Có gia đình nhỏ ở nơi xa - Twentine (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hennessy

      Hennessy Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      77
      Chương 9


      Viên Phi Phi về nhà. Nó vốn dĩ muốn để dành bánh giấm đường, về nhà cùng ăn với Trương Bình. Nhưng mà dọc theo con đường này, mùi thơm của bánh giấm đường cứ quanh quẩn bên lỗ mũi. Viên Phi Phi nhịn lại nhẫn, cuối cùng kiềm được.

      "Tôi ăn miếng, chỉ miếng thôi..."

      Đầu lưỡi Viên Phi Phi liếm , cầm bánh giấm đường đưa lên miệng cắn cái.

      Sau đó lại cắn miếng thứ hai.

      ...

      Miệng nó có nữa, khối bánh điểm tâm cũng chịu được nó ba lần bảy lượt gặm ăn. được mấy lần, nó đem bánh giấm đường ăn chỉ còn lại mẩu vụn.

      Viên Phi Phi: "..."

      Quên , lần sau lại ném mấy cái mang về.

      Viên Phi Phi vòng vèo về đến cửa ngõ, từ rất xa nghe thấy tiếng đập sắt.

      Trước đó vài ngày Trương Bình vẫn mài dụng cụ, còn chưa đập sắt. Viên Phi Phi chưa từng nghe thanh vang dội như thế.

      Nó đứng ở ngoài, gõ cửa.

      thanh làm việc trong sân ngừng lại. lâu sau, cửa liền mở ra.

      Trương Bình đứng ở trong sân. Viên Phi Phi nhìn , lạ lẫm mà trợn to hai mắt. Trương Bình mặc vô cùng ít, nhưng lại hoàn toàn có cảm giác lạnh lẽo. Thậm chí người tỏa ra hơi nóng, cả người mồ hôi đầm đìa.

      Trương Bình đón Viên Phi Phi vào, lại giơ tay lên lau mồ hôi mặt.

      Viên Phi Phi nhìn hai cánh tay để trần của , lúc làm hành động đó tạo thành độ cong vững vàng hữu lực. Viên Phi Phi nhìn cẩn thận, cả cánh tay của bởi vì động tác mạnh mẽ lúc đập sắt mà thấy gân xanh nảy lên vô cùng ràng.

      "Lão, lão gia.."

      Trương Bình từng với Hồng bảo Viên Phi Phi cần gọi là lão gia, nhưng để cho Viên Phi Phi thuận miệng, cũng tùy ý nó.

      vỗ vỗ vai Viên Phi Phi, chỉ chỉ gian phòng, làm động tác và cơm. Viên Phi Phi : "Ông muốn tôi ăn cơm?"

      Trương Bình gật đầu, sau đó xoay người vào phòng làm việc.

      Tuy rằng Viên Phi Phi thấy đói, nhưng vẫn trở vào phòng ăn chút gì đó.

      Lúc nó ăn cơm, bên ngoài lại truyền tới tiếng đập sắt đều đều, dứt khoát. Viên Phi Phi hơi ngạc nhiên, nó buông chén đũa, lén lút chạy ra sân, đẩy khe cửa phòng làm việc vào trong xem.

      Lần này nó rút được bài học kinh nghiệm, cố gắng gây tiếng động, hơi thở cũng nín lại.

      Gian phòng rộng trượng có hơn. Viên Phi Phi cảm thấy luồng khí nóng mãnh liệt, mùi sắt thép nồng nặc lẫn lộn, hun cho nó suýt nữa mở nổi mắt. Nó nhẫn nại lúc, sau đó tiếp tục vào bên trong xem.

      Trương Bình đưa lưng về phía nó, đứng trước lò nung, búa tạ luân phiên nện từng nhát lên thỏi sắt nóng. Cánh tay của xoay tròn, kéo theo từng bắp thịt lồi lõm lưng cũng chuyển động ngừng. Mồ hôi trườn theo rãnh lưng thành từng dòng uốn lượn.

      Viên Phi Phi nhìn mà có chút ngây ngốc.

      Mỗi lần Trương Bình luân phiên nhấc búa lên rồi đập xuống, dường như thời gian đều như nhau, động tác cũng sai lệch nhiều. Điều này khiến cho tiếng đập sắt chát chúa chói tai kia, hiểu sao lại tạo thành nhịp điệu vô hình, làm cho người ta nghe lâu từ từ chìm đắm vào.

      biết qua bao lâu, búa của Trương Bình dần dần ngừng lại.

      Viên Phi Phi lấy lại tinh thần, sợ Trương Bình phát ra mình, ù té chạy về gian phòng.

      Nó ngồi mốc ở trước bàn nửa ngày, nghe trong sân có động tĩnh, nhưng Trương Bình vẫn chưa bước vào.

      Nó nhảy xuống ghế, mở cửa nhìn ra ngoài.

      Trương Bình đứng ở chỗ vại nước. cầm cái chậu gỗ, lại múc nửa chậu nước, sau đó lấy khăn tắm vắt vai nhúng vào nước vò vò.

      Viên Phi Phi chạy tới: "Lão gia!"

      Tay Trương Bình dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua Viên Phi Phi.

      "Lão gia, tôi nấu nước nóng cho ông."

      Trương Bình kéo Viên Phi Phi muốn chạy lại, lắc đầu. vắt khô khăn tắm, lau mặt cái, lại lau qua loa cơ thể lần.

      Viên Phi Phi nhìn mà răng run hết cả lên.

      "Lão gia, lạnh lắm."

      Trương Bình quay đầu, xoa đầu Viên Phi Phi, dẫn nó trở lại gian phòng.

      Sau khi về phòng, ngồi vào bàn, hai ba đũa ăn hết sạch cơm nước Viên Phi Phi thừa lại.

      Viên Phi Phi nhớ ra, từ trong áo lấy thỏi mực đưa cho Trương Bình.

      "Lão gia, cho ông!"

      Trương Bình nhận lấy, cầm ở trong tay nhìn chút, sau đó hơi nghi hoặc nhìn về phía Viên Phi Phi. Viên Phi Phi : "Đây là tôi thắng được!"

      Trương Bình vẫn nhìn nó như cũ, Viên Phi Phi : "Mọi người chơi trò chơi ở thư viện, lấy đá ném lên tấm vải có vẽ hình đồ vật, ném trúng cái gì lấy được cái đó."

      Viên Phi Phi hơi tự hào : "Tôi ném hai lần, cả hai lần đều trúng đó." xong, nó mới chợt nhớ bánh giấm đường bị nó ăn sạch, lại nhếch miệng, có chút chột dạ : "Nhưng mà bọn chúng keo kiệt, chỉ cho tôi thỏi mực."

      Trương Bình nghe xong, cười tiếng, vỗ vỗ lưng của Viên Phi Phi.

      Viên Phi Phi lại nghĩ tới cái gì, nó đưa đầu ngón tay lên miệng liếm, sau đó viết lên bàn.

      "Lão gia, ông xem này!"

      Trương Bình cúi đầu nhìn, bàn gỗ viết hai chữ "Trương Bình" xiêu xiêu vẹo vẹo. ngẩng đầu nhìn Viên Phi Phi. Viên Phi Phi khẳng định là khuôn mặt thà của nhìn thấy được chút tán dương vui mừng. Nó đắc ý : "Tôi học chữ này trước tiên!"

      Trương Bình gật đầu, mặt nở nụ cười . Viên Phi Phi lại : "Về sau tôi học càng nhiều chữ! Đến lúc đó ông có thể chuyện với tôi!"

      Trương Bình sửng sốt, yên lặng nhìn Viên Phi Phi. Viên Phi Phi bị nhìn như vậy, trong bụng hơi khó hiểu.

      "Lão..."

      Nó mới tiếng, Trương Bình rướn người qua. Tay xốc nách nó, nâng nó lên cao.

      "Ha ha!" Viên Phi Phi được bế lên vui vẻ cười to.

      "Ha!" Viên Phi Phi từ cao nhìn Trương Bình, nâng nó lên cách nhàng như vậy. Nó nhìn ánh mắt của Trương Bình, : "Lão gia, ông vui."

      Ông muốn trong lòng ông rất vui mừng.

      Trương Bình nghe Viên Phi Phi xong, cũng biểu gì, chỉ khẽ gật đầu cái.

      Tự nhiên Viên Phi Phi thấy rằng, đến thư viện học cũng tệ lắm.

      Cuộc sống về sau thuận lợi ít. Khuất Lâm Uyển hỏi Viên Phi Phi có muốn học thơ từ kinh điển hay , Viên Phi Phi gánh được những thứ thuận miệng đó. Khuất Lâm Uyển cũng miễn cưỡng, chỉ nó muốn nghe nghe.

      Mà học trò trong thư viện chơi với Viên Phi Phi tương đối hợp.

      Tuy tuổi Viên Phi Phi còn , nhưng theo Mã Bán Tiên vào Nam ra Bắc lâu như vậy, tầm mắt và bản tính giảo hoạt, đáo để hơn ít so với những công tử chưa từng ra khỏi thành Kỷ Thủy này. có việc gì kể vài tiết mục , trổ hai bản lĩnh là hòa mình vào dễ như trở bàn tay.

      À, nếu phải có chỗ như ý đó chính là Tam công tử của Kim Lâu, Bùi Vân.

      Viên Phi Phi cảm thấy mình quả thực thể hiểu nó, thằng bé này vô cùng kỳ quái.

      Ngày đầu tiên nó đến thư viện, đúng là có ý muốn hù dọa Bùi Vân. Dù sao Bùi Vân biết nó là thân nữ nhi, nếu thằng bé nhỡ mồm ra, tất nhiên mang phiền phức đến cho Trương Bình.

      Bây giờ nó nghĩ Bùi Vân chắc lung tung, nhưng nó lại thấy phải là vì bị nó dọa.

      Bùi Vân vẫn ngồi ở hàng đầu tiên như cũ, xung quanh có ai. Thằng bé chuyện với đứa nào, cũng có ai đến tìm nó chơi cùng. Lúc Viên Phi Phi biết nó linh tinh cũng quan tâm xem nó thế nào.

      Viên Phi Phi chỉ là đứa trẻ, đương nhiên ưa thích những người sôi nổi.

      Trong thư viện vẫn luôn như cũ. Bình thường Khuất Lâm Uyển rất lười biếng, uống trà tản bộ, cả ngày thanh nhàn. Chỉ đến lúc giảng bài, ông ấy mới có thể lên tinh thần.

      Học xong, bọn học trò lại tụ tập chơi đùa. Mỗi lần ném đá, Viên Phi Phi luôn luôn bách phát bách trúng. Sau này Trương Ngọc với nó: "Viên Phi, ngươi có biết tại ngươi mà cả bọn chúng ta ai dám cược thứ gì đáng tiền ."

      Viên Phi Phi cười : "Sao lại vậy."

      Trương Ngọc : "Nhưng mà ngón nghề này của ngươi là lợi hại, mới đến vài ngày thắng nhiều đồ như vậy."

      Viên Phi Phi xua tay.

      Lúc này, mấy học trò xung quanh khác cũng nhìn Viên Phi Phi, : "Viên Phi, khi nào ngươi cũng cược vòng , cho chúng ta ném thử xem."

      Viên Phi Phi nháy mắt mấy cái: "Hả?"

      đứa : "Cũng sắp đến phiên ngươi rồi." Cả bọn phụ họa cười : "Ngươi phải chuẩn bị mấy thứ tốt cho chúng ta, chúng ta lỗ chết."

      Viên Phi Phi cố bĩu môi, ừ tiếng thể nghe thấy.

      Thiếu chút nữa nó quên mất trò này là thay phiên nhau!

      Hôm ấy sau khi giải tán, Viên Phi Phi vội . Nó vừa ngồi tấm đệm, vừa trợn trắng mắt suy nghĩ về những thứ có thể ứng phó cho qua.

      "Ngươi..."

      "Ừ?" Viên Phi Phi nghe tiếng, quay đầu qua.

      Bùi Vân đứng ở giữa cửa. Viên Phi Phi cau mày : "Ngươi quay trở lại làm gì?" Vẻ mặt nó cười xấu xa lại nhìn thằng bé: "Thế nào, ban ngày chưa đủ, còn muốn quay lại đọc bài tiếp hả?"

      Bùi Vân nhíu mày nhìn nó.

      Viên Phi Phi tiếp: "Ngươi có biết lúc ta nghe ngươi đọc bài, là đau khổ muốn chết."

      Bùi Vân dừng chút, do dự hỏi: "Tại sao?"

      Viên Phi Phi lý lẽ hùng hồn lại nhìn nó : "Đọc liên tục liên tục. Giống như lão hòa thượng niệm kinh, hay là ngày mai ta chuẩn bị cho ngươi cái mõ, để ngươi dùng trong giờ học."

      Khuôn mặt Bùi Vân đỏ lên, nó cố gắng : "Đó mới là đọc. Đọc kinh điển phải như vậy, ngắt bài lên xuống lung tung mới là sai."

      Viên Phi Phi gảy lỗ tai cái làm như nghe thấy. Bùi Vân cũng biết thể ràng với Viên Phi Phi, hai tay nó để sát bên người, nắm chặt.

      Viên Phi Phi đợi lát, lại quay đầu, vẻ mặt ghét bỏ : "Sao ngươi còn chưa ?"

      Bùi Vân giống như phải hạ quyết tâm rất lớn, chợt với Viên Phi Phi: "Mấy ngày nữa, ngươi định cược thứ gì vậy?"

      Viên Phi Phi: "Cái gì?"

      Bùi Vân: "Chơi cái trò với bọn Trương Ngọc, phải sắp đến phiên ngươi sao. Ngươi cũng nên cược vài thứ mới phải."

      Viên Phi Phi nhướn lông mày, : " phải ngươi chơi với chúng ta à, tại sao lại chỏ mõm vào."

      Bùi Vân mím môi cái: "Ta xen vào việc của người khác."

      Viên Phi Phi lười với nó, khoát tay cái : "Xuy xuy xuy, mau ."

      Bùi Vân bị nó xua đuổi như thế cũng nhẫn nhịn nhúc nhích, thấp giọng : "Ngươi, ngươi lo lắng."

      "Ha," Viên Phi Phi vui vẻ, quay đầu nhướn lông mày nhìn nó, "Ngươi cái gì?"

      Bùi Vân nhìn đôi mắt tinh ranh sáng ngời của Viên Phi Phi, dường như lúc nào cũng tỏa ra ánh sáng gian xảo khó gọi tên. Bỗng nhiên nó khỏi nhớ đến con chim tước ở sân sau thư viện, tuy ốm yếu nhắn, nhưng cho dù là vào mùa đông đa số chim chóc đều thấy bóng dáng, con chim đó vẫn sống vui vẻ như trước.

      Bùi Vân hít sâu hơi, : "Ta, ta chuẩn bị cho ngươi."

      Viên Phi Phi sửng sốt chút, vặn vặn cái cổ, : "Ngươi cái gì?"

      Điểm quan trọng nhất ra miệng được rồi, những cái khác Bùi Vân lưu loát hơn nhiều.

      "Mấy ngày nữa, ta chuẩn bị vật cược cho ngươi."

      Viên Phi Phi chống cánh tay lên nhìn nó, gì.

      Trong lòng Bùi Vân hơi khẩn trương. Nó : "Ngươi yên tâm, ta làm bừa đâu." xong, thằng bé lại bổ sung: "Cũng keo kiệt khiến ngươi bị người khác chê cười."

      Viên Phi Phi vẫn trả lời, Bùi Vân còn biết gì nữa.

      Yên lặng hồi lâu, Viên Phi Phi đứng lên. Bùi Vân nhìn nó chớp mắt. Viên Phi Phi ra cửa, thần sắc nó lạnh nhạt, ngang qua Bùi Vân, thuận miệng : " liên quan đến ngươi."

      Năm chữ này ra nhàng bay bổng, lại bay bổng nhàng rơi vào tai Bùi Vân. Đến khi Viên Phi Phi rời được lúc lâu, gã sai vặt nhà nó đến tìm Bùi Vân mới phản ứng lại, tay chân của nó lạnh ngắt hết rồi.


      Hết chương 9.


      Lời editor


      -Cái đoạn miêu tả Bình làm việc thiệt men lỳ quá ~~~

      -Khổ thân Bùi Vân, muốn lấy lòng mà cũng được.

    2. Hennessy

      Hennessy Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      77
      Chương 10

      Trương Bình cầm bình trà, ngồi bậc thềm ngoài cửa phòng nghỉ ngơi.

      vừa uống vừa nhìn Viên Phi Phi chui vào đống sắt vụn trong góc sân được lúc.

      Hôm nay sau khi Viên Phi Phi từ thư viện trở về, chỉ ăn tùy tiện miếng cơm liền chạy tới đống sắt vụn ấy mò tới mò lui, Trương Bình kéo nó cũng có phản ứng.

      chụp lấy vai Viên Phi Phi, muốn biết rốt cuộc là nó có chuyện gì. Thế nhưng Viên Phi Phi với .

      " có việc gì, có việc gì. Tôi ăn no nên hoạt động chút."

      Viên Phi Phi lạch cạch leng keng trong đống sắt, còn chạy tới chạy lui. Trương Bình nhìn thấy thú vị, nhất thời cũng quên mất trở vào thiết phòng làm việc.

      Trong sân chất đống ít sắt vụn. Phần lớn là nồi niêu xoong chảo và nông cụ bị hỏng, còn có những đồ vật kỳ lạ Viên Phi Phi biết tên.

      Vốn Viên Phi Phi muốn tùy tiện tìm thứ gì đó ở đây, để đến lượt nó đặt cược. Kết quả tìm hồi lại phát ít đồ chơi mới lạ. Càng về sau hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu, thoải mái chơi đùa ở đống sắt vụn.

      Trương Bình vén tay áo lên trước, cầm bình trà đưa lên miệng uống, nghe tiếng động leng keng lạch cạch trong sân cũng thấy ồn ào. Sau ngồi mỏi, liền duỗi chân cái, tùy ý dựa vào bức tường phía sau.

      Viên Phi Phi cầm theo thứ gì đó chạy tới. Bởi vì dính phải gỉ sét, mặt tay nó rất bẩn. Nó chạy đến trước mặt Trương Bình, giơ đồ vật trong tay lên cao.

      "Lão gia! Đây là cái gì?"

      Trương Bình nhìn thoáng qua, lắc đầu.

      "?" Viên Phi Phi trợn to hai mắt, "Ông cũng biết?"

      Trương Bình gật đầu.

      Viên Phi Phi: "Bản thân có cái gì ông cũng biết?"

      Trương Bình tiện tay chỉ chỉ đầu của mình, sau đó xua xua tay.

      Viên Phi Phi suy nghĩ chút, : "Ông quên rồi?"

      Trương Bình gật đầu.

      Viên Phi Phi bĩu môi, cầm vật bằng sắt đó trong tay lật qua lật lại xem xét.

      Kỳ thực Trương Bình nhớ ra đó là cái gì cũng bình thường. Bởi vì vật đó căn bản còn thành hình, chỉ là miếng sắt lá mà thôi. Có điều độ dày bằng nhau, vuốt lại thấy trơn nhẵn nên Viên Phi Phi mới đặc biệt nhặt lên.

      Trương Bình nhìn chút, bỗng thu chân lại, thẳng người lên, lấy miếng sắt trong tay Viên Phi Phi.

      Viên Phi Phi : "Ông nhớ ra rồi à?"

      Trương Bình lắc đầu. cầm miếng sắt lá ở trong tay, nhìn nhìn chút, sau đó bắt đầu tạo hình.

      Viên Phi Phi mở to mắt nhìn chớp.

      Ngón tay Trương Bình thô ráp hữu lực, miếng sắt lá cứng rắn sắc bén trong tay lại giống như kẹo đường dẻo, bẻ tới bẻ lui tùy thích.

      "Oa..." Viên Phi Phi nhìn mà choáng váng.

      Miếng sắt lá từ từ ra hình dạng, Viên Phi Phi giơ ngón tay, hét lớn: "Con thỏ!"

      Trương Bình cười tiếng, gật đầu, vẫn tiếp tục.

      Viên Phi Phi vui vẻ nhảy tới nhảy lui bên người Trương Bình. lâu sau, Trương Bình đưa miếng sắt lá cho Viên Phi Phi.

      Trương Bình cũng là lần đầu tiên nghịch thứ này. Con thỏ làm ra giống lắm, mệt Viên Phi Phi có thể nhận ra.

      Viên Phi Phi giơ con thỏ, hưng phấn mà reo hò liên tục.

      "Lão gia, ông lợi hại!" Hai con mắt nó giống như thắp lửa.

      Trương Bình xoa đầu Viên Phi Phi.

      Viên Phi Phi : "Lão gia, ông... làm cho tôi con nữa !"

      Trương Bình gật đầu. để bình trà sang bên, đứng lên kéo Viên Phi Phi vào phòng làm việc.

      Trong phòng vẫn còn hơi nóng tỏa ra từ lò nung, Trương Bình mở rộng vạt áo. nhặt mấy miếng sắt lá bàn, để ý Viên Phi Phi qua.

      Viên Phi Phi bám ở bên người Trương Bình, hưng phấn vỗ bàn.

      "Lão gia, mau mau!"

      Trương Bình ngồi vào ghế hé ra miếng sắt, nhìn Viên Phi Phi.

      Viên Phi Phi lập tức hiểu ý của : "Ông hỏi tôi muốn làm con gì đúng ?"

      Trương Bình gật đầu.

      Viên Phi Phi chút do dự: "Rồng!"

      Trương Bình khựng lại, hơi giương mắt, giống như suy nghĩ về hình dạng của con rồng.

      Qua nửa ngày, hơi bất lực lắc đầu với Viên Phi Phi.

      Viên Phi Phi: " làm được?"

      Trương Bình gật đầu.

      "À..." Viên Phi Phi gãi gãi lông mày, : "Rồng hơi khó, vậy làm con sói hay con chuột cũng được!"

      Ánh mắt Trương Bình nhìn về phía Viên Phi Phi trở nên nghi hoặc.

      Các bé khác đều thích thỏ, bướm, hay con vật đẹp đẽ nào đó. Viên Phi Phi ngược lại, phải thích sói hay chuột, là Kỳ Lân, Phượng Hoàng là những con thần vật.

      Trương Bình làm con thứ hai ràng thuần thục hơn ít. bẻ con chuột đưa cho Viên Phi Phi.

      Viên Phi Phi thích vô cùng.

      Lúc nó ngắm nghía Trương Bình lấy tay dính chút nước ở chậu bên cạnh, vẽ con bướm bàn, sau đó vỗ vỗ vai Viên Phi Phi, ngón tay chỉ cho nó xem.

      Viên Phi Phi phản ứng kịp.

      "Hả?"

      Trương Bình thở dài, giơ tay xoay cái đầu của nó lại, để nó nhìn lên bàn.

      Lúc này Viên Phi Phi mới nhìn con bướm bàn.

      "Lão gia, ông muốn làm con này cho tôi?"

      Trương Bình gật đầu.

      Viên Phi Phi mấy hứng thú ồ tiếng.

      Trương Bình nhìn kỹ nó. Viên Phi Phi chú ý tới ánh mắt của Trương Bình, ho khan tiếng, : "Tôi thích con này."

      Trương Bình nghi ngờ nhìn nó.

      Viên Phi Phi : "Thỏ hay bướm tôi thích lắm, mềm nhũn, lại sống lâu được."

      Viên Phi Phi thích nhất là rồng. Đấy là vì nghe theo Mã Bán Tiên.

      Mã Bán Tiên từng với Viên Phi Phi, rồng lợi hại nhất, lên trời xuống đất làm được, ăn cũng chết, muốn thế nào như thế đó.

      Người dân bình thường được mặc long phục. Mã Bán Tiên tự kỷ thích rồng đến phát cuồng, liền nhờ thanh lâu quen biết thêu con lên cái khố của mình.

      Lúc Viên Phi Phi bốn tuổi có nhìn thấy lần.

      Tuy rằng vị trí hơi bất nhã, thế nhưng Viên Phi Phi liếc mắt cái liền thích con rồng xiêu xiêu vẹo vẹo, thêu khác con giun là mấy kia.

      quan tâm nhìn đẹp hay đẹp. Nó chỉ biết rồng là tốt nhất.

      Về sau nó thích sói, thích gấu, thậm chí thích chuột, cũng là xuất phát từ nhiều nguyên nhân, nhưng đều thoát khỏi chữ "sống".

      Viên Phi Phi đơn giản lần với Trương Bình.

      "Cứ như vậy... Nếu thích những con vật thế này, tôi và con lừa có khả năng sống lâu đâu. Lão gia, ông đổi cho tôi con khác ." Viên Phi Phi thấy còn mấy tấm sắt lá, rất tiếc.

      Sắc mặt Trương Bình bình thản nghe Viên Phi Phi xong, cúi đầu, chẳng biết suy nghĩ cái gì.

      Viên Phi Phi hơi chột dạ, thầm nghĩ lẽ nào Trương Bình thích bướm?

      Nó ngắm Trương Bình từ xuống dưới lần.

      Bởi vì vạt áo mở rộng, lồng ngực trần của Trương Bình hở ra, lại thêm tay áo vén cao, cánh tay cường tráng lộ ra bên ngoài, cả người có vẻ đè nén lại vững chãi.

      Viên Phi Phi nhớ lại Mã Bán Tiên thân thịt trắng...

      Ngay cả con lừa xấu như heo cũng có thể thích rồng, Trương Bình... Trương Bình chắc có đạo lý thích bướm chứ...

      Viên Phi Phi còn suy nghĩ vẩn vơ, Trương Bình giơ tay lên lau sạch hình vẽ con bướm bàn.

      Viên Phi Phi lại càng hoảng sợ.

      "?"

      Trương Bình kéo Viên Phi Phi đến bên cạnh.

      Tay của bay lượn trong trung, tròng mắt Viên Phi Phi chuyển động loạn xạ cũng nhìn kịp.

      "Lão, lão gia, ông ra dấu chậm chút, chậm chút nào."

      Trương Bình ra dấu hồi, cũng biết rằng Viên Phi Phi căn bản hiểu được. thở dài nặng nề, bàn tay to đặt lên đầu Viên Phi Phi.

      Viên Phi Phi bị ép đến mức rụt cổ lại.

      "Lão gia, ông vui đúng , hay là ông cứ làm con bướm ..."

      Trương Bình lắc đầu, đưa tay lấy mấy tấm sắt lá còn thừa lại.

      bao lâu sau, những con sói, gấu, chuột Viên Phi Phi muốn đều làm xong hết.

      Viên Phi Phi cười đến khép miệng lại được.

      Nó ôm tất cả vào trong lòng, lạch cạch leng keng mà chạy về phòng.

      Trương Bình nhìn bóng lưng của nó, lại tùy ý liếc bàn cái.

      Con thỏ ban đầu kia bị nó bỏ lại chút do dự.

      Đứa bé này tuy tuổi còn nhưng nhìn thấu lòng người thiện ác, trong lúc vui cười giận mắng* hình thành bản tính rộng lượng, thản nhiên.

      (*) Vui cười giận mắng (嬉笑怒骂): Chỉ biểu cảm bên ngoài giống với suy nghĩ trong lòng. Câu này hiểu nôm na là VPP vì hiểu thấu lòng người mà biết cách ứng biến, tuy nghĩ mà ra. (Thanks Mèo)

      Nhưng mà cũng có vấn đề gì.

      Trương Bình cười cười với con thỏ, tiện tay nhặt lên ném vào lò nung.

      Đêm đó, Viên Phi Phi chen chúc bên người Trương Bình, giọng vào tai : "Lão gia, tôi đem những thứ này đến thư viện chơi được ?"

      Trương Bình gật đầu.

      Viên Phi Phi được Trương Bình cho phép, yên tâm nằm xuống.

      Đêm khuya, Viên Phi Phi lăn qua lăn lại giường, bao lâu lại trở mình. Cuối cùng Trương Bình dứt khoát ngồi dậy, kéo Viên Phi Phi tới trước mặt mình.

      Viên Phi Phi uốn tới ẹo lui, cuối cùng : " được, hay là cầm ." xong, nó suy nghĩ lúc rồi muốn nằm xuống ngủ.

      Nửa đêm bị nó náo loạn, Trương Bình tất nhiên bỏ qua dễ dàng như vậy. xách Viên Phi Phi lại chỗ cũ, khẽ nhíu mày nhìn nó.

      Viên Phi Phi ho khan hai tiếng, giọng : "Lão gia, tôi vốn muốn đem mấy món đồ chơi này đến thư viện đăt cược, nhưng giờ lại muốn nữa."

      Trương Bình hiểu, lắc lắc đầu.

      Viên Phi Phi giải thích: "Mấy bữa trước tôi có với ông đó." Nó vừa vừa khoa tay múa chân liên tục, "Tôi còn thắng được thỏi mực! Ông quên rồi hả?"

      Trương Bình nhàng gật đầu.

      Viên Phi Phi kêu lên oai oái: "Lão gia, sao ông nhớ gì hết vậy!"

      Trương Bình đè nó lại, vỗ vỗ lồng ngực của mình, ý là ta còn nhớ.

      "Ừ." Viên Phi Phi , "Là thế này, mấy ngày nữa đến phiên tôi phải đặt cược thứ gì đó." Nó ngoẹo cổ, lười biếng : "Sớm biết thế ném nhiều bánh kẹo như vậy."

      Trương Bình yên lặng hồi, sau đó vỗ vỗ Viên Phi Phi để nó nằm xuống.

      Sau khi Viên Phi Phi nằm xuống liền chìm vào giấc ngủ.

      Ngày hôm sau, Viên Phi Phi đem con chuột đến thư viện.

      Nó chỉ học chữ, đọc sách nên thời gian Khuất Lâm Uyển giảng bài ở thư viện nó rảnh rỗi ngồi chơi.

      Trương Ngọc nhìn thấy đầu tiên. Thằng bé nhân lúc Khuất Lâm Uyển chú ý, thò đầu qua, giọng : "Viên Phi, ngươi cầm cái gì vậy?"

      Viên Phi Phi liếc nó, đưa con chuột cho nó nhìn chút.

      Mặc dù nhìn có gì đáng giá, nhưng Trương Ngọc chưa từng thấy loại đồ chơi bằng sắt này bao giờ, nhất thời trong lòng ngứa ngáy, : "Cho ta mượn xem chút ."

      Viên Phi Phi lắc đầu.

      Trương Ngọc nhịn được, lại thăm dò.

      "Hảo huynh đệ, cho ta mượn lúc, ngày mai ta đem bánh giấm đường cho ngươi."

      Trương Ngọc biết Viên Phi thích cái này. Lần nào ném đá phải có bánh kẹo nó mới tham gia.

      Viên Phi Phi lé mắt nhìn nó.

      Trương Ngọc lầm bầm : "Mau đưa cho ta mượn."

      Lúc này, Khuất Lâm Uyển ngồi trước mặt quay sang, đúng lúc nhìn thấy Trương Ngọc ngoẹo cổ .

      "Trương Ngọc."

      Mặt Trương Ngọc trắng bệch, cúi đầu.

      Khuất Lâm Uyển trừng mắt nhìn Viên Phi Phi.

      Viên Phi Phi tỏ ra yếu thế chút nào trừng ngược lại.

      Khuất Lâm Uyển: "..."

      lắc đầu xoay người tiếp tục giảng bài, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười.

      Hết chương 10.
      Nhiên Nhiên, xiu lão giaNhi Đặng thích bài này.

    3. Hennessy

      Hennessy Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      77
      Mạng chậm nên post nhầm 2 chương 10, biết xóa nên đành lảm nhảm vậy ^^. Mod trừ giùm mình 10 ruby nhé.

    4. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      VPP láu lỉnh gớm ^^

    5. Hennessy

      Hennessy Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      77
      Chương 11

      Sau khi tan học, Trương Ngọc bị Khuất Lâm Uyển phạt ở lại học thuộc bài. Viên Phi Phi tiêu sái vẫy tay chào tạm biệt nó rồi ra về.

      đường về, Viên Phi Phi luôn cảm thấy có cái gì đó.

      Nó bước chậm lại, tới cái sạp ngừng ngừng, cuối cùng cũng phát ra... tiểu nhân theo sau đít nó.

      Viên Phi Phi liếc mắt.

      Sắc trời vẫn còn sớm, người qua lại phố ít. Thế nhưng bóng dáng áo bông trắng kia là nổi bật khác thường. Thậm chí Viên Phi Phi cần quay đầu lại cũng có thể nhận ra đó là ai.

      Viên Phi Phi đảo đảo tròng mắt, rẽ vào khúc ngoặt.

      hiểu vì sao Bùi Vân bước ra từ phía sau, hết sức cẩn thận theo Viên Phi Phi rẽ vào hẽm tối om kia.

      Hẽm tối om...

      Thằng bé vừa xoay người lại cánh tay thò ra từ trong bóng tối, kéo lấy cổ nó.

      Bùi Vân sợ đến mức quên cả thét lên.

      Người sau lưng áp sát người nó, cùi chỏ kìm chặt cổ họng. Bùi Vân phát run, bàn tay cũng run run rẩy rẩy nắm lấy cánh tay trước mặt, chút sức lực giằng ra cũng có.

      Nó lại giở bản lĩnh trong chớp mắt, tí tách tí tách, từng giọt nước mắt rơi xuống.

      Người phía sau cảm giác được nó khóc, khẽ nở nụ cười.

      "Này, trốn cũng biết trốn, còn dám ra đây theo dõi người ta. Ngươi nghĩ ta là đứa mù hay sao."

      ?

      ?

      Bùi Vân trong cơn run rẩy cũng quên ngẩn ra. Giọng sau lưng tuy cố gắng đè thấp, nhưng nó vẫn nghe được đó là giọng của Viên Phi Phi. Sau khi nhận ra, toàn bộ sợ hãi trong lòng nó hóa thành xấu hổ và giận dữ, giãy dụa thoát ra khỏi tay của Viên Phi Phi.

      ra, sức lực của Viên Phi Phi cũng mạnh lắm. Lúc này Bùi Vân hết sợ nên thoát thân rất dễ dàng.

      Nó tức giận quay đầu, trừng mắt nhìn Viên Phi Phi đứng trong góc.

      Tay áo Viên Phi Phi vén lên phân nửa, hay cánh tay khẽ chống hông, vẻ mặt thản nhiên nhìn Bùi Vân.

      Bùi Vân cả giận: "Sao ngươi lại, lại dọa người ta như vậy!"

      Viên Phi Phi gảy gảy lỗ tay, tiếng nào.

      Bùi Vân: "Ngươi, ngươi đúng là giở thủ đoạn chợ búa sau lưng. Ngươi, ngươi..."

      "Hừ," Viên Phi Phi cười tiếng, : "Vậy ra ngấm ngầm theo dõi người khác lại là quang minh chính đại."

      Mặt Bùi Vân đỏ lên, giọng khỏi vài phần.

      "Ta có..."

      Viên Phi Phi trừng liếc nó: "Bị ta bắt quả tang mà ngươi còn dám chối?!"

      Bùi Vân khẽ rũ đầu xuống, yên lặng chốc lát, : "Quả là ta sai trước. Ta nhận lỗi với ngươi." Dứt lời, nó chắp tay, nghiêm chỉnh cúi người tạ lỗi với Viên Phi Phi.

      Viên Phi Phi: "..."

      "Quên ." Viên Phi Phi từ trong góc bước ra, Bùi Vân lập tức lùi về sau mấy bước. Viên Phi Phi nhìn mà buồn cười, : "Lùi cái gì, sợ ta đánh ngươi à?"

      Bùi Vân ấp úng: ", có."

      "Ha." Viên Phi Phi ngoài cười nhưng trong cười nhìn Bùi Vân, "Bánh bao nhão, ngươi là có tiền đồ đấy."

      Bùi Vân biết bây giờ gì cũng vô ích, dứt khoát cúi đầu tiếng nào.

      Viên Phi Phi : "Ngươi theo ta làm gì?"

      Lúc này Bùi Vân mới sực nhớ ra, nó ngẩng đầu nhìn Viên Phi Phi, : "Ta đem mấy thứ cho ngươi."

      Viên Phi Phi kỳ quái : "Thứ gì?"

      Bùi Vân lấy từ trong ngực ra cái bọc , đưa cho Viên Phi Phi.

      Viên Phi Phi nhận lấy, mở ra.

      Trong bọc là cái hộp màu xanh khắc hoa văn tinh xảo. Mở hộp ra, bên trong đặt ngay ngắn mấy khối bạch ngọc hình vuông. Viên Phi Phi biết xem ngọc, nhưng nhìn ngọc thạch trắng sữa trong suốt cũng cảm thấy đẹp đẽ lung linh.

      "A? Đây là cái gì?"

      Bùi Vân thấp giọng : "Đây là mấy khối bạch ngọc ở núi Ngô."

      Viên Phi Phi lấy khối cầm trong tay. Bạch ngọc nhìn rất cứng, sờ vào lại thấy êm mượt, trơn bóng nhẵn mịn, xúc cảm thích vô cùng.

      Bùi Vân lén nhìn vẻ mặt Viên Phi Phi, giọng : "Ngươi, ngươi thích ?"

      Viên Phi Phi: "Cái này để làm gì?"

      Bùi Vân : "Bạch ngọc ở núi Ngô dùng để khắc con dấu rất tốt." Nó suy nghĩ chút rồi với Viên Phi Phi: "Đồng môn ở thư viện đều thích cái này..."

      "Hả?" Viên Phi Phi nghe ra gì đó, tròng mắt tà tà liếc qua. Bùi Vân vừa chạm ánh mắt nó liền lập tức cúi đầu. Viên Phi Phi tới trước mặt nó, : "Ngươi cho ta cái này để đặt cược?"

      Giọng của Bùi Vân hơi khẩn trương.

      "Ta biết ngươi thích ta nhúng tay vào, nhưng, nhưng ban đầu là ngươi giải vây cho ta, theo lý ta nên báo đáp ngươi mới phải."

      "Giải vây?" Tròng mắt Viên Phi Phi đảo vòng, : "Ngươi ngày đầu tiên ta ném đá?"

      Bùi Vân gật đầu.

      Viên Phi Phi khoanh tay, nhìn Bùi Vân, suy nghĩ cẩn thận hồi.

      Bùi Vân ngay cả thở mạnh cũng dám.

      Nửa ngày sau, Viên Phi Phi bỗng : "Cái này trị giá bao nhiêu tiền?"

      Bùi Vân hơi kinh ngạc ngẩng đầu, : "Vũ Bảo Các bán khối khoảng bảy mươi lượng." Bùi Vân sợ Viên Phi Phi chịu nhận, lại : "Có điều mấy khối này được khắc dấu ngọc nguyên chất, có thể trị giá nhiều như vậy."

      Ngón tay Viên Phi Phi linh hoạt. Cái hộp xoay vòng đầu ngón tay nó.

      "Bánh bao nhão, đây là ngươi tạ lễ?"

      Bùi Vân cúi đầu ừ tiếng.

      Viên Phi Phi gật đầu, cổ tay xoay cái chụp lấy cái hộp.

      "Được, ta nhận."

      Bùi Vân ngẩng đầu, trong ánh mắt ánh lên tia vui mừng.

      " ?"

      Viên Phi Phi: "Ừ."

      Bùi Vân: "Vậy tốt rồi... Ta vốn còn lo lắng..."

      Viên Phi Phi ném cái bọc , nhét cái hộp vào thắt lưng bên hông, vẫy tay với Bùi Vân, : "Ta đây."

      Bùi Vân mới được nửa câu, ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Ngươi..."

      Lúc thằng bé còn ngây người, Viên Phi Phi xa rồi, cơn gió lạnh truyền tới tiếng lanh lảnh của nó...

      "Lần sau theo người khác đừng có ăn mặc như vậy, khác gì cái bánh màn thầu trắng bóc, nhìn ra người..."

      "..."

      Bùi Vân cúi đầu nhìn chiếc áo bông màu ánh trăng của mình, lại đỏ mặt.

      mình đứng đó lúc, phía sau có người yên lặng tới, thấp giọng : "Công tử, trời tối rồi, phải về thôi."

      Bùi Vân ừ tiếng, xoay người rời .

      Viên Phi Phi kiếm được khoản lớn, tâm tình khoan khoái dễ chịu, về nhà cũng nhanh hơn so với ngày thường.

      Cho dù là vậy lúc về đến nhà cũng trễ, từ xa Viên Phi Phi nhìn thấy Trương Bình đứng trước cửa viện.

      nhanh đến: "Lão gia!"

      Trương Bình thấy nó, đặt tay lên đầu nó khẽ dùng lực. Viên Phi Phi ôm đầu kêu lên: "Ui da ui da, chỉ trễ chút, ông đừng giận mà!"

      Trương Bình vốn cũng tức giận. dẫn Viên Phi Phi vào phòng. Viên Phi Phi vừa vào nhìn thấy bàn bày đầy những vật be bé.

      bàn bày những món đồ chơi bằng sắt được đúc rất tinh xảo, có gấu có sói, còn có hình nhân theo đủ các tư thế. Khác với những tấm sắt lá lúc trước, những món đồ chơi này dùng nước thép đúc thành, cứng rắn chắc nịch, cầm trong tay thấy nặng trĩu.
      Tuy làm bằng sắt, nhưng bề mặt lại dùng dao cứng khắc rất nhiều đường vân. Cho dù là súc sinh như sói hổ, hay là hình nhân, đều đa dạng giống nhau, trông rất sống động.

      Viên Phi Phi nhào tới bàn, oa oa la lên.

      "Lão gia!"

      Trương Bình kéo nó qua, ra dấu vài cái với nó. Viên Phi Phi chỉ lo nhìn chằm chằm cái bàn, liếc mắt cái cũng thèm nhìn Trương Bình. Cuối cùng Trương Bình hết cách, cánh tay vung lên, đem toàn bộ đồ bàn để lên giường.

      Viên Phi Phi lại muốn bổ nhào lên giường.

      Trương Bình xách nó đến trước mặt, ra dấu cái lại dùng tay làm thế viết chữ, vừa chỉ chỉ giường, vừa chỉ chỉ bên ngoài.

      Viên Phi Phi trong nháy mắt hiểu ra.

      "Ông làm cho tôi để đặt cược ở thư viện?"

      Trương Bình gật đầu.

      "A..." Viên Phi Phi sờ sờ cằm, thầm nghĩ hôm nay là sao đây. Trước đó lâu nó còn phiền não biết gom góp thứ gì, hôm nay lại có nhiều đồ chơi tốt như vậy đưa tới cửa.

      Viên Phi Phi cười híp mắt nhìn Trương Bình: "Được được, cứ quyết định vậy !"

      Lúc này Trương Bình mới buông nó ra, chuẩn bị cơm nước.

      Viên Phi Phi nhảy lên giường, xếp đồ chơi thành hàng, tiếp đó lại móc cái hộp ra đặt ở cuối cùng. Sau đó nó ngồi thẳng lưng, híp mắt nhìn lượt.

      Nhìn hồi, nó cầm cái hộp ngọc lên.

      Dưới bóng đêm, đôi mắt của Viên Phi Phi lạnh như băng.

      "Bảy mươi lượng..." Nó giật giật khóe miệng: "Đủ mua được mấy chục mình."

      Nó xoay người xuống giường, mở cái rương gỗ trong góc phòng, để cái hộp ngọc dưới món tiền bán mình của nó.

      Ngồi vào bàn lần nữa vừa lúc Trương Bình bưng cơm tối lên.

      Viên Phi Phi đói bụng lắm rồi, bưng cái chén bắt đầu ăn.

      Bởi vì tâm tình của Viên Phi Phi tệ, ăn cơm xong, nó lấy giấy để lên bàn.

      "Lão gia, tôi viết chữ cho ông xem!"

      Trương Bình gật đầu.

      Tuy rằng lúc trước Viên Phi Phi thắng được ít mực, nhưng lúc ở nhà, bất kể là Trương Bình hay Viên Phi Phi đều thích dùng than để viết chữ. Mỗi lần viết xong tay đen sì hết cả.

      Trương Bình rót bình trà, cũng cần dùng tách hay chén, bàn tay to mở ra vừa bao hết cái bình. bên nhìn Viên Phi Phi viết chữ, bên nhàn rỗi uống trà.

      Viên Phi Phi viết mấy chữ, đưa mẩu than cho Trương Bình.

      "Lão gia, ông cũng viết !"

      Trương Bình nhận lấy, viết vài chữ giấy.

      Viên Phi Phi thò đầu qua nhìn, hơi méo miệng.

      "Lão gia, chữ ông viết khó nhìn quá."

      "..."

      Viên Phi Phi mở to hai mắt nhìn Trương Bình: "Ông nhìn ba chữ Viên Phi Phi này , dính hết vào nhau!"

      Trương Bình mỉm cười, hơi ngả ra phía sau chút, đúng bộ dáng thoải mái.

      Viên Phi Phi quay đầu, viết tên mình bên cạnh chữ của Trương Bình. Sau đó cầm lên, vẻ mặt tự đắc đưa cho Trương Bình xem.

      Trương Bình nhận lấy, lại viết thêm vài chữ bên dưới.

      Viên Phi Phi bước lại nhìn, nhận ra đó là những chữ gì.

      "...Tử, cái gì tử?" Viên Phi Phi lắc lắc đầu gối Trương Bình: "Lão gia, ông viết gì vậy?"

      Trương Bình tự mình uống trà, làm như nghe thấy.

      Viên Phi Phi nắm chặt tờ giấy, nhìn muốn thủng lỗ, nhưng biết là biết, cho dù nó nhìn thế nào cũng nhận ra được.

      "Lão gia, ông viết gì thế?" Viên Phi Phi vòng tới vòng lui xung quanh Trương Bình.

      "Viết gì vậy? Ông ra dấu để tôi đoán thử xem."

      Mặc kệ Viên Phi Phi như thế nào, Trương Bình vẫn trả lời. Sau đó Viên Phi Phi ầm ĩ mệt rồi, Trương Bình bế nó lên.

      Trong mộng, Viên Phi Phi cũng hỏi...

      Sáng sớm hôm sau, Viên Phi Phi vui vẻ chạy đến thư viện. Trương Bình bắt nó ăn sáng, nó tiện tay cầm nửa cái bánh màn thầu.

      " ăn nữa ăn nữa!"

      Trương Bình hết cách, chỉ xoay người đóng cửa nhốt Viên Phi Phi trong phòng.

      Ai ngờ Viên Phi Phi lẩn như cá chạch. Trương Bình vừa đóng cửa, nó liền mở cửa sổ, vèo cái chui ra ngoài.

      Sau khi thoát khỏi, nó còn đứng ngoài sân đắc ý reo lên.

      "Tưởng nhốt được mình à? Con lừa còn nhốt được mình! Ha ha~~"

      Nó nhanh chóng chạy . Phía sau, Trương Bình khoanh tay tựa vào cánh cửa, nhìn thân ảnh nho của Viên Phi Phi từ từ biến mất.

      Nắng ấm chiếu rọi khắp nơi.

      Sở dĩ Viên Phi Phi chạy nhanh như vậy, là vì sợ rằng nếu chậm quên mất.

      sai.

      Nó vẫn nhớ mấy chữ viết tối hôm qua.

      Đầu óc Viên Phi Phi linh lợi, toàn bộ chữ đều nhớ kỹ. Nó chạy đến thư viện còn chưa đến thời gian nhập học, học trò cũng nhiều.

      Có điều, người kia bao giờ cũng đến thư viện đầu tiên, sớm ngồi đệm học bài.

      Viên Phi Phi ngừng bước tiến thẳng đến.

      Bùi Vân lại càng hoảng sợ.

      "Ngươi, ngươi, sao hôm nay ngươi đến sớm như vậy?" Nhớ lại chuyện tối hôm qua, mặt Bùi Vân còn hơi ửng hồng.

      Thằng bé cũng ngờ mình có lá gan lớn như vậy, lại bám theo Viên Phi Phi. Nhưng mà tốt rồi, nó nhận đồ của mình.

      "Bánh bao nhão, viết cho ngươi mấy chữ, ngươi giúp ta đọc xem!" Viên Phi Phi lười mài mực, trực tiếp liếm ngón tay cái, viết lên bàn.

      Bùi Vân nhìn thấy sợ đến ngây người.

      "Sao ngươi, ngươi dùng miệng..."

      Viên Phi Phi thèm quản nó, tập trung viết xong chữ, sau đó vỗ bàn.

      "Nào, nhìn , mấy chữ này đọc thế nào?"

      Bùi Vân cúi đầu liếc mắt, lại giương mắt nhìn Viên Phi Phi.

      Viên Phi Phi: "Chữ gì hả?"

      Giọng Bùi Vân hơi thấp: "Ai với ngươi thế này?"

      Viên Phi Phi nhíu mày: "Liên quan gì tới ngươi, ngươi chỉ cần viết cái gì là được."

      Bùi Vân ồ tiếng.

      Viên Phi Phi đợi lúc, Bùi Vân còn chưa còn kiên nhẫn, nó đứng lên: "Ta hỏi Trương Ngọc."

      "Ta cho ngươi biết." Bùi Vân liền vội vàng kéo Viên Phi Phi.

      " ."

      Bùi Vân cúi đầu, ngập ngừng : "Viết là 'Tiểu nha đầu, ngươi, ngươi, ...'"

      Viên Phi Phi phải đưa lỗ tai đến sát miệng Bùi Vân mới nghe cái gì.

      Viên Phi Phi nhớ lại tối hôm qua, nó chê cười chữ của Trương Bình xấu xí. Khi đó Trương Bình tay cầm bình trà, dựa lưng vào tường lười nhác mỉm cười, viết xuống mấy chữ này...

      (Tiểu nha đầu, ngươi to gan.)

      Đột nhiên Viên Phi Phi cười ha ha đứng lên. Bùi Vân nhìn nó khó hiểu. Thằng bé biết vì sao Viên Phi Phi tự nhiên cười rộ lên.

      Thư viện vào đông yên tĩnh, tiếng cười của Viên Phi Phi vang vọng vô cùng.

      Hết chương 11.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :