1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Câu chuyện về em - Scotland Chiết Nhĩ Miêu (Full + 5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      [​IMG]
      CÂU CHUYỆN VỀ EM
      (Tên gốc: Chuyện liên quan đến em)
      Tác giả: Scotland Chiết Nhĩ Miêu
      Số chương: 55 + 5 n.truyện
      Edit: Team TieuKhang
      Beta: Băng Châu
      Poster: Nhóm Designer CQH
      Giới thiệu đoạn ngắn:

      Kể từ lúc Ôn Hành Chi quen biết Ôn Viễn, luôn túc trực theo giúp thu dọn mọi rối rắm.

      Lâu ngày về sau, Ôn Hành Chi lại cảm thấy, để tránh cho khỏi gieo họa cho người khác, thôi tự bản thân cứ xử lý thỏa đáng hết thảy cho .

      Khi chú Ôn đả đảo việc sớm:

      Ôn Hành Chi với bộ dáng lạnh lùng: Ở độ tuổi của “cháu”, nếu có nảy sinh cảm tình với người khác phái chỉ có thể gọi là xúc động nhất thời, phán đoán được chính xác.

      Ôn Viễn với bộ dáng khó hiểu: Vậy nếu là người suy nghĩ kỹ càng, cũng thể kết giao?

      Ôn Hành Chi tiếp tục lạnh nhạt: thể.

      Ôn Viễn nhục chí: Vậy bao giờ mới có thể?

      Ôn Hành Chi nhìn , nở nụ cười thần bí khó lường: Học hành cho tốt, đợi tới hai mươi lăm tuổi rồi hãy suy tính đến vấn đề cá nhân.​
      Last edited by a moderator: 29/12/14
      nhimxu, Hale205, tart_trung12 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 1
      Edit: Team TieuKhang
      Beta: Băng Châu

      Vào buổi chiều, đỉnh đầu là ánh nắng chói chang. Ôn Viễn đứng ở lầu hai, trong lòng có chút buồn phiền.

      Ở thành phố B vào tháng bảy tháng tám, trời nóng như lò lửa, chỉ cần vận động là cả người có thể ướt đẫm mồ hôi. Nhưng lúc này đứng dưới ánh mặt trời hơn nữa tiếng đồng hồ. Ôn Viễn chán nản lau mồ hôi trán, bỗng nhiên nghe thấy giọng nam từ xa truyền đến: "Viễn Viễn."

      Ôn Viễn lật tức rụt cổ lại, giận mà dám gì. có chút sợ mà xoay người sang chỗ khác. Ánh mắt dám nhìn người kia, chỉ dám nhìn chằm chằm vào cổ tay áo có cài khuy của người đàn ông đó.

      Người đàn ông liếc nhìn cái, biết giả vờ. muốn vạch trần mọi chuyện, quay đầu với người phụ nữ tóc xoăn: " Phương, nếu còn việc gì tôi xin dẫn Viễn Viễn về trước. Làm chậm trễ thời gian của , tôi thấy ngại quá."

      Người phụ nữ gọi là Phương chỉ cười thẹn thùng, thân hình béo phì có chút kích động, "Ngài Ôn đừng như vậy, dạy dỗ học trò là trách nhiệm của những thầy chúng tôi. Huống chi, Viễn Viễn chỉ có chút nghịch ngợm."

      Càng huống chi, người đàn ông này còn trẻ mà phải làm cha mẹ, có gặp phải trắc trỡ cũng phải là lạ.

      Người đàn ông vuốt cầm, đôi môi vẻ ra đường cong, " làm phiền rồi."

      Ôn Viễn đứng ở bên nghe mà mím môi lại. Hai người này có qua có lại, kẻ xướng người họa, chút lưu tình nào bán . ngẩng đầu, trừng mắt nhìn người đàn ông, bày tỏ việc mình rất vui, nhưng mà bị tóm ngay tại trận. Cho nên giây sau, Ôn Viễn liền cúi đầu an phận mà nghe.

      Chiếc xe màu đen Bentley khiêm tốn mà đậu cách cổng trường 200m, khi Ôn Viễn vừa lên xe, liền cảm thấy cả người như được giải phóng, đôi mắt nhắm lại. Vừa định cảm thán câu, nghe thấy người ông bên cạnh mình lên tiếng: "Chú Lý, lái xe trở về nhà lớn."

      Trong nhất thời Ôn Viễn liền hiểu , ngoan ngoãn im lặng dựa lưng vào ghế. Đôi mắt nhìn vào người đàn ông ngồi bên cạnh. Tuy người đàn ông này vừa rồi chừa mặt mũi cho , nhưng mà dù sao ta cũng mới đưa thoát khỏi chỗ của giáo. Ôn Viễn rất biết đều, ngoan ngoãn với người đàn ông bên cạnh: "Chú, cảm ơn chú!"

      Người đàn ông nhắm mắt suy nghĩ, lưng dựa vào ghế lúc lâu, sau khi nghe mới có phản ứng. Nhưng mà chú Lý lái xe, cười : "Viễn Viễn, Ôn tiên sinh vừa mới dự xong buổi hội nghị, nhận được điện thoại của giáo viên cho nên ngài ấy lập tức chạy tới. Con là đứa bé hư nha, dám gây chuyện ở trường học."

      Ôn Viễn dùng giọng vừa thấp vừa ngập ngừng : "Chú Lý, con bây giờ cũng tốt mà"

      Chú Lý gì, chỉ lắc đầu rồi cười. Ôn Viễn cảm thấy có chút nhục chí, ôm túi sách của mình, người đàn ông bên cạnh mở miệng hỏi: "Làm sao mà bài kiểm tra tiếng hàng tháng lại đạt tiêu chuẩn?"

      Ôn Viễn nghẹn lời, im lặng lúc lâu, nhịn được nữa mới : "Bà mập đó cái gì cũng cho chú biết hết rồi sao?"

      "Đó là giáo viên của con."

      Cái gì mà là giáo viên, suốt ngày chỉ ra vẻ háo sắc với người lớn!

      Tuy Ôn Viễn uất ức nhưng vẫn : "Con vốn dĩ có thể đạt được tiêu chuẩn, nhưng mà bà ấy còn dám làm càng, nên cho con năm mươi chín điểm." chỉ là lầm bầm hai chữ bà mập, đúng lúc đó bị bà ta nghe thấy. Kết quả là, chỉ còn biết kêu cha gọi mẹ thôi.

      Người đàn ông lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay của . Ôn Viễn tự biết mình bị nhìn thấy rồi, thế là giấu tay ở chỗ khác, "Con chỉ ghi vào lòng bàn tay, trong lúc làm bài cũng có nhìn, tuyệt đối có!"

      thề thốt đảm bảo. Người đàn ông dĩ nhiên là vẫn chưa chịu tha cho , híp mắt lại, rồi dựa lưng vào ghế, nhắm lại, hạ giọng câu: "Lần sau dễ dàng như thế đâu."

      Lời này xem như là truy cứu nữa, mặt mày Ôn Viễn lập tức hớn hỡ.

      Chiếc xe chậm rãi dừng lại trước ngôi nhà lớn, Ôn Viễn nhanh chóng xuống xe, còn cười với người gác cổng. Mà vị đứng gác cổng vẫn hề nhúc nhích. Tòa nhà này luôn là bí mật, nhưng mà mọi người biết , qua khỏi cửa này chính là nơi ở của đại gia đình họ Ôn.

      Lịch sử của nhà họ Ôn cực kỳ huy hoàng, có khi cả ngày phải ngồi nghe bà nội Thành về dòng họ trong nhà, có bao nhiêu người tham gia chiến đấu lập công về sau được phong tướng, còn có bao nhiêu người thi văn đỗ trạng nguyện. nghe đến lúc lỗ tai đều lùng bùng, bà nội mới thôi.

      Ở trong vườn hoa, Kiều Vũ Phân tưới hoa. Nhìn thấy hai người vào, liền nở nụ cười với hai người: "Hành Chi dẫn Viễn Viễn về đó à?!”. Bà liếc mắt dò xét Ôn Viễn cái, "Viễn Viễn cũng là, luôn mang phiền phức đến cho chú mình."

      Ôn Viễn gì chỉ thè lười, sau đó kéo cặp sách ngang qua vườn hoa rồi vào nhà. Dáng vẻ nhìn rất lanh lợi.

      Ôn Hành Chi ngẩn đầu nhìn vào nhà, sau đó mới thu hồi tầm mắt, " có gì?"

      Ôn Viễn vừa vào nhà nhìn thấy Ôn Kỳ ngồi ghế sô-pha đọc sách, liền cảm thấy đau đầu. vuốt vuốt đầu, chưa kịp xoay người bỏ , nghe thấy tiếng đầy quái lạ: "Lại bị chú bắt trở về, có phải lại gây họa rồi ?"

      Ôn Viễn bực mình, suy nghĩ tốt đối chọi với người đàn ông xấu, cười ngọt ngào : " có biện pháp nào khác, chú thương em mà."

      Vẻ mặt của Ôn Kỳ cực kỳ khinh thường.

      Tâm tình của Ôn Viễn trở nên rất tốt, chạy nhanh về phía phòng bếp để tìm bà nội.

      ra Ôn Viễn luôn thắc mắc, có và Ôn Kỳ là em ? ràng là người nào cũng thương em mình, nhưng mà ta hề, ngày nào mà ấy soi mói khuyết điểm của ngày đó liền tụng kinh niệm Phật. Còn bà nội luôn thương , đôi khi chỉ lắc đầu. Từ khi Ôn Viễn học, bà nội lập tức ở trong nhà giúp việc, bây giờ người sáu mươi tuổi rồi, nhưng mà cơ thể vẫn còn rất khỏe mạnh. Ở trong nhà này trừ mẹ Kiều Vũ Phân ở ngoài, người còn lại ở trong này thương nhất chính là bà nội.

      "Bà nội, hôm nay ăn món gì vậy?" Ôn Viễn nhìn thấy bàn bày loạt món ăn, nhịn được mà chảy nước miếng.

      "Con mèo ham ăn!" Cái mũi bị người nào đó ngắt, "Chú của con hiếm khi trở về, hôm nay đều là món nó thích ăn đó."

      "A..." Ôn Viễn lùi về sau mấy bước, tiếng xuyên qua cả phòng bếp, rất có thể dễ dàng hình dung ra gương mặt của bây giờ.

      Bởi vì Ôn Hành Chi về nhà ăn cơm, cho nên bàn toàn là món ăn thanh đạm. Điều này làm cho Ôn Viễn như đứa bé vui, trong lòng có chút buồn phiền. cầm chặt chiếc đũa biết hạ đũa như thế nào.

      Hôm nay mọi người trong nhà đều có mặt đông đủ, tâm trạng ông nội Ôn tệ, cho nên đến cả lúc ăn cơm cũng ăn nhiều hơn bình thường. Kiều Vũ Phân cười : "Cha gần đây khỏe, nếu phải vì Hành Chi trở về ăn cơm, e là người cũng ăn nhiều đến vậy."

      Đối với ông nội, Ôn Viễn có chút sợ hãi. Ông đối với người khác cực kỳ gần gũi, còn đối với những đứa cháu cực kỳ nghiêm khắc. Bà nội cũng từng , lúc còn trẻ người từng tham gia quân ngũ, nên tính tình quen nghiêm túc. Cho nên quản giáo người khác cũng theo thói quen đó, khó mà ôn hòa. Ôn Viễn nghe xong khì gì, ra luôn có người ngoại lệ, người đó chính là Ôn Hành Chi.

      Sau khi ăn cơm xong, Ôn Viễn về phòng ở lầu hai làm bài tập. Năm nay học lớp mười , còn hai năm nữa thi đại học, nhưng muốn thi. Từ Kiều Vũ Phân nhúng tay vào để dạy dỗ nghiêm, đến lúc lên trung học lại càng nghiêm hơn nữa. Có mấy lần Ôn Viễn chịu nỗi, làm nũng oán giận với bà, nhưng cũng thay đổi được gì.

      Kiều Vũ Phân từng với , "Con nhìn chị Ôn Nhiễm và của mình coi, rồi nhìn lại mình coi. Hai người đó phải người nào cũng đỗ hạng nhất đại học hay sao, con cũng nên cố gắng giống họ, con cũng đâu có ngu dốt đâu."

      cuối đầu, phản đối được gì. Con cháu họ Ôn, người ngoài nhìn vào thấy ai cũng ưu tú hết. Cả ông nội cũng kiêu ngạo cho rằng đời thứ ba của nhà họ Ôn ai cũng phải là kẻ mềm yếu. Nếu để cho người biết, trong nhà họ Ôn có Ôn Viễn năm ngày ba bữa kêu cha mẹ đừng cho học, chừng ông tức giận đến thổ huyết mất.

      Nghĩ đến điều này, mới ôm cả đóng sách giáo khoa, nở nụ cười đầy gian xảo.

      May mà còn có tuyệt chiêu, ở nhà có Kiều Vũ Phân và bà nội che chở cho , ở trường có chú giống như cha mẹ chống lưng cho . Cho nên có gặp trở ngại gì cho tới bây giờ. Nếu thông minh, cũng phải là giả, bởi vì từ biết tìm người che chở cho mình.

      Nhưng mà, cũng nhớ có người từng qua với : " ngu ngốc có nghĩa là đần, chỉ là đầu óc chưa tìm được phương hướng đúng đắn thôi."

      lời trúng đích, như kim đâm trúng. Người lời này, ngoài Ôn Hành Chi còn ai. Nhưng mà cho dù chú ấy có đến như thế nào, khi Ôn Viễn gây họa, cũng là thu dọn.

      Còn về việc lúc nào tìm thấy vị thần hộ mệnh như vậy, mọi chuyện phải lại từ đầu.
      nhimxu, Hale205, tart_trung3 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2
      Edit: Team TieuKhang
      Beta: Băng Châu

      Ở trường học Ôn Viễn luôn là học sinh ngoan ngoãn, cho dù gần gũi với hot boy đứng đầu bảng - Triệu Duy Nhất, cũng có ai này nọ, ngoài ra còn có Tô Tiện nữa. Triệu Duy Nhất tuy là con nhà giàu vậy mà luôn ăn chơi trác tán, tới chỗ nào gieo họa chỗ đó. Mỗi lần gây xong, đều trưng ra khuôn mặt đầy đào hoa. Còn Ôn Viễn theo sau bọn họ, có thể có chút cáo mượn oai hùm.

      Mùa hè ở thành phố B đối với Ôn Viễn luôn là cơn ác mộng, nhất là lúc trời nóng nực mà còn phải ngồi trong phòng học chịu đựng.

      giáo bảng lãi nhải này nọ. Triệu Duy Nhất từ phía sau chọt chọt vào lưng của , "Có tin mới. Muốn nghe ?"

      "Sao?"

      Triệu Duy Nhất cười đầy xấu xa, "Xế chiều hôm nay có buổi họp. Chúng ta tìm cơ hội chuồng ra khỏi cổng trường chơi. Sao? ?" Ở trường học của họ, buổi chiều thứ sáu mỗi tuần các giáo viên đều phải họp, vì thế đây là thời gian vàng cho bọn họ trốn học.

      Ôn Viễn bĩu môi, "Từ cổng Nam đến phố Đại Bắc cậu đều hết rồi. Bây giờ chuẩn bị nơi nào đây?"

      Triệu Duy Nhất hừ hừ hai tiếng, "Cậu quá khinh thường mình rồi. Tối qua mình trở về, mình trộm được thứ đồ tốt trong phòng của ấy."

      "Cái gì?" Ôn Viễn dựng sách giáo khoa lên, hạ giọng . Bây giờ trước mắt tấm thẻ màu vàng đầy chói mắt.

      "Trợn tròn mắt rồi à! Đây là hội viên VIP ở phố Trường Môn mới mở nha. mình là người nào, nhân tài đó! Nơi này có nhiều thứ để chơi lắm, chúng ta thăm dò tin tức trước !" xong Triệu Duy Nhất còn cười đầy gian xảo, "Thế nào? Chúng ta cùng giải trí ."

      "Như mà Tô Tiện có ở đây!" Ôn Viễn do dự .
      Triệu Duy Nhất liếc cái rồi mới , "Tên nhải ranh đó tuần trước bị hoa hậu giảng đường bám lấy rồi, chắc giờ này chán ngấy đây."

      Vì thế hai người rất ăn ý với nhau, cả hai đồng ý trốn . Tuy là Ôn Viễn thường xuyên mù quáng với Triệu Duy Nhất, nhưng mà đây là lần đầu tiên theo vào quán bar.

      "Cậu vẫn đáng tin!" Ôn Viễn đâm chọt Triệu Duy Nhất.

      Triệu Duy Nhất ngồi uống đến hăng say với đám bạn thận, nghe thấy vậy vỗ vỗ đầu : "Cậu yên tâm . Nơi này phải ai muốn vào vào, cho nên cậu cứ việc uống . Tất cả mình trả."

      xong cậu bảo nhân viên phục vụ rót rượu cho Ôn Viễn. Vì thế chẳng bao lâu sau Ôn Viễn bắt đầu ôm cái ly mà ngồi ca hát, Triệu Duy Nhất nhìn thấy như vậy, cảm thấy có chút lo lắng. nên uống tiếp nữa, vừa định lấy cái ly từ trong tay của , nhân viên phục vụ vừa rồi bước tới, đưa cho Ôn Viễn tờ giấy màu hồng trong đó có ghi gì đó.

      khó hiểu nhìn nhân viên phục vụ. Nhân viên phục vụ cười rồi giải thích với , "Cái này là do vị tiên sinh ở bên kia đưa. Ngài ấy muốn mời tiểu thư qua bên kia ngồi chút."

      Lời vừa dứt, cánh tay lướt ngang qua, lấy tờ giấy ở trong tay . Nhân viên phục vụ ngẩn đầu lên, nhìn Triệu Duy Nhất mở tờ giấy ra xem, khuôn mặt nghiêm túc nhưng đầy tuấn tú, "Người này là người nào? có mắt hay sao, dám tán tỉnh Viễn Viễn nhà ta. Bộ biết tao đây là ai sao?"

      Người có thể vào được nơi này chắc chắc bình thường, nhân viên phục vụ chỉ có thể cẩn thận trả lời, "Vị tiên sinh kia chỉ muốn mời vị tiểu thư này qua ngồi chút. Nếu như ngài muốn, tôi từ chối."

      " cần." Triệu Duy Nhất kêu la, qua lại sờ sờ vào đầu của Ôn Viễn. "Mình thấy cậu nên trở về ." xong cậu ôm bình rượu rồi đứng dậy.

      Triệu Duy Nhất là người có năng lực, tuy là ngoại hình bằng Tô Tiện. Nhưng mà có thể ngang hàng với Tô Tiện, chắc chắn có nguyên nhân. Chỉ là người này ở trường học luôn thích giấu, cho nên luôn bày ra vẻ tầm thường. Bây giờ Ôn Viễn ngồi cắn ống hút chờ xem kịch vui.

      Nhìn thấy người nọ hơi lớn tuổi, sắc mặt của Triệu Duy Nhất hơi thay đổi. Cậu đặt bình rượu lên bàn, cùng người nọ mấy câu, sau đó hai người bắt đầu uống rượu.

      Ôn Viễn có chút hiểu, em của Triệu Duy Nhất thấy thế chỉ cười tiếng, đôi mắt đào hoa chuyển động. " phải cẩn thận đó, Duy Nhất liều mạng uống rượu với người đó. Nếu như thua phải qua đó."

      Ôn Viễn nháy nháy mắt, " gạt tôi. Có khi nào mà Triệu Duy Nhất uống rượu thua." Theo như những lời nghe được, tên đó từ xem rượu thành nước lọc mà uống.

      Bỗng nhiên trong quán bar nổi lên trận ồn ào, Ôn Viễn vừa quay đầu lại nhìn thấy Triệu Duy Nhất đập bể chai rượu. Cậu ta kéo áo người nọ kêu la cái gì đó. Trong lòng cảm thấy lo lắng, vừa định đứng dậy qua bên kia bạn của Triệu Duy Nhất kéo lấy cánh tay của . "Khoan. Đừng có gấp, có người tới."

      nhìn theo tầm mắt của , nhìn thấy có hai người đàn ông mặc đồ vest tới. tay bắt lấy cánh tay của Triệu Duy Nhất, mặc dù cậu ta rất tức giận nhưng thể động đậy được gì. Nhìn thấy chiếc ghim cài áo ống tay áo, cảm thấy có chút quen mắt.

      tóm lấy cánh tay người bên cạnh, giọng đầy khó hiểu mà hỏi: " có thấy cái khuy áo kia ? Sao mà giống của chú tôi vậy?"

      Xế chiều, mặt trời chiếu sáng, làm cho Ôn Viễn nhìn người trước mặt là ai. Hơn nữa vừa mới uống rượu, bây giờ nửa tỉnh nửa mơ....

      Nhưng mà nhìn kỹ thấy có đôi mắt lạnh nhìn .

      Ôn Hành Chi híp mắt, ăn mặc chỉnh tề đứng trước mặt hai người. Mùi rượu nồng nặc, làm cho hơi nhíu mày. Còn có kẻ biết sống chết.

      "Chú. Sao chú cũng tới nơi này?" Ôn Viễn vò đầu bứt tóc, giọng lưu loát.

      Ôn Hành Chi nhìn chăm chăm, cuối cùng cũng quyết định buôn tha cho . Nhưng mà nhìn về phía của Triệu Duy Nhất, hỏi: "Tại sao lại ở đây?"

      Triệu Duy Nhất lui về sau mấy bước, "Tụi con tới đây tham quan."

      "Hả? Tìm trò chơi sao, đáng bị đánh cho trận." Giọng của nóng lạnh, nhưng mà trong ánh mắt lại phát ra khí lạnh che giấu được.

      "Này, cái đó là..." Triệu Duy Nhất ấp a ấp úng , "Bọn họ quá đáng! Chú biết đâu, tên đàn ông đó Viễn Viễn giả bộ ngoan ngoãn gì, được ông ta nhìn tới là có phúc lắm rồi. Chú xem, tên đó có đáng đánh ?" xong cậu còn nghiến răng nghiến lợi, giống như muốn mài đao chém người. Cho dù khí thế mạnh tới đâu, nhưng mà người đàn ông trước mặt sắc mặt vẫn thay đổi nhìn cậu, cho nên khí thế của cậu cũng dần lại. lâu sau, từ đỉnh đầu truyền tới giọng đầy lạnh lùng, "Được rồi, chuyện này hôm nay chấm dứt tại đây."

      Ôn Hành Chi liếc nhìn người nào đó đứng bên cạnh sắp ôm cây mà ngủ. Cuối cùng cũng khai ân mà thả người.

      Triệu Duy Nhất chỉ còn thiếu dập đầu tạ ơn, làm gì mà có tâm trạng quan tâm đến Ôn Viễn. Nghe được câu tha tội chạy mất dép. Dù sao Viễn Viễn cũng là người thân của chú ấy...

      Trong lúc mơ màng ngủ, Ôn Viễn cảm thấy mình chạm vào cái gì vừa tròn mà lại lành lạnh. Cái này làm cho cơ thể khô nóng của cực kỳ dễ chịu, tùy tiện cọ tới cọ lui vài cái. Nhưng mà chỉ mới có vài cái, bàn tay ngăn lại.

      bất mãn, ai mà hẹp hòi vậy. tiếp tục cọ cọ vào, lúc này có ai ngăn cản nữa. Ôn Viễn cười mãn nguyện.

      Đến khi tỉnh lại, có chút sợ nhìn căn phòng rộng lớn trước mặt, đôi mắt khẽ chớp.

      "Dậy rồi à?"
      giọng của đàn ông trầm thấp vang lên, chậm rãi nhìn về phía phát ra tiếng , trong nhất thời liền tỉnh táo.

      “Chú…” có chút hoảng sợ nhìn người ngồi ở đó.

      “Ừ…” Người đàn ông chỉ nhàn nhạt trả lời, sau đó đưa cho bộ quần áo. “Trước tiên tắm trước . Sau đó thay đồ.”

      “Vâng ạ.” nhận lấy bộ quần áo, rồi chạy như bay vào phòng tắm. Cửa vừa đóng lại, thở dài, trong lòng lập tức kêu to ba chữ - đáng sợ.

      Ôn Viễn biết Ôn Hành Chi là người bận rộn, quanh năm luôn công tác tại thành phố T. Thỉnh thoảng trở về thành phố B cũng như rồng thấy đầu thấy đuôi. Nếu so với , nhìn thấy trợ lý của nhiều hơn. Nhưng mà chuyện lần này, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Đây là nhà riêng của chú sao?

      Ôn Viễn tiếp tục kêu rên, tại sao lại bị chú mang tới đây…

      Ngồi trước bàn ăn, Ôn Viễn ăn bát cháo. Nhìn Ôn Hành Chi ngồi đối diện, cảm thấy có chút đứng ngồi yên. “Chú, bây giờ là mấy giờ rồi?”

      “Tám giờ.”

      “Cái gì?” Ôn Viễn sợ hãi kêu lên, “Sao chú đưa con về nhà?”

      “Cả người nồng nặc mùi rượu. Đưa con về nhà chắc chắn người tức giận chỉ có chị dâu, mà còn có ông nội của con đó.” nhìn cái, Ôn Viễn ủ rũ, gì được, chỉ dám ngồi xuống tiếp tục ăn.

      Ăn được vài muỗng cháo, đặt muỗng xuống. “Chú hôm nay, hôm nay… là lần đầu tiên con tới mấy nơi đó. Con cũng biết bên trong đó lại đón tiếp mấy người như vậy.” Ôn Viễn ấp úng , “ ra con thích nơi đó chút nào.”

      Ôn Viễn lắp bắp còn nhìn Ôn Hành Chi. Rất lâu sau mới nghe thấy tiếng trả lời lại, “Biết rồi.”

      buồn bực… tới muốn bứt cả tóc mình.

      Ăn xong cháo, Ôn Hành Chi đưa về nhà.

      Vừa mới xuống lầu, Ôn Viễn phát ra trong xe của người phụ nữ ngồi. Người này Ôn Viễn biết, đó chính là nữ trợ lý vừa đẹp vừa tài giỏi – Lại Dĩ Ninh.

      Vị trợ lý đó nở nụ cười yếu ớt chào hỏi Ôn Viễn. Ôn Viễn chỉ lễ phép gật đầu, sau đó khom người chui vào trong xe.

      Ôn Hành Chi ngồi vào chỗ người lái, đây là lần đầu tiên Ôn Viễn ngồi vào chiếc xe Bentley này. Dọc đường luôn sững sờ nhìn phía trước, hề chớp mắt.

      “Ôn tiên sinh, ngân hàng Thi Đinh bên kia tối nay tổ chức buổi tiệc, ngài có muốn ?” Trợ lý Ninh xoay người lại, vừa vừa xem lịch trình, “Mã Cách tiên sinh có mặt.”

      “Cho qua .” Ôn Hành Chi nhíu mày lại, quan tâm tới. Quay đầu hỏi người ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, “Ôn Viễn.”

      “Dạ?” Ôn Viễn khẩn trương, quay đầu sang chỗ khác. dám nhìn , trong lòng nghĩ tới người này bận đến vậy mà vẫn nghĩ tới .

      Ôn Hành Chi hơi nghiêng đầu hỏi, “Thành tích học tập thế nào?”

      Chú ấy hỏi cái này để làm gì? Ôn Viễn nháy mắt mấy cái, ấp úng : “Tốt ạ, cũng tạm được.”

      Giống như trong dự tính, Ôn Hành Chi quay đầu . Ôn Viễn khỏi rơi nước mắt, nếu bây giờ mà bên cạnh có tường, duỗi móng mà nạo .

      Lúc về đến nhà mất tiếng đồng hồ rồi. Ôn Hành Chi dừng xe ở nội thành, cách nhà lớn nhà họ Ôn xa lắm. Xe dần dần dừng lại, vừa muốn bước xuống xe, nghe người ở phía sau gọi: “Ôn Viễn.”

      hoảng hốt xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy Ôn Hành Chi bước xuống xe. Đôi mắt màu đen được đèn đường tô điểm cho chút sáng bóng. Nhìn qua dịu dàng hơn bình thường nhiều, điều này làm cho Ôn Viễn có dũng khí , “Chú có chuyện gì sao?”

      “Sau này được đến mấy nơi đó nữa.”

      “Vâng…” Ôn Viễn rụt cổ lại, có tấm danh thiếp được đưa tới trước mặt. do dự nhìn, trong đôi mắt đầy vẻ khó hiểu.

      Ôn Hành Chi nhìn bộ dạng của , mở miệng : “ này có số điện thoại nhà riêng của chú.”

      Cái gì!!!

      Ôn Viễn mở to hai mắt, còn chưa kịp hỏi gì mẹ từ trong nhà lớn ra. Gương mặt tràn đầy vẻ lo lắng, “Sao giờ này mới về?” Sau đó nhìn thấy Ôn Hành Chi vẻ mặt càng kinh ngạc: “Hành Chi? Sao chú lại đưa Viễn Viễn về?”

      Ôn Hành Chi gật đầu chào, “Tiện đường thôi.”

      Kiều Vũ Phân cười, vỗ vỗ đầu Ôn Viễn, “Sao còn chưa cám ơn chú của con chứ? Đứa này, nếu phải Duy Nhất gọi điện đến nhà sinh nhật bạn con, con muốn ở lại chơi thêm chút, mẹ lo đến chết mất.”

      Ôn Viễn cúi đầu nhận sai.

      “Hành Chi, đêm nay ở lại đây .”

      được. Đêm nay em còn có việc.” Ôn Hành Chi , còn liếc nhìn Ôn Viễn. Sau đó mới lên xe rời .

      Ôn Viễn và Kiều Vũ Phân đều nhìn theo chiếc xe rời . Kiều Vũ Phân vừa vừa dạy . Ôn Viễn ở phía sau, trong tay nắm chặt tấm danh thiếp. Quay đầu lại, mơ hồ thấy ánh đèn xe dần dần mờ nhạt , cuối cùng tắt ngúm…

      Ôn Viễn suy nghĩ trong đầu, người này kỳ lạ.
      Last edited by a moderator: 3/11/14
      nhimxu, Hale205, tart_trung5 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 3

      Lúc học, mỗi trường học cũng đều có vài nhân vật điển hình để khích lệ học sinh toàn trường. Bọn họ có thành tích học tập xuất sắc, lại biết tôn trọng thầy và bạn bạn bè. Và ngoài ra, ngoại hình họ thường trông rất hấp dẫn. Người như vậy, là học sinh gương mẫu, đó cũng là chuyện đương nhiên. Mà những học sinh khác, nhìn từ dưới lên, càng tự nhiên thêm lộ ra vẻ bé. Bạn học Ôn Viễn chính là con người bé trong tập thể đó.

      Bắt đầu phân tích từ điều kiện cá nhân của họ.

      Đối với những mười bảy mười tám tuổi , với chiều cao 1m60 cũng là chuyện bình thường. Xét về vẻ bề ngoài Ôn Viễn có đôi mắt đen tuyền, sáng ngời, khi cười cong lên thành hình cong trăng lưỡi liềm. Lại thêm gương mặt với hai lúm đồng tiền. Nhìn rất đáng .

      Nhưng mà với ngoại hình của Ôn Viễn, cũng thể gọi là mỹ nữ, cùng lắm chỉ được gợi là thanh tú mà thôi. Theo như Triệu Duy Nhất về chuyện phát dục, vẫn còn phải cố gắng. tóm lại nếu dùng từ hình dung về Ôn Viễn chỉ có hai từ bình thường.

      Điều này làm cho Ôn Viễn có chút vui, nhưng mà chỉ trong lát sau lại dùng điều khác để an ủi chính mình, ví dụ như thành tích học tập.

      Ở trong lớp vừa dán tờ phiếu điểm hàng tháng, Ôn Viễn tự thuyết phục mình, đứng hạng thứ hai mươi mốt cũng coi như là tốt rồi, trung bình! Đối mặt với hai đả kích như vậy, bạn học Ôn Viễn ủ rũ, hai tay ôm lấy mặt của mình.

      "Mới sáng sớm làm gì rồi! Úp mặt vào tường sám hối sao?" giọng nam bên tai vang lên, nếu như xem lời trêu đùa , tiếng này có thể là dễ nghe.

      Là Tô Tiện, Ôn Viễn từ giữa kẽ tay nhìn thấy cái tên đào hoa trêu chọc ít người nở nụ cười ấm áp. Cậu hiểu rất ưu thế của chính bản thân mình, cũng vận dụng vô cùng nhuần nhuyễn. Nếu là bình thường, dưới tình huống như thế này bạn học Ôn Viễn bắt đầu kể khổ rồi. Nhưng bây giờ, người này cực kỳ làm người ta ghét. Bởi vì cậu ta chính là kiểu học sinh gương mẫu vừa có thể chơi mà lại rất nghiêm túc đàng hoàng trong việc học tập trong truyền thuyết kia ... !

      Vì thế Ôn Viễn liếc cậu cái, sau đó từng bước tới chỗ ngồi. thèm chú ý tới cậu.

      Tô Tiện biết là giận chó đánh mèo, kéo lỗ tai của Triệu Duy Nhất nằm ngủ bàn, hỏi: "Viễn Viễn làm sao vậy? ngang ngược.”

      Triệu Duy Nhất hé mắt, liếc Ôn Viễn cái rồi tiếp tục gục xuống bàn, " chừng là tối qua trở về nhà lại bị phạt rồi."

      "Ai phạt?" Đôi mắt đẹp của Tô Tiện nhíu lại, "Hôm qua cậu ấy làm gì?"

      Triệu Duy Nhất biết thể giấu được, lau mặt mình, kể lại hết mọi chuyện hôm qua.

      Tô Tiện cảm thấy buồn cười, "Hèn chi."

      Theo ý của cậu, Ôn Viễn phải là loại con ham chơi. Tại sao lại thích theo bọn họ, còn khi trở về nhà vẫn ngoan ngoãn dịu dàng. Cậu từng cười hỏi làm kẻ hai mặt như vậy có mệt hay ? chỉ nhăn mũi lại, cuối đầu lẩm bẩm câu làm cho người khác hiểu, cuối cùng bỏ qua luôn.

      Tô Tiện trở về chỗ ngồi, tiết đầu tiên là tiết của giáo mập, cậu lấy sách tiếng để sẵn bàn, thuận tay lật đại vài tờ, rồi vò giấy lại cục, nghiêng người ném về phía trước. Ôn Viễn ngồi yên, bị ném trúng liền quay đầu lại trợn mắt nhìn cậu.

      Tô Tiện miễn cưỡng cười, "Bây giờ Triệu Duy Nhất đáng tin rồi, tối qua trở về có bị phạt ?"

      Nhớ lại tối hôm qua, có loại cảm giác khác thường xảy ra. lắc đầu, thấp giọng : " có chuyện gì."

      "Vậy tốt rồi." Tô Tiện duỗi cánh tay vuốt lấy mái tóc dài mượt của , làm cho gương mặt của vừa đỏ vừa tức giận.

      Ôn Viễn đẩy tay của cậu ra, quay đầu lại ngồi nghiêm chỉnh rồi bắt đầu học.

      Học sinh trung học bị quản lý chặt chẽ vô cùng. Buổi sáng bảy giờ bắt đầu học, các bạn học tán dóc vài câu rồi bắt đầu ngày lên lớp. Thời khóa biểu tuy có nhiều loại, nhưng mà mấy môn học về khoa học tự nhiên cũng nhiêu đó lặp lặp lại, cũng có gì mới. Còn mấy môn học về xã hội cũng rất khô cứng, về những chuyện xấu của minh tinh cũng là chuyện quốc gia đại , mấy cái chuyện này những người xung quanh cũng hết rồi.

      Đối với độ tuổi mười bảy mười tám mà , bọn họ chú ý tới mấy chuyện xấu của mấy minh tinh rất hưng phấn. Dù sao có lúc cũng nhìn thấy người, lúc cao hứng còn có thể chỉ trỏ này nọ.

      Đối với những thứ này Ôn Viễn cảm thấy hứng thú lắm. là vì hoàn cảnh cho phép, nhiều lắm là khi thảo luận chỉ đứng ở bên cạnh cũng gì. Hai là vì những học sinh điên khùng truyền ra những tin này, hơn phân nữa đều là con nhà giàu, mà mấy người này đều có quen biết với . đối với mấy người này chỉ cảm thấy mệt mỏi, hoàn toàn có hứng thú.

      Đại khái chắc là ông trời thấy tâm tình chịu phát triển nên thể nhịn được nữa. Học kỳ hai của lớp mười bắt đầu được bao lâu, ông trời liền cho việc vui.

      Hôm đó là ngày nóng bức ở thành phố B.

      Dựa theo tính tình của Ôn Viễn thời tiết như vậy, trốn ở trong phòng ngủ có máy điều hòa mà ôm cái chăn. còn chưa kịp co chân mà trốn, bị Tô Tiện xách tới sân bóng rổ. Bởi vì trận thi đấu bóng rổ khối trung học bắt đầu, địa điểm cử hành chính là trường của Ôn Viễn.

      Trận đấu đầu tiên khối mười đánh với Ngũ Trung, ngay tại sân nhà. Tô Tiện nằm trong đội, bạn học Ôn Viễn làm sao có thể cổ vũ.

      Ôn Viễn than thở: "Cậu muốn bày ra tư thế oai hùng nên tìm bạn của mình đến xem !"

      Tô Tiện gãi đầu, nghe được oán giận nở nụ cười: "Ai mình có bạn rồi?"

      Ôn Viễn cắn chai nước suối : "Duy Nhất ! phải là tiểu mỹ nữ đó sao?"

      Tô Tiện cũng trả lời, lấy chai nước suối trong tay , uống hơn phân nữa mới nhét lại trong tay . Chỉnh sửa lại quần áo thi đấu của mình, rồi chạy ra sân. Ôn Viễn bị ánh nắng mặt trời chiếu đến gương mặt ửng hồng, nhìn chằm chằm chai nước lâu, sau đó mới la với cái bóng lưng xa: "Này! Sau cậu lại uống nước của mình!"

      Sau khi la xong, còn tức giận đến chống nạnh. Mà người mới vừa uống nước của chỉ vẫy vẫy tay với , cũng thèm quay đầu lại nhìn mà thẳng ra sân.

      Ôn Viễn nổi giận, nhưng vẫn lên khán đài ngồi xuống. Trong lúc quay đầu nhìn, phát đằng xa có mấy học sinh nữ chỉ trỏ . Bởi vì vừa mới phân ban, Ôn Viễn cũng nhớ mặt nhiều. Nhưng mà học sinh nữ cầm đầu biết người đó, bởi vì ta ở cùng ban với , tên nghe rất hay, gọi là An Nhiên.

      nhớ lại, lễ phép gật đầu cười với họ. Làm cho họ buồn bực, An Nhiên chỉ liếc cái, rồi tầm mắt chuyển vào Tô Tiện.

      Ôn Viễn lập tức hiểu ra, ra mình lại bị biến thành tấm bia đỡ đạn.

      Trong trường học này người mến mộ Tô Tiện cũng ít, mà có nhiều người còn mặt dày tìm cậu ta. Đối với khuôn mặt này, theo như Triệu Duy Nhất , cũng chỉ là có gương mặt đầy quyến rũ. Cho nên Ôn Viễn cũng được gọi là đóa hoa tuyệt thế, đóa hoa mà Tô Tiện dụ dỗ được.

      Đối với khen thưởng của Triệu Duy Nhất, Ôn Viễn có chút thẹn thùng.

      Nhưng mà vẫn còn bình tĩnh như vậy cũng là do hoàn cảnh gia đình soi sáng mà ra, theo như bà nội , mẹ của bà nội lúc còn trẻ cũng có tiếng là mỹ nữ. Mấy thế hệ sau diện mạo cũng rất đẹp đẽ và dễ nhìn. Còn nữa, của Ôn Viễn là Ôn Kỳ cũng kế thừa gen tốt đẹp của cha và mẹ , dáng vẻ y như con . Đúng là để gieo họa.

      Cho nên, nhiều năm ở chung cùng đám mỹ nam mỹ nữ thế này, Ôn Viễn cũng có chút tự ti. Bởi vì trong nhà, chỉ có là bình thường nhất. Mà tại sao lại có dung mạo bình thường như vậy, cần nghĩ cũng có thể cho ra đáp án.

      Chính là Ôn Hành Chi, người này là nhân tài. Danh hiệu thạc sĩ tài chính, sau khi tốt nghiệp từ chối các văn phòng ở Bắc Mĩ, sau đó chạy tới làm công cho ngân hàng tư bản. Đến hôm nay lấy thân phận tổng giám đốc trở về đầu tư ngân hàng Á Thái. Đoạn đường mà được Ôn Viễn xem như là truyền kỳ!

      khẳng định mình làm được như chú ấy, ngay cả mẹ Kiều Vũ Phân lúc dạy dỗ cũng , "Nếu như con được nửa của chú con mẹ đau đầu rồi!"

      nửa?

      biết lột hết da của , có được phần ba của chú ấy nữa?

      Ôn Viễn thào than thở, ngẩn đầu lên nhìn trận đấu hừng hực khí thế ở cách đó xa. Gương mặt có chút mơ màng.
      Bổng nhiên khán đài có tiếng hoan hô, sân nhà khối mười thắng. Ôn Viễn vội vàng đứng lên, nhìn ra giữa sân, đúng lúc này Tô Tiện và Triệu Duy Nhất cùng cho chiếc hôn gió. Gương mặt của đỏ ửng, nhưng vẫn bật cười hì hì.
      nhimxu, tart_trung, Hoaithao3 others thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 4
      Edit: Team TieuKHang
      Beta: Băng Châu

      Bởi vì hôm nay có trận thi đấu, nên Ôn Viễn được tan học sớm. Lúc tới nhà trong nhà hoàn toàn im lặng, có chiếc ô tô màu đen đậu ngoài sân, Ôn Viễn liếc cái, rồi bước vào nhà.

      Bà nội ở sân sau hái dưa chuột, ánh mắt trời ấm áp dần dần ngã về phía tây. Tóc của bà nội bạc trắng hơn phân nữa, giờ đây lại như ánh kim chiếu sáng. Lúc bà xoay người nhìn thấy Ôn Viễn, tiện tay lấy trái dưa chuột bên cạnh rữa sạch rồi đưa cho .

      Ôn Viễn cắn hai cái, đôi mắt nheo lại.

      Lúc vào trong phòng khách, Kiều Vũ Phân chuyện với người khác, nhìn thấy Ôn Viễn vào, vội vàng vẫy vẫy tay với . "Viễn Viễn mau tới đây chào hỏi dì Chu ."

      Ôn Viễn gật đầu chào, bà Chu nhìn thấy Ôn Viễn liền lộ ra nụ cười hiền lành, "Con là Viễn Viễn sao? lớn thế này rồi à!"

      "Còn phải sao, chúng ta đều bị con cái làm cho già rồi."

      Ôn Viễn ngượng ngùng gãi gãi đầu, lê lếch tới phòng ở lầu hai. Ném túi xách lên bàn học, cả người hề có hình tượng mà ngồi phịch lên giường.

      Điên cả ngày rồi, mệt muốn chết luôn. Lục lọi túi xách, nhớ mình còn rất nhiều bài tập chưa làm. Chỉ nghĩ tới thôi còn tí sức nào, Ôn Viễn có chút buồn phiền, cầm lấy con gấu Teddy ở đầu giường mà ra sức nắm chặt lấy nó.

      Con gấu Teddy này là quà sinh nhật năm ngoái trai Ôn Kỳ tặng cho , bởi vì và Ôn Kỳ luôn cãi nhau, nên những gì trai đưa luôn xem vừa mắt. Cho nên vào lúc mà tâm trạng của Ôn Viễn vui luôn ngược đãi nó.

      Bây giờ, con gấu Teddy đáng thương bị Ôn Viễn dùng lực quá mạnh mà ném nó đến giàn hoa trồng ngay cửa sổ. Ôn Viễn nghĩ lại, vẫn từ giường ngồi dậy đứng lên nhặt nó trở về. Trong lúc vô tình nhìn thấy chiếc xe màu đen có rèm che đậu ở bên ngoài, cũng vào buổi tối của ngày kia, chiếc xe có màn che cũng từ từ xa dần.

      Ôn Viễn thầm tính toán, từ cái đêm đó chú đưa trở về. gần hai tháng rồi chưa gặp lại chú.

      Bận rộn đến vậy sao.

      Ôn Viễn ôm Tiểu Hùng, nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng thầm.

      Bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Ôn Viễn lặp tức lê dép mở cửa. Ở bên ngoài Kiều Vũ Phân bưng mâm trái cây, Ôn Viễn vội vàng cầm lấy cái mâm, để cho Kiều Vũ Phân vào phòng mình, " làm gì đó? làm bài tập sao?"

      Ôn Viễn kéo cánh tay của Kiều Vũ Phân làm nũng: "Con vừa mới về mà. Chờ lúc ăn cơm xong rồi con làm."

      Kiều Vũ Phân coi như thấy gì, đối với cách kéo dài được bao nhiêu kéo của quen rồi, ngắt cái mũi của , : "Con còn nhớ dì Chu ? Chính là lúc khi con còn , chúng ta ở cùng nhau trong viện. Về sau bởi vì chồng của dì ấy chuyển nghề, nên họ mới chuyển ."

      Ôn Viễn vẫn mơ màng lắc đầu.

      Kiều Vũ Phân bật cười, "Coi trí nhớ của con đó, dì Chu còn nhớ con, con trước đây luôn buộc hai chùm tóc rồi tết thành hai cái bím. Còn tìm dì đòi ăn kẹo đường."

      Mặt của Ôn Viễn lặp tức đỏ lên, "Tại sao dì Chu lại tới nhà chúng ta?"

      " có chuyện gì, dì Chu và con trai của dì ấy tới trường chuyến. Lúc trở về ngang nhà của chúng ta, nên mới vào ngồi lát."

      "Bị mời phụ huynh sao?"

      "Ừ, nghe di Chu là vì vấn đề sớm." Vừa Kiều Vũ Phân vừa bật cười, "Bây giờ chỉ mới là đứa trẻ, mà tìm hiểu những vấn đề này rồi." Bà vuốt vuốt tóc của Ôn Viễn, dặn dò: "Con cũng đừng có gây chuyện ở trường học đó."

      Ôn Viễn 囧, nắm lấy tóc mình, "Con có đâu."

      " tốt!" Kiều Vũ Phân chỉ chỉ trán của , cười đầy mãn nguyện.

      Mặc dù Ôn Viễn khí thế hào hùng đảm bảo, nhưng vẫn bị cơn ác mộng ban đêm làm tỉnh giấc. Mơ thấy mình làm người hầu cho tên đầu gấu cực kỳ xấu trong trường, cả này bị mọi người chọc ghẹo: "Ôn Viễn mau theo xxx ." Ôn Viễn sợ tới mức vội vàng chạy trốn, nhưng mà họ vẫn buông tha, vẫn bám theo .

      Bị đuổi theo, bị đuổi theo, Ôn Viễn giật mình tỉnh lại. Bật người ngồi dậy, vẫn còn kinh sợ mà thở phì phò. Cơn sợ còn chưa lắng xuống, cửa phòng bị đập: "Ôn Viễn còn chưa dậy sao, bị trễ đó! Chuẩn bị chờ bị phạt ."

      Ôn Viễn đành vội vàng lau mồ hôi, an ủi chính mình chỉ là giấc mơ thôi. rửa mặt, mặc quần áo vừa đúng năm phút. tới cửa còn trừng mắt với Ôn Kỳ đứng dựa vào cửa cười đầy đắc ý. Liếc Ôn Kỳ cái rồi nhanh chân chạy xuống lầu.

      ngồi trước bàn ăn nhìn đồng hồ, may quá còn ba mươi phút!

      Bà nội mang đến cho chén cháo mạch nha, nhìn thấy đôi mắt gấu mèo của oán trách: "Tối hôm qua con lại ngủ muộn phải ? Mấy giáo viên ở trường học cũng thiệt là, cho nhiều bài tập đến vậy, thể để cho cháu của bà được nghỉ ngơi."

      Ôn Viễn vừa gật đầu vừa ăn cháo. Khi ăn hết cháo, cắn cái bánh chiên rồi chạy ra ngoài, cũng thèm để ý đến lời của bà nội ở phía sau: "Quay trở lại, ngồi xuống ăn đàng hoàng."

      "Con trễ rồi!" qua loa, cẩn thận mà đụng vào cánh cửa. Trong nháy mắt Ôn Viễn hiểu được thế nào là đau, nước mắt lưng tròng, ra sức cắn lấy cái bánh bao chiên, chạy ra ngoài!

      Bà nội Thành nhìn thấy vội vội vàng vàng, cũng chỉ biết bật cười rồi lắc đầu.

      đường tới trường học gặp trở ngại gì, Ôn Viễn vừa mới ngồi vào chỗ, còn chưa ổn định hơi thở, chuông trường reo.

      Bà mập giẫm lên đôi giày cao gót vào, nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên lanh lãnh, nhìn lại bên này thấy đống thịt. Ôn Viễn có chút lo lắng cho đôi giầy cao gót đó chịu nổi mà gãy mất. Nghĩ đến cảnh tưởng đó, cảm thấy buồn cười.

      Ôn Viễn nhịn được xì cười tiếng, kết quả là ánh mắt thờ ơ của bà mập quét đến .

      Ôn Viễn vội vàng nắm lấy tóc của mình, lập tức ngồi ngay ngắn. Vừa mở sách giáo khoa ra, vừa cảm thấy có chút gì đó đúng. Dựa theo tính của bà mập nếu như học mà có gì mờ ám, nhất định bị dạy dỗ. Nhưng mà hôm này bà mập có dạy dỗ ?

      Ôn Viễn ngẩng đầu liếc trộm, phát ra sắc mặt của bà mập tốt. Theo như lời của Triệu Duy Nhất đây là thời kỳ mãn kinh.

      Nhắc tới Triệu Duy Nhất, mới để ý sáng nay cả Triệu Duy Nhất và Tô Tiện đều có mặt, tám phần là tối qua sau khi thi đấu xong hưng phấn chạy uống rượu rồi. Nếu là bình thường bà mập lên giọng rồi, nhưng mà mấy bữa nay vì trận đấu nên bà ấy mở con mắt nhắm con mắt.

      Ôn Viện thở phào, bắt đầu nghe bà mập giảng bài.

      Mặc dù bà mập hơi nghiêm khắc chút, nhưng mà vẫn là giáo viên chuyên nghiệp. Vẫn rèn luyện hằng ngày, mỗi tiết bài giảng đều hết sức chặt chẽ, chỉ cần lơ mơ chút là theo kịp.

      Nhưng mà tiết học này có chút kỳ lạ, năm phút cuối cùng của tiết học, đôi mắt nghiêm nghị quét vòng, rồi sau đó dừng lại ở người .

      Ngay tức khắc Ôn Viễn như mắc nghẹn, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào môi của bà mập, nghe bà ấy : "Ôn Viễn, em tới văn phòng với tôi."

      Bây giờ là giờ tan học, trong văn phòng rất náo nhiệt.

      Bà mập cũng vội mở miệng, vẫn gạt vào góc tường. Ôn Viễn có thể khẳng định hành vi này rất khác ngày thường, nếu như ở nơi này của bà mập, nhất định phạm chuyện gì lớn rồi. Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, cũng phát mình gây ra chuyện gì.

      Vất vả đợi tới khi chuông reo vào lớp, các thầy giáo trong văn phòng cũng rời hơn phân nữa. Bà mập mới vẫy tay bảo lại, ném cho phong thư, "Có biết thứ này hay ?"

      Ôn Viễn thấy hơi quen quen, nhất thời đầu nổ oanh tiếng. Phần ký tên ghi hai chữ "Ôn Viễn", thư tình viết cho Triệu Duy Nhất! Ôn Viễn nhìn phong thư, môi dưới run lên, biết gì cho phải.

      "Thế nào, biết?" Bà mập nghiêng đầu nhìn , khóe miệng lên tia cười lạnh, "Tôi đây dạy nhiều năm vậy rồi. Mấy người như em tôi thấy rất nhiều, bị bắt thừa nhận, có bản lĩnh. Dám làm loạn!" xong bà ấy lấy hai tờ giấy bên trong ra. "Chữ như thế này, tôi nhìn cũng biết phải là em viết hay ..."

      Ôn Viễn bị bà mập dùng dáng vẻ có lý trấn áp, rất lâu sau mới lắp bắp phủ nhận: " phải... phải em viết..."

      "Tên của em, còn phải em viết sao?" Bà mập tức giận cắt ngang lời , "Còn nữa, cả ngày người ở cùng Triệu Duy Nhất trong trường này ngoại trừ em ra còn có ai?"

      Ôn Viễn khóc ra nước mắt, đừng có ý với Triệu Duy Nhất , cho dù có cũng viết bức thư buồn nôn như vậy. Nếu như thư này trong tay cậu ta, nhất định cậu ta cười đến nổi rớt cả hàm răng.

      Nhìn hình dạng nét chữ khá quen thuộc, muốn phải viết khó mà tin được. Bởi vì chữ viết của cực kỳ đặc biệt, tuy phải là đẹp, nhưng mà cũng dễ dàng bắt chước.

      Nhìn bức thư, Ôn Viễn cắn môi, hỏi: " giáo, lấy bức thư này từ đâu..."

      "Ở đâu em cũng đừng quan tâm." Bà mập chặn lời của , "Vậy , tôi gọi cha mẹ của em tới, rồi chuyện với họ. Còn hai năm nữa phải thi vào đại học, cả ngày nghĩ những chuyện này coi có được . Học sinh thời nay là..."

      Bà mập vẫn , nhưng mà Ôn Viễn nghe thấy gì, bởi vì lực chú ý của bị ba chữ "mời cha mẹ" làm cho rung động.

      Gọi phụ huynh?!

      Tiêu đời rồi?!
      nhimxu, Hale205, tart_trung4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :