Có gia đình nhỏ ở nơi xa - Twentine (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hennessy

      Hennessy Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      77
      CÓ GIA ĐÌNH Ở NƠI XA


      [​IMG]
      Tên tác phẩm: Có gia đình ở nơi xa.
      Tên gốc: 寂静深处有人家.
      Tác giả: Twentine.
      Thể loại: Cổ đại, điền văn, ân oán giang hồ.
      Nguồn raw: http://www.19lou.com/forum-464884-thread-5901395295915616-1-1.html
      Tình trạng sáng tác: hoàn.

      Độ dài: 3 quyển 60 chương.
      Editor: Hennessy.
      Tốc độ: Ít nhất 2 chương tuần.

      --o0o--

      Văn án.

      Năm tám tuổi, Viên Phi Phi đứng trước sân nhà, ngang ngược hét to:

      - Trương Bình, tôi gọi ông đó!

      Khi đó, Trương Bình chỉ lẳng lặng gật đầu.

      Bảy năm sau, Viên Phi Phi khoanh tay đứng trước sân, đôi mắt lạnh lùng nhìn Trương Bình, :

      - Đồ câm thối, chàng ?

      Khi đó, Trương Bình chỉ lẳng lặng gật đầu.

      Lại qua bảy năm, lần nữa Viên Phi Phi đứng trước sân, nàng cười hì hì nhìn nam nhân khắc khổ trước mặt:

      - kì lạ, sao chàng lại nhìn em như vậy. Viên Phi Phi chậm rãi bước tới bên Trương Bình, giọng ngày càng ...

      - Mấy năm qua, chàng trông coi khoảnh sân này, phải là vì chờ em trở về hay sao.

      _______________________________________________

      Đây là câu chuyện xưa về vị đại thúc bị câm sánh đôi cùng tiểu Loly hung bạo, kém nhau mười sáu tuổi, khẩu vị lạ, thỉnh thận trọng khi nhảy hố.

      Nội dung chính: Ân oán giang hồ.

      Diễn viên chính: Viên Phi Phi, Trương Bình. Phối hợp diễn: Giáp, Ất, Bính, Đinh. Phối hợp của phối hợp: Đinh, Bính, Ất, Giáp.

      Lời editor: chung mình rất thích tác giả này, nhưng hiếm người edit quá nên tự lực cánh sinh. Edit đến đâu đọc đến đó nên chưa biết nội dung. Lần đầu tiên edit truyện và sử dụng diễn đàn này nên để truyện thêm hoàn chỉnh mong mọi ý kiến đóng góp và phản hồi của các tiền bối. Hy vọng được mọi người ủng hộ.

      Truyện được edit với mục đích phi lợi nhuận, chưa được đồng ý của tác giả, bản edit thuộc về người biên tập, nên có mang đâu xin nhắn lại tiếng, ghi nguồn và editor là OK.
      Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, thân!!!

      Last edited: 23/5/15

    2. Hennessy

      Hennessy Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      77
      Lần đầu tiên đăng truyện, hiểu tại sao chữ "" title lại bị như vậy, với cả có số chữ mình viết hoa nhưng lại thành chữ thường, biết tại mình hay tại font nữa >_<. Với cả cho mình hỏi, khi mình đăng bài edit hệ thống tự cộng ruby hay là mình phải vào khu vực nào để báo cáo, mình mới vào diễn đàn chưa lắm ^^.
      Nhiên NhiênHằng Lê thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,270
      Do hệ thống chống copy đó em
      quỳnhpinky thích bài này.

    4. Hennessy

      Hennessy Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      77
      Quyển I: NGHÉ CON MỚI SINH.

      Chương 1.


      Ngày mùng năm nào đó, Viên Phi Phi tự bán mình.

      Nhưng đáng tiếc nó được suông sẻ cho lắm. Toàn bộ thành Kỳ Thủy đều chìm đắm trong bầu khí mừng năm mới. Phố lớn ngõ treo đầy đèn lồng đỏ và những hoa văn sặc sỡ, ai chú ý tới tiểu hài tử bẩn thỉu kia.

      Viên Phi Phi học những người bán thân trước, cắm mấy nhánh cỏ xiêu xiêu vẹo vẹo lên đầu.

      Đêm xuống, thành Kỳ Thủy vẫn đèn đuốc sáng trưng, đường phố vô cùng náo nhiệt.

      Thời tiết vô cùng giá rét, Viên Phi Phi quấn chặt quần áo người. là quần áo, nhưng chỉ là mớ vải rách nhặt được chắp vá lại mà thôi.

      Sau khi Mã Bán Tiên chết, coi như Viên Phi Phi cũng có bộ đồ mới. Nhưng nó suy nghĩ rất lâu, vẫn là nên để lại cho cỗ thi thể kia . Nó nghĩ rằng, ngộ nhỡ bán mình được, Mã Bán Tiên ngay cả cỗ quan tài cũng cũng thể để cả người trần truồng đem chôn.

      Lúc đầu, Viên Phi Phi ngồi xổm bên đường, hồi cảm thấy mệt, nó dứt khoát ngồi hẳn xuống, tựa vào tường. Rãnh rỗi có việc gì làm, nó lấy nhánh rễ cỏ đầu ngậm vào miệng. Đầu lưỡi nếm phải vị bùn đất, Viên Phi Phi ngoảnh sang bên cạnh nhổ bãi. Bãi nước bọt này nhổ cũng dứt khoát, mạnh mẽ mà.

      lát sau, Viên Phi Phi đứng dậy, định bụng rút mấy nhành cỏ rồi quay về. Nó giơ tay, bỗng nhiên có giọng truyền tới:

      “Đây là... Bán mình sao?”

      Viên Phi Phi quay đầu. Bên kia đường là quán rượu, Viên Phi Phi đặc biệt chọn nơi này, thứ nhất vì nghĩ rằng ở đây nhiều người qua lại, dễ có người mua. Thứ hai, tửu điếm này lớn như thế, lại đông khách, mùa đông bên trong lò sưởi cháy rừng rực, cách con phố cũng cảm giác được chút ấm áp.

      Viên Phi Phi ngẩng đầu nhìn mấy người trước mặt. Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, nó bịt chặt lỗ mũi. Hẳn là mới ra từ quán rượu kia.

      “Hồng đại ca, có chuyện gì vậy?”

      Viên Phi Phi liếc mấy cái, vóc người, chiều cao của những người này đồng nhất, nhưng dáng vẻ khỏe mạnh, vững chắc, giống như có tập võ công. đầu hình như là vị "Hồng đại ca" trong miệng mọi người, diện mạo tầm trung niên, thân thể rắn chắc, mặc bộ quần áo sẫm màu. Có thể do say rượu, ánh mắt của hơi mơ màng, khom người nhìn Viên Phi Phi chằm chằm.

      "Ngươi", Hồng đại ca vừa được chữ, ợ tiếng, rồi tiếp, "Ngươi muốn bán mình sao?"

      Viên Phi Phi bị hun rượu nhịn được hắt hơi cái, sau đó nó gật đầu.

      Hồng đại ca lại hỏi lần nữa: "Ngươi bán mình phải ?"

      Viên Phi Phi chăm chú nhìn : "Bán!"

      Hồng bị nó quát tiếng, ngơ ngẩn nửa ngày, híp mắt nhìn Viên Phi Phi, : "Ngươi bao nhiêu tuổi?"

      Viên Phi Phi: "Mười tuổi."

      "Ha!" Hồng cười tiếng khinh thường, thẳng người lên. "Tiểu hài tử nhà ai thành , lại còn dối." lại ợ tiếng, gọi mấy người phía sau: " thôi."

      Viên Phi Phi nhất thời nóng nảy, thoáng cái nhảy đến trước mặt Hồng , ngăn lại.

      "Sao mua?"

      Nó còn tuổi, giọng trong vắt vang lên, Hồng nghe thấy liền tỉnh táo đôi chút. rũ mắt, nhìn Viên Phi Phi : "Ta hỏi lại, ngươi bao nhiêu tuổi?"

      Viên Phi Phi dám dối nữa, : "Tám tuổi."

      "Ừ," Hồng gật đầu, lại , "Tại sao mới lễ mừng năm mới mà ngươi phải bán mình?"

      Viên Phi Phi: "Tôi cần tiền!"

      "Ha!" Hồng cười ha ha tiếng, : "Ta biết ngươi cần tiền, ngươi cần tiền làm gì?"

      Viên Phi Phi .

      Hồng lắc lắc đầu, dự định rời .

      Viên Phi Phi đứng yên nhúc nhích. Hồng thân hình cao lớn, bỗng nhiên dừng lại trước mặt Viên Phi Phi, giống như ngọn núi lớn. cúi đầu, ánh mắt lúc đó vừa khéo cùng Viên Phi Phi chạm nhau. cái liếc mắt khiến Hồng tỉnh nửa phần rượu còn lại.

      Đúng là đôi mắt tuyệt đẹp!

      Khuôn mặt và cơ thể Viên Phi Phi bẩn đến mức còn hình người, nhưng đôi mắt trắng đen ràng ấy vẫn cố chấp nhìn chằm chằm Hồng , chút lùi bước cũng có.

      "Mua tôi , sức khỏe tôi tốt lắm, có thể làm việc mà."

      Hồng bị chọc cười: "Sức khỏe tốt lắm sao?"

      Viên Phi Phi bị cười, vẻ mặt hơi giận, hét lớn: "Ông tin, tôi đốn cây cho ông xem!"

      " cần."

      Viên Phi Phi còn muốn gì nữa, Hồng giơ tay, ngắt lời : "Tiểu nha đầu, ta hỏi mua ngươi."

      Viên Phi Phi thấy cơ hội tới, lập tức : "Hai lượng bạc, kém phân tiền cũng được!"

      Hồng cười hì hì, : "Bạc là vấn đề. Ta hỏi ngươi, ngươi còn có người thân nào ?"

      Viên Phi Phi: " có."

      "Tốt." Hồng gật đầu.

      Lúc này, mấy người phía sau mới .

      "Hồng đại ca, huynh say rồi, mua nha hoàn làm gì."

      Hồng lắc đầu: " phải mua cho ta."

      đại hán : " phải huynh vậy là ai?"

      Hồng nhìn người đó cái, đơn giản hai chữ...

      "Trương Bình."

      Viên Phi Phi ngờ vực nhìn bọn họ.

      Đại hán kia sửng sốt chút, : "Mua nha hoàn cho Trương đại ca?"

      Hồng tiếng.

      "Vậy..."

      Hồng quay đầu, nhìn Viên Phi Phi, : "Tiểu nha đầu, hai lượng bạc, ta ký khế ước bán thân với ngươi, ngươi chỉ cần thành lưu lại năm năm, thế nào?"

      Viên Phi Phi trợn hai mắt: " ký khế ước bán thân, ông sợ tôi chạy sao?"

      "Ha ha." Hồng cười sang sảng, : " sợ."

      Viên Phi Phi quả quyết gật đầu.

      "Được! Tôi chạy!"

      Hồng : "Ngươi theo ta." xoay người với những người phía sau: "Các ngươi trước, ta đưa người rồi đến sau."

      Mấy vị đại hán kia rồi, Hồng đằng trước, dắt theo Viên Phi Phi hướng về phía nam thành.

      đường, Hồng : "Tiểu nha đầu, ngươi tên là gì?"

      "Viên Phi Phi."

      "Viên Phi Phi..." Hồng khẽ đọc thầm lần, : "Ngươi biết vì sao ta lại mua ngươi ?"

      Viên Phi Phi: " biết."

      Có người mua tốt rồi, Viên Phi Phi thầm nghĩ, khi nào cầm được bạc mua cho Mã Bán Tiên cái quan tài tốt mới được.

      Hồng : "Ta mua ngươi để tặng cho vị bằng hữu."

      Bán cho ai chẳng là bán, Viên Phi Phi thèm quan tâm vấn đề này, nó chỉ giữ yên lặng.

      "Nhà đệ ấy chỉ còn mình , hơn nữa..." Hồng dừng chút, lại : " Đệ ấy thể , ngươi phải hiểu phép tắc chút."

      ?

      Viên Phi Phi liếc cái.

      "Bị câm?"

      Hồng nhíu mày, nghiêm mặt : "Ta bảo ngươi phải hiểu phép tắc chút."

      Viên Phi Phi ngậm chặt miệng.

      Hồng thấy dọa nó sợ, giọng cũng chậm lại: "Nhưng ngươi cần lo lắng, đệ ấy là người tốt."

      Viên Phi Phi gật đầu.

      Trong lúc chuyện, bọn họ tới cuối phố nam, Viên Phi Phi quan sát xung quanh, nơi này cách xa nội thành, rất ít người qua lại, đường xá vắng vẻ.

      Hồng dắt Viên Phi Phi quẹo vào ngõ , vào sâu phía trong, Viên Phi Phi ngửi thấy mùi kim loại tỏa ra nồng đậm.

      Sau đó Hồng ngừng lại mà hề báo trước, Viên Phi Phi phản ứng kịp, va vào người .

      Hồng quay đầu, với nó: "Lát nữa ngươi phải giúp ta chút."

      Viên Phi Phi: "Giúp thế nào?"

      Hồng : "Bằng hữu của ta thích người khác giúp đỡ, ngày thường người giúp việc vặt cũng có, ta tùy tiện tặng đệ ấy nha hoàn, đệ ấy nhất định chịu nhận."

      Viên Phi Phi mở to hai mắt: "Ông ta nhận ông mua sao?"

      " ," Hồng lắc đầu , "Mua mua, cho nên mới bảo ngươi giúp chuyến."

      Viên Phi Phi: "Ông ."

      Hồng : "Trương Bình mặc dù mặt lạnh, nhưng lòng dạ xấu, ngươi làm ra vẻ đáng thương là được."

      Viên Phi Phi gật đầu chút do dự: "Được!"

      Hồng còn muốn thêm, Viên Phi Phi : " thôi, ông ta nhất định giữ tôi lại."

      Hồng sửng sốt chút, nhìn Viên Phi Phi : "Sao ngươi dám chắc như vậy?"

      Viên Phi Phi lé mắt nhìn : "Đến lúc đó ông biết, cứ giao cho tôi."

      Hồng à tiếng, tiếp tục về phía trước.

      Cuối cùng, bọn họ tới chỗ sâu nhất của con hẻm, nửa thềm đá có màu xanh, tường màu xám tro, cái này khác với nhà ở bình thường, lại có vẻ giống xưởng chế tạo.

      Hồng tới, gõ cửa. Viên Phi Phi đứng nghiêm chỉnh phía sau. lâu sau, Viên Phi Phi nghe thấy bên trong có tiếng bước chân truyền ra, ngày càng gần. Két tiếng, cửa mở. Viên Phi Phi quan sát người vừa bước ra. Tương tự Hồng , vóc dáng người này cũng rất cao lớn, nhưng có lẽ là do mặc chiếc áo đơn nên thoạt nhìn có vẻ cường tráng như Hồng .

      Hồng vừa thấy liền nở nụ cười.

      "Trương Bình huynh đệ, lão ca tới thăm đệ đây."

      Người được gọi là Trương Bình khẽ gật đầu, nghiêng người sang, ý bảo Hồng vào nhà.

      Hồng : "Thong thả , lão ca có dẫn theo người, đệ qua xem thử thế nào." xong, Hồng tránh sang bên, Viên Phi Phi đứng phía sau bước lên trước hai bước. Trương Bình thấy Viên Phi Phi, lại nhìn về phía Hồng .

      Hồng : "Công việc ở đây nặng nhọc, người có ai, lão ca thấy đệ cực khổ mấy năm nay nên mua cho đệ đứa nha hoàn làm trợ thủ."

      Trương Bình nghe xong, xua tay.

      Hồng : "Đệ có đại ân với ta, nghìn vạn lần được khách khí."

      Trương Bình lắc đầu, lại khoa chân múa tay hai cái với Hồng .

      Hồng lại : "Trước tiên đệ cứ nhận lấy xem thế nào."

      Trương Bình vẫn lắc đầu.

      Viên Phi Phi từ nãy vẫn nhìn chằm chằm người tênTrương Bình này. Lúc Mã Bán Tiên còn sống có qua, nhìn người trước hết nhìn thần thái. Trương Bình trán thẳng mày rậm, mũi cao, bờ môi kiên nghị, cái cổ cứng cáp, hầu kết nhô ra. Nhìn , lại ngửi thấy mùi kim loại như có như chung quanh, tất cả khiến Viên Phi Phi hơi hoảng hốt.

      Nhớ tới Mã Bán Tiên, Viên Phi Phi tuổi lại cảm thấy hơi phiền muộn. Mã Bán Tiên nhặt được nó, nửa dìu nửa dắt mà nuôi nấng năm sáu năm. Mặc dù từ lúc biết , nó chỉ mực gọi ông ta là con lừa, nhưng mà với ông ấy nó vẫn có tình cảm.

      Aizz...

      đợi Viên Phi Phi hết buồn bực, Hồng bên kia chịu thua. Viên Phi Phi nhìn Hồng ra sức khuyên bảo Trương Bình, nhưng mặc kệ thế nào, Trương Bình chỉ có thái độ, từ chối thẳng thừng.

      Hồng : "Trương Bình huynh đệ, sao đệ lại cố chấp như vậy chứ."

      Trương Bình ra dấu vài cái, Hồng vừa định thêm, bỗng nghe bịch tiếng, sau đó là tiếng kêu khóc kinh thiên động địa.

      "Ông ơi, ông rủ lòng thương xót tiểu nhân với ~~~!"

      Hồng trợn mắt há mồm nhìn Viên Phi Phi quỳ mọp đất. Từ lúc nào nó khóc lóc thành cái dạng này rồi. Viên Phi Phi vốn còn tuổi, thân người cũng gầy yếu, hơn nữa khuôn mặt lại đầy nước mắt, khóc sụt sùi thành tiếng, dưới ánh trăng cả người có vẻ đáng thương vô cùng.

      "Cha con chết rồi, mẹ con cũng chết rồi, ông ơi, nếu ông mua con, con đây cũng sống nổi ~~~!"

      Giọng của Viên Phi Phi trong trẻo, xen lẫn tiếng khóc nức nở, trong bóng đêm nghe hết sức thảm thiết.

      Hồng nhìn lén Trương Bình cái, phát Trương Bình yên lặng nhìn Viên Phi Phi quỳ mặt đất.

      Hồng thử dò xét : "Trương Bình huynh đệ, đệ xem nha đầu kia đáng thương như thế, thôi giữ lại ."

      Trương Bình ánh mắt thâm trầm đánh giá Viên Phi Phi, dường như suy nghĩ.

      Qua hồi lâu, vẫn lắc đầu. Hồng thấy như vậy cũng được, nhất thời cũng có chủ ý gì. Viên Phi Phi cũng nhìn thấy Trương Bình lắc đầu, nó nghiến răng cái, quay sang phía Hồng khóc rống, : "Ân nhân, xem ra thân phận tiểu nhân ti tiện, phúc mỏng, định trước táng mạng giữa trời đông, người !"

      "Nhưng..."

      "Người !" Viên Phi Phi bỗng hướng Hồng dập đầu cái vang, Hồng giật bắn mình, nhớ lời Viên Phi Phi lúc trước, bất đắc dĩ gật gật đầu : "Thôi được, thôi được rồi."

      quay đầu với Trương Bình: "Đệ muốn giữ, lão ca cũng miễn cưỡng, ta đây, đệ nhớ bảo trọng."

      Lúc muốn rời , đột nhiên Trương Bình kéo cánh tay của , tay kia chỉ chỉ Viên Phi Phi, lại ra dấu hai cái.

      Hồng thở dài : "Làm sao ta thu nhận được, nhà ta cũng có nha hoàn, mua người nữa cũng nuôi nổi, aiz, dù thương đứa này mệnh bạc, nhưng ta cũng có biện pháp." xong, khoát khoát tay, men theo ngõ rời . Ngón tay Trương Bình miết chặt cánh cửa, đứng lúc, cuối cùng dứt khoát đóng cửa lại. Lúc này đến phiên Viên Phi Phi trợn mắt há mồm. phải Hồng đại thúc ông ta là người tốt sao?

      Ta nhổ vào!

      Viên Phi Phi hận thể chửi ầm lên, ông ta và Mã Bán Tiên cùng giuộc, tất cả đều là bọn giang hồ bịp bợm!

      Chỉ có điều...

      Viên Phi Phi ngồi dưới đất, trong đầu hồi tưởng lại ánh mắt Trương Bình nhìn nó lần cuối. Nó hình dung được ánh mắt đó, nhưng tuyệt đối giống với ánh mắt mông lung, rã rời của Mã Bán Tiên.

      Ánh mắt của ông ta giống như...

      Giống như...

      Viên Phi Phi hoàn toàn nghĩ rằng cửa lại mở. Nó ngẩng đầu, Trương Bình đứng ngay cửa, nhìn Viên Phi Phi, sau đó, từ từ nghiêng người, nhường lối vào nhà.

      Viên Phi Phi mở to mắt.

      Trương Bình cho là nó hiểu, giơ tay chỉ vào bên trong ra dấu vài cái.

      Viên Phi Phi đứng lên, lớn tiếng hỏi: "Ông muốn giữ tôi lại sao?"

      Trương Bình chậm rãi gật đầu.

      Trong lòng Viên Phi Phi vui mừng, khuôn mặt nở nụ cười tươi rói, vèo cái bật dậy, hoan thiên hỉ địa chạy vọt vào trong.

      Trương Bình ở phía sau lặng lẽ đóng kỹ cửa. Ở góc cách đó xa, Hồng nhìn thấy màn này cũng khẽ cười ra tiếng.

      "Tốt, tốt, rất tốt, ha ha."

      Ngày mùng năm nào đó, Viên Phi Phi tự bán mình.

      Người mua nàng là Trương Bình, chủ lò rèn ở thành Kỳ Thủy.

      Hết chương 1.
      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      PS: Truyện này đại cương, bản thảo, logic, nội hàm, thuộc thể loại nhàng, các bạn vào xem náo nhiệt là tốt rồi.

      PPS: Nếu như tôi , truyện này thực là điền văn, các bạn có thể tin tưởng tôi ?
      Last edited: 28/1/15
      linhdiep17, simtim, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    5. Hennessy

      Hennessy Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      77
      Chương 2.
      Sau khi vọt vào hậu viện, Viên Phi Phi đứng ở giữa sân quan sát.

      Đây vốn là xưởng chế tác. Nhà có ba gian phòng, cái giếng, còn có hai gốc cây già biết tên. Viên Phi Phi thấy trong góc sân có nhiều khối sắt hình dạng khác nhau chất thành đống.

      Ngôi nhà này tuy lớn cho lắm, nhưng cũng , cỡ trung bình. Mặc dù là lò rèn, nhưng cũng được quét dọn sạch . Viên Phi Phi bỗng nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Trương Bình.

      "Ông chính là ông chủ nha!"

      Trương Bình vẻ mặt thay đổi đứng ở sau lưng nó, nghe Viên Phi Phi , lắc đầu.

      Viên Phi Phi: "Tôi là nha hoàn của ông, ông có việc gì cứ phân phó cho tôi."

      Trương Bình yên lặng hồi, sau đó bước vào phòng, khi ngang qua Viên Phi Phi tiện thể vỗ bả vai nó. Viên Phi Phi hiểu ý, liền theo. Đẩy cửa phòng ra, bên trong ấm áp hơn ít. Viên Phi Phi thở hắt ra, quả nhiên có mái nhà để ở vẫn tốt hơn.

      Trương Bình khép cửa, lấy đồ đánh lửa thắp ngọn đèn bàn. Gian phòng bày biện cực kỳ đơn giản, có cái giường lớn bằng gỗ, cái bàn, băng ghế dài, góc phòng để cái rương gỗ lớn, ngoài ra còn gì khác.

      À, .

      Nếu căn phòng này có gì đặc biệt chính là những bức vách được ốp sắt lá. Những miếng sắt này có khổ chừng mười tấc, tất cả được dán dính vào vách, vừa phẳng phiu vừa trơn nhẵn, chút lồi lõm cũng có.

      Nhưng mà Viên Phi Phi chẳng thèm để ý chút nào.

      Nó vào phòng, tự nhiên ngồi ghế băng, Trương Bình nhìn nó cái, có biểu gì. lấy ở đầu giường mấy món đồ, đem bày ra bàn. Viên Phi Phi nghểnh cổ nhìn thấy tờ giấy nhám và mấy mẩu than củi.

      Trương Bình cầm mẩu than viết gì đó giấy, rồi đặt trước mặt Viên Phi Phi.

      Viên Phi Phi nghiêm túc nhìn hồi, sau đó ngẩng đầu.

      Trương Bình chỉ chỉ tờ giấy, giống như muốn nó đọc. Viên Phi Phi nghoẹo cổ, dứt khoát: " biết chữ!"

      Trương Bình đứng im, ngón tay hơi cong nắm mẩu than nhúc nhích. Viên Phi Phi cũng hiểu nếu tiếp tục như vậy phải là biện pháp, nó thò tay cầm tờ giấy, nhìn kỹ mấy lần. Dùng than củi viết chữ vốn khó đọc, hơn nữa số lượng chữ Viên Phi Phi biết chỉ có thể đếm đầu bàn tay, tờ giấy trong tay Viên Phi Phi so với chữ do gà bới chẳng có gì khác nhau. Nó còn biết mình có cầm đúng chiều hay nữa.

      Viên Phi Phi nhìn nhìn lúc, thả tờ giấy trở lại, ngẩng đầu với Trương Bình: "Xem hiểu, ông có việc gì cần sai bảo?"

      Trương Bình trầm mặc.

      Viên Phi Phi đoán bừa, : "Tôi nấu nước cho ông?"

      "Làm cơm?"

      "Quét dọn?"

      "..."

      Viên Phi Phi đoán việc lại việc, Trương Bình đều chẳng có phản ứng.

      Cuối cùng Viên Phi Phi cũng nhụt chí, nó khom lưng, cuộn thành cục, : "Tôi biết."

      Trương Bình xoay người ra ngoài, Viên Phi Phi vừa muốn đứng lên theo, Trương Bình lại trở tay ấn nó ngồi xuống ghế, Viên Phi Phi: "Ông đâu vậy?"

      Trương Bình lắc đầu, ra.

      Viên Phi Phi ngồi mình trong phòng thầm oán. Trước đây Mã Bán Tiên mang theo nó ra bắc vào nam, dựa vào cái miệng kiếm ăn. Cho ông ta bình trà, ông ta có thể thuyết giảng cả ngày nghỉ. Bây giờ hay rồi, bán mình cho người câm, nửa câu cũng được. Viên Phi Phi vừa nghĩ ngợi, vừa thò tay trêu đùa ngọn lửa.

      Nha hoàn phải làm như thế nào?

      Từ khi Viên Phi Phi hiểu chuyện ở cùng chỗ với Mã Bán Tiên, cơ bản chưa từng gặp qua người giàu có, phú quý nào. Nếu đến nha hoàn chân chính, nó chỉ thấy đúng lần.

      lần Mã Bán Tiên giả mạo đạo sĩ, đến trừ tà cho nhà viên ngoại ở Quận Cừ*, nó cải trang thành tiểu đạo đồng, theo làm trợ thủ.

      (*): Cừ, xa cừ: con xa cừ, vỏ dùng làm đồ trang sức rất đẹp.

      Nhà viên ngoại nọ có rất nhiều nha hoàn, oanh oanh yến yến, tuổi tác cũng lớn.

      Viên Phi Phi còn nhớ.

      Bước từ tốn, năng nhàng...

      Viên Phi Phi suy nghĩ đến nhập thần, ngón tay nhất thời quên cử động bị lửa đốt hồi lâu, Viên Phi Phi khẽ kêu tiếng, rụt tay lại.

      Lúc này, Trương Bình quay lại.

      cái bồn gỗ lớn đặt dưới đất, lại ra ngoài xách nước nóng, vén tay áo lên đổ nước vào trong bồn.

      Viên Phi Phi trợn tròn mắt.

      "Để tôi làm!" Nó đứng lên, đưa tay với lấy chậu nước. Trương Bình nắm cổ tay nó, kéo qua bên.

      Cùng lúc đó, Viên Phi Phi nghe thấy thanh trầm thấp. Đó chính là lời từ chối vô thức phát ra từ cuống họng. Viên Phi Phi nhìn chằm chằm Trương Bình cúi mình đổ nước, thầm nghĩ, hóa ra ông ta vẫn có thể phát ra thanh.

      Đổ nước xong, Trương Bình ngẩng đầu nhìn Viên Phi Phi, chỉ chỉ chậu nước.

      Viên Phi Phi : "Ông để cho tôi tắm?"

      Trương Bình gật đầu.

      Viên Phi Phi vui vẻ trong lòng. Bình thường nó ít có cơ hội tắm rửa. Đến mùa đông rồi tháng còn khó tắm được lần. giờ người ngợm vô cùng bốc mùi. Nó nhanh nhẹn cởi sạch trơn rồi chút do dự ngồi vào bồn gỗ.

      Bồn lớn lắm, nhưng vì nó còn , ngồi vừa vặn trong bồn khiến nước tràn ra ngoài ít.

      Trương Bình ngồi chồm hổm xuống, cầm miếng vải bố lau người cho Viên Phi Phi.

      Viên Phi Phi rất gầy. Vừa rồi mặc quần áo nhìn thấy, bây giờ cởi bỏ mớ vải rách kia , xương xẩu liền lộ ra, mái tóc bị nước xối xẹp xuống, lại càng nhìn bé hơn. đứa trẻ tám tuổi lại giống như mới lên sáu.

      Trương Bình nâng khuôn mặt nhắn bẩn thỉu của nó lên, từ từ cọ xát. Viên Phi Phi nhắm mắt lại cho chà.

      Tay người này là to, Viên Phi Phi nghĩ thầm, chút cũng giống Mã Bán Tiên. Tay Mã Bán Tiên nhăn nheo, lại còn nuôi móng tay dài, lúc trước tắm cho Viên Phi Phi khó tránh cào xước da của nó.

      Trương Bình lại khác. Đốt xương tay của Trương Bình nổi lên, dày rộng hữu lực, hơn nữa biết có phải do hành nghề rèn đúc, khả năng khống chế lực đạo của rất chuẩn. Viên Phi Phi được kì cọ lát liền ngủ gật trong bồn. Trương Bình cũng cảm thấy, thân thể Viên Phi Phi có chiều hướng nghiêng về trước, liền đẩy nó ngửa ra phía sau, ai ngờ lại ngã thẳng xuống.

      nâng nó lên phát ngủ. Bởi vì quá gầy nên nhìn đầu Viên Phi Phi to hơn bình thường, gục xuống lại tạo cảm giác cái cổ yếu ớt sắp gãy đến nơi. Động tác Trương Bình nhanh nhẹn, lau khô rồi sau đó bế Viên Phi Phi lên giường, đắp kín chăn lại.

      Trương Bình thu dọn bồn gỗ, bước ra ngoài qua gian phòng bên cạnh. Đây là nơi Trương Bình làm việc, dụng cụ để khắp nơi. Trương Bình ngồi xuống, cầm lấy vật dụng bằng sắt chưa hoàn thành, gọt giũa từng chút . Trong bóng đêm, tiếng mài sắt vang lên mượt mà tinh tế, đồng thời chứa mưu đen tối thầm khởi động.

      Mặt trời lên cao, Viên Phi Phi mới thức dậy.

      Nó mở mắt, đập vào mắt đầu tiên chính là màn thầu và đĩa dưa muối đặt bàn. Viên Phi Phi từ giường đứng dậy, tùy tiện mang giày rồi tới cạnh bàn. Trong phòng chỉ có mình nó, Viên Phi Phi ngửi thấy mùi hương đặc trưng của màn thầu, nuốt nước bọt đánh ực cái.

      được, thể ăn...

      Viên Phi Phi nhếch miệng, tự với bản thân được phép làm bậy. Nó xoay người, đẩy cửa bước ra ngoài.

      Cửa vừa mở, đúng lúc thấy Trương Bình tới bên này. Giữa ban ngày, Viên Phi Phi có thể nhìn cách kỹ càng. So với tối hôm qua Trương Bình mặc dày hơn, thoạt nhìn cao lớn ít, tóc búi thấp, thần sắc lộ vẻ gì, môi mím chặt.

      Viên Phi Phi kêu lên: "Lão gia!"

      Trương Bình dừng bước, sau đó lắc đầu, dẫn nó quay vào phòng.

      Viên Phi Phi đứng im, ngẩng đầu nhìn Trương Bình.

      "Cho tôi làm việc !"

      Trương Bình liếc mắt nhìn nó cái, sau đó chỉ chỉ cái ghế, Viên Phi Phi ngoan ngoãn ngồi xuống.

      Trương Bình ngồi cạnh nó, cầm hai cái màn thầu, đưa cho Viên Phi Phi cái, ăn cái còn lại. Viên Phi Phi cầm lấy bánh, để trong tay nhéo nhéo, sau đó nhìn Trương Bình : "Lão gia, cho tôi sao?"

      Trương Bình gật đầu.

      "Hi hi". Liên tiếp gặp được chuyện tốt, miệng Viên Phi Phi kéo đến tận mang tai. Nó cầm màn thầu, cắn miếng to.

      Thơm quá...

      Trương Bình kéo đĩa dưa muối lại gần, Viên Phi Phi cũng khách sáo, ăn từng miếng từng miếng.

      Trước đây ở cùng Mã Bán Tiên, đều là ăn bữa nhịn bữa, bây giờ vừa thức dậy có cái ăn tốt biết bao. Viên Phi Phi ăn ăn, thầm cảm khái, động tác gắp thức ăn cũng chậm lại.

      Trương Bình phát , khẽ đẩy đĩa dưa, Viên Phi Phi ngẩng đầu, nhìn thẳng Trương Bình.

      Trương Bình để đũa xuống.

      "Ân nhân rất đúng." Viên Phi Phi bỗng nhiên .

      Trương Bình nghi hoặc nhìn nó.

      Viên Phi Phi lớn tiếng : "Ông là người tốt!"

      Trương Bình giống như bị câu bất thình lình của Viên Phi Phi làm cho ngây ngẩn cả người, nhìn Viên Phi Phi nửa ngày, bỗng dưng nở nụ cười. cười cũng thanh nào, chỉ có hơi thở khẽ run lên, mà vẻ mặt nghiêm túc của theo nụ cười này cũng mang vẻ thân thiết.

      Viên Phi Phi cho là tin, lại : "Tôi đó!"

      Trương Bình hơi bất đắc dĩ lắc đầu, cầm chiếc đũa khẽ chạm vào đĩa dưa, ý ăn nhanh .

      Viên Phi Phi tự chuốc xấu hổ, lại cắm đầu ăn.

      Ăn xong bữa, Viên Phi Phi tranh đứng dậy trước, bưng đĩa dưa, : "Để tôi dọn!"

      Trương Bình ngăn nó, đẩy cửa, chỉ chỉ vại nước trong góc. Viên Phi Phi cầm cái đĩa , đến rửa sạch.

      Bởi vì trời lạnh, nước trong vại kết thành tầng băng mỏng. Viên Phi Phi cầm cái gáo để bên cạnh, gõ mấy cái, lớp băng liền vỡ. Sau đó múc nửa chậu nước, bắt đầu rửa đĩa.

      Nó vừa rửa, vừa quay đầu nhìn. Trương Bình cũng từ trong phòng ra, vào căn phòng phía tây, sau đó lâu, trong phòng truyền ra tiếng mài sắt.

      Viên Phi Phi vô cùng hiếu kỳ. Nó để cái đĩa mới rửa được phân nửa xuống đất, sau đó chạy đến tây phòng, ghé sát cửa nhìn vào bên trong. Trong phòng bày hai cái bàn lớn, để đầy những thứ Viên Phi Phi chưa thấy bao giờ, Trương Bình ngồi ghế băng, cầm trong tay khí cụ bằng sắt, mài giũa từng chút . mặt đất xung quang đọng lại tầng bụi sắt mỏng.

      Viên Phi Phi cảm thấy thú vị, hăng hái bừng bừng nhìn Trương Bình làm việc.

      Mà Trương Bình đột nhiên ngừng động tác. quay đầu, Viên Phi Phi đến thời gian để trốn cũng có, lúc vội vội vàng vàng tránh sang bên, liền cốp tiếng ngay cửa, trước mắt nảy đom đóm.

      "Ui da..." Viên Phi Phi ôm đầu, đầu óc choáng váng.

      Trương Bình buông khí cụ, tới. đẩy cửa, Viên Phi Phi ngẩng đầu nhìn Trương Bình, lắp bắp: "Lão, lão gia."

      Trương Bình lặng lẽ nhìn nó.

      Viên Phi Phi thầm nghĩ, hỏng rồi.

      Hết chương 2.
      Last edited: 28/1/15
      DingDingDong, linhdiep17, simtim4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :