1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

A Loving Scoundrel - Johanna Lindsey (52c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      [​IMG]

      Tên truyện : A Loving Scoundrel
      Tác giả: Johanna Lindsey
      Dịch: xrainee
      Nguồn: http://www.truyenngan.com.vn/tieu-thuyet/tieu-thuyet-phuong-tay/380-a-loving-scoundrel.html

      Thể loại: tiểu thuyết lãng mạn.

      Số chương: 52

      Warning: 18+

      Giới thiệu:

      Jeremy Malory chính xác là những gì các quý ngưỡng mộ và thèm khát ở những người đàn ông nhà Malory - lịch lãm như nhà quý tộc, kẻ phóng đãng có nụ cười có thể làm tan chảy mọi trái tim thiếu nữ và quyết tâm sống độc thân có thể thách thức mọi quý chưa chồng đầy tham vọng. Giữa đám thanh niên quý tộc cùng thời, Jeremy - với quá khứ của đứa trẻ lớn lên nơi quán rượu và học những bài học đầu đời chiếc tàu hải tặc - chính là con sói thu vuốt mình.

      Mọi chuyện ra sao khi ngày, trong chuyến săn đặc biệt, con sói tóm được bé quàng khăn đỏ. Danny - bé quàng khăn đỏ - là ai mà có thể khiến sói ta sẵn sàng dùng cả sinh mạng để bảo vệ?
      Last edited: 13/8/14

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 1
      Jeremy Malory từng đến những quán rượu tồi tàn bẩn thỉu trước đây, nhưng cái này có lẽ là tởm lợm nhất trong số đó. có gì ngạc nhiên với cái quán nằm ở bên rìa của nơi rất có thể là khu ổ chuột tệ hại nhất London. Khu vực này thuộc về bọn trộm cắp và giết người, điếm và những băng trẻ mồ côi nhãi ranh, những kẻ nghi ngờ gì lăm le trở thành thế hệ tội phạm tiếp theo của London.

      thực dám xâm nhập vào tận trung tâm của khu vực này. Đấy trong những việc cuối cùng gia đình có thể thấy làm. Nhưng cái quán này, ở rìa ngoài cùng hang ổ bọn trộm cướp, là nơi để những ai ngờ tới tình cờ ghé vào uống vài ly, và bị móc túi, hay thậm chí ngu ngốc đến mức thuê phòng qua đêm để rồi bị lột sạch , quần áo và tất cả.

      Jeremy trả tiền thuê phòng. chỉ thế, còn vung tiền hào phóng mua đồ uống cho toàn bộ vài người khách trong quán và diễn màn kịch say xỉn khá đạt. chủ tâm dựng sân khấu cho vụ cướp - của chính mình. Nhưng đó chính là lý do và Percy bạn ở đây - để tóm tên trộm.

      Ngạc nhiên là lần này Percy Alden lại có thể giữ mồm giữ miệng. chàng này tự nhiên gã ba hoa, hơn thế nữa còn vô tâm. im lặng của Percy trong chuyến bất thường này chứng tỏ chàng căng thẳng. Hoàn toàn có thể hiểu được. Trong khi Jeremy ở đây thoải mái như ở nhà - sinh ra và lớn lên trong quán rượu cho đến khi tình cờ gặp được cha năm mười sáu tuổi - Percy là thành viên của xã hội thượng lưu.

      Jereny ít nhiều học hỏi Percy từ khi hai người bạn thân nhất của Percy, Nicolas Eden và họ của Jeremy - Derek Malory, theo con đường lập gia đình và chịu bị trói chân. Và vì Derek bao bọc Jeremy khi và cha , James, quay lại London sau vụ James ly khai khỏi gia đình, cũng là tự nhiên khi Percy giờ đây coi Jeremy là đồng bạn thân thiết nhất cùng chung chí hướng hưởng thụ cuộc sống độc thân.

      Jeremy lấy thế làm phiền. Thậm chí còn khá thích Percy sau tám năm làm bạn với nhau. Nếu , chắc chắn tình nguyện giúp tháo gỡ hậu quả dại dột gần đây nhất của Percy - bị lừa đảo cách hợp pháp bởi trong những người bạn đánh bạc của Ngài Crandle trong bữa tiệc tại gia dịp cuối tuần trước. chàng thua 3000 bảng, cỗ xe ngựa, và chỉ mà đến hai vật thừa kế gia truyền. chàng say đến mức thậm chí thể nhớ nổi chuyện đó, cho đến khi được nghe lại toàn bộ câu chuyện vào ngày hôm sau từ vị khách giàu lòng trắc .

      Percy giống như bị giết, mà đúng là thế . Mất tiền và cỗ xe ngựa cũng là đáng cho tính cả tin của aanh chàng, nhưng hai chiếc nhẫn lại là chuyện khác. chiếc lâu đời đến mức chính là gia huy của dòng họ; và chiếc kia, bản thân cũng tương đối đáng giá với những viên đá quý, được truyền lại trong gia đình Percy qua năm thế hệ. Percy đáng nhẽ bao giờ nghĩ đến chuyện mang chúng ra làm vật cá cược. chàng hẳn phải bị ép buộc, bị khích bác, hoặc bị lừa mới đem hai chiếc nhẫn ra đăt cược.

      Tất cả chúng giờ thuộc về Ngài John Heddings, và Percy có mặt ở đó khi Heddings từ chối bán lại hai chiếc nhẫn. Tiền cần. Cỗ xe ngựa cần. Mấy chiếc nhẫn chắc phải được coi là chiến lợi phẩm, chứng tích cho tài đánh bạc của . Chứng tích cho tài gian lận của đúng hơn, nhưng Jeremy khó có thể chứng minh điều đó khi được tận mắt chứng kiến.

      Nếu Heddings là người ngay thẳng, nên bảo Percy ngủ thay vì tiếp tục chuốc rượu chàng và chấp nhận hai chiếc nhẫn làm vật đặt cược. Nếu Heddings là người ngay thẳng, nên để Percy chuộc lại cặp nhẫn. Percy thậm chí sẵn sàng trả cao hơn giá trị thực của chúng. chàng nghèo, sau rốt, với tài sản vừa được thừa kế sau cái chết của người cha.

      Nhưng Heddings hứng thú với những việc ngay thẳng. trở nên khó chịu với nài nỉ của Percy và sau cùng hoàn toàn cáu tiết, đe dọa đập Percy trận nếu chàng còn tiếp tục quấy rầy . Điều đó khiến Jeremy bực mình đến mức đề nghị giải pháp này. Và Percy, sau rốt, hầu như tin chắc chàng bị mẹ truất quyền thừa kế sau vụ này. Từ đó đến nay chàng vẫn tiếp tục tránh gặp mẹ, để bà nhận thấy hai chiếc nhận biến mất khỏi ngón tay chàng.

      Từ lúc họ rút lên căn phòng gác của cái quán, có ba vụ trộm nhằm vào họ. Cả ba đều là những nỗ lực vụng về, và sau lần cuối cùng, Percy hầu như hết hi vọng tìm được tên trộm có thể thực nhiệm vụ của họ. Jeremy lại tin tưởng hơn, ba lần trong vòng hai tiếng có nghĩa là có thêm nhiều lần nữa trước khi đêm hết.

      Cánh cửa bị mở ra lần nữa. Trong phòng có chút ánh sáng nào. Ngoài hành lang cũng tối đen. Nếu tên trộm mới này là kẻ lành nghề, cần ánh sáng, phải đợi đủ lâu để đôi mắt thích nghi dần với bóng tối. Tiếng bước chân, hơi quá ồn ào. Và cây diêm lóe lên.

      Jeremy thở dài, và, trong chuyển động linh hoạt, rời khỏi chiếc ghế nơi vẫn ngồi canh. làm việc đó khẽ khàng hơn cách tên trộm đột nhập vào phòng và bất ngờ ra chắn lối . Sừng sững như ngọn núi, dĩ nhiên trong tương quan với tên trộm thấp lùn, nhưng cũng đủ dọa tên nhãi con sợ chết khiếp. Thằng nhãi ngay lập tức chuồn theo lối nó vào.

      Jeremy đóng sập cánh cửa lại sau lưng thằng nhóc. vẫn chưa nản lòng. Đêm còn sớm. Những tên trộm vẫn chưa hết hi vọng. Ngay cả trong trường hợp đó, chỉ cần giữ lại tên cho đến khi chúng chịu cung cấp cho kẻ cừ khôi nhất.

      Percy, trái lại, nhanh chóng từ bỏ hi vọng. chàng ngồi giường, lưng dựa vào tường, kinh tởm với ý nghĩ phải chui xuống dưới mấy tấm chăn đó.

      Jeremy khăng khăng bảo chàng nằm xuống, để ít nhất cũng làm ra vẻ như ngủ. chàng nghe theo bằng cách nằm lên tấm trải giường, cám ơn rất nhiều.

      "Chắc phải có cách nào dễ dàng hơn để thuê tên trộm chứ," Percy phàn nàn. "Bọn chúng có cái văn phòng dại diện nào cho những việc như thế này à?

      Jeremy phải cố gắng để cười: "Kiên nhẫn , bạn già. Tớ bảo trước là vụ này có thể mất cả đêm mà."

      "Đáng lẽ tớ nên mang vụ này đến nhờ cha cậu."

      "Cái gì cơ?"

      " có gì, bạn thân mến, có gì đâu."

      Jeremy lắc đầu, nhưng gì thêm. Đó thực là lỗi của Percy khi băn khoăn liệu Jeremy có đủ khả năng giải quyết đống lộn xộn này mình. Dù gì Jeremy cũng hơn chàng đến chín tuổi, và Percy - người vô tâm và có khả năng giữ kín bí mật nào, chưa bao giờ ngờ đến hoàn cảnh lớn lên của Jeremy.

      Sống và làm việc mười sáu năm đầu tiên của cuộc đời trong quán rượu để lại cho Jeremy vài tài năng ngờ đến. Tinh thần thép và sức chịu đựng đến mức có thể đấu rượu với các bạn cho đến khi tất cả say mềm mà vẫn hầu như tỉnh táo. cách chiến đấu có thể trở nên đặc biệt nguy hiểm nếu bị khiêu khích. Và khả năng sắc sảo phân biệt đe dọa thực với quấy rối đơn thuần.

      Con đường giáo dục chính thống của Jeremy chưa kết thúc khi cha phát ra tồn tại của và mang theo. , tại thời điểm đó, James Malory li khai khỏi gia đình và sống cuộc đời tự do phóng túng của gã hải tặc vùng biển Caribbean, hay, quý ngài hài tặc, như James thích được gọi. Và thủy thủ đoàn tạp nham của James chịu trách nhiệm dạy cho Jeremy thêm nhiều thứ mà cậu bé ở tuổi đó bao giờ nên học.

      Nhưng Percy hề biết chút gì về những điều đó. Tất cả những gì chàng được phép nhìn thấy chỉ là bề nổi của tảng băng, thằng nhóc đáng - còn nhóc nữa ở tuổi hai nhăm, nhưng vẫn quyến rũ, và đẹp trai đến nỗi Jeremy thể bước vào căn phòng mà khiến tất cả phụ nữ ở đó thêm chút nữa. Dĩ nhiên kể những người phụ nữ trong gia đình . Họ đơn giản là ngưỡng mộ .

      Jeremy thừa kế vẻ ngoài từ chú Anthony của ; thực tế, bất kì người nào gặp Jeremy lần đầu tiên thề rằng là con trai của Tony hơn là của James. Giống chú , Jeremy cao, với đôi vai rộng, bụng phẳng, hông hẹp và cặp chân dài. Cả hai chú cháu đều có miệng rộng, nét quai hàm mạnh mẽ ngạo mạn, cũng như chiếc mũi ưng kiêu hãnh, làn da rám nắng sẫm mầu và mái tóc đen như gỗ mun.

      Nhưng đôi mắt mới là điểm đáng nhất, dấu hiệu của chỉ vài người nhà Malory, màu xanh nước biển thuần khiết, mí mắt nặng trĩu, với khêu gợi giấu diếm trong cái nhìn quyến rũ kì lạ, được đóng khung bởi hàng mi đen và cặp lông mày như được chạm khắc. Đôi mắt của dân Digan, theo như lời đồn, được truyền lại từ bà cố của Jeremy - Anatasia Stephanhoff, người mà năm ngoái gia đình vừa khắm phá ra là có mang trong mình nửa dòng máu du mục. Bà khiến Christopher Malory, hầu tước đầu tiên của Haverston, say đắm đến mức ông cưới bà ngay ngày thứ hai sau khi họ gặp nhau. Nhưng đó là câu chuyện chỉ có những người trong gia đình biết.

      Việc Percy muốn kéo cha của Jeremy vào vụ này là hoàn toàn dễ hiểu. Chẳng phải bạn thân nhất của chàng, Derek, thường thẳng đến gặp James khi vướng vào những chuyện lấy gì làm hay ho đấy sao? Có thể Percy biết về những ngày làm hải tặc của James, nhưng có ai lại biết James Malory từng là trong những kẻ phóng đãng khét tiếng nhất London trước khi theo tiếng gọi của biển cả, rằng hiếm có chàng nào dám đối đầu với James, trước kia hay tại, dù là võ đài quyền hay ngoài bãi đấu súng.

      Percy nằm trở lại giường với việc "làm ra vẻ" ngủ. Sau vài câu lẩm bẩm và vài lần trở mình, chàng sau đó hoàn toàn yên lặng trong đón đợi vụ đột nhập tiếp theo. Jeremy tự hỏi liệu có nên cho Percy biết việc mang vấn đề đặc biệt này đến nhờ cha cũng khiến nó được giải quyêt sớm hơn chút nào, rằng James vội vàng đến Haverston thăm người trai Jason, ngay sau ngày Jeremy trình diện ngôi nhà thành phố mới của . hoàn toàn chắc chắn James về vùng quê hoặc hai tuần là vì sợ bị Jeremy lôi mua sắm đồ nội thất.

      Jeremy suýt nữa bỏ lỡ cái bóng di chuyển rón rén ngang qua căn phòng về phía chiếc giường. Vừa rồi nghe thấy tiếng mở cửa, cả tiếng đóng cửa cũng , nghe thấy cái quái gì hết. Nếu chủ nhân căn phòng thực ngủ, như được mong đợi, họ chắc chắn bị đánh thức bởi kẻ đột nhập này.

      Jeremy mỉm cười mình trước khi đánh que diêm của lên và châm vào cây nến chiếc bàn đặt cạnh chiếc ghế ngồi. Ánh mắt của tên trộm lập tức bị kéo về phía . Tuy vậy Jeremy hề di chuyển, vẫn ngồi đó hoàn toàn thư giãn. Tên trộm biết có thể di chuyển nhanh đến thế nào để ngăn chạy thoăt, nếu cần. Nhưng tên trộm cũng nhúc nhích, hiển nhiên ngạc nhiên đến đông cứng lại vì bị tóm.

      "Ồ, tớ thấy rồi." Percy ngẩng đầu lên. "Có phải chúng ta gặp may rồi ?"

      "Tớ cũng thấy thế." Jeremy đáp. " hề nghe thấy . Chúng ta có chàng này rồi, hay cậu bé cũng có thể."

      Tên trộm bắt đầu rũ bỏ ngạc nhiên và có lẽ chẳng thích thú gì với điều vừa được nghe, minh chứng bằng cái nheo mắt đầy nghi hoặc Jeremy nhận được. lờ . chú ý tìm kiếm vũ khí trước hết, nhưng thấy tên trộm mang theo thứ gì. Dĩ nhiên Jeremy cũng có vũ khí giấu trong túi áo choàng, mỗi bên khẩu súng, bởi vậy nhìn thấy có nghĩa là tên nhóc có.
      Cao hơn nhiều so với mấy tên vô dụng định trộm họ trước đó, tên trộm này có lẽ quá mười lăm hoặc mười sáu tuổi, dựa vào hai bên má mềm mại. Mái tóc màu vàng tro sáng đến mức gần như màu trắng, quăn tự nhiên, cắt ngắn. cái mũ đen méo mó lỗi mốt cả vài thế kỉ. mặc chiếc áo choàng đàn ông màu xanh tím đậm, nghi ngờ gì là đồ ăn cắp, trông bẩn thỉu nhăn nhúm như thể

      thường xuyên bị nằm lên. Bên dưới là cái áo sơ mi trắng ngả màu với vài chỗ sờn cổ áo, chiếc quần màu đen ống cao ống thấp, và mang giày. Thằng nhóc tinh quái, chả trách nó chưa gây ra tiếng động nào.

      Rất bắt mắt đối với tên trộm, nhưng có lẽ vì thằng nhóc hết sức đẹp trai. Và hoàn toàn hồi phục sau cú sốc. Jeremy biết ngay cái khoảnh khắc thằng nhóc định chuồn và trong nháy mắt ở đó trước nó, lưng dựa vào cánh cửa, hai tay khoanh trước ngực.

      nở nụ cười lười nhác. "Cậu chưa muốn ngay đâu, cậu bé thân mến. Cậu chưa nghe đề nghị của chúng tôi mà."

      Thằng nhóc lại há hốc miệng lần nữa. Có thể là do nụ cười của Jeremy, nhưng có lẽ vì tốc độ di chuyển để đến cánh cửa trước nó nhiều hơn. Nhưng lần này Percy nhận ra và càm ràm. "Khỉ , thằng nhóc nhìn cậu đắm đuối y hệt mấy nàng vẫn làm. Chúng ta cần người đàn ông, phải đứa trẻ."

      "Tuổi tác liên quan ở đây, bạn già," Jeremy đáp. "Cái chúng ta cần là kĩ năng, quan trọng nó nằm trong cái giỏ nào."

      Thằng nhóc lúc này đỏ mặt, hiển nhiên vì cảm thấy bị xúc phạm, trừng mắt với Percy trong khi lên tiếng lần đầu tiên.

      "Tôi chỉ chưa bao giờ nhìn thấy tên nhà giàu nào xinh thế này thôi."

      Từ "xinh" khiến Percy cười rũ. Jeremy còn cảm thấy thú vị nữa. Kẻ gần đây nhất khen "xinh" vì thế mà mất vài cái răng.

      "Xem ai kìa, trong khi cậu có khuôn mặt của ." Jeremy .

      "Đúng vậy." Percy đồng ý. "Cậu nên nuôi râu quai nón, ít nhất cho đến khi giọng cậu hạ xuống hoặc hai quãng tám."

      Thằng nhóc lại đỏ mặt và lầm bầm dứt khoát. "Tôi - chưa có râu. Tôi mới mười lăm tuổi - tôi nghĩ vậy. Tôi chỉ cao hơn so với tuổi thôi."

      Jeremy có lẽ thấy thương hại thằng nhóc, bởi câu "Tôi nghĩ vậy" hàm ý thằng nhóc biết chắc nó sinh năm nào, trường hợp thường thấy ở những đứa trẻ mồ côi. Nhưng cùng lúc nhận ra hai điều. Giọng thằng nhóc lúc đầu cao vút, rồi thấp dần trước khi kết thúc câu , như thể nó ở tuổi vỡ giọng của bọn con trai, lúc giọng bắt đầu chuyển sang tông trầm của tuổi trưởng thành. và Jeremy nghĩ đó là thay đổi tự nhiên, nó nghe quá giống sắp đặt.

      Điều thứ hai nhận ra sau khi quan sát gần hơn là thằng nhóc chỉ đẹp trai, nó ràng rất đẹp. Tuy nhiên, điều tương tự cũng đúng với Jeremy ở tuổi đó, ngoại trừ vẻ đẹp của Jeremy hoàn toàn nam tính, còn vẻ đẹp của thằng nhóc này hoàn toàn nữ tính. Đôi má mượt mà, cặp môi căng mọng, cái mũi hếch nhắn - và còn hơn thế nữa. Cằm quá mềm mại, cổ quá , ngay cả dáng đứng cũng là tố cáo ràng, ít nhất với người biết đàn bà như Jeremy. Dù vậy, Jeremy có thể nhảy ngay đến cái kết luận có, ít nhất quá sớm, nếu mẹ kế của từng dùng chính cách ngụy trang đó khi lần đầu gặp cha . Muốn trở về Mĩ đến tuyệt vọng, ghi danh làm cậu bé phục vụ tàu của James dường như là giải pháp duy nhất của . Dĩ nhiên ngay từ đầu James biết phải là con trai, và theo như James kể lại, cha hết sức thích thú giả vờ tin cậu bé.

      Lần này Jeremy có thể sai. Đó là khả năng mong manh. Và hiếm khi sai trong những vấn đề liên quan đến đàn bà.

      Nhưng cần thiết phải lật tẩy . Bât cứ nguyên nhân nào khiến che giấu giới tính của mình cũng là việc riêng của . Và hơn nữa, họ chỉ cần duy nhất thứ ở - tài năng của .

      "Mọi người gọi cậu là gì, nhóc." Jeremy hỏi.

      "Chẳng việc quái gì đến ."

      "Tớ nghĩ cậu ta nhận ra rằng chúng ta sắp mang đến cho cậu ta cơ hội lớn." Percy lưu ý.

      "Các đặt bẫy-"

      ". , hãy coi nó là cơ hội cho việc làm," Percy chữa lại.

      " cái bẫy," tên trộm của họ khăng khăng. "Và tôi cần bất cứ cái gì các đề nghị."

      Jeremy nhướng bên lông mày sẫm màu. "Cậu thậm chí tò mò chút nào sao."

      "," tên trộm trả lời bướng bỉnh.

      "Quá tệ. Những cái bẫy tuyệt ở chỗ - cậu thể thoát ra trừ khi cậu được thả. Chúng tôi có giống như sắp thả cậu ra ?"

      "Các giống như lũ mất trí chết giẫm. Các nghĩ tôi chỉ có mình à? Họ đến tìm tôi nếu tôi trở về đúng giờ định."

      "Họ?"

      Câu hỏi chỉ kiếm cho Jeremy thêm cái cau mày nữa. nhún vai, dao động. nghi ngờ việc tên trộm này hoạt động theo nhóm, cùng cái băng lần lượt cử từng tên trong bọn đến trộm cướp những nhà quý tộc đề phòng may mò mẫm vào lãnh địa của chúng. Nhưng nghi ngờ việc chúng đến tìm . Chúng thích thú với việc thu thập những chiếc hầu bao béo mẫm tăm tia được hơn là bất kì vụ giải cứu nào. Nếu bọn chúng tin rằng vụ này thất bại, rằng bị tóm, bị hạ gúc, hay bị giết chết, chúng sớm gửi tên khác đến.

      Điều này có nghĩa là họ nên thu xếp và lên đường sớm, khi bây giờ họ có con mồi trong tay. Vậy nên Jeremy cách hòa nhã. "Ngồi xuống nào, nhóc, và tôi giải thích việc mà cậu vừa tình nguyện nhận."

      "Tôi tình ng-"

      "Nhưng cậu . Khi cậu bước qua cánh cửa kia, chắc chắn cậu tình nguyện."

      "Nhầm phòng," tên trộm của họ cố gắng khẳng định. "Chẳng nhẽ chưa bao giờ tình cờ vào nhầm phòng à?"

      "Dĩ nhiên rồi, nhưng thường tôi có giầy." Jeremy khô khan.

      lại đỏ mặt và tuôn tràng chửi thề.

      Jeremy ngáp. Dù thấy thú vị với trò mèo vờn chuột này, hề muốn nó kéo dài cả đêm. Và họ vẫn còn cả chặng đường dài để tới căn nhà của Heddings ở nông thôn.

      thêm sắc nghiêm khắc vào giọng và ra lệnh: "Ngồi xuống, hoặc tôi ấn cậu vào chiếc ghế đó-"

      cần phải hết. chạy đến cái ghế, gần như lao vào nó. ràng dám liều để chạm vào . cố ngăn nụ cười nữa khi rời cánh cửa đến đứng trước mặt .

      Percy, cách đáng kinh ngạc, thêm chút logic vào tiến trình: "Tớ thấy chúng ta có thể giải thích đường , được ? Chúng ta có người rồi, còn lí do nào để phải lưu lại nơi kinh tởm này thêm nữa ?"

      "Rất đúng. Kiếm hộ tớ cái gì đó để buộc."

      "Hả?"

      "Để trói lại. Hay là cậu vẫn chưa nhận ra là tên trộm của chúng ta hề hợp tác - chưa hề?"

      Đúng lúc đó tên trộm của họ liều lĩnh lao ra phía cửa.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 2
      Jeremy biết trước việc này xảy ra, thêm cố gắng nữa để thoát khỏi họ trước khi quá muộn. nhìn thấy nó trong mắt ngay trước khi lướt qua . di chuyển tới cánh cửa trước khi mở được nó, và mặc dù chỉ cần dựa vào đó để giữ ở bên trong, quyết định xác minh lại phỏng đoán của mình về giới tính của và vòng tay ôm quanh người . đúng. Dưới cánh tay đích thực là bộ ngực phụ nữ, được quấn cho phẳng xuống, nhưng thể nhầm lẫn khi chạm vào.

      thể chỉ đứng yên và để khám phá bí mật của mình. xoay người, và Chúa nhân từ, nó còn tuyệt hơn vì chưa hề có ý định buông ra. Điều cuối cùng trông đợi tối nay là nàng xinh đẹp ngọ ngoậy trong vòng tay. Giờ khi khẳng định đây là nàng, càng cảm thấy thú vị hơn.

      "Tôi cho rằng tôi nên kiểm tra xem cậu có mang vũ khí ," Jeremy , giọng trầm xuống khàn khàn. "Đúng, thực ra là tôi nên."

      "Tôi có-" bắt đầu phản đối, nhưng kết thúc với tiếng thở hổn hển khi ban tay trượt qua mông và đặt ở đó. Thay vì vỗ vào mấy cái túi của để kiểm tra như ám chỉ, rà tay quanh người theo những vòng tròn với cái siết mỗi vòng. mềm mại và mịn màng, và đột nhiên cảm thấy thôi thúc muốn làm gì đó hơn là chỉ cảm nhận bằng đôi tay; muốn ấn sát vào bụng , kéo cái quần lố bịch mặc xuống, lướt những ngón tay làn da trần của , và xâm nhập vào hơi ấm ẩm ướt của . thể ở trong tư thế nào tốt hơn cho việc đó được nữa, với hai bàn tay khum lấy cặp mông ngọt ngào của . Nhưng hầu như kiểm soát được tình hình, muốn biết ảnh hưởng có thể gây ra cho .

      "Việc đó hiệu quả chứ?" Percy hỏi, nhắc Jeremy nhớ rằng chỉ có ở đây với .
      Thở dài, Jeremy quay trở lại với vần đề trước mắt và mang tên trộm đến chiếc ghế, ấn ngồi xuống đó. ngả người về phía , hai bàn tay chống lên thành ghế, và thầm, "Ở yên đây, trừ khi cậu lại muốn cảm thấy tay tôi khắp người cậu."

      suýt bật cười vì trở nên bất động. Nhưng ánh mắt ném cho hứa hẹn trả đũa. phải nghĩ có khả năng, mà là chắc chắn làm.

      liếc về phía sau và thấy Percy, rốt cuộc cũng tìm ra được công dụng tốt cho tấm ga trải giường, xé nó ra thành những dải giờ đong đưa tay chàng.

      "Cái đó tốt đấy, mang lại đây cho tớ." Jeremy .

      nên để Percy xử lí nốt từ chỗ này, nhưng . cố để chạm vào nhiều hơn cần thiết, thực cố gắng, nhưng là người phụ nữ và thể ngăn mình đừng chạm vào . giữ cả hai bàn tay bằng tay khi quấn dải vải quanh cổ tay . Tay ấm, ướt vì sợ hãi. Nỗi sợ đó là tự nhiên thôi, khi mà cách nào biết được họ hề định làm hại . có thể trấn an , nhưng Percy đúng, họ nên rời khỏi chỗ này trước khi tên trộm tiếp theo mò đến, vậy nên lời giải thích có thể để sau.

      Tiếp theo là đến dải băng bịt miệng, và hề phiền chút nào khi ngả người gần hơn nữa về phía để buộc nó lại phía sau cổ . hầu như chắc chắn là nên trói hai tay sau lưng, nhưng muốn trái tim làm thoải mái như cảm thấy. Cú đấm nhận được vào bụng khi ngả người về phía hoàn toàn bất ngờ, nhưng làm phiền quá nhiều vì chả có mấy sức mạnh trong đó với tư thế tại của .

      Nhưng chân chẳng đáng tin chút nào. Ngồi xuống để buộc dải vải quanh mắt cá chân của đặt vào tư thế hoàn hảo để bị đạp cho ngã ngửa. Thay vì thế ngồi lên thành ghế và kéo cả hai chân lên lòng . rít lên dưới dải băng bịt miệng, nhưng sau đó trở nên im lặng và bất động. mặc quần dài và tất nên có chỗ da trần nào có thể chạm vào. Nhưng chỉ với hai chân vắt ngang lòng cũng tác động sâu sắc đến , quá nhiều hơn mức cần thiết. liếc xuống khi xong và sức nóng trong mắt khiến thể nghi ngờ việc nhìn xuyên qua lớp ngụy trang của - nếu có nhìn vào mắt để nhận ra điều đó. nhìn . cố nới lỏng dây trói cổ tay và gần như thành công.

      Jeremy đặt tay lên tay lần nữa và , "Đừng. Nếu thay vì bạn tôi, tôi là người vác cậu ra khỏi đây."
      "Hả? Sao lại là tớ?" Percy phàn nàn. "Cậu khỏe hơn tớ nhiều. Tớ ngại thừa nhận đâu. , khi mà đó là thất hiển nhiên."

      Dù Jeremy rất vui lòng được vác , lúc này cần phải tỉnh táo. "Bởi vì trong hai chúng ta phải đảm bảo chúng ta gặp phải phản kháng nào khi mang tên nhóc này rời khỏi đây. Và vì cậu nhận nhiệm vụ đó, tớ nghi ngờ cậu cũng thích nó cũng nhiều như tớ."
      "Phản kháng?" Percy khó khăn.
      "Ba người chúng ta chính xác là bước ra khỏi đây tay trong tay."

      hiểu ra vấn đề, Percy nhanh, "Hoàn toàn đúng. hiểu tớ nghĩ cái gì nữa. Cậu chắc chắn giỏi hơn trong việc đánh nhau rồi."

      Jeremy kiềm chế để khỏi cười, Percy ràng là chưa từng đánh nhau với ai trong đời.

      Họ gặp phải nhiều chống đối. Chỉ có người phục vụ quầy quanh quẩn dưới nhà, gã khổng lồ xấu xí có thể khiến khối người khựng lại chỉ bằng cái liếc mắt.

      "Này, các rời khỏi đây với cái bọc đó đâu." gầm gừ.
      ""Cái bọc" này cố trộm của chúng tôi," Jeremy cắt ngăng, thử cơ hội giải quyết vấn đề cách hòa bình.

      Lúc này, quay sang tấn công lại lý luận trước đó của , "Chẳng phải cậu cũng nên có ưng thuận của chúng tôi trước khi cậu trộm của chúng tôi à?"

      Câu hỏi làm lại đỏ mặt, nên kết luận ngay, ", tôi nghĩ đấy là thói quen của cậu. Vậy nên hãy để tôi giải thích tại sao chúng tôi cần cậu, trước khi cậu lại tùy tiện từ chối. bạn tôi đây bị cướp, cậu thấy đấy, nhưng cách hợp pháp."

      "Nếu khăng khăng đòi giải thích," chen ngang, " nên ít nhất cái gì có lý chút."

      càu nhàu nhàng. Có khích lệ. ràng nghe .

      "Cái cách "hợp pháp" mà tôi đề cập đến là đánh bạc."

      khịt mũi. "Đó phải là bị cướp, đó là ngu ngốc. Có khác biệt rất lớn đấy, bạn."

      Jeremy cười nhăn nhở, và nàng ràng là bị nó làm cho bối rối, việc chỉ khiến càng toe toét hơn.

      Sau đó giải thích rằng John Heddings chính là kẻ chọn cách chơi bẩn, và rằng là người thực việc trả đũa giúp họ.

      "Chúng tôi đưa cậu đến ngôi nhà của Heddings ở nông thôn," Jeremy tiếp tục. "Nó tương đối lớn, đầy người hầu, và vì thế, họ tự tin rằng tên trộm tỉnh táo nào lại nghĩ đến việc đột nhập vào đó. Và điều này cũng đúng nên nó là lợi thế của cậu, nhóc."

      "Sao lại thế?"

      "Những cánh cửa có thể bị khóa, nhưng cửa sổ chắc chắn để mở vào thời gian này trong năm. Việc họ ngờ tới khả năng bị trộm có nghĩa là họ cũng để phòng canh gác. Và bây giờ quá nửa đêm rồi, những người hầu có lẽ ngủ và thức dậy cho đến sáng hôm sau. Thế nên cậu gặp khó khăn gì đột nhập vào căn nhà."

      "Rồi sao nữa?"

      "Cậu cần xâm nhập vào phòng ngủ của chủ nhân mà bị phát . Có khả năng Heddings cũng ở trong đó, nhưng tôi tin là cậu quá quen với tình huống đó rồi. Giống những người hầu, giờ này có lẽ cũng ngủ. Sau đó hãy làm việc mà cậu thành thạo nhất. Khoắng đồ của ."

      "Cái gì khiến nghĩ khóa kĩ của cải của nơi nào đó an toàn hơn?"

      "Vì sống ở London. Mọi người cảm thấy an toàn hơn nhiều đất của họ ở nông thôn."

      "Thế mấy cái vật gia truyền mà tôi cần đánh thó trông như thế nào?"

      "Hai chiếc nhẫn, cả hai đều rất cổ."

      "Tôi vẫn cần vài mô tả, quý ông, nếu tôi phải mò chúng trong đống lộn xộn."

      Jeremy lắc đầu. " quan trọng, vì cậu thể chỉ lấy hai chiếc nhẫn của Percy. Heddings khám phá ra ngay. Việc của cậu, cậu bé thân mến, khác chút nào cậu vẫn thường làm, là lấy tất cả những gì cậu thấy có giá trị. Cậu có thể giữ tất cả phần còn lại cho mình, mớ châu báu trị giá hàng nghìn bảng, tôi tin là vậy."

      "Hàng nghìn." , thở hổn hển.
      gật đầu với tiếng cười khúc khích. "Giờ cậu mừng vì chúng tôi khăng khăng mang cậu theo chưa?"

      Đôi mắt tím bất ngờ nheo lại với . " là tên ngốc chết giẫm nếu nghĩ rằng mấy thứ nữ trang vớ vẩn đó, bất kể chúng đáng giá bao nhiêu, có thể bù lại những rắc rối mà tôi vướng vào vì làm vụ này mà xin phép trước,"

      Jeremy cau mày, nhưng phải vì cách gọi . "Cậu bị kiểm soát chặt chẽ đến vậy sao?"

      "Tôi có những luật lệ phải tuân theo, đúng, và khiến tôi phá vỡ gần hết."

      thở ra dài thượt. "Đáng nhẽ cậu nên sớm hơn."

      "Tôi đoán là người phục vụ quầy phải ngăn cản các . Tên bự con đó chắc phải kẻ hèn nhát."

      " ai muốn lãnh viên đạn vào giữa mặt cả, nhóc." Jeremy để biện hộ cho gã phục vụ quầy. "Nhưng có thể làm chứng là cậu được lựa chọn trong tình huống đó. Vây nên, vấn đề thực là gì?"

      " liên quan đến ."

      "Xin lỗi, nhưng cậu vừa khiến nó liên quan đến tôi rồi."

      "Chết tiệt. Nhanh trí đấy, bạn, nhận ra vừa can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của tôi. Bỏ , nếu chúng ta về bất cứ chuyện gì nữa."

      lúc lâu trước khi Jeremy gật đầu - tạm thời. Nhưng gây ra thêm phiền não cho tên trộm nằm trong chương trình tối nay. phải hộ tống về nhà, sau khi họ xong việc, để thu xếp bất kì rắc rối nào gây ra cho .

      Lẽ ra mọi việc phải suôn sẻ, thế nhưng đấy lại là chỗ kì quặc nhất của tình huống này. Họ đề nghị với tên trộm cơ hội bằng vàng. Bất kì tên móc túi nào cũng nhảy vào và sung sướng với quả trứng vàng từ trời rơi xuống. Nhưng , họ vớ phải ngoại lệ, tên trộm thuộc băng nhóm ràng bị kìm kẹp bởi những luật lệ đến nỗi chúng thể nhận những công việc kì quặc nếu xin phép trước, bất chấp lí do. Miễn là món bẫm được mang về, lúc nào, ở đâu hay cái gì có khác quái gì chứ?

      Cỗ xe dừng lại. Percy với tiếng thở dài, "Cuối cùng." Rồi, "Chúc may mắn, nhóc. phải vì cậu cần đến nó. Chúng tôi hoàn toàn tin tưởng vào cậu, đấy. Và thể được tôi đánh giá giúp đỡ của cậu cao thế nào đâu. Nó rắc rối như quỷ nếu cậu phải giấu mẹ cậu việc như thế này, đặc biệt nếu cậu sống cùng bà."

      Jeremy mở cửa xe và dẫn ra trước khi Percy bắt đầu bài diễn văn dài long thòng chán ngắt. Họ dừng xe trong khu rừng gần đất của Heddings. nắm tay và dẫn luồn lách qua những thân cây cho đến khi nhìn thây ngôi nhà.

      "Rồi sao? Giết hoặc thả ra, nhưng các đem nộp cho cảnh vệ. Tôi để bọn cảnh sát chõ mũi vào chỗ này."
      Jeremy cố thử lần cuối, "Chúng tôi có ý định đến gặp nhà chức trách vì chuyện này, bạn tốt. Và cái bọc này quay lại vào sang mai, sứt mẻ chỗ nào."

      Gã đàn ông to lớn bắt đầu chạy huỳnh huỵch vòng qua quầy rượu để chặn lối ra của họ. "Bọn tao cai quản chỗ này. Cái gì ở đây ở lại đây, nếu mày hiểu ý tao."

      Jeremy nghĩ cú đập dù mạnh đến đâu có tác dụng với cái đầu bự cỡ đó nên đơn giản nâng khẩu súng lên và chĩa nó vào mặt . Rất hiệu quả. Gã đàn ông dang rộng hai tay và bắt đầu lùi lại.

      " bạn thông minh," Jeremy tiếp tục. "Bây giờ có thể nhận lại tên trộm của -"
      " phải của tôi," gã đàn ông vạm vỡ cho rằng khôn ngoan khi thế.
      "Thế nào cũng được, " Jeremy đáp đường ra cửa. " trở về ngay sau khi chúng tôi xong việc với ."

      có thêm nỗ lực nào nữa ngăn họ rời khỏi khi đó. Và người duy nhất họ chạm trán vào giờ này trong đêm là người phụ nữ già say rượu, tuy nhiên vẫn còn đủ minh mẫn để tránh sang bên kia đường khi nhìn thấy họ.

      Nhưng Percy mệt đứt hơi sau khi qua bốn khu phố với trộm vai. Họ đỗ xe ngựa gần cái quán bởi những lí do hiển nhiên, chủ yếu bởi nó chắc chắn còn ở đó nữa khi họ sẵn sàng rời . Cách đấy bốn khu phố, ở khu sáng sủa, an toàn hơi có vẻ là địa điểm hợp lí, nhưng hơi qua xa để vác theo tên trộm của họ. Thế nên có gì ngạc nhiên khi Percy đơn giản là ném cái bọc lên sàn xe, lấy gì làm nhàng - quá mệt để làm gì hơn.

      Trèo lên sau Percy, Jeremy nhìn thấy rốt cuộc vẫn thể tránh khỏi phải chạm vào , để giúp ngồi lên ghế. cố gắng tránh né cám dỗ bằng cách để Percy vác . phải vì thể mang nổi hay nhìn thấy những trở ngại đường. Nhưng giao nhiệm vụ đó cho Percy vì nhận ra việc chạm vào tác động đến thế nào. Nhìn là chuyện. Chỉ nhìn thôi ảnh hưởng được đến người đàn ông quá quen thuộc với đàn bà. Chạm vào, mặt khác, lại là quá mời gọi, và phản ứng của Jeremy trước mời gọi luôn ở mức trần tục nhất.

      đơn giản là, muốn mình thèm khát nàng này. xinh đẹp, đúng, nhưng tên trộm, chắc chắn được nuôi dưỡng bởi bọn cặn bã hoặc tệ hơn. Những thói quen cá nhân của ràng thấp hơn chuẩn mực của đến mức đáng xem xét đến.

      Chuyện này cách nào tránh được. Percy, chàng tội nghiệp, nghi ngờ gì mệt bở hơi tai. Nhưng trước khi thực chạm vào , Jeremy kịp nhận ra cỗ xe được bao xa trong lúc suy xét về tình huống khó xử của mình, họ ra đến vùng ngoại ô, và việc ngăn phần thưởng của họ chạy trốn trở nên vấn đề đơn giản. Vậy nên chỉ cần cởi trói cho và để tự tìm chỗ ngồi thoải mái băng ghế.

      Đó là việc làm, trước hết cởi trói ở chân - hai bàn chân xinh xắn chết tiệt. Rồi đến đôi tay. động vào dải băng bịt miệng. Giờ có thể tự tháo nó ra và làm rất nhanh. Cũng nhanh như thế, thoi cho cú đấm ngay khi đứng dậy khỏi sàn xe.

      ngờ tới, mặc dù đáng lẽ nên, vì từng thử đấm trước đó. Càu nhàu và tức giận có thể được chờ đợi, đúng, chửi rủa tục tằn, tất nhiên, ngoại trừ việc cư xử như tên đàn ông...

      Cú đấm trượt, dĩ nhiên. Phản xạ của Jeremy tồi chút nào. Nhưng mặc dù tránh khỏi cú đấm nhắm vào quai hàm , nắm tay vẫn trượt qua má và trúng vào tai , giờ vẫn nhức nhối.

      Trước khi trả đũa cách xứng đáng, Percy với giọng đặc biệt khô khan, " Nếu cậu định nghiền thành cám, bạn thân mến, làm ơn hành động khẽ khàng thôi. Tớ chuẩn bị đánh giấc cho tới khi mình tới nơi đây."

      Và khi tên trộm quay người về phía cửa, Jeremy với tay ra tóm lấy phía sau cổ áo và kéo mạnh vào lòng . "Thử lần nữa xem và cậu có thể dành vài giờ tiếp theo ngồi như thế này, " , vòng tay quanh người chặt đến nỗi thể cựa quậy.

      thể thoát ra, nhưng có nghĩa thôi thử nữa. Ngọ nguậy lòng , mặt khác, lại là điều tệ nhất nên làm. Cái tư thế quá nhạy cảm của họ gợi lên ý nghĩ đáng thèm khát về những gì muốn làm với - , làm nếu họ chỉ có mình. Chậm rãi cởi quần áo của , khám phá ra cách che giấu bộ ngực, nhấm nháp vai khi vào trong . Chết tiệt. Nếu cứ tiếp tục nhấp nhô lòng thế này, đến phải đá Percy ra khỏi xe lúc mất.

      hẳn phải nhận ra những nỗ lực của mình là vô ích cùng lúc nhận ra thể chịu đựng cặp mông của ngọ nguậy và nảy lên đùi thêm chút nào nữa mà để lộ ra ràng khuấy động đến mức nào. rên lên, thanh với chứa đầy đam mê hơn là nản nòng và khiến buông ngay ra như phải bỏng. Chúa nhân từ, nên ảnh hưởng đến mãnh liệt thế này. cần phải kiểm soat cảm xúc của mình.

      lại ngã xuống sàn xe, nhưng ngay lập tức ngồi lại được vào chiếc ghé đối diện họ. xốc lại hai ve áo khoác, phủi bụi bám quần và tránh tiếp xúc với mắt nhiều nhất có thể, trong lúc vẫn đề phòng đòn trả đũa Percy nhắc đến.

      Jeremy đợi hết năm phút, đủ thời gian để có thể kiểm soat ham muốn của mình và hi vọng nó lộ ra trong giọng . Cuối cùng duỗi thẳng hai chân, ngả người về sau, khoanh tay trước ngực và , "Thư giãn nhóc. Chúng tôi làm hại cậu đâu. Cậu chuẩn bị giúp chúng tôi việc và đồng thời cũng làm giàu cho bản thân cậu. Đáng nhận lời quá, phải ?"

      "Nhận lời để các đưa tôi trở lại."

      "Đấy phải là lựa chọn. Chúng tôi rất khó khăn mới có được cậu."

      " nên có đồng ý của tôi trước - quý ngài."

      Cái danh hiệu được thêm vào đầy khinh bỉ sau thoáng suy nghĩ.

      quắc mắt nhìn , khi giờ tương đối chắc chắn bóp cổ . cố ngắm đôi mắt quá gần, hi vọng ánh nến tù mù trong quán rượu đánh lừa . Nhưng ánh đèn sáng sủa trong xe và khoảng cách ngắn ngủi giữa họ đập tan hi vọng của . Đôi mắt đơn giản là phi thường và làm tăng thêm sắc đẹp của lên gấp mười lần. Chúng màu tím, sắc tím sẫm lộng lẫy, và là đối lập sửng sốt với những búp tóc màu bạch kim của . Lông mi của dài nhưng quá sẫm màu. Cặp lông mày cũng vậy, chỉ hơi sẫm hơn màu vàng chút.

      thử, thực , để tìm ra vài nét nam tính gương mặt trước mắt, nhưng chúng đơn giản có ở đó. thắc mắc hiểu làm sao mọi người có thể nhầm là con trai. Đến cả Percy cũng hoàn toàn tin thằng nhóc, dẫu là thắng nhóc "xinh xắn". cho rằng chiều cao của chính là yếu tố quyết định. Sau cùng, hiếm có người phụ nữ nào có thể sánh ngang cha về chiều cao. Bất kì ai cao đến thế đều được gắn mác nam giới.

      cũng cố, thực tình, để phản ứng với như làm với bất kì người phụ nữ đẹp nào tình cờ gặp. Nhưng đôi mắt kia... từ bỏ cuộc đấu tranh. giường, và trước khi đêm nay kết thúc. Nó xảy ra. nghi ngờ chút nào.

      Khi chịu nhượng bộ bản tính phóng đãng của mình, thay đổi trong Jeremy diễn ra ngay tức . số người có thể gọi đó là quyến rũ, nhưng thực ra nó là dục vọng đơn thuần. Và nhìn khi ý nghĩ của đầy nhục dục thế này là để nhận ra những khoái lạc lời mà hứa hẹn.

      ngay lập tức phản ứng lại cái cách ngắm , rời mắt khỏi , nhưng là sau khi đỏ mặt. Jeremy mỉm cười. vẫn biết phải là cuộc chinh phục dễ dàng, nhưng việc đỏ mặt lên điều gì đó. cũng có khả năng miễn dịch với nhiều hơn những người phụ nữ khác. Nhưng định bật mí cái bí mật của . để tiếp tục vai diễn giả trai - ít nhất đến khi ở riêng với .

      "Tôi cũng chúc cậu may mắn, nhưng cậu cần đến nó." khi chia tay. "Tôi thấy cậu có khả năng thế nào trong nghề này rồi."

      "Cái gì khiến nghĩ là tôi chuồn thẳng về nhà ngay khi ra khỏi tầm mắt của ?"

      Jeremy mỉm cười, mặc dù chắc chắn thể nhìn thấy. "Vì cậu hoàn toàn biết cậu ở đâu. Vì bây giờ là nửa đêm. Vì chúng tôi có thể đưa cậu quay lại London nhanh hơn rất nhiều so với cậu tự tìm đường. Vì cậu thà về nhà với những cái túi đầy châu ngọc sáng chói hơn là rỗng túi. Vì-"

      "Đủ vì rồi đấy, bạn," càu nhàu cắt ngang.

      "Rất đúng. Nhưng đảm bảo cuối cùng. Nếu vì bất cứ lí do hiểu nổi nào mà cậu bị tóm, đừng hoảng sợ. tôi gửi cậu cho bầy sói đâu, cậu bé thân mến. Tôi giải thoát cho cậu bằng mọi giá. Cậu có thể tin vào điều đó."

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 3
      Tôi gửi cậu cho bầy sói đâu. ta nghĩ ta phỉnh phờ ai chứ? ta mới chính là con sói chết tiệt. Nhưng giờ có thể thở lại bình thường khi còn ở gần và nhìn với cặp mắt xanh thấu suốt đó.

      gần như tự làm lộ mình, với tất cả những cái đỏ mặt; và đó cũng là điều làm hoảng sợ, vì thể kiểm soát những cảm xúc quý ông đó gây ra cho . thường đối phó tốt với đàn ông,sau rốt, là "" trong số họ. Nhưng đấy là vì chưa bao giờ đến gần Malory. Chỉ nhìn thôi cũng khiến bối rối, thấy quá hấp dẫn.

      Danny chưa bao giờ bị rối trí đến như vậy trong suốt cuộc đời, có thể ngoại trừ lần. Nhưng lúc đó còn quá để nhận biết mối nguy hiểm phải đối mặt, để biết rằng nếu lưu lại nơi ở lúc đó, chắc chắn chết. Điều duy nhất biết là chỉ có mình cõi đời, ai giúp đỡ.

      còn mình nữa, nhưng có lẽ vẫn đơn. Vài năm gần đây sống trong nỗi lo lắng căng thẳng như dây bởi quá lớn để che dấu việc bao giờ đạt được tầm vóc của người đàn ông như những cậu bé khác. Sớm hay muộn, ai đó nhận thấy và khám phá ra lừa dối mọi người ngay từ đầu.

      Giữ kín bí mật trong những năm qua tương đối dễ dàng, thực ra là đơn giản hơn nhiều so với có thể hi vọng, và tất cả là nhờ Lucy phỏng đoán đúng. Mang về nhà trong chiếc quần ống túm tới đầu gối rách te tua, áo sơ mi nam rộng thùng thình và áo khoác quá , cái mũ cũ tìm được để che mưa khỏi hắt vào mắt, và mái tóc dài của cắt ngắn đến cổ, để lại ấn tượng bao giờ thay đổi.

      nhanh chóng trở thành " thằng trong đám con trai". học cách trộm cắp với chúng, học cách đánh nhau với chúng, học mọi thứ chúng làm - tất nhiên, ngoại trừ khi chúng tìm bầu bạn từ phụ nữ theo cái cách mà Danny hề muốn biết.

      tại bọn có mười bốn người, và sống trong ngôi nhà đổ nát mà Dagger trả tiền thuê. có nhiều ngôi nhà như thế trong những năm qua, thậm chí vài khu nhà lớn bỏ hoang khi trả nổi tiền thuê.

      Dagger bao giờ ở lâu chỗ. Ngôi nhà nay có bốn phòng: căn bếp, hai phỏng ngủ và khu sinh hoạt chung rộng rãi. Dagger chiếm riêng phòng ngủ. Đám con dùng căn phòng thứ hai làm chỗ ngủ, hoặc nơi làm việc, nếu chúng đủ lớn để bắt đầu bán thân. Tất cả đám còn lại ngủ trong khu sinh hoạt, bao gồm cả Danny.

      Họ có cái sân sau . Mặc dù có cỏ mọc, đây vẫn là chỗ tốt cho lũ trẻ hơn chơi đùa. Danny cũng thích cái sân sau, khi vượt qua mối ác cảm về bẩn thỉu. Tắm phải là lựa chọn dành cho , ít nhất phải trong cái bồn tắm chung được dựng lên trong bếp mỗi tuần lần. Thay vào đó, chuồn ra sông khi có cơ hội. Và mưa trở thành bạn .

      Lucy là người bạn tâm tình duy nhất của . Lucy mắc bệnh giang mai như ấy sợ, nhưng cuối cùng vẫn phải bán thân vì Dagger khăng khăng thế. Danny hiểu suy luận của Dagger, ngay cả khi thích nó. Là phụ nữ duyên dáng, Lucy thu hút quá nhiều chú ý từ những nạn nhân định móc túi. tên chôm chỉa cần phải gần như vô hình đối với mục tiêu của . Lucy thể, vậy còn cách nào khác để ấy có thể kiếm ăn?

      Dagger là người lớn tuổi nhất trong bọn họ, trước đây và cả bây giờ, nên ta nghiễm nhiên là thủ lĩnh. Mới đầu chỉ có vài luật lệ, chẳng cái nào đáng chú ý. Nhưng có vẻ như Dagger nghĩ rằng nếu ta thường xuyên thêm vào những quy tắc mới, ta thực đúng vai trò của mình.

      Danny chưa bao giờ cãi lý với ta. làm những gì mình được bảo mà phàn nàn. Và ánh mắt sắc sảo của ta là thứ duy nhất lo ngại, vì ngoài Lucy, Dagger là người duy nhất còn lại kể từ ngày Lucy mang về, và lúc nào đấy ta nảy ra ý định đếm số năm và thắc mắc tại sao thanh niên hai mươi tuổi vẫn còn giữ khuôn mặt của thằng nhóc mười hai.

      Dagger ba mươi tuổi hay khoảng đó, ba mươi và vẫn điều hành băng trẻ mồ côi. ta có thể tách ra và phát triển lên. Đa số bọn họ làm vậy khi đến tuổi trưởng thành, muốn nhiều hơn những gì băng nhóm có thể mang lại, muốn có thể giữ lại những gì kiếm được thay vì nộp cả cho Dagger để mua thức ăn và trả tiền thuê nhà và đôi khi mang về món trang sức rẻ tiền để làm trong số họ mỉm cười. Dagger có thể phát triển với những vụ phạm pháp sinh lời hơn, nhưng ta làm.

      ta có ý tốt, mặc dù có vẻ ngoài cục cằn thô lỗ. Danny kết luận từ nhiều năm trước là Dagger có trái tim nhân hậu giấu đâu đó dưới bộ ngực gày gò. Là thủ lĩnh, ta chắc chắn nghĩ rằng ta cần phải cứng rắn và khoan nhượng. Nhưng Danny cho rằng ta chỉ coi mình là thủ lĩnh của bọn trẻ, mà còn như người cha. Và đó là lí do tại sao ta tách ra như những người khác. Khi những đứa trẻ mồ côi gia nhập nhóm, những đứa khác ra . Số lượng của bọn họ bao giờ vượt quá hai mươi, nhưng cũng chưa từng ít hơn mười. Luôn có những đứa trẻ cần chỗ nương thân.

      Luật lệ thứ nhất của nhóm là bao giờ trộm của các quý ông trong ngôi nhà của chính họ. Đó là cách chắc chắn nhất, nhanh nhất để bị phát giác và để các nhà chức trách lùng sục qua các khu ổ chuột để săn lùng tên trộm. Tìm thấy nhà đầy trẻ mồ côi hợp pháp chắc chắn tố cáo cả lũ. Và những câu chuyện kinh dị Dagger kể về những trại trẻ mồ côi đích thực đủ để quy tắc này được tuân theo. Dagger mắt thấy tai nghe những chuyện đó vì ta trốn khỏi nhi viện nhiều năm trước. Tối nay, Danny vi phạm quy tắc đó. phải vì các quý ông là ngoại lệ, thực . Nhưng họ chỉ bị trộm khi ra ngoài, phố, trong quán rượu, ngoài chợ hay nếu cũng mua sắm, những nơi họ thậm chí nhận thấy vài đồng xu biến mất, hoặc nếu có, nghĩ họ vô tình làm rơi hoặc tiêu mất mà nhớ.

      Quy tắc rất có ích thứ hai là bọn phải phải bám lấy khu vực của mình và bao giờ mon men trộm ở những nơi quen thuộc. Dagger chỉ định cho mỗi người khu vực và thay đổi hàng tuần, để những cư dân ở khu đó bắt đầu nhận ra bất kì ai trong bọn. Danny cũng vi phạm luật lệ này.

      quy định khác chỉ áp dụng với Danny và vài người khác, vì họ vượt qua độ tuổi và chiều cao của trẻ con. Logic là, khi tên trộm càng cao bao nhiêu càng khó bấy nhiêu để thò tay vào cái túi. Thế nên khi đạt tới chiều cao nhất định, bọn tốt nghiệp sang hạng "chỉ những công việc đặc trưng", nghĩa là còn tùy tiện hành nghề nữa, mà chỉ làm những việc Dagger giao cho. Danny chắc chắn cũng vi phạm nốt quy định đó.

      Những công việc đặc thù này được Dagger sắp xếp với ba quán rượu và nhà trọ. Và vì màu tóc và máu mắt khiến Danny rất dễ bị nhận ra, Dagger giao cho việc gì khác ngoài "những người ngủ". (hic hic, cái này nghĩa là chỉ đột nhập vào phòng trọ vào ban đêm, khi khách trọ ngủ rồi đấy ạ, chơi chữ kinh quá, pó tay lun.) chưa từng thất bại trước đó, nhưng cũng chưa từng rơi vào cái bẫy có tính toán bao giờ.

      Rắc rối mà vướng phải tuy nhiên lại cũng chỉ áp dụng với . Nếu thay vào đó là trong những cậu bé khác bị tóm, nghi ngờ Dagger coi đấy là ngoại lệ và mừng húm vì giàu có bất ngờ giúp họ duy trì được thời gian. cái vỗ vai và bữa tiệc ăn mừng. Nhưng bởi vì là người bị tóm và bị buộc phải phá luật, thái độ của Dagger hoàn toàn ngược lại - ta vẫn tìm lí do để đá ra .

      Từ hơn hai năm lại đây, gần ba năm, Dagger coi là người ngoài. Trong khi trước đây họ khá hợp nhau, thường trêu chọc và cười đùa, giờ có vẻ như ta khinh miệt . ta chọn để khiển trách mỗi khi có cơ hội. ta tường xuyên chỉ trích , đáng cũng như . ta thể thể ràng hơn nữa là ta muốn ra . Nhưng chưa cho ta lí do để đá . Cho đến bây giờ.

      thậm chí biết tại sao Dagger trở nên chống đối , nhưng nó bắt đầu xung quanh thời điểm cao vượt ta. Có lẽ với tư cách thủ lĩnh, ta cho rằng ta phải là người cao nhất. Nhưng vốn dĩ ta lấy gì làm cao, khoảng 5 feet 7 inches (khoảng 1m70 bà con ạ). Và trông rực rỡ trong những gì mặc, trong khi Dagger chìm nghỉm. Điều đó gây ấn tượng với bọn trẻ con. Nhiều đứa trong số chúng bắt chước theo phong cách của và đến với mỗi khi chúng cần gì đó.

      cho rằng có thể Dagger sợ rằng muốn vị trí thủ lĩnh của ta. muốn. thậm chí còn thích việc trộm cắp, nên lại càng chẳng mặn mà gì với cái trách nhiệm phân công người khác làm việc đó. cảm thấy làm thế là sai trái, cảm giác thâm căn cố đế mà chưa bao giờ rũ bỏ được.

      Nhưng có nhiều lựa chọn, sống giữa những tên trộm. Mặt khác, cố gắng để cam đoan với Dagger cách tế nhị rằng vị trí của ta hấp dẫn thực tranh luận về nó. Nhưng việc đó có vẻ có mấy tác dụng.

      có thể dối với Dagger, rằng họ tống lên xe ngựa chở đến trại giam, nhưng trốn thoát, và mất rất nhiều thời gian để tìm đường về nhà . Dagger thể đá chỉ vì bị sập bẫy. phải bám lấy tia hi vọng này.

      lo lắng của chỉ bắt nguồn từ việc biết mình phải đối mặt với cái gì khi về đến nhà. cũng là phần nguyên nhân, Ngài Malory. bị khuấy động đến mức thể nghĩ, thậm chí thể thở nổi. Nhưng chỉ thế, làm sợ đến tận chỗ sâu thẳm nhất, bởi vì bị mê hoặc.

      Chưa bao giờ trong đời Danny tưởng tượng ra người có thể trông giống như . chỉ điển trai. trông vượt xa mức điển trai, đơn giản thể tìm được từ ngữ nào để miêu tả . Từ gần nhất có thể nghĩ ra là đẹp, nhưng theo cách rất nam tính, tạo nên kết hợp hoàn hảo đến sửng sốt - và mê hoặc.

      bị làm cho bối rối đến mức vẫn còn có thể chuyện với là cả kì diệu. Và biết chính xác cái gì khiến ý thức của nhão ra như cháo và đánh cắp hơi thở của khi nhìn . hấp dẫn cách đầy nhục dục, thứ chưa từng đối phó trước đây. Trong những năm qua có vài chàng làm cảm thấy thú vị, ai từng khiến ước rằng có thể làm gì hơn thế nữa. Trong vai người đàn ông nghĩa là phải lờ những thứ như thế và việc đó trước nay vẫn dễ dàng. phải lần này. Và đó chính là thứ sợ nhất ở Ngài Malory.

      dành mười lăm năm, cả cuộc đời - ít nhất đó là tất cả những gì nhớ được - để tránh số phận của Lucy. Và làm thế chỉ vì lí do duy nhất - để trở thành con điếm. Quan điểm của về nghề này chưa hề thay đổi. Lucy có thể chấp nhận công việc, có thể than phiền quá nhiều bởi thực là ấy biết trước nó xảy ra. Nhưng Danny vẫn coi đó là xuống cấp nhân phẩm tồi tệ nhất.

      Nó đối với là tận cùng cuộc sống, và phải chỉ là phép dụ, vì thà chết đói trong ngõ hẻm nào đó còn hơn là phải chịu để những kẻ lạ mặt trả tiền cho việc sử dụng thân thể . Nhưng ở đây người đàn ông có thể khiến tình nguyện nhảy vào vai trò đó. Tệ hơn nữa, trông như thể biết bí mật của , như thể nhìn thấu tâm can - như thể muốn chạm vào . Chắc chắn bị trí tưởng tượng đánh lừa, nhưng vẫn thể rũ bỏ cái cảm giác rằng biết, đặc biệt khi ánh mắt chuyển thành rất gợi tình, nó gần như làm tan chảy.

      người-tình. Theo cách của Lucy. Lucy xếp tất cả đàn ông vào loại này hoặc loại kia, căn cứ vào họ muốn sử dụng cơ thể ấy như thế nào và trong bao lâu. Những cái tên ấy dùng để gọi bọn họ thường rất khinh bỉ, số lại rất chính xác, kiểu như bọn-túm-chặt hoặc bọn-quái-vật. Những Henry-tạm-biệt là loại ấy thích nhất vì họ làm mất nhiều thời gian, vào và ra chỉ trong vòng năm phút, lưu lại đủ lâu để xin chào, chỉ có tạm biệt. Người-tình, Lucy công nhận, rất hiếm có, là người đàn ông thực muốn cho khoái lạc cũng nhiều như muốn nhận được.

      mối nguy hiểm ràng, đó là Ngài Malory. Nguy hiểm với ý thức của , với bình yên của tâm trí , với bí mật của . càng nhìn thấy lần cuối sớm bao nhiêu - thế đấy, nó vẫn xảy ra đủ sớm.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 4
      Công việc mà hai quý ngài trẻ tuổi giao cho quá đơn giản so với những ý nghĩ rối rắm trong đầu và Danny có thể làm mà cần suy nghĩ mấy. Gần như tất cả các cửa sổ tòa lâu đài rộng lớn đều mở. trèo qua khung cửa sổ ở bên cạnh của tòa nhà, qua đại sảnh và lên những bậc cầu thang trải thảm.

      ngọn đèn nào còn cháy, nhưng với những cánh cửa sổ mở toang, căn nhà tràn đầy ánh trăng. phải vì Danny cần tới ánh sáng, quen làm việc trong bóng tối như hắc ín. Nhưng ngay cả hành lang lầu cũng có ô cửa sổ để mở ở đầu.

      này có rất nhiều cửa, tất cả đều đóng. Ngôi nhà quả rất lớn, rộng hơn bất cứ chỗ nào từng vào trước đây. bên hành lang có ít cửa hơn bên còn lại, tuy nhiên, bắt đầu với bên ít cửa hơn, nghĩ rằng những phòng ở đó rộng hơn, phòng của chủ nhân chẳng hạn.

      đúng, nó là cánh cửa thứ hai mà mở. Chính kích thước của căn phòng và cái đống lùm xùm giường tố cáo chủ nhân của nó. Heddings ngủ cách ồn ào, tiếng ngáy của tạo nên thanh ầm ĩ ít thấy. là khó chịu. Danny vẫn thường tự hào về khả năng di chuyển êm như mèo của mình, bao giờ gây ra thanh nào, nhưng cần phải đặc biệt cẩn thận với tất cả những tiếng ồn mà Heddings tạo ra.

      thẳng tới chỗ chiếc tủ trước tiên. Trong ngăn kéo thứ hai có cái rương đựng đồ trang sức. Cái rương to đến mức lấp gần đầy cả ngăn kéo. Nó khóa, thậm chí có cả chỗ để móc khóa. Ngài Heddings này quá ư cả tin.

      nâng nắp chiếc rương lên và bị lóa mắt trong chốc lát bởi những báu vật trải kín đáy rương, chỉ nhẫn mà còn có vòng tay, trâm cài, cả vòng cổ nữa. thực tế, hầu hết chúng đều là nữ trang.Thêm những chiến lợi phẩm cá cược nữa chăng? Danny chẳng buồn quan tâm.

      quyết định mang cả chiếc rương . Nó to đến nỗi chắc có thể nâng nó ra khỏi ngăn kéo, thay vào đó, nhồi nhét vào tất cả các túi áo. rà tay sát đáy rương bọc nhung trước khi kết thúc, chỉ để đảm bảo bỏ lỡ món trang sức nào. muốn phải lặp lại việc này nếu hai chiếc nhẫn gia truyền của Percy nằm trong mớ đồ vừa lấy.

      Với ý nghĩ đó, kiểm tra nhanh các ngăn kéo khác, nhưng tìm thấy gì đáng chú ý. cũng xem xét luôn chiếc bàn làm việc, nhưng trong đó chứa toàn giấy tờ. Cuối cùng chuyển qua chiếc bàn trang điểm, nơi phát cuộn tiền dày, sợi dây đeo đồng hồ bằng vàng, và chiếc nhẫn nữa lăn lóc giữa những chai nước hoa, như thể nó vừa bị quăng lên đó. khoắng luôn những thứ đó, nhét cuộn tiền vào túi quần, vì các túi áo đều đầy chật.

      còn gì để xem xét nữa. Mấy cái bàn đầu giường có ngăn kéo, và loại trừ các giá sách, lí luận rằng người để cả gia tài khóa trong chiếc tủ chắc giấu đồ trong những cuốn sách rỗng ruột.

      nhõm vì gần xong việc, tiến ra phía cửa, lạnh cứng người khi Heddings bắt đầu cơn ho. ngồi thụp xuống chân giường. Cơn ho dữ dội đến mức nó có thể đánh thức . cũng có thể thức dậy để uống nước từ bình nước ở bên kia căn phòng. chuẩn bị chui vào gầm giường nếu trường hợp đó xảy ra.

      Cơn ho trở nên càng dữ dội hơn. Thậm chí nghe như Heddings bị sặc. Ý nghĩ kinh khủng chợp ập đến với Danny rằng có thể chết, và trong đầu lướt qua hình ảnh mình bị kết tội giết người, đứng trước mặt quan tòa và bị kết án treo cổ. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh. Trong khoảnh khắc Danny phân vân liệu có nên giúp đỡ Heddings. Trong khoảnh khắc tê liệt vì sợ hãi và thể nhúc nhích để giúp ngay cả nếu tạm thời ngu ngốc đến thế.

      Phải mất lúc mới nhận ra Heddings ngáy yên bình trở lại, thanh ngọt ngào nhất từng nghe. ra nó nhanh chóng lại trở nên khó chịu khi giờ đây cơn sợ hãi qua, và lãng phí thêm chút thời gian nào ở lại nơi chết tiệt này nữa.

      Dưới nhà vẫn yên ắng. Danny nhanh chóng quay trở lại căn phòng đầu tiên vào và ngay lập tức bị kéo vào bộ ngực rắn chắc, bàn tay bịt miệng để ngăn kêu lên. có chút tinh thần nào để mà la hét với trái tim nhảy lên tận cổ. gần như ngất ...

      Và rồi nghe tiếng rít lên bên tai, "Cậu làm cái quái gì mà lâu thế?"

      ! nhõm chỉ kéo dài đúng giây trước khi cơn giận bùng lên. giật mạnh người ra, gầm gừ, mặc dù chỉ trong tiếng thầm, " mất trí rồi à? làm cái quái gì ở đây?"

      "Tôi lo cho cậu," dường như có hối hận trong lời đáp của .

      khụt khịt với chính mình. lời láo. Lo chuồn mất với những chiếc nhân quý giá của họ đúng hơn.

      "Nếu lần sau định dọa ai đó sợ đến chết, chọn bản thân ý. Tôi xong việc ở đây rồi."

      "Cậu lấy được những chiếc nhẫn chứ?"

      "Đây phải chỗ để bàn chuyện đó," độp lại. "Vụ tối qua đủ để giết tôi rồi."

      "Rất đúng," nghe thấy tiếng sau lưng khi về phía khung cửa sổ - và vấp phải tấm thảm giữa lối .

      ngã vì ngạc nhiên. phải kẻ vụng về, và tấm thảm đó rất phẳng phiu và êm ái khi qua trước đó. nghi ngờ gì Malory làm nó nhăn rúm ró lại. quơ tay tìm cái gì đó để ngăn cú ngã, nhưng thứ duy nhất gần đó là cái đôn cao với bức tượng bán thân bên . Trọng lượng của cái đôn giữ khỏi ngã, nhưng lại đụng rơi bức tượng. Nó rơi xuống sàn nhà với tiếng uỵch ầm ĩ.

      rên lên trong đầu. Trong tĩnh lặng của đêm, tiếng ồn đó đủ để dựng người chết dậy, hay ít nhất là trong những người hầu ngủ cùng tầng. quay lại để bảo Malory lập tức thoát ra ngoài và nhìn thấy người đàn ông đứng ở ngưỡng cửa với khẩu súng ngắn chĩa vào tên nhà giàu.

      Danny trở nên tĩnh lặng đến nín thở. Người đàn ông mặc quần áo đầy đủ, ràng thức dậy và ở gần đấy trước cả khi bức tượng rơi xuống sàn nhà. Có lẽ Malory gây ra tiếng động đường vào và đánh động người đàn ông.

      Ông ta lưỡng lự giữa việc chỉ cần bắn họ hoặc tìm ra họ làm gì vào lúc muộn thế này. Đó là điều Danny làm nếu bắt gặp hai kẻ lạ mặt rình mò quanh nhà vào giữa đêm.

      Malory quay lưng về phía cửa. nhảy về phía trước để đỡ khỏi ngã, nhưng dừng lại khi thấy tự xoay sở được. vẫn nhìn , nhưng giờ là trong ánh sáng, vì người đàn ông có ngọn đèn tay kia. thậm chí chắc Malory có nhận thấy có ai đó cầm chiếc đèn hay ?

      "Đừng quay lại," thào cách khẽ khàng nhất có thể. "Nếu bị nhận ra, rắc rối lớn hơn là khi ông ta bắn đấy."

      Thu hết bình tĩnh, dịch chuyển chút để che chắn khỏi tầm nhìn và với người đàn ông cầm súng, " cần đến súng đâu, ông bạn. Bọn này chỉ tìm chỗ ngủ qua đêm thôi. Bị hỏng xe trong khu rừng gần đây. Quý Ngài của tôi đây nghĩ ta nhận ra ngôi nhà của các ông. ta say quắc cần câu rồi nên nếu ta có nhầm tôi cũng chẳng ngạc nhiên. Và bọn này gõ cửa, Quý Ngài chết tiệt này chịu thôi khi có ai trả lời, khăng khăng đòi vào trong và ngủ ở phòng khách. ta Heddings phiền đâu. Mà đây là nhà Heddings đúng ?"

      Thái độ cứng nhắc của người đàn ông thay đổi tức . Ông ta cũng hạ thấp khẩu súng, tuy chưa hoàn toàn. Vậy nên Danny thêm vào chút gia vị nữa .

      " ta cứ đổ lỗi cho tôi về cái bánh xe bị long ra. ta làm thế đấy, khi mà tháng trước tôi vừa cảnh cáo ta rằng cỗ xe cũ của ta cần mấy cái bánh xe mới. Tất nhiên ta khoái vung tiền vào đàn bà đẹp và bài bạc hơn nên chả thèm để ý đến tôi, như mọi khi.

      Người đàn ông ho khan. " phải cậu nên lưu ý điều đó với ta à?"

      cố rặn ra tiếng cười. " ta say quá rồi. ta nhớ đâu. hiểu làm sao mà ta còn đứng được."

      "Quý ông này là ai vậy?"

      Danny ngờ tới chuyện phải bịa ra cái tên, nhưng xem xét việc làm thế nào lại ở đây, liền nghĩ ra cái. "Ngài Carryway thành London." (Carryway nghĩa là "mang ", nàng này chửi xéo Jeremy đấy, hehe.)

      "Thế sao cậu để ta ngủ luôn xe cho đến khi tỉnh rượu?" người đàn ông hỏi tiếp.

      "Nên làm thế, nhưng tôi thấy vài chuyển động trong những khu rừng quanh đây mà bọn này qua. Có thể chỉ là lũ thú rừng, nhưng cũng có thể là mấy tên cướp đường, tôi nghĩ vậy. muốn ta thêm cả mục bị cướp vào sổ ghi nợ của tôi. Tôi thích được giữ lại việc làm hơn, ngay cả khi nó nghĩa là phải chịu đựng quý ông thường say nhiều hơn tỉnh."

      Người đàn ông im lặng lúc lâu khiến Danny chắc mẩm ông ta sắp sửa gọi là kẻ bịp bợm và cười vào mặt . Danny tính toán xem nên chạy theo hướng nào, hay nên nhào vào chân ông ta và làm ông ta kịp trở tay vì bất ngờ.

      "Vậy mang ta theo," người đàn ông . "Chúng tôi có vài phòng trống dành cho khách ở lầu. Có chiếc ghế dài mà cậu có thể sử dụng."

      Danny thực mong đợi người đàn ông tin . Ông ta chắc phải là người hầu bình thường, ràng là quản gia, và vì thế thể cho phép mình đá thành viên của giới quý tộc ra giữa rừng. Có thể ông ta nghĩ rằng nhốt họ lại cho đến sáng mai, khi có thể xác minh những điều vừa . Nhưng chắc chắn ông ta cũng phải loại người đa nghi, vì tin lời đến thế.

      hội tốt để chuồn qua khung cửa sổ đầu tiên họ gặp ngay khi người đàn ông quay lưng lại để dẫn đường lên tầng . Nhưng ông ta vẫn chưa cất súng . Và với món vũ khí đó tay ông ta, Danny thà chơi nốt trò chơi ô chữ còn hơn liều lĩnh hứng vài viên đạn. Hơn nữa, họ có tới hai người, và cách nào cả hai có thể nhảy qua cửa sổ thành công mà trong hai người bị bắn vì nỗ lực đó.

      Tên nhà giàu tiếng nào, tạ ơn Chúa. có thể phá hỏng toàn bộ câu chuyện nếu tay quản gia nhận ra hề say. Hoặc là đủ nhanh trí để nhập vai, hoặc là căng thẳng đến á khẩu mất rồi.

      , nghi ngờ việc căng thẳng, ít nhất cũng đến mức như . Tối nay đối phó với gã phục vụ quầy quá dễ dàng nên chắc ngán gì vấn đề đơn giản từ mấy viên đạn. là gã cam đảm ngu ngốc, và tên đê tiện cao tay vì đẩy vào mớ lộn xộn này.

      tóm lấy cánh tay và quàng nó qua vai để trông có vẻ như đỡ đứng dậy, rồi tái nhợt khi nhìn thấy khẩu súng tay . chĩa nó vào người đàn ông suốt từ lúc đầu, ngay sau lưng . Tên nhà giàu chết giẫm này có thể khiến cả hai người bọn họ bị giết.

      giật khẩu súng khỏi tay và nhét trở lại vào túi áo , chỉ để nghe cười khùng khục vì hành động đó của . Chúa bảo vệ khỏi những kẻ chỉ có nửa số dây thần kinh.

      Giờ rít lên với , "Tôi vi vọng biết diễn vai say rượu, bạn, và cúi đầu xuống để ông ta khỏi nhìn ."

      Mang lên lầu khó khăn chút nào. quá căng thẳng để lưu tâm tới gần gũi giữa hai cơ thể của họ, và chỉ tựa mình vào khi người gia nhân liếc xuống phía họ, còn những lúc khác, gần như tự mình bước lên cầu thang, thực tế còn dẫn thay vì ngược lại.

      "Ở trong này," người gia nhân , mở cánh cửa. "Chúng tôi có thể tìm ra ai đó chữa chiếc xe của hai người vào buổi sáng để hai người có thể lên đường."

      "Tôi trân trọng việc đó, ông bạn."

      Ông ta theo họ vào, thắp cho họ ngọn đèn và tiến về phía cánh cửa. Ông ta vẫn chưa bỏ khẩu súng xuống, thậm chí để thắp đèn. Danny bắt đầu tự hỏi liệu ông ta rốt cuộc có tin câu chuyện cổ tích của . Và ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng ông ta, ném cánh tay Malory ra và nhanh chóng tiến lại phía cánh cửa để nghe ngóng xem người đàn ông thực rời chưa. Thay vào đó nghe tiếng cách nhàng của ổ khóa cánh cửa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :