1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chỉ yêu không cưới - Đan Đan(full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chỉ Cưới

      [​IMG]


      Tác giả: Đan Đan

      Bản quyền tiếng việt Cty TNHH Văn Hóa Hương Thủy.

      Nhà xuất bản văn học.

      Type: Hoàng Phủ Vũ Nguyệt

      Mục lục:

      Chương 1

      Chương 2

      Chương 3

      Chương 4

      Chương 5

      Ngoại truyện

      Giới thiệu

      Đêm, rất khuya, rất khuya.

      đơn ôm chặt lấy cả tấm thân bé của chính mình.

      Tối nay vẫn lại ở bên người phụ nữ đó sao? Minh Minh à, hứa với giận dỗi, lý trí, Minh Minh, hứa rồi mà, đừng suy nghĩ linh tinh nữa…

      Họ, chỉ là bạn bè mà thôi.

      Còn , chỉ là giúp đỡ người bạn…

      Nhưng mà, tại sao, hễ nhắm mắt lại thấy lên rất ràng, ánh mắt thăm thẳm của khi nhìn người phụ nữ đó, có thứ tình cảm sâu đậm dường như là khắc cốt ghi tâm?

      Vốn dĩ cho rằng, chính là tình đích thực của , ra, việc chỉ là đâm lao phải theo lao mà thôi, đáng nực cười…

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1: Đâm lao phải theo lao

      Cho đến tận bây giờ, mỗi khi nghĩ đến gặp gỡ với Lương Tử Tích, An Tử Minh vẫn khỏi buồn cười, thực ra, gặp gỡ giữa họ có cái bắt đầu nhàm chán nhất trái đất.

      Xem mặt!

      Năm đó, An Tử Minh vừa tròn hai mươi hai tuổi, Lương Tử Tích hai mươi tám, kém sáu tuổi. Trong các tiểu thuyết ngôn tình đây là khoảng cách tuổi tác tốt nhất để nhân vật nam và nhân vật nữ nhau.

      Sáu tuổi…

      - An, xin chào, tôi là Lương Tử Tích. – Cách giới thiệu rất ôn tồn lễ độ, cứ như ngồi trước khách hàng chứ phải đối tượng xem mặt.

      Người đàn ông ngồi đối diện, âu phục chỉnh tề, mái tóc kiểu cổ điển được chải kỹ càng, tuy đến mức khôi ngô nhưng khuôn mặt ta rất đặc biệt, các đường nét rắn rỏi như được tạc, hơi có vẻ nghiêm túc và cứng nhắc.

      Tuy nhiên, ta rất khéo léo dùng cặp kính gọng vàng nhàng và thanh lịch che ánh mắt thông minh sắc bén của mình, dưới mắt kính, ánh mắt ta gợi cho người khác cảm giác là người rất đúng mực và lịch lãm.

      - Xin chào, tôi là An Tử Minh. – giới thiệu cách hờ hững , dù là trong việc giao kết với bạn trai hay đối với người đàn ông trước mặt, đều thấy có hứng thú, từ tới lớn, hề muốn tiếp xúc với những người đàn ông đeo kính, thường cảm thấy những người đàn ông đeo kính có vẻ gian nịnh, sói già đội lốt cừu non.

      Người giới thiệu là bạn thân của – Khả Khả, sao Khả Khả lại có thể quên mất cái “thành kiến” này của nhỉ? Hơn nữa, thành tích học tập của còn đủ để vào đại học , còn người đàn ông ngồi trước mặt nhăm nhe học vị tiến sĩ vừa làm vừa học tại văn phòng luật, là thạc sĩ ưu tú tốt nghiệp từ Đại học Chính Pháp, sao Khả Khả có thể nghĩ rằng họ xứng đôi được chứ?

      Họ ràng là người của hai thế giới khác nhau.

      thích những người con trai biết bông đùa, biết chọc cho vui, tuy rằng, những người con trai đó mới đầu ngừng tấn công , nhưng đến cuối cùng cũng chỉ trở thành em chí cốt. có quá nhiều quá nhiều bạn khác giới, cùng họ vui đùa, cùng họ tụ tập ăn uống, tụ tập chơi bời, bởi vì vốn là đứa con tính tình cởi mở và nhất là chịu được đơn.

      Buổi xem mặt của họ diễn ra tại quán cà phê sang trọng, trong khí lãng mạn của ánh nến lung linh muôn màu.

      Giá như giờ đây, người ngồi trước mặt là người họ mà thầm từ hồi còn , nhất định cảm thấy đây là giây phút lãng mạn nhất trong đời, đáng tiếc, người ngồi trước mặt, dù nhìn từ góc độ nào cũng có thể thấy, giữa họ có lấy chủ đề chung.

      Cắn cắn môi, lặng lẽ đưa tay bấm điện thoại, theo kế hoạch vạch sẵn, gửi tin nhắn “cầu cứu”.

      Cùng lúc thầm đánh giá, cũng lặng lẽ đánh giá về .

      Người con ngồi trước mặt, thực rất xinh đẹp.

      Về điểm này, người giới thiệu bên nam tức là trợ lý luật sư thực tập của Văn phòng Luật – Hách Chính Triệt vỗ ngực đảm bảo với .

      Qủa nhiên sai.

      có mái tóc ngắn mềm mại tự nhiên, đôi mắt to tròn sáng long lanh, khi cười, gần khóe miệng hai xoáy đồng tiền rất đáng .

      Vẻ đẹp thuần khiết của rất giống với minh tinh điện ảnh Hồng Kông Thái Trác Nghiên.

      Bổ sung thêm điểm, nhìn qua, ngực của ta ràng đọ được với diễn viên họ Trác, nhưng lại to , rất chuẩn. Thảo nào nghe từ khi học đến nay người theo đuổi ta nhiều vô kể.

      Tuy nhiên, liếc nhìn đồng hồ.

      ta đạt tiêu chuẩn.

      Điểm thứ nhất, học lực của đạt tiêu chuẩn. Tuy rằng trước nay hề kỳ thị những chỉ học hết phổ thông, nhưng muốn lấy người vợ mà sau này do chênh lệch về trình độ văn hóa thể nào hòa hợp với nhau, thậm chí chủ đề chung để chuyện cũng . Đối với con người ngày nay, học vấn là rất quan trọng, luôn cho rằng tố chất còn quan trọng gấp trăm lần cái đẹp.

      Điểm thứ hai, hiển nhiên, thuộc tuýt người có tính cách cởi mở, còn lại quá trầm tính, nếu cố đến với nhau, nhất định được bao lâu lại chia tay vì hợp tính. Thời gian của rất quý báu, muốn lãng phí nó.

      Còn những điểm phù hợp thứ ba, thứ tư khác nữa, nhưng vì phù hợp nên cũng lãng phí thời gian để liệt kê ra thêm nữa.

      nhíu mày suy nghĩ, nên lấy lý do gì để rút lui đây, cần phải hợp tình hợp lý lại quá đường đột.

      Vừa hay, điện thoại từ phía người con đối diện vang lên tiếng nhạc chuông: “ còn nhớ tới em, còn em nữa, để thời gian lặng lẽ vụt qua, xóa những hồi ức của chúng ta, từ hôm nay bao giờ nhắc tới tên em…”

      Thời nay mà vẫn có thích nhạc của Ngũ Bách sao? bắt đầu cảm thấy thú vị.

      vội vã nghe điện thoại, môi thoáng nét cười ranh mãnh”

      - Sao cơ? Cậu bị đâm xe? Ở bệnh viện X? Nghiêm trọng lắm à? Sao, mang theo tiền à? Được, được, được! Mình đến ngay.

      Nét mặt từ giả vờ kinh ngạc đến lo lắng gấp gáp cuống cuồng, thực rất xuất sắc.

      Tắt máy, nhấp nhổm, đôi mắt đẹp của hàm chứa chút tinh nghịch và chất đầy vẻ tội lỗi giả vờ.

      - Lương, xin lỗi, tôi muốn…

      - sao đâu – nhã nhặn mỉm cười, sau đó gọi người phục vụ đến, quẹt thẻ thanh toán.

      Vừa vặn cũng cần quay về Văn phòng Luật, mai mở tòa, để đảm bảo có chút sai sót nào, cần phải kiểm tra lại vụ án lần cuối cùng.

      thở phào.

      - Nếu phiền, cái này tặng cho tôi nhé!

      Bình tĩnh trở lại, ra có vẻ gì là vội vàng, tay lắc lắc chiếc hộp diêm kiểu hoài cổ rất đẹp đặt mặt bàn.

      có thói quen sưu tầm hộp diêm kiểu cổ? thấy bất ngờ.

      - phiền, tôi có thói quen hút thuốc. – cười cách lạnh nhạt.

      Bất ngờ, nhưng cũng chẳng có chút hiếu kỳ nào.

      hồ hởi lấy túi sách, chẳng giống chút nào với người có bạn nằm trong bệnh viện chờ “cứu mạng”.

      điềm tĩnh đứng dậy, khoác chiếc áo khoác mà người phục vụ đưa cho.

      - Hẹn gặp lại. – vẫy tay đầy vẻ vui mừng.

      Người đàn ông trước mặt, ràng cũng mấy hứng thú đối với , nhưng chính điều này lại làm cảm thấy ta lại dễ chịu đôi chút.

      - Hẹn gặp lại.

      cũng nghĩ hai người có cái cơ hội để mà “gặp lại”.

      Vừa được vài bước ra phía cửa, đột nhiên ngừng chân lại, cảm thấy có chút gì đó chưa thỏa đáng.

      bước bước hai theo phía sau , đôi mắt hồn nhiên, có chút tinh nghịch chăm chăm nhìn chứa đầy vẻ đồng cảm.

      nghi hoặc.

      rất lâu có ai dùng ánh mắt “đồng cảm” đó để nhìn , nó còn gợi chút hoài niệm, ánh mắt đó, từng là động lực để quyết giành lấy thành công trong nghiệp.

      ngại ngùng chỉ chỉ vào đôi chân khập khiễng bên cao bên thấp của .

      - ra, bị què!

      Thảo nào thạc sĩ của trường đại học danh tiếng lại đồng ý xem mặt với chỉ học hết phổ thông. ra, què nên lấy được vợ, đột nhiên hiểu ra.

      Què ư?

      cúi xuống nhìn chân mình, nguyên nhân là do vụ án về tranh đoạt quyền nuôi con mà giải quyết, khi đích thân vào công trình xây dựng để tìm hiểu sâu hơn nữa về tính chất nguy hiểm trong công việc của người chồng khách hàng, cẩn thận bị đá đập vào chân, lúc này, dưới lớp quần âu, chân của thậm chí còn có chỗ phải bó cả ống thạch cao.

      Cười gượng, chẳng buồn giải thích.

      Què nên lấy được vợ, nhưng què! Cho nên, muốn tìm người vợ, đó có lẽ phải chuyện khó.

      Lần thứ hai gặp gỡ, phát có thêm chút hứng thú đối với .

      - Còn chưa hỏi cậu, tối hôm đó thế nào? – Hôm nay làm ca trưa, An Tử Minh vừa đứng vào vị trí bên quầy tiếp tân, người đồng nghiệp cùng làm ca trưa cũng là người bạn thân của Hồ Khả Khả nén nổi tò mò.

      - tồi, tồi! – An Tử Minh trả lời qua quýt mấy câu.

      - Cậu thấy có được ? Mấy hôm nay ta có gọi điện hẹn cậu gặp nhau lần nữa ? Hay là các cậu hẹn lần hai rồi? – Hồ Khả Khả nôn nóng hỏi, bạn trai cũng sốt ruột giục hỏi mấy lần, xem hai người đó rất cuộc có thành hay !

      Thế nhưng, Minh Minh bị ép lên lưng cọp, nếu sợ làm khó bạn, Minh Minh sớm chối phắt chuyện xem mặt này.

      Theo quy luật của việc xem mặt, nếu hai bên có ý phát triển quan hệ, thời gian hẹn hò lần thứ hai quá xa. Mấy ngày hôm nay đều để ý quan sát vẻ mặt của Minh Minh, thấy Minh Minh vẫn có gì khác thường, khiến mỗi lần muốn thăm dò đều rất khó mở lời.

      Khóe môi An Tử Minh hơi nhếch ra. Thực ra, buổi tối hôm đó, và cái “ chàng què” ưu tú kia ngay cả số điện thoại còn chưa trao đổi chứ đừng đến hẹn gặp mặt lần hai. Đối với kết thúc này, thấy rất vừa ý! Nụ cười môi hơn.

      Mỗi khi cười đều rất xinh đẹp, nó khiến người khác có cảm giác giống như giữa ngày hè oi bức được ăn que kem mát lạnh, đẹp ngọt ngào và cuốn hút.

      Hai người tuy chuyện phiếm, thế nhưng An Tử Minh vẫn giữ nguyên tư thế, mắt ngó ngang, người đứng thẳng, trang nghiêm hướng về các “bệnh viên” chuẩn bị vào, môi thường trực nụ cười thân thiện.

      Họ làm tiếp tân cho bệnh viện tư nhân có chế độ đãi ngộ rất tốt.

      - Nhìn vẻ mặt của cậu kìa, thực tồi à? – Khả Khả vui mừng.

      - ! Mình vui như thế này là do cảm giác bị bạn bè bán rẻ đấy thôi, khá lắm! – Giội gáo nước lạnh vào người bạn thân, môi cong lên đường lộ hàm ý sâu xa.

      Qủa nhiên, khuôn mặt thanh tú của Khả Khả lập tức xịu xuống thất vọng.

      - Thực tệ thế à? Chính Triệt đối phương là người ưu tú hiếm có khó tìm mà!

      Ưu tú đành là ưu tú, nhưng tiếc rằng là chàng què ưu tú!
      nhimxu thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      - lẽ cái người ưu tú đó lại quá cao ngạo à? – Người bạn thân của ngừng đoán mò.

      ta dám! Đôi mắt đẹp của Tử Minh ngước lên chút. May mà cái chàng “ưu tú” đó dám, nếu như ta dám, lúc rời , chắc hẳn tỏ ra “thanh nhã” đến như thế.

      Quay mặt sang phía Khả Khả, miệng cười ngọt ngào, đôi mắt tròn to ngừng chớp chớp:

      - Cưng à, người của cậu mới là “ưu tú” hiếm có khó tìm đấy! – Nếu nhìn ra cái tính toán khôn ngoan của Hách Chính Triệt chẳng phải là An Tử Minh.

      Nếu giới thiệu thành công, Hách Chính Triệt có thể ỷ vào cái thân phận “ông tơ xe chỉ hồng” để trục lợi cách “hợp lý”, thực cái mơ ước đêm ngày của ta là sau khi tốt nghiệp có thể ở lại cái văn phòng luật nổi tiếng mà ta thực tập làm việc.

      Hách Chính Triệt là “nhân tinh”, cũng chỉ có đơn giản như Khả Khả mới có thể vui lòng làm trâu làm ngựa cho ta, – vốn có thành tích học tập xuất sắc, vậy mà do người đề nghị, hi sinh cơ hội vào đại học của bản thân để lao vào làm thêm kiếm tiền học phí cho ta.

      Từ trẻ trung vô tư, giờ đây ngay cả khi chợ mua rau, cũng tính toán chi li đến mức sẵn sàng kỳ kèo so đo với những người bán rau về mấy đồng mua hành.

      Trước nay, An Tử Minh đều tin rằng tình có được nhờ vào hy sinh như vậy. người con trai, lấy “nếu như ” làm cớ để cầu bạn hy sinh bản thân, liệu ta có thực bạn? Người con mà ngay cả chính bản thân mình cũng trân trọng, người khác làm sao có thể trân trọng họ đây?

      hai mươi hai tuổi An Tử Minh, tự nhận mình hiểu gì về tình , tất nhiên cũng thể hiểu, vì sao có thể vì người con trai mà hy sinh cả tương lai của mình? Nếu như là Khả Khả, nếu thành tích học tập của cũng xuất sắc như Khả Khả, nếu như có thêm chút hứng thú với việc học, khi người đưa ra đề nghị như vậy, nhất định hỏi ngược lại đối phương: “Hay là, thế này có được , em học đại học, sau này em cố kiếm tiền, để được sống những ngày tốt đẹp?”

      Tiền! Tiền! Tiền! Tiền của đàn ông làm sao có thể chắc chắn bằng tiền chính bản thân mình kiếm được? muốn làm mẫu phụ nữ thảo hiền. Đàn ông đều rất ích kỷ, tất cả mọi hy sinh, từ chút cảm động lúc ban đầu, sau này trong mắt họ đều trở thành việc hiển nhiên cần phải thế.

      - Đàn ông phải nhiều tuổi hơn phụ nữ chút mới biết chiều chuộng và bao dung. – Khả Khả tưởng An Tử Minh chê đối phương tuổi tác hơi cao, liền cố khuyên bảo. – Nghe luật sư Lương đó vừa mới vào nghề mấy năm có thể tự lực mua căn hộ hơn hai trăm mét vuông tại tòa chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố, giá phải đến ba bốn mươi nghìn tệ mét, để dành cho việc kết hôn. Hơn nữa, cậu chưa nghe đến cái tên Lương Tử Tích bao giờ à? ta mấy lần được lên báo đấy, nghe nay ở thành phố A chúng ta, ta là người giỏi nhất trong xử lý các vụ án về ly hôn.

      Giọng của Khả Khả giấu được vẻ ngưỡng mộ. Khả Khả và người cùng tuổi, hai nhăm tuổi là độ tuổi mà người phụ nữ bắt đầu nghĩ đến chuyện ổn định nhưng đối với đàn ông đây lại là độ tuổi thích hợp nhất để xông pha. Hách Chính Triệt thường lấy cớ chưa có nhà có xe để thoái thác việc kết hôn.

      Luật sư chuyên giải quyết các vụ án ly hôn? Nghe làm luật sư về loại vụ án này kiếm tiền rất khá. Xem ra, đừng luật sư Lương đó què có chân, ngay cả ta có què cả hai chân nữa cũng có hàng tá các sẵn sàng xin chết.

      An Tử Minh nhếch môi cười thầm.

      Đột nhiên ngoài cửa có tiếng ầm ĩ, hỗn loạn.

      Ánh đèn chớp lên liên tiếp.

      - Vương Phi Phi, xin cho biết triệu tập ký giả họp báo lần này là muốn chính thức tuyên bố ly hôn với Lý Thiểu?

      - Vương Phi Phi, nghe Lý Thiểu kiên quyết rằng nếu ly hôn phải tay trắng ra , đối với việc trước kia cầu được bồi thưởng tổn thất tuổi trẻ, Lý Thiểu đáp lại theo ý , xin hỏi nghĩ gì về vấn đề này?

      Các ký giả mồm năm miệng mười tranh nhau hỏi, muốn biết diễn biến tiếp theo.

      An Tử Minh cũng nhấp nhổm, muốn xem cảnh náo nhiệt bên ngoài.

      Vương Phi Phi? ta trước đây vốn là ngôi sao phim cấp ba nổi tiếng nhờ thoát y, sau đó lấy con trai đại gia mới phất và tuyên bố rời khỏi làng điện ảnh, tin này từng khiến biết bao cậu chàng ở cái tuổi “ngựa non háu đá” ngẩn ngơ tiếc nuối, thế nhưng chưa đầy ba năm, các mặt báo lộ lên cái tin người đàn bà có tính cách phóng khoáng Vương Phi Phi vì thể chịu được cuộc sống hôn nhân tẻ nhạt, gò bó và thủ cựu chính thức đòi ly hôn.

      Vấn đề là, Lý Thiểu phải tay vừa, ly hôn sao nhưng con cái vốn mang dòng máu họ Lý tất nhiên thể theo mẹ, càng tuyệt tình hơn nữa, ly hôn là do vợ đề xuất, ta tuyệt đối chu cấp lấy xu. Vương Phi Phi nghỉ đóng phim ba năm, muốn quay trở lại cũng rất khó khăn, hơn nữa trước nay ta vốn quen sống sung sướng, nếu sau này được phía chồng cũ chu cấp nữa cuộc sống rất khó khăn.

      Theo Luật hôn nhân, cầu của Lý Thiểu cũng hoàn toàn hợp lý, hai bên đều khăng khăng giữ ý, ai chịu nhân nhượng, do đó, vụ án ly hôn này trở thành tâm điểm chú ý của cả thành phố.

      Chỉ là, khi tất cả mọi người đều cho rằng trong vụ án này bên nữ nhất định thua kiện, Vương Phi Phi lại bất ngờ lộ diện cách rất tự tin.

      - Sở dĩ tôi mời tất cả các cơ quan thông tấn đến đây, là hy vọng các vị có thể đứng ra làm chứng cho tôi. – Đột nhiên, Vương Phi Phi lấy từ trong túi ra tấm khăn trải giường màu trắng, tấm khăn có vết bẩn màu vàng nhạt.

      Mọi người đều thấy khó hiểu.

      - Rất may là tôi có vị luật sư giỏi, người này chỉ cho người phụ nữ yếu mềm như tôi biết cách dựa vào pháp luật để đảm bảo lợi ích của bản thân bằng phương pháp rất “khoa học, chính xác!”

      lẽ? Thứ ta cầm tay chính là…

      - sai, Vương có thể dùng các số liệu “khoa học” để chứng minh, việc ly hôn lần này tuyệt đối phải là chủ ý của mà do thể làm khác được! Trong cuộc hôn nhân này, Vương phải là bên sai, do đó, có quyền đòi hỏi những quyền lợi chính đáng thuộc về bản thân. – Tiếng trầm ổn vừa vang lên, đám người ầm ĩ lập tức đứng rẽ ra nhường lối.

      Ánh đèn chớp lên tứ phía, người đàn ông điềm tĩnh về phía thân chủ của mình – Vương Phi Phi. Bước chân ta rất vững chãi, nếu để ý kỹ, nhất định nhìn ra ta là người “què”. Đôi vai ta rất rộng, dường như có thể gánh đỡ cả thế giới.

      Miệng An Tử Minh hơi hơi hé mở.
      nhimxu thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      “Chàng què” ra cũng rất có phong độ.

      Nơi mà làm việc là bệnh viện tư nhân cao cấp, nổi tiếng về môi trường lịch lãm và văn minh. Thế nhưng, đám người này ràng phá hỏng cả bầu khí ở đây, đám ký giả được mời vào phòng họp, còn vốn làm nhiệm vụ của lễ tân tạm thời bị điều sang chỉ việc cho bộ phận tiếp đãi khách VIP.

      Trong phòng khác, mấy lần tinh nghịch nhìn trộm về phía và ngầm đánh giá.

      ràng ăn vận vẫn chẳng khác gì ngày hôm đó, đầu tóc vẫn chải chuốt kỹ càng kiểu cổ hữu, quần áo vẫn là bộ âu phục sậm màu, cặp kính gọng vàng sống mũi cũng vẫn giữ nguyên vị trí. Tuy nhiên, biết tại sao, lại cảm thấy ta dễ nhìn hơn trước rất nhiều.

      Vì sao nhỉ?

      À! chợt nghĩ ra, trong các cuộc xem mặt, ta có lẽ là người đầu tiên “ ưng” .

      phải tự mãn, nhưng hồi còn học phổ thông, được coi là “sát trai” trong các cuộc giao lưu. Khi đó, các chàng trai cùng tuổi đều tỏ ra rất quan tâm tới , thậm chí giờ, ở nơi làm việc cũng có đến vài bác sĩ luôn mượn cớ công việc để theo đuổi .

      phải kiểu người đẹp tiêu chuẩn, nhưng trong mắt đàn ông, giống với “quả táo ” ngọt ngào, ngon miệng và hấp dẫn.

      Tuy nhiên, ràng cái “ chàng già” kia muốn cắn thử “quả táo ” chút nào. nghiêng đầu, phát khuôn mặt với những đường nét rắn rỏi của ta chú mục vào tập báo cáo vừa phát, cái dáng điệu chăm chú đó, bỗng nhiên cảm thấy có chút hấp dẫn.

      , phải là vô cùng hấp dẫn!

      ra, chỉ có người đàn ông cầm tay con dao phẫu thuật mới hấp dẫn, những người đàn ông say mê làm việc, đều rất hấp dẫn.

      - Luật sư Lương, bằng chứng việc ngoại tình của chồng tôi ở đây, thấy vụ kiện này có bao nhiêu phần thắng?

      bỗng phát ra chuyện rất thú vị, có bàn chân thon dài, hấp dẫn từng chút từng chút như cái dây leo cuốn vào chân của ai đó.

      Ha, xuất thân từ ngôi sao thoát y quả nhiên khác với người thường, vào lúc này mà vẫn muốn dựa vào cách ấy để lên ngôi! Ha ha, ai đó có diễm phúc được mỹ nhân để ý còn có diễm phúc được nhìn!

      chầm chậm bưng trà , bắt đầu lau bàn.

      Nếu sáng mai mặt báo xuất cái tin tức có tiêu đề “Tình đêm giữa luật sư và đương ”, chưa biết chừng trở thành nhân chứng được mục kích tận mắt, mô tả sống động lại thêm mắm thêm muối nữa, nhất định nhờ việc tiết lộ tin tức này, vớ được món thưởng lớn.

      A a a, đôi tay khêu gợi của người phụ nữ đó, mạnh dạn đặt lên đùi ai đó và cứ nhích lên, nhích lên

      đưa tay sờ chiếc điện thoại trong túi áo đồng phục màu hồng, điện thoại của có độ phân giải rất cao. Năm ngoái, nhờ chụp trộm được cảnh nữ minh tinh ban đêm hẹn hò với nam ngôi sao nằm viện mà thu được món tiền thưởng khá lớn.

      Nửa tiếng trước, có người đàn ông biết làm thế nào mà biết được nghề tay trái này của , hứa hẹn món tiền lớn nhờ chụp lấy vài bức ảnh độc.

      - Luật sư Lương, dốc hết sức để giúp tôi, đúng ? – Cái giọng cố làm ra vẻ mềm dịu của ta, điệu đàng đến mức có thể làm tất cả đàn ông phải mềm nhũn.

      Miếng ngon để trước miệng, người đàn ông nào cũng cắn câu. Chỉ có điều, còn có ở đây, biết người phụ nữ này để ý thấy hay căn bản nghĩ rằng nhân vật tầm thường như có thể mang đến mối nguy hiểm nào?

      Ồ, có phải nhìn nhầm ? “ chàng già” đó lặng lẽ ngồi dịch ra chút.

      Ngồi xa thế này, làm sao chụp được?

      - Vương, giờ tôi cho biết chút nữa nên giải thích thế nào với cánh báo chí, hy vọng chú ý kỹ chút “lời và cử chỉ”. – Có phải là ta ngầm ám chỉ ? Hay là nghe lầm?

      Dưới gầm trời này, làm gì có Liễu Hạ Huệ thứ hai! Làm gì có người đàn ông nào “gỗ đá” với chuyện đó? À, đúng rồi, có, nghe “Liễu Hạ Huệ” đều là những kẻ đồng tính.

      Người phụ nữ đó, vẫn nhoài cả người về phía trước:

      - Luật sư Lương, dạy người ta , dạy thế nào người ta cũng nghe! – Cái giọng nũng nịu làm nổi cả da gà.

      phải tay chụp ảnh chuyên nghiệp, lại bị bất ngờ đến run cả tay, quên mất cả việc chọn góc thích hợp để chụp. Vòng của ta mà áng chừng ít nhất cũng phải cỡ 36F, áp hẳn sang cách chẳng nề hà gì:

      - Luật sư Lương, tận tâm dạy người ta như thế, người ta nên cảm đền ơn thế nào đây?

      Do làm nũng, do dịch chuyển, vòng căng đầy của ta, trong chiếc áo hàng hiệu khoét đến thể sâu hơn, giống hai quả bóng da, ngừng rung lên rung xuống. Mẹ ơi! gặp phải “người xấu” rồi, sắp bị đau mắt rồi!

      Miệng cố thốt ra lời, nhưng những che mắt, ngược lại còn nhìn sang phía đó cách tò mò. Biết làm sao được, ai bảo vốn là đứa trẻ hiếu kỳ chứ! Đối với chuyện nam nữ, lại càng thấy hiếu kỳ! Chốc nữa thôi, chuyện gì diễn ra trước mắt nhỉ? Là cảnh sấm rung chớp giật hay lửa cháy phừng phừng? Hồi hộp, chờ đợi…

      - Vương, chỉ cho cách nên trả lời những câu hỏi của báo chí như thế nào để khi ra tòa có lợi cho , đó là công việc của tôi. – tiếp tục nhích người ra xa chút, ngồi thẳng, ánh mắt nghiêm nghị lộ vẻ vui.

      Sao nhỉ? ta quá khờ hiểu ám thị của đối phương? Gần thêm chút! Gần thêm chút! gần thêm chút nữa làm sao chụp được?

      - Cho nên, tôi mới , cần báo đáp luật sư Lương… - Người đàn bà đó lại sán đến.

      ta là do bị “bỏ đói” quá lâu hay thực vừa ý với chàng luật sư “người gỗ” này? Tuyệt ! Chụp nào!

      tiếng “tách tách” vô thanh, thế là xong bức ảnh!

      - Đủ rồi, Vương, nếu tiếp tục kiểm soát hành vi của mình, tôi nghĩ rất khó giúp đạt được nhiều lợi ích trong vụ kiện này! – Ánh mắt bất bình của ta từ từ nhìn qua, giọng gay gắt nhưng rất có uy lực, khiến cho Vương Phi Phi vốn tiếp tục “nhào” đến ngại ngùng dừng lại giữa chừng.

      Hì! – cất điện thoại, cười thành tiếng. phải bất lịch mà do cái động tác “nhào” đến bị dừng lại giữa chừng thực rất buồn cười. Ngay cả mười ngón tay ta cũng vẫn dừng ở tư thế “diều hâu quắp gà con”.

      Người đàn ông này, lợi hại! Cũng “gỗ”!

      - Sao còn ở đây? – Ánh mắt tức giận của Vương Phi Phi hướng vào , có chỗ nào phát tiết liền đổ hết sang .

      - Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi ra ngay. – vội vã khoác vào tư thế của người “hầu hoảng hốt, như vừa bị trách mắng, lập tức ra cửa.

      Hừ, nhiệm vụ hoàn tất, cũng còn kịch hay để xem nữa, cho dù có cầu ở lại cũng muốn.

      Ánh mắt ngạc nhiên thoáng lướt qua , ràng, lúc này “người gỗ” mới nhận ra .

      Hết giờ làm.

      lôi điện thoại ra nhìn, hết đưa sát mặt, rồi lại đưa ra xa chút để ngắm nghía. Ảnh chụp khá đẹp, vòng ngực căng tròn của người đàn bà trông như “úp” vào ngực của “người gỗ”, vô cùng tình tứ.

      Nếu như đem bức ảnh này công bố, liệu có xảy ra vấn đề gì ? đắn đo suy nghĩ.

      Theo lý mà , đúng ra nên vì người đàn ông mới gặp mặt có hai lần mà bỏ qua cái món hời này, nhưng mà, nếu như công bố, người gặp xui xẻo liệu có phải là người đàn ông đó ? Nghe , đối với luật sư, danh dự là điều quan trọng nhất.

      Tuy rằng, thân thích.

      Đắn đo, dằn vặt, vò đầu bứt tai – khuôn mặt lúc này vô cùng biểu cảm.

      từ phía sau chầm chậm tới.

      bé “trẻ con” này làm gì? Giống như bị điều phiền phức nào đó quấy rầy. ta từng xem mặt, nếu cứ lướt qua mà , hình như được lịch cho lắm.

      Hay là cứ chào câu?

      Tuy nhiên, khi bước đến gần, nhìn nguyên nhân quấy rầy tay , mặt liền biến sắc. … Cái này…

      đưa tay ra, còn do phòng bị, chiếc điện thoại đột nhiên bị thu gọn trong tay .

      - Ai vậy? Mau trả tôi! – quay đầu lại, sửng sốt. Cái chàng “người gỗ” này đến đây từ khi nào? Chết rồi, cần biết, trước hết phải lấy lại điện thoại !

      - Mau trả cho tôi! – nhón chân nhảy lên nhưng với tới, cũng kéo được cánh tay mà ta giơ lên cao.

      “Người gỗ” đáng ghét! Sao mà cao tới những mét tám, khiến bỗng cảm thấy bất bình với cái chiều cao hạn chế mét năm tám của mình.

      ấn ấn vào đầu , ra hiệu bảo im lặng, sau đó ngón tay vô cùng điêu luyện tìm vị trí ảnh máy, nhấn nút “xóa toàn bộ”.

      Tóc rất mềm mại, khi chạm vào cảm giác tuyệt, từ mái tóc còn tỏa ra thứ mùi dịu ngọt. biết là dùng dầu gội nhãn hiệu gì?

      Lạ , ràng chỉ mới gặp mặt lần thứ hai nhưng hai người hề cảm thấy xa lạ chút nào. Có lẽ là do khi kết thúc cuộc gặp mặt ngày hôm đó, câu “ ra… người què!”, rất ít thấy kiểu con mồm mép bộc tuệch thế này, cho nên, cũng cần khách khí với ta làm gì.

      - , … cái đồ què này! – Điệu bộ tức giận muốn chửi người của , ràng lời rất gay gắt nhưng thốt ra lại mềm nhũn.

      ràng là rất tức giận, nhưng lại có chút giống với đứa trẻ làm nũng.

      Coi như cũng biết điều, biết là mình đuối lý mà! Cũng may, điện thoại của là cùng kiểu, nên mới có thể nhanh chóng mà xóa ảnh cách dễ dàng.

      thất vọng nhìn vào chiếc điện thoại hiển thị hình ảnh trống của mình, money ơi, sao lại tự mọc cánh bay thế! cúi đầu, thấy thế giới là ảm đạm.

      Đồng lương ít ỏi của , mỗi tháng đều phải dành cho hàng đống việc như mua sắm, tụ họp bạn bè đồng nghiệp, lại thêm tiền thuê nhà, do đó đến tiền ăn uống hàng ngày cũng phải cắt giảm.

      Ai bảo mới mười tám tuổi hùng dũng tuyên bố với bố mẹ là mình lớn, việc tự lực cánh sinh phải là mộng tưởng nữa chứ?

      Mấy năm nay, phát mộng tưởng còn là mộng tưởng, nhưng mà chất lượng cuộc sống của còn như “thời trẻ” nữa. Tuy phải kiểu con chỉ vì muốn mua chiếc túi hàng hiệu mà có thể ăn mì đến mấy tháng ròng, nhưng cũng có cái sở thích phù phiếm của tuổi trẻ, quần áo đẹp, túi xách đẹp, có người con nào là thích? Có người con nào bị mê hoặc bởi thời trang, cho dù có mua đồ hiệu, nhưng để thường xuyên thay đổi cũng cần tiêu món . Những thứ này đều cần đến money!

      Tại sao bị chửi là đồ què mà tức giận chút nào? Là vì muốn so đo với “trẻ con” sao?

      Mục đích đạt được, cũng cần lãng phí thời gian bên bé “trẻ con” này nữa, cười như chưa có chuyện gì xảy ra, theo thói quen, bỏ điện thoại vào túi áo, xách cặp, rời khỏi bệnh viện.

      Cái chân bị thương, bước vẫn còn đau chút.

      tự thề với mình, sau này bất luận cấp có ép buộc, dụ dỗ thế nào cũng nhất định nhận các vụ án liên quan đến nữ minh tinh, những điều thị phi của những người này quá nhiều, nếu cẩn thận bị vạ lây.

      May mắn thay, số hôm nay tồi, thấy “trẻ con” có vẻ dễ thương định qua chào hỏi, ngờ đâu kịp thời ngăn chặn được vụ rắc rối. Thế nhưng, vừa bước được vài bước, phát “trẻ con” lẽo đẽo theo với vẻ rất cam tâm, cái vẻ mặt vừa oán trách vừa giận hờn này giống với con Tiểu Lang nhà .

      - …? – Sao ta lại theo chứ?

      - Điện thoại, trả tôi! – Tay chìa mạnh về phía trước.

      Tuy làm việc tốt nhưng thể im lặng để chiếc điện thoại mới mua bị lấy cách oan uổng như thế được.

      Ngớ ra chút, cuối cùng cũng hiểu ra. Điện thoại!

      - Xin lỗi! – vội vàng sờ vào túi áo, quả nhiên, trong đó có hai chiếc điện thoại giống nhau như đúc.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      móc ra chiếc, đưa trả cho .

      - Tạm biệt! – bước .

      Giờ hết chuyện rồi chứ? Vừa bước mấy bước, lại phát , ta vẫn lẽo đẽo theo , ánh mắt vẫn rất buồn bực.

      cúi đầu, lôi ra chiếc điện thoại còn lại. trả nhầm, chiếc điện thoại còn lại đúng là của !

      - còn việc gì nữa? – cố nhấn mạnh vì cảm thấy “người bạn ” này có chút nào là sợ sệt , trái lại, còn có vẻ như muốn “bắt nạt” .

      Qủa nhiên.

      - “người gỗ”! Tôi đói rồi, phải mời tôi ăn! – chớp chớp mắt, buồn bực, cầu thẳng đuột.

      ta chặt đứt tài lộc của , phải mời ăn uống, đó là chuyện rất bình thường.

      Trước nay phải là kẻ sẵn lòng thương, nhưng biết tại sao, hôm đó lại bị cái điệu bộ đáng thương của làm cho cảm động. Có lẽ, tất cả là do duyên phận.

      - Được thôi, nếu khó khăn đến mức có tiền ăn cơm, có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào. – Khi câu này thực ngờ được ngay ngày hôm sau lại bị “bám” lấy.

      , dần dần trở nên quen thuộc.

      thường bất chợt gọi điện cho , có lúc hẹn ăn trưa, có lúc lại hẹn ăn tối, tóm lại, cứ khi nào thấy đói hoặc muốn ăn đồ ăn ngon, liền nghĩ ngay đến .

      - Người gỗ, tôi đói rồi… - thường kéo dài mấy từ cuối cách đáng thương.

      với “trẻ con” bao nhiêu lần rồi? được câu “ người gỗ” hai câu “ người gỗ” như thế. Sau này, gọi chán chê, thực gọi như thế nữa mà đổi phắt thành chỉ có hai từ “người gỗ”.

      thực “gỗ” đến thế sao? giải thích cách ngây thơ, ai bảo trong tên có nhiều chữ “gỗ” đến thế? Trong chữ “Lương” có bộ gỗ, “Tử” có bộ gỗ, “Tích” cũng có bộ gỗ. Họ tên ba chữ mang đến ba bộ “gỗ”, “gỗ” sao được?

      hùng hồn giải thích làm biết nên khóc hay nên cười.

      Cũng biết vì sao, nghe giọng thỏ thẻ dường như thực đói ngấu ấy, thường rơi ngay vào bẫy, tự nhiên bật ra theo thói quen “Ok! Em muốn ăn gì?”

      Mỗi lần như thế, chỉ cần vừa nghe thấy đồng ý, đầu dây bên kia lập tức hăng hái hớn hở cho biết ở đâu đó vừa mới mở quán ăn đặc biệt nào đó.

      thường đồng ý, ngay cả bản thân cũng , vì sao cứ mỗi lần “trẻ con” gọi điện là lại phải chạy đến để thanh toán. Sau này, ngày nào cũng gặp mặt, thậm chí, còn phát triển đến mức có lúc mải chơi với bạn hoặc bận việc, mấy ngày gọi cho , liền gọi điện: “ làm gì? Đói chưa?” và chủ động hẹn .

      Còn , làm cao, cũng giả vờ như các thường làm, ngược lại còn tỏ ra rất dễ nhận lời.

      Dù nghe giọng có vẻ rất mệt, chỉ cần vừa nhắc đến món ăn nào đó mà thích, chủ đề từ “Mệt quá…” nghe như có vẻ muốn ngay lập tức chuyển thành “Có ! Có !”, cho dù nhìn thấy lúc đó, nhưng trong đầu cũng có thể hình dung ra cảnh gật đầu lia lịa, chỉ còn thiếu câu “Đồ ngốc mới !”

      Chủ đề chuyện giữa họ, có gì khác ngoài chuyện “ăn”.

      Họ như thế có gọi là hẹn hò ? Có lẽ , nhiều nhất, cũng chỉ coi như mình tự biến thành cái ví của .

      ra mà , số tiền mà chi vào việc ăn uống của mỗi tháng lên đến hơn chục nghìn tệ, tuy rằng, trong mắt số tiền này chẳng qua cũng chỉ là món ủy thác phí của vụ án nho nhưng hình như còn cao gấp đến bảy tám lần thu nhập của “trẻ con”. Cho nên, thỉnh thoảng cũng có lúc “trẻ con” thấy ngại, mời lại . Tuy rằng, nơi mà mời lại thường là những nơi thực “dành cho giới trẻ” – Nếu là KFC cũng là McDonald.

      dường như rất có duyên với thể loại nhà hàng “dành cho giới trẻ” này. Khi còn học rất nghèo. Tuy rằng nay ăn mặc rất sang trọng, Âu phục, cà vạt, giày, đồng hồ đều là đồ hiệu, nhưng trước đây, theo quy định của nhà nước, có bằng tốt nghiệp chính quy, được tham gia thi tư pháp, chỉ có thể dựa vào việc làm thuê để kiếm tiền đóng những khoản học phí khổng lồ.

      khi đó, những tất cả đều phải dựa vào chính bản thân mình mà nếu có chút tiền dư cũng phải gửi về quê cho bố mẹ. Làm gì có cơ hội để ăn KFC, McDonald? Những thứ được coi là thực phẩm rác này, khi còn học, trong mắt , là những đồ xa xỉ.

      Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài năm, dựa vào kiến thức nghề nghiệp của mình, từ bùn đất vươn lên đến đỉnh cao. Nhưng nay, những quán ăn nhanh này trở thành thích hợp với địa vị của .

      Thế nhưng mỗi lần “trẻ con” hẹn đến đó, hề từ chối. Ngược lại, có lần “trẻ con” lấy được mấy nghìn tệ thưởng Tết, rứt ruột mời đến chỗ mà lần trước mời – nhà hàng ăn có nhạc phục vụ với giá cực đắt, cũng tranh thủ cơ hội để bù lại cái ví của mình mà ngược lại lập tức từ chối.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :