1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bách Quỷ Tập - Cửu Lộ Phi Hương

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Bách Quỷ Tập
      [​IMG]
      Bách Quỷ Tập
      Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương
      Người dịch: Nguyệt Lạc
      Nhà xuất bản: Nxb văn học
      Nhà phát hành: Đinh Tị
      Người Type: Thiên Thiên


      Trong lòng mỗi người đều tồn tại con ác quỷ.

      Nàng có cây bút, mang theo nguyện vọng mơ hồ, tới lui những gian khác nhau ghi chép những chuyện phong hoa tuyết nguyệt của Quỷ...

      Nữ chính độc thoại:

      Bạch Quỷ là tên ta, mà cũng là tên cây bút của ta. Sau khi thu thập đủ 100 con quỷ, cây bút này thay ta hoàn thành giấc mộng ngàn năm. Thế gian chìm nổi, thời gian thấm thoắt thoi đưa, ta biết xuyên qua bao nhiêu gian, nhìn thấy bao nhiêu chuyện bi hoan ly hợp, dần dần quên cố nhân, quên tình cảm, chỉ là ước nguyện vĩnh cửu trong lòng vẫn chưa từng thay đổi...
      B.Cat thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Trong lòng mỗi con người đều giấu thứ ác quỷ.

      Nàng có cây bút, ôm ấp ước vọng mơ hồ.

      băng qua vô vàn thời , chép lại biết bao chuyện tuyết nguyệt phong ho của “ Quỷ “ .


      Nữ chính tự bạch

      Bạch Quỷ, đó là tên ta, cùng là tên cây bút trong tay ta.

      Thu đủ trăm loài ác quỷ, dùng bút ấy thay mình thành toàn giấc mộng ngàn năm.

      Nhân gian dâu bể, năm tháng thấm thoát thôi đưa, ta nhớ nổi quyên qua bao nhiêu thời , gặp qua bao nhiêu cảnh bi hoan ly hợp, cố nhân dần trôi vào quên lãng, cảm tình mỗi lúc mỗi rời xa, nhưng ước nguyện trong lòng chưa lần đổi thay…..


      QUỶ VU

      Mở đầu

      Đích nữ ( con lớn, con vợ cả ) Lý viên ngoại danh lừng khắp cõi chuẩn bị xuất giá, phu quân là công tử Thẩm gia. Họ Thẩm đặc biệt chuẩn bị cho hôn lễ vô số phục sức, lụa điều giăng mắc mười dặm gần xa, khiến bao kẻ trông theo mà ghen tỵ đỏ mắt. Ai nấy đều tấm tắc môn đăng hộ đối, quả là lương duyên trời định.

      Hai nhà tưng bừng chuẩn bị hôn , kẻ người dưới cuống cuồng tối tăm mặt mũi, chẳng còn ai chú ý tới Lý Nguyên Bảo thừa lúc sáng sớm lén rời phủ.

      Lý Nguyên Bảo là ái nữ thứ hai nhà Lý viên ngoại, thứ xuất ( con thứ, con vợ lẽ ) . Thân phận ấy định trước cho nàng cuộc đời khắc hẳn tỷ tỷ cùng cha, thân phận ấy gắt gao trói chặt lấy số mệnh nàng, thể vùng thoát, chẳng thể chống đối.

      Nguyên Bảo mến công tử Thẩm gia. Chiều hôm ấy, nàng thêu hoa lầu, tấm khăn lụa đột nhiên bị gió cuốn mất, phất phơ ngoài cửa sổ, nàng đứng lên tìm, thấy dưới lầu công tử tuấn, thân vạn cẩm bào sắc thanh thiên giữ khăn lụa của nàng, khóe miệng động nụ cười : “ Là nàng thêu sao? “ .

      “ Thưa vâng … “

      “ Đẹp lắm! “

      Vài lời giản dị trong khoảnh khắc, nhưng nàng mê luyến vị công tử nho nhã ấy, vô phương vãn hồi.

      Vậy mà, lúc Thẩm gia tới nhà cầu hôn, phụ thân lại thiên vị tặng cơ hội ấy cho tỷ tỷ. Nàng vẫn an phận, nàng chấp nhận số mệnh của mình, nhưng khi nấp sau rèm nghe trộm phụ thân chuyện trò với Thẩm lão gia, khi thoáng thấy tỷ tỷ đỏ mặt cười ngượng ngùng, nàng bỗng thấy ghen tỵ, thấy căm hận người chị cùng cha khác mẹ ấy.

      Vì sao tỷ tỷ luôn may mắn?

      Nàng từng nghe gã dọn chuồng ngựa to với người ta, rằng giữa rừng Mê Vụ ngoài trấn có vu sư ( thầy phù thủy ) biết thuật hạ cổ, chỉ cần bỏ tiền mua được độc trùng của .

      Lý Nguyên Bảo có nhiều tiền, nhưng còn it trang sức, nàng gom hết bạc vàng gói gọn vào tay nải. Nàng muốn mua hai cổ trùng, con hạ vào phụ thân, để người đừng thiên vị, bất công như vậy nữa; con kia dành cho công tử Thẩm gia….

      Như thế nàng có thể hạnh phúc bên chàng mãi mãi.

      CHƯƠNG

      Cái tên “ Kỳ Thiên “ là thư duy nhất cha mẹ qua đời để lại cho , nhưng người ta quen gọi bằng hai chữ “ Quỷ Vu “, thế nên bản thân cũng quên mất mình từng có cái tên. Dẫu sao, cái tên được ai gọi tơi đâu còn ý nghĩa gì.

      nuôi cổ từ . Thế nhân tầm thường luôn ôm ấp nhiều nỗi phiền muộn cùng những khát khao vĩnh viễn thể khỏa lấp, cổ trùng nuôi vừa hay có thể thỏa mãn ham muôn của vài người. Vì thế, mặc kệ sống mình giữa rừng Mê Vụ thăm thẳm, trước sau vẫn có vô số kẻ liều chết băng qua rừng rậm, đầm lầy, những mong cầu cho được con cổ độc.

      Kỳ Thiên có quy tắc riêng của mình, môi con cổ trùng giá mười đĩnh nguyên bảo. hai lời. có ngoại lệ.

      Tuy vậy, giữa thế gian rộng lớn luôn tồn tại con người có thể trở thành ngoại lệ của ai đó.

      Sớm hôm ấy, thấy Nguyên Bảo giữa vũng bùn lầy. Nàng giãy giụa ở đó suốt đêm, nửa thân dưới chìm trong nước bùn, đầu tóc rũ rượi, mặt mũi phờ phạc. Nàng ôm lấy nhánh cây khô, ráng rướn thân lên, nước mắt hối hận và tuyệt vọng vây ngập tròng mắt.

      Kỳ Thiên đại khái có thể hiểu được nỗi tuyệt vọng của nàng, nhưng biết rốt cuộc nàng hối hận điều gì.

      Thoáng nghe tiếng bước chân chầm chậm, bình thản tiến về phía mình, Lý Nguyên Bảo dồn sức ngẩng đầu, khàn giọng cầu khẩn : “ Cứu, xin cứu tôi với… “

      Cứu, xin cứu tôi với…. thế nhưng, nhìn thấy mặt Kỳ Thiên, những lời khẩn cầu vừa ra đến cửa miệng bị nuốt trọn trở lại.

      Hẳn là vậy rồi. Kỳ Thiên hiểu : cơ thể trời sinh chứa độc trùng, cổ độc trở thành phần thân thể, cùng chết cùng sống với . Mỗi khi chúng lưu chuyển trong huyết quản của khiến lớp da bên ngoài nổi gồ lên, từng mảng vân xanh đen in hằn vằn vện khắp thân thể, hung tợn và đáng sợ.

      ai có thể công nhận gương mặt như vậy là đẹp đẽ. Ngày còn , thường bị rủa là “ ma “, bị người trong dòng tộc xua đuổi, cha mẹ phải đêm ngày mệt nhọc bôn ba đên kiệt sức mất mạng cũng chỉ vì gương mặt ghê tởm gớm ghiếc này của .

      Kỳ THiên nhìn nàng hồi lâu rồi thờ ơ quay lưng bỏ .

      Đúng lúc ấy, bàn ty run rẩy vươn ra tóm lấy chéo áo đen thẫm của : “ Cứu, xin cứu tôi với…. “.

      Ham sống là bản năng của loài người, dẫu cho cái cọc nàng có thể bám víu tại có là quỷ quái ma gì chăng nữa.

      Kỳ Thiên giật mình, sau đó ngồi thấp xuống, vô cùng bình tĩnh tách từng ngón tay Nguyên Bảo siêt lấy vạt áo mình ra. Động tác của chậm rãi, bình thản, tựa như tỉ mẩn gột rửa bùn đất dính áo quần. Nguyên Bảo kinh hãi nhìn những đường vân loang lổ mu bàn tay , vừa thấy động tác của , nàng tuyệt vọng cất lên lời.

      “ Cứu, xin cứu tôi với! “

      Lúc Kỳ Thiên rồi vẫn nghe thấy tiếng nàng nức nở tuyệt vọng trong đầm lầy, bất lực van cầu được sống tiếp như con cún đáng thương : “ Cầu xin , cứu, xin hãy cứu tôi… “

      hơi khựng lại chút, quay đầu thấy gương mặt nàng nhạt nhòa nước mắt, phủ mờ tuyệt vọng. lạnh nhạt cực độ, gật đầu : “ Ừ! “

      Cha mẹ mất sớm, Kỳ Thiên bơ vơ mình, cuộc sống ấy dưỡng thành thứ tinh cách quái gở, kỳ dị giờ của . phân biệt thiện ác. Lâu nay có rất nhiều người tìm tới cầu lấy độc trùng, bất kể kẻ tìm tới là loại nào, chỉ cần đối phương có thể trả đủ tiền, đều bán. cứu người, cũng chẳng hại ai, chỉ bán cổ.

      Nhưng thế gian này luôn lắm chuyện ngoài ý muốn.

      Lúc Kỳ Thiên mang dây thừng quay lại tìm Nguyên Bảo, nàng hôn mê. ngẫm ngợi, cuối cùng tiến về phía Nguyên Bảo, lay nàng tỉnh dậy.

      Giờ đây xương cốt khắp người Nguyên Bảo đau nhừ như bị ai nghiền vụn, nàng ngất lịm thể chịu đựng thêm nữa. Phải tỉnh lại lúc này chắc chắn là loại tra tấn khủng khiêp với nàng.

      Nàng gắng hết sức mở mắt nhìn Kỳ Thiên phút trước bỏ giờ vừa quay lại, tuy gương mặt vẫn xấu xí khiến người khác ghê hãi như vậy nhưng ánh mắt Nguyên Bảo sáng bừng lên : “ trở lại… cứu tôi? “

      Kỳ Thiên đáp lời nàng, đến tận khi ánh mắt Nguyên Bảo tối dần, bàn tay loang lổ những đường vân xanh xám của đột nhiên bóp chặt lấy má nàng.

      Nguyên Bảo bị véo má, kinh hãi run rẩy, hai mắt trợn tròn ngơ ngẩn nhìn .

      Kỳ Thiên véo má nàng lúc, lại hỏi : “ Mặt tròn trịa bầu bĩnh , hẳn phải ăn nhiều thịt lắm mới thành như vậy được. “ lâu lắm rồi chưa từng mở miệng chuyện với ai, giọng khò khè khó nghe, giống như tiếng lưỡi dao phay bằng kim loại chém nát khay sứ. Lúc ấy, mở miệng lẩm bẩm câu rồi tự giác ngậm miệng nín thinh.

      Nguyên Bảo vẫn ngẩn người, nhưng thấy hỏi cách nghiêm túc, còn tính mạng bé của mình nằm gọn trong tay , nàng đành thành trả lời : “ Trời sinh vậy, phu tử gọi đây là mặt bé mập “.

      “ Cảm giác …. tệ. “

      Nguyên Bảo nhẫn nhục, nở nụ cười cứng ngắc : “ cứ nhéo thêm cũng được. “

      Kỳ Thiên thà, cấu véo thêm vài cái nữa, đến tận khi hai má nàng cơ hồ sưng phồng lên, còn thấy nàng ấm ức mà hai mắt rơm rớm lệ, mới giật mình khôi phục dáng vẻ bình thường rồi buông tay. Kỳ Thiên gỡ dây thừng, chuẩn bị cuộn quanh người Nguyên Bảo, Nguyên Bảo cảm động nước mắt lưng tròng, nhưng chỉ chút sau, khi Kỳ Thiên đem dây tròng đúng vào cổ nàng, nàng kinh hãi mặt mũi trắng bệch, hốt hoảng tay túm chặt lấy tay Kỳ Thiên, tay kia cuống cuồng gỡ vòng dây quấn quanh cổ mình, kinh hãi hỏi : “ , định làm gì đây? “

      Kỳ Thiên ngẫm nghĩ chút, rồi đáp : “ Câu lên “.

      Câu? Sao cơ? Tròng dây vào cổ để câu nàng lên?

      Nguyên Bảo cười sợ sệt : “ Đừng đừng, đợi đợi đợi chút , tráng sĩ à…. Tráng sĩ! “.

      Vòng dây sít sao, hung hãn siết chặt lấy cần cổ mảnh mai của Nguyên Bảo. Gương mặt tái mét của nàng biến thành sắc xanh tím nhợt nhạt, mười ngón tay cứng ngắc quắp lại thành trảo, riêng ngón trỏ cam lòng mà chỉ thẳng vào Kỳ Thiên, hai mắt nàng sáng rực, ánh mắt như lệ quỷ xoáy sâu hoắm vào thân thể Kỳ Thiên. Kỳ Thiên giữ chặt đầu sợi dây, dùng sức kéo bật lên, ráng cứu bằng được Nguyên Bảo ra.

      Quả thực Nguyên Bảo được cứu ra, nhưng cũng vì thế mà bị hành hạ hao mất nửa cái mạng.

      Chọc chọc vào gương mặt bụ bẫm tròn trịa của trẻ hôn mê bất tỉnh, Kỳ Thiên cõng Nguyên Bảo lên, từng bước từng bước tiến về căn nhà gỗ khuất trong rừng sâu của mình.
      B.Cat thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG HAI

      “ Nguyên Bảo “

      giọng vô cùng kho nghe gọi tên nàng. Nguyên Bảo khe khẽ cau mày, bất đắc dĩ mở mắt. Nóc nhà tồi tàn, giường gỗ sơ sài, tấm chăn ẩm ước và lạnh lẽo phủ thân mình nàng, nàng thậnđưa chăn lên ngửi, lập tức mùi ẩm mốc hôi hám xộc thẳng vào cánh mũi khiến nàng chỉ muốn nôn khan.

      Cổ sưng vòng, Nguyên Bảo gứng gượng xoay người rời giường. Y phục còn vương lị vết bùn đát khô, thân thể mệt mỏi rã rời còn chút sức lực, tưởng chừng sắp ngã nhào, nhưng khó chịu nhất vẫn là cổ.

      Từ từ hít thở, nàng dần tinh táo lại, đảo mắt lượt, đánh giá ngôi nhà u này. Phòng ốc bài trí đơn sơ, liếc mắt qua nhìn sót gì. Duy nhất bàn có cái bọc màu tím than hoàn toàn ăn nhập với khung cảnh xung quanh. Nàng tiến lại gần, tò mò tách khe cái bọc, đưa mắt nhìn vào trong chút liền ngây ngẩn choáng váng.

      Trong bọc xếp vô số đĩnh vàng lấp lánh chói mắt.

      “ Mười nguyên bảo. “ giọng khàn đục thô kệch từ cửa truyền vào, Nguyên Bảo cứng đờ người khi nghe thấy giọng này. Nàng đưa tay sờ sờ cổ mình, nghĩ lại vẫn thấy hơi sợ, nhưng thể cưỡng được tò mò đành bước về phía cửa, nhàng hé khe nhìn ra ngoài.

      Hai người đàn ông đứng đối mặt trong mảnh sân , nàng nhận ngay được kẻ mặc áo đen kia chính là người dùng dây tròng vào cổ mình, giờ đây cuộn mình trong chiếc áo bào đen thãm, tựa như chừa gì ra dù chỉ ánh mắt. Người đối diện khoác áo sắc xanh biếc, đưa hòm màu vàng cho gã áo đen, y ước đoán trọng lượng, rồi vươn tay ra, biết đưa cho người thanh niên áo xanh vật gì lại khiến đối phương giật mình, cả người run rẩy, cuối cùng kẻ đó siết chặt hai tay, quay đầu chạy thẳng.

      Nguyên Bảo bần thần nhìn theo, lúc hắc y nhân xoay người lại, nàng bất ngờ bắt gặp đôi đồng tử lấp lánh ánh mặt trời của . Tia nắng khắc hằn những đường vân xanh đen gồ ghề mặt , càng khiến người ta hãi hùng.

      Nguyên Bảo che miệng, cố nhịn tiếng thét chói tai. “ Rầm “ tiếng, cánh cửa đóng sập lại.

      Trước kia, lúc gay go, sinh tử quan đầu nên quá chú trọng, tới giờ để ý kỹ nàng chỉ thấy ớn lạnh trọng lòng. Vừa rồi, ràng nàng trông thấy sâu bọ ngọ nguậy dưới lớp da mặt . Nàng cẩn thận suy xét lại lần, giữa rừng Mê Vụ thăm thẳm, mặt mày hung ác, bán cổ trùng lấy tiền, đây đúng là Quỷ Vu nàng cần tìm.

      Nàng phải giao dịch với người như thế này….

      Tiếng bước hn ngoài cửa mỗi lúc gần, Nguyên Bảo căng thẳng rối bời, vội vàng núp sau chiếc bàn, vừa cảnh giác vừa nơm nớp lo sợ nhìn chằm chằm người đàn ông đẩy cửa bước vào.

      Hai mắt Kỳ Thiên dán vào đôi gò má bầu bĩnh của nàng, nhìn mãi đến khi Nguyên Bảo thấy ớn lạnh dọc sống lưng, mới chịu buông lơi tầm mắt, tới bên bàn rót nước uống, rồi lại đăm đăm nhìn nàng. Nguyên Bảo toát mồ hôi lạnh, căn phòng chìm vào im lặng hồi lâu, cuối cùng nàng hồi hộp siết lấy ngón trỏ hỏi : “ …vẫn bán cổ chứ? “

      Kỳ Thiên thu ánh mắt lại, khẽ gật đầu.

      Lý Nguyên Bảo cắn chặt răng, trong lòng đấu tranh hồi, cuối ùng dứt khoát liền mạch : “ Tôi muốn mua hai con “.

      “ Hai mươi đĩnh nguyên bảo. “

      Lý Nguyên Bảo sờ sờ gói đồ trang sức giấu kin trong người : “ Tôi chỉ có ít trang sức thôi… có được ? “.

      được. “ có nguyên tắc của mình. thích bạc trắng, chỉ thích vàng ròng, vì cầm thứ đó lên có cảm giác mượt mà, trơn láng.

      Lý Nguyên Bảo hơi lo lắng, tháng nữa là tới hôn lễ của tỷ tỷ và Thẩm công tử rồi, nàng còn thời gian dông dài : “ Có điều, tôi thực rất cần cổ độc, …. À… Ngài có thể châm chước cho tôi được ? “.

      Kỳ Thiên thờ ơ, đầu ngón tay nhàng lướt miệng chén trà láng cóng, rất thích những thứ mang lại cảm giác trơn mượt như thế.

      Nguyên Bảo bị lờ , lòng vốn thất vọng nay càng buồn bã, cái miệng tròn xoe vô thức trề ra.

      Bộ dáng chu môi của nàng in bóng trong chén trà của Kỳ Thiên, ngón tay kiềm được chạm xuống mặt nước, chỉ thấy dính dính, ướt ướt. ngẩng đầu, ánh mắt dừng khuôn miệng Nguyên Bảo, ngoắc tay gọi nàng.

      Nguyên Bảo sợ hãi lùi về sau mấy bước, sờ lên cổ mình có chút sợ hãi cảnh giác : “ Nếu…. nếu… nếu muốn phá lệ, cần phải phá, tôi hiểu mà… “

      Kỳ Thiên đưng lên, vòng qua bàn, thẳng về phía Nguyên Bảo.

      Nguyên Bảo lại nhìn thấy lũ sâu độc di động dưới lớp da mặt , vậy mà người này hình như chẳng hề có cảm giác gì, cứ lạnh lùng tiến mãi tới làm nàng kinh hãi liên tục lùi về phía sau, cuối cùng dán chặt vào tường, hết đường lui. Kỳ Thiên vươn tay về phía nàng, Nguyên Bảo trợn trừng mắt, thấy con độc trùng nhảy múa dưới lơp da mu bàn tay như cá quẫy rạch mình khỏi mặt nước, rồi lại nhập vào trong những đường vân xanh đen loang lổ trong da thịt . Nàng bị dọa đến trắng bệch mặt mũi.

      Tay mỗi lúc lại tiến gần nàng hơn, Nguyên Bảo nhắm chặt hai mắt, lòng tâm niệm bốn chữ cam chịu số phận.

      Im lặng kéo dài, rồi những ngón tay ấm áp nhàng chạm tới môi nàng, ngón trỏ và ngón cái mân mê bờ môi tựa như đùa bỡn viên thịt tròn xoe.

      “ Tròn . “ Kỳ Thiên kêt luận như thê.

      Giọng vô cùng khó nghe của vang lên bên tai, Nguyên Bảo giật mình mở to hai mắt, bàn tay kia của vuốt ve vành tay nàng, giữa lúc Nguyên Bảo còn đờ đẫn, Kỳ Thiên khẳng định thêm lần nữa : “ Tròn quá! “ . Cuối cùng, siết chặt gương mặt Nguyên Bảo, vuốt ve mơn trơn, cảm giác như hưởng thụ : “ Tròn trịa mềm mại “.

      Nguyên Bảo có cảm giác tên “ Quỷ Vu “ này hình như điên rồi : “ Lẽ nào…. Của ngài vừa cứng lại vừa vuông? “.

      Gương mặt xấu xí chầm chậm sáp lại gần, cắn lên bờ môi Nguyên Bảo, lúc gặm cắn, lúc liếm láp. Nguyên Bảo hoàn toàn ngơ ngẩn, nàng thậm chí còn cảm nhận được cổ trùng thỉnh thoảng lướt vèo qua đầu lưỡi người này.

      Đến khi chịu rời ra, ruột Nguyên Bảo quặn lên vị chua chua, ghê tởm, chỉ muốn ói bằng sạch.

      Kỳ Thiên khoan khoái nheo mắt : “ Ở cùng ta hai mươi ngày “ . tiếp : “ Ta cho ngươi hai con cổ trùng “.

      Nguyên Bảo chỉ cảm thấy ớn lạnh trong lòng, cuối cùng nàng cũng bừng tỉnh trong cơn sợ hãi, lắc đầu quầy quậy, cuống cuồng dán chặt thân mình vào bức tường bên cạnh : “ , , tôi cần độc trùng nữa đâu “.

      Kỳ Thiên bất mãn nheo mắt : “ Ngươi cần “.

      “ Tôi cần nữa! “ Sợ hãi trong lòng Nguyên Bảo dâng tới đỉnh điểm, nàng run rẩy lùi sang bên cạnh, chỉ muốn tránh Kỳ Thiên càng xa càng tốt. Nàng tận lực lau chùi những chỗ bị chạm vào lúc nãy : “ Tôi cần, tôi chỉ muốn sống sung sướng hơn, muốn hạnh phúc như tỷ tỷ, muốn bị bỏ mặc… Nhưng nếu phải ở chung với hai mươi ngày có cho tôi cổ trùng tôi cũng sống nổi “.

      Thấy nàng càng lúc càng lùi xa mình, nỗi sợ hãi và ghê tởm mặt ngày càng rệt, mặt Kỳ Thiên cũng dần dần đanh lại.

      Trong trí nhớ của , những con người ngoài kia đều có bộ mặt thâm trầm lạnh lẽo khiến người ta ghê tởm như vậy. đưa tay về phía Nguyên Bảo : “ Ngươi muốn phải để thịt mặt lại “ .

      Nguyên Bảo ngây người vì lời đe dọa của , thấy Kỳ Thiên Tiên lại gần mình thêm bước, nàng co chân chạy.

      Kỳ Thiên hừ lạnh tiếng, bàn tay vung lên, cổ trùng từ tay bay ra, dính chặt lên gáy Nguyên Bảo. Nguyên Bảo chỉ kịp kêu lên tiếng, lúc độc trùng che kín da thịt nàng, ánh sáng trong mắt nàng cũng dần dần tắt lịm.
      B.Cat thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG BA

      Hạ độc Nguyên Bảo thành công rồi, Kỳ Thiên lại vướng phải vấn đề vô cùng nan giải : chuyện ăn uống của nàng.

      Cơ thể sớm bị biến đổi theo cổ trùng, bình thường chỉ cần hớp lấy những giọt sương mai cũng đủ thoải mái hoạt động suốt cả ngày, nhưng Nguyên Bảo phải chịu đói chịu khát hai ngày, gương mặt gầy xọp xuống, sắc mặt khó coi hơn rất nhiều. Mỗi khi vuốt ve gương mặt nàng hốc hác thấy , Kỳ Thiên vô cùng bất mãn.

      Hôm ấy, Kỳ Thiên vào Mê Vụ lâm săn được con gà rừng.

      nhóm đống lửa ở sau nhà, dựng chiếc giá xiêu vẹo bắc nồi nấu nướng, rồi đem nguyên con vật còn sống sờ sờ ném thẳng vào nồi, úp vung lại, ngồi lắng nghe thanh trong nồi vọng ra, từ lúc ồn ào ầm ĩ đên tận khi lặng ngắt như tờ. ninh tơi khi nồi cháy đen thui, lại thành chất đen đúa sền sệt mới chịu bắc xuống, mang vào cho Nguyên Bảo.

      Đây là bữa cơm đầu tiên Nguyên Bảo được động tới sau hai ngày bị nhốt ở đây. Đồ ăn khét lẹt lấm lem khắp miệng nàng, mùi vị gay gắt xộc lên khiên mũi nàng cay cay, nhưng Nguyên Bảo thở than oán hận lời, Kỳ Thiên đút, nàng ngoan ngoãn mở miệng đón lấy nhai nhai vài lần rồi nuốt xuống gọn ghẽ.

      Kỳ Thiên bị trùng độc giày vò thân xác, từ lâu còn cảm nhận được hương vị nữa rồi. Thấy nàng ăn uống ngoan ngoãn như vậy, tự nhủ có lẽ đồ mình làm ra cũng chẳng tệ hại lắm, lại nghĩ đến chuyện từ nay vẫn có thể nuôi được cặp má nàng núng nính thịt, chợt thấy như bản thân vừa đạt được thành tựu to lớn rồi.

      “ Sau này chúng ta ở cùng nhau. “ Kỳ Thiên xúc thêm muỗng đồ ăn đen đúa, hơi khó chịu ấn vào miệng Nguyên Bảo, chút “ bột tro “ gì đó hoen ra bên môi Nguyên Bảo, ngại bẩn thỉu lyas tay áo lau sạch giúp nào, “ Sau này ta nuôi ngươi “.

      Tất nhiên Nguyên Bảo thể trả lời : “ ngon “ , nhưng nàng cũng chẳng thể khen rằng : “ Ngon “. Chính là bụng dạ nàng nhanh chóng thành khai sạch rằng : “ ngon lành gì hết “.

      “ ộc! “ Tiếng nôn ọe đánh thức Kỳ Thiên say ngủ cạnh Nguyên Bảo. bực bội buông bàn tay giữ khư khư lấy tai Nguyên Bảo ra, trợn mắt nhìn người nằm trong lòng mình gập bụng nôn ẹo đến rúm ró người ngợm, nhất thời nhíu mày. Kỳ Thiên đứng dậy, bước khỏi giường, nâng Nguyên Bảo lên nhưng nàng ngồi vững nổi, cơn buồn nôn lại kéo tơi, nghẹn ứ cổ họng, Nguyên Bảo “ ẹo “ thêm lần nữa, ói thẳng vào mặt Kỳ Thiên.

      Gian nhà rách xộc lên mùi tanh nồng.

      Sắc mặt Kỳ Thiên hề thay đổi, cực kỳ lãnh đạm, đưa tay lau mặt, xua hết những thứ đen đúa bám người xuống. ngẩng đầu đưa mắt về phía Nguyên Bảo, nhìn nàng chăm chăm lúc mới lạnh lùng : “ Ngươi cố ý “.

      Ánh mắt Nguyên Bảo ngây dại nhìn thẳng về phía trước.

      Kỳ Thiên hung hăng chọc chọc vào mặt nàng : “ Ngươi ngoan! “.

      Lời còn chưa dứt, Nguyên Bảo lại nôn ồng ộc thêm chặp nữa, nôn đến cồn gan lộn ruột, tựa như trả thù . Đến khi người dính bê bết, bụng nàng đột nhiên réo lên vài tiếng “ ọc ọc “, Kỳ Thiên nheo nheo mắt nhìn theo.

      này… dám nôn ọe ngay giường !

      Đó là lần đầu tiên biết đến thứ cảm giác có tên : Ghê tởm.

      Kỳ Thiên mất trọn đêm mới tẩy sạch được cả mình và Nguyên Bảo. Sáng hôm sau, dắt Nguyên Bảo ra sân ngồi, còn bản thân cẩn thận dọn dẹp phòng ở của mình gọn ghẽ, đến giữa trưa mơi đưa nàng về phòng. Vừa ngồi xuống nghỉ ngơi được chốc lát, lại thò tay ra vuốt ve sờ nắn cặp má phúng phính của Nguyên Bảo và cực kỳ bực bội khi thấy khuôn mặt nàng hốc hác hẳn . Kỳ Thiên nghĩ có lẽ phải cho Nguyên Bảo ăn cơm bèn đứng dậy định nhóm lửa, nhưng chợt giật mình nhận ra vì sao mà mọi chuyện bung bét thành như vậy.

      suy xét lúc, tổng kết hồi, rồi sực tỉnh, hóa ra đồ làm…. Có độc.

      Hiểu được nguyên nhân, cảm thấy hơi suy sụp.

      Có nên giải cổ độc hạ người rồi thả nàng , đợi nàng mập mạp béo tốt hơn chút nữa lại bắt về….. Ý nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu Kỳ Thiên, nhắm chặt mắt, trầm tư ngẫm nghĩ lúc lâu. Cuối cùng, quay người, rời Mê Vụ lâm.

      Suốt mười năm qua, đây là lần đầu tiên rời khỏi rừng Mê Vụ, mà lại chỉ vì…. Cần vào bếp.

      Nấp xà nhà phủ mấy tầng khói bụi dày cộp để học lỏm cách nấu nướng… có lẽ đây là chuyện hèn mọn nhất từng làm trong đời.

      Kỳ Thiên tư chất thông minh, trí nhớ lại vô cùng tốt, nhưng mới xem trộm ngày chẳng thể giúp trình độ nấu nướng của khá lên được bao nhiêu, vì thế tối hôm đó chỉ mang được ít bánh bao về cho NGuyên Bảo. Sau lần ngộ độc trước, mấy chiếc bánh bao này đối với nàng là cao luong mỹ vị rồi.

      Lúc ăn bánh, sắc mặt Nguyên Bảo hề biến đổi chỉ khác tốc độ nhai nuốt nhanh hơn hôm qua rất nhiều.

      Xong xuôi đâu đấy, Kỳ Thiên sờ sờ cái bụng được nhồi tròn căng của Nguyên Bảo, cong cong khóe mắt, thỏa mãn : “ Sờ chỗ này cũng rất thích. Hôm khác cho ngươi ăn món nóng sốt, như vậy còn bị ngộ độc đến nôn ọe nữa. “ mân mê, chọc chọc cặp má núng nính của nàng, “ Ta đảm bảo ngươi được ăn no. Ngươi chỉ cần đảm bảo thân mập mạp béo tốt “.

      Nguyên Bảo trước sau vẫn im lặng.

      Ánh nến dịu dàng loang loáng gương mặt Nguyên Bảo, bóng mờ phủ cặp mày cong cong của nàng, nhất thời khiến Kỳ Thiên có ảo giác rằng nàng gật đầu mỉm cười. khỏi ngẩn ngơ thất thần, bàn tay chằng chịt hoa văn xanh lét phủ lên gương mặt nàng, nhàng vuốt ve : “ Ngươi có lúm đồng tiền “. đoán thế rồi ra lệnh : “ Cười ”.

      Nguyên Bảo ngoan ngoãn nghe lệnh, khóe môi khe khẽ nhwchs lên, nụ cười dù cứng ngắc vẫn đủ khoe đôi lúm đồng tiền ngọt ngào má nàng.

      Ngón tay xấu xí của Kỳ Thiên chọc chọc vào lúm đồng tiền má Nguyên Bảo, như kẻ nghiện, cứ mâm mê ve vuốt mãi. “ Người ngươi chỗ nào cũng mềm. “ vừa chọc chọc vào nàng vừa tỏ vẻ nghi ngờ : “ Chẳng lẽ ngươi có xương sao? “.

      Nguyên Bảo nở nụ cười cứng ngắc, Kỳ Thiên say sưa nhìn nàng lát : “ Cười vui vẻ hơn chút “. Nguyên Bảo nghe được lệnh, khóe miệng càng nhếch cao hơn, chỉ riêng đáy mắt nàng trước sau vẫn trống rỗng chút cảm giác. Kỳ Thiên thấy nụ cười của nàng cũng cong môi cười theo.

      chợt nhớ ra, hình như..... phải rồi trước kia chưa từng có ai cười tươi như thế với .

      Những kẻ ngoài kia căm hận , kinh hãi nhưng lại khao khát mong mỏi giúp đỡ của . thấy qua bao tâm địa hiểm ác, bao nụ cười xiểm nịnh, đối mặt với ít nỗi khinh bỉ quấy loãng trong nỗi sợ sệt, nhưng chưa từng lần được thấy ai đó cười với mình, dẫu chỉ là cái nhếch mép nhàng, đơn giản.

      Ánh mắt Kỳ Thiên hơi sáng lên : “ Ta thích người cứ cười như vậy. Sau này hãy thường xuyên cười cho ta xem! “ . gói kỹ chiếc bánh bao Nguyên Bảo chưa ăn hết : “ Sau này còn rất nhiều, rất nhiều thời gian “.

      Giọng ấy the thé chói tai nhưng ước đợi mong và niềm hạnh phúc khiến người khác khó có thể bỏ qua.

      Liền mấy ngày sau, hôm nào Nguyên Bảo cũng được ăn bánh bao. Kỳ Thiên liên tục xuống thị trấn, rồi năm ngày sau, lại nhóm lửa trong sân, mắc cái giá xiêu vẹo, treo nồi cất bếp, nấu ra chén cháo đơn giản nhất. cẩn thận xúc từng thìa, từng thìa bón cho Nguyên Bảo ăn ngon lành, gọn ghẽ.

      Đêm này, sắc mặt nghiêm túc, cả đêm rời mắt khỏi nàng.

      Đêm ấy bình an trôi qua.

      Hôm sau Nguyên Bảo tỉnh lại, sắc mặt mịn màng, hồng hào như trước, Kỳ Thiên lại xoa bụngnàng, giọng pha ý cười nhàn nhạt : “ Ta có thể nuôi được ngươi rồi “. Tay kia của mơn man men theo rìa chiếc bát : “ Ngươi xem này, ta có thể nuôi được ngươi rồi “.

      Nguyên Bảo vẫn chỉ đờ đẫn ngồi giường, có vẻ hề bị cuốn theo niềm vui sướng của .

      Kỳ Thiên cũng chẳng để tâm, lại ra lệnh : “ Cười lên! Ngươi phải thấy vui vẻ mới đúng chứ. “

      Nàng tuân lệnh lại nhếch khóe môi, nụ cười vẫn cứng ngắc và trống rỗng như xưa.

      Kỳ Thiên ngồi xổm xuống, ngắm nụ cười của nàng rồi cũng cong môi cười theo. Gian phòng yên tĩnh, hai con người sống cùng san sẻ chốn nhưng chẳng thấy mảy may hơi thở. đứng dậy, ra khỏi phòng, lại nấu thêm bát cháo cho Nguyên Bảo ăn sáng, rồi bón cho nàng như hôm trước.

      Đối với Kỳ Thiên, chỉ cần như vậy là quá đủ rồi.
      B.Cat thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG BỐN

      Mỗi khi đêm xuống Kỳ Thiên giữ chặt Nguyên Bảo bên mình. Mấy ngày nay, nuôi nấng Nguyên Bảo rất khá, gương mặt nàng mềm mại, mịn màng hơn nhiều lắm; vuốt ve bờ môi nàng, Kỳ Thiên bất giác vươn người đến gần, nhàng liếm liếm cánh môi. Trùng độc trong cơ thể cũng theo niềm hưng phấn của mà nhảy vọt lên, tung tăng lướt qua đầu lưỡi.

      Kỳ Thiên nheo nheo mắt cười , khi tay khẽ chạm vào Nguyên Bảo, chợt thấy lông măng cánh tay nàng dựng đứng lên, nàng nổi da gà.

      nao nao, có chút sững sờ, nỉ non : “ Ngươi thực căm ghét ta lắm sao…. “.

      Dưới ánh nến vàng vọt, cánh tay chằng chịt những đường vân xanh lè của áp sát lấy cánh tay trắng nõn của Nguyên Bảo, Kỳ Thiên bỗng thấy trùng độc mu bàn tay mình múa lượn. Ngón tay co rút lại, vội vã giấu bàn tay trong tay áo thùng thình.

      Vậy ra đúng là xấu xí đến mức khiến người ta phải ghê tởm.

      nhìn chằm chằm vào khóe môi Nguyên Bảo lát, dùng khăn bông nhàng lau sạch bờ môi ấy, : “ được căm ghét ta “.

      Rốt cuộc cũng chẳng ai có thể biết được Nguyên Bảo có thực cái mệnh lệnh đó hay . Có điều, ngay sau đó chính bản thân Kỳ Thiên cũng hề nhận ra bắt đầu phải kiềm chế dần nỗi khát khao được động chạm vào Nguyên Bảo. Có lẽ thẳm sâu trong tâm trí cho rằng, nếu động chạm vào, có thể bớt được chút cảm giác ghét bỏ của nàng với .

      Trưa hôm sau, Kỳ Thiên cùng phơi nắng giữa sân với Nguyên Bảo gã công tử áo trắng thanh thoát phiêu diêu, dáng thong dong tiêu sái như nhàn nhã tản bộ tiến lại phía họ. tay gã xách tay nải, tay kia phe phẩy phiến quạt rộng, ánh mắt khinh khi liếc qua mặt Kỳ Thiên, rồi dừng lại mình Nguyên Bảo tựa như suy nghĩ gì.

      Kỳ Thiên nheo nheo mắt, với Nguyên Bảo : “ Vào nhà “. Nguyên Bảo ngoan ngoãn đứng dậy, thẳng về phòng.

      Gã công tử áo trắng mím môi cười để tâm, quăng phịch tay nải tay xuống đất : “ Ba con cổ độc thịt người “.

      Kỳ Thiên nhìn những đĩnh vàng ròng tỏa kim quang lấp lánh lấp ló sau lớp giấy gói bọc, đột nhiên cảm thấy thứ này còn đẹp đẽ, đáng như trước kia. cũng dùng ánh mắt khinh thường liếc gã công tử áo trắng thẳng thừng : “ bán “.

      Kẻ vừa tới hé mắt nhìn hồi mới cười cười : “ Cũng được, ta đây ép buộc “. Gã chỉ tay vào nhà trong tiếp : “ Có điều, dọc đường ta nghe được tin nhị tiểu thư Lý gia chẳng may lạc, lại nghe người nhà họ Lý miêu tả, cảm thấy có gì going giống với vị tiểu thư vừa rồi. Huynh đài…. “

      “ Là vợ ta. “

      Gã công tử kia gật gật vẻ như suy nghĩ gì : “ À, ra thế “.

      Công tử áo trắng rời được vài ngày rồi, Kỳ Thiên vẫn chăm sóc Nguyên Bảo như thường lệ, có điều thỉnh thoảng đột nhiên hỏi nàng : “ Ngươi muốn về nhà sao? “ , rồi chính lại tiếp : “ Đừng trả lời. “

      Kỳ thực, cảm thấy có chút sợ hãi phải nghe câu trả lời của nàng.

      Đồ ăn thức uống thường hết rất nhanh. Hôm ấy, Kỳ Thiên bắt Nguyên Bảo ngoan ngoãn ngồi ghế chờ , còn bản thân lại mình vào rừng Mê Vụ như những lần trước. Nhưng hề hay biết rằng, khi vừa rời , bóng người lén lẻn vào phòng, tiếng động.

      “ Ái chà, mặt mũi cũng tròn trịa, đáng nha! “ Công tử áo trắng cười cười, tay cấu véo khắp mặt Nguyên Bảo hỏi, “ Nhị tiểu thư Lý gia phải ? “ .

      Trừ lời Kỳ Thiên, Nguyên Bảo tuyệt đối nghe mệnh lệnh của bất kỳ ai, tất nhiên cũng chẳng bao giờ trả lời người khác, có điều lúc này gương mặt nàng đỏ hồng lên, dáng vẻ phảng phất mừng rỡ như điên. Cứ dựa vào ánh mắt cứng ngắc hề lay động của nàng, công tử áo trắng có thể nhận ra ý tứ của nàng : “ Hóa ra, đúng là bị hạ cổ rồi! “.

      “ nàng kích động như vậy vì biết có người có thể cứu nàng phải ? “ Gã cười : “ Vận khí của ta đây cũng tốt, có thể gặp được nàng ở nơi này. Chắc nàng cũng biết Lý gia ra giá rất cao nếu tìm thấy nàng. Ta tự hỏi , chỉ cứu được nàng về kiếm được nhiều tiền như vậy, nếu khéo lợi dụng cơ hội này biết đâu còn có thể trở thành con rể Lý gia, sau này chỉ việc ngồi hưởng phúc đời cũng nên “.

      Hơi thở của gã đàn ông phả tới bên tai Nguyên Bảo : “ Ái chà, ta ngửi được mùi hương xử nữ này. Thằng phù thủy ngu ngốc ấy chưa dám động tới nàng sao? “.

      Đồng tử Nguyên Bảo co rút lại, gương mặt bắt đầu tái , trắng bệch.“ Thế này phải làm sao đây? Nếu nàng vẫn thân xử nữ ngọc ngà, chắc chắn Lý gia các nàng cảm thấy chướng mắt với loại người giang hồ như ta đây. “ Gã nở nụ cười bỉ ổi : “ Xem ra, ta nên… “ . Bàn tay mò tới sờ soạng bên eo Lý Nguyên bảo, Kỳ Thiên biết cách mặc đồ cho người khác, nên gần đây đai áo của nàng chỉ thắt nút rất lỏng, chỉ cần kéo là thắt lưng của nàng tuột ngay.

      Gã cười vang bế Nguyên Bảo lên, đặt sang bên giường : “ Chà chà, da dẻ mềm mại chưa này! “ . Bàn tay gã đặt lên ngực nàng, tiếng cười phát ra mỗi lúc vui vẻ.

      Bờ môi Nguyên Bảo tự chủ được run lên bần bật, dáng vẻ thiếu nữ yếu đuối mong manh như vậy chỉ thêm kích động dục vọng của nam nhân. Gã nhíu mày : “ Chậc chậc, nàng khóc thế khiến ta đau lòng lắm đấy “. Chưa dứt lời, gã chợt cảm nhận được luống khí lạnh buốt xộc thẳng tới lưng, cả người run lên : “ thể nào, ràng ta uống thuốc giải cổ…. “ . Lời chưa ra khỏi miệng, gương mặt gã thoáng chốc biến thành xanh lét, da dẻ héo hon khô quắt, thân mình đổ khuỵu xuống, mắt trông thấy Kỳ Thiên lạnh lẽo đứng sau, gã lắp bắp chừng như thể tin nổi : “ Cổ… Cổ Vương “.
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :