1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

33 Ngày Thất Tình - Bào Kình Kình

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      33 Ngày Thất Tình

      Tác giả: Bào Kình Kình

      63.200 ₫

      Giá bìa: 79.000 ₫

      Tiết kiệm: 15.800 ₫ (-20%)

      Công ty phát hành Quảng Văn
      Nhà xuất bản NXB Văn Học
      Trọng lượng vận chuyển 350 grams
      Kích thước 13 x 20 cm
      Số trang 360
      Ngày xuất bản 15-04-2013

      Type: Nhóm Type Cung Quảng Hằng

      <div id="container']
      <div id="fragment-1']
      <div>



      “33 ngày thất tình” câu chuyện lạ lùng và vô cùng thú vị về đề tài thất tình. Dù đề tài phải là mới, nhưng cách mà tác giả xây dựng nhân vật, tạo dựng tình tiết và cách viết với phong cách rất riêng, giọng văn tưng tửng khiến người đọc dường như bị cuốn vào câu chuyện của nhân vật chính. Cả hai nhân vật chính Hoàng Tiểu Tiên và Vương Tiểu Tiện đều lên với cá tính sống động, nét. Hai nhân vật này phải là kiểu nhân vật điển hình trong truyện ngôn tình, họ rất thực, rất đời, tạo được cảm giác gần gũi với  người đọc. Chắc chắn rằng, đọc “33 ngày thất tình”, độc giả có rất nhiều giây phút cười nghiêng ngả và những giây phút trầm tư.

      Theo các nhà khoa học, người ta bằng não chứ phải bằng tim. Cùng lắm, tim chỉ đóng vai trò biểu chứ nó phải là nguồn gốc của tình , não bộ mới đóng vai trò ấy.

      Và cũng theo các nhà khoa học, chúng ta số chất và số hormone có những cái tên khoa học khó nhớ, thuở ban đầu tiết ra rất nhiều, cao gấp nhiều lần bình thường, gây tim đập chân run, khó thở và nhiều biểu đương khác. Nhưng rồi theo thời gian, não bộ sản sinh ra những chất ấy nhiều như vậy nữa. Và thế là chúng ta hết .

      Vấn đề ở đây là, chỉ có bên hết , hết tiết chất kích thích, bên ngược lại vẫn còn dư thừa những chất ấy. Tình huống này người đời gọi nôm na là thất tình.

      Thất tình, ai chẳng từng thất tình, thất tình và con đường tiến tới thất tình. Đây chỉ là chuyện thường ở huyện trong thời đại ngày nay, khi quanh ta có quá nhiều cám dỗ và áp lực. Vì vậy bạn hoàn toàn có thể đáp cuốn sách này qua bên và tìm cái gì đó khác mới mẻ hơn. Nhưng nếu bạn làm thế, bạn phát ra rằng người ta cũng có thể thất tình cách hết sức thú vị, như nhân vật chính của cuốn sách này.

      con đường vượt qua cái hố thất tình, nữ chính gặp gỡ và được chứng kiến nhiều mảnh đời, nhiều chuyện tình của những người xung quanh , vui có, buồn có, giận dữ có, thất vọng có. Nhưng dù trải qua điều gì, cho đến cuối cùng, điều giúp vượt qua tất cả vẫn là niềm tin vào con người, niềm tin vào thương và quan trọng nhất niềm tin vào chính bản thân mình.

      Độc giả của tác phẩm “33 ngày thất tình” để lại nhiều cảm nhận sau khi đọc cuốn sách:

      Trong thời điểm u ám nhất của cuộc đời mình, cuốn sách của Hoa Hoa (nickname của tác giả) mang đến niềm vui hiếm hoi cho cuộc sống của tôi. Tôi còn nhớ mình khóc khi đọc, nhìn Tiểu Tiên và Tiểu Tiện trong sách, tôi cảm thấy đời này có gì là thể vượt qua. - Mộc Mộc (mạng douban)

      Những câu chữ của bạn luôn dễ dàng khiến tôi rơi nước mắt, vì những cảm xúc tôi từng trân trọng và giờ vẫn còn lưu luyến đó. Cảm ơn bạn viết ra những lời động viên tôi vào lúc tôi gặp thất bại trong tình cảm.

      Hy vọng chúng ta đều có thể hạnh phúc, bởi vì Thượng đế phù hộ cho những người có dũng khí “I love you”! - Người Tuyết (mạng douban)

      <br style="color: #ffcc00;" />
      <img class="aligncenter" alt="dau 02" src="http://quangvan.files.wordpress.com/2013/04/dau-02.jpg?w=350&h=262" width="350" height="262" />



      <img class="aligncenter" alt="biafull" src="http://quangvan.files.wordpress.com/2013/04/33-ngay-that-tinh.jpg?w=473&h=731" width="473" height="731" />

      Mở Đầu



      <img class="aligncenter size-large wp-image-4591" alt="" src="http://quangvan.files.wordpress.com/2013/04/33-baner-web.jpg?w=584&h=252" width="584" height="252" />


      Tận mắt thấy người mình dắt tay tình mới, thế giới trở nên vô cùng đáng ghét vào giây phút tôi thử nước hoa trong Tân Quang Thiên Địa.

      Tôi cắn chặt môi, chạy thẳng về nhà, lúc nằm vật ra ghế sofa mệt tới mức thể thở nổi, tôi của giây phút ấy dù xét ở phương diện nào cũng đều ngắc ngoải, thoi thóp. Tôi chớp chớp mắt, khóe mắt rất khô, tôi gào khóc thảm thiết nhưng trong suy nghĩ của tôi, khắp căn phòng dường như phát bản tình ca buồn. Trái tim tôi co giật từng hồi, ngón tay cũng hơi run rẩy. Tôi kiệt sức, rã rời, muốn tựa vào ghế nhưng lại phát chiếc ghế sofa quá lớn. Cả thế giới điểm tựa.

      Tình tiết này quá cũ, hơn nữa lên hình quá đột ngột, thậm chí có đoạn giới thiệu trước.



      Nhưng tôi và luôn hạnh phúc như vậy, ăn ý như vậy, thậm chí, thậm chí, hôm trước ngày xảy ra chuyện, còn em”. Tôi cố gắng nhớ lại tình cảm tốt đẹp từng có giữa chúng tôi, song mức độ chân thực của chúng lúc này đáng nghờ.

      Nếu chỉ như vậy có lẽ vẫn đến nỗi làm tôi sụp đổ tan tành đến vậy. Tôi vẫn có thể giống như lần nào đó trước đây, lập tức chia tay, trong lòng thầm chửi rủa, nhưng vẫn cười chúc đối phương sau này mọi việc thuận lợi. Còn lần này, tôi chỉ vào cặp đôi hạnh phúc kia mà chửi như tát nước bởi vì tình mới thẹn thùng bên cạnh ta lại là bạn suốt ngày lăn lộn mọi chốn vui chơi từ hồi cấp hai cùng tôi.

      Đây là khiến tôi sụp đổ.

      này khiến tôi cảm giác người có vấn đề là tôi. từng có biết bao dấu hiệu ép tôi tỉnh ngộ, song tôi lại lựa chọn có mắt tròng. người rốt cuộc phải thảm hại đến nông nỗi nào mới có thể gặp chuyện như vậy: Kẻ thứ ba là bạn thân của mình?

      Bỗng chốc tôi có thể nghe thấy ông trời nhìn xuống từ cao, lạnh nhạt bàng quan, cười khinh miệt.

      Từ đến lớn, bạn thân chứng kiến mỗi lần tôi và bạn trai gây chiến, các bạn trai tôi cũng đều ít nhiều gặp phải cảnh tôi và bạn thân tùy ý làm càn: Khi giận bạn, tôi liền tìm bạn trai để xả; khi cãi nhau với bạn trai, tôi tìm bạn tâm đêm khuya.

      Nhưng lúc này, tôi lại bị hai bên cùng vứt bỏ, toàn bộ cơ thể giống như linh kiện rớt khỏi băng chuyền, bản thân cảm thấy đơn gấp bội, song đó phải trọng điểm, trọng điểm là tôi còn bất cứ cảm giác tồn tại nào đối với thế giới.

      Tôi cứ ngồi ngơ ngẩn như vậy ghế sofa, tới lúc sắp hóa thạch điện thoại bỗng reo lên, cùng với tiếng chuông điện thoại, toàn bộ lỗ chân lông người tôi như đều nở hết cỡ để lắng nghe.

      Có thể là ai trong hai người gọi tới? Hay nắm tay nhau cùng gọi tới? Muốn xin lỗi tôi hay muốn thuyết phục tôi đó chỉ là ảo giác, cảnh vừa nãy chỉ là tôi hoa mắt?

      Tôi căng thẳng đến mức run rẩy, tiếng chuông điện thoại dần dần trở nên hết nhẫn nại, tôi dường như có thể nghe thấy, người bên đầu kia điện thoại : Này, cơ hội có hạn.

      Tôi vội túm lấy điện thoại, khẽ khàng : “A lô?”, sau đó liền ngậm chặt miệng, chuẩn bị tùy cơ ứng biến.

      Bên kia đầu dây điện thoại, người đàn ông gào to, “ ở đâu hả? Có phải muốn làm ? Tôi cho biết, Hoàng Tiểu Tiên! Chỗ tôi đây phải thể thiếu người như ! Quay về làm việc cho tôi ngay!”.

      Tôi cầm điện thoại sững sờ hồi lâu mới phản ứng lại, người đàn ông gào thét với tôi là ông chủ tôi – sếp Vương.

      biết mọc đâu ra dũng khí khiến tôi sau khi sững sờ hồi lâu, sổ ra câu vốn muốn dành cho đôi uyên ương kia.

      “Đồ khốn! Các người đều là đồ khốn!”.

      Lần này sếp Vương đờ ra, vài giây sau, ông im lặng cúp máy.

      Tôi quỳ nền nhà, lắng nghe dư ngân nga sau tiếng hét vang vọng khắp căn phòng. Làm tốt lắm, Hoàng Tiểu Tiên, tôi tự với mình, trong ngày, đầu tiên là mất người , sau đó mất người bạn thân, tiếp nữa lại gào thét với sếp nên mất việc, tiếp theo, mày chỉ cần đứng dậy, đóng cửa sổ, vào bếp, nhàng bật bếp ga, rồi lặng lẽ hít sâu, bao lâu mày có thể tới cõi Niết Bàn.

      Căn phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng chuyển động của kim đồng hồ. Tiếng kim đồng hồ chạm nhau lanh lảnh vang lên, tôi ngẩng đầu nhìn, kim giờ kim phút kim giây đều chỉ giờ.

      Tôi nghênh đón ngày thất tình đầu tiên như vậy đấy.




    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Thứ hai, ngày 27 tháng 6: Gió êm trời đẹp

      Tôi liên tục có rất nhiều giấc mơ ràng, đột nhiên tỉnh dậy, cảm thấy giấc ngủ này dài như cả cuộc đời vậy. giây trước khi cơn ngái ngủ hoàn toàn biến mất, tôi vẫn muốn chìm trong giấc mơ vĩnh viễn cần tỉnh giấc. Bởi tôi biết hễ mở mắt, tôi liền nhìn thấy mấy từ chủ đề hôm đó: Chia tay, phản bội, sa thải.

      Tôi muốn nghiêng đầu nhìn giờ nhưng đột nhiên phát cổ mình cử động được, trong chốc lát cảm thấy trần nhà cũng cao hơn bình thường, hóa ra cả đêm ngủ nền nhà, tôi bị sái cổ rồi.

      Tôi thẳng cổ, vẻ mặt cứng đờ, nơm nớp lo sợ đến công ty, vẻ mặt nhân viên quầy lễ tân rất kì lạ, hơn nữa còn vùi đầu vờ như bận rộn, điều này cho thấy sếp Vương hôm nay xuất đúng giờ cách khác thường ở công ty.

      Quả nhiên, tôi vừa ngồi vào chỗ, đồng nghiệp Vương Tiểu Tiện ngồi ô cạnh tôi quay đầu sang thông báo cho tôi với vẻ mặt vô cảm rằng sếp Vương gọi tôi.

      Tôi chuẩn bị tâm lí bị đuổi ra khỏi cửa, đồng thời tôi khác cũng tích cực thầm tự an ủi, cho dù đuổi mày, mày cũng nên tự xin từ chức, còn tình cảnh nào có thể thê lương hơn việc mày may thất tình còn phải làm việc trong công ty tổ chức hôn lễ?

      Tôi nhìn thẳng, xuất trước mặt sếp Vương, ánh mắt sếp Vương thản nhiên đánh giá tôi hai vòng từ xuống dưới, sau đó gào lên: “ kìm nén muốn chửi tôi bao lâu rồi?”.

      Tôi nhìn thấy biểu của sếp Vương, vì tôi đứng, ông ngồi, tôi thể cúi đầu được, ánh mắt lại thể hạ xuống, cố gắng nhìn xuống thế nào nữa nhiều nhất cũng chỉ có thể thấy chóp mũi, chỉ cần bất cẩn còn đối diện với đôi mắt ông.

      Sếp Vương lặng lẽ nhìn tôi, cuối cùng nhịn nổi, “ làm cái gì thế hả?”.

      Tôi lắp ba lắp bắp : “Tổng, tổng giám đốc Vương, tôi có thể ngồi xuống rồi ? Tôi bị sái cổ”.

      Sếp Vương đáp lại tôi hai chữ: “Đáng đời!”.

      Tôi nhanh chóng lĩnh hội ý của ông, ngồi xuống.

      xem, hôm qua ăn phải cái gì mà chửi tôi như chửi cháu hả”.

      “… Tôi bị thất tình tổng giám đốc Vương ạ”.

      “…”. Sếp Vương sững sờ ba giây, sau đó : “Đáng đời!”.

      Tôi bị sếp Vương mắng cũng rất thoải mái, vì hễ còn muốn mắng bạn, chứng minh rằng giá trị sinh tồn của con người bạn vẫn còn.

      “Thằng ngốc nào đá ?”. Sếp Vương , “Có phải cái tên hói nửa đầu đến cuộc họp thường niên lần trước ? Nó xứng với , coi như lúc trước lầm đường lạc lối”.

      Sếp Vương là đóa hoa lạ của công ty chúng tôi, chúng tôi ai cũng đều quý ông.

      Cái tốt của sếp Vương là loại tốt đẹp vô tính kiểu cổ, cực kì hiếm gặp trong thời đại này. Tuy ông chỉ hơn bốn mươi nhưng mỗi lần bước vào văn phòng của ông, tôi luôn có cảm giác vào phòng ông ngoại hồi , con người ông và căn phòng luôn tỏa ra mùi khiến người ta thiu thiu buồn ngủ song lại cảm thấy bình yên trong lòng. Trước khi chuyện với sếp Vương, tôi luôn muốn xin ông viên đường ăn trước, đây chính là loại khí chất kì diệu ấy. Về điểm này, các đồng nghiệp ở công ty cũng từng thảo luận sôi nổi. Con mèo hoang CICI thuộc tổ mĩ thuật chơi ở bar tới nửa đêm, ngơ ngẩn tới công ty mới nhớ ra còn có đơn hàng rất gấp chưa hoàn thành, lập tức lạnh toát mồ hôi hột, vội vã ngày trời cũng chưa xong, đành đến báo cáo đúng với sếp Vương, khi gõ cửa bước vào, sếp Vương ngồi quay lưng lại, đón ánh mặt trời chiếu xiên vào phòng, xem Yasujirō Ozu(*), quay người thấy CICI bèn vỗ vỗ ghế sofa, “Cùng xem , tôi pha trà Phổ Nhĩ, còn có bánh quy rong biển nữa”. Sau khi CICI nơm nớp lo sợ ngồi xuống, sếp Vương liền mặc kệ ấy, tiếp tục chăm chú xem phim, CICI cũng xem cùng, nhưng xem mãi cũng vào, hai người lúc rộp rạp nhai bánh quy, lúc nhấp ngụm trà Phổ Nhĩ, cảnh này bị đồng nghiệp xộc vào nộp báo cáo nhìn thấy, liền rút di động ra chụp lén kiểu, đặt tên là “Niềm vui gia đình sum vầy”, gửi cho mọi người. Tới hôm nay, mỗi khi nhắc tới buổi chiều ấy CICI đều kìm được nước mắt.

      Bị sếp Vương giáo huấn hồi, tôi trở về vị trí, tên Quảng Đông ngốc nghếch ngồi cạnh ô làm việc của tôi lại bắt đầu vùi mặt vào ngăn tủ hút trộm thuốc lá, tôi thể hiểu nổi cách hút thuốc kiểu đà điểu này. Tiểu Khả, họa sĩ thiết kế ngồi đối diện lại bắt đầu tự lẩm bẩm trước màn hình vi tính, mới đầu tôi cảm thấy dáng vẻ cậu ta rất khủng bố, sau này mới biết hóa ra cậu ta mắc chứng khó đọc, hễ là chữ bắt buộc phải đọc ra tiếng, tôi dưới trăm lần thấy cậu ta dán mắt vào màn hình lẩm bẩm: Tên đăng nhập… à (tiếng gõ chữ). Mật mã? À… (tiếng gõ chữ).

      ngoan hiền 36C(**) ở quầy lễ tân lại hâm hộp cơm quá lâu, ngửi mùi nhựa khét quen thuộc bay ra từ phòng uống nước, tôi biết lại buổi chiều an toàn mà vô hại qua , cuối cùng tôi lấy dũng khí mở di động, có tin nhắn hay lời nhắn nào.

      Tay tôi cầm di động, nhìn chằm chằm đủ nửa tiếng đồng hồ, đến từng phím bàn phím mờ sau bụi bẩn tôi cũng biết , nhưng di động mãi có tiếng chuông nào.

      Tôi lo di động hỏng, hoặc giống như tôi, gặp phải cố nghiêm trọng, đầu óc suy nghĩ được, thế là tôi mở máy, tắt máy hết lần này đến lần khác nhưng cho dù tôi giày vò thế nào, di động vẫn có phản ứng gì.

      Tôi tuyên bố từ bỏ, đồng thời trong lòng cảm giác hận thù như sóng lớn dâng trào. Đôi cẩu nam nữ này, cho dù tôi cần lời xin lỗi, cần giải thích, nhưng tối qua khi tôi quay người , trạng thái tinh thần kích động đến như vậy, dù tôi vứt bỏ sinh mạng, cũng có thể cầm dao giết người, lẽ nào các người tò mò tôi có còn nhân thế , lẽ nào thể nhắn cái tin hỏi thăm tôi chút “Xin chào, cho hỏi vẫn còn sống chứ?”.

      Trong cơn căm giận, Vương Tiểu Tiện ngồi bên quay sang tôi với vẻ nghiêm túc, mở miệng: “Hoàng Tiểu Tiên, sao chứ?”.

      Tôi vô thức : “Vô cùng ổn. Làm sao?”.

      Vương Tiểu Tiện thản nhiên , “Vậy có thể đừng đá chân vào tấm vách ngăn có được ? đụng vào là bên này rung theo, xem, sánh cả nước ra rồi”.

      Vương Tiểu Tiện cũng là đóa hoa lạ của công ty chúng tôi, ta hận tôi, tôi hận ta.

      Tên này bề ngoài đẹp trai, nhưng bên trong trái tim lại ngự trị thiếu nữ mười bốn tuổi mẫn cảm, yếu đuối, ngây thơ. Lúc vừa vào công ty, phong thái mỏng manh, mềm mại của ta khiến đám phụ nữ trung niên phụ trách vệ sinh say mê, điên đảo, nhưng lần đầu tiên thấy ta, tôi liền biết ta nhất định là gay trăm phần trăm, từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân, tôi có ý kiến gì với gay, ngược lại còn mến. Nhưng cái tên gay bên cạnh tôi quả bình thường, làm việc cùng ta quả là tai họa. Những vụ cãi nhau lớn của hai chúng tôi tính ra cũng xấp xỉ đôi vợ chồng kết hôn được ba mươi năm.

      Chớp mắt đến giờ tan làm, CICI ngồi kế bên của kế bên của tôi, trang điểm cách đây tiếng, còn hỏi tôi bảy, tám lần, bóng mắt màu xanh hôm nay có khiến bọng mắt ấy hơn .

      Vừa tới năm rưỡi, mọi người ào ào ra về, chưa tới năm phút, văn phòng chỉ còn lại làn khói xanh và tôi.

      Tôi đứng lên nổi, cảm giác hoang mang mờ mịt trong lòng tựa như loại hoang mang “gió thổi rạp cỏ nhưng trước sau chẳng thấy dê bò”. Bao năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thực biết chẳng có ai đợi tôi, người đó ở dưới lầu đợi tôi bằng vẻ mặt mất kiên nhẫn. Hôm nay, ngày mai, vĩnh viễn có.

      Tôi hoang mang đến nỗi sắp thể chống đỡ nổi, muốn đụng vào tường, muốn ném đồ, muốn gào thét. Tôi mở danh bạ trong di động, tôi muốn chuyện với ai đó, là người là được, có thể trả lời là được.

      Nhưng trong danh sách liên lạc dài đằng đẵng lại người như vậy.

      Đây cũng là quả đắng tôi có được khi mải mê đắm chìm trong đương.

      Sắc trời ngoài cửa sổ chuyển tối nhanh chóng. Tôi thể cúi được đầu, chỉ có thể nhìn chằm chằm đèn tín hiệu báo có công trường xây dựng phía trước cách ngây ngốc. Bóng tối trong căn phòng càng lúc càng sẫm, tôi đứng trước cửa sổ, đống hoang mang lặng lẽ xếp thành hàng sau lưng tôi.

      Loại hoang mang này khiến tôi thê lương hơn cả Sisyphus(***) đẩy tảng đá, giây khắc ta sắp đẩy lên tới đỉnh núi, trong lòng vẫn còn chút tâm lí cầu may, chút trông đợi, nhưng trừng phạt chờ đợi tôi lại là hàng ngày hễ mở mắt là chỉ có thể thấy hết hố đen này đến hố đen khác ghi dấu ngày tháng, im lìm chờ tôi nhảy xuống, từng buổi chiều chạng vạng như vậy lần lượt đánh úp tôi, tôi cũng chút cảm giác mà qua hết ngày vô nghĩa.

      Giống như máy copy, bật máy, copy, copy, ngừng copy, cho tới khi đóng nguồn điện, ngày như vậy đấy.

      Cổ càng lúc càng đau, đó là bởi cái đầu mà nó phải chống đỡ sắp tự động rơi vì nặng trĩu vô vọng.

      Đột nhiên, đèn huỳnh quang phía sau sáng lên từng hàng, tôi thể quay đầu lại, đành nghiêng tai lắng nghe, có tiếng hít thở! Nơi này có người sống! Tôi kích động tới mức gần như vui mừng phát khóc, thế là quay mạnh đầu, bên tai vang lên tiếng “rắc rắc”.

      Cổ liền khỏi luôn, nhưng bà chị dọn vệ sinh đứng gần tôi biết đầu đuôi, nhìn lượt tôi từ xuống dưới, sau đó dạy dỗ: “Tăng ca cũng cần bật đèn, tiết kiệm tiền cho sếp à?”.

      Cứ như vậy, bà chị dọn vệ sinh mang lại cho tôi cái cổ khỏi bệnh và cái kết sáng sủa vào ngày đầu tiên sau khi chia tay.
      ___________

      (*) Yasujirō Ozu (1903-1963): Đạo diễn, nhà biên kịch hàng đầu Nhật Bản.

      (**) 36C: Chỉ số vòng ngực.

      (***) Sisyphus là nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, phải chịu hình phạt ngừng đẩy tảng đá lên núi, khi lên đến đỉnh tảng đá lại lăn xuống.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Thứ ba, ngày 28 tháng 6: Nắng nóng





      Ba giờ sáng, trong cơn mơ màng, tôi dường như nghe thấy di động rung, thế là lập tức tỉnh giấc.

      Nhảy xuống giường cầm di động lên, điện thoại hề có chút phản ứng nào.

      Tôi đứng trong căn phòng tối om, vểnh tai lắng nghe, sau đó tìm kiếm xung quanh như con điên, cuối cùng phát , tiếng rung ấy vọng ra từ tủ lạnh.

      Ngày thứ hai thất tình, tủ lạnh bị hỏng.

      Tôi mở tủ lạnh, đèn bên trong cũng ngừng làm việc, tủ lạnh giống như hố sâu tỏa ra hơi lạnh.

      Trong hố sâu còn có nước hoa quả và kem mà ta mua cho tôi cách đây lâu.

      Tôi cầm hộp trong số đó, mở ra, ngồi nền nhà, dựa vào tường, múc từng thìa to ăn. Thành phố bên ngoài cửa sổ cực kì yên tĩnh, tòa nhà đối diện cũng có vài căn phòng sáng đèn, tôi đờ đẫn nghĩ, thời khắc này họ làm gì?

      Bất kể làm gì, nhất định cũng thảm hơn tôi. Cho dù cãi nhau cũng là loại giao lưu hạnh phúc.

      Ăn rất lâu song tôi biết kem trong miệng có vị gì.

      Ăn rất lâu, tôi mới phát nước mắt chảy má.

      Buổi sáng, tôi xuất ở văn phòng với đôi mắt sưng húp, mệt mỏi quá chừng, lúc ngồi vào chỗ, đến bản thân tôi cũng cảm thấy có đám mây đen định vị chính xác vùng trời của tôi. Vương Tiểu Tiện uống trà với sắc mặt bình thản, nghiêng người, ánh mắt khác thường nhìn tôi lượt từ xuống dưới, sau đó lại bình thản quay .

      Tôi chửi thầm trong lòng, được đấy, trời lạnh uống nước lạnh, giọt trong lòng. Bây giờ xem trò vui sung sướng thế nào đến khi xui xẻo khóc thảm chừng đó.

      Trong ngày, tôi nhìn di động vô số lần, ngừng update hòm thư, soi xem avatar của ta MSN có sáng .

      đường trở về nhà, tôi thường thể khống chế được mà hoài nghi: Tôi là đống rác di chuyển, trong mắt người đường, toàn thân tôi từ xuống dưới chẳng có chỗ nào khiến người ta ghét bỏ.

      Cứ , rồi tiếp, tôi nén được lại muốn khóc to, quỳ vỉa hè, thừa nhận với toàn thế giới: Tôi là trò cười mà Chúa sáng thế tạo ra để cảnh tỉnh người đời.

      Chính vào lúc trước khi cảm giác lo lắng pha lẫn nhục nhã phá hủy tôi, tôi tới trước cửa hàng dụng cụ nhạc, sau đó bước vào, mất mười lăm phút để mua chiếc đàn cello.

      Kéo hộp đàn cello bước đường, tôi càng nhận được nhiều ánh mắt ngoái nhìn hơn, nhưng tôi của lúc này trở nên có nhiều cảm giác an toàn hơn.

      Tôi muốn ngôi nhà cho tôi nương náu, cho tôi tìm lại lòng tin, cho tôi phải chịu đựng kẻ khác chê cười, nhưng bây giờ xem ra, quả rất khó thực .

      Cái ngày vô âu vô lo nằm trong quan tài lại cách tôi quá xa.

      Điều này có thể lí giải vì sao tôi ôm hộp đàn bước đường mà cảm giác trong lòng hoàn toàn vững vàng.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Thứ tư ngày 29 tháng 6: Nắng, gió to



      Ba giờ đêm, tôi vẫn hề buồn ngủ, cũng có động lực hành động, chỉ ngồi như vậy, có điều trong đầu lại như có ngàn vạn con ngựa phi ầm ầm.

      Ngồi tại thời điểm mà cuộc đời đột nhiên ngừng lại, tôi quay về quá khứ, nhìn về tương lai, phát nếu như lúc này chết , vậy chủ đề “thất bại” còn là khởi đầu, cũng phải kết thúc của câu chuyện “liên quan đến tôi”, mà là toàn bộ câu chuyện của tôi.

      Càng nghĩ càng tuyệt vọng, tôi lục chai rượu Vodka ta để lại chỗ tôi trước kia, pha nước ấm, uống hơi, nhân lúc chếnh choáng, chưa say hẳn, nằm gục giường.

      Mơ mơ hồ hồ gắng ngủ nhưng liên tục gặp ác mộng, hơn nữa, giấc ngủ sâu. Buổi sáng lúc tỉnh dậy, lần đầu tiên giác ngộ được ngủ cũng là việc hao mòn thể lực. Khi làm, tôi lại giống như con hải sâm, kéo cái bóng dài vô tận, chậm chạp, tiều tụy trườn vào công ty.

      Sếp Vương gọi cái đứa ủ rũ là tôi vào văn phòng, hung dữ ném tập tài liệu, “Bắt đầu theo vụ này”. Tôi mở ra xem, là kế hoạch tổ chức hôn lễ cao cấp.

      “Tổng giám đốc Vương, ông biết tôi thất tình mà”.

      Mười ngón tay tổng giám đốc Vương bận rộn chơi rubik, “Biết”.

      “Biết mà ông còn đưa tôi làm kế hoạch tổ chức hôn lễ?”.

      “Việc công, việc riêng phân biệt ràng. Chú rể là đối tượng đó của à?”.

      “Nếu tôi tổ chức thành hôn lễ mưa máu gió tanh sao?”.

      “Thế cũng chẳng sao. Tôi có người em làm nghề tổ chức tang lễ, trở về tôi trực tiếp giới thiệu tới chỗ ta”.

      “…”.

      Xem xong tư liệu của đôi dâu, chú rể này, tâm trạng tôi càng rơi xuống đáy. Bây giờ thứ tôi cần là rượu, là giấc ngủ, là có người chạy tới chân thành với tôi, thế giới này thực rất khủng khiếp, chuyện mà bạn gặp phải chỉ là hạt cát trong sa mạc.

      Tôi cần đôi cẩu nam nữ đó cho tôi lời giải thích, tôi cần bản thân bình tĩnh, kiên cường, đừng vừa đụng vào liền vỡ tan, lúc nào cũng có thể gào khóc thảm thiết.

      Bây giờ thứ tôi muốn nhìn thấy nhất chính là cặp tình nhân sau khi đương thời gian dài thuận buồm xuôi gió kết hôn, còn tôi phải phụ trách đám cưới ấy.

      Song tại tôi lại phải làm việc như vậy.

      Chú rể tên là Ngụy Y Nhiên, người đàn ông trẻ toàn diện về mọi mặt, giàu có, gia cảnh hoàn hảo tì vết, đương lâu như vậy cũng thay lòng, chắc tướng mạo cũng bình thường thôi.

      dâu tên là Lí Khả, gia đình khá giả, tốt nghiệp trường cao cấp, chắc là thông minh.

      Tôi ấn số điện thoại gọi cho Ngụy Y Nhiên, thương lượng thời gian gặp mặt để bàn bạc các chi tiết, bên kia đầu dây điện thoại, giọng của Ngụy Y Nhiên nồng ấm, quyến rũ, rất rung động lòng người, “Vâng, được rồi, tôi phải bàn bạc về thời gian với Tiểu Khả chút, vì tôi muốn tất cả đều làm theo ý của ấy, hẹn được thời gian tôi gọi cho , được ?”.

      Tôi vấn đề gì.

      Trước khi cúp máy, Ngụy Y Nhiên , “Tiểu Khả rất đặc biệt, ấy muốn lễ cưới như công chúa”.

      Tôi cúp máy rồi cười nhạt, ai muốn lễ cưới như công chúa chứ, làm nghề này bao năm, tôi chưa từng nghe có khách hàng nào đề nghị tôi muốn hôn lễ như lễ đại thọ năm mươi tuổi.

      Buổi chiều sếp Vương Hà Bắc gặp khách hàng, nền kinh tế khởi sắc, phạm vi phục vụ của chúng tôi vượt ra cả tỉnh ngoài, là thấp kém đến vô lí. Đoán chừng trước khi tan làm sếp thể về kịp, tôi thu dọn đồ đạc, nhân lúc ông vắng mặt liền lặng lẽ về nhà.

      Thấy cây đàn cello dựng ở góc phòng, tôi lại bắt đầu cảm thấy mình là đứa ngu ngốc. Từ có năng khiếu nhạc, vĩnh viễn là đứa trẻ có thể mở miệng nhưng thể hát thành tiếng trong đội hợp ca. Sau khi lớn lên, mỗi lần hát karaoke, vừa vào cửa liền ngoan ngoãn cầm điều khiển, phụ trách công việc làm khí sôi nổi. Người khác hát cả đêm, hậu quả là cổ họng bị khàn, tôi hát cả đêm, hậu quả cánh tay trật khớp. đứa như tôi biết lên cơn điên khùng gì lại muốn mua chiếc đàn cello về trang trí, khi ngủ thể ôm chẳng thể ấp, dùng để trút giận cũng quá đắt đỏ.

      Tôi mở hộp ra, ôm cái đàn bằng tư thế ôm xác chết. Có thể vì vừa đúng tầm ánh chiều chạng vạng, mặt đàn màu tím giống như có lớp dầu, lấp lánh phát sáng, tôi khẽ vuốt ve, sau đó lại thở dài.

      đẹp.

      Giây khắc này là giây khắc tôi đột nhiên bình tĩnh lại sau khi chia tay.

      Tôi nhấc cây vĩ lên, tuy hoàn toàn biết kéo thế nào nhưng cũng may từng xem biểu diễn nhạc. Tạo dáng, rất nghệ sĩ, rất thiếu nữ, sau đó đặt cây vĩ lên dây đàn, khẽ kéo.

      Căn phòng vang lên tiếng động giống như tiếng ho đau đớn của người bị bệnh ung thư phổi.

      Giây khắc đẹp đẽ bình yên ấy đột ngột tan biến, tôi lại cảm thấy chán nản.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Thứ năm, ngày 30 tháng 6: Trời u, chỉ số mưa là 8





      Khi đánh răng rửa mặt, tôi nhắm mắt bởi quả tình muốn nhìn gương mặt xui xẻo của chính mình trong gương. Rời nhà với tâm trạng buồn bực bất an, chen chúc trong tàu điện ngầm, cả đoạn đường ngửi thấy mùi bánh bao nhân lá hẹ nồng đậm người chàng IT đối diện, trong lòng hỏi hỏi lại bản thân, thế giới này còn có thể khủng khiếp hơn ? Đến , tôi chịu được, đưa toàn bộ lần cho tôi khiến tôi vào cõi Niết Bàn là tốt nhất.

      Buổi chiều, Ngụy Y Nhiên gọi điện cho tôi, vẫn nho nhã lịch , ngữ khí vô cùng dịu dàng, “Hôm nay Tiểu Khả có thời gian, chúng ta hẹn ở đại sảnh Vạn Hào, có được ? ấy uống trà chiều ở đó”.

      Tôi đương nhiên được, bạn thấy đấy, kì diệu biết bao, trong cùng ngày, trời u như muốn mưa, nhưng có có thể nắm tay chồng sắp cưới, mặc váy kiểu Tây ngồi trong đại sảnh làm bộ làm tịch uống trà chiều, câu ngốc nghếch “Tôi muốn làm công chúa ngày” với người tổ chức hôn lễ, nhưng có , ví dụ như tôi, phải giấu nỗi hận đối với bạn trai cũ, lời chất vấn bạn thân cũ trong lòng, băng qua nửa thành phố, nghe những lời nhảm nhí ngọt ngào đó.

      Vì vậy đừng có với tôi rằng thế giới này rất công bằng, Martin Luther King(*) có thể : “Tôi có giấc mơ”, nhưng nửa sau nên là “Có điều nó có thể chỉ là giấc mơ”. Những người cấp tiến lạc quan mù quáng cho ông hết, nếu ông cũng chết vì bị ám sát.

      ___________

      (*) Martin Luther King, Jr (15 tháng 1 năm 1929 – 4 tháng 4 năm 1968-) là mục sư Baptist, nhà hoạt động dân quyền Mĩ gốc Phi, đoạt Giải Nobel Hòa bình năm 1964.

      Trong đại sảnh có ban nhạc chơi đàn, tôi nhìn thấy đôi Kim Đồng Ngọc Nữ , Ngụy Y Nhiên giống như giọng của ta, toàn thân chút thiếu sót, nho nhã, lịch , dáng vẻ hiên ngang, cách xa năm mét có thể thấy hào quang “Tôi đến từ gia đình tốt” lấp lánh toàn thân ta.

      Nhưng Lí Khả, lần đầu tiên nhìn thấy ta, tôi có cảm giác khó chịu, ta cũng hề có thiếu sót nào, nụ cười vui vẻ, thu hút ánh nhìn, đến mắt cá chân cũng phát sáng lấp lánh, song toàn bộ con người lại khiến tôi cảm thấy rất thoải mái. Bắt tay rồi ngồi xuống, bắt đầu bàn về chi tiết hôn lễ, sau khi chuyện vài câu, tôi hiểu ra cảm giác của tôi đối với Lí Khả phải hoàn toàn đến từ ghen ghét mà người ngồi trước mắt tôi ràng chính là con búp bê Barbie loại lớn biết hỏi biết đáp.

      Lí Khả giọng Đài Loan nũng nịu nhưng thể được bản sắc của riêng mình cách có kĩ thuật, “Tôi muốn trong hội trường, chỉ cần những chỗ quan khách có thể nhìn thấy đều phủ hoa hồng tím, nhớ là màu tím đấy nhé, nhất thiết đừng màu hồng, màu hồng tầm thường lắm, hơn nữa cũng hợp với màu da của tôi”.

      Tôi viết vào sổ, hoa hồng tím. Sau khi viết xong, lục lọi mớ kiến thức thực vật học ít ỏi trong đầu, sau đó , “Được, nếu có chúng tôi phụ trách làm giúp , nếu có, chúng tôi tìm cho số điện thoại của mấy trung tâm nghiên cứu thực vật”.

      Lí Khả bật cười khanh khách, ánh mắt mê hoặc hướng sang Ngụy Y Nhiên, “Nếu có, các bạn hãy sơn hoa hồng thành màu tím. Chúng tôi trả phí dịch vụ”.

      Tôi nghẹn họng, gương mặt Ngụy Y Nhiên lại vẫn vui vẻ, ánh mắt nóng bỏng nhìn vị hôn thê hợp màu tím nhất của ta.

      Tôi nhìn sang chỗ khác, tạm thời thu lại nụ cười cứng đơ mặt, sau đó thở dài trong lòng, dài, dài.

      Nếu là ba ngày trước, nhìn thấy cảnh này, tôi vừa chửi thầm, “Đúng là đôi vợ chồng ngớ ngẩn”, vừa ép mình đừng ghen ghét, sau đó buổi tối về nhà, tôi với ta, xem, so ra, cầu của em đơn giản hơn nhiều, vô hại hơn nhiều.

      Tôi vui vẻ cả ngày vì nụ hôn ta lưu lại chóp mũi tôi vào sáng sớm.

      Tôi phấn khích cả đêm vì cốc trà ta rót cho tôi khi tôi gấp rút làm việc lúc đêm khuya.

      Làm công ăn lương trong ngành này, tôi từng gặp đủ loại hội trường tổ chức đám cưới, xa xỉ, ấm áp hay cổ quái, nhưng mỗi lần tôi tưởng tượng đến đám cưới của tôi và ta, tôi luôn cảm thấy bất kì hình thức nào đều quan trọng, quan trọng nhất là có ta ở đó.

      Ba ngày nay, tôi luôn cảnh cáo bản thân, đừng sa vào hố sâu hồi ức nhìn thấy đáy ấy, khi nhảy vào, liền vạn kiếp trở lại, nhất định bị giày vò đến mức chẳng ra hình thù gì mới có thể dứt ra nổi.

      Song ngồi đối diện với đôi tình nhân xứng đôi này, nhìn sơ qua, gương mặt tôi mang nụ cười nhưng trong lòng lại giống như căn phòng bề bộn vừa bị người ta cướp bóc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :