1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạn gái ngây thơ - Khả Nhạc (10.3/10) - Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      [​IMG]
      BẠN NGÂY THƠ

      Tác giả: Khả Nhạc

      Độ dài: 10c

      Ed: QuynhNga0105

      Cv: Ngocquynh520

      Giới thiệu:

      Bệnh viện hay mê cung?!

      A! Công lực “Mù đường” của đạt tới mức người ta thể nổi.

      Dựa vào chính mình, chi bằng tìm ân nhân áo trắng cứu tinh còn hơn.

      nghĩ tới bản thân cẩn thận chân trái đạp chân phải, chẳng những bị ngã xuống như chó ăn chè.

      Còn thuận tay đem quần của vị cứu tinh… kéo xuống, trình diễn hình ảnh khiến người nhìn phải đau mắt hột.

      Cũng biết là có phải khí quá nóng hay , vị bác sĩ ân nhân đảo mắt lại biết thành đại sắc lang.

      Tự dưng lại muốn phụ trách thay ta “Dập tắt lửa!” hoảng sợ vội chạy trối chết.

      Nào biết tự dưng hai người lại ở ngoài phòng bệnh diễn cảnh “ thể rời xa.”

      Lo lắng bác sĩ sói trắng hồ ngôn loạn ngữ, dứt khoát lớn tiếng dọa đuổi ta cút xa.

      ngờ ông nội ta nhìn thấy “Cháu dâu” đến thăm bệnh liền vui vẻ lôi kéo .

      Còn tận tình khuyên nhủ muốn bọn họ vợ chồng ân ân ái ái, đừng làm cho người lớn lo lắng.

      ta làm sáng tỏ hiểu lầm thôi, còn cố tình thân thiết gọi “Lão bà!”

      vất vả mới trấn an được ông nội, còn chưa kịp thở hơi.

      Lão nhân gia ra mệnh lện thay “Lão công” bận rộn làm công tác đưa cơm.

      Trong tình huống ta chịu giải thích, cũng nỡ làm tổn thương tâm tình vui vẻ của lão nhân gia.

      Chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, danh hiệu vợ bác sĩ này của khó có thể thoát được….​
      tart_trung thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1.1

      Nhìn hành lang sạch sáng ngời, vẻ mặt của Đồng Vũ Thiến hoàn toàn mờ mịt, nhíu mày lẩm bẩm: “ thang máy lên tầng tám rẽ trái, có thể thấy ngay phòng bệnh 81/6…”

      nghiêm túc nhớ lại lời mẹ , vừa vừa tìm số phòng bệnh.

      “Phòng 81/1, 81/2, ....., 81/5”

      Nhìn phòng bệnh cuối cùng ở cuối hành lang, rủ hai vai, suýt chút nữa khóc lên.

      “Oa… Tốt nhất là có phòng 81/6 á!”

      Vì tìm phòng bệnh 81/6 tới lui cái tầng lầu này, nhìn kĩ tất cả các số phòng bệnh lượt, nhưng chính là có!

      Cố tình lại gặp vận quỷ, mấy lần, cũng hề gặp ai để hỏi.

      tìm được người hỏi cho nên lúc này hoàn toàn cảm thấy chán nản.

      chuẩn bị buông tha cuối hành lang xuất bóng dáng mặc áo blouse trắng từ từ tới.

      A! Rốt cuộc có người để hỏi!

      Đồng Vũ Thiến hưng phấn chạy nhanh tới, ngờ, lúc tới gần đối phương, vì quá vội chân trái dẫm chân phải.

      “A──” biết mình sắp ngã xuống, thét chói tay, hai tay theo bản năng đưa ra muốn tóm lấy cái gì đó để ổn định cơ thể, cũng may, mười ngón tay của may mắn tóm được thứ.

      Đồng Vũ Thiến thở phào nhõm, vậy mà tiếng hoan hô còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, tiếng vang của vật cứng rớt xuống đất khiến và bác sĩ kia đồng thời cúi đầu.

      Chỉ thấy mặt đất là đầu dây thắt lưng của ta, cúc quần cùng với vải vóc chồng chất dưới đất, toàn bộ đập vào mi mắt.

      ra thứ bắt được chính là quần của bác sĩ kia, biết có phải chất adrenalin kích thích hay lại có sức mạnh trước giờ chưa từng có, trực tiếp mạnh mẽ lột được quần đối phương.

      Mà tay của vẫn còn nắm quần của ta thả!

      Cảm giác lạnh lẽo ở phía dưới đập tới, Ân Hạo cúi xuống nhìn thấy dáng vẻ của mình tại, cứng đờ tại chỗ.

      nằm mơ sao?

      Quần của lại bị biết từ đâu lao tới, cởi?!

      Ân Hạo sững sờ dám tin vào tình huống trước mắt, Đồng Vũ Thiến bị hành động của mình làm cho choáng váng.

      Trời, … vậy mà kéo tụt quần của bác sĩ!

      Làm thế nào? Làm thế nào?

      Sợ hãi bao trùm toàn bộ suy nghĩ, còn chưa biết phải làm thế nào để đối diện với tình huống lúng túng trước mặt loạt tiếng cười từ đầu cầu thang truyền đến.

      Ân Hạo lấy lại tinh thần, nhanh chóng kéo quần, rồi lập tức vào phòng bệnh.

      chính là bác sĩ được hoan nghênh nhất trong bệnh viện, tuyệt đối thể để cho người khác nhìn thấy tình trạng quẫn bách của mình lúc này.

      Nhìn bóng lưng hốt hoảng của , Đồng Vũ Thiến giải thích được cũng lo lắng theo tiến vào phòng bệnh.

      theo tôi vào làm gì?” Liếc nhìn theo mình vào phòng bệnh, Ân Hạo hiểu hỏi.

      “Hả? À…” chột dạ cúi đầu, biết tại sao mình lại theo ta vào phòng bệnh.

      “Chẳng lẽ… muốn nhân cơ hội làm gì với tôi?”

      , tôi có!” Đồng Vũ Thiến lo lắng khoát tay phủ nhận.

      Thấy gương mặt nhắn của lúc đỏ lúc trắng, Ân Hạo nhịn được đưa mắt quan sát kĩ hơn.

      Thân hình nhắn, cao chưa tới vai , gương mặt nhắn chắc chỉ bằng bàn tay , đôi mắt trong sáng tròn to, đôi môi hồng hơi chu lên khiến người ta có ý nghĩ kì quái.

      biết nếu hôn có mùi vị thế nào?

      “Tôi nghĩ chắc có can đảm đó.”

      “Đúng, đúng, tôi là công dân tốt, tuyệt đối làm chuyện xấu!” Vì muốn lấy lòng tin của , Đồng Vũ Thiên dùng giọng điệu vô cùng kiên quyết.

      Nhìn phản ứng của , đáy mắt Ân Hạo lóe lên ý cười. này đúng là thú vị.

      Cảm giác nhìn mình chăm chú, bỗng lúng túng.

      “Vậy… Tôi ra ngoài.”

      vốn ngây thơ, hay làm chuyện ngốc nghếch, nhưng lần này lại xảy ra vấn đề trước mặt bác sĩ trẻ tuổi đẹp trai thế này, còn cởi quần của ta, những thế lại còn theo soau người ta, biết ta có nghĩ tham sắc, muốn làm chuyện xấu với ta ?

      Đồng Vũ Thiến càng nghĩ càng cảm thấy ảo não, chuẩn bị mở cửa muốn nhanh chóng rời khỏi trường Ân Hạo đột nhiên kéo tay .

      được .”

      Đồng Vũ Thiến mở to đôi mắt đẹp quay đầu nhìn , hiểu hỏi: “Tại sao được ?”

      bây giờ ra ngoài, hại tôi bị ra ánh sáng.”

      “Ra ánh sáng…”

      Tháy vẻ mặt mờ mịt ngốc nghếch, Ân Hạo khỏi vui mừng muốn trêu chọc .

      khí định thần nhàn cầm lấy quần, lấy giọng điệu mập mờ chậm chạp : “ nam nữ lén lút trốn trong phòng bệnh, khiến người ta nghĩ thế nào?”

      “Nghĩ thế nào…” Trong lúc nhất thời chưa hiểu được ý trong lời của , Đồng Vũ Thiến chớp chớp hai mắt, vẻ mặt mờ mịt.

      “Nếu mọi người nhìn thấy tình trạng tôi thế này, , mọi người nghĩ sao?”

      Tầm mắt rơi vào quần dài của , gương mặt nhắn của thoắt cái đỏ ửng.

      Ân Hạo còn muốn đùa giỡn mấy câu, ngoài phòng bệnh chợt vang lên giọng .

      “Á, ở đây sao lại có đồ này?”

      Sợ người khác mở cửa xông vào, trong lòng rét lạnh, tay tóm chặt quần, tay ôm Đồng Vũ Thiến nhanh chóng trốn sau góc tường.

      Đột nhiên bị kéo vào trong ngực, Đồng Vũ Thiến tựa người vào ngực , ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt áo .

      “Á, … Có thể bỏ tay ra được ?”

      Sát gần như vậy, những ngửi được mùi hương, thậm chí còn cảm nhận được nhịp tim, độ ấm cơ thể .

      khí mập mờ khiến cho tự giác giãy dụa, ý định muốn giãn cự li giữa hai người.

      Vốn là sợ bị phát nên mới kéo vào trong ngực, Ân Hạo lúc này mới phát quyết định của mình hoàn toàn sai lầm.

      Mùi thơm ngọt ngào cơ thể bao phủ toàn bộ khí, bộ ngực đẫy đà cọ sát trước ngực , giống như là trêu chọc, khiến đỉnh nhạy cảm trước ngực đứng thẳng.

      “Chết tiệt, đừng động!”

      Bị quát lớn, Đồng Vũ Thiến hốt hoảng, tay vô tình lướt qua dưới hai chân , cả người đột nhiên cứng đờ.

      lấy cái gì chống vào người tôi?”

      Chẳng lẽ là thanh…

      A… chỉ cẩn thận cởi quần ta, trường cũng ai thấy, ta cũng vì vậy mà giết người diệt khẩu chứ.

      Chương 1.2

      Ân Hạo sững sờ, lúc này mới phát ra mình có phản ứng. lại có phản ứng chỉ bởi vì này ở trong ngực giãy dụa, trong nháy mắt vật cứng sưng to, đem đáy quần chống cao lên.

      “Đáng chết!” khẽ nguyền rủa tiếng.

      luôn tự hào về khả năng kiềm chế của mình, nhưng ngờ, trong thời gian ngắn, hề có chút khiêu khích nào lại có thể nhanh chóng khơi gợi dục vọng của .

      Nghĩ mắng mình, Đồng Vũ Thiến càng luống cuống.

      , , ! đừng hiểu lầm, tôi cẩn thận mới kéo quần xuống, cũng phải cố ý, đừng làm tổn thương tôi… Tôi đảm bảo mua lại cho dây lưng y hệt như vậy, hơn nữa còn khâu lại cúc quần giúp được , còn nữa tôi tuyệt đối đem chuyện hôm nay ra ngoài, tôi thề!”

      Vừa thề, trong lòng vừa thầm gào khóc.

      Hôm nay đúng là phải xui xẻo bình thường mà!

      Mặc dù bình thường cũng may mắn lắm, đường bằng phẳng cũng ngã nhào, đụng phải cây cột hoặc bị lạc đường loanh quanh, nhưng cũng còn tốt hơn tình huống lúc này!

      Ân Hạo nhìn vẻ khoa trương mặt , liền : “Chỉ cần động đậy, tôi đem ‘hung khí’ thu lại.”

      “Có ?”

      ngẩng đầu, vẻ mặt đáng thương nhìn .

      Bây giờ nhìn kĩ mới phát , ta rất đẹp trai.

      sống mũi thẳng tắp đeo gọng kính vàng, đôi môi hồng, lông mày rậm, đôi mắt hẹp dài tròng mắt đen sáng vừa nhìn biết là người đàn ông tinh .

      “Ừm.” Ân Hạo chẳng đúng sai chỉ đáp tiếng, sau đó phát nhìn mình tới mất hồn. “ nhìn cái gì?”

      Khoảng cách giữa hai người khá gần, có thể nhìn thấy gương mặt mình trong con ngươi của .

      Thấy đột ngột tiến sát lại, bị dọa sợ hốt hoảng : “Tôi động là được!”

      Phát ra ngoan ngoãn dám động, vẻ mặt uất ức, Ân Hạo cảm thấy thú vị khóe miệng tự chủ khẽ nhếch lên.

      gian yên tĩnh, hai người lại dán sát vào nhau, nhịn được vội hỏi: “Xin hỏi… Tôi có thể được chưa?”

      Vị bác sĩ này căn bản là đem cái ‘hung khí’ kia thu hồi lại, ở bên cạnh ta càng lâu, có nghĩa là nguy hiểm càng lớn?

      Đồng Vũ Thiến hốt hoảng suy nghĩ, sợ mình gặp phải con sói hung ác, vì vậy suy nghĩ chuẩn bị muốn đoạt lấy cái ‘vũ khí’ kia.

      được.”

      “Tại sao?”

      “Đợi thêm mấy phút.” phải xác định bên ngoài phòng bệnh có ai mới được, với trạng thái “kích động” của , nên di chuyển.

      biết nỗi khổ của , Đồng Vũ Thiến chu môi cò kè mặc cả, “Vậy trước tiên thu hồi cái vũ khí của mình lại .”

      cầu của khiến Ân Hạo cau mày. “ ngây thơ hay là giả bộ?”

      này nếu phải là tính tình ngây thơ thuần khiết chính là trời sinh chậm lụt! Người bình thường tuyệt đối ngu ngốc tới mức đem phản ứng dục vọng của đàn ông nghĩ thành vũ khí gì gì đó!

      “Có ý gì?” Trong khoảng thời gian ngắn hiểu ý, lộ ra vẻ mặt ngây thơ.

      “Đó phải là vũ khí gì hết, đó là do hại tôi phải cứng lên.” tức giận .

      Sững sờ nhìn vẻ mặt tái mét của , biết lặp lại. “Đột nhiên, cứng…”

      “Đừng với tôi, biết trạng thái cứng đó là gì?”

      Mặc dù chỉ có chương dạy về giáo dục giới tính nhưng nghĩ có người biết tới tình trạng kia.

      trước mặt có gương mặt đáng giống con nít, nhưng có thể nhìn ra là trưởng thành, nếu dám cho biết, biết “trang thái cương cứng” là gì, có thể tốt bụng, miễn phí giúp giáo dục khóa học giới tính.

      Giọng của chậm rãi vang vọng trong đầu, lặp lặp lại hai từ kia.

      khí nhất thời rơi vào trạng thái lúng túng quái dị.

      Ước chừng phút sau, Đồng Vũ Thiến cúi đầu nhìn vị trí của “hung khí”, sau đó chậm nửa nhịp lùi lại về sau bước dài, kêu lên thành tiếng.

      “A──”

      Có cần khoa trương như thế , làm gì cả, sao ta lại kích động thành ra thế này?

      Nhìn dáng vẻ như gặp quỷ của , Ân Hạo có ý nghĩ muốn bóp chết vọng động của .

      Cho tới bây giờ, chưa từng có nào nhìn dục vọng hùng tráng của sau đó lộ ra vẻ kinh hoàng chán ghét.

      “Này, vậy… vậy phải làm sao?”

      Nhìn bị dọa sợ tới mức thành câu, Ân Hạo ngược lại cảm thấy thú vị.

      phải giúp tôi dập lửa?” hỏi ngược lại, gương mặt tuấn tú lịch lộ ra vẻ xấu xa.

      “Dập, dập lửa…” Bởi vì quá mức kinh hoảng, lắp bắp, thành câu.

      có thể dùng tay hoặc dùng miệng.”

      cố ý đề nghị như thế, nhưng bởi vì trong đầu lại hình dung ra cảnh dùng hai phương thức này dập lửa cho mình, dục vong dưới quần lại càng thêm bành trướng.

      Thấy giọng của nhàng ra những lời hạn chế độ tuổi thế này, gương mặt Đồng Vũ Thiến đỏ ửng.

      biến thái!” Mặc kệ là dùng tay hay dùng miệng cũng khó có thể tiếp nhận!

      Đầu óc choáng váng, lúc này có cảm giác muốn ói.

      “Biến thái?” Mày rậm khẽ giương lên, Ân Hạo lấy giọng bất cần đời : “Đây là do hại tôi biến thành như vậy, tôi là người bị hại, nên phụ trách tới cùng.”

      Bởi vì ngoại hình và vẻ mặt cùng công việc của mình, mọi người đều cảm giác là người nho nhã lịch , nhưng những người bạn của đều biết, cũng giống như vẻ bên ngoài, vô hại như vậy.

      Mặc dù hai người căn bản biết nhau, nhưng trước mắt quả khá thú vị, kích tích bản tính của giấu dưới áo blouse trắng.

      “Á, phụ trách.” luống cuống, giống như tránh ôn dịch lùi lùi tới cạnh giường bệnh, trợn to mắt nhìn .

      “Nhanh chút, tôi còn phải kiểm tra phòng.”

      Ân Hạo hướng ngoắc tay, mỉm cười, cố gắng khiến khí càng thêm mập mờ.

      lí do, ta cười lại khiến nổi da gà.

      Trời ạ! , ta… muốn thay ta…. Cái đó chứ?”

      “Á! Tôi muốn──”

      Đầu óc tự chủ nghĩ tới hình ảnh đó, bị sợ ôm đầu thét chói tai, bất chấp tất cả chạy trối chết.

      Mày rậm nhíu lại, nhìn nhấc chân chạy vọt ra khỏi phòng bệnh, Ân Hạo kinh ngạc ngẩn người.

      cũng chỉ là trêu chọc thôi, có cần khoa trương như vậy ?

      người có vi khuẩn, hay nháy mắt biến thành quỷ ba đầu sáu tay? Có cần phải dùng phương thức này đả kích cảm giác giấu của ?”

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.1

      Đồng Vũ Thiến dùng tốc độ kinh người thét lên rồi chạy ra khỏi phòng bệnh, theo bản năng chạy tới hướng cầu thang.

      có thể xác định, mình gặp được bác sĩ sói trắng.

      Nếu như bị ta bắt được, ta tuyệt đối bắt thay ta… làm loại chuyện đó!

      càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, tiếng bước chân dồn dập vang lên cầu thang, khiến mọi người nhìn bằng ánh mắt tò mò.

      vất vả mới từ lầu tám chạy xuống đại sảnh, Đồng Vũ Thiến thở gấp, trái tim giống như là muốn bay ra khỏi lồng ngực.

      Lúc này điện thoại di động của đột nhiên vang lên.

      Lòng bàn tay áp lên ngực đè lại cuồng loạn trong lòng, gắng ổn định hơi thở, “A lô?”

      Nghe được tiếng thở hổn hển ở đầu dây bên kia, mẹ Đồng lập tức hỏi: “Vũ Thiến, rốt cuộc con chạy đâu?”

      “Con… hít thở… hít thở….Con… con ở bệnh viện….”

      “Bệnh viện? Bệnh viện nào?”

      Khả năng nhận biết phương hướng của con từ tốt, tính lại mơ mơ hồ hồ, Mẹ Đồng nghĩ tuyệt đối là con lạc đường nên mới tới trễ.

      “Bệnh viện Thánh An.”

      “Bệnh viện Thánh An sai, nhưng con lên phòng bệnh chưa?”

      Bởi vị em bị bệnh, mẹ Đồng phải xin nghỉ nửa ngày tới bệnh viện làm thủ tục giúp em .

      Tuy rằng bà chỉ xin nghỉ phép nửa ngày, nhưng trung tâm lại tìm người để trực thay bà được, còn cách nào, bà đành bảo con vừa hoàn thành khoác học làm y tá tới trông giúp nửa ngày.

      Thuận lợi hết thảy, nhưng bà vẫn chưa an tâm, sợ con xảy ra chuyện, may là bà nhờ y tá và hộ lý để ý hộ nên cũng có vấn đề gì.

      “Chưa có…hít thở…. Mẹ à, có phòng bệnh 81/6.”

      tin tưởng khả năng nhận biết phương hướng của con , mẹ Đồng lấy giọng hoài nghi hỏi: “Sao lại có thể? Nhất định con nhầm chỗ.”

      “Mẹ, mẹ phải nhầm chứ?”

      Sợ mình tới nhầm bệnh viện rất nghiêm túc xác nhận cho nên chuyện này thể xảy ra.

      “Phi, phi, phi, hươu vượn cái gì hả?”

      “Con tìm được phòng bệnh 81/6 sao! Lên lầu tám chỉ có phòng bệnh 81/5!”

      Nghe vậy, mẹ Đồng lập tức hiểu xảy ra chuyện gì, thở dài cái, “Đồng đại tiểu thư, con phải chạy tới khoa khám chữa bệnh chứ?”

      “Khám chữa bệnh….”

      Đồng Vũ Thiến giương mắt, nhìn vào tấm biển bắt mắt ở đại sảnh.

      Phía chính là “Khám Chữa Bệnh” bốn chữ.

      Nhìn mấy chữ này, Đồng Vũ Thiến hoàn toàn sững sờ tại chỗ.

      “A~”

      Nghe được thanh kêu lên của con , mẹ Đồng hoàn toàn có thể tưởng tượng được gương mặt con lúc này.

      “Lão gia gia ở bên khoa nội trú!” Mẹ Đồng nhấn mạnh giọng che giấu bất đắc dĩ và lo lắng.

      Ai! Làm thế nào?

      Mơ hồ, mù đường cũng là loại bệnh?

      Con như vậy liệu tương lai có người đàn ông nào dám cưới nó sao?

      “Phòng bệnh 81/6”

      Đứng trước cửa phòng bệnh, Đồng Vũ Thiến nức nở nghẹn ngào ra tiếng.

      Chẳng lẽ ngu ngốc sao?

      ràng là vô cùng ghi nhớ lời mẹ lão gia gia kia ở khoa nội trú, lại chạy vào khoa khám chữa bệnh bị đùa giỡn ngu ngốc.

      lại lại bên khoa khám chữa bệnh tìm được phòng 81/6, lại chẳng gặp bóng người.

      Tất nhiên, cái này cần bỏ qua tên sói áo trắng đó.

      Nhưng mà sao, mặc dù biết bác sĩ sắc lang đó khoa nào nhưng ít nhất ta chạy tới phòng 81/6 khoa nội trú.

      Nghĩ tới đây, Đồng Vũ Thiến thở phào nhõm, sau đó lại hít sâu hơi.

      Nghe mẹ , lão gia gia bị chứng mất trí nhớ, nếu tâm trạng tốt nổi khùng, cho nên, chăm sóc lão nhân bị mất trí nhớ phải rất kiên nhẫn mới được.

      Mặc dù Đồng Vũ Thiến tốt nghiệm y tá, tâm địa thiện lương, nhưng cũng có nghĩa có tư cách đảm nhiệm làm thiên sứ áo trắng.

      Xác định cá tính mình mơ hồ thích hợp trở thành y tá, sau khi tốt nghiệp, tìm công việc hoàn toàn khác hẳn, trở thành người tự do trồng cây cối hoa cỏ.

      Ngày nghỉ, tới chợ bày quầy, bình thường vùi mình ở phòng kính trồng hoa, hay tỉa cây, đúng hạn tìm các hoa giống.

      Làm bạn với hoa cỏ, cuộc sống của trôi qua đơn giản mà hạnh phúc, cũng có thể tự nuôi sống bản thân.

      rất thích cuộc sống như thế, nhưng mẹ lại bởi vì thấy suốt ngày hoa cỏ, sợ cuối cùng thoát khỏi vận mệnh làm bà .

      Lại lần nữa thở dìa, Đồng Vũ Thiến xác định tâm lí chuẩn bị đối mặt với lão nhân gia khó tính, lấy dũng khí mở cửa.

      ngờ, vừa mới mở cửa phòng, trực tiếp đụng vào bức tường thịt dày ấm ấp, mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt theo vào trong chóp mũi.

      nhíu đôi mày thanh tú, sờ sờ chóp mũi ửng đỏ, còn chưa kịp kêu đau, giọng trầm thấp vang lên khiến thần kinh nháy mắt căng thẳng.

      “Tại sao lại là ?”

      Sau khi kiểm tra phòng bệnh, Ân Hạo mới đến khoa nội trú xem ông nội.

      Ngoài ý muốn, vòng vòng, lại để đụng phải thú vị này.

      Nghe được giọng mang theo ý cười, Đồng Vũ Thiến ngẩng đầu, trợn to đôi mắt đẹp, đưa ngón tay thon dài kinh hãi chỉ vào mặt người đàn ông phía trước mặt.

      “A~ lớn, sói háo sắc!”

      Ân Hạo nheo mày rậm, ánh mắt đen láy lóe ra tia sáng hứng thú, “Sói háo sắc?”

      Giật mình vì tự tiện đặt cho ta biệt hiệu, Đồng Vũ Thiến vội che miệng, dùng sức mãnh liệt lắc đầu.

      Hai cánh tay bắt chéo trước ngực, Ân Hạo tựa người vào cánh cửa, hứng thú nhìn phản ứng chột dạ của , cười hỏi: “Thế nào, hối hận, quyết định phụ trách tôi rồi sao?”

      Nghe vậy, gương mặt Đồng Vũ Thiến đỏ bừng. “Người nào, người nào hối hận?”

      Vừa xong, sợ đột nhiên nhào tới, lặng lẽ lùi về phía sau, đôi mắt len lén liếc nhìn phía dưới quần ăn.

      Rất tốt, ta bình thường, xem ra cũng phải chịu trách nhiệm giúp ta.

      Hơn nữa, ta có thể xung quanh, chứng tỏ quần ta cũng có vấn đề gì ? Như vậy cần bởi vì chuyện mình làm mà cảm thấy áy náy.

      “Nếu phải như vậy, theo sau tôi làm gì?”

      “Ai theo sau lưng ?” Người đàn ông này đúng là phải chị tự kiêu bình thường. Đồng Vũ Thiến cho là đúng bĩu môi sau đó mở miệng đuổi người, “Bác sĩ, kiểm tra phòng xong có thể được rồi.”

      Nhớ trước đó ta phải kiểm tra phòng, ngờ vòng, lại để gặp ta, hôm nay đúng là xui xẻo tới cực điểm.

      hề nghĩ tới mở miệng đuổi người, Ân Hạo nheo mày: “Đuổi tôi? có biết hay phòng bệnh này chính là tôi…”

      còn chưa hết, gương mặt già nua ló đầu ra từ phía sau , cắt đứt lời.

      “Hà! Cháu dâu, rốt cuộc cháu cũng tới thăm gia gia.”

      “Cháu dâu?” Nhìn lão nhân mỉm cười rạng rỡ, Đồng Vũ Thiến theo trực giác nhìn xung quanh bốn phía, hiểu ông gọi người nào.

      còn chưa biết , ông lão về phía , kéo tới bên cạnh Ân Hạo.

      “Ông nội biết A Hạo rất bận có biện pháp ở bên cạnh cháu, khiến cháu rất đơn, nhưng cháu cần giận nó à! Cháu để ý tới A Hạo, ông nội bao giờ mới có chắt bế à?”

      Nhìn ông, Đồng Vũ Thiến chớp mắt lại chớp mắt.

      Đây rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao lại hiểu ông cái gì?

      Thấy vẻ mặt mờ mịt, Ân Hạo khẽ thở dài, có chút tức giận : “Ông nội, cháu còn chưa lấy vợ, ông tìm đâu ra cháu dâu?”

      Ông nội? Ông lão trước mặt là ông nội của sói háo sắc?

      Đồng Vũ Thiến kinh ngạc còn chưa kịp tiêu hóa xong, thấy ông giận tím mặt.

      “Khốn kiếp! Con nhất định phải ra những lời khiến ông tức giận sao? Nếu như con dọa cháu dâu chạy mất, ông nhất định hỏi tội con!”

      “Ông nội!” Ân Hạo bất đắc dĩ nhìn ông.

      “Hừ!” Ông hừ lạnh tiếng, lôi kéo “Cháu dâu” vào trong phòng bệnh.

      Đột nhiên bị kéo , Đồng Vũ Thiến luống cuống, “Á, chờ chút…”

      Biết ông phải cố ý, Ân Hạo bất đắc dĩ : “Ông nội, người đừng náo loạn.”

      Ước chừng những người già bị bệnh mất trí nhớ thường xảy ra biến chứng, ông nội chắc là có triệu chứng này.

      Ông cứ khăng khăng là kết hôn, chừ việc do chức năng não bộ bị thoái hóa, cũng có thể trong tiềm thức khát vọng đứa cháu là sớm ngày thành gia.

      Nghĩ tới điểm này, Ân Hạo khỏi đau lòng.

      Tất cả chị em họ, ông nội nhất, cố tình lại chần chừ tìm được người thích hợp để kết hôn.

      Chuyện này trở thành nỗi tiếc nuối trong lòng ông, khiến cảm thấy áy náy.

      Nghe vậy, ông như đứa trẻ, ủy khuất núp sau lưng Đồng Vũ Thiến lầu bầu: “Cháu dâu, cháu đáng thương, A Hạo vẻ ngoài lịch , nhưng ra tính tình rất hung dữ.”

      Đồng Vũ Thiến còn chưa kịp đáp lại, Ân Hạo mở miệng trước, bất đắc dĩ nhìn . “ xin lỗi, tình trạng bệnh của ông nội tôi được tốt lắm, đừng để ý.”

      Sau đó lấy điện thoại ra, tìm danh bạ.

      “Lạ , lần trước gọi cho trung tâm, sao giờ thấy?” ảo não giọng.

      Lời của khiến Đồng Vũ Thiến đột nhiên nhớ ra, tới thay mẹ trông lão nhân gia.

      “À, cái đó… Tôi tới tìm Ân Nhất Chính….”

      Nghe vậy, Ân Hạo dừng động tác, đưa mắt nhìn hỏi: “ tìm ông nội tôi?”

      Lúng túng mấp máy môi, Đồng Vũ Thiến đáp: “À, cái đó người trông chừng…. Vương Tú Kiều xin nghỉ, tôi tới trực giúp nửa ngày.”

      ? Trực giúp?” Ân Hạo tràn đầy nghi ngờ, nhìn từ xuống dưới.

      Đón lấy ánh mắt đầy vẻ quan sát coi rẻ, Đồng Vũ Thiến ưỡn ngực cường điệu. “Tôi dù sao cũng tốt nghiệp làm y tá, chăm sóc lão nhân gia tuyệt đối vấn đề.”

      Động tác ưỡn ngực của hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt .

      Nhìn dáng người nhắn, nhưng ngoài dự liệu có bộ ngực đầy đặn, vòng eo mảnh khảnh cùng vòng mông đẹp, người chỗ nên có đều có tuyệt thiếu.

      Nếu cởi hết quần áo, quả là dùng sắc đẹp thay cơm….

      Càng suy nghĩ lại càng cảm giác mình kì lạ, dừng lại suy nghĩ, thầm thu hồi dáng điệu của vào tầm mắt, cười hỏi: “Lúc học ở trường liệu có xảy ra chuyện gì? làm gì mới có thể tốt nghiệp?”

      Hoàn toàn chú ý tới ánh mắt càn rỡ của , Đồng Vũ Thiến cau mày lầu bầu: “Người ta chỉ mơ hồ chút, nhưng cũng có nghĩa là người ta ngu ngốc.”

      Bác sĩ thối đáng ghét!

      Nhìn cười đến khóe miệng cũng muổn rách, nếu phải bận tâm tới hình tượng thục nữ, nhất định vá miệng lại.

      Trong lúc hai người mắt to trừng mắt Ân Nhất Chính đột nhiên tham gia.

      “A Hạo, mau hai giờ rồi.”

      Ân Hạo gì liếc nhìn ông nội, biết phải làm sao.

      Trình độ thoái hóa của đại não tới mức nghiêm trọng, nhưng chuyện liên quan tới , ông luôn nhớ ràng, lúc này khỏi hoài nghi ông có phải phát bệnh tình mình càng ngày càng nghiêm trọng, lại cố gắng dùng chống cự.

      Tất nhiên, điều này chứng tỏ ông rất thương .

      Mỗi lần nghĩ tới điểm này, lại sầu não.

      Đè cảm xúc trong lòng xuống, Ân Hạo nhìn Đồng Vũ Thiến : “Hai giờ tôi phải khám bệnh, xin nhờ chăm sóc ông nội tôi…”

      còn chưa hết, Ân Nhất Chính vui mở miệng : “Hai vợ chồng còn phân biệt cái gì ông nội , ông nội em? Ông của con phải là ông của con bé sao? Hừ! Vớ vẩn!”

      Ân Hạo vội tới phòng bệnh.

      Dù sao, ông nội cũng chỉ coi là cháu dâu nửa ngày thôi.

      “Được rồi, con làm việc, ông nội, ông phải ngoan ngoãn nghe lời lão bà của con có biết ?” Ân Hạo theo lời ông, nhàng .

      Nhìn dịu dàng kính cẩn với trưởng bối, trong lòng Đồng Vũ Thiến đột ngột nhảy lên.

      Bỏ qua cá tính đáng ghét này cũng là người tốt a!”

      Chương 2

      “Hừ! Ông còn lâu mới giống con, biết thương lão bà, cháu dâu ngoan như vậy, tất nhiên ông phải nghe lời cháu dâu .”

      Nghe được Ân Nhất Chính gọi cháu dâu, nhanh chóng nhảy ra khỏi tình trạng hỗn loạn, khóc ra nước mắt ngước nhìn ông.

      Tại sao ông lại gọi là cháu dâu chứ?

      “Lão bà, vậy làm việc trước nhé!”

      còn suy nghĩ “thân phận mới” của mình, Ân Hạo đột ngột lên tiếng khiến Đồng Vũ Thiến sặc nước miếng.

      ta vừa gọi là gì? Lão, lão bà!

      Bây giờ là sao? Muốn chơi trò làm diễn viên sao?

      cũng phải nhập vào vai diễn, gọi tiếng lão công sao?

      Thấy ho khan gương mặt khả ái ửng đỏ, Ân Hạo gì chỉ nhìn . này sao lại phản ứng chậm vậy?

      Thầm thở dài, săn sóc vỗ lưng giúp , “Lão bà, em phải chăm sóc ông nội tốt, biết ?”

      Lần nữa nghe được hai chữ “Lão bà”, Đồng Vũ Thiến trợn to mắt, khẽ nhếch môi, mặt kinh ngạc.

      “Mau khép cái miệng nhắn của lại, nếu ông nội lại lầm tưởng tôi muốn hôn , vậy cũng tốt.” Ân Hạo cúi người bên tai .

      tiến sát quá gần, gần tới mức lần nữa ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt áo , tim lại đập bình bịch, bình bịch.

      thể, thể.” Đồng Vũ Thiến liếc cái, liều mạng cắn chặt môi, dáng vẻ thể xâm phạm.

      Phản ứng ngây ngô của chọc cho buồn cười, Ân Nhất Chính thấy vậy mặt mày hớn hở.

      “Đúng, đúng đúng, vợ chồng đầu giường giận cuối giường làm lành, đời có vợ chồng lúc nào cũng cãi nhau, càng càng ngọt ngào mới đúng!”

      Lời của ông khiến Đồng Vũ Thiến suýt chút nữa khóc lên.

      Hôm nay là ngày khoa trương nhất trong cuộc đời của .

      Bảy rưỡi tối, Đồng Vũ Thiến mang theo thịt nướng tới khoa chỉnh hình, đầu óc vẫn rối loạn.

      Khi mẹ trở lại bệnh viện vào lúc sáu giờ thay trông ông lão, Ân Nhất Chính lập tức phân phó nhất định phải đưa cơm hộp cho “Lão công” ăn.

      Bởi vì, chỉ cần có bệnh nhân, Ân Hạo có cách nào ăn cơm đúng thời gian được.

      Ân Nhất Chính thao thao bất tuyệt bày tỏ, thân là lão bà, nhất định phải chăm sóc lão công tốt, thể để lão công vì công việc mà mệt mỏi ảnh hưởng tới thân thể, thân thể khỏe mạnh là phúc lợi của lão bà.

      Mẹ Đồng thấy Ân Nhất Chính đống chuyện nào là lão công rồi lão bà, tò mò nhìn con , dáng vẻ muốn biết chuyện gì xảy ra.

      Nhìn mẹ, Đồng Vũ Thiến chỉ biết nhún vai cười khổ.

      Rời khỏi khoa nội trú, muốn thẳng về nhà nghỉ ngơi, cả ngày cảm xúc hỗn loạn, trong đầu luôn quanh quẩn lời của lão nhân gia, vậy mà lại chạy mua thịt nướng của Nhật đồ ăn mà Ân Hạo thích nhất.

      Khi lấy lại tinh thần, đứng trước phòng khám của khoa chỉnh hình.

      “Trời ạ!”

      giải thích được hành động của bản thân, Đồng Vũ Thiến nức nở thở dài.

      ra có thể cần nghe lời Ân Nhất Chính, mặc dù ông uy hiếp sau khi đưa đồ ăn cho lão công xong phải cùng “Lão công của ” chụp bức ảnh tình cảm gửi cho ông.

      Có lẽ…. sợ mẹ bởi vì chuyện này mà chịu nổi nên mới .

      Đúng, chính xác là như vậy!

      Nhiều lần xác định lí do, Đồng Vũ Thiến thu hồi suy nghĩ, nhìn đến số người bệnh bảng điện tử của phòng khám mà sợ.

      Chuyện này… Có cần khoa trương như vậy ?

      Ghế chờ còn trống, rất nhiều bệnh nhân khám bệnh bất đắc dĩ phải đứng dọc theo hai bên hành lang.

      Với tình huống như vậy, có thể hình dung tình trạng trước cửa giống như chỉ cần quăng lưới là bắt được đàn chim.

      Nhìn những người bệnh đứng chật kín, hoài nghi, Ân Hạo phải khám hết cho những người này sao?

      chỉ như vậy, chưa để cho kịp hiểu , các xinh đẹp chờ đợi khám bệnh xúm lại đỏ mặt xì xào bàn tán.

      Tình huống này có chút kì lạ, các ấy còn trẻ xương cốt sao lại có vấn đề?

      Trong lòng thầm nghĩ, y tá đột ngột mở cửa, cất giọng hỏi.

      “Xin hỏi Đồng Vũ Xuyến có ở đây ?”

      Nghe được tên của mình, theo bản năng mở miệng: “Là tôi…”

      Nghe vậy, y tá lạnh lùng : “Phiền Đồng tiểu thư vào chút.”

      vào?” Đồng Vũ Thiến có chút khó hiểu. “Tôi có chấn thương gì, cần…”

      còn chưa xong, bị y tá đưa vào trong phòng khám.

      Thấy vào trong phòng khám, Ân Hạo nhíu mày với : “Làm phiền trước tiên tìm chỗ ở bên ngoài ngồi xuống, chờ tôi khám cho bệnh nhân xong.”

      Mới nhận được điện thoại của ông nội gọi tới , còn biết gì.

      Nếu hôm nay ông nội nhìn được hình, chắc chắn náo loạn cả đêm.

      “Sao?” Đồng Vũ Thiến sửng sốt, nghĩ mình nghe nhầm.

      “Ông nội tôi vừa gọi điện đòi hình.” Ân Hạo bất đắc dĩ nhìn cái.

      Nghe vậy, Đồng Vũ Thiến xụ mặt xuống, thở dài chấp nhận.

      sớm biết ông nhận được hình từ bỏ ý đồ.

      Tình huống này đúng là kì quái, và người đàn ông đẹp trai ở trước mặt này, vì lão nhân gia hồ đồ mà dây dưa .

      Ý thức được việc này, Đồng Vũ Thiến bỗng thầm rùng mình cái.

      Bỏ qua bên chuyện dưới vẻ bề ngoài lịch của Ân Hạo là đại sắc lang, có thể hay bởi vì “có vẻ” hơi thân mật mới , mà bị những người phụ nữ thích căm ghét?

      Đây tuyệt đối phải ảo giác của ôc, có thể cảm thấy, ánh mắt của y tá kia vô cùng sắc bén, người toát ra vẻ thù địch….

      “Được, vậy, tôi ra ngoài trước.”

      Đề phòng bị y tá dùng ánh mắt giết chết, Đồng Vũ Thiến bỏ lại lời , cúi đầu bước nhanh chuẩn bị chạy ra ngoài.

      Ân Hạo đưa mắt nhìn theo bóng dáng vội vã chạy ra ngoài giống như gặp quỷ, trong lòng cảm thấy kì quái.

      Bởi vì hiểu vì sao lại cuống cuồng vội vã, lại cúi đầu nhanh như vậy, ngốc bị đụng đầu vào cửa chứ?

      Lo âu xẹt qua trong lòng, bỗng tiếng rầm vang lại khiến lòng run lên.

      “Trời ạ!”

      Nhìn thấy quả giống như tưởng tưởng, trực tiếp đụng đầu vào cánh cửa, Ân Hạo vỗ trán than thở, nên gì.

      Y tá thấy vậy, vội tiến tới đỡ , hỏi: “Tiểu thư, có sao ?”

      có cúi thấp đầu ngừng xông về phía trước cũng nên quên ở đó có cánh cửa chứ? tại sao lại hùng hục xông ra người biết còn tưởng chuẩn bị đập đầu vào cửa tự sát mất!
      Hai mắt nổ đom đóm, Đồng Vũ Thiến ngẩng đầu nhìn y tá cái còn chưa kịp biết mình làm ra chuyện ngu xuẩn gì trước mắt tối sầm, trực tiếp hôn mê.

      Trong mơ, đám con giương nanh múa vuốt ở sau đuổi theo tha.

      Mười móng tay thoa son đỏ chói nắm lấy quần áo , móng tay dài đâm sâu da thịt , lưu lại từng vệt cào đỏ chói, đau đến mức phải cầu xin tha thứ.

      biết mình thể dừng lại, bởi nếu dừng lại, có thể bị đám con kia cắn xé nuốt vào bụng, cho nên chỉ ngừng chạy, dùng hết sức lực mà chạy…

      “Ô… cần… Tôi cùng ta quan hệ… Đừng bắt tôi, là đau!”

      Đồng Vũ Thiến ô ô kêu đau, sau đó chợt thức tỉnh, sợ đến đổ mồ hôi lạnh.

      mở mắt, nhìn bức tường trắng xa lạ cùng rèm cửa xnah nhạt.

      Đây là đâu? tò mò vén rèm lên, nhìn thấy Ân Hạo ngồi trước màn hình máy vi tính.

      Khắp nơi tối đen, chỉ có ánh sáng của màn hình máy vi tính.

      Ánh sáng tỏa lên người , nhìn vào gò má tuấn, trong lòng như bị người ta cào cái, tim đập thình thịch.

      tại sao ở chung phòng với ?

      cố gắng nhớ lại, nhưng nghĩ tới được trước đó xảy ra chuyện gì.

      Chẳng lẽ nằm mộng?

      chuẩn bị véo mặt mình Ân Hạo quay đầu nhìn cái hỏi: “ tỉnh? Cảm giác thế nào? Có chỗ nào thoải mái?”

      Chống lại tầm mắt của , nháy mắt, trái tim của đập nhanh, nhanh tới mức có cảm giác mình thể hô hấp.

      Phát hoảng hốt nhìn mình, Ân Hạo đứng dậy bước nhanh tới phái : “Sao rồi, phải bị đụng tới ngốc chứ?”

      Trước đó kiểm tra cho , phát trừ trán bị sưng những chỗ khác có gì bất thường, mới kéo màn để nghỉ ngơi.

      Đồng Vũ Thiến nhìn thấy bước về phía mình, cả người lâm vào tình trạng báo động, vội vàng lùi về phía sau dựa sát vào vách tường.

      Ân Hạo nhìn dáng vẻ đề phòng của , môi mỏng khẽ nở nụ cười.

      này rốt cuộc sao lại sợ đến vậy?

      “Tại sao lại sợ tôi?” Nheo mắt lại, cố ý tiến sát gần mặt hỏi.

      tiến sát quá gần, gần tới mức Đồng Vũ Thiến có cảm giác hơi thở ấm áp của phảng phất lên mặt.

      Cảm giác thân mật như vậy khiến hoảng hốt, vội co mình lùi về sau, nhưng cảm giác lạnh lẽo từ vách tường truyền đến khiến hiểu rằng, mình còn đường lui.

      thầm than thở, đưa ngón trỏ khẽ đẩy đầu vai ngừng : “Này… cái đó… có, có thể đừng dựa sát vào tôi như thế…”

      Bởi vì quá mức sợ hãi, cũng tròn câu.

      “Tại sao tôi lại cảm thấy dáng vẻ này của em nhìn ăn ngon miệng?”

      Xem ra dọa rồi!

      Nhìn toàn thân phát run, đôi mắt tròn to long lanh, giống như lúc nào cũng có thể tuôn trào ra vạc nước, cái miệng nhắn hồng hồng đầy đặn khẽ run khiến có ý nghĩ muốn ngậm lấy, thưởng thức mùi vị của

      Ý nghĩ vừa xẹt qua, trong miệng truyền đến cảm giác ngọt ngào, lần nữa lại phát , mình bị dáng vẻ kinh hoàng đáng của hấp dẫn, trực tiếp cúi đầu hôn xuống miệng .

      Đột nhiên bị Ân Hạo hôn, Đồng Vũ Thiến mở lớn hai mắt, thể tin được chuyện xảy ra trước mắt.

      … Sói háo sắc hôn ?

      chớp mắt lại chớp mắt, muốn xác định tình hình trước mắt này chỉ là giấc mộng.

      Nhất định hôm nay gặp sói háo sắc bị kinh sợ quá độ, mới có thể gặp mộng xuân…

      Môi của mềm, nóng… Chưa bao giờ hôn người khác, Đồng Vũ Thiến hoàn toàn bị vùi lấp trong cảm giác nóng bỏng của hai đôi môi.

      Đầu lưỡi của linh hoạt như con rắn, đầu tiên là khẽ liếm môi , sau đó trượt vào trong miệng , dây dưa cuốn lấy cái lưỡi thơm mềm của .

      Khi đầu lưỡi của tận tình trêu chọc, Đồng Vũ Thiến theo bản năng làm theo động tác của , khiến môi lưỡi dây dưa.

      Lần đầu tiên hôn môi, cảm thấy sắp thở được, cả người mơ mơ màng màng, đôi tay biết từ lúc nào ôm chặt lấy cổ .

      Phát nhiệt tình phản ứng, cả người Ân Hạo hoàn toàn kích động.

      Môi rời khỏi môi , chuyển sang bên tai , liếm mút vành tai trắng hồng.

      Cảm giác ướt át buồn buồn truyền tới, Đồng Vũ Thiến sợ nhột rụt vai, kiều kêu ra tiếng.

      “Ừm, là nhột..”

      Nghe giọng mềm nhũn kiều của , Ân Hạo đứng ở mép giường hoàn toàn chịu nổi tách chân ra, muốn khóa chặt hông , để cho nơi mẫn cảm của dán sát vào lửa nóng của mình.

      mặc quần sóc jean, tiếp xúc thân mật kì dị như vậy khiến cho chợt lấy lại tinh thần.

      “Ân Hạo…”

      kéo tay , chạm vào lửa nóng sớm cương cứng.

      muốn em.”

      Nhìn ánh mắt nóng bỏng của nah, cảm giác nóng rực từ lòng bàn tay truyền tới khiến phát ra mình thế mà lại chìm đắm trong nụ hôn của , thoát ra được.

      ngây người lúc, cuối cùng giật mình tỉnh táo, tình hình trước mắt này, đáng chết hoàn toàn phải là mộng!
      Sue ú thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3.1

      “Tôi… tôi… được…”

      Rút tay về, Đồng Vũ Thiến hốt hoảng cự tuyệt.

      Bọn họ căn bản hề biết nhau, sao lại có thể tùy tiện lên giường?

      Mặc dù quả bị dáng vẻ tuấn lịch của hấp dẫn, nhưng rất quý trọng lần đầu tiên của mình, muốn đem lần đầu của mình tặng cho người đàn ông , thể tùy tùy tiện tiện giải thích được mà đánh mất.

      “Em cần?”

      Ân Hạo nhướng mày, nâng môi cười hỏi, mười ngón tay thon dài sớm chui vào trong áo dùng sức xoa nắn nơi mềm mại đẫy đà, cảm thụ xúc cảm mềm mại mịn màng.

      Ngây người như phỗng nhìn khóe môi nở nụ cười xấu xa, Đồng Vũ Thiến đỏ mắt, mãnh liệt lắc đầu.

      “Nhưng phản ứng của em hình như giống với lời của mình.”

      xong đưa dục vọng nóng bỏng đâm lên phía trước.

      Bị dục vọng cường tráng của chạm vào, kiềm chế được phát ra tiếng kêu rên mềm mại, gương mặt có chút bối rối.

      “Nhìn xem, em nhạy cảm.”

      …”

      Đồng Vũ Thiến há hốc mồm cứng đờ lưỡi, trong đầu rối loạn đoàn, ra nửa câu phản bác.

      Khi dục vọng của đánh tới, trong nháy mắt, nội tâm giống như có cái gì đó kích thích lan tỏa ra khắp cơ thể.

      cảm thấy mình may mắn vì mặc quần jean, nếu cảm giác đó càng mãnh liệt hơn nữa, tiếng kêu của có thể kinh người hơn.

      Nghĩ đến điểm này, Đồng Vũ Thiến cảm thấy vô cùng xấu hổ.

      xem, nếu như em cần, sao còn để cho sờ em?” Ân Hạo cười hỏi, bàn tay lúc lúc nặng xoa nắn bầu ngực mềm mại, càm xúc mềm nhũn tuyệt vời này khiến thở dài sâu.

      lấy lại tinh thần, lúc này mới phát ra tay của sớm đưa vào trong áo của mình, áo cũng bị vén lên cao.

      Còn khoa trương hơn, hoàn toàn bị dẫn dắt, bỏ quên mình bị ăn đậu hũ.

      Thú vị nhìn dáng vẻ kinh ngạc của , Ân Hạo khẽ vuốt nụ hoa bị trêu chọc thẳng đứng, nhàng véo cái.

      Đau đớn xen lẫn khoái cảm đột nhiên ập tới, lại lần nữa duyên dáng kêu ra tiếng.

      …”

      , em rất nhạy cảm.”

      Bị trêu chọc, Đồng Vũ Thiến xấu hổ đỏ mặt, cam lòng vươn tay đưa vào ngực dưới lớp áo blouse cũng bóp cái.

      Đỉnh ngực bị kích thích, Ân Hạo hít hơi, toàn thân nổi da gà.

      “Nhìn, cũng rất nhạy cảm.” hồn nhiên biết hành động của mình hoàn toàn khiêu khích , Đồng Vũ Thiến hất cằm, lấy giọng dạy dỗ : “Bị bóp như vậy, ai … Á!”

      còn chưa hết, Ân Hạo trực tiếp đè lên giường, cắn răng khàn khàn : “ , hành động của em chính là đùa với lửa.”

      Phụ nữ lên giường cùng ít, nhưng chưa có nào vừa có vẻ mê hoặc lại ngây thơ như vậy, khiến cho từng tế bào trong cơ thể tràn đầy khát vọng muốn hoan ái với .

      từ trước tới giờ vẫn luôn kiêu ngạo về khả năng tự chủ của bản thân, nhưng lại thất bại hoàn toàn trước .

      Bị đè ép, Đồng Vũ Thiến giùng giằng, phát ra thanh kêu khổ sở: “A…. Tôi… tôi bị đè bẹp…”

      cũng phải mãnh nam toàn cơ bắp, thân hình cao to gì hết nhưng tại sao lại nặng đến kinh người? Đồng Vũ Thiến có cảm giác sắp bị đè bẹp chết.

      “Em , em chưa từng nghe qua đàn ông và phụ nữ lúc ân ái thường phải đè ép lên đối phương sao.”

      nén được khát vọng cháy bỏng, mặc để ý giãy giụa, bằng tốc độ kinh người cởi bỏ quần sóc của .

      Nhìn quần sóc trong nháy mắt bị người ta cởi vứt sang bên, Đồng Vũ Thiến đỏ mặt kêu lên: “A! Tôi…”

      Bàn tay to che miệng , Ân Hạo cúi đầu, cố ý lấy giọng dịu dàng nỉ non bên tai .

      “Ngoan, nếu em muốn, rất vui lòng nhờ em làm giúp .”

      “Ai, ai muốn giúp !”

      cười , tay rời khỏi bộ ngực , chậm rãi vẽ vòng tròn từ từ xuống, khẽ vuốt ve.

      Ngón tay tràn đầy ý vị trêu đùa rơi da thịt , mang đến cảm giác tê liệt, thân thể của càng thêm cứng ngắc.

      Bởi vì kinh ngạc, Đồng Vũ Thiến quên cả giãy giụa, cứ ngơ ngác mặc kệ muốn làm gì làm.

      Khi bàn tay vẽ vòng vòng rốn hơi thở của Đồng Vũ Thiến càng thêm dồn dập, toàn thân nổi da gà.

      …. Có thể đừng làm như vậy được ?”

      Ân Hạo cười hỏi: “ thích?”

      còn chưa kịp phản ứng, lại thấy cúi người, đưa đầu lưỡi, càn rỡ liếm láp cái rốn mịn màng của , còn dùng sức bú liếm.

      có cách nào nhịn được vuốt ve trêu đùa của , Đồng Vũ Thiến cong người, kêu lên mềm mại: “A! Van cầu … Đừng như vậy…”

      Ân Hạo để ý rên rỉ cầu khẩn, tiếp tục dùng miệng cảm nhận da thịt mềm mại của .

      Đối với hành vi ác liệt của , chỉ biết đỏ mặt, thở gấp, nơi tư mật trào ra luồng khí nóng, lặng lẽ dính ướt quần lót của .

      Biến hóa như vậy khiến xấu hổ đỏ bừng mặt, suy nghĩ nên phải làm gì để tránh Ân Hạo lại tà ác đưa ngón tay lần tới đùi tìm đến nơi địa phương mềm mại ấm áp.

      Hoàn toàn ngờ đưa tay chạm vào nơi tư mật, Đồng Vũ Thiến nhanh tay chặn lại, kẹp hai chân, hoảng hốt kêu: “! được!”

      Chỉ cần tay vào, nhất định phát quần lót của ẩm ướt.

      Còn , ta chỉ chỉ là cháu của bệnh nhân mà mẹ phải chăm sóc, ta chỉ gặp mặt mấy lần, sao có thể tiến triển đến mức này?

      Đây phải là hành động mà ngoan nên có!

      ràng nên cự tuyệt, nên đẩy ra, nhưng kì lạ, giống như là bị ma làm, mặc làm ra những hành động thân mật mà chỉ có những người nhau có thể làm.

      thể? Nhưng thân thể em so với em còn thành thực hơn.”

      Phản ứng của quá tốt, tốt đến mức cảm giác phải là xử nữ.

      Bàn tay bị hai đùi trắng nõn của kẹp lại, Ân Hạo duỗi ngón tay ra có thể cảm giác được mật huyệt ướt át của .

      “Cái… cái gì?” Đồng Vũ Thiến hiểu hỏi.

      “Em ướt!”

      Mặc dù bị chân kẹp lại, nhưng ngón tay dài chống đỡ nơi tư mật của vẫn hoạt động tự nhiên như cũ, nhàng xoa, ngón tay lại chui vào trong động tình tìm kiếm mật dịch.

      “Em muốn xem ?”

      biết Ân Hạo muốn cho mình xem cái gì, nhưng trực giác mách bảo đó phải là chuyện gì tốt, Đồng Vũ Thiến liều chết ngọ nguậy muốn thoát.

      “Nếu muốn xem, em cũng phải bỏ tay ra? Hay… Em muốn thử những thứ khác?”

      nhíu mày, gương mặt lộ vẻ xấu xa khiến hoảng hốt.

      , khong cần.” vội vàng mở chân, gấp đến độ toàn thân đỏ bừng.

      Người đàn ông này đúng là con sói lớn háo sắc, chỉ lơ là chút bị nuốt vào bụng, phải để ý, để mê hoặc, nên đồng ý bất cứ cầu nào.

      “Nếu muốn chơi trò khác, vậy trực tiếp đến đây .”

      Đồng Vũ Thiến bị lời của chấn trụ hoàn toàn.

      Ý là… Cùng ta ân ái sao?

      Mặc dù bây giờ quan hệ nam nữ bảo thủ giống như trước, tình đêm, hay chỉ quan hệ phải có, nhưng có biện pháp tiếp nhận.

      Cùng ân ái với , nhất định phải là lão công của mình, còn phải là người đàn ông mà thương!

      , thể như vậy! thể!”

      Nghe kêu la, dục vọng bùng cháy, Ân Hạo xanh mặt hỏi: “Tại sao?”

      phải là bạn trai tôi, cũng phải chồng tôi…”

      Nghe vậy, nhíu mày, cắt đứt lời . “ là lão công của em a!”

      Đồng Vũ Thiến sửng sốt. gả cho khi nào?

      Ân Hạo mỉm cười, lấy giọng vô cùng dịu dàng bao dung : “Lão bà, trí nhớ em kém, ở trong suy nghĩ của ông nội, chúng ta kết hôn là vợ chồng rồi.”

      mặc dù có hứng thú chơi chò chơi diễn nhân vật, nhưng mà, nếu là diễn với bé ngốc này, rất thú vị.

      Đồng Vũ Thiến bất khả tư nghị kêu lên. “Đó là ông nội suy nghĩ lung tung, sao có
      thể coi là ?”

      “Vậy là em muốn làm?”

      muốn! muốn!”

      Giống như là muốn thuyết phục bản thân bị đầu độc, mãnh liệt lắc đầu, thề
      cùng bác sĩ đẹp trai chơi tình đêm.

      “Nếu muốn, sao em lại ướt nhiều như vậy?” Ân Hạo đưa ngón tay dính mật dịch
      bôi lên má cố, vô cùng tuyệt vọng : “Đây phải là em cũng muốn chứng
      minh sao?”

      mở lớn hai mắt sững sờ nhìn động tác của , thể tin được, thứ ẩm ướt
      Dính ngón tay chính là từ nơi mềm mại của .

      “Tôi…”

      biết em nghĩ gì, muốn lão công thương em tốt.”

      hoàn toàn coi thường chống cự của , Ân Hạo cởi bỏ quần lót của , đưa vật
      nóng sớm chịu nổi chống đỡ vào cửa huyệt ẩm ướt, nhàng ma sát.

      Động tác bá đạo của khiến chút cơ hội phản kháng.

      Khi vật cực đại của

      chống đỡ mật huyệt, toàn thân nhạy cảm run rẩy.

      Giật mình với phản ứng của cơ thể, Đồng Vũ Thiến rũ mắt xuống, nhìn thấy nơi tư mật của hai người tiếp xúc, toàn thân nóng bừng, đầu óc trống rỗng.

      Đây phải là kết hợp lí tưởng màcô mong ước, nhưng giờ phút này, phản ứng của thân thể và lí trí hoàn toàn trái ngược.

      biết phải làm sao, nhưng lúc dục vọng của chống đỡ, thân thể của tự chủ được nghênh hợp, giống như khát vọng nó tiến vào.

      Ân Hạo hài lòng nhìn phản ứng nhiệt tình, nhịn nổi nữa vội vàng thẳng lưng tiến vào.

      Vật nóng cực đại của xâm nhập vào mật huyệt chật khít, lập tức khiến đau đớn.

      “A! là đau!” Đồng Vũ Thiến bị đau hét thảm lên tiếng.

      Vừa nghe kêu thảm thiết, thân thể cứng đờ, ảo não cất giọng : “Chết tiệt! Em… em là lần đầu tiên?”

      Giọng bực bội của khiến ủy khuất tức giận phản bác: “ là đồ khốn kiếp! Tôi làm gì để cảm thấy tôi phải là lần đầu tiên?”

      biết lần đầu tiên đau, nhưng nghĩ đau đến mức độ này.

      Mặc dù thể nào biết số đo của ta so với những người đàn ông khác nhưng có thể xác định, hợp!

      Đồng Vũ Thiến nghĩ muốn đá , chân lại bị bàn tay áp chế, căn bản thể động đậy.

      “Em nhiệt tình như vậy, nghĩ là…”

      Lần đầu tiên đoán sai, Ân Hạo hoàn toàn sững sờ.

      “Tôi là người, cũng phải là có cảm giác, bị sờ như vậy đương nhiên có phản ứng!”

      Ân Hạo cứng đờ, lại lần nữa bị lời thốt lên lời.

      phải là búp bê thổi khí, nếu phải, tất nhiên phản ứng động tình là đương nhiên.

      Bởi vì lâu tìm phụ nữ sao?

      Cảm giác đau khiến từ u mê tỉnh táo lại, dịch dịch cái mông lùi về phía sau lầu bầu. “Tôi… tôi cần, chúng ta hợp, miễn cưỡng tiến sâu hơn rất…”

      hợp? Giữa đàn ông và phụ nữ lại có chuyện hợp vì lớn và .

      Nếu phải dục vọng căng đau dứt, Ân Hạo nhất định bị lời của chọc cười, nhưng lúc này căn bản có tâm tình nghe , trực tiếp cầm lấy hông , bá đạo cho phép di chuyển.

      cho phép em động.”

      “Tại sao?”

      “Nếu đau, cố nhịn, nếu tương lai em ám ảnh với chuyện này.”

      quá , cộng thêm phản ứng nên nơi đó càng thêm chật hẹp, hút chặt, muốn rút ra lúc này, làm được!

      “Cũng phải đau, mới có thể như vậy.”

      Đời này, muốn làm chuyện ngu xuẩn như thế nữa! Đồng Vũ Thiến vừa nghĩ tới, eo ngừng giãy giụa, cố gắng kéo dãn khoảng cách.

      ngừng giãy giụa, kiên trì đuổi theo, chỗ kết hợp giữa hai người lâm vào tình trạng đưa đẩy.

      Ân Hạo chôn sâu trong nơi ấm áp của , mật huyệt ấm nóng chặt chất, cảm giác vật nóng càng thêm trướng.

      có chút khe hở để tiến vào, Đồng Vũ Thiến cảm giác cơn đau đánh úp tới.

      chút, người ta là lần đầu… là đau…” đáng thương cầu xin.

      Nơi tư mật chặt khít khiến cho cảm giác tốt đẹp trước nay chưa từng có, nhíu mày, bất đắc dĩ : “ cũng muốn chút, nhưng em chặt, nóng…”

      Cảm thụ với hoàn toàn khác, Đồng Vũ Thiến chỉ thấy đau mỗi lần ra vào, dục vọng của lại càng thêm to lớn, nóng rực va chạm khiến đau muốn khóc.

      “Oa… là đau… ra ngoài, ra ngoài!”

      Nhìn vẻ mặt say mê cùng ánh mắt nóng rực của , khỏi tức giận nghiến răng,

      Người đàn ông này quá đáng, tại sao lại có vẻ mặt hưởng thụ như vậy?

      Đồng Vũ Thiến tức giận há miệng cắn vai , dùng sức khiến cũng cảm nhận được đau đớn giống mình.

      Nhìn dáng vẻ đáng thương của , Ân Hạo mặc dù đau lòng, nhưng có cách nào dừng động tác, đành để cho cắn.

      “Nhịn chút nữa, rất nhanh đau.”

      “Ưm… nhanh chút mau ra!” dùng hết sức đẩy vai , nhưng khiến xê dịch được nửa phần.

      để ý tới chống cự của , Ân Hạo những ngừng lại, ngược lại động tác càng thêm mãnh liệt.

      lúc sau, Đồng Vũ Thiến cảm thấy, đau đớn dần dần biến mất, thay vào đó là khoái cảm tê dại tràn ra từ chỗ hai người kết hợp.

      Từng trận khoái cảm đánh tới, khiến cho nhịn được phát ra tiếng rên rỉ.

      Đồng Vũ Thiến nhịn được nghĩ, ra đây là cảm giác khi ân ái.

      Lúc đầu đau đớn khiến nghĩ tuyệt đối muốn thử lại lần thứ hai, ngờ, cảm giác đau cũng kéo dài, chỗ tư mật tràn ra cảm giác rung động, khoái cảm kinh người lấn chiếm toàn bộ suy nghĩ của .

      Đây là cảm giác khó lên lời, xuyên thấu toàn bộ cơ thể, mà chỗ kết hợp ngừng trào ra mật dịch, càng trở nên ướt át, theo động tác rút ra rút vào của , càng tạo ra những thanh khiến người khác mặt đỏ tim đập.

      biết suy nghĩ trong đầu , Ân Hạo nghe được tiếng rên rỉ biết cảm nhận được khoái cảm, thẳng lưng tiến vào tần suất càng nhanh càng mạnh.
      Last edited by a moderator: 7/10/14
      Sue ú thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3.2

      Quên rằng bản thân vừa rồi còn kháng cự, hai tay Đồng Vũ Thiến đưa ra vây quanh cổ , bỏ qua dè dặt, nghênh hợp tiến sâu vào, khoái cảm tê dại này khiến có cách nào hình dung được.

      nhiệt tình phản ứng khiến hô hấp của Ân Hạo càng thêm dồn dập, sau hồi kịch liệt chạy nước rút, rất nhanh cùng leo tới đỉnh của dục vọng.

      Đồng Vũ Thiến mặc đè ép, cảm giác toàn thân giống như bị hòa tan, ngay cả sức để nâng ngón tay cũng có. Mà gương mặt dựa sát vào lồng ngực cường tráng của theo mỗi lần hô hấp, quy luật, phập phồng.

      biết ân ái cũng phải phí tổn thể lực thế này.

      Sau đó, trong khi vẫn còn thở Ân Hạo đứng dậy, từ trong bàn làm việc lấy ra khăn ướt, thay lau chùi lại chất dịch ở giữa hai chân.

      Khi khăn giấy chạm vào vết tinh dịch của cùng với vệt máu đỏ thẫm đại biểu cho thuần khiết của khẽ sựng lại, ý niệm nhanh chóng xẹt qua.

      Động tác của khiến hoảng hốt, đồng thời cũng lấy lại tinh thần.

      “Tôi… tôi tự mình lau được rồi.” đoạt lấy khăn ướt tay , mặt cúi thấp dám nhìn , ngập ngừng mở miệng.

      Sau khi kích tình qua , lí trí trở lại, xấu hổ muốn khóc.

      ngờ, mình lại có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.

      Giữa bọn họ có tia lửa mãnh liệt hấp dẫn nhau ư? Gấp đến mức cần cởi quần áo quan hệ?

      Càng khiến ảo não hơn là, thậm chí ngờ còn chẳng thèm đeo bao cao su!

      Mang thai, bệnh lây qua đường tình dục… Vừa nghĩ tới nguy cơ vì làm các biện pháp an toàn, Đồng Vũ Thiến chỉ muốn đập đầu chết.

      Thấy vẻ mặt ủ rũ Ân Hạo lo lẳng hỏi: “Em vẫn ổn chứ? Thấy thoải mái chỗ nào?”

      Dù sao đây cũng là lần đầu tiên của , bị mất khống chế giày vò, nên chắc cũng được thoải mái.

      Nghe dịu dàng hỏi, trong lòng của hiểu sao cảm thấy chua xót.

      Tùy tiện lau vết dinh dính giữa hai chân, Đồng Vũ Thiến nhanh chóng mặc quần lót và quần sóc, nhanh chóng nhảy xuống giường.

      “Tôi… tôi phải về.”

      Thấy từ đầu tới cuối thèm liếc nhìn mình cái, dáng vẻ vội vã chỉ muốn thoát khỏi , Ân Hạo trầm giọng : “Khuya rồi, để đưa em về.”

      còn số bệnh án cần phải xem, nhưng giờ cũng quá muộn, dáng vẻ của như vậy, an tâm để về mình.

      ! cần đưa tôi về!”

      Bây giờ, chỉ muốn đem toàn bộ kích tình vừa xảy ra thành giấc mộng xuân, xóa trí nhớ về lửa nóng mà mang tới, cách xa.

      Nhìn cúi đầu mãnh liệt về phía trước, Ân Hạo nhớ tới tình huống bi thảm khi đâm đầu vào cánh cửa, giọng quát: “ cho phép chạy!”


      này sao lại như vậy?

      hối hận vì quan hệ với sao? Vừa kết thúc muốn chạy , tính toán phủi sạch quan hệ với , dáng vẻ này khiến trong lòng cực kì khó chịu.

      Nghe thấy quát, Đồng Vũ Thiến chẳng những bước chậm lại, còn nhanh hơn, ý đồ muốn kéo dãn khoảng cách với .

      Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, Ân Hạo cũng tức giận đuổi theo sau.

      Trước giờ cùng phụ nữ lên giường, hi vọng có bất kì dính dáng gì, vậy mà ngốc trước mặt lại khiến phá vỡ quy tắc này.

      lại muốn chạy trốn? Tại sao?

      Vì bảo vệ tôn nghiêm của đàn ông, cần phải biết lí do của !

      Đây tuyệt đối là cơn ác mộng!

      Đồng Vũ Thiến cảm thấy quá mất mặt, hiểu vì sao Ân Hạo còn đuổi theo sau tha.

      Bước có chút đau đớn, nghĩ, nhất định vừa rồi ta khắc chế, lúc về phải kiểm tra lại cơ thể, rốt cuộc trong lúc đó bị giày vò đến mức nào.

      kìm hãm được hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra, Đồng Vũ Thiến đỏ bừng mặt, nhịn được ở trong lòng tự mắng thầm.

      Ôi trời ạ! rốt cuộc suy nghĩ lung tung cái gì?

      Đó là ngoài ý muốn, ác mông! Coi như trong quá trình xảy ra cũng có cảm giác hiếu kì, nhưng nghĩ lại cũng hoảng sợ.

      Bước chân dù ngừng lại nhưng kì lạ vẫn thoát khỏi được .

      Càng làm tin là, trong tình huống khẩn cấp như vậy, bị té ngã, còn bị đụng vào đâu cả.

      Thường ngày dưới tình huống này, tỉ lệ bị té ngã là 100% nhưng lần này, thấy chạy trốn thuận lợi cách thần kì.

      Đáng tiếc, cuối cùng vẫn thắng nổi .

      Trong lúc chạy ra khỏi bệnh viện, nháy mắt, đuổi kịp , cũng trực tiếp kéo tay lôi tới bãi đỗ xe.

      Bị đuổi kịp, ảo não cong môi.

      Đây là trời sinh thiếu sót, nhất định do chân ngắn mới chạy thắng !

      “Biểu của kém như thế sao?” Cứng rắn kéo đến bãi đậu xe, Ân Hạo hỏi.

      ĐỒng Vũ Thiến nhíu mày, nhìn hiểu.

      đột nhiên cảm thấy hợp vì “to” và “” , mà ngay cả vấn đề diễn đạt cũng hớp nốt.

      Tại sao luôn hiểu ý trong lời của ? Là quá đần, đuổi kịp suy nghĩ của , hay là căn bản khó có thể nắm bắt?

      Ân Hạo dựa vào nét mặt của đoán hiểu ý của mình, nhẫn nại hỏi: “Nếu phải do biểu giường của quá kém, vậy tại sao em lại nhanh như vậy?”

      Đối với người luôn được phụ nữ ngưỡng mộ, tôn kính sùng bái như , coi thường của đối với sỉ nhục cực lớn.

      Nghe nhắc lại chuyện xấu hổ đó, Đồng Vũ Thiến giọng: “… Có thể hay nhắc laijc huyện này?”

      “Tại sao?”

      Ân Hạo quay đầu nhìn cái, phát vẫn cúi thấp đầu nhìn .

      Tình trạng này khiến hỏi tức giận.

      xoay người dừng chân, cách bước, hề nghi ngờ bị đụng vào ngực .

      “A….” ngờ đột ngột ngừng lại, Đồng Vũ Thiến giật mình kêu lên.

      Bởi vì lúc trước đụng vào cửa bị sưng, bây giờ lại đụng vào lồng ngực cứng rắn của , bị đau đến rơi nước mắt.

      Nhìn dáng vẻ của , Ân Hạo thầm thở dài, này chưa đầy năm phút té ngã bị đụng đầu, hiểu làm sao mà bình an lớn lên?

      nhăn mày, nhịn được hỏi: “Hôm nay em có thù oán gì với cái trán sao? Nhất định phải giày vò nó đến như vậy?”

      “Là tôi có thù oán với …. A!”

      Lời vừa dứt, Đồng Vũ Thiến vội che miệng lại, ý thức được mình vô tình lên cái gì.

      “Xin hỏi có thù oán gì với em?” Chậm rãi cúi đầu nheo mắt lại yên lặng nhìn , trầm giọng hỏi.

      Bị khí thế của đè ép khiến nhịn được lùi lại về sau bước dài, cười khan, “Ha ha, có, có, nghe lầm á!”

      Phản ứng của lần nữa khiến nhíu mày. “Em làm sao lại sợ đến thế?”

      có.” cúi thấp đầu né tránh ánh mắt của , cho đáp án giống nhau.

      càng khiến tò mò, cuối cùng đưa tay ôm vào trong ngực, lấy giọng bình thản : “ cũng được, dù sao chúng ta cũng còn nhiều thời gian.”

      Lúc làm bác sĩ nội trú trải qua quá trình làm việc và nghỉ ngơi thất thường, sau khi lên làm bác sĩ chủ trị, cầu khá cao với bản thân, cho nên công việc cũng nhõm, thức đêm làm việc đối với là chuyện bình thường như cơm buw3ax, cho nên dù dây dưa suốt đêm cũng sao.

      Lại lần nữa cảm nhận được vẻ mặt ác liệt khác của , Đồng Vũ Thiến tức giận mặt đỏ lên.

      biết, nếu , tuyệt đối có biện pháp cùng dây dưa cả đêm.

      quá mệt mỏi, tại chỉ muốn về nhà tắm ngâm nước nóng, ăn ly kem lớn, sau đó ngủ giấc!

      “Tôi cảm thấy… Mới biết ngày bị lừa gạt lên giường, tốt!” lấy dũng khí ra suy nghĩ trong lòng, hi vọng sói háo sắc có thể tha cho lần.

      “Lừa gạt?” Ân Hạo suy nghĩ chút về quá trình lúc hai người ân ái, vô cùng xác định có hèn hạ lừa gạt lên giường. “ nghĩ chúng ta là lưỡng tình tương duyệt.”

      thưởng cho ánh mắt xem thường.

      “Nếu phải là chê kĩ thuật tốt, vậy chẳng có vấn đề gì hết.” Tới cạnh xe, mở cửa, giục lên xe.

      Thở dài chấp nhận, Đồng Vũ Thiến ngoan ngoãn ngồi vào trong xe, trong lòng thầm van xin, hi vọng có thể sớm thoát khỏi sói trắng háo sắc, có hình tượng vẻ ngoài hoàn mĩ này!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :