Có gia đình nhỏ ở nơi xa - Twentine (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hennessy

      Hennessy Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      77
      Chương 3.

      Viên Phi Phi mở to hai mắt nhìn Trương Bình, phải nó hoảng sợ quá mức cần thiết, chẳng qua chỉ là làm chuyện xấu bị bắt quả tang mà thôi.

      Trương Bình tới bên cạnh Viên Phi Phi, khom lưng kéo nó từ dưới đất lên.

      "Lão gia!"

      Trương Bình lại dừng lát, khẽ lắc đầu. Viên Phi Phi phủi mông cái, : "Tôi rửa chén!"

      Nó sợ Trương Bình mắng nó siêng năng làm việc, tự mình chạy trước ra sân. Chờ đến lúc nó xắn tay áo lên mới đột nhiên nhớ ra... có khả năng mắng nó. thể . Viên Phi Phi buồn bực lại vụn trộm vui vẻ. ra bị câm cũng có chỗ tốt.

      Rửa xong, Viên Phi Phi lại có việc gì để làm. Nó cầm đĩa loanh quanh ở trong sân, lại dám nhìn trộm náo nhiệt trong phòng Trương Bình. Khi nó được bảy, tám vòng ngoài cửa viện có tiếng gõ cửa vang lên.

      "Ơ?" Viên Phi Phi hơi ngạc nhiên, nó chạy đến hỏi vọng ra ngoài cửa: "Ai đó?"

      Bên ngoài có giọng nam nhàng truyền tới: "Tiểu nha đầu, là ta."

      "Ân nhân!"

      Viên Phi Phi nghe được giọng của Hồng , hăng hái bừng bừng cà nhắc mở rộng cửa.

      Hồng hoàn toàn tỉnh rượu, thay đổi quần áo, cả người sảng khoái bội phần. Khi cửa mở lập tức trông thấy Viên Phi Phi, sửng sốt chút rồi khôi phục lại nụ cười, : "Nha đầu, sạch rồi."

      Viên Phi Phi cười hì hì.

      Hồng giơ tay vỗ đầu Viên Phi Phi, : "Lần sau nhớ hỏi ý chủ nhân rồi hãy mở cửa."

      Viên Phi Phi ừ tiếng.

      Trương Bình nghe thấy tiếng động, từ trong phòng bước ra. Hồng vung tay về phía , : "Trương Bình huynh đệ, lão ca tới thăm đệ!" Cơ thể Hồng cao lớn*, chào hỏi cũng mười phần phấn khởi, Trương Bình gật đầu với , đưa vào nhà trò chuyện.

      (*) Nguyên văn là Cao mã đại (高马大): Chỉ những người cao to như ngựa.

      Hồng hai bước, quay đầu với Viên Phi Phi: "Đứng ngốc ở đó làm gì, còn mau pha trà."

      Viên Phi Phi: "Được."

      Viên Phi Phi chạy xuống bếp nấu nước. Hồng bước lên trước, vỗ vai Trương Bình.

      "Nào nào, huynh đệ chúng ta vào nhà trò chuyện."

      Trương Bình cùng Hồng vào trong nhà. Hồng ngồi băng ghế dài, chà xát hai tay để làm ấm chút.

      "Trời là lạnh."

      Trương Bình gật đầu, cũng ngồi xuống.

      Hồng : "Trương Bình huynh đệ, lão ca..." dừng chút, lại : "Hôm qua lão ca say rượu, mua cho đệ tiểu nha hoàn, khiến đệ khó chịu chứ?"

      Trương Bình lắc đầu, sau đó suy nghĩ chút, ra dấu hai cái với .

      [Thân thế con bé đáng thương, huynh cứu nó cũng là vì lòng hảo tâm.]

      Hồng toát mồ hôi cả người, cười gượng hai tiếng, : "Đúng đúng, thân thế tiểu nha đầu này tội nghiệp, lưu nó lại coi như là tích đức." sợ Trương Bình hỏi nhiều nữa, vội vã chuyển hướng, : "Được rồi, con bé làm việc cũng mau lẹ, tuổi còn , có thể có nhiều chuyện còn chưa hiểu , đệ lưu ý chỉ điểm chút. Ta thấy con bé cũng thông minh, lanh lợi, hẳn là học rất nhanh."

      Đúng lúc này, Viên Phi Phi "thông minh, lanh lợi" mang trà vào phòng, ấm trà tay hãy còn tỏa ra làn khói trắng. Hồng vốn định đưa tay đỡ giúp, ai ngờ động tác của Trương Bình nhanh hơn, nhấc lấy ấm trà trong tay Viên Phi Phi. Mặt của Viên Phi Phi bị hơi nóng xông đỏ bừng, đôi mắt sáng vô cùng.

      "Lão gia, tôi pha trà rồi!"

      Trương Bình khựng lại, đặt ấm trà lên bàn, ra dấu với Hồng mấy cái. Viên Phi Phi nhìn bàn tay dày rộng của Trương Bình khua qua khoắng lại trong trung, khuôn mặt cũng theo động tác tay mà hiếm thấy có chút thay đổi. Nó hứng thú nhìn chằm chằm.

      Hồng gật đầu, quay lại với Viên Phi Phi: "Tiểu nha đầu, sau này ngươi đừng gọi đệ ấy như vậy."

      Viên Phi Phi: "Gọi ông ấy thế nào?"

      Hồng giải thích: "Đệ ấy ngươi đừng gọi đệ ấy là lão gia."

      Viên Phi Phi: "Vậy gọi là gì?"

      Hồng quay đầu nhìn Trương Bình. Trương Bình nhất thời cũng biết trả lời như thế nào.

      Viên Phi Phi linh cơ khẽ động.

      "Gọi là Trương Bình nhé."

      Hồng trừng mắt lườm nó: "Lễ phép chút!"

      Viên Phi Phi cúi đầu. Trương Bình kéo Hồng , lắc đầu, ý bảo sao cả.

      Rốt cuộc cuối cùng bọn họ cũng bàn bạc được kết quả nào khác.

      Hồng ngồi uống trà lúc chuẩn bị ra về.

      "Trương Bình huynh đệ, lão ca đây."

      Trương Bình đứng dậy tiễn. Hồng vừa vừa với : "Đệ nhớ chú trọng thân thể." Trương Bình gật đầu. Hồng tới cửa, phút cuối xoay người với Viên Phi Phi ở phía sau: "Ngươi hầu hạ chủ nhân cho tốt đấy."

      Viên Phi Phi gật mạnh đầu cái: "Được!"

      "Ha ha." Hồng bị khí thế hùng hổ của nó chọc cười, khoát tay rời .

      Trong sân chỉ còn lại Trương Bình và Viên Phi Phi.

      Viên Phi Phi ngẩng đầu, kêu thử tiếng...

      "Trương Bình?"

      Trương Bình cúi đầu nhìn nó. Viên Phi Phi lập tức dời ánh mắt chỗ khác. lát sau, Trương Bình vỗ vỗ bả vai của nó. Viên Phi Phi ngẩng đầu lên, thấy Trương Bình gật đầu với nó. Viên Phi Phi vui vẻ.

      "Tôi gọi ông là Trương Bình!"

      Trương Bình thấp giọng cười cười.

      Viên Phi Phi lại lần nữa nghĩ rằng, Trương Bình là người tốt.

      Sau đó Trương Bình quay vào phòng làm việc. Viên Phi Phi lại rảnh rỗi. Nó có việc gì làm, trong đầu liền tự nhiên nhớ tới Mã Bán Tiên. Vừa nãy Hồng cũng đem hai lượng bạc mua Viên Phi Phi giao cho nó. Trương Bình giúp nó đem bạc cất vào cái rương gỗ. Viên Phi Phi nghĩ phải ra ngoài chuyến, thể để xác của Mã Bán Tiên thối rửa được.

      tới căn phòng của Trương Bình, bám cánh cửa gọi vào trong: "Trương Bình."

      Trương Bình quay đầu lại.

      Viên Phi Phi : "Tôi có thể ra ngoài ?"

      Trương Bình nhìn nó, Viên Phi Phi : "Tôi thăm cha."

      Trương Bình gật đầu, làm thế tay hướng xuống dưới với nó. Viên Phi Phi nhìn thoáng qua, lập tức : "Ông muốn tôi trở về sớm chút đúng ?"

      Trương Bình lại gật đầu. Viên Phi Phi đoán đúng ý tứ của , hơi đắc ý, : " trở lại nhanh thôi!"

      Được Trương Bình cho phép, Viên Phi Phi chạy ra cửa, đường theo hướng ngoại thành.

      Thi thể Mã Bán Tiên để ở trong cái miếu cách ngoại thành nửa dặm. Viên Phi Phi còn nên cước bộ chậm, đến nơi cũng phải mất canh giờ.

      vào ngôi miếu đổ nát, liếc mắt liền phát đống cỏ khô chất trong góc bị động tới. Viên Phi Phi bước tới, xốc mớ cỏ khô lên.

      "Ôi!?" Quả nhiên thấy thi thể đâu.

      Trong lòng Viên Phi Phi lạnh nửa, thầm mắng bản thân vô dụng, có cỗ thi thể cũng giấu nổi. lúc nó ủ rũ, ngoài miếu truyền đến tiếng người. Viên Phi Phi quay đầu, thấy hai người từ bên ngoài tới, nam tử trung niên dẫn theo nam đồng.

      Vốn bọn họ chuyện về vấn đề gì đó, kết quả khi vào trong miếu lại thấy tiểu nương gầy yếu đứng chính giữa, hung dữ nhìn bọn họ chằm chằm.

      Nam tử trung niên kia sửng sốt, ngay sau đó liền nở nụ cười với Viên Phi Phi, : "Lúc ngôi miếu hoang, bây giờ liền mọc ra ."

      Đứa bé bên cạnh nam tử có chút tò mò nhìn Viên Phi Phi. Cả người nó mặc quần áo màu trắng, khuôn mặt hơi mũm mĩm trắng trẻo, bóng loáng. Nó hỏi Viên Phi Phi: "Ngươi là ai, tại sao lại ở chỗ này, có phải lạc đường ?"

      Giọng của nam đồng thanh thúy trong trẻo, rất dễ nghe. Nhưng Viên Phi Phi nghĩ nhiều như vậy, nó gắt gao nhìn chằm chằm hai người trước mặt, hung dữ : "Con lừa xấu xa kia đâu?"

      Hai người bị nó tra hỏi mà ngây ra, nam tử trung niên lấy lại tinh thần, : "Con lừa xấu xa? Con lừa xấu xa nào?"

      Mắt Viên Phi Phi trừng lớn lên tơ đỏ. Nó giơ mạnh tay lên chỉ vào đống cỏ khô, hét lớn: "Con lừa xấu xa đâu? Các người đem ông ta đâu rồi?"

      Nam tử trung niên nhìn sang hướng nó chỉ, thấy đống cỏ khô chớp mắt cái, thần sắc lộ ra vẻ bừng tỉnh.

      "Ngươi là , ở đó..." còn chưa dứt lời, Viên Phi Phi vọt tới trước mặt, túm lấy quần áo của .

      "Quả nhiên là các ngươi! Người đâu!? Mau trả người lại cho ta!"

      Nó dùng hết sức lực mà kéo. Nam tử kia bị nó lôi cho hết ngã trái lại nghiêng phải, kêu to ai ui, ai ui. Nam đồng thấy thế vội vàng đưa tay muốn kéo Viên Phi Phi ra.

      "Ngươi làm cái gì vậy? Mau buông tiên sinh ra."

      Tuy nó là cậu bé, nhưng sức lực của nó so với Viên Phi Phi vẫn bằng, tiếng lập tức bị Viên Phi Phi bỏ qua. Viên Phi Phi từ đầu đến cuối căn bản là thèm nhìn đến nó.

      "Trả con lừa kia cho ta! Trả cho ta!"

      Nam tử trung niên suy cho cùng vẫn là người lớn, thoáng cái đứng vững. nắm cổ tay Viên Phi Phi, cho nó cử động nữa. Tay Viên Phi Phi bị nắm chặt, liền đá cước.

      "Trả người cho ta!"

      "Ui da!" Nam tử bị đá trúng, trong chớp mắt áo trắng in dấu chân. hơi giận, : "Tiểu nha đầu, nếu ngươi ngoan ngoãn đứng ngay ngắn, đừng trách ta động thủ."

      ra tay dùng sức, muốn làm cho Viên Phi Phi tỉnh táo lại. Viên Phi Phi cũng cảm thấy cổ tay đau nhói, nhưng nó quan tâm, vẫn la hét, quẫy đạp loạn xạ.

      "Người được tiên sinh an táng rồi!"

      Rốt cuộc Viên Phi Phi cũng nghe thấy giọng của nam đồng. Nó ngừng chân, quay đầu nhìn cậu bé chằm chằm.

      "Ngươi cái gì?"

      Giọng của nó bởi vì vừa mới la hét mà khàn khàn lại dữ tợn, khóe mắt hồng hồng sắc bén, thần sắc giống như chim ưng nhìn thấu lòng người.

      Nam đồng kia bị nó dọa sợ, rốt cuộc khóc to.

      Viên Phi Phi trợn mắt há mồm mà nhìn nó.

      Nam tử trung niên thấy Viên Phi Phi tỉnh táo lại nên buông tay ra, quay đầu dỗ dành nam đồng.

      "Bùi nhi ngoan, đừng khóc."

      "Tiên, tiên sinh..."

      "Ha ha ha ha~~!" Nam tử trung niên còn dỗ nam đồng, Viên Phi Phi đứng bên giống như trông thấy chuyện gì buồn cười, đứng đó cười ha hả.

      Viên Phi Phi chỉ vào nam đồng : "Đúng là có tiền đồ! Còn khóc."

      mặt nam đồng nghẹn đến đỏ bừng, thế nhưng lại từ từ nín khóc, chỉ còn từng tiếng nức nở vang trong ngôi miếu hoang đổ nát. Nam tử trung niên bị dày vò đến nhức đầu, vỗ vỗ vai nam đồng, : " khóc mới ngoan, khóc mới ngoan."

      Nam đồng ngẩng đầu, giương mắt nhìn nam tử, : "Tiên sinh, học trò... học trò hổ thẹn..."

      Viên Phi Phi ngắt lời nó: "Mới vừa rồi ngươi an táng là thế nào?"

      Nam đồng giống như tức giận, quay đầu để ý đến Viên Phi Phi. Nam tử trung niên quay lại với Viên Phi Phi: "Bé , người đó là thân nhân của ngươi sao?"

      Viên Phi Phi: "Đại ca của ta."

      Nam tử trung niên trợn to hai mắt.

      Viên Phi Phi lập tức sửa lời : "Cha ta."

      "..."

      Nam tử trung niên vui vẻ, với Viên Phi Phi: "Ta và Bùi Vân biết, tự ý di dời thi thể người thân của ngươi, mong thứ tội."

      Viên Phi Phi: "Các ngươi làm gì ông ta?"

      Nam tử trung niên : "Chúng ta cũng là trong lúc vô tình phát ra , đành lòng thấy người phơi thây nơi hoang dã, nên mới đem an táng."

      Viên Phi Phi: "Các ngươi chôn con lừa rồi?"

      "Con lừa?"

      Viên Phi Phi: "Cha ta!"

      Bên này còn chưa hết, nam đồng kia giống như thể nhịn được nữa, nó hét với Viên Phi Phi: "Ngươi còn ông ấy là cha ngươi. Làm gì có người nào gọi cha mình như vậy, ngươi ràng dối."

      "Hử ~~~?"

      Viên Phi Phi hai lời, trực tiếp nhặt nắm đất, dùng sức ném qua.

      Nam đồng bất ngờ kịp đề phòng, thoáng cái quần áo đầu tóc sạch dính đầy đất bẩn.

      Sau giây phút yên lặng ngắn ngủi, oa tiếng, nó lại khóc.

      Hết chương 3.

      Lời editor:

      1. Edit tới chương này mới phát mình có hai lỗi edit trầm trọng. Thứ nhất tên thành nơi Trương Bình ở là Kỳ Thủy thành, chứ phải là Thủy thành. Thứ hai, "哑巴" được QT dịch hẳn ra là câm điếc, nên ban đầu mình rất thắc mắc là tại sao nam9 có thể nghe mà lại bị gọi là câm điếc. Sau thời gian ngâm cứu mới biết từ "巴" trong cụm này có nghĩa, mình search "哑巴" chỉ được kết quả là để chỉ người chuyện được mà thôi. Chân thành cáo lỗi và mình sửa cả những chương post.
      2. Nữ 9 của chúng ta bộc lộ bản chất ngay từ bé~~~
      Last edited: 28/1/15
      linhdiep17, simtim, Nhiên Nhiên2 others thích bài này.

    2. Hennessy

      Hennessy Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      77
      Chương 4

      Nam đồng vừa khóc, vẻ mặt của Viên Phi Phi giống như là xem náo nhiệt.

      Nam tử trung niên vừa nghe thấy tiếng khóc liền đau đầu, cúi người xuống, cực kỳ dỗ dành: "Bùi nhi đừng khóc, đừng khóc mà." dỗ nửa ngày, nam đồng vẫn nín khóc. Nam tử trung niên khỏi nổi lên oán giận với Viên Phi Phi.

      "Đứa bé này, sao ngươi lại thô lỗ như vậy, mới mấy câu động thủ hai lần."

      Mặt Viên Phi Phi đổi sắc, : "Tự bản thân thích khóc lóc lại trách người khác. là kỳ lạ."

      Nam đồng giống như khóc đến nhập thần, nhưng ngay khi Viên Phi Phi xong lập tức ngẩng đầu... trợn hai mắt nhìn nó. Ánh mắt thằng bé hồng hồng, khuôn mặt bởi vì dính đầy đất cát mà thành vệt trắng vệt đen.

      "Tại sao ngươi lại lý lẽ như vậy. ràng là do ngươi đánh, lại còn trách ta!"

      Nam đồng vừa khóc nên giọng hơi khàn khàn. ràng nó phẫn nộ đến cực điểm, nhưng thanh vẫn cao bao nhiêu.

      Viên Phi Phi muốn để ý đến nó, quay lại với nam tử trung niên: "Ông chôn con lừa ở đâu?"

      Nam tử trung niên : "Ở núi, ngươi theo ta."

      Viên Phi Phi theo nam tử trung niên ra ngoài miếu, lên núi. Nó vừa vừa nhíu mày, nhìn chòng chọc nam đồng còn thút thít bên cạnh, ghét bỏ : "Ngươi theo làm gì?"

      Nam đồng nhìn nó, quật cường : "Đương nhiên là ta phải theo tiên sinh."

      Viên Phi Phi trêu chọc : "Ở lại trong miếu khóc hơn."

      Nam đồng vừa tức vừa tủi thân, nhưng mà nó lại Viên Phi Phi, chỉ có thể cúi đầu tức giận với bản thân.

      Nam tử trung niên ở phía trước, nghe đoạn đối thoại phía sau hơi buồn cười. cảm thấy đến lúc Bùi Vân lại muốn khóc vội vàng chuyển hướng câu chuyện, với Viên Phi Phi: "Bé , ngươi cũng là người thành Kỳ Thủy?"

      Viên Phi Phi: " phải."

      Nó theo Mã Bán Tiên phiêu bạt khắp nơi, căn bản là có trú ngụ lại. Thế nhưng... Viên Phi Phi suy nghĩ chút, lại : "Bây giờ ta ở thành Kỳ Thủy."

      Nam tử trung niên gật đầu.

      Trong lúc chuyện, bọn họ đến nơi. Trong rừng hiếm có mảnh đất trống bằng phẳng như vậy, xung quanh lặng yên tiếng động, cành khô lá rụng đầy mặt đất, giẫm lên là êm. bãi đất trống có mô đất vuông vức, giống những chỗ khác. Viên Phi Phi tới, ngồi xổm xuống trước mô đất đó.

      Đất mới đắp, xung quanh sạch , có thể nhìn ra người mai táng thi thể cũng là hết lòng.

      "Tựa sơn kề thủy, lại yên ắng tĩnh mịch, đây là nơi tốt để thu xếp." Nam tử trung niên chậm rãi.

      Viên Phi Phi ừ tiếng. Nó vẫn ngồi xổm đứng dậy. Truy điệu thân nhân, người ngoài cũng tiện quấy rầy, nam tử trung niên vỗ vai Bùi Vân, bước ra xa. Bùi Vân kéo tay nam tử, mới mấy bước nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua.

      Sắc trời dần tối, Viên Phi Phi ngồi chồm hổm ở trong rừng, bóng lưng giống như muốn cùng núi rừng hòa làm thể, nhìn thế nào cũng ra nỗi hiu quạnh khó tả. Bùi Vân buông tay nam tử trung niên, chạy trở lại mấy bước.

      Nam tử trung niên sủng sốt, dừng chân lại nhìn nó.

      Bùi Vân đứng ở phía sau Viên Phi Phi, giọng : "Người chết thể sống lại, chỉ có giữ cho bản thân khỏe mạnh bình an cả đời, mới là niềm an ủi tốt nhất đối với người khuất. Ngươi... ngươi đừng buồn nữa."

      Viên Phi Phi cúi đầu tự hỏi có nên đào mộ phần này lên hay . Dù sao mình hao tâm tổn trí cố gắng bán mình, chính là vì muốn chuẩn bị cho Mã Bán Tiên cỗ quan tài. Bây giờ ông ta duyên cớ bị đem chôn như thế, vậy chẳng khác nào mình bán là công toi.

      Nó suy nghĩ đến nhập thần, chú ý có người ở phía sau. Bùi Vân bất thình lình câu quả là dọa nó giật bắn mình. Viên Phi Phi nghiêng đầu qua, thấy vẻ mặt Bùi Vân tràn ngập bi thương đứng sau lưng nó. Thằng bé là xuất phát từ đáy lòng, vì Viên Phi Phi mà lo lắng, nhưng bởi vì lúc nãy khóc lóc thê thảm, mặt lại bẩn, cộng thêm Bùi Vân hơi mũm mĩm, khuôn mặt mềm mềm, tổng thể trông giống như con mèo đốm hoa ăn được cá, rất buồn cười.

      Viên Phi Phi hoàn toàn cho nó mặt mũi mà cười rộ lên.

      Trong chớp mắt lúc Viên Phi Phi quay lại, Bùi Vân cảm thấy ổn. mặt con bé làm gì có vẻ khổ sở, vừa nhìn thấy mặt mình lại càng cười nhạo cách trắng trợn. Khuôn mặt Bùi Vân lại nóng đến đỏ bừng lên.

      "Ngươi, ngươi!" Bùi Vân biết vậy chẳng làm. Nó tức giận đến nỗi viền mắt lại phiếm hồng.

      Viên Phi Phi cười : "Ta, ta thế nào."

      Bùi Vân nhịn hồi lâu, rốt cục há miệng, giọng run rẩy hét lớn câu ~~~

      "Ngươi vô sỉ!"

      Bình sinh nó chưa từng mắng chửi người khác. Số lần lớn tiếng như vậy cũng ít ỏi. Hôm nay bị Viên Phi Phi bức ép như thế, tức giận đến nỗi vừa mắng vừa khóc. Nó muốn để cho Viên Phi Phi chế giễu, quay đầu bỏ chạy. Lúc chạy ngang qua nam tử trung niên cũng ngừng lại.

      Nam tử kia hơi buồn cười nhìn bóng lưng của nó: "Bùi nhi, Bùi nhi chậm chút." cũng bước nhanh đuổi theo.

      Viên Phi Phi nhìn hai người biến mất ở rừng cây, lại quay đầu, nhìn chằm chằm nấm mồ.

      "Quên ." Viên Phi Phi thấp giọng : "Tôi giày vò ông nữa."

      Nó giơ tay vỗ vỗ lên đất. Mô đất* phát ra tiếng động thanh thúy mà sầu muộn, giống như là đáp lại lời của nó.

      (*) Nguyên văn Thổ bao (土包): Gò đất ; ụ đất nhô lên cao hơn so với mặt đất.

      lát sau, Viên Phi Phi : "Tôi đây, sau này quay lại thăm ông."

      Lại hồi lâu, lúc Viên Phi Phi trở về trời tối hẳn.

      Nó ngáp cái, về hướng phố nam. Chưa được mấy bước, dư quang** bỗng quét qua bóng người, hù nó giật mình.

      (**) Theo mình hiểu đại khái dư quang là hình ảnh nhìn thấy khi ánh mắt lướt qua, phải nhìn trực tiếp, mình tìm được từ thuần Việt nên để vậy.

      Cái này cũng thể trách nó. Bởi vì trời tối đen, người qua kẻ lại rất thưa thớt, cái bóng người đứng bên đường nhìn giống như là Quỷ Hồn, hết sức dọa người***.

      (***) Nguyên văn Sấm nhân (渗人): Theo mình tra zditc.net từ này có nghĩa là người khiến cho người khác sợ hãi.

      Viên Phi Phi hết sức cẩn thận*' tính toán lộ trình chạy trốn, kết quả mới vừa bước vài bước, lại hoảng sợ phát cái bóng kia về phía mình.

      (*') Nguyên văn Tiểu tâm dực dực (小心翼翼): Dùng để chỉ hành động hết sức cẩn thận, dám có chút sơ sẩy.

      "Ngươi ngươi ngươi..." Viên Phi Phi run rẩy chỉ vào , " trong tháng giêng, các vị thần tiên còn chưa đâu! Ngươi đừng đuổi..."

      Đột nhiên, Viên Phi Phi ngậm miệng được gì. Bởi vì nó phát bóng người kia chính là chủ nhân của nó...Trương Bình.

      "Trương Trương Trương..." Viên Phi Phi ngẩng đầu nhìn người trước mặt. Trương Bình mặc dù thành lời, thế nhưng Viên Phi Phi dựa vào đôi lông mày nhíu chặt mà cảm nhận được cơn giận của .

      Viên Phi Phi chột dạ.

      Trương Bình đứng ở trước mặt nó. Viên Phi Phi chỉ cao đến thắt lưng của , nó cúi đầu, dám nhìn . Trương Bình nâng bả vai nó lên, nhìn thẳng vào mắt nó, tay kia ra dấu trong trung.

      Trước kia Viên Phi Phi có trông thấy điệu bộ của Trương Bình. Đó là lúc ở cùng Hồng . Khi đó động tác của Trương Bình nhanh chậm, nó còn có thể tinh tường nhìn thấy khớp xương ràng, ngón tay thon dài của . So ra mới , hôm nay động tác của Trương Bình có vẻ nôn nóng chút.

      Viên Phi Phi đoán rằng hay là cảm thấy mình ở bên ngoài lâu quá, làm trễ nãi công việc, tính tình mới nóng nảy. Nó : "Tôi về trễ, lần sau như vậy nữa."

      Trương Bình nghe xong, động tác tay chậm lại, nhưng vẫn ngừng hẳn. Giống như cho rằng mình nhất định phải đem "những điều muốn " ra hết mới được.

      Viên Phi Phi có phần nhịn được.

      " phải chỉ trễ lúc thôi sao, để lỡ bao nhiêu công việc, lúc về tôi làm tất được hả."

      Trương Bình dừng lại. kinh ngạc nhìn Viên Phi Phi, sau đó khoát khoát tay, lại ra dấu.

      Lông mày Viên Phi Phi nhíu lại.

      "Ông đừng khoa tay múa chân với tôi. Tôi nhìn hiểu!"

      Tay của Trương Bình cứ vậy mà đông cứng giữa trung.

      Nơi đây ban đêm trời đông giá rét, tĩnh lặng này vừa bất ngờ lại vừa tự nhiên như vậy.

      Viên Phi Phi vừa thốt ra, phút chốc cảm thấy hối hận. Nó len lén nhìn Trương Bình, muốn xin lỗi, nhưng chưa kịp mở miệng Trương Bình lắc đầu. Tay kéo kéo quần áo bay theo gió, xoay người về. Trong chốc Trương Bình quay người, Viên Phi Phi ràng nghe thở dài tiếng.

      Tiếng thở dài đó rất , rất yếu, cũng vô cùng bất lực.

      Viên Phi Phi thẫn thờ trở lại xưởng chế tác, thẫn thờ vào phòng, thẫn thờ ngồi vào bàn. Nó vẫn muốn tìm cơ hội gì đó với Trương Bình. Thế nhưng tiếng thở dài sau cùng của lại chặn ngay miệng Viên Phi Phi, làm cho nó nên lời.

      lời nào. Trương Bình càng thể nào mở miệng. Hai người cứ im lặng như vậy ăn cơm. Cơm nước hơi nguội lạnh, Viên Phi Phi nhai rau mà chẳng cảm giác được mùi vị gì cả. Trương Bình trông như chẳng có chuyện gì xảy ra, vẫn ăn cơm cách điềm tĩnh, thỉnh thoảng còn gắp rau cho Viên Phi Phi.

      Ăn cơm xong, Trương Bình nhìn Viên Phi Phi, chỉ chỉ cái giường.

      Viên Phi Phi hiểu ý : "Ông muốn tôi ngủ?"

      Trương Bình gật đầu.

      Viên Phi Phi : "Tôi còn chưa làm việc."

      Trương Bình đứng dậy đem chăn trải ra xong, lại vỗ vỗ lên giường. Viên Phi Phi lớn tiếng : "Ông để tôi làm xong việc, rồi tôi ngủ."

      Trương Bình xoay người, hơi bất đắc dĩ nhìn nó.

      Tính bướng bỉnh của Viên Phi Phi lại nổi lên. phải là làm việc, Trương Bình lại có cách nào giải thích ràng với nó. Hai người cứ đứng đó giằng co. Viên Phi Phi...

      Rốt cuộc Viên Phi Phi cũng buồn ngủ.

      Hôm nay đường xa như vậy, nó quá mệt mỏi. Tối muộn còn cùng Trương Bình tranh luận, mí mắt cứ muốn sụp xuống. Về sau nó căn bản là nhớ mình cái gì, chỉ mơ hồ cảm thấy có bàn tay to, ôm lấy nó. Sau đó, nó chìm vào giấc ngủ.

      Trương Bình thu xếp xong cho Viên Phi Phi, đúng lúc ngọn đèn vừa cháy hết, gian nhà thoáng cái tối om.

      Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, Trương Bình ngồi ở bên giường ngây ngẩn lúc.

      Vừa nãy, thời gian tranh cãi khoảng gần nén nhang. Trương Bình thể chuyện, người thân bạn bè lại ít. Thường ngày chỉ có mình sống ở xưởng chế tác. Ngoại trừ tiếng động tạo thành lúc làm việc, trong thời gian dài như vậy ít khi nghe loại thanh nào khác. cảm thấy trong lỗ tai bây giờ vẫn còn quanh quẩn tiếng ríu rít*'' của Viên Phi Phi.

      (*'') Nguyên văn Kỷ kỷ tra tra (叽叽喳喳): Chỉ giọng , thanh hỗn độn, liên tục.

      ngồi ở bên giường, hòa hoãn hồi, sau đó đứng dậy sang phòng bên. Chỉ chốc lát, trong sân truyền đến thanh mài giũa bình ổn lại tỉ mẩn.

      Viên Phi Phi ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao. Nó thỏa mãn từ trong chăn chui ra, hiển nhiên trong phòng có ai. Viên Phi Phi ngáp cái, lại dụi dụi hai mắt, mơ mơ màng màng mặc quần áo, mang giày bước ra cửa.

      Nó quen đường biết lối tới tây phòng.

      "Trương Bình!"

      Quả nhiên Trương Bình ở trong phòng. Viên Phi Phi chà xát hai tay, : "Có gì cần sai bảo ?"

      Trương Bình lắc đầu.

      Viên Phi Phi lại rảnh rỗi. Có đôi khi Viên Phi Phi nghĩ Trương Bình về cơ bản chẳng giống ông chủ. Nó đầy cõi lòng nhiệt huyết muốn giúp làm việc, nhưng mãi cho nó làm gì cả.

      Hôm đó, Viên Phi Phi lại chạy ra ngoài chơi. Thế nhưng lần này nó rút ra được bài học, cũng chạy quá xa, chỉ tìm mấy đứa ăn mày trong thành. Trước kia nó cùng Mã Bán Tiên đến thành Kỳ Thủy liều mạng kiếm ăn chỉ gặp qua bọn chúng, hôm nay gặp lại mặt mày rạng rỡ, mấy đứa ăn mày suýt nữa nhận ra nó.

      "Ngươi phải theo Mã Bán Tiên sao, thế nào lại có mình, Mã Bán Tiên đâu?"

      Viên Phi Phi theo bọn chúng đến ngồi xổm với nhau ở góc tường, thuận miệng : "Chết rồi."

      Đám ăn mày ồ tiếng.

      Viên Phi Phi lại : "Ta được người ta mua làm nha hoàn." Nó hơi đắc ý : "Bán được hai lượng bạc đó!"

      Còn hơn kiện Mã Bán Tiên chết, ràng chuyện Viên Phi Phi được mua với giá hai lượng bạc mới là tình trọng yếu mà.

      "Cái gì cái gì, hai lượng!?"

      "Oa, ngươi trị giá nhiều tiền như vậy hả!"

      "Nhà nào mua ngươi làm nha hoàn là xui xẻo."

      Viên Phi Phi cầm cái chén bể đất đánh lên đầu đứa ăn mày nhất ngồi bên cạnh.

      "Ta nhổ vào! bậy lần nữa ta xé nát cái miệng của ngươi!"

      Đám ăn mày đều biết nó hung dữ, dám tranh chấp với nó.

      Viên Phi Phi hừ tiếng : "Bán hai lượng ta còn chê ít đấy."

      đứa nhìn nó, hỏi: "Lão gia nhà ngươi là ai, ta biết hết người trong thành Kỳ Thủy này, ra nghe chút ."

      Viên Phi Phi : "Lão gia tên là Trương Bình, ở cuối phố nam."

      Tên ăn mày nhớ ra là ai rất nhanh, tỏ vẻ hiểu kêu lên: " ra là Trương câm, ta còn tưởng là ai mua ngươi." Nó có chút trêu tức liếc liếc Viên Phi Phi, : "Trương câm ngậm bồ hòn làm ngọt, ha ha."

      Viên Phi Phi cực kỳ tức giận ngược lại hóa bình tĩnh. Mắt nó lạnh lùng nhìn tên ăn mày, thằng nhóc bị nó nhìn chằm chằm tóc gáy đều dựng cả lên.

      "Ta, ta giỡn thôi."

      Viên Phi Phi vẫn nhìn nó chòng chọc như cũ.

      Mấy đứa ăn mày dồn thành cục, tận lực tránh xa Viên Phi Phi.

      Viên Phi Phi : "Ngươi biết lão gia nhà ta?"

      Tên ăn mày ngồi xổm ở trong góc, gật đầu : "Tất cả gia đình cư ngụ tại thành Kỳ Thủy ta đều biết."

      Viên Phi Phi lại : "Vậy ngươi có biết vì sao ông ấy thể chuyện ?" Nó ngồi chồm hổm nhích về trước hai bước, tên ăn mày lùi về phía sau theo bản năng lại bị Viên Phi Phi túm kéo lại.

      "Nếu ngươi có thể cho ta biết nguyên nhân, ta tạm tha cho ngươi lần này."

      Tên ăn mày rụt cổ nhìn nó, thận trọng : "Chỉ là nghe ..."

      Viên Phi Phi: "Nghe cũng !"

      Tên ăn mày ra những chuyện bát quái, nó có chút hưng phấn xích lại gần Viên Phi Phi, : "Ta nghe người ta , Trương câm..."

      Chưa xong, Viên Phi Phi đánh lên đầu nó cái. Tên ăn mày ôm đầu ai ui tiếng. Viên Phi Phi nhìn nó chằm chằm: " được gọi ông ấy là Trương câm!"

      Tên ăn mày : "Được được, lão gia nhà ngươi, ta gọi là lão gia nhà ngươi."

      Viên Phi Phi: " tiếp."

      Tên ăn mày giọng với nó: "Ta nghe , lão gia nhà ngươi là bị người ta cắt lưỡi..."


      Hết chương 4.


      Lời edior:


      Nữ 9 nhà ta rất có dáng lão đại, chỉ có mình ta được ăn hiếp chứ người ngoài biết tay.
      Bùi Vân đáng , biết sau này còn gặp lại =v=
      linhdiep17, simtim, Nhiên Nhiên2 others thích bài này.

    3. Hennessy

      Hennessy Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      77
      Chương 5

      "Cái gì?" Viên Phi Phi kinh hãi, "Ngay cả lưỡi cũng có!?"

      Tên ăn mày chép chép miệng, : "Ta nghe vậy."

      Viên Phi Phi: "Ngươi nghe ai ?"

      Tên ăn mày: "Gã chốc đầu."

      Viên Phi Phi biết gã chốc đầu này. Ngày đầu tiên nó theo Mã Bán Tiên đến thành Kỳ Thủy có gặp qua . Mã Bán Tiên với nó, cái này gọi là ra mắt lão đại*.

      (*) Nguyên văn Bái địa thử (拜地鼠): Nôm na là gặp mặt hành lễ với trùm địa phương. Thử nghĩa là con chuột.

      "Phi nha đầu, ngươi phải biết rằng trong mỗi tòa thành đều có những xó xỉnh tối tăm, u ám. Những nơi đó che đậy vô số chuyện bẩn thỉu, cũng cất giấu rất nhiều bí mật. Như hai người chúng ta, nếu muốn nhập bọn, phải chui vào những nơi như thế.”

      Lúc đó Viên Phi Phi tập trung tinh thần mà gặm quả dại, chỉ tùy tiện gật đầu.

      Nơi bọn họ gặp gã chốc đầu là bãi tha ma ở ngoại thành. Mùi vị cần nhiều, Viên Phi Phi nhìn gã chốc đầu..., thẹn với cái tên của mình, cả người trưởng thành toàn là mụn nhọt chảy mủ, căn bản là nhìn được tướng mạo.

      Gã chốc đầu chú ý đến ánh mắt của Viên Phi Phi. quay đầu, hai con mắt của nhìn chằm chằm Viên Phi Phi, nhếch mép.

      Viên Phi Phi giật giật khóe miệng.

      Giọng của gã chốc đầu rất trầm, cũng rất khàn. nhìn Viên Phi Phi, : "Tiểu nương tử, ngươi có sợ ta ?"

      Viên Phi Phi: "Gọi ai là nương tử!"

      Gã chốc đầu cười ha hả, giơ tay muốn sờ nó cái. Mã Bán Tiên ngăn cản , với Viên Phi Phi: "Phi nha đầu, ngươi sang bên kia trước ."

      Viên Phi Phi nghe lời đứng chơi ở bên. Về sau nó cũng biết Mã Bán Tiên và gã chốc đầu gì.

      Viên Phi Phi suy nghĩ chút, với tên ăn mày: "Ngươi còn biết gì nữa, cho ta nghe thêm chút."

      Tên ăn mày ngồi chồm hổm dưới đất, bàn tay bẩn thỉu nghịch cái chén bể trước mặt, : "Ta cũng biết nhiều lắm. Gã chốc đầu hết sức kín kẽ. Hôm đó uống nhiều rồi mới với chúng ta ít chuyện trong thành."

      Viên Phi Phi: "Lúc đó những gì?"

      Tên ăn mày lé mắt nhìn nó cái, : " nhớ được."

      Viên Phi Phi vội la lên: "Sao nhớ được chứ!"

      Tên ăn mày vô lại giương mắt ngồi chồm hổm dưới đất: " nhớ được nhớ được chứ sao."

      Viên Phi Phi quan sát nó lúc, bỗng nhiên : "Ngươi là trách lúc nãy ta đánh ngươi đúng ?"

      Tên ăn mày lầm bầm tiếng.

      Viên Phi Phi nắm cổ tay của nó, hơi chần chừ chút rồi đứng lên: "Ngươi theo ta."

      "Làm gì vậy làm gì vậy!" Tên ăn mày đột nhiên bị nó kéo cái, dưới chân vững suýt nữa quỳ sụp xuống. Viên Phi Phi dùng sức kéo lên, lôi nó qua: "Ngươi theo ta! Nhanh lên chút!"

      Mấy đứa ăn mày còn lại ngó lom lom. Tên ăn mày bị Viên Phi Phi lôi kéo vào trong góc. Viên Phi Phi thò đầu nhìn thoáng xung quanh, xem xem có đứa ăn mày nào , lúc này mới thả tay ra.

      Tên ăn mày cả giận : "Ngươi làm gì vậy?"

      Viên Phi Phi trả lời, len lén lấy từ trong ngực ra thứ gì đó, nắm ở trong tay. Nó ngẩng đầu với tên ăn mày: "Ngươi tên gì?"

      Tên ăn mày nhăn mặt, : "Tên gì là sao?"

      Viên Phi Phi: "Đần! Hỏi tên của ngươi là gì?"

      Tên ăn mày: "Chúng ta làm gì có tên."

      Viên Phi Phi quay mặt ra ngoài bĩu bĩu môi, : "Vậy bọn chúng gọi ngươi thế nào?"

      Tên ăn mày: "À, Cẩu Bát."

      "Cẩu Bát?" Viên Phi Phi trợn to hai mắt, "Tên gì kỳ cục vậy."

      Cẩu Bát bĩu môi cái: " vốn là gọi đại thôi mà."

      Viên Phi Phi gật đầu, cầm thứ nắm trong tay đưa qua đưa lại trước mặt Cẩu Bát. Cẩu Bát nhìn kỹ, đó là que kẹo đường có hình châu chấu.

      "A?" Hai mắt Cẩu Bát sáng rực lên.

      Viên Phi Phi đắc ý : "Muốn ? Của Điền Tố phường đấy, ngửi cái xem có thơm nào." Nó đặc biệt cầm que kẹo ve vãn trước mặt Cẩu Bát. Thằng nhóc sáp đến gần chút Viên Phi Phi lại thu que kẹo về.

      "Thế nào, ngươi kể ta nghe chuyện của Trương Bình, ta cho ngươi que kẹo này."

      Cẩu Bát nuốt nước bọt đánh ực. Điền Tố phường thành Kỳ Thủy là tửu lâu nổi danh, làm bánh kẹo chỉ có bộ phận . Dĩ nhiên bọn ăn mày này cũng chỉ được nghe mà thôi. Bây giờ ngửi thấy mùi kẹo, tất nhiên là cái gì thằng nhóc cũng bằng lòng ra.

      Có điều Cẩu Bát cũng muốn bị Viên Phi Phi dắt mũi như thế. Nó giả bộ vòng vo, ngoảnh đầu : "Ngươi, ngươi ăn trộm kẹo ở đâu vậy?"

      Viên Phi Phi cả giận : "Ta ăn trộm mẹ nhà ngươi! Đây là ta tự mua."

      Cẩu Bát khinh thường : "Ngươi lấy tiền ở đâu ra."

      "Ha." đến đây, Viên Phi Phi lại đắc ý, "Ngươi quản tiền của ta từ đâu ra làm gì, cái chính là ta có tiền thôi."

      Cẩu Bát nghi ngờ : " phải là ngươi lấy...à, lấy bạc của lão gia nhà ngươi đấy chứ." Nó trừng hai mắt, thấp giọng : "Ngươi đừng làm càn. Cho dù Trương Bình là người tốt, nhưng suy cho cùng ngươi cũng chỉ là nô tài. Nếu để quan phủ biết ngươi trộm tiền của chủ tử, vậy ngươi xong đời rồi!"

      Viên Phi Phi mắng: "Ta có trộm tiền của ông ấy, đây là tiền của ta."

      Viên Phi Phi dối. Đấy là tiền của nó. Bởi vì Mã Bán Tiên được người khác an táng, cho nên hai lượng bạc Viên Phi Phi bán mình vẫn còn nguyên. Hôm nay lúc ra ngoài nó len lén lấy mấy đồng mua đồ ăn vặt.

      "Rốt cuộc ngươi có muốn hay , muốn ta hỏi người khác!"

      "Muốn, muốn chứ!" Cẩu Bát thấy Viên Phi Phi dợm bước , liền vội vàng kéo nó lại, cướp lấy kẹo trong tay nó: "Đưa cho ta, ta kể ngươi nghe là được chứ gì."

      Viên Phi Phi ngồi xổm xuống góc tường: "Ngươi dám gạt ta, ta mà biết tha cho ngươi!"

      Cẩu Bát cũng ngồi xổm xuống: " gạt ngươi đâu." Nó nhét kẹo vào trong miệng, cảm thấy thỏa mãn híp mắt lại.

      Nhìn thằng nhóc đó ăn ngon như vậy, Viên Phi Phi cũng hơi cảm thấy thèm, nó khỏi có chút hối hận.

      "Ngươi có biết Khuất gia ?" May mắn Cẩu Bát hỏi đúng lúc, cắt đứt suy nghĩ muốn đem kẹo cướp về của Viên Phi Phi.

      "Khuất gia? Ai cơ?"

      Cẩu Bát : "Đó là gia đình giàu có bậc nhất thành Kỳ Thủy, nhà ở nội thành."

      "Ta vòng nội thành, có thấy nhà nào giàu có đâu." Viên Phi Phi .

      "Ngươi mới đến thành Kỳ Thủy vài ngày, biết cái gì." Cấu Bát , "Ngươi thấy cũng bình thường. Đại trạch Khuất gia bao kín bên ngoài, đường căn bản là nhìn thấy gì cả. Nếu ngươi muốn xem trộm đại trạch của Khuất gia, phải lên chỗ cao mới được." Cẩu Bát nhẩm tính vài địa điểm,"Như Kim Lâu, Chủ Thành, đúng rồi, Điền Tố phường cũng thấy được, nhưng phải lên tầng cao nhất."

      Viên Phi Phi : "Vậy Khuất gia và Trương Bình có quan hệ gì?"

      Cẩu Bát : "Hình như lão gia nhà ngươi từng bị cuốn vào biến cố xảy ra ở Khuất gia."

      "Biến cố gì?"

      Cẩu Bát : "Cụ thể là biến cố gì ta lắm. Quan trọng là gã chốc đầu như vậy. Lúc đó uống say, bừa những chuyện gièm pha của các gia đình giàu sang với ta, chỉ là thuận miệng nhắc tới lão gia nhà ngươi."

      Viên Phi Phi : "Còn gì nữa ?"

      Cẩu Bát lắc đầu: "Hết rồi."

      Viên Phi Phi cả giận : " có mấy câu như vậy mà ngươi dám gạt kẹo của ta!?"

      Cẩu Bát thấy nó đứng lên, sợ nó cướp kẹo, trong lòng khẩn trương vội vàng đem kẹo cắn ăn sạch. Kết quả nó nuốt vội quá, vụn kẹo bể cứa phải cuống họng, đau đến ứa nước mắt. Thằng nhóc cong thắt lưng, co lại thành cục. Tay Viên Phi Phi đánh lên lưng nó, lại đụng phải mấy khúc xương nổi lên. Nó ngừng lại, buông nắm tay ra.

      "Hứ, cho cho, ta còn có thể lấy lại hay sao." Nó vỗ vỗ đầu Bát Cẩu, cách phóng khoáng: "Ngươi ăn từ từ thôi, sặc chết ta cũng mặc kệ đấy."

      Cẩu Bát quay đầu lại, thấy nó muốn cướp kẹo nữa mới thả lỏng.

      Viên Phi Phi : "Sau này ngươi có tin tức gì trong thành, đều phải hết cho ta nghe."

      Cẩu Bát ngẩng đầu, nhìn Viên Phi Phi đứng thẳng, bỗng nhiên hỏi: "Ngươi, ngươi tên là gì?"

      Viên Phi Phi đắc ý nhướng mày lên: "Viên Phi Phi!"

      Nó nhìn Cẩu Bát ngồi xổm dưới chân, nó gầy, kết quả Cẩu Bát còn gầy hơn vòng so với nó, hốc mắt lõm sâu, hai tròng mắt như muốn lọt ra ngoài. Nhìn kỹ lại có hơi giống con cún .

      Viên Phi Phi cười trộm.

      "Cẩu Bát, ta ngươi có nghe ?"

      Cẩu Bát đảo đảo con ngươi, giọng : " cho ngươi ta được gì?"

      Viên Phi Phi lại muốn cho nó cú, Cẩu Bát rụt cổ lại. Viên Phi Phi nhịn xuống, thân thiết : "Ngươi cho ta biết, sau này được lợi ta quên phần của ngươi."

      Cẩu Bát cúi đầu, rầu rĩ chẳng biết suy nghĩ cái gì.

      Viên Phi Phi nhịn được : "Thế nào hả?"

      Viên Phi Phi giục tới giục lui, cuối cùng Cẩu Bát chậm chạp ừ tiếng. Viên Phi Phi cao hứng vỗ vai nó: "Cứ quyết định vậy nhé. Ta đây!"

      Viên Phi Phi thẳng. Cẩu Bát trở lại chỗ cũ, đám ăn mày lập tức xúm lại, ngươi câu ta câu, .

      "Nó kéo ngươi làm gì vậy?"

      "Ngươi với nó gì thế?"

      "Này..."

      ...

      Cẩu Bát phiền lòng, hất bọn chúng ra, : " có gì hết!"

      Đám ăn mày ngượng ngùng ngồi chồm hổm bên, tiếp tục xin ăn.

      Viên Phi Phi vội trở về trước bữa tối. Cả ngày nay nó cũng thu thập được kha khá, tuy việc ràng lắm, nhưng ít ra cũng biết được chút chuyện của Trương Bình.

      Nhưng mà, có lưỡi?

      Viên Phi Phi bị hiếu kỳ tác động, lúc ăn cơm tối, cứ vô tình hay cố ý nhìn chằm chằm miệng của Trương Bình. Có điều, mặc dù lúc ăn cơm miệng Trương Bình mở lớn , nhưng động tác mỗi lần lại rất nhanh, há miệng ra, chưa kịp nhìn thấy gì, miếng cơm vào rồi.

      Lúc sau Trương Bình phát ra dị trạng của Viên Phi Phi, ngưng đũa, nhìn về phía nó.

      Trong lòng Viên Phi Phi đánh thót, lập tức chuyển sang nhìn chén cơm trước mặt.

      Trương Bình trầm mặc nhìn nó, có điều cũng có thái độ gì, chỉ gắp rau cho nó.

      Sau khi ăn xong, Viên Phi Phi no nê, lười biếng duỗi lưng. Trương Bình cầm lấy cái bao để giường.

      Viên Phi Phi nhìn, : "Đây là cái gì?"

      Trương Bình mở bao ra, bên trong là vài bộ thường phục mới.

      Trong nháy mắt Viên Phi Phi nhảy dựng lên. Quần áo như vậy, chắc chắn phải để Trương Bình mặc, mà là cho nó.

      "Cho tôi!?"

      Trương Bình gật đầu.

      Viên Phi Phi cười đến thấy mắt đâu, nó vui sướng to: "Cảm tạ đại ân của lão gia."

      Trương Bình nghe nó tạ ơn lung tung, cười thản nhiên. lấy quần áo đưa cho Viên Phi Phi, ý bảo nó thay.

      Viên Phi Phi hai ba động tác đem quần áo cũ mặc người cởi ra, cũng thèm nhìn ném sang bên, lại lấy bộ thường phục mới Trương Bình đưa cho mặc vào, thích chí xoay vài vòng. ra chỉ là bộ quần áo vải thô rất bình thường, hơn nữa kích cỡ hơi rộng chút. Thế nhưng đối với Viên Phi Phi mà , đậy quả là long bào.

      Đêm hôm đó, Trương Bình tốn hết sức lực mới có thể làm cho Viên Phi Phi cởi quần áo ra ngủ. Từ khi Viên Phi Phi đến đây, vẫn luôn ngủ chung giường với Trương Bình. Mặc dù nhà của Trương Bình có ba gian phòng, nhưng gian dùng làm nơi chế tác, gian khác là nhà bếp, chỉ còn gian phòng này có thể ở mà thôi.

      Có điều cũng may là cái giường này rất lớn, mà Viên Phi Phi lại bé đến đáng thương, cho nên hai người ngủ cùng giường cũng phải chen chúc.

      Đêm đó, sau khi Trương Bình làm việc xong, trở lại phòng chuẩn bị ngủ. vừa nằm xuống cảm thấy Viên Phi Phi vẫn còn thức. quay đầu liền thấy Viên Phi Phi trợn tròn mắt nhìn mình. Trương Bình giém chăn cho nó.

      Viên Phi Phi nhìn Trương Bình nằm xuống cách chăm chú, bỗng gọi: "Trương Bình."

      Trong bóng đêm Trương Bình hơi nghiêng mặt sang.

      Viên Phi Phi giọng : "Tôi đúng là gặp được phúc lớn."

      Có thể được ông mua, đúng là tôi gặp được phúc lớn.

      Ban đêm, căn phòng mờ tối lại tĩnh lặng. Nghe Viên Phi Phi xong, Trương Bình đưa tay ra, nhàng vỗ vỗ nó. Được bàn tay của vỗ về, Viên Phi Phi rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

      Hết chương 5.

      Lời editor:

      Mình có chỉnh sửa lại tên nơi VPP mua kẹo, hic, chân thành xin lỗi bạn nào đọc nhé.
      Last edited: 1/2/15

    4. Nhi Đặng

      Nhi Đặng Well-Known Member

      Bài viết:
      197
      Được thích:
      506
      Bạn nữ chính rất bưu hãn, chỉ có thể nhận xét như vậy
      Hennessy thích bài này.

    5. Hennessy

      Hennessy Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      77
      Chương 6

      Viên Phi Phi tin tưởng ông chủ Trương Bình là người tốt... được tròn nửa tháng.

      Vì sao sau nửa tháng suy nghĩ của nó lại thay đổi?

      Bởi vì Trương Bình bắt nó làm việc mà nó muốn làm nhất...

      Mấy ngày chuyện xấu chưa đến, Viên Phi Phi hoàn toàn thích nghi với cuộc sống ở thành Kỳ Thủy, cũng thích ứng với chuyện từ có gì ăn trở thành đại lão gia. Mỗi ngày nó ăn cơm xong lại chạy ra ngoài chơi đùa cả buổi.

      Hôm ấy tầm chạng vạng, Viên Phi Phi về nhà ăn cơm. Ăn xong, bất ngờ là Trương Bình làm việc như thường ngày, mà thu dọn sạch bàn, kéo Viên Phi Phi ngồi xuống. Viên Phi Phi cảm thấy hơi kỳ quái nhìn .

      "Sao thế? Muốn làm gì vậy?"

      Trương Bình bố trí nó xong xuôi, đứng dậy lấy xấp đồ cái kệ gỗ kê sát tường, đặt lên bàn. Viên Phi Phi nhìn nhìn xấp giấy, trong lòng nhất thời có dự cảm xấu.

      Quả nhiên, sau khi Trương Bình lấy giấy lại cầm thêm mấy mẩu than. Viên Phi Phi la lên: " phải ông muốn tôi học viết chữ đấy chứ!?"

      Trương Bình giương mắt nhìn nó cái, gật đầu.

      Viên Phi Phi lắc cái đầu quả dưa như trống bỏi, hoảng sợ : " ! Tôi học đâu!"

      Trương Bình chẳng thèm quan tâm, đưa tay đến trước mặt Viên Phi Phi.

      Viên Phi Phi kéo kéo tay áo của Trương Bình, đau khổ cầu xin: "Lão gia, muốn học chữ, tôi muốn học chữ."

      Trước đây Mã Bán Tiên cũng có ý định dạy nó học chữ. từng với Viên Phi Phi, tuy rằng nữ tử học chữ nhiều lắm, cũng có công dụng gì lớn, nhưng mà bọn họ làm nghề tướng số bói quẻ này, tốt nhất là học thêm chút kiến thức. còn với Viên Phi Phi, nếu nó học viết chữ, dạy nó nhiều bản lĩnh chân truyền. Viên Phi Phi bị dụ dỗ đeo bám lừa học chữ mấy ngày, cuối cùng cũng bởi vì quá lười, cho dù mồm mép Mã Bán Tiên có mài đến nhẵn nó cũng cầm bút nữa.

      "Lão gia, tôi làm việc đây."

      Viên Phi Phi từ ghế băng ngồi bật dậy, muốn chuồn ra ngoài. Kết quả là Trương Bình duỗi cánh tay dài cái, giống như vớt trăng trong nước lại đem Viên Phi Phi xách lên ghế. đưa cho nó mẩu than . Viên Phi Phi cầm lấy, nắm ở trong tay, nhưng lại đưa tay lên. Trương Bình chỉ chỉ tờ giấy trước mặt nó. Viên Phi Phi lưng cong, vai sụm, đôi mắt có chút sinh khí. Trương Bình viết hai chữ giấy, đưa cho Viên Phi Phi xem.

      Viên Phi Phi nâng mi mắt liếc cái, hữu khí vô lực : "Tôi biết."

      Trương Bình chỉ chỉ vào chữ, lại chỉ chỉ chính mình. Rốt cuộc Viên Phi Phi cũng hào hứng phản ứng lại: "Đây là Trương Bình?"

      Trương Bình gật đầu.

      Viên Phi Phi rướn người ngó mấy cái, rồi rụt về.

      Trương Bình lại đưa tay lên viết mấy chữ.

      Viên Phi Phi nhìn, : "Viên Phi Phi?"

      Trương Bình chậm rãi gật đầu.

      Viên Phi Phi : "Được rồi được rồi, hai chữ này tôi nhận biết được." Nó thả mẩu than trong tay xuống bàn, cười tươi với Trương Bình: "Lão gia, tôi biết được hai cái tên này cũng đủ dùng, tôi pha trà cho ông nhé." xong, nó lại muốn chạy.

      Trương Bình lần thứ hai đem nó kéo trở lại. Lần này, hơi nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Viên Phi Phi.

      Viên Phi Phi hơi bị hù dọa, sau đó lại thẳng sống lưng tự động viên bản thân. học là học, trước đây Mã Bán Tiên lưu manh như vậy còn có biện pháp, bây giờ Trương Bình nhìn thành thế này có thể làm gì được nó chứ. Chịu đựng mấy ngày bắt nó học nữa. Viên Phi Phi trợn mắt nhìn Trương Bình.

      Hồi lâu sau, Trương Bình buông tay ra. Viên Phi Phi thở phào nhõm, thầm nghĩ, quả nhiên là thế.

      "Lão gia, lão gia, tôi pha trà cho ông." Nó vừa thấy Trương Bình buông lỏng tay, lập tức từ ghế nhảy xuống. Lần này Trương Bình ngăn cản nó.

      Viên Phi Phi vui vẻ nhảy chân sáo đến nhà bếp nấu nước, nghĩ thầm, kiên nhẫn chút luôn luôn được việc, Trương Bình ràng là làm gì được nó.

      Lúc đó, nó nghĩ như vậy...

      Ba ngày sau đó, Trương Bình để cho nó cảm nhận cách sâu sắc "kiên nhẫn" thay đổi.

      Mỗi ngày vừa để đũa xuống, Trương Bình đứng dậy lấy giấy và than. Mặc kệ Viên Phi Phi có đồng ý hay , cũng viết vài chữ cho nó xem.

      Lúc này Viên Phi Phi mới ý thức được, Trương Bình nhìn thành như thế cũng phải dễ chuyện. Trong lòng Viên Phi Phi oán trách lâu. Nó cho rằng Trương Bình thừa biết nó muốn học viết, vậy mà vẫn suốt ngày bắt ép nó.

      Lại qua mấy ngày, Viên Phi Phi thể nhịn được nữa, cuối cùng gây ra sai lầm. Nó hiếm khi nhận lỗi, thậm chí số lần nó biết mình sai cũng rất ít, thế nhưng lần này, nó cảm thấy rằng nó sai rồi.

      Tối đó, sau khi ăn cơm xong, Trương Bình vẫn ngồi ở chỗ cũ lấy giấy ra viết chữ cho nó xem. Trong lòng Viên Phi Phi cực kỳ phiền chán. Nó nhìn Trương Bình chăm chú viết chữ ở bên, chẳng biết thế nào, tính tình trẻ con nổi lên.

      Nó hung hăng ném mẩu than lên bàn. Trương Bình liền dừng lại chốc.

      Viên Phi Phi nhảy xuống ghế, rống với Trương Bình: "Tôi học! Sau này ông đừng viết chữ cho tôi nữa!"

      Trương Bình đột nhiên nghe nó gào lên như vậy, hơi hơi sửng sốt, sau đó vẫy tay với Viên Phi Phi, mặt nửa dấu hiệu tức giận cũng có.

      Viên Phi Phi nhếch bên khóe miệng, cười lạnh tiếng, : "Ông muốn dạy tôi đúng ?"

      Trương Bình vỗ bả vai của nó. Viên Phi Phi dùng tay gỡ bàn tay của ra.

      "Được, tôi học với ông." Viên Phi Phi gật đầu. Nó hai bước tới trước bàn, kéo giấy lại, chỉ vào chữ đó, với Trương Bình: "Ông cho tôi biết, chữ này đọc thế nào?"

      Trương Bình khựng lại, ngây người nhìn nó.

      Viên Phi Phi lãnh đạm : "Là *! Tôi chỉ thắc mắc là, ông làm thế nào để "" cho tôi biết đây!"

      (*) Là chữ này 说: Hán đọc là Thuyết.

      Hai đầu lông mày Trương Bình từ từ nhíu chặt, tay đặt đầu gối nắm thành quyền, lại buông ra, lặp lặp lại nhiều lần như vậy.

      Viên Phi Phi ném tờ giấy lên người , chạy ra sân.

      Trương Bình ngồi trơ trọi ghế hồi, mới đột nhiên phản ứng lại, lúc đó, nhìn thấy Viên Phi Phi đâu.

      Viên Phi Phi lao ra hậu viện, chạy như tên bắn. Nó dám quay đầu lại nhìn. Chạy mạch từ phố nam đến tận giao lộ, Viên Phi Phi dừng lại thở hồng hộc. Trời tối rồi nhưng vẫn còn vài cửa hàng đốt đèn lồng. Viên Phi Phi lúc gấp gáp, để ý chỉ mặc cái áo mỏng. Bây giờ đứng đường, gió lạnh thổi từng cơn, Viên Phi Phi rét đến thấu xương. Nó đứng giữa giao lộ, ngây ngẩn nhìn chằm chằm cái cây hoang bên đường cả nửa ngày mới chậm chạp tới, ngồi xổm xuống.

      Nó ôm hai đầu gối, vẻ mặt mang phần tuyệt vọng chán nản. Nó nghĩ thầm, nếu như nó trở về, có tính là đào nô** hay ? Đào nô mà bị bắt lại, chính là tội chết.

      (**) nô bộc tự ý bỏ trốn.

      "Hừ." Suy nghĩ lát, Viên Phi Phi cười lạnh tiếng, "Lạnh đến chết cóng rồi, còn tính chuyện trốn chạy làm gì."

      [Bản tiên muốn dốc lòng nuôi dưỡng ngươi.] Mã Bán Tiên từng với Viên Phi Phi như vậy. [Ngươi, nha đầu này đúng là con sói con, đem ngươi đốt rừng, ngươi liền lục thân nhận, vậy ta nuôi làm gì.]***

      (***) Mình nghĩ chỗ này ý của Mã Bán Tiên Viên Phi Phi là người cố chấp, bắt nó làm việc gì trái với quan niệm của nó, dù có ơn nuôi dưỡng nó cũng cần.

      Giờ phút này, Viên Phi Phi hồi tưởng lại những gì Mã Bán Tiên , nó cảm thấy vô cùng đồng ý. Trương Bình tốt với nó như vậy mà nó có thể đối xử độc ác như thế, còn chuyện súc sinh nào nó làm được.

      "Chết cóng chết cóng..." Viên Phi Phi thầm nghĩ, " tìm con lừa xấu xa kia sớm chút cũng tốt."

      Ngồi xổm hồi lâu, Viên Phi Phi dần cảm thấy lạnh nữa, cơ thể nó tê cứng, ý thức cũng từ từ trở nên mơ màng. Mặc dù trong lòng nghĩ có chết cũng sao, nhưng khi muốn rảo bước đến quỷ môn quan, nó cũng hơi sợ hãi.

      Chỉ là...

      Mí mắt nó từ từ khép lại, cánh tay cũng rũ xuống.

      Trong thoáng đầu ngón tay yếu ớt của nó rơi xuống đất bỗng nhiên cả người Viên Phi Phi được bế bổng lên. Thần trí nó còn tỉnh táo, hôn mê bất tỉnh.

      Trương Bình ôm Viên Phi Phi lạnh cóng đến cứng ngắc, dùng áo ngoài bao lấy nó, bước nhanh về nhà.



      Viên Phi Phi biết mình chết. Lúc nó mở mắt, chính là đêm khuya. Lỗ mũi nghèn nghẹt, Viên Phi Phi dùng sức xoa nắn. Đây là giường của Trương Bình, Viên Phi Phi cần nhìn cũng biết. đem mình nhặt trở về.

      Viên Phi Phi cảm giác được Trương Bình ngay bên cạnh mình. ngủ. Bỗng nhiên nó lại hy vọng trời đừng sáng.

      Có điều, tất nhiên là ông trời để nó ở trong mắt. Sáng sớm ngày hôm sau, Viên Phi Phi che mặt trốn ở trong chăn, giả vờ chưa tỉnh. Nó nghe ràng thanh mài sắt liên tục ngừng. Trương Bình vào phòng vài lần, lần nào cũng thấy Viên Phi Phi dùng chăn che đầu, lại ra ngoài.

      Viên Phi Phi đói bụng chịu nổi, thừa dịp lúc Trương Bình ra, lén lút đứng lên lấy điểm tâm ở bàn. Nó dám ăn nhiều, sợ Trương Bình phát , mỗi thứ chỉ bốc vài miếng ở dưới.

      Viên Phi Phi cứ dây dây dưa dưa như vậy cho đến buổi trưa, nó nghe bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa. Nó từ trong chăn ló đầu ra, vểnh tai lắng nghe động tĩnh.

      "Trương Bình huynh đệ, ít khi đệ đến nhà tìm ta, có chuyện gì gấp à?"

      Là Hồng ân nhân!

      Viên Phi Phi vội vàng kéo chăn che mặt, nó bịt kín lỗ tai, dám nghe tiếp.

      Trương Bình muốn trả mình lại!?

      Viên Phi Phi nhắm chặt hai mắt, tim đập thình thịch thình thịch.

      Nhưng nó tiêu hai lượng bạc, muốn đem trả nó phải làm gì bây giờ!?

      Trong lòng Viên Phi Phi hỗn loạn, phiền não đạp đạp cái chăn.

      Két tiếng, cửa phòng mở ra. Viên Phi Phi lập tức bất động. Nó nghe có người bước đến, lại tiện tay khép cửa. Ngay cả nhúc nhích chút nó cũng dám.

      "Tiểu nha đầu."

      Viên Phi Phi cứng đờ người, là Hồng .

      Hồng đến bên giường, vỗ vỗ cái chăn cuộn thành đống, : "Đừng giả vờ, thế này mà ngươi tưởng lừa gạt được ai, hơi coi thường chúng ta rồi đấy."

      Viên Phi Phi chỉ coi như bản thân chết, cứ nằm bất động.

      Hồng cũng dùng biện pháp mạnh, thu tay về, ngồi giường chậm rãi : "Trương Bình vừa với ta."

      Viên Phi Phi thầm nghĩ, quả nhiên là thế!

      Hồng : "Cả buổi tối hôm qua đệ ấy đến nhà tìm ta, hôm nay cần phải đến đây chuyến. Ta còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì lớn, hóa ra là tiểu nha hoàn nhà ngươi."

      Viên Phi Phi nghe ra giọng điệu của , trong lòng vẫn bất ổn như cũ.

      "Đệ ấy muốn ta xin lỗi với ngươi, ngươi đừng trách đệ ấy nữa."

      ?

      ??

      ???

      Viên Phi Phi cho là mình nghe nhầm.

      Xin lỗi? Trương Bình xin lỗi nó?

      Hồng thấy Viên Phi Phi còn có phản ứng gì, khỏi hơi tức giận.

      "Nha đầu kia, tại sao tính tình ngươi lại như vậy. Cho dù đệ ấy có làm gì cũng là chủ nhân của ngươi, chủ nhân nhận lỗi với nha hoàn dễ dàng gì, ngươi còn muốn phải thế nào nữa."

      Viên Phi Phi nhấc góc chăn lên, lộ ra cặp mắt nghi hoặc.

      "Tại sao ông ấy lại xin lỗi tôi?"

      Hồng nhìn đôi con ngươi bé của nó, : "Đệ ấy ngươi muốn học chữ, là đệ ấy ép buộc ngươi."

      Viên Phi Phi chớp mắt mấy cái.

      Quả thực là vậy... Có điều...

      "Ông ấy chỉ vậy thôi?"

      Hồng : "Ừ."

      Viên Phi Phi cảm thấy hơi mờ mịt.

      Hồng thừa dịp nó ngây người, đưa tay xốc chăn, đem nó kéo xuống đất, cúi người nghiêm mặt : "Nha đầu, ngươi phải biết ta chưa từng thấy gia đình nào có chủ nhân cùng ăn cùng ở với nha hoàn, đệ ấy đối đãi với ngươi tệ chút nào."

      Viên Phi Phi cúi đầu, ừ tiếng.

      "Cho nên..." Hồng chậm rãi: "Coi như là ngươi báo đáp ân tình này, vì đệ ấy mà học chữ ."

      Viên Phi Phi giương mắt: "Vì ông ấy mà học sao?"

      Hồng gật đầu, giống như muốn Trương Bình ở bên ngoài nghe thấy, cố ý hạ thấp giọng : "Đệ ấy mặc dù ra, nhưng ta lại hiểu được."

      Viên Phi Phi: "Cái gì?"

      Hồng : "Đệ ấy muốn chuyện với ngươi, mới ép ngươi học chữ."

      Viên Phi Phi trợn to hai mắt.

      Hồng thấp giọng : " nhiều năm ngôi nhà này có lấy nửa tiếng người. Đệ ấy đối xử với ngươi tốt như vậy, ngươi chỉ cần bồi đệ ấy trò chuyện mấy câu làm sao."

      Viên Phi Phi im lặng.

      lúc sau, nó nhớ ra gì đó, với Hồng : "Tôi có thể học cái đó."

      Hồng : "Cái gì?"

      Viên Phi Phi biết diễn tả như thế nào, liền giơ tay khua khoắng loạn xạ trong trung: "Chính là cái mà ông và ông ấy dùng ý. Tôi học cái đó!"

      Hồng hiểu ý của nó, nở nụ cười, : "Đến khi nào ngươi mới có thể thành thạo. Ngươi có biết ta quen biết Trương Bình bao nhiêu năm rồi mới hiểu được ý tứ của đệ ấy đấy."

      Viên Phi Phi cúi thấp đầu.

      Hồng vỗ vỗ vai Viên Phi Phi, : "Nha đầu..." còn chưa hết, Viên Phi Phi ngắt lời: "Biết rồi, tôi học là được chứ gì."

      Hồng nghe xong gì, chỉ dùng sức vỗ vỗ bả vai của nó.

      Giải quyết được chuyện của Trương Bình tốt đẹp như vậy, Hồng cảm thấy vui vẻ. đẩy cửa, kéo Viên Phi Phi ra ngoài.

      Viên Phi Phi chậm chạp theo sau Hồng . Cửa vừa mở, nó liếc mắt liền nhìn thấy Trương Bình đứng ngoài sân. yên lặng tựa vào tường.

      "Trương Bình huynh đệ, nào nào." Hồng cười ha hả bắt chuyện với Trương Bình. Trương Bình giương mắt nhìn sang.

      Viên Phi Phi nhìn thấy đôi mắt đen bình thản của , bỗng nhiên giãy khỏi tay Hồng , chạy đến phía Trương Bình.

      có ngoại lực ngăn cản, thoáng cái Viên Phi Phi nhào vào trong lòng . người Trương Bình mang theo hơi lạnh mùa đông, còn có mùi bụi sắt thoang thoảng. Trương Bình đứng vững bị Viên Phi Phi đâm vào cũng lung lay chút nào đỡ lấy vai nó.

      Viên Phi Phi chôn mặt vào áo của , rầu rĩ : "Lão gia, tôi học chữ!"

      xong, nó len lén ngửa đầu nhìn Trương Bình, ngờ lại đúng lúc chạm phải ánh mắt của .

      "Lão gia..."

      Vẻ mặt Trương Bình vẫn bình thản như trước, chút dấu vết tức giận cũng có, trái lại sau khi nghe Viên Phi Phi xong lên vẻ mừng rỡ nhàn nhạt.

      Viên Phi Phi ôm chân Trương Bình, thầm nghĩ:

      Quả nhiên Trương Bình chính là người tốt!


      Hết chương 6.


      Lời editor:

      Vâng, là người tốt, sinh ra chỉ để chị giày vò mà thôi =v=

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :