1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

5 Centimet Trên Giây - Shinkai Makoto

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      [​IMG]

      Nhà xuất bản: NXB Văn Học
      Số trang: 188
      Ngày xuất bản: 12/2014​

      5cm/s chỉ là vận tốc của những cánh đào rơi, mà còn là vận tốc khi chúng ta lặng lẽ bước qua đời nhau, đánh mất bao cảm xúc thiết tha nhất của tình .

      Bằng giọng văn tinh tế, truyền cảm, 5 centimet giây mang đến những khắc họa mới về tâm hồn và khả năng tồn tại của cảm xúc, bắt đầu từ tình trong sáng, ngọt ngào của bé và cậu bé. Ba giai đoạn, ba mảnh ghép, ba ngôi kể chuyện khác nhau nhưng đều xoay quanh nhân vật nam chính, người luôn bị ám ảnh bởi kí ức và những điều qua…

      Khác với những câu chuyện cuốn bạn chạy mạch, truyện này khó mà đọc nhanh. Ngón tay bạn hẳn ngừng lại cả trăm lần mỗi trang sách. Chỉ vì cử động rất khẽ, câu thoại, hay xúc cảm bất chợt có thể đánh thức những điều tưởng chừng ngủ quên trong tiềm thức, như ngọn đèn vừa được bật sáng trong tâm trí bạn. Và rồi có lúc nó vượt quá giới hạn chịu đựng, bạn quyết định gấp cuốn sách lại chỉ để tận hưởng chút ánh sáng từ ngọn đèn, hay đơn giản là để vết thương trong lòng mình có thời gian tự tìm xoa dịu.
      PhongVy thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 1: Cái gì mua được bằng quyền mua được bằng tình.

      "Này, trông cứ như tuyết rơi ấy," Akari bảo.

      bảy năm trôi kể từ khi nàng thốt ra câu đó. Chúng tôi chỉ vừa trở thành học sinh lớp Sáu, và vẫn luôn cùng nhau dạo quanh khu rừng đường về nhà, với hai chiếc cặp đôi lưng nhắn của chúng tôi. Dạo ấy là mùa xuân, có vô số hoa đào nở rộ tán cây, cánh của chúng lặng lẽ bay lượn trong cơn gió, để rồi phủ thành bức màn trắng toát lên con đường nhựa chúng tôi thường . khí ấm áp; bầu trời cao vời vợi lơ lửng đầu chúng tôi như tấm vải bạt màu xanh khổng lồ. Cách đây xa là con đường chính cắt ngang với đường ray Odasaki, nhưng thanh nào từ những nơi ấy có thể vươn đến chúng tôi. Tiếng chim líu lo vang vọng như câu phúc lành của mùa xuân mang đến. còn ai khác quanh đây cả.

      Cứ như bức họa về khung cảnh mùa xuân.

      À, phải rồi. Ít nhất trong ký ức của tôi, khoảnh khắc ấy đẹp như tranh vẽ vậy. Ai cũng có thể nhận ra rằng đó là chuỗi hình ảnh được lưu lại. Khi tôi cố nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa, tôi có cảm giác như chính tôi cố nhìn vào những khung hình từ khoảng cách xa xa. Cậu bé trong khung chỉ vừa bước sang tuổi thập nhất, cũng như bé có chiều cao tương tự đứng bên cậu. Tôi dõi theo hai thân hình bé bỏng ấy cùng chạy về phía trước, ánh sáng hài hòa bao bọc quanh chúng cách tự nhiên. Tôi thường nhìn khung cảnh này, và cứ mỗi lần làm vậy, bé trong tranh luôn chạy nhanh hơn. Mỗi khi nhớ về khoảnh khắc buồn bã ngắn ngủi gợn lên trong tim cậu bé, chính tôi, nay người đàn ông trưởng thành, cũng chạnh lòng theo.

      Dù gì nữa, tôi vẫn còn nhớ cách mà Akari miêu tả cơn mưa hoa đào như tuyết rơi; nhưng tôi chẳng bao giờ hình dung theo cách ấy. Khi đó, đối với tôi, hoa vẫn mãi là hoa, và tuyết vẫn luôn là tuyết.

      "Này, trông cứ như tuyết rơi ấy."

      "Thế à? Chậc, có lẽ thế ..."

      "Ôi có gì," Akari cắt ngang, bước tới trước hai bước trước khi xoay người lại. Mái tóc nâu của nàng được các tia nắng xuân phản chiếu, trở nên óng ánh và lại lần nữa, nàng thốt lên câu khó hiểu.

      "Này, mình nghe ai đó bảo rằng chúng rơi năm cen-ti-met mỗi giây đấy."

      "Gì cơ?"

      "Cậu nghĩ sao?"

      "Mình biết."

      "Coi nào, nghĩ thử , Takaki."

      Tôi vẫn hiểu nàng về điều gì nên tôi thà thú nhận rằng tôi biết.

      "Là tốc độ rơi của mỗi cánh hoa đào. Chúng rơi năm cen-ti-met mỗi giây."

      Năm cen-ti-met mỗi giây. Đó quả là điều bí . Tôi thổ lộ lòng ngưỡng mộ của tôi, "Chà, cậu biết nhiều về những thứ này đấy, Akari ạ."

      "Hì hì," Akari vui vẻ cười đáp lại. "Mình biết nhiều lắm đấy. Hạt mưa cũng rơi năm cen-ti-met mỗi giây, mây cũng rơi năm cen-ti-met mỗi giây."

      "Mây ư? Ý cậu là bầu trời phải ?"

      "Đúng, những đám mây trời!"

      "Mây cũng biết rơi ư? Chẳng phải chúng chỉ biết trôi thôi sao?"

      "Mây có rơi đấy. Mây trôi vì chúng được làm từ hạt nước bay hơi. Mây trông như trôi vì chúng to và cách đây xa quá thôi. Số hạt nước bay hơi càng lớn mây càng to ra rồi chúng rơi xuống mặt đất trong hình dáng mưa và tuyết."

      "Chà ..." Tôi bật ra thành tiếng khi hứng thú ngước đầu lên nhìn mây và lại cúi xuống nhìn những cánh đào rơi. Giọng non nớt, vui tươi của nàng cất lên như thể đây là khám phá vĩ đại trong vũ trụ này vậy. Năm cen-ti-met mỗi giây.

      "Chà ..." nàng nhại giọng tôi rồi bỗng vùng chạy .

      "Đợi mình , Akari!" Tôi gọi với theo và bắt đầu chạy.

      Trong suốt quãng thời gian ấy, Akari và tôi có thói quen trao đổi nhau những mẩu tri thức chúng tôi nhặt nhạnh được từ sách vở, báo đài tại nhà. Những phần tri thức cỏn con mà chúng tôi cho rằng rất quan trọng - ví dụ như vận tốc rơi của cánh hoa đào, tuổi thọ của vũ trụ hay nhiệt độ nóng chảy của bạc. Chúng tôi như đôi sóc tích cóp lương thực, chuẩn bị cho thời kì ngủ đông, hay có lẽ để chúng tôi giong buồm vượt biển, cố quan sát bầu trời đêm để thu lấy những vì sao sáng ngời khắp thế giới. Vì nguyên do nào đó, chúng tôi thực nghĩ rằng những tri thức này bám sát lấy quãng đời sau này của chúng tôi.

      Vâng. Đó là vì sao cả tôi và nàng lại biết nhiều đến vậy. Chúng tôi biết chính xác vị trí của từng vì sao trong bốn mùa, hay phương hướng và độ sáng của Mộc tinh khi quan sát bằng mắt thường. Chúng tôi còn biết vì sao bầu trời lại có màu xanh nữa cơ, và tại sao Trái Đất lại phân thành những mùa khác nhau, hay thời điểm giống người Neanderthals biến mất và tên của những loài bị tuyệt chủng tại kỷ Cambri. Cả hai đứa tôi đều cảm thấy thích thú trước những tượng to lớn và xa tít tắp như thế. Tôi tôi quên phần lớn những điều như vậy rồi. Tôi chỉ biết rằng những mẩu tri thức tôi từng lấy làm chân lý ấy là hoàn toàn có .

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 2

      Từ phút ban đầu cho đến ngày chia tay, tôi luôn nghĩ rằng giữa tôi và Akari có nhiều điểm tương đồng – khi ấy là khoảng ba năm từ lớp Bốn đến lớp Sáu.

      Cha tôi và cha nàng đều phải chuyển liên tục vì công việc và chúng tôi nhập học cùng trường tại Tokyo. Đến tận ngày nay, tôi vẫn nhớ như in vẻ mặt căng thẳng pha lẫn nhút nhát của nàng khi phải đứng trước lớp và tự giới thiệu bản thân. Nàng đứng đấy, hai tay ngay ngắn đan xen vào nhau; nắng sớm chiếu qua khung cửa sổ và bao trùm lấy Akari, tạo nên chiếc bóng kéo dài từ đôi bờ vai cho đến mái tóc của nàng. Đôi môi nàng mím lại chặt, vì lo lắng, thành màu đỏ hồng; đôi mắt nàng cứ mở to ra như cố nhìn vật thể vô hình nào đó trước mặt. Nàng khiến tôi chợt nhớ về hình ảnh của chính bản thân năm về trước và ngay lập tức, tôi liền cảm thấy chúng tôi rất giống nhau. Có lẽ tôi là đứa đầu tiên trong lớp bắt chuyện cùng nàng và cả hai nhanh chóng chơi thân hơn kể từ dạo ấy.

      Akari là bạn duy nhất có những suy nghĩ mạnh dạn như tôi – về việc những học sinh trường Setagaya trông chững chạc thế nào, về việc hít thở khó khăn khi phải chen chân giữa đám đông tại nhà ga làm sao hay về việc nước máy có vị “í ẹ” cách đáng kinh ngạc. Đối với chúng tôi, những thứ ấy đều là vấn đề nan giải. Lúc còn , chúng tôi đều yếu ớt và dễ nhiễm bệnh nên thường ngồi lì trong thư viện suốt chứ ra ngoài chơi như bạn đồng lứa, và đó cũng là lý do vì sao cả hai đều ưa môn thể dục chút nào. Tôi và Akari cứ như người lớn, thích ngồi bàn luận cùng ai đó hay chuyên tâm đọc sách. Trong quãng thời gian ấy, cha tôi vẫn còn làm việc tại ngân hàng và gia đình tôi sống tại khu chung cư của của công ty, có lẽ gia đình nàng cũng tương tự nên tôi và Akari thường cùng con đường về nhà. Chúng tôi như hình với bóng, gần nhau từ giờ giải lao cho đến sau khi tan học.

      Tất nhiên, chúng tôi có bị bạn cùng lớp trêu chọc, nhiều nữa là đằng khác. Nay ngẫm lại mới thấy, những chuyện này vốn thường xuyên xảy ra giữa bọn con nít nhưng khi ấy, tôi biết phải ứng xử thế nào cho phải nên cứ mỗi lần bị trêu, tôi lại cảm thấy rất đau. Việc chúng tôi cần nhau vì vậy mà ngày càng tăng.

      hôm nọ, lại có chuyện xảy ra. Tôi vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh và đường về lớp thấy nàng đứng lẻ loi trước bảng đen. bảng có vẽ hình chiếc ô, bên dưới chiếc ô là tên của tôi và Akari (nay tôi mới biết làm thế có thể bị xem là quấy rối người khác), trong khi những đứa trong lớp túm tụm xung quanh thầm, mắt lom lom nhìn Akari. Nàng vốn định bước lên bục giảng và can ngăn bọn cùng lớp nhưng có lẽ vì quá xấu hổ nên đành dừng lại giữa chừng. Tôi giận run người khi thấy cảnh ấy và liền bước thẳng vào lớp, lầm lì lời, chộp lấy mảnh xốp lau bảng và xóa hình vẽ . Tôi khi ấy cũng hiểu tại sao, nhưng ngay sau đó tôi nắm lấy tay của Akari, cùng nhau bước ra ngoài. Chúng tôi có thể nghe được những lời bàn tán càng lúc càng lớn hơn nhưng cả hai đều bỏ ngoài tai và tiếp rảo chân. Ngay cả tôi cũng thể tin bản thân lại bạo gan đến thế, nhưng tôi vẫn nhớ mồn cảm giác mềm mại truyền từ bàn tay của Akari sang, khiến tim tôi cứ thót lên từng hồi. Tôi cảm thấy choáng váng và đấy cũng là lần đầu tiên tôi nghiệm ra rằng thế gian này chẳng còn thứ gì đáng sợ nữa. Tôi đoan chắc rằng quãng đời sau này của chúng tôi gặp rất nhiều điều gian nan: chuyển trường, thi cử, du học nước ngoài hay cảm thấy hồi hộp khi làm quen với nhiều người, miễn là Akari còn bên cạnh tôi tôi hứng chịu được hết thảy. Có lẽ chúng tôi còn quá để có thể gọi đó là tình , nhưng đồng thời, ràng khi ấy tôi có thích Akari và tôi có thể cảm nhận được rằng Akari cũng thích tôi. Lúc chúng tôi bước tay trong tay, cảm giác ấy ngày càng ràng hơn. Chỉ cần chúng tôi ở bên nhau, cần biết chuyện gì xảy ra, chúng tôi đều cho rằng có gì phải sợ hãi nữa.

      Trong vòng ba năm, những cảm giác ấy vẫn bền chắc như ngày nào, khi tôi và Akari vẫn ở bên nhau. Chúng tôi cùng quyết rằng cả hai theo học cùng trường cấp hai cách nhà xa, cùng học tốt và chia sẻ thời gian với nhau nhiều hơn. Có lẽ chúng tôi nhận thấy được trưởng thành về mặt tâm lý có phần nhỉnh hơn so với những bạn cùng tuổi và về việc hướng nội, sống trong thế giới bé của chúng tôi để rồi tự thuyết phục rằng tất cả là nhằm cho việc chuẩn bị khi lên cấp hai mà thôi. Chúng tôi chuẩn bị làm lễ tốt nghiệp cấp với những bạn cùng lớp quen thân mấy và bắt đầu cuộc sống cấp hai hoàn toàn mới lạ với nhiều bạn mới và thế giới của chúng tôi trở nên to lớn hơn. Chúng tôi cũng mong rằng việc ấy giúp chúng tôi xác định và bộc lộ thứ tình cảm mãnh liệt tên kia, thậm chí rồi tới lúc hai đứa chính thức có dịp thổ lộ tình cho đối phương. Khoảng cách giữa chúng tôi với môi trường xung quanh, khoảng cách giữa nàng và tôi ngày càng trở nên ngắn hơn. Chúng tôi làm được nhiều hơn và được tự do hơn.

      Ngẫm lại, có lẽ chúng tôi đều mù mờ hiểu ra rằng hai đứa đánh mất thứ gì đó trong tương lai mỗi khi trao đổi những mẩu thông tin. Việc chúng tôi có tình cảm là điều cần bàn cãi và chúng tôi ước rằng có thể được ở cạnh nhau, nhưng – có thể vì việc phải chuyển trường quá nhiều lần – cả hai đều tự khắc hiểu rằng những điều ước chẳng bao giờ thành , và dần nỗi ám ảnh ấy biến thành lo sợ ỉ trong tim chúng tôi. Có lẽ việc chúng tôi cố tạo ra nhiều kỷ niệm đẹp là vì biết rằng ngày nào đó, chúng tôi còn kề nhau nữa.

      Quả vậy, rốt cục Akari và tôi phải học tại hai trường cấp hai khác nhau. Vào đêm đông lạnh giá khi chúng tôi còn ở lớp Sáu, nàng điện sang để thông báo cho tôi.

      hiếm khi nào Akari gọi cho tôi vì vốn dĩ chúng tôi ít khi nào trò chuyện qua điện thoại, hơn nữa lúc ấy trễ rồi (khoảng chin giờ tối, tôi nhớ thế). Tôi có linh cảm xấu khi mẹ bảo rằng người ở đầu dây bên kia là Akari và trao tay cầm cho tôi.

      “Takaki à, mình xin lỗi,” Akari lí nhí. Tiếp theo sau đó là những lời tôi muốn nghe, thậm chí là muốn tin.

      Bọn tôi thể học chung trường nữa, nàng bảo thế. Nàng giải thích về việc cha nàng phải chuyển đến thị trấn tại phía Bắc thành phố Kantou vì công việc. Giọng nàng run rẩy, nấc nghẹn. Tôi hiểu! Đột nhiên, tôi cảm thấy thứ gì đó trong người bùng cháy dữ dội, nhưng đầu tôi lại hoàn toàn nguội lạnh. Tôi hiểu tại sao Akari lại cho tôi nghe những điều này.

      “Gì chứ … Thế còn trường Nishinaka sao? Họ nhận cậu vào học rồi kia mà?”

      “Cha bảo cha thu xếp cho mình theo học tại Tochigi … Mình xin lỗi.”

      Tôi có thể nghe tiếng động cơ xe cộ từ phía bên kia, vậy có nghĩa là nàng dùng điện thoại công cộng để gọi tôi. Mặc dù ở trong phòng, tôi ngồi bệch xuống tấm đệm lót sàn, ôm chầm lấy hai đầu gối như để cảm nhận cơn ớn lạnh từ đấy len lỏi vào giữa những ngón tay của tôi. Tôi biết phải nên trả lời như thế nào nhưng tôi có cảm giác tôi phải gì đó.
      , phải lỗi do cậu, Akari à …”

      “Mình với cha rằng mình sống với dì tại Katsushika để tiếp tục học tại đây nhưng cha bảo mình phải lớn hơn chút nữa …”

      Khi Akari cố nén giọng lại để phải bật ra những tiếng thổn thức, tôi bỗng muốn dập máy chỉ bởi tôi muốn nghe thấy chúng.

      Trước khi kịp nhận ra, tôi lớn tiếng với Akari, “Mình biết cậu định gì!” Tôi có nghe tiếng thở gấp của nàng, nhưng như thế vẫn đủ để khiến tôi ngừng lại.

      “Thôi quên …” Tôi với nàng bằng giọng chắc nịch. “Thôi cứ quên …” Tôi lập lại trong tuyệt vọng, cố kềm hãm những giọt nước mắt chực tuôn rơi. Tại sao? Tại sao mọi thứ luôn trở nên như thế này?

      Sau khoảng mười giây im ắng, Akari cố thốt ra câu “Mình xin lỗi” trong khi thút thít. Tôi ấn mạnh chiếc điện thoại vào tai. Đầu tôi gục xuống, thể buông lỏng tay cầm hay ngắt máy. Tôi biết những lời vừa rồi khiến nàng rất đau lòng, nhưng tôi có thể làm gì cơ chứ? Tôi chưa biết cách kiềm chế tình cảm hồi ấy. Sau khi cuộc gọi đầy khoảng lặng giữa chúng tôi cuối cùng cũng kết thúc, tôi chỉ biết ngồi đó, vòng tay ôm lấy hai đầu gối.
      Nhiều ngày sau, tâm trạng tôi rất tệ. Tôi cảm thấy cực kỳ xấu hổ với chính bản thân mình vì thể những lời an ủi Akari ngay cả khi tôi biết nàng lúc ấy rất lo lắng. Với những thứ tình cảm ngổn ngang trong đầu, Akari và tôi lúng túng chia tay nhau trong ngày trao bằng tốt nghiệp lớp Sáu. Hôm ấy, ngay sau buổi lễ, nàng đến gần tôi và , “Thế … chúng mình chia tay …” nhưng tôi vẫn còn cảm thấy mặc cảm, thể hồi đáp điều gì với nàng. Tôi tự nhủ với bản thân rằng tôi thể. Tôi vẫn luôn dựa dẫm vào Akari cho đến nay. Tôi định cố trở nên chin chắn hơn bởi vì nàng luôn bên cạnh tôi, nhưng nay lại . Tôi vẫn còn lắm! Tôi tự nhủ rằng tôi thể để tình trạng này kéo dài mãi và để lực lượng vô hình nào đó cuốn hết mọi thứ . Nếu ngay cả Akari chọn lựa, chúng tôi vốn nên bị chia cắt như thế này. Chúng tôi bao giờ nên bị chia cắt … như thế này …

      Cùng với những tình cảm bị đè nén còn sót lại, tôi bước vào học kỳ mới. Tôi phải đối mặt với chuỗi ngày dài sắp tới ngay cả khi tôi muốn chút nào. Mặc dù tôi vốn dĩ nên được học cùng Akari, nay tôi bắt đầu phải học mình, dần dà phải kết bạn mới, gia nhập câu lạc bộ đá bóng và làm việc tích cực hơn. Những ngày ấy bận rộn hơn rất nhiều so với thời tôi học tiểu học, nhưng tốt thôi, vì chúng khiến đầu óc tôi luôn phải tập trung. Khi tôi có thời gian riêng, cảm giác trống rỗng ngày xưa cứ tràn về và ràng là tôi thể nào chịu đựng được. Đó là lí do vì sao tôi luôn phải chủ động dành thời gian cùng bạn bè, ngủ ngay sau khi hoàn thành bài tập về nhà và thức dậy sớm để luyện tập với đội.

      Tôi chắc rằng mỗi ngày, Akari cũng tất bật tại nơi ở mới. Tôi ước rằng những ngày qua giúp nàng quên được tôi. Tôi là kẻ làm nàng tổn thương tại ngày chia tay. Có lẽ tôi cũng nên quên nàng. Có lẽ giờ đây cả hai đứa đều nên học cách quên , sau tất cả những kinh nghiệm của quá nhiều lần chuyển trường và luôn gặp phải cảnh chia lìa nhau.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :