vào sống cùng nhé?” Lạc Tài Tần nắm cổ tay .

      “.....”. Ngô Diệu đắn đo chốc lát rồi đáp.

      “Tại sao?” Lạc Tài Tần cười, “Em gật đầu làm gì được chưa?”

      phải”. Ngô Diệu đẩy .

      phải?” Lạc Tài Tần phấn khởi, Ngô Diệu thưởng cho cái gối, “Ý em là, trước khi cưới ở chung”.

      Lạc Tài Tần bất lực, nhưng con có chút thẹn thùng là việc tốt, đành ôm dụi dụi.

      Điện thoại bỗng nhiên đổ chuông, Ngô Diệu ngồi dậy chạy ra ngoài nghe.

      Lạc Tài Tần thấy cũng tỉnh rồi, bèn ngồi dậy ra khỏi phòng, chuẩn bị lát nữa hẹn hò với . Tới phòng khách thấy chuyện điện thoại, “Tao biết rồi, được được, cứu mạng, tao biết”.

      “Ai đấy?” Lạc Tài Tần tới, ôm lấy từ phía sai.

      Người gọi tới cầu cứu vừa nghe thấy giọng Lạc Tài Tần, bèn lập tức hét lên, “A! Lạc Tài Tần, chồng em Diệu ơi, cứu với”.

      Lạc Tài Tần nghe mấy chữ, “Chồng em Diệu” dù chẳng đầu chẳng đuôi nhưng thấy rất thuận tai, bèn ghé lại sát di động, “Ai đấy?”

      “Em đây”. Trương Phi Phi vội vàng trình bày vấn đề.

      “À! Graffiti phải ?” Dường như Lạc Tài Tần rất hứng thú, “Cái đấy thú vị phết, vẽ mặt tường hả?”

      “Ba mặt tường giao nhau, vẽ thôi”.

      “Đúng giờ nhé!” Lạc Tài Tần lập tức nhận lời, “Lát nữa tới”.

      “Oh yeah! Em đợi hai người ở công ty nhé!”

      Ngô Diệu đặt di động xuống, vào bếp chuẩn bị bữa trưa. Lúc nhận được lời của Lạc Tài Tần, thường làm cơm cho , đọc sách dạy nấu ăn rồi suy nghĩ thêm chút, là có thể làm ra những món ăn tồi. thấy mình cũng chẳng có mấy điểm hơn người, chỉ rất rảnh rỗi, thích nấu cơm cho người , đó là chuyện đầy thú vị.

      Lạc Tài Tần bật tivi xem tin tức, vừa cầm bánh quy đút cho Champagne, vừa chuyện với Ngô Diệu ở trong bếp, “Diệu Diệu, em tới nhà ăn tối nhé?”

      “Dạ?” Ngô Diệu nấu cà ti trong bếp, hỏi, “Tối nay à? Chỗ bố mẹ ạnh ấy hả?”

      “Ừ!” Lạc Tài Tần cười gật đầu, “Bố mua con cua hoàng đế rồi, ông biết em thích ăn cua mà”.

      à?!” Ngô Diệu cầm muôi chạy ra, “Thế trước khi chúng ta mua ít đồ nhé! Tay tới kì lắm. Mua gì được nhỉ!?”

      “Hả? Đúng là con dâu tương lai biết điều ghê. Em mà tới là bố mẹ vui rồi!”. Lạc Tài Tần vừa vừa mở máy tình.

      “Đúng tồi, Graffiti là gì thế?”

      “Là loại Graffiti đường phố khởi nguồn từ Âu Mỹ, sử dụng cách vẽ hình ảnh nổi, dù vẽ mặt phẳng 2D, nhưng nhìn khâc gì trong gina 3D”.

      Lạc Tài Tần mở vài tấm hình cho xem. Ngô Diệu nhìn thử, đúng , là giữa đường có chiếc hố lớn, nhưng xe có thể vững vàng qua phía , cảm thấy rất thần kì.

      “Thế này vẽ khó lắm!” Ngô Diệu tán thưởng.

      “Rất thú vị”.

      Lạc Tài Tần thấy cầm muôi, phấn khởi , “Lát nữa đặt mua bộ váy hầu nữ về em mặc thử nhé?”

      lườm , rồi chạy vào bếp tiếp.

      Hai người ăn xong bèn lái xe tới công ty quảng cáo của Trương Phi Phi, thấy toàn bộ đại sảnh được quét sơn màu trắng, chỉ đợi Lạc Tài Tần vẽ.

      Lạc Tài Tần hưng phấn xoa tay, thay bộ quần áo cũ, ủng cao su, đội mũ, trông khác gì mấy thợ quét sơn, rồi bắt đầu làm việc.

      Phi Phi ở tầng hai đặt máy quay phim và hỏi, “Em ghi hình lại được ?”

      Lạc Tài Tần ra dấy OK với .

      Ngô Diệu đứng nhìn, trước đây chỉ từng nhìn thấy Lạc Tài Tần vẽ tranh vải, lần đầu tiên nhìn cầm bình sơn làm việc thế này, thấy rất chuyên nghiệp mà cũng rất đẹp trai.

      Lạc Tài Tần xầm lọ xịt sơn màu đen vẽ phác thảo trước, Ngô Diệu lên tầng nhoài người ra ngắm.

      “Ừm, người làm nghệt thuật đúng là rất hay nhỉ? Lạc việc chẳng khác gì chơi, vừa chơi vừa kiếm tiền”. Phi Phi với Ngô Diêu.

      “Đúng đấy. Nhưng chuyện này cần có thiên phú”.

      “Haizz....” Phi Phi đột nhiên thở dài, “Con người sống đời này, nhũng thứ như thiên phú thể ước mà có, siêng năng đến đâu nữa mà đứng trước thiên phú cũng chỉ là con tép thôi”.

      Ngô Diệu cảm thấy Phi Phi dường như có tâm , bèn hỏi, “Mày sao thế?”

      Phi Phi lắc đầu, “Phiền chết mất”.

      “Phiền cái gì?”

      “Liêm Khải đó!” Phi Phi bất mãn.

      “Hả?” Diệu Diệu nhíu mày, “ ấy lại chọc giận mày hả?”

      phải ấy chọc giận tao”. Phi Phi thở dài. “Là chuyện kết hôn rồi con cái. Mày cũng biết ấy là con , nhà đó rất muốn có cháu, nhưng giờ nghiệp của tao vừa mới lên, nên muốn chờ thêm mấy năm nữa”.

      “Mày sao thế?” Ngô Diệu ngẩn ra nhìn công ty lớn này. Đây đúng là vấn đề rất thực tế. Phi Phi cố gắng bao nhiêu năm, vất vả lắm nghiệp giờ mới thăng tiến, bị chậm năm, có lẽ còn cơ hội tốt như thế nữa.

      “Mày bàn bạc với Liêm Khải chưa? Bọn mày còn trẻ mà”.

      ấy cứ tùy tao”, Phi Phi nản lòng, “Nhưng ấy càng cầu tao càng áy náy. Phải làm sao mới được đây?”

      “Mày hỏi ý kiến của tao à?” Ngô Diệu cười tủm tỉm.

      “Đương nhiên rồi!” Trương Phi Phi ép sát Ngô Diệu, “Mày có đề nghị nào hay ?”

      “Thuận theo tự nhiên thôi! Hãy với Liêm Khải suy nghĩ của mày và nghe ý kiến của ấy!”

      “Cũng dúng.....Bọn tao quen nhau cũng chưa được nửa năm mà, bàn chuyện kết hôn hơi sớm”. Phi Phi chống cằm nghĩ ngợi, “Đúng rồi, mày và Lạc Tài Tần làm chuện đó với nhau chưa?”

      “Vớ vẩn!” Ngô Diệu lườm bạn cái.

      “Giờ còn chưa làm hả?!”. Phi Phi ôm cổ Ngô Diệu thủ thỉ, “Đừng bảo thủ thế chứ, trước khi kết hôn phải kiểm hàng chứ”.

      Ngô Diệu đỏ mặt.

      “Nhưng Lạc Tài Tần cũng nhịn giỏi đấy”. Phi Phi hứng thú nhìn Lạc Tài Tần bận rộn ở phía dưới, “Tao mà là ấy, mày vừa ngon vừa dễ lừa như thế này tao ăn sạch từ lâu rồi”.

      Ngô Diệu ngẩng mặt lên nhìn trời, trước khi kết hôn phải kiểm hàng à.....

      Đứng nhìn thêm lát nữa, công việc của Phi Phi bắt đầu bận rộn, lúc tiếp đón khách hàng, lúc lại gọi điện thoại, Ngô Diệu chẳng có việc gì, bèn giúp bạn trông máy quay.....Nhìn Lạc Tài Tần rất chuyên chú qua ống kính, xem ra vẽ rất vui vẻ, Ngô Diệu cũng mỉm cười.

      “Này, người vẽ ở dưới tầng kia là Lạc Tài Tần hả?”

      Lúc này có hai nhân viên công ty vừa chuyện vừa ngang qua.

      “Đúng rồi, đẹp trai . Lát nữa tới bắt chuyện ?”

      “Mày đừng có thấy mà thèm, người ta có bạn rồi đó”.

      Khi ngang qua Ngô Diệu, họ mỉm cười với , cũng ngượng ngùng đáp lại. Trông mà thèm quá à......

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 23

      Cảnh Lạc Tài Tần vẽ Graffiti cho Phi Phi rất thú vị, vị trí lại đúng đối diện với cửa lớn bằng kính nên tạo hiệu ứng quảng cáo rất tốt, thu hút ít người tới xem. Tên công ty quảng cáo sáng tạo này cũng được lan truyền rộng rãi.

      Ngô Diệu cùng Lạc Tài Tần về nhà ra mắt bố mẹ, xem như chính thức đưa về giới thiệu. Ông bà Lạc hài lòng nhận Ngô Diệu làm con dâu tương lai.

      Sau đó mọi người đều bận làm việc và đương, cuối tuần tụ tập, cuộc sống dần vào quỹ đạo.

      Thi thoảng những ngày rảnh rỗi, Ngô Diệu nghĩ – lâu rồi Trâu Thiếu Đông xuất , có lẽ biết có người nên tới làm phiền nữa, đúng là phong cách của ta.

      Trưa hôm ấy, Lưu Di xách theo hộp thức ăn ngon tới cửa hàng Ngô Diệu chuẩn bị cắm rễ cả chiều. Đương nhiên Ngô Diệu rất vui, chuyện với Lưu Di, hai người cònchụp ảnh ăn uống linh đình gửi Phi Phi, mấy hôm nay Phi Phi bận, nên ghen tị giậm chân bình bịch.

      “Diệu Diệu, lúc nào cậu kết hôn với Lạc Tài Tần thế?” Lưu Di bắt đầu lân la hỏi chuyện.

      nhanh thế đâu”. Ngô Diệu đút cho Champagne miếng thịt cua, “ ấy vẫn chưa cầu hôn, nhưng mình nghĩ chắc là mùa hè”.

      “Ừm....mùa hè à?” Lưu Di ngưỡng mộ, “Mình còn phải đợi năm nữa”.

      “Hả?” Ngô Diệu kinh ngạc, “Là người bí kia bắt cậu đợi à?”

      “Ừ, ấy phải bận nghiệp năm, xong việc mới rước mình về dinh”. Lưu Di hân hoan , Ngô Diệu chỉ hiểu, tại sao Lưu Di vãn hé răng gì về người bí ân rkia nhỉ? Nhưng theo tin tức đáng tin cậy của Phi Phi, tiền điện thoại tháng nào của Lưu Di cũng rất nhiều, có vẻ hay gọi điện thoại quốc tế đường dài, có thể người bí kia là người nước ngoài!”

      Bỗng di động của Lưu Di đổ chuông, cầm lên nhìn qua rồi nhíu mày nhấn nút tắt, nhét vào túi rồi tiếp tục ăn hải sản với Ngô Diệu.
      dღđ☆L☆qღđ
      Nhưng tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên.

      Lưu Di mắng câu, “Biến thái!” rồi ăn tiếp.

      “Sao thế?” NGô Diệu thấy điện thoại kêu ngừng, “Có người làm phiền cậu hả?”

      “ừ!” Lưu Di bực mình, “Việc của mình nhiều, thể tắt di động được. Tên này phiền đấy!”

      “Là ai vậy?”

      “Là tên Jamie ấy chứ ai, thế nên mình mới ghét bọn Tây!” Lưu Di rất bấn mãn.

      Ngô Diệu băn khoăn, Lưu Di vậy tức là bạn trai của ấy pahir là người nước ngoài?

      Lúc này chuông điện thoại lại kêu bang.

      “Phiền quá , ăn cơm mà cũng thoải mái nữa”. Lưu Di tức giận.

      “Sao tên Jamie đó quấy rầy cậu thế?” Ngô Diệu thấy khó hiểu, “ phải cậu ta và Lương Tiểu Mạn vẫn êm ấm sao? Lúc trước mình còn nghe bác bọn họ chuẩn bị kết hôn gì đó mà?”

      “Kết hôn?” Lưu Di cười lắc đầu nguầy nguậy, “Tỉnh lại người ơi, tên đó mà kết hôn với chị ta hả? chỉ muốn tiền của chị ta có”.

      phải chứ?” Ngô Diệu thấy khó tin, “ phải Jamie là con nahf quý tộc hả?”

      “Con nhà quý tộc nhất định có tiền chắc? Thành viên của Hoàng gia sao nào?” Lưu Di đảo tròn mắt, “Chỉ có gia tộc lợi hại, tài chính cũng do mấy người bề nắm giữ, dù có tài sản thừa kế cũng phải đợi mấy ông lớn trong nhà chết nhé! Dùng thân thế kia để lừa gạt, mình khinh cái loại đó!”

      “Thế theo đuổi cậu hả?” Ngô Diệu lo lắng hỏi.

      “Ai theo đuổi ai?”

      Lúc này Lạc Tài Tần chạy từ ngoài vào.

      về rồi à?”

      Hồi chiều Ngô Diệu đột nhiên muốn ăn kem, Lạc Tài Tần bèn mua cho , “TRời lạnh lắm, ăn cẩn thận lại đau bụng”. Lạc Tài Tần mwor hộp kem ra cho , bóc thìa đưa qua.

      “he he”. Ngô Diệu xúc thìa ăn, Lạc Tài Tần ngồi bên cạnh, gác cằm lên vai , “ cũng ăn”.

      Ngô Diệu xúc thìa lên đút cho , hai người trông còn ngọt ngào hơn cả kem làm Lưu Di ghen tị, “Này, đừng khoe khoang trước mặt tôi nữa !”

      Lạc Tài Tần ăn miếng kem xong bèn rút mấy tấm vé ở trong túi ra, đưa cho Ngô Diệu, “Này!”

      “Vé vào cửa triển lãm à? Mai bận cả ngày hả?”

      “Ừ, chắc thể đón em được. Em cứ loang quanh trong phòng tranh, đứng chung với bọn Phi Phi nhé, chờ làm xong chúng mình ăn cơm, Ngày kia hai ta chơi”.

      “Vâng”.

      Lạc Tài Tần hôn lên má ròi chạy vẽ tranh.

      “Ai, con ranh chết tiệt này làm người ta hâm mộ quá”. Lưu Di chống tay lên má, lắc đầu nhìn Ngô Diệu, “Thế mới ông trời công bằng, những người tranh giành trời lại hẩy cho người tốt xuống thành đôi, có những người đấu đá cả đời, cuối cùng chỉ uổng công vô ích”.

      Ngô Diệu hiểu Lưu Di tới Lương Tiểu Mạn, nhưng chưa hiểu, mấy ngày trước gặp Lương Tiểu Mạn, thấy chị ta mặt mũi hồng hào rất có tinh thần, cũng rất hiếu thuận với bác , hình như bác tha thứ cho chị ta, cả nhà vô cùng vui vẻ mà. Về lý mà , người thông minh như Lương Tiểu Mạn, nếu Jamie có ý muốn lừa gạt chị ta phải phát ra ngay từ đầu mới đúng. Đằng này cậu ta trắng trợn công khai theo đuổi Lưu Di thế kia mà. Hay là, trí thông minh của phụ nữa về số ?”

      Hôm sau là cuối tuần, từ sáng Ngô Diệu hẹn Trương Phi Phi và Lưi Di cùng tới bảo tàng mĩ thuật xem triển lãm tranh của Lạc Tài Tần, quy mô của buổi triển lãm lần này rất lớn, rất nhiều người có tiếng trong giới mỹ thuật cũng tham dự. Ngô Diệu, Phi Phi và Lưu Di là người ngoài nghề, hoàn toàn tới để góp vui, Lạc Tài Tần bận chuyện với khách khứa. Trâu Thiếu Đông cứ kéo hết vị đại sư này, ông đại sư kia tới giới thiệu....

      Lạc Tài Tần và Trâu Thiếu Đông xem như chính thức hợp tác, công ty của Trâu Thiếu Đông phụ trách tổ chức các hoạt động như triển lãm tranh cho , người sắp xếp các hoạt động chính là Lưu Di. Những việc lên kế hoạch tuyên truyền đương nhiên là công ty quảng cáo của Trương Phi Phi đảm nhiệm.

      Đôi khi Ngô Diệu cảm thấy mọi chuyện rất kì khôi, người có thể giúp đỡ Lạc Tài Tần khi bận rộn lại là người hác, mình chẳng giúp được gì.......Đúng rồi, chỉ có thể cùng ăn cơm, cùng dạo, cùng xem phịm với ....Ba cùng nhỉ?

      Thiết kế của phòng triển lãm rất rắc rỗi, những khối hình nhìn vào mà hoa cả mắt......Ngô Diệu phát , Lạc Tài Tần chẳng có lòng dạ nào chuyện với khách, cứ nhìn về phía mình suốt. Sợ ảnh hưởng đến công việc của , bèn kéo Phi Phi tìm toilet trong bảo tàng mĩ thuật.

      “Diệu Diệu, lúc nãy mày có thấy ông lão người nước ngoài ấy ?” Phi Phi rỉ tai Ngô Diệu, “Ông ấy rất nổi tiếng mày ạ! Nghe là thầy của Lạc Tài Tần, là họa sĩ nổi tiếng thế giới đấy!”

      “Thế à? Trông như ông già KFC ấy”. Câu của Ngô Diệu khiến Phi Phi cười phá lên.

      Hai người vào toilet, Ngô Diệu kinh ngạc, đến toilet của vảo tàng mĩ thuật cũng có cảm giác nghệ thuật nữa. Rửa tay xong, Ngô Diệu đứng bên của sổ chờ Phi Phi trang điểm lại.

      “Diệu Diệu, tao quyết định rồi!” Phi Phi đọt nhiên lên tiếng.

      “Hả? Quyết định cái gì?”

      chuyện kết hôn sinh con với Liêm Khải đó!” Phi Phi đóng nắp hộp phấn lại.

      à?” Ngô Diệu vui sướng nhìn bạn.

      “Ừ, mày đúng, cứ thuận theo tự nhiên, thế nên tao với lão là, có thai cứ sinh, đăng kí kết hôm bày tiệc ngay!” Phi Phi nhướn mày có chút đắc ý, “Sinh con phải phải năm sao, giờ công việc vào quĩ đạo, có thể thư thả, mọt năm sau là có Phi Phi bé hoặc Liêm Khải bé rồi, vui lắm!”

      Ngô Diệu thấy mừng thay cho bạn, “ừ! Quyết định thế tốt đấy!”

      “Tao quyết định kiểu gì mày cũng tốt đúng ?” Phi Phi lắc lắc chiếc vĩ trong tay, “Nhìn Lương Tiểu Mạn rồi lại nhìn sang mày, tao thấy làm phụ nữ nên quá mạnh mẽ!”

      “Ờ.” Ngô Diệu có chút đắn đo gật đầu, hỏi, “Tiểu Mạn thế nào rồi?”

      “AI quan tâm bà ấy ra sao” Phi Phi lắc đầu, “mết mỏi quá rồi, tao muốn sau này mình cũng như thế”>

      “Lư Di Jamie là kẻ lừa tiến lừa tình”.

      “Tao cũng thấy thế, giờ lời đồn đại nhiều lắm, chỉ tiếc Lương Tiểu Mạn bị mờ mắt rồi, chẳng nghe lọt gì vào tai nữa đâu”. Phi Phi lắc đầu, nhìn Ngô Diệu thần ra suy nghĩ, “Này, mày suy nghĩ gì thế?”

      “Mày .... .....Lạc Tài Tần thích gì ở tao chứ? Lúc tao ra ngoài với ấy, vẫn luôn có cảm gác danh chính ngôn thuận”.

      “Hả?” Phi Phi thấy buồn cười, “Cái gì thế. ất phải muôn vàn khó khắn mới loại được tên Trâu Thiếu Đông mới theo đuổi được mày mà”.,

      Ngô Diệu hẳn nhiên chẳng có chút tự tin gì với bản thân, thở dài , “May mà tao có tiền, cũng có sắc”. xong bền kéo Phi Phi ra ngoài.

      Kể cũng trùng hợp, khi hai người ra khỏi toilet trông thấy Lương Tiểu Mạn đứng dựa vào lan can cầu thang, trang điểm cách tao nhã, liếc mắt nhìn cầu thang xoắn ốc ở phía dưới, khóe miệng nhếch lên biết nhìn thứ gì.

      Phi Phi và Ngô Diệu nhìn nhau, bỗng nghe thấy tiếng chuyện điện thoại ở dưới tầng. Phi Phi đưa mắt ra hiệu cho Ngô Diệu – Thiệp mời triển lãm tranh lần này là tao in đấy, mời Lương Tiểu Mạn đâu, sao bà ấy lại tới hỉ?! Chẳng lẽ mua vẽ vào cửa?! Đương nhiên Ngô Diệu biết, lắc đầu, tiếng chuyện ở tầng dưới càng khiến chú ý hơn, giọng hơi quen, giọng giống của Jamie.

      Tiếng chuyện của Jamie lớn, nhưng ai nấy đều nghe ràng, “Tôi biết rồi......Yên tâm, tất cả đều được tiến hành theo kế hoạch! phải lo, con mụ ấy rất tin tưởng tôi. Ừm ưm, già hơn ba mươi tuổi ấy mà, có đàn ông tất nhiên phải nhào lên nhanh rồi, Ha ha”.

      Ngô Diệu hơi nhíu mày, câu này là.... ...

      Phi Phi nhanh nhẹn làm mặt quỷ với Ngô Diệu – Xong rồi, xong rồi, bị bắt quả tang rồi! Ngô Diệu cũng cảm thấy tình hình khác lạ, nhưng chuyện khiến cả hai người kinh ngạc, Lương Tiểu Mạn quay đầu chậm rãi bỏ , gương mặt vẫn giữ nguyên nụ cươi.

      Cũng lúc đó, Jamie lên tầng tên, bước chân bẫng dường như tâm trạng rất tốt. Ngẩng đầu lên thấy Phi Phi và Ngô Diệu hơi sững người, rồi sau đó mỉm cười với cả hai, “HI”.

      Phi Phi và Ngô Diệu ngượng ngùng kéo khóe miệng , “hi...” Trong lòng ca thán, da mặt tên này dày có số má luôn, đến thế này mà vẫn làm như có gì cảy ra mới sợ chứ?

      Đúng lúc ấy, Lương Tiểu Mạn tới giữa hành lang, đột nhiên quay người trở lại. Phi Phi khẽ huých Ngô Diệu nháy mắt – Mau trốn ! Chắc sắp cắn người rồi. Nhưng ngoài đoán của hai người, Lương Tiểu Mạn dường như hoàn toàn nghe thấy cuộc chuyện vừa nãy của Jamie, chạy tới kéo cậu ta như con nít.

      Jamie có lẽ cũng hơi giật mình, nhưng nhìn nét mặt của Lương Tiểu Mạn, liền biết có lẽ chị ta chưa nghe được gì, thở phào nhõm, “Sao em lại tới đây?”

      “Em được tới à?” Lương Tiểu Mạn khẽ nheo mắt lại, nhìn Ngô Diệu và Phi Phi, lại nhìn xuống dưới tầng, chỉ tay vào mũi Jamie, “Này, , có phải lén hẹn hò với con nao khác hả? Khai ra !”

      “Sao có được!” Jamie vội vàng thề thốt, “Trong lòng tôi chỉ có em, em cũng biết mà!”

      Ngô Diệu và Phi Phi vẫn đứng bên cạnh, nghĩ bụng cậu ta ghê , trông mà mắc ói!

      “Coi như thà”. Lương Tiểu Mạn lại nhìn Ngô Diệu và Phi Phi, “Diệu Diệu, chúng ta là họ hàng cả, em đừng bao che cho ấy nhé”.

      “Ờ......” Cả Phi Phi và Ngô Diệu đều biết nên thế nào, lời của Lương Tiểu Mạn roc ràng có thâm ý, đầu óc của cặp đôi này bình thường à?!

      “Làm gì có!”. Jamie ôm Lương Tiểu Mnj, “ nào, ra chào hỏi Lạc Tài Tần và Trâu Thiếu Đông, rồi đưa em ăn nhé?!”

      “Được”, Lương Tiểu Mạn hạnh phúc dựa vào Jamie ra ngoài, Hia người khuất sau chỗ rẽ, Ngô Diệu và Phi Phi đều bất giác rùng mình!

      “Mự ơi”. Phi Phi xát mạnh lên cánh tay, “Biến thái quá ! Tao nổi hết cả da gà lên rồi”.

      “Tiểu Mạn nghe hiểu mà đúng ?” Ngô Diệu cũng cảm thấy chuyện này bình thường lắm, Lương Tiểu Mạn bây giờ và Lương Tiểu Mạn trước kia cùng là người sao? Lương Tiểu Mạn là kiểu người có thể tặng bạn trai mấy cái tát chỉ vì ta nhìn đứa con khác mà!

      “Tao có cảm!” Phi Phi nheo mắt chậc lưới mấy cái với Ngô Diệu, :Có kịch hay để xem rồi! Chắc chắn đấy!”

      Triển lãm tranh hôm ấy rất thành công. Kết thúc ngày bận rộn, Lạc Tài Tần liền đưua Ngô Diệu ăn bữa thịnh soạn. Sau bữa cơm, ghai người dắt tay nhau về.

      Ngô Diệu kể lại cho Lạc Tài tần nghe chuyện mình thấy chiều nay, nghe xong cũng hề kinh ngạc, “Chắc cậu Jamie kia thảm rồi”.

      “Tiểu Mạn biết Jamie lừa gạt mình, sao vẫn còn muốn ở bên cậu ta? Chi ấy muốn làm gì?”.

      “Làm gì à?” Lạc Tài Tần sờ cằm, “chắc chị ta muốn báo thù, hoặc là làm kiểu màu cho cậu ta xem”.

      “Cứ sống bình thường , sao cứ làm như phim trinh thám vậy?” Ngô Diệu ngẩng đầu lên nhìn , ‘Em còn nghĩ rằng dạo này chị ấy muốn sống yên ổn cơ, có tiền có quyền rồi, sống cho tử tế chút. Vậy mà.....”.

      “Cuộc sống bình thường của người khác em nhìn thấy giống phim trinh thám, còn trinh thám của em, người khác nhìn chỉ là cuộc sống bình thường thôi”.

      Ngô Diệu sững người, “Ừm.....cách này thú vị lắm”.

      Được trợ giúp của cảnh đêm phố nụ cười của Lạc Tài Tần trở nên đặc biệt dịu dàng hơn.

      “Giờ hiểu chứ?” Lạc Tài Tần nhéo tai .

      “Hiểu gì?”

      “Lí do vừa gặp em”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :