1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Black Ice - Anne Stuart ( 25c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      [​IMG]


      Tên truyện : Black Ice
      Tác giả: Anne Stuart
      Chuyển ngữ: Song Vang
      Nguồn:http://forumtruyen.net/threads/m-black-ice-anne-stuart-finish.2273/
      Thể loại: tiểu thuyết lãng mạn.
      Số chương: 25c

      Giới thiệu:

      Chỉ vì phút mềm lòng mà Chloe, dịch giả trẻ tuổi sống tại Paris nhận lời bạn cùng phòng về vùng nông thôn nước Pháp làm thông dịch viên cho nhóm thương gia đa sắc tộc trong lâu đài cổ. Nhưng hề biết đó là những nhân vật nguy hiểm đến mức nào, và cuộc đời bị đảo lộn vĩnh viễn kể từ đây…

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 1


      Người ta có thể hoài về mùa xuân ở Paris, Chloe Underwood nghĩ khi bước dọc theo con phố co ro trong chiếc áo choàng, nhưng thực có gì sánh được với mùa đông trong kinh đô ánh sáng này. Đầu tháng mười hai những chiếc lá rời cành, khí khô và lạnh và đủ cơ số khách du lịch rời để cho cuộc sống dễ thở hơn. Hồi tháng tám luôn tự hỏi làm thế nào mà lại chọn rời xa gia đình và chuyển đến nơi cách xa đó ba nghìn dặm. Nhưng rồi mùa đông đến, và nhớ ra rất ràng.


      Biết đâu có lợi nếu có thể để mặc thành phố cho khách du lịch vào mỗi tháng tám, như tất cả dân Pháp đều thế, nhưng vẫn muốn tìm công việc bao gồm những xa xỉ phẩm như các kì nghỉ, chăm sóc sức khỏe hoặc chỗ trú chân. phải may mắn lắm mới kiếm được việc làm. Có thể thế này, diện của ở Pháp là hơi trái phép, và hầu như ngày nào cũng cho rằng chỉ cần trụ được ở đây là đủ tạ ơn trời rồi, dù có phải chia sẻ căn hộ xíu thang máy với người đồng hương có vẻ rất thiếu tinh thần trách nhiệm. Sylvia hiếm khi nhớ ra mà trả nửa tiền nhà, cả đời cậu ta chưa từng lau sàn và đối với cậu ta bất cứ loại đồ gỗ nào hay mặt phẳng nào cũng là nơi gieo rắc cái tủ áo lớn tới choáng ngợp của mình. Nhưng mặt khác, cậu ta mặc đồ cùng cỡ tám với Chloe, và cậu ta nề hà việc chia sẻ chúng. Cậu ta cũng xác định quyết tâm phải cưới tay người Pháp giàu có, và trong hành trình theo đuổi mục đích đó cậu ta dành hầu như mọi đêm ở bên ngoài khu nhà chật chội của họ, để cho Chloe căn phòng thông thoáng hơn chút ít.


      Thực ra, chính Sylvia là người tìm cho Chloe công việc dịch sách thiếu nhi thời. Silvya làm việc ở Les Freres Laurent (nôm na là huynh đệ nhà Laurent, hay em nhà Laurent) hai năm, và cậu ta ngủ với cả ba freres trung niên, để đảm bảo giữ vững công việc và mức lương kha khá cho việc dịch tiểu thuyết tình báo và tiểu thuyết kinh dị cho nhà xuất bản . Sách thiếu nhi có giá bán thấp, và Chloe được trả tương xứng, nhưng ít nhất phải ngửa tay xin tiền gia đình hay động tới tài sản ủy thác ông bà để lại cho . Chẳng phải bố mẹ có lời động viên . Số tiền đó được dùng để học tập, và làm công việc đầy tớ ở Paris khó mà tiếp tục học lên được.


      Nếu bị mòn mỏi do cầu công việc chắc có thể tìm thấy điều gì đó mang tính thử thách hơn. Tiếng Pháp của xuất sắc, cũng thông thạo cả tiếng Italia, Tây Ban Nha và tiếng Đức, với vốn từ bập bõm tiếng Thụy Điển và Nga, cộng thêm chút tiếng Ả Rập và Nhật Bản nữa. những ngôn ngữ, gần bằng với tình nấu ăn, nhưng có vẻ tài năng bên ngoài khu vực bếp núc của giỏi hơn. Ít nhất đấy là điều mà được bảo khi bị thải hồi giữa chừng khỏi viện nghệ thuật nấu ăn Cordon Bleu danh tiếng (nơi này chuyên về ẩm thực cổ điển Pháp). Quá nhiều sáng tạo đối với người mới bắt đầu, họ . đủ tôn trọng truyền thống.


      Chloe chưa bao giờ kính nể truyền thống cho lắm, bao gồm cả truyền thống gia đình trong ngành y. rời bỏ cả năm thành viên nhà Underwood trong những ngọn núi của bắc Carolina. Bố mẹ là bác sĩ nội khoa, hai trai là nhà phẫu thuật, chị là bác sĩ gây mê. Và họ vẫn thể tin rằng Chloe dù có chết cũng chịu vào trường y, lờ rằng có ai thế giới này dễ buồn nôn trước hình ảnh máu me hơn thành viên út trong gia đình Underwood.


      , Chloe được với tay vào món tiền hấp dẫn đó đến khi nào đầu hàng và đăng ký vào trường y. Và đó là ngày tận thế trước khi làm vậy.


      Trong khi chờ đợi, có thể làm những điều đáng kinh ngạc với mì ống và rau tươi, và tất cả những cuộc bộ duy trì để ngăn cản carbohydrates tập trung phát huy sức mạnh, nhưng có vẻ chúng phát triển lòng mến đối với phần hậu của . Ở tuổi hai mươi ba vẫn thể có vóc dáng như thiếu nữ non nớt, và bao giờ trông giống phụ nữ Pháp được. Cái thiếu là phong cách cho dù bạn cùng phòng Sylvia, người , lại rất dư dả. có thể mặc quần áo của Silvya, nhưng bao giờ nắm bắt được cái sắc mặt thoáng chút kiêu ngạo, hơi hơi châm biếm mà hằng khao khát đó được. Có lẽ cũng như cái vòng ba ngoại cỡ của vậy.


      Les Freres Laurent đóng tại tầng 3 tòa nhà cũ gần Montmartre. Chloe là người đến đầu tiên, như thường lệ, và pha ấm cà phê đặc theo sở thích, ôm cái tách trong hai bàn tay lạnh cóng nhìn ra con đường tấp nập bên dưới. Mấy em ông chủ tắt hết hệ thống sưởi ban đêm, và nhân viên cấp thấp như được phép chạm vào cái chỉnh nhiệt, cho nên phải biết đường mặc nguyên áo len dài tay trong cái buồng xíu được phân. có tâm trạng làm việc – vào ngày rực rỡ như thế này, với bầu trời trong xanh lồng lộng đầu những tòa nhà cũ, và vì lí do nào đó mà những cuộc phiêu lưu của Flora chồn sương bé gan dạ làm hứng thú. đủ sex và bạo lực, tiếc nuối nghĩ. Chỉ có những bài học đạo đức trong bài giảng độc đoán, được thể bởi loài gặm nhấm gầy nhẳng trong cái váy xòe màu hồng và những tiêu chuẩn tự mãn của nền cộng hòa Mỹ. ước chỉ cần lần Flora giật phăng cái váy xòe và nhảy vào vòng tay gã chồn đểu giả liếc mắt với nàng. Nhưng Flora đời nào chịu hạ thấp phẩm giá mình.


      Chloe nhấp ngụm cà phê. Mạnh mẽ như niềm tin, ngọt ngào như tình , đen tối như tội lỗi. trở thành dân Paris thực thụ cho đến khi bắt đầu hút thuốc, nhưng cho dù để chọc giận cha mẹ mình cũng thể xa đến mức đó. Ngoài ra, cha mẹ càng ở xa bao nhiêu, họ càng ít bị bực mình bấy nhiêu.


      Còn tiếng nữa trước khi có bất kì người nào khác đến văn phòng, và tự nhủ rằng ai biết hoặc quan tâm nếu như phí phạm vài phút quý giá trước khi quay lại với nàng Flora nhạt nhẽo. Chẳng có gì lạ khi quá tức giận với nhân vật trong tiểu thuyết. Thứ cần là chút dữ dội và sex trong cuộc đời của chính mình.


      Cẩn thận với mong ước của mi đấy, giọng rì rầm trong đầu , nhưng Chloe xua , uống cạn cốc cà phê. Sex kể ra cũng đáng chú ý do thiếu vắng nó hoàn toàn trong mười tháng qua, và mối quan hệ cuối cùng của quá lờ đờ đến mức đủ năng lượng tìm kiếm thay thế. phải Claude là người tình tồi. rất tự hào về kỹ năng của mình, và trông chờ Mỹ vụng về tỏ ra ăn ý hết mức. Chloe đạt được cầu đó.


      có thể sống ổn mà cần bạo lực, thứ luôn luôn kèm với máu me, chất lỏng làm cho nôn mửa. phải vì giáp mặt với bạo lực thực trong cuộc đời mình. Gia đình o bế rất kỹ, và tôn trọng lành mạnh đối với an toàn của bản thân. lai vãng tới những khu nguy hiểm trong thành phố vào buổi tối, khóa cửa và cửa sổ và nhìn ngược nhìn xuôi cả hai hướng và cầu nguyện nhiệt thành trước khi hòa vào hệ thống giao thông chết người của Paris.


      , chỉ có thể trông chờ mùa đông yên bình nữa trong căn hộ đủ ấm, ăn món mì ống, dịch Flora chồn can đảm và chàng quýt Bruce, mặc dù làm thế nào quả quýt lại có hẳn cuộc sống để đến nằm ngoài tầm hiểu biết của . Có lẽ đó là lí do tại sao cứ dậm chân ở Flora, vì biết nhiệm vụ tiếp theo của mình là quả quýt.


      Sớm muốn gì tìm được bạn trai khác. Có thể Sylvia cuối cùng vớ được mỏ vàng, dọn ra ngoài, và Chloe tìm được quý ông Pháp đẹp trai lịch nào đó với cặp kính gọng kim loại và thân hình gầy gò và sở thích với những món ăn thử nghiệm.


      Trong thời gian đó, con chồn gan góc chờ , cũng như công việc chán nản sắp tới mà theo tiếng Pháp cũng ‘gan góc’ tương đương.


      nghe thấy tiếng Syliva trước khi cậu ta tới nơi – tiếng lóc cóc ầm ĩ của đôi giày đắt tiền của cậu ta hai dãy cầu thang lẫn đâu được, tiếng lầm bầm nguyền rủa từ cái miệng tô son hồng hoàn hảo của cậu ta. Câu hỏi duy nhất là, tại sao Sylvia có mặt ở chỗ làm sớm ba giờ so với thời điểm cậu ta thường lê gót vào?


      Cánh cửa mở toang ra với tiếng ầm và Sylvia đứng đó, thở hổn hển, sợi tóc nào xõa xượi, vết trang điểm nào bị hư hại. “Cậu đây rồi!” Cậu ta kêu lên.


      “Tớ đây,” Chloe . “Muốn uống cà phê ?”


      “Chúng ta có thời gian uống cà phê đâu, trời ơi! Chloe, bạn thân , cậu phải giúp tớ. Đây là chuyện sống còn.”


      Chloe chớp mắt. May là quen với thái độ trầm trọng hóa của Sylvia. “Chuyện gì nữa đây?”


      Sylvia dừng phắt lại, ngay lập tức tỏ ra bị xúc phạm. “Tớ nghiêm túc đấy, Chloe! Nếu cậu giúp tớ…tớ biết phải làm gì.”


      Cậu ta kéo theo cái va li lớn suốt cả mấy dãy cầu thang lên đây – thảo nào cậu ta gây ra tiếng huyên náo đến vậy. “Cậu muốn đâu và muốn tớ làm gì để che giấu cho cậu?” hỏi, nhẫn nhịn. Cái va li cỡ lớn người ta dùng cho chuyến xa hai tuần chỉ đủ chứa quần áo cho Sylvia mặc trong ba bốn ngày. Ba đến bốn ngày với căn hộ chỉ có mình phải dọn dẹp đống bày bừa của ai khác. có thể mở hết cửa sổ và để khí trời tràn vào và có người nào phàn nàn kêu lạnh. sẵn sàng tỏ ra hữu ích.


      “Tớ đâu cả. Cậu mới .”


      Chloe chớp mắt lần nữa. “Còn cái va li?”


      “Tớ chuẩn bị cho cậu. Quần áo của cậu kinh khủng và cậu cũng biết thế - tớ cho vào đấy tất tần tật những gì tớ nghĩ là hợp với cậu. Trừ cái áo choàng lông thú của tớ, nhưng cậu đừng mong chờ tớ chia sẻ nó nhá,” cậu ta thêm, thực tế ngay lập tức.


      “Tớ chẳng mong cậu chia sẻ cái gì hết. Và tớ thể đâu được. Mấy người nhà Laurent sao?”


      “Để họ cho tớ. Tớ đỡ cho cậu,” Syliva , ngắm nghía . “Ít nhất cậu cũng ăn mặc chỉnh tề để đường, dù tớ cởi cái khăn quàng kia ra nếu tớ là cậu. Cậu xoay sở để thích ứng tốt thôi.”


      linh cảm khó hiểu dâng lên trong Chloe. “Thích ứng với nơi nào? Thở sâu cho tớ biết điều cậu muốn và tớ xem xem có thể giúp được hay .”


      “Cậu phải giúp,” Sylvia dứt khoát. “Tớ rồi, đây là…”


      “Chuyện sống còn,” Chloe điền vào. “Cậu muốn tớ làm gì?”


      Vẻ lo lắng của Sylvia phần nào biến mất . “ có gì quá nặng nhọc cả. Dành ra vài ngày tại dinh thự tuyệt đẹp ở miền quê, phiên dịch cho nhóm người làm xuất nhập khẩu, kiếm được vô khối tiền và được phục vụ bởi đội quân người hầu. Đồ ăn tuyệt ngon, khung cảnh tuyệt đẹp và hạn chế duy nhất là phải giao thiệp với những doanh nhân nhàm chán. Cậu diện đồ đẹp để ăn tối và kiếm được hàng đống tiền và tán tỉnh bất cứ ai thu hút cậu. Cậu nên cảm ơn tớ vì tặng cậu cơ hội vàng như vậy mới phải.”


      Nét đặc trưng của Sylvia là khuấy tung mọi việc trong đầu cậu ta lên. “Và chính xác tạo sao cậu lại tặng tớ cơ hội vàng ấy?”


      “Bởi vì tớ hứa với Henry nghỉ cuối tuần với ấy ở Raphael.”


      “Henry?”


      “Henry Blythe Merriman. trong những người thừa kế sản nghiệp nhà Merrimans. ấy giàu có, đẹp trai, quyến rũ, giỏi giang giường và ấy ngưỡng mộ tớ.”


      ấy bao nhiêu tuổi?”


      “Sáu mươi bảy,” Sylvia , chút ngượng ngập cũng có.


      “Thế có vợ chưa?”


      “Tất nhiên là chưa! Tớ cũng có những tiêu chuẩn riêng chứ!”


      “Chừng nào người ta còn giàu có, độc thân và vẫn hô hấp được chứ gì,” Chloe . “Thế lúc nào tớ phải ?”


      “Xe đường đến đón cậu. Thực ra họ nghĩ là họ đến đón tớ cơ, nhưng tớ vừa gọi và giải thích tình huống và là cậu thay tớ. Tất cả những gì bọn họ cần là dịch tiếng ra tiếng Pháp và ngược lại, với cậu dễ như ăn kẹo còn gì.”


      “Nhưng, Sylvia –“


      “Làm ơn mà, Chloe! Tớ xin cậu đấy! Nếu tớ bỏ rơi họ tớ bao giờ tìm được việc dịch thuật nào khác, và tớ vẫn chưa thể dựa dẫm vào Henry được. Tớ cần làm vài công việc nho cuối tuần này để tăng thêm thu nhập. Cậu biết nhà Freres trả lương tệ hại thế nào mà.”


      “Khoảng gấp đôi lương trả cho tớ.”


      “Thế cậu càng cần tiền hơn,” Sylvia , nao núng. “ , Chloe, tiến tới . cơ hội cho hoang dã và nguy hiểm! vài ngày ở nông thôn chính là cái cậu cần.”


      “Hoang dã và nguy hiểm với đám thương nhân? hiểu sao tớ thể thấy trước viễn cảnh đó.”


      “Vậy hãy nghĩ đến đồ ăn.”


      “Khốn kiếp,” Chloe buồn cười .


      “Và nhỡ đâu họ có phòng tập thể hình nữa. Hầu hết mấy tòa nhà lớn vậy đều kiêm luôn trung tâm hội nghị. Cậu cần lo lắng về vòng ba của cậu đâu.”


      “Khốn kiếp gấp đôi,” Chloe , hối hận vì từng bày tỏ nỗi lo về mấy đường cong của mình.


      , Chloe,” Syliva , phỉnh phờ. “Cậu biết mình cũng muốn mà. Cậu có quãng thời gian kì diệu. hề nhàm chán như cậu nghĩ, và biết đâu chúng ta có thể tổ chức lễ đính hôn của tớ khi cậu quay về.”


      Chloe nghi ngờ chuyện đó. “Khi nào tớ được lệnh lên đường?”


      Syliva bật ra tiếng kêu chiến thắng. Chắc vì cậu ta những tưởng thuyết phục được . “Đó mới là câu hay nhất. Chiếc limo lúc này ở ngay trước nhà rồi cũng nên. Cậu liên hệ với Mr. Hakim và ông ấy bảo cậu cần làm gì.”


      “Hakim ư? Tiếng Ả Rập của tớ tệ lắm.”


      “Tớ bảo rồi, chỉ có dịch từ sang Pháp và ngược trở lại thôi. Cái nhóm xuất nhập khẩu đó cũng đa sắc tộc, nhưng tất cả đều tiếng hoặc Pháp. Dễ ợt à, Chloe. Coi kiểu gì cũng thấy dễ.”


      “Khốn kiếp gấp ba,” Chloe . “Tớ có còn thời gian…?”


      , tám giờ ba mươi ba phút rồi và xe limo hẹn đến lúc tám giờ ba mươi. Những người này thường rất chính xác về giờ giấc. Cậu chỉ cần trang điểm chút chút và chúng ta xuống dưới nhà.”


      “Tớ trang điểm đấy thôi.”


      Sylvia buông ra tiếng thở tức tối. “Chưa đủ. với tớ và tớ tút lại cho cậu.” Cậu ta tóm lấy tay và bắt đầu lôi vào phòng tắm.


      “Tớ cần tút tát,” Chloe phản đối, giật tay ra.


      “Họ trả bảy trăm euro ngày đấy, và tất cả những gì cậu phải làm chỉ là .”


      Chloe lại đặt tay trở vào tay Sylvia. “Tút lại cho tớ ,” , nhẫn nhục, và theo Sylvia vào cái buồng tắm bé tẹo ở tít cuối phòng.


      Bastien Toussaint, cũng được biết đến như Sebastian Toussaint, Jean-Marc Marceau, Jeffrey Pillbeam, Carlos Santeria, Vladimir the Butcher, Wilhelm Minor và tá cái tên cùng nhận dạng khác, đốt điếu thuốc, rít hơi với vẻ khoan khoái dễ chịu. Ba vụ vừa rồi đóng vai kẻ hút thuốc, và thích ứng bằng chấp nhận điềm nhiên thường có. có khuynh hướng để nhược điểm ảnh hưởng tới mình – khá trơ lì với những thói nghiện ngập, đau đớn, tra khảo hay mềm yếu. Đôi khi có thể tỏ ra khoan dung nếu hoàn cảnh cầu. Nếu , vứt công lí qua bên mà chớp mắt. làm những gì phải làm.


      Nhưng dù cần thuốc lá hay , vẫn thích nó, cũng như thích rượu ngon kèm bữa tối và chỉ cần mấy ly whiskey mạch nha là khiến hạ thấp phòng bị và trở nên lơi lỏng. Và tiết lộ chỉ vừa đủ thông tin để thỏa lòng những người khác và thuận lợi cho công việc của . Tương tự có thể làm thế với vodka, nhưng thích Scotch hơn, và thích nó kèm với mấy điếu thuốc và thưởng thức khi nào công việc này hoàn thành.


      kéo dài lâu hơn hầu hết các nhiệm vụ của . Họ làm việc vỏ bọc của hơn hai năm, và khi nhận cái vai này mười tháng trước còn hơn cả sẵn sàng. người kiên nhẫn, và biết mất bao nhiêu lâu cho mọi việc vào quỹ đạo. Nhưng hạn chót sát đến nơi rồi, và ý nghĩ đó gây cho mãn nguyện nhàn nhạt, cho dù nhớ Bastien Toussaint. Đến giờ quen với gã – sức quyến rũ nhàng kiểu Pháp, tính tàn nhẫn thông minh, con mắt nhìn phụ nữ. Đóng vai Sebastian quan hệ nhiều hơn trong cả quãng thời gian. Sex là ham mê khác mà có thể dùng hoặc bỏ, khoái lạc khác để thưởng thức nếu có trong vai diễn của . được coi là có vợ ởMarseilles, mà cái đó chỉ tạo ra chút khác biệt. Hầu hết đàn ông gặp đều vợ con đề huề, những gia đình hạt nhân nho đầm ấm ở quê hương. Lũ trẻ và các bà vợ sống hạnh phúc nhờ những thu nhập từ công việc chung của họ.


      Nhập khẩu. Nhập khẩu trái cây từ Trung Đông. Nhập khẩu thịt bò từ Australia. Nhập khẩu vũ khí từ bất cứ kẻ nào có thể trả giá cao nhất.


      Ít ra lần này phải là ma túy. chưa bao giờ thấy thực thoải mái với việc buôn lậu heroin. phần đa cảm ngu ngốc trong – người ta chọn sử dụng ma túy, họ chọn bị bắn bằng những khẩu súng nhập. Nó hẳn là giật lùi về cuộc sống cũ của , trôi xa quá lâu đến mức gần như nhớ.


      Hôm nay là ngày đông khô lạnh. Có mùi hương táo thoang thoảng trong khí, và thanh êm đềm của nhân viên làm vườn cào lá trước cửa tòa nhà ngổn ngang. Hầu hết nhân viên đều mang súng bên dưới quần áo lùng thùng. Những khẩu bán tự động, có lẽ là tiểu liên. Có thể chính là loại cung cấp cũng nên.


      khôi hài nếu trong số chúng nhả đạn vào .


      vứt điếu thuốc xuống đất và dùng giày di lên. có người đến và dọn dẹp đầu mẩu thuốc, cũng như có người thản nhiên dọn dẹp nếu được lệnh làm thế. Và điều kì cục là, thực chẳng quan tâm.


      Cánh cửa mở ra sau lưng , và Gilles Hakim bước ra ngoài trời nắng. “Bastien, chúng tôi dùng cà phê trong thư viện. Sao vào tham dự cùng? Gặp gỡ những người khác? Chúng tôi chờ người phiên dịch đến.”


      Bastien quay lưng lại với ngày tháng mười hai tuyệt đẹp và theo Hakim vào nhà.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 2


      Chloe có dư thời gian để nhận ra thiếu suy nghĩ đến mức nào. Người tài xế mặc đồng phục kéo màn kính lên ngăn cách giữa họ, hãy còn quá sớm để dùng ly rượu cho dịu những dây thần kinh của và Syliva vội vội vàng vàng đẩy khiến quên mang theo quyển sách bên người. Tất cả những gì có là những suy nghĩ để bắt chuyện với người đồng hành với mình cho chuyến dường như dài vô tận này.


      bất giác đưa tay vén mái tóc nâu dài ra sau tai khi nhớ đến phép màu Sylvia tạo ra trong vòng ba phút với vẻn vẹn chút son phấn và cái lược. Có thể có quyển sách nào nhưng có hộp phấn của Sylvia trong chiếc túi xách Hermes của Sylvia, và muốn có thêm vẻ ngoài gạt người nữa. Để thấy con người lạ lẫm ngó lại mình bằng cùng đôi mắt nâu bình lặng mà luôn có, dù rằng bây giờ chúng được kẻ đậm nét và rực rỡ gương mặt trắng trẻo của . Mái tóc nâu dài thẳng đuột còn xõa quanh gương mặt nữa. Sylvia tỉ mỉ chải mượt và làm vài thao tác với nó khiến trong chưa đầy phút nó từ mớ rũ rượi biến thành cái bờm bồng bềnh. Cái miệng tái nhợt của giờ đây đỏ mọng và bóng lên. Và chiếc khăn quàng mượn tô điểm cho bờ vai được xếp nếp đúng cách.


      Câu hỏi đặt ra là, có thể tiếp tục kéo dài cái ảo ảnh ấy trong bao lâu? Sylvia có thể trông như vậy trong vòng ba phút – cậu ta mất ngoài năm phút để biến đổi Chloe từ con chim hồng tước màu nâu mờ nhạt thành con công đỏm dáng. Chloe từng cố đạt được hiệu quả tương tự trong nhiều lần nhưng luôn luôn tới. “Càng đơn giản càng đẹp,” Sylvia giảng giải cho , nhưng đơn giản chưa bao giờ đủ.


      nhớn nhác lên chẳng vì cái gì. Họ muốn thông dịch viên, phải người mẫu, và nếu Chloe có khả năng gì, đấy là ngoại ngữ. có thể làm công việc của mình và dành thời gian còn lại giả bộ như mình sống trong lâu đài chứ phải căn hộ xíu lúc nào cũng bốc mùi cải bắp. Và ăn mọi thứ mình muốn.


      Ba hoặc bốn đêm trong tòa lâu đài rồi trở về, và Sylvia nợ khoản lớn. Và có thể là có sex và bạo lực như ham thích trong lúc tùy hứng, nhưng ít ra là thay đổi. Và biết đâu đấy, có thể trong những doanh nhân nhàm chán lại là người trẻ tuổi đẹp trai có cảm tình với những Mỹ sao. Chuyện gì cũng có thể xảy ra được.


      Lâu đài Mirabel được bảo vệ nghiêm ngặt hơn cả Fort Knox (kho dự trữ vàng của Mỹ), nghĩ vào nửa giờ đồng hồ sau đó, khi họ bắt đầu cuộc hành trình qua loạt các cánh cổng, trạm kiểm soát, bảo vệ có vũ trang và chó săn. Càng vào sâu khu vực bên trong, Chloe càng trở nên lo lắng. vào đủ khó rồi. ra chắc chắn là bất khả thi, trừ phi bọn họ tự nguyện cho .


      Và tại sao họ lại tự nguyện chứ? chỉ có nghĩ linh tinh, và khi chiếc limousine cuối cùng cũng dừng lại đằng trước những bậc tam cấp rộng chật vật dằn xuống cả tò mò lẫn trí tưởng tượng và trèo ra khỏi phía sau xe với vẻ thiếu sinh khí xấp xỉ bằng bộ dạng của Sylvia.


      Người đàn ông đứng đợi cao, già hơn và mặc đẹp hơn đàn ông Pháp thông thường, thế có nghĩa là ông ta ăn mặc xịn lắm. Ông ta ràng có nguồn gốc Trung Đông, và Chloe nở nụ cười rạng rỡ nhất với ông ta. “Monsieur Hakim?”


      Ông ta gật đầu, bắt tay . “Còn Underwood, người thay thế Whickham. Tôi chỉ vừa mới biết là đến. Giá biết trước tôi đỡ cho mất cả chuyến .”


      “Tôi đỡ phải ư? Ông cần tôi sao?” Hai đến ba tiếng đồng hồ quay lại thành phố có đứng đầu danh sách những việc muốn làm nhất, và cùng bất đắc dĩ lắm mới từ bỏ món tiền đầy hứa hẹn mà Sylvia nhắc đến.


      “Đoàn chúng tôi hơn so với dự tính, và tôi nghĩ chúng tôi có thể xoay sở để hiểu lẫn nhau mà cần giúp đỡ bên ngoài,” ông ta bằng tông giọng nhàng rất trầm bổng.


      Họ chuyện bằng tiếng , và Chloe ngay lập tức chuyển sang tiếng Pháp.


      “Nếu ông muốn vậy, monsieur, nhưng tôi dám chắc tôi có thể có ích. Tôi có kế hoạch nào khác cho mấy ngày tới, và tôi rất vui nếu được ở lại.”


      “Nếu có kế hoạch nào khác có thể quay lại Paris và tận hưởng kì nghỉ thảnh thơi,” ông ta gợi ý bằng ngôn ngữ tương tự.


      “Tôi e rằng căn hộ của tôi phải nơi tốt nhất cho việc nghỉ ngơi, Monsieur Hakim.” tại sao cứ cố thuyết phục ông ta cho mình ở lại. Ban đầu hề muốn đến đây – chỉ vì lời phỉnh phờ của Sylvia làm cho mềm lòng. Cái đó cộng với ý nghĩ về bảy trăm euro ngày nữa.


      Nhưng bây giờ ở đây rồi muốn quay về. Ngay cả khi nó là việc làm sáng suốt.


      Mr. Hakim lưỡng lự, dường như khó xử với người phụ nữ lắm lí lẽ này. Và rồi ông ta gật đầu. “Tôi nghĩ có thể cũng hữu ích với chúng tôi,” ông ta . “ ngại cho khi cất công xa như vậy mà chẳng được gì.”


      “Đó là chuyến dài,” Chloe . “Tôi nghĩ lái xe hình như bị lạc đường – chúng tôi qua nhiều chỗ có đến hơn lần. Lần sau ông ấy nên dùng đến bản đồ.”


      Hakim cười . “Tôi để ý chuyện đó, Mademoiselle Underwood. Trong thời gian chờ đợi, chúng tôi bảo người làm lo liệu hành lí của trong lúc tới gặp những vị khách phiên dịch. Chắc nó phải là công việc quá vất vả đâu, và khi nào chúng tôi họp hành thu xếp dễ chịu để giải trí cho mình. Và, tất nhiên, diện của trẻ xinh đẹp như chỉ có thể khiến cho công việc của chúng tôi suôn sẻ hơn mà thôi.”


      hiểu vì sao phong cách nịnh đầm quen thuộc của người Pháp lại nhuốm vào Hakim, và nhận thấy mình muốn chạy rửa tay. tặng cho ông ta nụ cười mẫu tử trước nay vẫn dành cho lão Laurent dâm dãng nhất trong mấy em Laurent và lẩm bẩm. “Ông tử tế” khi theo ông ta lên những bậc tam cấp lát đá cẩm thạch.


      Phần lớn những tòa lâu đài cổ biến thành những khách sạn sang trọng và những trung tâm hội nghị, và những nơi xoàng xĩnh hơn biến thành nhà nghỉ. Lâu đài này thanh lịch hơn tất cả những cái từng thấy hoặc nghe đến, và đến lúc Hakim đưa vào gian phòng lớn nhận ra mình trở nên càng lúc càng lo lắng.


      Ít ra cũng phải người phụ nữ duy nhất. Có cả thảy tám người tụ tập uống cà phê, và mắt nhanh chóng lướt qua từng người. Hai người phụ nữ có sắc đẹp tuyệt trần – Madame Lambert cao, tầm trung tuổi, mặc trang phục mà Chloe nhận ra là thiết kế của Lagerfeld, cảm ơn Sylvia. Người còn lại trẻ hơn chút, khoảng hơn ba mươi, hơi quá xinh đẹp, hơi quá hoạt bát. Những giới thiệu diễn ra trôi chảy – có Mr. Otomi, người đàn ông Nhật Bản luống tuổi nghiêm nghị may thay tiếng rất giỏi, và viên trợ lý Tanakasan có đôi mắt lạnh lẽo trẻ trung hơn; Signor Ricetti, người đàn ông trung niên tự phụ cùng với tay trợ lí trẻ tuổi đẹp trai chắc chắn cũng kiêm luôn vai trò nhân tình của ông ấy; và ngài nam tước von Rutter, mọi mặt đều bình thường, có ai đặc biệt đáng chú ý ngoại trừ…


      Ngoại trừ ta. vội cụp mắt xuống, kinh ngạc trước phản ứng bất ngờ của mình. vốn thích đàn ông mặc com lê, dù là hiệu Armani nữa. thích doanh nhân – hầu hết bọn họ đều tuyệt đối thiếu tính hài hước và chỉ có mục tiêu duy nhất là chăm chăm kiếm tiền. Có vô vàn điều về nước Pháp mà Chloe mến, nhưng nỗi ám ảnh với tài chính thuộc số đó. tệ là lại thuộc số ấy, loáng thoáng nghĩ. Đúng là bất công khi ngay lập tức bị thu hút bởi người mang biển cấm.


      Madame Lambert, Signor Ricetti, nam tước von Rutter và phu nhân, Otomi và Toussaint.


      Bastien Toussaint, ít nhất ta cũng có vẻ cực kì thờ ơ đối với khi được giới thiệu, chỉ gật đầu cái và rồi quên luôn. có nguyên nhân đặc biệt nào cho phản ứng của phải người đàn ông bắt mắt nhất từng thấy. cao hơn chút so với số đông, thư sinh, với gương mặt xương xương kiên nghị và sống mũi cao thẳng. Đô mắt đen, gần như sẫm lại, và nghi ngờ mình lọt được vào trong đó. có mái tóc đen dày và dài, dị thường, biết đâu là vẻ kiểu cách ngoài dự đoán. thích người đàn ông phù phiếm, đúng nào?


      Đúng vậy, nếu đó là Bastien Toussaint. rời ánh mắt nơi khác trong khi đôi tai tự động thích ứng với tràng tiếng Ý từ Signor Ricetti.


      ta làm gì ở đây?” Ông ta giận dữ hỏi. “Đáng lẽ phải là ngu ngốc kia chứ. Làm sao chúng ta biết có thể tin được người này hay . Có thể ta được khờ khạo như ả kia. Đuổi ta , Hakim.”


      “Signor Ricetti, bất lịch khi tiếng Ý trước mặt người hiểu ngôn ngữ đó,” Hakim bằng giọng với vẻ phật lòng. Ông liếc nhìn Chloe. “ được tiếng Ý phải , Mademoiselle Underwood?”


      biết vì sao mình dối. Hakim làm lo lắng, và thù địch rành rành bên phía Ricetti giúp được gì. “Chỉ tiếng Pháp và tiếng thôi,” vui vẻ .


      Ricetti chịu yên. “Tôi vẫn nghĩ quá ư nguy hiểm, và tôi chắc những người khác cũng đồng ý. Madame Lambert,Monseur Toussaint, hai người có nghĩ chúng ta nên gửi trả người phụ nữ này về ?” ông ta vẫn tiếng Ý, và Chloe giữ cho vẻ mặt bình thường.


      “Đừng có ngớ ngẩn, Ricetti.” Madame Lambert tiếng Ý với trọng , ngạc nhiên. Giống như Sylvia, hiểu vì sao bà ấy xoay sở hấp thu được chất thanh lịch khó diễn tả của phụ nữ Pháp, mong ước cứ vượt khỏi tầm tay Chloe.


      “Ồ, tôi nghĩ ta nên ở lại,” Bastien bằng giọng uể oải. “ ta quá xinh đẹp để bị đuổi . ta có thể gây hại gì được? có lẽ ta còn chẳng có chất xám trong đầu – có khả năng hiểu ngầm ý tứ cũng nên.” Tiếng Ý của ta hoàn hảo, chỉ hơi điểm chút trọng Pháp và cái gì đó mà thể định nghĩa, và giọng ta trầm, chậm rãi và gợi cảm. Những cái đó chẳng cải thiện được gì.


      “Tôi vẫn khẳng định ta là mối phiền toái,” Ricetti , đặt tách cà phê xuống. Chloe để ý thấy hai tay ông ta hơi run. Chẳng lẽ vì uống quá nhiều cà phê? Hay vì nguyên nhân nào khác.


      “Ôi dào, cần phải lại thế,” ngài nam tước lên tiếng. Ông ta to béo, tóc trắng phau, nom như người ông đáng kính, và những linh tính kì lạ của Chloe giảm bớt phần nào. “Chào mừng đến lâu đài Mirabel, Mademoiselle Underwood,” ông bằng tiếng Pháp. “Chúng tôi rất mừng vì có thể thế chỗ vào phút cuối.”


      Chỉ mất phần nghìn giây để nhớ ra là được mặc định hiểu câu cuối cùng. “Merci, monsieur,” đáp, cố gắng tập trung toàn bộ quan tâm vào quý ông cao tuổi dễ mến này, cố gắng lờ người đàn ông đứng ngay bên phải . “Tôi hứa cố hết sức mình.”


      làm được thôi,” Hakim , giọng có chút góc cạnh. Ricetti đỏ mặt, nín thinh. “Chúng tôi vừa kết thúc công việc của chiều nay, và tôi cho là muốn được nghỉ ngơi. Tiệc rượu vào lúc bảy giờ, bữa tối chín giờ, và tôi hi vọng tham gia cùng chúng tôi. Chúng tôi cố gắng bàn đến công việc sau giờ làm, mà tất cả đều dự định có những khoảng thời gian riêng, và nếu tự làm cho mình thấy thoải mái giúp chúng tôi rất nhiều.”


      ấy làm mình thoải mái như thế nào nhỉ?” Lần này Bastian dùng tiếng Đức. “Có lẽ tôi cũng cần chút giải khuây.”


      “Bỏ tâm trí khỏi cái quần của , Bastien!” Madame Lambert rầy la . “Chúng tôi muốn dính vào những vấn đề lăng nhăng rắc rối của . Đàn ông thường giãi bày tất tật những chuyện xui xẻo khi bọn họ ở giữa đôi chân đàn bà.”


      Chloe chớp mắt, có gắng biểu lộ gì khi Bastien di chuyển vào trong tầm mắt . Nụ cười của ta chậm chạp, kín đáo và gợi tình kinh khủng. “Vợ tôi vẫn bảo tôi rằng tôi fuck trong yên lặng tuyệt đối.”


      “Đừng có thử,” Hakim . “ khi kết thúc công việc ở đây có thể theo ta về Paris và mặc sức làm gì ta làm. Trong thời gian chờ đợi chúng ta còn có công việc để giải quyết.” Ông ta đổi về tiếng . “Tôi xin lỗi vì kiểu chuyện này, mademoiselle. Như thấy đấy, chỉ nửa số chúng tôi hiểu cùng thứ ngôn ngữ, và nó làm mọi thứ rối tung lên. Từ giờ trở chúng ta dùng ngôn ngữ nào khác ngoài tiếng và Pháp. chưa?”


      Bastien nhìn từ dưới đôi mắt lim dim. “ như pha lê,” bằng tiếng . “Lúc nào tôi cũng có thể đợi.”


      “Đợi gì cơ, monsieur?” Chloe hỏi ngây thơ.


      Sai lầm rồi. ta chuyển toàn bộ ánh mắt tập trung sang , và tác động của nó đáng kinh ngạc. Đôi mắt ta rất đen, và tự hỏi liệu có cái gì thoát khỏi bề mặt tối sẫm của chúng hay . hi vọng mình lâm vào hoàn cảnh khám phá ra chuyện đó. hi vọng hoàn toàn mất giác quan thông thường. Người đàn ông này chắc chắn là rất đẹp. Cũng chắc chắn là ta nằm ngoài phạm vi của .


      “Đợi bữa tối tới muộn, mademoiselle,” ta êm ái. Trước khi nhận ra ý định của ta cầm lấy tay và đưa lên môi. từng được hôn tay trước đây. Nó phải kiện bất thường gì dù ở xã hội Châu Âu đại ngày nay. Chỉ có điều nó luôn được thực bởi những ông già lịch thiệp, bày tỏ cảm tình mà chứa ý đồ gì. Miệng Sebastian đặt lên mu bàn tay lịch cũng chẳng ngụ ý, mà ta buông nó xuống trước khi có thể rụt về.


      “Chắc là cũng đói rồi, mademoiselle,” Hakim . “Marie đưa về phòng và thu xếp khay đồ ăn cho . Nếu thích khám phá vùng đất quanh đây chỉ việc cầu và trong những người làm vườn đưa tham quan vòng. Giờ này mà bơi hơi lạnh đó, nhưng bể bơi được sưởi ấm, và người Mỹ là dân tộc giỏi chịu lạnh có tiếng.”


      “Tôi nhớ mình có mang theo áo bơi ,” , tự hỏi chẳng biết Sylvia sắp xếp những gì cho .


      luôn có thể bơi mà cần chúng mà, mademoiselle Chloe,” Bastien bằng giọng mượt như nhung.


      Đây có lẽ là dấu hiệu mơ hồ đầu tiên rằng ta có hứng thú với , mặc dù thể luận ra vì sao ta lại thế, khi mà ta có vẻ thờ ơ lúc họ được giới thiệu với nhau. Có thể ta vừa quyết định rằng chọn lựa khá khẩm nhất.


      Nhưng để cho ta làm nhụt chí. “Như thế chắc chắn là rất lạnh,” tươi cười . “Tôi nghĩ nếu cần bất cứ vận động nào tôi bộ vậy.”


      phải cẩn thận đấy, Mademoiselle Chloe,” Ricetti lên tiếng bằng giọng Pháp trọng nằng nặng. “ là mùa săn, và thể trước được viên đạn lạc có thể lao tới từ đâu. Chưa kể đến những con chó giữ nhà lang thang tự do trong đêm và chúng nó khá tàn nhẫn. Nếu muốn dạo hãy đảm bảo có ai đó cùng. muốn tình cờ vào nơi… an toàn đâu.”


      Đó là cảnh báo? Hay đe dọa? Hay mỗi thứ ít? Và chuyện quái gì diễn ra ở đây? Sylvia lôi vào cái gì vậy?


      Sex và bạo lực, nhắc nhở mình. Chỉ cần nhìn Bastien thôi cũng đủ lấp đầy hạn ngạch về sex, và bạo lực thực phải là cơn bão trong tách trà của . Tuy nhiên, ít ra cuối tuần này là đổi gió, và có là đồ ngốc mới nghĩ rằng mình gặp nguy hiểm. Xét cho cùng đây là nước Pháp thời văn minh, và quanh là những con người làm ăn buôn bán bình thường, trầm tĩnh. đọc quá nhiều truyện dịch kinh dị của Sylvia rồi.


      “Tôi cẩn thận vào những nơi cấm kỵ,” .


      “Tất nhiên là thế rồi,” Hakim bằng giọng nhàn nhạt. Ở ông ta có hơi hướm khác thường, hơi nham hiểm, hẳn đấy lại là trí tưởng tượng phiền hà của chạy cuồng lên. Ông ta vừa dọa nạt lại vừa như xoa dịu, và tài nào đoán ra vai trò của ông ta giữa những đối tác của mình. Chẳng có gì lạ khi nghĩ có chuyện gì đó kì quặc diễn ra, với những kẻ thốt ra những lời khó hiểu bằng những ngôn ngữ mà được coi là biết, nhưng rốt cuộc họ chẳng qua chỉ là nhóm người bị cách ly khỏi bất cứ loại hình giải trí nào. “Hẹn gặp lúc bảy giờ.”


      người phụ nữ lặng lẽ trong bộ đồng phục đen hồ bột xuất từ lúc nào, nom giống Mrs. Danvers (bà quản gia độc ác trong phim Rebecca của Alfred Hitchcock) hơn là Mary Poppins ( bảo mẫu mang đến những điều thần kỳ cho trẻ thơ trong truyện cùng tên). “Xin mời theo tôi, mademoiselle,” bà ta bằng tiếng Pháp nghe là tiếng nước ngoài đối với bà, mặc dù Chloe thể đoán ngôn ngữ mẹ đẻ của bà ta là gì.


      biết Bastien nhìn mình, nó khiến phải huy động hết nghị lực để liếc nhìn lại. được coi là biết ta là kẻ lăng nhăng, sẵn sàng ngủ với người phụ nữ lần đầu tiên gặp mặt. Hơn nữa, ta có gia đình, và đó là tiêu chuẩn chia sẻ với người bạn cùng phòng bừa bãi của mình. Có thể Sylvia chỉ ngủ với những người độc thân nhằm kiếm được ông chồng giàu có, nhưng Chloe tìm kiếm cái khác cơ. Là cái gì, cũng chưa . chỉ biết là Bastien có nó.


      “Bảy giờ,” đồng ý, lòng thắc mắc hiểu bọn họ ở trong tình trạng nào nếu uống rượu trước bữa tối hai tiếng đồng hồ. Nhưng đó phải mối bận tâm của , kể cả những lời nhận xét ý tâm của Bastien nữa. Thực ra ta muốn phải gu của ta. ta muốn những người mẫu chân dài với phong cách sành điệu và thái độ đến cùng trời cuối đất với đối tượng. Đến giờ này Chloe ấp ủ ý nghĩ đến cùng trời cuối đất của hàng bao năm nay rồi, và dù rằng cuộc sống ở Paris có tác dụng ít nhiều, song còn lâu mới cho ra cái sản phẩm cuối cùng.


      lạc trong cái mê cung phòng ốc này mất, thầm nghĩ, qua sảnh sau tấm lưng cứng nhắc của Marie. Phòng của ở mãi cuối trong những dãy hành lang kia. Và đến lúc bước vào bên trong những lo âu của tan chảy. Nó là căn phòng từ viện bảo tàng ra – chiếc giường xinh đẹp trải ra lụa màu xanh lá cây, sàn lát đá cẩm thạch, chiếc sofa sang trọng và cái bồn tắm lớn nhất từng thấy kể từ hồi rời nước Mỹ. nhìn thấy ti vi đâu, có nó đúng là ngạc nhiên, nhưng chắc mình có thể tìm được thứ gì đó để đọc ở nơi thế này. Có rất nhiều tờ báo nổi tiếng màu nhã nhặn đặt bàn ngoài hành lang. luôn có thể chôm tờ và chơi trò ô chữ. Trò ô chữ là chủ đề ngôn ngữ thích của , và chỉ cần hai ô chữ là có thể giữ bận rộn cả ngày. chỉ cần nhớ đừng lấy báo của Ý và Đức là được.


      Vào lúc đó chẳng muốn gì hơn là buông mình vào thứ gì đó thoải mái và tận hưởng giấc ngủ dài ngon lành. “Vali của tôi đâu?” hỏi.


      “Nó được dỡ ra và mang vào trong kho rồi,” Marie trôi chảy. “Tôi tưởng Hakim bảo , nhưng họ đều thay đồ để ăn tối đấy. Tôi nghĩ cái áo ren màu bạc phù hợp.”


      Nếu Sylvia chịu san sẻ cả cái áo ren bạc công việc này quả là rất quan trọng với cậu ta. Cậu ta chưa bao giờ để chiếc áo đặc biệt đó ra khỏi tầm mắt ngoại trừ những trường hợp khẩn cấp.


      Nó cũng là cái bé nhất quá chật so với ngực và mông , nhưng Chloe đánh liều cố đoán xem còn cái nào khác phù hợp với dịp này. Marie biết, và nếu bà ấy đủ tử tế để tình nguyện cung cấp thông tin Chloe tận dụng nó.


      “Cảm ơn, Marie.” Trong phút chốc chợt thấy hốt hoảng, băn khoăn liệu mình có nên boa cho bà ấy . Trong khi còn ngập ngừng Marie đường ra ngoài, ràng chẳng trông mong bất cứ cái gì ở Mỹ vụng về này. Đến phút cuối bà quay đầu lại. “Khi nào muốn được gọi? Năm giờ? Năm rưỡi? cần có đủ thời gian để chuẩn bị.”


      Hẳn Marie cho rằng công việc như thế là rất gian khổ. “Sáu giờ ba mươi là thoải mái cho tôi rồi,” hồ hởi .


      Marie có cái mũi dài, và bà ta nhìn xuống nó với pha trộn hoàn hảo của khinh thị và quan tâm. “Nếu cần giúp đỡ nào chỉ việc cầu,” sau đấy lúc bà cất tiếng. “Tôi có vài kinh nghiệm với bộ tóc giống như của .” Bà ta như thể nó là bó rơm dính phân vậy.


      “Cảm ơn rất nhiều, Marie. Tôi nghĩ tự lo được thôi.”


      Marie chỉ nhướng lông mày lên, lần nữa đẩy những mối lo lắng của Chloe lên cực độ.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 3


      Có kẻ mắc sai lầm lớn khi đưa đó vào hang cọp, Bastien nghĩ. Còn lâu ta mới đủ tố chất gián điệp lành nghề để ứng phó trong những tình huống căng thẳng. Chỉ cần vài giây biết ngay ta hiểu tất cả ngôn ngữ được trong căn phòng, hơn nữa có thể còn nhiều hơn, và ta giỏi che dấu. Nếu chỉ mất vài khoảnh khắc, mấy người kia tốn nhiều thời gian hơn.


      Vấn đề là, ai cử ta đến, và vì sao? Khả năng nguy hiểm nhất là ta đến để dò la danh tính của . Theo như biết chưa bị ai nghi ngờ, nhưng bao giờ được coi đó là chuyện bất biến. Cái vai đóng là kẻ háo sắc – đưa phụ nữ trẻ khêu gợi vào đám ô hợp là miếng mồi hoàn hảo, giống như thả chú nai tơ vào khu rừng nhiệt đới để nhử con báo đói. Nếu nhào đến ta mới là diễn đúng vai của mình.


      ta lạc lõng cách nguy hiểm. Cái vỏ tinh tế bề ngoài mỏng tang – chỉ cái nhìn vào đôi mắt nâu của ta là có thể đọc được tất cả. Lo lắng, thậm chí ngượng nghịu, và tia sáng cần thiết của sức hấp dẫn xác thịt. ta non nớt đến bất lực.


      Nhưng mà, có thể ta giỏi hơn nhiều so với những gì ta biểu lộ. Thái độ ngập ngừng, hơi xấu hổ có thể chỉ là phần của hành động, nhằm đánh lạc hướng .


      ta đến vì , hay vì người nào khác? Có phải Ủy ban kiểm tra biểu của ? Khả năng ấy lúc nào cũng có thể - buồn che dấu bất mãn niềm tin lắm rồi, chẳng quan tâm đến cái gì hết. Chết hay sống chẳng khác biệt là bao đối với , nhưng khi làm việc cho Ủy ban họ bao giờ để ra . bị giết, và có lẽ sớm chứ chẳng muộn. Mademoiselle Underwood, với đôi mắt rụt rè và cái miệng mềm mại, có thể chính là người làm việc đó.


      Và chỉ có câu hỏi. có để cho ta làm thế ?


      Chắc là . chán nản, cạn kiệt, trống rỗng, nhưng định lặng lẽ ra . Còn chưa.


      Nhìn bề ngoài nhiệm vụ của đơn giản. Auguste Remarque bị nổ tan xác trong vụ cài bom xe tháng trước, công việc của tổ chức chống khủng bố ngầm, rất ít người biết tới, được mang tên là Ủy ban. Nhưng thực tế Ủy ban chẳng có manh mối nào. Auguste Remarque là thương nhân, có động cơ nào khác ngoài lợi nhuận. Và ban lãnh đạo trong Ủy ban hiểu và phải chấp nhận chuyện đó. Tất cả những gì họ có thể làm là để mắt Remarque và những tay buôn vũ khí, nắm được ai vận chuyển cái gì đến nơi đâu và đưa ra những lựa chọn thực tiễn khi nào cần can thiệp vào. chuyến hàng súng máy sức hủy diệt lớn tới các nước kém phát triển nào đó ở Châu Phi có thể gây thiệt hại tính mạng của thường dân, nhưng phải cân nhắc đến chuyện thiệt hơn, và những quốc gia nghèo ấy rất ít được các siêu cường quốc ưu ái. Hay như sếp , ông Harry Thomason đáng kính, bảo như vậy.


      Tất nhiên Bastien biết nguyên do. Những nước ấy có dầu, và họ có trọng lượng mấy đối với Ủy ban và bộ máy quyền lực của nó, những nhà ủng hộ tư nhân.


      Công việc của Bastien là theo dõi những tay buôn vũ khí, đóng giả là người trong bọn. Nhưng vụ ám sát Remarque thay đổi tất cả. Hakim, cánh tay phải của Remarque, sắp xếp buổi họp mặt này, và bọn họ trông chờ việc phân chia lại địa bàn và chọn ra đầu tàu mới. Những con người này vốn chẳng có quan hệ tốt lành gì, nhưng tên cầm đầu mạng lưới phân phối vũ khí cũng là kẻ lo liệu những chi tiết lằng nhằng trong kinh doanh, để những người khác rảnh tay tập trung vào tìm kiếm và vận chuyển những vũ khí nguy hiểm nhất vừa được sáng chế.


      Hakim vốn chỉ được phụ trách những chuyện vụn vặt, nhưng y lại hơi quá tham vọng. Y muốn chiếm địa vị của Remarque, bao gồm cả những khu vực sinh lời của . Và ở đó mới lắm phức tạp. Trải qua mười năm thương thuyết, ám sát và mua chuộc, tên Auguste Remarque quá cố kiểm soát hầu hết đường dây vận chuyển vũ khí cho Trung Đông, thị trường đáy.


      Những khu vực như Chile, Kosovo, Bắc Ireland và các giáo phái của Nhật Bản có thể thất thường về nhu cầu vũ khí, nhưng vùng Trung Đông bao giờ đủ. Và kể từ khi Mỹ hăng hái can thiệp vào khu vực xung đột, hết lần này đến lần khác, với những động thái tham chiến hòng giành quyền kiểm soát, mọi việc chỉ có chuyển biến theo chiều tồi tệ hơn.


      Những thành viên trong nhóm buôn vũ khí muốn phân chia sòng phẳng từ miếng bánh béo bở ấy. Và Hakim đứng ra chủ trì.


      Bastien thủng thẳng quan sát những diễn biến – có thể dành ra hai ngày theo dõi và chờ đợi. Các thành viên trong nhóm lần lượt vỡ lẽ ra, từng người , rằng Hakim là chủ mưu vụ ám sát Remarque, và chuyện đó vừa ý cả đám. Trong mấy ngày tới đây có kẻ khử y, và nếu bọn họ thất bại tới lượt Bastien ra tay.


      Kể ra việc thêu dệt lời đồn về phản bội của Hakim cũng dễ. Phản ứng khác nhau của những kẻ có liên quan chính đáng chú ý bởi vì, thực ra, Hakim hề đứng sau cái chết của Remarque, cho dù y được hưởng lợi toàn bộ từ nó.


      trong những thành viên của liên minh buôn lậu đứng sau vụ việc. kẻ có mặt ở đây, hoặc còn chưa đến. Kẻ đó có lẽ mừng thầm vì có người khác thế mạng, nhưng cho đến giờ Ủy ban vẫn thể xác định thủ phạm thực là ai. Theo xét đoán thông thường là Nam tước von Rutter. Bên dưới vẻ ngoài vui tính ông ta là người lỗ mãng và nóng vội, và ông ta ưa dùng phương pháp vũ lực hơn hơn sử dụng mưu mẹo. Chưa kể đến đồng tương xứng của ông ta, vợ trẻ Monique.


      nữ đồng nghiệp của Bastien đặt cược vào Mr. Otomi, ông trùm già Yakuza kín tiếng (Yakuza là trong những tổ chức tội phạm Nhật Bản lớn nhất thế giới), và Ricetti cũng là khả năng lớn do mối quan hệ của y với Mafia. Và thể kể đến Madame Lambert.


      Bất cứ ai trong bọn họ cũng có động cơ và năng lực, và nếu người trong đó là kẻ hạ lệnh trừ khử Ủy ban phải lo lắng.


      Nhưng Bastien lại nghiêng về nhân vật cuối cùng trong nhóm người nho của bọn họ còn đường đến. Christos Christopolous, nhìn bề ngoài chỉ là người ít vai vế. Băng Hi Lạp lúc nào cũng trầm lắng, nhưng Bastien phải trả giá để tin bất kỳ ai. Và trong mười tháng sống dưới lốt Bastien Toussaint nhận ra Christos Christopolous mới là nguy hiểm nhất trong bọn. Gã là người có khả năng nhất trong việc dàn xếp cho Remarque bị giết bởi bom xe, cùng với vợ, con và ba đứa cháu của ông ta.


      Thomason tin lời giao nhiệm vụ. Hakim phải chết – bất kể kẻ chịu trách nhiệm là ai, vụ Remarque thể xong xuôi mà thiếu trợ lí của ông ta.


      Và nếu Christos được chọn đứng đầu liên minh, gã cũng phải chết. Những kẻ khác còn có thể xử trí được – tên Hi Lạp .


      Có thể Christos được chọn, và Bastien lần nữa lại biến mất vào hư vô dưới cái tên khác, quốc tịch khác, nhiệm vụ khác và có khi là lục địa khác. Chuyện đó chẳng thành vấn đề - tất cả đều từa tựa như nhau, kẻ tốt người xấu cứ hoán đổi liên tục.


      điều chắc chắn, thể làm được chuyện quái gì hết nếu nàng bé mới xuất kia găm lưỡi dao vào giữa những dẻ sườn của .


      có ảo tưởng là chỉ có mình mình ở đây. Tên tình nhân đồng giới trẻ tuổi của Signor Ricetti tên là Jensen, mật vụ người vẫn gạt vợ rằng gã phải lại nhiều do công việc đại diện cho hãng kinh doanh dược phẩm.


      Bastien học được rằng nên tin vào ai, bao gồm cả đồng nghiệp của . Lúc nào cũng có khả năng Thomason ra quyết định còn giá trị sử dụng nữa. Jensen có thể trừ khử nếu gã nhận được lệnh, nhưng gã có cơ hội thành công lớn hơn . Bất cứ ai cũng thành công hơn. Nếu bọn họ muốn loại bỏ họ cần người hiểu chuyện hơn chút.


      ai đó lão luyện hơn Mademoiselle Underwood xinh xắn.


      ta đến đây vì hoặc người nào khác trong nhóm. Có thể chỉ là thu thập thông tin, có thể để loại bỏ nhân vật thừa. chỉ việc đôi điều với Hakim và ta thành người bị bọn chúng loại bỏ. Ngay cả khi chính Hakim thuê ta nữa, ta bị xóa sổ gọn ghẽ và hiệu quả.


      chưa sẵn sàng làm chuyện đó, dù đấy là cách an toàn nhất. dấn thân vào vụ buôn bán này vì miếng mồi nhử an toàn, và Mademoiselle có thể còn nhiều giá trị khi vẫn sống hơn là chết. tìm ra ai cử ta đến đây và tại sao, và càng sớm phát ra càng có lợi. Lên kế hoạch cẩn thận là quan trọng, nhưng chần chừ là tai họa. tìm ra thứ cần tìm, rồi rót lời vào tai Hakim. ái ngại khi làm tiêu tan cuộc đời non trẻ đầy hứa hẹn, nhưng đáng lẽ ta phải biết những nguy hiểm khi gia nhập nghề này. Và từ lâu chẳng còn chút đa cảm rơi rớt nào.


      chỉ ước sao biết lí do ta ở đây.


      Chloe cảm thấy trong người váng vất. ngủ lịm trong hai tiếng đồng hồ, cuộn tròn dưới lớp khăn phủ giường bằng lụa mỏng. tắm trong cái bồn tắm ấm áp thơm mùi nước hoa Chanel; mặc quần áo của Sylvia và trang điểm bằng mĩ phẩm của Sylvia. Còn vài phút nữa mới tới bảy giờ, và chỉ còn phải xỏ chân vào đôi giày cao kì cục và lướt xuống dưới nhà như nhân vật thanh lịch muốn chứng tỏ.


      Mấy thứ đồ lót bắt đầu có cảm giác quá tải. Chloe thường mặc chất liệu cotton trơn màu trắng. cũng mê đăng ten và lụa và những màu sẫm nổi bật, nhưng ví tiền của kham nổi, thế nên đành dành khoản chi tiêu quần áo cho những thứ đập vào mắt bên ngoài.


      Sylvia bỏ ra rất nhiều thời giờ cho đồ lót, hiếm cái nào màu, và những ngăn tủ đựng áo bó chẽn, quần lót, áo ngực và quần tất của cậu ta là muôn hồng nghìn tía, tất cả làm mãn nhãn của cả người mặc lẫn khán giả của cậu ta. thời Chloe dự tính kiếm khán giả, phải ở đây, phải lúc này. Cái người tên Bastien có thể hấp dẫn đấy, nhưng Chloe có ý đồ nào với đàn ông có gia đình, phóng đãng, đúng hơn là hứng thú với bất cứ ai đến khi nào quay về Paris. Công việc này chỉ được là miếng bánh ngon, là mấy ngày nhàn nhã ở vùng quê phiên dịch những thuật ngữ kinh doanh buồn tẻ.


      Vậy tại sao cứ cảm thấy bức bối như vậy?


      Có lẽ chỉ vì Mr. Toussaint, với đôi mắt ỡm ờ và giọng thong thả gợi tình của ta. Hoặc có lẽ vì thái độ ngờ vực phức tạp của những người khách – hẳn bọn họ có những vướng mắc cực kỳ hệ trọng đến nỗi trở nên hoang tưởng. Dù theo kinh nghiệm của Chloe hầu hết mọi người đều nghĩ những mối lo của mình mới mang tầm cỡ sinh tử. Chắc là họ nắm giữ công thức mới cho loại vải. Những mẫu thiết kế giày cho mùa tới, công thức chế biến loại bơ ít béo.


      Cái đó quan trọng. ở yên trong góc khuất, khi nào được gọi ra dịch, hi vọng có ai bất cứ điều gì đáng xấu hổ bằng thứ ngôn ngữ mà người ta cho rằng biết. Cho dù nó có tác dụng nếu như có quần áo của mình ở đây – quần áo của Sylvia được làm ra để bị chìm lấp.


      Có thể chỉ cần viện ra cơn đau đầu, trốn về giường và đối phó với mọi chuyện vào ngày hôm sau. Theo những gì biết phải làm việc hai tư hai tư trong tuần, và tối nay được coi là dịp xã giao. Họ cần đến , và cần ở quanh những người uống ngà ngà để rồi cư xử hớ hênh hơn cả thái độ bọn họ chiều hôm nay.


      Nhưng mà, có thể phải là ý tồi khi khám phá ra lí do cho hoang tưởng của họ. Nếu thích cái đáp án có thể đơn giản tuyên bố là phải trở về nhà. Monsieur Hakim chẳng khẳng định có mặt của cần thiết còn gì, và mong là họ loay hoay mãi rồi cũng hiểu nhau mà cần đến ngôn ngữ thông thường. Cuối cùng, bình yên trong tâm hồn còn quan trọng hơn mức thu nhập hậu hĩnh hàng ngày.


      Nhưng bảy trăm euro có thể xoa dịu chút khó chịu về tinh thần, và hiếm khi là kẻ nhát gan. xuống dưới nhà, mỉm cười quyến rũ, uống ít rượu – vừa đủ để thất thố - và giữ khoảng cách với Bastien Toussaint. ta khiến mất bình tĩnh, vừa bởi đôi mắt đen dò đọc được vừa bởi hứng thú giả tạo của ta với . Vì lí do nào đấy mà tin được nó. phải phụ nữ thiếu sức hút, nhưng chắc chắn thuộc giới của ta – ta là tuýp người dành cho các siêu mẫu và con của những nhà triệu phú.


      Nó chẳng có tác dụng bởi khi mở cửa ta đứng đợi sẵn ở đấy.


      ta liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay mỏng mảnh. “ người phụ nữ đẹp đúng giờ,” ta bằng tiếng Pháp. “ thú vị.”


      ngập ngừng, biết nên gì. Mặt khác, cái dấu mỉa mai trong giọng ta thể nhầm lẫn được, và Chloe biết rằng chỉ hấp dẫn vừa đủ, còn đẹp là từ quá xa xỉ, ngay cả với hỗ trợ của tủ quần áo của Sylvia. Nhưng tranh cãi với ta chỉ làm cho trông bẽn lẽn, và ngoài ra, muốn dành bất cứ khoảng thời gian cần thiết nào trong cái hành lang hun hút mờ ảo với ta.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      3.2

      ta tựa vào khung cửa sổ đối diện cửa phòng , và những khu vườn ngay hàng thẳng lối trải dài phía xa, được thắp sáng cách đáng ngạc nhiên vào giờ đó trong đêm. ta hút thuốc, đợi , nhưng ta đẩy người khỏi khung cửa và tiến tới chỗ .


      cứ ngỡ mình quen với phong cách ga lăng của số đàn ông Pháp rồi cơ. Trong thoáng bị choáng ngợp bởi thân hình ta, rồi thầm vả cho mình cái. “ đợi tôi sao?” mở lời hỏi, đóng cửa lại sau lưng trong khi thực chẳng muốn gì hơn là chui vào phòng khóa trái cửa lại.


      “Tất nhiên rồi. Tôi cùng hành lang với , ở bên tay trái. Chỉ có hai chúng ta ở phía chái nhà này, và tôi biết đường lối rẽ như thế nào. Tôi muốn đảm bảo là lỡ bước vào nơi nên vào.


      Lại nữa rồi, có điều gì đó ổn đâu đây. Có lẽ mới là kẻ bị hoang tưởng, chẳng phải những người khách của Hakim.


      “Tôi có giác quan định hướng khá tốt.” lời dối trắng trợn – dù có cầm bản đồ chi tiết tay vẫn rẽ nhầm hướng như thường, nhưng ta biết chuyện đó.


      sống ở Pháp đủ lâu chắc cũng biết đàn ông Pháp thích nghĩ rằng mình ga lăng và hấp dẫn. Nó cũng nhiễm vào tôi mất rồi – thấy tôi che chở cho vào những lúc ít ngờ tới nhất, mời tách cà phê hay điếu thuốc chẳng hạn.”


      “Tôi hút thuốc.” Cuộc đối thoại càng lúc càng làm bớt thoải mái. Bối rối bởi là mỗi lúc nhìn vào ta, đôi mắt đen tăm tối, thân hình mảnh dẻ phong nhã, lại càng khiến ngược lại thờ ơ. Tại sao phải bị thu hút bởi con người quá…lệch lạc như vậy? “Và làm sao biết tôi sống ở Pháp lâu?”


      “Trọng của . ai tốt như vậy nếu như sống ở đây ít nhất là năm.”


      “Thực ra là hai năm.”


      biểu mờ nhạt nhất của nụ cười. “ thấy chưa? Tôi có trực giác với những chuyện như thế mà.”


      “Tôi cần ai tỏ ra ga lăng và quyến rũ,” , vẫn cảm thấy khó chịu. chỉ vì ta trông ổn, mà mùi hương đàn ông của ta cũng ổn nốt. thứ mùi phảng phất, thơm mát, dưới mùi khói thuốc vương vấn. “Tôi ở đây để làm việc.”


      “Đúng vậy,” ta lẩm bẩm. “Như thế có nghĩa thể giải trí trong lúc làm việc.”


      ta làm cực kỳ bồn chồn. Lúc này họ dọc hành lang, qua những khoảng sáng tối đan xen.


      quen với nghệ thuật tán tỉnh của cựu lục địa thường có gì khác ngoài phô diễn quá đà. Và biết người đàn ông này là kẻ lăng nhăng – chính miệng ta vậy bằng ngôn ngữ mà được coi như biết. ta cư xử thế này cũng là chuyện bình thường.


      Đáng tiếc là muốn tham gia trò chơi, phải với ta. ta phải kiểu người để tán tỉnh và rồi khiêu vũ suốt đêm, bất chấp quyến rũ lão luyện. thể xóa cái ý nghĩ rằng ta là người khác hẳn.


      “Monsieur Toussaint…”


      “Bastien,” ta . “Và tôi gọi là Chloe. Tôi chưa quen biết phụ nữ tên Chloe bao giờ. Tôi thấy nó đáng .” Giọng ta trượt qua như ve vuốt mượt mà.


      “Bastien,” đành đầu hàng. “Tôi thực nghĩ đó là ý kiến hay.”


      gắn bó với người khác rồi sao? Chuyện đó đâu có gây ra khác biệt gì. Những gì xảy ra ở đây chỉ giới hạn ở đây, và có lí do nào để chúng ta thể tìm niềm vui cho riêng mình.”


      chắc mình phản ứng sao nếu ta là người khác. biết cách gỡ mình ra khỏi những tình huống mong muốn, cho dù chúng xuất nhiều như trông đợi. may là, vừa bị cuốn hút vừa thấy sợ ta. ta dối , và biết tại sao.


      dừng lại. Họ đến nơi đông đúc hơn của phần lâu đài được sửa chữa, và có thể nghe thấy những giọng , hợp của tiếng và Pháp, từ phía bên kia những cánh cửa đôi. mở miệng, chắc nên gì, kiểu tranh cãi nào có thể theo kịp, ta lên tiếng.


      có biết là tôi bị lôi cuốn mãnh liệt trước ,” ta . “Tôi nhớ khi nào mình bị bỏ bùa như thế chưa.” Và trước khi kịp nhận ra ý định của ta ta đặt hai tay lên người , đẩy dựa sát vào tường, và bắt đầu hôn .


      ta hôn rất giỏi, ngạc nhiên nghĩ, cố phản ứng. Hai bàn tay ta vuốt ve , miệng ta là lời thầm mỏng manh nhất môi , và nghĩ ngợi gì nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn của ta quét qua hai gò má, mi mắt, rồi lại trượt xuống miệng trở lại, nấn ná nhàng, rồi tiếp tục di chuyển xuống bên cổ .


      biết phải làm gì với đôi tay mình. phải giơ lên và đẩy ta ra, nhưng thực lòng muốn thế. Những nụ hôn dịu dàng, mơn man của ta chỉ làm muốn thêm, và vì đây chắc chắn là lần duy nhất để cho ta hôn nên phải trải nghiệm nó triệt để.


      Thế nên khi hai tay ta di chuyển từ eo lên ôm lấy khuôn mặt , và khi ta áp miệng vào miệng , lần này mạnh mẽ hơn, mở miệng ra cho ta, tự nhủ rằng nếm thử chút quả cấm cũng sao. Xét cho cùng đây là nước Pháp mà. Vive I 'amour! (Ái tình là muôn năm)


      Nhưng khi vừa định để mình chìm vào khoái cảm của nó, tiếng chuông cảnh tỉnh hiểm ác khẽ rung lên ngăn lại. ta, ta quá thành thạo. ta biết phải hôn như thế nào, biết cách sử dụng môi, lưỡi, hai bàn tay, và chỉ cần ngốc thêm chút nữa bị cơn sóng khao khát cuốn phăng .


      Nhưng có điều gì đó đúng. Nó là màn biểu diễn mà có thể nhìn thấu qua. Tất cả hành động của ta đều được thực chuẩn xác, tất cả lời đều phù hợp, nhưng phần trong ta đứng lùi ra sau, bình thản quan sát phản ứng của .


      Hai bàn tay , chúng sắp sửa ôm lấy vai ta, thay vào đó lại đẩy ta ra. sử dụng nhiều sức lực hơn cần thiết – ta làm gì để ép buộc , chỉ đơn giản lùi lại, vẻ thích thú khẽ lướt qua mặt.


      à?” ta . “Có lẽ tôi hiểu sai tình huống. Tôi bị hút vào cưỡng lại được, và tôi cứ nghĩ cảm xúc ấy có ở cả hai phía.”


      “Monsieur Toussaint, người đàn ông hấp dẫn. Nhưng chơi trò chơi nào đó với tôi, và tôi thích nó.”


      “Trò chơi?”


      “Tôi biết chuyện gì diễn ra, nhưng tôi tin lại bộc phát niềm say mê đột ngột thể kìm chế đối với tôi.” Sylvia vẫn hay phê bình vì quá trực tính, nhưng mặc kệ. Bất cứ cái gì để lật tẩy những lời dối trá êm tai ngọt ngào của tên đàn ông đứng sát đây.


      “Vậy tôi phải thể nhiệt tình hơn để thuyết phục mới được,” ta , lần nữa vươn tay tới .


      đúng là ngu ngốc, có lẽ để yên cho ta làm thế rồi, nếu như cánh cửa vào phòng khách bật mở vàMonsieur Hakim xuất , trừng mắt nhìn.


      Bastien lùi lại, có vẻ gì vội vã, và nét mặt Hakim càng xầm xì hơn. “Chúng tôi băn khoăn biết ở đâu, Mademoiselle Underwood. bảy rưỡi rồi.”


      “Tôi gặp khó khăn trong lúc tìm đường đến đây. Monsieur Toussaint tốt bụng chỉ dẫn cho tôi.”


      “Tôi biết chắc ta làm thế,” Hakim làu bàu. “Nam tước đợi , Bastien. Và cẩn thận đấy – chúng ta còn có việc phải làm.”


      “Bien sûr,” (Tất nhiên rồi) ta , nhá lên nụ cười châm biếm về phía khi qua mặt Hakim.


      Chloe dợm bước định theo, nhưng Hakim đặt bàn tay mạnh mẽ lên cánh tay , giữ lại, “ cần được cảnh báo về Bastien,” ông ta .


      “Tôi cần cảnh báo, tôi biết tuýp người như ông ấy.” đúng, nghĩ. ta cố thuyết phục ta là loại người đó – sành điệu, quyến rũ, lăng nhăng và hoàn toàn thiếu đạo đức. Và ta chính là loại người đó – nghi ngờ gì. Có điều còn cái gì đó khác nữa, cái gì đó đen tối hơn bên trong, và thể phân tích xem đó là gì.


      Hakim gật đầu, dù ràng còn ngờ vực. “ còn rất trẻ, Mademoiselle Underwood. Tôi cảm thấy tôi như bậc cha chú của , và tôi muốn thấy bất cứ chuyện gì may xảy đến với .”


      Tất nhiên chất giọng quá trang trọng của ông ta mới khiến nó mang tính chất đe dọa. có nguy hiểm nào. Nhưng cơn rùng mình bất an lướt dọc sống lưng , và tự hỏi liệu có phạm sai lầm thực khi thế chỗ Sylvia. phiêu lưu, xa hoa và tiền bạc tất cả đều rất đẹp đẽ, nhưng đến mức phải trả cái giá quá đắt. Và nhớ lại cảm giác về miệng Bastien Toussaint miệng , sợ rằng mình dấn thân vào rắc rối lớn rồi.


      Bởi vì muốn tìm hiểu xem như thế nào nếu ta hôn thực . phải màn trình diễn để làm choáng váng. Mà là ham muốn ở cả phía ta và .


      hẳn là điên mất rồi, nghĩ, qua Hakim để vào thư viện, đúng lúc trông thấy Bastien truyện trò thân mật với trong hai người phụ nữ gặp lúc trước. Vợ ngài nam tước, người dường như quá cởi mở với người khác phải chồng mình, với bàn tay được chăm chút nõn nà đặt lên ống tay áo Armani của người đàn ông, gương mặt trang điểm hoàn hảo ngước lên ta. Chloe nhận ly sherry từ người phục vụ và tới ngồi ở gần những cánh cửa mở, nhìn ra ngoài khu vườn được thắp sáng trưng, cách xa Bastien và người sóng đôi dễ bảo của ta. Mớ ngôn ngữ lộn xộn ban đầu tưởng chừng giải mã nổi, và muốn nghe. Nó giống như nghe lén vậy, và phát mệt với những gì nghe lén được chiều nay.


      Nhưng rồi nhận ra họ chuyện lịch chỉ bằng tiếng và Pháp, và bất cứ điều gì nghe thấy đều chẳng có gì bí mật, và người tựa vào lưng ghế. Trí tưởng tượng luôn luôn là tật xấu khó bỏ của , và tưởng tượng ra mưu ở khắp mọi nơi. Có thể có nguy hiểm gì ở nhóm thương gia học thức cao như vậy chứ?


      ngẩng lên và thấy Bastien cùng người phụ nữ lướt ra ngoài, chìm khuất trong những khoảng tối. Và nỗ lực duy lí trí của biến mất ngay tắp lự. Nhìn ta ra đủ khó khăn rồi, thế mà đến phút cuối cùng ta còn dừng lại nhìn thẳng vào mắt , và ta tặng cái nhún vai rầu rĩ.


      “Miss Underwood,” ngài nam tước già ngồi xuống cạnh , hơi thở nặng nhọc. “Có vẻ như chúng ta bị cho ra rìa rồi. Tại sao tạo vật xinh xắn như lại muốn bỏ ra mấy ngày mắc kẹt với lũ tư bản già phiền nhiễu như chúng tôi? Chắc chắn là có nhiều chuyện hay ho hơn để làm ở Paris? Có chàng trai trẻ nào đợi ?”


      mỉm cười với ông ta, tha thiết muốn quên cặp đôi vừa khuất dạng. “ có chàng trai nào cả, monsieur. Cuộc sống của tôi rất lặng lẽ.”


      “Tôi tin!” ông ta . “ trẻ trung xinh đẹp thế cơ mà? Chuyện gì xảy ra với đàn ông con trai thời nay vậy, để người như tự do bay nhảy? Giá tôi trẻ hơn bốn mươi tuổi tôi theo đuổi liền.”


      thẳng người lên tham gia trò đùa. “Chắc chắn cần tới bốn mươi đâu ạ!” vui vẻ .


      “Tôi hơn vợ mình ba mươi tuổi, và thế là hơi quá mức rồi. Đấy là lí do tại sao tôi dành cho ấy rất nhiều khoảng trống để tìm niềm vui cho bản thân.”


      Chloe chớp mắt. “Ngài là rộng lượng.”


      “Hơn nữa, ấy và Bastien có thể làm gì được ngoài hàng hiên với bao nhiêu người lảng vảng quanh đấy? âu yếm lả lơi, hoặc hai nụ hôn? Đến cuối cùng chỉ mài sắc thêm lòng thèm muốn thôi?”


      “Xin lỗi ngài gì cơ?”


      “Tôi thấy nhìn họ. Bastien ổn đối với kiểu người như vợ tôi, người biết quy luật cuộc chơi và trông chờ gì khác ngoài thỏa mãn nhất thời. ta dành cho người ngây thơ như đâu.”


      Ông ta là người thứ hai cảnh báo trong mười phút vừa qua. Họ nên biết là cần cảnh báo – hàng rào phòng vệ của dựng lên lập tức. “Tôi ở đây để làm phiên dịch, monsieur,” rành rọt. “ phải để sa vào những quan hệ nguy hiểm.”


      “Tôi hi vọng coi tôi là trong những mối quan hệ nguy hiểm ấy,” ông ta . “Mà có lẽ đúng như thế . Chẳng còn ai xem tôi là thập phần nguy hiểm nữa.” Giọng ông ta phiền muộn.


      “Tôi chắc chắn chính ngài mới cực kỳ nguy hiểm,” bằng giọng động viên.


      Nụ cười của ông ta gần như hạnh phúc. “ biết , con , có thể là đúng đó.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :