1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh]CON ĐƯỜNG NUÔI VỢ CỦA THỦ PHỤ GIAN THẦN - Giả Diện Đích Thịnh Yến - [Đến Chương 176]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,533
      ☆, Chương 175:

      Huyện Định Hải bây giờ, tràn ngập cảnh tượng phồn thịnh tốt tươi.
      Sau bóng ma tai họa, lại tản mát sức sống tích cực hướng về phía trước.
      Chuyện chiêu mộ dân tráng tiến hành rất thuận lợi, có thể vì mối lo giặc Oa lại lần nữa đột kích, hoặc vì thù lao hậu đãi mà huyện nha cung cấp mà dân tráng trong huyện hưởng ứng rất nhiều, Huyện nha Định Hải rất nhanh thành lập được Đoàn dân tráng.
      Đoàn dân tráng chiêu mộ tổng cộng hơn năm trăm người, đều là nam đinh tráng niên, được Hậu sở Định Hải thống nhất tiến hành huấn luyện hằng ngày.
      Trừ thao luyện nền tảng đất liền, bọn họ còn phải tiến hành huấn luyện thuyền và dưới nước. Đều xuất thân từ vùng duyên hải, thậm chí bởi vì rất nhiều người có tổ tiên làm nghề đánh cá, cho nên với thuyền và nước, nhóm dân tráng có cảm giác quen thuộc rất tự nhiên, cũng bởi vậy mà đặc biệt làm ít công to.
      Mà cùng lúc đó, việc đóng thuyền tiến hành đâu vào đấy.
      Huyện Định Hải vốn có xưởng đóng tàu, mặc dù bằng xưởng đóng tàu có tiếng ở Phúc Kiến, Trường Nhạc cùng Giang Tô, nhưng cũng có xưởng đóng tàu lâu năm đóng được rất nhiều thuyền. Chỉ là nhiều năm cấm biển quản lý quá nghiêm, hơn nữa sau vài lần nội dời, nên dù xưởng đóng tàu dần dần hoang phế, nhưng thợ thủ công có tay nghề vẫn còn đó, vẫn có thể đóng được thuyền.
      Chẳng qua công nghệ đóng thuyền rất phức tạp, hơn nữa thuyền biển có cấu tạo khác biệt, ngắn nhất cũng phải đóng trong mấy tháng. Đây là chiến thuyền loại trung loại , như là Lao tăng thuyền, Sa thuyền cùng Ô tào thuyền mà vùng Định Hải đóng được rất nhiều. Ba loại thuyền này đều thích hợp dùng gần biển, có thể làm chiến thuyền cũng có thể làm thuyền chở hàng. (Lao tăng thuyền: là loại thuyền và thon như hình mũi tên, có hai cột nhưng dùng buồm; Sa thuyền: là tuyền thích hợp với dân chài, chỉ dùng để phòng thủ tại các cửa biển, tuần thám tại biển ; Bạch tào thuyền, Ô tào thuyền: là thuyền lớn sơn trắng hoặc sơn đen, đóng theo kiểu Phúc Kiến, như kiểu tàu chiến, trông giống như cái máng uống nước của ngựa nên gọi là “tào”. Thuyền đen thường dùng để chở muối và thực phẩm trong khi thuyền trắng để đánh cá và chở hàng. Có thể tham khảo hình ảnh theo link: https://www.diendan.org/phe-binh-nghien-cuu/tau-thuyen-trung-quoc-duoi-thoi-gia-tinh-trieu-minh )

      Ví như thuyền Phúc Kiến loại lớn, mất năm rưỡi cũng chẳng đóng xong. (Thuyền Phúc Kiến loại lớn: to lớn như nhà lầu, có thể chứa hàng trăm người.)
      Huyện Định Hải bên này tạm thời dùng được thuyền xa, cho nên chọn Ô tào thuyền được đóng nhiều tại địa phương làm chủ, lại vì tài chính có hạn, chỉ đóng năm chiếc. Trong năm chiếc này có hai chiếc do Tiết Đình Nhương tự bỏ vốn, tất cả bạc kiếm được từ huyện Định Hải, bây giờ đều ném vào hai chiếc thuyền này.
      Muốn công việc trôi chảy trước hết phải chuẩn bị chu đáo, đạo lý này ai cũng biết, đương nhiên lẫn lộn đầu đuôi.
      Huấn luyện dân tráng và đóng thuyền đều cần thời gian, mà lúc này việc mua bán với Tạ gia dẫn đầu đương nhiên thể tiếp tục ngừng lại. Sau nhiều lần trao đổi rồi trục trặc, bọn họ vẫn quyết định mạo hiểm thử lần, thể cứ vì chuyện mà bỏ việc lớn.
      Đáng mừng là, lúc này Hồng bang tiếp tục đột kích lần nữa, Cảnh thiên hộ cũng dẫn người tuần tra xung quanh, hết thảy đều gió êm sóng lặng, giống như việc lần đó là do Hồng bang ngẫu hứng.
      Đáng nhắc tới là, Tạ Tam lại đến huyện Định Hải, vào ở nơi gần đó.
      Mỗi ngày đều rất rảnh rỗi, đến Thiên hộ sở, đến xưởng đóng tàu xem xét.
      Cứ thế mấy ngày sau, Tiết Đình Nhương tò mò, thuận miệng hỏi Cảnh thiên hộ câu.
      Nào biết lời này dường như chọc đến chỗ đau của Cảnh thiên hộ, gần đây bởi vì việc huấn luyện, hai người khó tránh có giao tiếp, cũng khá hoà hợp, nhưng lần này Cảnh thiên hộ lại nổi giận với Tiết Đình Nhương.
      Sau đó Tiết Đình Nhương mới biết được nguyên do, ra Tạ Tam bị Tạ gia xử phạt.
      Nguyên nhân trong đó rất phức tạp, có nguyên nhân do Tổng đốc Mân Chiết - Bùi Khắc Kiệm về kinh, cũng có duyên cớ Tạ Tam đắc tội với quá nhiều người, hơn nữa đụng phải chuyện lớn lần này, Tạ Tam chưa thông qua đồng ý của gia chủ tự tiện ra mặt chi mười vạn lượng bạc cho huyện Định Hải chiêu mộ dân tráng và đóng thuyền.
      Tạ Tam vốn là thứ tử thuộc chi ở Tạ gia, bởi vì có thiên phú trong việc buôn bán, lại mạnh vì gạo bạo vì tiền giỏi giao tiếp, sau khi thành niên vẫn luôn đứng ra đảm nhiệm việc buôn bán trong tộc.
      thay đổi vận mệnh của y, chính là ý tưởng mở lại cảng Song Tự.
      Lúc đó tình cảnh Tạ gia cũng tốt lắm, ngoài mặt là thế gia truyền thừa mấy trăm năm, nhưng thực tế lại miệng cọp gan thỏ, chỉ được cái vỏ.
      Trong gia tộc quá nhiều người, mà Tạ gia lại chỉ chú ý phô trương mặt mũi, sớm miệng ăn núi lở. Tuy cũng có ít nguồn thu, nhưng vùng Giang Chiết thiếu nhất chính là người làm ăn buôn bán, có mua bán độc quyền, với ngân lượng kiếm được, căn bản chống đỡ nổi chi phí lớn hàng năm của Tạ gia.
      Tạ Tam khỏi nghĩ tới đảo Song Tự, năm đó Tạ gia cũng vấp ngã tại đảo Song Tự, nên mới chưa thể gượng dậy nổi. Năm đó Tạ gia uy danh đến mức nào, có bạc liền có quyền, có quyền càng có nhiều bạc, hai thứ này hỗ trợ lẫn nhau.
      Cùng nguyên nhân đó, hết bạc cũng hết quyền, dần dần liền suy bại.
      Ý tưởng mở lại Cảng Song Tự tất cả mọi người có nghĩ đến, nhưng đều cảm thấy là nhảm mà thôi, nhưng Tạ Tam lại hoàn thành, thậm chí mượn chuyện này mà liên kết ít thế lực, cũng coi đây là bước đệm để kết nối với rất nhiều quyền quý. Từ đây Tạ gia thoát khỏi xu hướng suy tàn, nghiễm nhiên quay lại làm gia tộc số vùng Chiết Giang.
      Nhưng Tạ Tam toả hào quang, đương nhiên khiến rất nhiều người nhìn y vừa mắt.
      Người bên ngoài thế nào cũng thôi, nhưng trong Tạ gia ít, chủ yếu trong đó là con cháu trực hệ của gia chủ.
      Trong Tạ gia luôn có người muốn đối phó Tạ Tam, lần này gặp được cơ hội, Bùi Khắc Kiệm rời khiến Tạ Tam mất chỗ dựa có thể cáo mượn oai hùm, mà Tạ gia, đầu tiên là bị cướp lượng lớn hàng hoá tổn thất nặng nề, sau đó Tạ Tam lại tự tiện làm chủ, hết thảy việc này khiến bây giờ Tạ Tam phải nhàn rỗi ở nhà.
      Tạ gia cũng mặc kệ y, là y vất vả nhiều năm, để y nghỉ ngơi. Kỳ thực đây là thâu tóm hết mọi quyền lợi trong tay y, cũng là nguyên nhân Cảnh thiên hộ giận chó đánh mèo lên Tiết Đình Nhương.
      Cảnh thiên hộ và Tạ Tam có quan hệ bình thường, cũng là môn hạ của Tạ gia, lại là bạn tốt của cha ruột Tạ Tam. Năm đó Cảnh thiên hộ chỉ mới là binh lính trông giữ huyện thành nghèo khổ hoang vu này, cũng nhờ Tạ Tam, mới được như hôm nay.
      Chẳng qua hết thảy việc này Tiết Đình Nhương đều biết, kỳ thực chỉ biết ít việc ngoài mặt.
      Sở dĩ chủ ý đến Tạ Tam, đều từ giấc mộng kia.
      Trong mộng, Tạ Tam cũng xem như là môn hạ của , ba tiết sáu lễ hàng năm đều hiếu kính thiếu. Trong mắt , người này thức thời, hiểu biết, giỏi làm việc. Trong mộng đó, y cũng là trong số ít mấy người có thể xuất trước mặt .
      Chỉ là Tạ Tam còn lớn tuổi hớn , lúc mất, Tạ Tam chết hơn mười năm, Tạ gia do con trai Tạ Tam quản lý.
      Căn cứ vào điều này, Tiết Đình Nhương mới có thể tận lực chú ý đến Tạ Tam, chỉ nghĩ lại làm hại Tạ Tam bị gia tộc lập.
      Chẳng qua thế này cũng tốt, Tiết Đình Nhương vốn thiếu người hổ trợ, người tự đưa đến cửa đương nhiên thể phí phạm.
      Cũng vì vậy mà gần đây luôn tìm Tạ Tam, hai người tâm chuyện đóng thuyền, rồi các chuyện vụn vặt khác, ngược lại cũng khá hòa hợp.
      *
      Lúc Tiết Đình Nhương vội vàng chuyện trong huyện, Chiêu Nhi cũng nhàn rỗi.
      Mấy đám hàng bán cho những hiệu buôn kia, đều do Chiêu Nhi lo liệu kéo về từ bên ngoài. Nàng thể rời , bèn gửi thư đến kinh thành gọi Cao Thăng đến hỗ trợ, chỉ Cao Thăng, Tiết Thanh Hòe cùng Khương Vũ cũng từ Sơn Tây tìm đến, còn dẫn theo ít người.
      Bây giờ Vương Ký thái hành phát triển tệ, đừng Phủ Bình Dương, với thanh thế của Tiết Đình Nhương cùng Bắc Lộc thư viện, ai làm khó bọn họ. Hơn nữa Thái Hành vốn xây dựng tuyến đường khắp nông thôn, kiếm được là tiền cắc từ mua bán rau dưa, cũng có thương nhân lớn nhìn trúng loại mua bán này.
      Nhà giàu cửa lớn để mắt chút tiền trinh này, dù gia tộc nhìn trúng cũng dám trêu chọc, cho nên Vương Ký thái hành rất nhanh mở rộng khắp Sơn Tây, có xu hướng tiến về phía bắc.
      Cứ thế, Thái Hành dần mở rộng khắp phương bắc, phường hoa cũng từ phương bắc tiến quân ra ngoài, vào năm trước cuối cùng hai phía cũng nối được tuyến đường, như hổ thêm cánh, mà nhân lực vật lực cũng theo đó mà thiếu thốn.
      tại Sơn Tây bên kia do Tiết Thanh Bách dẫn dắt nhóm người Tiết gia trông coi, Tiết Thanh Hòe cùng Khương Vũ đều đến kinh thành. Khi Chiêu Nhi đưa thư về kinh cần người hỗ trợ, hai người cùng Cao Thăng liền đến.
      Về phần mua bán ở kinh thành, liền ném cho Tiết Cường cùng Tiết Hồ, hai người phụ trách mọi việc bên ngoài, Trần Tú Lan phụ trách nghiên cứu mẫu hoa mới, Tiểu Lam Tiểu Tử làm quản và tính toán thu chi. Hơn nữa trước khi nhóm Chiêu Nhi còn chưa rời kinh, bồi dưỡng đám tiểu nhị, giờ liền có thể dùng, người xem như cũng dư dả.
      Bây giờ nhóm ba người Cao Thăng phụ trách chạy hàng bên ngoài, phải chỉ thu mua chút ít, mà lượng hàng cực lớn. Khi đạt tới số lượng nhất định, nếu dùng chút thủ đoạn và mưu mẹo, ai chịu mua bán với ngươi.
      Trước khi mùa đông bắt đầu, cuối cùng huyện Định Hải cũng đóng thuyền xong.
      Đóng thuyền xong, cần phải thử nước vài lần, khi hết thảy thông qua, còn phải tổ chức ít nghi thức đặc biệt, sau đó là hạ thuỷ.
      Hôm làm lễ hạ thuỷ, Tiết Đình Nhương tự mình ra mặt.
      chỉ , còn có Tạ Tam cùng Cảnh thiên hộ.
      Nhóm dân tráng được huấn luyện lâu ngày do lão binh Vệ Sở dẫn đầu, sau loạt tiếng hô hào, thuyền nhanh chóng rời cảng Định Hải.
      Là thuyền Ô Tào, hình dạng như máng ngựa, thân tàu màu đen, hai bên đầu thuyền vẽ hai mắt, nên được gọi là Ô Tào. Loại thuyền là được cải tiến từ thuyền đánh cá, lấy tính linh hoạt cơ động làm chính. Thân thuyền cũng lớn, thuyền dài khoảng mười lăm thước, rộng năm sáu thước, vô cùng thích hợp cho biển gần bờ.
      Tiết Đình Nhương chưa từng đến đảo Song Tự, chẳng qua vừa nhắc đến câu, lễ hạ thuỷ liền tổ chức tại Song Tự.
      Rời cửa biển Định Hải, ra khỏi vịnh Song Tự gặp đảo Song Tự.
      Khi tiến vào vịnh Song Tự, Tiết Đình Nhương thấy đám người Cảnh thiên hộ vô cùng thận trọng, mới biết ra cái gọi là mở lại vịnh Song Tự bị lấp, kỳ thực cũng thể coi là hoàn toàn mở lại. Chẳng qua chỉ mở con đường, cho nên khi qua phải vô cùng cẩn thận, để tránh bên dưới va phải đá ngầm. Đây cũng là nguyên nhân Định Hải cực ít có thuyền ngoại lai vào, nếu quen thuộc địa hình, thể vào được.
      Rất nhanh liền đến đảo Song Tự, giống như tưởng tượng của Tiết Đình Nhương, đảo này vô cùng hoang vắng. Sau khi lên đảo, đến trung tâm đảo, mới nhìn thấy mấy phòng ở cực kỳ đơn sơ.
      Theo lời Tạ Tam, dãy phòng này chỉ dựng tạm. Mỗi lần giao dịch với người ngoại quốc bọn họ đều giao hẹn thời gian, khi mang hàng đến, đối phương rời đảo chờ tuyến đường an toàn khác, hai bên tiến hành giao dịch.
      Đảo Song Tự tro tàn lại cháy, chẳng qua chỉ là con đường, con đường có thể hướng ra hải ngoại, chứ chưa thể khôi phục được cảnh tượng ngày xưa. Lấp vịnh dường như phá huỷ phong thuỷ của đảo Song Tự, từ nơi tấp nập dồi dào, biến thành bãi nước lặng.
      Tiết Đình Nhương xung quanh đảo Song Tự lâu, vừa vừa nhìn, thậm chí hỏi rất kỹ càng.
      Tạ Tam cũng hiểu gì đó, từ đây Tiết Đình Nhương mới hết ếch ngồi đáy giếng, hiểu được góc của núi băng Hải thương buôn lậu.
      "Tức là, nếu vùng biển này là cái hồ lớn, các ngươi chỉ được xem như tôm tép trong đó?"
      Mỗi lần Tiết Đình Nhương ví von đều khiến người ta dở khóc dở cười, Tạ Tam cũng đành bất đắc dĩ gật đầu.
      Đoàn người rất nhanh liền xuất phát quay về Định Hải, trong mắt Tiết Đình Nhương tràn ngập thất vọng.
      Đứng ở mạn thuyền, nhìn mặt biển mênh mông vô bờ, sâu trong lòng cảm giác trống rỗng nên lời.
      Từ rất xa, như nhìn thấy vùng đen mơ hồ.
      "Này, đó là nơi nào? Lúc chúng ta ra, hình như nhìn thấy chỗ này."
      Tạ Tam nhìn theo, mắt sáng loe lóe: "Nơi đó là đảo trong quần đảo Thuyền Sơn."
      "Có thể đến xem ?"
      quân tốt bên cạnh xen vào: "Nơi đó đến được, có hải tặc."
      "Hải tặc?"
      Tiết Đình Nhương nhìn về phía Tạ Tam, Tạ Tam gật đầu.
      "Tại sao?"
      Y chỉ chỉ nơi đó, lại chỉ chỉ thuyền của mình. Thấy Tạ Tam có lời khó , mới bừng tỉnh: "Chẳng lẽ nơi đó cũng giống ở đây?"
      nancy1986 thích bài này.

    2. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,533
      ☆, Chương 176:

      Sắp bắt đầu mùa đông nên mặt biển cực kì lạnh, nhất là biển phía đông vùng Chiết Giang, ấm áp như vùng biển nam.
      Cho nên hai nam tử đứng dựa vào mạn thuyền, hoàn toàn có cảnh tay áo tung bay, mà đều mặc áo bông dày.
      Nhất là Tiết Đình Nhương, trước khi bị cảm, mũi bị lạnh mà ửng đỏ, vành mắt cũng hơi hồng, người biết còn tưởng rằng nơi chỉ, là cố hương lâu chưa về.
      ràng tình huống vô cùng nghiêm túc, Tạ Tam lại phì cười nhịn được, nhưng y vẫn hắng cổ họng, giảng giải: "Nếu như toàn bộ khu vực xung quanh Định Hải là cái sừng, Định Hải chính là đỉnh sừng, là nơi hai bên tiếp giáp. Bên này là Vệ sở Định Hải, bên kia là Quách Cự, Quách Cự đối mặt chủ đảo Thuyền Sơn, sau khi Song Tự bị lấp, đảo Thuyền Sơn liền dần dần hưng thịnh. Vùng biển đó có rất nhiều đảo , thuận lợi cho việc lẫn trốn, bởi vì đảo tiếng tăm giặc Oa gây loạn rất lớn, triều đình mới hạ lệnh cho dân chúng đảo nội dời."
      Đương nhiên, thực tế chẳng có giặc Oa nào, chẳng qua là có người thò chân vào gây rối mà thôi.
      Tiết Đình Nhương lấy khăn trong tay áo, vừa lau mũi, vừa nhìn chằm chằm vùng đen mơ hồ kia, sắc mặt u khó định. Như có chút mất khống chế, lại như có chút đáng tiếc, phức tạp vô cùng.
      lâu sau, mới cảm thán thu hồi tầm mắt: "Tam gia có biết người sau lưng là ai ?"
      Tạ Tam cười khan : "Việc này hơi khó . thế này , việc mua bán của Định Hải bên này chẳng qua là trước khi Di Thương Hải Ngoại đến đó, mà thuận đường ghé qua."
      cách khác, bọn họ kỳ thực là ăn món thừa từ người khác?
      Chút cảm giác phấn chấn vất vả lắm mà gần đây Tiết Đình Nhương mới tích góp được, nhất thời mất hết, càng nghĩ càng thoải mái, bởi vậy lại nhìn qua, trong ánh mắt có chút lập loè hung tợn.
      "Là họ Ngô, họ Phùng, hay là họ Mã? Họ Đàm, hay họ Phí?"
      thiếu chút là lôi hết các vị trong Nội Các, liệt kê hết lần.
      "Điều này —— "
      " đến mức này, còn có gì mà khó ?" Tiết Đình Nhương lại bắt đầu tỏ vẻ bí hiểm.
      Tạ Tam thầm hốt hoảng, mắt loé sáng: "Ngô gia là nhà giàu số của vùng Giang Chiết, sản nghiệp phong phú, giao thiệp rộng, đâu có."
      Nghe lời này, Tiết Đình Nhương cảm thấy lỗ tai ù đặc. ràng nhớ là Tạ Tam có công danh trong người, sao chuyện còn lòng vòng hơn cả .
      "Vậy Định Hải, phải cũng là Ngô gia —— "
      "Đương nhiên phải." Tạ Tam cười khổ: "Với nhân mạch của chúng ta, sao có cửa đến trước mặt Ngô Các lão."
      " phải tốt."
      Tạ Tam liếc nhìn đối phương, trong lòng đoán có phải Ngô Các lão cùng Tiết tri huyện này có thù oán. Nghĩ lại , sở dĩ bị quét ra khỏi kinh thành, hình như là bút tích của Ngô Các lão, thù oán giữa hai người hình như chẳng phải bình thường.
      Tiết Đình Nhương chịu nổi gió mặt biển, duỗi duỗi thân thể bị đông cứng, : "Thôi, năng lực thế nào ăn cơm thế ấy, vẫn là thành cày cấy ba mẫu đất nhà mình cho tốt rồi sau."
      xong, liền vào khoang, Tạ Tam nhìn bóng lưng , rồi cũng theo vào.
      *
      Hàng năm đến mùa đông, đều là thời điểm huyện Định Hải nhàn nhã nhất.
      Bận rộn tròn năm, khoảng thời gian này có thể nghỉ ngơi chút, nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi đầu xuân sang năm.
      Bỏ qua mọi việc khác, nghỉ ngơi dưỡng sức là .
      Sau khi rảnh rỗi, mỗi ngày Tiết Đình Nhương chỉ xử lý công vụ huyện nha, xem xét tình hình huấn luyện dân tráng, đương nhiên thể thiếu ở nhà dưỡng thịt, thuận đường dạy dỗ con trai.
      Hoằng Nhi cũng sắp năm tuổi, được cha mẹ dạy từng chút, cho nên sớm vỡ lòng.
      Tiết Đình Nhương luôn phải tìm tiên sinh cho bé, đáng tiếc huyện Định Hải hẻo lánh, trong khoảng thời gian ngắn thể tìm được tiên sinh tốt. Bởi vậy mà Tiết Đình Nhương chỉ đành tự mình dạy dỗ trước, may mà Hoằng Nhi cũng lanh lợi, khiến quá nhọc lòng.
      Về phần Chiêu Nhi, có nhóm Cao Thăng hỗ trợ, bây giờ nhàn hơn trước kia nhiều.
      Nàng rảnh rỗi, cuối cùng cũng có thời gian làm thức ăn ngon cho hai cha con, nhất là mùa đông vốn là thời điểm vỗ béo, nên chỉ nửa tháng, mặt Tiết Đình Nhương cùng Hoằng Nhi liền tròn lên.
      Bây giờ chuyện Tiết Đình Nhương thích làm nhất, chính là làm ổ giường chịu dậy, tốt nhất là ăn uống vệ sinh xem công văn công báo đều giải quyết hết giường. Cũng thể trách lười, đều do thời tiết phía nam quá lạnh, cực kì ẩm thấp, so với cái lạnh khô phương bắc còn lạnh hơn nhiều.
      Quan trọng còn có giường lò.
      Năm trước cảm thấy, có thể là do trong lòng nhiều lo lắng, luôn nghĩ đến nhiều việc phải làm, năm nay rảnh rỗi, liền cảm thấy thời tiết này đặc biệt gian nan.
      Nhịn vài ngày, thực nhịn nổi nữa, đành tự ép mình dậy tìm người sửa giường.
      Nhưng ở Định Hải ai biết sửa giường, mỗi năm cũng chỉ lạnh mấy ngày, có đôi khi còn chẳng đổ tuyết, đắp giường làm gì, chịu đựng chút là qua thôi.
      Quan trọng là Tiết tri huyện - Tiết đại lão gia chịu được!
      vất vả mới được làm đại lão gia, vất vả mới thoải mái, sao còn phải chịu đựng?!
      Vì thế Chiêu Nhi liền dở khóc dở cười nhìn nam nhân mọn này gây rối, chỉ vì cái giường mà lảm nhảm trước mặt nàng mấy ngày, cho đến khi Tiết Thanh Hòe trở về, mới yên tĩnh lại.
      Tiết Thanh Hòe biết sửa giường, nam nhân nông thôn Tây Bắc có mấy ai biết sửa giường. Chỉ riêng Tiết Đình Nhương là ngoại lệ.
      Sửa giường rất đơn giản, chỉ vài viên gạch, Tiết Thanh Hòe làm ngày liền xong.
      Đợi khô hai ngày, còn chưa khô hẳn Tiết Đình Nhương ép buộc người ta đốt lò giường cho . Khi đốt lò xong, trong phòng liền ấm áp, chỉ là giường sửa xong phải để khô, nên phải nhịn hai ngày.
      Đến ngày có thể dùng, Tiết Đình Nhương tự mình trải chiếu, lại trải thêm lớp nhung nỉ, rồi trải thêm lớp đệm giường dày mỏng, lăn thử vòng, quả nhiên có cho làm thần tiên cũng thèm.
      Hoằng Nhi thấy cha chui lên giường, liền cũng cởi hài chui lên, hai cha con lăn lộn vui, Hắc Tử cũng chạy tới nằm dưới giường.
      Chó phương bắc đến phía nam rất khó thích ứng, ngủ cạnh chậu than, sao ấm áp bằng ngủ cạnh giường.
      Hắc Tử còn nữa, tính ra cũng sống mười năm, bây giờ tinh thần cũng như dĩ vãng, trước kia còn có thể chơi đùa với Hoằng Nhi, bây giờ chỉ nằm sấp lẳng lặng nhìn Hoằng Nhi chơi giỡn.
      Tiết Đình Nhương cùng Chiêu Nhi gì, kỳ thực trong lòng đều sợ, chưa nghe chó có thể sống bao lâu, nhưng bọn họ đều hi vọng Hắc Tử có thể sống được lâu, luôn ở cùng bọn họ.
      Trong phòng phía tây, Chiêu Nhi hướng dẫn Tiểu Hồng Tiểu Lục tính toán sổ sách năm nay. Hoằng Nhi cùng cha chơi lát, liền thở đều ngủ mất, Tiết Đình Nhương đắp chăn cho bé, xoay người xuống giường, Hắc Tử duỗi mũi đụng đụng chân , khom lưng xoa đầu Hắc Tử, rồi lê đôi giày vải ra ngoài.
      Ra đến nơi, liền dựa cửa xem nàng kết sổ.
      Rất nhiều sổ sách xếp ở bàn dài, nàng vùi đầu ngồi nơi đó, bên người là Tiểu Hồng Tiểu Lục, còn có hai tiểu nha đầu ở bên cạnh vừa hổ trợ vừa học hỏi.
      Chiêu Nhi cảm thấy có người nhìn mình, liền ngẩng đầu nhìn lại: "Hoằng Nhi đâu?"
      Tiểu Hồng Tiểu Lục cùng hai tiểu nha đầu vội hô tiếng chào lão gia.
      "Ngủ rồi." Tiết Đình Nhương cười cười: " giường ấm áp liền lăn ra ngủ, cũng quấn quít cần cha ôm mẹ ôm gì hết."
      Người này nhen, có cơ hội liền quên chế nhạo con trai. Bé con nho , thể tự ủ ấm chăn, cũng cố tình muốn ngủ với cha mẹ, chỉ có vẫn cứ nhớ mãi quên.
      Chiêu Nhi đứng lên, xoa xoa bả vai, giao cho Tiểu Hồng Tiểu Lục tính trước, rồi bước đến bên người .
      Hai người cùng ra ngoài, Chiêu Nhi cười : "Như vậy xem ra, ngươi náo loạn đòi sửa giường, coi như lập công lớn?"
      Tiết Đình Nhương lắc đầu: " , ta đây là tạo phúc cho mọi người, tạo phúc cho bản thân."
      Chiêu Nhi còn chưa có phản ứng, Tiết Đình Nhương nhào tới, đẩy nàng vào góc tường.
      "Giường rất lớn, thằng nhóc thối cũng tự ngủ rồi, giờ chúng ta muốn làm gì làm."
      Mặt Chiêu Nhi ửng hồng, mở to hai mắt : "Ngươi muốn làm gì?"
      nháy mắt nhìn nàng cười, cười xấu xa lại đẹp mắt: "Hoằng Nhi lớn vậy rồi, nàng định sinh cho con muội muội sao?"
      "Ai muốn sinh muội muội, ta sinh đâu."
      "Ta muốn sinh cùng nàng."
      Chiêu Nhi đẩy ra, đỏ mặt về phía trước: " đứng đắn, dù sao ta cũng sinh với ngươi."
      Tiết Đình Nhương kéo nàng lại: "Nàng sinh với ta cũng được, làm liền làm, mùa đông này chúng ta liền nhân cơ hội sinh muội muội. Nàng thấy đó, làm huyện thái gia là mệt, các Huyện thái gia khác đều sảng khoái vui vẻ, nuôi hơn mười tiểu thiếp, chỉ có mình ta mệt như chó, vất vả mới được nhàn hạ thoải mái, lại vẫn có thằng ranh con ở bên quấy rầy. Nàng xem nếu ta xảy ra vấn đề gì, nửa đời sau của nàng phải trải qua thế nào chứ?"
      Thấy càng càng kỳ quái, Chiêu Nhi liền bụm miệng , nhưng bụm được, ngược lại còn bị sờ mó.
      Hai vợ chồng chưa thống nhất xong, còn náo loạn ngoài cửa, Tiểu Hồng Tiểu Lục ở phòng phía tây ngó lơ, cúi đầu tiếp tục xem sổ sách. Nhưng hai tiểu nha đầu kia mặt đỏ bừng, đại khái là chưa quen được.
      Lúc này, rèm cửa bị vén lên, Hồ Tam vội vàng vào: "Lão gia, Tạ Tam..."
      Còn chưa xong, liền vội xoay người.
      Nơi góc hành lang giữa sảnh, Tiết Đình Nhương xoay người, đưa tay lên miệng ho húng hắng.
      Chiêu Nhi trừng mắt nhìn , rồi bước vào gian trong.
      Lúc này mới bước qua, hỏi: "Tạ Tam đến có chuyện gì?"
      Hồ Tam trầm mặt: "Hẳn là chuyện quan trọng, ta thấy sắc mặt Tạ Tam tốt lắm."
      nancy1986 thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :