1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai muốn tình sâu lầm vào phù hoa – Lam Bạch Sắc (full 85 Chương) Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Ai muốn tình sâu lầm vào phù hoa

      [​IMG]

      Lam Bạch Sắc

      Conver: ngocquynh520

      Editor: Nhật Dạ Ena + tiểu an nhi + sandyhuynh + vitbau.dangyeu + Lăng Tử Nhi + Diệp Thanh Trúc

      Giới thiệu

      N năm sau, vào ngày họp mặt bạn học cũ, do lâu ngày mới gặp lại nhau biết là ai kích động đề nghị chơi trò “Ai là bạn tốt”.

      Ngày còn học hai người vốn thân thiếtlại bị ghép thành đôi, quả chính là vụ tai nạn.

      Hỏi: “ Tên của ấy là gì?”

      Đáp: “Nhậm Tư Đồ”

      Hỏi: “Ngày sinh nhật?”

      Đáp: “ biết.” …… ngày 11 tháng 10.

      Hỏi: “Biệt danh của ấy ở trường?”

      Đáp: “ biết.”………Đồ Đồ Tai To.

      Hỏi: “ Từng đảm nhiệm chức vụ gì ở lớp?”

      Đáp: “Quên rồi!”…..Lớp trưởng môn TiếngAnh.

      Hỏi: “Minh tinh mà ấy thích nhất?”

      Đáp: “ Năm đó minh tinh nào nổi tiếng nhất?Vương Phi? Tôi đoán là Vương Phi!”……..Clark Gable. ấy vĩnh viễn chỉ thích ClarkGable – Loạn thế giai nhân.

      Hỏi: “ ấy thích nhất phim điện ảnh nào?”

      Đáp: “Tôi nghĩ ra, cho qua.”……… rồi mà.

      Hỏi: “Trời ơi! Tôi mở đường tha cho cậu qua 5 câu rồi, câu kế tiếp được cho qua nữađấy. E hèm! Trong 3 năm học cùng nhau, cậu cólàm chuyện gì có lỗi với ấy ? ”

      Đáp: “ Làm ơn , tôi với ấy chuyện cònchưa tới 10 câu, làm sao làm chuyện có lỗi với ấy chứ?”….. Chỉ có buồi lễ tốt nghiệp, đêm đó người che mắt em, hôn em chính là tôi.

      Hỏi: “Tư Đồ, cậu đúng là xui xẻo, khi lại rút trúng chung đội với tên tiểu tử thốinày!Tôi cũng nhẫn tâm thay cậu hỏi vấnđề cuối cùng này!”


      Đáp: ╮(╯▽╰)╭

      Hỏi: “Thời Chung, cậu lo mà giải quyết hậu quả , bây giờ cậu có muốn trả lời với đángyêu này , chung quy cậu có chép đáp áncủa lớp trưởng ?

      Đáp: “ Tớ nghĩ………….bọn các cậu đều chépđáp án của ấy, tớ có, môn Văn từ trước đến nay tớ đều nộp giấy trắng.”……….. em.
      Đây là bộ đầu tay của Ena mọi người ủng hộ & góp ý giúp Ena nha! Chém taynha!​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 19/4/15

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1

      Chẳng qua đó chỉ là buổi chiều thứ 6 rấtbình thường, nhưng khi Nhâm Tư Đồ đến phòng khám tâm lý lại gặp bệnh nhân có chútkhông bình thường.

      ra vào tuần trước ngay từ lúc nhận chức, Tư Đồ nhận được bệnh nhân này từ phòngbệnh khác chuyển tới đây. Ông cụ Tần Tuấn Vĩnày mắc chứng thích “trộm vặt”. Mặc dù gia cảnh rất khá giả, nhưng thường khống chế được mà có hành động trộm vặt đồ củangười khác. Người nhà ông cụ đối với hành vi bất thường này lại tỏ ra xem thường, thậm chícòn tìm cho Cụ Tần tài xế đặc biệt phụtrách theo sau ông. Ông cụ chân trước vừa mới trộm đồ, người tài xế liền theo sau đếm tiền bồi thường cho chủ cửa hàng. Cho đến lầnngười tài xế nhất thời mất tích, ông cụ đangtrộm đồ bị người ta bắt ngay tại trận, sau đó ôngcòn bị đánh rất thảm. Lúc này, người nhà ông cụ mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, liền cưỡng bách đem ông đến bác sĩ tâm lý.

      ra, từ lúc nhận chức đến nay Nhậm Tư Đồ gặp qua rất nhiều loại bệnh nhân, bệnh án của vị Tần tiên sinh này cũng coi là kỳ lạ.Có điều là ông cụ là từ bệnh viện danh tiếng nhất cả nước chuyển tới, cho thấy các vị “danh sư” ở đó cũng bó tay.

      Xế chiều hôm đó, ông cụ Tần đến rất đúng giờ,đẩy cửa vào vẻ mặt ông đặc biệt hăng hái, lúc này mùa đông, ông cụ mặc bộ quần áothể thao bình thường, chân mang đôi giày thể thao, bên ngoài khoác chiếc áo lông cừu loại đắt tiền, cổ cũng choàng chiếc khăn cùng loại.Từ lúc Tần Tuấn Vĩ vào cửa Tư Đồ cũng khôngbỏ qua bất cứ cơ hội nào quan sát ông, chỉ thấyông cụ đem áo khoác ngoài và khăn quàng cổ tùy ý ném lên ghế sa-lon, rồi ngồi xuống, lại rất nhàng cẩn thận vuốt phẳng nhưng nếp nhăntrên bộ đồ thể thao, rất dễ nhận thấy ông cụ xem bộ đồ thể thao rẻ tiền này như bảo bối, tương phản này làm cho Nhâm Tư Đồ cảm thấy rất thúvị, người thường rất khó tin được người nhưvậy lại có tật xấu sửa- trộm vặt.

      “Buổi chiều tốt lành.” Bác sĩ Tư Đồ mỉm cười liếc ông cụ cái, đặt tay xuống cạnh điện thoại bàn, định gọi người mang nước tràvào.

      Tần Tuấn Vĩ liếc nhìn bằng ánh mắt khinh thường, lại nhìn xung quanh phòng bệnh bày trírất đúng tiêu chuẩn. “Bác sĩ, tôi trước vớicô, tôi chưa bao giờ ngồi ghế nằm như cái ghế đó, nhìn cứ giống như bị các người giải phẫu…..”

      Nhậm Tư Đồ nở nụ cười vô cùng gian xảo: “Ông muốn ngồi thế nào cứ tùy ý, đừng xem nơi này là phòng bệnh, cứ coi như tới đây cùngbậc vãn bối trò chuyện chút thôi.”

      Ông cụ lập tức trả lời cách mỉa mai: “Tròchuyện? Trò chuyện với cũng là đắt quá rồi, đừng cho là tôi biết ở đây thu phí mộtgiờ là bao nhiêu.”

      Tuy như vậy, nhưng sau đó ông cụ Tần vẫn ngồi nghe bác sĩ Tư Đồ hướng dẫn, cũng khôngkhách khí mà trò chuyện lớn tiếng, hiển nhiênông Tần trước đây cũng thời “tung hoành”,Tư Đồ nghe ông chia sẻ rất vui vẻ.

      Tần Tuấn Vĩ lúc trẻ có thời gian dài làmnghề ăn trộm, ông cảm thấy có gì đángxấu hổ mà phải giấu giếm chuyện này, thậm chícòn cảm thấy đó là đoạn thời gian oanh liệttrong cuộc đời, giọng mang theo thứ hoài niệm sâu sắc ông với : “ có biếthay , lúc ấy có dòng xe của Đức mớiđược nhập khẩu vào, thiết kế khóa vô cùng tinhvi, ai có khả năng mở được, tôi chỉnghiên cứu 3 ngày 3 đêm liền mở được, năm đótrong giới tôi được gọi là ĐỆ NHẤT TINH ”.

      Nhâm Tư Đồ ngồi đối diện ông cụ, hết sức chămchú lắng nghe, vừa nhìn trước cửa phòng khám gởi tới kết quả bệnh án của ông Tần: do hoài niệm hư vinh thời trẻ cộng thêm trong lòng trốngtrải nên phát sinh hành động nghiện trộm cắp. Thời trẻ tung hoành đầy kích thích giờ lại an nhàn quá mức dẫn tới tương phản mãnh liệt,tạo ra chênh lệch trong lòng bệnh nhân, làm người bệnh có ý muốn trộm cắp nhằm lấy lại sựtự tin năm đó.

      tích oanh oanh liệt liệt nghe đủ, NhâmTư Đồ bắt đầu đặt câu hỏi: “Tần tiên sinh, ông có thể kể về gia đình của mình cho tôi nghe chút ? Nghe ông và con trai sống cùngvới nhau, tình cảm của hai người tốt chứ?”

      Sắc mặt Tần Tuấn Vĩ nhất thời biến sắc, đắcý trong mắt ông khi nảy như sụp đổ. rãng ông muốn nhắc tới đứa con trai này.

      Nhậm Tư Đồ cầm bút viết vào sổ ghi chép“Nguyên nhân từ gia đình” năm chữ ngắn gọnsúc tích. Nhưng khi ngẩng đầu lên chờ ông cụ trả lời tiếp ông cụ lại hung hăng nhìn rồi bất chợt đứng dậy : “ rốt cuộc có chữa được hay vậy? Những vấn đề nay các bác sĩ trước đây điều hỏi cả rồi, tôi trả lời cũng khôngdưới nghìn lần, đừng có ở đây phí thời gian.”

      Ông cụ Tần ôm đồm áo khoác và khăn quàng cổđịnh rời , theo phản xạ đứng lên định mởmiệng giữ lại, vừa hay lúc ông cụ đặt tay lên nắm cửa mở ra thấy bên ngoài có người định gõ cửa.

      Người đó chình là tài xế của ông cụ Tần.

      Người tài xế trong tay cầm điện thoại, thấy cửa đột nhiên mở ra, hơi sửng sốt, lại nhìn thấy ông cụ tay cầm áo khoác định rời . Nhìn lướt quavai ông Tần ánh mắt nghi ngờ dò hỏi Tư ĐồThu: “Tần lão gia, ông định sao?”

      “Cậu sao lại tìm cho tôi bác sĩ có chút tài năng gì vậy?”

      Ông cụ hướng tới người tài xế oán trách, rồi lạimuốn cất bước ra ngoài, người tài xế lộ vẻ mặt khó xử, chặn ở cửa ý muốn cho ông cụ . “Nhưng Chung Cương gọi điện thoạitới hỏi ông tối nay có muốn cùng ấy ăn cơmtối, sau khi tan việc, thuận đường tới đây đónông cùng về.”

      Tần Tuấn Vĩ chợt dừng bước chân.

      Từ góc nhìn của Nhậm Tư Đồ, có thể nhìn thấy đường cong gò má của ông cụ căng ra,thể ràng căng thẳng, xem ra ngườicon trai này chính là tử huyệt của ông cụ.

      Tư Đồ suy nghĩ nháy mắt trở nên hứng thú,ông cụ lật lọng: “Ai tôi phải ?”

      Đem áo khoác ném lại sa-lon. “Tôi còn chưa trò chuyện với bác sĩ xong,”

      khách khí nhìn về phía Tiểu Từ (tài xế) gậtđầu cái, Tiểu Từ liền hiểu ý lui ra ngoài, lúc này ông cụ nhàn nhã tréo nguẩy ngồi sa-lon.

      Tần Tuấn Vĩ tự chủ mà nhìn về phía cửasố trong mắt hàm chứa vui mừng, nhìn theotầm mắt của ông , nơi xa xa kia là tòa nhà cao chọc trời bởi vì phản xạ ánh mặt trời mà vô cùng chói mắt.

      Đó là tòa nhà mới khánh thành- Offices, cúi đầu suy tư, thuận thế đổi đề tài:” Con trai Tầntiên sinh làm việc ở Offices đó sao?”

      Mặt dù ông cụ khôi phục vẻ mặt ngạo mạn nhưng ánh mắt bán đứng chủ nhân của nó.

      Xem ra đây hẳn là bệnh nhân thú vị, Tư ĐồThu khỏi cười thầm.

      ****

      Qua những trao đổi buổi đầu tiên,Nhậm Tư Đồđã cố gắng phá bỏ những phòng bị trong tâmông cụ, cố gắng vui vẻ trò chuyện với ông cụđến lúc tan tầm. thu dọn đồ đạc định vềtrước, ai ngờ Sở Nhất Minh lại chọn ngay lúcnày gõ cửa.

      “Như thế nào? Ông cụ kia gây khó dễ sao?”

      Nhâm Tư Đồ ngược lại ngạc nhiên hỏi: “Khôngphải nghỉ phép sao? Sao lại quay lạilàm việc?”

      Tuy nhiên Sở Nhất Minh nhàn nhã cất bước đến bàn làm việc của , ý tại ngôn ngoại mở miệng “ Nghe Tôn Dao hôm nay trở về nước?”

      vừa nghe thấy mở miệng muốn “điềutra” liền cười: “ Em cũng chuẩn bị đón ấy,cùng nhau họp mặt ăn tối.”

      Sở Nhất Minh nghe được, mặt dài ra hớn hởgiống như con chó vẩy vẩy đuôi nịnh bợ. “ đưa em nhé!”

      Nhậm Tư Đồ vội vàng lấy túi xách đứng dậy, vòng qua phòng làm vệc lấy cái áo khoác treo giá. “ ấy sớm biết như vậy nênđã dặn em cho mang theo.”

      Lúc này cần quay đầu lại cũng đoán được Sở Nhất Minh treo lại vẻ mặt dọa người,bởi giọng của trầm thấp vang lên: “Côấy cứ như vậy mà ghét sao?”

      lúc này mới quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Sớ Nhất Minh. Ôi!!!!! Vô cùng thối nhaaa!

      Sở Nhất Minh lấy bằng trước 4 năm, có khả năng kiềm chế tính khí, trước đến giờ ai dám xu nịnh, đút lót, có thể vịlương y. suy nghĩ chút, khóe miệnggiương lên muốn gì đó rồi lại nuốt xuống, thở dài: “Lần sau , coi như lần này là chịem họp mặt, lần sau, lần sau nhất định mang theo.Được ?”

      Sở Nhất Minh lúc này mới chầm chậm đứng dậy tới trước mặt Tư Đồ, đưa cho hộp quàtinh xảo: “Lúc nghỉ phép du lịch, có mua món quà, em thay đưa cho ấy.”

      Nhâm Tư Đồ do dự nửa giây, tay nhận quà, tay kia với ấy áo khoác. “Vậy em trước.”

      Sở Nhất Minh gật đầu thỏa hiệp.

      Tư Đồ vừa mặc áo khoác vào vừa ra cửa, Sở Nhất Minh đủng đỉnh bỏ hai tay vào túi quần,lạnh lùng đưa mắt nhìn , nhưng đột nhiêndừng lại làm cho sửng sốt.

      Thấy Nhâm Tư Đồ đứng ở cửa, khẩn trương lục tung túi xách tìm kiếm cái gì đó, khỏi thắc mắc. “Sao vậy?”

      cũng quay đầu lại, cứ lúi cúi tìm tìmlại trong túi xách. “Ví tiền của em, biết để ở đâu, tìm hoài thấy……”

      ***
      Vào đông, mặt trời lặn rất sớm, bầu trời ánhchiều tà bao phủ tạo nên mảng ấm áp.Chiếc xe màu đen bóng loáng chở ông cụ Tầnchậm rãi dừng lại bên ngoài tòa nhà Offices.

      Tần Tuấn Vĩ ngồi ở ghế sau, bắt đầu kiểm trathành quả mình vừa “tiện tay” trộm được- ví tiền của bác sĩ Tư Đồ. Haha….bất cẩn bất cẩn haha….

      Tiểu Từ ngồi ở ghế lài, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn vẻ mặt hớn hở của ông cụ, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.

      Ông cụ Tần đếm xong tiền mặt lại bắt đầu đếmtới chi phiếu, lúc này cửa xe bên kia mở ra, mộtngười đàn ông trẻ tuổi nét mặt trầm tĩnh ngồivào bên trong.

      Người đàn ông khoảng 27, 28 tuổi đôi mắt sắc lạnh như hàn tinh, người mặc bộ tây trang tối màu, vest ngoài cởi ra vắt hờ bên tay, thậm chí cúc áo cổ cũng mở ra để lộ bộngực rắn chắc, so với thời tiết giá lạnh bên ngoài càng thêm nổi bật, càng phát ra khí chất đơnđộc lạnh lùng.

      Từ người chỉ có đôi găng tay là gợi cho người nhìn cảm giác mùa đông tồn tại, sau đó đem găng tay cởi ra, lộ những ngón taython dài tuyệt mỹ như tác phẩm nghệ thuật, chỉ những ngón tay, thân người cũng rất cao lớn, ghế ngồi sau xe vốn vô cùng rộng rãi, nhưng vì đôi chân dài kia mà lại trở nên chậthẹp.

      Ông cụ Tần nhìn con trai ngồi bên cạnh, vui mừng lộ lên hết cả mặt, cũng khống có ý đem ví tiền giấu , chỉ hững hờ cầm tay.“Sao hôm nay xuống sớm vậy?”

      Người đàn ông thèm trả lời, lúc này so với khí trời đông ngoài kia còn lạnh lẽo hơn,lạnh nhạt lên tiếng với Tiểu Từ. “Lái xe.”

      Chỉ hai từ ngắn gọn liền cắt lời của Tần Tuấn Vĩ, ràng muốn chuyện vời ông cụ. Mặt ông bỗng nhiên cứng đờ trong chốc lát, lặng lẽ cắn răng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa cũngkhông để ý tới người bên cạnh nữa.

      Nhìn hai cha con chiến tranh lạnh, xem nhau như khí, Tiểu Từ bất đắc dĩ liếc nhìn họ rồi thuần thục cho xe nổ máy.

      Người đàn ông trẻ tuổi nhàn nhạt cuối nhìn văn kiện, ông cụ Tần nghiêng đầu nhìn khung cảnhnhàm chán đơn điệu ngoài cửa số, bên trong xe khí vô cùng bức bách khó xử, nhưng rấtnhanh ông cụ liền tìm được trò chơi mới để giải trí- tiếp tục lật lật lại nghiên cứu ví tiền vừa “tiện tay” trộm được.

      ngờ tới này còn trẻ tuổi màlại có con trai lớn như vậy….” Ông cụ lật lật cái ví săm soi tấm hình đó tự nhủ.

      Trong ảnh Nhậm Tư Đồ ôm hôn đứa bé trai tầm 4-5 tuổi, cười rạng rỡ, thằngbé hết sức đáng nhưng vẻ mặt lại cực kì lãnh khốc.

      Người đàn ông nghe vậy, theo phản xạ mà nhìnthoáng qua tấm ảnh, chỉ là nhìn thoáng qua mộtchút rồi lại vùi đầu vào văn kiện. Nhưng đột nhiên như có thứ gì xẹt qua đầu, nhíu chặt lấy tim , người đàn ông cứng đờ, lần nữa nhìn vào tấm hình.

      Ông cụ Tần chưa kịp phản ứng ví tiền trong taybị con trai giật mất, ông bất mãn trợn mắt, thằngcon này muốn làm khó dễ ba nó sao?. “Con…”

      Định phản kháng lại nhưng thấy con trai đangkinh ngạc nhìn chăm chăm vào tấm hình ông liền cứng miệng.

      nhìn trong hình và đứa bé trai có vẻ mặt lãnh khốc kia, nhìn chớp mắt,nhưng dần dần vẻ kinh ngạc mất thay vào đó là nỗi mất mác bao phủ.

      Ông cụ khỏi nghi ngờ kêu lên:“ThờiChung?”

      Bị ông cụ kêu tiếng, Thời Chung như bừng tỉnh, nhớ lại lúc nãy vì kích động mà giật lấyví tiền, nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh nhạt,đem ví tiền trả lại cho ông cụ.

      Tần Tuấn Vĩ cứ ngỡ mình vừa bị ảo giác, ThờiChung lần nữa vùi đầu vào văn kiện, trước saunhư để ý đến chuyện bên ngoài.

      Chẳng qua là ai thấy được, bàn tay anhđang nắm chặt lấy văn kiện đến nỗi những khớpxương nổi lên trắng bệch.

      P.s: Ena mới tập edit nên tiến độ rất rất chậm, 1chương truyện dài trung bình khoảng 4-5 trangword Ena làm trong khoảng 2-3 ngày lận nênmọi người thông cảm nha! Ena cố gắng nhiều hơn. Có gì sai xót mọi người nhắc nhở dùm Ena với nha!

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2 (1)

      Nhậm Tư Đồ cho xe dừng bên vệ đường trước cổng nhà trẻ, nhìn những đứa bé chen chúc nhau về phía cổng trường, cố gắng xuyên quađám trẻ nhốn nháo để tìm hình bóng mộtcậu bé. Nhưng đợi tìm được cánhcửa bên ghế lái phụ mở ra, cậu bé trưng ra gương mặt vô cảm ngồi vào xe, đem cặp sách đặt lên đùi, lạnh lùng ném cho hai chữ. “Lái xe.”

      Nhậm Tư Đồ nhíu mi lại, nhìn về phía tên nhóccon, ngờ rằng tên nhóc này cũng nhăn mặt nhìn lại . Nhìn vẻ mắt nó kìa, oa…oa tên nhóc này cũng có vẻ mặt đau khổ như vậy nha! Haha… đợi Nhậm Tư Đồ mở miệng hỏi, nhóc con : “Con thất tình…”

      “Cái gì?” What? What? Nhâm Tư Đồ còn tưởngcô nghe nhầm. Loại đề tài này phải làdành cho người lớn sao? 18+ đó?Sao lại phátra từ tên nhóc con miệng còn hôi sữa này chứ? Aaaa… là làm cho người ta có cảm giác chân nha.

      “Lý Duệ, bạn ấy đem cây bút máy và tẩy con tặng toàn bộ đưa cho tên Lâm Sâm kia. thể hiểu nổi cái tên đầu gỗ kia có cái gì tốt chứ?”

      Lý Duệ, cái tên này nghe tên nhóc nhắc qua hai ba lần rồi, con “cái tên đầu gỗ”

      Nhìn dáng vẻ tên nhóc vừa trải qua đoạn tình cảm “sâu sắc” “đau thương” tại “nhà trẻ”,Nhâm Tư Đồ suy nghĩ biết rốt cuộc lànên dạy dỗ lại tên này hay là an ủi nó đây? Suy nghĩ lại lúc, cuối cùng vuốt vuốt đầu nhóc con. “ việc gì cả, sau này con tìm được người tốt hơn.”

      Tên nhóc này là, mới vừa rồi ưu ưu phiềnphiền, giờ lại xem như có chuyện gì. Khi Nhâm Tư Đồ dắt cậu bé tời nhà hàng nhóc conliền bị thức ăn ngon mê hoặc. Cái gì gọi là thấttình lúc nảy đều bị vứt ra sau đầu. Cậu bé vui vẻ ngồi bàn cầm thực đơn gọi món.

      Trước đây, bọn họ thường xuyên đến nhà hàngnày, những món ăn ở đây rất quen thuộc, cần nghĩ cũng biết tên nhóc này thích ăn cái gì, như nhớ ra điều gì quan trọng cậu nhócquay sang hỏi : “Tôn Dao chừng nào mới đến?”

      Nhậm Tư Đồ trò chuyện với Tôn Dao quaheadphone nghe cậu bé hỏi như vậy, mới ngẩngđầu lên: “ ấy bị ký giả bám theo, khi nào cắt đuôi được đám cho săn đó mới có thể đến đây được.”

      “Đợi , con phải gọi Tôn Dao là dì có biếtkhông? Gọi thẳng tên như vậy lễ phép.”

      Nhóc con “À” tiếng coi như hiểu, rồicuối đầu lật lật thực đơn, lại nhịn đượcnhỏ giọng ngập ngừng ngẩng đầu lên nhìn Nhâm Tư Đồ. “Nhưng Tôn Dao bảo con gọi ấy làchị, vây rốt cuộc con phải gọi như thế nào?”

      Nhậm Tư Đồ bị cậu nhóc hỏi ngược lại như vậythì nghệch mặt ra, tại gần 30 tuổi,theo pháp luật làm gì, nhưng trêndanh nghĩa tên nhóc là con nuôi của , trước giờ nó luôn gọi thẳng tên , cũng cảm thấyquen rồi chưa từng sửa lại….

      Nhâm Tư Đồ suy nghĩ nên xử lý về cách xưng hô như thế nào cho phải cửa phòng ănbị người khác đẩy ra. Tôn Dao mặt đeo kính bảng lớn che cà nửa khuôn mặt hấp tápchạy vào.

      Tôn Dao tháo kính mát ra, thân mật ôm vai Tư Đồ. “ Chờ có lâu lắm ?”

      Nhâm Tư Đồ liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay. “ Tốc độ cũng tệ, chỉ 15p liền cắt đuôi được đám chó săn kia, nhanh hơn nhiều so với lần trước nha.”

      Tôn Dao nhìn cười cười, đảo mắt nhìn tên nhóc Tầm Tầm cúi đầu nhìn thực đơn,khóe mát kiềm được mà cong đến híp lại,đạp giày cao gót bước nhanh “Vụt Vụt Vụt” liền tới bên cạnh nhóc con, càng nhìn càngmuốn ôm thằng bé vào lòng. “Ai da, bảo bối,nhớ con muốn chết luôn, cho Tôn Dao hôn cái nha!”

      Cánh tay mập mạp của Tầm Tầm vội vàng giơ lên che khuôn mặt của mình lại. “

      Nhậm Tư Đồ buồn cười ngồi nhìn lớn dằn co với nhau, thấy vẻ mặt cậu nhóc hết sức kiên quyết, Tôn Dao sửng sốt chút, rồilại cười cười : “ Vậy đổi lại cho Tầm Tầm hôn ta, chịu ?”

      Tầm Tầm ngẩng khuôn mặt non nớt lên nhìnTôn Dao, thanh hết sức đáng lại nghe ra rấ nghiêm túc, kiên quyết : “Nam nữ thụ thụbất tương thân.”

      Tôn Dao bị lời nhóc con làm cho sửng người kinh ngạc, thân người ngửa ra sau, tròn mắt nhìnlên nhìn xuống đánh giá Tầm Tầm: “Oa xem kìa nó còn biết cả thành ngữ nữa chứ, ai dạy con như vậy?”

      Tầm Tầm trong lòng rất hả hê nhưng vẫn giả vờ trầm mặt, Tôn Dao ném ánh mắt “hỏi thăm” vềphía người nãy giờ ngồi xem kịch vui- Nhậm TưĐồ, liền khoát tay biện minh. “Mình có dạy nó cài này nha! Ha..ha…”

      Liên tiếp bị người khác phái từ chối đến 2 lần, trong đời Tôn Dao từ trước đến nay chưatừng trải nghiệm qua, sao, khônggấp, ung dung lấy từ trong túi xách ra mấy tờgiấy, chậm rãi quơ quơ trước mặt Tầm Tầm bénhỏ. “Con xem đây là cái gì?”

      Tầm Tầm chỉ vô ý nhìn thoáng qua, bỗng nhiênhai mắt chợt tỏa sáng, Tôn Dao thấy vậy hả hê nhìn Nhậm Tư Đồ nhíu chặt hàng lôngmày. Sau đó đưa gò má mình sát khóe miệng của Tầm Tầm.

      “Chữ kí và vé xem biểu diễn TÔn Dao đều lấy giúp con, con xem phải cám ơn Tôn Dao như thế nào đây?”

      Sợ mình ra ám hiệu ràng Tôn Dao thậm chí còn giơ tay lên chỉ chỉ vào mặt mình.

      Lúc này Nhậm Tư Đồ nhịn được mà đưa mắt nhìn xem rốt cuộc Tôn Dao cầm cái gì, ra là ảnh & chữ kí của nữ ca sĩ mới nổi, cón có cả vé xem biểu diễn. Nhưng trước giờ chưa từng nghe tên nhóc này thích ca sĩ này nha? khỏi tò mò ngồi nhìn hai người lớn thương lượng.

      Nhưng chỉ giây sau, Nhâm Tư Đồ thấy Tầm Tầm khôi phục lại vẻ mặt buồn buồn.

      “Lý Duệ chạy theo chơi với tên đầu gỗ kia rồi, ấy đâu có chơi với con. Con thèm đưavé này cho Lý Duệ.”

      ***
      Nhâm Tư Đồ mới từ miệng Tôn Dao biết được, bé Lý Duệ thích ca sĩ này, tiếc thay khi Tầm Tầm bé tìm được ảnh có chữ ký & vé xem biễu diễn bạn chạy theongười khác.

      đường về nhà, Tôn Dao xem qua thông báo lịch trình của ngày mai xong quay sang an ủiTầm Tầm “thất tình”.

      “Chuyện tình cảm xưa nay vốn thiên biến vạn hóa , có gì to tát cả. Bất quá tuần sau Tôn Dao và Nhâm Tư Đồ cùng con xem biễu diễn. Con phải tin tưởng vào bản thân mình, mất con là tổn thất lớn nhất trong đời bé đó.”

      Tầm Tầm lặng lẽ gật đầu, nhưng hiển nhiên đối với những lời Tôn Dao nhóc thể nàohiểu hết, mặc dù mang tâm trạng mất mác đau thương, cậu bé quên ngẩng đàu hỏi Nhâm Tư Đồ.

      “Thiên biến vạn hóa là có ý gì?”

      “Nghĩa là…rất nhiều việc, thể biết đượctương lai diễn biến như thế nào.”

      Nhâm Tư Đồ suy nghĩ chút, sợ mình giải thích rãng, đưa ra ví dụ.

      “ Giống như trời trong xanh, đột nhiên lại đổ mưa lớn, chúng ta hay là thời tiết thất thường.”

      Tầm Tầm là đứa trẻ đặc biệt thông minh, ham học hỏi. Vào ngày chủ nhật Nhâm Tư Đồ dắt nhóc biểu diễn, lúc ấy trời sáng sủa, độtnhiên kéo mây đen bắt đầu mưa, Tầm Tầm thấyvậy liền bất đắc dĩ lắc đầu, đầy tâm trạng. “ Thời tiết thất thường mà.”

      Nhâm Tư Đồ nghe vậy liền phì cười, theo thói quen đưa tay xoa đầu cậu nhóc.

      P.s: Chương quá dài, sợ mọi người chờ lâu Ena ngắt chương biết mọi người có đồng ýkhông? Haylà hết 1 chương post 1 lần luôn!!!

      Chương 2 (2)
      Xoa xoa mi tâm, lúc này mới nhìn về nữ minh tinh đứng sân khấu hào quang rực rỡ- mới biết ngủ gật từ đầu tiết mục tới giờ.

      Nhâm Tư Đồ ngồi ở hàng ghế VIP đối diện vớibầu trời đêm bao la, cơ hồ có thể nhìn thấy những hạt mưa bụi ngày cáng nặng hạt, nhưngcho dù trời mưa cũng ngăn đượcniềm đam mê nghệ thuật, tiếng hát càng thêm hưng phấn, chói tai. Nhâm Tư Đồ có tâm tư nghe ca nhạc chỉ lo lấy túi da cho mưa cho Tầm Tầm. may sân khấu cuối cùng cũng mở rộng mái hiên (loại mái hiên di động) ra , bằng tốc độ nhanh nhất các nhân viên cũng tận lực mở rộng tấm che ngăn cho khán giả bịướt.

      Nhâm Tư Đồ từ vốn thích thần tượng, cộng thêm tối qua có bệnh nhân đòi tự sát náo loạn cả đêm, cũng thức trắng cả đêm, bây giờ dĩ nhiên chỉ muốn ngủ giấc, nào có hứng thú nghe tình ca như tên nhóc kia. Nếu ca sĩ kia hát những ca khúc covert cũ còn có ấn tượng, ngược lại bên kia Tầm Tầm nghe rất say sưa, thỉnh thoảng có ca từ hiểu cậunhóc quay sang hỏi Nhâm Tư Đồ: “ Tại sao ấy lại hát [hứa với em từ nay về sau xếphàng trong đêm] ? “

      Nhâm Tư Đồ sắp bị tên nhóc ngây ngô này làmcười đến chết, bật cười giải thích: “ ấy hát là hứa với em từ nay về sau bồi hồi trongđêm .”

      Tên nhóc này suốt ngày trưng bộ dạng “tiểu đại nhân” giờ lại ngoan ngoãn gật đầu, bừng tỉnhhiều ra vần đề “À!” tiếng., nhìn đáng .

      Buổi biểu diễn kết thúc sân khấu trở nên vô cùng hỗn loạn, ít người bị ướt sũng thét lên chạy tán loạn tứ phía tránh mưa, Nhâm Tư Đồ dần Tầm Tầm khắp nơi tìm WC. Dọc theo đường hòa vào tiếng người cười cườichính là nghe Tầm Tâm cao giọng hỏi hỏi lại.

      tới chưa? tới chưa? Con muốn “ xuỵt xuỵt”, nhanh lên nhanh lên nhịn được nữa rồi!”

      Luc này Nhâm Tư Đồ muốn gọi cho cái người giữa đường thất hứa mà oán hận, Tôn Dao trước đây là khách quý nơi này tới lui nhiều lần,lại quen rất nhiều ca sĩ ở đây, đương nhiên sẽnắm đường như lòng bàn tay, nếu như Tôn Dao ở đây, Nhâm Tư Đồ phải mangtheo Tầm Tầm chạy loạn khắp nơi như vậy

      “Mau lên mau lên con nhịn nổi nữa…nhịn nổi nữa..”
      Tiếng kêu cứu của cậu nhóc làm cho Nhâm Tư Đồ còn tập trung được nữa, cúi đầunhìn khuôn mặt nhắn đỏ bừng vì kìm nén, cắn răng trực tiếp ôm Tầm Tầm chạy về phía trước.

      Cuối cùng cũng tìm được WC, Nhâm Tư đồđứng bên ngoài nhà vệ sinh dựa vào vách tườngmở miệng thở mạnh từng hơi.

      Nhâm Tư Đồ cảm thấy rất muốn mắng Tôn Dao, dám bỏ boom mình! Hừ..nhưng vào lấy di độngra đúng lúc có cuộc gọi đến. Nhâm Tư Đồ vừa nhìn thấy tên người gọi hiển thị màn hình trong lòng lộp bộp tiếng, cuống quít bắt máy.

      Đầu dây bên kia thanh của đối phương vôcùng nứa nở: “Bác sĩ Nhâm…”

      nghe thanh liên cảm giác được tâm tình đối phương ổn định, nhất thời hô hấpcũng nghẹn lại.

      Bệnh nhân là phụ sản trong thời kì co con bú, chồng lại bỏ nên mắc chứng hậu sản uất ức có khuynh hướng tự sát, mẹ bệnh nhânkhông thể làm gì khá hơn là đem về nhà chăm sóc, tối hôm qua ấy lại để lại di thư trốn nhà , người mẹ chạy đôn chạy đáo suốt đêm, tìm kiếm hơn nửa thành phố, cuối cùng cũng tìmđược ây ngồi ở nóc nhà trọ - ngôi nhà trước kia khi cưới ấy và chồng sống.

      Chỉ 24h gặp, ấy lại sinh ra tâm trạng biquan, Nhâm Tư Đồ chỉ có thể khuyên nhủ quađiện thoại, nhưng ấy càng càng kích động.

      “Chính tôi trong thấy cùng con đàn bà đó trong siêu thị, tại sao họ lại có thể hạnh phúcnhư vậy chứ? Trong khi con cuả tôi, nó chưa tớimột tuổi… sao có thể …..Tại sao có thể…….”

      “Tối qua phải chị hứa với tôi là khôngsuy nghĩ lung tung nữa sao?” tới đây NhâmTư Đồ ý thức được rằng bây giờ tuyệt đối được buông lời trách cứ ấy, vì vậy liền dừng lại lảng sang chuyện khác.

      “Bây giờ chị ngoan ngoãn vào nhà đợi tôi, đừng đâu hết, tôi lập tức qua đó với chị.”

      Thời gian cấp bách, Nhâm Tư Đồ phải nhanhchóng tới đó,nhưng mà còn Tầm Tầm sao? thể làm gì khác hơn Nhâm Tư Đồ đành nhắm mắt chạy vào nhà vệ sinh nam.

      Ở nbên ngoài nhà vệ sinh người xếp hàng nhiều đến nổi chặn hết cả cửa ra vào, nước chảy cũng lọt. còn cách nào khác hơn là cố gắng chen vào trước ành mắt kinh ngạc của……rất nhiều người đàn ông.

      Nhâm Tư Đồ cú đầu liều mạng : “ xinlỗi, xin nhường đường chút…ngại quá….”

      lúc này hoàn toàn nhìn thấy, cái đầu thấp bằng nửa người trưởng thành len lỏibên hông linh hoạt chạy ra ngoài, lớn mộtnhỏ cách nhau 1 hàng người xếp hàngkhông hề nhìn thấy nhau.

      Khắp nơi đều là người, Tầm Tầm đườngthoát ra ngoài, ngẩng cái đầu lên nhìn tứphía cũng thấy bóng dáng của Nhâm Tư Đồ đâu.

      Gương mặt cậu bé ngày càng chồng chất lo âu, vừa nhìn chung quanh, vừa về phía trước cẩn thận đụng phải người.

      Tầm Tầm đụng trúng là người đàn ông cao lớn, người đàn ông thấy cậu nhóc giống nhưđang tìm người, khỏi tò mò ngồi xuống, ân cần hỏi: “Người bạn , sao lại đứng mộtmình ở đây?”

      chờ mẹ.” Tầm Tầm quá chú ý tớiđối phương, vừa vừa nhìn xung quanh, tầm mắt xẹt qua mặt người đàn ông đầy cảnh giác.

      “ Con bị lạc mẹ à?Chỗ này nhiều người, chú dẫncon qua bên kia trống trải cho dễ nhìn.” Người đàn ông giơ tay chỉ cánh cửa cách đó xa.Gần lối ra quả rất ít người, nhưng đối diện cánh cửa là đường lộ, dưới cơn mưa như trútnước những chiếc xe xếp thành hàng chờ thông đường.

      Trong đó có chiếc xe, kính xe màu đen thể nhìn thấy bên trong, đôi mắt lạnh lùng của người ngồi bên trong vô tình liếc qua cửa sổ lại bị hình ảnh của hai người nam lớn cuốn hút.

      Cho đến khi giọng cửa người phụ nữ từ ghế sauvang lên. “Thời tiên sinh?” Chủ nhân của đốimắt kia nhất thời thu lại tầm mắt.

      “Ngại quá, mời tới nghe tôi biểu diễn, rốt cuộc ca khúc cũng nghe được còn phải phụ trách đưa tôi đến lễ chúc mừng…..”Giọng ca sĩ vang lên dịu dàng nân nga ngọtngào như hát.

      sao.” Người dàn ông chỉ nhàn nhạt phun ra hai chữ, liền đưa tầm mắt ra ngoài cửa sổ, khi thấy cách đó xa người đànông dang tay ra bế đứa bé ánh mắt của trở nên căng thẳng, vô thức nắm lấy nắm cửa,thoáng cái xuống xe đội mưa chạy mạch….

      Cũng trong lúc đó, Tầm Tầm nhìn người đàn ông trước mặt dang tay với mình, vội vàng lui về sau.

      “Mẹ tôi có dặn được cùng người lạ.”

      Người đàn ông bị cau của cậu nhóc làm cho nhất thời kinh ngạc. Tầm Tầm ngửa đầu nhìn lại đối phương ánh mắt kiên quyết mặt viết ràng hai chữ “Cự Tuyệt”.Hai bên giằng cothì Tầm Tầm đột nhiên bị lực mạnh từ phía sau kéo lại.
      Cậu bé hoảng hồn, sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn người ôm mình------

      ra là Nhâm Tư Đồ

      Tầm Tầm lúc này mới ình tĩnh lại, bĩu môi oángiận. “Mẹ chạy đâu?”

      Nhâm Tư Đồ lúc này mới buông cánh tay ôm Tầm Tầm ra, kéo cậu bé ra phía sau lưnghướng tới người đàn ông trước mặt gật đầu mộtcái, liền kéo Tầm tầm mất.

      Nhóc con được Nhâm Tư Đồ dắt đoạn xakhông nhịn được tò mò quay đầu nhìn về phía người đàn ông khi nảy.

      lừa trẻ con, bắt cóc đem bán sao? Lỡchúng ta nghi oan chongười tốt sao?”

      Mặc dù biết khong nên truyền bá những ý nghĩ đáng sợ cho trẻ con, nhưng Nhâm Tư Đồ theobản năng mà thốt lên.

      “Thà giết lầm còn hơn bỏ sót.”

      Tầm Tầm nghe rất chú tâm, trịnh trọng “À” tiếng, liền quay sang hỏi.

      “Lời này làcó ý gì?”

      Nhâm Tư Đồ có thời gian trả lời, lúc này chạy tới lối ra, nhìn xung quanh, trừ hàng xe ngăn ở giữa đường, còn lại rất nhiều người che dù qua lại nườm nượp. Mà nơi đỗ xe rất xa, cách cửa đứng cũng phải 30phút mới tới, bây giờ mà lấy xe, chắc chắn toàn thân ướt sũng. Nhâm Tư Đồ chỉ có thểoán thầm: Cái người nào thiết kế sân vận độngnày cũng là mất nhân tính.

      Nhâm Tư Đồ lại nghĩ đến bệnh nhân chờ mình, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ nóng nảy, màtrước mắt chiếc xe trong hàng xe ngoài kia người đàn ông ngồi ghế sau trước sau như vô cùnhg lạnh nhạt, nhìn chămchú ——

      Thời Chung nhìncô hề chớpmắt,dường như cả thế giới của lúc này chỉ tồn tại hình dáng- là . Lúc đầu ánh mắt đó mơ hồ mang theo cảm xúc xác định,cho đến khi cố nheo mắt lại nhìn qua màn mưa, cho đến khi chắc chắ rằng bản thân nhìn lầm, bỗng dưng quay đầu lại, nhìn xung quanh xe lượt, liền gần như căng thẳng lêngiọng hỏi tài xế.

      “Chiếc ô để ở đâu rồi nhỉ?”

      đợi tài xế kịp phản ứng,nữ minh tinh bên cạnh nghi hoặc hỏi. “ phải xuống xe sao?”
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3 (1)

      Tài xế rất nhanh tìm được chiếc ô lớn màuđen, xuống xe vòng qua phía cửa ghế sau che cho , Thời Chung giọng ngăn cản.“ cần, để tôi.”
      Dứt lời thuận tay cầm lấy cái ô, mở cửa xuống xe. hành động lưu loát trầm lặng phát ra chút thanh, bên kia ca sĩ hiểu chuyện gì xảy ra, nhịn được mà ngó ra ngoài cửa sổ. Muốn xem ra là thần thánh phương nào mà có thể “thỉnh”được người đàn ông cao ngạo* này ra đóntiếp? Nhưng mà được diện kiến vị “thần thánh” kia, đều là tại cái thân hình cao lớn của Thời Chung chắn hết cả tầm mắt . Chỉcó thể thấy Thời Chung cầm chiếc ô đứng nguyên chỗ mấy giây,rồi như cố lấy hếtdũng khí ra về phía trước, bóng dáng và chiếc ô đen to lớn hòa vào nhau tạo loại cảm giác u ám lạnh người, bước chân cũng nhanh chậm rất vững chải.
      (Ena: ra trong bản cover là người đàn ông “chanh hỏi chảnh” nhưng mình thấy khôngthích hợp nên sửa lại=D)
      Phía bên kia, Nhâm Tư Đồ chuẩn bị ôm Tầm Tầm chạy vào trong màn mưa từng bướctừng bước, ngừng chân____
      biết từ đâu xuất hiên bóng đen cao lớn & bóng chiếc ô chồng lên nhau chặn trước mặt .
      Đối phương mặt dù thân hình rất cao, nhưng lạicầm chiếc ô rất thấp vừa vặn che nửa gương mặt, chỉ lộ ra đường cong sắc bén, khóe môi hơichếch lên và chóp mũi thẳng tắp.
      Đối phương còn chưa lộ mặt Tầm Tầm vốn vùi đầu vào hõm vai Nhâm Tư Đồ quay lại,tầm nhìn của cậu bé so với thấp hơn mộtchút liến thấy mặt đối phương.
      “Chú Gia Ngôn! Tầm Tầm vui vẻ kêu lên.
      Lúc này, người đàn ông nâng cao cái ô lên, làm lộ ra ánh mắt tươi cười rạng rỡ, sau đórất tự nhiên dang cánh tay ra ôm lấy Tầm Tầm từtrong ngực Nhâm tư Đồ.
      Cách chỗ ba người tới năm bước, Thời Chung đứng bất động tại chỗ.
      ***
      Bên này Tầm Tầm hết sức phối hợp ôm lấy Thịnh Gia Ngôn, gân cổ:”Sao giờ chú mới đến,biễudiễn kết thúc rồim còn đâu.”
      Lúc đầu Tôn Dao chuẩn bị 4 tấm vé cho NhâmTư Đồ, Thịnh Gia Ngôn, Tầm Tầm và Tôn Dao,trước khi buổi diễn bắt đầu, Thịnh Gia Ngôn vàTôn Dao giống như có hẹn trước rất ăn ý gọiđiện thoại báo đến trễ, rốt cuộc người giờ cũng chưa xuất , người kia đợi biễu diễnkt61 thúc mới chịu ló mặt______
      Nhâm Tư Đồ vừa mới cúp điện thoại của bệnh nhân, tìm Tầm Tầm trong toilet đúng lúcThịnh Gia Ngôn gọi đến hỏi buổi biễu kếtthúc chưa còn lập tức tới ngay. Cũng may gọi tới nếu cũng biết tìm ai giúp mình đưa cậu nhóc này về nhà.
      Nhóc con trước giờ đối với người khác luônlạnh nhạt, Thịnh Gia Ngôn là trong số ít những người thân thiết được với vị tiểu đại nhân này. Thịnh Gia Ngôn theo thói quen véo mũiTầm Tầm, cậu bé cũng tránh mà nhìn anhcười hì hì.
      “Chú hộ tống con về nhà.”
      Nghe Thịnh gia Ngôn với Tầm Tầm như vậy, Nhâm Tư Đồ thuận miệng bổ sung.
      tại mẹ phải chạy đến chỗ bệnh nhân, con về nhà với chú Gia Ngôn được
      Thịnh Gia ngôn vốn cố tâm với , trước sau luôn suy tính hết sức chu đáo, chờ cho dặndò Tầm Tầm xong, nhét chìa khóa xe vào tay .
      “Xe của dừng bên phải cách cửa sân vận động 500m, em lấy trước .”
      Chỉ câu của Thịnh Gia Ngôn, Nhâm Tư Đồ cũng hiểu mình nhận rất nhiuề ân tình củaanh, chỉ là….hai người vốn cùng mộtcon đường. vội bước ra ngoài cổng, suy nghĩmột lát dừng lại, đem chìa khóa xe trong túira đưa cho .
      “Xe của em ở khu A4, rất dễ tìm, em trước….”
      Dứt lời Nh6m tưĐồ chạy như điên vào trongmưa, nhưng chớp mắt liền bị Thịnh Gia Ngôn kéo lại, ngơ người nhìn bị nhétchiếc ô vào tay.
      “Coi chừng bị cảm.”
      Thanh dịu dàng~
      vội gật đầu xong liền vọt vào trong mưa, bờivì chạy quá nhanh nên Nhâm Tư Đồ đụng phảingười đàn ông khác cầm chiếc ô màu đen. ta đứng sững như bức tường cứng rắn, bị đụng đau cả vai, lại chỉ lo lắng ”Xin lỗi! xin lỗi…”
      Người nọ dường như nghe thấy, chân cũng chỉ khẽ ngừng 1 giây, cũng thèmliếc qua , cứ như vậy lạnh lùng lướt qua, kéo cánh cửa xe bên lề ngồi vào____động tác lưu loát liền mạch, Nhâm Tư Đồ kịp thấy mặt đối phương như thế nào bên tai vang lên tiếng đóng cửa “Phanh”
      cũng có thời gian để ý nhiều, chỉ ngẩng ra chút liền co chân chạy như điên.Mà chiếc xe kia chỉ khép chặt cửa dừng tại chỗ,im hơi lặng tiếng.
      Bên trong xe nữ minh tinh thấy Thời Chung mộtmình trở lại, nhịn được cười giễu.
      “Còn tưởng “thiếu gia” người xuống tìm người quen đó.”
      Thời Chung lên tiếng trả lời, tầm mắt dán chặt vào người đàn ông phía trước ôm đứa bé rời , trong mắt lóe lên tia u ám rồi biến mất. Nữ minh tinh thấy thế, thầm thở dài~ may dù sao cũng là nhân vật của công chúng, nếu bị người ngoài nhìn thấy mình qua lạ cùngthương gia cũng phải là chuyện tốt. Bỗng dưng đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh băng chạm vào mắt khiến nhất thời thể che giấu được xúc cảm, làm giật mình.
      “Chu tiểu thư, muốn giao dịch như thế nào?”
      quăng ra câu như thánh lệnh khônggiải thích được hàm ý trong đó. Nữ minh tinh nhất thời sửng sốt.
      Lúc suy nghĩ còn chưa biết thế nàochỉ lặng lẽ theo dõi biểu cảm của lại thong thả bổ sung.
      “Cứ ra giá .”
      ". . . . . ."
      Lúc này ngay cả người luôn tự nhận bản thân từng trải, kinh nghiệm đầy mình nhưcô cũng phải ngây dại.
      Thiên hạ đồn đại nhà tư bản này gần nữgiới, độ nghiêm trọng của bệnh này khẳng định cao đến mức “an toàn”, mới chấp nhận đặt quan hệ với , thấy cũng có gì gọilà bài xích. Chẳng lẽ tin đồn là giả? Tuyệt đối là giả, nhìn phong độ, trẻ tuổi tuấn lãng như thế, lại mang chút hời hợt cuốn hút, khó lòng khiến phụ nữ sinh cảm tình, nhưng nhìnxuống….. (Ena: chị nhìn chỗ ấy ấy@@ )
      như vậy lại mở miệng kêu trực tiếp ragiá?
      Loại chuyện khi quyết thể hốihận, cuộc trao đổi này làm cho nữ mnh tinh căng thẳng tay rịn mồ hôi…. Dùng sắc đẹp giao dịch với người này quá là tầm thường, chỉ khiđối mặt với đôi mắt kiên định thâm sâu trướcmắt mới biết mình phải là đối thủ của . Cổ họng run rẩy, phát ra được lời nào.
      Thời Chung nhếch đôi môi mỏng, tiếp tục :“Đem cái CD của ** cùng với cục trưởng Lý bán cho tôi.”
      Nữ minh tinh vốn còn run rẩy ở trong cổ,lại bị giáng thêm đòn mạnh mẽ, làm hôhấp cũng khó khăn.
      Ánh mắt của ta vẫn bình thản nhìn .
      Ánh mắt ấy như có thể xuyên thấu tất cả, nhưng nữ minh tinh vẫn cố ngụy trang tới cùng.
      “Cái gì cục trưởng Lý?”
      nhìn nữa, chậm rãi xuyên quakính chắn gió phía trước, ánh mắt vô định nhìn trời mưa như muốn tìm bóng dáng của ai đó sớm biến mất từ lâu, thanh cũng trở nên mờnhạt hơn.
      “Có những chuyện, biết, tôi biết, tôi cũngkhông muốn ra quá ràng, hiểu ?”
      “…………”
      “…………”
      ***

      Chương 3:

      Tài xế rất nhanh tìm được chiếc ô lớn màuđen, xuống xe vòng qua phía cửa ghế sau che cho , Thời Chung giọng ngăn cản.“ cần, để tôi.”
      Dứt lời thuận tay cầm lấy cái ô, mở cửa xuống xe. hành động lưu loát trầm lặng phát ra chút thanh, bên kia ca sĩ hiểu chuyện gì xảy ra, nhịn được mà ngó ra ngoài cửa sổ. Muốn xem ra là thần thánh phương nào mà có thể “thỉnh”được người đàn ông cao ngạo* này ra đóntiếp? Nhưng mà được diện kiến vị “thần thánh” kia, đều là tại cái thân hình cao lớn của Thời Chung chắn hết cả tầm mắt . Chỉcó thể thấy Thời Chung cầm chiếc ô đứng nguyên chỗ mấy giây,rồi như cố lấy hếtdũng khí ra về phía trước, bóng dáng và chiếc ô đen to lớn hòa vào nhau tạo loại cảm giác u ám lạnh người, bước chân cũng nhanh chậm rất vững chải.
      (Ena: ra trong bản cover là người đàn ông “chanh hỏi chảnh” nhưng mình thấy khôngthích hợp nên sửa lại=D)
      Phía bên kia, Nhâm Tư Đồ chuẩn bị ôm Tầm Tầm chạy vào trong màn mưa từng bướctừng bước, ngừng chân____
      biết từ đâu xuất hiên bóng đen cao lớn & bóng chiếc ô chồng lên nhau chặn trước mặt .
      Đối phương mặt dù thân hình rất cao, nhưng lạicầm chiếc ô rất thấp vừa vặn che nửa gương mặt, chỉ lộ ra đường cong sắc bén, khóe môi hơichếch lên và chóp mũi thẳng tắp.
      Đối phương còn chưa lộ mặt Tầm Tầm vốn vùi đầu vào hõm vai Nhâm Tư Đồ quay lại,tầm nhìn của cậu bé so với thấp hơn mộtchút liến thấy mặt đối phương.
      “Chú Gia Ngôn! Tầm Tầm vui vẻ kêu lên.
      Lúc này, người đàn ông nâng cao cái ô lên, làm lộ ra ánh mắt tươi cười rạng rỡ, sau đórất tự nhiên dang cánh tay ra ôm lấy Tầm Tầm từtrong ngực Nhâm tư Đồ.
      Cách chỗ ba người tới năm bước, Thời Chung đứng bất động tại chỗ.
      ***
      Bên này Tầm Tầm hết sức phối hợp ôm lấy Thịnh Gia Ngôn, gân cổ:”Sao giờ chú mới đến,biễudiễn kết thúc rồim còn đâu.”
      Lúc đầu Tôn Dao chuẩn bị 4 tấm vé cho NhâmTư Đồ, Thịnh Gia Ngôn, Tầm Tầm và Tôn Dao,trước khi buổi diễn bắt đầu, Thịnh Gia Ngôn vàTôn Dao giống như có hẹn trước rất ăn ý gọiđiện thoại báo đến trễ, rốt cuộc người giờ cũng chưa xuất , người kia đợi biễu diễnkt61 thúc mới chịu ló mặt______
      Nhâm Tư Đồ vừa mới cúp điện thoại của bệnh nhân, tìm Tầm Tầm trong toilet đúng lúcThịnh Gia Ngôn gọi đến hỏi buổi biễu kếtthúc chưa còn lập tức tới ngay. Cũng may gọi tới nếu cũng biết tìm ai giúp mình đưa cậu nhóc này về nhà.
      Nhóc con trước giờ đối với người khác luônlạnh nhạt, Thịnh Gia Ngôn là trong số ít những người thân thiết được với vị tiểu đại nhân này. Thịnh Gia Ngôn theo thói quen véo mũiTầm Tầm, cậu bé cũng tránh mà nhìn anhcười hì hì.
      “Chú hộ tống con về nhà.”
      Nghe Thịnh gia Ngôn với Tầm Tầm như vậy, Nhâm Tư Đồ thuận miệng bổ sung.
      tại mẹ phải chạy đến chỗ bệnh nhân, con về nhà với chú Gia Ngôn được
      Thịnh Gia ngôn vốn cố tâm với , trước sau luôn suy tính hết sức chu đáo, chờ cho dặndò Tầm Tầm xong, nhét chìa khóa xe vào tay .
      “Xe của dừng bên phải cách cửa sân vận động 500m, em lấy trước .”
      Chỉ câu của Thịnh Gia Ngôn, Nhâm Tư Đồ cũng hiểu mình nhận rất nhiuề ân tình củaanh, chỉ là….hai người vốn cùng mộtcon đường. vội bước ra ngoài cổng, suy nghĩmột lát dừng lại, đem chìa khóa xe trong túira đưa cho .
      “Xe của em ở khu A4, rất dễ tìm, em trước….”
      Dứt lời Nhâm Tư Đồ chạy như điên vào trong mưa, nhưng chớp mắt liền bị Thịnh Gia Ngônkéo lại, ngơ người nhìn bị nhétchiếc ô vào tay.
      “Coi chừng bị cảm.”
      Thanh dịu dàng~
      vội gật đầu xong liền vọt vào trong mưa, bờivì chạy quá nhanh nên Nhâm Tư Đồ đụng phảingười đàn ông khác cầm chiếc ô màu đen. ta đứng sững như bức tường cứng rắn, bị đụng đau cả vai, lại chỉ lo lắng ”Xin lỗi! xin lỗi…”
      Người nọ dường như nghe thấy, chân cũng chỉ khẽ ngừng 1 giây, cũng thèmliếc qua , cứ như vậy lạnh lùng lướt qua, kéo cánh cửa xe bên lề ngồi vào____động tác lưu loát liền mạch, Nhâm Tư Đồ kịp thấy mặt đối phương như thế nào bên tai vang lên tiếng đóng cửa “Phanh”
      cũng có thời gian để ý nhiều, chỉ ngẩng ra chút liền co chân chạy như điên.Mà chiếc xe kia chỉ khép chặt cửa dừng tại chỗ,im hơi lặng tiếng.
      Bên trong xe nữ minh tinh thấy Thời Chung mộtmình trở lại, nhịn được cười giễu.
      “Còn tưởng “thiếu gia” người xuống tìm người quen đó.”
      Thời Chung lên tiếng trả lời, tầm mắt dán chặt vào người đàn ông phía trước ôm đứa bé rời , trong mắt lóe lên tia u ám rồi biến mất. Nữ minh tinh thấy thế, thầm thở dài~ may dù sao cũng là nhân vật của công chúng, nếu bị người ngoài nhìn thấy mình qua lạ cùngthương gia cũng phải là chuyện tốt. Bỗng dưng đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh băng chạm vào mắt khiến nhất thời thể che giấu được xúc cảm, làm giật mình.
      “Chu tiểu thư, muốn giao dịch như thế nào?”
      quăng ra câu như thánh lệnh khônggiải thích được hàm ý trong đó. Nữ minh tinh nhất thời sửng sốt.
      Lúc suy nghĩ còn chưa biết thế nàochỉ lặng lẽ theo dõi biểu cảm của lại thong thả bổ sung.
      “Cứ ra giá .”
      ". . . . . ."
      Lúc này ngay cả người luôn tự nhận bản thân từng trải, kinh nghiệm đầy mình nhưcô cũng phải ngây dại.
      Thiên hạ đồn đại nhà tư bản này gần nữgiới, độ nghiêm trọng của bệnh này khẳng định cao đến mức “an toàn”, mới chấp nhận đặt quan hệ với , thấy cũng có gì gọilà bài xích. Chẳng lẽ tin đồn là giả? Tuyệt đối là giả, nhìn phong độ, trẻ tuổi tuấn lãng như thế, lại mang chút hời hợt cuốn hút, khó lòng khiến phụ nữ sinh cảm tình, nhưng nhìnxuống….. (Ena: chị nhìn chỗ ấy ấy@@ )
      như vậy lại mở miệng kêu trực tiếp ragiá?
      Loại chuyện khi quyết thể hốihận, cuộc trao đổi này làm cho nữ mnh tinh căng thẳng tay rịn mồ hôi…. Dùng sắc đẹp giao dịch với người này quá là tầm thường, chỉ khiđối mặt với đôi mắt kiên định thâm sâu trướcmắt mới biết mình phải là đối thủ của . Cổ họng run rẩy, phát ra được lời nào.
      Thời Chung nhếch đôi môi mỏng, tiếp tục :“Đem cái CD của ** cùng với cục trưởng Lý bán cho tôi.”
      Nữ minh tinh vốn còn run rẩy ở trong cổ,lại bị giáng thêm đòn mạnh mẽ, làm hôhấp cũng khó khăn.
      Ánh mắt của ta vẫn bình thản nhìn .
      Ánh mắt ấy như có thể xuyên thấu tất cả, nhưng nữ minh tinh vẫn cố ngụy trang tới cùng.
      “Cái gì cục trưởng Lý?”
      nhìn nữa, chậm rãi xuyên quakính chắn gió phía trước, ánh mắt vô định nhìn trời mưa như muốn tìm bóng dáng của ai đó sớm biến mất từ lâu, thanh cũng trở nên mờnhạt hơn.
      “Có những chuyện, biết, tôi biết, tôi cũngkhông muốn ra quá ràng, hiểu ?”
      “…………”
      “…………”
      ***
      Thịnh Gia Ngôn luôn bị Tôn Dao trêu là “Tiểu trợ lý riêng tại gia” của Nhâm Tư Đồ, nhất là khi Nhâm Tư Đồ bận rộn đến nổi có thời gian, chức năng của “Tiểu trợ lý Thịnh”càng có cơ hội phát huy triệt để____ đặc biệt là việc chăm sóc tiểu thiếu gia Tầm Tầm.
      Tại nhà trẻ, khi chuông tan học vừa vang lên thìThịnh Gia Ngôn đứng bên cạnh xe của mình, dừng xe nơi Nhâm Tư Đồ vẫn thường đỗ, như vậy khi Tầm tầm ra về lập tức nhìn thấyanh, cũng phải phí công tìm kiếmbóng dáng bé của cậu nhóc từ trong đámngười nhốn nháo.
      Thịnh Gia Ngôn trong lúc chờ đợi dùng di động xem tin tức của những hạng mục đầu tưbất động sản gần đây. Trúng thầu lần này là công ty xây dựng Trung Hâm, mà đối thủ cạnhtranh của họ là công ty xây dựng Lợi Đức được dồn đại là được nhân viên cấp cao của công trình bảo hộ giá lại bại trận ra về, việc nàygây xôn xao cả giới bất động sản, khiến người trong giới khỏi ngạc nhiên.
      Vụ Sở là luật sư đại diện của công ty xâydựng Lợi Đức, cũng là người quen của Thịnh Gia Ngôn, đương nhiên khi tin tức này đượctruyền tới tất cả đồng nghiệp trong công ty đều hiếu kì hỏi: “Cái công ty xây dựng TrungHâm kia có lai lịch như thế nào vậy?”
      Lúc đó Thịnh Gia Ngôn chỉ nhàn nhạt : “Lúc trước người ta gọi nó là công ty Hâm Vũ” Mọi người hiểu. Hâm Vũ…… phải là công ty bị đồn đại là nhờ buôn lậu mà làm giàusao? Dĩ nhiên những thứ này chỉ là tin đồn cũng ai có chứng cứ. giờ Hâm Vũ đượcchia ra àm hai công ty, là công ty môi giớinhà đất Trung Vũ, là công ty xây dựng Trung Hâm. Công ty môi giới nhà đất Trung Vũcó địa bàn hoạt động ở Hoa Nam, tổng bộ vốncũng cách xa vạn dặm, cũng ít người biết đến, về phần công ty Trung Hâm____
      ràng là muốn dọn sạch đường mà tiến.
      “Tại sao chú tới đón con?”
      Câu hỏi của Tầm Tầm nhanh chóng thức tỉnhThịnh Gia Ngôn, ánh mắt của rời khỏi mànhình điện thoại, cúi đầu nhìn Tầm Tầm.
      nhanh chóng cất điện thoại. “Mẹ con bậnviệc đến đón con được, chú đón con đếnnhà chú ăn cơm được ?”
      phải chê cứ tài nấu nướng của nhâm Tư Đồ tệ, rất tệ, vô cùng tệ….. Hỏng rồihỏn rồi, có thể ăn được món Thịnh Gia Ngônnấu, đối với Tầm Tầmquả đặc ân lớn, tính khí trẻ con lại nổi lên mắt sáng ngời, đợi Thịnh Gia Ngôn phản ứng tự mởcửa xe, biến vào như làn khói, lại còn hô to: “Ồ! tốt quá!”
      Thấy vậy Thịnh Gia Ngôn nhịn được cười, sau đó vòng qua ghế lái ngồi vào.
      “Nhưng mà trước hết chúng ta phải siêu thị mua nguyên liệu.”
      Tầm Tầm bị đồ ăn ngon hút mất hồn, Thịnh Gia Ngôn gì cậu cũng gật đầu như giã tỏi.
      Mà Thịnh Gia Ngôn xong, muốn khởiđộng xe, độtnhiên nhớ ra việc gì đó, tay giữ tay lái, tay kia lấy điện thoại ra nhắn tin cho Nhâm Tư Đồ.
      “Khi nào xong việc đến nhà ăn cơm nhé! làm rất nhiều thức ăn ngon!”
      Lúc này Nhâm Tư Đồ lo chạy xe như baytrên đường, điện thoại đặt bên trong hộp xe reo lên báo tin nhắn, cũng thèm đoáihoài tới, trong đầu bây giờ đều là tin nhắncuối cùng của người bệnh nhân kia để lại: Bác sĩ Nhâm, đúng, tôi chết quá tiện nghicho đôi cẩu nam nữ kia rồi, tự sát căn bản giải quyết được vấn đề, vậy nên trước hết tôi phải giết .”
      Vì bệnh nhân này, sớm muộn gì cũng bị suy nhược thần kinh mất thôi! Mẹ của bệnh nhân và Nhâm Tư Đồ chỉ có thể chia nhau ra tìm, từ chỗ mẹ của bệnh nhân lấy được số điện thoại của tên chồng phụ bạc kia, cũng gọi vài lầnnhưng vô ích. Nghĩ đến tên chồng phụ bạc này, là quá phũ, vứt bỏ vợ cách triệt để ngay cả số điện thoại cũng đổi, thể làm gì hơn phải chạy đến công ty của ta, nhưnglại nghe đồng nghiệp của ta ta chuyển chỗ làm. Khi chuẩn bị rời khỏi lại nghe được nhân viên tiếp tân lầu bầu: “ hiểu sao hôm nay nhiều người tìm tiểu Trương vậy chứ?” Nhâm Tư Đồ biết mình tìm đúng chỗ rồi, hỏi kĩ lại quả nhiên có người phụ nữthần kinh ổn định hề hề hà hà đến tìmtiểu Trương. Cuối cùng cũng đúng đường rồi, nhưng Nhâm Tư Đồ ngay cả thời gian thở cũng có liền vội vàng hỏi: “Có thể cho tôi biếtanh ta công tác ở đâu ?”
      “Công ty xây dựng Trung Hâm.”
      “Công ty xây dựng Trung Hâm?”
      Công ty này ngược lại rất gần phòng khám củacô, cả ngày vòng nửa vòng lớn khắp nội thành,kết quả là quay về chỗ cũ, là~ ông trời trêu ngươi mà!!!!!!!!!!!!!!!!
      Khi đến được tòa nhà Offices - trụ sở của côngty Trung Hâm sắc trời tối, nhất là khi sắpđến giờ tan ca chỗ này rất đông người, ngộ nhỡ bệnh nhân của chạy tới chỗ náo nhiệt này đòi mạng người ……. Nhâm Tư Đồ khôngdám nghĩ đến nữa, đem xe đỗ bên ngoài caoốc,áo khoác cũng khong kịp lấy cứ như vậy laoxuống xe chạy vào cửa lớn.
      Công ty Trung Hâm ở tầng 45-47, trời ơi 45 tầng, Nhâm Tư Đồ bước ra khõi thanh máy, chỉnghe cách đó xa có tiếng tranh chấp____
      “Vị phu nhân này tôi thể cho bà vào. Bà tới tìm Hoài Minh nhưng sựchúng tôi biết Hoài Minh là ai.”
      giọng đáp lại, lộ ra những cảm xúckhông ổn định. “Van cầu các người, nhấtđịnh ở bên trong. Tôi là vợ của , tránh mặt toi hơn mấy tháng rồi, …..”
      Nhâm Tư Đồ bước tời trước quầy tiếp tân quả nhiên nhìn thấy nhân viên tiếp tân cùng với bệnh nhân của giằng co, thấy ngườibệnh nhân sắp ngã xuống đất Nhâm TưĐồ nhanh chóng bước về phía trước đỡ lấy côấy.
      Bệnh nhân thấ được Nhâm Tư Đồ, trong mắtđầy tuyệt vọng.
      “Bác sĩ Nhậm…”
      Nhâm Tư Đồ có chút đành lòng nhìn vào mắt ấy nhưng việc vô cùng cấp bách, thể chần chừ đồng tình được nữa.
      “Trước tiên nên theo tôi về, mẹ tìm khắp nơi, sắp phát điên rồi…..”
      được! Lần này nhất định tôi phải gặp được , muốn cùng ràng.”
      “Vô dụng thôi! đối với tuyệt tìnhnhư vậy, còn hy vọng quay đầu sao?”
      Lời của Nhâm Tư Đồ như đinh chém sắt, khiến ta nhất thời rơi lệ, Nhâm Tư Đồ bất đắc dĩ nâng tay muốn dẫn bệnh nhân rời . Đúng lúc này, có tiếng bước chân truyền đến___có người từ Trung Hâm ra.
      Đáng lẽ Nhâm Tư Đồ có thể khống chế được bệnh nhân, nhưng tiếng bước chân mỗi lúc mộtgần, bệnh nhân nhất thời mất kiểm soát, đẩy Nhâm Tư Đồ ra xông tới.
      Đoàn người từ trong ra cười vui vẻ, đột nhiên thấy người phụ nữ lạ chặn phía trước,tất cả đều ngẩn người, Nhậm Tư Đồ trước nay cũng chưa biết mặt người chồng phụ tình kia,nhưng nhận ra trong đám người có namnhân sắc mặt bỗng nhiên tái mét, liền biết đượcđó là người chồng phụ bạc mà bệnh nhân “tìm kiếm”.
      Mọi việc xảy ra quá nhanh khiến ai nấy đềukhông kịp phản ứng chỉ yên lặng đứng tại chỗnhìn người phụ nữ kia điên cuồng chạy tới muốncắn xé người chồng phụ tình của ta.
      Tất cả đều thét chói tai, chạy tránh qua bên,Nhâm Tư Đồ cái gì cũng nhớ, chỉ theobản năng xông lên ngăn cản, nhưng căn bảnkhông có hơi sức bằng người phụ nữ bệnhthần kinh, khi bắt được tay bệnh nhân liên bịhất văng ra. Trong phút hỗn loạn, Nhâm Tư Đồtrơ mắt nhìn nhìn bệnh nhân của mình lấy ra chai dung dịch_____
      Xem ra chỉ là chai thủy tinh bình thường,chất lỏng trong đó càng chỉ đơn giản là …nước.., suy nghĩ nhảy ra trong đầu càng khiếnthần kinh đau nhức.
      “Họ Trương kia, tôi cho biết, muốn tiềnkhông có tiền, muốn quyền có quyền, tôi đem gương mặt phá hủy xem sau này lấy gì mà câu tam kết tứ nữa…”
      khắc kia, Nhâm Tư Đồ sững sờ tại chỗ, hoàn toàn có ý định ngăn cản nữa, chỉsững sờ nhìn tất cả, trong đầu cũng thỏa hiệpthầm nghĩ: như vậy , cứ như vậy ……
      Cho đến khi bệnh nhân đem axit sunfurit dộivào người đàn ông kia, nhanh hơn ấy giây người chồng phụ tình kia giơ tay cướp lấybình thủy tinh, Nhâm Tư Đồ thất kinh, ngờ người đàn ông này lại tàn nhẫn đến mức muốn đem axit sunfurit tạt ngược lại vợ mình. nghĩ ngợi nhiều Nhâm Tư Đồ cắn răng lao tới mốn giành lại bình thủy tinh.
      Người xung quanh ai có ý định ra tay giúp đỡ, cũng trong mong gì vào họ,mắt thấy mình đoạt lấy được bình thủy tinhnhưng……..bất ngờ lúc này người đàn ông lại trở tay, Nhậm Tư Đồ chân đứng vững lảo đảo muốn ngã xuống, òng bàn tay mất thăng bằng, bình thủy tinh chứa axit sumfurit cứ nhưvậy nghiêng về phía …..
      Nhâm Tư Đồ chỉ có thể trơ mắt nhìn chất lỏngkia sắp đổ lên người mình có cách nàongăn cản, tiếp đó xảy ra cái gì, quá ràng rồi. Nhâm Tư Đồ nhất thời lạnh cả người, vô lựcnhắm mắt lại………..
      kinh khủng! Phỏng? Sao vẫn chưa có cảmgiác này…….
      Ngay sau đó “Phằng” tiếng bình thủy tinh vỡ vụn….
      Nhâm Tư Đồ mở mắt ra, chỉ mình cômà tất cả mọi người ở đấy ai nấy đều sửng sốt. Bình axit sunfurit giây trước còn chựcđổ lên người Nhâm Tư Đồ mà giờ “tửtrận” khoảng nền trống.
      Nhìn lại người đàn ông trước mặt khẽ chau mày___ bị chạm cái lông mày cũng nhíu chặt hơn, mặt lại tỏ ra vẻ có gì đáng lo cả.Nhưng khi Nhâm Tư Đồ cúi đầu nhìn mu bàn tay của người đó,nhất thời nhịn được mà hít hơi khí lạnh.
      Đúng! Là người đàn ông này dùng tay thay côchặn axit đổ lên người, bình thủy tinh cũng là vì bị đau mà theo phản xạ ném ra xa.
      Mặc dù, bàn tay bị vấy axit nhiều, nhưngnhìn qua cũng biết axit sunfurit này thuộc laoị đậm đặc. Ánh mắt dời khỏi bàn tay ngườiđàn ông, lo âu nhìn khắp bốn phía tìm xem có aicó thể giúp đỡ.
      “ Ai có băng gạt ? Nước nữa! Mau đem tới .”
      So với vẻ mặt hốt hoảng của , ngược lại ngườiđàn ông này chút cũng vội, đứng yênmột chỗ, chăm chú nhìn , chân mày vẫn nhíuchặt, khóe miệng cũng nhếch lên nụ cười.
      nhận ra tôi sao?Lớp trưởng…….”
      Chương 4:
      nhận ra tôi sao! Lớp trưởng…”
      Giọng Thời Chung cất lên có chút tự giễu,mang theo chút bất đắc dĩ và chút châmchọc…
      Nhâm Tư Đồ có chút sửng sốt, ngẩng đầuên nhìn mặt đối phương, trong đầu rất nhanh tìmra khuôn mặt này trong trí nhớ của mình, cực kì kinh ngạc đến há hốc, nhưng lại vì quá kinhngạc mà nhớ nổi tên họ của người ta.
      “….”
      Mắt Thời Chung khẽ lóe sáng vui mừng nhưng khi thấy được chần chờ của trở nên ảm đạm, vẻ mặt cũng rũ xuống, giây tiếp theo lạikhôi phục hé ra nụ cười yếu ớt.
      “…Chung?”
      Nhâm Tư Đồ vô cùng lúng túng, dù sao cũng là bạn học 3 năm rồi, nhưng lại….
      “Tới rồi! Tới rồi! Băng gạc!Nước! Này! Này!”
      giọng oang oang của người trước mặtthành công dời lực chú ý của Nhâm Tư Đồ, vội vàng nhận lấy băng gạc, lau khô axit bắn vào tay Thời Chung, lại cẩn thận xem xét thànhphần của chai nước suối người ta đưa tới, xác định nước có tính kiềm yếu mới mở nắp ra, nắmlấy bàn tay bắt đầu rửa.
      Mặc cho sàn men sứ lúc này đọng đầy nước,mặc cho bệnh nhân của lúc này vô lực, ánh mắt vỡ vụn ngã mặt đất, và tên chồngphụ tình kia lại hướng đến cúi đầu cùng các lãnh đạo, ngừng xin lỗi Thời Chung.
      xin lỗi! xin lỗi! Cái người điên này…Aiiii! Thời tổng! xin lỗi!”
      Câu xin lỗi của cứ đều đặn vang lên! ThờiChung lại làm như nghe thấy, Tai chỉquẩn quanh thứ thanh “Tí tách” của tiếng nước chảy, trong mắt chỉ có bóng hình củanguiờ con trước mặt, ấy cúi đầukhuôn mặt lộ vẻ lo lắng, gấp gáp nhưng ánh mắt vô cùng lanh lợi tỉnh táo. Tóc dài vén sau tai, tạo đường cong hài hòa, đôi môi cũng bởi vìkhẩn trương mà mím chặt, chóp mũi lấm tấm mồ hôi….

      Thời Chung cứ như vậy mà nhìn chằm chằmgiọt mồ hôi muốn rơi khỏi chóp mũi xinhđẹp kia, trái tim như có con mèo cào cào,làm cho nhịn được muốn đưa tay lau giúp . Đúng lúc này Nhâm Tư Đồ cũng chợt ngẩng đầu lên.
      Nhìn thấy ba chai nước suối cũng trống khôngrồi, dừng lại, ngước mắt nhìn .
      “Còn đau phải ?”
      Nhâm Tư Đồ nhìn thấy trong mắt trước sau đều tỏ ra lạnh lùng, nhìn vào nhàn nhạt lắcđầu.
      Vẻ mặt Thời Chung vô cùng bình tĩnh khiến mọi người có mặt ở đó cũng quên mất chuyện phải xử lí người bệnh nhân kia. Ngay cả thư kí của Thời Chung cũng phải nhìn đến ngẩn cả người, hoàn toàn thể phản ứng nổi. Quantrọng ở đây là ông chủ của họ bình thườngkhông có cái bộ dạng nạng này___chỉ cần nhầmnước trà thành cà phê cũng bị ánh mắt lạnh lùng của ông chủ nhìn đến chết điếng cà người rôi! Đừng đến axit nha! Là axit sunfurit đó!! Vìvậy khi cấp của “người chồng phụ tình” cấtcao giọng trách mắng.
      “Còn mau đưa tổng giám đốc đến bệnhviện!”
      Lúc này thư kí mới tỉnh mộng, kêu lên tiến,bước đến đỡ Thời Chung .
      Thời Chung còn chưa kịp phản ứng lin6 bị thư ký dìu , mà thư kí của dìu ông chủ tời cửa thang máy rồi vẫn quên quay đầu ại dặn dò nữ tiếp tân.
      “Mau gọi nhân viên an ninh lên, đưa ấy !”
      Nữ nhân viên tiếp tân lập tức trả lời: “Vâng! Tôi nhớ rồi thư kí TÔn.”
      Nhâm Tư Đồ còn chưa kịp cái gì người bạn cũ mới gặp biến mất sau cửa thang máy,hiên trường chỉ còn lại và bệnh nhân của , nhân viên lễ tân gọi an ninh, cuối cùng à các nhân viên của Trung Hâm “mặt nhìn mặt”
      Nhâm Tư Đồ nhắm mắt lại, cố gắng trấn định tâm tính bối rối lúc nảy, lúc này thể luống cuốn được, dù sao nệnh nhân của vẫncòn cần ! Nhâm Tư Đồ tới trước mặt bệnh nhân ngã ngồi dưới đất, ngồi xổmxuống. Từ bỏ bản thân, ấy ngẩng đầu lênnhìn Nhâm Tư Đồ, vừa khóc vừa cười, nhìn thấy ấy như vậy đủ àm cho Nhâm Tư Đồ và những người nhìn thấy xót xa, tuyệt vọng, cùngnhau rơi vào đáy vực.
      Cùng lúc đó, thư kí TÔn đỡ được Thời Chungvào than máy cũng thở phào nhõm (Ena: nhõm sao? :/ ) tự khen mình nhanh trí,lại ngẩng đầu lên nhìn về ông chủ, định bày tỏ lo lắng, ân cần…Nhưng lời vừa đến miệng, phảicứng rắn nuốt xuống___
      Bởi vì trong mắt Thời Chung lúc này tái màn tuyệt kỷ “Dùng mắt giết người!”. ra ánh mắt kia rất nhạt, chút sát khí cũngkhông có, còn mang theo chút ý cười, nhưng chính cái “nhàn nhạt” “ý cười” cũng đủ làm người ta đau đến muốn sống. Thư kí Tôn còn phiêu diêu tránh rét chợt nghegiọng cực kì “thấp”, muốn đánh người củaThời Chung. “Tôi có nhờ cậu kéo tôi sao?”
      Thấy thư kí kì quái nhìn về phía mình, ThờiChung cũng muốn giải thích “ham muốn”kia, lòng bàn tay giống như còn lưu ại hơiấm của , khiến nhịn được mà nhìnxuống òng bàn tay. Bị hù dọa, thư kí Tôn đứng 1bên thận trọng nhìn vẻ mặt khó hiểu của ThờiChung, vừa vắt óc suy nghĩ: Rốt cuộc mình làmsai chỗ nào….
      “Đúng rồi…”
      Thời Chung lại , tuy chỉ vừa phun ra hai chữ, thư kí Tôn lập tức vễnh tai lên.
      “Bảo nhân viên an ninh đem người phụ nữ gâychuyện kia đến đồn công an, nhưng tạm thời khoan hãy xử lí ta.”
      Đây là loại logic gì đây? Thư kí Tôn nghe được mơ hồ hiểu nổi cũng dám hỏi lại, làm ra vẻ hiểu biết lập tức gật đầu trả lời: “Vâng!”
      ***
      Bác sĩ sau thời gian ngắn xử lí xong vết thương, từ trong phòng khám ra ngoài, tớihai bước thấy ấy, đứng dựa tường chờ .
      Thời Chung thong thả bước lại gần.
      Hai người cách nhau tới năm mét, cúi thấp đầu, nét mặt ủ rủ. Thời Chung thấy vậy liềnbỉnh tĩnh đứng yên tại chỗ, yên lặng nhìn ,chờ cho Nhâm Tư Đồ phát ra mình. Chođến khi Nhâm Tư Đồ từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy liền đứng thẳng người, cố gắng thu lạivẻ mặt kia, nhàng bước đến cất tiếng chào.
      “Hi! Bạn cũ!”
      “Sao em lại ở đây?”
      Thời Chung có biểu kinh ngạc như vậycũng đúng! Bởi vì đáng ra có lí do gì ở đây, trả lời , hỏi tiếp: “Tay..khôngcó gì đáng ngại chứ?”
      “Rất tốt!”
      nhàng như gió, êm ái như nướcNhâm Tư Đồ cũng thở phào nhõm, nặng ranụ cười thoải mái.
      ngờ dưới tình huống đó lại được anhcứu giúp, … chưa ăn cơm tối phải ?Tôi mời nhé!”
      Nhâm Tư Đồ biết mình giả bộ bày ra bộ mặt thân thiết rất thất bại, dù sao trước đây cũng là bạn học cũ, ít nhất cũng có quen biết…mà lại…. Khó trách mang tia soi xét mà nhìn , lạnh lùng “vạch mặt”.
      “Em phải cố ý tới đây mời tôi ăn tốichứ?”
      Haizzz…làm người khó! Mới tí lộ rồi, ra chuyện này cũng nằm trong dự liệu của , thồi đành cắn răng hết .
      “Tôi biết thỉnh cầu này rất đường đột nhưngmà….Chuyên lần này, có thể tha cho ấy, giải quyết riêng được ?”
      "Giải quyết riêng?"
      Nghe nhại lại lời mình lòng Nhâm Tư Đồ lạnh nửa, dù sao năm đó có học chung đichăng nửa cũng hiểu người này, tí cũng có, huống chi bây giờ tốtnghiệp nhiều năm rồi. Nhậm Tư Đồ khó mà xác định được tác phong làm vệc của ngườinày..
      “Người của đồn công an , chờ bên phía anhbáo cáo kết quả nghiệm thương (phần trămthương tổn), nếu như thương hại 5% đoánchừng ấy bị truy cứu trách nhiệm hình , muốn bồi thường bao nhiêu người nhà ấy nhất định trtả, chỉ mong rút vụ án lạiđừng để công an ập hồ sơ xử phạt.”
      Nhâm Tư Đồ hơi, nhìn Thời Chungkhông hề chớp mắt, chờ trả lời, nhưng mímắt chỉ thoáng hạ xuống , đột nhiên lướt qua lời, Nhâm Tư Đồ nóng nảy, bật thốt lên: “ đâu vậy?”
      Thời Chung lúc này khoan thai đừng lại, quayđầu nhìn , vẻ mặt trầm nhìn ra đượcanh nghĩ cái gì. Chuyện này…. phải giao dịch thất bại rồi chứ? lúc Nhâm Tư Đồkhông biết làm thế nào cho phải, lại đột nhiên mỉm cười, nụ cười đó giống như ánh mặt trời rạng rỡ xuyên qua mấy tầng mây xua tan đám băng tuyết đầy cộm gương mặt anhbấy lâu.
      phải mời tôi ăn cơm sao? thôi…”Giọng vẫn trầm thấp nhưng lại cảm nhận được có chút gì đó…ấm áp!
      ***
      Nhâm Tư Đồ chọn nhà hàng gần bệnh viện theo có thể gọi là “sang trọng”
      vừa gọi thức ăn vừa quan sát người đàn ôngđối diện.
      Trong ấn tượng của lúc còn học rất ít chuyên với các bạn nam trong lớp, theo nhưxu hướng thẩm mỹ năm đó, trai đẹp thường là mắt to mày rậm, phong cách tao nhã, vị bạn học cũ này của diện mạo rất có tính xâm lượcnha, cộng thêm thói quen đơn độc mình, bởivậy nữ sinh cũng chẳng thể tới gần. Hôm nay người này lại nồi đối diện , vẫn giữ thói quenim lặng như cũ, đôi mày vẫn dài hẹp, dein65mạo càng thêm sắc nhọn, vẫn tuấn tú, và hầunhư vẫn làm cho người khác dám đếngần. Nhâm Tư Đồ cảm thấy ngượng ngịu khókhăn, nên chuyện về đề tài gì để tahy đổikhông khí này đây?
      Gọi xong thức ăn, đem thực đơn trả lại cho bồibàn, hai người ại lầm vào lúng túng trầm mặc,Nhâm Tư Đồ tự hỏi nên cái gì điện thoại vang lên.
      Cố nhìn trước mặt thấy Thời Chung còn đangcúi mặt xem thực đơn liền tiếp điện thoại.
      “Alo?”
      “Nhắn tin cũng thấy em trả lời, buổi tốicó đến nhà ăn cơm ?”
      Đầu dây bên kia Thịnh Gia Ngôn gọi đến giọng vẫn ôn hòa, có chút gì là vui, Nhâm Tư Đồ trả lời hết sức tùy ý: “ Lúc nãybận số việc, có nhìn đến điện thoại.Mọi người ăn trước cần chờ em.”
      Ở đối diện, Thời Chung tay lật thực đơn biết dừng lại từ khi nào, mặc dù Nhâm Tư Đồ rất nhanh kết thúc cuộc gọi bỏ điện thoại vàotúi, đồng thời nhìn về phía . Thời Chung cũng từ từ khôi phục lại động tác ật thực đơn,thuận miệng hỏi: “ Chồng em gọi về ăn tồi sao?”
      Nhậm Tư Đồ sửng sờ, còn tưởng khi nãy anhchuyên tâm xem thực đơn nội dung cuộc điện thoại của , nhưng cũng chỉ làthoàng kinh ngạc thôi! cũng quá để ý, thẳng: “Tôi còn chưa kết hôn!”
      lại nhìn thấy ngừng lật thực đơn, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn trong mắt ên tia kì quái khó mà hiểu được.
      “Hả? sao?”
      Chẳng hiểu tại sao, cùng chuyện trời dưới đất lại sinh ra áp lực như vậy. Hay là do quán tình nghề nghiệp? cảm thấy mỗi câu của bề ngoai như vô tình nhưng lạimang nhiều tầng ý nghĩa sâu kín____bệnh nhân gặp trong đó có những người thiếu cảm giácan toàn nghiêm trọng cũng tự dưỡng thànhthói quen chuyện như vậy, càng làm cho Nhâm Tư Đồ biế mình nên cái gì tiếptheo, suy nghĩ chút, liền thẳng và chủ đề chính.
      việc kia, định giải quyết như thế nào?”
      Mặc Tư Đồ đột nhiên vòng vo nữa, cũng kinh ngạc mấy, lạnh nhạt hỏi: “Xinlỗi, tôi có thể nhiều chuyện mà hỏi câu, đó là gì của ? Sao lại phải giúp ta nhưvậy?”
      ấy là bệnh nhân của tôi!”
      “Oh! Tôi có thể biết, bác sĩ tâm lý lại có thểthật cùng bệnh nhân có giao tình mật thiếtnhư thế.”
      rất tự nhiên mà nhắc tới nghề nghiệp của ? Nhâm Tư Đồ khỏi kinh ngạc, nhănmày nhìn về khuôn mặt khó hiểu kia.
      “Làm sao biết tôi là…”
      Cũng chính lúc này phục vụ dọn thức ănlên_____ cắt dứt lời của .

      Bữa tối cuối cùng cũng kết thúc trong bầukhông khí vô cùng lúng túng, hai người vẫn với nhau câu nào, đều nhìn về phía trước mà bước ra khỏi nhà hàng. Tới cửa chính mỗi người rẽ hướng, Nhâm Tư Đồ lại nhịn được mà nhắc nhở: “Chuyện đó….”
      ngờ chỉ mới hai chữ liến đoán được muốn cái gì____
      thành vấn đề, tôi đồng ý.” Thời Chungcứng nhắc nghiêng đầu về phía ngắn gọn.
      Có lời đảm bảo này….từ lúc xế chiều gặp mặt đến giờ đây lần đầu tiên, xuất phát từ nộitâm, buông lỏng người nhìn , nở nụ cười:“Cám ơn!”
      Nhâm Tư Đồ muốn liên lạc với mẹ của bệnh nhân ngay ập tức để báo tin vui này, vì vậy nhanh chóng chạy về phía cổng, Thời Chung muộn hơn 2 giây mới bất giác mà cất bước đuổi theo. Thân người mặc dù theo nhưng hình như tâm hồn vẫn ở lại chỗ cũ, vẫn ở lại đó,nơi mà ấy nở nụ cười với , nụ cười málúm dồng tiền….
      Vừa ra khỏi cửa nhà hàng, trận gió lớn thổi tới,lạnh cóng, đến nổi Nhậm Tư Đồ nhịn được mà hắt hơi cái, lúc này mới nhớ tớiáo khoác của mình vẫn còn xe___ lúc xử lý chuyện của bệnh nhân, bận rộn mấy giờ iền, chạy khắp cả thành phố, áo khoác vẫn để xe, có mặc lên người lúc đó cũng cảm thấy lạnh như bây giờ.
      Nhưng khi đứng dưới cơn gió lạnh thổiquanh người, Nhậm Tư Đồ theo bản năng chà xát hai tay lấy hơi ấm
      Mà hai tay còn chưa chạm vào nhau vai hơi chùng xuống.
      cỗ khí ấm áp bao trùm cả người còn mang theo mì thuốc là nhàn nhạt. Nhậm Tư Đồnghiêng đầu vừa kịp nhìn thấy Thời Chung vốn bị “bỏ” lại phía sau giờ đứng kế bên mình, đem áo khác tây trang khoác lên người .
      Nhậm Tư Đồ cũng xác định chắc chắnrằng mình ngửi thấymùi thuốc lá là từ chiếc áo hay là từ người đàn ông này, chỉ vì bây giờ đứng rất gần nhau, tới !) phân,Nhậm Tư Đồ chỉ cần nâng mắt lên à có thể nhìn thấy yết hầu của , còn có..cố áo sơ mi mở rộng lộ xương quai xanh, xuống chút nữa…chính là lồng ngực…
      Người đàn ông này….sắc thái đừng cong rất rất nam tính nha! Nhậm Tư Đồ theo bản năng muốn lùi ra.
      lúc Nhậm Tư Đồ mưu “lùi bước”thìanh lại nghiêng đầu nhìn , người đàn ông nàyvốn rất cao, cộng thêm lúc này từ caonhìn xuống khiến cho Nhậm Tư Đồ có cảm giácbị áp bức, nhưng Thời Chung mỉm cười lại rất thân thiện.

      Phía sau lưng họ là nhà hàng sáng choang, ThờiChung đứng ngược sáng lại càng cuốn hút càng nổi bật, đôi mắt hẹp dài như phát sáng, thậtmê người a~, khiến quên “ mưu” kia.. chỉchết cứng tại chỗ.
      “Lần sau trả lại cho tôi.”
      “Lần sau?”
      Bời vì chiếc áo khoác, phải gặp mặt lần nữa?
      Nhìn xuống áo khoác người, Nhậm Tư Đồ cũng cự tuyệt, nắm chặt lấy áo khoác bao lấy mình.

      “Thanks!”
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5
      Nhậm Tư Đồ ra khỏi nhà hàng chạy thẳng tớinhà của bệnh nhân, ấy uống thuốc an thần xong ngủ, người mở cửa tiếp là mẹ của bệnh nhân. Đây là người phụ nữ trung niên,có mái tóc hoa râm. Giữa nhà treo những bức ảnh của gia đình có lẽ mới chụp đầu năm nay, trong ảnh người mẹ này rất đẹp, tinh thần khỏekhoắn, trông rất trẻ___nhưng tới 1 năm vìchăm sóc con bị bệnh mà hao tâm, tốn sức, thần sắc kém rất nhiều.
      Người mẹ đem đưa chai thuốc Rossi cho NhậmTư Đồ , nhận lấy rồi mở ra xem thuốc củabệnh nhân mới phát là thuốc bị đổi,người mẹ hết sức tự trách: Bác sĩ Nhậm, đều tạitôi, sớm phát nó đem thuốc đổinên mới xảy ra cớ ngày hôm nay…”
      Người mẹ khóc hết sức thương tâm, thấy nhưvậy Nhậm Tư Đồ càng cảm thấy lòng mình chùng xuống nặng nề.
      Cho đến khi Nhậm Tư Đồ đứng trước cửa nhà Thịnh Gia Ngôn trong đầu vẫn còn hình ảnh người mẹ khóc đến khuôn mặt nhăn nhúm, khócđến ra nước mắt… vỗ vỗ mặt mình, cố gắng gạt chuyện này, nhấn chuông cửa.
      Chỉ ít phút sau có người đến mở cửa.
      Là Thịnh Gia Ngôn, khá với bộ dạng mặc tây trang hàng ngày, lúc này mặc chiếc áo len xám rộng thùng thình, bên trong là áo thun trắng, dưới là chiếc quần đen dài, chân trần, tóc lòa xòa trước trán nhìn rất phóng khoánghưu nhàn.
      Thoáng chốc, Nhậm Tư Đồ sải bước đến gầnanh, gục đầu bờ vai rộng lớn tìm lấy chút an ủi, chỉ cần im lặng cho mượn vai, chỉ cần như vậy là đủ….Thế như ham muốn đó chỉ là nhất thời, ngay lập tức nó bị Nhậm Tư Đồ kìm nén lại, hai mắt rủ xuống rồi lại nâng lênvô cùng mệt mỏi. Nhậm Tư Đồ cởi giày cao gót trực tiếp bước vào cửa, qua người Thịnh GiaNgôn, thuận miệng hỏi: “Tầm Tầm đâu rồi?”
      ra cần Thịnh Gia Ngôn trả lời Nhậm Tư Đồ thấy cậu nhóc ngồi sofa trong phòng khách.
      Trong ngực ôm hộp gà nướng , vừa gặm cánh gà vừa nhìn TV chớp mắt. TV chiếu《 Crayon Shinchan 》, Nhậm Tư Đồnhìn thấy màn hình TV là cậu bé múathoát y liền cảm thấy nhức đầu, quay đầu lại hung dữ chấp vấn Thịnh Gia Ngôn.
      “Sao ại cho nó xem loại hoạt hình này chứ(animation)?”
      Thịnh Gia Ngôn cũng cảm thấy chẳng có gì nghiêm trọng, vô cùng thoải mái trả lời: “Nómuốn xem để nó xem, tôn trọng ý kiếnngười trong cuộc.”
      “Ăn cơm rồi còn muốn ăn cánh gà nướng ngoài vỉa hè! Đây cũng là ý kiến của người trong cuộc?”
      Thịnh Gia Ngôn nhún nhún vai coi như trả lời.
      Có lẽ vấn đề giáo dục trẻ em giữa nam và nữcách biệt rất lớn, Thịnh Gia Ngôn trong mắt Tầm Tầm là người tốt, người xấu chỉ có thểđể Nhậm Tư Đồ đảm nhiệm, đến trước mặtcậu nhóc, vị trí đứng vừa vặn chắn tầm nhìn vào màn hính TV.
      Tầm Tầm bị người khác quấy rầy, định nhănmặt bày tỏ bất mãn, lại thấy người quấy rốimình ai khác..chính là Nhậm Tư Đồ. Tầm Tầm thừa biết Nhậm Tư Đồ cho mình ăn những thứ tốt cho sức khỏe, lập tức hướng đến nở nụ cười nịnh hót, ngoan ngoãn đến hộp cánh gà nướng để qua bên, lau lau ngón tay dính đầy dầu mỡ.
      Ngay sau đó, Nhậm Tư Đồ muốn lấy lại điều khiển TV cậu nhóc nhanh tay giấu saulưng.
      “Cho con xem 1 tập thôi, chỉ tập thôi mà~”
      Tên tiểu tử khong biết học được cái ánh mắt điềm đạm đáng như vậy, ngửa đầu nhìnNhậm Tư Đồ, thậm chí còn chắp tay trước ngực,giơ hai ngón tay lên miệng thề…làm cho ai nhìnthấy cũng phải mềm lòng.
      Nhậm Tư Đồ suy nghĩ có nên đánh vài phát vào cái mông của tên nhóc ranh này Tầm Tầm nhanh chóng chuyển mông qua ghế sofa bên kia. Như vậy còn bịNhậm Tư Đồ cản tầm nhìn rồi.
      Nhậm Tư Đồ thở dài, tùy nó vậy. định ấy hộp cánh gà đột nhiên có cánh tayđưa qua cầm trước, ngoái đầu lại ra là Thịnh Gia Ngôn.
      ở mặc cho Tư Đồ do dự có muốn haykhông như vậy để mặc cho tìm kiếm mặt mày hớn hở đem cái mông chuyển,dời đến ghế sa lon bên kia, như vậy cũng sẽkhông bị mặc cho Tư Đồ ngăn trở TV rồi.
      Thịnh Gia Ngôn ôm hộp cánh gà, ngã người sofa cạnh Tầm Tầm, cánh tay thon dài gdang ra kéo cổ tay Nhậm Tư Đồ xuống ngồi xuống sofa.
      Thịnh Gia Ngôn vừa ăn cánh gà vừa nhìnAnime, và Tầm Tầm vô cùng chuyên chú, nhìn chằm chằm TV, Gia Ngônnói với :” Em xem xem, thể làm khác mà. Bộ dạngnó đáng thương như vậy ai mà từ chối được.”
      Trong lời mang theo ý cười nồng đậm, Nhậm Tư Đồ biết nên phản bác như thế nào, nóichính xác hơn bị chuyện khác làm phân tâm, quên luôn phản bác___
      Rốt cuộc là bởi vì hơi thở nhàng khoang thai hay bởi cái tay nắm cổ tay Nhậm Tư Đồ hút hồn ? Nhậm Tư Đồ đãkhông tài nào phân biệt nổi.
      ***
      Xem xong tập phim Tầm Tầm rốt cục cũng hài lòng theo Nhậm Tư Đồ về nhà.
      Nhậm Tư Đồ lái xe, Tầm Tầm sớm quenthuộc cần người lớn giúp bật nhạc lên,nhóc vặn nhạc lớn. bài khóc hận ngườiyêu cứ như vậy vang ra từ xe của hai người.
      Đây là chủ đề đơn phương, Nhậm Tư Đồ nghe tới 3 câu chịu nổi mà đổi kênh radio. Tầm Tầm ngược lại cảm thấycử chỉ của khác thường, bởi vì cậu phát ra điều làm cậu cảm thấy hứng thú.
      phải tối nay mẹ hẹn với người ta sao?”
      Đột nhiên Tầm Tấm ném ra vấn đề là Nhậm Tư Đồ sững sờ, vừa đúng lúc xe gặp đèn đỏ, Nhậm Tư Đồ dừng xe, nghiêng đầu nhìn cậunhóc.
      “Sao lại hỏi như vậy?”
      Tầm Tầm làm bộ bí mật thần bí đưa mặt về phíaNhậm Tư Đồ mỉm cười, giống như : bịcon bắt thóp rồi nhé….Tiếp theo thân hình nhỏnhắn chòm người tới giữa ghế lái và ghế phụ lụclọi, chớp mắt liền cầm ra chiếc áo vest khoác ngoài.
      “Đây là áo của đàn ông.” Tầm Tầm khẳng địnhnhư đinh chém sắt.
      Thằng nhóc này là…quá thông minh, Nhậm Tư Đồ bất đắc dĩ cười cười.
      “Áo của bạn.”
      Tầm Tầm tiếp tục “thẩm tra” giống như bắn liên thanh về phía Nhậm Tư Đồ.
      ta có cao hơn Gia Ngôn thúc thúckhông?”
      “Có đẹp trai bằng Gia Ngôn thúc thúc ?”
      " có. . . . . ."
      Nhậm Tư Đồ vội vã ra dấu bảo cậu ngừng lại.
      “Con hỏi chuyện này làm gì?”
      “Mỗi lần họp phụ huynh Gia Ngôn thúc thúc thay mẹ, khiến cho con rất hãnh diện, ngộ nhỡngười kia kém hơn Gia Ngôn thúc thúc….”
      Trong đầu Nhậm Tư Đồ bỗng ra bộ dángcủa Thời Chung , so với Thịnh Gia Ngôn hai người hoàn toàn bất đồng. Nhất là ánh mắt,Thịnh Gia Ngôn có ánh mắt rất dịu dàng, thứ dịu dàng mà cả đời này Nhậm Tư Đồ chưa từngthấy qua ở người đàn ông khác…..
      ***
      Vừa về đến nhà Tầm Tầm thấm mệt, Nhậm Tư Đồ sắp xếp chỗ ngủ cho nhóc xong xem xét chút hồ sơ bệnh nhân, tra tài liệu, chuẩn bị tắm rửa ngủ.

      Sau khi tắm xong, Nhậm Tư Đồ có thói quen đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn mình trong kính —— đây là bài tập mỗi ngày của .
      Theo thời gian, hơi nước gương dần dần tản , Nhậm Tư Đồ cũng nagỳ càng nhìn rõdấu vết xấu xí lưng.
      Lại nhớ lúc ăn cơm Thời Chung hỏi , tại sao lại đối tốt với bệnh nhân của mình, thậm chí tiếc thân mình, liên tục giải quyết chuyệnriêng tư giúp bệnh nhân___ đáp án ở trênlưng .
      Vết thương xấu xí chạy dài từ vai trái đến trênxương bướm tách ra như đóa hoa, Nhậm Tư Đồ mỗi lần tắm xong đều giống như bây giờ, nhìn kỹ nó ép bản thân chấp nhận nó. 5 phútsau, Nhậm Tư Đồ mặc áo choàng vào ra khỏiphòng tắm, cảm giác vết sẹo đó so với hôm qua thuận mắt hơn chút.
      đường tới phòng ngủ, lúc ngang qua sofa, chân khỏi ngừng lại___nhìn chiếc áo khoác dặt ghế salon.
      Nhậm Tư Đồ suy nghĩ chút, nghiếng người tới sofa cầm chiếc áo lên. Tây trang cắt may cựckì tinh xảo, vải phẳng phiu, năm trước tặng cho Thịnh Gia Ngôn cái ca vạt cùng nhãnhiệu, thế nhưng cũng chỉ thấy đeo hai ba lần, có lẽ là thích lắm…
      Nhậm Tư Đồ xoa bóp mi tâm, muốn để tây trang xuống, ại ngửi được thứ mùi có chútgay mũi, cũng phải là mùi thuốc lá trênngười Thời Chung mà từng ngửi thấy, mà là mùi axit sunfurit từ tay áo bay ra.
      Cũng phải nồng lắm, nhưng lại cứ quanhquẩn quanh chóp mũi Nhậm Tư Đồ, hung hăng nhắc nhở : người đàn ông đó cản axit sunfurit giúp ….
      Nhậm Tư Đồ lúc này mới nhớ lại lúc ăn cơm tốihình như cố ý đem tay phải bị thương buông thỏng dưới mặt bàn….
      lạnh nhạt, bình tĩnh, sau khi bị thươngcũng yên tĩnh như nước, nhưng cũng phải vì vậy mà có thể xem thừng đau đớn của .Huống chi, so với người khác cũng hiểu hơn hết vết thương đó đau đến cỡ nào….
      ***
      Khó mà có được thời tiết tốt như mùa đông năm nay, trời xanh mây trắng, vào giờ hành chánh,Thời Chung theo thường lệ tới Trung Hâm. đường vào phòng làm việc, hai bên nhânviên cung kính chào .
      bàn làm việc chờ đợi là tài liệu , hợp đồng, hồ sơ cần phê duyệt còn có rất nhiều cáitúi giấy lớn.
      Thời Chung khẽ cau mày đến bàn làm việc, muốn cầm túi giấy, liền nghe tiếng người gõ cửa.
      Thư kí Tôn bước vào phòng làm việc: “ThờiTổng! Người của công ty xây dựng Lợi Đức 15 phút nữa đến, …”
      Thời Chung cắt lời thư kí: “Đây là?”
      Thư kí Tôn thấy hất cằm về túi hồ sơ,thuận miệng giải thích: “Vị tiểu thư hôm qua cứu, sáng sớm đến công ty chúng ta, giao cái này là đưa cho giám đốc.”
      Thời Chung nét mặt có chút cổ quái, thư kí Tôn lại tiếp tục thầm nghĩ: phải lại làm sai chuyện gì nữa chứ?” (Ena: tội quá!!!!!!!!Héhé)
      Mà chắc… phải đâu, hôm qua thấy giám đốc và vị tiểu thư kia hình như là có quen biết,chắc mình bị ghép tội tùy tiện mang người lạ vào phòng làm việc của ông chủ đâu?
      Thư kí Tôn thấp thỏm trong lòng, Thời Chung mở cái túi ra. Bên trong có rất nhiều loại thuốc “phong phú đa dạng”: thuốc mỡ,thuốc nhộng,…và tờ giấy stick ( giấy màuvàng, xanh, hoặc hồng,…dùng ghi chú)
      Thời Chung nhìn vào tờ giấy stick, nhịnđược mà bật cười.
      Giám đốc cười…. cười vì tâm tình vui?Thư kí Tôn trợn tròn mắt___bản thân chưa từng thấy qua ông chủ cười như vậy, cứ như đứa trẻ được ăn kẹo.
      Bị tò mò quấy phá, thư kí Tôn nhịnđược mà rướn cổ lên muốn nhìn xem tờ giấy rốt cuộc viết cái gì, tiếc là khoảng cách quá xa, chỉ có thể thoàng nhận ra đó là những dòng chữ rất đẹp, càng nhìn , càng khó chịu.
      ra tờ giấy chỉ viết có 8 chữ: xin lỗi! Chân thành cám ơn.Thời Chung cẩnthận đem tờ giấy dán lên mặt bàn, cầm túi giấy lên, xem xem bên trong còn có thứ gì nữa.
      Nhưng giây kế tiếp, nụ cười mặt liền cứng lại____
      Thời Chung ấy từ trong túi giấy ra chiếc vest khoác ngoài.
      Tây trang của , này phương thức này cho chút mặt mũi, cứnhư vậy đem trả lại…..
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :