1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ái phi, nàng dám không động phòng - Sắc Thái Mộng (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Ái phi, nàng dám động phòng

      [​IMG]


      Tác giả: Sắc Thái Mộng Ảo

      Converter: Ngocquynh520

      Editor: Keoponggon

      Giới thiệu nội dung​

      “Bạch Tiểu Thố, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của nàng và bổn vương, tại sao nàng lại trèo tường chạy trốn?” Vương gia vẻ mặt ấm ức ‘xách’ tân nương toàn thân mặc giá y đỏ thẫm vào tân phòng, ném lên giường, cắn răng ép hỏi.

      “Vũ Văn Tinh, hắc hắc, chàng thể bỏ qua cho ta sao?” nữ tử mặt nịnh hót, con mắt lóe sáng rất thần kỳ, “Chàng lấy ta nhưng thể động phòng, cần gì chứ?”

      “Hừ, Hôm nay Bổn vương tin thể xử lý nàng!” Sắc mặt Vũ Văn Tinh đen như mực, đỉnh đầu bốc khói, trực tiếp sử dụng bàn tay đàng hoàng lột bỏ y phục của nữ tử, môi mỏng màu đỏ vừa hôn xuống, chỉ nghe ‘bùm’…… tiếng, phía dưới Vương gia chỉ còn lại bộ giá y, bên trong bọc con….

      “Bạch Tiểu Thố ____“ Lúc này, mặt Vương gia nào đó đen lại, thất vọng rống lên tiếng truyền khắp cả vương phủ.

      Đêm đó, tất cả hạ nhân vương phủ ai ai cũng biết, Vương gia nhà bọn họ thể 'xử lý' được vương phi................
      Last edited by a moderator: 8/3/15
      tart_trung, Hà Hoàng, dunggg4 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1: đường chạy trốn có cửa, bị bắt




      “Rầm! Quyển sách này cho em mượn, xem xong nhớ phải trả chị!” Bạch Đại Thố sảng khoái ném cho Bạch Tiểu Thố quyển sách, giọng rất hung dữ.

      Em ngây thơ của thể cứu nổi, đêm tân hôn xem loại sách này liệu có ích ?

      Người đàn ông nào phải làm em rể của đúng là đáng thương a!

      “Cám ơn chị, chị nhanh ra ngoài , đừng làm phiền em!” Bạch Tiểu Thố rất có lương tâm phất tay đuổi Bạch Đại Thố ra ngoài, tập trung tinh thần nhào vô quyển sách tay.

      Aiz! cũng còn cách nào khác, ngày mai kết hôn rồi, vào đêm tân hôn thể cái gì cũng biết được, như vậy rất mất mặt!

      Bạch Đại Thố độc ác ném cho Bạch Tiểu Thố ánh mắt khinh bỉ, hậm hực đóng sập cửa ra ngoài.

      “Ái phi, nàng dám động phòng?” Bạch Tiểu Thố cau mày nhìn tiêu đề cuốn sách, lẩm bẩm tiếng rồi mở sách ra.

      Động phòng, nhất định có rất nhiều hình ảnh cấm trẻ em được nhìn, đúng là chị cả quý của !

      Oa! Hu hu!

      Bạch Tiểu Thố mới lật tờ, vậy mà xảy ra chuyện kỳ lạ, trang sách trắng như tuyết bỗng nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, còn có lực hút rất lớn muốn kéo Bạch Tiểu Thố vào trong.

      “Cứu mạng…….” Bạch Tiểu Thố muốn kêu cứu nhưng lại bị lực hút cuốn vào.

      Chờ cho tất cả trở lại bình thường, trong phòng chỉ còn lại trang sách và bức rèm cửa sổ khẽ lay động theo gió đêm……….

      “Tiểu Thư, cuối cùng người tỉnh, mới vừa rồi người làm em sợ muốn chết!” Bạch Tiểu Thố chậm rãi mở mắt, chỉ có cảm giác đầu mình rất đau, bên tai lại ồn ào.

      là ai, đây là chỗ nào?” Bạch Tiểu Thố đau đầu vỗ trán, bực bội muốn giết người.

      bên cạnh này ồn ào, ồn chết người được!

      “Tiểu thư, phải người bị rơi xuống vách núi nên mất trí nhớ chứ?” Tiểu Hà kinh sợ thở gấp tiếng, dùng sức lay lay cánh tay Bạch Tiểu Thố, khóc lóc gào lên, “Tiểu thư, là em có lỗi với người, nếu phải em bảo người chữa bệnh cho Cửu vương gia tiểu thư bị Cửu vương gia đuổi giết, hu hu………..”

      Tiểu Hà khóc đến thảm thương, nước mắt nước mũi tèm nhem, càng làm cho Bạch Tiểu Thố bực bội.

      “Vị tiểu thư này, hình như nhận nhầm rồi, tôi phải tiểu thư của , càng quen biết Cửu vương gia gì đó, tôi…..” Bạch Tiểu Thố phát điên, ra sức kéo vạt áo của Tiểu Hà gào lên, nhưng gào được nửa, lại phát ra quần áo người Tiểu Hà là y phục cổ trang.

      Vì vậy, Bạch Tiểu Thố hóa đá tại chỗ, năm ngón tay mảnh khảnh từ từ buông Tiểu Hà ra, hết sức kinh ngạc.

      lâu sau, Bạch Tiểu Thố mới yếu ớt ra câu.

      “Tiểu thư, các đóng phim cổ trang sao?”

      “Tiểu thư, người….. Thực là ngã hỏng đầu óc rồi……” Kinh sợ qua , Tiểu Hà lại ôm Bạch Tiểu Thố khóc rống.

      Tiểu thư nhà nàng số khổ, vốn ngốc nghếch rồi, hôm nay lại bị ngã, càng ngốc nghếch hơn!

      Bạch Tiểu Thố hóa đá lâu, lời kêu ca của Tiểu Hà luôn văng vẳng bên tai, khiến từ từ hiểu ra .

      Đó là có thể xuyên !

      Trời ạ, ông trời để cho người ngu ngốc như xuyên chứ, tuy rằng hôm nay nay là mồng 1 tháng 4 – ngày cá tháng tư, nhưng thể đem vào đội ngũ xuyên được?

      Hu hu, phải làm sao mới có thể quay về!

      Đều do chị tốt, rốt cuộc cái quyển sách bại hoại chị đưa cho là thứ quái quỷ gì, tại sao lại xảy ra chuyện kỳ lạ như vậy?

      “Cái kia…….. Ngươi tên là gì?” (giờ chị này biết mình xuyên rồi nên đổi xưng hô cho phù hợp với thời đại nhé!!!)

      may, Bạch Tiểu Thố là người vô tư, sau lúc bi thương giờ trở lại bình tĩnh.

      Xuyên thể thay đổi, chỉ có thể thản nhiên tiếp nhận, nàng phải cố gắng tìm cách từ trong cuốn sách bại hoại này ra ngoài!

      Chỉ đáng thương cho vị hôn phu của nàng, ngày mai kết hôn dâu rồi…..

      “Tiểu thư, em tên là Tiểu Hà, tại sao ngay cả em mà tiểu thư cũng nhận ra chứ?” Tiểu Hà mở to đôi mắt khóc đến sưng đỏ, miệng há to.

      Tiểu thư chỉ ngã hỏng đầu óc, còn mất trí nhớ nữa, hu hu….

      “A…. Em nha, ta bị ngã xuống vách núi, nên có thể bị mất trí nhớ rồi.” Mắt Bạch Tiểu nhanh như chớp đảo qua cái, bất đắc dĩ cười cười, “Aiz, em cho ta biết cũng sao, ta đành phải làm người đáng thương có trí nhớ vậy.”

      Chị cả thường nàng ngu ngốc, ra nàng ngu ngốc chút nào, chẳng qua nàng muốn biểu thông minh trước mặt chị cả mà thôi.

      “Tiểu thư đừng buồn, Tiểu hà hết những chuyện tiểu thư nhớ cho người biết!” Bạch Tiểu Thố cố ý giả bộ đáng thương tranh thủ đồng tình của Tiểu Hà, tiểu nha hoàn đơn thuần đem tất cả mọi chuyện trước khi ngã xuống vách núi cho Bạch Tiểu Thố biết.

      Từ trong lời của Tiểu Hà, Bạch Tiểu Thố cũng nắm được số nội dung quan trọng.

      Tiểu thư của Tiểu Hà là nữ đại phu, khi chữa bệnh cho Cửu vương gia gì đó cẩn thận dùng ngân châm đâm sai huyệt vị, khiến cho tay chân của vị vương gia đáng thương kia thể cử động, chỉ có thể nằm giường. Kết quả là Cửu vương gia nổi giận, phái người đuổi giết tiểu thư của Tiểu Hà, hai người chủ tớ dọc đường chạy trốn may ngã xuống vách núi, mà nàng vừa mới xuyên vào quyển sách này, lại bị Tiểu Hà ngộ nhận là tiểu thư nhà nàng.

      cách khác, nàng và tiểu thư của Tiểu Hà giống nhau như đúc, nếu Tiểu Hà cũng nhận nhầm người.

      Như vậy, nàng có nên biết xấu hổ mượn cái thân phận này để sống ở đây hay ?

      Bạch Tiểu Thố do dự, trải qua cuộc đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, nàng quyết định mặt dày lựa chọn ‘thay mận đổi đào’.

      Tiểu thư này vốn là con của nhà có tiền, rất sành ăn, đồ ăn thức uống được lẫn những thứ tốt.

      “Tiểu hà, em rót giúp ta cốc nước, ta khát nước quá!” Bạch Tiểu Thố làm theo suy nghĩ xoa xoa đầu Tiểu hà, cười híp mắt, vẻ mặt dịu dàng mở miệng.

      Xuyên phải lỗi của nàng, hưởng thụ chút nàng mới có lỗi!

      Nghe Bạch Tiểu Thố sai bảo, Tiểu Hà hấp tấp chạy rót nước.

      Cứ như vậy, Bạch Tiểu Thố rất thản nhiên đón nhận xuyên vào trong sách, mạo danh thân thế, sống cuộc sống của tiểu thư phải lo nghĩ đến vấn đề cơm áo gạo tiền.

      Theo như Tiểu Hà , Bạch gia là thần y thế gia của Phượng Dực quốc, đời đời đều có thần y chữa bệnh cứu người, nhưng đến đời tiểu thư Bạch gia này……

      Hai vị trưởng bối của Bạch gia ra ngoài du sơn ngoạn thủy, đem y quán to đùng giao cho con của bọn họ xử lý. Cửu vương gia vốn có tật ban đêm thể ngủ say, nghe Bạch gia nổi danh, nên sai người đến cầu y, thế nên tiểu thư Bạch gia mới xung phong chữa bệnh, lại khiến cho Cửu vương gia nửa thân bất động.

      Vì vậy mà họa do vị Bạch tiểu thư kia gây ra giờ đây tất cả đều đổ lên đầu Bạch Tiểu Thố.

      “Tiểu Hà, vị Cửu vương gia gì gì đó muốn xử lý ta thế nào…..” Hôm nay, Bạch Tiểu Thố bị đám người đuổi giết, hai chủ tớ may rằng chạy thoát nhưng cả người nhếch nhác, Bạch Tiểu Thố lại có thêm vài lần chạy trốn khỏi đao của thị vệ vương phủ.

      Cái tên cửu vương gia chết tiệt kia, tại sao vị Bạch tiểu thư chân chính ấy châm cho ngươi thành người thực vật luôn ?

      Bạch Tiểu Thố vừa lôi kéo Tiểu Hà chạy trốn, vừa ác độc nghĩ.

      Nàng cũng quá xui xẻo rồi, bị đống nam nhân cầm dao đuổi giết, rất khó bảo đảm những người kia xem nàng như trái dưa hấu mà chém nát nhừ!

      đáng thương, tại sao có ai tới cứu cái mạng của nàng vậy?

      “Tiểu thư, phía trước có rừng cây, người chạy vào rừng cây trốn , em mặc quần áo của tiểu thư đánh lạc hướng bọn họ, sau đó chúng ta gặp nhau ở khách điếm!”

      Vào thời điểm mấu chốt, Tiểu Hà phát huy bản chất trung thành của mình, cởi bỏ quần áo của Bạch Tiểu Thố rất nhanh, rồi tráo đổi quần áo, Bạch Tiểu Thố chưa kịp phản ứng, tiểu nha đầu kia chạy xa rồi.

      “Tiểu Hà, em nhớ phải cẩn thận đấy!” Bạch Tiểu Thố đứng phía sau nhìn Tiểu Hà chạy xa rống to tiếng, nhanh chân chạy vào rừng cây.

      Rừng cây rất rậm rạp, xanh um tươi tốt, khắp nơi đều là cây với cây, Bạch Tiểu Thố chạy được lát liền bị lạc đường.

      “A……. Ta phải làm sao mới ra được chỗ quái quỷ này đây___” Bạch Tiểu Thố chạy nổi, chống người vào cây khô thở dốc, mắng ông trời, mắng tên Cửu vương gia hèn hạ vô lương tâm.

      “Xì xì xì”, đột nhiên Bạch Tiểu Thố nghe thấy cây có thanh kỳ lạ.

      Nàng thản nhiên quay đầu lại nhìn, ngay lập tức sợ đến nỗi mặt vàng như đất, co cẳng bỏ chạy.

      Mẹ ơi, sao chỗ này lại có rắn, nàng sợ nhất là rắn mà. (chị này buồn cười, trong rừng có rắn thế ở đâu có?)

      Sóng trước chưa yên, sóng sau lại tới.

      Bạch Tiểu Thố lảo đảo chạy lâu, kết quả lại bị ngã vào trong vũng bùn, thoát ra được.

      “Cứu mạng, ai tới cứu ta với _____” Bạch Tiểu Thố dám giãy giụa trong vũng bùn, sợ càng giãy càng chìm, mình nhanh chóng chết, chỉ có thể kêu cứu mạng to, hy vọng có người qua đường có lòng tốt cứu giúp cái mạng này của nàng.

      Bạch Tiểu Thố kêu đến nỗi khàn cả giọng cũng thấy nửa mống tới cứu mình.

      “Ông trời, xin người thương xót, nếu như……… Nếu như có người lập tức xuất cứu con, con nguyện ý lấy thân báo đáp!” Cuối cùng, Bạch Tiểu Thố kiệt sức, bất đắc dĩ ngửa mặt lên trời hứa nguyện.

      “Bạch Tiểu Thố, có như lời ngươi ?” Bạch Tiểu Thố hứa nguyện chưa được phút, giọng lạnh lẽo vang lên trong rừng cây đáp lời.

      Chỉ trong chốc lát, Bạch Tiểu Thố thấy đỉnh đầu mình có hai người bay tới, khiêng nhuyễn kiệu.

      “Oa! Rất có phong cách!” Trước kia nàng chỉ thấy TV, hôm nay được tận mắt nhìn thấy, Bạch Tiểu Thố kích động đến nỗi quên sạch cả tình cảnh nguy hiểm của mình.

      Trường hợp này giống như người nổi tiếng lên sân khấu biểu diễn vậy, nếu rải thêm chút cánh hoa nữa vô cùng đẹp mắt!

      “Bạch Tiểu Thố!” Nam tử trong nhuyễn kiệu vui, cách tấm lụa mỏng nhìn vẻ mặt háo sắc của Bạch Tiểu Thố bị hãm sâu trong vũng bùn, đôi mắt phượng đen như mực khinh thường liếc xéo .

      “Ngươi gọi ta?” Bạch Tiểu Thố bị giọng lạnh lẽo kia dọa cho giật mình, hồi hồn lại, “Hắc hắc, soái ca xin thương xót cho người của ngài cứu ta lên !”

      Mặc kệ nam nhân trong kiệu là đẹp hay xấu, nàng đều phải nhờ cứu mình, còn vấn đề lấy thân báo đáp, mới vừa rồi nàng chỉ tùy tiện thôi, tính toán gì hết.

      “Bạch Tiểu Thố!” Lúc này, gân xanh trán nam tử nổi hết lên, môi mỏng đỏ ửng hé ra hàm răng trắng như tuyết, rất u ám.

      Nữ nhân đáng chết này, biến thành như vậy đều là do nàng ta làm hại!

      Nam tử nghiến răng, nhìn thị vệ bên người câu.

      kéo nàng ta lên!”

      Nam nhân lạnh lẽo nhìn thị vệ của mình xách Tiểu Bạch Thố cả người dính đầy bùn đến chỗ an toàn, mắt phượng đen láy toát lên sát khí.

      Bạch Tiểu Thố, Bổn vương bỏ qua cho ngươi!

      “Cám ơn soái ca ra tay giúp đỡ, hẹn gặp lại, hà hà….!” Bạch Tiểu Thố được cứu cũng cảm thấy nam nhân trong kiệu phải loại người bình thường, quyết định ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.

      Nàng ngốc, đối phương biết tên nàng, khẳng định người đến đây có ý tốt!

      “Bạch Tiểu Thố, Bổn vương cố ý ở đây chờ ngươi, ngươi muốn đâu?” Vũ Văn Tinh lập tức nháy mắt bảo thị vệ bên người kéo Bạch Tiểu Thố muốn bỏ chạy đến bên cạnh mình.

      trận gió thổi qua, làm cho màng lụa mỏng nhuyễn kiệu bay lên, lộ ra gương mặt đẹp như ngọc của nam nhân, và đôi mắt phượng đen láy chứa đầy lửa giận.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2: Rắn đại ca, đừng đuổi theo




      Vương phủ lạnh lẽo, bọn hạ nhân trong vương phủ ai ai cũng cảm thấy lo lắng.

      Gần đây, tính khí Cửu vương gia vô cùng thất thường.

      Kể từ ngày Bạch nương tới chữa bệnh cho vương gia, hơn nữa còn đem vương gia nhà bọn họ chữa hỏng, tính khí vương gia ngày càng nóng nảy, làm cho bọn hạ nhân sợ run người..

      Nhưng hôm nay, bọn họ cần phải sợ, cái người đầu sỏ đắc tội với vương gia nhà bọn họ - Bạch nương bị bắt được, lần này có kịch hay để xem rồi.

      Đáng thương cho Bạch Tiểu Thố bị vác vào vương phủ, bùn nhão dính quần áo bị gió làm khô, rất khó chịu.

      “Vương gia, ngài muốn xử lý Bạch nương thế nào?” Bên trong đại sảnh, vị nam tử áo xanh đứng bên cạnh Cửu vương gia Vũ Văn Tinh cung kính cúi đầu, thản nhiên liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thố ngồi bệt dưới đất.

      Vị Bạch nương này rất to gan, chữa hỏng bệnh của vương gia mà vẫn dám chạy trốn!

      “Mạc Thanh, ngươi xem bổn vương nên xử lý nàng ta như thế nào?” Vũ Văn Tinh ngồi xe lăn để cho người khác đẩy, cắn răng nghiến lợi , tiếng rét lạnh đầy hận ý.

      Nữ nhân này hại đến nông nỗi này, cho dù dù róc xương lóc thịt cũng đáng!

      “Vương gia, việc này……” Mạc Thanh chắp tay, gương mặt tuấn tú lịch xuất vẻ lúng túng.

      Tâm tư của vương gia luôn rất thần bí, làm sao có thể đoán được, chỉ là quản gia nho trong phủ thôi mà.

      “Mạc Thanh, có lời gì muốn cứ thẳng, đừng có ấp a ấp úng trước mặt bổn vương!” Vũ Văn Tinh kiên nhẫn dương bên lông mày lên, mắt phượng u, “ sao, Bổn vương thấy ném nàng cho rắn ăn rất thích hợp!”

      Cho rắn ăn?

      Bạch Tiểu Thố ngã ngồi mặt đất xoa mông đều bị những lời này dọa cho choáng váng.

      Nàng sợ nhất là rắn, cái tên Cửu vương gia gì gì đó kia cũng độc ác, làm sao có thể tùy tiện ném người ta cho rắn ăn được chứ, nhìn thế nào cũng thấy rất biến thái!

      “Ta muốn làm thức ăn của rắn!” Bạch Tiểu Thố phản ứng chậm lụt, to gan đòi quyền lợi cho mình, “Ta phải là người biến ngài thành như vậy, ngài nhanh thả ta ra!”

      Kẻ đầu sỏ biến thành như vậy bây giờ biết ở cái xó xỉnh nào, nàng phải chính chủ a!

      “Bạch Tiểu Thố, ngươi lại dám phải ngươi biến Bổn vương thành bộ dạng này?” Vũ Văn Tinh nghe vậy, gân xanh trán nổi lên, mắt phượng ngoan độc nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thố bất mãn, cắn răng, “Người đâu, đem Tiểu Thanh của ta đến đây, bổn vương muốn tận mắt nhìn thấy sủng vật của bổn vương nuốt nữ nhân biết sống chết này vào miệng!”

      Tiểu Thanh? Đó là thứ gì?

      Trong đầu Bạch Tiểu Thố có vô số dấu chấm hỏi, mắt to mê man nhìn chằm chằm Vũ Văn Tinh, hiểu thế nào.

      “Khụ khụ, Vương gia, việc này sợ rằng tốt lắm đâu?” Thấy tình hình ổn, Mạc Thanh vội mở miệng cầu xin thay cho Bạch Tiểu Thố, “Dù sao Bạch nương cũng là hậu nhân của thần y thế gia, nếu ngài đem Bạch nương cho rắn ăn, hôm nào đó Bạch lão gia tới cửa đòi người, Vương gia lấy gì trả cho người ta?”

      Aiz, Vương Gia, đừng giết người có được ?

      Trong lòng Mạc Thanh khóc ra nước mắt.

      “Chuyện này rất đơn giản, nếu đến tìm Bổn vương là người có máu mặt, Bổn vương đưa Tiểu Thanh cho bọn họ cũng được!” Vũ Văn Tinh nhíu mày, chút nghĩ ngợi liền .

      Mặc dù đành lòng giao Tiểu Thanh ra, nhưng đối phương đòi con của bọn họ, cũng còn cách nào khác.

      “Vương gia………….” Mạc Thanh nên lời, gương mặt lịch ngừng co rút.

      Đến lúc đó người ta cần là con bảo bối nhà họ, chứ phải con rắn bảo bối của ngài!

      Bạch Tiểu Thố nghe xong nhịn được phì cười.

      Cái vị Cửu vương gia này quá đáng rồi, như thế mà cũng trả lời được!

      “Bạch Tiểu Thố, ngươi cười cái gì?” Chợt nghe tiếng cười như chuông bạc khiến Vũ Văn Tinh cảm thấy khó chịu, ném cho Bạch Tiểu Thố ánh mắt sắc lạnh. Bạch Tiểu Thố rất thức thời cố gắng đóng băng khuôn mặt xinh đẹp, dám cười nữa.

      Bạch Tiểu Thố cũng chịu yếu thế, trợn mắt hung ác nhìn lại, trong lòng thầm kêu bất mãn.

      cười cười, ai sợ ai chứ!

      “Vương gia, mang Tiểu Thanh đến rồi.” Rất nhanh, mấy thị vệ khiêng cái lồng sắt vào trong đại sảnh, trong lồng nhốt con mãng xà dài hơn hai mét, hơn nữa còn rất ngang nhiên thè cái lưỡi đỏ tươi ra nhìn Bạch Tiểu Thố chào hỏi.

      Bạch Tiểu Thố bị dọa đến ngây người, hóa đá ngồi tại chỗ, đôi mắt mở to, trong tròng mắt có quá nhiều con ngươi.

      Mẹ ơi, đây phải con rắn nàng gặp trong rừng cây sao? Toàn thân sặc sỡ, vừa nhìn biết là loại rắn vô cùng độc!

      Tên Cửu vương gia này đúng quá biến thái, lại có thể nuôi loài động vật máu lạnh này làm sủng vật!

      Nếu như lời của nàng………

      Ác!

      thể nghĩ, vừa nghĩ đến khiến nàng nổi hết da gà lên rồi!

      “Ngươi, mở cửa lồng ra!” Vũ Văn Tinh nhìn nét mặt hoảng sợ của Bạch Tiểu Thố trong lòng thấy rất hả hê, dùng ánh mắt ý bảo thị vệ đứng bên cạnh lồng sắt làm việc.

      Nữ nhân đáng chết này, sớm muốn ném nàng cho Tiểu Thanh ăn rồi!

      Cửa lồng mở ra, Tiểu Thanh bên trong lồng sắt chậm rãi bò ra ngoài, cái đầu gật gù bò về phía Bạch Tiểu Thố.

      Hai mắt Bạch Tiểu Thố trợn to, hình ảnh phản chiếu trong võng mạc làm cho nàng dựng tóc gáy, chân tay ngừng run lẩy bẩy .

      Rắn đại ca thân mến, van cầu ngươi đừng tới đây, thịt của ta ăn ngon đâu, thực ngon chút nào!

      Mặc kệ trong lòng Bạch Tiểu Thố ngừng cầu nguyện con rắn sặc sỡ ấy đừng về phía mình, thế mà con rắn kia vẫn dùng tư thế hình chữ S ưu nhã nhất trườn về phía nàng, còn vui vẻ thè lưỡi, phát ra tiếng xì xì xì.

      muốn làm thức ăn cho nó đâu!

      Tiểu Thanh chỉ còn cách Bạch Tiểu Thố vài centimet, làm cho Bạch Tiểu Thố hoảng sợ, đột nhiên lấy tốc độ kinh người như có lửa cháy ở mông từ dưới đất bật dậy chạy trốn.

      Tên biến thái đáng chết, sao lại có thể dùng phương pháp biến thái như vậy để trị nàng chứ, căn bản phải lỗi của a!

      Cửa bị thị vệ chặn lại, Bach Tiểu Thố chạy ra ngoài được, chỉ đành tìm xem có thứ gì có thể ôm được để giảm bớt sợ hãi.

      Rắn đại ca đáng ghét, cầu xin ngươi đừng đuổi theo ta được ?

      Trong đại sảnh diễn ra cuộc truy đuổi kịch liệt giữa người rắn, rất náo nhiệt.

      Mạc Thanh thấy có bóng dáng bổ nhào về phía mình, sợ tới mức bóng dáng lóe lên ngay lập tức trốn ra chỗ khác.

      Bạch nương, ngươi hơi quá rồi đấy…….

      Bạch Tiểu Thố bị rắn đuổi theo, mắt thấy trước mặt mình có người, cũng quan tâm là ai, mạnh mẽ chạy đến, chỉ muốn người đó cứu mình.

      Ấy thế nhưng người kia lại trốn a!

      bất hạnh cho Bạch Tiểu Thố dừng lại lại được, theo quán tính ngã về phía trước, cả người bổ nhào lên người Vũ Văn Tinh cười hiểm, lực đẩy rất mạnh khiến cho cả xe lăn và Vũ Văn Tinh đều bị ngã xuống, nam nữ nhếch nhác ngã nhào đất, môi hai người còn dính lại với nhau.

      Hai mắt Vũ Văn Tinh tức giận mở to, muốn đẩy Bạch Tiểu Thố ra nhưng tay chân lại động đậy được.

      Mà Bạch Tiểu Thố phản ứng càng nhanh hơn, thấy bóng dáng con rắn xinh xắn xuất trước mắt, ngay lập tức ngất .

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      @ all: Cám ơn các nàng ủng hộ, hy vọng các nàng cùng ta đến hết bộ truyện này, hehe!!! =D =D =D


      Chương 3. Tiểu Thanh, ngươi đồng ý ?




      Trong phòng ngủ mờ tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ chiếc đèn lồng .

      Vũ Văn Tinh vẫn như cũ ngồi xe lăn chịu ngủ, gương mặt đẹp như ngọc xuất ánh mắt phức tạp.

      việc kia khiến cho lòng buồn bực, trong lòng càng thêm hận Bạch Tiểu Thố.

      Nàng ta đúng là nữ nhân ngu ngốc, mà lại…………..

      Nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn về phía giường của Vũ Văn Tinh tràn ngập sát khí.

      Vì sao thể giết nàng, chỉ có Mạc Thanh cầu xin giúp, mà nàng ta càng thêm………….

      Ngay lập tức môi mỏng lộ ra nụ cười châm biếm, Vũ Văn Tinh ngồi trong bóng tối có ánh sáng, thế nhưng trong mắt phượng lại xuất tia khiển trách, ngoan cố và quật cường.

      Vận mệnh của ai có thể thay đổi, nữ nhân này cũng đừng mơ tưởng hão huyền!

      “Tiểu Thanh, đến đây!” nhìn Bạch Tiểu Thố hôn mê giường nữa, giọng lạnh lẽo của Vũ Văn Tinh vang lên trong đêm tối mang theo chút đơn.

      Tiểu Thanh là con rắn Vũ Văn Tinh nuôi, nghe thấy tiếng gọi rất biết điều ngoắt ngoắt cái đuôi bò về phía chủ nhân của mình.

      Bò gần đến người, Tiểu Thanh dọc theo cơ thể Vũ Văn Tinh uốn lượn trườn lên, lưỡi rắn đỏ tươi khách khí lè ra liếm mặt Vũ Văn Tinh, giống như rất vui vẻ.

      “Tiểu Thanh, Bổn vương thích ngươi nhất.” Nếu là người bình thường bị con rắn liếm mặt như vậy sớm tè ra quần, nhưng Vũ Văn Tinh lại là ngoại lệ, ngược lại rất biết hưởng thụ làm nũng của Tiểu Thanh, mắt hơi nheo lại, khóe miệng nhàng cong lên.

      Tiểu Thanh giống như hiểu được lời khen của chủ nhân, cơ thể quanh quẩn ở bên xe lăn, thân rắn thô ráp quấn lấy Vũ Văn Tinh, trong miệng phát ra tiếng xì xì.

      Bạch Tiểu Thố bị tiếng xì xì giật mình, ngủ được nữa, dứt khoát mở hai mắt ra.

      Nhìn thấy trong phòng có người rắn, sợ tới mức ngã nhào từ giường xuống đất.

      “Các ngươi………. Các ngươi sao lại dám vào phòng của ta, nhanh cút ra ngoài!” Bạch Tiểu Thố tức giận hét chói tai, đôi mắt sợ hãi nhìn con rắn.

      Tại sao nàng lại thấy con rắn kia rồi, chẳng nhẽ nàng vẫn gặp ác mộng chưa tỉnh?

      Trời ạ, ông trời ơi làm ơn làm ơn , khiến cho con rắn kia biến mất !

      “Bạch Tiểu Thố, đây là phòng ngủ của bổn vương, phải của ngươi.” Tiếng thét chói tai của Bạch Tiểu Thố khiến cho Vũ Văn Tinh phải nhướng mày, môi mỏng mấp máy, vui lên tiếng, “Bổn vương ghét nhất là tiếng la hét của nữ nhân, ngươi câm miệng ngay cho bổn vương!”

      Nữ nhân này đáng chết!

      “Cửu vương gia……” Bạch Tiểu Thố bất giác nhận ra rằng việc mình xuyên vào trong sách là , khuôn trắng bệch đỏ lên, mắt to chớp chớp nhìn Vũ Văn Tinh, ấp úng.

      “Mới vừa rồi phải ta cố ý.”

      phải nàng cố ý nha, hoàn toàn chỉ là trùng hợp!

      “Hừ, bây giờ ngươi mới nhận ra bổn vương sao?” Vũ Văn Tinh hừ lạnh tiếng, nhìn bộ dạng ngu dốt của Bạch Tiểu Thố vô cùng chán ghét, “Bổn vương bị ngươi làm cho chân tay bất động, lại còn bị ngươi cợt nhả lần, ngươi bổn vương nên xử lý ngươi thế nào đây, Bạch Tiểu Thố?”

      Bạch Tiểu Thố nghe được sợ đến nỗi tóc tai dựng ngược cả lên, mắt to trong suốt rơi lệ.

      “Cái đó………… Chỉ cần ngài đừng đem ta cho rắn ăn, cái gì ta cũng đồng ý với ngài.” Bạch Tiểu Thố nức nở.

      Tên biến thái đáng chết, sao có thể để con rắn đó bên cạnh chứ, biết con rắn kia rất đáng sợ sao?

      “Bổn vương thích nhất là đem những người Bổn vương ghét cho rắn ăn, ngươi xem vì sao bổn vương lại phải đồng ý với điều kiện hoang đường của ngươi?” Vũ Văn Tinh cười lạnh, khuôn mặt lạnh băng.

      Dám ra điều kiện với , nữ nhân này đúng là người thứ nhất!

      “Cửu vương gia,…….” Vừa nghe thấy mình lại bị ném cho rắn ăn, trong lòng Bạch Tiểu Thố uất hận, đem mười tám đời tổ tông của Vũ Văn Tinh ra hỏi thăm.

      Chỉ là, mặt lại giả vờ uất ức, đáng thương.

      Giữ được rừng xanh, lo gì có củi đốt, cái tên Cửu vương gia siêu cấp biến thái kia, ngày nào đó nàng giết !

      “Ta hại ngài thành như này, chuyện cợt nhả kia……… Tóm lại tôi rất xin lỗi, có thể cho ta ở lại làm nha hoàn bên cạnh ngài để đền bù được ?”

      Nàng cũng quá xui xẻo , sao cái lưng này lại phải gánh oan uổng lớn như vậy?

      Bi kịch, đúng là rất bi kịch!

      Vũ Văn Tinh lời nhìn vẻ mặt nịnh hót của Bạch Tiểu Thố, khóe môi nhịn được run run.

      Nha hoàn bên người?

      Nàng có thể sao?

      Mắt phượng xuất tia châm biếm, Vũ Văn Tinh nâng mắt lên nhìn Tiểu Thanh bên cạnh mình, dịu dàng mở miệng, “Tiểu Thanh, ngươi có đồng ý cho nàng ta làm nha hoàn bên người bổn vương ?”

      biến thái….. Để cho con rắn có nhân tính quyết định vận mệnh của nàng, quá kỳ quái rồi!

      Bạch Tiểu Thố há to miệng dám tin, gương mặt nhìn Vũ Văn Tinh càng thêm ngu ngốc.

      Khóc, trong mắt tên biến thái kia nàng bằng con rắn sao?

      Tiểu Thanh theo tầm mắt Vũ Văn Tinh nhìn về phía Bạch Tiểu Thố đứng bên cạnh giường, hai con mắt rắn màu xanh phát ra ánh sáng.

      “Mẹ ơi, ngươi đừng tới đây, ngươi đừng tới đây………..” Tiểu thanh hình như rất có hứng thú với nàng, từ người Vũ Văn Tinh trườn xuống, bò về phía Bạch Tiểu Thố.

      Bạch Tiểu Thố sợ hãi nhảy lên giường, trong miệng ngừng kêu la.

      Con rắn này sao lại có hứng thú với nàng, nàng rồi, thịt của nàng ăn ngon!

      Tiểu Thanh làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Bạch Tiểu Thố, kiêu ngạo lắc lắc đuôi, theo thành giường trườn lên.

      “Ngươi đừng tới đây, mau tránh ra ____” Bạch Tiểu Thố rất sợ rắn, thấy Tiểu Thanh lại gần, liền rúc vào xó giường co tròn người lại, đồng thời cũng ném những thứ bên cạnh về phía phía Tiểu Thanh hả hê gật gù.

      Biến , biến , con rắn này muốn khi dễ người sợ rắn nha!

      Tiểu Thanh đối với hành động của Bạch Tiểu Thố làm như thấy, vẫn tiếp tục trườn về phía Bạch Tiểu Thố sợ run người.

      Vũ Văn Tinh thờ ơ nhìn màn này, mặt đẹp khỏi có chút nghi ngờ.

      Trước giờ trừ ra, ai có thể đến gần Tiểu Thanh, sao nó lại có hứng thú với nữ nhân chết tiệt kia?

      “A_____” Thân thể mảnh mai của Tiểu Bạch Thố, làm sao có thể là đối thủ của con rắn to lớn kia.

      Tiểu Thanh xì xì về phía trước, dùng khí thế áp đảo của mình vây Bạch Tiểu Thố lại trong xó giường, thè lưỡi ra liếm khuôn mặt trắng bệch của nàng, đầu rắn đặt vai nũng nịu dụi dụi.

      “Cứu mạng____” lúc lâu sau, trong phòng Vũ Văn Tinh truyền ra tiếng quỷ khóc sói tru vô cùng thê lương.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4: Vương gia, ngài hài lòng sao?




      Cái gì gọi là ‘nơi nào có áp bức – nơi đó có đấu tranh’, nàng chỉ là người sợ rắn, sao có thể áp chế nỗi sợ hãi mà đấu tranh đây?

      Kết quả có thể nghĩ đến, đó chính là chịu đựng!

      Những ngày gần đây Bạch Tiểu Thố biết bị Tiểu Thanh áp bức bao nhiêu lần. Lần đầu hai mắt trợn ngược ngất , về sau thân thể cứng đờ mặc kệ Tiểu Thanh, trong mắt Bạch Tiểu Thố đó đúng là cực hình khủng bố, dần dần, cảm giác cũng tê liệt hết cả, có đôi khi nàng còn bị động kinh mà nghĩ con rắn kia vô cùng dễ thương.

      Quả nhiên, gần mực đen – gần đèn rạng, ở chung với biến thái lâu ngày, nàng cũng thấy mình biến thái.

      Được đồng ý của Tiểu Thanh, Vũ Văn Tinh cũng đồng ý với điều kiện của Bạch Tiểu Thố, để cho nàng làm nha hoàn bên người cho mình, đền bù vào những sai lầm trước đó.

      Cái gì gọi là nha hoàn bên người? Đó là việc ăn uống và ngủ nghỉ của chủ tử phải tự tay sắp xếp.

      Việc này khổ cho Bạch Tiểu Thố rồi.

      Trời còn chưa sáng bị Mạc Thanh gọi dậy rửa bô và rửa bô, sao lại bắt nàng làm cái loại việc chùi rửa bồn cầu này, hơn nữa còn thối chết người, mới nghe thôi nàng muốn nôn rồi.

      nữ tử hai tay nhàng chùi rửa (cái kiểu làm việc mà mình muốn nên hời hợt ý ạ), Mạc Thanh khoanh tay đứng nhìn. Mạc Thanh mặt đổi sắc mở miệng.

      "Bạch nương, Vương gia nếu như nương đảm nhiệm được công việc của nha hoàn bên người, Vương Gia đem nương cho rắn ăn."

      Được, nàng nhịn, nàng nhịn còn được sao?

      Tất cả người trong vương phủ đều là biến thái!

      Kìm nén bụng bực tức, Bạch Tiểu Thố dùng chiếc khăn lụa che mũi, che miệng. Nhắm mắt, cau mày, dùng sức cọ rửa, cọ rửa, cọ rửa, dường như rất muốn đem người nào đó thành cái bô thối này cọ rửa cho nát vụn mới hài lòng.

      Rửa sạch hết những thứ này, sau đó là việc thường ngày của nha hoàn: Bưng trà, rót nước, hầu hạ rửa mặt…

      Đối với Bạch Tiểu Thố, bưng trà rót nước là việc quá đơn giản, nhưng còn hầu hạ Vũ Văn Tinh rửa mặt đúng là cực hình.

      đại nam nhân nằm giường nhúc nhích, nàng làm gì có sức lực lớn để chuyển từ giường đến xe lăn.

      “Bạch Tiểu Thố, ngươi đứng ngây ngốc ở đó làm gì, còn hầu hạ bổn vương rửa mặt!” Cả đêm ngủ, Vũ Văn Tinh mở đôi mắt phượng lãnh khốc, châm chọc nhìn Bạch Tiểu Thố bưng chậu nước đứng ngây ngốc ở cửa, giọng chứa đầy tức giận.

      Mỗi lần nhìn thấy nữ nhân này, lại muốn chưởng đánh chết vọng động của nàng!

      “A___” Bạch Tiểu Thố chậm lụt đáp tiếng, bưng chậu nước chậm chạp về phía giường Vũ Văn Tinh.

      Kêu gì mà kêu, biết bà đây rất muốn phục vụ ngươi sao?

      Đột nhiên Bạch Tiểu Thố phát bên trong giường có cái đầu rắn, hoảng sợ lui về sau ba bước, đứng ngẩn tò te dám lên, nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc.

      Mẹ ơi, cái tên Cửu vương gia biến thái này, thế nhưng…….. thế nhưng ngủ chung với rắn, quá biến thái!

      “Bạch Tiểu Thố, ngươi lại đây!” Thấy Bạch Tiểu Thố lui về sau, mặt Vũ Văn Tinh xụ xuống, giọng càng rét lạnh thêm, ra lệnh, “ Lại đây, đây là mệnh lệnh của bổn vương!”

      Nữ nhân đáng chết này lại dám làm trái lệnh , quá to gan rồi!

      Lúc này nếu chân tay Vũ Văn Tinh có thể hoạt động, cước đá bay Bạch Tiểu Thố, nhưng nhúc nhích được, cái việc phải kiềm nén tức giận khiến bực bội muốn chết.

      “Ngài bảo……bảo con rắn ra ngoài , rồi ta đến…. hầu hạ ngài!” Bạch Tiểu Thố sợ hãi, ấp úng điều kiện, đôi mắt to nhìn Tiểu Thanh đề phòng, hai tay bưng chậu nước phát run làm cho nước trong chậu sóng sánh ra ngoài.

      Tên biến thái, đại biến thái, nàng sợ rắn a!

      “Bạch Tiểu Thố, ngươi có quyền ra điều kiện!” Vũ Văn tinh hừ mũi coi thường, mắt phượng ung dung nhìn Bạch Tiểu Thố phát run, trong lòng có chút hả hê, “ có lệnh của Bổn vương Tiểu Thanh cắn người lung tung, ngươi mau lại đây hầu hạ bổn vương rửa mặt, Bổn vương còn phải vào cung thỉnh an phụ hoàng mẫu hậu, làm chậm trễ thời gian của Bổn vương, ngươi chịu trách nhiệm được sao?”

      Tất nhiên………….nàng chịu trách nhiệm được!

      Bạch Tiểu Thố nhăn mũi, bĩu môi, cảm thấy khinh thường với lời của Vũ Văn Tinh.

      Tại sao phải đảm bảo cho rắn, phải biết rắn là loại động vật máu lạnh, cẩn thận nó cắn cả ngươi đấy!

      Bạch Tiểu Thố ác độc nghĩ.

      Cho dù rất cam lòng, nhưng Bạch Tiểu Thố vẫn bước những bước về phía giường, đứng bên giường chuẩn bị tinh thần lúc nào cũng có thể chạy.

      biết sao, nhìn bộ dáng sợ hãi rụt rè của Bạch Tiểu Thố, giống như bọn trộm ngu dốt lấy lòng Vũ Văn Tinh, con ngươi đen nhánh trong mắt phượng rất nhanh xẹt qua tia sáng.

      Nữ nhân này rất sợ Tiểu Thanh, Tiểu Thanh đáng như vậy sao nàng lại thích nó giống ? (Chỉ có biến thái mới thích rắn thui =D)

      “Tiểu Thanh, ngươi ra ngoài ăn sáng trước .” Vũ Văn Tinh nhìn Tiểu Thanh bên cạnh rục rịch, nhàng mở miệng, giọng dịu dàng như thầm với tình nhân, trong lúc vô tình lại khiến cho Bạch Tiểu Thố nổi da gà.

      Cái tên biến thái này, chẳng lẽ con rắn này là tiểu tình nhân của ngươi?

      Sao ngươi lại biến thái như vậy chứ?

      Bạch Tiểu Thố bị chính ý nghĩ của mình làm cho sợ hãi.

      Tiểu Thanh ngoan ngoãn quơ đầu lè lưỡi với Vũ Văn Tinh, thân rắn dài hơn hai mét trườn lên người , bò xuống giường, muốn đến chào hỏi Bạch Tiểu Thố, lại bị Bạch Tiểu Thố chạy như nhìn thấy quỷ.

      được đến gần Bạch Tiểu Thố, Tiểu Thanh ảo não cúi đầu ra ngoài.

      “Bạch Tiểu Thố, ngươi làm tổn thương Tiểu Thanh rồi!” Bất thình lình Vũ Văn Tinh mở miệng khiến Bạch Tiểu Thố giật mình, suýt nữa đánh rớt cả chậu nước tay.

      Nàng làm Tiểu Thanh tổn thương, rắn làm sao có giống người, cái tên này đúng là siêu cấp biến thái!

      “Ta có!” Bạch Tiểu Thố tức giận nhìn chằm chằm Vũ Văn Tinh, đặt mạnh chậu nước xuống giá gỗ, ngâm khăn mạnh vào, sau đó vặn khô cho hả giận, thô lỗ đặt lên mặt Vũ Văn Tinh, dùng sức chà sát.

      Ngươi muốn bản nương hầu hạ ngươi phải ? Bản nương hầu hạ ngươi chu đáo!

      “Bạch Tiểu Thố………” Bị Bạch Tiểu Thố chà sát, Vũ Văn Tinh nghiến răng nghiến lợi gắt lên, đáng tiếc mặt của bị khăn mặt che lại, giảm bớt rất nhiều khí thế hung ác.

      Bạch Tiểu Thố, nhất định phải giết nàng!

      Bạch Tiểu Thố có được cơ hội báo thù, tất nhiên phải lợi dụng cho triệt để, ra sức chà sát mặt ngọc của Vũ Văn Tinh, cho đến khi hả long hả dạ mới dừng lại.

      “Bạch Tiểu Thố, ngươi……………” Mặt Vũ Văn Tinh đỏ bừng, ngay cả đôi mắt phượng cũng đỏ.

      “Ai nha, Vương gia, là ngài bảo ta hầu hạ ngài rửa mặt, ngài hài lòng sao?” Bạch Tiểu Thố rất vô tội nháy mắt, khóe miệng lại giảo hoạt khẽ nhếch lên nụ cười xấu xa.

      Ha ha, rốt cuộc cũng chỉnh được tên biến thái nhà ngươi, cảm giác rất — thoải mái!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :