1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chàng quản gia và nàng nô lệ - Tomo~chan (2C)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. leotitonannhieu

      leotitonannhieu Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      26
      [​IMG]

      Nguồn: http://tomolovekanchan.wordpress.com/
      Tác giả: Tomo~chan
      Editor: Kanchan
      Thể loại: ngôn tình phong cách phương Tây, sủng, truyện ngắn
      Số chương: 2C

      Văn án:
      Tôi là con người của tự do, nhưng vẫn kiếm tìm nơi giữ lấy đôi chân vô định này.
      Tôi là con người của trói buộc, nhưng vẫn kiếm tìm nơi mà tôi có thể hạnh phúc.
      Tôi vẫn tìm ấy…
      Tôi vẫn mong ai đó tìm thấy mình.
      ~ Xin Chúa, hãy lắng nghe lời nguyện cầu của con ~

    2. leotitonannhieu

      leotitonannhieu Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      26
      Chàng quản gia và Nàng nô lệ ~ Phần 1
      Author: Tomo~chan
      Editor: Kanchan


      ngày nắng cũng mưa, tán mây màu xám xịt giăng đầy cả bầu trời xanh biếc khiến quanh đây u và ảm đạm. Nhưng với tôi nó chẳng là vấn đề chi.

      Như thường lệ, mỗi tháng tôi lại theo tên quản gia kia ghé qua “chợ đen”, nơi bọn buôn nô lệ tổ chức những buổi đấu giá bất hợp pháp. phải chúng tôi muốn tham gia cuộc mua bán này để phung phí số tiền lớn chẳng lợi ích gì, mà chúng tôi chỉ là “thăm dò”.

      Theo lệnh của triều đình.

      - Này, chúng ta đến đây năm sáu lần rồi, và lúc nào cũng tay trắng trở về. nghĩ cái gì chứ!

      Simon, tên quản gia cùng tôi than ngắn thở dài. có vẻ chán với những cuộc “viếng thăm” mà chẳng thu được lợi lộc gì. Tôi chỉ liếc mắt nhìn , im lặng lời nào. phần vì thông cảm cho , phần cảm thấy phiền phức.

      - Lucas! cái quái gì coi!

      - “Dục tốc bất thành”- Cuối cùng, tôi đành chép miệng lạnh lùng đáp- Chỉ cần bọn “cẩu quan” đó tịch thu biệt thự Chu Tước của dòng họ Phoenix chúng ta, những thứ rác rưởi này chẳng là cái gì cả.

      - … Tại sao lại quá trung thành cách mù quáng như vậy? Dòng tộc Phoenix bị diệt vong, còn mống người nối dõi, níu kéo cái ngôi nhà đó được cái gì? Thay vì làm quản gia, hoàn toàn đủ tư cách thừa kế tài sản kếch xù kia, như lời di chúc của Công tước Brandon Phoenix. Đồng thời, chúng ta chẳng cần phải làm mấy công việc chết tiệt này. Bọn triều đình thể kiếm cớ tịch thu tài sản của Phoenix để ép buộc uy hiếp chúng ta.

      Simon chau mày nhìn tôi, ánh mắt phản chiếu những thắc mắc rối beng thể tháo gỡ. đúng. Dòng tộc Phoenix bị sát hại cách đây mười năm. Sau cuộc thảm sát, Công tước Brandon Phoenix là người duy nhất thoát khỏi cái chết, nhưng ông quá già để kéo dài mạng sống tiếp tục giữ lấy tòa biệt thự Chu Tước của mình. Những ngày cuối cùng hấp hối giường bệnh, Công tước để lại lời trăn trối, toàn bộ tài sản của dòng tộc được trao cho chàng quản gia trẻ tuổi luôn tận tụy trung thành với chủ nhân, Lucas Andrews- cũng chính là tôi.

      Vậy mà, tôi từ chối nhận lấy lòng tốt của ngài. Bởi với tôi, dòng tộc Phoenix mãi là chủ nhân, suốt đời đổi thay.

      - Còn tôi chỉ là quản gia vô chủ.

      ~~***~~

      ngày nắng cũng mưa, tán mây màu xám xịt giăng đầy cả bầu trời xanh biếc khiến quanh đây u và ảm đạm. Nhưng với tôi nó chẳng là vấn đề chi.

      Tôi ngồi thu người trong cái chuồng sắt, dõi mắt nhìn cánh chim bồ câu chao liệng nơi xa xa.

      Chúng tự do, chúng có thể làm những điều mình muốn.
      Còn tôi? Mãi chôn chân trong chiếc lồng này, và đến khi cánh cổng sắt mở ra, số phận của tôi thuộc về người khác.


      - Có tất cả bao nhiêu con ?

      - Tất thảy là năm đứa.

      - Bọn con chó của triều đình vẫn truy tìm tung tích chúng ta sao?

      - Đừng lo. Như lần trước, chúng chẳng thể bắt được chúng ta.

      Hai gã đàn ông kia xì xầm chuyện với nhau, rồi đảo mắt nhìn những con người nô lệ ngồi thút thít bên trong. Các ủ rũ, đôi mắt nhạt nhòa từng giọt lệ tràn, thương xót cho thân phận về tương lai bất hạnh sắp tới. Nhưng hai gã ấy vẫn mặc nhiên quan tâm, cứ bật cười khoái trá vì sắp đạt được mục đích.

      Họ giam giữ chúng tôi, họ xem chúng tôi là món hàng nhiều tiền.
      Chúng tôi vô tri, chúng tôi vô giác, chúng tôi có cảm xúc.


      Nên… tôi giống những người con tội nghiệp kia.
      Tôi khóc.


      Chẳng việc gì phải nuối tiếc.

      - Đến giờ đấu giá rồi, lôi mấy đứa này ra!

      ~~***~~

      - Thưa các quý ngài. Cám ơn các ngài tham gia buổi đấu giá ngày hôm nay…

      Gã đàn ông bụng phệ hào hứng hô to, cắt ngang bầu khí nhộn nhịp của những người mua hàng đấu giá. Tôi nheo mắt theo dõi mọi động tĩnh của gã. Tôi chẳng cần nhọc công tìm kiếm manh mối nào, bởi Simon làm hết cả phần hai người rồi. Công việc duy nhất của tôi là quan sát, thầm lên kế hoạch cho nước bước tiếp theo.

      Trong vô thức, tôi vô tình chuyển tầm nhìn về phía từng “món hàng”, để rồi mở to mắt khi trông thấy ấy.

      Người con xinh đẹp có cặp mắt ngọc lục bảo sáng ngời.

      - Lucas… Lucas! Này, nghe tôi ?

      Simon lay lay bờ vai của tôi, cố gắng thu hút chú ý của tôi về phía mình. Tôi sực tỉnh, dứt mắt khỏi nô lệ rách rưới kia mà lắng nghe thông tin ý kiến của . Tuy vậy, trong tâm trí tôi vẫn nhớ đến màu lục bảo của đôi viên ngọc lộng lẫy nào đó.

      rất lâu… tôi được nhìn thấy sắc xanh long lanh ấy.

      - Lucas! đâu vậy? Lucas!!

      ~~***~~

      - Kế đến là mắt xanh này! Xin mời các quý ông đấu giá!

      trong hai gã buôn người kéo tôi ra khỏi hàng ngũ nô lệ, đem tôi lên đứng trước mặt những con người kia. như mấy lúc nãy, tôi câm lặng mặc gã muốn đưa mình đâu , đầu vẫn ngẩng cao như thể chẳng có điều gì đáng sợ cả.. Bởi tôi biết, chỉ chốc lát nữa thôi, tâm hồn của tôi “chết”.

      - Năm ngàn Lira! (*Lira: Tiền tệ của các nước Đông Âu cuối thế kỉ 16*)

      giọng trầm đầy uy lực gào lên, lớn đến mức cắt ngang hết tất cả lời của những người khác vẫn hồ hởi ra giá. Tôi nhắm mắt lại, chuẩn bị “chấm dứt” cuộc đời mình từ đây.

      món tiền quá lớn ai có thể trả nổi, khiến hai gã đàn ông kia sáng mắt. Họ chạm vào người tôi, đẩy tôi về phía “khách hàng”, màng để ý đến tâm trạng của tôi dù có muốn hay .

      Mà tôi có thể gì đây? Tôi sắp “chết rồi…

      - Ngài cần xem hàng sao?

      - ! Bỏ bàn tay bẩn thỉu của các ngươi ra khỏi ấy!!

      Giọng trầm ấy giận dữ vang bên tai, khiến tôi ngẩn ngơ ngước mắt nhìn. Đó là chàng trai có mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh biếc. Gương mặt tuấn tú sắc lạnh đầy đe dọa, hòng để bất kì ngón tay nào chạm vào cơ thể tôi.

      Đó là người mua tôi?

      ~~***~~

      Thay vì khi nãy gương mặt xinh đẹp kia hoàn toàn vô hồn chút sức sống bây giờ, ấy ngạc nhiên nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt ngọc lục bảo sáng ngời rung động nỗi niềm thăm thẳm, cảm xúc mạnh mẽ. Tôi hất mạnh bàn tay dơ bẩn của gã buôn người chết tiệt bên cạnh, tháo chiếc áo choàng quàng lấy người ấy, vuốt mái tóc đen rối mù kia.

      ấy bé, mong manh.
      ấy run rẩy trong vòng tay tôi.

      Tôi biết ấy có cần tôi .
      Nhưng tôi… tôi cần ấy.
      Rất cần…

      - Đừng sợ, tôi đưa em ra khỏi đây.

      Tôi ân cần , đoạn nhàng bế ấy lên, ôm ấy vào lòng. Tôi nhanh chóng vượt qua đám đông, tiến về con tuấn mã của mình, chuẩn bị rời khỏi “chợ đen” tối tăm này. Tôi cam tâm khi để người con đơn côi tội nghiệp như ấy phải chịu đựng tất cả những thứ rác rưởi ở nơi đáng nguyền rủa là đây.

      Tôi phải mang ấy . Tôi phải bảo vệ ấy.

      ~~***~~

      ấy ôm tôi vào lòng, siết chặt như thể muốn che chở cho tôi. Như thể ấy sợ rằng tôi biến mất giống cơn gió thoảng qua. Tôi biết ấy, tôi hiểu ấy suy tính điều gì, nhưng trong lòng tôi giờ đây rất đỗi bình yên. Tựa đầu lên ngực , tôi cảm nhận nhịp tim đập nhanh đến lạ thường. Nó khiến tôi ấm áp, cứu thoát tâm hồn sắp “chết” của tôi. Bất giác, tôi chợt nghĩ.

      ‘Mặc cho số phận quyết định tôi ra sao, nhưng tôi phải “sống”, để có thể được ở bên cạnh ấy.’

      - Lucas! làm cái quái gì thế??

      chàng trai tóc nâu màu mật ong cau có đến gần ấy, gằn từng câu từng chữ chứng tỏ bản thân rất khó chịu trước hành động vừa rồi. Tôi biết ta ưa gì tôi, nô lệ thấp hèn.

      - bị mù sao mà thấy?- ấy lạnh lùng quác mắt

      - Tôi hy vọng mình bị mù đấy!! … mua ta vì cái gì?

      - …

      ấy trả lời tỏ ý phớt lờ người kia, im lặng nhìn sâu vào mắt tôi. Màu xanh biếc xoắn sâu vào trái tim của tôi. Tôi có thể thấy khoảng trời bao la, tôi có thể thấy đại dương mênh mông.

      Tôi có thể thấy tâm trí của nghĩ gì… cần tôi
      vì bất cứ điều nào…


      - Em có thể được ?

      dịu dàng chạm vào má của tôi, lau những vết bẩn bám đấy, rồi luồn những ngón tay khô ráp của mình vào mái tóc của tôi, gỡ những chỗ rối bởi bụi bạm. Tôi chỉ hơi cúi đầu, dùng im lặng để đáp lại . Hiểu ý, ấy chẳng ép gì, tiếp tục thu vòng tay mà ôm lấy tôi. chặt.

      - sao. Em cần tôi vẫn hiểu em muốn gì. Bây giờ, điều đầu tiên chúng ta cần làm là cái tên.

      - …?

      - Đôi mắt của em rất đẹp… Emerald. Tôi gọi em là Emerald nhé?

      Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, bắt gặp nụ cười trìu mến của ấy dành cho tôi. Thoáng chìm trong mông lung với những suy nghĩ vô định, tôi ngã đầu vào lòng . thở dài mỉm cười, động tác càng chậm rãi càng nâng niu.

      Từ đây, tên của tôi… là EmeraldVà cũng từ đây, Lucas… là “thế giới” của tôi.


    3. leotitonannhieu

      leotitonannhieu Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      26
      Chàng quản gia và Nàng nô lệ ~ Phần 2
      Author: Tomo~chan
      Editor: Kanchan


      Suốt cả quãng đường dài, cuối cùng ấy cũng đưa tôi đến ngôi biệt thự trắng nguy nga và lộng lẫy. Nhún người bước xuống ngựa, tôi thoát khỏi vòng tay ấm áp của , ngước mắt mà ngẩn ngơ.

      - Từ đây, đó là nhà của em. Emerald.

      ấy nhàng đặt tay lên bờ vai tôi, nở nụ cười dịu dàng. Tôi cúi đầu, rồi theo bước vào bên trong tòa nhà ấy. Dõi mắt nhìn dáng người cao cao trước mặt, trong lòng tôi chợt mông lung những suy nghĩ vô định. Ngay khi bước qua cánh cổng kia, tôi… là gì của ?

      Điều đó khiến tôi rùng mình ôm lấy người. Tôi sợ… lần đầu tiên tôi thấy sợ nhiều như vậy. Tôi sợ chán ghét, tôi sợ khinh bỉ, tôi sợ xem thường và… tôi sợ bỏ rơi tôi. Tôi nhắm mắt lại, kìm nén nỗi thấp thỏm kia, nhưng vẫn thể được. Tôi nhận ra vị trí của trong tim tôi quan trọng đến mức nào.

      Chợt, bàn tay khô ráp của nắm lấy tay tôi chặt. Có điều, đối với tôi nó vẫn chưa đủ, chưa đủ…

      ~~***~~

      ấy sánh vai cùng tôi, chỉ khép nép sau lưng. Tôi nhận ra đôi mắt ngọc lục bảo của ấy ánh lên nỗi ưu phiền. Tôi hiểu đó là gì.

      ấy… sợ bản thân chẳng là gì trong mắt tôi.

      - Emerald.

      ấy ngước lên.

      - Tôi luôn ở bên cạnh em, dù bất cứ điều gì xảy ra.

      ấy mím môi.

      - Em tin tôi chứ?

      ấy chầm chậm gật đầu.

      Nhưng tôi biết, trong lòng ấy vẫn nổi lên những đợt sóng hoang mang lo lắng. Tôi biết chỉ bằng lời đơn giản như thế chẳng thể chứng minh tấm chân tình này là .

      Tôi nhắm mắt, nắm lấy bàn tay nhắn của ấy chặt. Có điều, đối với tôi nó vẫn chưa đủ, chưa đủ…

      ~~***~~

      - ấy là thành viên của gia đình. Hy vọng mọi người giúp đỡ ấy. ấy tên Emerald.

      ấy giới thiệu tôi với tất cả người giúp việc của biệt thự. Tôi cúi đầu chào hỏi, run sợ khi bắt gặp những ánh mắt chán ghét của họ. Tôi biết, họ khinh bỉ tôi, bởi tôi là nàng nô lệ bẩn thỉu được ấy cưu mang khỏi nơi tăm tối.

      Nhưng tôi quan tâm họ nghĩ gì về mình. Tôi chỉ quan tâm địa vị của mình trong lòng ấy.

      - Thiếu gia Lucas, tại sao thiếu gia lại mua ta?

      - Nhà chúng ta quá đủ người hầu, chúng ta cần con nhóc nô lệ ghê tởm như thế.

      - Thiếu gia Lucas, thiếu gia cẩn thận bị ta dụ dỗ. Loại con này đề phòng là được. Thiếu gia chỉ cần ném tiền cho ta rồi đuổi ta .

      - Thiếu gia…

      Tôi mím môi chặt, mắt nhắm nghiền lại lắng nghe những lời cay độc của bọn họ. Họ mắng chửi gì cũng được, nhưng xin họ đừng trước mặt ấy. Tôi muốn ấy nghi ngờ, tôi muốn ấy ghét bỏ.

      Tôi muốn được ở bên ấy.

      - Bất kì ai lời nào xúc phạm Emerald, tôi ngần ngại tống cổ người đó !

      Giọng trầm của ấy vang bên tai, khiến tôi ngạc nhiên ngẩng đầu. ấy quác mắt nhìn lần lượt từng người, cặp mắt xanh biếc sắc lạnh nổi lên những đợt giông bão đáng sợ, làm tất cả bọn họ đều rùng mình im lặng, dám manh động dù là cử chỉ .

      Chưa kịp để tôi phản ứng gì, ấy quàng tay ôm lấy tôi, dùng tấm lưng che tầm nhìn của tôi, như thể muốn tôi nhìn bọn họ nữa.

      - Em tin tôi, đúng ?

      ~~***~~

      Tôi thầm bên tai ấy, lo sợ ấy nghĩ quẩn mà nghi ngờ tình cảm của tôi dành cho mình. Chưa lần nào tôi tha thiết hy vọng điều gì như giây phút này đây.

      Xin em, đừng nghe bất kì điều gì từ họ.
      Xin em, hãy tin tôi.

      - Lucas, triều đình cho người mời vào cung điện.

      Simon lạnh nhạt cắt ngang bầu khí trong phòng khách. Ngay lập tức, tôi thả ấy ra, hất cằm về phía những người giúp việc vẫn e sợ nhìn tôi:

      - Đưa ấy . Tắm rửa cho ấy cẩn thận, trang phục Simon mua và đặt phòng tắm đấy.

      - Vâng thưa thiếu gia.

      Họ vội gật đầu lia lịa, rồi chia nhau đưa ấy lên lầu. Tôi ngắm nhìn bóng ấy lần cuối, rồi chuyển tầm mắt về phía chàng quản gia kia. Cầm lấy ly rượu từ gã phục vụ mà uống ngụm giải khát, tôi đung đưa bàn tay, giọng điềm đạm và hờ hững:

      - Lý do?

      - Triều đình biết chuyện mua nô lệ từ “chợ đen”. Và hình như họ nghĩ đó là cách hay. Họ muốn từ đó tìm ra tung tích của bọn buôn người. Và…

      - Còn gì nữa?

      - Họ muốn dẫn ấy theo.

      “Crack!!”

      Chiếc ly thủy tinh bàn tay tôi vỡ thành từng mảnh.

      - Lucas…

      Simon tròn mắt ngạc nhiên trước hành động của tôi, nhưng rất nhanh sau đó thở dài lắc đầu cách bất lực. Tôi mặc , mặc bàn tay rướm máu của mình, nhanh chóng lấy chiếc áo choàng đen được treo cẩn thận móc mà khoác lên người. Chỉnh chu đội chiếc nón lên đầu, tôi mỉm cười nhìn :

      - nào Simon, đến lúc kết thúc công việc chết tiệt này rồi.

      ~~***~~

      - Thiếu gia Lucas ra ngoài sao? Cả cậu Simon nữa.

      - Nghe thiếu gia mấy ngày lận, hình như là chuyện của triều đình.

      - Là công việc truy bắt bọn “buôn nô lệ” sao?

      - Tôi nghe được tin là triều đình muốn bắt con nô lệ đó,

      - A! Hay là thiếu gia mua ta để tìm ra manh mối của bọn buôn người?

      - Tôi biết ngay mà! Thiếu gia Lucas là người biết nhìn xa trông rộng, thêm cậu Simon lúc nào cũng chu đáo cẩn thận, làm sao lại để con ả như ta lọt vào ngôi nhà này.

      - Thiếu gia Lucas lợi dụng ta như vậy… Liệu có quá đáng ? Dù sao ta cũng là người bị hại…

      - Ai biết được ai mới là người bị hại? Tôi còn lo thiếu gia bị ả đàn bà đó quyến rũ lừa gạt nữa là…

      Khi hay tin ấy ra ngoài thi hành nhiệm vụ nào đó, đám người giúp việc liền xì xầm to , bàn tán đủ thứ chuyện của chúng tôi. Nép sau cánh cửa, từ từ thả người trượt xuống cách mệt mỏi, tôi cảm thấy tâm hồn mình cứ như lênh đênh giữa sóng thủy triều đại dương. ấy lợi dụng tôi? Liệu như thế?

      “Em tin tôi, đúng ?”

      Em tin.
      Dù là bất cứ lời của ai, em cũng chỉ tin mỗi .
      Vì vậy, xin đừng khiến lòng tin của em trao cho rơi xuống vực thẳm.
      Bởi… nó đau lắm.

      - nô lệ kia! có việc gì làm hay sao mà trốn ở đây?

      Bà quản gia của biệt thự giận dữ nhìn tôi, ánh mắt hề hài lòng khi nô lệ chẳng có chuyện gì làm trong khi những người hầu khác bận túi bụi. Tôi vội đứng lên, theo bà ta, bắt đầu những công việc của môt người giúp việc.

      - làm cái trò trống gì thế!!?? được quyền làm như thế!!

      - hiểu thiếu gia Lucas thấy ở điểm nào tốt, vụng về hậu đậu.

      - Trời đất ơi!! Ta phạt ! Đứng yên đó mà chịu đòn !

      - được ăn cơm tối. Đó là hình phạt!

      - Xuống chuồng ngựa mà ngủ. Từ nay làm việc ở đó luôn . Nó hợp với lắm đấy.

      Ngày ngày trôi qua, bao nhiêu đau đớn từ cây roi và lời chửi rủa cay độc của bà quản gia đều giáng lên người tôi. Chỉ cần là tôi, bà ta đánh, dù chẳng cần biết đó là đúng hay sai. Nhưng… tôi khóc, vẫn thầm chăm chỉ làm hết tất cả công việc được giao, thầm chịu đựng những thứ kinh tởm mà họ ép buộc.

      Bởi… chẳng việc gì phải rơi lệ cả.

      Em tin . Cho dù bị đánh đập hành hạ dã man, em cũng khóc.
      Bởi em biết, cứu em thoát khỏi những hình phạt vô lý này.
      Vì vậy, em chờ .

      ~~***~~

      - may mắn khi tóm được cả lũ buôn người bán thịt đó. Mưu kế của quả là hay, Lucas.

      - Chỉ là chuyện thường.

      - Vậy chắc bọn triều đình kia tịch thu biệt thự và tài sản của dòng tộc Phoenix nữa.

      - Chúng có thu, tôi liều chết với chúng.

      Tôi mỉm cười đắc thắng, lòng mong muốn được về nhà hơn bao giờ hết. Phóng con tuấn mã của mình băng băng khắp ngã đường con hẻm, vượt qua những cánh rừng rậm rạp, chúng tôi hề ngừng nghỉ. Simon chỉ lắc đầu cười nhạt, biết lý do nào hối thúc tôi vội vã như vậy. Nhưng tôi chẳng để tâm, cứ mặc cho nỗi nhớ nhung này lớn dần, lớn dần trong tim.

      Chỉ vài phút nữa thôi, tôi gặp người con đó, và tôi ở bên người con đó.
      Mãi mãi…

      - Thiếu gia Lucas về. Cậu Simon về.

      Những người giúp việc chạy ra ngoài sảnh của biệt thự chào đón chúng tôi. Họ vui vẻ, họ mừng rỡ, nhưng tôi phớt lờ tất cả. Vứt áo choàng và chiếc nón của mình vào phòng khách, tôi dáo dác ngó quanh. Tôi cần tìm ấy, tôi cần gặp ấy.

      - Emerald đâu?

      Mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng ấy đâu, tôi đưa mắt về phía bà quản gia. Bà ta mỉm cười, cúi đầu cung kính đáp:

      - ta làm việc ở chuồng ngựa, xong ngay thôi.

      - Cái gì?

      - Đấy, ta ra rồi.- Bà ta nhếch mép hất cằm ra sau, nơi bóng dáng quen thuộc kia từ từ lại gần- Emerald, đến chào thiếu gia Lucas mau lên.

      Nghe lệnh, ấy vội chạy đến bên bà ta, khom người dám ngẩng đầu. ấy… tàn tạ, hơn cả lần cuối chúng tôi gặp nhau. Điều đó làm nát tan tâm hồn tôi. Cắn chặt bờ môi, tôi tới gần ấy, toan vươn tay chạm vào cơ thể mảnh mai của ấy.

      Nhưng ấy thu người lại, run sợ tránh bàn tay của tôi.
      ấy… vẫn ngước lên nhìn tôi dù chỉ lần
      Trái tim tôi… thắt lại, rất đau.

      - Chuyện gì… xảy ra? Emerald, em sao vậy?

      ấy càng cúi đầu, càng sợ sệt. phải, phải thế này. Tôi mong được về nhà, phải để nhìn thấy sợ hãi, xa lánh của ấy. Vẫn nhẫn nại giơ tay ra, chạm vào bờ má nóng hổi của ấy, tôi chợt nhận ra nó ướt đẫm.

      - Emerald, nhìn tôi . Tôi cầu xin em.

      Tôi thầm đau đớn , để rồi chẳng thể thở được khi bắt gặp cặp mắt ngọc lục bảo sáng ngời kia long lanh những giọt lệ tràn. kiềm chế được nỗi nhớ này, tôi ôm chầm lấy ấy, siết chặt. Cái gì cũng được, ngay cả chết tôi cũng cam chịu, nhưng đừng là lạnh nhạt của ấy. Chúng khiến tôi giày vò tuyệt vọng hơn bất cứ điều đáng sợ thế gian này.

      - Tôi cần lời giải thích.

      Tôi gằn từng chữ, quác mắt tức giận nhìn bà quản gia của biệt thự. Trông vậy, bà ta sợ sệt, mặt mày mếu máo thành :

      - Tôi… chỉ là… tôi nghĩ phải giao việc cho ta. Vì ta là nô lệ.

      - có lệnh của tôi mà bà tự tiện vậy sao? Tôi nhớ lầm bảo phải chăm sóc ấy mà.

      - Xin thiếu gia tha tội.

      - Bà nghĩ tôi có thể tha cho bà sao? Cả đám người hầu kia nữa, những ai ức hiếp ấy suốt thời gian tôi vắng mặt tự bước ra, đừng để tôi phải đích thân điều tra.

      “Xoạt xoạt!”

      Ngay lập tức, ấy kéo tay tôi ngăn lại. Đôi mắt ngọc lục bảo van nài. Tôi hiểu chúng cầu xin điều gì…

      - Em muốn tôi trừng phạt họ. Em chắc chứ?

      ấy gật đầu.

      - Tại sao? Em… trở nên như thế này…

      ấy mỉm cười, dịu dàng hiền hòa như ánh trăng.

      Tôi thở dài, thu vòng tay thêm lần nữa, hôn lên mái tóc đen tuyền mượt mà của ấy. Nếu ấy muốn vậy, tôi có quyền đòi hỏi thêm. Mỉm cười đáp lại, tôi lém lỉnh , xen lẫn hạnh phúc và chút giận dỗi:

      - Nhưng tôi vẫn cần lời giải thích vì sao em lại run sợ trước mặt tôi khi nãy đấy.

      ấy lè lưỡi, tỏ vẻ mình biết lỗi rồi.

      Thôi trêu chọc người con trong lòng của mình nữa, tôi bế ấy lên, đặt ấy ngồi chiếc ghế gỗ. Đoạn, tôi lướt mắt về phía tất cả người giúp việc nhà mình, giọng có phần trịnh trọng:

      - Nể lời của Emerald, tôi phạt các người. Bây giờ, hãy im lặng mà nghe kĩ đây. Biệt thự Chu Tước của chúng ta còn bị đe dọa bởi triều đình nữa. Nó an toàn. Và… điều quan trọng hơn…

      Tôi mỉm cười, trìu mến nhìn vẫn yên vị chiếc ghế đó. Quỳ xuống trước mặt ấy, tôi cầm lấy bàn tay nhắn kia. Trước bao nhiêu ánh mắt ngạc nhiên sững sờ của mọi người, tôi đặt nụ hôn lên nó, ngẩng đầu hạnh phúc nhìn ấy:

      - Biệt thự này được trao trả cho con cháu của dòng tộc Phoenix, tức là em thừa kế tước vị Công tước mà cha em để lại, thưa tiểu thư Emerald Phoenix đáng kính của tôi. Và tôi – Lucas Andrews, người tìm kiếm em suốt mười năm nay, mãi là quản gia trung thành duy nhất mình em.

      Đúng vậy, tôi kiếm tìm nơi để giữ lấy đôi chân vô định này, và cuối cùng tôi cũng gặp được em.
      Mười năm trước, em là tiểu thư của tôi, và bây giờ, em vẫn là tiểu thư của tôi.
      Tôi mãi là quản gia của em, là người bên cạnh bảo vệ em, trao cho em tình tận đáy con tim này.
      Vĩnh viễn…



    4. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,259
      ây ... ngôn tình j đây bạn??
      HĐ? hay phương Tây?

    5. leotitonannhieu

      leotitonannhieu Member

      Bài viết:
      77
      Được thích:
      26
      Ngôn tình phương Tây nàng ạ ^^

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :