1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cẩm Tú mỹ nhân - Điền Tiểu Điền (22C Full+ebook) - đã fix

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 17: Người có hộ tịch, ở lậu phải phạt tiền...
      Nếu phải nộp tiền bảo lãnh Hác Phong Lưu, Thẩm Gia Cẩm làm thủ tục, nhưng lúc làm thủ tục lại gặp chút phiền phức.

      tìm quản , người nọ vừa nghe muốn nộp tiền bảo lãnh Hác Phong Lưu, bèn cười híp mắt vươn tay ra, “Người này đánh nhau gây rối, vi phạm điều lệ quản lý trị an ở trấn Thanh Sơn, nộp ba ngàn lượng bạc.”

      Thẩm Gia Cẩm kinh ngạc há hốc mồm to, “Ba ngàn lượng?”

      Quản cười càng vui vẻ, “Còn nữa, lão bản của tiệm cơm đòi bồi thường, hư đền mười, bọn họ tổng cộng làm hỏng ba cái bàn, cộng thêm vô số chén đĩa, vốn tiệm cơm tính đòi các ngươi bồi thường vạn lượng, nhưng mà, nghĩ các ngươi cũng có bao nhiêu tiền, lão bản người ta rất rộng rãi giảm giá chuyện các ngươi đánh nhau, cần đền mười, chỉ đền tiền những thứ hỏng thôi, tổng cộng ngàn lượng, nộp lượt .”

      Thẩm Gia Cẩm đỡ trán, làm sao lại nhiều thế này?

      nặn ra nụ cười nịnh nọt, “Ngươi thấy đó hắc, chúng ta đều là người cùng trấn, có thể tính rẻ chút ?”

      Quản suy ngẫm chút, “Vậy , thấy chúng ta đều là người cùng trấn, bèn tính rẻ cho các ngươi chút, tổng cộng bốn ngàn lượng, ngươi chỉ cần giao ba ngàn chín trăm năm mươi lượng thôi.”

      Quản bày ra bộ dáng các ngươi rất được ưu đãi, cười nhìn Thẩm Gia Cẩm.

      Chỉ giảm năm mươi lượng à, Thẩm Gia Cẩm đành chịu.

      Tạm thời Thẩm Gia Cẩm cũng xoay sở ra nhiều tiền như vậy, buộc lòng phải đút lót người ta để vào nhà giam thăm Hác Phong Lưu, Hác Phong Lưu trơ mắt nhìn , “Sao hả? Thẩm huynh? Có thể nộp tiền bảo lãnh ?”

      Thẩm Gia Cẩm bất đắc dĩ , “Ba ngàn chín trăm năm mươi lượng, ngươi có ?”

      Hác Phong Lưu khóc, “Ta có nhiều tiền đến thế, thuê xe ngày năm mươi lượng, ta còn chịu nổi.”

      Thẩm Gia Cẩm nóng nảy, “ có tiền còn bài đặt làm đại gia gì đó! có tiền còn bài đặt đánh nhau nữa! Chẳng lẽ ngươi biết đánh nhau chính là đốt tiền hả? Ngươi ngốc vừa thôi, ngốc chết được!”

      Hác ngốc nghếch giàn giụa nước mắt nước mũi, “ người ta còn khối ngọc bội, nếu ngươi đem cầm …”

      Thẩm Gia Cẩm nổi giận chìa tay, “Đưa đây.”

      Hác Phong Lưu ô ô ô nắm chặt ngọc bội, “Nhưng ngọc bội đó rất quan trọng… Ô ô ô…”

      “Vậy ngươi ở trong ngục chơi .” Thẩm Gia Cẩm tức giận .

      Cuối cùng Hác Phong Lưu đành phải đưa ngọc bội ra, “Sau này ta nhất định chuộc về.”

      Thẩm Gia Cẩm cầm ngọc bội, tỉ mỉ nhìn, ngọc Lam Điền thượng hạng nha, phẩm chất ấm nhuận, mặt có khắc bốn chữ Phong Lưu công tử. Đến tiệm cầm đồ cầm được bốn ngàn lượng bước ra, Thẩm Gia Cẩm buồn cười lắc đầu, nộp tiền bảo lãnh mất ba ngàn chín trăm năm mươi lượng, vừa khớp bốn ngàn lượng, còn dư năm mươi lượng, aizzz…

      Nộp tiền xong, rốt cuộc Hác Phong Lưu được dẫn ra ngoài, Thẩm Gia Cẩm đưa năm mươi lượng còn dư cho , “Này, tiền này của ngươi, cầm cho chắc.”

      Hác Phong Lưu ra vẻ đáng thương nhìn năm mươi lượng, “Ta mua khối ngọc đó mất số tiền lớn, lại mời sư phụ bậc thầy điêu khắc, ô ô ô, vậy mà chỉ cầm được bốn ngàn lượng, thèm xem ngọc bội của ta thành ngọc quý mà.”

      Thẩm Gia Cẩm thở dài, “Đừng khóc, xấu chết được. , tiếp theo ngươi tính làm gì?”

      Hác Phong Lưu mếu máo, “Đương nhiên trở về lấy tiền chuộc ngọc bội của ta rồi, ta thể để ngọc bội của ta lưu lạc bên ngoài, nó là tính mạng của ta đó.”

      Tiễn Hác Phong Lưu xong, Thẩm Gia Cẩm mệt mỏi về nhà, Hạ Tiểu Muội vặn hỏi xong đương nhiên nhịn được đâm chọc thêm.


      “Toàn là lũ ngốc! Còn thuê xe, giả làm đại gia gì đó, đánh nhau, kết quả đánh đến vào nhà giam luôn, biết tại trấn Thanh Sơn thực chính sách nghiêm trị nghiêm phạt sao? là!”

      Hạ Tiểu Muội cười ha hả, “Ta sớm là người đáng tin cậy rồi.”

      , ngoài cửa truyền đến tiếng của nha sai, “Phường đậu hũ Hạ gia, bọn ta đến tra hộ tịch.”

      Hạ Tiểu Muội nghênh đón, “Mời các vị vào trong ngồi.” Tổng cộng có ba nha sai tới, tay áo đều có thêu ký hiệu: Tuần tra hộ tịch viên.

      Sau khi ba người ngồi vào chỗ của mình bèn hỏi Hạ Tiểu Muội, “Lấy thẻ chứng minh thân phận và hộ tịch ra đây.”

      Hạ Tiểu Muội xoay người vào nhà, thẻ chứng minh thân phận là thẻ bài bằng gỗ, đó viết Hạ Tiểu Muội nhân sĩ của trấn Thanh Sơn, còn bản hộ tịch viết loạt thông tin như địa chỉ, giới tính, ngày sinh, tuổi tác.

      Ba người xem xét chút, sau đó cầm bút ghi chép, “Năm nay trấn chúng ta có rất nhiều dân di chuyển đến, cho nên các ngươi đăng ký lần nữa, còn dân di chuyển kia làm giấy tạm trú.”

      Đến lượt Thẩm Gia Cẩm, ba người kia cũng dựa theo lệ cũ hỏi, “Thẻ chứng minh thân phận và hộ tịch của ngươi đâu?”

      Thẩm Gia Cẩm thoáng sửng sốt, ngượng ngùng cười , “Cái kia… ta có thể làm giấy tạm trú ?”

      Ba người lành lạnh nhìn , “Thần Kinh à, hóa ra ngươi ở lâu như vậy, ngay cả giấy tạm trú cũng chưa làm?”

      Thẩm Gia Cẩm gãi đầu, “Ta biết tới nơi này còn phải làm thẻ chứng minh thân phận và hộ tịch, hơn nữa ở lâu đến thế, các ngươi cũng biết ta mà, ta … phạm pháp, hai phạm sai lầm, mỗi ngày đều ngoan ngoãn theo nương tử ta bán đậu hũ, phải kẻ xấu đâu!”

      Ba người kia nhìn nhau cười, sau đó đổi sắc mặt, “Ai biết ngươi chứ? có thẻ chứng minh thân phận và hộ tịch vốn là người có hộ tịch, ở lậu! có thẻ chứng minh thân phận và hộ tịch, làm sao đây? Là định trốn thuế hả? Tổ tiên ba đời bọn ta đều là tuần tra viên dễ bị lừa vậy đâu, người có hộ tịch, ở lậu phải phạt tiền!”

      “Mẹ nó! Lại muốn phạt tiền?” Thẩm Gia Cẩm vô lực hộc máu, sao gần đây làm gì đều phải phạt tiền trời!

      Ba người nọ duỗi tay ra, “ có thẻ chứng minh thân phận, phạt năm ngàn lượng, có hộ tịch, phạt năm ngàn lượng, tổng cộng mười ngàn lượng, giao tiền ra!”

      Thẩm Gia Cẩm nhịn được muốn ngửa mặt lên trời rít gào, người ở trấn Thanh Sơn dạo này điên hết rồi sao điên hết rồi sao điên hết rồi sao điên hết rồi sao rồi sao rồi sao sao sao sao…

      “Các ngươi đến cướp tiền hả, làm gì mắc thế!!” Thẩm Gia Cẩm lệ rơi đầy mặt.

      Ba người nọ cười ha hả, “Ai bảo gần đây giật giá leo thang, ngươi tiểu tử ngươi sớm giải quyết chuyện tạm trú phải tốt hơn à, lúc đó ngươi giải quyết giấy tạm trú chỉ cần giao tiền , cho dù ngươi có hộ tịch, ở lậu, chẳng qua chỉ phạt trăm lượng thôi, dạo này giật giá leo thang quá.”

      Hạ Tiểu Muội liếc mắt trừng Thẩm Gia Cẩm, ai bảo mang số tiền kia , giờ hay rồi, có tiền nộp phạt.

      Nghĩ nghĩ vậy, nhưng vẫn phải giải quyết vấn đề, Hạ Tiểu Muội vội tốt với ba vị tuần tra viên, “Ba vị đại ca, các ngươi có thể châm chước chút , tới nhà ta rất lâu rồi, thực phải kẻ xấu, điểm này ta có thể đảm bảo!”

      Ba người cùng nhau lắc đầu, “ thể thương lượng, Huyện thái gia quy định thế, địa phương này của chúng ta, chuyện gì cũng do Huyện thái gia định đoạt, huynh đệ bọn ta cũng khó lắm.”

      Thẩm Gia Cẩm nhịn được cả giận, “Huyện thái gia dạo này lại bị vợ bắt gian hử?”

      Ba người kia che miệng len lén cười, giọng , “Nào có, Huyện thái gia thua lỗ cổ phiếu, bỏ ra rất nhiều tiền mà lấy lại được, cọp cái trong nhà mỗi ngày đều có sắc mặt tốt, nếu vớt vác chút đĩnh tiền cũng được!”

      Hóng hớt xong, ba người lại bày sắc mặt chính trực, “ với ngươi nữa, đến đây đến đây, giao tiền là chính , huynh đệ bọn ta còn phải sang nhà khác kiểm tra đấy!”

      Hạ Tiểu Muội gấp gáp , “Ba vị đại ca, có thể cho bọn ta nghĩ chút biện pháp , nhiều tiền như vậy, bọn ta biết đâu tìm đây, dù sao cũng phải cho bọn ta thời gian để bọn ta chuẩn bị chứ.”

      Ba người trao đổi với nhau, rốt cuộc gật đầu đồng ý, “Huynh đệ bọn ta là người tốt, thôi vậy , cho các ngươi ngày chuẩn bị, đừng oán ca, ca cũng là bất đắc dĩ, bọn ta cũng hết cách rồi.”

      Thiện chí tiễn ba vị tuần tra viên , Hạ Tiểu Muội đóng cửa tiệm liền nhịn được oán trách, “Đều tại ngươi, đưa hết tiền , nếu tại cũng thoải mái nộp mười ngàn lượng rồi.”

      Thẩm Gia Cẩm cũng uất ức, “Số tiền đó để ở nhà an toàn, ta cũng vì nhà chúng ta mà nghĩ thôi, hơn nữa ta đâu biết xảy ra chuyện như vậy chứ!”

      Hạ Tiểu Muội đỡ trán, “Vậy phải làm sao giờ?” Đột nhiên nàng nảy ra biện pháp, cao hứng nhảy dựng lên, lắc lắc vai Thẩm Gia Cẩm, “Bằng ngươi lại bán bức tranh , rất dễ đủ vạn lượng đấy.”

      Thẩm Gia Cẩm tức giận lườm nàng, “Nàng cho rằng dễ như thế sao, giờ trấn Thanh Sơn còn mấy ai chưa mua tranh chớ? Mấy ngày nay mọi người đều mất, tất cả bọn họ tìm bảo vật rồi.”

      “Đúng, tìm bảo vật!” Ánh mắt Thẩm Gia Cẩm sáng ngời.

      “Nương tử, tức phụ à, chúng ta tìm bảo tàng !” Thẩm Gia Cẩm hăng hái kiến nghị.

      Mặt Hạ Tiểu Muội vo thành nắm, “Tìm bảo vật? Thế cửa tiệm của ta làm sao đây?”

      Thẩm Gia Cẩm hưng phấn , “Nếu quả thực có bảo tàng, vậy chúng ta còn mở tiệm đậu hũ chi nữa, trực tiếp cầm kho báu, muốn làm gì làm, nàng có đúng ?”

      Hạ Tiểu Muội hăng hái chút nào, “Ta chẳng muốn , ta có hứng thú với bảo tàng, hơn nữa có thể có bảo tàng, chỉ lừa người thôi.”

      Thẩm Gia Cẩm càng nghĩ càng hưng phấn, “Nương tử, nàng xem, ta cứ đợi ở đây, cũng phải giao tiền, giờ trấn Thanh Sơn càng ngày càng xấu xa, giá cả càng ngày càng đắt, dạo này Huyện thái gia muốn kiếm tiền đến điên mất rồi, chúng ta phải ra ngoài kiếm tiền thôi. Hơn nữa, cho dù vì kiếm tiền, có thể ra ngoài chơi vòng được mà, trong nhà còn mấy trăm lượng, đủ cho chúng ta tiêu rồi, đến lúc đó thực tìm được bảo tàng cũng sao cả, xem như ra ngoài giải sầu .”

      Hạ Tiểu Muội vẫn chẳng có chút hứng thú nào, nàng cầm xẻng gỗ quơ qua quơ lại, “Vẫn nên an phận buôn bán thôi, còn bằng ngươi về nhà cầm thẻ chứng minh thân phận và hộ tịch đến… đến đây .”

      Thẩm Gia Cẩm dính người như cao dán chó, nũng nịu , “Nương tử, nếu người ta , nàng tĩnh mịch đó, hơn nữa người ta rất luyến tiếc nàng, chúng ta ra ngoài mà, xem thế giới bên ngoài, tốt bao nhiêu. Được , nương tử ——“

      kéo cuối dài, Hạ Tiểu Muội vừa thẹn vừa buồn bực mắng , “ đứng đắn gì hết.”

      “Được nè, nương tử?”

      “Nàng lời nào chính là đồng ý nhé? Vậy đêm nay chúng ta !”

      Hạ Tiểu Muội kinh ngạc, “Đêm nay ngay!”

      Thẩm Gia Cẩm gật đầu, “Nếu ngày mai bọn họ tới thu tiền phạt sao, vẫn nên nhanh chóng chạy trốn thôi.”

      Cuối cùng lại , Hạ Tiểu Muội bất đắc dĩ đồng ý theo ra ngoài tìm bảo tàng, đúng, là nửa đêm chạy trốn.
      Last edited: 6/3/15
      minhminhanhngoc, HoanHoan, Happyanh16 others thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 18: Uyên ương côn trùng nơi hoang dã…
      Đêm khuya vắng người, xung quanh tĩnh lặng im ắng, hậu viện Hạ gia truyền đến trận sột soạt, Hạ Tiểu Muội tức giận , “Ngươi lại đạp y phục ta!”

      Thẩm Gia Cẩm vội vàng dời chân, liên tục xin lỗi, “Nương tử, ta cố ý, quá tối thực nhìn thấy.” “Ngươi cũng biết nhìn thấy hả, chúng ta ở nhà, tại sao bằng cửa sau, cứ chơi trò trèo tường!”

      Hạ Tiểu Muội căm hận nhìn Thẩm Gia Cẩm treo mình thang dây.

      Thẩm Gia Cẩm vuốt vuốt cằm, “Đúng nha, tại sao chúng ta phải trèo tường chứ, hắc hắc hắc, vẫn là nương tử thông minh.” xong lại đạp đạp đạp bước xuống, lúc này hai người họ rón rén mở cửa sau, xem xét bốn phía chút quả thực phía sau có ai mới ôm tay nải thành rời .

      “Hù ——“ Hạ Tiểu Muội thở hơi dài, xoa xoa cái chân đau nhức, “Cuối cùng cũng ra rồi, mệt chết được.”

      Thẩm Gia Cẩm đưa khăn qua, Hạ Tiểu Muội tiếp nhận lau mồ hôi trán, sau đó hỏi Thẩm Gia Cẩm, “Kế tiếp chúng ta đâu?”

      Thẩm Gia Cẩm nhìn trời, “Ta cũng biết…”

      trước rồi hẳn !”

      Hai người hết nghỉ ngơi, lại đoạn đường, vào cánh rừng, Hạ Tiểu Muội hô khát nước, Thẩm Gia Cẩm tìm kiếm xung quanh, thấy đầm nước, nên vội vàng gọi Hạ Tiểu Muội qua đó.

      Uống xong làn nước lạnh lẽo trong veo, hai người họ cảm thấy thoải mái hơn, ngay sau khi nghỉ chân chuẩn bị tiếp, Hạ Tiểu Muội nghe được thanh tầm thường.

      “Ưm… a…”

      Hai người họ nằm sấp người xuống, vòng qua đầm nước, ở cách đó xa, vậy mà trông thấy nam nữ điên loan Phượng đảo mây mưa.

      Mặt Hạ Tiểu Muội thoáng đỏ ửng, Thẩm Gia Cẩm làm động tác ngậm miệng, Hạ Tiểu Muội buộc lòng mở mang tầm mắt, nhưng lỗ tai vẫn có thể nghe được thanh của đôi uyên ương chơi trò dã chiến.

      Thẩm Gia Cẩm dễ ngượng ngùng như vậy, nhìn màn thân mật, hai người này nằm mặt đất hừng hực khí thế hôn nhau, chỉ là… có vẻ như địa điểm thích hợp lắm.

      Vị trí của Thẩm Gia Cẩm vừa vặn có thể quan sát ràng, hai người kia gắn bó quấn quýt thân mật, y phục sớm biết cút đến chỗ nào, thân thể nam nhân cường tráng phủ lên thân thể mảnh mai của nữ nhân, khiến da thịt trắng nõn bên dưới càng thêm tinh tế, nữ nhân càng rên rỉ động tình.

      “A… Chu lang… đừng…”

      Tiếng cười thô kệt của nam nhân vang lên, “Nhìn bộ dáng này của nàng, còn đừng, nước thành như vậy…”

      cười, sắc mặt nữ nhân trong nháy mắt thay đổi, “Có sâu!”

      Nam nhân bị giật mình, thân thể run lên, thế là văn chương trôi chảy. nổi giận đùng đùng đẩy nữ nhân ra, thở phì phò nằm ngửa ở bên, “ nhàm chán, ngươi đường đường là Phiêu Phiêu tiên tử vậy mà sợ sâu, ra sợ người ta cười rụng răng!”

      Hùng phong còn chưa phấn khởi bị phá như vậy, nam nhân cảm thấy còn mặt mũi, lập tức khẩu khí cũng kém .

      Phiêu Phiêu tiên tử? Hạ Tiểu Muội theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn chút, vừa vặn trông thấy nam nhân lõa thể và vật thể trắng đục chảy xuôi, mặt thoáng đỏ bừng, Thẩm Gia Cẩm sợ nàng đả thảo kinh xà, vội vàng bụm miệng nàng, cũng may nữ nhân kia lúc này vừa tức vừa oán hận, áp đảo động tĩnh của hai người họ.

      “Sâu bò lên người ta, ngươi nhìn thấy sao? Học người ta chơi trò dã chiến, cũng chịu chọn địa phương tốt! Tới đây phá hoại cánh rừng, mặt đất đều là sâu!” Phiêu Phiêu tiên tử chưa nếm đủ mùi vị, lại giận nam nhân hung ác với nàng, nhịn được nổi lên tâm tình trêu tức.

      Nam nhân cười lạnh, “Lúc ta gọi ngươi tới phải ngươi đồng ý nhanh lắm à? Vừa nãy còn bảo rất kích thích? Ta chọn nơi này tốt ư? Chẳng phải ngươi muốn sạch sao, cánh rừng này đúng lúc có đầm nước, chẳng phải vừa vặn cho ngươi sạch sao.”

      Lời vừa ra, nét mặt Thẩm Gia Cẩm lập tức trở nên quái dị, con bà nó, hóa ra vừa uống nước người ta tắm!

      Phiêu Phiêu tiên tử hừ tiếng, lõa thân tắm, nam nhân giật mình, theo xuống đầm nước, sắc mặt Thẩm Gia Cẩm trở nên khó coi, nước… muốn nôn.

      Hai người kia vào đầm nước lại trận thiên lôi địa hỏa, Hạ Tiểu Muội nháy mắt với Thẩm Gia Cẩm, ra hiệu thừa dịp này tranh thủ chạy, nhưng Thẩm Gia Cẩm lắc đầu, giờ phải là lúc, tại hai người họ chỉ cần khẽ động, cũng bị hai người kia phát .

      Nghe người khác thở hổn hển, mặt Hạ Tiểu Muội đỏ tận mang tai, Thẩm Gia Cẩm chỉ cảm thấy mỗi phút mỗi giây đều quá gian nan.

      vất vả mới đợi được hai người kia làm xong, lúc mặc quần áo, đột nhiên trận cười bén nhọn vang lên, “ đôi cẩu nam nữ, mùi vị điên đảo phượng loan ở vùng đất hoang này thế nào?”

      Giọng hình như đến từ bốn phương tám hướng, cả người Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội cứng đờ, hai người càng nín thở thu cơ thể, cố gắng để bản thân tồn tại.

      Cặp uyên ương nơi đất hoang kinh ngạc, mặc quần áo xong, nắm chặt vũ khí trong tay.

      “Ngươi là người phương nào? Đừng có lén lút trong bóng tối, lăn ra đây!” Nam nhân hét to tiếng, thanh như sấm rền.

      Giọng lần nữa vang lên, “Phiêu Phiêu tiên tử, ngươi ở sau lưng phu quân ngươi theo con sói hoang Chu Húc ở chỗ này phóng đãng, sợ phu quân ngươi biết sao?”

      Phiêu Phiêu tiên tử biến sắc, phẫn nộ quát, “Có gan lăn ra đây, đừng ở chỗ này giả thần giả quỷ!”

      hắc y nhân từ trời giáng xuống, toàn thân che chắn kín đáo, thấy dung mạo, tay cầm nhuyễn kiếm, giọng quỷ dị nên lời, trào phúng, “Cũng đúng thôi, chả trách ngươi vượt tường, nghe phu quân Mã Chấn Hồng của ngươi gần nữ sắc, chỉ thích nam sắc, hahahaha…” Hắc y nhân cười điên cuồng.

      kẻ long dương chi phích* , kẻ hồng hạnh vượt tường, quả nhiên là phu thê!”

      *Long Dương chi phích ám chỉ mối tình đồng giới, xuất phát từ điển tích: Thời chiến quốc, Long Dương Quân là tên cậu học trò vô cùng khôi ngô tuấn tú. ta được Ngụy vương say mê vô cùng. Có ngày, Long Dương Quân ngồi câu cá cùng Ngụy vương thuyền, Long Dương Quân câu được lúc mười mấy con cá mà cá đến cắn câu ngày càng nhiều. Nhìn thấy những con cá nhảy tung tăng, Long Dương Quân đột nhiên khóc nức nở. Nguỵ Vương cho là có điều phiền muộn, mới hỏi nguyên nhân.

      Long Dương Quân đáp rằng: “Thần cảm thấy mình chẳng qua cũng chỉ là vua của loài cá mà thôi”. Ngụy vương hiểu, mới hỏi lý do. Long Dương Quân giải thích cho Ngụy vương rằng: “Khi đại vương câu được con cá lớn, trong lòng rất vui vẻ. Thế nhưng lưỡi câu rất nhanh chóng được thả xuống nước để tìm con cá to hơn, còn con cá vừa câu được bị vứt được ngó ngàng tới nữa. Thần dám liên tưởng đến, như nay thần có thể được sủng ái của đại vương, có được địa vị hiển hách trong triều đình, thần dân thấy thế, đều rất kính trọng thần, nhưng khắp trời đất này, người dung mạo tuấn tú nhiều đếm xuể, bên ngoài người ta đồn đại rằng thần sở dĩ được đại vương sủng ái, là vì dung mạo của mình. Thần tự lo lắng rằng mình cũng giống như con cá vừa bị mắc câu, sợ ngày mình bị bỏ còn xa nữa, như thế thần làm sao mà khóc được?”.

      Ngụy vương nghe thấy, bất giác cười lớn: “Sao có những lời đồn đại như thế mà ái khanh cho quả nhân nghe sớm!”. Sau đó Ngụy vương ra sắc lệnh trong cả nước rằng: Từ nay về sau nếu có người bàn luận về việc của Long Dương Quân, nếu bị phát bị giết mà cần định tội. Long Dương Quân được nhìn thấy sắc lệnh đó, đương nhiên cười tươi rạng rỡ. Ngụy vương nhìn thấy sủng thần của mình mặt mày tươi tỉnh, lại càng mê đắm hơn. Câu thành ngữ “mê Long Dương” cũng bắt nguồn từ mối tình đồng giới này.

      Chu Húc và Phiêu Phiêu tiên tử liếc nhìn nhau, lại chẳng hơn câu, trực tiếp nâng kiếm đâm tới, ba người dây dưa đấu với nhau, hắc y nhân lấy địch hai, vậy mà rơi vào thế hạ phong.

      Ba người này đấu hồi lâu, cuối cùng tách nhau ra, hẳn đều bị thương, nhưng ràng có thể thấy tình huống của hắc y nhân tốt hơn hai kẻ kia chút, Chu Húc hơi nghiêng đầu với Phiêu Phiêu tiên tử, “Nàng công trái, ta công phải, hôm nay nhất định phải đưa vào chỗ chết! Bằng …”

      Chu Húc thoáng nhìn Phiêu Phiêu tiên tử nhắc nhở, nét mặt Phiêu Phiêu tiên tử trở nên lạnh lẽo, khẽ nhích lại gần , chậm rãi hỏi, “Bằng sao?”

      Chu Húc bất mãn trừng nàng ta, “Nàng ?”

      Phiêu Phiêu tiên tử hơi rũ đầu xuống, mặt lên tâm tình nên lời, “Ta sao!”

      Kiếm quang lóe lên, Chu Húc chẳng dám tin nhìn thanh kiếm xuyên thấu lồng ngực mình, từng giọt máu tươi rơi xuống, từng đóa hoa đỏ nở rộ, đầu khác của thanh kiếm, trong tay Phiêu Phiêu tiên tử.

      “Ngươi…”

      Phiêu Phiêu tiên tử cười lạnh, “Ngươi cho rằng những suy tính trong lòng ngươi ta biết à? Ngươi cũng quá coi thường Lãnh Phiêu Phiêu ta rồi!”

      Chu Húc trợn mắt, diện mạo dữ tợn, nổi giận , “Ngươi là đồ tiện nhân!”

      Lãnh Phiêu Phiêu trở cổ tay, kiếm được rút ra, thân thể Chu Húc lảo đảo hai cái, ngã phịch xuống đất, bộ dáng ôm hận.

      Hắc y nhân cười to, “Ngươi đúng là ngoan độc, kiếm liền giết tiểu tình nhân của ngươi.”

      Lãnh Phiêu Phiêu thong dong cầm y phục Chu Húc lau sạch vết máu thân kiếm, hờ hững , “Trơ mắt nhìn lão bà mình cùng nam nhân khác biểu diễn, Mã Chấn Hồng, ngươi cũng phải thứ tốt gì.”

      Mã Chấn Hồng kéo khăn che mặt xuống, khôi phục giọng vốn có, vậy mà lại cực kỳ trầm thấp, quỷ dị khó nghe như lúc trước, “Lãnh Phiêu Phiêu, ban đầu chúng ta can thiệp vào chuyện của nhau. Đợi kiện kia kết thúc, ngươi muốn muốn tìm mấy nam nhân là chuyện của ngươi! Chuyện Chu Húc lần này, ngươi nợ ta ân huệ, ngươi nhớ kỹ lấy.”

      “Nếu phải ngươi uy hiếp ta, ta đến mức hạ sát , lại ta nỡ, về mặt đó ngươi còn mạnh tay hơn ta.” Lãnh Phiêu Phiêu thong thả mặc y phục tử tế.

      Mã Chấn Hồng lần nữa đeo mặt nạ, “Phần trình diễn của bọn ta đủ lâu rồi, bằng hữu xem diễn, nên thân chưa?”

      Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội biến sắc, nhưng hai người họ vẫn dám bước ra, chứng kiến tình kiểu này, bước ra cũng bị diệt khẩu, Thẩm Gia Cẩm siết chặt tay Hạ Tiểu Muội, chỉ cảm thấy trống ngực muốn vỡ tung, thình thịch thình thịch thình thịch. Mã Chấn Hồng chậm rãi về phía bọn họ, trán Thẩm Gia Cẩm toát mồ hôi lạnh, Hạ Tiểu Muội trốn trong lòng Thẩm Gia Cẩm, vẫn nhúc nhích.

      “Hahahaha! màn hí kịch đặc sắc, quả nhiên đầu chữ sắc có con dao, chậc chậc, sai sai.” giọng nam hay nữ cười khanh khách, đúng lúc ngăn trở bước chân của Mã Chấn Hồng.

      Mã Chấn Hồng và Lãnh Phiêu Phiêu liếc nhìn nhau, hai người họ nhảy lên, đuổi theo phương hướng.

      Đợi bọn họ xa rồi, Thẩm Gia Cẩm vội vàng đỡ Hạ Tiểu Muội, “Chúng ta mau, chỗ này thích hợp ở lâu.”

      Hạ Tiểu Muội hoảng hốt gật đầu, hai người đỡ nhau chạy nhanh ra khỏi cánh rừng.

      Bên kia, Mã Chấn Hồng và Lãnh Phiêu Phiêu đuổi theo cả đoạn đường vậy mà phát người nào, hai người họ dừng bước, Mã Chấn Hồng cẩn thận suy nghĩ, “Vừa nãy ràng nghe được hô hấp của hai người, hô hấp nặng hơn, hẳn là nam nhân, đồng thời biết võ công, còn người kia…”

      Lãnh Phiêu Phiêu vội hỏi, “Người kia thế nào?”

      Thần sắc Mã Chấn Hồng biến ảo khó lường, “Người kia hô hấp xa gần , nghe có chút mơ hồ.”

      “Hử?” Lãnh Phiêu Phiêu nhíu mày.

      Mã Chấn Hồng thoáng tức giận, “Xem ra chúng ta trúng kế điệu hổ ly sơn rồi, mà thôi, giờ trở về xử lý thi thể của Chu Húc , phải làm thế nào, ngươi biết rồi chứ.”

      Lãnh Phiêu Phiêu khẽ gật đầu.
      Last edited: 6/3/15

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 19: Thần Kinh bị bắt và hạ thuốc…
      Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội cuống quýt chạy ra khỏi cánh rừng, chỉ hận bản thân thể mọc thêm hai chân để chạy trốn. Đột nhiên thân ảnh đỏ rực xuất ngay trước mắt, Thẩm Gia Cẩm chỉ cảm thấy hoa mắt, con đường phía trước bị người ta chặn lại.

      Người đến là muội tử rất nổi bật rất mê người, xiêm y đỏ thẫm, dáng người nóng bỏng lồi lõm trước sau, hơn nữa hé ra khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, nếu so Hạ Tiểu Muội với muội tử trước mắt, quả thực như hoa dại ven đường với hoa hồng đỏ tươi vậy.

      Hoa hồng đỏ cười rất động lòng người, “Các ngươi gấp gáp đến vậy là muốn đâu?”

      Thẩm Gia Cẩm theo bản năng che chắn Hạ Tiểu Muội ở sau lưng mình, cảnh giác , “Bọn ta có chút việc gấp, xin nương nhường đường.”

      Hoa hồng đỏ vô cùng phong tình khẽ gảy sợi tóc mai, “ nương ta cũng có chuyện gấp muốn tìm các người nha, nhường làm sao tìm được?”

      Hạ Tiểu Muội giật giật tay áo Thẩm Gia Cẩm, Thẩm Gia Cẩm gật đầu ngầm hiểu ý, với hoa hồng đỏ, “ vậy, chúng ta lên trấn tiếp, vùng đất ở đây hoang vu, phải chỗ thích hợp để chuyện.”

      Hoa hồng đỏ cúi đầu mỉm cười, “Vừa nảy chẳng phải các ngươi ở vùng đất hoang vu này xem cuộc vui xem rất thoải mái sao?”

      Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội rùng mình, Thẩm Gia Cẩm nhíu mày, “Ngươi muốn gì?”

      “Khi đó nếu phải ta, hai người các ngươi sớm bị Mã Chấn Hồng và Lãnh Phiêu Phiêu giết rồi! Ta…” Hoa hồng đỏ khẽ cười, “Chẳng qua muốn mời công tử đến hàn xá tụ họp chút mà thôi.”

      Hạ Tiểu Muội hoảng sợ, nắm chặt tay áo Thẩm Gia Cẩm, “Thần kinh ngươi đừng !”

      Bàn tay Thẩm Gia Cẩm phủ lên bàn tay Hạ Tiểu Muội trấn an nàng, “ sao đâu, đừng lo lắng.”

      Sau đó nhìn hoa hồng đỏ, nghiêm mặt , “ nương ở đâu, bọn ta chẳng qua chỉ ngang con đường này, lẽ nào ở đây đúng lúc có diễn tuồng kịch lớn?”

      Hoa hồng đỏ ngắm nghía sợi tóc đen trong tay, khóe miệng hàm chứa tia cười thản nhiên, “Công tử chịu, ta đành đắc tội thôi.” Vừa dứt lời, nàng vung tay áo, tung bột phấn lên mặt Thẩm Gia Cẩm, Thẩm Gia Cẩm chẳng kịp né tránh, hít ít bột phấn vào, thân thể mềm nhũn ngã xuống.

      Hoa hồng đỏ ôm lấy thân thể , cười kiều, thi triển khinh công nhàng xa.

      mình Hạ Tiểu Muội ngơ ngác đứng tại chỗ, nàng hung hăng cắn môi dưới, vén làn váy đuổi theo.

      Hoa hồng đỏ mang Thẩm Gia Cẩm đến gian phòng, trong phòng sớm nam nhân đứng đợi, thấy chỉ có mỗi Thẩm Gia Cẩm khỏi sửng sờ, “Còn người nữa đâu?”

      Hoa hồng đỏ ném Thẩm Gia Cẩm lên giường, bỏ viên thuốc vào miệng , sau đó bất mãn quệt mồm ngồi xuống cái ghế bên cạnh, “Nữ nhân kia hả? Ta dẫn tới.”

      Nam nhân hình như có chút phát giận, “Sao cùng mang tới đây, ngươi vất vả mới dẫn Mã Chấn Hồng và Lãnh Phiêu Phiêu rời , vứt bọn họ ra cũng dễ dàng, nếu nàng đụng phải hai người kia, còn có mạng ở đây sao?”

      ghen ghét trong mắt hoa hồng đỏ càng tăng, “Thiếu chủ, ngài coi trọng ả Tây Thi đậu hũ kia hả? Lo lắng cho ả tới vậy?”

      Thiếu chủ trong miệng nàng, cũng chính là Hác Phong Lưu, bước lên phía trước vài bước, “Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta rời trước, ngươi nhất định phải hỏi tăm hơi của bức họa mỹ nhân, uống thuốc xong, chắc chắn .”

      Dứt lời, Hác Phong Lưu đẩy cửa sổ ra, hai ba bước thấy bóng dáng đâu, hoa hồng đỏ siết chặt nắm đấm, đứng tại chỗ rất lâu mới từ từ xả được cơn giận.

      Nàng xoay người nằm nghiêng bên cạnh Thẩm Gia Cẩm, khẽ , “Ngươi , Thiếu chủ nhà ta có phải tìm tiểu mỹ nhân của ngươi ?”

      “Ai?”

      Sau lưng có sát khí, nàng vội vàng thoát người ra, thanh đoản kiếm cắm ngay vị trí nàng nằm nghiêng. hắc y nhân có dáng người nhắn nhanh chóng thu hồi đoản kiếm, hoa hồng đỏ trở tay đánh chưởng, khiến hắc y nhân lui về sau vài bước.

      Hoa hồng đỏ đánh lên giường mượn lực, xoay người rút trường kiếm từ mép giường đâm tới, hắc y nhân chút hoang mang chắn được, đoản kiếm cầm trong tay, rơi vào thế hạ phong tí nào.

      “Ngươi muốn gì?”

      Hoa hồng đỏ quát, luồn tay vào ngực áo tung bột phấn, hắc y nhân lại bị ảnh hưởng gì, nghênh đón bột phấn trước mặt, hoa hồng đỏ lui về sau vài bước, hắc y nhân nhanh chóng xoay người, vác Thẩm Gia Cẩm lên vai, vận khí nhảy cái, ra khỏi gian phòng.

      Hoa hồng đỏ đuổi theo vài bước, lại phát thân pháp của hắc y nhân rất tuyệt diệu, chỉ vài cú nhảy thấy bóng dáng đâu, đánh mất Thẩm Gia Cẩm, hoa hồng đỏ giậm chân, xoay người theo phương hướng của Hác Phong Lưu, nàng phải nhanh chóng cho thiếu chủ biết, Thẩm Gia Cẩm bị người ta cướp rồi!

      Hắc y nhân khiêng Thẩm Gia Cẩm suốt dọc đường, còn rẽ vào nhà dân, sau khi đặt Thẩm Gia Cẩm xuống, phát Thẩm Gia Cẩm vẫn hôn mê, đưa tay ra dò xét trán , lại bắt mạch, xác định Thẩm Gia Cẩm đáng ngại gì mới bỏ .

      Thẩm Gia Cẩm trong cơn mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy choáng váng, hơn nữa cả người đều có khí lực, dần dần mở mắt, lại chẳng nhìn người trước mặt, chỉ cảm nhận được đôi tay mềm mại nắm bàn tay to của mình.

      “Tiểu Muội…” lẩm bẩm phun ra hai chữ này, tiếp tục hôn mê.

      Hạ Tiểu Muội mừng rỡ khi thấy Thẩm Gia Cẩm mở mắt, còn nghe gọi tên mình, liên tục ngừng trả lời, “Ta ở đây! Ta ở đây! Thần kinh ngươi mau tỉnh lại …”

      Nàng còn chưa hết, thấy Thẩm Gia Cẩm bất tỉnh, nước mắt nhịn được lăn dài, nóng nảy vây quanh, cầm khăn lau cho Thẩm Gia Cẩm, cả người Thẩm Gia Cẩm nóng hổi, người cũng tỉnh táo, mê man liên tục, thỉnh thoảng tỉnh cũng chỉ gọi tên nàng, tiếp đó lại mê man, nàng chẳng biết Thẩm Gia Cẩm bị làm sao, chỉ có thể ngừng gọi tên , đôi mắt khóc ngày đêm vừa đỏ vừa sưng.

      Cuối cùng còn biện pháp nào, nàng mời đại phu ở trấn này, từng đại phu đến xem đều lắc đầu, chỉ Thẩm Gia Cẩm hết thảy đều bình thường, người có bất kỳ bệnh tật gì, cũng tại sao Thẩm Gia Cẩm cứ hôn mê bất tỉnh.

      Hạ Tiểu Muội gấp đến độ sắp điên mất, tiễn đại phu , nàng nhào vào lòng Thẩm Gia Cẩm khóc nức nở, “Rốt cuộc ngươi bị sao thế? Mau tỉnh dậy … Ta bao giờ hung dữ với ngươi nữa, cũng mắng ngươi nữa, ngươi mau tỉnh lại …”

      Thẩm Gia Cẩm chật vật mở mặt, cảm thấy bên tai rất ồn ào, có người ghé vào tai ngừng , ngừng khóc, nhưng vẫn mơ màng, làm sao cũng mở mắt được.

      “Ầm ĩ quá… Tiểu Muội…”

      Hạ Tiểu Muội trợn mắt nhìn , nước mắt cũng chưa kịp lau, “Ta ở đây ta ở đây, thần kinh, ngươi sao rồi?”

      “Tiểu Muội…”

      Hạ Tiểu Muội lại rơi nước mắt, nàng nức nở, cầm tay Thẩm Gia Cẩm, vuốt mặt , “Ta ở đây, ta ở đây…”

      “Ta…” Thẩm Gia Cẩm còn chưa hết, tiếp tục hôn mê.

      Hạ Tiểu Muội biến sắc, cố sức lay người , “Chàng mau tỉnh lại , đừng ngủ nữa! Đừng ngủ nữa!”

      Ngoài phòng đột nhiên vang lên giọng , “Muội thế này sao cứu được !”

      “Ai?” Hạ Tiểu Muội cảnh giác ngồi dậy, siết chặt khúc gỗ bên người.

      cửa in bóng người, “Tại hạ Hác Phong Lưu.”

      Hạ Tiểu Muội tới cửa, khẽ mở chút nhìn ra ngoài, quả nhiên là Hác Phong Lưu.

      “Tại sao ngươi ở đây?” Hạ Tiểu Muội ngờ vực, nàng vốn có cảm tình với tên Hác Phong Lưu này, càng hoài nghi.

      Hác Phong Lưu mỉm cười, “Muội đừng quên ta là người giang hồ, thần kinh bán tranh giả lừa người ta, tránh được bị người ta trả thù, bị hạ độc, nên mới mê man tỉnh…”

      Cách cánh cửa Hạ Tiểu Muội nghe Hác Phong Lưu , nàng dám mở rộng cửa, tại nàng chẳng biết Hác Phong có ý đồ gì, ngoại trừ Thẩm Gia Cẩm, nàng tin bất kỳ ai.

      “Làm thế nào để cứu ? Tại sao ngươi muốn những thứ này cho ta biết? Có phải ngươi hạ độc ?”

      Khóe miệng Hác Phong Lưu lộ ra nụ cười khổ, “Chốc nữa muội biết phải cứu như thế nào, ta… Tiểu Muội, ta khuyên muội giao cho ta, sáng ngày mai, ta nhất định trả cho muội Thẩm Cẩm khỏe mạnh.”

      Hạ Tiểu Muội hừ lạnh, “ cần! Ta giao cho bất kỳ ai, ngươi đừng si tâm vọng tưởng!”

      Trong mắt Hác Phong Lưu toát ra tia thương cảm, “Tiểu Muội, ta muốn xài sức mạnh xông vào, muội mau giao cho ta. Muội tin ta , ta là…”

      “Tiểu Muội…” chưa hết lời, Thẩm Gia Cẩm ở giường rên tiếng, tâm trí Hạ Tiểu Muội lập tức bị hấp dẫn.

      “Thần kinh, chàng sao chứ?”

      Hác Phong Lưu thở dài sâu, thử dò xét gọi Tiểu Muội lần nữa, nhưng chỉ đổi lấy tiếng cút của Tiểu Muội, vô cùng thất vọng, bất đắc dĩ xoay người rời .
      Last edited: 6/3/15
      HoanHoan, Happyanh, Tử Vũ Nhi16 others thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 20: Tiểu Muội rưng rưng dũng hiến thân (H)…

      Thẩm Gia Cẩm chỉ cảm thấy nóng quá, cả người đều nóng hừng hực, tự chủ kéo y phục của mình, muốn hấp thụ làn gió mát nhè .

      “Nóng… nóng quá…”

      Thẩm Gia Cẩm lẩm bẩm , đưa tay ngừng kéo xiêm y mình.

      “Thần kinh!” Hạ Tiểu Muội kinh ngạc hô to, nàng nhào tới túm tay Thẩm Gia Cẩm, muốn ngăn động tác điên cuồng của , lại bị gắt gao nắm chặt.

      Thẩm Gia Cẩm nắm lấy đôi tay mềm mại, đôi tay ấy mềm, lạnh… dọc theo đôi tay ấy mò mẫm lên, nhưng đôi tay ấy lại hung hăng rút về, Thẩm Gia Cẩm sít sao nắm chặt, vuốt ve từng tấc da mát rượi cánh tay.

      Hạ Tiểu Muội vừa thẹn vừa giận, tại sao có thể như vậy chứ? Vừa rồi còn hôn mê mà, sao giờ lại trở thành kẻ háo sắc chỉ biết sàm sỡ nàng chứ.

      “Chốc nữa muội biết phải cứu như thế nào.”

      “Giao cho ta, sáng mai, ta trả cho muội Thẩm Cẩm khỏe mạnh.”

      hề báo trước lời của Hác Phong Lưu vang lên trong đầu nàng, lẽ nào những lời này có nghĩa là… thần kinh bị hạ độc?

      Đừng nhé, cho dù bọn họ đối phó với thần kinh, cũng hạ độc dược, hoặc thuốc mê, tuyệt đối thể hạ xuân dược được!

      Trong đầu Hạ Tiểu Muội thoáng vô số ý nghĩ, trước mắt chợt choáng váng trận, nàng bị Thẩm Gia Cẩm đặt dưới thân, hơi thở Thẩm Gia Cẩm nặng nề lại cuồng loạn, vừa rồi chỉ vuốt cánh tay giờ xé y phục nàng, Hạ Tiểu Muội la lên, vội kéo y phục mình trở về.

      !

      Thẩm Gia Cẩm luống cuống ra sức kéo, y phục trước người Hạ Tiểu Muội bị xé thành vải rách, lộ ra mảng nõn nà trắng như tuyết và cái yếm hồng mơ hồ thoắt .

      Hạ Tiểu Muội vừa thẹn vừa giận, vội vàng dùng tay che vị trí vừa lộ người, có thể che được bên này nhưng thể che được bên kia, tay Thẩm Gia Cẩm dùng sức vuốt ve, còn môi cũng điên cuồng hôn lên người nàng.

      “Bộp!”

      Hạ Tiểu Muội nhanh chóng cho bạt tay, Thẩm Gia Cẩm bị đánh đầu thoáng nghiêng bên, Hạ Tiểu Muội rưng rưng tức giận mắng.

      “Thần kinh! Chàng muốn ta hận chàng sao?”

      Trong nháy mắt Thẩm Gia Cẩm tỉnh táo, sửng sốt nhìn Hạ Tiểu Muội quần áo xốc xếch hai mắt đẫm lệ, cổ Hạ Tiểu Muội còn loang lỗ dấu hôn và cánh tay còn có vết ngón tay bóp đỏ.

      “Sao… sao lại thế này?”

      vội xoay người sang chỗ khác, nhưng ánh mắt lại bắt đầu hoảng hốt, hung hăng cho bản thân bạt tay, ép mình tỉnh táo chút.

      “Tiểu Muội, nàng ra ngoài ! cho phép tiến vào!”

      Hạ Tiểu Muội ôm y phục rách nát nhảy xuống giường, đến cửa chợt ngừng bước.

      “Thần kinh bán tranh giả lừa người ta, tránh được bị người ta trả thù, bị người ta hạ độc…”

      Trả thù! Trả thù!

      Nếu Hác Phong Lưu , nếu đây thực là trả thù, chẳng lẽ … nếu thần kinh giao hợp với người khác, xảy ra chuyện ư?

      Hạ Tiểu Muội lưỡng lự, trong sạch và mạng của thần kinh, rốt cuộc bên nào quan trọng hơn?

      Thẩm Gia Cẩm ở giường lại nghĩ nhiều như vậy, lần nữa bị dược tính khống chế, thân thể bộc phát cơn nóng hừng hực, người bắt đầu mơ hồ.

      “Tiểu Muội… ta nóng… nóng qua… Tiểu Muội…”

      Lời thào văng vẳng bên tai Hạ Tiểu Muội, khiến thân thể nàng chấn động.

      Hạ Tiểu Muội rất do dự, tuy nàng thích thần kinh, nhưng hết thảy những điều liên quan đến thần kinh, nàng đều biết, bí mật của thần kinh quá nhiều, điều này làm nàng có cảm giác an toàn, quả thực nàng muốn thẳng thắn thành khẩn đối đãi với thần kinh, nhưng nàng dám, nàng sợ, nàng sợ bí mật của thần kinh khiến nàng tiếp nhận nổi.

      Nàng nhi, sau khi cha mất, chỉ có thần kinh gần gũi với nàng, nửa đêm tỉnh mộng, tịch vô cùng, nàng cũng từng nghĩ tới cứ trôi qua như vậy, hai người cùng nhau bán đậu hũ quả thực rất tốt.

      Nhưng lần trèo lên nóc nhà ngắm trăng đó, nàng mất hết hy vọng rồi, khi nàng thử dò xét bí mật của thần kinh, thần kinh lựa chọn cự tuyệt.

      giờ thần kinh đứng giữa sống và cái chết, trong sạch của nàng và tính mạng của , cái nào nặng cái nào đây, nàng thực biết.

      Đối với nữ nhân mà , trinh tiết chính là mạng của nàng!

      Thần kinh, nếu ta giao tính mạng cho chàng, chàng quý trọng chứ?

      Hạ Tiểu Muội muốn khóc, và quả thực nàng khóc, nước mắt như hạt châu rơi xuống, nhìn Thẩm Gia Cẩm quằn quại thống khổ giường, thân thể sớm có phản ứng, nàng từ từ di chuyển đến chiếc giường.

      Có lẽ, trong sâu thẫm trái tim nàng, trở nên quan trọng hơn hết thảy của nàng.

      Hạ Tiểu Muội cởi y phục rác mướp người, chỉ còn lại cái yếm hồng, có cơn gió thổi qua, da thịt nàng phơi bày giữa khí thoáng cảm thấy lành lạnh, nhưng càng gần chiếc giường, trong lòng nàng, dường như có ngọn lửa khiến nàng trở nên khô nóng.

      Nàng ngồi giường, đưa lưng về phía Thẩm Gia Cẩm, móng tay bấm vào da thịt, thoáng đau đớn, nàng chậm rãi giơ cánh tay lên, ngừng chút, cuối cùng vuốt ve gò má đỏ sậm của Thẩm Gia Cẩm.

      bàn tay mềm mại an ủi đôi gò má, mang theo xúc cảm mát rượi khoan khoái cực độ, Thẩm Gia Cẩm gầm tiếng, cầm bàn tay mặt kia vuốt nhè , lại đặt lên môi tinh tế liếm, càng hôn càng đủ.

      Hạ Tiểu Muội rút cánh tay mình về, ôm mặt Thẩm Gia Cẩm, tỉ mỉ nhìn dung mạo của , sau đó nhắm mắt lại, bờ môi đào in lên làn môi mỏng của .

      Hai đôi môi vừa tiếp xúc, đầu lưỡi Thẩm Gia Cẩm bèn kịp chờ đợi vươn ra, cũng ôm cả người nàng vào lòng, ôm chặt.

      Hai người hôn đến mức khó chia cắt nhau, Hạ Tiểu Muội khẽ nghiêng đầu để hít thở, Thẩm Gia Cẩm gầm thỏa mãn, tỉ mỉ hôn lên mặt nàng, lên cổ nàng.

      Dịu dàng quấn lấy, thân thể gầy gò của Thẩm Gia Cẩm đè lên khiến cả người Hạ Tiểu Muội thoáng run rẩy, cái yếm hồng bị kéo ra, bàn tay thô ráp của Thẩm Gia Cẩm mò mẫm nơi mượt mà của nàng.

      Vân vê đè ép, đem nơi ngọt ngào mềm mại trong tay biến hóa thành các hình dạng, đỉnh quả mọng phơi bày giữa trung, Thẩm Gia Cẩm há mồm ngậm lấy, dùng sức mút.

      “Á… đau…”

      Hạ Tiểu Muội khó nhịn khẽ rên tiếng, đỉnh quả bị ra sức mút khiến nàng rất đau, nàng nhịn được dùng sức đẩy Thẩm Gia Cẩm ra, mà Thẩm Gia Cẩm bất động như núi, nhìn thân thể gầy gò nhưng vào giờ khắc này lại bùng nổ loại sức mạnh khiến Hạ Tiểu Muội sợ hãi.

      vất vả mới đợi được Thẩm Gia Cẩm buông tha, quả mọng ngọt ngào mềm mại vừa đỏ lại vừa cứng, Hạ Tiểu Muội khẽ thở phào, nhưng lại cảm thấy trống rỗng thôi, Thẩm Gia Cẩm len lỏi trước ngực nàng, vừa nắn bóp, vừa ngậm mút.

      “A… ưm…”

      Hạ Tiểu Muội uốn éo cả người, cảm giác này rất kỳ lạ, cho tới bây giờ nàng chưa từng trải qua, bụng dưới trở nên nóng bỏng, tựa hồ có cái gì đó căng trướng muốn vọt ra ngoài…

      Bàn tay to của Thẩm Gia Cẩm chạy dọc theo bụng dưới bằng phẳng của nàng, lướt qua bãi cỏ um tùm ngào ngạt, tìm được vùng đất thần bí kia.

      Hạ Tiểu Muội ưỡn người, tư vị bị dị vật xâm lấn tốt chút nào, nàng cảm thấy đau.

      Hơi thở Thẩm Gia Cẩm càng ngày càng gấp rút, tay càng dùng sức xoa nắn vùng cấm địa chưa được khai phá của nàng.

      Y phục từ lâu rải rác ở chỗ nào rồi, trong phòng quanh quẩn tiếng nam nhân thở dốc và tiếng rên rĩ vụn của nữ nhân.

      Tìm được ngọn nguồn thần bí kia, Thẩm Gia Cẩm vội vàng dùng lửa nóng của mình đột phá tầng tầng lớp lớp vật cản, cảm nhận được tầng tầng lớp lớp ấy bao lấy, khoan khoái thở phào.

      “Á…”

      Vùng xung quanh lông mày Hạ Tiểu Muội nhíu chặt, đau đớn khiến nàng bật thốt tiếng, nước mắt cũng chuỗi lăn dài, nước mắt này là vì đau, cũng là vì từ nay về sau nàng chính thức trở thành nữ nhân của Thẩm Gia Cẩm, trinh tiết tính mạng của nàng, sau này đều thuộc về Thẩm Gia Cẩm.

      Chuyển động theo bản năng, cũng cảm nhận được vui sướng vĩnh hằng nhất của cuộc đời.

      biết làm đến bao lâu, cũng biết làm bao nhiêu lần, Thẩm Gia Cẩm chịu khống chế của dược tính, hoàn toàn bận tâm đến chuyện Hạ Tiểu Muội chưa từng trải đời, lần rồi lại lần hung hăng muốn nàng.

      Cả đêm nay, nhất định là đêm rực rỡ.

      Tác giả có điều muốn : Ta thực bất lực với H…
      Last edited: 9/3/15
      minhminhanhngoc, HoanHoan, Happyanh22 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ta dự định là like thôi chờ hoàn ròi đọc cơ mà thấy chương H nên :050:kìm lòng ko đc = )))))
      Tiểu yêu tinh, rina93LạcLạc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :