1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

CHIẾN BINH CỦA CÔNG CHÚA - Maya Banks (39 chương - Full)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      [​IMG]

      Nguyên bản tiếng : In bed with a highlander


      Tác giả: Maya Banks

      Dịch giả: Phương Phương

      Kích thước: 14.5 x 20.5 cm

      Số trang: 500

      Ngày xuất bản: 20 - 3 – 2014

      Giá bìa: 109.000 ₫

      Công ty phát hành: Thái Uyên

      Nhà xuất bản: NXB Lao Động

      Giới thiệu


      Mairin Stuart – Nàng công chúa xinh đẹp nhưng rắc rối. Ewan McCade – Chàng lãnh chúa dũng mãnh nhưng độc đoán và lạnh lùng.

      Nàng sở hữu kho báu khổng lồ mà vì nó nàng luôn phảỉ trốn chạy từ tấm bé. Chàng mang trong mình trách nhiệm gánh vác cả gia tộc vừa bị tàn phá tan hoang sau chiến tranh.

      Nàng cần tìm cho mình chiến binh để bảo vệ kho báu và an toàn của bản thân. Còn chàng cần tìm lực để vực dậy cả gia tộc, cũng như đương đầu với những tai ương sắp tới.

      Chiến binh của công chúa đưa bạn vào thiên tình sử nóng bỏng, lôi cuốn, đầy đam mê và mang đậm khí miền cao nguyên Scotland.

      Mục lục

      1 2 3 4 5 6 7 8 9 10
      11 12 13 14 15 16 17 18 19 20
      21 22 23 24 25 26 27 28 29 30
      31 32 33 34 35 36 37 38 39​
      Last edited: 22/9/14
      thuytinhtim_1102 thích bài này.

    2. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 1


      Mairin Stuart quỳ xuống sàn đá cạnh chiếc giường của nàng, cúi đầu để cầu nguyện buổi tối. Tay nàng trượt cây thánh giá bằng gỗ được tròng vào sợi dây da đeo ở cổ.

      Trong mấy phút liền, nàng thầm những lời mà nàng thuộc lòng từ khi còn bé, rồi sau đó kết thúc như nàng vẫn thường làm. Con xin Chúa, Đừng để chúng tìm ra con.

      Nàng đứng dậy, đầu gối nàng cạ vào mặt đá lổn nhổn. Bộ quần áo giản dị màu nâu mặc người phân biệt địa vị của nàng với những tín đồ khác. Mặc dù ở đây lâu nhưng nàng chưa bao giờ đưa ra lời thề để hoàn thành hành trình thiêng liêng của mình. Đó chưa bao giờ là ý định của nàng.

      Nàng đến chỗ chậu rửa ở góc phòng và đổ nước từ bình ra, mỉm cười trong lúc nhúng ướt khăn, lời của Mẹ Senerity bỗng vang lên trong tâm trí. sạch gần với ngoan đạo.

      Khi rửa mặt xong và bắt đầu cởi áo choàng để tắm đột nhiên nàng nghe thấy tiếng rơi vỡ loảng xoảng. Giật mình, nàng thả khăn xuống và quay quắt người lại, nhìn chằm chằm vào cửa phòng đóng kín. Và rồi nàng cuống quýt chạy đến và mở tung cửa ra, lao nhanh đến đại sảnh.

      Quanh nàng, những nữ tu khác cũng tiến đến, tiếng rầm rì hoảng hốt của họ mỗi lúc tăng lên. tiếng gầm vang vọng dọc hành lang từ lối vào chính của tu viện. tiếng thét đau đớn vọng theo sau, trái tim Mairin như ngừng đập. Mẹ Serenity.

      Đâu đâu cũng có quân lính. Chúng có ít nhất hai mươi tên, tất cả đều mặc chiến phục, mặt mày lem luốc, tóc tai và quần áo ướt sũng mồ hôi. Nhưng thấy máu. Họ đến để náu hay nhờ giúp đỡ. Tên cầm đầu túm cánh tay Mẹ Serenity, thậm chí từ xa, Mairin cũng có thể thấy khuôn mặt của Mẹ bề co rúm lại vì đau đớn.

      ta đâu?" Gã hỏi bằng giọng lạnh lẽo.

      Mairin lùi lại bước. Gã đàn ông trông rất đáng sợ. Hiểm ác. tức giận xoắn lại trong đôi mắt như con rắn chực chờ tấn công. lắc Mẹ Serenity khi bà trả lời, rồi bà rúm lại dưới cánh tay như con búp bê tả tơi.

      Mairin làm dấu thánh và thầm vội lời cầu nguyện. Những nữ tu quanh nàng cũng tập hợp lại thành vòng tròn và cầu nguyện.

      ấy ở đây,” Mẹ Serenity thở hổn hển. "Tôi bảo ông là người phụ nữ ông tìm ở đây."

      “Bà dối!” gầm lên.

      nhìn lên nhóm nữ tu, ánh mắt sắc lạnh lướt qua họ.

      “Mairin Stuart. cho ta biết ả ta ở đâu."

      Mairin lạnh người, nỗi sợ hãi sôi lên trong bụng. Làm thế nào mà tìm ra nàng? Sau bao nhiêu lâu như thế. Cơn ác mộng của nàng vẫn chưa kết thúc. Thực ra, nó mới chỉ bắt đầu.

      Tay nàng run đến mức nàng phải giấu nó vào nếp váy. Mồ hôi rịn ra trán, bụng nàng thắt lại. Nàng nuốt khan, cố trấn an mình được nôn.

      Khi nhận được câu trả lời, mỉm cười, và ngay lập tức xương sống Mairin lạnh buốt. Vẫn nhìn chằm chằm, nhấc cánh tay Mẹ Serenity lên để họ nhìn cho . Rồi tàn nhẫn bẻ ngón tay trỏ của bà. Mairin nghe thấy tiếng xương gẫy.

      nữ tu hét lên và chạy về phía trước, nhưng bị tên lính chặn lại. Những nữ tu khác thở hổn hển vì tức giận.

      “Đây là ngôi nhà của Chúa,” Mẹ Serenity , giọng the thé. "Ngươi mắc trọng tội vì dám mang bạo lực đến nơi linh thiêng này."

      “Câm miệng lại, mụ già,” quát. “ cho ta biết Mairin Stuart ở đâu, nếu ta giết lần lượt từng người ."

      Mairin cố hít thở và xiết chặt hai tay bên hông. Nàng tin làm điều đó. Mắt ngập tràn bạo tàn và liều lĩnh. được ma quỷ phái đến, và chấp nhận kháng cự.

      túm lấy ngón tay giữa của Mẹ Serenity, Mairin lao về phía trước.

      “Chúa ơi, !" Mẹ Serenity gào lên.

      Mairin nhìn bà. “Ta là Mairin Stuart. Giờ bỏ bà ấy ra!"

      Gã đàn ông buông tay Mẹ Serenity, đẩy bà về phía sau. nhìn Mairin chằm chằm đầy thích thú, sau đó đưa ánh mắt đểu cáng liếc dọc cơ thể nàng. Má Mairin đỏ bừng trước lỗ mãng lộ liễu đó, nhưng nàng nao núng, vẫn trừng trừng đáp trả đầy vẻ thách thức.

      búng ngón tay, hai người đàn ông tiến về phía Mairin và túm lấy nàng trước khi nàng kịp nghĩ đến việc bỏ chạy. Chúng đẩy nàng xuống sàn nhà trong nháy mắt, tay dò dẫm gấu váy nàng.

      Nàng vung tay đá chân điên cuồng, nhưng sức nàng sao đấu nổi chúng. Chúng cưỡng hiếp nàng ở đây, ngay sàn nhà nguyện này ư? Nước mắt nàng dâng đầy hai khóe mi khi bị chúng xốc quần áo lên quá hông.

      Chúng xoay nàng sang bên phải, ngón tay chúng chạm vào hông nàng, ngay chỗ vết xăm.

      Ôi .

      Nàng cúi gằm khi những giọt nước mắt nhục nhã lăn dài hai bên má.

      “Đúng là ả rồi!" kẻ trong số chúng phấn khích .

      Ngay lập tức, bị đẩy sang bên khi tên thủ lĩnh cúi xuống để tự mình kiểm tra vết xăm.

      cũng chạm vào đó, lần theo đường nét của huy hiệu hoàng gia Alexnander. Lầm bầm đầy thỏa mãn, đưa tay bóp cằm nàng và giật mạnh cho đến khi nàng chịu nhìn .

      Điệu cười của khiến nàng ghê tởm.

      “Bọn ta tìm em lâu lắm rồi, Mairin Stuart."

      chết ,” nàng quát.

      Thay vì bị đánh nàng, nụ cười của nở rộng hơn. “Nào nào, báng bổ như thế trong ngôi nhà của Chúa sao được."

      vụt đứng lên, trước khi Mairin kịp chớp mắt, nàng bị nhấc bổng lên vai gã lính, rồi những tên khác lao ra khỏi tu viện chìm vào bóng tối.

      Chúng tức tốc trèo lên ngựa, Mairin bị bịt miệng, trói chân tay và ném lên yên trước của gã nào đó. Họ phóng trước khi nàng kịp phản ứng, tiếng vó ngựa vang rền trong đêm đen tĩnh mịch. chính xác trong cách hành động cũng hệt như tàn nhẫn của chúng.

      Yên ngựa đập vào bụng nàng, và nàng bị xóc nảy đến mức buồn nôn. Nàng rên rỉ, sợ mình ngạt thở vì miếng giẻ trong miệng.

      Khi họ dừng lại, nàng gần như ngất xỉu. bàn tay túm lấy gáy nàng, tóm gọn chiếc cổ mảnh mai của nàng nhấc bổng lên rồi nàng bị ném cách thô lỗ xuống đất.

      Trong lúc nàng nằm run rẩy dưới bầu khí ẩm ướt, chúng dựng lều xung quanh. Mãi sau, nàng mới nghe thấy tên , “Mày ngó qua con kia xem, Finn. Nó mà chết vì lạnh, Lãnh chúa Cameron vui đâu."

      Tiếng càu nhàu tức tối vang lên, nhưng chỉ phút sau, nàng được cởi trói và tháo giẻ bịt miệng. Finn, có vẻ như là kẻ cầm đầu của vụ bắt cóc này, cúi xuống nhìn nàng, mắt lóe lên dưới ánh lửa.

      có ai nghe thấy tiếng em hét đâu, nếu em ho he tiếng, ta vặn hàm em đấy."

      Nàng gật đầu xác nhận rồi lồm cồm bò dậy. đá vào lưng nàng và cười khùng khục khi nàng quay phắt lại đầy giận dữ.

      “Gần đống lửa có chăn đấy. Lấy mà đắp và ngủ . Chúng ta lúc bình minh."

      Nàng sung sướng cuộn người vào hơi ấm của chiếc chăn, cố lờ những hòn đá và que củi mặt đất đâm vào da thịt mình. Lãnh chúa Cameron. Nàng nghe những người lính – những người đến và khỏi tu viện – kể chuyện về ta. là kẻ tàn bạo, tham lam và khao khát muốn được khuếch trương quyền lực ngày lớn mạnh của mình. Người ta đồn rằng đội quân của trong số những đội quân lớn nhất toàn Scotland và rằng David, vua Scotland, cũng phải sợ ta.

      Malcolm, đứa con hoang của Alexander – đồng thời là cùng cha khác mẹ với nàng – cầm đầu cuộc nổi loạn chống lại David để cướp ngai vàng. Nếu Malcolm và Duncan Cameron bắt tay với nhau, chúng trở thành thế lực gì ngăn cản nổi.

      Nàng nuốt nước bọt và nhắm mắt. Của cải của Neamh Álainn làm cho Cameron bất khả chiến bại.

      “Lạy Chúa lòng lành, xin hãy giúp con,” nàng thầm.

      Nàng thể để cho chiếm được Neamh Álainn. Đó là tài sản thừa kế của nàng, thứ duy nhất của cha nàng mà nàng có.

      Mairin thể ngủ, nàng nằm co ro trong chăn, tay nắm chặt cây thánh giá trong lúc cầu nguyện xin được ban sức mạnh cũng dẫn lối. Vài tên lính ngủ trong lúc những kẻ còn lại canh chừng cẩn thận. Nàng ngu ngốc đến mức nghĩ rằng mình có cơ hội trốn thoát. Nhất là khi nàng có giá trị hơn cả trọng lượng tính bằng vàng của mình.

      Nhưng chắc chắn chúng giết nàng, đó chính là lợi thế nàng có. Chẳng có gì phải sợ khi cố gắng bỏ trốn, nhưng nàng có đủ thứ phải giành lại.

      Sau cả giờ thao thức cầu nguyện, tiếng om sòm đằng sau khiến nàng ngồi thẳng dậy và nhìn chằm chằm vào bóng tối. Trong khi những tên lính ngủ quanh nàng rờ rẫm bò dậy, tay nắm chặt gươm tiếng khóc của đứa trẻ vang lên như xé toang màn đêm.

      gã nhấc thằng bé vùng vẫy đến gần đống lửa rồi ném nó xuống đất. Thằng bé cúi mình, hoảng hốt nhìn xung quanh trong lúc bọn đàn ông còn lại cười hô hố.

      “Chuyện gì thế?" Finn hỏi.

      “Bắt được nó tìm cách thó con ngựa," kẻ bắt được thằng bé .

      tức giận khiến khuôn mặt Finn giống như ác quỷ, dưới ánh lửa bập bùng trông càng hung tợn. Thằng bé, có vẻ chưa quá bảy, tám tuổi, vênh cằm lên khiêu khích như thách thức gã đàn ông ra tay cách tàn độc nhất.

      “Sao mày dám láo xược như thế, thằng oắt con," Finn gầm lên.

      giơ tay lên, Mairin lập tức lao đến, tung người lên phía trước thằng bé đúng lúc nắm đấm của vung lên và nện thẳng vào má nàng.

      Nàng quay cuồng nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại, lao vào che cho thằng bé, ôm chặt để che chắn cho nó hết sức có thể.

      Thằng bé quẫy đạt điên cuồng, rít lên những câu tục tĩu bằng tiếng Gaelic[1]. Đầu nó va vào hàm răng đau như búa bổ của nàng, khiến nàng hoa hết cả mắt.

      [1] Ngôn ngữ thường dùng ở Ireland, Scotland và Isle of Man.

      “Yên nào," nàng bảo bằng ngôn ngữ của nó. “Nằm yên. Chị để chúng làm em đau đâu."

      “Tránh xa thằng nhãi ra!" Finn gầm lên.

      Nàng ôm chặt thằng bé, lúc này nó thôi quẫy đạp và vùng vẫy nữa. Finn cúi xuống túm lấy tóc nàng, thô bạo kéo lên, nhưng nàng nhất quyết buông tay.

      “Ngươi phải giết ta trước," nàng bình tĩnh khi ép nàng nhìn .

      chửi thề, buông tóc nàng ra rồi vòng ra sau đá vào mạng sườn nàng. Mairin co túm lại vì đau nhưng vẫn cẩn thận bao bọc cho thằng bé khỏi tên cục súc, tàn ác.

      “Finn, thôi đủ rồi," gã quát. “Lãnh chúa muốn ta lành lặn trở về.”

      Lầm bầm chửi rủa, quay . “Cứ để ta giữ thằng ăn mày bẩn thỉu đó. ta phải bỏ nó ra sớm thôi."

      Mairin nghển cổ lên, quắc mắt nhìn Finn. “Ngươi cứ chạm vào thằng bé xem, ta tự cắt cổ tay mình."

      Tiếng cười của Finn xé toạc màn đêm. “Đó chỉ là lời dối ngu xuẩn, em ạ. cố thương thuyết trước hết phải tỏ ra là mình đáng tin cái ."

      Nàng từ tốn đứng lên cho đến khi chỉ cách gã đàn ông to lớn khoảng ba mươi phân. Nàng nhìn chằm chằm đến mức phải chớp mắt và quay chỗ khác.

      em ư?" Nàng nhàng . “Ta nghĩ thế. Thực ra, nếu ta là ngươi, ta gạt bỏ bất kỳ đồ vật sắc nhọn nào xung quanh mình. Ngươi nghĩ ta biết số phận của mình là gì ư? Lên giường với gã lãnh chúa ác độc của ngươi cho đến khi mang thai để có thể giành quyền cai trị Neamh Álainn. Ta thà chết còn hơn."

      Mắt Finn hẹp lại. “ mất trí rồi!"

      “Phải, có thể là thế, và trong trường hợp nào đó, ta e là trong số những vật sắc nhọn kia đâm vào xương sườn ngươi đấy."

      xua tay. “Cứ giữ lấy thằng bé. Lãnh chúa xử cả và nó. Bọn ta đối xử tử tế với lũ trộm ngựa."

      Mairin phớt lờ và quay trở lại chỗ thằng bé. Lúc này nó co quắp mặt đất, đăm đăm nhìn nàng, sợ hãi xen lẫn tôn kính.

      “Nào," nàng nhàng . “Nếu chúng ta xích lại gần nhau, có đủ chăn cho cả hai chị em mình."

      Thằng bé hăm hở lại gần nàng, rúc cơ thể bé của nó vào người nàng.

      “Nhà em ở đâu?"

      Nàng hỏi khi nó yên vị bên cạnh mình.

      “Em biết," nó buồn bã . “Chắc là cách xa đây lắm. Ít nhất cũng phải mất hai ngày đường."

      “Suỵt," nàng dịu dàng . “Làm sao em đến được đây?"

      “Em bị lạc. Cha em bảo em được rời khỏi nhà mà có người cùng, nhưng em quá mệt mỏi vì đối xử như đứa trẻ rồi. Em phải trẻ con, chị biết đấy."

      Nàng mỉm cười. “Ừ, chị biết. Vậy là em bỏ nhà ?"

      Nó gật đầu. “Em lấy con ngựa. Em chỉ định đến gặp chú Alaric thôi. Chú ấy quay về, và em nghĩ mình nên chờ ở gần biên giới để chào chú ấy."

      “Biên giới?"

      “Thuộc lãnh địa nhà em đấy."

      “Vậy cha em là ai, cậu bé?"

      “Em tên là Crispen chứ phải ‘cậu bé.’” khó chịu lộ trong giọng thằng bé, và nàng lại mỉm cười.

      “Crispen là cái tên đẹp. Giờ kể tiếp câu chuyện của em nào."

      “Chị tên là gì?"

      “Mairin."

      “Cha em là Lãnh chúa Ewan McCabe."

      Mairin cố gắng khơi gợi trí nhớ, nhưng có quá nhiều gia tộc mà nàng biết. Nhà nàng ở vùng cao nguyên, nhưng nàng chưa nhìn thấy vùng đất được ban phép thánh ấy trong suốt mười năm ròng.

      “Vậy là em gặp chú mình. Rồi sau đó chuyện gì xảy ra?"

      “Em lạc," nó ủ ê. “Sau đó tên lính của McDonald phát ra em và định đưa em đến chỗ lãnh chúa của để đòi tiền chuộc, nhưng em thể để điều này xảy ra. Nó khiến cha em mất mặt, và ông cũng có đủ tiền để chuộc lại em. Chuyện đó làm gia tộc nhà em lụn bại mất."

      Mairin vuốt tóc nó khi hơi thở ấm áp của nó phả vào ngực mình. Thằng bé nghe có vẻ già dặn hơn rất nhiều so với độ tuổi còn non nớt của nó. Và rất tự hào.

      “Em trốn thoát và nấp trong xe ngựa của tên bán hàng rong, được ngày bị ông ta phát ." Thằng bé nghiêng đầu và ngẩng lên, lại đạp vào quai hàm sưng vù của nàng. “Chúng ta ở đâu thế, chị Mairin?" Nó thầm. “Chúng ta có cách xa nhà em lắm ?"

      “Chị biết nhà em ở đâu," nàng rầu rĩ . “Nhưng chúng ta ở vùng đồng bằng, và chị cá là chúng ta cách nhà em khoảng hai ngày cưỡi ngựa."

      “Vùng đồng bằng," nó to. "Chị là người vùng đồng bằng ư?"

      Nàng mỉm cười trước sôi nổi của nó. “, Crispen. Chị là người cao nguyên."

      “Vậy chị làm gì ở đây?" Nó dai dẳng. “Chúng bắt cóc chị à?"

      Nàng thở dài. “Chuyện dài lắm. Nó bắt đầu từ khi em còn chưa sinh ra cơ."

      Khi Crispen định hỏi câu khác, nàng khẽ ôm siết lấy nó. “Ngủ , Crispen. Chúng ta phải giữ sức nếu muốn trốn thoát."

      “Chúng ta trốn ạ?"

      “Ừ, tất nhiên rồi. Tù nhân thường làm thế mà," nàng vui vẻ . Nỗi sợ hãi trong giọng thằng bé khiến nàng thương cảm. Ở cách xa nhà và những người thân thế này, hẳn là nó phải sợ hãi lắm.

      “Chị đưa em về với cha em chứ? Em nhờ cha bảo vệ chị khỏi Lãnh chúa Cameron."

      Nàng mỉm cười trước quả quyết trong giọng nó. “Tất nhiên rồi, chị lo liệu để đưa em về nhà."

      “Chị hứa chứ?"

      “Chị hứa."

      ***

      “Phải tìm ra con trai ta!"

      Tiếng gầm của Ewan McCabe vang vọng khắp sân. Tất cả lính của chàng đều đứng nghiêm, mặt mày căng thẳng. số người nhăn mặt cảm thông. Họ tin Crispen chết, nhưng ai dám điều đó với Ewan.

      phải Ewan chưa suy nghĩ về khả năng đó, nhưng chàng ngơi nghỉ cho đến khi con trai chàng được tìm thấy – dù sống hay chết.

      Ewan quay về phía các em trai, Alaric và Caelen. “Ta thể cử tất cả người của mình tìm Crispen được," chàng . “Làm việc đó có nghĩa chúng ta yếu . Ta đặt niềm tin và tính mạng của ta ở hai chú – cả tính mạng của con trai ta nữa. Ta muốn các chú mỗi người dẫn toán quân và theo dọc các hướng khác nhau. Đưa thằng bé về nhà."

      Alaric, người thứ hai trong các em nhà McCabe, gật đầu. “ biết bọn em ngừng nghỉ khi chưa thấy nó mà."

      “Ừ, ta biết," Ewan .

      Ewan nhìn theo khi hai người em sải bước và lệnh cho người của họ. Chàng nhắm mắt và siết ngón tay lại thành nắm đấm đầy giận dữ. Ai bắt cóc con trai chàng? Ba ngày qua chàng chờ tin tiền chuộc, nhưng chẳng có dấu hiệu nào. Suốt ba ngày, chàng lùng sục từng phân mảnh đất nhà McCabe, kể cả vùng đất bên ngoài nữa.

      Đây có phải là điềm báo trước của cuộc tấn công ? Kẻ thù của chàng có nhăm nhe tấn công khi lực lượng của chàng yếu? Khi mà tất cả số lính chàng có đều tham gia vào cuộc tìm kiếm con trai chàng?

      Quai hàm nghiến chặt khi chàng nhìn quanh pháo đài đổ nát của mình. Trong suốt tám năm, chàng vật lộn duy trì sống cho gia tộc. Cái tên McCabe trước đây từng luôn đồng nghĩa với sức mạnh và lòng kiêu hãnh. Tám năm trước, họ phải chống chọi với cuộc càn quét. Bị phản bội bởi người phụ nữ mà Caelen . Cha của Ewan và người vợ trẻ của chàng bị giết, đứa con của họ may mắn sống sót nhờ được người hầu giấu .

      Gần như chẳng còn gì sót lại khi chàng và các em trai trở về. Chỉ là đống đổ nát hoang tàn, người thân của chàng về cõi vĩnh hằng, và đội quân của chàng bị phân tán gần hết.

      Chẳng còn lại gì cho Ewan tiếp quản khi chàng trở thành lãnh chúa.

      Phải mất bao nhiêu thời gian mới khôi phục lại được như thế này. Lính của chàng là đội quân được huấn luyện tốt nhất ở vùng cao nguyên. Chàng và các em trai của mình phải làm việc ngừng nghỉ để lo đủ thức ăn cho người già, người đau ốm, phụ nữ và trẻ em. biết bao nhiêu lần, những người đàn ông phải nhịn đói. Rồi những đứa trẻ lặng lẽ lớn lên, bổ sung thêm lực lượng, cho đến khi, cuối cùng Ewan có thể mang lại cho cuộc sống no đủ cho gia tộc.

      Chẳng lâu sau, quan tâm của chàng chuyển sang trả thù. , như thế cũng chưa chính xác. Trả thù là điều tiếp sức mạnh cho chàng trong suốt tám năm ròng. ngày nào chàng nghĩ đến nó.

      “Thưa Lãnh chúa, tôi có tin tức của con trai ngài."

      Ewan quay ngoắt lại, thấy người lính lao về phía mình, chiếc áo chùng đầy bụi như thể ta vừa mới rơi xuống ngựa.

      ," chàng ra lệnh.

      “Cách đây ba hôm, người nhà McDonald tình cờ thấy con trai ngài dọc biên giới phía bắc. bắt cậu ấy, định đưa cậu ấy đến chỗ lãnh chúa McDonald để đòi tiền chuộc. Nhưng Crispen trốn thoát. Kể từ lúc đó ai thấy cậu đâu nữa."

      Ewan run lên giận dữ. “Dẫn tám người đến nhà McDonald. Chuyển cho lời nhắn này. phải giao nộp tên lính đưa con trai ta ra khỏi lãnh địa của ta, nếu từ chối có nghĩa ký vào bản án tử hình. Nếu làm theo, ta đích thân đến xử lý . Ta giết . Và ta để chết cách dễ dàng đâu. được phép truyền sai từ nào trong lời nhắn của ta."

      Người lính cúi đầu. “Vâng, thưa Lãnh chúa."

      ta quay người và vội vã , để lại Ewan đứng đó, vừa nhõm vừa giận dữ. Crispen còn sống, hoặc chí ít còn sống. McDonald ngu ngốc khi phá vỡ hiệp ước hòa bình ngầm giữa họ. Mặc dù hai gia tộc khó có thể được coi là đồng minh của nhau nhưng McDonald ngu đến mức chọc tức Ewan McCabe. Pháo đài của chàng có thể đổ nát, người của chàng hẳn là được no đủ nhất, nhưng sức mạnh của chàng được khôi phục gấp đôi.

      Lính của chàng là đội quân chiến đấu cực kỳ dũng mãnh, những người sống gần lãnh địa của Ewan đều nhận thấy điều đó. Nhưng mục tiêu của Ewan nhắm vào hàng xóm của chàng. Mà là Duncan Cameron. Chừng nào cả đất nước Scotland còn chưa đẫm máu của Cameron, Ewan chưa thể vui được.

    3. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 2


      Mairin chán nản nhìn tòa pháo đài dần ra khi họ cưỡi ngựa vượt qua bức tường đá cuối cùng để tiến vào sân trong. Những suy nghĩ về việc bỏ trốn nhụt dần khi nàng nhìn vùng đất rộng lớn trong vô vọng. Nơi này đúng là nội bất xuất, ngoại bất nhập.

      Khắp nơi đều có người, hầu hết luyện tập, số người sửa chữa những mảng tường thành phía trong, những người khác nghỉ ngơi và uống nước từ cái xô gần bậc cầu thang dẫn vào pháo đài.

      Như cảm nhận được suy nghĩ u ám của nàng, Crispen ngẩng lên, đôi mắt màu lục ánh lên nỗi sợ hãi. Nàng siết thằng bé trong vòng tay của mình để trấn an. Nhưng là, nàng cũng run rẩy như chiếc lá cuối thu.

      Tên lính dẫn ngựa của nàng dừng lại, nàng phải cố lắm mới ngồi vững được yên. Crispen túm lấy bờm ngựa để giữ cho họ ngồi vững.

      Finn cưỡi ngựa ngay bên cạnh và kéo mạnh Mairin từ lưng ngựa xuống. Crispen ré lên kinh hoàng khi ngã lộn nhào khỏi vòng tay nàng rơi xuống đất.

      Finn cúi xuống, những ngón tay của siết chặt làm tay nàng tím bầm. Nàng giật mạnh ra và rướn đôi tay bị trói đỡ Crispen đứng dậy.

      Xung quanh họ, tất cả hoạt động dừng lại khi mọi người ngừng tay để nhìn những người mới đến. Từ xa, số phụ nữ nhìn nàng chằm chằm đầy tò mò, họ lấy tay che miệng và thầm gì đó.

      Nàng biết trông mình lúc này xấu như quỷ, nhưng nàng chỉ bận tâm về điều gì xảy ra khi Lãnh chúa Cameron đến để xem tù nhân của mình. Lúc đó, chắc có Chúa mới giúp được nàng.

      Và rồi nàng thấy ra ở đầu cầu thang dẫn vào tòa tháp chính, ánh mắt sắc nhọn chiếu thẳng vào nàng. Những lời đồn về tham lam, tàn nhẫn và tham vọng của khiến nàng nghĩ đến hình ảnh con quỷ. Nhưng ngạc nhiên, lại cực kỳ đẹp trai.

      Trang phục của hoàn hảo như thể nó chưa bao giờ được mặc ra chiến trường. Nhưng nàng biết con người của dưới lớp trang phục đẹp đẽ ấy. Nàng từng cứu chữa cho biết bao nhiêu người lính từng đồng hành với . Bên hông , thanh gươm lóe lên dưới ánh nắng mặt trời, lưỡi gươm sắc như dao cạo.

      Nàng đột nhiên đưa tay lên che cổ, nuốt khan khi cơn nghẹn dâng lên.

      “Ngươi tìm thấy ta à?" Duncan Cameron lớn tiếng từ đầu cầu thang.

      “Vâng, thưa Lãnh chúa." Finn xô nàng về phía trước, lắc nàng như con búp bê rách nát. “Đây là Mairin Stuart."

      Duncan nheo mắt, cau mày như thể trước đây từng rất thất vọng. tìm kiếm nàng lâu đến thế sao? Nàng run rẩy và cố để cơn sợ hãi lấn át lý trí.

      “Cho ta xem bằng chứng," Duncan quát.

      Crispen tiến đến chỗ nàng đúng lúc Finn đẩy mạnh nàng về phía . Nàng đâm sầm vào ngực với lực mạnh đến độ khiến nàng thở nổi. tên lính khác xuất , và trước bẽ bàng đến tột cùng của nàng, chúng vén gấu váy nàng lên.

      Duncan xuống cầu thang, mặt nhăn lại vì tập trung khi đến gần nàng. Có điều gì đó hung tợn lóe lên trong mắt , rồi chúng sáng bừng lên trong chiến thắng khi ngón tay lần theo hình xăm và nở nụ cười mãn nguyện. “Huy hiệu hoàng gia của Alexander," lẩm bẩm. “Suốt thời gian qua mọi người đều nghĩ chết, còn Neamh Álainn bị mất mãi mãi. Giờ cả hai đều là của ta."

      bao giờ," nàng rít lên.

      Hơi giật mình, bước lùi lại, quắc mắt nhìn Finn. “Kéo váy ta xuống."

      Finn giật mạnh váy nàng xuống rồi buông cánh tay nàng ra. Crispen đứng bên cạnh nàng ngay lập tức.

      “Ai đây?" Duncan gầm lên khi thấy Crispen. “Thằng con ngỗ ngược của ta à? ta xác nhận nó là con à? thể nào!"

      , thưa Lãnh chúa," Finn nhanh. “Thằng bé phải con ta. Chúng tôi bắt được nó cố trộm con ngựa của ta. ta bảo vệ nó. có gì đâu ạ."

      “Lôi nó ra."

      Mairin vòng cả hai tay quanh Crispen và nhìn Duncan chằm chằm với tất cả lòng căm thù sâu sắc nhất mà nàng có. “Ngươi cứ thử động vào thằng bé xem, rồi ngươi phải hối tiếc vì có mặt đời này."

      Duncan chớp mắt ngạc nhiên, sau đó cơn giận lan khắp mặt , khiến nó gần như tím tái lại. “Ngươi dám, ngươi dám đe dọa ta ư?"

      “Làm , giết ta ," nàng bình thản . “Việc đó giúp ngươi đạt được mục đích của mình đấy."

      giơ tay ra và đấm thẳng vào má Mairin. Nàng ngã xuống đất, hai tay khum lại ôm lấy cằm.

      “Để chị ấy yên!" Crispen hét lên.

      Nàng huých thằng bé, kéo nó xuống lọt thỏm vào vòng tay nàng. “Suỵt," nàng cảnh báo. “Đừng chọc giận thêm nữa."

      “Ta thấy lý trí của ngươi quay lại rồi đấy," Duncan . “Nhớ đừng để nó mất lần nữa."

      Nàng gì, chỉ nằm yên mặt đất, ôm chặt lấy Crispen trong lúc nhìn chằm chằm vào đôi bốt sạch bóng của Duncan. Hẳn là chẳng bao giờ làm việc, nàng nghĩ. Thậm chí bàn tay đấm vào mà nàng cũng rất mềm. Làm thế nào mà người đàn ông vươn lên nắm quyền lực bằng cách đạp đổ bao người khác lại chỉ có sức mạnh như vậy nhỉ?

      “Đưa ta vào trong và bảo lũ đàn bà tắm cho ta," Duncan có vẻ ghê tởm.

      “Cứ ở bên chị," nàng thầm với Crispen. Nàng tin là Finn làm đau thằng bé.

      Finn lôi nàng đứng dậy, vừa kéo lê vừa thúc nàng vào trong tháp chính. Mặc dù bên ngoài trông có vẻ sáng sủa, nhưng bên trong tháp chính bản thỉu, ngập mùi ẩm mốc và rượu bia để lâu ngày. Chó sủa ầm ĩ và mùi phân xộc lên khiến nàng phải nhăn mũi lại.

      “Lên lầu ," Finn gầm gừ, xô nàng lên cầu thang. “Và đừng cố làm trò gì. Ta cho lính canh đứng bên ngoài cửa phòng . Nhanh lên. Đừng để lãnh chúa phải chờ đâu."

      Hai người phụ nữ được giao nhiệm vụ tắm cho Mairin nhìn nàng với vẻ vừa cảm thông vừa tò mò khi họ nhanh chóng gội đầu cho nàng.

      có muốn cho thằng bé tắm chung ?" người hỏi.

      !" Crispen nằm giường la lên.

      ," Mairin nhàng lặp lại. “Cứ để nó yên."

      Sau khi xả hết bọt xà phòng tóc Mairin, họ giúp nàng tắm và nhanh chóng mặc cho nàng chiếc váy dài màu xanh dương tuyệt đẹp với những đường thêu tinh tế quanh cổ, tay áo và gấu váy. Nàng thấy ngay trang phục của mình mặc giống màu của Duncan. coi nàng là chiến lợi phẩm mới dễ dàng làm sao.

      Khi hai người phụ nữ đề nghị làm tóc cho nàng, Mairin lắc đầu. Ngay khi tóc khô, nàng tết nó lại.

      Hai người phụ nữ nhún vai rồi rời khỏi phòng, để nàng ở lại chờ lệnh triệu tập của Duncan.

      Nàng ngồi xuống giường cạnh Crispen, ngay lập tức nó rúc vào cánh tay nàng.

      “Em làm chị bẩn đấy," nó thầm.

      “Chị quan tâm."

      “Chúng ta làm gì hả chị Mairin?"

      Giọng nó run rẩy đầy lo lắng, nàng hôn đỉnh đầu nó.

      “Chúng ta nghĩ ra điều gì đó, Crispen ạ. Chúng ta nghĩ ra điều gì đó."

      Cửa mở toang, theo bản năng, Mairin đẩy Crispen ra sau lưng. Finn đứng ở ngưỡng cửa, ánh mắt ngạo nghễ.

      “Lãnh chúa cho gọi ."

      Nàng quay sang Crispen và ôm lấy cằm nó cho đến khi nó nhìn thẳng vào mắt nàng. “Em ở đây nhé," nàng thầm. “Đừng ra khỏi căn phòng này. Hứa với chị ."

      Thằng bé gật đầu, mắt mở to sợ hãi.

      Nàng đứng lên và bước đến chỗ Finn. Khi giơ tay ra định túm lấy cánh tay nàng, nàng giật ra. “Tự ta có thể cần giúp đỡ."

      “Con khốn kiêu căng," cắn cảu.

      Mairin xuống cầu thang trước , mỗi giây trôi qua, nỗi sợ hãi của nàng tăng lên. Khi thấy vị linh mục đứng bên cạnh lò sưởi trong đại sảnh, nàng biết Duncan tận dụng cơ hội. cưới nàng, ngủ với nàng, và chính thức quyết định số phận của cả nàng lẫn Neamh Álainn.

      Khi Finn đẩy nàng tới trước, Mairin thầm cầu nguyện được ban sức mạnh và lòng can đảm cho những gì nàng phải làm.

      dâu của ta kia rồi," Duncan , cắt ngang cuộc trao đổi với vị linh mục.

      Ánh mắt sắc lạnh, nhìn nàng chăm chú, như ngầm cảnh báo về những hậu quả nếu nàng từ chối.

      Chúa ơi, xin hãy giúp con.

      Vị linh mục hắng giọng và tập trung chú ý vào Mairin. “Con có bằng lòng , ?"

      yên lặng bao trùm như thể tất cả chờ câu trả lời của nàng. Rồi, rất chậm rãi, nàng lắc đầu. Vị linh mục chuyển ánh nhìn sang phía Duncan, trong đôi mắt lên lời buộc tội.

      “Chuyện này là thế nào hả Lãnh chúa? Ngài với tôi là cả hai người đều mong muốn cuộc hôn nhân này."

      Vẻ mặt của Duncan làm vị linh mục phải lùi lại. Ông ta vội vàng làm dấu thánh và đứng cách Duncan khoảng an toàn.

      Duncan quay sang nàng, máu như đông lại, người đàn ông điển trai trong phút chốc trở nên đáng ghê sợ.

      bước về phía nàng, siết chặt đến mức nàng e là xương mình gãy mất.

      “Ta chỉ hỏi lần nữa thôi," bằng giọng đầy giả tạo. “Nàng có bằng lòng ?"

      Nàng biết. Nàng biết rằng khi nàng thốt ra lời từ chối, trả đũa. thậm chí còn có thể giết nàng nếu nhận thấy con đường đến với Neamh Álainn tiêu tan. Nhưng việc nàng sống dật bao lâu nay phải để đầu hàng trước dấu hiệu đầu tiên của nghịch cảnh. Bằng cách này hay cách khác, nàng phải tìm lối thoát khỏi mớ bòng bong này.

      Nàng nâng vai lên, cảm thấy xương sống như bị thanh gươm đâm vào. Bằng giọng ràng, dứt khoát, nàng thốt ra lời từ chối của mình. “."

      Tiếng gầm giận dữ của gần như khiến tai nàng ù đặc. Nắm đấm của làm nàng văng cả mét, co rúm người lại, thở hổn hển. đánh mạnh vào sườn nàng đến mức nàng thể hít nổi khí vào phổi nữa.

      Nàng ngước ánh mắt choáng váng và mơ hồ lên và thấy đứng phía , cơn tức giận của khủng khiếp, cảm giác như có thể sờ thấy được. Trong giây phút đó, nàng biết mình lựa chọn đúng. Nếu như giết nàng trong lúc giận dữ ai biết cuộc đời nàng như thế nào khi lấy làm chồng? Sau khi nàng sinh cho đứa con thừa kế cần thiết để có được Neamh Álainn, nàng hẳn vô dụng với , và khi đó tống khứ nàng thôi.

      “Đầu hàng ," và giơ nắm đấm lên đe dọa.

      ."

      Giọng nàng còn mạnh mẽ như trước nữa, nghe giống hơi thở hơn, và môi nàng run run. Nhưng nàng cố gắng ràng nhất có thể.

      Những tiếng lầm rầm trong sảnh ngừng vang lên, mặt Duncan căng ra, đôi má tím đến nỗi nàng nghĩ sắp nổ tung.

      Chiếc bốt bóng loáng vung lên, đá thẳng vào người nàng. Tiếng thét đau đớn của nàng tắt lịm bởi cú đòn tiếp theo. Cứ như thế, đá nàng, rồi lôi nàng dậy và giộng thẳng cú đấm vào mạng sườn nàng.

      “Lãnh chúa, ngài giết ta mất!"

      Mairin gần như bất tỉnh. Nàng biết ai câu đó. Nàng rũ rượi dưới tay , mỗi hơi thở đều khiến nàng đau đến chết ngất.

      Duncan thả nàng xuống với vẻ ghê tởm. “Nhốt ta vào phòng. ai được phép cho ta ăn uống. Kể cả thằng nhãi cùng ta nữa. Để xem ta chống cự được bao lâu khi mà thằng oắt kia rên rỉ vì đói."

      Nàng lại bị lôi xềnh xệch dù bị thương nặng. Mỗi bậc cầu thang là nỗi đau đớn tột cùng khi cơ thể nàng va vào sàn đá cứng. Cánh cửa phòng bật mở, Finn ném nàng vào trong.

      Nàng ngã lăn xuống sàn, cố gắng giữ mình tỉnh táo sau mỗi hơi thở.

      “Chị Mairin!"

      Crispen lao đến bên nàng, đôi bàn tay bé của nó ôm chầm lấy nàng.

      “Đừng, đừng chạm vào chị," nàng thầm bằng giọng khản đặc. Nếu thằng bé chạm vào nàng, nàng chắc chắn mình ngất xỉu.

      “Chị phải lên giường ," thằng bé tuyệt vọng . “Em giúp chị. Nào, chị Mairin."

      Nó gần như sắp khóc. Nếu nghĩ đến việc thằng bé sống sót thế nào dưới bàn tay của Duncan nếu nàng chết , Mairin nhắm mắt lại và cầu nguyện được ra thanh thản.

      Nàng gắng hết sức bò về phía giường, mỗi cử động đều làm xương nàng đau thấu tim gan. Crispen cố gắng nâng đỡ nàng hết sức có thể, giúp nàng trèo qua thành giường.

      Nàng nằm vật ra tấm nệm rơm, nước mắt nóng hổi lăn dài má. Thở cũng đau nữa, Crispen nằm cạnh nàng, cơ thể ấm áp, đáng của nó tìm kiếm nguồn an ủi mà nàng thể nào cho nó.

      Thay vào đó, thằng bé vòng tay quanh người nàng, ôm chặt lấy nàng vào cơ thể bé của mình. “Đừng chết nhé, chị Mairin," nó khẽ khàng cầu khẩn. “Em sợ lắm."

      ***

      “Tiểu thư. Tiểu thư của tôi, tỉnh dậy . phải tỉnh dậy."

      Tiếng thầm khẩn cấp làm Mairin tỉnh lại, và ngay khi nàng xoay người để tìm mối phiền toái quấy rầy mình, cơn đau buốt nhói rần rần chạy khắp mình mẩy khiến nàng phải há hốc miệng ra để thở.

      “Tôi xin lỗi," người phụ nữ lo lắng . “Tôi biết tiểu thư bị thương nặng, nhưng phải nhanh lên."

      “Nhanh lên?"

      Giọng Mairin líu ríu, đầu óc nàng quay cuồng. Bên cạnh nàng, Crispen trở mình và hoảng hốt khi thấy bóng người đứng bên giường.

      “Vâng, nhanh lên." Giọng bồn chồn lại vang lên.

      “Bà là ai?" Mairin cố hỏi.

      “Chúng ta có thời gian để chuyện, thưa tiểu thư. Lãnh chúa uống say và ngủ rồi. Ông ta nghĩ bị thương quá nặng nên thể bỏ trốn nổi. Chúng ta phải ngay nếu muốn thoát khỏi đây. Ông ta định giết thằng bé nếu đầu hàng đấy."

      Khi nghe thấy từ “bỏ trốn” đầu óc nàng tỉnh táo hơn chút. Nàng cố ngồi dậy nhưng suýt thét lên vì cơn đau nhói bên sườn.

      “Nào, để tôi giúp . Cả cậu nữa, cậu bé," người phụ nữ với Crispen. “Cậu và tôi cùng giúp tiểu thư của cậu nào."

      Crispen lồm cồm bò dậy rồi tụt xuống giường.

      “Sao bà lại làm việc này?" Mairin hỏi khi hai người họ đỡ nàng ngồi dậy.

      “Việc ông ta làm là điều đáng hổ thẹn," người phụ nữ thầm. "Đánh như . Ông ta điên rồi. luôn là nỗi ám ảnh của ông ta. Tôi lo cho tính mệnh của , dù có đầu hàng hay , ông ta cũng giết thằng bé."

      Mairin dùng chút sức lực còn lại để siết tay bà. “Cảm ơn bà."

      “Chúng ta phải khẩn trương lên. Có lối bí mật ở phòng bên cạnh. phải mình. Tôi dám đưa . Ở cuối lối , Fergus chờ cùng với con ngựa. Cậu ấy đặt và cậu bé lên lưng ngựa. Việc đó làm đau, nhưng phải gắng chịu.”

      Mairin gật đầu chấp thuận. Trốn thoát trong đau đớn hay chết trong thanh thản. Đó phải là quyết định khó khăn.

      Người phụ nữ hé cửa phòng, quay trở lại chỗ Mairin và đặt ngón tay lên môi nàng. Bà đưa tay sang trái ra hiệu để Mairin biết là lính canh vẫn ở đó.

      Crispen luồn tay vào tay nàng, và nàng siết để trấn an nó. Từng chút, từng chút , họ nín thở, len lỏi qua những tên lính canh say ngủ trong bóng tối của hành lang. Mairin nín thở trong suốt quãng đường, sợ rằng nếu nàng chỉ hơi thở dốc chút, lính canh tỉnh dậy và đánh thức cả pháo đài.

      Cuối cùng, họ cũng đến được căn phòng kế bên. Bụi bay cuộn mù lên quanh mũi nàng khi họ bước vào trong, nàng phải bóp chặt hai cánh mũi để hắt hơi.

      “Ở đây," người phụ nữ thầm trong bóng tối.

      Mairin theo thanh của giọng cho đến khi nàng cảm nhận được lạnh giá lan tỏa từ bức tường đá.

      “Chúa ở bên ," người phụ nữ khi bà chỉ cho Mairin và Crispen vào đường hầm .

      Mairin chỉ có đủ thời gian để dừng lại cảm ơn bà bằng cái siết tay , rồi sau đó nàng kéo Crispen tiến vào con đường hẹp.

      Mỗi bước khiến Mairin rúm người lại vì đau. Nàng sợ xương sườn mình gãy, nhưng ngay lúc này nàng chẳng thể làm gì để giải quyết chuyện đó được.

      Họ hối hả trong bóng tối, Mairin chỉ còn biết kéo Crispen theo sau mình.

      “Ai đó?"

      Mairin dừng lại khi giọng người đàn ông vang lên, nhưng nàng nhớ ra người phụ nữ có bảo Fergus chờ họ.

      “Fergus phải ?" nàng nhàng hỏi. “Là tôi, Mairin Stuart đây."

      “Đến đây nào, tiểu thư," ta giục.

      Nàng lao về phía cuối đường và đặt chân nền đất lạnh, ẩm ướt. Mặt nàng nhăn lại vì đôi chân trần dẫm lên những hòn sỏi nhấp nhô. Nàng đưa mắt nhìn xung quanh và thấy lối dẫn ra sau pháo đài, chỗ này chỉ có bức tường chắn giữa pháo đài và sườn đồi vươn thẳng lên trời.

      lời, Fergus biến vào bóng tối, Mairin chạy để bắt kịp ta. Họ dọc theo chân đồi, hướng về vùng cây cối rậm rạp ở vành đai lãnh địa của Duncan.

      con ngựa được chuẩn bị sẵn, Fergus nhanh chóng tháo dây cho nó rồi thu lại trong lúc quay sang Mairin.

      “Tôi giúp lên trước, sau đó đến cậu bé." ta chỉ ra xa. “Hãy theo hướng bắc. Chúa phù hộ cho ."

      thêm, ta bế nàng lên, gần như là ném nàng lên yên ngựa. Nàng cố giữ thăng bằng để ngã xuống. Nước mắt trào lên hai khóe mi và nàng gập người lại vì đau, vật lộn để ngất xỉu.

      Xin Chúa hãy giúp con.

      Fergus nhấc Crispen lên, để thằng bé ngồi trước nàng. Nàng mừng vì nó ngồi sau mình, là nàng cần thứ gì đó để bám vào.

      “Em có giữ được dây cương ?" nàng thầm với Crispen khi dựa vào thằng bé.

      “Em bảo vệ chị," Crispen mạnh mẽ . "Bám chắc vào em nhé, chị Mairin. Em đưa chúng ta về nhà, em thề đấy."

      Nàng mỉm cười trước quả quyết trong giọng nó. "Chị biết là em làm được."

      Fergus vỗ vào mông ngựa, và nó bắt đầu tiến về phía trước. Mairin cắn môi để ngăn lại tiếng hét vì cơn đau chực phát ra. Nàng thể nào chịu đựng nổi dù chỉ là dặm.

      ***

      Alaric McCabe dừng ngựa lại và giơ tay lên để ra hiệu cho lính của mình. Họ suốt buổi sáng, tìm khắp các ngả đường, theo đủ các dấu chân ngựa mà có kết quả. Tất cả đều là đường cụt. ta nhảy xuống và rảo bước về phía trước để xem xét kỹ những dấu vết lộn xộn mặt đất. Quỳ xuống, ta chạm vào những vết móng ngựa và những ngọn cỏ bị ngả sang bên. Trông giống như ai đó ngã ngựa. Mới đây thôi.

      đưa mắt nhìn khu vực xung quanh và thấy có dấu chân trong khoảng đất trống cách đó vài mét, sau đó chuyển tầm mắt sang khu vực mà người đó hướng đến. Từ từ đứng dậy, nắm gươm trong tay và ra hiệu cho lính của mình tỏa ra bao vây khu vực đó.

      Rất cẩn thận, lách qua những thân cây, thận trọng tìm kiếm bất cứ dấu hiệu mai phục nào. thấy con ngựa trước, nó ăn cỏ cách đó xa, dây cương buộc lủng lẳng, yên bị lệch. cau mày. Việc coi sóc con ngựa chểnh mảng như vậy quả là tội lỗi.

      Tiếng sột soạt bên phải làm quay ngoắt sang, thấy người phụ nữ bé, lưng ta dựa vào cây lớn. Váy ta phồng lên giống như giấu ổ mèo con trong đó, đôi mắt to màu xanh dương của ta tràn ngập sợ hãi và giận dữ.

      Mái tóc đen rối bù thả dài đến tận eo, và lúc đó mới chú ý đến màu chiếc áo chùng và gia huy thêu đường viền áo.

      Cơn thịnh nộ bỗng nhiên dâng tràn, tiến lại, thanh gươm vung lên cao đầu.

      ta tung cánh tay ra đằng sau, đẩy thứ gì đó vào giữa ta và cái cây. Váy ta lại động đậy lần nữa, lúc đó nhận ra ta che chắn cho người nào đó. đứa bé.

      “Ra đằng sau chị," rít lên.

      “Nhưng Mair-"

      Alaric cứng người. biết giọng đó. Ngón tay run lên, lần đầu tiên trong đời, tay ta nắm chặt quanh cán gươm. đời nào cho phép người nhà Cameron động vào thân nhân của .

      Gầm lên giận dữ, lao tới trước, túm lấy vai người phụ nữ và xô mạnh ta sang bên. Crispen đứng đằng trước cái cây, miệng há hốc. Sau đó, nó nhìn thấy Alaric và ngay lập tức nhảy vào vòng tay .

      Thanh gươm rơi xuống đất – sơ suất khác – nhưng trong giây phút đó Alaric quan tâm. nhõm ngọt ngào làm choáng váng.

      “Crispen," khàn giọng khi ôm thằng bé vào lòng.

      tiếng hét giận dữ vang lên cùng lúc bị người phụ nữ tấn công. ngạc nhiên đến mức bị đẩy về phía sau, vòng tay ôm Crispen lỏng ra.

      ta chen vào giữa và Caelen rồi tung gối vào háng . Alaric gập người lại, miệng nguyền rủa khi cơn đau bao phủ toàn thân. khuỵu gối xuống, tay túm lấy thanh gươm và huýt sáo gọi người. Người phụ nữ này bị điên rồi.

      Qua ánh mắt mờ vì đau, nhìn thấy ta túm lấy Crispen vùng vẫy phản đối và cố gắng chạy. Nhiều việc xảy ra cùng lúc. Hai người lính của đứng trước mặt ta. ta dừng lại, đẩy Crispen ra sau lưng. Khi ta định chạy về hướng ngược lại, Gannon đưa tay ngăn ta lại.

      Trước ngạc nhiên của Alaric, ta xoay người, túm lấy Crispen, và ngã xuống đất, lấy cơ thể che chắn cho thằng bé.

      Gannon cùng Cormac đứng khựng lại và nhìn Alaric khi những người lính khác lao ra sau các thân cây.

      Thế rồi bọn họ bối rối hơn nữa khi Crispen cuối cùng cũng ngọ nguậy được để chui ra, quắc mắt giận dữ nhìn Gannon.

      được đánh chị ấy!" Nó gầm lên.

      Tất cả mọi người đều chớp mắt trước dữ dằn của Crispen.

      “Này nhóc, tôi đâu có ý định đánh ta," Gannon . “Tôi chỉ cố ngăn cho ta chạy trốn thôi. Về phần cậu, lạy Chúa, chúng tôi tìm cậu suốt mấy ngày nay. Lãnh chúa lo cho cậu đến phát ốm đấy."

      Alaric bước đến chỗ Crispen và nhấc nó ra khỏi người phụ nữ nằm rúm ró mặt đất. Khi giơ tay ra để đỡ lên, Crispen lại nổi điên lần nữa và xô lùi lại.

      Alaric há hốc miệng nhìn cháu trai mình.

      “Đừng chạm vào chị ấy," Crispen . “Chị ấy bị thương nặng lắm, chú Alaric.”

      Crispen nhay nhay môi dưới và cả thế giới đều có thể thấy cậu nhóc sắp vỡ òa ra khóc. Bất kể này là ai cũng là Crispen sợ ta.

      “Chú làm ấy đau đâu, nhóc," Alaric giọng .

      quỳ xuống, vén tóc ra khỏi mặt và nhận thấy bất tỉnh. bên má có vết bầm, nhưng ngoài ra trông có vẻ bị thương.

      ấy bị thương ở đâu?" hỏi Crispen.

      Nước mắt dâng đầy trong mắt Crispen, và nó vội và lấy mu bàn tay lấm bẩn của mình lau .

      “Bụng ạ. Cả lưng nữa. Chỉ cần chạm vào chị ấy cũng đủ khiến chị ấy đau muốn chết rồi."

      Rất cẩn thận, để làm cho thằng bé nổi khùng, Alaric vén những lớp áo lên. Khi bụng và lưng Mairin ra, thở dốc. Xung quanh , những người khác nguyền rủa và lầm bầm lời thương cảm cho mảnh mai.

      “Lạy Chúa lòng lành, chuyện gì xảy ra với ấy vậy?" Alaric hỏi.

      Toàn bộ khung xương sườn bầm tím, những vết bầm xấu xí cũng xuất dày đặc tấm lưng mịn màng của . chắc chắn trong số đó là dấu giày của đàn ông.

      đánh chị ấy," Crispen nghẹn ngào. “Đưa chúng cháu về nhà , chú Alaric. Cháu muốn gặp cha."

      muốn thằng bé mất bình tĩnh trước mặt những người khác, Alaric gật đầu và vỗ vào cánh tay nó. Còn rất nhiều thời gian để hỏi chuyện thằng bé. Ewan muốn nghe toàn bộ câu chuyện.

      ta nhìn chằm chằm xuống người phụ nữ bất tỉnh và cau mày. ta lấy thân mình ra để bảo vệ Crispen, tuy nhiên ta lại mặc trang phục có màu biểu trưng của Duncan Cameron. Chắc chắn Ewan giận điên lên nếu Cameron có liên quan đến mất tích của Crispen.

      Chiến tranh. Sau cùng, chiến tranh cũng được tuyên bố.

      ra hiệu cho Cormac trông nom , còn mình đưa tay ra đón Crispen, định bụng cho thằng bé cưỡi ngựa cùng mình. Có số câu hỏi mà muốn biết đáp án đường về nhà.

      Crispen lắc đầu quả quyết. “, chú đưa chị ấy , chú Alaric. Chị ấy phải cùng chú. Cháu hứa với chị ấy rằng cha bảo vệ chị ấy, nhưng cha ở đây nên chú phải làm việc đó. Chú phải làm."

      Alaric thở dài. Chẳng thể nào lý luận được với thằng bé này, và ngay lúc này quá vui mừng về việc nó còn sống, vậy nên chấp nhận cầu tai quái của nó. Sau này phải chỉnh đốn nó về tôn ti trật tự trong nhà.

      “Cháu cũng muốn cùng chú," Crispen , ánh mắt lo lắng của nó hướng về phía người phụ nữ.

      Nó nhích gần lại chỗ ta như thể nó thể chịu được việc phải rời xa ta dù chỉ là nửa bước.

      Alaric nhìn lên trời. Ewan dạy dỗ thằng bé này đến nơi đến chốn rồi. Chỉ có thể như thế thôi.

      Và thế là Alaric cưỡi ngựa với ngồi trước, thân hình gục trong vòng tay bảo vệ của , còn Crispen ngồi lên đùi , đầu nó rúc vào ngực ta. trừng mắt nhìn thuộc hạ của mình, cấm bất cứ kẻ nào mở miệng cười. Khỉ , phải bỏ gươm để có thể mang hai người theo cùng, cho dù cân nặng của học cộng lại cũng bằng chiến binh.

      Ewan nên biết ơn mới phải. Sau khi Alaric giao người phụ nữ này cho Ewan, trai quyết định nên làm gì với ta.

    4. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 3


      Ngay khi họ băng qua biên giới và lãnh địa nhà McCabe, tiếng thét vang lên làm rúng động cả khu đồi, từ xa, Mairin nghe thấy tiếng hú đáp lại. Chẳng bao lâu nữa, ngài lãnh chúa biết trở về của con trai mình.

      Nàng lo lắng xoắn sợi dây cương trong tay trong khi Crispen nhảy tưng tưng yên ngựa vì vui sướng.

      , nếu cứ vặn dây cương như thế cả và con ngựa quay trở lại nơi và nó khởi hành đấy."

      Nàng liếc ánh mắt tội lỗi lên nhìn Alaric McCabe, người vừa cưỡi ngựa lên phía bên phải nàng. Lời cảnh báo của ta giống như trêu chọc, nhưng thề có Chúa, ta làm nàng sợ. Trông ta dữ dằn với mái tóc đen dài rối bù và những bím tóc đung đưa hai bên thái dương.

      Khi tỉnh lại trong vòng tay ta, nàng gần như xô cả hai người xuống ngựa để bỏ trốn. ta phải cố lắm mới giữ được cả nàng và Crispen khỏi ngã, rồi sau đó đặt nàng và thằng bé xuống đất để chuyện cho ràng.

      ta hài lòng bởi cứng đầu của nàng, nhưng nàng cứ giữ rịt lấy Crispen bên mình và bắt Crispen hứa là được tên nàng cho bất kỳ ai. Cả hai đứng im thin thít khi Alaric gặng hỏi.

      Alaric quát tháo và khoa chân múa tay. Thậm chí ta còn dọa bóp cổ cả hai, nhưng rồi cuối cùng ta chỉ biết lầm bầm nguyền rủa bọn đàn bà và lũ trẻ con trước khi tiếp tục cuộc hành trình đưa Crispen về nhà.

      Sau đó Alaric cứ khăng khăng bắt nàng cưỡi ngựa cùng ta thêm ít nhất ngày nữa, vì ta , rất ràng dứt khoát rằng khả năng tự cưỡi ngựa mình trong tình trạng của nàng là thể, và là tội lỗi khi bắt con ngựa tốt như thế phải chở số cân nặng đến vậy.

      Nhưng sau ngày đầu tiên, nàng nhất quyết cưỡi ngựa mình mà cần trợ giúp của Alaric, mục đích là để ta thôi ngay cái vẻ dương dương tự đắc hiển mặt. ràng là ta hề kiên nhẫn với phụ nữ, và nàng ngờ rằng, ngoại trừ đứa cháu trai – người ta hết mực thương – ta còn ít kiên nhẫn với trẻ em hơn nữa.

      Tuy vậy, dù thực tế ta chẳng biết gì về nàng, chỉ có Crispen bảo bọc cho nàng, ta vẫn đối xử với nàng rất tốt, và người của ta cũng tôn trọng nàng cách rất lịch .

      Khi họ tiến đến gần pháo đài nhà McCabe, nỗi sợ hãi run rẩy trào dâng trong cổ họng nàng. Nàng thể giữ im lặng được nữa. Lãnh chúa muốn có câu trả lời, và nàng phải làm điều đó.

      Nàng cúi xuống thầm bên tai Crispen. “Em có nhớ em hứa với chị điều gì , Crispen?"

      “Có ạ," nó thầm lại. “Em được tên chị với bất kỳ ai."

      Nàng gật đầu, cảm thấy tội lỗi vì cầu điều như thế với thằng bé, nhưng nếu nàng có thể giả vờ là mình quan trọng gì, chỉ là người tình cờ phát ra Crispen và chứng kiến cậu bé quay về an toàn với cha nó, có lẽ ta cảm kích đủ để cho nàng con ngựa, chút lương thực, rồi nàng .

      “Kể cả cha em," nàng nhấn mạnh.

      Crispen trịnh trọng gật đầu. “Em chỉ với cha là chị cứu em thôi."

      Nàng siết tay thằng bé. "Cảm ơn em. Chị chỉ cần thế thôi."

      Thằng bé quay đầu lại trao cho nàng nụ cười toe toét, lưng ưỡn thẳng kiêu hãnh.

      “Hai người thầm gì thế?" Alaric cáu kỉnh hỏi.

      “Nếu tôi muốn biết tôi to hơn rồi," nàng bình tĩnh đáp.

      ta quay lầm bầm điều gì đó mà nàng chắc là lại báng bổ phụ nữ.

      khiến linh mục mệt mỏi vì lời xưng tội dài lê thê của mình đấy," nàng .

      ta nhướng bên mày. “Ai là tôi xưng tội thế?"

      Nàng lắc đầu. Gã đàn ông ngạo mạn có lẽ nghĩ rằng con đường đến thiên đàng của ta được đảm bảo, và rằng chỉ cần ta hít thở có nghĩa là làm theo ý Chúa rồi.

      “Nhìn kìa, nó kia rồi!" Crispen hét lên khi nó hào hứng chỉ tay về phía trước.

      Họ đứng đỉnh đồi và nhìn xuống pháo đài đá nằm ép vào sườn đồi bên cạnh.

      vài chỗ bức tường bao quanh bị sụp đổ, và thấp thoáng bóng dáng những người đàn ông làm việc cần mẫn thay đá tường. Nàng có thể thấy phía bức tường mặt ngoài pháo đài bị ám đen bởi trận lửa lớn.

      Bên mạn phải của pháo đài có hồ nước lớn, mặt nước sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. trong các nhánh uốn khúc quanh mặt trước pháo đài, đóng vai trò như rào chắn tự nhiên cho cổng chính. Tuy nhiên, cây cầu bắc qua hào võng xuống rất bấp bênh ở khúc giữa. lối hẹp tạm thời được dựng lên ngay bên cạnh, và nó chỉ cho phép mỗi lần con ngựa qua để vào pháo đài.

      Mặc cho tình trạng hư hỏng của pháo đài, mảnh đất này vẫn đẹp. Rải rác trong thung lũng bên mạn trái là những chú cừu ăn cỏ, được trông bởi ông cụ cùng hai chú chó. Thi thoảng con chó lại chạy ra để lùa đàn cừu trở vào ranh giới rồi lại quay về với ông chủ của mình để nhận cái vỗ vào đầu khen thưởng.

      Nàng quay sang Alaric, người vừa dừng ngựa lại bên nàng. “Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?"

      Nhưng ta trả lời. giận dữ hằn sâu mặt và đôi mắt ta gần như tối sầm lại. Nàng nắm chặt dây cương hơn chút và rùng mình trước căm thù cực độ ở ta. Phải, căm thù. Đó chính xác là điều mà nàng nhìn thấy trong đôi mắt ấy.

      Alaric thúc ngựa tiến tới, và con ngựa của nàng tự động theo sau khiến nàng phải túm lấy Crispen để cả hai bị ngã.

      Họ cưỡi ngựa xuống đồi, lính của Alaric xung quanh nàng để bảo vệ. Crispen cựa quậy liên hồi yên làm nàng phải giữ tay thằng bé để nó nhảy chồm lên vì phấn khích.

      Khi đến con đường tạm thời băng qua hào, Alaric dừng lại đợi nàng.

      “Tôi vào trước. ngay sau tôi."

      Nàng gật đầu xác nhận. Dù sao nàng cũng muốn là người đầu tiên vào nơi này. cho đúng, chuyện này còn đáng sợ hơn cả việc đến nơi ở của Duncan Cameron, vì ở đây, nàng biết số phận mình về đâu. Còn với Cameron nàng biết rất điều định làm với mình.

      Họ cưỡi ngựa qua cầu. qua lối vào rộng, uốn vòng cung tiến đến sân trong. tiếng la lớn vang lên, và phải mất lúc nàng mới nhận ra thanh đó là của Alaric. Nàng nhìn quanh và thấy ta vẫn cưỡi ngựa, nắm đấm giơ cao .

      Quanh nàng, những người lính – có đến cả trăm người – giơ gươm thẳng lên trời và đông thanh hô vang, gươm được đưa lên rồi hạ xuống để chúc mừng.

      Ngay lập tức, người dàn ông sầm sập chạy vào sân, tóc bay ra sau khi bước chân ta sải rộng mặt đất.

      “Cha!" Crispen hét lên, rồi trườn khỏi yên ngựa trước khi nàng kịp ngăn nó lại.

      Nó rơi bịch xuống đất và chạy, Mairin nhìn chằm chằm vào người đàn ông mà nàng cho là cha của Crispen. Bụng nàng thắt lại, và nàng nuốt khan, cố để mình hoảng sợ lần nữa.

      Người đàn ông này khổng lồ, trông ta giống hệt Alaric, và nàng biết mình phải nghĩ thế nào cho đúng. ta khiến nàng sợ chết khiếp với vẻ ngoài của mình, sợ hơn cả Alaric nhưng đồng thời ta lại giấu nổi vẻ sung sướng khi đu đưa Crispen trong tay. Hai em trông giống nhau về cả ngoại hình và vóc dáng. Cả hai người họ đều có tóc dài quá vai, cả hai đều để tóc bím. Tuy nhiên, khi nàng nhìn quanh, ràng tất cả người của ta đều để tóc cũng kiểu như vậy. Dài, hoang dã, và dữ dằn.

      “Cha rất mừng khi thấy con, con trai ạ," cha cậu bé nghẹn lời.

      Crispen đu lấy lãnh chúa bằng đôi bàn tay bé , gợi nhắc Mairin hình ảnh quả gai ngoan cố bám chặt vào váy nàng.

      Qua đỉnh đầu Crispen, mắt ta dán chắt vào Mairin và chợt trở nên khắc nghiệt. ta quan sát nàng đến từng chi tiết, nàng chắc chắn như vậy, và Mairin vặn mình thoải mái, cảm thấy mình bị lột trần cách lộ liễu dưới cái nhìn săm soi đó.

      Mairin bắt đầu xuống ngựa vì nàng cảm thấy hơi ngớ ngẩn khi tất cả mọi người xung quanh đều xuống, nhưng Alaric ở đó, hai tay ta với lên và dễ dàng đặt nàng xuống đất.

      “Từ từ thôi, ," ta nhắc nhở. “ bình phục nhanh, nhưng cần cẩn thận."

      Giọng ta nghe có vẻ quan tâm, nhưng khi nàng ngẩng mặt lên, mặt ta vẫn giữ nguyên vẻ cau có thường trực mỗi khi nhìn nàng. Bực mình, nàng cau mày đáp trả. ta chớp mắt ngạc nhiên, sau đó đẩy nàng về phía vị lãnh chúa chờ đợi.

      Ewan McCabe lúc này trông đáng sợ hơn nhiều khi mà Crispen rời khỏi vòng tay ta và đứng xuống đất. Nàng lùi lại bước và thấy mình va phải ngọn núi khác là Alaric.

      Ewan nhìn Alaric trước, bỏ qua Mairin như thể nàng vô hình, điều đó khiến nàng cả người.

      “Cảm ơn chú vì đưa con trai về nhà. tuyệt đối tin tưởng chú và Caelen."

      Alaric hắng giọng và huých Mairin về phía trước.

      " cần phải cảm ơn này vì cứu Crispen. Em chỉ hộ tống họ về thôi."

      Mắt Ewan hẹp lại nhìn nàng kỹ hơn. Trước ngạc nhiên của nàng, mắt ta phải có màu đen đáng sợ như nàng tưởng mà là màu xanh lục nhạt kỳ lạ. Tuy nhiên, khi giận dữ, khuôn mặt ta tối sầm lại như đám mây dông. Vậy nên ai mà nghĩ là đôi mắt kia cũng có màu đen cơ chứ.

      Giật mình trước phát này – và nếu nàng tránh đối diện trực tiếp với lãnh chúa, ai trách nàng được? – nàng quay ngoắt lại chăm chú nhìn vào đôi mắt Alaric. ta chớp mắt rồi chằm chằm nhìn nàng như thể nàng là kẻ ngớ ngẩn – và nàng khá chắc là ta nghĩ như vậy.

      “Mắt cũng màu xanh lục," nàng thầm.

      cau có của Alaric chuyển thành vẻ mặt lo lắng. “Có chắc bị cú đập vào đầu mà với tôi ?"

      nhìn ta đây," Ewan gầm lên.

      Nàng nhảy dựng lên, xoay người lại, lùi bước theo bản năng và lại va phải Alaric.

      ta chửi thề rồi gập người lại, nhưng nàng sợ Ewan đến mức chẳng còn biết Alaric lầm bầm nguyền rủa cái gì nữa.

      Lòng can đảm của nàng bay biến đâu mất, quyết tâm được cảm thấy đau, được để cho xương sống sụm xuống của nàng xẹp xuống như quả bóng xì hơi.

      Chân nàng run, tay nàng run, và cơn đau bên sườn làm nàng thở khó nhọc. Mồ hôi túa đầy trán nhưng nàng cho phép mình lùi bước thêm nữa.

      Lãnh chúa tức giận – với nàng – và nàng biết lý do tại sao. ta nên biết ơn nàng vì cứu mạng con trai mình mới phải chứ? hẳn nàng làm được điều gì đó phi thường, nhưng ta biết điều đó. ta nên hiểu rằng, vì Crispen, nàng sẵn sàng chiến đấu với cả mười tên lính.

      Cho đến khi ta chằm chằm nhìn lại nàng vì ngạc nhiên nàng mới nhận ra là mình thành lời tất cả những suy nghĩ vừa rồi. Tất cả mọi người sân chợt im lặng và nhìn nàng như thể nàng thốt ra lời nguyền đó với tất cả bọn họ.

      “Alaric?" Nàng thầm, vẫn rời mắt khỏi ánh mắt của lãnh chúa.

      “Sao, ?"

      giữ lấy tôi nếu tôi ngất chứ? Tôi nghĩ cú ngã nữa tốt cho vết thương của tôi đâu."

      Trước ngạc nhiên của nàng, ta túm lấy hai vai và giữ chặt nàng. Tay ta hơi run chút, và ta phát ra thanh gì đó rất kỳ lạ. ta cười nàng sao?

      Ewan tiến lại, ngạc nhiên lại được thay thế bằng ve mặt cau có tối sầm. Chẳng lẽ người nhà McCabe bao giờ mỉm cười ư?

      , chúng tôi cười," Alaric vẻ thích thú.

      Nàng bụm miệng lại, quyết tâm thêm lời nào nữa, chuẩn bị tinh thần nghe lời chỉ trích của lãnh chúa.

      Ewan dừng lại cách nàng bước chân, bắt nàng phải nghển cổ lên để nhìn thẳng vào mắt ta. khó có thể tỏ ra dũng cảm khi nàng bị kẹp giữa hai chiến binh cao lớn, nhưng lòng kiêu hãnh cho phép nàng quỵ gối và cầu xin thương xót. Thậm chí ngay cả bây giờ, khi nàng nghĩ đó là cách tốt nhất. , nàng đối mặt với Duncan Cameron và sống sót. Người chiến binh này to lớn và dũng mãnh, nhưng nàng chết như kẻ hèn nhát. Nàng thà chết chứ bao giờ chịu nhục.

      cho ta biết là ai, tại sao lại mặc trang phục mang màu sắc của Duncan Cameron, và làm thế quái nào mà con trai ta lại rơi vào tay ."

      Nàng lắc đầu, lùi lại đụng vào Alaric, nghe thấy ta chửi thề vì nàng dẫm lên chân ta, rồi nhanh chóng bước lên trước, muộn màng nhớ đến lời thề phải tỏ ra can đảm.

      Ewan nhíu mày sâu hơn, nếu còn có thể sâu hơn được nữa. “ thách thức ta sao?"

      Trong giọng ta có ngờ vực mà nàng cảm thấy thú vị nếu toàn thân nàng đau như dần. Có thể nàng cởi hết áo xống người nếu nó làm ta thấy khó chịu đến thế.

      Bụng nàng sôi lên, nàng cầu nguyện để nôn ra giày ta. Chúng mới và bóng lộn như của Duncan, nhưng nàng nghĩ người đàn ông này chinh chiến khá nhiều.

      “Tôi thách thức ngài, thưa Lãnh chúa," nàng bằng giọng bình thản mà nàng thường tự hào về nó.

      “Vậy cho ta biết những điều ta cần biết. Ngay lập tức," ta thêm bằng giọng nhàng chết người.

      “Tôi…”

      Giọng nàng vỡ ra như băng tan, và nàng nuốt xuống cơn buồn nôn dâng lên trong cổ họng.

      Crispen giải cứu cho nàng, ràng nó chịu đựng thêm được nữa. Nó lao về phía trước, chen giữa nàng và cha nó, rồi vòng tay quanh chân nàng, vùi mặt vào vùng bụng tím bầm của nàng.

      Mairin khẽ rên rỉ, nàng vòng tay quanh Crispen để nhàng đẩy thằng bé ra xa khỏi xương sườn của mình. Nàng đổ sụm xuống đất nếu có Alaric túm lấy hai cánh tay để giữ nàng đứng vững.

      Crispen xoay người trong vòng tay nàng và ngẩng lên nhìn cha, lúc này Ewan cố kìm chế cơn sốc nặng và cơn nóng giận bốc lên ngùn ngụt.

      “Để chị ấy yên!" Crispen hét lên. "Chị ấy bị thương, và con hứa là cha bảo vệ chị ấy. Con hứa rồi. Người nhà McCabe bao giờ phá vỡ lời hứa. Cha bảo con thế mà."

      Ewan cúi xuống nhìn con trai đầy ngạc nhiên, miệng chàng mấp máy khi những mạch máu cổ chàng phập phồng.

      “Thằng bé đúng đấy, Ewan. này rất cần cái giường. Cả nươc nóng để tắm nữa."

      Mairin ngạc nhiên trước giúp đỡ của Alaric, nàng cảm kích đến mức thể thành lời. Nàng nhìn lãnh chúa lần nữa và thấy ta há hốc miệng nhìn Alaric đầy ngờ vực.

      “Giường? Tắm? Con trai ta được đưa về bởi người phụ nữ mặc trang phục của gã đàn ông mà ta căm hận nhất đời, và các người đòi ta phải cho ta tắm rửa và nghỉ ngơi sao?"

      Trông ta như sắp bùng nổ. Nàng lùi lại, và lần này, Alaric né sang bên để nàng có thể tạo khoảng cách với Ewan.

      ấy cứu thằng bé," Alaric đều giọng.

      “Chị ấy chịu đòn thay con đấy," Crispen gào lên.

      Biểu của Ewan thay đổi, và ta lại nhìn nàng chằm chằm như thể đánh giá vết thương của nàng. Trông ta có vẻ giằng xé, cứ như ta thực muốn nàng hợp tác, nhưng Crispen và Alaric đều nhìn ta với ánh mắt chờ đợi, thế là ta mím môi và lùi lại bước.

      Các múi cơ cuộn lên ở cổ và hai tay, Ewan hít vào mấy hơi như cố giữ bình tĩnh. Nàng thấy thông cảm với người đàn ông này, thực thông cảm. Nếu đó là con trai của nàng, nàng hỏi y như ta làm, từng chi tiết . Và nếu điều đó đúng – Ewan chẳng việc gì phải dối – rằng Duncan Cameron là kẻ thù đội trời chung của ta, nàng có thể hiểu rất tại sao ta lại nhìn nàng với vẻ ngờ vực căm như vậy. Phải, nàng hiểu tình thế khó xử của ta. Tuy nhiên, điều đó có nghĩa là nàng hợp tác.

      Cố trấn tĩnh, hy vọng giọng mình có vẻ khoác lác, nàng nhìn vào mắt lãnh chúa. “Tôi cứu con trai ngài, thưa Lãnh chúa. Tôi cảm kích nếu ngài có thể giúp đỡ tôi. Tôi đòi hỏi gì nhiều. con ngựa và nếu có thể là chút đồ ăn thôi. Rồi tôi lên đường và ngài phải bận tâm thêm đâu."

      Ewan còn nhìn nàng nữa. , ta ngẩng mặt lên trời như cầu nguyện để được bình tĩnh hay được giải cứu. Có lẽ là cả hai.

      con ngựa. Đồ ăn."

      ta nhắc lại, vẫn nhìn lên trời. Sau đó, ta từ từ cúi xuống cho đến khi đôi mắt màu xanh lục đó làm nàng nín thở.

      đâu cả."

    5. nam

      nam Well-Known Member

      Bài viết:
      291
      Được thích:
      703
      Chương 4


      Ewan chăm chú nhìn người phụ nữ trước, đó là tất cả những gì chàng có thể làm để khiến bất tỉnh. Thằng bé càn rỡ quá rồi, và nó truyền cho ta điều đó. Chàng biết ta có ý nghĩa với con trai chàng như thế nào, nhưng chàng sớm tìm ra thôi.

      Ngay cả Alaric cũng như bị dính bùa của ta, mặc dù chàng có thể hiểu được lý do, vì Chúa, ta hấp dẫn, nhưng chàng vẫn điên tiết bởi em trai mình bảo vệ ta và chống lại chàng.

      Khi ta vênh cằm lên thách thức, ánh mặt trời chiếu thẳng vào đôi mắt đó. Xanh dương. chỉ là xanh dương mà còn là màu sắc tươi sáng khiến chàng liên tưởng đến bầu trời mùa xuân ngay trước khi mùa hè ùa đến.

      Tóc ta lấm lem bùn đất, nhưng những lọn tóc xoăn thả đến tận eo, vòng eo có thể nằm gọn trong hai bàn tay chàng. Phải, hai tay chàng ôm vừa khít phần đường cong nằm giữa hông và ngực của ta, và nếu chàng trượt tay lên cao chút nữa, chàng ôm trọn lấy bầu ngực căng tròn kia.

      ta xinh đẹp. Và ta rắc rối.

      ta đau đớn. ta giả vờ tỏ ra như thế.

      Mắt ta mờ và chàng nhìn hơn quầng thâm xung quanh. ta cố hết sức để che giấu khó chịu, nhưng vẫn toát ra rất ràng.

      Việc tra hỏi ta phải chờ thôi.

      Chàng giơ tay lên và chỉ vào trong những người phụ nữ tập trung ở rìa sân.

      “Chăm sóc cho ta," chàng ra lệnh. “Chuẩn bị bồn tắm. Bảo Gertie chuẩn bị cho ta đĩa thức ăn. Và vì Chúa, đưa cho ta đồ gì đó để mặc chứ phải màu sắc của nhà Cameron."

      “Cẩn thận đấy," Alaric nhắc. “Vết thương của ấy vẫn còn đau lắm."

      Hai người phụ nữ buông tay, thay vào đó, họ ra hiệu cho ta theo họ vào lâu đài. ta nhìn quanh đầy lo lắng, ràng là ta hề muốn vào chút nào. ta cứ cắn môi cho đến khi Ewan chắc chắn là nó bật máu nếu ta dừng lại.

      Ewan thở dài. “Ta bắt chết đâu. xin được tắm và đồ ăn. nghi ngờ lòng hiếu khách của ta ư?"

      ta cau mày, mắt hẹp lại trong lúc nhìn chàng chằm chằm. “Tôi xin ngài con ngựa và đồ ăn. Tôi đòi hỏi hiếu khách của ngài. Tôi muốn lên đường càng sớm càng tốt."

      “Ta có dư ngựa, thêm nữa, được đâu cho đến khi ta giải quyết xong tất cả chuyện này. Nếu cần tắm, ta chắc chắn là mấy người phụ nữ đưa đến nhà bếp để tìm đồ ăn."

      Chàng kết thúc bằng cái nhún vai cho thấy chàng chẳng buồn quan tâm liệu ta có muốn tắm hay . Đó là ý của Alaric, nhưng phải tất cả phụ nữ đều thích được nhảy vào chiếc bồn tắm đầy nước nóng ư?

      ta cong môi lên định cãi nhưng ràng ta quyết định kiềm chế là cách tốt nhất. “Tôi muốn tắm."

      Chàng gật đầu. "Vậy nên theo mấy người phụ nữ lên lầu trước khi ta đổi ý."

      ta quay người, lầm bầm điều gì đó mà chàng nghe được. Mắt chàng nheo lại. bướng bình đó thử thách lòng kiên nhẫn của chàng.

      Ewan nhìn quanh để tìm con trai và thấy nó chạy theo mấy người phụ nữ vào trong.

      “Crispen," chàng gọi.

      Crispen quay lại, lo lắng vì bị tách ra khỏi người phụ nữ đôi lông mày nhíu lại của nó.

      “Lại đây nào, con trai."

      Sau thoáng lưỡng lự, nó lao người về phía Ewan, và chàng bế nó lên.

      Trái tim chàng đập điên cuông khi nhõm vì được ôm đứa con thân trong tay lại lần nữa tràn ngập. “Con làm cha sợ chết khiếp, nhóc con ạ. Đừng bao giờ dọa cha như thế lần nữa."

      Crispen đu lấy vai Ewan và vùi mặt vào cổ chàng.

      “Con làm thế nữa đâu, cha ạ. Con hứa."

      Ewan ôm thằng bé lâu hơn cần thiết, cho đến khi Crispen ngọ nguậy đòi tự do. Chàng nghĩ được nhìn thấy con trai mình lần nữa, và nếu Alaric đúng chàng cần phải cảm ơn người phụ nữ kia.

      Chàng nhìn qua đầu Crispen về phía Alaric, chất vấn câu trả lời từ người em trai im lặng. Alaric nhún vai.

      “Nếu muốn câu trả lời từ em tìm nhầm người rồi." Cậu ta chỉ tay về phía Crispen với vẻ cáu giận. “Thằng nhóc và đó nhất quyết cho em biết. Nó còn bạo gan bắt em đưa cả hai về đây để bảo vệ ta đấy."

      Ewan cau mày nhìn vào mắt Crispen. “Có đúng thế , con trai?"

      Crispen trông rất tội lỗi, nhưng kiên quyết bừng lên trong đôi mắt màu lục của nó. Môi nó mím chặt chống đối, nó căng thẳng như thể chờ Ewan tuôn ra tràn mắng mỏ.

      “Con hứa mất rồi," Crispen bướng bỉnh đáp lại. “Cha từng người nhà McCabe bao giờ phá vỡ lời hứa."

      Ewan lắc đầu chán nản. “Ta bắt đầu thấy hối hận vì cho con những điều mà người nhà McCabe làm rồi. Nào, đến sảnh ngồi và kể cho ta nghe chuyến phiêu lưu của con ."

      Chàng đưa mắt liếc nhìn Alaric, lặng lẽ đề nghị có mặt của cậu em. Sau đó chàng quay sang Gannon. “Đưa người của ngươi lên phía bắc tìm Caelen. Bảo cậu ấy là Alaric đưa Crispen về nhà. Quay trở về càng sớm càng tốt."

      Gannon cúi đầu và nhanh chóng ra, lớn tiếng ra lệnh cho quân lính.

      Ewan đặt Crispen xuống nhưng vẫn giữ chặt lấy vai nó khi cùng vào trong. Họ bước vào đại sảnh giữa những tiếng hò hét vui sướng. Phụ nữ nào ngang qua cũng đều ôm lấy Crispen, còn những người đàn ông trong gia tộc vỗ vào lưng nó. Cuối cùng Ewan xua họ ra chỗ khác để ba người họ được ở mình.

      Ewan ngồi vào bàn và vỗ vào chỗ bên cạnh chàng. Crispen nhảy lên chiếc ghế dài còn Alaric ngồi phía đối diện.

      “Giờ cho cha biết chuyện gì xảy ra," Ewan ra lệnh.

      Crispen cúi nhìn bàn tay mình, vai nó rũ xuống.

      “Crispen," Ewan nhàng. “Con còn nhớ cha với con về những điều mà người nhà McCabe luôn làm ?"

      ạ," Crispen miễn cưỡng trả lời.

      Ewan mỉm cười. “Đúng vậy. Giờ bắt đầu câu chuyện của con ."

      Crispen thở dài não nề trước khi . “Con lẻn ra để gặp chú Alaric. Con nghĩ là con đợi ở biên giới và làm chú ấy bất ngờ khi về nhà."

      Alaric liếc Crispen qua bàn, nhưng Ewan McCabe giơ tay lên.

      “Để thằng bé tiếp."

      “Chắc là con xa quá. tên lính nhà McDonald bắt được con và đưa con về chỗ lãnh chúa của để đòi tiền chuộc."

      Nó nhìn Ewan McCabe bằng ánh mắt cầu xin. "Con thể để làm như thế, cha ạ. Điều đó làm cha hổ thẹn, và gia tộc ta thể đủ tiền chuộc. Vậy nên con bỏ trốn và núp trong xe ngựa của người bán hàng rong."

      Ewan cứng người lại giận dữ trước hành động của tên lính nhà McDonald, và tim chàng siết chặt vì kiêu hãnh trong giọng của con trai mình.

      bao giờ con làm cha hổ thẹn cả, Crispen ạ." Ewan McCabe . “Giờ kể tiếp câu chuyện của con . Rồi sau đó chuyện gì xảy ra?"

      ngày sau, người bán hàng phát ra con và đuổi con . Con biết mình ở đâu nữa. Con cố ăn trộm con ngựa của những người đàn ông nghỉ chân ở gần đó nhưng họ bắt được con. M... ý con là chị ấy cứu con."

      “Ai cứu con?" Ewan hỏi.

      Chị ấy cứu con."

      Ewan cố kiềm chế. “Chị ấy là ai?"

      Ce vặn vẹo khó chịu. “Con thể cho cha biết được. Con hứa rồi."

      Ewan và Alaric liếc nhau thất vọng, rồi Alaric nhướng bên mày như muốn “Em bảo thế mà."

      “Được rồi, Crispen, vậy chính xác con hứa điều gì?"

      “Con hứa rằng con cho cha biết chị ấy là ai," Crispen đáp. “Con xin lỗi cha."

      “Ta hiểu rồi. Con còn hứa gì nữa?"

      Crispen trông bối rối thoáng, và ở đầu bàn bên kia mỉm cười khi nhận ra mục đích mà Ewan hướng đến.

      “Con chỉ hứa là cho cha biết tên chị ấy."

      Ewan cố kìm nụ cười. “Được rồi, vậy con tiếp kể . đó cứu con. Làm thế nào mà ta cứu được con? Có phải ta cùng những gã đàn ông mà con cố trộm ngựa ? Có phải họ áp giải ta đâu đó ?"

      Trán Crispen nhăn tít trong lúc nó xoay xở tìm cách trả lời câu hỏi đó mà vị phạm lời hứa.

      “Cha hỏi tên nữa đâu," Ewan trịnh trọng .

      Thở phào nhỏm, Crispen cắn môi rồi . “Bọn người đó bắt chị ấy từ tu viện. Chị ấy muốn cùng chúng. Con thấy chúng đưa chị ấy vào doanh trại."

      “Chúa ơi, ta là nữ tu à?" Ewan thốt lên.

      Alaric lắc đầu quả quyết. “Nếu người phụ nữ đó là nữ tu em là thầy tu."

      “Cha có thể cưới nữ tu ?" Crispen hỏi.

      “Tại sao con lại hỏi vậy?" Ewan hỏi.

      “Duncan Cameron muốn cưới chị ấy. Nếu chị ấy là nữ tu cưới được, đúng ạ?"

      Ewan ngồi thẳng dậy và bắn sang Alaric cái nhìn gay gắt. Sau đó, chàng quay sang Crispen, cố gắng giữ cho phản ứng của mình bình tĩnh để con trai sợ.

      “Những gã đàn ông mà con cố gắng trộm ngựa ấy. Chúng là lính nhà Lãnh Cameron à? Chúng chính là bọn bắt kia từ tu viện à?"

      Crispen trịnh trọng gật đầu. “Chúng đưa bọn con đến chỗ Lãnh chúa Cameron. cố bắt… chị ấy… cưới , nhưng chị ấy phản đối. Rồi đánh đập chị ấy rất dã man."

      Nước mắt trào lên khóe mi, và thằng bé cố gắng để chúng rơi ra.

      lần nữa, Ewan liếc nhìn Alaric để xem phản ứng của em trai mình như thế nào trước tin đó. Người phụ nữ này là ai mà khiến Duncan Cameron muốn có được đến nỗi phải bắt cóc ta từ tu viện? Phải chăng ta là người thừa kế sau khi kết hôn?

      “Chuyện gì xảy ra sau khi đánh ta?" Ewan hỏi tiếp.

      Crispen lấy tay quẹt mặt làm má nó dính nguyên vết bẩn.

      “Khi quay lại phòng, chị ấy gần như thể đứng nổi. Con phải giúp chị ấy bò lên giường. Sau đó, có người phụ nữ đánh thức tụi con và rằng lãnh chúa ngủ say rồi và định uy hiếp con để bắt chị ấy phải làm điều muốn. Bà ấy chúng con phải trốn trước khi tỉnh dậy. Dù rất sợ nhưng chị ấy hứa bảo vệ con. Và vì thế con hứa đưa cả hai về đây để cha có thể bảo vệ chị ấy. Cha để Duncan Cameron lấy chị ấy, đúng , Papa? Cha để làm chị ấy bị thương nữa phải ạ?"

      Nó ngẩng lên nhìn Ewan đầy lo lắng, mắt nó thành khẩn và nghiêm nghị. Trong giây phút đó, trông nó già dặn hơn rất nhiều so với độ tuổi lên tám của mình, như thể nó phải gánh trách nhiệm lớn lao, trách nhiệm lớn hơn rất nhiều so với sức chịu đựng của đứa trẻ ở lứa tuổi này. Nhưng nó quyết tâm thực điều đó đến cùng.

      đâu, con trai. Cha cho Duncan Cameron làm hại đó."

      nhõm lan ra mặt của Crispen và đột nhiên trông nó cực kỳ mệt mỏi. Nó chùng người xuống và dựa vào tay Ewan.

      Ewan nhìn xuống con trai lúc lâu, cố cưỡng lại mong muốn được vuốt ve mái tóc bờm xờm của nó. Ewan thể cảm thấy tự hào trước cái cách mà Crispen chiến đấu cho người phụ nữ cứu nó. Theo lời của Alaric, Crispen hăm dọa Alaric và lính của cậu ta suốt quãng đường về pháo đài McCabe. Và bây giờ Crispen lại ép Ewan phải giữ lời hứa mà nó ra dưới danh nghĩa của người nhà McCabe.

      “Thằng bé ngủ rồi," Alaric thầm.

      Ewan nhàng đưa tay vuốt tóc con trai và ôm chặt lấy thằng bé.

      “Người phụ nữ này là ai, Alaric? ta có ý nghĩa như thế nào với Cameron?"

      Alaric phát ra thanh chán nản. “Giá mà em có thể cho biết. đó với em lời trong suốt thời gian cùng em. ta và Crispen kín tiếng y như hai thầy tu thề khóa miệng vậy. Tất cả những gì em biết là khi em tìm thấy ta, ta bị đánh trọng thương. Chưa bao giờ em thấy nào bị ngược đãi đến như vậy. Nó khiến em buồn nôn, Ewan. thể chấp nhận được việc thằng đàn ông lại đối xử như thế với phụ nữ. Nhưng mà, dù bị thương nặng, ta vẫn lao vào tấn công em và lính của mình khi tưởng rằng bọn em định làm hại Crispen."

      ta gì suốt quãng đường cùng em sao? để lộ ra điều gì à? Nghĩ thử xem, Alaric? ta hẳn phải điều gì đó chứ? Bản chất của phụ nữ đơn giản là thể giữ im lặng trong khoảng thời gian dài."

      Alaric làu bàu. “Ai đó nên với ta điều đó. ta gì, nhìn em chằm chằm như thể em là thằng khốn vậy. Tệ hơn nữa, ta khiến Crispen đối xử với em như kẻ thù. Hai người họ thầm với nhau như những kẻ mưu đồ đen tối và trừng mắt với em nếu em định xen vào."

      Ewan cau mày và gõ gõ ngón tay mặt bàn gỗ cứng. “Cameron muốn gì từ ta? Hơn nữa, cao nguyên làm gì ở tu viện vùng đồng bằng? Người cao nguyên bảo vệ họ kỹ như vàng. chưa bao giờ thấy người con nào bị đưa đến tu viện cách xa như vậy."

      “Trừ phi đó bị trừng phạt," Alaric suy đoán. “Có lẽ ấy bị bắt quả tang tại trận. Cũng có những bị tán tỉnh bên ngoài chiếc giường hôn nhân."

      “Cũng có thể ta là đứa con khó bảo làm cha ta tuyệt vọng," Ewan lầm bầm khi nhớ lại việc ta cứng đầu cứng cổ như thế nào lúc họ chạm mặt. có thể tin vào viễn cảnh đó. Nhưng, ta hẳn phạm tội lỗi tày đình cha ta mới đày ta xa thế.

      Alaric cười . “ ta rất dũng cảm." Sau đó trầm ngâm. “Nhưng ta bảo vệ Crispen rất tốt. Hơn lần, ta lấy thân mình chen giữa thằng bé và những người khác, và vì thế ta bị đau ít đâu."

      Ewan suy nghĩ về đó lúc lâu. Sau đó, chàng ngẩng lên nhìn Alaric lần nữa. “Em nhìn thấy những vết thương đó?"

      Alaric gật đầu. “Em nhìn rồi. Ewan, thằng khốn đó đá ta. Có dấu giày lưng ta."

      Ewan chửi thề, thanh đó vọng khắp sảnh. “Giá mà ta biết mối liên hệ giữa ta và Cameron. Và tại sao lại cần ta đến mức phải bắt cóc ta từ tu viện và đánh ta đến bất tỉnh khi ta đồng ý lấy . Tại sao lại nghĩ đến việc sử dụng con trai ta để gây áp lực."

      “Việc đó cũng đúng thôi," Alaric . “ ta bảo vệ Crispen. Nếu Cameron uy hiếp nó, ta phải đầu hàng thôi. Em chắc chắn là thế."

      “Chuyện này khó hiểu," Ewan lặng lẽ . “Cameron muốn ta. Con trai muốn ta bảo vệ ta. Còn ta lại chỉ muốn ra . Và còn bí mật về thân thế của ta nữa."

      “Nếu Cameron phát ra chỗ trú của ta, đến để cướp ta ," Alaric cảnh báo.

      Ewan gật đầu. “ làm thế."

      Ánh mắt của hai em giao nhau và dừng lại hồi lâu. Alaric gật đầu chấp thuận lời đề nghị ngầm của trai. Nếu Cameron muốn chiến tranh, nhà McCabe sẵn sàng nghênh chiến.

      “Thế còn ấy sao?" Cuối cùng Alaric hỏi.

      quyết định sau khi nghe toàn bộ câu chuyện từ ta," Ewan đáp.

      Chàng tin mình là người biết lẽ phải, và khi ta biết điều đó, ta hoàn toàn hợp tác.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :