1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng ngốc của tôi - Tàng Tĩnh Nhi (10/10) HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,219
      CHỒNG NGỐC CỦA TÔI
      [​IMG]
      (我的傻男人)

      Tác giả: Tàng Tĩnh Nhi (藏静儿)

      Thể loại: đại, 10c, sủng, hài, nam si ngốc,nữ thông minh....

      Couple: Phong Vũ Vọng x Kiều Nhung Ngọc

      Convert + Edit: lamnguyetminh

      Poster: Nhóm Designer CQH

      Nguồn edit: Sưu Tầm

      Nguồn eBook: cungquanghang.net



      Giới thiệu.
      Hóa ra ba gọi về là vì muốn lấy chồng sao?

      Lấy chồng lấy chồng, đâu cần phải giống như bán con vậy chứ?

      Chỉ có điều, người đàn ông chọn trúng quá đáng khiến lần đầu tiên nhìn thấy liền thích muốn buông tay, chẳng tiếc tự bỏ tiền túi để cho cuộc hôn nhân giữa hai người là bình đẳng...

      đó dễ thương quá, còn rất dịu dàng với nữa. Lần đầu tiên trừ cha và bốn người nuôi ra còn có người đối xử tốt với đến thế. Hơn nữa, còn hai người phải mãi mãi ở bên nhau, phải nằm mơ đấy chứ....

      Kiều Nhung Ngọc: chỉ muốn tìm người chồng đơn thuần, đủ thông minh rồi cần thêm người thông minh như mình nữa, chỉ muốn người có thể khiến mình cảmthấy vui vẻ thôi....

      Phong Vũ Vọng: biết sao? Có lẽ hiểu. Nhưng biết, thích Nhung Nhung,rất thích, cực kỳ thích, thích đến nỗi chỉ muốn thuộc về riêng mình....

      Link eBook

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 2/2/15
      tart_trung, Nhi Đặng, Nữ Lâm2 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,219
      Mở đầu



      “Ba, ba vừa gì?”

      Trong khu nhà cao cấp ở Dương Minh Sơntruyền ra giọng mềm mại, thanh đáng mới nghe qua còn tưởng là của bé gái12, 13 tuổi, ai ngờ thanh đó lại được phát ra từ miệng vừa tròn 20.

      “Ba...Ba vừa ...Ba giúp con tìm chồng...”

      Chủ nhân khu nhà này, Kiều Nguyên Sinh ấp úng lặp lại lần nữa. Đối với con này, ôngvừa thương vừa sợ, ai biết chọc giận bị trừng phạt như thế nào.

      Ông cũng đâu muốn nửa năm để ý đếnmình nhưng lần này ông hết cách. Ai bảo ban đầu ông nghe khuyên nhủ, đemtoàn bộ tiền ném vào nhà máy ở đại lục, kết quả trận phong ba bất ngờ ập đến khiến mìnhtổn thất nghiêm trọng.

      Tổn thất 100 triệu, trừ tuyên bố phá sản gầnnhư còn đường nào khác. Lúc này, Phong thị đưa ra cầu kết thông gia còn sẵn lòng giúp đền bù tổn thất, ông như bị ma ám liền gậtđầu đồng ý, còn, còn định luôn cả ngày cưới, là ngày 15 tháng sau nữa.

      Hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn ông.

      “Ba ở đại lục tổn thất tổng cộng bao nhiêu?”

      Ba ngốc này, lúc đầu nghe lời , cứ khăng khăng làm theo ý mình, giờ thua lỗ lạiđịnh bán nữ cầu vinh.

      “Xấp...Xấp xỉ...Xấp xỉ...90 triệu....” Xấu hổquá!

      Ông vừa dứt lời, trẻ tuổi, con của Kiều Nguyên Sinh, Kiều Nhung Ngọc liền nổi giận đạp ông cái.

      May mà mẹ lập tức kéo ra, nếu đá kia chắc chắn dừng lại người KiềuNguyên Sinh vừa xấu hổ vừa chột dạ. Cònông đuối lý nên càng dám tránh.

      “Con , bớt giận .”

      Nữ chủ nhân Kiều gia – Lâm Tuyết kéo con gáibảo bối ra vội vàng khuyên nhủ. Tuy bà khôngđồng ý với quyết định qua loa của chồng nhưngai bảo ông đáp ứng người ta rồi, mà lấy tiền tài cùng quyền thế của Phong thị chắc chắn cho phép bọn họ đổi ý.

      “Ba được lắm, nghe lời con đem toàn bộ tiền đầu tư vào đại lục, giờ tốt rồi, thua lỗ còn định bán con để đền bù thiệt hại.”

      tức chết mà!

      “Ba...Ba đâu có bán con...”

      “Ba còn nữa! Đây chẳng phải là bán con là gì!” Vẫn còn dám chối.

      “Con à, con nghe mẹ , nghe xong lại tức giận tiếp được ?”

      Đừng nhìn con dáng người nhắn, thanhâm đáng như trẻ con, khuôn mặt dễ thươngnhư búp bê nhưng khi tức giận có thể so sánhvới núi lửa bùng phát.

      Nhìn mẹ cố gắng xin cho ba, cuối cùngđành gật đầu, nghe xem bà muốn xin cho chồngthế nào.

      “Bảo bối à, tuy ba con đáp ứng Phong thị còn tự ý quyết định ngày cưới nhưng ông ấycũng trước với Phong thị sau khi con đigặp đối phương, nếu đồng ý liền hủy bỏ thỏa thuận, cùng lắm chúng ta tuyên bố phá sản rồi sống khổ qua ngày. Nếu con đồng ý bọn họ mới tuyên bố ra ngoài.”

      Bà vừa , Kiều Nguyên Sinh ngồi bên cạnhliền liều mạng gật đầu.

      “Ý mẹ là, muốn con gặp đối phương?”

      Phong thị lại đồng ý cầu của ông đơn giảnthế sao? Ai, chẳng đơn giản như vậy đâu....

      “Đúng, đúng, đúng...” Dưới cái trừng mắt hung dữ của , lập tức im lặng chẳng dám chenvào nữa.

      “Đúng vậy, bảo bối, con xem....” Lâm Tuyết dịu dàng nhìn .

      Ai, nếu ba đáp ứng người ta rồi đành vậy.

      “Được, con .”

      , cũng chẳng quan tâm đến 90 triệu kia, tự cũng có thể bù vào. Thế nhưng, muốn để ông biết mình làm gì ở nướcngoài cho nên mới hỗ trợ từ đầu.

      ngờ, ông còn có thể nhờ vào quan hệthông gia để giải quyết, bội phục ông.

      Quên , gặp chút, nếu đồng ý nóisau.

      bạn ơi...làm tiếp

      Chương 1.1



      Phong cảnh thanh nhàn, Dương Minh Sơn vĩnh viễn là nơi người có tiền sống nhiều nhất ĐàiLoan, có thể bắt gặp rất nhiều biệt thự và xe thể thao nhập khẩu cao cấp ở khắp nơi. Song, vớinhững người từ bé đến lớn rất ít sống ở ĐàiLoan mà cũng chẳng mấy hiếm lạ.

      Kiều Nhung Ngọc quanh năm đều học ở nướcngoài, trừ kỳ nghỉ rất hiếm khi trở về. Mà lần này, định ở lại Đài Loan lâu dài.

      Ba ngốc, ban đầu nghe cứ cố chấpđem toàn bộ tiền đầu tư vào công ty đại lục, trận phong ba, thua lỗ hết để lại đống hỗn độn hại thể từ Mỹ quay về. tại tốt rồi, vì để cho ông phá sản đành phải tham gia cuộc gặp mặt trá hìnhnày.

      Dựa vào tin tức thu thập được trong mấy ngàyqua, đối với Phong thị cũng hiểu ít nhiều.

      Phong thị, do tổng giám đốc tiền nhiệm PhongLong Sinh tay trắng dựng lên. tại thamgia vào giới tài chính, bất động sản, truyềnthông, vận tải biển và nhiều ngành khác, mà mỗisản nghiệp đều đứng đầu các ngành. Trong thời gian khủng hoảng tài chính, phần lớn xí nghiệpĐài Loan đều ít nhiều chịu ảnh hưởng, chỉ cóPhong thị tại thời điểm đó là thu vào ít lợi nhuận, được xem như kỳ tích trong giớithương nghiệp.

      Mà kỳ quái nhất là, sau khi Phong Long Sinh về hưu vị trí tổng giám đốc liền do con trai độc nhất của ông đảm nhận. Tuy vậy, nhưng PhongLong Sinh vẫn nhận bốn người con nuôi thay phiên nhau ngồi lên vị trí tổng giám đốc xử lý mọi chuyện.

      Về chuyện này, bên ngoài có rất nhiều lời đồn. Có người Phong Long Sinh đời cơ trí lạisinh ra đứa bỏ ; người lại bốn đứa con nuôi vì muốn tranh đoạt gia sản mà buộc ông từchức nhường lại cho con trai để bọn họ dễ dàngkhống chế; thậm chí còn , bốn người kia tuy là nhận nuôi thực ra chính là món nợ phong lưuthời trẻ, là con ruột của ông....Đủ loại tin đồn song Phong thị lại chẳng có bất kỳ ai ra mặt giảithích.

      Mà bốn người kia chỉ có thể 'Trường Giang sóng sau xô sóng trước', đem lợi nhuận cùng quy mô của Phong thị tăng lên gấp đôi.

      Mạnh Triết, 31 tuổi là con cả của Phong LongSinh. Vẻ mặt nghiêm túc, hiếm khi cười, xử lý mọi chuyện tỉ mỉ cẩn thận, đối với mấy em trai khác họ thương có thừa. Trừ mỗi tháng thay phiên nhận chức giám đốc chi nhánh bìnhthường đều là giám đốc tài chính của công ty.

      Đỗ Vũ, 30 tuổi vẻ mặt suốt ngày cợt nhả điển hình cho kiểu ‘khẩu phật tâm xà’, thường tại lúcngười khác buông lỏng cảnh giác cho đao chí mạng. Đảm nhận chức giám đốc bộ phậnquan hệ xã hội, cũng thay phiên nhận chức giámđốc chi nhánh hàng tháng.

      Bạch Dật Phong, 30 tuổi, khôn khéo, nham hiểm, chỉ cần là người từng tiếp xúc với anhđều đánh giá so với hồ ly còn giảo hoạt hơn.Bình thường, với tính cách này nhận chức giám đốc bộ phận quan hệ xã hội là hợp nhất, kết quả lại chạy đến giành chức giám đốc bộ phận khai thác khiến mọi người lọt tròng.

      Nhậm Ngã Hành, 29 tuổi, ngã hành ngã tố (tự làm theo ý mình), người cũng như tên, ruột đểngoài da, nghĩ gì nấy tuyệt sợ đắc tội người khác nhưng có thể là người dễ nóichuyện nhất trong bốn vị tổng giám đốc Phong thị. Bình thường giữ chức tổng giám đốc công ty hàng .

      ra, mấy để ý đến Phong thị ra sao cũng quan tâm rốt cuộc là mình phải gả cho ai, đều có biện pháp đối phó.

      “Con ...”

      Kiều Nguyên Sinh lo lắng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của . Nếu phải vì gần 10 nghìn công nhân kia ông chẳng đồng ý hy sinh hôn của con bảo bối để bảo toàn công ty. Nhưng ông thể ích kỷ như thế, để cho những người vất vả hơn nửa đời người kia cứ như vậy mà thất nghiệp, mất chỗ dựa lúc tuổi già.

      Lâm Tuyết kéo tay chồng ý bảo đừng nữa.Con từ rất có chủ kiến, mới sáu tuổi kiên trì muốn mình sang Mỹ du học, suốt 13 năm, tại cũng 20 rồi hẳn là biết bản thân muốn cái gì.

      Trong lòng thở dài tiếng thêm gì nữa. Lộ ra nét mặt già nua, trong mắt tràn đầy nỡ.

      ******************************

      Xe tiến vào biệt thự sang trọng, Kiều Nhung Ngọc xuyên qua cửa xe cẩn thẩn đánh giá tất cả. hổ danh là Phong thị, ô tô từ cổng đếnnhà chính phải mất hơn 5 phút, ở nơi tấc đất tấcvàng như Dương Minh Sơn có lẽ cũng chỉ có vài người mới mua nổi mảnh đất lớn như vậy.

      Mà phong cảnh dọc theo đường khỏi phải . hàng tùng xanh dọc hai bên đườngkhiến cho người ta cảm thấy vừa trang nghiêm lại mất vẻ thân thiết.

      Tuy thấy cảnh sắc phía sau hàng cây tuy nhưng vẫn có thể nhìn ra chúng được bốtrí rất tỉ mỉ. Có cơ hội, hy vọng có thể từ từthưởng thức.

      Xuống xe vào nhà chính, đối với vẻ ngoài khí phách thầm tán thưởng. Toàn bộ tòa nhàchính là phong cách châu Âu thời trung cổ, tường ngoài chỉ quét lớp sơn màu trắng làm cho người ta có cảm giác cổ kính xen lẫn đại.

      Ai, bề ngoài như vậy, tin rằng bên trong càngdiễm lệ.

      Quả nhiên, vừa vào bên trong có người hầu dẫn bọn họ tới phòng khách. Dọc theo đường , có thể thấy được đồ cổ khắp nơi, giữa đại sảnh chùm đèn thủy tinh treo cao, sàn đá cẩm thạch trơn bóng khiến người ta thầm tán thưởngtrong lòng. Trang trí bên trong đều giống như bên ngoài khiến người ta kinh ngạc. Quý khí mười phần nhưng vẫn cảm thấy quáphô trương.

      Kiều thị cũng xem như là xí nghiệp nổi tiếng Đài Loan song so với Phong thị hoàn toàn khôngđáng nhắc đến. Vợ chồng Kiều Nguyên Sinh bị tiền tài và quyền thế của Phong thị làm cho khiếp sợ rồi.

      Vừa bước vào phòng khách, thấy có ngườingồi bên trong. Kiều Nhung Ngọc nhìn mấyngười ngồi vào chỗ của mình, thầm đánh giá địa vị của từng người.

      Lớn tuổi nhất, vẻ mặt nghiêm túc, năng thận trọng hẳn là người sáng lập Phong thị - PhongLong Sinh, còn bốn vị trẻ tuổi kia hẳn là bốn nghĩa tử trong truyền thuyết của ông. Chỉ cóđiều chưa thấy vị tổng giám đốc thần bí đươngnhiệm của Phong thị đâu.

      Sau khi ba người ngồi vào chỗ của mình liềnthấy ánh mắt quan sát của năm người đều chiếulên người . cũng mấy quan tâm, tự nhiên ngồi xuống mặc cho bọn họ đánh giá vẫn ung dung như cũ. Ba mẹ ngược lại, bị ánh mắt sắc bén kia dọa đến run sợ.

      Phong Long Sinh mỉm cười, rất hài lòng với biểu của . này, có gương mặt trẻ con, đôi mắt to, miệng đào xinh, ngũ quan tinh xảo hoàn toàn là kiệt tác của thượngđế.

      A, ấn tượng đầu tiên của người khác về là đáng nhưng nhìn đối mặt với ánh mắt nghiêm khắc của bọn họ mà mặt đổi sắc, xem ra giống như bên ngoài, khiến người ta có cảm giác thể khinh thường.

      Ra hiệu cho quản gia đứng phía sau cúi xuống:“Cậu chủ đâu?”

      Chẳng phải bảo nó hôm nay ngoan ngoãn đừng chạy loạn sao? tại còn chưa thấyngười đâu nữa.

      “Hình như chơi ở trong hoa viên.” Quản gia tiếng .

      “Tôi gọi cậu ấy vào.”

      Xua xua tay: “ .”

      “Tổng giám đốc Phong...” Kiều Nguyên Sinh cực kỳ khẩn trương, sợ hãi mở lời.

      “A, Kiều, cần lo lắng, tại tôi đâu còn là tổng giám đốc Phong thị.” Phong Long Sinh cười .

      “Tuổi tác hai chúng ta chênh lệch lắm, cứ gọi tôi tiếng là được rồi.”

      “Phong, phong, phong......” Ông càng thêm lo sợ.

      “Con tôi...”

      Sao bảo đừng lo lắng ông ta ngược lại càng lo lắng hơn vậy. Cười mở miệng cắt ngang lời của ông, để tránh ông lắp bắp quá lại cắn phảiđầu lưỡi của mình.

      “Để tôi , Kiều...”

      “Bác Phong gọi cháu Nhung Ngọc được rồi, gọicô Kiều, cháu nhận nổi.” Hợp tình .

      “Được.” Hết sức hài lòng với thái độ của .

      Bốn người khác đối với phản ứng của cũng thầm tán thưởng song bọn họ có việc nhờ Phongthị vẫn nên cẩn thận chút. Nếu là người khẩu phật tâm xà bọn họ chắc chắn để đến gần Vũ Vọng.

      Còn Kiều Nhung Ngọc sao có thể nhìn ra ý đề phòng trong mắt bọn họ. Xem ra, lời đồn vềchuyện tranh đoạt gia sản chắc hẳn là sai rồi. thèm để tâm, song nhìn vẻ mặt khẩn trương của bọn họ khiến càng thêm hiếu kỳ với vị tổng giám đốc thần bí đương nhiệm kia. Có lẽ là người tồi.

      “Chú Kiều, tuy bốn đứa này chỉ là con nuôi của tôi nhưng tôi coi chúng như con ruột, luôn đốixử công bằng. Ý tôi là, nếu Nhung Ngọc vừa ý bất kỳ đứa nào tôi vẫn bằng lòng giúp chú.” Tuy muốn tìm vợ cho con nhưng cũng thểép buộc được, nếu con người ta thích người khác, ông đều có ý kiến.

      “Cha!”

      Bốn người vừa nghe xong liền đồng thanh rốngto. Nếu Vũ Vọng chưa tìm được hạnh phúc thìbọn họ cũng kết hôn, đây là nguyệnvọng chung của mọi người. Kiều này, nếuVũ Vọng thích bất kỳ ai trong bọn họcũng cưới .

      “Đừng nữa, cứ quyết định vậy .” Con trai ngu ngốc, ông thể vì người khác gặp khókhăn mà lợi dụng khiến con người ta mất đihạnh phúc.

      “Bác Phong, hay là cứ đợi cậu Phong đến rồinói tiếp.”

      Kiều Nhung Ngọc nhàn nhạt . , mộtchút hứng thú với bọn họ cũng có ngượclại đối với Phong thiếu ngu dại trong lời đồn còn hiếu kỳ hơn. vẫn thích người đơn thuần, đáng , mấy người này, liếc cái, vẫn là quên .

      “Được.” Gật đầu, gì nữa.

      “Bảo bối à...” Kiều Nguyên Sinh kéo tay áo ,muốn gì đó lại ngại ra.

      Ông vốn tưởng rằng chỉ có thể gả cho tên ngốc kia, nhưng tại nếu có lựa chọn khác tốt hơn ông hy vọng chọn trongbốn người này, người như thế có vẻ xứng với côhơn, mà bọn họ cũng có quyền có thế trongPhong thị, ông mới chấp nhận được.

      Quay đầu lườm ông cái, chẳng thèm để ý đến ông. Sao lại biết trong lòng ông nghĩ gì, nhưng, đối với người đàn ông của mình , đều có tính toán riêng.

      “Cha, bác quản gia cha tìm con.” giọngnói dễ thương chợt vang lên, tượng đất nhỏtừ bên ngoài chạy vào. Quần áo người dínhtoàn bùn đất còn chưa , ngay cả mặtcũng nhem nhuốc hết.

      Mấy người Kiều Nhung Ngọc nhìn về phía người đến, phản ứng khác hẳn nhau.

      Phong Long Sinh nhíu mày nhìn con trai lại liếc sang quản gia đứng bên cạnh, tạm thời khôngbiết nên gì.

      Mạnh Triết tức giận nhìn : “Em vừanghịch bùn đất ở hoa viên hả?”

      Ngốc nghếch gãi gãi đầu, cười đến vô cùng rạng rỡ : “Em xới đất chăm hoa.”

      Ba người còn lại chỉ biết lắc đầu, hếtcách với ngốc nghếch của .

      Vợ chồng Kiều Nguyên Sinh chỉ nhìn lướt qua,tin chắc lời đồn Phong thiếu là kẻ si ngốc là , tiếp đó lại nhìn về phía con , chờ côquyết định.

      Lúc Kiều Nhung Ngọc nhìn thấy cả ngườitoàn bùn đất lại chẳng hề thấy chán ghét, ngượclại còn thấy rất hồn nhiên, dễ thương. Mỉm cười dịu dàng, hướng vẫy vẫy tay.

      Phong Vũ Vọng chỉ vào mình, khó hiểu nhìn trẻ tuối cười vô cùng dịu dàng kia. xinh đẹp, quần áo màu trắng, tóc dài bay, trong đôi mắt to toát ra vẻ ân cần, môi khẽ nhếch, gương mặt búp bê càng nhìn càng thích.

      Sau khi thấy gật đầu, mới sợ hãi bước đếngần. Chưa từng có nào sau khi nhìn thấy còn cười dịu dàng như thế, cho dù nóichuyện với rất nhàng vẫn đều có mụcđích cả. Đứng cách khoảng bước, nhìn nụ cười của liền xấu hổ chẳng dám tiến thêmnữa.

      Ngồi sofa, Kiều Nhung Ngọc ra hiệu bảoanh ngồi xổm xuống.

      Quay đầu nhìn cha và các chút, sau khi thấy cha khẽ gật đầu mới chậm chạp ngồi xuống trước mặt .

      Chỉ thấy lấy khăn tay từ trong túi xách ra, tay nâng mặt , tay kia từ từ lau sạch bùn đất mặt .

      Động tác của hù dọa , ngoại trừ cha và các chưa từng có ai đối xử dịu dàng vớianh như thế, nhịn được liền đắmchìm trong nụ cười của . Bỗng nhiên, hy vọng có thể giữ bên mình mãi mãi, nhưng vừa nghĩ đến tình huống của mình lại chán nản cúi đầu, nước mắt đảo quanh hốc mắt có thể rơixuống bất cứ lúc nào.

      Nhìn hành động của con , vợ chồng KiềuNguyên Sinh lập tức biết chọn đối tượngcho mình rồi. Tuy có chút ngốc nghếch song nhìn kỹ lại cảm thấy chàng trai đáng .

      Nhìn thấy lệ quang lóe lên trong mắt , cất khăn tay vào trong túi, hai tay nâng mặt lên, giọng hỏi: “Vì sao lại khóc?”

      Nghe được giọng của , còn quan tâm mình vì sao khóc khiến ngẩn người nhìn , vô thức ra lý do: “Em thích tôi bởi vìtôi là kẻ ngốc.”

      Sau khi dùng trán khẽ chạm trán cái liền kéo đứng lên, chỉ vào ghế sofa: “Anhngồi đây đợi chút, em có lời muốn với cha .”

      xong, quay đầu nhìn về phía Phong LongSinh, đúng mực cầu: “Bác Phong, cháu có thể chuyện riêng với bác được ?”

      Nếu chọn được đối tượng vừa ý phải ngẩng đầu ưỡn ngực tiến vào Phong gia, khôngthể để cho người ta bàn tán được.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,219
      Chương 1.2



      Phong Vũ Vọng ngoan ngoãn ngồi lên sofa, haitay đặt ngay ngắn đầu gối, thẳng lưng, dám cử động, chăm chú nhìn .

      Mỉm cười với rồi quay đầu tiếp tục nhìn thẳng Phong Long Sinh.

      Phong Long Sinh gật đầu ý bảo cùng ông lênlầu.

      “Bảo bối...”

      Kiều Nguyên Sinh muốn gì đó nhưng hề quay đầu lại, vẫn theo Phong Long Sinh lên lầu, ông chỉ có thể bất lực nhìn về phía vợ. Lâm Tuyết nắm tay chồng, vỗ mu bàn tay ông ý bảo đừng bận tâm.

      Đám người Mạnh Triết thấy sau khi Kiều Nhung Ngọc lên lầu vẫn ngồi thẳng người trênsofa, liền cảm thấy buồn cười.

      “Em trai à, em đâu cần ngồi ngay ngắn như thế chứ?” Đỗ Vũ giễu cợt .

      “Dạ?”

      Cho đến lúc thấy bóng lưng nữa, mới cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Đỗ Vũ, hiểu muốn gì.

      Kiều chỉ bảo em ngồi lên ghế sofa chứ đâu bảo phải ngồi ngay ngắn giống như học thế kia.” Bạch Dật Phong cũng cảm thấy dáng ngồicủa quá khoa trương khiến cho mình tự chủ được cũng ngồi nghiêm túc hẳn.

      “Vâng.” Tuy mồm vâng nhưng vẫn ngồi yênnhư cũ.

      Nhậm Ngã Hành lắc đầu cái gì còn Mạnh Triết chỉ cười .

      Lâm Tuyết cảm thấy tuy hơi ngốc nhưng vẫn rất đáng , vì thế liền mỉm cười, ngồi xuống cạnh .

      Cảm giác có người ngồi bên cạnh toàn thânPhong Vũ Vọng lập tức cứng đờ, bắp thịt đềurắn lại gần như có thể thấy được gân xanh.

      Vỗ vỗ vai , giọng : “Thả lỏng , đừng quá khẩn trương.”

      “Bã xã?”

      Kiều Nguyên Sinh khó hiểu nhìn vợ, cảm thấybà hình như hơi thích tên ngốc này rồi.

      chậm chạp quay đầu, lúc thấy nụ cười của bà giống như kia lại càng thêm lo lắng.Cứng ngắc nhếch khóe miệng cười đến vô cùng khó coi. Bởi vì cha và các : nếu người khác cười với mình phải cười đáp lại, thể vô lễ.

      Nhìn thấy động tác cứng ngắc của , bốnngười kia nhịn được cười. Còn chưa từng thấy lo lắng đến thế đâu, nhìn động tác quay đầu kia thấy buồn cười rồi.

      Tiếp tục cười, vẫn dịu dàng vỗ vai : “Chàngtrai, đừng quá lo lắng như thế, thả lỏng nào.”

      Hít thở sâu, cố gắng muốn thả lỏng, kết quả lạihoàn toàn trái ngược. thả lỏng cái, cảngười lập tức ngã xuống sofa, giãy dụa muốn ngồi dậy nhưng do ghế sofa quá mềm nên khôngthể đứng dậy nổi. Chỉ thấy cố gắng giãy dụatrên ghế sofa giống như con rùa vô pháp lật người, tứ chi cố gắng lắc lư vẫn có hiệu quả. (dễ thương wa! [​IMG])

      Mạnh Triết bật cười, vươn tay ra kéo ngồidậy. Ba người kia cũng bật cười, đùa cậu em này rất vui.

      Kiều Nguyên Sinh cũng cảm thấy tên ngốc nàythật quá đáng , nhịn được nở nụcười đầu tiên sau khi tiến vào nơi đây.

      Sau khi Lâm Tuyết ngồi xuống liền cười hỏi : “Chàng trai, cháu tên là gì?”

      “Phong...Phong Vũ Vọng.” Cúi đầu, giọngtrả lời.

      “Bao nhiêu tuổi?”

      “26 tuổi.” Vấn đề Lâm Tuyết hỏi, đều ngoan ngoãn trả lời.

      “Thích vừa nãy ?” Ha ha, cậu nhóc này thú vị, so với đám con nhà giàu bây giờ, hoàn toàn như thiên sứ đơn thuần.

      “Thích...Thích...”

      Trả lời xong lại càng cúi đầu thấp hơn. vừa nãy cười vô cùng dịu dàng với , lần đầutiên có người đối xử với như thế, còn lau mặt giúp nữa.

      “Em trai à, đầu cậu sắp rớt xuống đất rồi kìa.” Đỗ Vũ trêu chọc .

      “A!” Nghe vậy, vội vàng ngẩng đầu lên, cònkhông quên lấy tay đỡ chặt cằm, dáng vẻ như sợ đầu rơi xuống đất. Kết quả, phản ứngcủa lại chọc cho mọi người cười vang.

      “Muốn biết tên kia ?” Càng lúccàng cảm thấy đáng , Lâm Tuyết tiếp tục hỏi.

      “...Muốn...Muốn...” Mặt đỏ bừng, dám nhìn bà, giọng .

      đó tên Kiều Nhung Ngọc, là con của và chú này.” Chỉ chỉ ông xã ngồi bêncạnh.

      Phong Vũ Vọng ngây ngốc quay đầu nhìn vềphía Kiều Nguyên Sinh, đúng lúc thấy ông cười với mình liền theo bản năng cười đáp lại, sợ sệtlên tiếng chào hỏi.

      “Chào chú ạ.”

      Hóa ra xinh đẹp kia tên là Kiều NhungNgọc, người đáng , tên cũng đáng a.

      “Ngoan lắm.”

      Mỉm cười, cảm thấy tên ngốc này được Phonggia giáo dục rất tốt, rất lễ phép tuy hơi nhát gan nhưng khiến người ta cảm thấy vô lễ.

      “Em xem, nhà bọn họ có phải đều thích cậu ấyrồi ?” Đỗ Vũ giọng hỏi Bạch Dật Phong ngồi bên cạnh.

      “Chẳng biết có phải là tâm .” Đây chính là vấn đề mà bọn họ lo lắng.

      Phong gia có quyền có thế, vì tiền mà tiếp cận bọn họ nhiều kể xiết, bọn họ hy vọng Vũ Vọng đơn thuần bị tổn thương.

      “Cứ quan sát thêm rồi biết.” Mạnh Triết lý trí .

      Nhậm Ngã Hành gật đầu: “Nhật cửu kiến nhân tâm” (ở lâu mới biết lòng người)

      Nhưng trong mắt vị Kiều phu nhân này chỉ có thành ý tia dối trá, hy vọng bọn họ là tâm thích cậu ấy.

      *******************

      Phong Long Sinh vào thư phòng rồi ngồi xuống bàn tiếp khách: “Tới đây ngồi .”

      Kiều Nhung Ngọc tới ghế sofa bên cạnh, ngồi xuống, mở to mắt chút sợ hãi nhìn thẳnglão tướng thương trường này.

      , cháu có điều gì muốn riêng với bác.”

      Ông rất tò mò, nhìn dáng vẻ dịu dàng của với Vũ Vọng ban nãy, trong lòng ông liền lelói tia hy vọng, hy vọng có thể hiểu đượcđiểm tốt của Vũ Vọng. Nhưng lúc nghe bảomuốn chuyện riêng với mình khỏi có chút thất vọng, nhất định là muốn đòi hỏithêm chút gì đó.

      Vì con trai, chỉ cần quá đáng, ông đều đáp ứng. Chỉ là ngờ mình lại nhìn nhầm người, ông còn cảm thấy khác với những ham hư vinh bây giờ nữa.

      Kiều Nhung Ngọc lấy từ trong túi xách ra tờ chi phiếu sớm chuẩn bị tốt đưa cho ông.

      Đưa tay nhận lấy, sau khi nhìn con số ở phíatrên khỏi kinh ngạc. 100 triệu?

      “Đây là?”

      “Cháu biết bác Phong đưa ra điều kiện kếtthông gia là vì muốn giúp ba cháu, số tiền là 90 triệu, cháu đưa thêm 10 triệu coi như là lợi tức, tại xin trả đủ cho bác.”

      Nhíu mày, đặt tờ chi phiếu trong tay lên bàn trà: “Chẳng phải Kiều thị đầu tư thất bại ở đại lục,sắp phá sản hay sao? Sao còn có tiền trả?”

      Nếu như chính mình có tiền để giải quyết vấn đềthì sao còn chấp nhận cầu của ông? Quá kỳquái.

      “Lúc đầu cháu nhắc nhở ba cháu đừng đầutư toàn bộ tiền vào đại lục nhưng ông ấy nghe, kết quả là tổn thất nghiêm trọng, đối mặt với nguy cơ phá sản.”

      “Vậy ý cháu là sao?”

      Chẳng lẽ thà để công ty phá sản cũng khôngmuốn kết hôn với Vũ Vọng sao? phải ôngđã , cho dù chọn trong bốn người kiathì ông vẫn giúp đỡ công ty mà, tại, là vì cái gì đây? Đối với hành động của , người từng trải như Phong Long Sinh cũng thấy hồ đồ rồi.

      “Lúc xảy ra chuyện, cháu ở Mỹ nên lắm, chờ đến khi bị ba gọi về mới biết ông nhờ bác Phong giúp đỡ và đồng ý đám cưới của hai nhà.” Kiên nhẫn giải thích tình huống.

      “Vậy là cháu muốn gả cho trong nămđứa chúng sao?” Nếu cũng chẳng trả lại 90 triệu này.

      Cười cười, chưa vội trả lời vấn đề của ông, chỉtiếp tục : “100 triệu này là tiền của cháu trả lại cho bác, ba mẹ cháu cũng biết.”

      Lời vừa ra khiến Phong Long Sinh khiếp sợ, chưa tới 20 tuổi lại có thể mặt đổi sắc lấy ra 100 triệu, đúng là khiến cho người ta giật mình.

      “Vậy ba cháu...Vì sao?” Nếu có nhiều tiền như vậy, sao giải quyết giúp ba mình.

      “Ba cháu hề biết cháu làm gì ở Mỹ mà cháu cũng định cho ông biết.” Đây mới là mấu chốt.

      “Vậy cháu làm gì ở Mỹ?” Ông rất hiếu kỳ, phải làm gì mới có thể lập tức lấy ra được nhiều tiền như thế.

      “Trong thời gian du học, cháu chỉ tùy ý đầu tư chút, nhờ may mắn nên cũng kiếm được.”

      rất thoải mái, Phong Long Sinh lạị mấy tin tưởng, chỉ nhờ may mắn sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Nhưng mà, ôngphải nhìn này với cặp mắt khác xưa rồi.

      “Vậy cháu đồng ý kết hôn với con bác ?”Ông tương đối quan tâm đến vấn đề này.

      “Đồng ý.” chẳng chút ngại ngùng, quả quyếttrả lời.

      Nghe được câu trả lời của liền mỉm cười, côgái này, rất có chủ kiến cũng rất thú vị.

      “Cháu chọn ai?” Mặc dù hy vọng nhiềunhưng ông vẫn mong chọn con trai mình.

      “Phong Vũ Vọng.”

      “Vì sao?”

      Tuy câu trả lời đúng như ông mong muốn song ông vẫn chưa lắm, con trai mình so với bốnngười kia còn kém xa, thế mà lại chẳng chútdo dự chọn Vũ Vọng, thực khiến ông hơi khóhiểu.

      “Cháu muốn ấy.”

      Lần đầu tiên nhìn thấy , biết là người đàn ông muốn. Cho dù ngốc nghếch nhưng vẫn muốn .

      này, đúng là chẳng biết sợ.

      “Vậy tại sao cháu lại trả lại tiền?” Nếu đồng ý kết hôn sao còn muốn trả lại tiền, suy nghĩ củacô này khiến người ta khó hiểu.

      Đứng lên, dũng cảm nhìn ông, cao giọng :“Bởi vì cháu muốn chúng cháu bình đẳng, cháu muốn người ngoài có cơ hội dùng chuyệnnày làm tổn thương ấy.”

      nhận ra, cực kỳ để ý đến chính mìnhkhác với mọi người. Nếu có người dùng chuyện này để chế giễu chắc chắn bị tổn thương, phải bảo vệ .

      Rất tốt, còn chưa gả vào nghĩ phải bảo vệchồng rồi, con dâu như thế ông định rồi, để Vũ Vọng cưới đúng là tổn thất lớn của Phong gia. Trong mắt lộ vẻ tán thưởng, này, tương lai nhất định trở thành nhân vật trung tâm của gia tộc Phong thị.

      “Nếu lựa chọn những người khác cháu khônglàm như vậy, nhưng nếu là ấy cháu muốn bảo vệ ấy.” tỏ lập trường kiên định của mình.

      “Tốt.”

      Vỗ tay, cầm tờ chi phiếu bàn trà lên: “Chi phiếu này bác nhận, con dâu như cháu Phonggia cũng muốn định.”

      Mỉm cười, tiếp lời: “Cháu bỏ chạy.”

      “Vậy cháu có muốn chuyển vào Phong gia luônkhông? Tiện thể bồi dưỡng tình cảm với Vũ Vọng.” Như vậy, muốn chạy cũng chẳng được.

      A, ông già gian xảo, song cũng quantâm.

      “Có gì thể chứ.” Dù sao, cũng khôngđịnh chạy, nếu chọn là người đàn ông của mình dĩ nhiên muốn tự mình bảo vệ .

      Hai người nhìn nhau cùng mỉm cười, có nhữngchuyện chỉ cần tự hiểu trong lòng là được.

      **********************************

      Phong Long Sinh và Kiều Nhung Ngọc cùng nhau xuống lầu, mọi người bên dưới khẩn trương nhìn họ, biết rốt cuộc hai người những gì. Phong Vũ Vọng thấy Kiều NhungNgọc xuống lập tức nhảy lên, chạy đến bêncạnh, lôi kéo .

      Mỉm cười nhìn , hề giãy dụa mặc lôi kéo.

      Phong... cùng Ngọc Nhi...” Kiều Nguyên Sinh thu lại nụ cười, đứng lên, lo lắngnhìn ông.

      Phong Long Sinh đến bên cạnh, nắm lấy tay ông dùng sức lắc mạnh mấy cái: “Chú Kiều, saunày chúng ta chính là thông gia.”

      “Hả?” Kiều Nguyên Sinh khiếp sợ, quay đầu nhìn về phía con .

      Lâm Tuyết có chút ngạc nhiên, bà còn tưởng cầu chuyện riêng với Phong tổng là vì muốn từ chối đám cưới này.

      Bốn người khác cũng cực kỳ kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau trong lòng đều nảy sinh nghi ngờ. phải chọn trong bốn người họ đóchứ?

      “Nhung Nhung...” Lắc tay , muốn chú ýđến mình.

      Nhung Nhung? Sao vừa mới xuống lầu có thêm tên gọi đáng như vậy rồi?

      “Sao thế?” Quay đầu liền thấy bĩu môi,trong mắt lộ vẻ khó hiểu.

      “Thông gia là cái gì?” chưa từng nghe qua từ này, hoàn toàn biết nó có ý nghĩa gì.

      Đưa tay nắm lấy mũi , cười : “Là em và kết hôn rồi trở thành người nhà.”

      hỏi kết hôn là gì chứ? Vậy côcó thể giải thích cho hiểu.

      Mũi bị nắm thể hô hấp được, hai tay liềnquơ tứ tung song lại chẳng nỡ đẩy ra, đànhphải tốn công vô ích giãy dụa.

      “Ngọc Nhi, ý con là, con quyết định chọn Vũ Vọng?” Lâm Tuyết hoàn toàn ngờ con từ rất có chủ kiến lại đồng ý đám cưới này.

      Kiều Nguyên Sinh đứng ngẩn người, còn PhongLong Sinh vô cùng vui sướng cười lớn. Bốn người kia lại liếc nhau cái, nghi ngờ trong lòng càng sâu.

      ấy chọn Vũ Vọng? có ý đồ gì chứ?

      Kiều Nhung Ngọc gật đầu, thấy bởi vì nín thở mà mặt đỏ bừng liền mỉm cười, buông tay.

      vội vàng dùng sức hút từng ngụm khôngkhí, có chút ai oán nhìn , tủi thân che cái mũiđỏ hồng: “Nhung Nhung bắt nạt người ta.”

      biết kết hôn là gì ?” Thấy chẳng hề phản ứng với từ kết hôn, nghi ngờ hỏi.

      Vuốt vuốt mũi, gật đầu, rầu rĩ trả lời: “ biết.”

      Hả? Nở nụ cười, quá đáng mà.

      “Là gì, em nghe xem.”

      “Là em về sau ở cùng chỗ với , mãi mãi rời xa.” kiêu ngạo ưỡn ngực, tay che mũi thả xuống chống ngang hông, hoàn toàn là dáng vẻ của đứa trẻ khoe khoang bảo bối của mình.

      Vẻ mặt cùng động tác đáng của chọc cho mọi người cười vang.

      Vỗ tay ý bảo cúi xuống. Hết cáchrồi, quá cao, có lẽ trí lực có vấnđề nhưng thân thể chút vấn đề cũngchẳng có. Ít nhất là 185cm, mà dáng người nhỏnhắn 158cm như muốn chạm vào mặt anhhay làm gì đó quả quá khó khăn.

      Ngoan ngoãn cúi đầu xuống, mở to mắt nhìn .

      Từ trước đến giờ Kiều Nhung Ngọc toàn bị gọi búp bê, tại lại cảm thấy Phong Vũ Vọngso với mình còn đáng hơn. chỉ có vẻ ngoài dễ thương chứ bên trong hoàn toànngược lại. Còn , đáng từ trong ra ngoàikhiến người ta thích muốn buông tay.

      nâng mặt lên, đặt xuống nụ hôn trênmá rồi vội rời . Tuy chỉ đúng giây ngắnngủi nhưng vẫn làm cho mọi người sững sờ đặcbiệt là Phong Vũ Vọng. Hoàn toàn ngây người,chỉ có thể lấy tay che má, hai mắt mở to, cườingốc nghếch.

      Nhung Nhung hôn , hạnh phúc quá....

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,219
      Chương 1.3



      Kéo tay đến trước mặt ba mẹ mình: “Ba,mẹ, chúng ta về thôi.”

      “Được.” Lâm Tuyết sực tỉnh rồi đến bênchồng kéo tay ông.

      Phong Long Sinh vẫn nắm chặt tay ông: “ChúKiều, ngày mai tôi đến công ty chú để bànchuyện hôn .”

      “Được.” Kiều Nguyên Sinh vẫn chưa hồi tỉnh từtrong khiếp sợ, chỉ có thể ngơ ngác đáp lại.

      “Em phải về nhà sao?”

      Phong Vũ Vọng chợt tỉnh lại, vội vàng lôi kéo . Vừa nghe đến phải về nhà liền hết sức khẩn trương, chỉ sợ được gặp lại nữa.

      Nắm lấy tay , giọng dỗ dành: “Em quayvề dọn đồ, ngày mai qua đón em.”

      “Đón em?” Nhất thời phản ứng kịp.

      Bốn người còn lại liếc nhau lần nữa, càng thêm nghi ngờ. muốn ở lại Phong gia?

      “Ngốc ạ, ngày mai đến nhà đón em, về sauchúng ta cùng chỗ xa nhau nữa.”

      sao?”

      Nghe xong, vui mừng khoa chân múa tay,chỉ kém chưa có nhảy dựng lên, kéo tay rasức lắc: “Bây giờ lập tức đến nhà đón em.”

      Đỗ Vũ đến bên cạnh, đập cái vào gáy : “ ấy còn chưa về đâu.”

      Đáng thương buông tay ra, sờ sờ gáy, oan ức liếc hung thủ cái, chu môi : “Vậy NhungNhung đừng về nữa.”

      Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của , Kiều NhungNgọc chỉ cảm thấy buồn cười. Lập tức kéo dẫn đầu ra cửa, sau khi đến bên cạnh xe liềndừng lại rồi quay đầu nhìn .

      nháy mắt, chỉ kém chưa vẫy vẫy đuôi, vẻ mặt đáng giống như cún con nhìn .

      Nhìn kỹ xung quanh, đứng bậc thềm nhưvậy hai người mới chênh lệch quá nhiều.

      Hai tay quàng qua cổ , tươi cười : “Emphải về dọn đồ, ngày mai đến sớm đón em là được rồi.”

      Hai tay vô cùng tự nhiên ôm lấy eo , vốn rất vui vẻ vì mình có thể ôm nhưngnghe muốn về nhà lập tức mất hứng, thởphì phì, bĩu môi: “ cho em về.”

      Hôn môi cái, tuy rất thích quấn lấy mình nhưng định để tùy hứng, cũng có kiên trì của mình: “Vậy ngày mai cho phép đến đón em, em cũng chẳng đếnđây nữa.”

      Nghe thế, lập tức lo sợ, hai tay đặt eo dùng sức ôm chặt vào lòng: “Khôngmuốn.”

      Mỉm cười: “Vậy ngày mai đến đón em nhé?”

      “Được rồi.” Trả lời rất tủi thân, nước mắt đảoquanh hốc mắt.

      “Ngoan lắm.” Tay vỗ đầu tỏ ý khen thưởng.

      Buông ra chỉ chỉ môi mình, mặt đỏ bừng.

      Nhìn hành động của liền nở nụ cười, tên này chẳng ngốc lắm đâu, còn biết phải thưởngnữa. Thuận theo cầu của , sau khi ấn xuống môi nụ hôn liền buông ra chuẩn bị vào xe.

      Năm người Phong gia nhìn thấy màn nhưthế đều cảm thấy rất an tâm, đặc biệt là bốnngười kia, tại thời khắc này bọn họ nguyện ý tin tưởng lòng.

      Phong Vũ Vọng tựa vào cửa xe, lưu luyến rời: “Nhung Nhung, Nhung Nhung, ngày maianh đến đón em từ rất rất sớm, em phải ởcùng chỗ với .”

      “Được.”

      Vỗ tay : “Em ở nhà chờ qua đón,hôm nay phải ngoan ngoãn đó.”

      “Ừ.” Ra sức gật đầu, tỏ ý mình nhất định rất rất ngoan.

      “Vậy mai gặp lại.” Sau khi vẫy tay tạm biệt liềnbảo tài xế lái xe rời .

      vẫn cứ mãi vẫy tay đuổi theo xe, cho đến khi nhìn thấy xe nữa mới dừng lại.

      “Vũ Vọng?” Mạnh Triết đến bên cạnh, vỗ vai ý bảo vào nhà.

      rất vui mừng khoa chân múa tay chạy lướt qua mọi người, vừa chạy vừa la: “Mau mau, ngủ, ngày mai còn đón Nhung Nhung.”

      Trong suy nghĩ của , chỉ cần ngủ giấc tỉnh lại là ngày mai.

      “Vũ Vọng à, giờ mới 3h chiều thôi...” Đỗ Vũnghe thấy tiếng hét của , định đưa tayra ngăn cản chạy lên phòng mất rồi.

      Những người khác vừa cười vừa lắc đầu trướcsự đáng của .

      “Để nó , nó vui là được rồi.” Phong LongSinh cười , lâu rồi mới thấy vui vẻnhư thế.

      “Nó đừng có nửa đêm thức dậy rồi bảo chúng tađưa đón người là được.” Đây mới chính làvấn đề Đỗ Vũ lo lắng.

      Bạch Dật Phong sờ cằm nghĩ ngợi: “Rất có thể đó.”

      “Vậy tại chúng ta có phải cũng nên ngủhay ?” Như thế bọn họ mới có tinh thần,miễn cho lúc đó mọi người mắt đỏ rực đứngtrước cửa Kiều gia làm người khác kinh sợ.

      Nhậm Ngã Hành trừng cái.

      Còn Mạnh Triết chỉ cảm thấy suy nghĩ quá nhiều: “ Đâu cần phô trương đến thế.”
      lo lắng là vấn đề khác.

      “Cha, cha cảm thấy vị tiểu thư Kiều gia kia đối tốt với nó sao?”

      Liếc bọn họ cái ý bảo cùng vào thư phòng: “Chúng ta vào thư phòng rồi .”

      Vẫn nên chuyện Nhung Ngọc chúttránh cho về sau có gì hiểu lầm tốt.

      *******************

      Ba người ngồi xe, đặc biệt là vợ chồng Kiều Nguyên Sinh đầy đống nghi vấn muốn hỏi.

      “Bảo bối, con muốn gả cho Phong Vũ Vọng?”

      Tuy tại Kiều Nguyên Sinh cần lo lắng công ty phá sản nhưng ông lại bắt đầu lo cho hạnh phúc của con . Ông vẫn cảm thấytên ngốc Phong Vũ Vọng kia xứng với con mình.

      “Đúng vậy, bảo bối, con nhất định phải gả cho tên ngốc đó sao?”

      Mặc dù Lâm Tuyết cũng cảm thấy ngây ngô, đáng nhưng liên quan đến hạnh phúccủa , bà vẫn hy vọng nên chọn ngườicó thể đem lại hạnh phúc cho mình.

      Khẽ mỉm cười: “Ba, mẹ, con khẳng định chínhlà ấy.” Vừa nghĩ đến dáng vẻ ngốc nghếch của liền thấy vui vẻ.

      Phong Long Sinh liếc Lâm Tuyết cái rồi vỗ vai : “ Chúng ta hy vọng con có thể hạnh phúc.”

      “Đúng vậy, con xác định nó có thể cho con hạnh phúc sao?”

      Đây chính là điều Lâm Tuyết lo lắng, bốn người kia xem ra đều chẳng phải là hạng người hờihợt, nếu đến lúc Phong Long Sinh mất , bọnhọ chiếm đoạt gia sản rồi đuổi phải làm sao.

      còn biết hai người lo lắng điều gìsao? Có lẽ họ chưa nhìn ra nhưng thấy rất , bốn người đó đối với bác Phong là tôn kínhcó thừa, đối với Phong Vũ Vọng lại càng vôcùng thương . Ngược lại, tin rằng, nếu saunày bắt nạt bốn người bọn họ bất chấp thủ đoạn để đối phó với mình.

      “Con chắc chắn. Mẹ, hai người cảm thấyanh ấy rất đáng sao?”

      ‘Phì’ tiếng, nghĩ đến dáng vẻ xấu hổ, động tác cứng ngắc của Lâm Tuyết khó nhịnđược cười: “Nó rất đáng .”

      Kiều Nguyên Sinh gật đầu, muốn thừa nhận cũng chẳng được, quá đáng .

      ấy so với những kẻ chỉ biết chơi bời,khoác lác khắp nơi kia tốt hơn nhiều.”

      Người đàn ông đáng như vậy, là thếgian khó tìm, nắm giữ được quảthật có lỗi với chính mình.

      “Con xác định là được rồi, ba và mẹ tôn trọng quyết định của con.” Chỉ cần con vừalòng, bà liền đồng ý.

      Nhìn Kiều Nguyên Sinh cái, mỉm cười ômlấy tay ông: “Ba à, đừng quá lo lắng, con hạnh phúc mà.” Có lẽ ba cũng có chút tự trách .

      “Ừ.”

      Ông có thể tự trách sao? Nếu con hạnh phúc ông giữ lại công ty này có ích lợi gì? Ông liều mạng kiếm tiền là muốn để vợ và con hạnh phúc. Lúc trước, đồng ý cầu của Phong thị chỉ vì Phong Long Sinh bằng lòng để chọn giữa con trai ruột và trong bốn người con kia của ông thôi.

      Tựa đầu vào vai ông, cười đến cực kỳ hạnh phúc.

      **********************

      “Ba nuôi, ba kia trả lại chúng ta 90 triệu còn đưa thêm 10 triệu nữa?” Đỗ Vũ kinh hô.

      ấy trả lại tiền còn đồng ý gả cho Vũ Vọng?”Bạch Dật Phong cũng cảm thấy khó tin.

      Đương nhiên, phải Vũ Vọngkhông tốt mà dựa vào suy nghĩ của những bình thường chẳng ai muốn gả cho người si ngốc cả.

      phải Kiều thị đầu tư vào đại lục thất bại sao? Lấy đâu ra nhiều tiền như thế?” Mạnh Triếtthấy rất kỳ lạ. Nếu có tiền sao còn đồng ý cầu của bọn họ nữa.

      “Nếu ấy đồng ý sao vẫn trả lại tiền?” Đây là điều mà Nhậm Ngã Hành nghĩ mãi ra.

      Phong Long Sinh mỉm cười, xem ra phản ứng của bọn họ chẳng khác gì so với lúc ông nhìn thấy tờ chi phiếu này.

      “Ba nuôi, đừng cười nữa, mau .” Nhậm Ngã Hành sốt ruột hô to.

      “Để từ từ ba trả lời.”

      Bốn đứa này, mỗi đứa câu, tại ông giàrồi đâu thể nhớ hết được. Nhưng vấn đề tuổi tác này cũng chỉ ông có thể thôi, nếu ai ông già ông chạy tới phân cao thấp ngay.

      “Tổng cộng nó đưa ba 100 triệu, chi phiếu đây.”Lấy tờ chi phiếu trong ngăn tủ ra rồi đặt lên bàn trà.

      Đỗ Vũ xông lên trước, mở tờ chi phiếu ra, đúnglà 100 triệu.

      “Ba xác định tờ chi phiếu này là sao? Sẽkhông phải là giả chứ?”

      “Ba gọi đến ngân hàng hỏi rồi, chi phiếu làthật.” Vừa rồi lúc lên, nhìn thấy ônggọi điện thoại sao, là.

      “Woa, này đơn giản mà, nghe nóicòn chưa tới 20.” tại, Đỗ Vũ cảm thấy với gương mặt trẻ con cùng nụ cười đángyêu kia quá lợi hại.

      “Ba hỏi kỹ rồi, xác định 100% là muốn gả cho Vũ Vọng.”

      Nhớ lại lúc mới nghe quyết định chọn đứa con ngốc kia ông cũng cảm thấy rất khó tin, trong nháy mắt ông còn tưởng mình nghe lầmnữa.

      “Vậy ấy biết tình trạng của Vũ Vọng ?”Bạch Dật Phong hy vọng đến khi thực sựgả vào lại ầm ỹ bọn họ lừa gạt gì gì đó.

      Gật đầu.

      “Ba nghe cách chuyện của nó liền vô cùng chắc chắn nó biết tình trạng của Vũ Vọng.”

      “Vậy là được rồi.” Như vậy, tạm thời chấpnhận , chờ sau khi gả vào mới quan sát kỹ càng.

      “Nó , ba nó biết số tiền này, là tự nó bỏ tiền túi ra.” 100 triệu, đừng đến người bình thường cho dù là bọn họ cũng chưa chắc lấy ra dễ dàng như thế.

      ấy có nhiều tiền vậy sao?” Mạnh Triết tin.

      “Ha ha, con bé nó ở Mỹ đầu tư, có chút may mắn. Thế nhưng, ba mấy tin tưởng, chỉ dựa vào may mắn sao có thể kiếm được tiềnchứ.” Thế nhưng, ông vẫn chẳng thể đoán đượcrốt cuộc đầu tư gì ở Mỹ.

      “Mỹ? Đầu tư?”

      Đỗ Vũ nhíu mày, khoan, ở Mỹ, đến đầu tưanh chỉ nghĩ đến người, nghe chỉ cần là cổ phiếu người kia chọn trúng trong vòng 3 ngày chắc chắn là kiếm ra tiền. Đừng ngày kiếm 100 ngàn, muốn 1 triệu, 10 triệu cũng được. Nhưng, người kia chính là chưa đến20 sao?

      “Em nghĩ gì vậy?” Nhìn dáng vẻ của , Mạnh Triết thử hỏi. Qua lời của ba nuôi, chỉcó thể nghĩ đến người đầu tư thần bí ở Mỹ kia.

      “Giống như nghĩ.” Dựa vào ăn ý của haingười, chỉ cần liếc mắt cái đều biết đối phương nghĩ gì.

      Lần này, cũng nhíu mày, nếu là người kia Phong thị kiếm lời rồi.

      “Còn vấn đề này nữa.” đến điều này ông rấttâm đắc.

      “Nó là vì để người khác bàn tán mới trả lại tiền, còn chưa gả vào muốn bảo vệ Vũ Vọng rồi, là con dâu tốt, đúng ?”

      “Ba ấy vì muốn người khác bàntán mới trả tiền cho chúng ta?” bất ngờ.

      “Vậy nếu người ấy chọn phải Vũ Vọngthì sao?” Bạch Dật Phong hiếu kỳ hỏi.

      “Nếu phải Vũ Vọng, nó trả lạitiền cho chúng ta.” Ha ha, vừa nghĩ tới có ngườisuy nghĩ cho con mình như thế, người làm cha có thể vui vẻ sao?

      “Hy vọng ấy tâm thích nó.” Nhậm Ngã Hành cũng quyết định chấp nhận , cứ quansát vài ngày trước, nếu phát khác thường liền trực tiếp đuổi .

      “Đúng đó, ba hy vọng Vũ Vọng có thể hạnhphúc.” Hy vọng có người có thể nhận ra lương thiện của nó và tâm đối đãi với nó.

      “Chúng con đều hy vọng em ấy hạnh phúc.”Mạnh Triết quả quyết , ba người khác cũnggật đầu tán thành.

      Vì để cho hạnh phúc, chịu thêm chút thương tổn nào nữa, bọn họ liền để tâm đến người ngoài bàn tán. Vì bảo vệ , bọn họsẽ cố gắng hết sức mình.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,219
      Chương 2.1


      Màn đêm buông xuống, Dương Minh Sơn chìm trong tĩnh lặng, ánh trăng dịu dàng che phủ khắp mọi nơi, trong lúc mọi người chìm sâu vào trong giấc ngủ Phong gia lại vô cùng náonhiệt.

      Quả nhiên ngoài dự đoán của Đỗ Vũ,Phong Vũ Vọng hơn ba giờ chiều chạy ngủđến hơn mười hai giờ bị đói làm tỉnh giấc. Sau khi ăn xong bữa tối liền bắt đầu chạy gõ cửa phòng đám người Đỗ Vũ khiến bọn họkhông thể ngủ nổi. Thế còn chưa , lạicòn ầm ĩ muốn bọn họ đưa đến Kiều gia đón Kiều Nhung Ngọc nữa.

      “Nhanh nhanh, em muốn đón Nhung Nhung.”Phong Vũ Vọng chạy vòng quanh đám ngườiđang mệt mỏi ngồi sofa, vừa chạy vừa kêulàm bọn họ nhức hết cả đầu.

      Mạnh Triết vỗ trán, đau đầu nhìn : “Em trai à....”

      biết nên gì nữa, bây giờ cho dù bọn họ đưa đến Kiều gia người ta vẫn ngủ mà.

      “Em đừng chạy nữa.” Nhậm Ngã Hành bị làm cho choáng hết cả đầu.

      “Vâng” Vừa nghe rống to, Phong Vũ Vọngliền ngoan ngoãn đứng yên, đổi thành mở to mắt mong chờ nhìn bọn họ.

      “Em trai, em muốn đến Kiều gia cũng phải đợitrời sáng chứ.”

      Đỗ Vũ hận chết mình, đúng là miệng quạđen mà. Nó tốt rồi, ba giờ chiều liền chạy ngủ còn phải ở lại văn phòng cùng xử lý văn kiện với mọi người đến tận khuya, mới vừa nằm chưa được 3 phút nghe thấy tiếng đập cửa long trời lở đất, đương nhiên là bị mất ngủ rồi.

      “Nhưng Nhung Nhung bảo em đến sớm đón ấy mà.”

      Thấy mọi người đều có ý đưa mình đón Nhung Nhung, hốc mắt lập tức đỏ lên, nước mắt vương khóe mi, có thể rơi xuống bất cứlúc nào.

      Vừa thấy vẻ mặt này của , Bạch Dật Phong vội vàng mở miệng: “Em trai, phải bọnanh cho em đón người mà giờ này chắccô ấy vẫn còn ngủ.”

      Tuyệt đối thể để cho khóc, nếu đánhthức cha nuôi dậy bọn họ muốn trốn cũngchẳng được. Tuy bọn họ rất nuông chiều nhưng còn kém xa so với ông, muốn gì đượcnấy, cho dù bất chấp thủ đoạn cũng phải giúpanh đạt được ước nguyện.

      “Vậy em đến nhà chờ ấy tỉnh lại, như vậy côấy vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy em, biết em rất ngoan vì đến sớm đón ấy.”

      ra suy nghĩ của rất đơn giản, chính là để Kiều Nhung Ngọc biết rất nghe lời đến sớm đón , như thế, tức giận mà để ý đến mình nữa. (dễ thương quá! [​IMG])

      “Trời ạ.” Đỗ Vũ kêu thảm thiết, ba người kiacũng chẳng còn gì để .

      “Mấy đứa đưa nó đến Kiều gia rồi quay về nghỉngơi.”

      Phong Long Sinh từ lầu chậm rãi xuống,xem ra là bị tiếng đập cửa long trời lở đất của Phong Vũ Vọng đánh thức, chỉ có điều vẫn trốn ở cầu thang chưa xuất thôi. Nếu ông còn trốn nữa đứa con trai ngốc kia khôngngoan ngoãn buông tha cho bọn họ đâu.

      “Nhưng bây giờ mới hơn hai giờ sáng, chúngcon đưa nó dọa ma à.”

      Đỗ Vũ nhịn nổi trợn trừng mắt, đúng là người cha chuyên làm hư con mà. Có lẽ nênnghĩ cách dọa nó để nó ầm ĩ đòi đến Kiều gia nữa.

      “Chẳng sao cả, người Kiều gia đuổi nóvề đâu.” Điểm này ông vô cùng chắc chắn, nể mặt ông Kiều gia dám bày ra vẻ mặtkhó coi đâu.

      Đúng vậy, đuổi đâu chỉ hận nó đến chết thôi!

      “Em trai à...” Ha ha, tin là cậu còn dámầm ĩ đòi đến Kiều gia, vẻ mặt Đỗ Vũ xấu xa nghĩ.

      định làm gì?” Bạch Dật Phong nhìn thấydáng vẻ này của liền biết có chuyện khônghay, ta nghĩ ra cái chủ ý vớ vẩn nào đó chứ.

      Ra hiệu OK, ý bảo cứ giao cho mình xử lý.

      Mạnh Triết và Nhậm Ngã Hành cùng nhíu mày,trong lòng nổi lên cảm giác bất an.

      “Đỗ Vũ, em đừng...” Mạnh Triết muốn ngăn cản cũng chẳng kịp nữa, Đỗ Vũ mở miệng nóitrước.

      “Em trai, bây giờ mà em đến đánh thức Kiềuthì ấy chán ghét em đó.”

      .....................

      Vừa dứt lời, tất cả thanh đều lập tức tan biến khiến người ta có ảo giác ‘ cũng như ’. trận gió lạnh thổi qua làm mọi người rùngmình rồi mới kịp phản ứng trước câu củaanh.

      Đỗ Vũ vừa xong liền cảm thấy khí lậptức biến đổi, khó hiểu nhìn mọi người, chẳng hiểu tại sao bọn họ lại nhìn mình kỳ quái nhưthế.

      Phong Long Sinh cũng bị dọa đến kinh sợ, lo lắng nhìn con trai. Mạnh Triết bày ra vẻ mặtđúng như mình dự đoán, Bạch Dật Phong phản ứng lại đầu tiên, thầm nghĩ chủ ý vớ vẩn còn phản ứng của Nhậm Ngã Hành có vẻ trực tiếp hơn, lớn tiếng quát: “Đồ ngốc này, linh tinh gì đó.”

      Phản ứng thứ hai của mọi người là lo lắng nhìn về phía Phong Vũ Vọng, quả nhiên đúng như dự đoán, nước mắt nhanh chóng trào ra giống như vỡ đê. Đây mới là bắt đầu, chỉ thấy sau vài tiếngnấc nghẹn miệng há to chuẩn bị gào khóc. (tưởng tượng cái cảnh này đúng là tốn bao nhiêu kalo a!)

      Bạch Dật Phong vội vàng chạy đến, che miệnganh lại: “Em trai, đừng gào mà.”

      Còn Nhậm Ngã Hành tặng ngay cho Đỗ Vũ đấm: “Đồ có đầu óc.”

      Lúc Đỗ Vũ nhìn thấy Phong Vũ Vọng chuẩn bị khóc liền biết mình phạm sai lầm lớn rồi nêncũng để mặc cho Ngã Hành đánh có hoàntrả. Thế nhưng, là con bà nó đau a, khẳng định là bầm tím rồi.

      Phong Long Sinh cũng tới phía sau, đập cho cái.

      Miệng tuy bị bịt kín song vẫn chưa từ bỏ ý định mở mồm chuyện, đến nỗi lời ra nghe như kiểu thiên thư ( sách do thần tiên trời viết ra), ai hiểu.

      “Nông nông...Tát niệm lâu...” Vừa khóc vừa nóirất đáng thương, định dùng sức kéo tay che trênmiệng xuống nhưng chỉ tốn công vô ích. (ý là Nhung Nhung...chán ghét em...bó tay vớianh! [​IMG])

      “Em trai, em đừng nghe nó linh tinh, Kiều sao có thể chán ghét em được.”

      Mạnh Triết đầu đầy vạch đen, hoàn toànkhông hiểu Vũ Vọng gì song đại khái cũng đoán ra được.

      “Đúng vậy, đúng vậy. hai lung tung đó.”

      Đỗ Vũ vội nhận sai, trong nhà bọn họ làm cho Vũ Vọng khóc là chuyện thể tha thứđược, hình phạt là phải giúp má Lỗ dọn vệ sinhít nhất tháng, nhìn tình hình này chắcanh bị phạt ba tháng rồi.

      “Đúng thế, Vũ Vọng à, Nhung Ngọc thích concòn kịp sao có thể chán ghét con được.”Phong Long Sinh cũng gia nhập vào hàng ngũ an ủi.

      “Tham tích mã?” ( Có ?)

      Ngừng khóc, mặt vì bị bịt miệng khiến hô hấpkhông thuận mà đỏ bừng, hai mắt mở to, đôi mắt được nước mắt tẩy rửa càng thêm trong trẻo.

      Tham tích mã? Nhậm Ngã Hành suýt chút nữathì thổ huyết, gì vậy chứ.

      Nhìn mặt đỏ bừng vội với Bạch Dật Phong ở phía sau: “ ba, mau buông nó ra, muốn nó chết ngạt à.”

      Nghe vậy liền vội vàng buông tay, nhìn PhongVũ Vọng liều mạng hít thở, áy náy :“Rất xin lỗi.”

      Sau khi hô hấp thông thuận, ba bước làm thành hai vọt đến bên cạnh Phong Long Sinh giữ chặt tay ông ra sức lắc: “Cha, cha, Nhung Nhung thích con sao? Phải ? Phảikhông?” là vui quá , cha NhungNhung thích .

      “Đừng lắc, đừng lắc nữa.” Vội vàng ngăn cảnđộng tác của , xương cốt già yếu của ông sắp bị đứa con ngốc này lắc cho rụng rời rồi.

      Thấy dừng lại động tác mới đưa tay vỗ tránanh cái: “Là , chính miệng nó vớicha như thế.”

      “A!”

      hồi hô to: “Nhung Nhung thích mình!”

      Cảm xúc biến đổi nhanh chóng, trong nháy mắtliền quên buồn bực lúc trước, lại khoa chân múa tay chạy vòng quanh mọi người.

      “Em trai à.” Mạnh Triết giữ chặt , tiếp tục để cho làm loạn nữa chưa mệt, bọnhọ bất tỉnh hết rồi.

      “Chuyện gì, chuyện gì?”

      Tay chân ra sức giãy dụa muốn tránh khỏi bàntay giữ chặt quần áo của mình nhưng mộtchút hiệu quả cũng chẳng có. Chỉ thấy như con mèo bị tóm chặt cổ, tứ chi lắc lư song vẫn có kết quả.(sao lại đáng đến vậy cơ chứ!)

      Thấy vui vẻ, mọi người đều thở phào nhẹnhõm.

      Nếu đêm hôm khuya khoắt để cho khóc đến long trời lở đất ngày mai chẳng biết báo chísẽ đăng thành cái dạng gì nữa. khéo lạinói bọn họ ngược đãi hoàng thái tử chính thốngcủa Phong thị v.v...

      “Em muốn đón Kiều nữa à?” Bạch Dật Phong cười hỏi , nhìn dáng vẻ vui sướngkia chắc quên mất chuyện này rồi.

      “Hả?” Dừng động tác, lúc lâu mới kịp phản ứng.

      “Muốn, muốn.” Suýt chút nữa quên mất phải đón Nhung Nhung rồi.

      Ha ha, quả nhiên là quên rồi.

      “Vậy thôi, bọn đưa em .” Mạnh Triếtđổi thành kéo tay , trực tiếp lôi ra ngoài. Ba người còn lại đằng sau, chậm chạp tiến ra cửa.

      “Mấy đứa đưa nó đến rồi về nhé, chờ sáng maiđến đón nó cũng được.” Phong Long Sinh đứngphía sau dặn dò.

      Đỗ Vũ quay đầu, nghẹn họng nhìn người đứng bên cạnh cổng lớn, suýt chút nữa thổ huyết. Bọn họ cũng phải mất , hai tiếng rồi đến khi đó còn trở về ngủ được sao? Chẳngbằng mượn phòng khách của Kiều gia rồi ngủ giấc còn thuận tiện hơn.

      đón Nhung Nhung thôi.” Ngồi xe, giốngnhư đứa bé ồn ào hai tay chống xuống ghế,mông nhổm lên ra sức nhìn xung quanh, vô cùng vui vẻ.

      “Ngồi yên, xe chạy rồi.” Ngồi ghế lái, Bạch Dật Phong mỉm cười nhìn .

      “Vâng.” ngọ nguậy nữa, song đôi mắt to kia vẫn ra sức nhìn xung quanh, giống như làmthế có thể nhanh chóng đến Kiều gia. (Woa, chết mất thôi!)

      “Em đoán, chúng ta bị người Kiều gia hậnchết đó.” Đỗ Vũ ai oán .

      Ba giờ đêm, chạy đến quấy rầy giấc ngủ của người khác, bị oán giận mới là lạ.

      “Đừng lung tung.” Mạnh Triết cảnh cáo .Còn mở mồm lung tung nữa xem trịcậu như thế nào.

      Ngoan ngoãn ngậm miệng, Đỗ Vũ có thể sợ trời, chẳng sợ đất chỉ sợ hai chuyện: là Phong Vũ Vọng khóc, hai là Mạnh Triết tức giận. Tuy bình thường Mạnh Triết rất điềmtĩnh, vô cùng quan tâm đến bọn họ nhưng nếuchọc tức giận so với quả bom nổ chậmNhậm Ngã Hành còn khủng bố hơn. trải quamột lần, muốn bị lần thứ hai nữa.

      Nhậm Ngã Hành ngồi ghế phụ cũng quayđầu liếc cái.

      Đáng đời! Kẻ làm việc suy nghĩ rất xứng đáng bị dạy dỗ.

      ************************

      “Ai vậy, nửa đêm nửa hôm...” Bị tiếng chuông cửa đánh thức, người hầu tên Tiểu Lỵ dậy mặc thêm áo khoác, vừa ngáp vừa khó chịu ra mở cửa.

      “Ngài là?” Lúc nhìn thấy người đứng ở ngoàicửa, đôi mắt mí trong nháy mắt liền trợn to suýt nữa rớt ra ngoài. Trai đẹp a, cực phẩm,cực phẩm, chưa từng gặp qua người nào đẹptrai đến vậy đâu.

      Bị cử nhấn chuông, Nhậm Ngã Hành có chútkhó chịu đối với phản ứng háo sắc của . Kiểu phụ nữ bị hấp dẫn bởi vẻ bề ngoài của bọn họ thấy nhiều rồi, người sau còn hơn người trước.

      “Chúng tôi tìm chủ nhà .”

      chủ còn ngủ....” Nhìn đến xuất thần,chỉ biết đáp lại theo bản năng.

      Nhíu mày, sao có thể gặp phải háosắc đến vậy?

      “Có thể để chúng tôi vào ?”

      là, ai chẳng biết chủ nhà vẫn ngủ chứ, theo lẽ thường tại mọi người đều ngủ cả nhưng đứa ngốc nhà lại vô cùngquá khích, hoàn toàn phải người bìnhthường.

      “A, được.” Cũng chẳng thèm hỏi thân phận đối phương lập tức kéo cửa ra để bọn họ lái xe vào.

      Quả nhiên là quá háo sắc, nếu bọn họ là cướpthì Kiều gia tổn thất vô cùng thê thảm rồi.Tuy nghĩ vậy nhưng vẫn quay lại xe rồi cùng tiến vào Kiều gia.

      Xe vừa mới dừng, đợi những người kháckịp phản ứng, Phong Vũ Vọng lập tức nhảyxuống, vừa chạy vừa la: “Nhung Nhung, NhungNhung, đến đón em đây.”

      “Trời ạ.”

      Đỗ Vũ nhanh chóng xông ra giữ người, ngăn lạitiếng gào của : “Mọi người còn ngủ, emmuốn đánh thức tất cả dậy à?”

      “Nhưng mà...” muốn gặp Nhung Nhung.

      có thể dẫn nó đến phòng chủ nhà ?” Mạnh Triết vừa xuống xe liền hỏi ngay.

      Năm người lần lượt bước xuống, tất cả đều rất đẹp trai, thấy vậy nước dãi Tiểu Lỵ sắp chảy rakhắp nơi rồi. Woa, hạnh phúc quá, lần xuấthiện năm trai đẹp luôn.

      à?” Bạch Dật Phong nhíu mày nhìn dáng vẻ ngây ngốc của .

      “A, vâng, xin theo tôi.” Nghe thấy tiếng gọilập tức phản ứng lại. Trời ơi, trai đẹp gọi mình, hạnh phúc quá, giờ phút này bảo chết cũng cam tâm.

      “Vũ Vọng, em theo ấy, ấy đưa em đigặp Nhung Nhung của em.” Nhậm Ngã Hànhchỉ vào hầu vẫn nhìn bọn họ chằm chằm, dặn dò. (Nhung Nhung của em đó!)

      “Vâng.” Vội vàng chạy theo lên lầu.

      Thấy lên , bốn người phía dưới liếcnhau cái.

      “Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Đỗ Vũ hỏi.

      Kiều gia này chỉ có người hầu thôi sao?Chẳng nhìn thấy những người khác đâu cả.

      “Mấy người....” Bị đánh thức, vợ chồng Kiều thị từ trong phòng ra cùng Đào quản gia tới đại sảnh, lúc nhìn thấy bốn người đàn ông mệt mỏi ngồi ghế liền vô cùng kinh sợ.

      “A, hai người đến đúng lúc lắm.”

      Đỗ Vũ bật đứng lên, vội vàng hỏi: “Phòng dành cho khách ở đâu?”

      Buồn ngủ quá, còn chưa được ngủ nữa chết mất.

      Bị phản ứng của hù dọa, Kiều Nguyên Sinh sợ đến nên lời, chỉ biết ngây ngốc chỉphương hướng cho .

      Đỗ Vũ theo hướng tay ông chỉ, tùy tiện tìm mộtcăn phòng, kéo cửa ra rồi lập tức ngã xuống giường gáy to.

      Vẫn là Lâm Tuyết lại lấy được bình tĩnh, vừathấy dáng vẻ của bọn họ liền đại khái đoán được vì cái gì mà họ lại xuất tại nhà mình vào lúc này.

      “Cậu Phong?”

      “Nhờ người hầu kia của quý gia dẫn tìm côKiều rồi.” Mạnh Triết lễ phép đáp.

      “Cái gì?” xong rồi, bảo bối còn ngủ, sao có thể để cho người đàn ông tùy tiệnvào phòng được. Phong Nguyên Sinh kinhhãi, lập tức định xông lên lầu may mà Lâm Tuyết phản ứng nhanh nhẹn, kịp thời giữ ông lại.

      “Ông muốn làm gì?” Cái lão điên này.

      “Tôi muốn lên đánh thằng nhóc kia.” Lại dám xông vào phòng riêng của bảo bối, đánhanh gần chết ông tuyệt bỏ qua.

      Ông vừa dứt lời, ba người còn lại tại đại sảnh lập tức biến sắc, hung dữ nhìn về phía ông.

      “A?”

      Cảm giác khí trong nháy mắt chẳng những thay đổi mà còn chứa sát khí, ông sợ đến nỗi vội trốn ra sau lưng vợ: “Tôi...Tôi chỉ đùa thôi....” Mẹ ơi, mấy người này hung dữ quá .

      “Đúng vậy, ông ấy chỉ đùa chút thôi, ông ấykhông dám đánh cậu ấy đâu.”

      Lâm Tuyết vội vàng giải thích, mấy người nàyđúng là khác xa so với lời đồn, xem ra bọn họvô cùng bảo vệ Phong Vũ Vọng.

      “Cơm có thể ăn bậy....” Nhậm Ngã Hành lạnhlùng .

      Mạnh Trết cũng lạnh lùng mở miệng: “Khôngthể lung tung.”

      Đánh? Hừ, bọn họ đến cả mắng còn nỡ, lại dám đánh nó, đúng là chán sống mà.

      Tuy Bạch Dật Phong gì nhưng ánh mắt kia có thể khiến cho người ta hận đến muốn mổ bụng tự sát.

      “Đúng...Rất xin lỗi...” Sống hơn nửa đời người,lại bị mấy tên nhóc này dạy bảo quá mất mặt mà.

      “Mọi người cũng nghỉ ngơi , có chuyện gì cứ để sáng mai .” Lâm Tuyết vội sangchuyện khác, miễn cho ông xã bị dọa sợ đến chết.

      “Cũng được.” Gật đầu, , bị giày vò cả đêm, bọn họ quá mệt mỏi rồi.

      “Đào quản gia, ông dẫn mấy người họ đếnphòng dành cho khách .”

      Vì thế, Đào quản gia liền dẫn mấy người đếnphòng nghỉ.

      “Chuyện gì xảy ra vậy?” Kiều NguyênSinh sợ gần chết, sau khi bọn họ rời mới dám bước ra, song, ông vẫn hiểu gì cả.

      “Chỉ là cậu Phong giữ đúng lời hứa với con ,tới ‘sớm’ đón nó mà thôi.”

      Cố ý nhấn mạnh chữ ‘sớm’. Ai, tên ngốc Phong gia này, quá đáng mà, chắc con cũng ngờ đến nó ‘sớm’ như vậy đếnđón người rồi.

      “Hả?”

      Chợt hiểu ra, ông cảm thấy quá khó tin: “Vậy cũng quá sớm mà.” Nhìn đồng hồ treo tường,mới 3h25’ sáng, là rất sớm.

      Ngáp cái, kéo ông trở về phòng: “ về ngủthôi.”

      Buồn ngủ quá!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :