1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn - Ngải Mễ (Tập 1)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      [​IMG]

      Tác giả: Ngải Mễ
      Rainyalice dịch.
      Nhà xuất bản Đinh Tị - Thời đại
      Khổ giấy 14,5 x 20,5
      Giá bìa: 89 000 đ
      Số trang: 385

      Ngải Mễ là tác giả của rất nhiều tiểu thuyết bán chạy ở Trung Quốc, sống ở Mỹ. Các tác phẩm của được giới trẻ Việt Nam rất thích.
      - Cùng ngắm hoa đào
      - Dịu dàng đến vô cùng
      - Trúc mã thanh mai
      - Mơ về phía

      Văn Án

      Thành ngữ có câu: “Vợ chồng vốn như chim ở chung rừng, đại nạn đến mỗi người bay phương”, nguyên bản câu thành ngữ này mang sắc thái ảm đạm và để biểu đạt suy nghĩ khá tiêu cực, rằng vợ chồng cuối cùng cũng chỉ là những kẻ khác máu tanh lòng. Hai cá nhân vốn dĩ hề có bất cứ quan hệ gì, đến từ hai gia đình hoặc hai thế giới khác biệt, sau khi bị hôn nhân trói buộc ở cùng chỗ giống như những con chim sống trong cùng khu rừng, khi thái bình êm ấm, tất cả cùng bay lượn vui vẻ, nhưng khi “đại nạn” ập đến chẳng còn biết ai khác, chỉ vội vã chạy trốn để giữ lấy cái mạng của mình.​

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 1

      Mỗi khi nhìn thấy tấm bảng hiệu “Nạo thai” kia, Đàm Duy lại cảm thấy buồn cười. Hôm nay cũng vậy, cố gắng nhịn cười, đẩy xe đạp đến trước cửa tiệm, gọi tiếng: “Chú Đàm ơi, lại phải nạo thai rồi!”

      Trong tiệm có ông cụ tầm năm mươi, sáu mươi tuổi sửa xe dưới ánh đèn tù mù, nghe thấy tiếng gọi của Đàm Duy, cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: “Lại xảy ra chuyện hả?”

      “Vâng ạ, biện pháp an toàn làm tốt, thế nên bao lại bị rách…” Chưa dứt lời, Đàm Duy liền trông thấy người phụ nữ bước ra từ cánh cửa hẹp bên trong cửa tiệm chật chội, lập tức thôi đùa mà lên tiếng chào hỏi rất lễ phép: “Thím Đàm đấy ạ?”

      Người phụ nữ được gọi là “thím Đàm” khẽ cười, hỏi thăm : “Vẫn nỡ đổi sang xe máy hả?”

      “Đổi xe máy gì chứ ạ? Xe máy có thể dùng bền như chiếc Vĩnh Cửu[1] này của cháu sao?”

      “Chỉ sợ Tiểu Băng nhà cậu nghĩ như vậy thôi.”

      “Tiểu Băng , so với xe máy chiếc Vĩnh Cửu này của cháu thoải mái hơn rất nhiều, lại an toàn nữa…”

      Chú Đàm liếc vợ cái, thím Đàm liền nhắc đến chuyện xe máy nữa, chỉ hỏi han đôi câu rồi vào trong tiệm.

      Chú Đàm dắt chiếc xe sửa ra bên ngoài, Đàm Duy liền nhấc xe đạp của mình vào bên trong, dù gì đây cũng chỉ là nơi chật hẹp, Đàm Duy biết ý ra ngoài cửa, ngồi xuống chiếc ghế đẩu cũ kĩ đến độ thể nào nhìn ra được màu sơn ban đầu của nó, đợi sửa xe.

      Ngoài trời, hoàng hôn giăng trùm lên cảnh vật. Con phố có đèn đường, rất hẹp, bên đường có vài ngôi nhà cũ kĩ và mấy cơ quan. Men theo dải tường bao bên ngoài cơ quan là dãy những kiến trúc lề lối, sống trong đó đều là những con người mù quáng đổ xô ra thành phố, khiến cho con phố vốn chẳng ra phố này đượm màu thê lương, tăm tối.

      Đàm Duy bình thường qua con đường này, vì nơi đây hễ trời mưa là lầy lội, trời nắng là ngập bụi, có chuyện gì ai lại chạy qua đây để chịu đày đọa cơ chứ? Trừ phi phải sửa xe, nếu , chỉ con đường trước cổng trường trung học thuộc Đại học A mà thôi.

      biết chú Đàm sửa xe nhiều năm nay, gần như quên mất lần đầu tiên đến đây bằng cách nào, chỉ nhớ khi ấy chọn chỗ này để sửa xe là vì cái biển hiệu với hai chữ “Nạo thai” ngoài kia, hình như là thể chữ Ngụy bi[2], hồi còn từng bị ba bắt luyện thể chữ này nên bây giờ có thể nhận ra.

      Hai chữ “nạo thai” cực kì có hiệu quả, so với loại “vết chân chó” xiêu xiêu vẹo vẹo ở những chỗ khác hoàn toàn khác biệt. Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, chọn tiệm sửa xe này, đến lúc trò chuyện mới biết chú Đàm từng là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa, thời kỳ vận động chống cánh Hữu, do giọng lưỡi sắc bén nên đắc tội với lãnh đạo, bị quy thành người của cánh Hữu, khai trừ khỏi biên chế, về quê, lao động cày cấy.

      Sau khi chính phủ bắt đầu có những chính sách nới lỏng, chú Đàm rời nông thôn đến thành phố B, sinh viên xuất sắc của Thanh Hoa năm đó trở thành phần trong dòng người đổ xô ra thành phố, làm thợ sửa xe. Sau này, tuy chú được gỡ cái mũ “cánh Hữu” xuống nhưng cũng thể trở về đơn vị cũ được nữa, bởi lẽ chú theo nghề cũ nhiều năm như vậy, còn khoa học kỹ thuật đổi mới từng ngày, cho dù có quay lại đơn vị cũ cũng chỉ có thể đứng trông cửa, nếu thế thà cứ làm ông chú sửa xe còn hơn, dù sao cũng coi như tự mình làm chủ.

      hiểu tại sao, Đàm Duy luôn cảm thấy giữa mình và chú như có mối liên hệ số phận, hai người đều mang họ Đàm, đều sinh vào tháng Mười hai, lại cùng quê, học cùng chuyên ngành… Vì thế, lúc nào cũng có cảm giác dường như có thể nhìn thấy hình ảnh của mình khi về già qua bóng dáng của chú. biết Trung Quốc bao giờ có cuộc vận động phản Hữu nào nữa, cho dù có cũng ập lên đầu , nhưng vẫn luôn cảm thấy như vậy, biết nên gọi là “số phận” hay là “đồng cảm”.

      Đôi lúc đến vận mệnh của chú Đàm, Đàm Duy thường đả kích cái này, công kích cái kia, muốn gột án sai của chú: “Làm sao có thể như vậy? Số phận của người sao lại thay đổi hoàn toàn như thế? Dù có dùng bao nhiêu tiền nữa cũng thể bù lại những thiệt hại mà chú phải gánh chịu! Huống hồ họ còn chưa đền tiền cho chú…”

      Chú Đàm dường như thông suốt “ nụ cười xóa tan ân oán”, hoặc là thoát ly khỏi tiền bạc, chỉ cười khà khà rồi : “Có lẽ họ biết tiền bạc bù lại được nên cũng phí công nữa.”

      Đôi khi chú Đàm cũng tạm ngừng công việc, khẽ ngẩng lên, giống như giao lưu với lực lượng siêu nhiên nào đó, rồi chợt : “Con người ấy mà, cũng chỉ như những con kiến, bận bịu mưu sinh, đấu đá lẫn nhau, nhưng từ trước tới nay lại hề ngờ được đầu mình luôn có nắm đấm thép, biết khi nào đè ta xuống, rồi di nát…” Sau đó, chú giơ ngón tay dính đầy dầu máy của mình lên trung làm động tác di nát. “… và ta tiêu tùng…”

      Ví dụ về con kiến và nắm đấm này, Đàm Duy từng được nghe từ ông nội của , nhưng khi đó có cảm xúc sâu sắc như bây giờ. Có thể cảnh đời của chú Đàm có hiệu quả minh họa, cũng có thể bầu khí trong cửa tiệm này gợi nên hiệu ứng đậm nét, tóm lại, khi nghe xong liền có cảm giác vừa bất đắc dĩ lại vừa bé trước số phận.

      Nhưng hôm nay chú Đàm có nhã hứng luận đàm về nhân sinh, chỉ tập trung vào việc sửa xe, lấy chiếc chậu rửa mặt bẩn thỉu ra đựng nước, dìm cái “thai phải nạo” xuống nước để tìm lỗ thủng. Chiếc ti vi phía đối diện phát chương trình thời , đó đây văng vẳng thanh nấu nướng, rồi cả tiếng chửi gà mắng chó, khách qua đường rụt vai cúi đầu, vội vã tới lui, đúng là bức tranh “người như loài dế kiến, mệnh như quả đấm thép”.

      Đàm Duy hưởng thụ cảm giác tiểu tư sản của mình, đột nhiên nghe thấy có tiếng xe máy chạy đến gần, nhớ lại câu của thím Đàm, thầm nghĩ có khi cũng nên mua chiếc xe máy chăng? nghĩ ngợi, chỉ thấy chiếc xe máy đó dừng lại gần chỗ , hai chân của người lái xe giạng ra, người đó nhìn khẽ cười.

      nhận ra đó là bạn đồng nghiệp Tạ Di Hồng, ngờ khi người đội mũ bảo hiểm lại có thể khiến dung mạo thay đổi nhiều như thế. Tạ Di Hồng là người gặp hằng ngày, hai người đều là giảng viên của trường Đại học B, lại cùng khoa, dùng chung phòng thí nghiệm, nhưng chưa bao giờ phát ra Tạ Di Hồng lại đẹp đến vậy.

      còn thất thần nghe Tạ Di Hồng cười, hỏi: “Sao thế? nhận ra à?”

      “Chậc… Đúng là có chút quen . Hôm nay sao lại…” có phần e dè Tạ Di Hồng, cảm giác như lần nào chuyện với ấy cũng bị thiệt, bất luận cái gì, Tạ Di Hồng cũng có thể đặt ra câu hỏi, vặn đến tơi bời hoa lá, vì thế chỉ cười ha ha mấy tiếng, giống như vạch đường dài, để Tạ Di Hồng tự điền vào chỗ trống.

      Tạ Di Hồng trêu : “Nạo thai hả? nạo xong chưa? Nạo xong cùng , tìm chỗ để tẩm bổ…”

      Đàm Duy xấu hổ. “Cậu … xe gắn máy, kẻ lạc hậu như tôi đây… có thể cùng cậu ?”

      “Cứ ném xe của cậu ở đây để sửa, tôi chở cậu ăn tiệc… Ăn xong quay về lấy…”

      “Hay là thôi…”

      “Sao thế? Tiểu Băng đợi ở nhà à? Thế mời cả con bé luôn, tôi chở cậu về trước, sau đó ba chúng ta bắt taxi …”

      cần đâu, cũng biết lúc nào Tiểu Băng mới về, cậu… mau dự tiệc …”

      Tạ Di Hồng nhướng mày. “Tiểu Băng vẫn chưa về sao? Cậu cũng vô tâm đấy, để nó làm với mấy lão già háo sắc đến muộn thế này rồi vẫn chưa về mà cậu lo hả?”

      [1] Tên hãng xe đạp nổi tiếng ở Trung Quốc.

      [2] Là thể chữ thời Bắc triều. Thể chữ Ngụy bi là loại chữ lấy khải thư làm chính, nhưng dụng bút lại mang hơi hướng, ý vị của lối lệ thư.

      “Sao thế? Tiểu Băng đợi ở nhà à? Thế mời cả con bé luôn, tôi chở cậu về trước, sau đó ba chúng ta bắt taxi …”

      cần đâu, cũng biết lúc nào Tiểu Băng mới về, cậu… mau dự tiệc …”

      Tạ Di Hồng nhướng mày. “Tiểu Băng vẫn chưa về sao? Cậu cũng vô tâm đấy, để nó làm với mấy lão già háo sắc đến muộn thế này rồi vẫn chưa về mà cậu lo hả?”

      Đàm Duy vừa nghe thấy chữ “làm” liền cảm thấy buồn phiền, biết buồn vì Tạ Di Hồng như vậy hay là buồn vì vợ Trang Băng của mình muộn thế này mà vẫn chưa về, có lẽ vì cả hai lý do , vì Tiểu Băng đến giờ này vẫn chưa về cũng là do Tạ Di Hồng đầu têu.

      Tạ Di Hồng và Trang Băng là bạn thân. Vì hơn Trang Băng mấy tuổi nên Tạ Di Hồng vẫn tự cho mình là chị cả, suốt ngày mỉa mai Đàm Duy, bảo được bắt nạt Tiểu Băng. Chính vì Di Hồng xúi giục nên Tiểu Băng mới thôi việc ở trường, chạy làm bảo hiểm. Đối với việc vợ làm bảo hiểm, cũng thấy có chút lo âu nhưng vì Tiểu Băng muốn làm nên cũng can thiệp quá nhiều, đôi lúc còn tự nhủ rằng đừng nghĩ đến chuyện đó nữa. Nhưng Tạ Di Hồng là kiểu người luôn nhằm vào yếu điểm của người khác, vừa giơ móng vuốt cào chảy máu.

      im lặng lên tiếng.

      Tạ Di Hồng cười ha ha rồi : “Lại đả kích tâm hồn yếu ớt, mỏng manh của người theo chủ nghĩa nam tử hán như cậu rồi hả? Đùa với cậu chút thôi, tôi biết làm thế nào để chọc được cậu nên mới chọc cậu chút. Ngần ấy năm rồi mà cậu vẫn chưa hiểu quỷ kế này của tôi à?”

      Đàm Duy cười hùa theo. “Cậu mau dự tiệc muộn.”

      à? Hôm nay là người ta mời đấy, ăn thôi vậy, nhé!”

      “Người ta mời Thường Thắng nhà cậu chứ gì? Thân là bà Thường như cậu đến dự còn được, chứ tôi có tư cách gì? Là vệ sĩ của bà Thường hả? Hay là đến ăn chực?”

      “Coi cậu là trai bao của tôi là được.” Tạ Di Hồng thấy Đàm Duy càng mất tự nhiên, vội giải thích: “Con người cậu lúc nào cũng vậy, giống y kiểu bồ nhí, quá đỗi coi trọng cái danh phận. Cái tên còn quan trọng hơn bản thân vật đó hả? Ăn cơm cũng chỉ là ăn cơm thôi, ngon ăn, để ý đến những cái khác làm gì? Cứ coi như cậu là bạn học cũ của Thường Thắng, là đồng nghiệp của tôi, được rồi chứ?”

      Đàm Duy vẫn chịu , cái trò ăn chực như thế này, có đánh chết cũng . Nhà cũng phải nghèo đến mức có gì ăn, làm gì mà phải ăn chực để người khác coi thường?

      Tạ Di Hồng hồi thấy được, cũng chẳng miễn cưỡng nữa. “Nếu cậu tôi đây, tôi chỉ muốn tìm bạn để chuyện, chứ ăn cơm với đám người đó nhạt nhẽo chết được…” xong, đạp cái lên bàn đạp li hợp, phóng vèo mất.

      Xe sửa xong, Đàm Duy cũng hỏi giá, tự động đặt hai tờ mười tệ lên bàn của chú Đàm, câu cảm ơn rồi nghiêng người lên xe, phóng về nhà.
      Nơi sống là căn hộ do trường cấp, có hai phòng ngủ, phòng khách, còn khá mới nhưng nằm ở trong khuôn viên trường, môi trường xung quanh cũng tương đối phức tạp nên giáo viên của Đại học B thích sống ở đây. Ban đầu được sắp xếp theo tuổi nghề hay quá trình dạy gì đó, sau này nhà trường cải cách chế độ nhà ở, bắt nộp hơn bảy nghìn tệ, là bán quyền sử dụng căn hộ cho , cũng có nghĩa là mỗi tháng phải nộp hơn bốn tệ tiền thuê nhà. Nhưng căn hộ này được bán, cũng được cho thuê, rốt cuộc hiểu mua cái “quyền sử dụng” này để làm gì, đối với , chuyện này chẳng khác nào nhà trường bào mòn hơn bảy nghìn tệ từ trong túi của mà thôi.

      mở tủ lạnh, thấy chẳng có gì để ăn, muốn nấu cơm nhưng lại có hứng, bèn quyết định gọi điện cho Tiểu Băng trước, nếu cũng về ăn cơm bỏ công sức ra nấu cơm hãy còn có ý nghĩa, nếu ấy về ăn nấu làm gì? Cũng đâu có ý định thi đầu bếp siêu đẳng, thà ăn mì ăn liền cho đơn giản.

      ra phòng khách cầm điện thoại lên, ngồi xiêu vẹo sofa, ấn số di động của Tiểu Băng. Điện thoại tút hồi mới nghe thấy người ở đầu dây bên kia hạ thấp giọng hỏi câu: “A lô, à? Em tiếp khách, lát nữa em gọi lại cho nhé.”

      chỉ muốn hỏi xem tối nay em có về ăn cơm .”

      ăn trước , em ăn ở nhà đâu, khách người ta mời…”

      “Khách hàng mời… phải cho biết sớm chứ…” xong câu này cũng biết là thừa lời. sớm thế nào? Cũng đâu phải nấu xong cơm rồi mới biết ấy về ăn, còn chưa nấu, trách móc làm gì? Thế là vội vàng sửa lại: “ sao, vẫn chưa nấu cơm. Em nhớ… về sớm chút nhé…”

      “Nhanh thôi.” Tiểu Băng vội vàng . “Em phải đây, khách đợi, cứ ăn , ngoan nhé!”

      đặt điện thoại xuống, lười biếng ngâm gói mì ăn liền, bật ti vi, vừa ăn vừa xem cách tẻ nhạt, đột nhiên lại nghĩ: Sớm biết như vậy thà ăn cơm với Tạ Di Hồng còn hơn, đúng thế, bây giờ toàn ăn uống bằng tiền công quỹ, mời hay tôi mời đều là quốc gia mời, hồi trước lúc nào cũng ra rả nhân dân là chủ nhân của đất nước, còn như bây giờ lại càng giống nhân dân là khách mời của đất nước, nếu là quốc gia thanh toán, ai đứng ra mời mà chẳng giống nhau?

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 2

      Mối quan hệ giữa Đàm Duy và Tạ Di Hồng tương đối phức tạp, nhưng tuyệt đối đừng hiểu nhầm, phải là phức tạp của cái “phức tạp” đó, mà cả hai người đều mai mối cho nhau. Tạ Di Hồng và chồng – Thường Thắng là do Đàm Duy giới thiệu, còn Đàm Duy đến với vợ của mình – Trang Băng là do Tạ Di Hồng giới thiệu.

      Thường Thắng là bạn học của Đàm Duy, tên là Thường Tổ Vũ, sau này chê tên mình quê mùa nên tự sửa thành “Thường Thắng”, với ý nghĩa là “Thường Thắng tướng quân, đánh đâu thắng đó”. Sau khi Đàm Duy và Thường Thắng tốt nghiệp đều ở lại thành phố A dạy học, người ở Đại học B, người ở Đại học C, đều là những trường nổi tiếng của thành phố A.

      Khi Thường Thắng đến Đại học B tìm Đàm Duy gặp được Tạ Di Hồng, ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng lại dám theo đuổi, mà nhờ Đàm Duy giúp đỡ.

      Đàm Duy : “Đây là thời đại nào rồi? Tìm đối tượng còn phải nhờ người ta giới thiệu? làm được chuyện này đâu, giúp chú tìm nhân vật cỡ mama tổng quản trong khoa để lo việc này nhé?”

      Thường Thắng : “Ai muốn chú giới thiệu? Là nhờ chú tạo cơ hội, hiểu chưa hả? Dạng như nàng Tạ kia, chỉ chú trọng lãng mà còn chú trọng mạn, chú tìm mấy người cỡ mấy mẹ kia để tạo cơ hội, còn lãng với mạn gì nữa? Hỏng hết cả việc.”

      “Thế chú bảo tạo cơ hội như thế nào?”

      “Cái này cần chú động não tí, mà biết làm như thế nào còn phải nhờ chú giúp chắc?”

      Về sau Đàm Duy cũng tạo được cơ hội nào cả, vì vốn thạo việc này, lại cảm thấy Thường Thắng và Tạ Di Hồng có khả năng thành công, cho nên muốn động não hay bày trò gì cả, mà trực tiếp tìm Tạ Di Hồng, mời ăn cơm, đến giữa bữa trình bày hết ý tứ của Thường Thắng ra, coi như hoàn thành nhiệm vụ.

      Tạ Di Hồng : “Woa! Hôm nay cậu mời tôi ăn cơm, tôi còn cho là cậu muốn bày tỏ với tôi cơ đấy, láo nháo cả nửa ngày hóa ra phải cậu có ý đó với tôi hả?”

      Đàm Duy rất lúng túng, biết nên thế nào, sợ Tạ Di Hồng tóm lấy để đùa bỡn, lại sợ làm mất mặt Tạ Di Hồng, đúng lúc muốn tát cho mình mấy cái, mắng bản thân “nhiều chuyện” lại nghe Tạ Di Hồng lên tiếng: “Ừ, cũng được, cậu như thế, tôi cũng khỏi phải suốt ngày ôm hy vọng.”

      “Cậu coi trọng tôi quá rồi, những thằng khố rách áo ôm như bọn tôi…”
      Tạ Di Hồng cười, : “Cậu như vậy, có phải là cậu vẫn muốn theo đuổi tôi, chỉ là vì cậu nghèo nên mới dám theo đuổi, phải ? hề gì, tôi có số vượng phu, lại có tuyệt chiêu biến đá thành vàng, có thể giúp cậu từ nghèo khó trở nên giàu có.”

      Đàm Duy vội vàng thanh minh: “ phải, phải đâu, ý tôi là.”
      “Thôi, ý cậu là gì tôi còn biết chắc? Cậu chê tôi xinh chứ gì…”
      phải…” Đàm Duy càng luống cuống, chỉ muốn viết ra tác phẩm mỹ học để trình bày và phân tích vẻ đẹp của Tạ Di Hồng.

      “Vậy là chê tính tôi tốt, đủ dịu dàng, phải ?”
      Lần này Đàm Duy lại hận thể viết hẳn cuốn sách khoa học để chứng minh loài sống dựa vào con người chỉ có thể là chim trong lồng.

      Tạ Di Hồng cười. “Sao? Sợ rồi hả? Sợ tôi nghĩ quẩn rồi tự sát à? Đừng tự đề cao mình như thế, chỉ dựa vào Đàm Duy cậu mà cũng muốn làm tổn thương lòng tự trọng của tôi ư? Chỉ có tôi làm tổn thương cậu, chứ cậu đừng hòng, tin chúng ta cứ chờ mà xem.”

      Tạ Di Hồng thường chuyện giả giả, hư hư thực thực khiến tài nào nắm bắt được. dám hiếu chiến, thẳng vào việc chính: “Cậu , Thường Thắng vẫn đợi câu trả lời của cậu đấy…”

      “Ha ha, cậu đúng là cái đồ lắm chuyện, chỉ thích làm bà mai, nào có giống giảng viên đại học chứ? Đặc biệt là đâu có giống giảng – viên – nam?” Tạ Di Hồng thích thú thưởng thức vẻ xấu hổ khuôn mặt của Đàm Duy, rồi đổi giọng: “Đùa với cậu thôi, ra tôi chân thành cảm ơn vì cậu quan tâm đến chuyện chung thân đại của tôi như vậy.”

      Đàm Duy hãy còn nghiền ngẫm ý tứ trong câu đó, lại nghe Tạ Di Hồng : “Cậu biết đấy, con dù sao vẫn thích lãng mạn, còn kiểu bắc cầu mai mối như các cậu, càng hợp với tôi. Hay là như thế này nhỉ, câu đừng với Thường Thắng là giới thiệu với tôi vội, cậu chỉ cần bảo với ta là bất kỳ người nào theo đuổi tôi, tôi cũng xét theo thái độ để đối xử với người đó, dựa vào trình độ tán để quyết định chọn hay chọn. Nếu đến cả những thành phần đại trí thức như các cậu mà còn hiểu lãng mạn, tôi cũng chẳng trông chờ xung quanh cậu còn có ai hiểu được, hay là để tôi dạy cho các cậu nhé?”

      Đàm Duy lại ý tứ của Tạ Di Hồng cho Thường Thắng nghe, tất nhiên cũng kể cho Thường Thắng những chuyện mà Tạ Di Hồng bảo đừng , nếu khác biệt giữa bạn bè và đồng nghiệp phải thể như thế nào? Cuối cùng Thường Thắng cũng yên tâm theo đuổi Tạ Di Hồng. Trong suốt quá trình đó, Đàm Duy cũng nghe kể ít chuyện, bởi Thường Thắng cứ chốc chốc lại đến khoe với mình đánh thành lũy tới bước nào. Nhưng thừa biết cái tên Thường Thắng ấy chỉ giỏi ba hoa, nếu tin những lời từ miệng cậu ta phải đến phân nửa nữ sinh của Đại học C đều ôm con của nhà họ Thường mất rồi.

      nàng cao 1m64 như Tạ Hồng Di với chàng cao 1m70 như Thường Thắng, bên ba mẹ đều là người thành phố, bên ba mẹ đều là người nông thôn - cao lương với ăn mày, trong mắt Đàm Duy và rất nhiều người khác, cuộc hôn nhân này tuyệt đối thể thành, nhưng rốt cuộc lại thành . Thường Thắng Tạ Di Hồng bao lâu xin nghỉ việc, ra ngoài mở công ty, rất nhanh chóng thu được lợi nhuận.

      Tạ Di Hồng vẫn ở lại trường dạy học, cách khác là “ quốc gia hai thể chế” tốt, trong nhà có người ở ngoài kiếm tiền, rủi ro lớn, thu lời nhiều, người còn lại làm công việc tương đối ổn định, như thế gọi là bảo hiểm đôi. Nếu hai người cùng ra ngoài làm việc, ngộ nhỡ được như ý, cả hai đều dừng cuộc chơi, còn nếu hai người cùng ở lại trường chắc chắn suốt đời phải sống kiếp nghèo hèn.

      Tạ Di Hồng thường đùa với Đàm Duy: “Thấy chưa? Tôi có số vượng phu đúng ? Tôi biến đá thành vàng chuẩn ? hối hận chưa? Nếu như cậu lấy tôi, cậu cũng phất lên như Thường Thắng.”
      Đối với trò đùa kiểu này, Đàm Duy biết nên phản ứng ra làm sao, lúc nào cũng cười ha ha, bày tỏ ý kiến gì, chỉ lái câu chuyện sang hướng khác.

      Trang Băng – vợ của Đàm Duy là con thầy giáo dạy trung học của Tạ Di Hồng, ban đầu cũng chỉ là quen biết. Sau khi Tạ Di Hồng và Thường Thắng nhau liền bắt đầu cho cuộc hôn nhân lãng mạn, còn là “nhận trả ”, trước tiên là giới thiệu vài người, Đàm Duy hễ nhìn ảnh liền từ chối, phải là bắt bẻ vẻ bề ngoài, quan trọng là thích được người khác giới thiệu cho lắm.

      ra những gì trải qua trong suốt mấy năm nay mách bảo , nếu có người giới thiệu, chỉ e chẳng có mấy cơ hội để làm quen với các . Trong cái vòng tròn luẩn quẩn của , ngoài đồng nghiệp chỉ có sinh viên. Đồng nghiệp nữ chưa kết hôn chẳng có mấy người, cho dù chưa lập gia đình quá nửa cũng có bạn trai. Bởi vậy, tuy muốn con đường mai mối này nhưng mỗi lần Tạ Di Hồng mang ảnh đến cho xem, vẫn ngắm sót điểm nào. Chỉ có điều, đa số những bức ảnh ấy lọt vào mắt , có thể nhìn được gì từ những tấm ảnh kia chứ? Nhiều lắm cũng chỉ biết được mặt mũi, nhưng người có thể được hay , khuôn mặt chỉ là phần .

      Khi Tạ Di Hồng mang ảnh của Trang Băng đến, vừa nhìn thấy rất thích, có thể là vì các đường nét khuôn mặt Trang Băng rất hài hòa, khi ngắm nhìn làm cho người ta cảm thấy rất dễ chịu. cảm thấy Trang Băng phải kiểu phụ nữ xinh đẹp khiến người ta vừa nhìn bứt rứt yên, nhưng khuôn mặt có bất cứ khuyết điểm nào, ánh mắt cũng rất thuần khiết, dịu dàng, thuộc kiểu “ lần say, trăm lần ngán”.

      Tạ Di Hồng thấy Đàm Duy gật đầu, liền tổ chức buổi gọi là “tiệc bốn người”, hai đôi nam nữ cùng dạo quanh ngọn núi gần đó. Đương nhiên sau đó liền tách thành hai “buổi tiệc hai người”. Đàm Duy và Trang Băng tuy quen biết qua mai mối nhưng cũng có thể coi như nhau từ cái nhìn đầu tiên, bởi lẽ Trang Băng cũng xem ít ảnh và hề hứng thú với ai, đến khi nhìn thấy ảnh của Đàm Duy, liền cảm thấy rung động. Cho nên Tạ Di Hồng mới : “Hai người các cậu đúng là số chó ngáp phải ruồi.”

      Nếu Đàm Duy cùng Trang Băng rung động khi vừa nhìn thấy ảnh của nhau khi ở bên nhau phát triển rất nhanh, nhất là lại dạo giữa ngọn núi lớn thế này, có ai làm phiền, có ai giám sát, vì thế quá trình diễn ra vô cùng mau chóng. Lúc lên núi vẫn là trước sau, nhưng khi xuống núi, Trang Băng ngả vào lòng Đàm Duy, để nửa ôm nửa dìu xuống bậc thang.
      Sau khi Tạ Di Hồng biết chuyện bèn trêu ghẹo Đàm Duy: “Chà, mới có ngày mà từ người dưng phát triển đến bước ôm ôm ấp ấp rồi cơ đấy? May mà đó là ngọn núi, may mà chỉ chơi có ngày, nếu có dăm ba ngọn núi như thế, lại ở đó chơi đến bảy, tám ngày, biết chừng lúc các cậu xuống núi cũng có con rồi ấy chứ.”

      Đàm Duy bị Tạ Di Hồng trêu đỏ bừng mặt, lúng túng hỏi lại: “Cậu… Sao cái gì cậu cũng biết thế?”

      “Tiểu Băng kể với tôi.”

      nhớ Thường Thắng cũng như vậy, chuyện lớn chuyện bé đều báo cáo với , lòng thầm nghĩ cái miệng kín hay đại khái chẳng liên quan đến giới tính, chỉ liên quan đến tính cách mà thôi.

      Tiểu Băng học được lý luận “ nước hai thể chế” từ chính Tạ Di Hồng. Có thể là do thành công mà “hai thể chế quốc gia” của hai người Tạ, Thường đạt được quá lớn, ảnh hưởng đối với các “nước khác” cũng rộng khắp hơn bao giờ hết. Tiểu Băng vốn dạy ở trường đại học nổi tiếng lắm ở thành phố A, sau khi trở thành bạn thân với Tạ Di Hồng, thường được nghe giảng giải những ưu điểm của “ nước hai thể chế”, liền muốn xin nghỉ việc, ra ngoài theo đuổi công việc rủi ro lớn, lợi nhuận nhiều.

      Đàm Duy đồng ý, nếu trong hai vợ chồng nhất định phải có người làm công việc có độ rủi ro cao ấy đương nhiên phải là người làm chồng như . người đàn ông sao có thể biết xấu hổ, để vợ mình ra ngoài mạo hiểm chứ?

      Nhưng Tiểu Băng có cái lý của : “Trường của rất có tiếng, hơn nữa lại học tại chức tiến sĩ, nếu bây giờ từ chức, chẳng phải là lãng phí quá nhiều thứ sao? Em vừa mới làm, ngay cả giảng viên cũng chưa phải, trường em dạy cũng tốt, dù có làm cũng chẳng nên trò trống gì. Hơn nữa, em ở đó cũng thể khẳng định được là ổn định, chưa biết chừng ngày nào đó lại có chính sách mới, cầu giảng viên đại học phải có bằng tiến sĩ, nếu thế chẳng phải em bị đuổi việc sao?”

      Đàm Duy hiểu tại sao vợ mình cứ nhất nhất phải theo “ nước hai thể chế”, “ nước thể chế” tốt hơn ư? hỏi: “Có phải em cảm thấy kiếm được nhiều tiền bằng Thường Thắng ? Chúng mình đâu cần so sánh với Thường Thắng.”

      Tiểu Băng lúc nào cũng ôm dịu dàng. “Em con người chứ phải tiền tài, địa vị của , lẽ nào đến bây giờ vẫn hiểu em? Em chỉ cảm thấy nếu em có thể ra ngoài kiếm tiền, tại sao lại để em thử?”

      Cuối cùng Đàm Duy cũng quyết định để vợ mình thử lần. cho rằng đây chỉ là bạo dạn nhất thời của , đợi sau khi thử, phát tiền hề dễ kiếm như thế, tự nhiên quay đầu thôi. Dù khi đó chức giảng viên còn nhưng cũng chẳng sao, Tiểu Băng có thể ở nhà, hoặc tìm việc gì đó để làm, có thể nuôi ấy.

      Vậy là Tiểu Băng “ra khơi” như thế. Đến lúc “ra khơi” rồi cũng nhận ra tiền hề dễ kiếm như mình nghĩ. Tiểu Băng chạy ngược chạy xuôi, thử đủ mọi cách cũng thể tìm được công việc kiếm ra tiền, bởi vì chuyên ngành của Tiểu Băng vốn phải là chuyên ngành kiếm được tiền. Đàm Duy cũng hy vọng tìm được công việc kiếm ra tiền, nếu , tư tưởng của có phần mất cân bằng, chưa biết chừng cũng theo “ra khơi” kiếm tiền.

      Mỗi lần Tiểu Băng trở về nhà mang theo thất vọng, lại cảm thấy đau lòng. Khí phách của nam tử hán đại “đậu phụ[1]” trong đột nhiên trỗi dậy, chạy đến dỗ dành vợ: “ sao, có ở đây, dù cả đời này em tìm được việc, vẫn có thể nuôi em.”

      Chứng kiến Tiểu Băng như con chim mệt mỏi, bay nhảy quá lâu, đến khi lông vũ đôi cánh gần như rụng hết số phận đột nhiên bày trò trước mặt : Tiểu Băng tìm được việc ở công ty bảo hiểm. Lương cao nhưng có trích phần trăm, nghe nhân viên trong công ty này mỗi tháng được trích số tiền có thể lên đến hàng vạn. Công ty có xe đưa đón nhân viên nhưng lại phát tiền lại cho họ; có phòng ở nhưng lại có tiền trợ cấp chỗ ở; có bảo hiểm y tế nhưng lại phát tiền trợ cấp bảo hiểm y tế.

      Vốn dĩ Đàm Duy cho rằng Tiểu Băng bị từ chối, sau đó gỡ hẳn cái ảo tưởng “ra khơi” kiếm được nhiều tiền, rồi chạy đến nép trong lòng như chú chim , nghe dỗ dành: “Đừng nóng, đừng nóng, có ở đây, bây giờ hãy để chăm sóc em nhé!” Nhưng cuối cùng Tiểu Băng như trúng được giải độc đắc, bỗng chốc tìm được công việc ngon lành. Tháng đầu tiên làm, tiền lương cộng với tiền trợ cấp các kiểu cũng vượt xa thu nhập hằng tháng của , làm cảm thấy xấu hổ khi đặt lương của mình vào ngăn kéo, hễ nhìn thấy là muốn xé nát rồi ném .

      Nếu chỉ là “bất công” về thu nhập còn có thể chấp nhận được, bởi vì tiền Tiểu Băng kiếm được cũng dùng, chỉ để ở đó, sinh hoạt hằng tháng vẫn trích ra từ tiền lương của , cho nên cũng cảm thấy mình sống dựa vào vợ. Nhưng thời gian làm việc của Tiểu Băng ngày dài, buổi tối về ngày càng muộn, bắt đầu có cảm giác phòng đơn gối chiếc.

      với Tiểu Băng về việc này, bảo Tiểu băng đừng liều mạng làm việc như thế, nhưng Tiểu Băng lại tựa vào ngực , thỏ thẻ: “Sao lại phòng đơn gối chiếc được? Em cũng có phải cả đêm về nhà, ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt đâu! Đêm nào em cũng nằm cạnh mà…”

      Đàm Duy suy nghĩ cẩn thận, cũng cảm thấy mình toàn giận dỗi những chuyện đâu. Tiểu Băng ở ngoài chạy ngược chạy xuôi nhưng tối nào cũng về nhà. Chỉ cần có thời gian, làm hai món ăn, cùng nhấm nháp chút rượu, sao có thể là phòng đơn gối chiếc được?

      Nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó thoải mái, dường như cuộc sống như thế này phải là cuộc sống hôn nhân lý tưởng của . Song nếu ép Tiểu Băng ở lại trường, hằng ngày làm, tan ca phải chen chúc xe ba, bốn giờ, đồng lương ít ỏi, lúc nào cũng lo lắng về việc có bằng tiến sĩ được giữ lại trường… hình như đó cũng phải là cuộc sống hôn nhân lý tưởng của .

      Mỗi khi nghĩ đến những điều ấy, lại tự nhủ: Cuộc sống chính là như thế, đừng lôi những thứ viển vông như hôn nhân lý tưởng vào. đạt được là lý tưởng, đạt được rồi còn được coi là lý tưởng nữa.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3

      Hơn mười giờ tối, cuối cùng Tiểu Băng cũng trở về nhà, vừa bước vào liền lao vào lòng Đàm Duy và hỏi: “Nhớ em ? ăn cơm chưa?”

      cảm thấy đáp án của hai câu hỏi này quá ràng, Tiểu Băng hỏi vậy, chẳng qua chỉ là hình thức chào hỏi nên cũng trả lời, chỉ hôn lên môi Tiểu Băng. Nụ hôn qua , Tiểu Băng giải thoát ngay cho cái miệng của mình. “Để em tắm . Than còn đủ để tắm ?”

      đổi than rồi, em tắm !”

      Gia đình dùng bình nước nóng, nước đun xong đổ vào bình để giữ ấm, đôi khi tắm nước đột nhiên trở lạnh. Nhưng hôm nay chuyện đó chắc chắn xảy ra, bởi vì vừa mới đổi than xong. theo vào phòng ngủ, cởi quần áo, nhìn cơ thể trắng nõn, lập tức bị kích thích, cũng vội vàng cởi quần áo, sau đó hai người ôm nhau bước vào phòng tắm.

      Tiểu Băng vừa xối nước vừa : “Lần trước lúc em sang nhà Di Hồng chơi, ngâm mình trong bồn tắm của nhà cậu ấy, rất tuyệt, đợi em làm thời gian, tiết kiệm được ít tiền, chúng mình cũng mua ngôi nhà to hơn, lắp bồn tắm nữa, thế là bọn mình có thể tắm uyên ương rồi.”

      Tuy thích kế hoạch dựa vào tiền Tiểu Băng kiếm được để mua nhà to, nhưng giờ phút này cũng chẳng có tâm trạng để về chuyện đó, chỉ ậm ờ: “Ừm, mua…”
      Đến khi hai người lau khô cơ thể, nằm lên giường, cảm thấy mình gần như chịu nổi nữa, màn dạo đầu lâu như vậy là nhịn quá đủ rồi, nếu đúng ý , ra tay ngay trong phòng tắm, nhưng biết Tiểu Băng thích như vậy, từng thử vài lần, tuy gặp phải phản đối nhưng cũng thành công.

      Về phương diện “”, và Tiểu Băng có chút trở ngại. Lúc mới bắt đầu, Tiểu Băng rất nồng nhiệt. Lần đầu tiên gặp nhau, tỏ ra rất gần gũi , chủ động kéo tay , sau đó còn chui vào lòng . Sau này, mỗi lần hẹn hò, lúc nào Tiểu Băng cũng dính trong vòng tay . Nhưng những cử chỉ thân mật của Tiểu Băng khi ấy luôn rất tự nhiên, tựa như hai người nhau thời gian khá dài, mọi thứ đều như nước chảy thành mương, dưa chín cuống rụng.

      Lần đầu tiên họ làm tình cũng là do Tiểu Băng chủ động. Lúc ấy vẫn giả vờ làm chính nhân quân tử, chưa bao giờ dám đưa ra cầu đó, chỉ sợ Tiểu Băng từ chối, sợ ấn tượng về mình trong cảm nhận của Tiểu Băng xấu . ra, mỗi lần ôm ôm ấp ấp đều khiến cảm thấy xao xuyến lạ thường, nhưng biết hai người quen nhau chưa lâu, nếu tỏ ra quá thô lỗ khiến nàng ưa lãng mạn ấy hoảng sợ.

      Khi ấy Tiểu Băng còn chưa thôi việc, ở cùng người khác trong khu ký túc dành cho lớp công nhân viên trẻ trong trường. Còn hồi đó được phân mình phòng, vì thế các cuộc hẹn hò giữa hai người về cơ bản đều diễn ra trong phòng . Trường của Tiểu Băng cách trường dạy khá xa, ngồi xe buýt cũng phải mất khoảng hai giờ đồng hồ, tốn chừng năm mươi đến sáu mươi tệ. Đôi khi hẹn hò quá muộn, Tiểu Băng quay về trường mà ngủ luôn ở chỗ , sáng sớm ngày hôm sau mới bắt chuyến xe sớm về trường.

      Hồi đầu còn bắt Tiểu Băng ngủ ở buồng trong, còn nằm nghiêng ngả chiếc sofa ngoài phòng khách, nghiêm túc khoác lên mình cái vỏ chính nhân quân tử, khổ sở bán sống bán chết. Nhưng chính trong tình cảnh khổ cực đó, có thể cảm nhận được cảm giác khoan khoái, như cống hiến hết mình vì nghiệp chính nghĩa, khó tránh khỏi tự bái phục mình.

      Nhưng Tiểu Băng để làm chính nhân quân tử được bao lâu. Khi đó mới là đêm thứ ba ngủ ở chỗ , cho ngủ ở sofa mà gọi vào phòng, hai người ngủ chung giường. tưởng rằng Tiểu Băng muốn thử thách mình nên kiên quyết chịu, hơn nữa đó lại là giường đơn, hai người chen nhau chiếc giường, nếu vậy chẳng phải tự mình làm khổ mình hay sao? Vì thế vẫn kiên quyết: “Hay là ngủ ở ngoài thôi…”

      Tiểu Băng chen đến sofa: “Vậy em cũng ngủ ở đây.”

      “Ngủ thế nào được? Em cứ vào phòng ngủ . Em cứ… chen ngủ ở đây, sợ …”

      Tiểu Băng quay ra quở trách: “Sợ làm gì? Sợ đụng vào em? Nếu em muốn chạm vào em, em còn qua đêm ở chỗ làm gì chứ? đúng là đồ ngốc, chẳng biết chộp lấy cơ hội gì cả, còn muốn như người ta phải tự ra… Có người nào ngốc như hả?”

      “Có thể em biết em gì đâu đấy…”

      Tiểu Băng cười hì hì. “Chính là vì em biết nên mới muốn biết chứ. đấy, em tò mò lắm, nếu muốn chạm vào em, cũng được thôi, vậy cho em xem “cái đó” của …”

      Ánh mắt của Tiểu Băng giống như ngọn lửa. chưa kịp nghĩ ngợi ôm lấy Tiểu Băng vào phòng trong, hai người ngã xuống giường, lập tức chìm vào đắm say.
      Lần đầu tiên của họ hẳn cũng coi như thành công, chưa kịp thực hoài bão mà người ra trước, còn Tiểu Băng cũng đau đến mức chết sống lại. Đương nhiên cũng chưa làm cho Tiểu Băng đạt được cao trào nhưng lần đầu tiên được như vậy cũng coi như tạm ổn.

      Trước khi làm chuyện đó, Tiểu Băng vẫn còn trinh trắng, nhìn vết máu tấm ga giường, bỗng reo lên: “Nhìn này, em chảy máu đây này! Trước kia em chỉ sợ em ra máu thôi, đây có lẽ là điềm may, em muốn giữ lại tấm ga giường này để làm kỷ niệm.”
      Trái tim bỗng trở nên ấm áp, chỉ muốn chạy đến ôm chặt Tiểu Băng vào lòng, ghé sát vào tai thầm : “Lấy nhé?”

      “Vâng!” Tiểu Băng cũng chẳng để ý xem quỳ mấy “chân” xuống, đáp lại ngay lập tức rồi hưng phấn reo lên: “Hồi còn em muốn được làm dâu, khoác lên mình chiếc váy dài thướt tha màu trắng, cùng chú rể trao nhẫn cho nhau, và được người ấy ôm em vào phòng tân hôn… Chúng mình bây giờ hãy nghĩ đến chuyện hôn lễ ấy !”

      Tiểu Băng cực kì phấn khích khi bàn bạc với về đám cưới. ngồi bên lắng nghe, có mấy lần suýt nữa ngủ gật, bởi vì lúc ấy quá mệt mỏi, nhưng biết nếu giờ mà mình ngủ chẳng khác nào cầm dao cứa vào trái tim của Tiểu Băng, đêm mất thứ quý giá nhất của con , hơn nữa còn là do chủ động, nếu như người đàn ông này lại lăn ra ngủ, chỉ e đến cả việc róc tim cũng có thể xảy ra. Vì thế cố căng mắt ra để bị ngủ quên, ngáp cũng chẳng dám ngáp, đợi đến khi hồi phục tinh lực, bèn dùng nụ hôn cháy bỏng chặn đôi môi của Tiểu Băng, vào người thêm lần nữa.

      Lần này, làm khá thong thả, muốn kích thích Tiểu Băng, đưa lên cao trào, làm cho đắm chìm trong ân ái. Nhưng khi dìu dắt chưa đến hai mươi phút, chính bản thân lại chịu đựng nổi, thế là bao nhiêu công sức đều đổ hết xuống sông xuống bể. rối rít xin lỗi Tiểu Băng, mà lại tỏ ra mơ hồ:

      “Sao vậy? Rất tốt mà , em cảm thấy rất tuyệt vời… đấy…”

      Khi ấy Tiểu Băng, thương vô hạn, Tiểu Băng chẳng những xinh đẹp mà còn hồn nhiên, đáng lại chu đáo. Trong đầu được lấp đầy bởi Tiểu Băng, Tiểu Băng, khi ở bên , chỉ hận thể “gắn kết” với từng giây từng phút, khi ở bên, lúc nào cũng chỉ nghĩ về

      Hôm nay tuy bỏ dở giữa chừng nhưng Tiểu Băng vẫn được khơi gợi lúc, cái gọi là “giới hạn cao trào” chắc chắn là sung huyết, hẳn là cần phải có “công tác khắc phục hậu quả”. mơn trớn lúc, phát ra thiếp rồi, động tác bèn dừng lại, nhưng chính lại chẳng có cách nào chìm vào mộng đẹp. muốn “tự lực cánh sinh”, bèn rút cánh tay đặt dưới gáy ra, dịch sang bên thành giường, bắt đầu tự giải quyết vấn đề.

      tưởng hành động của mình khá chừng mực nhưng vẫn khiến Tiểu Băng tỉnh dậy, xấu hổ vội dừng lại, ôm lấy , muốn dỗ chìm vào trong mộng nhưng nhận ra làm gì, bèn lên tiếng: “Hay là để em…”

      Tiểu Băng miệt mài làm việc lúc lâu, chính cũng dốc hết sức để mình lên cực khoái nhưng vẫn chỉ có thể quanh quẩn gần mức cực khoái. Tiểu Băng đổi tay mấy lần mà vẫn có hứng thú, cuối cùng đành chán nản tuyên bố đầu hàng: “Ôi, cổ tay em đau quá… Hay là… thử sang đường chính nhé? Ừm… … mang bao nữa.”
      biết Tiểu Băng chiều theo , nhưng muốn làm những việc mà thích, nên :

      “Hay là thôi, đợi đến kỳ an toàn của em .”

      Tiểu Băng kéo nằm lên cơ thể , đắn đo, cuối cùng cũng nhoài lên người . Nhưng nơi đó rất khô, vào rất trúc trắc, thử vài lần rồi nhụt chí, : “Thôi, hay là đợi ngày mai mua thuốc bôi trơn nhé?”

      Tiểu Băng thốt lên: “Trong thành phố bán thuốc bôi trơn, chứng tỏ người cần thuốc bôi trơn rất nhiều đúng ? Nếu ai lại sản xuất lượng lớn như thế? lỗ vốn ư?”

      ra cũng chỉ buột miệng thế, căn bản cũng biết trong thành phố có bán thuốc bôi trơn hay , cho dù có cũng biết phải mua ở đâu.
      Tiểu Băng lại hỏi: “Những người phụ nữ khác đều như vậy phải ?”
      làm sao biết người khác thế nào?”

      “Sao lại biết? Chí ít cũng biết người phụ nữ khác chứ nhỉ? giáo đó… của ấy? Bà ấy bị như vậy hả? Em nghĩ chắc là bà ấy thế đâu nhỉ? Liệu có phải chỉ có những người phụ nữ đứng đắn mới… bị khô…”

      nghe đến mấy chữ “phụ nữ đứng đắn” khẽ nhíu mày trong màn đêm, vẫn im lặng gì, hy vọng Tiểu Băng bỏ qua chủ đề này.

      Nhưng Tiểu Băng vẫn truy hỏi: “Thế bà ấy có phải dùng thuốc bôi trơn ?”

      quên rồi.”

      Tiểu Băng tin. “Sao lại quên được? Bà ấy phải là người phụ nữ… đầu tiên của à? Lần đầu tiên của phải cho bà ấy rồi sao? Mỗi người đối với lần đầu tiên của mình chẳng phải rất khó quên ư?”

      Nếu cắt cái lưỡi của mà có thể nuốt trở lại những lời giờ phút này tình nguyện cho cắt luôn.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 4
      Đàm Duy hiểu lối thoát duy nhất của đàn ông trong những thời điểm như thế này chính là giả ngu, trốn được lúc nào hay lúc ấy, còn trốn được phải kiên cường đối mặt. dỗ bằng giọng ngái ngủ: “Ừm… Ngủ em, ngày mai còn phải làm…”
      “Nhưng vẫn chưa trả lời câu hỏi của em mà…”
      “Nhưng vẫn chưa trả lời câu hỏi của em mà…”Đàm Duy hiểu lối thoát duy nhất của đàn ông trong những thời điểm như thế này chính là giả ngu, trốn được lúc nào hay lúc ấy, còn trốn được phải kiên cường đối mặt. dỗ bằng giọng ngái ngủ: “Ừm… Ngủ em, ngày mai còn phải làm…”
      “Ừm…”
      đừng chỉ “ừm” với “ừm” mãi thế, em hỏi , giáo đó của … Lúc làm với bà ta, bà ta có cần thuốc bôi trơn ?”
      quên rồi.”
      thể nào, ngay cả chuyện như vậy mà cũng quên được sao? Em bao giờ quên lần đầu tiên của em.”
      vội vàng lái chủ đề sang lần đầu tiên của hai người họ: “Em còn nhớ lần đó ? Trong ký túc của đó…”
      Nhưng Tiểu Băng bị mắc bẫy, vẫn túm chặt tha chủ đề ấy: “ giáo đó, khi ấy hẳn là hơn ba mươi, gần bốn mươi rồi nhỉ? Có khi đúng vào độ tuổi như sói như hổ, chắc dùng thuốc bôi trơn gì đâu nhỉ? chẳng cần tốn công cũng vào được luôn phải ?”
      đột nhiên sởn gai ốc, dạ dày trào lên cảm giác buồn nôn, biết là vì chuyện của chính mình hay là do với người phụ nữ về chuyện quan hệ xác thịt giữa với người phụ nữ khác, hoặc là bởi nhắc đến những chi tiết quá cụ thể, đành : “ muốn đến chuyện này…”
      “Tại sao? Vì bà ta là mối tình đầu của ? Là thần tượng trong lòng ? Mảnh trời riêng dành cho bà ta trong tim , những người khác thể chạm vào được sao?”
      Lam Tâm Đế là thần tượng của có lẽ cũng quá, nhưng đó chỉ là về học thuật, vì Lam Tâm Đế là giảng viên hướng dẫn thạc sĩ cho , học giả tu nghiệp từ Mỹ về, cách dạy và nghiên cứu khoa học đều có phương pháp rất riêng biệt. Nhưng Lam Tâm Đế là mối tình đầu của , hoặc là đến bây giờ vẫn dành cho khoảng trời riêng trong tim mình có phần hơi quá. vốn dĩ quên Lam Tâm Đế từ lâu, nếu Tiểu Băng nhắc lại chẳng bao giờ nhớ đến con người ấy. lên tiếng giải thích: “Làm gì có mảnh trời nào, quên lâu rồi.”
      “Em tin lại tuyệt tình như thế, đến mối tình đầu của mình cũng có thể quên được, chắc chắn là trong lòng từng đem em và bà ta ra so sánh.” Tiểu Băng ngẩng đầu dậy, hỏi với vẻ hứng thú: “Kết quả so sánh thế nào? thích em hơn hay thích bà ta hơn?”
      biết, bất luận thích ai “hơn” cũng đều là câu trả lời sai, vì thế đáp: “ chỉ thích em.” đặc biệt nhấn mạnh, kéo dài chữ “chỉ” gấp ba lần những chữ khác.
      “Em tin.”
      khẳng định chắc như đinh đóng cột: “Em tin cũng chẳng sao, vì lời .” biết câu này có ngang ngược, vô lý chút cũng hại gì.
      Tiểu Băng dường như thỏa mãn, rúc vào lòng , thỏ thẻ: “Chỉ cần thích bà ta là được.” lúc sau, lại : “Em biết mình nên so bì với những chuyện trước khi quen em, nhưng trong lòng em vẫn có chút khó chịu. Tại sao kiên trì đợi người lòng xuất chứ?”
      Những câu tra khảo kiểu thế này phải là lần đầu tiên, cho nên biết đâu là câu trả lời chắc chắn xong đời. Có lần đáp: “ có đợi mà…”
      Sai!
      Lần đó Tiểu Băng : “ có đợi người lòng hả? Thế sao còn làm chuyện đó với bà ta? Chứng tỏ bà ta mới đúng là người …”
      Khi ấy ràng những câu dối lòng, biết giáo Lam liệu có nóng tai, hắt xì . cam đoan với Tiểu Băng giáo Lam, từ trước đến nay chưa bao giờ , mà là do giáo Lam chủ động, biết việc này rất bỉ ổi, chẳng có tí chí khí đàn ông nào, nhưng muốn qua cửa trót lọt trước vợ của mình, hơn nữa nếu ngoài và Tiểu Băng ra chẳng có người thứ ba nghe được những lời ấy cũng buộc lòng phải bỉ ổi lần.
      Bài học rất sâu sắc.
      Sau lần ấy, lại bị tra khảo đúng vấn đề này, lúc đó chẳng dám trả lời như lần trước, mà chỉ đáp: “Khi ấy hiểu tình là gì, chỉ là nhất thời xúc động…”
      Lại sai!
      Lần đó Tiểu Băng : “Làm sao em biết được rốt cuộc bây giờ hiểu tình là gì hay chưa? Chưa biết chừng mấy ngày nữa, nhìn thấy người khác, mới phát ra tình cảm dành cho em hoàn toàn phải là tình … Rồi lại thủ thỉ với vợ sau này của mình rằng chưa từng em, là do em chủ động, giống y như cách với em về giáo đó. Rốt cuộc đến lúc nào mới có thể hiểu ra mình lòng người là như thế nào?”
      Cái giá phải trả để thoát thân cho lần ấy cũng vô cùng thê thảm, ngay bản thân cũng chẳng nhớ mình tuyên thệ bao nhiêu lần, chửi rủa mình bao lâu mới có thể qua cửa.
      Bài học lịch sử chỉ ra cho , đối với câu hỏi này có trả lời thế nào cũng sai bét, vì thế chỉ ậm ờ cho qua: “Đều tại tốt, chúng mình hãy quên chuyện đó nhé!”
      Tiểu Băng hứa với : “Em quên, em đảm bảo nhắc đến bà ta nữa. Em càng nhắc càng quên được…”
      thở phào nhõm, nhưng trong lòng hiểu tại sao Tiểu Băng ràng biết mà vẫn ngừng nhắc lại. Có thể thế này, tại, những ký ức của về Lam Tâm Đế ngày càng nét, tất cả đều nhờ công lao của Tiểu Băng, bởi vì suốt ngày nhắc đến “ giáo của ”, lại còn tra hỏi những câu chi tiết kiểu như ai cởi quần áo của ai, từ phía trước hay là phía sau, khiến thể nhớ lại những chuyện qua.
      Tiểu Băng lần nào cũng : “ đừng cho là em hay ghen, thử nghĩ xem, nếu trước , em từng quen chàng nào đó, giữa em và ta cũng nảy sinh mối quan hệ tương tự, trong lòng có khó chịu ?”
      nghĩ, nếu trước khi gặp , Tiểu Băng cùng gã đàn ông khác nảy sinh loại quan hệ đó, thế ngay phút giây nghe được , chắc chắn hơi khó chịu, nhưng quyết định dứt điểm lần: chỉ coi như chuyện đó qua, tiếp tục thương Tiểu Băng, từ nay về sau bao giờ nhắc lại; nếu thể bao dung, vậy cứ dứt khoát chia tay. Chứ tuyệt đối thể vừa tiếp tục thương Tiểu Băng vừa chốc chốc lại lôi chuyện đó ra để mỉa mai hai người.
      Phụ nữ sao lại có khuynh hướng ngược mình ngược người thế nhỉ?
      Nhưng ra, bởi vì Tiểu Băng rốt cuộc cũng đâu có mối quan hệ như vậy với gã đàn ông khác, thế nên dù nữa, Tiểu Băng luôn cho là châm chọc . Nhưng nếu cho được lòng muốn là: Thà rằng trước khi gặp , em có người đàn ông khác, như vậy em cảm thấy công bằng, mà cũng cảm thấy có lỗi với em.
      Có lần bị dồn ép quá, thẳng thắn với Tiểu Băng: “ ước gì bây giờ em hãy tìm gã đàn ông, quan hệ với , rồi chúng ta thanh toán dứt điểm chuyện này, và bao giờ nhắc đến nó nữa, được chứ?”
      Tiểu Băng kinh ngạc trợn tròn mắt. “ có ý gì? Bảo em tìm người đàn ông khác rồi quan hệ hả, thế lại càng có lý do để đến với người phụ nữ khác rồi nhỉ?”
      Tắc thở!
      vội cam đoan: “ làm thế, lần đó thôi khiến hối hận vô cùng, làm sao còn có thể tìm người phụ nữ khác để làm chuyện đó chứ? Nếu cuộc đời con người có thể làm lại, bảo đảm bao giờ làm chuyện như vậy nữa, mà lòng dạ đợi em, đợi đến khi nào em xuất mới thôi, sau này suốt đời cũng chỉ có mình em. bảo em thử làm lần với người khác, chỉ là hy vọng có thể dùng cách này để giúp em cảm thấy chúng mình hòa nhau, rồi em còn buồn phiền về chuyện này nữa.”
      “Sao hòa nhau được? Trước khi gặp em, quan hệ với người khác, dâng cho người ta lần đầu tiên của mình, giờ em tìm người đàn ông khác còn có tác dụng gì? Chỉ là cho người khác vấy bẩn em, nhưng có vấy bẩn bao lần nữa lần đầu tiên của em cũng trao cho rồi.”
      Ngất!
      May mà hôm nay Tiểu Băng tiếp tục tra khảo nữa, có lẽ là do quá mệt nên mới để cho con đường sống. nhắm mắt lại nhưng ngủ được, thầm , nếu sau này mình sinh đứa con trai đầu tiên mình phải cảnh cáo nó rằng: Tuyệt đối đừng có ngủ với người phụ nữ nào khác ngoài vợ mình, quá nhiều phiền toái, chẳng đáng. Nếu như làm điều đó trước khi quen vợ mình đừng cho ấy biết. kể với ấy chẳng có chuyện gì cả, ấy bị tổn thương, mà con cũng bị tra khảo, còn nếu lỡ cho ấy con chết chắc rồi.
      Nếu sau này có con , với nó rằng: Nếu bạn trai của con trước kia từng có người phụ nữ khác, hãy bỏ nó , đừng ở bên nó nữa; nếu con quyết định vẫn nó, muốn ở bên nó đừng bao giờ về người phụ nữ thuở trước của nó. Bất luận nó quên hay vẫn còn nhớ, nhắc đến người trong quá khứ cũng hay ho gì, mà chỉ càng làm xáo trộn cuộc sống của các con.
      Người được gọi là “phụ nữ thuở trước” của , hôm nay được Tiểu Băng lôi ra làm xáo trộn tâm trí .
      Người phụ nữ ấy tên là Lam Tâm Đế, là giảng viên hướng dẫn luận văn thạc sĩ của , và cũng là nhân vật truyền kỳ trong khoa. Hồi đó, tài nào biết được rốt cuộc ấy bao nhiêu tuổi, từ trước đến giờ cũng chưa hề quan tâm đến điều này.
      Truyền kỳ về Lam Tâm Đế có rất nhiều khía cạnh khác nhau, đầu tiên, trong tình giáo Lam cũng là nhân vật truyền kỳ. Nghe trước khi kết hôn, chồng chưa cưới của giáo Lam bị chẩn đoán mắc bệnh gan rất nghiêm trọng, có thể sống được bao lâu nữa, nhưng vẫn kiên quyết lấy người đàn ông ấy, chuyện này khi đó được truyền tai nhau như giai thoại, giống những câu chuyện vẫn thường thấy qua sách báo hay ti vi.
      Nhưng tình của Lam Tâm Đế cũng thể cứu được sinh mệnh của chồng mình, những năm tháng sau khi kết hôn, chồng giáo Lam mắc bệnh nằm suốt giường, thể làm việc, sau này, ngay cả việc sinh hoạt cũng thể tự lo, tất cả mọi việc đều trông cậy vào . Có người khoảng thời gian ấy, trông giáo Lam như người phụ nữ ngoài năm mươi, mệt mỏi, kiệt sức, mắt mờ chân chậm, trong khoa gần như im hơi lặng tiếng, tới giờ làm đến, hết giờ làm về, có rất nhiều người hầu như biết đến tồn tại của . Lên lớp qua loa, thành quả nghiên cứu khoa học gần như có, cũng chẳng trách được, cả ngày từ sáng đến tối phải chăm sóc người bệnh nằm giường, thường chạy chạy lại giữa chợ và bệnh viện, còn phải nghĩ cách để kiếm tiền nuôi gia đình, nào có thời gian và tinh lực để làm nghiên cứu khoa học?
      Sau này, chồng của giáo Lam qua đời, lúc mọi người đến chia buồn, phát ra giáo Lam rơi dù chỉ giọt nước mắt, về sau còn tâm với những người bạn tri kỷ của mình rằng: “Ôi, cuối cùng cũng rồi, ấy được giải thoát mà mình cũng được giải thoát.”
      Nhưng những người bạn được coi là tri kỷ đó có lẽ bị cách trái với đạo đức ấy gây sốc, bị chọc giận, cho nên mặc kệ có là bạn hay , có thân thiết hay , họ truyền những lời này ra ngoài. Thế là giáo Lam từ người phụ nữ trung trinh bất diệt với tình , từ người vợ hiền đồng cam cộng khổ “đáng trân trọng” biến thành quả phụ lòng dạ sắt đá, góa phụ biết luân thường đạo lý. Người ngoài nghe chuyện liền phẫn nộ, lên án tới tấp trước ngôn luận của giáo Lam, có người còn thuyết phục ba mẹ chồng của bà, kêu họ mời công an đến lập hồ sơ điều tra nguyên nhân cái chết của con trai mình, kháo rằng rất có khả năng là do giáo Lam muốn chăm sóc người chồng bệnh tật của mình nữa nên ra tay mưu hại.
      Cũng may ba mẹ chồng của giáo Lam đều là những người thấu tình đạt lý, họ giáo Lam sống cũng dễ dàng gì, bưng trà rót nước, dọn phân dọn nước tiểu… chăm sóc chồng lâu như vậy cũng coi như phụ lòng con trai họ.
      Sau khi chồng qua đời, giáo Lam bỗng trở nên trẻ trung như đám thanh niên, lúc nào cũng trang điểm tươm tất, việc dạy học cũng rất xuất sắc, thành quả nghiên cứu khoa học bắt đầu dày lên, nhưng tiếng tăm trong khoa hề tốt, nhất là trong số những giáo viên nữ khi đó, gần như ai quý . Còn giáo viên nam cũng chẳng dám qua lại với , bởi vì ai tiếp xúc với giáo Lam người đó bị nghi ngờ là giữa họ có quan hệ mờ ám.
      Sau này giáo Lam giành được cơ hội sang Mỹ tu nghiệp, ở lại đó suốt hai năm, đến khi quay về quả biến thành con người khác, vô cùng trẻ trung, vô cùng xinh đẹp, hơn nữa tên của bà cũng được đổi lại, trước kia là Lam Tâm Hiền, còn nay sửa thành Lam Tâm Đế, đồng với tên tiếng của là Cindy[1]. Phương pháp dạy học cũng như nghiên cứu khoa học của giáo Lam ngày càng xuất sắc, ngân sách nghiên cứu xin được cũng ít. Nhưng sinh viên đều dám chọn làm người hướng dẫn luận văn, nghe những sinh viên làm luận văn với , đến lúc bảo vệ hay bị các thành viên khác trong hội đồng bảo vệ hoạnh họe, làm tốt bị loại với lý do ba chọi , bốn chọi , xác định là rất thảm.
      Đàm Duy làm luận văn với giáo Lam, có thể giống như là “mạng của ba mẹ, lời của bà mối”, chứ phải là “tự do đương”. vốn dĩ làm nghiên cứu với giáo sư có tuổi trong khoa, nhưng vị giáo sư đó hướng dẫn được mấy ngày bị trúng gió, mồm méo mũi lệch, liệt nửa người giường, sinh hoạt hằng ngày cũng thể tự làm, còn chẳng , càng cần nhắc đến việc hướng dẫn nghiên cứu sinh. Vì vậy, khoa buộc phải phân các sinh viên mà vị giáo sư ấy dẫn dắt cho các giáo sư khác.
      Và thế là Đàm Duy được “kết duyên” với Lam.
      [1] Trong tiếng Trung, chữ “Tâm Đế” phát là “xin di”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :