1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chúng mình lấy nhau đi - Ức Cầm(62c-full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,219

      [​IMG]


      Tác giả: Ức Cẩm

      Giá bìa: 120.000 ₫

      Kích thước: 14.5 x 20.5 cm

      Ngày xuất bản: 31-01-2013

      Công ty phát hành: AMAK

      Nhà xuất bản: NXB Văn Học

      poster: cuckicoi

      Giới thiệu:

      Tự do là vô tội, xem mắt là trơ trẽn! Cho nên ế Tô Xán Xán nhất quyết tránh né cuộc hôn nhân trọn gói mẹ sắp đặt.

      Bạn thân để làm gì nào? Để giúp đỡ nhau chứ gì nữa. thế bạn thân là Gay sao? Quá tiện, mượn tạm để kết hôn thôi!!! Từ đó cuộc sống chung tréo ngoe nhưng vô cùng thú vị giữa Xán Xán và cặp đôi trai đẹp Noãn Noãn – Cao Vũ bắt đầu.

      Người ta bảo đàn ông hư phụ nữ , nhưng khi người đàn ông hư hỏng đó là kẻ thứ ba giật chồng của bạn phải làm sao đây?

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,219
      Chương 1: Đến cục dân chính, chúng mình lấy nhau ! Chín tệ, em mời !

      -Con à, hôm nay con có rảnh ?

      Khi mẹ ló đầu vào phòng, Tô Xán Xán biết ngay mẹ lại gọi xem mặt, nên thỏ thẻ đáp:

      -Con bận.

      -Cái gì?- Mặt mẹ đổi sắc, mở toang cửa phòng.- Con suốt ngày ở trong nhà, mẹ có thấy con làm gì đâu!

      -Mẹ ơi, con phải làm việc, mẹ đừng làm phiền con được ?- Tô Xán Xán buồn ngoảnh lại, mặt xịu xuống.

      -Bụp…

      Thoắt cái, máy tính chạy ngon lành tắt ngóm.

      -Mẹ! Mẹ làm gì vậy? Mất hết dữ liệu của con rồi!- Cuối cùng Tô Xán Xán cũng quay đầu lại, bản thảo viết cả buổi sáng mất sạch rồi.

      -Viết, viết, viết! Con chỉ biết viết thôi!- Mẹ chống nạnh,- Con viết hoài mà chẳng thấy sách của con được in ra gửi về? Con lớn khôn rồi, chịu kiếm việc làm, suốt ngày ru rú trong nhà làm cái việc này hả? Con làm mẹ còn mặt mũi nào nhìn ai nữa ? Con xem!

      Mỗi lần đến chuyện này, Tô Xán Xán đành cúi đầu.

      sợ nhất mẹ nhắc đến điều đó. Hồi mới tốt nghiệp đại học, quyết định trở thành cây viết tự do, mẹ kiên quyết phản đối, bây giờ còn kinh khủng hơn, ngày nào mẹ cũng ra rả bên tai , nào là con nhà nọ thi đậu công chức nhà nước, con trai nhà kia vào làm ở ngân hàng, rồi than vãn con mình đóng cửa ở nhà như tu sĩ.

      -Thôi được, mẹ với con làm gì nữa. Hôm nay con phải với mẹ đến gặp Lưu tiên sinh! Mẹ bảo cho con biết, con 25 tuổi như con, tiền bạc việc làm, chịu tìm lấy người tử tế làm chồng chẳng lẽ đợi tiền rơi từ trời rơi xuống chắc?

      -Mới 24 tuổi 7 tháng!- Tô Xán Xán cải chính.

      -Đừng có đánh lạc hướng!- Mẹ trợn mắt.-Rốt cuộc con xem có gì Lưu tiên sinh xứng với con?

      -Cái gì cũng xứng…-Tô Xán Xán nhấn giọng.

      -Cái gì?

      - ta… ta tiếng phổ thông chuẩn.

      Cuối cùng mẹ phát hỏa:

      -Tiếng phổ thông có mài ra mà ăn được ? Bây giờ tìm đâu ra được người như Lưu tiên sinh, có nhà cửa có xe pháo, thu nhập hằng năm mười mấy vạn. Con xem!

      Tô Xán Xán thể đáp lời.

      Thực ra tâm tư của mẹ, Tô Xán Xán rất hiểu. Mẹ trước khi nghỉ hưu làm cán bộ địa phương, trắng ra là làm bí thư phường, quen chỉ đạo người khác, quan niện rất thực tế. Nhưng vấn đề... vừa nghe giọng của chàng họ Lưu kia phát buồn cười, sao có thể chung sống cẩ đời được?

      Nghĩ đến đây, Tô Xán Xán nén được thở dài.

      Thấy gì, mẹ nghĩ chấp nhận, bắt đầu dịu giọng:

      -Mẹ Xán Xán này! Con cho là mẹ ép con phải ? Mẹ ép sao nổi chứ, con nghĩ xem, con 25 tuổi rồi, tuổi cũng... cũng khá rồi, vóc dáng cũng...- mẹ cứ thẳng băng ước lượng cái thân hình phát phì 60kg của Tô Xán Xán – cũng được như mấy người mẫu tivi. Đầu óc cũng chẳng thông minh, học vấn cũng sao...

      Sau khi huynh toẹt lô xích xông vết thương lòng của Tô Xán Xán, mẹ tiếp tục :

      -Còn Lưu tiên sinh? Dù ngoại hình có kém tí, nhưng ấy cũng có ít nhất căn nhà hai phòng sảnh giữa thành phố, có xe hơi đời mới, có chỗ làm danh giá. Người ta có điều kiện tốt như thế mà coi thường con, vẫn mời con ăn, cơ hội tốt như vậy mà con nắm chặt, sau này chính con thiệt thòi đấy.

      Mẹ dốc hết lòng hết ruột xong lượt, Tô Xán Xán vẫn cúi đầu im lặng.

      -Được rồi, con nghĩ nhé, 4 giờ chiều Lưu tiên sinh tới đón con, mẹ nhận lời thay con rồi, con muốn hay cũng phải ! - Dứt lời, mẹ ung dung quay mình bước khỏi phòng của Tô Xán Xán mất hút.

      bừng tỉnh cơn ác mộng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ.

      9 gờ sáng! Còn những 7 tiếng đồng hồ nữa mới tới 4 giờ chiều, thế mà như thấy thấp thoáng nhìn thấy cái bản mặt phèn phẹt của chàng họ Lưu... cần! cần!

      Nhấc điện thoại di động, Tô Xán Xán nhấn phím gọi nhanh đầu tiên.

      -Ngộ , cậu gọi điện thoại cho sư phụ chưa? Thầy tiếp máy của cậu cũng tốt cho cậu, tớ tiếp máy, nên cậu trả 4 hào, tớ trả 4 hào...

      Cái đồ Triệu Noãn Noãn chết tiệt này lại đổi chuông điện thoại! Đổi, đổi, đổi,, cái đầu cậu ấy! Bà đây bị mẹ bà mang đổi lấy căn hộ hai phòng sảnh rồi, mà ngươi còn đổi đổi gì! Sau khi mắng thầm trong bụng Triệu Noãn Noãn chập, trong ống nghe mới vang lên thanh ngái ngủ:

      -A lô...

      -Triệu Noãn Noãn!

      Tô Xán Xán gầm lên tiếng khiến Triệu Noãn Noãn bên kia sợ kinh hồn, giọng lập tức tỉnh như sáo:

      -Xán Xán, em to như thế muốn làm sợ chết khiếp hay sao?

      -Triệu Noãn Noãn, có nhà ?

      -Hả? – Triệu Noãn Noãn bị câu hỏi này làm cho đầu óc rối loạn, ngẩn ngơ luc lâu mới ấp úng đáp: - Có chứ...

      -Ở thành phố chứ?

      -Lạy hồn, nhà em tới bao nhiêu lần rồi, đương nhiên ở thàng phố còn gì!

      -Đừng hỏi thừa, em hỏi cái gì đáp cái đấy thôi! – Tô Xán Xán tuôn thêm tràng mắng nhiếc – Có hai phòng sảnh ?

      -Ba phòng hai sảnh...

      -Có xe riêng ?

      -Có...

      -Đời mới ?

      -BMW...

      -Tốt! – Tô Xán Xán thở phào quát to. –Thu nhập hàng năm bao nhiêu?

      -Hả...? - Mạt Triệu Noãn Noãn nhăn nhúm, Tô Xán Xán hôm nay uống nhầm thuốc phải? – biết, còn phải xem đóng góp với công ty ra sao.

      -Có hai mươi vạn ?

      -Cái này chắc chắn có...

      -Triệu Noãn Noãn, em lại hỏi câu. -Giọng Tô Xán Xán đột nhiên trở nên nghiêm túc.

      -Được, em hỏi .

      - khẳng định là Gay chứ?

      -Tô Xán Xán, hôm nay em uống nhầm thuốc gì hả? –Triệu Noãn Noãn nhìn nổi, nhìn người đàn ông nằm ngủ bên cạnh, mặt đỏ lên, quả quyết. –Đúng, khẳng định...

      -Tốt! -Giọng Tô Xán Xán còn quả quyết hơn . –Triệu Noãn Noãn, hai mươi phút nữa phải có mặt ở cổng hội trường Tất Thắng bên cạnh đường Nhân Dân, mang theo chứng minh thư và khai sinh của , nếu cả đời gặp lai em đâu đấy. Bye, bye!

      rồi, Tô Xán Xán cúp máy.

      còn 6 tiếng 45 phút nữa, phải vội!

      Cùng núc ấy, Triệu Noãn Noãn nghe tràng tút... tút... tút... dài trong điện thoại, cả người như hóa đá.

      -Cưng ơi, sao vậy? -Bỗng cánh tay dài vươn ra từ trong chăn, ôm riết lấy cổ Triệu Noãn Noãn, liền đó đôi môi mỏng êm ái gắn chặt lên má , chiếc lưỡi mềm dịu dàng liếm lên vành tai mẫn cảm, đôi mắt phượng mơ màng đắm đuối nhìn gương mặt thất kinh của Triệu Noãn Noãn.

      Triệu Noãn Noãn đỏ bừng mặt, dường như nhớ ra việc gì đó, ngồi phắt dậy vớ lấy chiếc sơmi bên cạnh:

      -Phải ra ngoài!

      -Sao vậy, cưng? –Bàn tay Cao Vũ tuy vạn vỡ nhưng rất chắc nắm chặt lấy tay áo , thở khe khẽ bên tai .

      - có gì... –Triệu Noãn Noãn vui, chau mày rồi kêu lên. – xong, xong rồi! Mình mà đến ấy chết mất! – rồi nhân lúc Cao Vũ lỏng tay, thoát ngay khỏi ta, vội vã mặc quần áo chỉnh tề, rất nhanh tìm ra chứng minh thư và giấy khai sinh, lao như tên bắn khỏi cửa.

      Trước khi quên dặn Cao Vũ vẫn nằm giường:

      - sau nhớ khóa cửa cẩn thận nhé! -Dứt lời, người mất hút.

      Nhìn theo bóng , người nằm giường nhếch môi khe khẽ.


      * * *

      20 phút sau.

      Tô Xán Xán nóng ruột lại lại trước cửa Hội trường Tất Thắng, chiếc BMW màu ngọc dừng trước , cửa xe bị mở ra vội vã, Triệu Noãn Noãn hớt hơ hớt hải từ trong xe xông ra, ôm choàng lấy vai Tô Xán Xán:

      -Xán Xán, em sao rồi? Gặp chuyện gì hả? Em đừng có nghĩ quẩn, việc khó thế nào cũng có thể giải quyết, chết phải là cách đâu...

      -Câm miệng! mới đáng chết có! –Tô Xán Xán nhịn được, cắt ngang lời.

      -Sao? –Triệu Noãn Noãn thêm lần đơ người. -Chẳng phải em có mặt bao giờ gặp lại em sao? Em tìm tới cái chết làm gì?

      -Bụp! –Trán Triệu Noãn Noãn bị gõ kêu cái bụp. -Đồ chết tiệt, em chết bao giờ được!

      -Thế sáng sớm em gọi ra đây làm gì? –Luc này Triệu Noãn Noãn phát cáu, vừa phải thiệt thòi để lại Cao Vũ ở nhà...

      -Kết hôn thôi! –Tô Xán Xán quát to tiếng khiến người đường ngoái lại nhìn. –Triệu Noãn Noãn, chúng mình lấy nhau ! Có 9 tệ, em mời !

      Triệu Noãn Noãn cứng đơ người.

      -Đừng ngẩn ra thế, chị đây còn phải mời lần nữa sao? mau nào!
      mylien1961 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,219
      Chương 2: Lần sau nếu li hôn, tôi phải trả bao nhiêu hào?

      -Họ tên? –Bà già làm nhiệm vụ đăng ký ở Cục Dân chính thèm ngẩng đầu, cây bút tay động đậy.

      -Gì ạ?

      -Tôi hỏi họ tên! –Bà già lặp lại câu hỏi sõi tiếng phổ thông, ngẩng đầu lên lườm Tô Xán Xán đầy vẻ khinh khi.

      -Tô Xán Xán , Tô trong Tô Châu, Xán trong Xán Lạn. -Rốt cuộc Tô Xán Xán cũng nghe hiểu.

      -Giới tính?

      -Nữ! –Tô Xán Xán cố gắng hết sức kìm nén trong ngực.

      -Tuổi?

      -25.

      -Còn người kia?

      -Triệu Noãn Noãn , Triệu trong Triệu Châu, Noãn là ấm áp. Nam. 27 tuổi –Tô Xán Xán lanh lẹ đáp.

      -Tự trả lời! –Bà già ngẩng đàu, ánh mắt đầy vẻ coi thường, rồi nhìn như đóng đinh vào Triệu Noãn Noãn ngồi ngây ghế. -Họ tên?

      Triệu Noãn Noãn có phản ứng gi.

      -Họ tên? –Bà già cao giọng.

      Tô Xán Xán huých mạnh Triệu Noãn Noãn , :

      -Này, hỏi đấy!

      -Họ tên!!! –Bà già giận dữ.

      Cùng lúc ấy, nhân vật nam chính của lần kết hôn này - bạn học Triệu Noãn Noãn cuối cùng cũng định thần, quay đầu, nghiêm túc nhìn Tô Xán Xán, :

      -Xán Xán , em cho , rốt cuộc là có chuyện gì?

      -Kết hôn thôi! –Tô Xán Xán rời mắt khỏi cây bút tay bà già đăng ký.

      -Em với kết hôn? Em điên à? -Đến lúc Triệu Noãn Noãn thể kìm nén được thái độ. – là Gay! Là Gay đấy! –May là phòng đăng ký kết hôn hôm nay chỉ có hai người bọn họ, còn bà già hiểu Gay là gì.

      -Em biết là Gay, thế em tìm làm gì? Em muốn kết hôn với ! –Tô Xán Xán cũng nóng máu, Triệu Noãn Noãn này ngày thường vâng vâng dạ dạ được, sao hôm nay lúc quan trọng lại giở quẻ ra thế?

      -Các người này, hai cậu rốt cuộc có bị điên đấy? –Bà già ngồi đó chịu nổi cơn cáu.

      -Lấy !

      - lấy!

      Hai người lời khác nhau mà phát cùng lúc, Triệu Noãn Noãn và Tô Xán Xán lúc này trợn trừng mắt, ai chịu nhường ai.

      -Xin hai cậu đừng có điên nữa được ? Chúng tôi ở đây phải để cậu làm trò đùa, cậu có điên hãy chỗ khác mà điên được ? –Bà già làm công việc đăng kí kết hôn mấy chục năm mà chưa gặp cảnh như thế, mặt sa sầm.

      - à?- Tô Xán Xán rời mắt uy hiếp khỏi khuôn mặt Triệu Noãn Noãn , đổi ngay sang vẻ nịnh nọt.- Xin lỗi , có lẽ có chút mắc mớ, chúng cháu ra ngoài bàn lại chút.- rồi, chộp lấy tay Triệu Noãn Noãn kéo ra ngoài hành lang của tòa nhà Cục Dân chính.

      * * *

      Lúc này, chỉ còn đúng 5 giờ đồng hồ nữa là tới bốn giờ chiều.

      -Tô Xán Xán , em mọi việc cho !- Triệu Noãn Noãn kiên quyết rút phắt tay khỏi tay Tô Xán Xán.

      -Noãn Noãn , Noãn Noãn !- Tô Xán Xán bắt đầu làm nũng.- lấy em mà! Nếu lấy em, mẹ em ép gả em cho người đàn ông nhà quê, xấu lắm, tiếng phổ thông còn sõi, y như bà già trong kia kìa! ơi, cứu em với!- Tô Xán Xán câu là nước mắt nước mũi đổ ra rầm rầm, trông tình cảnh còn thảm hơn Bạch Mao nữ.

      -Em gì? Cái gì nhà quê, xấu xí....

      -Chuyện là thế này.....

      Thế là Tô Xán Xán lại tốn thêm 10 phút quý báu kể lại lượt chuyện mẹ ép kết hôn với người đàn ông họ Lưu, kể xong thid chớp chớp mắt đầy đau khổ nhìn chòng chòng vào Triệu Noãn Noãn.

      ... .......

      -Vì vậy, ý em là hãy giả vờ lấy em để cái ông họ Lưu kia biến , phải ?

      - ơi! Triệu Noãn Noãn ơi, em nhận ra trở nên thông minh rồi đấy!

      - được!- Triệu Noãn Noãn tè chối thẳng.

      -Tại sao? là bạn khác giới duy nhất của em, vả lại quan hệ của chúng mình tốt như thế, lại có nhà có xe, giúp em ai giúp được?- Tô Xán Xán cuống quýt.

      -Xán Xán !- Triệu Noãn Noãn nghiêm túc nhấn giọng .- Em có biết kết hôn có nghĩa là gì ?

      -Em biết!- Tô Xán Xán gật đầu.- Là cùng kí tên, cầm giấy chứng nhận đăng kí kết hôn, ngủ cùng nhau, và nuôi con.

      -Em!- Triệu Noãn Noãn bất lực thể giải thích.- Chẳng lẽ em dự định ngủ với để sinh con sao?

      -Ai thèm với ...- Tô Xán Xán nhăn cả mặt.- với là giả mà. Chỉ vì em muốn cho cái ông họ Lưu kia biến thôi, sau nữa là để mẹ em ép em phải lấy chồng.

      -Chẳng lẽ em định cả đời này lấy ai sao?- Triệu Noãn Noãn nhìn , vẻ thể hiểu nổi.

      -Đúng đấy!- Tô Xán Xán gật đầu.- Lấy chồng làm gì chứ? tờ giấy mà có thể bắt hai người sống với nhau tới đầu bạc răng long sao? Nếu thực có tình cảm có xé cũng xé được. Nếu cảm xúc gì tờ chứng nhận kết hôn để làm gì đâu.

      -Em đúng là...- Triệu Noãn Noãn hoàn toàn bó tay với người phụ nữ này.- Nhưng em kêu kết hôn, là Gay mà.

      -Chính vì là Gay em mới tìm để kết hôn.- Tô Xán Xán bắt đầu lý luận – Em hỏi năm nay bao nhiêu tuổi?

      -27.

      -Mẹ chẳng phải bao nhiêu lần giục rồi, kêu mau mau lấy vợ, phải ?

      ...- Triệu Noãn Noãn cúi đầu im lặng, việc là Gay, chưa từng cho mẹ biết, tránh cho mẹ khỏi đau lòng, chỉ luôn lấy cớ mình bận công việc, có thời gian tìm hiểu đương nào. Nhưng mỗi lần về nhà, mẹ lại rỉ rả thúc giục, thậm chí còn nhiều phen xếp đặt để xem mặt nữa.

      -Vậy có định lấy nào ?

      -Đương nhiên là .- Triệu Noãn Noãn nghiêm tuc phản bác.- chẳng có cảm súc gì với phụ nữ, sao đòi lấy vợ được?

      -Thế đừng lấy.- Tô Xán Xán vỗ độp vào cánh tay Triệu Noãn Noãn .- Em định lấy chồng, thể lấy vợ, hai chúng ta thực là do trời đất run rủi tác hợp, chúng ta lấy nhau là ý trời đấy.

      Lời suy xét của Tô Xán Xán lại đánh động vào trái tim Triệu Noãn Noãn, mẹ lúc nào cũng mong lấy vợ, miệng ra nhưng ánh mắt...

      -Nhưng... Em cảm thấy chúng mình lấy nhau là quá hoang đường sao?- Trong lòng tranh đấu.

      -Hoang đường cái gì chứ. Hai chúng mình là giúp đỡ lẫn nhau, gọi là có tinh thần đồng đội, hoang đường chỗ nào nào? Tóm lại có kết hôn hay ? Em cho biết, đến lúc mẹ ép phải lấy vợ, đòi sinh cho bà đứa cháu, đừng có gọi điện thoại cho em kể khổ nhé.- Tô Xán Xán bắt đầu uy hiếp cậu ngốc.

      -Thế ...

      -Thế cái gì, mau lên .- rồi, Tô Xán Xán lại kéo Triệu Noãn Noãn vào phòng đăng ký kết hôn.

      Vẫn bà già đó:

      -Bàn bạc kỹ chưa?

      -Dạ, dạ! Thưa , cháu thực muốn kết hôn a!- Tô Xán Xán ôm cứng lấy tay Triệu Noãn Noãn .- Ôi chao, chồng của em ơi...

      Tởm!

      già cảm thấy toàn thân sởn gai ốc, vội vã điền vòa mẫu khai cho hai người rồi chìa ra tờ hóa đơn:

      -Thanh toán trước .

      Thế là Tô Xán Xán cười ha hả kéo Triệu Noãn Noãn trả tiền, vừa cười vừa sảng khoái :

      -Yên tâm, yên tâm, đòi thanh toán đâu. Em mời mà.

      * * *

      Quầy thu ngân.

      Tô Xán Xán cười tươi như hoa chìa tay ra, bàn tay cần đúng chín đồng tiền.

      -Thưa , 11 tệ.- thu ngân cúi đầu nhìn qua, mỉm cười lịch .

      -Gì ạ?- Tô Xán Xán trợn mắt.- phải 9 tệ sao?

      -Thực xin lỗi, vì giá cả tăng nên thêm chút chi phí là 2 tệ.- kiên nhẫn giả thích.

      -Nhưng mà...- Tô Xán Xán sa sầm mặt.- đợi chút.- song, lướt đến bên Triệu Noãn Noãn – Có 2 tệ ?

      -Lúc mang ví. – Triệu Noãn Noãn khua tay. giục khiến vội vã chỉ cầm theo chứng minh thư và giấy khai sinh, đâu có kịp mang theo gì khác.

      Tô Xán Xán mặt tối xầm, thôi rồi thôi rồi, người kết hôn có, tiền đủ.

      -Em mang ví à?

      -Đợi chút, em tìm xem nào. – Tô Xán Xán mở ví đánh tách, lôi mọi thứ ra bầy la liệt ra bàn. 5 hào, 1 tệ 6, 1 tệ 7, 1 tệ 8...

      Rồi ngẩng phắt lên, nét mặt ủ rột:

      -Làm sao đây, còn thiếu 2 hào....

      Triệu Noãn Noãn :

      -... ....

      Đúng là hùng khi sa cơ cũng hèn, chỉ thiếu 2 hào mà làm chết toi Tô Xán Xán . thế được, Tô Xán Xán ngượng tươi nét mặt đến bên thu ngân, Triệu Noãn Noãn tự động đứng cách 30 mét, coi như quen biết.

      -Em à... Bớt chút có được ? Mình chỉ có 1 tệ 8...

      -... ... – thu ngân dễ thương giật mình. – Xin lỗi, quy định của Nhà nước về chi phí đăng ký kết hôn bớt được. - Nụ cười thường trực mau chóng tắt lịm.

      -Người đẹp ơi, nàng tiên ơi, em xin chị cứu em, bớt chút mà... – Tô Xán Xán quyết định hôm nay còn giữ thể diện nào nữa. – Em nhất định phaie kết hôn trong hôm nay. Nếu bớt cho em, ngày mai em xin mang 2 hào đến trả được ?

      -Việc này... – thu ngân dở cười dở mếu. – Xin lỗi, quy định của Nhà nước thể cho nợ...

      -Nàng tiên ơi, em xin chị đấy, chị nghĩ cách nào giúp em với. – Tô Xán Xán tiếp tục nài nỉ. - Nếu lần sau li hôn , em trả bù 2 hào được ?

      Nét mặt thu ngân bắt đầu cau lại:

      -Xin lỗi, quy định của Nhà nước khoản chi phí đăng ký kết hôn và li hôn là khác hẳn nhau....

      -Hừ! – Tô Xán Xán hết cách, đập tay lên bàn đánh chát cái khiến Triệu Noãn Noãn giật mình quay lại nhìn. – kia, quy định của Nhà nước cũng phải có tình có lý, các tăng giá sao thông báo trước? Nếu các giải thích được cho tôi hài lòng, ngày mai tôi kiện các !

      -Việc này... – thu ngân sợ quá. – Xin chị đợi chút... tôi gọi điện thoại cho cấp xin ý kiến...

      * * *

      Ba phút quý báu trôi qua.

      thu ngân cúp máy, cười mủm mỉm :

      -Thưa , thực xin lỗi , lãnh đạo chúng tôi chúng tôi có luống cuống, để bảo vệ quyền lợi của , lãnh đạo chúng tôi quyết định miễn phí đăng ký kết hôn cho hai người.

      Hả! Tô Xán Xán mở to mắt:

      -Các có lòng thành, tôi cũng để bụng...

      thu ngân cúi xuống nhanh chóng viết hóa đơn trao cho Tô Xán Xán :

      -Thưa , hóa đơn của đây, mời sang bên kia chụp ảnh.

      Tô Xán Xán cầm hóa đơn, cúi nhìn hai chữ được đóng dấu đỏ chót “Miễn phí”.

      - ơi..., - Tô Xán Xán nghĩ lúc vẫn thấy yên tâm - miễn phí tức là phải đóng tiền đăng ký kết hôn à?

      -Xin cứ yên tâm, đúng vậy a.

      Tô Xán Xán luc ấy mới yên lòng, cầm chắc tờ hóa đơn trong tay rồi nhìn đồng hồ.

      Còn những 3 giờ đồng hồ nữa.

      Kéo Triệu Noãn Noãn mau chóng tới chỗ chụp ảnh, chụp ổn thỏa xong, làm mọi thủ tục xong, Tô Xán Xán mãn nguyện nhận hai bản đăng ký kết hôn từ tay bà già, hưng phấn tràn trề:

      - ơi, cảm ơn quá, em thay mặt Đảng và Nhà nước cảm ơn nhé.

      già theo phản xạ co rúm lại.

      * * *

      Cuối cùng cũng ra đến cửa Cục dân chính, Tô Xán Xán thở phào, nhìn đồng hồ.

      Hay ghê, vẫn còn những 40 phút nữa.

      -Gấp lắm rồi, chồng ơi, chúng mình nhanh lên. – Tô Xán Xán ngoắc tay, cắm đầu phi về phía trước.

      Đến cả xưng hô cũng thay đổi, Tô Xán Xán , em thực là...

      Triệu Noãn Noãn khó chịu ngúc ngoắc đầu, nhẫn lại bước nhanh theo Tô Xán Xán . phải. Là theo sau vợ chứ!
      mylien1961 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,219
      Chương 3: Phụ nữ thiệt thòi

      Ngồi trong xe BMW của Triệu Noãn Noãn , Tô Xán Xán cầm hai bản đăng ký kết hôn trong tay, nhìn ngược nhìn xuôi, mắt cười tít, trông như vừa cướp được ngân hàng.

      Triệu Noãn Noãn vừa lái xe vừa thấy lòng chới với, sao mà Tô Xán Xán lại điên đến mức đòi kết hôn với mình chứ. phiền muộn trong lòng, nhìn thấy Tô Xán Xán hí hửng ngắm nghía hai bản đăng kí kết hôn, mắt vằn đỏ, cau có:

      -Xán Xán , em đừng có xem kĩ thế, tý nữa lại vứt bây giờ chứ gì.

      - bao giờ, bao giờ nhé.- Tô Xán Xán đắc ý cầm giấy kết hôn khua khua lại trước mắt .- nhìn xem, mất lúc nào?- Càng khua, người kia càng chẳng thèm nhìn.

      vật gì màu đỏ từ trong tay Xán Xán bay ra, lọt qua cửa kính xe bay ra ngoài, rơi vào khe đá bên lề đường.

      -Ối.... ...

      Tiếng kêu chói lói như đạn bắn, Tô Xán Xán há hốc miệng ngậm lại được.

      -Em này!- Triệu Noãn Noãn phanh kít, quay đầu định mắng đứa phá bĩnh, mồm mấp máy chưa biết mắng thế nào cho hả, rồi lại thở dài mở cửa xe, đến bên kẽ đá có tờ đăng ký kết hôn nằm dí trong đó, cố gắng moi ra mà moi được.

      Tô Xán Xán từ từ định thần, tay cầm bản còn lại, xông ra khỏi xe.

      -Làm sao bây giờ hả?- cuống quýt đến nỗi mồ hôi nhễ nhãi mặt.

      -Đừng có cuống...- Triệu Noãn Noãn xua xua tay, ngón tay đặt vào vết rách.- Có sợi dây thép ?

      -Dây thép?

      -Phải, cần cái gì dài thế này,... ....

      * * *

      Luc này mà cần kiếm dây thép à? Tô Xán Xán chuồn lên xe, tìm mọi chỗ, chỉ thiếu nước lật hết cả đệm ghế lên.

      -Cái gì dài thế này, mảnh thế này... -Cuống quýt lên, Tô Xán Xán cũng biết chú ý quan sát.

      phút sau.

      Tô Xán Xán xuống xe, chạy đến bên Triệu Noãn Noãn , chìa tay ra:

      -Đây, cái này được ?

      -Làm thế nào mà em tìm được?- Triệu Noãn Noãn cầm lấy dây thép sau mấy giây kinh ngạc.- Sao sợi dây lại cong thế? Cứ như là...

      -Ít mồm thôi, có dùng được ?- Tô Xán Xán cắt bụp hưng phấn xem xét của Triệu Noãn Noãn .- Mau lên, mau lên, mau lên nào. Hạnh phúc của em ở cả trong này đấy.

      Triệu Noãn Noãn đành cầm sợi dây thép chọc vào khe đá.

      Hai phút trôi qua.

      -Thế nào?

      -Có vẻ vẫn được...- Triệu Noãn Noãn ngoáy ngoáy đầu theo thói quen, có vẻ buông xuôi.- Dù sao cũng có hai bản đăng ký cơ mà...

      - đừng có lắm lời.- Tô Xán Xán tức trào lên mắt.- Đợi đấy.- xong hai tiếng, lại quấy quả lục lọi chui vào xe, rút từ trong áo lót ngực ra sợi dây thép khác, quay lại đưa cho Triệu Noãn Noãn trong ánh mắt kinh ngạc của .

      Với hai sợi dây thép làm kẹp gắp, cuối cùng tờ đăng ký kết hôn cũng được lấy ra.

      -Ui da! –Tô Xán Xán vồ lấy tờ đăng ký, ôm khư khư như bảo bối vào lòng, như trẻ con tìm được đồ chơi sau bao năm bị mất. Vừa mãn nguyện, vừa nhìn đồng hồ, vẻ mặt mới hớn hở thoắt cái sa sầm. Hỏng rồi. Sắp tới giờ rồi.

      -Chồng ơi, mau lên xe. Go. Go.Go!

      Khi chiếc BMW của Triệu Noãn Noãn tpis được dưới lầu nhà Tô Xán Xán , kim giây chỉ đúng số 12.

      Bốn giờ chiều, rất vừa vặn, rất kịp giờ.

      Tô Xán Xán ngẩng lên, chỉ thấy chiếc xe đời mới màu trắng xám đậu chềnh ềnh dưới lầu nhà , bên cạnh xe là mẹ cúi đầu khom lưng cười nịnh nọt, xa xa là ông họ Lưu với cái gáy như Địa Trung Hải.

      Tô Xán Xán nắm chặt hai tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay, dựng thẳng hai vai, níu chặt bên cánh tay Triệu Noãn Noãn cầm lái:

      -Chồng ơi. Hạnh phúc của vợ là được tựa vào đấy.

      Vội vàng phanh gấp, Triệu Noãn Noãn thiếu chút nữa là đập đầu vào kính phía trước.

      * * *

      Lại mẹ của Tô Xán Xán khom lưng cúi mình thủ thỉ với Lưu tiên sinh:

      -Thực phải với Lưu tiên sinh, Xán Xán nó bỗng nhiên kêu đau bụng, xem ra...

      -Em Xán Xán đau à? Có cần thăm em... –Lưu tiên sinh tuôn tràng tiếng phổ thông “quá chuẩn”, cười tươi như hoa, Tô Xán Xán nhìn mà cảm thấy ruột gan thắt cả lại.

      -Việc này... việc này... Xán Xán nó... –Bà mẹ mặt căng thẳng hết mức, trong bụng rủa thầm đứa con bất hiếu.

      -Xán Xán! –Lưu tiên sinh mắt bé mà tinh, nhìn phát thấy ngay Tô Xán Xán từ trong xe hơi bước ra, nên vẫy tay rất nhiệt tình.

      Bà mẹ sững người, ngoảnh đầu thấy con tiến thẳng về phía mình, vẻ rất hiên ngang đĩnh đạc. Nhưng điều khiến hai người đồng thời kinh ngạc là từ trong xe phía sau Tô Xán Xán đột ngột xuất người đàn ông cao ráo, chỉ mấy bước theo kịp , Tô Xán Xán quay đầu gì đó với , chàng trai vội vòng tay ôm vai .

      - à... thế này... thế này là... –Lưu tiên sinh nheo mắt bé tid, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

      Tô Xán Xán dịu dàng gọi:

      -Mẹ... -Rồi vòng tay nũng nịu Triệu Noãn Noãn,

      cũng đành ngượng nghịu gọi tiếng:

      -Mẹ...

      -Noãn Noãn à, ra là con à... -mẹ thở hắt ra hơi, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó đáng ngờ. -Cậu vừa gọi tôi là gì?

      Tô Xán Xán huých ngầm cái.

      -Mẹ... -Giọng Triệu Noãn Noãn run rẩy.

      Mẹ?!

      Cái từ được phát ra từ miệng Triệu Noãn Noãn, quả là rất chấn động, mẹ Xán Xán nặng cả người.

      Đôi mắt bé tin hin của người đàn ông họ Lưu càng híp tịt lại.

      - à, việc này là sao vậy? –Ông ta cuống quýt gần như nhảy dựng lên. – hề là Xán Xán ...

      -Tôi... –Tôi làm sao biết được? Mẹ Xán Xán hiểu ra sao, quay phắt về phía con . –Xán Xán , con với Noãn Noãn có chuyện gì? Con lại đùa cái gì vậy hả?

      Mẹ nhấ mực tin rằng con tìm cách kéo Triệu Noãn Noãn tới để dọa người ta.

      -Mẹ... –Tô Xán Xán ra boojnhongx nhẽo dễ thương. –Con với Noãn Noãn ...

      - à, chúng cháu kết hôn rồi! –Triệu Noãn Noãn chỉ cảm giác là eo lưng bị mngs vuốt của Xán Xán cấu nhéo, vẻ như sắp khóc, thốt ra nốt câu thay .

      -Kết hôn!!!

      Thấy vẻ mặt của mẹ mình và Lưu tiên sinh như sắp rớt xuống đất, Tô Xán Xán thấy rất hưng phấn:

      -Mẹ ơi, con xin lỗi, con vẫn chưa với mẹ, thực ra con và Noãn Noãn từ lâu ... – dở chừng, người nghe tự hiểu nốt. Thêm nữa, nhìn hai đứa ôm xiết lấy nhau, dù đầu óc có đơ đến đâu cũng nhận ra mối quan hệ của chúng.

      Lưu tiên sinh rốt cuộc nhịn nổi:

      - à, công ty tôi còn có việc, tôi trước đây... – rồi ta cụp đuôi chui vào xe.

      -Lưu tiên sinh, đừng ! Lưu tiên sinh! -Thấy mẹ chạy theo níu kéo, Tô Xán Xán cũng vội đuổi đằng sau vài bước. –Lưu tiên sinh, đừng . Tôi còn chưa giới thiệu chồng tôi với ông mà. Lưu tiên sinh...

      Chưa xong, chiếc xe xì khói chuyển bánh. Vì tốc độ rất lớn lên khói xe bay mù mịt.

      -Lưu tiên sinh, lần sau lại tới nhé.

      Tô Xán Xán nhiệt tình chạy sau đuôi xe vẫy chào, sau đó mới dịu dàng quay lại, nhìn thấy mặt mẹ đen sạm...

      -Hai đứa chơi mẹ được đấy!

      * * *

      -Cái gì?!

      Vừa bước vào nhà, Tô Xán Xán rút ngay hai bản đăng ký kết hôn vung vẩy trước mắt mẹ. Mẹ – bà Trần Xuân Kiều lồng lên như chú sư tử Hà Đông, chộp lấy hai bản đăng ký, nhìn hết bên nọ đến bên kia rồi đưa cho ông chồng Tô Kiến Quốc:

      -Ông này, đây có phải ?

      Tô Kiến Quốc ôm đầu:

      -Hình như là...

      -Ông nhìn lại cho ký !

      -Bố! Mẹ! –Tô Xán Xán cắt ngang câu chuyện thầm của bố mẹ. -Bố mẹ cần phải xem, là đấy, tin con có thể đưa hỏi.

      Trần Xuân Kiều do dự hồi, cảm thấy con tin được, bèn quay về phía Triệu Noãn Noãn :

      -Noãn Noãn , con cho nghe, chuyện này có phải ?

      Triệu Noãn Noãn bắt buộc phải gật đầu:

      - đấy ạ.

      -Mẹ. Mẹ thấy đấy, con mà. –Tô Xán Xán đắc ý hớn hở.

      -Im mồm. -mẹ cắt ngang lời con . -Mẹ làm mẹ của con ngần ấy năm trời, chẳng lẽ biết lời của con tin được mấy phần à? -Rồi bà chuyển ánh mắt hiền từ quay sang Triệu Noãn Noãn . –Noãn Noãn , con thể lừa được!

      Triệu Noãn Noãn chưng hửng:

      - à, cháu...

      Tô Xán Xán từ phía sau gõ đầu cái:

      - lừa đâu a! –Triệu Noãn Noãn đầy vẻ khổ sở.

      Đến lúc này Trần Kiều Xuân gì được nữa.

      Thức ra, Tô Xán Xán với Triệu Noãn Noãn hồi ở cùng nhau, cha mẹ hai nhà quen biết lâu năm, hai đứa chơi với nhau từ khi còn đóng bỉm đến luc lớn lên, người lớn phải nghĩ đến việc tác thành cho chúng nó. Nhưng dù tạo cơ hội thế nào, hai đứa vẫn chủng chẳng, dằng dai vài năm, hai nhà đành thôi.

      Ngờ đâu, hôn nay hai chúng nó lại giơ giấy kết hôn ra trước mặt, làm sao phụ huynh giật mình cho được?

      -Noãn Noãn này, rốt cuộc hai đứa bắt đầu từ bao giờ? –Ông bố Xán Xán nén nổi nữa – cháu với Xán Xán nhà bác chẳng phải luôn luôn gây gổ hay sao?

      -Năm ngoái ạ.

      -Hôm nay.

      Hai cái mồm hai lời khác nhau.

      Tô Xán Xán trợn mắt lườm Triệu Noãn Noãn cái, rồi ngầm nhéo đau vào lưng . Triệu Noãn Noãn vội vàng lại:

      -Ý cháu là bọn cháu bắt đầu nhau từ năm ngoái, đếm hôm nay mới làm thủ tục...

      -Sao hai đứa gì trước? –Bà mẹ cảm thấy yên tâm, nhưng vẫn tỏ ra hài lòng với che giấu của đôi trẻ. –Bác vẫn khuyên Xán Xán mau mau tìm lấy chàng, mẹ cháu cũng phàn nàn với bác là cháu chịu lấy vợ, chẳng phải chúng mày định đẩy bọn già các bác vào đường cùng hay sao?

      -Bác à, cháu sai rồi, cháu có ý ấy... –Triệu Noãn Noãn trông vẻ mặt của mẹ Xán Xán có chút bối rối.

      May mà Tô Kiến Quốc đứng ra hòa giải, với vợ:

      -Thôi được rồi, kết hôn bàn chuyện đó nữa. -Rồi ông quay qua với Triệu Noãn Noãn . –Cháu à, cháu cũng nên đổi cách sưng hô là bố mẹ được rồi đấy.

      -Việc này...

      -Mau gọi ! –Tô Xán Xán , tay lại nhéo lưng Triệu Noãn Noãn , nhân ra là mình đúng rồi, đành vội vàng mở miệng:

      -Bố! Mẹ!
      mylien1961 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,219
      Chương 4: Yên tâm bà xã, đây ăn thịt em đâu mà!

      -Là lá... là la...

      Triệu Noãn Noãn từ nhà bếp ra:

      -Xán Xán , em sao vậy?

      -Sao gì? Chẳng phải là em đây sao? –Xán Xán hất hất mái tóc vốn tự cho là rất mượt của mình, vọt từ phía sau Triệu Noãn Noãn lên. –Thơm quá. xào món gì vậy?

      Triệu Noãn Noãn biết làm sao đành nhìn ra cửa sổ, tránh caais bộ dáng e dè giữ kẽ của , bỗng liếc mắt nhìn thấy tay xách va li hành lý to tướng –Xán Xán , em bỏ nhà ra rồi à? -Giọng rất kinh ngạc.

      Tô Xán Xán đánh mắt khắp nơi hít hà mùi thơm thức ăn, cúi nhìn va li của mình:

      -Bỏ nhà á, em phải đến ở đây chứ.

      -Gì cơ? – chặn đứng Tô Xán Xán bước vào bếp. -Tại sao lại đến ở nhà ?

      -Lạy hồn, ngạc nhiên như thế làm gì? Quên là hôm qua chúng mình ký giao kèo à? Bây giờ em là vợ , đến nhà ở, có gì là lạ... – rồi, đưa mắt nhìn vào bếp, chực vồ lấy món thức ăn thơm phức.

      - được. –Triệu Noãn Noãn bê ngay lấy bữa trưa của mình. -Đừng nhìn vào đây. Chỉ có xuất thôi.

      -Đồ ki bo... –Tô Xán Xán bĩu môi, hai mắt láo liên nhìn vào đĩa thức ăn. -Nhiều như thế ăn hết đâu, người ta vội nên chưa kịp ăn sáng đấy...

      -Phàn nàn ít thôi. –Triệu Noãn Noãn lườm . – mau, tại sao lại dọn đến đây?

      - phải rồi sao. –Tô Xán Xán liếc thản nhiên . –Em là vợ , em ở nhà ở đâu?

      -Em... –Triệu Noãn Noãn nhất thời chưng hửng vì câu của , ấp a ấp úng. –Em, em có thể ở nhà em, sao nhất định phải đến ở cùng ?

      -Ôi dào. –Tô Xán Xán chút cảm thông, đặt phịch tay lên vai . –Khó khăn lắm em mới thuyết phục được bố mẹ em cần tổ chức lễ cưới, ông bà cụ rất nghi ngờ rồi, nếu hai đứa mình còn ở với nhau, nghĩ xem bố mẹ em và bố mẹ có tin là chúng mình lấy nhau rồi ?

      -Việc này... –Triệu Noãn Noãn phân vân, đĩa thức ăn trong tay bị cướp trắng, còn chưa kịp định thần, Tô Xán Xán xúc lấy xúc để chẳng ra vẻ thục nữ tí nào, vừa ăn vừa :

      -Ngon... quá...

      -Tô Xán Xán . Em phải giữ chút thể diện chứ. –Triệu Noãn Noãn nhìn bữa trưa mà mình vất vả mới nấu được, trong chớp mắt bị Tô Xán Xán tặc lưỡi ăn quá nửa, nén được nổi cáu.

      -Ơ... cho ăn thôi, làm gì mà dữ thế...

      -Em. Em. Em cút cho . –Triệu Noãn Noãn gầm nên, chạy ra mở cửa, vứt va li của Tô Xán Xán ra ngoài.

      -Á à. –Tô Xán Xán lập tức nổi giận. –Triệu Noãn Noãn , là đồ vô lương tâm, đáng chết. Em làm vợ , đến chỗ ở cũng cho, lại còn đuổi em . Em làm gì nên tôi chứ? Sao có thể tin được loại người như nhỉ. –Tô Xán Xán rền rĩ càng lúc càng to, đúng lúc có mấy người lầu xuống, họ hiếu kỳ dồn mắt nhìn, Tô Xán Xán càng được thể làm già. –Triệu Noãn Noãn , đúng là lòng lang dạ sói. Em mang trong bụng giọt máu của , lại chấp nhận chuyện hai đứa, để em thân mình bụng mang dạ chửa đâu hả, trời ơi...

      -Thôi, thôi được rồi. -Thấy tư cách của mình bị xúc phạm, Triệu Noãn Noãn lập tức lại kéo va li vào, đóng sập cánh cửa. –Tô Xán Xán , chắc là kiếp trước nợ em...

      -He he... –Tô Xán Xán mắt ráo hoảnh, hí hửng nở nụ cười tiểu nhân đắc trí, giật phắt va li của mình từ tay Triệu Noãn Noãn , sải bước khắp nhà. –Căn hộ này tồi... từ nay em ở đây. -Vừa vừa tỏ ra vẻ rất nghĩa khí vỗ vỗ vai Triệu Noãn Noãn . –Yên tâm ông xã, em đây ăn thịt đâu. Từ nay về sau, tối đến dù có nghe thấy tiếng gì, đây cũng làm như lọt tai, đảm bảo làm phiền mình và ấy của mình đâu...

      -Em! –Triệu Noãn Noãn tức đến nỗi nghẹn họng.

      * * *

      Hôm sau, sáng sớm.

      -Tô Xán Xán , em ra đây cho .

      Đất bằng đột nhiên dậy sóng, Tô Xán Xán mơ màng mộng đẹp bị giật mình tỉnh giấc.

      -Làm cái gì mà... –Tô Xán Xán ló gương mặt tròn xoe tiều tụy từ trong đống trăn ấm màu vàng chanh, đêm qua bị mẹ giám sát, ngồi với cái máy tính đến hơn năm giờ sáng, thành ra giờ này mới ngủ chưa đầy nửa tiếng đồng hồ.

      Triệu Noãn Noãn mặt tái xanh:

      -Em ra đây cho .

      -Sáng sớm muốn đòi mạng người ta à... –Tô Xán Xán ôm cả chăn khỏi giường, lục cục ra mở cửa, bộ dạng chẳng khác gì chú chó vừa vừa vẫy đuôi.

      sai, người ngoài cửa đúng là muốn đòi mạng .

      -Coi bộ dạng em giống cái gì hả? mấy giờ rồi mà em còn ngủ?

      -Ơ... –Gì mà còn ngủ, vừa mới ngủ đấy chứ. Tô Xán Xán tiện mồm hừ tiếng, quay đầu về giường, nhưng bị người ta kéo chăn lại, soạt mọt tiếng, Tô Xán Xán như cái bánh bao bị lột hết vỏ, ngã phịch xuống đất, cái đau khiến tỉnh như sáo, quơ lấy chăn quấn quanh mông, ngiến răng ngẩng đầu. –Triệu Noãn Noãn , sớm ra bị điên à?

      - điên? –Triệu Noãn Noãn giận đến mức nghĩ hay là bóp chết này, hối hận chết được, lúc đầu cớ sao lại u mê mà chấp nhận đăng ký kết hôn. –Em ra xem cái việc hay ho mà em làm đây.

      -Cái gì chứ... –Tô Xán Xán bò xoài đất, tay xoa xoa chỗ mông đau, gãi gãi lên mái tóc xù như tổ quạ.

      Hai phút sau, đổi ngay bộ dạng, nét mặt cười nịnh nọt:

      - Noãn Noãn ơi, lần sau em dám nữa...

      -Lần sau? Nếu có lần sau quăng em từ lầu tám xuống đấy. – bàn đầy những vỏ túi đựng khoai tây chiên, sô--la, bánh quy, thậm chí... cả bát mỳ ăn dở nữa.

      cần nhiều lời cũng biết đó là kiệt tác của Tô Xán Xán.

      Với kinh nghiệm hiểu Triệu Noãn Noãn bao nhiêu năm, cứ nghĩ thanh niên ưu tú thời đại mới biết giận dữ, ôn hòa hiền lành, nghiện hút gì. Nhưng dù có thế, vẫn là kẻ cực đoan. Nếu mê cái gì bao giờ chấp nhận ánh mắt coi rẻ nào. Ví dụ, là người theo chủ nghĩa hoàn mĩ, chăn gối giường lúc nào cũng được gấp gọn gàng như trong quân đội. Thêm nữa, Triệu Noãn Noãn là người đàn ông rất chú trọng tiểu tiết, chỉ cần áo sơ mi hơi có vết nhàu là bỏ ngay.

      Điều khiến Xán Xán nuốt nổi nữa, còn là chàng trai thượng lưu có thói quen sinh hoạt rất nguyên tắc, 5 giờ rưỡi sáng là dậy khỏi giường, chạy bộ nửa tiếng rồi đọc báo, ăn sáng, làm, chiều tối về nhà nấu cơm ăn, xem sách đọc tin, tắm gội, kim đồng hồ chỉ đúng 11 giờ là lên giường ngủ!

      Còn Tô Xán Xán? Xem cái đống vỏ hộp thực phẩm la liệt bàn và cái đầu tóc rối bù như tổ quạ của ràng là trái ngược hẳn với Triệu Noãn Noãn, thẳng ra hai người là hai thái cực khác nhau. Tóm lại, chàng trai hoàn hảo như Triệu Noãn Noãn thể nhịn nổi cơn phẫn nộ.

      -Tô Xán Xán, muốn em phải cam kết với .

      Và thực tế, hai kẻ khác nhau trời vực kí cam kết, nội dung như sau:

      1. Cam kết hai bên can thiệp vào đời tư của nhau, chưa được đồng ý được vào phòng người kia mà mặc sức làm phiền sinh hoạt bình thường của đối phương.

      2. Bên B được vứt rác bừa bãi nơi sinh hoạt chung, ăn gì xong phải lập tức dọn dẹp sach , được tự tiện cướp đoạt bất cứ thức ăn gì của bên A.

      3. Bên B được lấy danh ngĩa kết hôn để lu loa khắp chốn chuyện sinh hoạt phòng the, làm ô danh bên A, khiến hình tượng đẹp của bên A bị hủy hoại.

      4. Trong thời gian bên B ở chung, cần phải thực hết trách nhiệm với người sống chung, thay bên A làm vệ sinh nhà cửa, dọn dẹp phòng ốc, giặt giũ quần áo, mọi cầu bên A đưa ra mà vi phạm luân lý đạo đức bên B bắt buộc tuân thủ vô điều kiện.

      5. Xét thấy bên B đủ năng lực nấu ăn cho bản thân, bên A chịu trách nhiệm mọi việc ăn uống khi sống chung, nhưng bên B phải chịu trách nhiệm rửa sach và dọn dẹp bếp núc.

      6. bản cam kết có hiệu lực từ ngày soạn thảo, lập tức chấp hành, bên B được đưa ra bất kỳ dị nghị nào.

      7. Kẻ vi phạm cam kết chịu mọi hình thức xử phạt của bên kia.

      8. Quyền sửa đổi cuối cùng của cam kết thuộc về bên A, do bên A tùy lúc bổ sung và hoàn chỉnh.

      Bên A: Triệu Noãn Noãn - người sở hữu gian chung.

      Bên B: Tô Xán Xán - người sống tạm.

      Dưới ánh mắt đằng đằng sát khí của Triệu Noãn Noãn, Tô Xán Xán cúi đầu ký tên vào bản cam kết làm nhục mình, bắt đầu cuộc đời nô lệ.
      Chương 5: ra nhục thế!

      Chớp mắt, cuộc sống nhẫn nhục kiếm ăn vèo trôi tuần, chiếu theo những điều ước nhục nhã, mấy ngày này, Tô Xán Xán chịu ít áp bức. Nhưng mà ai bảo bỗng dưng ở nhờ chứ!

      Nhưng cũng phải lại, kỳ thực Triệu Noãn Noãn cũng thoải mái gì. là Giám đốc sáng tạo của công ty quảng cáo lớn ở thành phố này, cho nên hàng ngày công việc khá bận rộn. Trước đây, sống mình, tuy bận nhưng cũng rảnh thân. Nay trong nhà bỗng dưng thêm người, mà những phiền phức người này gây ra nhiều hơn hẳn bình thường...

      Tóm lại, hai người ở cùng nhau là bi kịch!

      Trong những ngày bi kịch này, Tô Xán Xán vốn chưa từng làm việc nhà, cuối cùng cũng nổi cáu.

      Hôm nay, xông vào phòng Triệu Noãn Noãn, lớn giọng phản kháng:

      - Triệu Noãn Noãn, em muốn sửa cam kết!

      - được! - Triệu Noãn Noãn từ chối thẳng thừng.

      - Tại sao?

      - Đây! - Ngón tay dài mảnh của Triệu Noãn Noãn đặt mạnh lên điều thứ sáu của bản cam kết: Bản cam kết có hiệu lực từ ngày soạn thảo, lập tức chấp hành, bên B được đưa ra bất cứ kiên nghị nào. - Theo quy định, em được có quyền sửa đổi cam kết. - với vẻ mặt nghiêm túc.

      "Triệu Noãn Noãn, được đấy!" Tô Xán Xán nghiến răng kèn kẹt, quyết định vì tự do của bản thân, dù có liệt cơ mặt cũng cam lòng, đổi ngay sang nụ cười nịnh nọt:

      - Noãn Noãn à...

      - Đây! - Ngón tay Triệu Noãn Noãn lại đặt vào điều thứ báy của bản cam kết: Người vi phạm cam kết chịu bất cứ xử phạt nào của đối phương. - Nếu em muốn bị thu máy tính, tốt nhất hãy ngoan ngoãn chấp hành cam kết. - tiếp tục giữ giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

      Tô Xán Xán mặt mày bí xị, đúng là tránh vỏ dưa gặp vò dừa! ngờ bộ mặt của Triệu Noãn Noãn là như thế, cũng biết dùng thú đoạn cơ đấy.

      - , , ... - nghiến răng ken két.

      Triệu Noãn Noãn tỏ vẻ thương xót:

      - thế nào?

      Cuộc chiến nảy lửa sắp nô bung, đột nhiên chuông cửa reo vang.

      - Ra mở cửa ! - Triệu Noãn Noãn ra lệnh.

      Xán Xán ương ngạnh:

      - Tại sao đến mờ cửa cũng phải em?

      Triệu Noãn Noãn chi vào máy tính:

      - Em thấy làm việc à?

      - Em - - ! Cam kết vốn quy định nghĩa vụ em phải mở cửa, vì thế em từ chối!

      - Đây! - Ngón tay Triệu Noãn Noãn lại chi vào điều thứ 8: Bên B trong thời gian sống chung phải làm hết trách nhiệm đối với người sống chung, thay bên A dọn dẹp vệ sinh, sắp xếp nhà cửa, giặt giũ quét tước. Mọi cầu bên A đề ra mà vi phạm luân lý đạo đức đểu phải tuân thủ vô điều kiện. Mở cửa là vi phạm luân lý đạo đức à?

      Xán Xán:

      -....

      * *

      Tô Xán Xán ôm mối hận thể rửa ra mờ cửa, cánh cửa mở ra, sững người. Đàn ông đẹp trai thấy nhiều ti vi, nhưng Tô Xán Xán dám đám bảo, người đàn ông đứng trước mặt đáng được xếp vào hàng đầu trong những chàng trai đẹp nhất mà từng nhìn thấy. Nếu Triệu Noãn Noãn đủ tiêu chuẩn là người đàn ông lương thiện chàng trai này xứng danh là đồ Sở khanh. Tóc dài, mắt đen, môi mỏng, nụ cười nửa kín nửa hở, ba phần mua chuộc bảy phần tử tế, trai già trẻ đều chết mê.

      Thấy người phụ nữ ra mở cứa trố mắt, người đàn ông dịu dàng giơ tay nâng cằm :

      - Người đẹp, sao vậy?

      Eo ơi.. nổi hết cả da gà, Tô Xán Xán chớp mắt lùi lại, cảnh giác nhìn Cao Vũ - tên người đàn ông, hình tượng đẹp giai thoắt cái giảm gần hết.

      - mau! tìm ai? - Tay chống nạnh, ngực ưỡn ra, Tô Xán Xán ra vẻ sư tử Hà Đông. Phụ nữ béo là ưu điểm, ưỡn ngực ngẩng đầu đủ hiên ngang.

      Cao Vũ sũng sờ ngoài cửa:

      - là ai vậy?

      - Tôi? - Thấy tên đàn ông này chịu khai họ tên còn hỏi ngược lại mình, Tô Xán Xán vừa bị Triệu Noãn Noãn bắt nạt tìm ngay được chỗ xả tức. - Tôi là ai can hệ tới cái mông ấy! tới gõ cửa chẳng lẽ còn biết tên chủ nhà? À, tôi biết rồi... nhất định là đến chào hàng chứ gì! cho biết, khu này câm người chào hàng vào, nếu định kiêm cớ luồn vào đây là quá kém sáng suốt rồi, đội bào vệ dưới lầu khách sáo đâu, hôm qua có kẻ chào hàng bị đánh nằm liệt giường nửa năm đây! Ý tôi là chẩn đoán nằm bất động nửa năm. Vì thế, tôi khuyên tốt nhấtbiến ngay , nếu tôi gọi điện thoại gọi bảo vệ lên, đến lúc ấy chết hay sống liên quan tới tôi... bla bla bla...

      Tô Xán Xán khua môi múa mép làm tới, nước bọt tung tóe, thiếu chút nửa mọi triết lý kinh điển văng cả ra, thôi hồi bỗng nhiên cảnh giác:

      - Sao vẫn chưa biến ?

      Người đàn ông nhịn nổi, lặng lát rồi ôm bụng cười phá lên.

      - Ôi trời ơi! cười cái gì! Những điều tôi đấy, tin hỏi bảo vệ mà xem...

      - Sao thế? - Nghe thấy ồn ào, Triệu Noãn Noãn ra, đẩy Tô Xán Xán đứng chắn trước cửa, định hỏi đột nhiên sững người:

      - Là... à? - Mặt hơi đỏ.

      Người đàn ông điển trai ôm bụng cười sặc sụa gắng gượng thẳng người lên, lườm cái, cười mê đắm:

      - Sao thế? Quên nhanh thếsao?

      Tô Xán Xán hơi ngạc nhiên, nhìn Triệu Noãn Noãn rồi đưa mắt nhìn người đẹp trai từ xuống dưới lượt, tóc dài, mắt đen, môi mỏng... bỗng nhiên, đột nhiên hiểu ra.

      ra là cùng bọn! Nó!

      * * *

      Bước vào phòng khách, Xán Xán cảm thấy khí giữa hai người họ rất tế nhị nên tìm cớ vào bếp gọt hoa quả, nhưng vẫn len lén gần cửa bếp nghe trộm.

      Tình huống này khiến cảm thấy mình giống như nhân vật chính trong những câu chuyện tình tay ba cổ điển, mở cửa ra thấy người thứ ba đứng ngoài cửa, khóc lóc kêu la Tôi có con với ta, xin chị rời bò ấy..

      nghĩ ngợi, bỗng nhận ra hai người mất hút, cửa phòng Triệu Noãn Noãn đóng gần kín, bên trong dường như có tiếng người .

      Đói khát đến mức này sao?

      Xán Xán nhất thời hai mắt sáng rực, trong đầu bắt đầu ra những cảnh trẻ em được xem. Hiếu kỳ, bèn tiến về phía cửa phòng. Mắt thao láo xem xảy ra việc gì cứa đột nhiên mở toang.

      Triệu Noãn Noãn vẻ mặt ngạc nhiên nhìn :

      - Em làm gì vậy?

      - Đưa... đưa hoa quả...

      - Hoa quả?

      Xán Xán cúi đầu, bối rối, con dao gọt hoa quả sắc nhọn tay vẫn hướng về phía Triệu Noãn Noãn...

      Triệu Noãn Noãn sa sẩm mặt:

      - Còn mau gọt hoa quả !

      - ! - rồi cầm dao quay lại bếp, cắt đầy đĩa táo định mang ra đãi khách.

      - Đây là cái gì? - Cao Vũ từ nãy đến giờ lời bỗng nhiên hỏi .

      Xán Xán chưng hửng:

      - Táo chứ gì!

      - Sao gọt vỏ ?

      Xán Xán ngấn người, gọt vỏ phức tạp chết được, thế là ra vẻ nghiêm chỉnh :

      - gọt vỏ nhiều dinh dưỡng hơn.

      - Tôi ăn táo mà gọt vỏ.

      Á! Cái thằng to gan này! Xán Xán cũng vừa:

      - Hừ! Có ăn là tốt rồi, sao lắm lời thế?

      Cao Vũ cau mày:

      - Noãn Noãn, em trả lương cho bà ô-sin này chưa?

      Ồ-sin? Tô Xán Xán giật thót cả mình!

      - Ô-sin cái gì hả? Tôi là...

      - ấy là em . - Triệu Noãn Noãn tiếp lời. Nhân lúc Cao Vũ để ý, trừng mắt lườm Xán Xán.

      - Em ? - Cao Vũ nhìn Tỏ Xán Xán từ xuôrig dưới, rồi lại đưa mắt sang Triệu Noãn Noãn bên cạnh. - Chẳng giống gì cả...

      - ấy là em họ, con của ông cậu. - Triệu Noãn Noãn vội vàng giải thích.

      - À... - Cao Vũ hiểu ra gật gù, quay đầu lại cười với Tô Xán Xán. - Em họ, làm phiền em gọt vỏ táo hộ nhé.

      Tô Xán Xán:

      -...

      * * *

      5 phút sau.

      -Cái gì đây? -Cao Vũ trợn mắt nhìn đĩa bột táo, chau hết cả mày.

      -Táo gọt vỏ đấy.

      -Sao lại nát vụn thế này?

      -Xán Xán vênh mặt:

      - Nát chút mới dễ tiêu hóa. - Cái cớ này nghĩ từ trước rồi, ăn được ăn, nhịn .

      -Thôi được rồi, giữ lấy mà tự ăn . - Cao Vũ đành xua tay.

      - là cái loại người gì vậy? Vừa ăn, lại ăn! Sớm biết thếnày, lúc nãy chăng...

      - Xán Xán! - Lại là địa chủ Triệu Noãn Noãn đáng ghét.

      Xán Xán trợn mắt lườm Cao Vũ cái:

      - ăn tôi ăn.

      quay đầu định , Triệu Noãn Noãn quát dừng lại.

      Lại còn muốn gì đây? Xán Xán mặt xầm xì quay lại.

      - còn sớm nữa, ra ngoài ăn !

      Ai chà! Nghe đến chữ ăn, cái đầu bé tý cúa Xán Xán nhanh chóng nở tung ra vì những tưởng tượng sơn hào hải vị, đến nỗi nhất thời quên béng cả cái nhìn ác cảm đôi với Cao Vũ, ngoáy mông vội vàng theo hai người bọn họ lên xe.

      Có điều là...

      "Cảm...". Còn chưa hết lời cảm ơn, có người nhanh chân hơn bước mở cửa xe chui vào, Xán Xán dừng sững lại.

      Cao Vũ chết tiệt! Lại còn cướp cả chỗ ngồi cạnh tài xế của ! thể bỏ qua được!!!

      - Mau lên xe ! - Triệu Noãn Noãn hối thúc.

      Xán Xán dừng sững, hận đến nỗi răng nghiến ken két cũng đành vội vàng mờ cửa xe, ngồi ở hàng sau, đóng sập cánh bụp cái.

      Đối xử với xe cưng như thế, Triệu Noãn Noãn tím mặt:

      - Xán Xán, em đóng cửa mạnh quá đấy.

      - Hứ! - Xán Xán chẳng nề hà lườm cái, ánh mắt giận dữ xoáy vào cái đứa ngồi ở chỗ của .

      Triệu Noãn Noãn thở dài, nhẫn nại quav đầu, khởi động xe.

      - Đây là cái gì? - Cao Vũ bỗng dưng hòi.

      - lắm thếl - Xán Xán lẩm bẩm, cau có lườm kẻ , nhìn thấy vật gì đó nằm trong tay Cao Vũ có vẻ quen thuộc, hình như là... ngây ra lát, đây rằng là cái sợi dây thép tháo từ áo lót ra, sao... sao... sao lạỉ ở trong tay ta?

      Triệu Noãn Noãn liếc mắt:

      - Hôm đó biết Xán Xán lấy được từ đâu mấy sợi dây thép.

      Vừa nghe xong, ánh mắt Cao Vũ lập tức rọi vào nguời Xán

      Xán, nhếch mép thoáng nụ cười:

      - Cái này cùa hả?

      Xán Xán vội vàng lắc đầu.

      - Xán Xán, cái này phải là dây thép em đưa cho à? - Triệu Noãn Noãn bóc mẽ ngay.

      đành chớp mắt quay tránh cái nhìn của Cao Vũ.

      Ngờ đâu Cao Vũ chuyên sang Triệu Noãn Noãn:

      - Em muốn biết đây là cái gì ?

      - Cái gì? - Đây là...

      Xán Xán thấy tình thế hay, nêu để Triệu Noãn Noãn phong kiến biết là hai sợi dây thép kia được rút từ áo lót ra sao chứ? Trong lúc cấp bách, định từ hàng ghế sau xông lên tóm lấy cổ áo Cao Vũ cho ta .

      Đúng lúc, hai người cùng nhìn , tình cánh nhất thời rất lúng túng.

      - Ui dà! Em đói chết được rồi! Mau mau ăn thôi! - Xán Xán ra bộ rũ xuống.

      - ngược đãi em hả? - sắc mặt Triệu Noãn Noãn hứa hẹn điều gì tốt lành.

      - đâu!

      - cho ăn à?

      Xán Xán lắc đầu, đâu phải ăn, mà luôn ăn hết cả phẩn của hai người.

      - Thế tại sao em cứ như dân ăn mày ba ngày chưa được miếng nào vào mồm thế?

      Xán Xán:

      -...

      - Vì ấy tích trữ nhiều nên tiêu hóa nhanh. - Cao Vũ đưa ra đáp án.

      - Đúng đấy, đúng đây! Vì em tích trử nhiều... - Đợi ! Câu này nghe ra có gì rất châm chọc? Nghe sao cứ như mắng vậy?

      - ! - Lòi ra đến miệng rồi còn bị nghẹn lại, bởi liếc Ihây Cao Vũ cầm hai sợi dây thép biết vô tình hay cố đong đưa, vẻ mặt lộ ngạc nhiên cực điểm.

      - Tôi làm sao? - ta nhướn mày, truy hỏi đầy vẻ thú vị.

      - Quý phân tích quả là chính xác quá... - Tô Xán Xán muốn khóc mà mắt khô khốc.

      Vẻ mặt Cao Vũ: Tôi cũng định như thế đấy, nhưng mà hai sợi dây thép trong tay ta chịu hạ xuống, ánh mắt vẫn chịu rời khỏi người Xán Xán.

      - Còn... còn có việc gì nữa?

      Cao Vũ liếc mắt xuống dưới, Xán Xán lúc này mới ý thức là mong vuốt mình còn bấu lấy cổ áo ta, lập tức buông ra như bị điện giật, cảnh giác nhìn đăm đăm Cao Vũ, việc này ta vui đây chứ?

      Hai người trân trối nhìn nhau lúc, Cao Vũ đột nhiên nhếch mép cười, đem cất hai sợi dây thép đáng ghét .

      Tô Xán Xán bấy giờ mới thở phào.

      * * *

      Địa điểm dùng cơm là Nhà hàng Hoàng gia nổi tiếng nhất thành phố, tuy có tên gọi Hoàng gia, kỳ thực ngon nhất ở đây là thực đơn cơm nhà, nhất là món cánh gà chiên trứng, Tô Xán Xán ăn lần mà mãi quên, mỗi lần ăn tiệm đều giục Triệu Noãn Noãn tới đây.

      Nhưng hôm nay, cảm hứng hoàn hào dường như bị kẻ phá vỡ...

      - Em họ, phiền em lấy giúp cái thìa được ? - Đằng sau nụ cười rạng rỡ của Cao Vũ chứa mũi dao, như muôn băm vằm lột da Xán Xán đáng thương của chúng ta.

      - Vừa mới lấy cho rồi đó thôi?

      Rất hiển nhiên, phán kháng chỉ mất công:

      - Em nhìn xem, cái thìa em vừa lấy có vết xước...

      - Ở đâu? - Tôn Xán Xán mở to mắt ngắm nghía cái thìa rất lâu.

      - Cái vết này hình như là hoa văn đây chứ?

      - Hoa văn? - Cao Vũ hồ nghi nhìn cái thìa. - Hoa văn này dài thượt, phiền em họ giúp đổi cái khác dễ nhìn hơn. - rồi, còn nhìn nở nụ cười hấp dẫn chết người phải đền mạng.

      Tô Xán Xán ngây ra.

      Đến khi thìa được mang đến, ngồi chưa ấm chỗ, cái giọng ma mị lại vang lên:

      - Em họ, em xem hoa văn của cái đĩa này có phải cũng đẹp mắt ...

      Cứ như vậy, suốt bữa ăn, Xán Xán chẳng khác gì đứa bé giúp việc tới lui, hầu như mọi dụng cụ bàn ăn đều đổi cả, rốt cuộc cũng đến lúc đẹp lòng thỏa dạ mà ngồi xuống ăn cơm.

      - Món cánh gà chiến trứng của em đâu? - linh cảm lành lướt qua trong tim.

      Cao Vũ nhìn vào đám xương còn sót lại của món cánh gà chiên trứng:

      - nghĩ là em họ thích ăn gà, cho nên.. được lãng phí mà... - vẻ mặt Cao Vũ vẫn như người gỗ vô tội.

      Trái tim Tô Xán Xán vỡ vụn, món cánh gà chiên trứng thích nhất của tiêu rồi!

      Nếu nhũng áp bức vừa rồi chí như là dòng nham thạch cuồn cuộn trong lòng núi lửa, đến lúc này, nhìn món cánh gà thích tiêu tan trong mồm người khác, bao nhiêu uất ức tích tụ trong lòng Tô Xán Xán bộc phát hết.

      Cao Vũ! Tôi quyết định rồi, có tôi thể có !


      Chương 6: Lòng vả cũng như lòng sung!

      Tức nước là phải vỡ bờ.

      Vì món canh gà chiên trứng, Xán Xán tính công khai tuyên chiến với Cao Vũ. Có điều, Xán Xán ngốc nghếch quên béng câu của người xưa “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn”, cho nên khi hớn hở ngồi chơi game máy tính “Bịch !”, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Quay ra cửa, Triệu Noãn Noãn rốt cuộc...

      Tô Xán Xán trong cơn thịnh lộ quyết định cúng đầu tuyên chiến tao còn mày chết, nhưng khi nhìn thấy hai sợi dây thép tay Triệu Noãn Noãn ngẩn cả người.

      sai! Nhìn cái bộ mặt tối sầm thể tối hơn của Triệu Noãn Noãn, ý thức được mình vẫn chưa thoát khỏi móng vuốt ma của Cao Vũ.

      Triệu Noãn Noãn vứt hai sợ dây thép trước mặt :

      - Tự em ! Đây là cái gì?

      - Dây thép...

      - Dây thép ở đâu ?

      - Quên... quên mất rồi... - Vốn cũng muốn đánh trống lảng, nhưng thấy ánh mắt tối sầm của Triệu Noãn Noãn, đành xuống nước - đừng giận mà... phải lây từ đổ lót ra đâu...

      - Em còn được thế à? - Triệu Noãn Noãn cuối cùng nén được - người con nhà lành như em làm việc như vậy mà đỏ mặt, lại còn trơ tráo phải từ đồ lót là sao?- Quan trọng là sao có thể có trách nhiệm đem vứt cái của nợ đó khỏi xe mà lại để đây suốt hai tuần lễ! Triệu Noãn Noãn rất giận.

      - Việc này có gì đâu... Vả lại chẳng ai nhìn thây...

      - phải hay sao?

      Xán Xán ấp úng:

      - coi là người...

      - Cái gì?

      - phải, phải, ý em tính là người đàn ông... cũng phải! là người đàn ông rất đặc biệt, cũng đúng... - Nhìn vẻ mặt Triệu Noãn Noãn ngày càng khó coi, Xán Xán vỗ bàn đánh thịch. - Vả lại hai chúng mình đều thích đàn ông, đúng là như thế.

      - Em! - Đên lượt Triệu Noãn Noãn nghẹn họng.

      Đột nhiên, chuông cửa reo, cắt đứt căng thẳng giữa hai người.

      - Em mở cửa đây! - Lần này, Xán Xán rất tích cực chủ động. ngoáy mông ra mở cửa, nhưng khi nhìn thấy người ngoài cửa nụ cười tắt ngóm.

      - Em họ, nhìn thấy cần vui đến vậy chứ?

      Mặt méo xệch, Xán Xán khinh bỉ lườm kẻ tử thù, nhưng bỗng nhiên liếc nhìn thây đống hành lý chất ngất sau lưng Cao Vũ, linh cảm lành lướt qua tìm, nhảy dựng lên như bị liện giật.

      - , , muôn gì vậy?

      - Đến ở cùng em họ đây!

      - Cái gì? - Xán Xán kinh hãi.

      Cao Vũ ngược lại, chẳng khách khí, tiến thẳng vào nhà, quay đầu nở nụ cười mê hổn với Xán Xán:

      - Em họ, phiền em mang giúp hành lý vào đây.

      rồi thư thái vào trong nhà.

      - Noãn Noãn, ở phòng nào đây?

      Triệu Noãn Noãn chi vào phòng khách còn lại, vẻ mặt phức tạp.

      - Em họ, mang hành lý vào phòng . - xong, Cao Vũ luôn vào phòng, thong dong ngồi xuống giường, bộ dạng rất nghiễm nhiên.

      Đương nhiên khi chuỗi hành vi đó kết thúc, Tô Xán Xán mới thoát khòi trạng thái hóa đá.

      - Chuyện này là thế nào? - kinh ngạc nhìn chòng chọc Triệu Noãn Noãn, cớ sao cái con tinh hại người, tự cao tự đại lại đến đây ở?

      - Nhà đến hạn trả, chưa có nơi ở, cho nên... - Triệu Noãn Noãn có lẽ cũng cảm thây hỏi qua ý kiến Xán Xán có chút phải.

      - Vì vậy cho ta vào nhà?

      - Nào! Đừng to tiếng như thêl - Triệu Noãn Noãn trợn mắt lườm .

      đành hạ giọng:

      - Dù ta có chỗ ở, cũng thể cho ta vào nhà chứ? Chúng ta ở đây đâu có phải cơ quan từ thiện...

      - Từ thiện cái gì, người ta có chỗ ở, thể để ấy lang thang ngoài đường được!

      - Sao phải lang thang ngoài đường? Thành phố bao nhiêu khách sạn, chẳng lẽ mở cửa để à? Cớ sao ta nhất định lại phỉa ở chỗ chúng ta?

      Xán Xán chuyện phải như em nghĩ...

      - phải như em nghĩ là như thế nào? - trông sắc thái phức tạp của Triệu Noãn Noãn, bỗng nhiên linh cảm, kêu to - À!

      - Em làm gì vậv? - Triệu Noãn Noãn bịt chặt mồm .

      - Noãn Noãn, , chẳng phải là... - Xán Xán mở to đôi mắt kinh hãi. Khoảnh khắc ấy, đột ngột hiếu ra, chắc chắn là như vậy rồi! Cái con tinh trong phòng kia nhất định là ỷ vào săc đẹp bản thân mà mê hoặc Triệu Noãn Noãn chất phác, sau đó ngạo nghễ bước vào nhà, dọn đến ở để mà ăn trắng mặc trơn... trắng ra, Triệu Noãn Noãn sắp phải nuôi báo nó rổi!

      Ý thức được mức độ nghiêm trọng, Xán Xán lập tức níu tay áo :

      - Noãn Noãn ơi, thể thế được đâu! Tuy là số lượng người GAY có nhiều, nhưng cũng thể vì thế mà... mà... - Hai từ nuôi bao thực thế ra lời.

      Tuy biết Xán Xán định gì, nhưng ngay lập tức Noãn Noãn ý thức được cách nghĩ trong đầu thời nhất định là khoa trương gâp bội so với thực tế:

      -Xán Xán, dám cá rằng việc này hoàn toàn giống như em nghĩ đâu.

      Giải thích tức là che giấu rồi! Tô Xán Xán càng khẳng định Cao Vũ chính là trai bao.

      - Hai người bàn chuyện gì vậy? - Cao Vũ cũng ở trong phòng, biết đứng sau lưng họ từ bao giờ.

      - có gì, có gì, bọn tôi bàn xem bữa trưa ăn ui. - Triệu Noãn Noãn ra dấu ngầm với Xán Xán.

      - Gì cơ? ràng là... - ràng là bàn về việc trai bao có! Tiếc là mới được có nửa bị Triệu Noãn Noãn trừng mắt cắt ngang, đành ngậm miệng nữa, ai bảo chính cũng là phận ăn gửi nằm nhờ chứ?

      - ràng là cái gì?

      - ràng là bàn xem thích ăn gì, sợ ăn quen. - Cái giọng móc máy của Xán Xán lại nổi lên.

      - Em họ đừng khách khí, ăn gì cũng được, rất dễ.

      Dễ cái mông ý! Cứ giương mắt lên mà phán!

      - Em họ còn chưa mang hành lý của vào à?

      - Được! Tôi mang! Tôi mang đây!

      - Cám ơn em họ! chưa gặp ai nhiệt tình như em họ đây.

      Tô Xán Xán cười như mếu.

      Cứ như vậy, Cao Vũ chính thức bước vào nhà Triệu Noãn Noãn, ba người bắt đầu cuộc sống chung dưới mái nhà...

      Chương 7: Giết nhau chẳng cái Lưu Cầu
      Giết nhau bằng cái u sầu độcchưa?

      Từ khi Cao Vũ chuyển đến, cuộc sống của Tô Xán Xán trở nên bi kịch.

      Trước đây, chỉ có nghĩa vụ hàng ngày giặt giũ cho Triệu Noãn Noãn, nay còn phải giặt thêm rất nhiều, thế cái gã họ Cao đẹp trai rât thích làm đỏm, mỗi ngày thay bộ quần áo, lại còn phải giặt là phẳng phiu tinh tươm nữa.

      Uất ức nhất là thói quen sinh hoạt của Cao Vũ mỗi ngày mỗi khác, tối 8 giờ ra khỏi cửa, sáng 6 giờ trở về khiến người ta rất khó theo hầu được ta. Riêng Triệu Noãn Noãn có thói quen sớm nào cũng chạy bộ, khi Cao Vũ trở về là lúc có nhà, vậy là gánh nặng hầu hạ đại gia tự nhiên rơi vào Tô Xán Xán.

      6 giờ sáng nay, Xán Xán nằm mơ thây chảy nước miếng vì món vịt quay Bắc Kinh

      Bỗng nhiên, thanh biết tận đâu truyền lại, từ xa đến gần, giật phắt mất miếng vịt quay Bắc Kinh sắp vào mổm Xán Xán.

      - Đừng mà! Em còn chưa ăn mà ! - cố hết sức níu kéo.

      -Bính bong... - Tiếng chuông ngân nga, chú vịt quay bỗng nhiên ngóc đầu, mở to đôi mắt oan khuất:

      -Xán Xán, chúng mình e là kiếp này có duyên rồi.

      Xán Xán lắc đầu quầy quậy, vươn tay liều chết tóm lây cổ chú vịt quay, chi thây chú vịt quay đột nhiên xòe đôi cánh, đắm đuối ngoái đầu nhìn Xán Xán rồi từ tốn bay xa khuất tầm mắt .

      - Đừng mà! - Xán Xán tuyệt vọng rên ri, vội vàng vươn tay, còn kịp tóm được cái gì đó, nhưng lông vịt quay sao lại sạch thế này? Lại còn từng sợi từng sợi...

      - Cái này là gì... - Xán Xán tự nhủ thầm.

      - Đây là tóc .

      Xán Xán giật thót mình, mở choàng mắt:

      - Ma!

      -Em họ, đây chứ ma nào, cũng chẳng đâu, ngoài ra em cũng thể ăn được. - Cao Vũ liếc mắt nhìn Tô Xán Xán.

      Xán Xán lúc này mới tỉnh hẳn, nhìn Cao Vũ ngồi bên giường , bị vò đầu tóc, chi thây ta mặc chiếc sơ- mi màu xanh, cổ áo mờ phanh, nét mặt có phần tiều tụy... bỗng nhiên hiểu ra vì sao Triệu Noãn Noãn muốn bao bọc người đàn ông này.

      Cao Vũ trả lời, chỉ chau mày:

      - Trước hết có thể bỏ tay ra được ?

      Lúc này Xán Xán mới ý thức được là mình vẫn còn tóm tóc người ta:

      - Xin... xin lỗi nhé... – Đợi ! Cớ sao phải xin lỗi? Đó là kẻ cướp món vịt quay của mà. Tổn thất phải chịu đựng lớn lắm mà. Thế là khí thế ào ào. - Mới sớm bảnh mắt làm gì mà kêu tôi chứ!

      Cao Vũ vuốt ve lại mái tóc bị xới loạn, ngáp dài cái:

      - Em mua giúp đổ ăn sáng .

      Tô Xán Xán chưng hửng, rồi lập tức nổi giận:

      - Sớm tinh sương gọi tôi là để sai tôi mua đổ ăn sáng cho sao?

      - Đúng vậy. - Cao Vũ nhún vai.

      - biến thái rồi! - Tô Xán Xán nghiến răng uất hận.

      Bị mắng mà Cao Vũ cũng chẳng giận, chỉ phẩy tay :

      -Nếu em mua giúp , bảo Noãn Noãn là em đuổi .

      Tô Xán Xán:

      - …..

      Dưới hành hạ đồng bóng của Cao Vũ, mới có mấy ngày mà tinh thần Tô Xán Xán sa sút nghiêm trọng, từng nghĩ đến việc nhử phản đối Triệu Noãn Noãn nhưng thời gian đó công ty của Triệu Noãn Noãn nhận hợp đồng lớn, ngày nào cũng sớm về muộn, về nhà chỉ ăn xong bát cơm là ngồi ngay vào máy tính.

      Tô Xán Xán tuy hay gây gổ nhưng cũng biết Triệu Noãn Noãn khi làm việc quên mình, động vào như châm ngòi thuốc súng cho nên biết thân biết phận nuốt giận ngậm miệng.

      Những ngày như thế dằng dai trong khoảng hai tuần, đến hôm chat- với bạn thân Nhan Như Ngọc Tô Xán Xán mới thấy sóng lòng càng cuồn cuộn

      Nhan Như Ngọc: Xán Xán, hôm nay tớ gặp chàng đẹp trai đây!

      Xán Xán: Á à.

      Nhan Như Ngọc: Tớ chụp trộm hình ấy đây! Cậu muốn xem ?

      Xán Xán: Tùy.

      Nhan Như Ngọc: Xán Xán, cậu ốm đây chứ? Trước đây, chỉ cần đến đẹp trai là cậu thế nào cũng hào hứng hơn tớ cơ mà.

      Xán Xán: Tớ rất tệ...

      Nhan Như Ngọc: Đừng có thế ! Hôm nay cậu có ngủ đủ 12 tiếng đổng hổ ?

      Xán Xán:...

      Nhan Như Ngọc: ???

      phút trôi qua.

      Nhan Như Ngọc: Cậu còn đó ? Sao gì thê?

      Xán Xán: Như Ngọc à, cậu bảo giết người nhất định bị tội tử hình phải ?

      Nhan Như Ngọc: ?

      Xán Xán: giết chết, chi chém thành liệt nửa người bị tội mấy năm?

      Nhan Như Ngọc: Xán Xán, cậu mộng du như thế sao vẫn dùng được máy tính?

      Xán Xán:...

      Lại phút nữa trôi .

      Xán Xán: Cậu xem có cách gì để chém người mà bị ?

      Nhan Như Ngọc: Có!

      Xán Xán: Cách gì?

      Nhan Như Ngọc: Chém xong tự sát.

      Xán Xán: Phù!

      Nhan Như Ngọc: Xán Xán, tớ thây cậu cần ngủ , đêm khuya đừng có nghĩ lung tung.

      * *

      Được Nhan Như Ngọc khuyên giải, Xán Xán tạm thời bỏ ý định giết Cao Vũ, nhưng rất mau chóng lại thấy hối hận.

      - Em làm gì?

      Hả ! Xán Xán run bắn toàn thân, nặng nhọc ngoái lại, giật mình nhìn thây Cao Vũ đứng sau lưng mình.

      - , , sao vào đây?

      Cao Vũ làm động tác đẩy cửa:

      - Cửa phòng em khóa.

      - vào từ lúc nào? - biết mình chuyện vừa rồi ta có nhìn thây ?

      - quá lâu...

      Vẫn còn may... Xán Xán thở phào hơi.

      - Đúng lúc em giết người nhất định chịu tội tử hình.

      Hả! Mồm Xán Xán chúm lại.

      - chung, trừ khi tự vệ, giết người đều bị ghép tội tử hình. Đương nhiên, nếu chấp hành án tốt có khi chỉ bóc lịch bốn, năm mươi năm là được trả tự do.

      Bốn, năm mươi năm, dài phết nhỉ... Mồm Xán Xán càng chu lại.

      -Nếu người bị hại bị trọng thương, ví dụ liệt hẳn nửa người, nỏi chung án phạt là vô kỳ hạn, cũng như vừa , nêu mà được bốn, năm mươi năm cũng còn tốt hơn là chung thân rồi.-Cao Vũ cứ khơi khơi giải thích.

      25 tuổi, cộng thêm 40, 65 tuổi, so với đời cũng chẳng ít hơn bao nhiêu... Xán Xán còn giẩu mỏ được nữa.

      -Còn cách chém người mà bị ngồi tù... - Cao Vũ từng nhát từng nhát, vẻ mặt cười cười nhìrỉ Xán Xán.

      -Có cách gì? - Hai mắt Xán Xán sáng rỡ.

      - thấy cách của bạn em tồi.

      Thoắt cái, Xán Xán người cứng đờ như hóa đá, trông theo tiếng Cao Vũ đóng cửa đánh sầm cái mà thấy bàn thân vỡ vụn từng mảnh...

      Chương 8: Chó cắn áo rách

      Buổi - chiều, Tô Xán Xán chổng mông quét dọn, trông thấy Cao Vũ nhàn nhã ngổi sô- pha chơi game uất chịu nổi. nổi cơn tam bành điện thoại đổ chuông, là mẹ gọi tới.

      - A lô? Xán Xán hả, dì con gửi biếu cái chân giò hun khói, mẹ với bố con ăn hết, ngày mai con về cắt miếng mà ăn nhé.

      - Vâng ạ. - Xán Xán đáp.

      - Sao thê? Giọng con nghe có vẻ xuống tinh thần quá thê? – Hiểu con chẳng ai bằng mẹ, tiếng của con ngày thường sang sảng, hôm nay bỗng nhiên u ám hẳn, làm mẹ phải quan tâm chứ.

      Xán Xán mặt mũi sầu não, trông nhà cửa mình vừa dọn dẹp tươm tất rồi lại nhìn Cao Vũ thư thái tiêu khiển... cảm thấy như bị - hai quả núi đè nặng, làm sao mà phấn chấn cho được? nuốt nghẹn rồi :

      - Mẹ à, con sao đâu.

      - Con giấu mẹ việc gì đấy chứ? - Trần Xuân Kiều tuy nóng ruột giục con lấy chổng nhưng phải là người mẹ hời hợt đối với con .

      - có gì đâu! Mẹ tưởng tượng quá đây. - Có điều làm sao có thể cho mẹ biết được, là kết hôn giả với Triệu Noãn Noãn. Điều này nếu bị tiết lộ, chắc là chết toàn thây.

      Thấy con cứng cỏi như thế, Trần Xuân Kiều cũng tiện gì, chi dặn dò vài câu rồi gác điện thoại.

      Vừa dập máy, Xán Xán vội thở phào: thiếu chút nữa lộ bí mật...

      Nhưng thoắt cái nghe thây giọng Cao Vũ trầm trầm bên tai:

      - Mẹ em vẫn quan tâm đến em nhi!

      - Lắm lời, chẳng lẽ mẹ quan tâm tới sao? - Xán Xán khó chịu độp lại.

      Cao Vũ tối sầm mắt:

      - Mẹ tôi ở nước ngoài.

      Câu của ta khêu gợi tính hiếu kỳ của Xán Xán. thực Cao Vũ đến ờ đây cũng gần hai tuần, bộ dạng hành tung bí , chẳng thây ta về bản thân, chi bằng nhân cơ hội này dò la phen, biết đâu có thê tìm ra gót chân Asin...

      Tóm lại, Tô Xán Xán vẫn mưu khai quật bí mật của Cao Vũ.

      Xán Xán buông tay, ve vẩy đến bên Cao Vũ ra giọng nịnh nọt:

      Cao...

      Sao? - Cao Vũ tạm dừng tay chơi, hướng mắt vào .

      đến đây mây ngày rồi, chúng mình còn chưa hiểu nhau, cho nên đến tìm giao lưu. - Xán Xán cười nịnh.

      - Được thôi! - Cao Vũ nhếch mép, chi chỗ cho :

      - Ngồi .

      Giăng lưới thành công rồi! Xán Xán mừng thầm ngồi xuống cạnh Cao Vũ.

      - Giao lưu gì nào?

      Lúc này đương nhiên muốn biết lý lịch, Xán Xán hỏi:

      - quê ở đâu?

      - Thành phố B. - Cao Vũ trả lời câu ngắn gọn.

      - Hình như quá xa đây đâu.

      Cao Vũ gật đâu.

      - Thế đến đây là để làm việc à?

      Cao Vũ - ngẫm nghĩ:

      - coi như vậy.

      Cái gì mà coi như vậy? Xán Xán cố nén cảm giác muốn mắng người đối thoại, tiếp tục hỏi:

      - Gia - đình vẫn ở thành phố B chứ?

      - , cả nhà tôi ở trong nước.

      - Vậy à? mình quá đơn chứ?

      Cũng tốt mà, tôi tự do quen rồi. - Cao Vũ nhún vai, vẻ mặt nhiên.

      - Nhưng đôi khi cũng nhớ gia đình chứ, ví như nhớ món mì mẹ nấu, món trứng rán hành của bà ngoại, nhớ câu chuyện ông kể… Cả nhà ở cùng nhau tốt đẹp hơn chứ... - Xán Xán thao thao Iuyột về sống đời, rồi hí hừng nhìn Cao Vũ.

      Cao Vũ hấp háy mắt, lạnh nhạt :

      - Mẹ tôi biết nấu mì.

      - sao, còn bà ngoại nữa!

      - Bà ngoại tôi cứ ăn trứng là đau bụng ngoài.

      Xán Xán đổ mồ hôi:

      - Thế bố ..

      - Bố - tôi kể chuyện được...

      - sao? - Câu trả lời làm thấy mù mờ.

      - Tiếc - là bố tôi mất từ 10 năm trước rồi

      Xán Xán:

      - …

      Tô Xán Xán nghiến răng, quyết định tổng tân công:

      - Thế vẫn còn ông bà nội, ngoại, cậu mợ chú thím chứ? nhớ họ chút nào sao?

      Cao Vũ hấp háy mắt:

      - Rốt cuộc em muốn gì?

      - Tôi muôn... - Xán Xán nghiến răng. - Tôi chi hy vọng là...

      - Hy vọng là tôi dọn khỏi đây hả?

      Xán Xán ngẩn người, Cao Vũ điếm trúng huyệt!

      Chẳng đoái hoài đến kinh ngạc của Xán Xán, Cao Vũ nhướn mày:

      - Muôn tôi dọn cũng được... nhưng...

      - Nhưng cái gì? - Hy vọng tràn trề lên mắt, dù có trèo núi cao lội biển lửa, cũng cam lòng!

      Cao Vũ đột nhiên vứt máy chơi game cho Xán Xán, chỉ vào màn hình:

      - Nhưng phải đánh thắng tôi!

      - Chơi game?

      Đúng vậy! Chi cần đánh thắng tôi, ngày mai tôi lập tức dọn !

      - Được! - Xán Xán bị kích động đến độ khóc rưng rức.

      Nhưng nếu tôi thắng, em phai đáp ứng 3 điều kiện của tôi. - Quả nhiên bọn tư bản bao giờ nhận phần thiệt.

      Xán Xán ngờ vực nhìn ta:

      - Việc gì?

      Cao Vũ cười ngạc nhiên:

      - Tôi vẫn chưa nghĩ ra. - rồi làm ra vẻ tùy , đổng ý hay quan trọng.

      Xán Xán bối rối, nếu đổng ý, nhỡ may mình thua, chẳng lẽ bị bắt làm nô lệ cho ta? Còn nếu ta thua? Thế kế hoạch hạ bệ tên tư bản đầu sỏ thành công mỹ mãn còn gì! Nghĩ nghĩ lại, quả là khó quyết định.

      - Thế nào? ok thôi, cũng chẳng mất mát gì.

      Thu hết can đam, Xán Xán hoành tráng:

      - Được! Tôi đồng ý! - Gì cũng là game thù có sợ ai nào!

      Nhưng rồi sau nửa giờ đổng hổ, Xán Xán lại thây bầm gan tím mật bởi vì bị hạ gục đến giọt máu cuối cùng, nằm xoài đất chỉ còn thoi thóp.

      Còn Cao Vũ? ta mím cười hài lòng nhìn Tô Xán Xán vơi bộ mặt tuyệt vọng:

      - Em họ, em mà còn chút tình đừng đánh nữa.

      Xán Xán nghiên răng kèn kẹt! vừa lâm trận chịu nhát - chém, sóng xoài đất, Cao Vũ cứ thong thả xuống tay, vẻ mặt như là có lỗi vậy.

      Biết làm sao được? Sức địch nổi người ta!

      Vậy là thân phận lại tiếp tục chìm đắm trong địa ngục nô lệ cho kẻ tư bản này...

      - Em họ, phiền em giúp dọn dẹp phòng nhé.

      - tự làm được à? - Xán Xán gắng chút sức tàn, thêu thào.

      - Chẳng lẽ em quên ba điều kiện đổng ý với ?

      Mổ hôi Xán Xán bắt đầu giọt.

      - là, từ nay về sau, phòng của do em dọn dẹp.

      Đáng hận biết bao!

      - Em họ sao thê?

      được! Xán Xán, mình thế để - đồ - ma quý này sai thiên được! quyết định phản kháng.

      - Em họ, nếu em phản kháng, đành đem việc hôm nay kể với Noãn Noãn...

      - Dọn dọn, sợ gì ! - Xán Xán nghiến răng đổng ý.

      - Còn việc thứ hai, từ nay về sau đưa mắt là em phải tự động lui , được làm phiền và Noãn Noãn.

      Xán Xán phát , kẻ mà mình gặp nhà tư - bản, mà là hồ ly tinh! những vậy, còn là hổ ly tinh tu luyện ngàn năm đắc đạo!

      - Ok! Tôi đổng ý với ! Còn việc thứ ba? - Bão tố nổi mạnh lên thê !

      - Việc thứ ba hả...

      - Việc gì? - phải sai phóng hỏa giết người, làm việc phạm pháp đây chứ? Xán Xán căng thẳng.

      - Việc thứ ba để nghĩ rồi sau . - Cao Vũ cười bí hiểm. - Em họ được rồi đây.

      - đâu?

      - dọn phòng.

      Đến nước này, Xán Xán chính thức bị tròng lên cổ ách nô lệ rồi.
      mylien1961 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :