1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cẩm Tú mỹ nhân - Điền Tiểu Điền (22C Full+ebook) - đã fix

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 13: Cao thủ tụ họp về trấn Thanh Sơn…
      Trấn Thanh Sơn này, cho tới bây giờ đều nổi tiếng, cũng phải danh lam thắng để du ngoạn, càng phải quê quán của danh nhân gì, chỉ là trấn bình thường. Người dân ở cái trấn này cũng bình thường, bình thường đến mức nào nhỉ? Cho dù xuất kẻ trộm, tất cả mọi người cũng biết là ai làm.

      Có thể làm được vậy dễ dàng đâu, chủ yếu vẫn do trấn Thanh Sơn quá , người nơi này cũng là láng giềng nhiều năm, dân di cư gần như có, đây cũng là nguyên nhân tại sao khi ấy Thẩm Gia Cẩm xuất có thể khiến cả cái trấn chấn động. Thử nghĩ mà xem, đám tỏi sống rất yên bình, đột nhiên có cọng hành tới đây, tất cả mọi người đều hiếu kỳ, tại sao đầu hành lại dài thế nhỉ? Còn mang theo đầu ư? Cho nên mọi người đều vây lại xem, nhưng sau khi vây xem, mới phát , hành lá bản chất vẫn là tỏi, mọi người liền cảm thấy bình thường, cho dù bất kể là hành hay tỏi, mọi người đều vật họp theo loài là được.

      Nhưng sáng sớm vừa mở cửa, toàn bộ trấn Thanh Sơn đều choáng váng, trước mắt thực có rất nhiều hành nha. phải, từng người từng người đó hoàn toàn khác biệt với người dân ở trấn Thanh Sơn mà.

      Người dân ở trấn Thanh Sơn rất đơn giản, từ trước đến nay ra đường đều bằng hai chân, taxi, ô tô gì đó gần như dùng, tiền kiệu đều tiết kiệm, thậm chí rất nhiều người lớn tới vậy còn chưa từng thấy qua xe ngựa. Ngay cả Trấn trưởng đại nhân xuất hành đều bộ, hết cách rồi, trấn Thanh Sơn quá , được trợ cấp giao thông, hơn nữa bộ có lợi cho sức khỏe mà.

      Nhưng hôm nay, người dân trấn Thanh Sơn khỏi khóc ròng, chói mắt đến mức chọc mù mắt chó bọn họ! Hơn nữa đây là ô tô hả? Còn là cuộc biểu tình ô tô lớn nhất thế giới nữa! Xem , chiếc kia phải Bugatti Veyron 16.4 của Pháp sao? Được rồi, cách dùng từ này mọi người có thể quen lắm, chiếc xe trước mắt, vòm xe màu vàng, thân xe dùng loại gỗ hồng mộc thượng hạng, ngay cả tua rua bốn góc quanh xe đều dùng kim tuyến thêu quý giá, gã phu xe còn mặc xiêm y được chế tác bằng gấm hoa, câu đơn giản chính là, nhà có tiền đó!

      Lại nhìn vị khác cởi ngựa, con ngựa béo tốt khỏe mạnh, màu lông sáng bóng, lẽ nào đây là Truy Phong Xích Thố Mã trong truyền thuyết? Hay Hãn Huyết Bảo Mã sao? Đến gần nhìn, quả nhiên là Hãn Huyết Bảo Mã, đầu ngựa còn lấp lánh bài tử ‘BMW’ chọc mù mắt người ta.

      Lại nhìn người tới, thư sinh bạch y thoạt nhìn vừa phiêu dật vừa phi thường, có người vác đại đao, soàn soạt bổ lên đầu hiệp khách, cũng có người vẻ mặt từ bi, hòa thượng niệm a di đà phật, còn có đạo sĩ của lâm binh đấu giả giai trận liệt tại tiền*, chung đủ loại, các môn các phái đều có.

      Mọi người tề tụ ở trấn Thanh Sơn, tránh được phải lên tiếng chào hỏi, chỉ nghe đầy đường đều là.

      “Chào ngươi chào ngươi, lâu rồi gặp, gần đây phát tài ở đâu? Nghe quý phái chuẩn bị đưa ra thị trường hả?”

      “Aizzz, đưa ra thị trường còn xa xôi lắm, nghe cổ phiếu của môn phái ngươi dạo này tăng ít hử?”

      “Này, khủng hoảng tài chính hại chết người đó, kiếm được bao nhiêu, chỉ vài trăm vạn thôi.”

      “Đúng là thua lỗ, ta nhớ tháng trước ngươi đều kiếm trăm vạn mà.”

      “Đúng vậy, đúng vậy, thực là thua lỗ. Cho nên mới tìm chút tiền tài.”

      "Ta cũng vậy, ta cũng vậy."

      Bọn họ cười với nhau, người ở trấn Thanh Sơn đều trợn tròn mắt, hóa ra mỗi người đều là Kim cương ca nha!

      Sáng sớm sau khi Thẩm Gia Cẩm mở cửa bèn vuốt cằm đăm chiêu nhìn đám người kia, Hạ Tiểu Muội đứng ở phía sau tò mò nhìn ra ngoài, giọng hỏi, “Sao đột nhiên nhiều người thế?”

      Thẩm Gia Cẩm cười nhạt, “Chẳng phải sớm cho nàng biết sao? Chuyện bức họa mỹ nhân ở trấn Thanh Sơn truyền ra ngoài rồi.”

      , vị đại hán tới trước cửa phường đậu hũ, Hạ Tiểu Muội vô thức tránh ra phía sau, chính nàng cũng nhận ra, nàng càng ngày càng giống nương tử chân chính của Thẩm Gia Cẩm, gặp phải nam nhâm xa lạ được tự nhiên mà né tránh. Nếu ở thời điểm trước kia, gặp khách nhân đều đon đả nghênh đón rồi.

      Đại hán kia trông thấy phường đậu hũ, gật đầu, “Xem như sạch , có sữa đậu hành ? Cho gia phần, mẹ ơi, cái trấn này ngay cả khách điếm cũng có, chỉ có phường đậu hũ này mở, có gì ăn mang ra đây cho gia chút.”

      Thẩm Gia Cẩm y theo lời , cho phần sữa đậu nành, sau đó múc bát tàu hũ, hán tử khò khè hai ba hớp uống xong, Thẩm Gia Cẩm bèn múc thêm bát, hán tử ăn xong quệt mồm, “Cái món nhạt loãng này, ăn đủ no gì cả. Đến đây, chưởng quỹ tính tiền, bao nhiêu tiền hả?

      Thẩm Gia Cẩm tươi cười , “Năm mươi văn tiền.”

      Hán tử kia trợn tròn hai mắt, “Năm mươi văn tiền? Cứ phần sữa đậu nành với hai bát tàu hũ như vậy? Ngươi ăn cướp à!”

      Thẩm Gia Cẩm lắc đầu, “Khách quan thế đúng rồi, cái này gọi là phúc lợi, trấn thường ngày có nhiều người tới, hôm nay đột nhiên đến nhiều thế, nhân khí bùng nổ, giá tất nhiên phải tăng thôi.”

      Đạo sĩ còn giữ lại chòm ria mép ở bên cạnh cười thâm trầm, “hóa ra đường đường là bang chủ bang Đầu Hổ mà ngay cả năm mươi văn tiền còn trả nổi, có muốn lão đạo mời ngươi ăn bữa này ?”

      Hán tử kia giận đỏ mặt, xoay đầu như chợt nhớ ra chuyện gì đó, cười hắc hắc, “Nếu Tiền đạo trưởng mở miệng, vậy cung kính bằng tuân mệnh, cảm phiền Tiền đạo trưởng giúp ta thanh toán bữa này, đa tạ đa tạ.”

      Tiền đạo trường chọc ngoáy người thành còn mất tiền, giận đến mức hai chòm ria mép nơi khóe miệng cũng vểnh lên, căm hận lấy năm mươi văn tiền từ trong túi đập trước mặt Thẩm Gia Cẩm, lại hung hăng trợn mắt liếc Thẩm Gia Cẩm, “Có chút đồ vậy mà năm mươi văn tiền! Ngươi giựt tiền hả!”

      Thẩm Gia Cẩm cười haha nhận tiền, cũng đáp lại.

      Người ở trấn Thanh Sơn vốn xem tình hình, thấy phường đậu hũ gặp rắc rối, còn buôn bán kiếm lời gấp mười lần bình thường, lúc này đều trở về sửa lại bảng giá, sau đó mới mở cửa.

      Tửu quán và khách điếm được hoan nghênh nhiều nhất, lão bản khách điếm cười muốn rút gân, đầy đường đều có thể nghe được giọng của lão, “Phòng chữ Thiên số , khách quan, mời trả tiền trước, trăm lượng.”

      “Nhà ngươi ăn cướp hả!” Mọi người đều vỗ bàn bày tỏ kháng nghị.

      “Khách quan, cái này gọi là phúc lợi. Ngài sợ đắt có thể ở, nhưng bổn trấn chỉ có mỗi khách điếm này, ngài hoàn toàn có thể hai mươi dặm lên trấn ở trọ.” Chưởng quỹ bình tĩnh, cười tủm tỉm .

      “Cường đạo! Vô sỉ!” Có người nhịn được mắng, người ở trấn Thanh Sơn này thực dụng quá!

      “Tiểu tử kia ngươi mắng ai là cường đạo hử?” Cường đạo chân chính vui, đây phải điểm danh mắng người ư?

      “Chửi ngươi đó! sao?” kẻ với vẻ mặt phách lối.

      “Tiểu tử ngươi mắng lại lần nữa xem!” kẻ với vẻ mặt hung tợn.

      Mắt thấy bầu khí trở nên căng thẳng, sắp có đánh nhau, chưởng quỹ ở phía sau lành lạnh , “Các vị khách nhân, đập vỡ đồ, hỏng món đền gấp mười, đây là quy củ của bổn điếm. bằng khách nhân nộp tiền thế chấp trước, ta tính với các ngươi chút, trăm lượng có thể đập vỡ cái chén, vạn lượng có thể đập nát cái bàn, chịu đưa tiền xin mời lên gặp quan nha.”

      Hai người dáng vẻ bệ vệ nhất thời uể oải ít, hung hăng trợn mắt nhìn đối phương, lần nữa tiếp tục mướn phòng.

      Người ở trấn Thanh Sơn nếm được món hời, chỉ trong đêm giá cả tăng cao, ngay cả người dân chung quanh cũng vui, có điều khi thương gia toàn trấn đáp ứng với người dân cả trấn, mỗi tháng có thể chia bạc với tỉ lệ phần trăm nhất định, người dân chung quanh bắt đầu ào ào lên giá, giá càng cao, bọn họ lấy tiền càng nhiều.

      Việc này chỉ khiến đám giang hồ đau khổ thôi, ai ngờ cái trấn xa xôi này, lại có đám dân thường giết người thấy máu chứ, còn ăn tươi nuốt sống nữa. Bọn họ chẳng dám ngang tàng ở cái trấn này, phủ nha trấn Thanh Sơn gần đây hiếm khi chịu khó, mỗi ngày đều có quan binh tuần tra đường, thấy đánh nhau gây rối cũng bất chấp, trực tiếp mang về nha môn, trả tiền thả người.

      Tục ngữ , dân đấu với quan. Thực ra phải muốn đấu, mà là đấu lại mà.

      Vấn đề ăn ở giải quyết xong, nên bàn chuyện đứng đắn rồi, tất cả mọi người trong sáng ngoài tối bắt đầu truy tìm tăm tích bức họa mỹ nhân, vừa mới bắt đầu còn che che giấu giấu, ví như lúc ở ven đường đào cái hố, người khác hỏi, bản thân ngứa tay, nên mài móng tay. Người nọ mắng, mẹ nó, ngươi cho ngươi là cương thi hả!

      Về sau hố trấn càng ngày càng nhiều, người trong trấn bắt đầu phản đối, tập thể chạy tới quan phủ, cầu cho phép người từ bên ngoài tới rảnh rỗi việc gì làm đào hố loạn cả lên, lý do là, mẹ nó, tác giả đào hố lấp đủ hãm hại rồi, trấn Thanh Sơn có bao nhiêu hố cho bọn họ đào chứ?

      Để có cái hố nào nữa, cũng để ảnh hưởng đến bộ mặt thị trấn, quan phủ ra cáo thị: “Phàm ai đào hố lấp, nhốt vào phủ nha, tịch thu toàn bộ tài sản, cũng đem phân phối cho nữ nhân xấu xí nhất thế gian!”

      Sau này quan phủ phát thích hợp, vì nữ nhân xấu nhất cũng có người muốn đấy, được rồi, cáo thị bèn sửa lại, phân phối cho nam nhân xấu xí nhất thế gian!

      Sau đó, mọi người trông thấy, gã nam nhân từ đâu xuất , xấu xí vô cùng, mỗi ngày đều tản bộ bên dưới cáo thị. Mỗi lần có người ngang qua, đều dùng ánh mắt có thần sáng ngời, lấp lánh nhìn chằm chằm người ta.

      Lần này chả ai dám đào hố lấp nữa, thể đào hố, bọn ta leo cây vậy, tiếp theo mọi người phát tiếng bước chân nóc nhà càng ngày càng nhiều, tình hình nhánh cây rạn nứt cũng càng ngày càng nghiêm trọng.

      Mọi người lại tức giận, thời gian ăn cơm ai cũng nguyện ý ăn, ăn vào mồm đầy bụi. Lại càng nguyện ý khi tắm, đột nhiên có kẻ rớt từ nóc nhà xuống.

      Sau khi tiếng thét chói tai vang vọng trấn Thanh Sơn ba ngày, quan phủ trấn Thanh Sơn lại ra cáo thị: Phàm ai nhảy lên nhảy xuống, tịch thu toàn bộ tài sản, phân phối cho gã nam nhân bên dưới cáo thị!

      Thực ra quan phủ phát thông cáo ấy có nguyên nhân cả, Huyện thái gia len lén nuôi vợ bé bên ngoài, hai người tắm uyên ương, đột nhiên có kẻ từ nóc nhà rớt xuống, vợ bé thét chói tai, dọa người nóc chạy, đúng lúc chính phòng ngang qua.

      Tốt rồi, chính phòng vừa trông thấy Huyện thái gia trần truồng cùng vợ bé trần như nhộng ôm nhau, nhất thời bùng nổ, xách lỗ tai Huyện thái gia kéo về nhà, việc này khiến Huyện thái gia còn mặt mũi, cứ như vậy, cáo thị ra đời.

      vất vả mới được sống yên ổn, mấy người từ bên ngoài tới rốt cuộc hiểu, ở trấn Thanh Sơn, ngươi phải rất bình thường tìm bức họa mỹ nhân, vì giờ mọi người đều biết trấn Thanh Sơn có bức họa mỹ nhân rồi, gặp mặt chào hỏi cũng thay đổi.

      “Dạo này tìm được bức họa chưa?”

      “Chưa, còn ngươi?”

      “Ta cũng chưa, vậy chúng ta tiếp tục.”

      Trước đây gặp mặt mở miệng hỏi phát tài, giờ gặp mặt mở miệng hỏi tìm họa, cho nên mới , làm người nhất định phải theo kịp trào lưu, lại hỏi ‘Ngươi ăn cơm chưa?” lạc hậu quá.
      Last edited: 5/3/15
      minhminhanhngoc, HoanHoan, purplepeach20 others thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 14: Đầy đường đều là bức họa mỹ nhân…
      Ngay lúc mọi người vội vàng tìm bức họa mỹ nhân, người nào đó mình núp trong phòng chẳng biết chơi cái gì. Người trong trấn càng ngày càng nhiều, việc buôn bán của phường đậu hũ Hạ gia cũng càng ngày càng tốt, sáng sớm mở cửa lại có ít sinh ý, Hạ Tiểu Muội bận bịu hết sức, bèn kéo cổ họng hô tiếng.

      “Thần kinh! Ra tiếp khách!”

      “Phụt!” đám người ăn sáng xung quanh gian hàng đều phun thứ gì đó trong miệng ra, sau đó trong nháy mắt dùng ánh mắt sắc nhìn Hạ Tiểu Muội, hóa ra phường đậu hũ này ‘bán đậu hũ’ !

      Hạ Tiểu Muội chút nào cảm thấy bản thân sai, hô tiếng chẳng thấy Thẩm Gia Cẩm trả lời, khỏi cáu kỉnh, “Sáng sớm chả biết làm gì trong phòng, cũng ra chào hỏi khách nhân, bận chết được!”

      Nàng càu nhàu lầm bầm, phía sau ló ra cái đầu, chính là khuôn mặt Thẩm Gia Cẩm cười hì hì, Hạ Tiểu Muội vung cái xẻng gỗ trong tay, “Còn tiếp đãi khách nhân , ta bận đến mức xoay nổi người rồi.”

      Mọi người lại khôi phục bình thường, hại bọn họ uổng công kích động hồi, ‘tiếp khách’ này phải ‘tiếp khách’ kia nhá!

      Thẩm Gia Cẩm liếc nhìn đoàn người huyên náo, bên lơ đểnh múc tàu hũ, bên dùng giọng lớn vừa vặn nghe được, “Nương tử ơi, hôm qua ta phát bức họa trong sân đó.”

      Bức họa! Động tác của mọi người lập tức đình chỉ, dựng lỗ tai lên, tập trung chú ý lắng nghe.

      “Trong sân mình ở đâu ra bức tranh chứ, sao ta chả biết gì hết.” Hạ Tiểu Muội chút nào chú ý khác thường xung quanh, vẫn bận rộn, thuận miệng tiếp lời Thẩm Gia Cẩm.

      Thẩm Gia Cẩm che miệng cười hắc hắc, “Người trong tranh còn đẹp hơn nàng đấy, hơn nữa còn có năm chữ.”

      Mỹ nhân! Năm chữ? Lẽ nào chính là bức họa《 Cẩm tú mỹ nhân 》?

      Hạ Tiểu Muội rốt cuộc chậm chạp phát , bốn bề thế nào lại đột nhiên an tĩnh nhỉ, ngẩng đầu lên nhất thời khiếp sợ, mỗi đôi mắt làm sao đều lóe lên tia sáng xanh vậy!

      “Khách quan, đây là tàu hũ ngài cần.” Thẩm Gia Cẩm bưng tàu hũ lên, vẻ mặt là mảng bình thản, màng danh lợi.

      “Ừ ừ ừ, tốt.” Người nọ tiếp nhận bát, ăn từng miếng từng miếng, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Gia Cẩm, Thẩm Gia Cẩm cũng gì thêm về bức họa.

      Toàn bộ buổi sáng, trước cửa phường đậu hũ Hạ gia đều có luồng sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, đồng thời, tin tức Thẩm Gia Cẩm phát bức họa mỹ nhân đều lan truyền nhanh chóng.

      Đóng cửa lại, ngăn chặn ánh mắt sáng lấp lánh của đám người, Hạ Tiểu Muội với nỗi sợ còn chưa tiên tan, vỗ ngực oán hận Thẩm Gia Cẩm, “Ngươi bậy gì thế, đâu có bức họa nào đâu, ngươi nhìn cả ngày nay , ngoài cửa biết bao nhiêu kẻ kỳ quái tới tới lui lui.”

      Thẩm Gia Cẩm lại oán niệm, “Nàng có thể sửa thói quen vỗ ngực ? Thói quen này thực chẳng tốt… phẳng…”

      ánh mắt sắc bén như dao phóng tới, Thẩm Gia Cẩm giơ cờ trắng đầu hàng, “Được được được, ta nữa, nàng muốn sao cứ làm vậy, cùng lắm sau này ta mua con bò sữa về, mỗi ngày cho nàng uống sữa bò, tục ngữ ăn gì bổ nấy, aizzz, vì hạnh phúc sau này của ta, ta cảm thấy ta hẳn phải lập ra kế hoạch, tên là ‘Các phương pháp phòng chống ngực phẳng kịp thời’…”

      Hạ Tiểu Muội ngượng ngùng, đỏ mặt cầm xẻng gỗ gõ cái, “Ngươi đàng hoàng chút cho ta! Lão nương chính với ngươi!”

      Thẩm Gia Cẩm thần bí cười, “Nương tử, nàng chờ xem, lập tức có người tìm tới cửa.”

      Hạ Tiểu Muội hoài nghi, “Tìm tới cửa? phải tới gây chứ, ta ngươi đừng vụ ngươi thấy được bức họa gì…”

      Ầm ầm ầm!

      Có tiếng đập cửa truyền đến, Thẩm Gia Cẩm hài lòng gật đầu, giọng với Hạ Tiểu Muội, “Chốc nữa đừng hé răng, buôn bán lớn tới tay rồi.”

      xong bèn mở cửa, đứng ngoài cửa là hán tử cường tráng vác đại đao, hán tử kia miễn cưỡng nở nụ cười, “Tiểu ca, ta có thể vào nhà ngồi chút ?”

      Thẩm Gia Cẩm lách người, sau khi hán tử cường tráng kia vào bèn cười ôn nhu với Hạ Tiểu Muội, dọa Hạ Tiểu Muội run hết cả người.

      Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Thẩm Gia Cẩm mới hỏi hán tử, “Chẳng hay hùng tới tệ xá, biết có chuyện chi?”

      Hán tử nở nụ cười nịnh nọt, “Người như ta thích vòng vèo, liền thẳng vào vấn đề. Hôm nay nghe tiểu ca được bức họa, biết nó có bộ dáng gì?”

      Thẩm Gia Cẩm ồ tiếng sáng tỏ, rất hờ hững , “Chỉ là bức họa thôi, đó vẽ mỹ nhân, bên cạnh còn có năm chữ, có gì đặc biệt hết.”

      Ánh mắt hán tử sáng ngời, tiếp tục hỏi, “Mỹ nữ kia có hình dáng gì? Năm chữ đó là gì hả?”

      Thẩm Gia Cẩm mỉm cười, “Mỹ nữ đương nhiên cực kỳ xinh đẹp rồi, về phần năm chữ đó…”

      “Năm chữ đó sao?” Hán tử tha thiết hỏi.

      “Là năm chữ thôi.” Thẩm Gia Cẩm cười híp mắt công bố đáp án.

      “Ngươi!” hán tử nhất thời đổi sắc mặt, nhưng vẫn cố kiềm nén, cứng nhắc bày ra bộ mặt tươi cười, “Xin hỏi tiểu ca, là năm chữ gì thế?”

      Thẩm Gia Cẩm vẫn quan sát phản ứng của , lập tức thừa nước đục thả câu nữa, “Năm chữ đó là —— cẩm tú mỹ nhân đồ.”

      Hán tử kích động nhảy dựng lên, “Ở đâu? Bức họa ở đâu?”

      Thẩm Gia Cẩm bận tối mắt nhưng vẫn thong dong khoanh tay, “Bức họa được ta giấu rồi, hùng muốn tìm tranh ư?”

      Hán tử mừng như điên, “Đúng, lão tử muốn tìm bức họa, tiểu ca, chỉ cần ngươi chịu cho ta, sau này ngươi chính là huynh đệ ta, khi hành tẩu giang hồ cứ báo danh hào Lôi lão tam ta!”

      Thẩm Gia Cẩm mỉm cười, “Ta phải người trong giang hồ, cũng có hứng thú với giang hồ, bức họa đó, hùng muốn cũng được thôi, chẳng qua thể mất công toi như vậy, luôn luôn phải lấy thứ gì đó để đổi chứ?”

      Hán tử bình tĩnh lại, cẩn thận hỏi, “Tiểu ca muốn gì?”

      Thẩm Gia Cẩm tươi cười, vươn ngón tay ra.

      Hán tử bèn vội vàng hỏi, “Tiểu ca muốn ta giết người?”

      Thẩm Gia Cẩm đờ mặt, chậm rãi lắc đầu.

      “Ta cần tranh cũng dùng được, ta lại trói gà chặt, giữ lại cũng chỉ là mầm họa, nhưng bọn ta là bách tính bình thường, luôn muốn cuộc sống cơm no áo ấm, còn bằng dùng bức họa đổi lấy những thứ thực tế hơn.”

      Lần này hiểu, hóa ra muốn tiền, thấy Thẩm Gia Cẩm vươn ngón tay, chậm rãi hỏi, “ trăm lượng?”

      Thẩm Gia Cẩm mỉm cười .

      ngàn lượng?”

      vạn lượng?”

      trăm vạn lượng?”

      “Dựa vào! Ngươi bụng thâm hiểm, lão tử làm gì có nhiều tiền đưa cho ngươi!”

      Thẩm Gia Cẩm chậm rãi đứng lên, tới cửa kéo cửa ra, dùng hành động bày tỏ tâm ý của .

      Hán tử giận tím mặt, rút đại đao ở phía sau muốn động thủ lại bị tiếng cười lạnh cắt ngang, “Lôi lão tam, ngươi chỉ có chút bản lãnh này thôi hả? có tiền mua liền chuẩn bị cứng rắn cướp đoạt?”

      vị thư sinh hào hoa phong nhã thoạt nhìn như tựa vào cái cây trước cửa, khóe môi nhếch lên cười khẩy khinh miệt. đứng thẳng người, tay kéo hán tử ra ngoài, sau đó hành lễ với Thẩm Gia Cẩm, “Huynh đài, tại hạ bằng lòng bỏ tiền ra, chỉ mong huynh đài có thể bỏ thứ mình thích.”

      Hán tử hình như sợ vị thư sinh này, hung hăng trợn mắt liếc nhìn cũng dám có hành động gì, giận dữ bỏ .

      Thẩm Gia Cẩm cũng bày bộ dáng hữu lễ, làm tư thế ‘mời’.

      Hai người cười tủm tỉm vào nhà, thư sinh muốn úp mở, thẳng vào vấn đề, “Tại hạ bằng lòng bỏ ra ngàn lượng bạc trắng, chỉ mong huynh đài chịu bỏ những thứ thích.”

      Thẩm Gia Cẩm mỉm cười, “Ngay cả bức họa huynh đài còn chưa xem qua, dám bỏ ra cái giá cao vậy, cũng sợ ta lừa huynh à?”

      Thư sinh rất tự tin, cười tà ác, “Nếu ngươi gạt ta, ta đương nhiên lấy lại tiền của ta, chỉ cầm lại tiền, còn có thể cầm luôn mạng của ngươi!”

      Thẩm Gia Cẩm gật đầu, cười , “ thế, ngàn lượng bạc trắng này, hình như hơi ít. Ngươi chỉ mua tranh, còn giống như mua thêm nửa cái mạng vậy.”

      Thư sinh suy xét trong trong lát, ngược lại cười to, “Có can đảm, nếu hét giá cao thế, xem ra ngươi có chuẩn bị. Được, sảng khoái chút, , ngươi cần bao nhiêu?”

      Thẩm Gia Cẩm mỉm cười, vẫn đưa ngón tay.

      Thư sinh thoáng biến sắc, khẽ cắn môi đáp ứng, “ ngàn lượng hoàng kim à? Được, ta đồng ý, ngươi lấy bức tranh .”

      Thẩm Gia Cẩm vào buồng trong, bao lâu sau bước ra, tay còn cầm bức tranh cuộn, mở ra nhìn, trong bức tranh ràng là nương cực kỳ xinh đẹp, ngồi nghiêng thạch đài dưới gốc cây đại thụ, tóc mai xuyên qua đóa sen ướt át diễm lệ, gò má hướng về dãy núi phía sau. Bên cạnh viết: Cẩm Tú mỹ nhân đồ. Còn có bài tàng đầu thi*, Cẩm thạch liên hoa diễm, Tú lĩnh minh châu điện. Mỹ nhân đương tư viễn, Nhân sinh phục quân kiến. Phần đề chữ là Hà Tất tiên sinh, Hà Tất tiên sinh là Hà Quang Diệu vẽ nên bức họa này.

      *Tàng đầu thi là loại thơ đặc biệt, nó lấy chữ đầu tiên trong mỗi câu thơ làm nội dung bạn muốn biểu lộ. Những chữ đầu tiên trong mỗi câu thơ toàn bài có thể hợp lại hoàn chỉnh thành tên người, địa danh, xí nghiệp hoặc câu chúc phúc. Như bốn câu thơ , mỗi chữ đầu hợp lại thành Cẩm Tú mỹ nhân.

      Thẩm Gia Cẩm mở bức tranh cuộn, “Ta cũng là người từng đọc sách, trước kia có cơ duyên từng được thấy bút tích của họa sĩ Hà Quang Diệu. Huynh đài mời xem, dãy núi tráng lệ này, mang theo hơi thở đồ sộ, rất có khí phách của Hà Tất tiên sinh. Mỹ nhân này có nét mặt sinh động, bộ dáng rung động lòng người*, cực kỳ giống người . Huynh đài chắc hẳn cũng biết, Hà Tất tiên sinh lấy tranh sơn thủy và nhân vật giống người nhất để vẽ nên bức họa nổi tiếng nhất thiên hạ. Lại nhìn bức họa này xem, thông thường có nữ tử nào đầu đội hoa sen, nhưng nương trong bức họa này đầu đội hoa sen, mắt nhìn núi non. Hơn nữa bài thơ này… Xem ra đúng như lời đồn đãi vậy, bức họa có thâm ý rất sâu sắc. Chẳng qua…” Thẩm Gia Cẩm kéo dài điệu.

      *Nguyên văn là 顾盼生辉 [cố phán sinh huy]: miêu tả nét mặt có thần, bộ dáng rung động lòng người, xuất xứ từ phần 2 cuốn “Nhị phách khắc án kinh kì”: [士有馀粮, 马多剩草. 一呼百诺, 顾盼生辉. 此送彼迎, 尊荣莫并] - Sĩ hữu dư lương, mã đa thặng thảo. Nhất hô bách nặc, cố phán sinh huy. Thử tống bỉ nghênh, tôn vinh mạc tịch.

      Thư sinh giương mắt nhìn , “Chẳng qua cái gì?”

      Thẩm Gia Cẩm cười vui vẻ, “Tranh này là tối qua ta nhặt được ở trong sân, có phải thực của Hà Tất tiên sinh hay , ta đảm bảo.”

      Thư sinh trầm mặc lúc, lại hết lần này đến lần khác nhìn bức họa, vì để tìm bức Cẩm Tú mỹ nhân, cũng từng nghiên cứu qua tác phẩm của Hà Tất tiên sinh, bức họa này từ bút pháp đến phong cách, quả thực rất giống bút tích của Hà Tất tiên sinh.

      “Vạn lượng hoàng kim, ta lấy.”

      Thẩm Gia Cẩm lại cười, “Huynh đài, vạn lượng hoàng kim quá chọc mù mắt người, bằng huynh đài đem toàn bộ đổi thành ngân phiếu cho ta thế nào?”

      Thư sinh nổi đóa, vốn chỉ muốn đưa hoàng kim mượn cớ kéo dài với Thẩm Gia Cẩm, chỉ cần có bức tranh trong tay, vẫn có thể lấy hoàng kim về, giờ Thẩm Gia Cẩm lại muốn ngân phiếu, đổi vạn lượng thành ngân phiếu đó.

      Thư sinh còn cách nào, đành phải trở về lấy ngàn lượng ngân phiếu cho Thẩm Gia Cẩm, khi Thẩm Gia Cẩm giao bức tranh cho còn tỉ mỉ dặn dò câu, “Huynh đài nhớ kỹ chớ để lộ việc này.”

      Thư sinh hừ tiếng, làm bộ có việc gì ra khỏi Hạ gia.

      Hạ Tiểu Muội nhìn mà ngẩn tò te, ngàn lượng tới tay dễ như vậy ư?

      Mấy ngày sau đó, càng lúc càng nhiều người tìm đủ loại lý do đến Hạ gia.

      bao lâu sau, toàn bộ người trong trấn hầu như đều có bức mỹ nhân trong tay, nhưng tất cả mọi người đều giữ kín như bưng, mỗi ngày vẫn làm bộ tìm bức họa, chẳng qua vụng trộm làm chuyện gì bên dưới ai biết được.

      Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội đóng cửa trốn trong nhà đếm tiền, đếm tới phút cuối cùng Thẩm Gia Cẩm hưng phấn gào khóc, “Đám ngu ngốc này, ta chỉ vươn ngón tay bọn họ tự kêu giá loạn cả lên, 680 vạn lượng đó, nương tử, lần này chúng ta phát tài rồi!”
      Last edited: 6/3/15

    3. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      này gian thương còn hơn cả gian thương
      LạcLạc thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      mọi người thông cảm, dạo này hơi bận :026::nod:
      Chương 15: Phong lưu công tử - Hách Phong Lưu…
      Khi người tới tìm Thẩm Gia Cẩm mua tranh đầy ra, chỉ có duy nhất người cho tới bây giờ còn chưa tìm . Đợi người trong trấn gần như mỗi người cầm phần, người nọ mới tới.

      Người vừa tới phải ai khác, chính là người chiếc Bugatti Veyron 16.4 của Pháp. Gã này hôm nay thoạt nhìn cũng biết là kẻ có tiền mới chiếc xe đó tới.

      “Hu ——“ Tiểu đồng ghìm chặt dây cương, con ngựa nghe lời dừng lại, phát ra tiếng phì phì trong mũi, móng ngựa bới hai cái, ý bảo gia trong xe, đến nơi rồi.

      Vốn lái xe ra cửa có vấn đề gì, người có tiền ngươi cho phép người ta khoe khoang à? Ngươi cho người ta khoe khoang ngươi chính là kẻ hận giàu rồi? Phu tử ở tiểu học dạy chúng ta, tâm lý hận giàu tích tụ tốt, bình thường hận giàu dẫn đến tâm lý cân bằng, tâm lý cân bằng dẫn đến nhân cách bị phân liệt, nhân cách bị phân liệt cuối cùng lại dễ phát triển thành bệnh tâm thần, rảnh rỗi xuống đường cầm dao chém người chẳng hạn, tuy bị xử tử, nhưng đời này bản thân xem như đời nhà ma.

      Thực ra người ở trấn Thanh Sơn hận giàu, người ở trấn Thanh Sơn gần đây đều trù phú, nhưng bọn họ hận chuyện, hận nhất những kẻ có đạo đức như gã kia. Điểm ấy từ việc động chút là tố cáo người ta đào hầm, tố cáo người ta lật ngói ở nhà có thể nhìn ra được.

      Mà gã này vừa làm chuyện rất xấu, chính là có đạo đức, xúc phạm đến trái tim yếu ớt như dây cung của người ở trấn Thanh Sơn.

      Thực ra gã này bị oan, chỉ cẩn thận ngồi xe trở về, cẩn thận lái xe đến phường đậu hũ Hạ gia, cẩn thận kéo con ngựa phát ra tiếng phì phì trong mũi rồi để móng ngựa bới hai cái, kết quả là cẩn thận hất cả đống bụi, làm sặc mấy người dùng cơm ở phường đậu hũ Hạ gia khiến họ rất khó chịu.

      “Cái người này, có đạo đức hả? Tất cả mọi người dùng cơm, ngươi ngồi chiếc xe phí tiền giả làm đại gia làm gì hở?” nam nhân mất hứng .

      Gã kia vừa chuẩn bị xuống xe, khi ấy gương mặt trở nên cứng nhắc, hừ lạnh, thèm đếm xỉa. Lần này lại làm nhiều người tức giận rồi, bắt đầu tranh nhau .

      phải chỉ chiếc xe đắt tiền thôi sao, thực coi mình là đại gia à!”

      “Đúng, nhìn bộ dạng giàu có của kìa, túm cái gì mà túm!”

      Sắc mặt gã đó càng ngày càng kém, còn có lão đầu vừa ăn xong tiện tay quệt miệng, đến trước mặt ý vị sâu xa , “Tiểu tử, đối nhân xử thế đừng khoe khoang quá, ngươi khoe khoang liền có người hận kẻ giàu, dễ gặp rắc rối đấy.”

      Cả người cứng nhắc, mắt thấy cái tay vừa quệt mồm còn loáng thoáng vỗ vai , vội vàng tránh sang bên, dùng quạt chắn lại, “ nhọc ngươi phí tâm.”

      Lão đầu thoáng biến sắc, bày ra bộ dáng gỗ mục thể chạm khắc lắc đầu liên tục, “Người bây giờ giống như vẻ bề ngoài, thói đời gì thế!”

      Lão đầu thở dài, gã kia phủi bụi người, rồi bày ra bộ dáng tươi cười tới phường đậu hũ Hạ gia.

      Thẩm Gia Cẩm ở đấy, chỉ có mình Hạ Tiểu Muội bận rộn.

      “Tại hạ họ Hác…” Gã kia nhướng mày, sử dụng tuyệt chiêu vô địch liếc mắt đưa tình Nhiếp hồn đại pháp câu người với nữ nhân.

      “Mua đậu hũ hay dùng cơm?” Hạ Tiểu Muội cũng ngẩng đầu, hỏi thẳng.

      Gã kia thoáng xấu hổ, xem xét hai bên, sau khi xác định ai chú ý tình tiết này lại cười, “Tại hạ họ Hác…”

      “Được, miếng đậu hũ này bốn văn tiền, đợi ta bọc kỹ cho ngươi.” khách nhân tới, Hạ Tiểu Muội nghênh đón, nhanh chóng thu tiền gói đậu hũ.

      mặt kẻ đó chảy giọt mồ hôi, dáng dấp cao to như vậy mà giống như khí sao? lần nữa, nhẫn nhịn, cười , “ nương, tại hạ họ Hác…”

      Hạ Tiểu Muội rốt cuộc nhìn , ngờ vực hỏi, “Này, phải ngươi sớm rồi hả? Sao còn đứng đây?”

      Mẹ nó, lão tử nhịn nổi nữa!

      Gã kia vỗ bàn, “Ta đứng đây nửa ngày rồi ngươi còn xem ta như khí, lẽ nào ngươi nhìn thấy ta?”

      Hạ Tiểu Muội thoáng bực mình, cầm xẻng gỗ khua tay múa chân, “Lão nương mở tiệm buôn bán, ngươi y như cọc gỗ đứng lù lù ở đây muốn chết hả? Lão nương hỏi ngươi mua đậu hũ hay muốn ăn, ngươi câm hả! Hác Hác hác! Đại gia ngươi! Ngươi họ gì liên quan tới lão nương đánh rắm sao! Còn dám đập bàn với lão nương! Cút xa chút, muốn xin quảng cáo làm ơn cầm bảng hiệu đàng hoàng đứng bên cạnh!”

      Hạ Tiểu Muội vừa dứt lời, xung quanh tiếng vỗ tay vang lên rầnrần, còn có người giơ ngón cái lên, “Hay! Hay!”

      Khí thế gã kia mềm nhũn, uấtức , “Ta phải giới thiệu bản thân sao.”

      Hạ Tiểu Muội luôn cảm thấy bộ dáng này của gã nhìn rất quen, ngẫm lại hồi mới chợt nhớ, đây phải dáng vẻ ủy khuất ngày thường Thẩm Gia Cẩm ưa bày ra à. Chẳng hiểu sao, bộ dáng bị ức hiếp này, Thẩm Gia Cẩm khiến nàng mềm lòng, còn gã kia…

      “Ngươi là thần tiên trời hay ma quỷ dưới đất? Tới nhà ta chính là mua đậu hũ, còn giới thiệu cái gì!” Hạ Tiểu Muội thấy bắt chước bộ dáng của Thẩm Gia Cẩm, liền bực bội khó hiểu.

      “Chuyện gì xảy ra?”

      Thẩm Gia Cẩm từ bên ngoài trở về, thấy Hạ Tiểu Muội cực kỳ phẫn nộ phản ứng đầu tiên chính là nàng bị người ta ức hiếp, lại thấy nam tử xa lạ đứng trước phường đậu hũ, nhất thời đen mặt. ở chỗ này lâu như vậy, rất lâu rồi chả ai dám tới đùa giỡn Hạ Tiểu Muội, kẻ nào có mắt dám đến trêu chọc người của chứ?

      Thẩm Gia Cẩm bước vào phường đậu hũ, trước quan sát Hạ Tiểu Muội từ xuống dưới, sau xác định nàng có gì mới che chở nàng ở phía sau, vẻ mặt lạnh lùng hỏi, “Gây ?”

      Mở miệng ra thế! Trong lòng gã kia oán thầm, nhưng vẫn bày ra khuôn mặt tươi cười, “Tại hạ họ Hác…”

      trọng điểm.” Thẩm Gia Cẩm chút nể mặt ngắt lời , trong lòng gã kia huyết lệ chảy dài, vì cái gì mà ngay cả tên cũng thể vậy, vì cái gì vì cái gì hả, vì sao vì sao, tại sao tại sao aaaa…

      Gã kia nuốt vô số huyết lệ vào lòng, rồi bày vẻ mặt nghiêmtúc, “Tìm ngươi.”

      Thẩm Gia Cẩm rất thẳng thắn, “Ca rảnh.”

      “Liên quan tới… chuyện làm ăn.” Gã kia cười thần bí, sớm nghe qua Thẩm Gia Cẩm, thấy tiền là sáng mắt, càng tới, chuyện bán bức họa mỹ nhân cũng biết, trước mặc kệ bức họa mỹ nhân đó là hay giả, nhưng Thẩm Gia Cẩm dám bán, có vài phần bản lĩnh rồi.

      “Ca rảnh.” Thẩm Gia Cẩm nghiêm mặt, hai lời liền cự tuyệt.

      Gã kia thoáng sửng sờ, bèn tiếp, “Thẩm công tử, vụ trao đổi này tuyệt đối có lời!”

      Hạ Tiểu Muội từ phía sau Thẩm Gia Cẩm ló đầu ra, hung hăng , “Ngươi có lỗ tai hả! Thần kinh nhà ta rảnh mà!”

      Thẩm Gia Cẩm ngạc nhiên nhìn Hạ Tiểu Muội, hai tay chắp lại, trong mắt đều là trái tim, “Ta là của nàng nha, ô ô ô, rốt cuộc nàng cũng thừa nhận ta là người của nàng, ô ô ô, ta hưng phấn quá.”

      Mọi người hóa đá.

      Gã kia thấy tình huống như vậy, ánh mắt lóe lên, lặng lẽ lui ra ngoài.

      Còn bên này, Thẩm Gia Cẩm vẫn ngừng quấy Hạ Tiểu Muội, “Ô ô ô, nương tử nàng lại lần nữa , cái câu ‘thần kinh nhà ta’ nàng vừa nghe êm tai quá, mau mau mau, lại lần nữa !”

      Hạ Tiểu Muội đỏ mặt, thẹn quá hóa giận rống to hơn, “Thần kinh! Cút!”

      Vì bốn chữ này của Hạ Tiểu Muội, nên Thẩm Gia Cẩm vui vẻ suốt cả ngày, mãi cho đến tối vẫn còn cười khúc khích, Hạ Tiểu Muội thẹn thùng thôi, trong lòng lại phảng phất có chút ngọt ngào.

      Lúc này Thẩm Gia Cẩm thở hổn hển xào đồ ăn, hôm nay tâm trạng rất tốt, kiên trì muốn bộc lộ tài năng. Hạ Tiểu Muội thấy đại nam nhân lại ở phòng bếp vừa thái thức ăn vừa xào thức ăn, nhịn được liền muốn cười.

      “Ta ở nhà từng làm cơm, chẳng qua chỉ chơi đùa thôi. Nương ta là nữ nhân rất hiền huệ, nàng làm cơm cũng rất ngon.” Thẩm Gia Cẩm vừa làm vừa .

      Hạ Tiểu Muội hỏi, “Ngươi có cha, có nương, có ca ca, có muội muội, vì sao còn muốn ra ngoài?”

      Thẩm Gia Cẩm nghiêm túc thái thức ăn, nghe vậy nhịn được cười, “Sao nàng lại hay quên thế, ta rồi ta là vì bức họa mỹ nhân mà tới.”

      “Nhưng phải ngươi vẽ rất nhiều bức họa mỹ nhân rồi à… Nếu vì tiền, ngươi làm xong rồi.” Hạ Tiểu Muội ngờ vực .

      Thẩm Gia Cẩm khẽ cười, “Ta là vì bức họa, phải vì tiền.”

      Hạ Tiểu Muội đăm chiêu hỏi, “Bức họa mỹ nhân kia thực là tàng bảo đồ sao?”

      Thẩm Gia Cẩm suy ngẫm chút, “Việc này khó mà được.”

      “Được rồi, hơn 680 lượng ngươi tính làm gì!” Hạ Tiểu Muội nghĩ tới xấp ngân phiếu dày bèn cảm thấy có chút hưng phấn.

      Thẩm Gia Cẩm bỏ thức ăn thái vào nồi, nhanh chóng trở đồ ăn, “Ta bảo người mang về nhà rồi.”

      “Khụ khụ! Ngươi cái gì?” Hạ Tiểu Muội bị sặc nước bọt.

      “Ta ta cho người mang về nhà rồi.” Thẩm Gia Cẩm lặp lại lần nữa.

      Hạ Tiểu Muội hận kẻ kia á, nàng dùng sức đập bàn phát tiết, “Ngươi mang khi nào? Mang bao nhiêu tiền?”

      Gia vị, xếp lên đĩa, ừ, nhìn cũng tệ.

      Thẩm Gia Cẩm bưng thức ăn lên, rất tự nhiên , “Hôm nay ấy, nếu nàng nghĩ ta ra ngoài làm gì hử, toàn bộ mang hết. Ngửi chút nè, món ăn có thơm ?”

      tại Hạ Tiểu Muội nào có tâm tình ngửi chứ, nàng lệ rơi đầy mặt hỏi, “Ngươi chẳng để lại phần nào sao?”

      Thẩm Gia Cẩm ngẫm nghĩ, “Toàn bộ tiền đem rồi, chỉ để lại số lẻ thôi.”

      “Bao nhiêu? Là bao nhiêu hả?” Hạ Tiểu Muội vội hỏi. Thuận tiện bấm ngón tay tính toán, số lẻ, hẳn là để lại 80 vạn lượng? Dù gì cũng mấy vạn lượng nhỉ?

      Thẩm Gia Cẩm đặt hà bao lên bàn, “Ba lượng.”

      Hạ Tiểu Muội nhìn ba nén bạc vụn đáng thương trong hà bao kia, nhớ lại hôm qua xếp đầy ngân phiếu vào tráp, ô ô ô ô, tiền của ta… toàn bộ cánh mà bay!

      Bữa tối tình của Thẩm đầu bếp, Hạ Tiểu Muội ăn nhạt như nước ốc, bỗng dưng mất 680 vạn lượng bạc, dù có ăn thịt thần tiên nàng cũng chả có khẩu vị!

      Sáng hôm sau như thường lệ Thẩm Gia Cẩm ra mở cửa, vừa chuyển tấm ván cửa, bị người từ phía sau bịt kín miệng mũi, trong chốc lát ngất xỉu bị người ta tha .

      Sau khi Hạ Tiểu Muội ra ngoài mới phát cửa chỉ mở tấm ván , còn Thẩm Gia Cẩm thấy, tìm vòng, cũng chẳng thấy , nàng cho rằng Thẩm Gia Cẩm ra ngoài, nên tiếp tục mở cửa buôn bán như thường.

      Cứ như vậy chờ đợi đến buổi chiều, Thẩm Gia Cẩm và gã kia vai kề vai tới, hai người đồng thời bày ra nụ cười tuấn mỹ nhất.

      Thẩm Gia Cẩm quên giới thiệu, “Nương tử, đây là hảo bằng hữu của ta, tên là ——“

      “Aizz, Thẩm huynh, tiểu đệ quen tự giới thiệu bản thân rồi.” Gã kia nheo đôi mắt đào hoa, phóng mị nhãn với Hạ Tiểu Muội, “Tại hạ họ Hác, tên là Phong Lưu.. Người giang hồ xưng là, Phong Lưu công tử!”
      Last edited: 6/3/15
      minhminhanhngoc, HoanHoan, purplepeach17 others thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 16: Đánh nhau gây rối bị tạm giam…
      Từ ngày Thẩm Gia Cẩm vai kề vai với Hác Phong Lưu, Hạ Tiểu Muội bèn cảm thấy khó chịu. Bởi gã này là bạn xấu điển hình.

      Hôm nay, lại bảo Thẩm Gia Cẩm ra ngoài uống rượu, hai người họ chạy đến tửu quán trong trấn, uống sạch ba vò nữ nhi hồng mười năm của người ta, ăn hết ba cân thịt bò, mười đĩa đậu phộng, tính ra cũng gần hai trăm lượng bạc. Giá cả gần đây ở trấn Thanh Sơn vốn đắt, hai kẻ này còn điên cuồng ăn uống ngừng. Đến cuối cùng chỉ có mình Thẩm Gia Cẩm lảo đảo nghiêng ngã trở về.

      Hạ Tiểu Muội đỡ Thẩm Gia Cẩm cả người toàn mùi rượu về phòng, bất mãn lẩm bẩm, “Uống đến cả người đầy mùi rượu mới về, cũng chẳng biết các ngươi làm sao. Thực là hai nam nhân thối mà!”

      Thẩm Gia Cẩm uống rượu đầu lưỡi cũng to hẳn, đỏ mặt phả hơi rượu lên mặt Hạ Tiểu Muội, Hạ Tiểu Muội ghét bỏ dời mặt sang chỗ khác, “Đừng thổi khí với ta, ngạt chết người!”

      Thẩm Gia Cẩm nhàng thổi khí, khẽ cười tiếng, “Nương tử, đột nhiên ta cảm thấy có nàng tốt, uống say nàng cũng chăm sóc ta, nàng luôn chăm sóc ta như vậy có được ?”

      Hạ Tiểu Muội đỏ mặt, giống như giận hờn trách móc, “Đồ mặt dày, ai muốn chăm sóc ngươi chứ!” Lời tuy vậy, nhưng động tác của nàng vẫn nhàng đỡ Thẩm Gia Cẩm nằm xuống, lại vắt khăn khô lau mặt cho , Thẩm Gia Cẩm cầm tay nàng, áp lên mặt mèo nhèo, gương mặt rất nóng, cũng chẳng biết có phải vì uống quá nhiều rượu , mà con ngươi như có lớp sương mùi nhìn chằm chằm Hạ Tiểu Muội, cố chấp hỏi, “Nàng luôn chăm sóc ta như vậy có được ?”

      Hạ Tiểu Muội rút tay lại, nhưng thể rút được, khóe miệng mang theo ý cười, nhưng vẫn trả lời, giúp Thẩm Gia Cẩm lau mặt.

      Thẩm Gia Cẩm nhìn nàng chằm chằm, con ngươi nóng bóng nhìn thẳng khiến mặt nàng càng ngày càng nóng, cuối cùng Hạ Tiểu Muội bất đắc dĩ tước vũ khí đầu hàng, “Ngươi đừng nhìn nữa.”

      Thẩm Gia Cẩm vẫn hỏi, “Nàng luôn chăm sóc ta như vậy có được ?”

      “Được rồi, ngươi yên tâm ngủ , ta chăm sóc người.” Câu sau cùng, Hạ Tiểu Muội rất .

      Nhưng Thẩm Gia Cẩm vẫn chịu bỏ qua, “Nếu ta… làm chuyện gì… quên , ta muốn uống nước.” Chung quy vẫn buông tha vấn đề này, chậm rãi thả lỏng, chỉ cảm thấy lồng ngực giống như bị lửa thiêu đốt, khát nước chịu nổi.

      Hạ Tiểu Muội nghe gì, nhưng câu khát nước kia lại nghe được, lấy nước đút uống, thấy thoải mái rồi mới hỏi, “Hác Phong Lưu đâu?”

      Thẩm Gia Cẩm mỉm cười, “Ở tửu quán đó, ta cũng biết nữa, ta mệt mỏi quá, ta muốn ngủ.”

      Hạ Tiểu Muội hỏi tiếp, giúp Thẩm Gia Cẩm đắp kín chăn, mới bước ra ngoài. Sau khi nàng , Thẩm Gia Cẩm xoa xoa cái trán đau đớn, cảm giác uống rượu thực tốt.

      Ngày hôm sau, sau khi Hác Phong Lưu tỉnh lại phát bản thân nằm giữa đống rác ở con ngõ phía sau tửu quán, xiêm y sạch người từ lâu bẩn đến thể nhìn nổi, thấy tỉnh lại, tiểu nhị tức giận bước tới.

      , bổ hết đống củi phía sau, có tiền bài đặt làm đại gia, mấy hôm trước thấy ngươi ngồi xe ngựa quý lắm mà, giờ thậm chí cả tiền cơm cũng trả nổi, còn ăn quỵt nữa! Người có tiền gì chứ, ta phi!” Tâm tình tiểu nhị rất xấu, bởi vì hai người kia ăn quỵt, khiến bị lão bản mắng té tát.

      Lúc này Hác Phong Lưu nghe rất , vội níu tiểu nhị lại, “Người theo ta đâu? Thần kinh đó?”

      Tiểu nhị hất tay , cười nhạo tiếng, “ đồng ý để ngươi ở lại, làm công cho tiệm ta năm, còn thay ngươi ký khế ước bán thân, ngươi yên tâm ở đây .”

      Hác Phong Lưu nhịn được thầm mắng chửi, mẹ nó, vậy mà dám thay lão tử ký khế ước bán thân! Khốn kiếp khốn kiếp quá!”

      Hác Phong Lưu hết lời mới được lão bản đồng ý cho quay về lấy tiền, tiểu nhị theo mạch về nhà, sau khi cầm số tiền đếm ràng mới trả khế ước bán thân cho .

      Cầm khế ước bán thân, bạn học Hác Phong Lưu đằng đằng sát khí chạy tìm Thẩm Gia Cẩm tính sổ, kết quả lại thể tiến vào cửa, hết cách rồi, Hạ gia có con cọp cái giữ cửa, ràng mặt viết mấy chữ to: Người quấy rầy thần kinh nhà ta ngủ, giết tha!

      Dựa theo truyền thống tốt đẹp nam nhân đấu với nữ lưu, thực ra, muốn đấu cũng đấu lại, đúng , bạn học Hác Phong Lưu xám xịt bỏ .

      Tìm được Thẩm Gia Cẩm, bản thân bụng oán khí lại có chỗ phát tiết, bạn học Hác Phong Lưu khó chịu, đường cẩn thận bị xe đẩy đụng phải, vừa nhìn liền biết là nông dân thà, lập tức nổi khùng.

      “Ngươi đường biết nhìn hả? Ca phía trước ngươi chẳng thấy sao? Ngươi đụng phải ca còn xin lỗi? Gì cũng đừng nữa, phí chữa bệnh, phí thu nhập, phí tổn thương tinh thần, phí hoảng sợ, phí xem đại phu tâm lý đưa hết cho ca!” Hác Phong Lưu duỗi tay, còn vô lại với người này.

      Người đẩy xe là nông dân, thoạt nhìn là người hiền lành, lúc này chất phác trả lời, “Đại… đại ca, ta thực có tiền, hơn nữa ban nãy cũng phải ta đụng huynh, là huynh thấy ta mà.”

      Hác Phong Lưu bụng tức giận có chỗ phát tiết, làm sao dễ dàng buông tha , lúc này đặt mông ngồi xe đẩy, “Ca , ngươi đụng ca, phải dẫn ca đến y quán, ta muốn xem bệnh, ta muốn đại phu, cái gì mà sóng siêu , sóng điện não, toàn bộ ta phải kiểm tra lần.”

      Người nông dân khốn khổ cầu xin, Hác Phong Lưu càng ngày càng hăng say, ngậm lại được. Cuối cùng người nông dân cầu xin nữa, mặt cũng tức giận, “Ngươi đụng ta, ta còn chưa ngươi sai, ngươi lại bắt ta đền cho ngươi, ngươi , ngươi đứng dậy !”

      Hác Phong Lưu vô sỉ , “Ca đứng lên, ngươi làm gì được ca!”

      Bịch! quyền đánh tới, vành mắt nhất thời bầm đen. Gân xanh cánh tay túm lấy cánh tay , dùng sức ném cái, bạn học Hác Phong Lưu bay đến cái cây cao ở vùng lân cận.

      “Ta thực muốn động thủ, là, sao phải buộc ta động thủ chứ!” Vẻ mặt người nông dân căm giận, đẩy xe .

      Người vây xem thở dài, “Đúng là có mắt, dám chọc đệ tam đại lực thiết thủ danh chấn khắp giang hồ năm đó, thực chán sống rồi!”

      Hác Phong Lưu treo cây lệ rơi đầy mặt, mẹ nó đại lực thiết thủ quy gần hai mươi năm, hai mươi năm trước vẫn là đứa bé mặc quần! Đám người vây xem cũng quá vô lương tâm, vậy mà chẳng ai nhắc nhở !

      vất vả mới leo từ cây xuống, Hác Phong Lưu bụm nửa con mắt, bụng lại bắt đầu kêu rột rột, quên , ăn trưa trước .

      Bước vào quán cơm, đúng lúc trông thấy hai nhân sĩ võ lâm ở đối diện bàn xúm lại nghiên cứu bức họa, tùy ý liếc nhìn, với tiểu nhị, “Cho phần mì thịt bò.”

      Đợi tiểu nhị bưng lên rồi, nhìn bát mì thịt bò to thơm ngào ngạt, Hác Phong Lưu khỏi thèm ăn, thế là bắt đầu sồn sột, khi tích cực đánh chén, chợt phát xung quanh có hai bóng đen.

      Ngẩng đầu lên, chính là hai nhân sĩ võ lâm ban nãy.

      Khóe miệng Hác Phong Lưu co quắp, “Nhị vị huynh đài có chuyện gì sao?”

      Trong đó người nghiến răng nghiến lợi hỏi, “Mì này ăn ngon ?”

      Hác Phong Lưu ngờ vực nhìn , bèn gật đầu, “Ăn ngon chứ, huynh có muốn đến đây làm phần ?”

      “Ăn em ngươi!” Bộp! Lại có quyền in lên con mắt khác của Hác Phong Lưu.

      Hác Phong Lưu bùng nổ, hôm nay là ngày xui xẻo sao? đập bàn, ba người hình thành thế gọng kìm*

      *Nguyên văn là (犄角之势) ỷ giác chi thế: đại ý là hai người hỗ trợ lẫn nhau tấn công người còn lại.

      Tình huống kế tiếp quá bạo lực quá đẫm máu, khiến bọn ta phải tường thuật lại trường.

      Người tường thuật Giáp: Xem , Hác Phong Lưu sử dụng quyền pháp ‘đánh người nhất định phải đánh mặt’ đánh hiệp khách B, bộ quyền này thực vừa nhanh vừa mạnh mẽ, khiến người ta khó lòng phòng bị!

      Người tường thuật Ất: Ý, hiệp khách A sử dụng chiêu ‘Hầu tử trộm đào’ đối phó với Hác Phong Lưu, iuuu, đấy là chỗ đau nhất của nam nhân đó!

      Người tường thuật Giáp: Hác Phong Lưu dùng võ công lợi hại nhất thiên hạ —— ‘Thần công bắn chim’, hiệp khách A lén trộm đào bị hạ gục, là quá thảm thiết!”

      Người tường thuật Ất: Hiệp khách B trông thấy người hợp tác địch lại, bèn sử dụng tuyệt học thất truyền —— ‘Đánh rắm vô địch chưởng’, dùng thủ pháp tàn nhẫn, chả trách Hác Phong Lưu địch nổi!

      Người tường thuật Giáp: Hiệp khách A thừa thắng xông lên, dùng chiêu cuối cùng ‘Ngũ long bắt gà’ kết thúc cuộc đấu cực kỳ bi thảm, aizz, quá thảm, thực quá thảm.

      Người tường thuật Ất: Được rồi, các vị khán giả bằng hữu thân ái, buổi trình diễn phiên bản người đến đây kết thúc, mong quý vị khán giả hãy tiếp tục quan tâm đến những tiết mục khác, hẹn gặp lại ở tiết mục tiếp theo.

      Ba người đều nằm mặt đất, Hác Phong Lưu rưng rưng che bộ vị, lên án , “Bọn khốn kiếp, đám khốn kiếp, đợi lão tử luyện thành ‘Quỳ hoa bảo điển’ hay ‘Tịch tà kiếm phổ’, xem các ngươi dùng thủ đoạn nào!”

      nhóm nha dịch chạy đến, “Ai gây rối, ai gây rối hả! Toàn bộ mang hết.”

      Hác Phong Lưu ô ô ô khóc, “Là bọn đánh ta trước, ta muốn kháng án, ta muốn nộp tiền bảo lãnh…”

      Đợi Thẩm Gia Cẩm nhận được tin tức xế chiều rồi, vội vàng chạy tới phủ nha, lại thấy Hác Phong Lưu có vẻ như biến thành con người khác, hai mắt đen sì, giữa hai chân giương cao, Thẩm Gia Cẩm lập tức đen mặt, chỉ vào chỗ đó của , “Ở trong này ngươi cũng có thể phản ứng ư? Ông trời ơi!”

      Hác Phong Lưu ô ô khóc, “Ta cũng đâu muốn đâu, hai kẻ xấu kia, dùng chiêu số quá nham hiểm, ta mới trúng chiêu thôi!”

      Thẩm Gia Cẩm đổ mồ hôi hột.

      Sau hỏi ra mới biết, hóa ra khi Hác Phong Lưu ăn mì hút nước quá mất hồn, toàn bộ nước canh gì đó đều bắn lên bức họa mỹ nhân của hai nhân sĩ võ lâm, hễ là chỗ quan trọng, gần như đều bị bắn nước canh, cho nên dưới cơn nóng giận hai người kia mới vung tay với Hác Phong Lưu.

      Biết chuyện này là do bức họa mỹ nhân mà ra, Thẩm Gia Cẩm cũng xấu hổ mặc kệ, sau khi Hác Phong Lưu biết liền ai oán nhìn .

      “Được rồi được rồi,” Thẩm Gia Cẩm sờ mũi, “Ta nộp tiền bảo lãnh cho ngươi, ngươi có bao nhiêu tiền?”

      Hác Phong Lưu hít hít mũi, “ có tiền, hôm qua chút tiền cuối cùng người ta đều trả tiền cơm rồi.”

      Thẩm Gia Cẩm kinh hãi, “Ngươi phải rất có tiền sao?”

      Hác Phong Lưu làm bộ đáng thương, “Ra hành tẩu giang hồ bề ngoài là quan trọng nhất, ngay cả phu xe cũng là dùng tiền thuê!”

      Thẩm Gia Cẩm vô lực đỡ trán, “Ngươi chính là phá gia chi tử mà!”


      Lạc: giờ em biết thế nào là giả võ hiệp :062: dã man :033:
      Last edited: 6/3/15
      minhminhanhngoc, HoanHoan, purplepeach17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :