Quyển I: NGHÉ CON MỚI SINH.
Chương 1.
Ngày mùng năm nào đó, Viên Phi Phi tự bán mình.
Nhưng đáng tiếc nó được suông sẻ cho lắm. Toàn bộ thành Kỳ Thủy đều chìm đắm trong bầu khí mừng năm mới. Phố lớn ngõ treo đầy đèn lồng đỏ và những hoa văn sặc sỡ, ai chú ý tới tiểu hài tử bẩn thỉu kia.
Viên Phi Phi học những người bán thân trước, cắm mấy nhánh cỏ xiêu xiêu vẹo vẹo lên đầu.
Đêm xuống, thành Kỳ Thủy vẫn đèn đuốc sáng trưng, đường phố vô cùng náo nhiệt.
Thời tiết vô cùng giá rét, Viên Phi Phi quấn chặt quần áo người. là quần áo, nhưng chỉ là mớ vải rách nhặt được chắp vá lại mà thôi.
Sau khi Mã Bán Tiên chết, coi như Viên Phi Phi cũng có bộ đồ mới. Nhưng nó suy nghĩ rất lâu, vẫn là nên để lại cho cỗ thi thể kia . Nó nghĩ rằng, ngộ nhỡ bán mình được, Mã Bán Tiên ngay cả cỗ quan tài cũng có cũng thể để cả người trần truồng đem chôn.
Lúc đầu, Viên Phi Phi ngồi xổm bên đường, hồi cảm thấy mệt, nó dứt khoát ngồi hẳn xuống, tựa vào tường. Rãnh rỗi có việc gì làm, nó lấy nhánh rễ cỏ đầu ngậm vào miệng. Đầu lưỡi nếm phải vị bùn đất, Viên Phi Phi ngoảnh sang bên cạnh nhổ bãi. Bãi nước bọt này nhổ cũng dứt khoát, mạnh mẽ mà.
lát sau, Viên Phi Phi đứng dậy, định bụng rút mấy nhành cỏ rồi quay về. Nó giơ tay, bỗng nhiên có giọng truyền tới:
“Đây là... Bán mình sao?”
Viên Phi Phi quay đầu. Bên kia đường là quán rượu, Viên Phi Phi đặc biệt chọn nơi này, thứ nhất vì nghĩ rằng ở đây nhiều người qua lại, dễ có người mua. Thứ hai, tửu điếm này lớn như thế, lại đông khách, mùa đông bên trong lò sưởi cháy rừng rực, cách con phố cũng cảm giác được chút ấm áp.
Viên Phi Phi ngẩng đầu nhìn mấy người trước mặt. Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, nó bịt chặt lỗ mũi. Hẳn là mới ra từ quán rượu kia.
“Hồng đại ca, có chuyện gì vậy?”
Viên Phi Phi liếc mấy cái, vóc người, chiều cao của những người này đồng nhất, nhưng dáng vẻ khỏe mạnh, vững chắc, giống như có tập võ công. đầu hình như là vị "Hồng đại ca" trong miệng mọi người, diện mạo tầm trung niên, thân thể rắn chắc, mặc bộ quần áo sẫm màu. Có thể do say rượu, ánh mắt của hơi mơ màng, khom người nhìn Viên Phi Phi chằm chằm.
"Ngươi", Hồng đại ca vừa được chữ, ợ tiếng, rồi tiếp, "Ngươi muốn bán mình sao?"
Viên Phi Phi bị hun rượu nhịn được hắt hơi cái, sau đó nó gật đầu.
Hồng đại ca lại hỏi lần nữa: "Ngươi bán mình phải ?"
Viên Phi Phi chăm chú nhìn : "Bán!"
Hồng bị nó quát tiếng, ngơ ngẩn nửa ngày, híp mắt nhìn Viên Phi Phi, : "Ngươi bao nhiêu tuổi?"
Viên Phi Phi: "Mười tuổi."
"Ha!" Hồng cười tiếng khinh thường, thẳng người lên. "Tiểu hài tử nhà ai thành , lại còn dối." lại ợ tiếng, gọi mấy người phía sau: " thôi."
Viên Phi Phi nhất thời nóng nảy, thoáng cái nhảy đến trước mặt Hồng , ngăn lại.
"Sao mua?"
Nó còn tuổi, giọng trong vắt vang lên, Hồng nghe thấy liền tỉnh táo đôi chút. rũ mắt, nhìn Viên Phi Phi : "Ta hỏi lại, ngươi bao nhiêu tuổi?"
Viên Phi Phi dám dối nữa, : "Tám tuổi."
"Ừ," Hồng gật đầu, lại , "Tại sao mới lễ mừng năm mới mà ngươi phải bán mình?"
Viên Phi Phi: "Tôi cần tiền!"
"Ha!" Hồng cười ha ha tiếng, : "Ta biết ngươi cần tiền, ngươi cần tiền làm gì?"
Viên Phi Phi .
Hồng lắc lắc đầu, dự định rời .
Viên Phi Phi đứng yên nhúc nhích. Hồng thân hình cao lớn, bỗng nhiên dừng lại trước mặt Viên Phi Phi, giống như ngọn núi lớn. cúi đầu, ánh mắt lúc đó vừa khéo cùng Viên Phi Phi chạm nhau. cái liếc mắt khiến Hồng tỉnh nửa phần rượu còn lại.
Đúng là đôi mắt tuyệt đẹp!
Khuôn mặt và cơ thể Viên Phi Phi bẩn đến mức còn hình người, nhưng đôi mắt trắng đen ràng ấy vẫn cố chấp nhìn chằm chằm Hồng , chút lùi bước cũng có.
"Mua tôi , sức khỏe tôi tốt lắm, có thể làm việc mà."
Hồng bị chọc cười: "Sức khỏe tốt lắm sao?"
Viên Phi Phi bị cười, vẻ mặt hơi giận, hét lớn: "Ông tin, tôi đốn cây cho ông xem!"
" cần."
Viên Phi Phi còn muốn gì nữa, Hồng giơ tay, ngắt lời : "Tiểu nha đầu, ta hỏi mua ngươi."
Viên Phi Phi thấy cơ hội tới, lập tức : "Hai lượng bạc, kém phân tiền cũng được!"
Hồng cười hì hì, : "Bạc là vấn đề. Ta hỏi ngươi, ngươi còn có người thân nào ?"
Viên Phi Phi: " có."
"Tốt." Hồng gật đầu.
Lúc này, mấy người phía sau mới .
"Hồng đại ca, huynh say rồi, mua nha hoàn làm gì."
Hồng lắc đầu: " phải mua cho ta."
đại hán : " phải huynh vậy là ai?"
Hồng nhìn người đó cái, đơn giản hai chữ...
"Trương Bình."
Viên Phi Phi ngờ vực nhìn bọn họ.
Đại hán kia sửng sốt chút, : "Mua nha hoàn cho Trương đại ca?"
Hồng ừ tiếng.
"Vậy..."
Hồng quay đầu, nhìn Viên Phi Phi, : "Tiểu nha đầu, hai lượng bạc, ta ký khế ước bán thân với ngươi, ngươi chỉ cần thành lưu lại năm năm, thế nào?"
Viên Phi Phi trợn hai mắt: " ký khế ước bán thân, ông sợ tôi chạy sao?"
"Ha ha." Hồng cười sang sảng, : " sợ."
Viên Phi Phi quả quyết gật đầu.
"Được! Tôi chạy!"
Hồng : "Ngươi theo ta." xoay người với những người phía sau: "Các ngươi trước, ta đưa người rồi đến sau."
Mấy vị đại hán kia rồi, Hồng đằng trước, dắt theo Viên Phi Phi hướng về phía nam thành.
đường, Hồng : "Tiểu nha đầu, ngươi tên là gì?"
"Viên Phi Phi."
"Viên Phi Phi..." Hồng khẽ đọc thầm lần, : "Ngươi biết vì sao ta lại mua ngươi ?"
Viên Phi Phi: " biết."
Có người mua tốt rồi, Viên Phi Phi thầm nghĩ, khi nào cầm được bạc mua cho Mã Bán Tiên cái quan tài tốt mới được.
Hồng : "Ta mua ngươi để tặng cho vị bằng hữu."
Bán cho ai chẳng là bán, Viên Phi Phi thèm quan tâm vấn đề này, nó chỉ giữ yên lặng.
"Nhà đệ ấy chỉ còn mình , hơn nữa..." Hồng dừng chút, lại : " Đệ ấy thể , ngươi phải hiểu phép tắc chút."
?
Viên Phi Phi liếc cái.
"Bị câm?"
Hồng nhíu mày, nghiêm mặt : "Ta bảo ngươi phải hiểu phép tắc chút."
Viên Phi Phi ngậm chặt miệng.
Hồng thấy dọa nó sợ, giọng cũng chậm lại: "Nhưng ngươi cần lo lắng, đệ ấy là người tốt."
Viên Phi Phi gật đầu.
Trong lúc chuyện, bọn họ tới cuối phố nam, Viên Phi Phi quan sát xung quanh, nơi này cách xa nội thành, rất ít người qua lại, đường xá vắng vẻ.
Hồng dắt Viên Phi Phi quẹo vào ngõ , vào sâu phía trong, Viên Phi Phi ngửi thấy mùi kim loại tỏa ra nồng đậm.
Sau đó Hồng ngừng lại mà hề báo trước, Viên Phi Phi phản ứng kịp, va vào người .
Hồng quay đầu, với nó: "Lát nữa ngươi phải giúp ta chút."
Viên Phi Phi: "Giúp thế nào?"
Hồng : "Bằng hữu của ta thích người khác giúp đỡ, ngày thường người giúp việc vặt cũng có, ta tùy tiện tặng đệ ấy nha hoàn, đệ ấy nhất định chịu nhận."
Viên Phi Phi mở to hai mắt: "Ông ta nhận ông mua sao?"
" ," Hồng lắc đầu , "Mua mua, cho nên mới bảo ngươi giúp chuyến."
Viên Phi Phi: "Ông ."
Hồng : "Trương Bình mặc dù mặt lạnh, nhưng lòng dạ xấu, ngươi làm ra vẻ đáng thương là được."
Viên Phi Phi gật đầu chút do dự: "Được!"
Hồng còn muốn thêm, Viên Phi Phi : " thôi, ông ta nhất định giữ tôi lại."
Hồng sửng sốt chút, nhìn Viên Phi Phi : "Sao ngươi dám chắc như vậy?"
Viên Phi Phi lé mắt nhìn : "Đến lúc đó ông biết, cứ giao cho tôi."
Hồng à tiếng, tiếp tục về phía trước.
Cuối cùng, bọn họ tới chỗ sâu nhất của con hẻm, nửa thềm đá có màu xanh, tường màu xám tro, cái này khác với nhà ở bình thường, lại có vẻ giống xưởng chế tạo.
Hồng tới, gõ cửa. Viên Phi Phi đứng nghiêm chỉnh phía sau. lâu sau, Viên Phi Phi nghe thấy bên trong có tiếng bước chân truyền ra, ngày càng gần. Két tiếng, cửa mở. Viên Phi Phi quan sát người vừa bước ra. Tương tự Hồng , vóc dáng người này cũng rất cao lớn, nhưng có lẽ là do mặc chiếc áo đơn nên thoạt nhìn có vẻ cường tráng như Hồng .
Hồng vừa thấy liền nở nụ cười.
"Trương Bình huynh đệ, lão ca tới thăm đệ đây."
Người được gọi là Trương Bình khẽ gật đầu, nghiêng người sang, ý bảo Hồng vào nhà.
Hồng : "Thong thả , lão ca có dẫn theo người, đệ qua xem thử thế nào." xong, Hồng tránh sang bên, Viên Phi Phi đứng phía sau bước lên trước hai bước. Trương Bình thấy Viên Phi Phi, lại nhìn về phía Hồng .
Hồng : "Công việc ở đây nặng nhọc, người có ai, lão ca thấy đệ cực khổ mấy năm nay nên mua cho đệ đứa nha hoàn làm trợ thủ."
Trương Bình nghe xong, xua tay.
Hồng : "Đệ có đại ân với ta, nghìn vạn lần được khách khí."
Trương Bình lắc đầu, lại khoa chân múa tay hai cái với Hồng .
Hồng lại : "Trước tiên đệ cứ nhận lấy xem thế nào."
Trương Bình vẫn lắc đầu.
Viên Phi Phi từ nãy vẫn nhìn chằm chằm người tênTrương Bình này. Lúc Mã Bán Tiên còn sống có qua, nhìn người trước hết nhìn thần thái. Trương Bình trán thẳng mày rậm, mũi cao, bờ môi kiên nghị, cái cổ cứng cáp, hầu kết nhô ra. Nhìn , lại ngửi thấy mùi kim loại như có như chung quanh, tất cả khiến Viên Phi Phi hơi hoảng hốt.
Nhớ tới Mã Bán Tiên, Viên Phi Phi tuổi lại cảm thấy hơi phiền muộn. Mã Bán Tiên nhặt được nó, nửa dìu nửa dắt mà nuôi nấng năm sáu năm. Mặc dù từ lúc biết , nó chỉ mực gọi ông ta là con lừa, nhưng mà với ông ấy nó vẫn có tình cảm.
Aizz...
đợi Viên Phi Phi hết buồn bực, Hồng bên kia chịu thua. Viên Phi Phi nhìn Hồng ra sức khuyên bảo Trương Bình, nhưng mặc kệ thế nào, Trương Bình chỉ có thái độ, từ chối thẳng thừng.
Hồng : "Trương Bình huynh đệ, sao đệ lại cố chấp như vậy chứ."
Trương Bình ra dấu vài cái, Hồng vừa định thêm, bỗng nghe bịch tiếng, sau đó là tiếng kêu khóc kinh thiên động địa.
"Ông ơi, ông rủ lòng thương xót tiểu nhân với ~~~!"
Hồng trợn mắt há mồm nhìn Viên Phi Phi quỳ mọp đất. Từ lúc nào nó khóc lóc thành cái dạng này rồi. Viên Phi Phi vốn còn tuổi, thân người cũng gầy yếu, hơn nữa khuôn mặt lại đầy nước mắt, khóc sụt sùi thành tiếng, dưới ánh trăng cả người có vẻ đáng thương vô cùng.
"Cha con chết rồi, mẹ con cũng chết rồi, ông ơi, nếu ông mua con, con đây cũng sống nổi ~~~!"
Giọng của Viên Phi Phi trong trẻo, xen lẫn tiếng khóc nức nở, trong bóng đêm nghe hết sức thảm thiết.
Hồng nhìn lén Trương Bình cái, phát Trương Bình yên lặng nhìn Viên Phi Phi quỳ mặt đất.
Hồng thử dò xét : "Trương Bình huynh đệ, đệ xem nha đầu kia đáng thương như thế, thôi giữ lại ."
Trương Bình ánh mắt thâm trầm đánh giá Viên Phi Phi, dường như suy nghĩ.
Qua hồi lâu, vẫn lắc đầu. Hồng thấy như vậy cũng được, nhất thời cũng có chủ ý gì. Viên Phi Phi cũng nhìn thấy Trương Bình lắc đầu, nó nghiến răng cái, quay sang phía Hồng khóc rống, : "Ân nhân, xem ra thân phận tiểu nhân ti tiện, phúc mỏng, định trước táng mạng giữa trời đông, người !"
"Nhưng..."
"Người !" Viên Phi Phi bỗng hướng Hồng dập đầu cái vang, Hồng giật bắn mình, nhớ lời Viên Phi Phi lúc trước, bất đắc dĩ gật gật đầu : "Thôi được, thôi được rồi."
quay đầu với Trương Bình: "Đệ muốn giữ, lão ca cũng miễn cưỡng, ta đây, đệ nhớ bảo trọng."
Lúc muốn rời , đột nhiên Trương Bình kéo cánh tay của , tay kia chỉ chỉ Viên Phi Phi, lại ra dấu hai cái.
Hồng thở dài : "Làm sao ta thu nhận được, nhà ta cũng có nha hoàn, mua người nữa cũng nuôi nổi, aiz, dù thương đứa này mệnh bạc, nhưng ta cũng có biện pháp." xong, khoát khoát tay, men theo ngõ rời . Ngón tay Trương Bình miết chặt cánh cửa, đứng lúc, cuối cùng dứt khoát đóng cửa lại. Lúc này đến phiên Viên Phi Phi trợn mắt há mồm. phải Hồng đại thúc ông ta là người tốt sao?
Ta nhổ vào!
Viên Phi Phi hận thể chửi ầm lên, ông ta và Mã Bán Tiên cùng giuộc, tất cả đều là bọn giang hồ bịp bợm!
Chỉ có điều...
Viên Phi Phi ngồi dưới đất, trong đầu hồi tưởng lại ánh mắt Trương Bình nhìn nó lần cuối. Nó hình dung được ánh mắt đó, nhưng tuyệt đối giống với ánh mắt mông lung, rã rời của Mã Bán Tiên.
Ánh mắt của ông ta giống như...
Giống như...
Viên Phi Phi hoàn toàn nghĩ rằng cửa lại mở. Nó ngẩng đầu, Trương Bình đứng ngay cửa, nhìn Viên Phi Phi, sau đó, từ từ nghiêng người, nhường lối vào nhà.
Viên Phi Phi mở to mắt.
Trương Bình cho là nó hiểu, giơ tay chỉ vào bên trong ra dấu vài cái.
Viên Phi Phi đứng lên, lớn tiếng hỏi: "Ông muốn giữ tôi lại sao?"
Trương Bình chậm rãi gật đầu.
Trong lòng Viên Phi Phi vui mừng, khuôn mặt nở nụ cười tươi rói, vèo cái bật dậy, hoan thiên hỉ địa chạy vọt vào trong.
Trương Bình ở phía sau lặng lẽ đóng kỹ cửa. Ở góc cách đó xa, Hồng nhìn thấy màn này cũng khẽ cười ra tiếng.
"Tốt, tốt, rất tốt, ha ha."
Ngày mùng năm nào đó, Viên Phi Phi tự bán mình.
Người mua nàng là Trương Bình, chủ lò rèn ở thành Kỳ Thủy.
Hết chương 1.
Tác giả ra suy nghĩ của mình:
PS: Truyện này đại cương, bản thảo, logic, nội hàm, thuộc thể loại nhàng, các bạn vào xem náo nhiệt là tốt rồi.
PPS: Nếu như tôi , truyện này thực là điền văn, các bạn có thể tin tưởng tôi ?