1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cẩm Tú mỹ nhân - Điền Tiểu Điền (22C Full+ebook) - đã fix

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      T hào hứng lâu lắm ms có đc 1 bộ tr hợp ý, đọc sung sướng, đọc câu kết của ....
      ....tụt luôn.....==!..
      LạcLạc thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,503
      Chương 5: Hãy gọi người ta là Tiểu Cẩm Cẩm…
      Hạ Tiểu Muội thấy tên thần kinh ngoan ngoan theo đuôi mình liền muốn phun máu, nàng đây tạo nghiệt gì, làm sao lại dây dưa với tên thần kinh này chứ.

      Dọc đường còn có đám bà tám lắm mồm ngừng hỏi han quan tâm.

      “Tiểu Cẩm à, sao chứ?”

      Thẩm Gia Cẩm e thẹn cười, “ sao ạ, tỷ tỷ?”

      Hạ Tiểu Muội thề, nàng thực thấy hai chữ e thẹn mặt gã nam nhân mắc bệnh thần kinh này, máu nóng nổi lên, được, phải dằn xuống.

      “Nhìn cái gì? Chưa từng thấy nam nhân chưa từng thấy nữ nhân hả? Ngươi, ngươi, còn ngươi nữa! Đừng chặn cửa của ta, xê ra xê ra!” Hạ Tiểu Muội xua đuổi đám nam nhân nữ nhân vây trước cửa tiệm như đuổi ruồi, nàng cảm thấy nàng phải chuyện đàng hoàng với tên thần kinh này.

      Bước vào cửa, bốn bề yên tĩnh.

      Hạ Tiểu Muội vừa quay đầu, bèn trông thấy đôi mắt phượng ngập nước, dùng vẻ mặt vô tội nhất nhìn nàng. Trong lòng Hạ Tiểu Muội lại đau khổ, nàng lần nữa cảm thấy khí huyết dâng trào, tiếp tục như vậy nàng có thể chết sớm ? Đáp án chính là, chắc chắn có thể.

      Hạ Tiểu Muội từ từ nhắm hai mắt hít hơi sâu, đôi mắt phượng ngập nước dõi theo ba đào của nàng phập phồng mãnh liệt lên xuống lần. Hạ Tiểu Muội khôi phục tâm tình, chậm rãi mở mắt hạnh xinh đẹp, vừa mở mắt trông thấy ánh mắt dán lên ngực nàng, phản ứng đầu tiên, che ngực! Phản ứng thứ hai, tung quyền!

      “Ngươi, cái đồ sắc lang, chết !”

      Chốc lát sau, rốt cuộc hai người cũng ngồi xuống cái bàn, bên là Hạ Tiểu Muội với vẻ mặt tái nhợt, bên là Thẩm Gia Cẩm với vành mắt đen thui.

      “Ngươi ngươi tên là…?” Hạ Tiểu Muội nhìn rồi sờ vành mắt ai oán của Thẩm Gia Cẩm, quyết định vẫn là bản thân mở miệng trước.

      Thẩm Gia Cẩm cầm khăn, đắp lên con mắt bị đánh đến đen thui, ra vẻ đáng thương, “Thẩm Cẩm.”

      “Được rồi, thần kinh. Ngươi biệt hiệu của ngươi là Cẩm Tú công tử à?”

      phải thần kinh, là Thẩm Cẩm, Cẩm Tú công tử là ngoại hiệu người khác gọi.” Thẩm Gia Cẩm lẩm bẩm nhấn mạnh.

      Hạ Tiểu Muội nhịn được , “Dù sao cũng khác biệt lắm. Nhưng ngày đó đám côn đồ kia là ai thế?”

      Thẩm Gia Cẩm giọng, “Khác nhiều lắm…” Sau khi Hạ Tiểu Muội trừng mắt mới nhanh chóng trả lời, “Là thị vệ.”

      Hạ Tiểu Muội nghi hoặc, “Thị vệ của ngươi?”

      " phải."

      "Vậy ngươi và bọn họ... ?"

      “Vung tiền ra.” Thẩm Gia Cẩm cười bày ra vẻ mặt vô hại.

      Hạ Tiểu Muội muốn xác định việc, “Chính là , ngươi dùng tiền mướn bọn họ tới phá tiệm của ta? Sau đó ngươi làm bộ hùng cứu mỹ nhân? Mục đích của ngươi là gì? .”

      Nàng câu, Thẩm Gia Cẩm gật đầu câu, đến câu cuối cùng rất tự nhiên trả lời, “Mục đích của ta là, đến nhà nàng, sau đó… hắc hắc hắc hắc, gần quan được ban lộc…”

      “Phụt ——“ Lần này Hạ Tiểu Muội hề có khí huyết dâng trào, vì nàng uống nước, mà toàn bộ nước bọt vừa vặn phun lên mặt Thẩm Gia Cẩm.

      Thẩm Gia Cẩm suy sụp, “A a a a… nương tử nàng phun ta…”

      “Ngươi cho ta! Ngươi rốt cuộc là ai? Tới đây làm gì? Có mục đích gì?” Hạ Tiểu Muội đập bàn, cái người này ngươi thể mềm mỏng chuyện được!

      Thẩm Gia Cẩm lấy khăn lau mặt, dùng ánh mắt lên án nhìn Hạ Tiểu Muội, sau đó ai oán , “Ta là Thẩm Cẩm, biệt hiệu Cẩm Tú công tử. Tới đây để cho nàng đùa bỡn, , tới đây để gần quan được ban lộc…” Khi Hạ Tiểu Muội muốn phát điên lần nữa, nhanh chóng sửa lời.

      “Được chưa được chưa, ta là được. A a a a… nương tử hung dữ. Ta tới tìm bức《 Cẩm tú mỹ nhân 》.” Thẩm Gia Cẩm vừa dứt lời, Hạ Tiểu Muội bèn ngây ngẩn cả người.

      “《 Cẩm tú mỹ nhân 》?”

      Thẩm Gia Cẩm lau mặt xong, “Đúng, người ta đồn 《 Cẩm tú mỹ nhân 》là tàng bảo đồ đó. Giờ khắp thiên hạ đều tìm bức họa này, tìm được nó là có thể tìm được bảo tàng rồi, nương tử chẳng lẽ nàng muốn sao?”

      Hạ Tiểu Muội đỏ mặt, “Lão nương lão nương phải nương tử của ngươi! Ngươi muốn ta bao nhiêu lần hả! Bức họa mỹ nhân gì đó, tàng bảo đồ gì đó, lão nương có hứng thú, ngươi nhanh chóng tìm bức họa của ngươi , đừng làm phiền ta.”

      Thẩm Gia Cẩm khâm phục , “Quả nhiên nương tử là người có đức độ, vi phu thực bội phục! Bội phục!”

      “Nhưng nương tử à, lời đồn bức họa ở trấn Thanh Sơn, đương nhiên vi phu phải ở trấn này tìm rồi…”

      Hạ Tiểu Muội giật mình hỏi, “Lời đồn bức họa ở trấn Thanh Sơn sao?”

      “Đúng.”

      Thẩm Gia Cẩm tinh tế thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp tĩnh lặng của Hạ Tiểu Muội, tiểu mỹ nhân mà!

      “Liên quan gì tới ta! Ở trấn Thanh Sơn ngươi tìm , đừng ở lỳ nhà ta.” Hạ Tiểu Muội hung hăng trợn mắt nhìn Thẩm Gia Cẩm.

      Thẩm Gia Cẩm cười đầy toan tính, “Nương tử à, bức《 Cẩm tú mỹ nhân 》vừa được họa sĩ tiến cống liền bị trộm, có mấy ai thấy qua bức họa mỹ nhân chứ? Bên ngoài đồn đãi nó ở trấn Thanh Sơn, nàng nếu vi phu vẽ bức, định giá ngàn lượng, , định giá mười ngàn lượng. Nàng xem chúng ta kiếm được bao nhiêu?... Hắc hắc hắc hắc…”

      Hạ Tiểu Muội giật mình, mắt hạnh tròn xoe sáng lấp lánh nhìn Thẩm Gia Cẩm, “Ngươi ngươi biết vẽ tranh?”

      Thẩm Gia Cẩm cười gian gật đầu, dường như thấy bạc vẫy tay với vậy.

      “Chuyện tốt kiểu này, tại sao muốn tìm ta? Ngươi phí cả tâm tư muốn ở nhà ta, là vì muốn giúp ta kiếm tiền sao?” Hạ Tiểu Muội nghi hoặc nhìn .

      Thẩm Gia Cẩm nghiêm nghị lắc đầu, “ phải vậy, nương tử, nàng có cái biết rồi, vi phu coi số mạng, năm nay gặp vận đào hoa, nếu có mỹ nhân làm bạn, chỉ sợ nguy hiểm đến tính mạng. Aizz, nghĩ đến vi phu là thư sinh yếu đuối, vai thể gánh tay thể nhấc, vài bước là phải thở hắt hai cái, gió vừa thổi là người liền ngã, nếu lúc đó đời nhà ma …”

      Hạ Tiểu Muội nhìn bắt đầu càm ràm, “Dừng! Thấy ngươi có thể kiếm tiền, ta bèn thu nhận ngươi. Có điều chúng ta phải giao ước trước, ngươi đáp ứng ?”

      Thẩm Gia Cẩm gật đầu như gà mổ thóc.

      “Thứ nhất, được gọi ta là nương tử. Ta là lão bản nương, ngươi muốn ở lại phải làm tiểu nhị. Thứ hai, lời ta ngươi phải nghe. Thứ ba, kiếm đủ tiền ngươi lập tức rời .” Hạ Tiểu Muội nghiêm mặt .

      Thẩm Gia Cẩm gật đầu, sau đó nịnh nọt, “Nương tử, vậy nàng cũng đừng gọi người ta là thần kinh, gọi người ta là Tiểu Cẩm Cẩm .”

      Hạ Tiểu Muội đen mặt.

      được gọi nương tử.”

      Thực ra, trong lòng Hạ Tiểu Muội vẫn hài lòng Thẩm Gia Cẩm chút, tuy rằng hơi ưỡn ẹo, tuy rằng có việc gì liền thích làm dáng khoa trương, tuy rằng cũng hơi thần bí.

      Nhưng Hạ Tiểu Muội mừng rỡ nhìn sân nhà được quét tước sạch , nhìn đậu hũ được xay xong, nhìn cơm nước được chuẩn bị tốt, vẫn còn có chỗ dùng được.

      Hai ngày sau, Hạ Tiểu Muội lại rơi lệ, lâu ngày mới biết lòng người, câu này ai , thực quá đúng mà!

      “Thần kinh! Hôm nay sao quét sân? Cơm nước đâu?’” Hạ Tiểu Muội nổi giận đùng đùng nhìn Thẩm Gia Cẩm như đại gia ở cửa tiệm.

      “Ai ui… Nàng lại gọi người ta là thần kinh, người ta , gọi người ta là Tiểu Cẩm Cẩm mà…” Thẩm Gia Cẩm nhướng mày, ràng vô cùng khiêu khích, nhìn thẳng Hạ Tiểu Muội sắp phun máu.

      Thẩm Gia Cẩm lại duỗi đôi tay mịn màng như bạch ngọc, vẻ mặt nhu mì đáng , “Nương tử, nàng xem tay ta nà, nhắn bao nhiêu, non nớt bao nhiêu, trắng nõn bao nhiêu, mềm mại bao nhiêu,…”

      “…nàng nhẫn tâm mỗi ngày để người ta giặt quần áo, trải chăn nằm dưới đất, còn xay, đậu, hũ ư?”

      “Đúng đó, Tiểu Muội ngươi cũng là, nhìn tay Tiểu Cẩm này, vừa nhìn liền biết chưa từng làm việc rồi.”

      “Đúng vậy, hơn nữa, những việc kia nam nhân nên làm sao?”

      “Mỗi ngày Tiểu Cẩm đều xuất đầu lộ diện bán đậu hũ đủ ủy khuất lắm rồi, ngươi còn để làm việc nữa, Tiểu Muội à, ngươi thể đối xử Tiểu Cẩm thế này được.”

      “…”

      Đám bà tám vô địch trong trấn đột kích, Hạ Tiểu Muội bày tỏ bản thân có sức chiến đấu đối phó với đám nữ nhân bất luận là dùng tinh lực hay mồm mép đều đạt tới cảnh giới tiên nhân này.

      Nàng là lão bản còn là kẻ làm thuê, thân là lão bản còn phải hầu hạ kẻ làm thuê mỗi ngày, có thiên lý mà!

      Hạ Tiểu Muội lệ rơi đầy mặt ai oán, “Hóa ra mỗi ngày chỉ có thể đứng ở cửa tiệm để cho các ngươi mặc sức ăn đậu hũ hử?”

      Từ khi Thẩm Gia Cẩm chính thức ở phường đậu hũ Hạ gia, những nam nhân trước kia đều tới nữa, ừ, ngoại trừ số ít nam nhân có quan hệ đặc biệt. Người tới đều là nữ nhân, bảy tám tuổi, lớn bảy mươi tám mươi tuổi, lưỡng tính, già trẻ tha, nếu lừa già dối trẻ chỉ cần tới mua đậu hũ là có thể được Thẩm Gia Cẩm mỉm cười ôn nhu, nếu tay chân nhanh nhẹn, còn có thể sờ soạng cái, thừa cơ ăn đậu hũ gì đó nữa.

      “Các tỷ tỷ mua đậu hũ đều về nhà ăn, đâu ai ở đây ăn, đúng ?” Thẩm Gia Cẩm gọi tiếng tỷ tỷ ngọt ngào, còn kèm thêm nụ cười mê chết người.

      Đám bà tám vô địch đều buông khí giới đầu hàng, tim đập rộn ràng dẫn đến khí huyết dâng trào, đám mặt đỏ như bôi máu heo. Huyết khí bay lên còn nhanh chóng dẫn tới khoang miệng, bắt đầu trình diễn màn dưỡng nhan - cơ thể tự động trị khô môi, còn hữu hiệu hơn bất kỳ son môi nào.

      chỉ việc này, còn dùng hai tay quơ quàng trước mặt Hạ Tiểu Muội.

      “Tay là khuôn mặt thứ hai của nữ nhân, mọi người nhất định phải bảo vệ tốt tay của mình.”

      Hạ Tiểu Muội lẳng lặng rụt cái tay đầy nốt chai của mình, được rồi, ông trời cho nàng khuôn mặt thứ nhất hoàn mỹ, nên cho khuôn mặt thứ hai của nàng hoàn toàn hỏng.

      Trong lúc Thẩm Gia Cẩm than thở, phòng củi cũng hoàn toàn thay đổi hình dạng, ví như được sơn mới toàn bộ, vì con của thợ sơn khóc nháo muốn giúp Thẩm Gia Cẩm, nên toàn bộ phòng củi trong vòng nửa ngày được sơn xong. Lại ví như, lão nương của thợ mộc liên thủ với con dâu ở nhà mắng cả ngày, giường mới của Thẩm Gia Cẩm cũng làm xong. Lại ví như, giường được làm xong ngày đầu tiên, nào là chăn mềm trải giường… đều chất đầy toàn bộ phường đậu hũ Hạ gia.

      Hạ Tiểu Muội nhìn địa bàn của mình từng chút từng chút bị chiếm đoạt, tức giận trọn hai ngày, còn Thẩm Gia Cẩm vui vẻ thu nhận đồ đạc, mỗi ngày vẫn làm theo ý mình, ngoại trừ đứng ở cửa tiệm bán nhan sắc, bán chút đậu hũ, những chuyện khác đều làm.

      Hạ Tiểu Muội tức giận hết hai ngày, làm cơm cũng cho làm, buổi tối khi nàng ăn cơm, Thẩm Gia Cẩm ở bên ra vẻ đáng thương nhìn nàng, thỉnh thoảng còn xuất thanh khả nghi nào đó.

      Khi yết hầu của Thẩm Gia Cẩm, lại lần nữa trượt lên trượt xuống, Hạ Tiểu Muội đầu hàng, trong nháy mắt nàng lặng lẽ lấy bát cơm trong nồi, bộp tiếng đặt trước mặt Thẩm Gia Cẩm.

      Thẩm Gia Cẩm cảm động rưng rưng nước mắt, “Nương tử, nàng thực tốt với vi phu quá!”

      “Ăn cơm còn chặn nổi miệng của ngươi, còn có, được gọi ta là nương tử, thần kinh!” Hạ Tiểu Muội lườm cái, tức giận .

      “A a a a… Nương tử, đừng gọi người ta là thần kinh mà, gọi người ta là Tiểu Cẩm Cẩm …”

      “Có ăn ? ăn đưa ta!”

      “Ăn ăn ăn! Nương tử nè, đồ xào hôm nay mặn đó, cơm cũng hơi nhão nữa…”

      “Cút!”
      Last edited: 5/3/15
      minhminhanhngoc, HoanHoan, Happyanh36 others thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Ơ, chưa ai xé tem à, thế để tôi xé nhá, xoẹt xoẹt :uong2:
      Chào mừng quay trở lại :060: cố gắng tăng tốc hoàn bộ này nha cho tôi còn đọc :050:
      Công nhận này mặt có tí dày. "Tiểu Cẩm Cẩm" cười chết ta :hoho:
      LạcLạc thích bài này.

    4. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Ko thể nào nhịn cười nổi.:059::059: Mặt quá dầy. Người ta đẹp trai ko bằng chai mặt. Đây a đc cả hai. :013::013::013:. Cám ơn @LạcLạc nha. Hóng chap mới quá .:037::037:
      quỳnhpinkyLạcLạc thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,503
      Chương 6: Để đối phó với nữ nhân cần cao chiêu…
      Thẩm Gia Cẩm xuất , khiến nam nhân ở trấn Thanh Sơn đều cảm thấy áp bức trước nay chưa từng có, cảm thấy đố kỵ trước nay chưa từng nếm qua, cảm thấy căm thù trước nay chưa từng trải.

      Vì sao căm thù chứ? Bởi vì từ nay về sau thể tới phường đậu hũ Hạ gia ‘ăn’ đậu hũ nữa!

      Giờ phường đậu hũ Hạ gia đều bị nữ nhân vây quanh, trở thành thiên đường cùa nữ nhân, mỗi ngày Thẩm Gia Cẩm vừa đứng trước cửa, có vô số giống cái ùa tới.

      Tuy rằng Hạ Tiểu Muội cũng ở cửa tiệm bán đậu hũ, nhưng tầng tầng lớp lớp đại quân nữ tử tấn công bốn bề, nam nhân căn bản có cách nào tiến lên bước, có cách nào đó, nam nhân ở trấn Thanh Sơn mỗi ngày chỉ có thể dùng ánh mắt ai oán vọng ‘muội’ than thở thôi.

      Thỉnh thoảng cũng có số nam nhân len lén đến xem, lấy ví dụ như lão Triệu giúp Thẩm Gia Cẩm quét tường trắng.

      Bọc khối đậu hũ cuối cùng rồi bán xong, Thẩm Gia Cẩm vừa dọn dẹp đồ đạc vừa với Hạ Tiểu Muội, “Nương tử, bên đó cái người lấm la lấm lét thậm thà thậm thụt kia nhìn rất quen mắt…”

      Hạ Tiểu Muội ngẩng đầu thoáng nhìn, phớt lờ , “ với ngươi rồi đừng gọi ta là nương tử, đó là lão Triệu, hôm trước qua giúp ngươi quét tường đấy.”

      Thẩm Gia Cẩm sợ hãi rúc ra sau Hạ Tiểu Muội, thân thể cao to của trốn ở sau lưng Hạ Tiểu Muội nhắn, thoạt nhìn rất buồn cười nên lời.

      “Ngươi làm gì vậy? Muốn ta đập ngươi hả!” Hạ Tiểu Muội được tự nhiên né tránh, cầm cái xẻng dọa Thẩm Gia Cẩm.

      Thẩm Gia Cẩm đeo theo, thấp tha thấp thỏm , “Nương tử, hôm qua người kia lại vụng trộm nhìn lén, nàng xem có phải là…”

      Hạ Tiểu Muội tức giận, “Triệu đại ca nổi tiếng thành , còn có tiền hơn ngươi, phải bọn đầu trộm đuôi cướp gì đó đâu.”

      Thẩm Gia Cẩm bày ra vẻ mặt làm sao nàng ăn ý thế, “Ta là , có phải coi trọng nhan sắc của ta ? Muốn nhân cơ hội hái hoa chăng…”

      Hạ Tiểu Muội 囧, nàng cười nghiêng ngã, “Như vậy , nếu ngươi sợ bị hái hoa, bằng ngươi…”

      Nàng còn chưa dứt lời, Thẩm Gia Cẩm với vẻ mặt mong đợi cắt ngang , “ bằng ta tới phòng nàng ngủ nhé?” xúc động kéo tay áo Hạ Tiểu Muội lắc tới lắc lui, “Nương tử, nàng tốt với vi phu quá, tối nay hai ta ngủ chung giường, vi phu sợ hái hoa đạo tặc nữa, a a a a, vi phu cảm động muốn khóc mất.”

      Cả người Hạ Tiểu Muội toát mồ hôi lạnh, gập ngón tay gõ đầu cái, “Ngươi chán sống hả! Còn mau làm việc.”

      Thẩm Gia Cẩm vuốt cái đầu bị gõ đau buốt, cười hì hì ra ngoài.

      Lão Triệu ở góc đường, nhìn phường đậu hũ đóng cửa mới xoay người rời , vừa xoay người lại, bèn trông thấy khuôn mặt tuấn mỹ tươi cười nhìn .

      “Ngươi là nhìn ta? Hay nhìn nương tử của ta?”

      Lão Triệu bị khuôn mặt phóng đại trước mắt làm cho hoảng sợ, dùng sức vỗ ngực, “Hù chết ta, ngươi đường nào mà có tiếng động vậy?”

      Thẩm Gia Cẩm sờ mũi, “Là ngươi nhìn quá chăm chú thôi.”

      “Lúc nãy phải còn thấy ngươi ở phường đậu hũ à, làm sao… làm sao… xuất ngay phía sau ta nhanh thế…” Lão Triệu thực bị dọa .

      Thẩm Gia Cẩm tựa vào tường, hai tay vòng quanh cánh tay, vẻ mặt hứng thú, “Tiểu sinh chẳng phải hiếu kỳ ư, ngươi nhìn hai ngày rồi, cũng mệt à? , nhìn gì hử?”

      Nhìn trộm bị người ta bắt tại trận, lão Triệu đỏ mặt, nín nhịn nửa ngày, mới lắp bắp vài chữ, “Ta… ta ta… có thể… thỉnh giáo… làm sao… làm sao…”

      Thẩm Gia Cẩm dứt khoát giúp , “Thỉnh giáo cách làm đậu hũ?”

      Lão Triệu mạnh mẽ lắc đầu.

      Thẩm Gia Cẩm khoanh tay, “Ngươi ta cũng biết muốn thỉnh giáo cái gì.”

      Lão Triệu khẽ cắn môi, đỏ mặt, “Muốn thỉnh giáo ngươi làm thế nào đối phó với nữ nhân!”

      “Đối phó với nữ nhân? Ngươi muốn đánh nhau với nữ nhân?” Nhìn lão Triệu hận thể chôn mặt xuống đất, Thẩm Gia Cẩm ngờ vực hỏi.

      Lão Triệu ngắm ông trời nên lời, sức lý giải của người này thực có vấn đề!

      Theo cách giải thích của lão Trần, rốt cuộc Thẩm Gia Cẩm cũng hiểu. Lão Triệu này thực ra già, chừng ba mươi tuổi thôi, là kẻ góa vợ. Sớm mất vợ, mình vừa làm cha vừa nuôi dưỡng nữ nhi tám tuổi, mắt thấy nữ nhi tới vài năm nữa xuất giá, ngẫm lại khó tránh khỏi cảm thấy đơn, bèn nổi lên ý nghĩ muốn tái giá.

      Xem xét cả trấn, lão Triệu chọn trúng Trương quả phụ, Trương quả phụ tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, trượng phu mất, cũng có con , vẫn còn vài phần tư sắc, lão Triệu bèn suy nghĩ, kẻ góa vợ phối với quả phụ, đây phải tuyệt phối sao! mời bà mối tới dò xét ý tứ, kết quả là bị Trương quả phụ quét từ cửa chính quét ra.

      Lần này lão Triệu vui, vẫn còn khá hăng hái, lấy Trương quả phụ về là được, nhưng lại chả biết làm cách nào. Vừa vặn Thẩm Gia Cẩm mới tới trấn này, mà nữ nhân trong trấn đều điên đảo, nên muốn lấy kinh nghiệm, theo lão Triệu thấy, Thẩm Gia Cẩm ngoại trừ dáng dấp tốt, khẳng định còn có bản lĩnh khác mê hoặc nữ nhân, trắng ra, trong mắt lão Triệu Thẩm Gia Cẩm là kẻ ăn bám.

      Đương nhiên lời này đâu dám trước mặt Thẩm Gia Cẩm, quang quác kể tình, Thẩm Gia Cẩm vừa nghe vừa gật đầu, phải là giúp theo đuổi nữ nhân sao, đơn giản thôi!

      Thẩm Gia Cẩm thong dong , “Lão Triệu à, tuyệt chiêu theo đuổi nữ nhân này là kỹ năng sống đó, tất cả đều phải nghe lời ta mới được.”

      Lão Triệu gật đầu liên tục, còn dựng thẳng ngón cái khen ngợi, “Tiểu Cẩm ngươi thực là người tốt, chỉ cần có thể lấy Trương quả phụ về, ta đều nghe lời ngươi hết!”

      “Đến đây đến đấy, ta tỉ mỉ cho ngươi nghe…” Thẩm Gia Cẩm ngoắc ngoắc tay, lão Triệu nhanh chóng đưa lỗ tai sang.

      Bước đầu tiên, tìm cớ, tiếp cận mục tiêu.

      Lão Triệu theo đề nghị của Thẩm Gia Cẩm, tới tiệm vải mua vải bông cho nữ nhi, để nữ nhi cầm đến nhà Trương quả phụ, bản thân từ có nương, cha mua vải về cũng chẳng ai may y phục cho cả… Mới vài câu Trương quả phụ mềm lòng, nàng ở nhà ở góa, cũng chẳng làm chuyện gì, đáp ứng giúp nữ nhi của lão Triệu may y phục. Việc thường xuyên qua lại này, trước , quan hệ giữa nữ nhi lão Triệu và Trương quả phụ tốt lên hẳn.

      Thấy bước đầu tiên phát triển thuận lợi thế, lão Triệu nghe lời Thẩm Gia Cẩm, để nữ nhi cầm xấp vải của mình, cũng mời Trương quả phụ may y phục.

      Lần này Trương quả phụ thoáng do dự, giúp tiểu nương cắt may y phục riêng chẳng sao cả, nhưng cũng thể để nàng cắt may y phục cho đại nam nhân chứ.

      Lão Triệu lại bảo nữ nhi đưa bộ y phục cũ của mình để làm giống vậy, hơn nữa nữ nhi lão Triệu ở bên nũng nịu, Trương quả phụ vẫn là đáp ứng, chỉ đáp ứng, còn cảm thấy lão Triệu người này tệ, bản thân gà trống nuôi con khổ cực , tâm cũng tinh tế. Trong lòng khỏi có chút hổ thẹn vì từng tổn thương .

      Lão Triệu mặc bộ đồ mới ra ngoài làm việc, người cũng tinh thần hẳn, rảnh rỗi còn cạo hết đám râu mép lếch thếch . Tóc cũng chải chuốt bóng bẩy, người này mới ngày để tâm tới việc sửa soạn lại cách ăn mặc, cả người trông thay đổi ít.

      Người ở trấn Thanh Sơn vào ngày nào đó bỗng dưng phát , té ra lão Triệu này biết chỉnh tề, đúng là có hình có dáng.

      Lão Triệu mặc đồ mới, tránh khỏi khi ra ngoài khoe khoang phen. Còn muốn dẫn theo nữ nhi, lúc này mới có thể thể được hình tượng nam nhân gia đình, con cái bao nhiêu.

      Hình tượng như vậy, thể nhìn bề ngoài, nội hàm bên trong cũng phải được nâng cao. Trong thời gian ngắn thế này làm sao để nâng cao nội hàm bên trong đây? Lại làm cách nào trong thời gian ngắn ngủi, để người kia biết bản thân trở nên tốt hơn đây?

      Lão sư Thẩm Gia Cẩm dạy mọi người: Lực lượng quần chúng chắc chắn phải lợi dụng cho tốt!

      Làm việc kiếm tiền, cũng thể tích trữ hết toàn bộ, nam nhân mà, phải phóng khoáng chút.

      Lão Triệu mặc đồ mới, dắt nữ nhi cũng mặc đồ mới, tới quán ăn. Ở quán ăn ăn cơm ngược lại cũng phải chuyện ly kỳ gì, nhưng lão Triệu rộng rãi mà, vừa mở miệng là hai đĩa đầu sư tử*, cộng thêm đĩa măng xào thịt lớn.

      *Đầu sư tử là món thịt viên nổi tiếng của Dương Châu.


      Nhìn màu đỏ sáng loáng, bóng bẩy, đầu sư tử đặt ở trước mắt tản ra mùi hương mê người, lại nhìn những miếng măng tươi ngon, và những miếng thịt thơm ngào ngạt, kết hợp với hai bát cơm trắng óng ánh từng hạt, khiến người ta mở rộng khẩu vị mà!

      Liên tục ba ngày, cho đến khi nữ nhi lão Triệu thấy đầu sư tử là muốn nôn, lúc này mới thôi.

      Lần này, trong trấn truyền ra lời đồn đãi, lão Triệu kiếm được tiền, ngày ngày mặc đồ mới, mỗi ngày tới quán ăn, hằng ngày ăn đầu sư tử, thấy nữ nhi lão Triệu được nuôi dưỡng trở nên mượt mà, trắng trẻo mập mạp hẳn ra. Đúng là nam nhân tốt tuyệt thế biết kiếm tiền, còn tốt với con cái, lời này rất tự nhiên truyền tới tai Trương quả phụ.

      tới hình tượng bên trong, khoe khoang là mặt, còn mặt nữa đương nhiên là thành thục, thành thục biết ? Cái gì gọi là thành thục, thành thục đúng hơn là, khi lúa mì chín muồi, chắc chắn phải nhớ giúp người ta gặt lúa, chẳng những có thể thu được ít đồ, mà còn giành được niềm vui của mỹ nhân, sao lại làm chứ?

      Nhưng giúp ai gặt lúa mì đây? Đương nhiên là giúp Trương quả phụ rồi! Trong nhà Trương quả phụ có vài mẫu đất, tuy nhiều lắm, trước kia đều do trượng phu của Trương quả phụ làm, giờ trượng phu mất rồi, nàng vất vả mình chăm sóc. Lão Triệu người này cũng khôn khéo, Thẩm Gia Cẩm chỉ thuận miệng, liền hiểu. Lúa mì chín muồi, vội vàng hỗ trợ, luôn miệng là vì đáp tạ Trương quả phụ giúp may y phục, Trương quả phụ cảm thấy thịnh tình khó lui, đành phải đồng ý.

      Nhưng chỉ khổ cho lão Triệu, nghệ nhân, lâu xuống ruộng lao động, mỗi ngày đều mệt hồng hộc, vất vả mới làm xong, người cũng đen gầy .

      Trương quả phụ chỉ nhờ người đưa chút tiền, toàn bộ đều thần tốc, ngay cả mặt mũi cũng chưa từng để lộ.

      Trong lòng lão Triệu tiếc hùn hụt, ra sức như vậy, mà Trương quả phụ này vẫn động lòng chút nào, bèn hối hả chạy tìm Thẩm Gia Cẩm, Thẩm Gia Cẩm thoáng trầm ngâm trong giây lát, rồi , “Vậy sử dụng chiêu thứ ba.”

      Bước thứ ba, vung tiền vì nữ nhân, tuyệt đối được đau lòng.

      Người xưa có câu, tiền phải được dùng cách khôn ngoan, vung tiền vì nữ nhân, chính là lưỡi dao sắc bén. tiêu là được, vẫn thể từ chối, càng thể cự tuyệt, đây mới là điểm quan trọng nhất.

      Vì nữ nhân mà tiêu tiền, chỉ vì đại nữ nhân, mà tiểu nữ nhân cũng phải vung tiền.

      Cũng lấy ví dụ như lão Triệu, vì muốn Trương quả phụ làm vợ, trước tiên bỏ công sức người khuê nữ nhà mình, nếu khuê nữ nhà mình ầm ĩ, vợ tới tay liền mất đúng ?

      Nữ nhi lão Triệu gần đây được lợi ít, vốn mất hứng khi biết cha muốn lấy thêm mẹ kế, nhưng cha lấy lòng nàng, vừa may y phục mới, vừa ra quán ăn, muốn gì có đó, giờ nàng hận thể để cha có nhiều mẹ kế. Thực ra quan trọng nhất là, Trương quả phụ thực tệ, lại cực kỳ hiền lành, cũng chẳng biết mẹ kế của nàng về sau còn tốt với nàng nữa.

      Hôm nay lão Triệu lại tốn ba văn tiền, chỉ vì đút lót cho nữ nhi, đưa hộp điểm tâm cho Trương quả phụ. Nữ nhi lão Triệu cầm ba văn tiền, lại duỗi tay ra.

      Lão Triệu bất đắc dĩ , “Bà ơi, đưa cho nàng , ta mua thêm cho con rồi.”

      Nữ nhi lão Triệu tin, thoáng xem xét, quả thực cũng có thêm điểm tâm, lúc này mới vui vẻ đưa điểm tâm tới nhà Trương quả phụ.

      Tiêu tiền vì nữ nhân, mua đồ đều giống nhau, trang sức xiêm y cũng thể thiếu, nhưng cũng thể quá quý giá, nếu nữ nhân đến phút cuối cùng cũng theo ngươi, tiền này mất trắng ư?

      Đầu tiên là điểm tâm, sau đó là vài thứ lặt vặt tốn bao nhiêu tiền, có thể sưởi ấm trái tim nữ nhân tĩnh mịch cả đêm dài đằng đẳng, còn có thể nhận được quà đáp lễ. Khi nữ nhi lão Triệu trở về lại cầm vòi rượu nếp do Trương quả phụ tự mình cất. Lão Triệu này uống vào miệng, nhưng ngọt tận đáy lòng.

      Dần dà chính là son phấn… mỗi ngày nữ nhi lão Triệu làm người vận chuyển đều có phí chạy việc, từ tới năm văn tiền, thấy giá trị hàng hóa tỷ lệ thuận với trọng lượng, thỉnh thoảng tâm tình tốt còn giao hàng miễn phí, vận chuyển miễn phí, rất chuyên nghiệp!
      Last edited: 5/3/15
      minhminhanhngoc, HoanHoan, Happyanh29 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :