[Series] Mười tội ác – Tri Thù

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 4: Tương Tư
      Dưới chân núi Trường Bạch có tiệm thịt chó , chủ tiệm là bà già, những người trẻ tuổi trong làng đều gọi bà ta là Mạnh Bà Bà, số người có tuổi gọi là Mạnh Ni.

      Mạnh Bà Bà chẳng con chẳng cái, cuộc đời bà ta chỉ thuộc về hai người đàn ông và ba con chó. Nửa đầu cuộc đời bà ta sống cùng rắn, nửa cuối cuộc đời bà ta sống cùng chó.

      Khi còn là thiếu nữ, bà ta chẳng mấy xinh đẹp nếu muốn là xấu xí, chỉ khác ở chỗ phát phì như bây giờ. Hồi đó, ta trong chiếc máng bằng thủy tinh, trong máng còn có hàng trăm con rắn đủ các màu sắc, ta và lũ rắn trở thành thứ hàng trưng bày để người ta tự do tham quan. Tiết mục khép lại buổi biểu diễn của gánh xiếc luôn là màn đẩy chiếc xe , đó có chiếc máng thủy tinh, hoặc gọi là chiếc quan tài cũng sai. người phụ nữ xấu xí ngồi trong cái máng, người ta bò lổm ngổm những rắn là rắn. Quả , màn biểu diễn này hấp dẫn hơn nhiều màn xiếc khỉ. Mỗi khi tên lùn đẩy chiếc xe có cái máng thủy tỉnh ra, khán giá đều hô hào ầm ĩ, cho rằng đây mới là tiết mục xứng đáng nhất cho số tiền mà họ bỏ ra. Khán giả vỗ tay vang rộ, nhưng ta chẳng nghe thấy gì, đôi tai ta có phần nghễnh ngãng, trò duy nhất ta cần biểu diễn là ở yên trong chiếc máng sâu lòng bằng thủy tinh kia, cái "quan tài" đó cũng chính là cả thế giới của .

      Mặc dù chỉ ngồi yên bất động, nhưng đó là màn biểu diễn vô cũng mệt mỏi, ví dụ như có lần, vào chiều mùa hè nóng nực của năm 1982, ta ngủ quên trong chiếc "quan tài" thủy tính đó, những con rắn quấn quanh người , bò lốm ngổm qua lại. Mãi đến mùa hè năm 1983, ta mới quen với màn biểu diễn mệt mỏi này, cảm giác mệt nhọc dần mất , chỉ còn thấy mát mẻ khó tả, đó là vì rắn là loài động vật máu lạnh, chính nó giúp giải nhiệt. Kể từ đó, ta càng ngày càng lười, thậm chí chăng buồn bước ra khỏi cái máng rắn của mình, chỉ trừ những lúc vệ sinh. ta ngáp dài ngáp ngắn, vọng ra phía ngoài túp lều, hỏi Sơn Nha: "Đây là đâu?" Sơn Nha trả lời: "Quý Châu" Có lúc là "Tứ Xuyên", ta chỉ "Ờ!" tiếng, vệ sinh xong lại trở về với cái "quan tài" của mình, dùng chân gạt lũ rắn vào góc rồi lại năm xuống ngủ.

      Có lần, trong lúc ngủ mê man, ta thấy bụng hơi đau, tỉnh dậy vệ sinh, ta ra cả con rắn.

      Mạnh Ni ở trong máng rắn lâu ngày, ngực xệ xuống, người càng ngày càng phát phì. lần, bỗng nhiên đến kì con biết trước, trong lúc màn biểu diễn chưa kết thức, cũng thể bỏ thay đồ được. vài con rắn ngửi thấy mùi máu bắt đầu tấn công ta, khán giả hét lên vì sợ hãi và lo lắng, nhưng vẫn ngồi đó, mặt biến sắc, vì... màn biểu diễn vẫn chưa kết thúc. Lúc đó, từ trong cánh gà, tên lùn hầm hầm xông ra, lấy hết sức dẫm chết những con rắn tấn công Mạnh Ni rồi đỡ ta đứng dậy, mông vẫn còn con rắn cắn riết buông, tên lùn tức tiết giật nó xuống, ném về phía khán giá rồi đưa ta vào trong. Kể từ đó, ta cảm kích vì tấm lòng của , rồi nguyện lấy thân mình đền đáp. Trong con ngõ , ta và gặp phải mấy tên say rượu. Bấy giờ hai người họ dạo, chui vào núp dưới váy của ta, ta dùng cánh tay khỏe mạnh nhấc bổng chiếc xe đạp đặt bên lề đường để tự vệ. Kể từ đó, họ trở thành vợ chồng Người đàn ông dù thân hình bé đến đâu cũng vẫn là người hùng cao lớn, người phụ nữ dù cao ráo thế nào cũng vẫn là người đàn bà bé . Có lúc, phân biệt nổi
      người ngủ cạnh mình là người hay người em, vì cặp sinh đôi này trông giống nhau như đúc. Cả hai em họ đều thể sinh con đẻ cái, ta thành hai chồng.

      Sau này, gánh xiếc giải thể, Mạnh Ni đưa trong hai tên lùn về quê cùng mình, bắt đầu cuộc sống tẻ nhạt nơi xóm . dám chắc người đàn ông bé mà mình nắm tay này có phải là người cứu mình ra khỏi máng rắn hôm đó hay . Tên lùn này tính khi rất thất thường, thích mắng chửi người khác, có lúc còn đánh người ta, người trong thôn chẳng ai ưa . thích nhăn mũi, ngửi qua ngửi lại trong khí xem có mùi gì la hay . Sau lần uống say, mất tích, khi được ngươi ta tìm thấy, bốc mùi rất khó ngửi rồi, cả xóm chạy ra xem người ta vớt xác người chết đuối trong ao làng.

      Năm bốn mươi tuổi, uống say, nghĩ về cha là khóc, nghĩ đến mẹ lại cười, rồi kết thúc cuộc đời trong ao cá.

      biết làm gì, biết trốn dưới vảy đàn bà biểu diễn tài giả giọng, biết nấp trong ang nước lớn diễn ảo thuật, chỉ là kẻ vô dụng.

      tên lùn khác đến Vân Nam cùng Ngón Cái, hai tên cùng nhau buôn ma túy từ bên kia biên giới về bán lại cho Sơn Nha, Sơn Nha tiếp tục đưa hàng về cho Ba Xu và Mã Hữu Chai, sau khi gánh xiếc giải tán, chúng "nâng cấp" thành tập đoàn buôn bán ma túy lớn nhất Trung Quốc.

      Trước cửa tiệm của Mạnh Bà Bà có cây hòe lớn, năm đó hoa hòe nở muộn, giữa những tán cây um tùm có tiếng chim ác là réo gọi.

      Dưới gốc hòe, Mạnh Bà Bà lạch cạch đạp chiếc máy khâu đời cũ. tên lùn khác giờ cũng có tuổi tìm về đây, đứng ở góc đường, gió thổi tới từ sau lưng lại khiến thêm phần khi chất như vị quân vương giả đáo.

      "Ni, ... vẫn ổn chứ?"

      Mạnh Bà Bà trả lời, nước mắt tràn ra.

      Mạnh Bà Bà thịt con chó chiêu đãi vị khách đường xa. Con chó đó bà ta nuôi sáu năm trời.

      Gã lùn mang về rất nhiều quà cáp, nào dây chuyền vàng, nào nước họa, cọc tiền, còn có cả vài quá túc. Mạnh Bà Bà ném hết mọi thứ ra ngoài cửa số, : "Tôi cần."

      "Thế cần gì?"

      "Tôi muốn bỏ nữa."

      "Tôi còn quay trở lại."

      "Khi nào?"

      "Mùa đông."

      "Mùa đông là khi nào?"

      "Khi trời đổ tuyết." Tối đó, họ uống rượu ấm, ăn thịt cầy, vui về cả đêm

      Sáng sớm hôm sau, ta lại ra . Tên lùn đó còn đàn ông hơn rất nhiều gả đàn ông khác, khi cần ra quyết quyến luyến quay đầu nhìn lại.

      Hai người đàn ông đều bà ta như nhau, đó là niềm hạnh phúc lớn biết chừng nào, cho dù cả hai bọn họ ghép lại cũng chẳng cao tới mang tai Mạnh Bà Bà. Ngoài việc giết chó, bà ta chỉ còn sở thích khác duy nhất, đó là ngủ nướng. Rất ít khi thấy Mạnh Bà Bà ra khỏi nhà, có lẽ cũng vì dung mạo chẳng sánh bằng ai nên bà ta càng ít xuất , hơn thế nữa, cái phốp pháp của bà ta còn hiển hơn cả xấu xí. Năm hai sáu tuổi, Mạnh " nương" hơn 150 cân. Những tảng mỡ dày khiến ta tự buộc nối dây giày, nên cả ngày chỉ loẹt quẹt đôi dép lê, suốt năm bốn mùa đều mặc váy. Mùa hè ta mặc lớp váy, mùa đông mặc lồng bốn lớp. Những chiếc váy được vị thợ may trong xóm cắt riêng cho ta, còn về khoản áo lót, ta chưa bao giờ mặc, hoặc cũng có thế chẳng có cỡ áo nào "dung nạp" hết được vòng đồ sộ đó.

      xấu xí và khuôn mặt của ta liên quan gì đến nhau là mấy. Năm bốn chục tuổi, ta gần hai trăm cân, mỗi động tác đều rất từ từ. ta bộ chậm chạp như chiếc thuyền đảo chiều. Người đàn bà này vô cùng sức vóc, chỉ "chưởng" thôi cũng làm rụng hết những trái chín cây táo ngọt, ta giết chó chỉ cần nhát dao, hai tay tuốt lượt là lột được cả lớp da chó xuống. Những quả túc bị ném, ra cửa số nảy mầm, rồi lặng thầm sinh trưởng. Mùa hè năm đó, chúng nó những bông hoa đẹp tuyệt vời, rồi nhanh chóng kết thành những trái túc mới. Mạnh Bà Bà thu hoạch đám túc, ném vào trong nồi, rồi bỏ thêm hoa hồi, hoa tiêu, riềng cú, vỏ quế, đinh hương, bạch chỉ, thảo quả, dương quy, nhục đậu khấu. ta nấu nồi thịt chó, rồi gánh vào trong phố bán, mới được nửa đường bán hết sạch; Thứ hương thơm mê hoặc vô cùng cứ thế bốc lên nghi ngút, khiến những người qua được khỏi nuốt nước miếng.

      Ăn gì quan trọng bằng việc ngồi ăn cùng ai, ăn ở đâu. Ăn thịt chó Cũng hẳn quan trọng ở thịt chó, mà ở khí chỗ ngồi ăn. Trước cửa tiệm chỉ có vài cái bàn ăn cũ kĩ và lộn xộn, những cành cây cạnh bờ dậu treo lơ lửng những mỏm băng to như cánh tay người, giữa trưa có năng, từ mỏm băng xuống vài giọt nước đá tan. Dãy núi Trường Bạch trở thành phông nền cho tất cả mọi thứ, gió bắc rít qua, các "hảo hán" Quan Đông(1) uống từng bát rượu, tay xẻ thịt cầy, vỗ ngực chan chát giữa ngày tuyết rơi mịt mù, những nhánh mai vẫn đâm lộc nảy hoa, mùi hoa mai hòa trong khí. Khách ăn xong thịt chó rồi biến mất sau những trận gió tuyết lạnh căm, trở về với những căn nhà ấm áp ánh đèn mờ đó, Những người đàn ông tỏa ra mùi rượu này tính tình cục súc, năm nào trong xóm cũng có người chết vì rượu, say vào lời qua tiếng lại là sẵn sàng đánh người. Mới ngày hôm qua còn là hàng xóm láng giềng, giúp nhau dập lửa cứu người, hôm nay biến thành kẻ phóng hỏa đốt sạch nhà bên cạnh, kẻ sẵn sàng cho tiền những người lang thang ăn mày cũng có thể trở thành kẻ cướp đường cướp chợ chỉ vì thua bạc.

      ________________________
      (1). Chỉ chung ba tỉnh vùng Đông Bắc ngày nay.

      Những người đảo nhân sâm lên đường vào núi, mấy người săn bắt ban đêm vẫn quây quanh chiếc đèn lồng bàn tán gì đó. Họ nướng viên gạch đến khi đỏ hồng, rồi dùng thanh sắt gắp viên gạch nóng đó bò lên mặt hồ đóng băng. Viên gạch kêu lên xèo xèo, rồi từ từ làm tan chảy lớp băng dày. Chính mặt băng này, mới ban ngày những chiếc xe trượt tuyết còn ngang qua, mấy tháng trước đàn cả còn bơi lội, bây giờ thành cái lỗ mặt băng dày cộp, những con cả thiếu dưỡng khi lâu ngày bắt đầu bơi tới hít thở. Mấy người vừa ngậm điếu thuốc miệng, vừa múc từng xô nước dưới cái hố vừa rồi lên, từ mỗi xô nước lại đổ ra vài con cá tươi rói, nhảy tanh tách mặt băng.

      Mạnh Bà Bà đứng bên bờ sông, hồi tưởng lại những ngày hè vừa qua khi chồng bà ta còn ở nhà. Người đàn ông bé đó lôi chiếc giường gỗ ra thả xuống nước, đầu buộc vào đám cỏ mọc ven bò để chiếc giường bị cuốn theo dòng chảy. Ông ta đứng chiếc giường nổi, thả lưới, bắt cả, rồi rút con dao nhip cạo vảy, mổ bụng cá sạch, xiên vào dây phơi bằng sắt phía sau nhà để hong khô.

      Những bông tuyết vẫn rơi dày, Mạnh Bà Bà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trận tuyết thôi đủ làm mái đầu bà ta bạc trắng, người đàn bà phương phi đáng thương nhìn trời rồi tự than: "Sao về...?"

      Mùa hè năm 1998, Mạnh Bà Bà thể đợi thêm được nữa. bàn ăn của bà ta đặt chai rượu, trong chai rượu cắm đóa hoa nhựa, đó là thứ kỉ vật bà ta mua từ những năm tám mươi của thế kỉ XX. Bà ta đứng dậy, rời khỏi bàn, ra ngoài cửa, khóa chặt cửa lại rồi bước chân lên con đường cái giữa xóm, bấy giờ trời vừa hửng sáng. Hôm đó, còn xảy ra hai việc khác con ong bắp cày bay về phía đám cỏ, và con rắn hoa khế cuộn mình thành đám. Bà ta rẽ ở ngả đường, đến Thẩm Dương tìm Mã Hữu Chai. Vì sao phải tìm ? Câu trả lời chắc cần nữa, vì hai chữ "tương tư" vốn dĩ khó tạo hình. Kể từ đó, mỗi năm bà ta đều phải xa nhà thời gian.
      thutran thích bài này.

    2. PhanSEO4786

      PhanSEO4786 New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      0

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :