1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ai dắt em đi qua nỗi đau - Lâm Phương Lam( 28C )

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [​IMG]

      Tác giả:
      Lâm Phương Lam
      Nhà xuất bản: NXB Văn Học
      Số chương 28
      Thể loại: Tiểu thuyết tình yêu
      Nguồn: http://hn.24h.com.vn/ai-dat-em-di-qua-noi-dau-c64e2284.html

      Giới thiệu

      lần nữa các bạn đọc được gặp lại cách viết truyện đầy cuốn hút, xoáy sâu vào nội tâm nhân vật của tác giả trẻ Lâm Phương Lam, cái tên in đậm trong lòng bạn đọc qua tác phẩm: Phía sau giảng đường; Chỉ lấy vợ 9X. Truyện dài kỳ "Ai dắt em qua nỗi đau" . Câu chuyện kể về những thăng trầm trong cuộc sống của nhân vật chính Tâm Lan. câu truyện rất chân thực, rất đời thường và rất đáng để chúng ta đọc và suy ngẫm về cuộc sống về tình . Bên cạnh đó, truyện cũng khắc họa chân thực những bi hài xảy ra trong môi trường công sở đại

      Last edited: 29/11/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      1.

      Tâm Lan uể oải bước ra khỏi phòng thu. Hai bên tai của luôn có cảm giác bị ù ù liên tục. Số lượng công việc mới bắt đầu được phần hai so với mọi ngày mà khiến cảm thấy đuối sức kinh khủng.

      nghĩ lại về chuyện buổi sáng sớm của ngày hôm nay. Khi vừa mới tới công ty, phải chạy ào vào nhà vệ sinh với cơn chóng mặt và buồn nôn ập tới cách bất thường. Sau cơn nôn khan, cổ họng khô rát và vô cùng khó chịu. Tâm Lan lững thững tới chân cầu thang để lấy nước uống. cảm thấy trong người cảm giác khang khác và cổ họng lại bắt đầu nôn nao. Trong suy nghĩ, buột miệng cười tủm tỉm: "Hay là mình có tin vui nhỉ?”

      Vẫn là cảnh sáng sớm như mọi khi, những nàng mặc váy ngắn, chân guốc cao tựa người vào tường tạo dáng hay quàng tay lên vai ôm lấy nhau để khoe đường cong nhìn mấy thiện cảm, miệng các hót líu lo những bài ca với đủ đề tài: xấu nhân viên này, hay khen lấy khen để sếp kia… thở dài khi Hoàng Ngân – người bạn thân thiết nhất trong công ty của , cũng “được” mọi người “mổ xẻ” tiếc bằng những ”lời vàng ý ngọc”.

      thẳng về phía bình nước cách đó chừng hơn ba mét. Nhấn nút lấy nước nóng pha café, lại ung dung bước về phòng làm việc như thể chẳng có chuyện gì liên quan tới mình vậy. Những nàng váy ngắn ngơ ngác nhìn theo, trong đầu họ e ngại với ý nghĩ: "Chẳng biết Tâm Lan có nghe thấy những gì mà mình vừa mới xấu ta hay nhỉ?” Nhưng họ hoàn toàn sai lầm, bởi lúc bấy giờ, bản thân Tâm Lan chỉ nghĩ tới điều duy nhất, là phải chăng có "tin vui"?

      Tâm Lan cầm xấp tài liệu, dạng giấy khổ A4, được kẹp lại ngay ngắn xếp vào ngăn tủ kéo rồi khóa lại kỹ càng. sợ những nhân viên xấu bụng sáng nay làm những việc tiểu nhân để hại và hại cả đồng nghiệp Hoàng Ngân của nữa.

      Khẽ kéo túi xách đeo lên vai, Tâm Lan rón rén cửa sau để rời khỏi văn phòng. Trưa nay, muốn ăn trưa cùng Hoàng Ngân như mọi ngày, cho dù bản thân rất muốn thông báo và nhắc nhở chị đồng nghiệp hãy nên cẩn thận với những "con ma công sở" trong khoảng thời gian tới.

      Bước ra ô cửa cuối cùng của tòa nhà cao hơn hai mươi lầu. Ánh nắng gay gắt xộc thẳng tới khiến nheo nheo mắt mất lúc. nhìn lại phía sau, dò xét rất kỹ các ô cửa, vì trong đầu nung nấu ý nghĩ rằng mình bị theo dõi. Nhưng chẳng có ai cả, có lẽ tại quá căng thẳng vì tượng lạ xảy ra vào sáng sớm của ngày hôm nay?

      Con đường Pasteur ùn ùn xe cộ. Hai bên vỉa hè chủ yếu vẫn là đám khách văn phòng lố nhố ngồi ăn trưa, thụp húp chén canh loãng cái đặc nước những chiếc ghế nhựa xanh đỏ. Những đốm nắng lọt qua các kẽ lá hay lỗ thủng của tán cây dày đặc, như nhảy rung rinh mái hiên nhà cổ, những con đường lát bằng gạch đỏ kẻ chéo có phần khập khiễng và những khe hở là phần rêu xanh bám lấy. Nhìn chúng buồn tẻ.

      Tâm Lan bộ hơn trăm mét dưới tán lá cây xà cừ lớn đủ để che rợp nắng, và cơn gió xào xạc thổi qua xoa dịu cơn nóng hừng hực cùng nỗi lo sốt sắng trong con người . Cuối cùng, Tâm Lan cũng tìm thấy hiệu thuốc tư nhân nằm nép mình dưới gốc cây bàng già ở gần góc phố. chần chừ chưa vội bước vào ngay. Nếu thực có tin vui sao chứ? Đây phải là lần đầu tiên mang thai cơ mà? Sao chân tay lại lóng ngóng, sao lồng ngực trái của lại đập thình thịch nhiều như thế này nhỉ?

      Tâm Lan kéo chiếc khẩu trang mang mặt cao hơn chút nữa, nó che giấu toàn bộ phần miệng và sống mũi cao. Chiếc mũ rộng vành đội đầu cũng được kéo xuống thấp hơn chút. quay lại phía sau, nhìn nhìn, ngó ngó. sợ có vài người quen nào đó phát ra hành động của mình, cho dù là "nó" vô cùng tốt đẹp.

      [​IMG]

      Hoàng Minh chính là mối tình đơn phương từ thuở còn sinh viên của Hoàng Ngân (Ảnh minh họa)

      bán thuốc chừng ngoài hai mươi tuổi, mặc bộ quần áo màu trắng, chiếc mũ trắng đầu được tháo ra, vài sợi tóc rối bay lòa xòa trước mặt. Vừa nhìn thấy khách hàng, vội buông muỗng và phần cơm hộp của mình xuống bàn, chạy chân trần từ bàn ăn ra quầy thuốc. Giọng vui vẻ.

      - Chị mua thuốc gì ạ?

      - Làm ơn. Bán cho tôi que thử. – Tâm Lan giọng .

      - Thử thai à?

      Đôi lông mày được tỉa tót của nhíu lại, giọng có phần đanh đá hơn. Tâm Lan cười gượng rồi gật đầu:

      - Phải.

      Khi lấy ra hộp hình chữ nhật màu trắng xen viền xanh dương bỏ vào túi ni lông màu đen và cẩn thận buộc lại cách kín đáo. Tâm Lan buột miệng:

      - Lấy cho tôi thêm hộp nữa.

      - Vâng .

      bật cười. quá quen với những khách hàng là các còn trẻ. Họ luôn thế, họ thường mua hai que thử vì họ lo sợ. Họ cần chắc chắn chính xác, hoặc là có, hoặc là .

      Tâm Lan đón lấy túi ni lông được buộc kín, vội vàng bỏ vào chiếc túi xách mà quên xem hạn sử dụng của chúng. Xưa nay, nổi tiếng là người cẩn thận. Trước khi bỏ món hàng nào vào giỏ thanh toán, đều có thói quen lật qua lật lại món hàng chỉ để tìm hạn sử dụng của chúng được in ở chỗ nào của hộp bìa. Nhưng lần này , phải tìm cách trốn khỏi đây trước .

      - Cám ơn .

      Vừa nhận tiền dư được trả lại, Tâm Lan vội vàng băng qua đường. thở dốc. Nỗi lo sợ cùng vui mừng khôn xiết như lần mang thai đầu tiên luôn khiến căng thẳng như thế. Chỉ là cơn nôn khan, chỉ là cổ họng nôn nao và khô rát, nhưng những biểu đó cũng đủ để liên tưởng tới lần đầu tiên mang thai bé Nguyên Thảo. lững thững từng bước quay lại tòa nhà cao phía trước.

      Dường như, niềm vui chưa ràng này cũng khiến quên mất cả bữa ăn trưa. chỉ luôn đưa tay lên xoa xoa bụng mình và quên mất việc dạ dày gào ráo riết. phỏng đoán. Rồi tiếp tục hình dung. chưa chắc chắn trăm phần trăm nhưng tim đập thình thịch.

      Vẫn còn nghĩ ngợi và mừng thầm điện thoại của bắt đầu rung lên. Là số điện thoại lạ nhưng rất đẹp, lại phỏng đoán: "Có lẽ là khách hàng muốn quấy rầy vào giữa giờ nghỉ trưa đây mà".

      - A lô, Tâm Lan xin nghe.

      - Em bị làm sao mà lại mua thuốc thế? Giấu chị chuyện gì à?

      - À. Chị Hoàng Ngân ạ?


      Tâm Lan dáo dác nhìn ngang dọc, Hoàng Ngân chắc hẳn phải ở đâu đó quanh đây. Cũng chẳng có điều gì là khó hiểu khi Hoàng Ngân lại hỏi thẳng như vậy. Từ xưa đến nay, hễ có biểu gì khó chịu trong người dù là nhất Hoàng Ngân cũng hỏi han, lo lắng và chăm sóc cho tận tình. Hoàng Ngân lấy tư cách là đồng nghiệp tốt bụng, thân thiện và quý mến . Nhưng hết, Hoàng Ngân đơn phương Hoàng Minh - người chồng tại của Tâm Lan, cũng là bạn học của từ thuở còn sinh viên. Tâm Lan luôn tin tưởng rằng, Hoàng Ngân có ý lợi dụng mình để có cơ hội gần gũi Hoàng Minh. Ngược lại, còn vô cùng thân thiết và kể chuyện gia đình cho Hoàng Ngân nghe, rất tỉ mẩn.

      - Gớm! Em nhìn qua bên đường , chị ở đối diện đó. Nhà hàng ăn của Nhật em à.

      quay lại nhìn vào quán ăn bên kia đường và thấy ngay Hoàng Ngân dùng bữa trưa với chàng trai lạ. Giọng Tâm Lan lại :

      - Bắt quả tang nhé! Em tha đấy! chị dùng bữa trưa , lát về công ty mình kể chuyện.

      - Được rồi! Em cũng ăn trưa nhé! Xin lỗi em. Chị rời phòng thu rồi với bạn luôn nên kịp nhắn tin cho em.

      - sao ạ.


      Tâm Lan giơ tay vẫy vẫy chào Hoàng Ngân và chàng trai lạ rồi lại bước . Trong suy nghĩ của , cũng chẳng muốn tò mò việc phải giải đáp câu hỏi chàng trai lạ kia là ai? phần vì biết tỏng, đó chỉ là trong những chàng trai “xui xẻo” khi hẹn hò cùng Hoàng Ngân bởi chắc chắn kết quả của nó bao giờ là voan trắng, nến thơm hay những bữa tiệc mừng hạnh phúc lứa đôi. Xưa nay, quá quen với những chàng trai lạ, cứ đến rồi lại của Hoàng Ngân rồi. phần còn quan trọng hơn nữa là, tại luôn nghĩ mình mang thai.

      Cả buổi chiều trôi , Tâm Lan chần chừ mỗi khi nhìn vào chiếc túi xách nằm bàn làm việc. Cái cảm giác chờ đợi, nó là hồi hộp và thú vị làm sao!

      Thừa nhận là rất lắng nghe những gì mà Hoàng Ngân kể về người đàn ông mới, đồng ý là gật đầu lia lịa với những ý kiến đóng góp trong bản tài liệu được phát thanh vào chương trình bạn nghe đài tuần sau…, nhưng những điều đó chỉ đến kết luận cuối cùng rằng, Tâm Lan chẳng hiểu gì về tất cả những giãi bày tâm hay bất kể thảo luận nào được để cập đến.

      giơ tay đồng ý với ý kiến đóng góp của người đồng nghiệp xấu mình vào lúc sáng. gật đầu lia lịa khi được giao nhiều công việc hơn so với mọi ngày … Nhưng thực tình, thây kệ tất cả.

      Bởi những người phụ nữ khi biết mình mang thai, họ chẳng còn thiết tha bất kể thứ gì ở đời nữa...


    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      2.

      uể oải rời khỏi tòa nhà sau buổi chiều làm việc lấy gì là hiệu quả. phải chợ mua đồ ăn tối. cần phải tới trường mầm non đón bé Nguyên Thảo về nhà. còn phải vào bếp, dọn dẹp nhà cửa, tắm rửa hay giặt đồ… và cả điều bí mật giấu ở trong chiếc túi xách màu trắng sữa được để trong cốp xe nữa. gắng tỏ ra bình tĩnh như hề có chuyện gì.

      Tâm Lan đặt chân vào khu chợ tự phát có diện tích khá ở gần công ty. Cuộc cãi nhau của những người phụ nữ trung niên làm đầu óc thêm choáng váng. Họ khua môi múa mép với nhau. Họ mang tất cả họ hàng tổ tiên từ nhiều đời trước ra để chửi. Những động tác quơ chân quơ tay cũng vô cùng khó hiểu và thô kệch. Họ phải là người gốc Sài Gòn. Đó là hai người phụ nữ mang dáng dấp của tầng lớp lao động chân tay. Tấm áo nâu sờn vai và hai chiếc ống quần cũng nhăn nhúm lại phần gấu dưới. Những gã làm mướn bốc vác thùng hàng trong khu chợ này vẫn mải miết với công việc của mình. Những bác bán hàng cá tôm vừa rướn người lên xem hai người phụ nữ cãi nhau nhưng miệng quên tiếng rao hàng gọi khách vang lanh lảnh.

      Đây phải lần đầu tiên Tâm Lan bắt gặp câu chuyện tương tự như thế ở các khu chợ lớn hay con đường hẻm dẫn về lối chung cư… Nếu như chuyện này xảy ra vào những tháng ngày trước, dường như Tâm Lan chẳng cảm thấy lạ lẫm gì, bởi chúng xảy ra như thói quen được lập trình sẵn và bắt buộc phiên chợ nào cũng phải có vài cuộc ẩu đả hay lời qua tiếng lại. Thế nhưng hôm nay, Tâm Lan lại cảm thấy khó chịu và buồn bực trong người. đưa tay sờ bụng và nhìn khuôn mặt cùng những nếp nhăn cau có của hai người phụ nữ. Thoáng qua ý nghĩ, biết sau này mình có giống những người đàn bà đó : to tiếng, chửi bậy, vung tay hay đá chân…

      Tâm Lan vốn dĩ rất dịu dàng, nhàng, cách cư xử luôn có thái độ chừng mực và được nhiều người quý. Nhưng rồi thời gian, hoàn cảnh sống, tác động của môi trường công việc hay những mối quan hệ trong xã hội liệu có làm thay đổi?

      nghĩ về Hoàng Minh, về bé Nguyên Thảo hay đứa bé mang trong bụng. nghĩ tới vị sếp già, bạn Hoàng Ngân hay các trẻ với những mưu toan tính trong đầu. Dòng suy nghĩ miên man về số phận của những người phụ nữ, những người có tác động tới cuộc sống của bản thân kéo cùng túi đựng thức ăn rời khỏi khu chợ chật hẹp từ rất lâu.

      Tâm Lan nhận ra Hoàng Minh và Kiều Thanh ngay lập tức, khi vừa mới lách qua được đám người chen chúc để quẹo vào con hẻm , đó là lối tắt về nhà nhanh chóng nhất khi phố xá vào giờ cao điểm để kiệm bớt thời gian và lo cho bữa cơm chiều được thêm ngon, thêm ngọt. gọi tên rất lớn nhưng trả lời. cố gắng dốc nốt phần hơi còn lại sau ngày làm việc căng thẳng để gọi lớn tên thêm lần nữa. Lần này, những trả lời mà còn cười rất tươi, vòng cánh tay chắc khỏe ôm lấy vòng eo của người đàn bà bên cạnh. Họ cùng bước rất nhanh vỉa hè bên con đường đối diện. Kiều Thanh giơ tay khẽ đón lấy bông điệp màu vàng sẫm vừa mới rụng bay lảo đảo trong cơn gió chiều với vẻ nâng niu, chăm chút. cười mỉm, với tay lên cành điệp gần nhất, bứt nhánh điệp còn tươi nguyên, cài lên mái tóc Kiều Thanh. Hai người cụng đầu vào nhau, cười ý, rồi lại vội vã bước .

      Mắt trân trân nhìn theo bóng dáng của hai kẻ ngoại tình mới bước ra từ khách sạn hạng sang ngay trung tâm quận nhất. cảm nhận được nụ cười hạnh phúc của cặp tình nhân lén lút này.

      Cũng giống như thời thơ ấu, thích ăn bắp của mẹ của , tự tay trồng ở ngoài vườn. Thỉnh thoảng vào buổi tối, lại cùng vài đứa trẻ ở làng lén lút lên bãi, bẻ trộm những bắp non về nướng. Mùi thơm của bắp non luôn quyến rũ và đám trẻ nghịch ngợm. đứa bạn cười ngặt: "Đồ trộm về ngon hơn đồ nhà, các bạn nhỉ?”.

      Đôi mắt trong veo, sáng như hai viên bi ve ngày nào của bỗng như bị phủ bởi lớp sương mù, mờ đục. Đúng lúc đó, còi xe máy kêu inh ỏi từ phía sau đổ dồn lên phía như thác lũ, những câu mệnh lệnh hằn học của giọng Bắc, giọng Trung hay Nam lẫn lộn đầy giận dữ. Họ như những con thú hoang gầm gừ, dọa nạt con mồi bé . Đôi vai run rẩy và đôi mắt có phần hoảng loạn hướng về phía bên kia đường cũng gần như bật khóc.

      - kia. Có mau hả?...

      - Trời đất ơi, này là vô duyên ghê gớm. Nhìn ai tránh lên vỉa hè mà nhìn chứ, thấy mình giống như tảng đá chặn giữa lòng đường thế này à?…

      Trong thoáng vài giây, như pho tượng đứng chết lặng giữa lòng đường chật hẹp, giữa biển người vội vã, giữa cả tá đại dương tiếng ồn hay những sa mạc rộng lớn đầy bụi bặm và dơ bẩn. Chiếc mũi nhắn sụt sịt, ho hắng tiếng rất , đồng thời cúi đầu vẻ xin lỗi. Nhưng quái thay, đoàn người cùng con đường này lại cố tỏ vẻ hiểu hối lỗi đó. người phụ nữ với chiếc khẩu trang che kín gần hết khuôn mặt, vẫn cố thét lên, giọng chứa sốt ruột và bực mình:

      - Còn đứng ì ra ở đấy nữa. Cái này kỳ lạ hay là bị khùng rồi. có biết mình góp phần vào việc ùn tắc giao thông vậy?

      Vừa dứt lời, người phụ nữ bịt chặt khẩu trang lại cố lên ga. Tâm Lan chỉ lặng lẽ cúi thấp đầu xuống chút rồi vòng xe quay sang bên đường. Ngay lập tức, người phụ nữ bịt khẩu trang ban nãy, tiến tới ngang hàng với , đầu chiếc xe Click của ta va chạm ngay với chiếc Vespa trắng, để lại những vết xước đen dài, đầy bùn đất. Những miếng đậu trắng và những trái cà chua đỏ rực vỡ nát nằm be bét giữa lòng đường. Tâm Lan ngây người ra nhìn chỗ thức ăn bị hư hỏng cách bất động. cũng nghe thấy lời xin lỗi lí nhí từ cổ họng với vẻ đầy miễn cưỡng của người phụ nữ kia. càng hay biết, dòng người ban nãy dưới điều khiển của cảnh sát giao thông bỏ xa chỗ đứng hàng kilomet đường dài. Tinh thần hoảng loạn, hành động càng thêm phần lúng túng, run rẩy, buộc mình phải xuống xe và từng bước chậm rãi táp vào lề đường.

      Đứng dưới tán lá xanh và màu điệp vàng rải khắp dưới chân, lòng lại dấy lên ghen tị ghê gớm. Bây giờ, mới nhớ đến chiếc điện thoại nằm trong túi xách, đôi tay búp măng nổi lên những đường gân xanh run rẩy bấm số. Giọng thân thương của trực tổng đài quen thuộc liên tục, phản bác lại . thở dài, cánh tay từ từ buông thõng khỏi tai nghe, đôi mắt nhìn xa xăm về hướng của đôi tình nhân vụng trộm, vai kề vai, má kề má lướt qua đây từ lâu lắm rồi.

      Kiều Thanh suốt chục năm qua chẳng hề thay đổi. Khuôn mặt ta có vẻ chững hơn đôi phần nhưng vẫn vô cùng quyến rũ và lấy được thiện cảm từ đấng mày râu. Vòng eo thon gọn ở tuổi ngoài ba mươi cùng vòng nảy nở mà nhiều người hay ví von là ngọt ngào như chocolate. Tâm Lan sụt sùi. phải vì đẹp bằng ta. Mà giờ đây, có thể khẳng định gần như chắc chắn điều, vị trí làm chủ trong trái tim của Hoàng Minh là Kiều Thanh, chứ phải ai khác.

      Tâm Lan đưa tay sờ bụng mình. Chẳng ai biết nghĩ gì. Chỉ có vài chú xe ôm và đám học sinh đứng chờ xe buýt nhìn với ánh mắt thăm dò đầy khó hiểu.

      Mặt trời bắt đầu dịu nắng, cả vùng trời phía tây của thành phố mang màu đỏ ung tạo cảm giác cho con người ta thêm phần sợ hãi, đơn và luôn tìm cách chạy trốn. Nước mắt, nước mũi lấm lem khuôn mặt tái nhợt và trắng xanh, Tâm Lan mới từ từ đứng dậy và lên xe ra về.

      Đường thành phố lên đèn, màu vàng lợt hắt xuống khoảng tạo cảm giác như chốn gian này bị bỏ hoang từ rất lâu, từng con hẻm mọc rêu xanh và vẩn mùi ẩm mốc. Thoáng sau luồng suy nghĩ miên man về cảnh tượng tận mắt chứng kiến ban chiều, chợt rùng mình thêm lần nữa, bàn tay như siết chặt hơn, chiếc xe trong giây lát chuyển vận tốc nhanh đến chóng mặt… Thân hình như nép lại trong chiếc áo sơ mi màu vàng chanh rộng, bay lùng bùng trong cơn gió thổi ngược chiều. Bóng hòa vào dòng người hối hả, ngược xuôi…

      [​IMG]

      Nụ cười khe khẽ ấy mang theo cả nước mắt và niềm đau (Ảnh minh họa)

      Bé Nguyên Thảo ngồi ở chiếc ghế đá được kê ngay trước cổng. Con bé có phần đói bụng và sốt ruột khi chẳng thấy ba Hoàng Minh hay mẹ Tâm Lan tới trường đón mình. Vừa nhìn thấy bóng dáng chiếc xe trắng và dáng người Tâm Lan từ đầu con hẻm tiến vào, bé Nguyên Thảo nhảy cẫng lên, miệng í ới chào .

      - Nguyên Thảo!… - Tâm Lan dựng xe rồi ôm con vồn vã. - Mẹ xin lỗi. Mẹ tới trễ, thế ai đưa con về nhà?

      - Sao mẹ Lan khóc? Ai bắt nạt mẹ Lan của con? - Con bé đưa đôi bàn tay lóng ngóng, có phần ấm áp vuốt ve khuôn mặt của . - Bác Hoa đón bạn Sóc, bác ấy thấy trễ nên đưa con về nhà luôn. Mà nhà bác Hoa có khách nên con ở lại đó chơi nữa.

      - Bé Thảo của mẹ ngoan lắm. Mà làm gì có ai dám bắt nạt mẹ Lan của con cơ chứ! Phải nào? - nở nụ cười đầy gượng gạo, vừa đưa tay vuốt lại những lọn tóc xoăn mềm của đứa con ướt nhẹp và dùng khăn lau mồ hôi vầng trán lấm tấm nước của con . tiếp. - Ngoan nào, bé Thảo mở cổng , mẹ con mình cùng vô bếp nhé! Ba Mình sắp làm về rồi đó.

      - Dạ.

      Mắt con bé như sáng hẳn lên khi Tâm Lan nhắc tới cụm từ: "Ba Minh làm về”. Vóc dáng nhắn của con bé trong chiếc đầm hồng búp bê và lưng đeo ba lô, cố sức đẩy cửa cổng sắt mở toang ra để dắt xe vào trong khoảng sân trống. Lần nào cũng vậy, Tâm Lan hai mẹ con cùng mở cổng, nó đều nhất quyết hai chịu. Con bé cứ lanh chanh và cố sức để làm. Đến khi hai cánh cửa cổng mở toang ra, nó thở hồng hộc rồi tự vỗ tay khen mình giỏi. lại khen con bé thêm lần nữa, nó cười tít mắt.

      Trong khi đó, Tâm Lan lại đứng ngẩn người ra bên chiếc xe: “Ba Minh nào làm chuẩn bị về nhà cơ chứ? Ba Minh của con lừa dối mẹ con mình, ra ngoài lén lút ngoại tình kia kìa.” thiết nghĩ, nước mắt lại ứa ra vội vã. Những giọt nước mắt lấp lánh trong buổi chiều tà.

      Ôi, trẻ con dễ bị lừa gạt. Và cả những người phụ nữ nữa, họ quả là rất giỏi khi dỗ dành trẻ con và tự đánh lừa để an ủi chính bản thân mình. Người ta vẫn bảo: "Người đàn ông giỏi là người biết làm cho người phụ nữ của mình cười. Nhưng người phụ nữ giỏi phải là người biết quên người đàn ông làm cho mình cười”. Giờ , buộc mình phải nuốt nước mắt.

      Sau khi bé Nguyên Thảo về phòng mình tự tắm rửa và bầu bạn với những con búp bê tóc rối màu vàng hoe cũng vội vã trở về phòng và tự giam mình vào đó. Để chiếc túi xách lên bàn nằm việc, sà vào chiếc giường lò xo, nằm úp mặt xuống gối. vài giây sau, lắc lắc đầu như tự khiển trách bản thân mình. từ từ trở mình nằm ngửa ra, bất động.

      Tiếng khóc bắt đầu rấm rứt vang lên. Tâm Lan quay mặt ra phía ô cửa sổ, bầu trời nhập nhoạng màu tối đen. Dáng người nhắn của bác Trương - trưởng khu phố cầm chiếc gậy tre thẳng dài, lần lượt tới từng cột điện để nhấn nút mở công tắc đèn đường. Dường như, lượng ánh sáng yếu ớt dần được thắp lên ở phía ngoài kia càng làm nỗi buồn trong trải dài như vô hạn. Ánh đèn vàng mỗi chiều về như cách báo hiệu cho sum vầy của mỗi gia đình sau ngày mưu sinh vất vả. Nơi ấy có vòng tay của mẹ cha, có tiếng cười thơ ngây của những đứa trẻ, họ quay quần bên bàn ăn với món đồ thơm ngon hay từng chén cơm trắng ngần nghi ngút khói.

      Tâm Lan cảm thấy lòng mình xót xa. Khi điện đường ngoài kia thắp hết đèn mà căn phòng khách của gia đình vẫn chưa được lau chùi dọn dẹp, căn phòng bếp vẫn lạnh tanh tiếng động của xoong nồi hay bát đĩa, đứa con của vẫn chưa được bàn tay của người chồng về tắm táp và nô đùa trong bồn tắm như mọi hôm…

      Cứ nghĩ thế, nước mắt lại trào ra như gì có thể ngăn cản nổi. gian trong phòng ngủ mỗi lúc nghẹt thở hơn.

      Tiện tay đưa sang bên, Tâm Lan úp luôn chiếc hình của gia đình xuống mặt tủ gỗ. Nó đập vào mắt như trái ớt cay chà xát đến rát đau. mùi đàn ông quen thuộc phả vào chiếc mũi xinh, hà hít và cười . Nụ cười khe khẽ ấy mang theo cả nước mắt và niềm đau.

      lại đưa tay sờ bụng mình, nó vẫn còn rất phẳng. tránh cái nhìn nhưng thể nào ngăn cản nổi những dòng suy nghĩ miên man về phía chiếc túi xách nằm ở bàn nơi góc phòng kia. Cả ngày hôm nay chưa ăn gì vào bụng cả. có quyền hành hạ bản thân, có quyền trừng phạt người chồng đáng trách, nhưng còn bé Thảo, còn cả đứa nhóc mà vẫn nghĩ nó nằm trong bụng mình nữa, chúng đều là những mầm non mà chăm sóc và hết mực thương . Chúng là niềm tin để sống, là điểm tựa để dựa vào. Chúng là tài sản vô giá mà gì có thể đánh đổi được. Vậy mà, chỉ vì những phút giận dỗi hờn ghen của người lớn, hành hạ những đứa trẻ vô tội, đáng thương.

      Nghĩ đến đó, như con cá bị hất lên bờ cố lật mình từng chút từng chút nhích về nơi có nước để cứu vớt sống còn sót lại của bản thân. Đôi chân đặt xuống sàn nhà lành lạnh, hai bàn tay lần mò bám lấy bức tường và tìm nút nhấn công tắc điện cầu thang. phải nấu ăn, những đứa con của đợi.

      Đó là Tâm Lan mạnh mẽ và luôn hết mình.

      - Mẹ Lan ơi, ba Minh về. - Tiếng bé Nguyên Thảo trong vắt, vui mừng. Con bé vừa ôm nàng búp bê, vừa chạy vội ra ngoài cổng, hét lớn. - Ba Minh về, ba Minh về.

      - Ừ! - cười rạng rỡ. tay dắt chiếc xe, tay xoa đầu con bé. - Thế Nguyên Thảo của ba bữa nay học có ngoan ?

      - Dạ, ngoan ạ.

      - Thế bữa nay, mẹ Lan và bé Nguyên Thảo cùng nhau vào bếp nấu món gì nào?

      Bé Nguyên Thảo vội gãi đầu, cái miệng cọ quậy vào đầu con búp bê rồi lắc nguầy nguậy. Con bé lí nhí trong cổ họng:

      - Con biết. Mẹ Lan nhức đầu, làm về rồi vào phòng ngủ luôn. Ba Minh biết ai bắt nạt mẹ Lan ? Con hỏi mà mẹ Lan bảo, đố ai dám bắt nạt mẹ Lan của con. – Bé Nguyên Thảo hồn nhiên kể lể lại việc cách ngoan ngoãn.

      - sao đâu, mẹ Lan chẳng bắt nạt người khác thôi chứ ai dám bắt nạt mẹ Lan nhà mình. Nguyên Thảo về phòng chơi ngoan nhé. Lát ba qua phòng chơi với con sau.

      Hoàng Minh nhíu chân mày rồi khóa cổng lại.

      Tâm Lan đứng trong phòng bếp, cặm cụi với việc làm đồ ăn. rất nhưng quay người lại:

      - mới về à?

      hỏi câu như hỏi. Tại sao phải là: " mới làm về à?” như mọi hôm nhỉ? cười mỉa mai, rồi lại cặm cụi cắt tỉa những củ cà rốt và trái dưa leo.

      - Ừm! Thưa vợ là về nhà. Thế hôm nay ở cơ quan lại có ai bắt nạt vợ nữa à?


      Hoàng Minh tới. ôm từ phía sau. thoáng rùng mình, luôn có cảm giác vòng tay ôm của ngày hôm nay còn “chặt” nữa. khẽ nghiêng đầu sang bên, né tránh nụ hôn vào bên bầu má thơm mát mềm mại từ người chồng. vẫn nhìn , chậm rãi, từng từ rành mạch.

      - Cẩn thận con dao thái đồ ăn. Em phải làm bữa tối, về phòng nghỉ ngơi rồi tắm rửa, còn phải ăn tối sớm nữa, nếu con bé Thảo đủ thời gian làm bài tập về nhà đâu. Ngày mai học, nó bị giáo phạt mà tội nghiệp.


      Hoàng Minh hiểu lý do vì sao thái độ của Tâm Lan lại khác hẳn với mọi ngày. giả bộ cằn nhằn với giọng điệu vô cùng dễ thương.

      - ràng là bữa nay có người to gan dám bắt nạt vợ đáng của tôi mà…

      Tâm Lan nghe vậy liền nhíu chân mày lại, đôi mắt đỏ hoe và có phần sưng mọng lên chút nhưng kiên quyết cúi gằm mặt xuống. nhìn chằm chằm vào chiếc thớt nhựa màu trắng, miếng thịt bò màu đỏ bị đông thành đá vừa lấy ra từ ngăn tủ lạnh cùng con dao inox sáng lóe. Hoàng Minh nhún vai như thể chẳng có chuyện gì và vỗ vỗ vai Tâm Lan:

      - Ngoan nào, vợ ơi. Chuyện đàn bà ở công sở là rắc rồi. Nếu thích, em cứ ở nhà chăm con cho tốt, hiểu ? Em làm kiếm có được bao nhiêu mà công việc vất vả. giám đốc như nuôi nổi hai mẹ con em à?

      Dứt lời, đủng đỉnh từng bước rời khỏi căn bếp. Tâm Lan từ từ quay người lại nhìn theo dáng . Dù cho có chuyện gì tồi tệ xảy ra ngay sau đó, dù cho có thừa nhận rằng mình hẹn hò với người tình cũ Kiều Thanh cũng phải nhìn thấy bóng dáng . ngày rồi, rất... rất nhớ .

      Nhưng hành động đó lại ngược với những gì bản thân tưởng tượng. Ngỡ tưởng là, chỉ cần nhìn thấy tấm lưng bản rộng kia của cũng đủ để nguôi ngoai nỗi nhớ trong . Nhưng ngược lại, giọng như vỡ ra.

      - Minh!

      khựng chân, quay lại, miệng nhoẻn cười:

      - Cuối cùng cũng phải làm nũng với chồng rồi đúng ? cho vợ biết, có người chồng nào chiều vợ mình bằng đâu đấy nhé!

      - . – Tâm Lan lắc đầu. - Ý em là, hai chiếc tất mang, chúng bị lẫn lộn bên chân trái và bên chân phải từ sáng tới giờ ạ? Em nhớ là, tối hôm qua do sơ ý, khi vừa sơn móng tay xong chuẩn bị đồ làm cho vào sáng nay nên bị dính lại vết son màu. Và chiếc tất đó phải ở bên trái, nhưng lúc này nó lại ở bên phải.

      phải Tâm Lan quá kỹ lưỡng và dò xét từng li từng tí. Trong suy nghĩ, chưa và càng có ý định tìm kiếm khác biệt nào cơ thể so với lúc sáng khi rời khỏi nhà. Chỉ hoàn toàn là do vô tình thôi. cúi đầu. Đôi mắt sưng đỏ mọng. Và rồi phát ra chi tiết ấy.

      - Hừm. – Hoàng Minh ậm ừ nhưng gì thêm nữa. Nhưng Tâm Lan , phát ra nét mặt thay đổi. càng chắc chắn hơn về lừa dối của chồng mình.

      - Và cả vai áo phía sau của … nó có… có…


      - Có gì?
      – Hoàng Minh quay đầu lại, lấy tay kéo kéo tấm lưng áo lên nhưng chỉ thấy màu trắng với sọc đen. - Có cái gì đâu? Mà sao mắt vợ lại đỏ hoe lên thế kia?

      - Áo có vết son môi màu đỏ tươi. Em… em dùng màu son đó…

      Hoàng Minh đứng ngây người. Vì sao Kiều Thanh lại làm điều đó vai áo ? Vì sao lại vô ý nhầm tất sau lúc hẹn hò? phải giải thích làm sao đây?

      - đừng gì cả! Hãy lặng im… - Tâm Lan cố tỏ ra bình tĩnh .

      -

      - Được rồi. Được rồi. tiếp tục đưa đôi tay ra trước mắt như muốn xua đuổi. Những ngón tay trở lên cứng đờ mang vẻ lóng ngóng. – biết đấy. Nguyên Thảo ở nhà. Đừng gì cả. Làm ơn. hãy để nó nghĩ, luôn là người ba tuyệt vời.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      3.


      Sau trận cãi vã lúc chiều trong phòng ngủ, Tâm Lan vẫn tin rằng đêm nay chồng trở về, vẫn ôm trong vòng tay ấm áp thường ngày, vẫn kể cho nghe những câu chuyện hài hước trước khi ngủ. Rồi lắng nghe cằn nhằn về công việc ở nhà hay đứa con đáng xem hôm nay nó học có ngoan, có chịu ăn uống nhiều , hay xấu cho nghe về ai đó ở công ty làm khó chịu. Và xoa đầu như dỗ dành đứa trẻ, còn rúc đầu vào ngực cười khúc khích để làm nũng như thường ngày. Nhưng hôm nay, căn phòng ngủ yên ắng và im lìm, cả gian chìm lặng trong màn đêm đen bủa vây đặc quánh. có hình ảnh của , có tiếng cười của , cũng chẳng có hơi thở quen thuộc hay những cái vuốt ve nồng nàn. Chỉ có tiếng tích tắc đồng hồ chậm rãi gõ nhịp thời gian, hay tiếng kêu ong ong phát ra từ tủ lạnh, nghe buồn lạc lõng, vẻ đầy uể oải.

      Tâm Lan áp chiếc gối ngủ của vào lòng mình, mùi cơ thể đàn ông nồng nồng quen thuộc làm bật khóc sau những tiếng nấc dài. Cơn gió đêm lạnh buốt từ cửa sổ ùa vào khiến đôi vai gầy kia khẽ rung lên như cánh hoa mỏng dập dờn trước gió. Làn da trắng mịn màng cũng khẽ nổi da gà và co lại rúm ró, khiến buột miệng xuýt xoa. khóc vì tất cả, vì chồng, vì con, vì tình sau bao nhiêu năm chăn gối nay sắp vỡ làm tứ mảnh chỉ vì có kẻ thứ ba. khóc vì cảm thấy mình bất lực trước cuộc sống, trước người đàn bà xấu xa kia cướp người chồng của mình, người cha của con mình. căm ghét mọi thứ diễn ra xung quanh, cứ vận động như bấy lâu nay nó vẫn thế mà để mình lạc lõng, ứ đọng và trơ trọi giữa màn đêm đen.

      Điện thoại im lìm, Tâm Lan gọi cho đến cả chục lần rồi nhưng vẫn khóa máy. Tâm Lan vẫn giữ niềm tin nơi : trở về. Dẫu đêm nay, có say đến mềm nhũn cả người vẫn tiếng trách than. Dẫu đêm nay, có mắng nhiếc chửi rủa cũng can tâm, tình nguyện. Chỉ cần trở về với chiếc áo sơ mi bận chút mùi nước hoa con , vệt son môi khác màu son mà vẫn thường sử dụng. chỉ cần có thế thôi. Rồi tin ngồi ở quán nhậu nào đấy gần nhà, suy nghĩ về việc làm sai trái của mình với vợ với con bằng cách dốc cạn những chén rượu đắng chát đến cháy họng. về, nhất định thế. khóc nấc lên khi vạch kim đồng hồ cứ từ từ dịch chuyển. Gần giờ sáng rồi.

      Chồng thư của độc giả vẫn xếp đầy trước bàn làm việc. Tâm Lan đưa cái nhìn mệt mỏi về phía chúng và lắc đầu lia lịa. còn tâm trạng nào để chia sẻ với những người xung quanh hay giải đáp những thắc mắc thường ngày. Bản thân còn bất lực và mỗi tích tắc kim đồng hồ qua , như bị lún sâu thêm vào vũng bùn tuyệt vọng. chần chừ thu gọn chúng rồi cất vào ngăn kéo.

      với tay rút lấy vài mảnh khăn giấy ở trong chiếc hộp nhựa để bên bàn gỗ lau nước mắt. Chiếc túi xách màu trắng vẫn nằm im ỉm bàn, hơi bồn chồn chút ít. Nhưng nghĩ, thời điểm này hề thích hợp và bản thân gần như rất chắc chắn về điều đó.

      khẽ đặt bàn chân xuống nền nhà lạnh buốt rồi lại rụt rè nhấc lên. muốn sang phòng đứa con để thấy lòng mình bớt đơn, trống trải, để hít hít hơi ấm từ bầu má sữa và đặt nụ hôn lên vầng trán thông minh của nó. Đêm qua, Hoàng Minh làm việc đó như thường ngày, hẳn là con bé thấy thiếu vắng bởi với nó đó thói quen thể nào từ bỏ. kéo vội chiếc áo ngủ của choàng lên người rồi bước xuống khỏi giường. Trong ánh đèn ngủ buồn hiu hắt, bóng dáng trải dài xuống nền nhà, vệt đen đơn độc đến đáng thương.

      Hoàng Minh cúi người hôn lên bầu má của con bé. Tâm Lan lấy bàn tay lạnh của mình bịt miệng vì tiếng khóc vỡ ra trong niềm hạnh phúc nhoi mà cả đêm trông ngóng, bàn tay còn lại bậu chặt vào thành cửa để đôi chân run rẩy đừng quỵ xuống. biết, trở về mà.

      Hoàng Minh im lặng đưa cái nhìn lạnh nhạt về phía . Ánh mắt ngơ ngác nhìn lại , cảm xúc trong lòng trào dâng bỗng bị hẫng hụt như kẻ trượt dốc. giống như kẻ dội thêm gáo nước lạnh vào mặt , thương tiếc.

      - về từ lúc nào, em hay?

      - …

      - về phòng tắm nhé, em lấy đồ cho .

      - Ừ.

      Với Hoàng Minh, từ đáp trả như vậy là đủ, thậm chí là dư thừa đối với người vợ của mình trong đêm nay. ngoái lại nhìn khuôn mặt trẻ thơ của đứa con lần nữa, đôi môi màu mận đào của nó vẫn chúm chím cười mỉm. thấy hạnh phúc lẫn nhói đau, cảm xúc trong cũng dường như đảo lộn. Bước chân rất khẽ, để tiếng đế giày nện xuống nền nhà làm con bé tỉnh giấc. nghiêng người né tránh, để vai chạm phải người mình. Sâu thẳm trong lòng, sợ nhìn vào đôi mắt của Tâm Lan – tâm hồn dễ bị tổn thương giấu bên trong vẻ bề ngoài luôn cố tỏ ra cứng rắn.

      Trong suy nghĩ của , Tâm Lan đẹp đẽ, sáng trong như pha lê. biết bao nhiêu lần nằm cạnh người tình cũ, nguyền rủa bản thân mình là thằng khốn nạn. biết bao nhiêu lần ngắm đứa con đáng , trách than phẫn nộ vì những gì mình phản bội lại người vợ hết mực thương chồng con. Những dòng nước lạnh buốt đến tê tái dội dọc cơ thể như đánh thức những giác quan sâu kín nhất của người đàn ông càng làm bật khóc trong phòng tắm. Giọt nước mắt đàn ông lấp liếm sau những điều xấu xa và tội lỗi.

      Qua khe cửa, Tâm Lan vẫn ngồi bó gối giường, hướng cái nhìn về cửa phòng tắm. Trong đôi mắt ấy, có thương, có phần chờ đợi, cũng có cả quan tâm lẫn trách móc. Điều đó càng làm Hoàng Minh tìm cách lẩn trốn, muốn bước chân ra khỏi phòng tắm, càng muốn phải đối diện vào thời điểm này. Xin lỗi ư? Hay là thừa nhận? Chưa bao giờ thấy mình hèn nhát như lúc này.

      Tâm hồn Tâm Lan đẹp, tâm hồn Tâm Lan sáng, ở con người như phát ra thứ ánh sáng rất trong, rất lành. Nơi ấy khiến đôi mắt nheo nheo mỗi khi nhìn lại, và dám tiến gần. Bởi thứ ánh sáng ấy soi con người , lột tả cách trần trụi bộ mặt đớn hèn của kẻ lừa dối như .

      - cảm lạnh, Minh à.


      - Ừ. xong ngay đây.

      - Em pha nước chanh và hâm nóng đồ ăn cho .

      - Thôi khỏi. ăn tối với bạn rồi.

      - Em biết.

      Tâm Lan khóc. Sau trận cãi vã buổi chiều tối, hề nhậu như nghĩ.

      “Em rất buồn khi nửa đêm còn bỏ về như thế. ràng là bỏ rơi em mà.”


      Gấp lại chiếc điện thoại để ngay ngắn vào đầu giường, Tâm Lan khẽ ngả mình nằm xuống tấm nệm. nằm nghiêng người vào vách tường và đôi môi đẹp kia lại phải bặm chặt lấy nhau: căm phẫn lẫn tủi nhục, thương lẫn cào xé.


      Hoàng Minh lắc lắc đầu và lau khô tóc bằng chiếc khăn bông tắm. ngồi tựa lưng vào thành giường, nhìn người vợ rồi thở dài. Bàn tay đưa ra muốn chạm lấy đôi vai run rẩy kia nhưng vẫn chần chừ mãi. Đôi môi muốn mấp máy đôi lời dù là câu nhắn nhủ quan tâm:"Em hãy ngủ . Đêm khuya quá rồi” càng thể được. Tâm trạng của lúc này cũng vô cùng tồi tệ.

      Hai chiếc bóng đen in lên vách tường thành từng mảng tối riêng biệt. Tâm Lan nhìn thấy chiếc bóng của cánh tay đưa lên rồi lại buông thõng xuống. thực mong muốn có được quan tâm của vào lúc này. Nhưng lại dám đón nhận điều đó. Bởi đôi tay đâu còn là của riêng mình nữa.

      Chiếc di động của Hoàng Minh lại tiếp tục rung chuông đổ tin nhắn đến. Tâm Lan khẽ nhếch đôi môi cong bật cười. Những dòng nước mắt lại nối đuôi nhau chảy dài và thấm vào lớp gối bông. Hoàng Minh như run lên và tỉnh lại sau khoảng thời gian mơ hồ và buồn thảm. đưa cái nhìn vẻ đầy mệt mỏi về thứ đồ vật vô tri vô giác nằm mặt bàn gỗ. Cánh tay cố vươn ra để với lấy. thừa hiểu là ai vừa gửi tin nhắn đến vào lúc giữa đêm khuya. Từng giây đồng hồ tích tắc nhích qua, biết phải gì đây nếu như Tâm Lan ngoảnh đầu nhìn lại.

      Chân mày Hoàng Minh cau có lại. Hai bên thái dương đập liên hồi. cảm thấy vô cùng căng thẳng.

      - rất mất lịch khi em đụng vào điện thoại của người khác.


      - Người khác là ai? – Tâm Lan quay nửa người lại và đắng giọng. – Là chồng của mình ư?


      - Mỗi người có khoảng riêng tư. bao giờ, dò xét điện thoại và hỏi xem em làm gì hay cùng với ai chưa? Em phải tôn trọng chứ? – Hoàng Minh vẫn cố tìm ra lý do phù hợp để bao biện trước việc làm sai trái của mình.

      - Đúng. Khoảng riêng tư đó là việc ngoại tình và lén lút với chị ta.

      Tâm Lan cảm thấy tức ngực, bàn tay vo tròn lại và tự đấm vào ngực mình, từng nhát, từng nhát để trấn an và kiểm soát cảm xúc của bản thân. Lê Hoàng Minh mà từng , từng chung sống suốt bao nhiêu năm qua vì sao lại trở nên như thế?

      Hoàng Minh lúng túng. biết phải tiếp tục câu chuyện làm sao. nên giữ im lặng, cho rằng Tâm Lan mệt mỏi vì nước mắt và rồi cũng thiếp sau lúc nữa. Nhưng nước mắt của Tâm Lan vẫn ngừng chảy, nó mặn hơn muối và tràn vào vết thương lòng của . Đắng và xót vô cùng.

      - Em tôn trọng , xưa nay em luôn tôn trọng trong tất cả mọi việc. Còn vì sao kiểm tra điện thoại em ư? Nực cười. Em có ngoại tình đâu, điện thoại của em chỉ biết đến bố mẹ nội - ngoại, chỉ biết đến ông chồng lén lút ngoại tình với người cũ năm xưa, chỉ biết làm về rồi đón con và nấu cơm, dọn dẹp, chỉ biết từ chối tất cả những lời mời mua sắm hay ăn uống của bạn bè. Như vậy là em sai hay sao?

      Tâm Lan òa khóc. Hoàng Minh để mặc. Mưa đêm chợt đổ ào ào.

      [​IMG]

      Sao bờ ngực chẳng còn ấm nóng thương? (Ảnh minh họa)

      Tâm Lan ngồi thẳng người dậy và nhìn . Hoàng Minh ngồi ngay trước mặt và im lặng. Mặc cơn gió ngoài kia thổi mạnh khiến hai cánh cửa sổ va đập vào nhau phát ra những tiếng kêu chát chúa. Mặc cơn gió phũ phàng cứ luồn vào căn phòng ngủ mơn trớn hai chủ nhân của chúng cũng tái tê lòng.

      ôm , càng dỗ dành như mọi khi.

      như đứa trẻ mỗi lúc khóc to hơn, như cầu cứu, van lơn đến nài nỉ: "Làm ơn, hãy dỗ dành em . Làm ơn mà. Hay ít nhất cũng chỉ cần ôm em vào lòng thôi cũng được. Chỉ để em thấy mình bớt đơn.”

      Hoàng Minh nhìn vợ - người vợ bé bỏng và tội nghiệp của , người vợ đẹp đẽ dễ thương khiến dám đụng chạm thêm lần nữa. sợ điều đó chỉ làm Tâm Lan tổn thương hơn. Những giọt nước mắt lăn dài gò má , chần chừ hồi lâu rồi cũng đưa tay gạt bỏ nó.

      Ngày cưới, từng siết chặt bàn tay Tâm Lan mà thề thốt rằng: "Bên , em chỉ được phép mỉm cười”.

      Ngày kỷ niệm năm năm ngày cưới, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu của thầm nhủ: " bao giờ phản bội em. bao giờ làm việc gì có lỗi với mẹ con em.”

      Cách đây chưa tròn tháng, vào ngày sinh nhật lần thứ năm của đứa con , ôm , ôm con và hôn lên vầng trán của hai người: "Chúng ta mãi mãi bên nhau. Gia đình chúng ta luôn bền lâu, hạnh phúc”.

      Vì ai mà những lời hứa kia trở thành thực? Vì ai mà nước mắt của người phụ nữ Tâm Lan phải rơi xuống? Vì ai mà trở thành người đàn ông phản bội?

      - đáng đâu, Tâm Lan. Nhất là những giọt nước mắt cứ rơi mãi vì như thế.

      chờ đợi như mọi khi, chờ vòng tay của người chồng dang rộng, Tâm Lan ngay lập tức chủ động nép người vào lòng . Nhưng cảm nhận được hình như cố tình né tránh và khẽ đẩy ra. càng ghì người mạnh vào . Cái khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau vài centimet mà sao thấy lạnh quá, trống rỗng quá. Cái khoảng cách ấy vừa đủ để cơn gió thổi đến, luồn qua, khiến cả hai tâm hồn đều trở nên băng giá.

      Sao bờ ngực chẳng còn ấm nóng thương, sao vòng tay mãi chịu ôm siết, sao đôi môi từng ngọt ngào những ngày tháng xưa cũ nay như trở lên hờ hững đóng băng? Vì sao những đêm qua, cánh tay săn chắc của vẫn là chiếc gối êm đềm nhất, hơi thở của vẫn là câu hát khẽ ru đều đều trong cơn hoan lạc. Vậy mà đêm nay, mọi thứ lại trở lên xa lạ như chưa từng quen biết, để ngay cả bản thân cũng nghĩ mình nhầm tưởng: "Người đàn ông này có phải là Lê Hoàng Minh - chồng của tên Ngô Tâm Lan hay nữa?”

      - Chị ấy quay trở lại và bỏ rơi em, bỏ rơi con, bỏ rơi tổ ấm của mình ư?


      - xin lỗi.

      Những ngón tay Hoàng Minh vẫn run rẩy gạt nước mắt khuôn mặt nhợt nhạt của Tâm Lan. Bàn tay lạnh buốt từ từ cũng đưa lên và giữ chặt bàn tay chạm vào bên má của mình. sợ trong cái đêm lạnh buốt thế này, buông ra mất.

      - Đó phải là câu trả lời mà em cần. Em biết, chị ấy quay trở lại từ bao giờ? Liệu những gì chiều nay em tận mắt chứng kiến có phải là lần đầu tiên hay ?

      Lúc tới câu cuối cùng, giọng Tâm Lan dường như run rẩy đến mức khó tả. Đôi mắt đỏ hoe, nét mặt biểu lộ vẻ phức tạp. có cảm giác trái tim nhói đau như bị hàng ngàn hàng vạn bàn tay giằng xé.

      Lần này chính Tâm Lan chủ động kéo bàn tay ra khỏi khuôn mặt mình. Rất khó khăn để làm được điều đó, nhưng biết làm sao đây khi bản thân phải cố gắng mỉm cười: "Bàn tay này còn là của riêng mình nữa”.

      - xin lỗi… Bốn tháng rồi… sai…


      - Bốn tháng ư? Nghĩa là phản bội em bốn tháng qua? cười sặc trong nước mắt … -Vậy mà, vẫn về ôm em, dỗ ngọt em, thương em. Hay chỉ bởi vì phải về nhà vì trách nhiệm của người làm cha?


      -

      - Chị ta từng làm đau khổ, chị ta từng bỏ rơi cách phũ phàng, chị ta vô tình, xấu xa và cả độc ác. Vậy mà, giờ đây lại nhẫn tâm với em? Vì sao chứ? Vì sao hả? - vùng dậy, hai tay lay mạnh vào bờ vai người chồng bội bạc. đáng trách, chỉ biết nhắm mắt rồi lại lắc đầu trong cay đắng chứ hề phản xạ. lại nghẹn ngào trong nước mắt. – Tại sao, tại sao trả lời em. Tại sao vậy?

      - Em tốt đẹp biết bao nhiêu ta xấu xa, vô tình và tàn nhẫn bấy nhiêu. Được chưa? – Hoàng Minh gắt gỏng đáp lại. nhìn xoáy vào đôi mắt màu nâu chứa cả biển nước đục ngàu của người phụ nữ ngồi trước mặt.

      - Vậy vì sao phản bội em chứ?

      -

      - làm sao? Em làm sai điều gì với ? Hay ít nhất cũng phải cho em lý do chính đáng chứ?

      - biết phải giải thích với em làm sao.

      - À… Em hiểu rồi. Đây là câu chuyện tình … hoàn toàn phải cuộc chơi… Vì thế cần phải đưa ra lý do vì sao thích ta, vì sao rời bỏ em… Đúng nào? Được rồi. Được rồi…


      Cả căn phòng tĩnh lặng.

      Tâm Lan bước ra khỏi giường, hai tay đan vào nhau, vo tròn đầy bức bối. lại lại xung quanh phòng như người xử tội và kết án Hoàng Minh. Lòng nóng như lửa, tình của từng bùng cháy sáng lấp lánh như những vì sao giờ đây, nó nguội lạnh và tan chảy như que kem bị thiêu đốt bởi sức nóng tàn ác của mối tình đầu đầy ngang trái.

      Tâm Lan căm ghét chị ta - người đàn bà từng ruồng bỏ Hoàng Minh, người đàn bà từng làm trái tim người thương đến bầm dập, thâm tím. Để rồi, là kẻ đến sau, phải hứng biết bao nhiêu nỗi đau trước đó. Để rồi ngày chị ta trở lại, bỗng trở thành miếng vá để che lấp vết lỗ hỏng của trái tim . Lẽ nào, cuộc đời lại trêu ngươi nhiều đến thế? Rằng phải “trả” ấy lại cho chị ta hay sao? Đó là điều thể tin, hề muốn và chẳng bao giờ muốn cả. Hoàng Minh là chồng chính thức của , là người đàn ông của được cả pháp luật và xã hội thừa nhận, chứ phải đồ vật để hai người đàn bà đấu tranh, giành giật xem ai thắng, ai thua, xem ai có quyền sở hữu, còn ai chỉ có quyền giữ tạm.

      - cho em. Hãy cho em biết . Bây giờ, em phải làm sao? Phải làm sao để hạnh phúc? Phải làm sao để trở lại bên em, bên con, bên mái ấm này?

      - sai rồi.

      - có thể sửa sai mà. Như đêm nay, về nhà. biết, ai nhiều hơn và cảm thấy thực hạnh phúc khi ở bên ai mà. Đúng ? Minh?


      - về thăm con.

      Chỉ câu trả lời ngắn ngủi từ nhưng nó khiến Tâm Lan đứng chết sững. Đôi mắt long lanh những giọt lệ cũng thể lăn ra được. Đôi chân cứng đờ như chôn chân dưới từng viên gạch nát đá hoa lạnh buốt. Mọi thứ cũng dường như hóa đá và ngừng chuyển động. lắc đầu, đó là câu trả lời mà bao giờ tưởng tượng đến, dù chỉ lần duy nhất trong đời.

      Suốt bao nhiêu năm qua, vẫn luôn cảm thấy bàn tay ấm áp và che chở cho hai mẹ con . Suốt ngần ấy thời gian, tình của cảm nhận được đâu hề nguội lạnh và giả dối? Giá như... ước mình chẳng biết gì về mối quan hệ kia. Nhưng nếu như có nó, chẳng phải là người đàn bà khờ dại và ngốc nghếch quá đỗi hay sao?

      Bản thân Tâm Lan biết, lúc này phải là lúc để trách cứ . muốn làm người phụ nữ vị tha, bao dung hay cao thượng. Nhưng hơn ai hết, hiểu mình cần phải làm gì để quay trở lại và cùng xây dựng tổ ấm. nghĩ thế, bởi sẻ chia và giúp đỡ rất nhiều người phụ nữ cơ mà.

      - Em biết dối mà, đúng ?


      - về thăm con. Và về vì bên em, thực cảm thấy an toàn. – Hoàng Minh nhìn . Đôi mắt ấy khiến bối rối, lại càng thêm bối rối.


      - An toàn chứ phải hạnh phúc? - khóc thét lên.

      - An toàn vì biết em bao giờ phản bội cả.

      - Em hiểu. Em cũng chỉ là bến xe buýt cho đỗ ngang qua.

      Tâm Lan cắn môi. gật gật đầu trong đêm tối.


      Rồi ôm chiếc gối ra khỏi phòng. Câu cuối cùng của vẫn đọng lại ngay cả khi cánh cửa được khép kín: xin lỗi. viết đơn ly hôn và gửi tới em. Thực , thực xin lỗi” .

      Tâm Lan ôm mặt khóc sau cánh cửa, bất lực ngồi nhìn dòng tin nhắn của Kiều Thanh vừa gửi đến. Dù Kiều Thanh đến mức nào đêm nay, cũng thể bỏ Tâm Lan lại và chạy vội dưới cơn mưa tầm tã chỉ vì tin nhắn chẳng biết đùa hay , hay chỉ là làm nũng hoặc cố ý để Tâm Lan biết mà khổ tâm thêm.

      Hoàng Minh biết Kiều Thanh tàn nhẫn. Hoàng Minh cũng thừa nhận, Tâm Lan đến cháy lòng. Nhưng Kiều Thanh dạy cho những bài học đau đớn nhớ đến suốt đời, Kiều Thanh làm cho trở thành gã si tình và sẵn sàng ngoại tình để bỏ mặc người vợ đáng , thánh thiện như thiên thần kia.

      Kiều Thanh xấu xa, vô tình mà. Kiều Thanh từng bỏ để chạy theo mối tình khác, người đàn ông khác tốt hơn mà. Vậy vì sao bây giờ, ấy còn quay lại nơi đây?

      Tâm Lan lết từng bước nặng nề. dọc theo lối cầu thang xuống dưới nhà cách vô thức. biết mình nên đâu giữa trời đêm giông gió. Trong căn nhà này, càng biết phải tìm góc khuất nào để có thể náu mình và ngồi chờ đợi cho màn mưa ngớt hạt hay ngóng trông bình minh đến với những tia nắng yếu ớt của sớm mai. ngẩng đầu lên và nhìn về phía phòng ngủ, cánh cửa gỗ vẫn khóa chốt dịch chuyển. Bất giác, bàn tay yếu ớt bám chặt vào lan can cầu thang, những đầu ngón chân cũng vì thế mà xiết mạnh xuống mặt đất như cố tìm lấy vật gì đó bám trụ. Nước mắt trào ra vội vã.

      Tâm Lan nhìn ngó nghiêng gian phòng khách vắng lạnh rồi tiến thẳng tới gian bếp. Những chai rượu ngoại, những chiếc ly sáng bóng, với tay mở ngăn tủ kính để lấy chúng và búng tay kêu:”Coong, coong”. Đôi môi đẹp hơi nhướn cong lên như đứa trẻ đùa giỡn với thứ đồ chơi mới được người lớn mua quà cho. Nụ cười nửa miệng đầy ngạo nghễ đến siết đau.

      giết chết , giết chết tình của . đánh đổi tất cả để lấy hạnh phúc méo mó của thời quá khứ xa xưa. cách nhẫn tâm và gian dối. Để rồi trong bóng tối của màn đêm nay, lẻ bóng và chát đắng với những ly rượu sóng sánh màu đỏ au tay – đó là màu của máu, màu của đớn đau, đó là màu của ánh đèn hạ màn để bắt đầu những bi kịch nối tiếp bi kịch trong chia ly và tang tóc.

      Ngoài kia, mưa vẫn đổ như thác lũ. Tiếng sét màu trắng xanh phẫn nộ vang lên cứa rách cả vùng trời như diễn tả viễn cảnh tương lai làm Tâm Lan co người sợ hãi. Nhưng trong màn mưa đêm nay, đâu còn biết phải tìm ai để dựa dẫm và san sẻ nỗi niềm? ngồi dựa lưng vào chiếc ghế gỗ và nhìn về phía ô cửa sổ. Những dòng mưa đêm quất mạnh vào khung kính rồi chảy xuống, kéo thành từng vệt dài loang lổ. lại gục đầu xuống mặt bàn ăn. Dường như những ly rượu chẳng thể làm cơ thể nóng ấm lên qua từng phút.

      Tâm Lan thích rượu, đúng hơn là ghét rượu. Tâm Lan chưa bao giờ uống rượu mình ngoài nâng chén cụng vài ly cho phải phép với bạn bè và đồng nghiệp ở những buổi hội nghị hay bữa tiệc liên hoan. Việc người đàn bà ngồi uống rượu là điều chưa bao giờ tưởng tượng đến. Bởi bản thân Tâm Lan luôn nghĩ, Hoàng Minh mãi mãi là chồng , Nguyên Thảo mãi mãi là con , cả mọi người bên ngoại nữa – họ luôn luôn là người thân trong gia đình của . Nhưng đêm nay, chính là người đàn bà đó. Và khóc ngừng nghỉ.

      Con mèo hoang nhà ai đứng bên ngoài ô cửa sổ, miệng nó kêu meo meo thảm thiết ngừng. Tâm Lan đưa cái nhìn mệt mỏi về phía nó. Tâm Lan rất ghét mèo nên lại gục đầu xuống mặt bàn, hề có phản ứng gì tiếp theo. Đôi tay lạnh buốt quờ tiếp lấy ly rượu uống dở. Đôi môi đẹp hơi nhướn cong lên. lẩm bẩm: "Loại rượu này vừa chua vừa chát, vì sao Hoàng Minh lại thích chúng đến như vậy nhỉ?”

      Bầu trời đêm lại xuất những đường rạch trắng như phần rễ lủa tủa của loại cây rừng. Tâm Lan nheo nheo mắt nhìn về ô cửa sổ như muốn tìm kiếm thứ gì đó mà chính bản thân cũng thể định nghĩa thành tên. Con mèo hoang màu trắng ban nãy vẫn còn đó. Cả khuôn mặt của nó như áp sát vào ô cửa kính nhoèn nước mưa. Thỉnh thoảng nó lại lắc mạnh đầu như muốn rũ bỏ nước mưa xối xuống như trút khỏi bộ lông trắng xóa. Bàn chân trước của nó đưa lên cao, cào cào vào lớp kính như vẫy gọi. Cả đôi mắt màu xanh biển long lanh nhưng lại toát lên vẻ ai oán, bi thương nữa.

      Tâm Lan lặng lẽ ngắm nhìn con mèo hoang với bộ lông trắng muốt cách ngây dại. Những tiếng sét lại vang lên làm thức tỉnh. đưa tay vẫy vẫy, miệng cất tiếng: "meo meo…”. Con mèo trắng như nhận được tín hiệu của , bàn chân trước của nó tiếp tục đưa lên cao và cào cào vào lớp kính. Tâm Lan vịn chặt tay vào thành ghế gỗ và từ từ đứng lên. Bàn chân trần lạnh buốt từng bước nhàng về phía ô cửa sổ.

      kéo cánh cửa kính sang bên, cơn gió mạnh và trận mưa đêm như thể vừa phá được lớp chắn suốt nhiều giờ đồng hồ vội vã thốc nhanh vào bên trong phòng. Mái tóc đen dài bất ngờ bị thổi tung về phía sau. Từng cơn gió lạnh như len lỏi qua lớp quần áo ngủ, từng hạt mưa lớn hất vào phòng rồi tạt tới da mặt đến rát đau. Tâm Lan vội đưa hai bàn tay lên úp lấy khuôn mặt. Đôi vai mảnh hơi nhô lên cao và run rẩy trước cơn gió. Nhưng bản thân lại có ý định lùi lại phía sau và tự làm ấm cơ thể mình.

      Nước mắt trộn hòa cùng nước mưa.

      Ngay lập tức, con mèo nhảy phốc từ bệ cửa sổ xuống sàn nhà. Nó lắc mạnh đầu để rũ nước mưa rồi rón rén từng bước tới ủi ủi vào bàn chân Tâm Lan. khom người xuống và chạm tay vào lớp lông trắng còn ẩm nước. Đôi mắt tròn xanh của nó vẫn ngước nhìn trong căn phòng sáng lờ mờ bởi ánh đèn ngủ. Tâm Lan cũng nhìn con mèo hoang cách chăm chú. đồng cảm nào đấy bắt đầu len lỏi trong suy nghĩ của . quyết định bế hẳn con mèo hoang này ra ghế sô pha ở phòng khách.

      Rất nhanh sau đó, Tâm Lan chìm vào giấc ngủ sau những chén rượu say mèm.

      Hoàng Minh vừa chạm vào người để bế Tâm Lan lên phòng ngủ. Con mèo hoang chợt thức tỉnh, nó gào thét lên những tiếng meo meo khiến phải rùng mình. Hóa ra, bằng con mèo hoang. thể vỗ về chìm sâu vào giấc ngủ. càng thể đem lại bình yên ngay cả trong giấc ngủ sau ngày làm việc vất vả của ?

      đặt lên giường và kéo chiếc chăn ấm tới ngực cách ngay ngắn. Con mèo hoang nhảy lên bệ cửa sổ tự bao giờ như để canh chừng từng hành động của . Chỉ cần làm đau chút, nó cắn cái. Chỉ cần làm chợt thức dậy, nó cào cấu suốt đêm. Chỉ cần làm tổn thương thêm lần nữa, nó dày vò suốt cả đời…

      lững thững ra phòng khách nằm ở ghế sofa…

      bằng con mèo hoang… nghĩ thế!

      Tiếng mèo vẫn văng vẳng ngay bên tai

      Meo meo…

      Meo meo…

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      3.

      mở mắt đón bình minh ngày mới khi mặt trời lên cao. Tiếng chim ca ríu rít từ khu vườn vọng về qua ô cửa sổ được che bởi tấm ri-đô in hình những bông hoa dại màu vàng tươi. Cơn gió thoảng qua làm tấm ri-đô bay phất phơ, nhè .



      Sau đêm mưa lớn, khí trong lành thanh mát luôn làm cho con người ta thêm lười biếng và khó có thể dứt ngay ra khỏi tổ ấm chăn gối. Tâm Lan với tay lấy chiếc đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường. gần mười giờ trưa rồi sao? ngủ giấc rất dài.


      Đầu đau ê ẩm, hai bên thái dương đập rần rật liên hồi. Cựa mình lúc lâu giường để mường tượng lại chuyện ngày hôm qua mà nước mắt trào ra. trở mình, bên má áp sát vào chiếc gối bông trắng. Chiếc gối này cũng bị ẩm nước. Phải chăng, khóc ngay cả trong giấc ngủ?


      Tâm Lan rón rén bước tới ô cửa sổ, kéo phăng tấm ri-đô sang hai bên. mùi thơm hoang hoải của cỏ hoa xen lẫn cả mùi đất phảng phất trong bầu khí trong lành xộc thẳng tới mũi . Những cơn gió lành lạnh lùa về khẽ vuốt ve khuôn mặt Tâm Lan. nheo nheo mắt và nhìn thẳng về khu vườn trước mặt.


      Những chậu cây cảnh được Hoàng Minh chăm sóc mỗi chiều về, dùng kéo cắt tỉa cẩn thận những lá vàng cháy cây, dùng bình nước thiết kế kiểu vòi hoa sen tưới từ xuống dưới bắt đầu mọc mầm xanh non mơn mởn. Những khóm hoa trồng trong chậu lớn nở rộ với đủ màu sắc, đẹp cách lạ thường. trung, vô số chuồn chuồn và bươm bướm dập dờn bay giữa bạt ngàn hoa. Những vệt nắng lung linh dần len lỏi cả vào từng góc khuất, từng kẽ lá, từng gốc cây với thân mình mảnh .


      Cả khu vườn cây cảnh của gia đình Tâm Lan bừng sáng đủ sắc màu. Chúng giống như chốn thần tiên vô cùng đẹp đẽ nhưng cũng đầy bí .


      Bàn tay trắng xanh của Tâm Lan bậu chặt vào song sắt cửa sổ, bàn tay kia sờ lên bụng xoa xoa. Có lẽ bắt đầu từ hôm nay, cuộc sống của chuyển sang hướng khác. Là những trang giấy mới trắng tinh nhưng từng dòng chữ được viết lên đó kể lại cuộc đời của có thể lem nhem và nhòa . Vì mưa lạnh chăng, hay là vì màu nắng làm ố vàng, hoặc là vì cả nước mắt có vị mặn như muối biển nữa?


      Chiếc túi xách trắng nằm kia, Tâm Lan nhón từng bước chân nhàng về phía nó. Kéo chiếc khóa dài, chồng bao thư của độc giả được xếp ngay ngắn vẫn nằm gọn ở bên. Tâm Lan chậc lưỡi và nghĩ thầm, hôm nay chỉ làm muộn và gọi điện tới công ty để xin phép, mà có thể bị sếp la rầy vì công việc được giao chưa hoàn thành theo tiến độ. Tự gõ vào đầu cái như để phạt cái tội có trách nhiệm với công việc, rồi cười xòa an ủi chính bản thân.


      Lật thêm hai chồng giấy nữa mới tìm thấy chiếc túi ni lông màu đen. quái quỷ, thời gian để tìm chiếc túi đen đó cũng chỉ tốn thêm vài giây chứ đâu có nhiều nhặn gì, vậy mà tâm trạng cảm thấy hết sức nôn nóng.


      Cổ họng Tâm Lan lại bắt đầu khó chịu, rất khô và rát buốt. phải tìm đến nhà vệ sinh ngay lập tức.


      Vừa tới lối quẹo xuống lầu , lại giật mình vì nhớ tới bé Nguyên Thảo: “Sao hôm nay lịch sinh hoạt trong ngày của mình lại rối tung hết cả lên thế này?” Vừa vặn chốt cửa phòng, vừa cất tiếng gọi. Giọng thúc giục con bé nhưng nghe vô cùng dịu dàng.


      - Nguyên Thảo! Dậy con. Trễ giờ tới lớp học rồi.


      Nhưng trong phòng chẳng có ai cả. Chăn mùng, ga đệm được xếp lại ngay ngắn, gọn gàng. mặt bàn học của bé Thảo còn có mảnh giấy . Đó là lời nhắn của Hoàng Minh: “Em ăn sáng rồi ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. đưa con tới trường rồi làm luôn”.



      Nước mắt Tâm Lan cứ thế lăn ra. Tờ giấy bàn tay bị siết mạnh…


      Hoàng Minh vẫn để lại lời dặn dò cùng quan tâm chăm sóc hết mực thế kia ư? Chẳng phải đêm qua rằng, tự tay mình viết đơn ly hôn để đưa cho ký còn gì. Chẳng lẽ… chẳng lẽ hôm nay là ngày cuối cùng ở ngôi nhà này ư? Có hôm nay là ngày cuối cùng dặn dò và cùng chăm sóc cho bé Nguyên Thảo ? Tại sao mọi chuyện lại có thể diễn ra nhanh như vậy chứ? Bản thân còn chưa dám chấp nhận những gì mình tận mắt chứng kiến ngày hôm qua là cơ mà? Vậy trong ngày hôm nay, làm sao có đủ can đảm để sẵn sàng buông tay ?


      Tâm Lan thoáng rùng mình, trong giây lát ngắn ngủi trôi qua, mảnh giấy nhắn kia khiến gần như tuyệt vọng hoàn toàn.


      Mới sáng ngày hôm qua, còn trêu ghẹo bằng cách nhặt sợi tóc vương tấm nệm khều khều khiến chiếc mũi xinh của phải chun chun lại rồi bật cười khanh khách vì quá nhột.


      Mới sáng ngày hôm qua, vẫn còn rất bận rộn cho công việc chuẩn bị bữa ăn sáng của cả gia đình, vòng tay ôm từ phía sau và khen là người vợ tuyệt vời nhất, còn là người đàn ông may mắn nhất vì được .


      Mới sáng ngày hôm qua, tiếng cười hạnh phúc của cả gia đình còn vang vọng khắp căn nhà, buộc hai bím tóc cho bé Thảo rồi đưa con bé tới trường, đưa tới chỗ làm và sau cùng là mới đến công ty…



      [​IMG]

      phải quên hết tất cả mọi chuyện về Hoàng Minh sao?



      Vậy mà sáng ngày hôm nay, chẳng ai có thể làm cười. Thậm chí, nước mắt của còn trào ra ngay cả trong giấc ngủ. Có lẽ nào, người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ ư?
      từ từ ngồi bệt xuống nền nhà hồi lâu…

      ***
      Tâm Lan xuống cầu thang. Tay vẫn giữ chặt chiếc túi ni lông màu đen. Chẳng có ai ở nhà cả. Nhưng phải vì thế mà chạy khắp căn nhà và tự hát to cho mình nghe giai điệu nhảm nhí. Điều đó hẳn là vô cùng ngốc nghếch nhưng Tâm Lan nào đâu ngờ rằng, mọi người vẫn thường bảo: "Những người phụ nữ muốn sinh con vốn dĩ vẫn là ngốc nghếch” cơ mà.



      Phòng vệ sinh đây rồi. phải quên hết tất cả mọi chuyện về Hoàng Minh, về Kiều Thanh, hay về những tháng ngày sau đó nếu phải nuôi con mình. Tâm trạng vô cùng phấn chấn mỗi khi tưởng tượng, phỏng đoán rồi lại hình dung.


      Tâm Lan chun chun chiếc mũi lại tỏ vẻ bực mình với chiếc hộp giấy. Thay vì dùng kéo cắt cẩn thận lớp vỏ ni lông trắng viền xanh và mỏng bên ngoài, rồi mới tháo lớp vỏ bằng giấy ở bên trong, Tâm Lan ghé răng giựt mạnh và làm chúng bung ra ngay lập tức. Tại sao vào cái khoảnh khắc “nóng bức” mà người phụ nữ nào muốn sinh con như thế này, nhà sản xuất que thử lại có thể bọc kín chúng từng lớp, từng lớp như thế cơ chứ? Nó làm phát bực và càng thêm nôn nóng cho dù phỏng đoán gần như chắc chắn rằng, mình mang thai.


      Tâm Lan chẳng buồn đọc tờ giấy hướng dẫn sử dụng nữa. Nó là những dòng chữ chi chít và khiến mất quá nhiều thời gian. biết từ lúc nào, trở lên mất kiên nhẫn như vậy?


      Lần mang thai bé Nguyên Thảo, tâm trạng y hệt như lúc này. Nhưng ít nhất ngốc nghếch và chẳng biết gì về lần đầu tiên được làm mẹ khiến tò mò. Tim đập thình thịch, nhìn chiếc que thử nửa trắng nửa xanh, dài chừng bằng ngón tay phải sử dụng như thế nào? Còn bây giờ , công việc của ở báo đài và kinh nghiệm làm mẹ khiến gần như thuộc làu làu những gì in ở tờ giấy kia.


      đặt chiếc que thử thẳng đứng vào khay nhựa sao cho vượt quá mũi tên quy định, rồi để nó lên chiếc giá đỡ đựng đồ bằng inox được treo ở tường. thừa biết mình phải chờ đợi trong vòng năm phút sau mới có kết quả. phải chờ những vạch báo hiệu màu hồng.


      Năm phút quả thực rất dài. Tất nhiên là Tâm Lan chẳng ngồi và lẩm bẩm từ đến con số ba trăm như từng giây vạch kim đồng hồ nhích chuyển. cố gắng lờ cái que thử . Nhưng tim vẫn đập thình thịch.


      đánh răng lâu hơn mọi ngày. chần chừ rửa mặt cũng mất nhiều thời gian hơn mọi ngày. thay bộ quần áo khác để làm nữa. nôn nóng khiến ngón tay lóng ngóng, kéo chiếc dây khóa ngang váy quá mạnh nên nó bị đứt giữa chừng.


      còn nghĩ tới cả việc phải giải trình với sếp vì sao hôm nay làm trễ. Hay đến bữa ăn trưa, bắt đầu cuộc chuyện với chị Hoàng Ngân của mình làm sao khi những “ nữ công sở” thích dở trò tiểu nhân. còn bị bỏng cả môi với tách ca cao nóng vừa mới pha xong.


      Cuối cùng Tâm Lan cũng giết chết khoảng thời gian là năm phút.


      Chiếc que thử đó lên hai vạch màu hồng.


      có thai.


      có thêm đứa con nữa.


      Những thiên thần của .


      Tâm Lan đem tất cả mọi thứ liên quan đến que thử như hộp giấy, bao ni lông hay chiếc khay nhựa vùi xuống tận đáy thùng rác. Rồi lấy những bao ni lông khác phủ lên như chưa hề có chuyện chiếc thùng rác này bị ai đó bới tung. Ngay lúc này, đó là bí mật của riêng . Kể cả với Hoàng Minh, cũng tiết lộ cho ấy biết dù chỉ là chi tiết rất .


      Có thể ai đó cho rằng là kẻ ngu ngốc. Bởi xưa nay, hầu hết những người phụ nữ vẫn thường mang chuyện con cái ra để níu chân người đàn ông ở lại bên mình. Họ cho rằng, ta phải có trách nhiệm với đứa bé. Họ cho rằng, thời gian trôi , nhất định ta nảy sinh tình và đem lòng mến, chiều chuộng họ.


      Nhưng Hoàng Minh khác, gã đàn ông chung tình. Và cả Tâm Lan nữa, trong những người đàn bà ngu ngốc nhất thế gian.


      Tâm Lan thoáng buồn. hít hơi dài rồi lững thững bước ra khỏi nhà vệ sinh cùng túi ni lông màu đen đựng chiếc que thử còn lại. Tâm Lan chắc chắn rồi. muốn thử thêm lần nữa như ngày mang thai bé Nguyên Thảo.


      Tâm Lan cười gượng cái, chẳng ai biết nghĩ về điều gì. nhét túi ni lông màu đen vào trong ngăn kéo rồi khóa lại. cần phải tới công ty thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :