1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống Đại học xui xẻo - Phong Lộng [Đam Mỹ]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chươ ng 10






      Tôi bị xách tai lôi vào phòng.




      Giây phút cửa đóng lại, tôi cuối cùng biết thế nào là cảm giác rơi xuống địa ngục. Dùng tính từ hung ác để miêu tả mẹ mình có chút bất hiếu, nhưng tôi thấy nó thậm chí còn thể hết vẻ mặt của mẹ tôi lúc này.




      “Con , thế này là thế nào?”, lúc giận giọng mẹ tôi thường nâng lên quãng tám, nhưng khi pà giận mà giọng chẳng những cao lên, lại còn thấp xuống quãng tám chết chắc rồi – tôi chết chắc rồi!




      Tôi từng bước lùi về phía sau, bị mẹ kéo tai tôi lại: “Mẹ! Mẹ! Mẹ bỏ tay ra, tai con sắp đứt rồi”.




      “Chuyện này là thế nào?”




      Vật chứng huơ huơ trước mặt, vừa liếc bức tranh màu in đó đầu óc tôi liền choáng váng, vội vàng quay chỗ khác.




      “Con cũng biết”. Mặc dù lời tôi nhưng chắc chắn ai thèm tin. Tôi khổ sở nhăn nhó, cúi đầu thấp đến mức thể thấp hơn được nữa: “Con , , biết”.




      “Con…”, mẹ tôi mặt xanh tái, vung tay đập thẳng lên đầu tôi.




      “Ối…”, tôi chỉ có thể ôm đầu chịu trận.




      Tên Vĩnh Kỳ khốn khiếp, tôi hận đến chết!




      May mà có dì xông ra che chắn, chặn Kim Cang Chưởng đáng sợ của mẹ tôi lại: “Chị, chị đừng kích động, chị nghe em …”.




      “Có gì để nữa đây?”, mẹ tôi mặt mày hung dữ, định tiếp tục đánh nhưng bị dì kéo lại, đột nhiên khuôn mặt bà xuất vẻ thất vọng: “Bây giờ còn gì để nữa? Nó… ngờ nó lại dám xem mấy thứ bậy bạ đó! Chị còn biết gì nữa đây?”.




      Bà ngồi bệt xuống giường, vỗ bồm bộp mấy cái lên giường, đột nhiên bật khóc: “ tivi đồng tính thế này thế nọ, chị chẳng có cảm giác gì. Giờ hay rồi, ngờ con trai mình lại… là… là”. Bà lặp lại đến vài lần chữ “là” nhưng vẫn cách nào tiếp được, nước mắt chảy đầy mặt.




      Dì nhìn mẹ, rồi quay ra nhìn tôi.




      “Đồng Đồng, con… sao con lại mắc bệnh này?”, dì trách móc câu, sau đó vuốt ve má trái bị mẹ đánh sưng vù của tôi: “Từ con là đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện… phải dì kỳ thị gì đâu, nhưng người đồng tính đều có bệnh, chết đó, con biết ?”.




      Người đồng tính đều có bệnh ư?




      Dì ơi, vấn đề này dì thiếu hiểu biết cơ bản rồi.




      “Dì ơi, thực ra…”. Tôi nuốt nước bọt, hắng giọng định phản bác, may mà kịp thời nhớ ra lúc dầu sôi lửa bỏng, liền lập tức đổi giọng: “Thực ra con cũng là bất đắc dĩ thôi”.




      “Cái gì? Bất đắc dĩ?”




      Nhắc tới ba chứ bất đắc dĩ, tất cả những việc xui xẻo từ khi bước chân vào trường đại học này lần lượt ra trong đầu, khiến tôi bất giác rầu rĩ. định tung hê tất thảy, kể hết những tai ương mà Vĩnh Kỳ gây ra chợt nhớ, người đứng trước mặt mình chính là mẹ ruột của Vĩnh Kỳ.




      Làm thế… có vẻ được hay cho lắm. Tôi bắt đầu do dự.




      Dì vẫn âu yếm nhìn tôi: “Đồng Đồng, có nỗi khổ gì con cứ hết ra . Ôi, Vĩnh Kỳ cũng là, sao nó khuyên bảo con? Chuyện của con, Vĩnh Kỳ có biết ?”.




      Nếu dì biết được bộ mặt của Vĩnh Kỳ nhất định rất đau lòng, chắc chắn là đau lòng hơn mẹ tôi nhiều, chừng còn mắc bệnh trầm cảm nữa ấy chứ.




      Mẹ tôi mà còn trở nên đáng sợ thế này, tôi muốn cả người dì xinh đẹp, dịu dàng của mình cũng bị tổn thương.




      Tôi lắc đầu theo phản xạ.




      “Vĩnh Kỳ biết sao?”, dì thở dài: “Đồng Đồng, hai em lúc nào cũng bên nhau, có chuyện gì con cũng nên với mới phải. dám với người lớn với , cùng tìm cách giải quyết”. Dì lại thở dài thườn thượt, ánh mắt nhìn tôi trìu mến. Khi nãy bị mẹ véo tai mắng mỏ tôi cũng khóc, nhưng được dì vỗ vai xoa đầu, sống mũi liền cay cay.




      “Dì, con… con… là con tốt”. xong câu này, trong lòng tôi lại càng buồn bực. Sao lại là tôi tốt? Tất cả đều tại tên khốn Vĩnh Kỳ mới đúng!




      Dì khẽ : “Con có nỗi khổ riêng, dì hiểu”. Dì quay người, bước đến bên mẹ tôi lúc này chuyển từ gào khóc sang khóc rấm rứt, giọng khuyên nhủ: “Chị, chị cũng nghĩ cho Đồng Đồng chút. Nó mắc phải căn bệnh này áp lực , chị còn đánh nó mắng nó, nhỡ ép nó vào đường cùng …”.




      , dì ơi, dì lại sai rồi, con tuyệt đối mắc bệnh này.




      Mẹ nghe dì thế, hình như rất kinh ngạc, liền quay đầu sang nhìn tôi. Chắc lúc này mẹ mới nghĩ ra, bạo lực quá mức luôn dẫn đến bi kịch gia đình.




      “Chị, chị xem, chị đánh Đồng Đồng đến nông nỗi nào rồi?”, dì chậm rãi : “Chị lúc nào cũng nóng tính thế, khi tức giận là chẳng phân biệt nặng gì nữa cả. Vĩnh Kỳ nhà em, em chưa từng động tay động chân với nó lần nào. Bọn trẻ bây giờ đều được cưng chiều từ bé, chịu nổi cái cách thượng cẳng tay hạ cẳng chân của chị đâu.Với lại, chị đánh nó nó có thể bình thường trở lại sao?”.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cho dù tôi có chưa từng được nuông chiều chăng nữa cũng tài nào chịu nổi bạo lực của mẹ, dì đúng quá mất. Tôi đứng bên cạnh, gật đầu như bổ củi, nhiệt liệt tán thành.




      Được lúc mới lờ mờ nhận ra, hình như câu cuối của dì là… Mặt tôi biến sắc, chẳng lẽ tôi vừa thể sai thái độ mất rồi?




      “Đúng , chuyện này có phải đánh nó là xong đâu?”, mẹ tôi cuối cùng cũng lấy tay lau nước mắt, cất tiếng.




      Thôi chết, quả nhiên là thể sai thái độ rồi. Tôi thầm kêu khổ.




      “Em xem chị nên làm gì với nó đây? Đánh cũng đuọc, vứt cũng xong…”




      Trời ơi, mẹ sao lại có ý định vứt bỏ tôi cơ chứ? Tôi trợn tròn mắt, cho dù tôi có là đồng tính mẹ cũng nên có ý nghĩ đó mới phải?




      “Khoan đừng gì cả, chúng ta làm đơn xin cho Đồng Đồng nghỉ vài ngày, đưa nó về nhà cái ”. Dì ngẫm nghĩ rồi : “Về nhà chúng ta mới có thể bình tĩnh mà giải quyết chuyện này. Chị, chắc chắn có cách giải quyết mà”.




      “Ừ”.




      Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.




      “Đồng Đồng, về rồi đây. Mau mở cửa ra, lần này em thua chắc nhé”, là giọng vui mừng hớn hở của Vĩnh Kỳ.




      cứ la hét ầm ĩ cho đến lúc dì mở cửa ra mới ngẩn người.




      “Mẹ? Mẹ đến từ lúc nào thế?” Vĩnh Kỳ có chút mất hứng, chỉ đến khi bước vào phòng, nhìn thấy nét mặt khó coi của mẹ tôi và vết sưng má tôi, mới cảnh giác hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”, chưa kịp hỏi hết liếc thấy quyển sách bắt tôi đọc ở giường, lập tức biến sắc, nhìn tôi dò hỏi.




      Tôi trừng mắt lườm . nhìn tôi làm cái quái gì? Đều do hại cả, may mà tôi có nghĩa khí, bán đứng , mình chịu oan ức.




      “Vĩnh Kỳ, đừng hỏi nữa”. Hình như dì định giữ lại thể diện cho tôi, nhanh nhẹn cất cuốn tạp chí vào túi xách của mình:”Hai đứa mau xin nghỉ học vài hôm, về nhà với mẹ và bác”.




      “Xin nghỉ học? Tại sao?”




      “Con hỏi ít thôi, tóm lại là nhà có việc”.




      Lôi cả Vĩnh Kỳ về nhà ư? Liếc cái, tôi muốn, chỉ giỏi hại tôi thôi.




      May mà mẹ tôi lên tiếng: “Em à, chị thấy cứ để Vĩnh Kỳ ở đây . Chuyện của Đồng Đồng cần làm ảnh hưởng đến việc học của Vĩnh Kỳ. Chúng ta đưa Đồng Đồng về là được rồi”.




      Có vẻ Vĩnh Kỳ cuối cùng cũng hiểu ra chân tướng việc, đột nhiên lớn giọng: “Sao lại chỉ đưa mình Đồng Đồng về?




      Con vừa là vừa là bạn học, có việc gì cũng phải chịu phần trách nhiệm”.




      Tôi nhìn khẳng khái hiên ngang, ưỡn ngực với mẹ tôi: “Bác, con luôn ở bên cạnh Đồng Đồng. Bây giờ con xin phép nghỉ học” mà chỉ muốn khóc rống lên.






      Vĩnh Kỳ ra tay, chuyện xin nghỉ nhanh chóng êm xuôi.




      Bốn người chúng tôi vội vàng xuất phát, im lặng tiến về cố hương.




      Vừa về đến nhà, tôi lập tức bị mẹ nhốt vào trong kho.




      Nhà tôi ở tầng , là căn nhà liền sân có hai phòng khách ba phòng ngủ. Ở bên sân, mẹ tôi nhờ người dùng xi măng xây căn phòng thấp bé đựng đồ linh tinh, bình thường chỉ có chó mèo chui vào đấy chơi thôi.




      Chính tại nơi này, tôi trải qua ba ngày thấy ánh mặt trời, trong lòng thấp thỏm yên, lồng ngực chua xót buồn tủi.




      Tại sao lại nhốt tôi? Lẽ ra bọn họ phải nhốt cái tên biến thái Vĩnh Kỳ kia mới đúng! Tôi nghiến răng căm phẫn cả buổi, nhưng khi đối mặt với ánh mắt thương xót của dì mỗi lần đến đưa cơm là tôi lại thốt ra được chữ nào.




      Hà Vĩnh Kỳ, tôi hận , phải đền bù cho thanh danh của tôi!




      Ngày thứ ba, trong lúc tôi coi cái sofa cũ lâu dùng đến là Vĩnh Kỳ mà ra sức đấm đá, cánh cửa bị khóa ngoài đột nhiên mở ra.




      Bữa trưa hôm nay đến sớm vậy sao?




      Quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng toe toét của Vĩnh Kỳ, mặt tôi lập tức tối sầm lại.




      “Cút!”, tôi hét lên, phát ra thanh trầm thấp như lũ chó hoang nhìn thấy kẻ địch.




      Vĩnh Kỳ vẫn giữ nguyên nụ cười đáng ghét, giở giọng nịnh nọt: “Đồng Đồng, đến cứu em đây”.




      “Cút!”




      “Em bị nhốt ba ngày, lo phát điên lên được. Nhưng cũng bận tối mắt tối mũi”, Vĩnh Kỳ lờ tịt ánh mắt căm hờn của tôi, ung dung bước đến ngồi xuống sofa: “Ngày đầu tiên, vất vả lắm mới giải thích cho bác hiểu, đồng tính thể đổ hết lỗi lên đầu người được, bởi vì cấu tạo gene của con người quá phức tạp”. Thấy tôi siết chặt nắm đấm tiến lại, cũng biết nên dài dòng, vội vàng kết luận: “Tóm lại giải thích cặn kẽ cho bác biết, chuyện này thể trách em được. Em cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi”.




      thể trách tôi?”, tôi hơi cúi người, bất thình lình lao tới, bóp cổ : “Đều tại ! Tại cả!”.




      Vĩnh Kỳ như có chuẩn bị trước, tay tôi vừa chạm cổ, liền xoay người, vật tôi xuống sofa: “Xem em này, bị nhốt ba ngày mà lửa giận vẫn ngùn ngụt như thế. Đừng nghịch cổ , có máu buồn”. gỡ từng ngón tay tôi ra, thái độ thản nhiên như làm tôi tức muốn ói máu.




      Sau đó, tiếp tục : “Ngày thứ hai, phải hi sinh cả bản thân mình để giúp bác hiểu, hai người đàn ông quan hệ với nhau rât nguy hiểm, đặc biệt là AIDS này, bệnh lây qua đường tình dục này,… bất cẩn chút có thể mất mạng như chơi”.




      Tôi chớp chớp mắt, bắt đầu nghiến răng: “ cũng biết có thể mất mạng như chơi, sao cải tà quy chính … ư ưm…”.




      Vừa lơ là phòng bị cái, lưỡi của tên khốn đó lập tức đột phá vòng vây, nhanh nhẹn tiến vào trong trêu chọc khắp nơi. Đến lúc bắt được lưỡi tôi liền ngừng mút mạnh.




      “Ư ư…”, tôi sắp nghẹt thở đến nơi.




      “Ngày thứ ba, dựa vào kết quả của hai ngày trước, và bác cuối cùng đưa ra kết luận chung”. Vĩnh Kỳ vẫn chưa thỏa mãn, còn cắn môi tôi cái mới đắc ý buông tha, cúi đầu cười : “Thứ nhất, thể dùng những biện pháp cưỡng chế vô dụng như chửi mắng, đánh đập để thay đổi khuynh hướng giới tính của em nữa. Thứ hai, nếu như các biện pháp điều trị tâm lý đều vô ích , dựa vào yếu tố khách quan là bác chỉ có em là con , mọi người quyết định chấp nhận khuynh hướng giới tính của em”.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi khóc thành tiếng. Tại sao lại phải chấp nhận? Tôi làm gì có cái khuynh hướng biến thái đó đâu!




      “Thứ ba, nếu như khuynh hướng giới tính của em thể thay đổi, vậy an toàn của em, nhất định phải vô cùng cẩn thận khi chọn người . Bởi thế, nếu đồng ý của mọi người, em được phép tùy tiện qua lại với bất kì thằng nào”. Vĩnh Kỳ ngẫm nghĩ, sau đó thêm vào câu mờ ám: “Bác và mẹ cho toàn quyền quyết định chuyện chọn người cho em, cũng tiện thể giám sát luôn các mối quan hệ của em với đám con ”. vui sướng nhìn tôi, kết luận câu: “Tức là, nếu cho phép của , bất kể trai hay , e cũng được phép tiếp cận”.




      cúi đầu, lại lao vào hôn tôi điên cuồng.




      Tôi hiểu nổi, sao có lúc đánh dễ như trở bàn tay, có lúc tài nào đẩy ra nổi?




      giải quyết hết rồi, em còn câu hỏi nào ?”




      Khó khăn lắm tôi mới thoát ra khỏi miệng sói của , vừa thở dốc vừa hỏi: “Các biện pháp điều trị tâm lý ở điều thứ hai. Mọi người định làm gì?”, chắc phải đưa tôi đến viện tâm thần chứ?




      Vĩnh Kỳ dịu giọng : “Chúng ta vừa là bạn học, vừa là em kết nghĩa, lại ở cùng phòng…”.




      Tôi sởn gai ốc. phải chứ?




      “…Đương nhiên bác sĩ tâm lý của em rồi”. Vĩnh Kỳ lại cúi đầu, lần này liếm mũi tôi, bằng giọng rất dịu dàng: “Đồng Đồng yên tâm, có chăm sóc cả đời này khuynh hướng giới tính của em cũng thay đổi được đâu”.




      “Tôi chưa bao giờ có cái khuynh hướng đó”.




      “Em xem, lại bắt đầu năng lung tung rồi. Miệng ngoan phải chịu phạt”. Chắc xem quá nhiều cảnh gà mổ thóc nên bắt chước rất sinh động, hơi tí lại cúi xuống hôn tôi mạnh.




      “Cứu với… ư…”




      Trong lúc giằng co ăn của tôi mấy đạp, nhưng vẫn đè chặt lấy tôi.




      Đạp cũng chịu buông, tính cắn môi cắn được, tôi đành phải đe dọa: “ dám làm chuyện này với tôi tại chính nhà tôi à? Mẹ tôi và mẹ bất cứ lúc nào cũng có thể đem cơm trưa đến, vì thế…”.




      “Đồng Đồng, em đáng ”, cắt ngang lời tôi, cười hì hì: “Sau khi đưa ra quyết định cuối cùng, mẹ đưa mẹ em ra ngoài thư giãn đầu óc rồi. với bác, Đồng Đồng vừa phải chịu đả kích nặng nề, mặc dù vết thương mặt khỏi, nhưng vết thương trong tâm hồn khó mà lành ngay được. Lúc này e là Đồng Đồng muốn gặp người khác, càng sợ đối mặt với bác, vì thế bác nên để cả hai có gian riêng”.




      Tôi nghe thao thao bất tuyệt, khó hình dung ra cảnh mẹ tôi bị khua môi múa mép thuyết phục.




      “Vì thế, mẹ em và mẹ du lịch rồi. ở lại điều trị tâm lý cho em, giúp em mau chóng hàn gắn vết thương lòng”.




      Trời đất quay cuồng.




      Mẹ ơi, dì ơi, thần hộ mạng của tôi ơi.




      Tôi lầm bầm: “Mẹ ơi mẹ mau về , con thà bị mẹ đánh chết còn hơn phải làm mồi cho tên lang sói này”.




      Vĩnh Kỳ càng cười tươi hơn, nằm lên người tôi phấn khích : “Đồng Đồng hôm nay em muốn ăn gì? Hiếm lắm mới có dịp đích thân xuống bếp đấy. Hôm nay thời tiết đẹp, chuyện rắc rối này cũng được giải quyết thuận lợi rồi”.




      Tôi đờ ra nhìn lúc, hét lên thất thanh: “Thuận lợi cái đầu ấy!”.




      “Đồng Đồng sao em lại bậy rồi?”, ánh mắt đột nhiên trầm xuống làm tôi cảm thấy sợ hãi. khẽ nhướng mày, môi cong lên gian xảo: “Chà, miệng ngoan bị phạt mà. Xem ra em rất thích phạt em nhỉ?”.




      phải! Tuyệt đối phải”, thấy lại sáp mặt lại, tôi vội vàng lắc đầu lia lịa.




      Vĩnh Kỳ lần nào thèm nghe tôi giải thích đâu, tự biên tự diễn: “ vậy , cung kính bằng tuân mệnh Đồng Đồng nhỉ?”.




      Bờ môi lại nóng ran, hàm răng cứng cáp của chạm lên bờ môi hơi sưng của tôi, từ tốn cắn .




      “Ư ư… cứu…”




      Tôi khóc thành tiếng, đảo mắt nhìn khắp bốn phía.




      Xem ra bữa trưa hôm nay chẳng có hi vọng gì rồi. Tại sao rời trường mà số tôi vẫn khá lên được?




      Tôi tin chắc, nơi nào có Vĩnh Kỳ là nơi đó có vận xui.
      gianggiang thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chươ ng 11






      Nhà có mẹ và dì đáng sợ, nhà có mẹ và dì nhưng lại có Vĩnh Kỳ còn đáng sợ hơn cả trăm lần.




      Sau khi kế hoạch đào thoát bằng cửa sổ lần thứ mười bảy của tôi thất bại, tình hình chuyển biến xấu hơn.




      “Em giỏi đấy”. Vĩnh Kỳ đặt đĩa dưa chuột xào tươi ngon lên bàn, lạnh lùng liếc tôi: “ chỉ nấu có bữa cơm mà em trốn ra ngoài những mười bảy lần”.




      Tôi cúi đầu nhìn đôi tay bị trói, vẻ mặt đáng thương: “Là suýt nữa trốn được ra ngoài”.




      “Đúng, suýt nữa để em trốn ra ngoài rồi”. Lông mày dựng đứng, Vĩnh Kỳ tiến sát lại, chăm chú nhìn tôi: “Em định trốn đâu?”.




      Đương nhiên là trốn đến nơi rồi.




      Tôi chuẩn bị phản pháo, phát sắc mặt Vĩnh Kỳ được tốt, đành phải nuốt trở lại, cúi đầu ủ rũ trả lời: “Chỉ là muốn ra ngoài dạo chút thôi mà”.




      Vĩnh Kỳ hừ nhạt: “ dạo, em muốn trốn có?”.




      Coi như cũng tự biết mình, trốn trốn ai? Tôi ngẩng đầu, để nhìn cho tội lỗi gây ra cho môi và cổ tôi: “Thế này , lại gần tôi trốn nữa”, bắt đầu ra điều kiện với .




      “Được, tạm thời lại gần em”. ngờ Vĩnh Kỳ lại gật đầu đồng ý luôn.




      Kết quả đàm phán đạt được quá dễ dàng khiến tôi buộc phải nghi ngờ.




      Bộp, tự dưng có vật rơi đầu gối tôi.




      “Trong lúc ăn cơm, tạm thời lại gần em”. Vĩnh Kỳ cúi xuống nhìn tôi : “Em xem cái này trước ”.




      Tôi cúi đầu nhìn, hóa ra là cuốn sách chết tiệt khiến tôi bị hàm oan hôm trước. Sao mẹ tôi còn đốt nó ?




      “Tôi xem!”, đôi tay bị trói của tôi xé nó làm hai, ném thẳng ra xa. Bộp! “Sao tôi lại phải xem thứ này chứ?”




      Vĩnh Kỳ điềm nhiên trả lời: “Em xem làm sao tiến hành bước tiếp theo được đây?”.




      Tôi chỉ muốn ngất ngay tại chỗ: “Sao tôi lại phải tiến hành bước tiếp theo? Đợi , bước tiếp theo là ý gì?”, giọng của tôi bất giác run lên.




      Khuôn mặt tức tối của Vĩnh Kỳ đột nhiên quay ngoắt trăm tám mươi độ, tươi cười : “Đồng Đồng cần giả vờ, em biết mà”. tiến sát lại, cười gian xảo hơn: “Cuốn đó phải em cũng xem qua chút rồi còn gì?”.




      Thoáng cái, Vĩnh Kỳ chạm vào cổ tôi, mân mê vuốt ve liên hồi.




      Tôi run lẩy bẩy: “Đừng đùa nữa. Như thế rất đau, hơn nữa, cái đó… cái đó…”.




      làm đau em đâu”. Vĩnh Kỳ chậm rãi liếm vành tai tôi: “ suy nghĩ từ rất lâu rồi, cơ hội lần này hiếm có. Đồng Đồng lại là người rất dễ dao động, nếu nấu gạo thành cơm, em hết lòng hết dạ với …”.




      Giọng càng càng nhàng, da gà toàn thân tôi nổi lên điểm danh đầy đủ.




      “… thay vì ngày đêm thấp thỏm lo lắng, chẳng thà dứt khoát lần cho xong”.




      “Vĩnh Kỳ, đừng có làm bậy. Tôi cảnh cáo …”




      “Cảnh cáo cái gì?” Vĩnh Kỳ đột ngột buông tôi ra, đến bên bàn rót cốc ca, đưa lên miệng tôi: “ còn hiểu em chắc? Cứ mỗi khi sợ là em lại cảnh cáo này cảnh cáo nọ. Đồng Đồng, cách đe dọa này hoàn toàn chẳng có tác dụng với đâu”.




      Tôi uống ừng ực hết sạch cốc ca. Cổ họng sảng khoái rồi, tiếp tục tranh luận với Vĩnh Kỳ.




      “Đầu tiên, tôi thích ”.




      “Em thích , chỉ là lúc này em vẫn chưa nhận ra thôi”, Vĩnh Kỳ mỉm cười.




      Tôi lườm : “Chúng ta đều là con trai, tôi phải biến thái”.




      người cùng giới có nghĩa là biến thái”. Vĩnh Kỳ : “Hơn nữa chuyện chúng ta đều là con trai biết từ lúc ba tuổi. Và từ ba tuổi cũng tháo gỡ được khúc mắc ấy rồi. Dù em là con trai, vẫn thích em”. Câu cuối thêm vào làm tôi biết nên tức ói máu hay nên cảm động rơi lệ nữa.




      lúc nào cũng bắt nạt tôi!”




      “Người như em bắt nạt sao được?”




      thế mà nghe được à? Tôi tức đến nỗi vểnh râu trợn mắt. Nhưng có râu, đành trợn mắt thôi vậy.




      “Đồng Đồng, thực nhịn nổi nữa”.




      từ từ tiến lại, như mãnh thú nghỉ ngơi đủ rồi bắt đầu lên đường săn.




      Bầu khí nguy hiểm bao trùm.




      Tôi biết sắp xảy ra chuyện, lo sốt vó cả lên, kết quả là buột miệng thốt ra: “Cố nhịn chút, Vĩnh Kỳ, cố nhịn chút . Để tôi nghĩ ”.




      chịu: “Em cũng phải thông cảm cho . Tính từ lúc ba tuổi đến giờ, nhịn bao nhiêu năm rồi?”.




      phải chứ? Từ ba tuổi đến bây giờ? ngờ thế gian này lại có người dậy sớm như thế!




      Lúc tôi bận trợn mắt sợ hãi, từ tốn đè lên người tôi.




      “Đồng Đồng, bước cuối cùng này tuyệt diệu vô cùng”, Vĩnh Kỳ nhàng dụ dỗ tôi: “Em nhất định rất thích”.

      Tôi hét toáng: “ bậy. Sao tôi lại có thể thích chứ?”.




      Vĩnh Kỳ gãi đầu, ngạc nhiên nhìn tôi: “Ủa? Chẳng lẽ em cảm thấy toàn thân nóng ran, tay chân mềm nhũn, dục vọng xâm chiếm sao?”.




      Tôi khinh bỉ: “Có mới toàn thân nóng ran, tay chân mềm nhũn, dục vọng xâm chiếm ấy! Đồ dê cụ!”.




      “Nhưng mà…”. Vĩnh Kỳ chậm rãi : “ phải em uống sạch cốc xuân dược đầy ắp lúc nãy sao?”.




      Xuân dược? Tôi chợt nhớ lại cốc ca chìa ra lúc nãy.




      “Ư…”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Bị nhắc nhở, tôi lập tức toàn thân nóng ran, tay chân mềm nhũn, dục vọng xâm chiếm. Những cái vuốt ve nhàng như có như của Vĩnh Kỳ càng làm tôi kích động.




      là đồ thô bỉ, vô liêm sỉ, hạ lưu!”, mặc dù tay khiến tôi rất dễ chịu nhưng tôi vẫn to mồm chửi .




      Vừa thở dốc chửi rủa, vừa ưỡn người đón nhận những cái vuốt ve của quả là có chút vô duyên, nhưng mọi người đều biết tất cả là do nguyên nhân khách quan.




      Những nguyên nhân khách quan đó là: thứ nhất, tôi bị lừa uống xuân dược; thứ hai, tôi là thằng con trai, mà con trai là loại sinh vật khi bị kích động còn tuân theo mệnh lệnh nào cả.




      “Đồng Đồng, để tránh đêm dài lắm mộng, quyết định ra đòn quyết định”. Bàn tay Vĩnh Kỳ chui sâu vào trong áo sơ mi, khiến tôi toàn thân run lẩy bẩy: “Em hận chứ?”.




      “Đương nhiên là có!”, bàn tay làm khoái cảm dâng lên, tôi cắn răng chặt: “Tôi hận đến chết”.




      đột nhiên thu tay lại: “Vậy thôi, muốn em hận ”.




      Da thịt thiếu vắng bàn tay vuốt ve của lập tức điên cuồng phản đối, từng đợt hơi nóng còn gì chống đỡ, sắp thiêu cháy tôi đến nơi rồi.




      “Cho dù bây giờ dừng tay tôi cũng hận !”, mắt tôi dường như mở ra nổi, giọng đan xen với cảm xúc khác lạ, dần dần trở nên gấp gáp, khản đặc: “Tôi hận cả đời này”. Mấy chữ cuối cùng được thốt ra với ngữ khí chém đinh chặt sắt.




      Vĩnh Kỳ thản nhiên như , cười hì hì trườn tay vào trong áo tôi lần nữa: “Vậy ra tay đây”.




      “Ưm…”, bị chạm vào cái, tôi lập tức cong người phối hợp.




      móc đâu ra loại xuân dược hiệu nghiệm thế này?




      Những động chạm vuốt ve làm dây trói ở tay tôi dần dần lỏng ra.




      Mặc dù dục vọng xâm chiếm nhưng lý trí vẫn tỉnh táo, dáy trói bị nới lỏng, lòng tôi lập tức vui mừng khôn xiết.




      Liếc mắt nhìn Vĩnh Kỳ, dục vọng trong mắt còn dữ dội hơn cả người uống xuân dược là tôi đây, hơi thở vô cùng nặng nề. Tay chậm rãi từ ngực lần xuống bụng tôi.




      “Vĩnh Kỳ…”




      “Ừm, thích nghe em gọi tên ”. Vĩnh Kỳ nhàng hôn, kéo khóa quần tôi: “Đồng Đồng gọi tên là ngọt ngào nhất”.




      “Vĩnh Kỳ, có nhớ hộp trang sức mà mẹ tặng mẹ tôi ?”




      “Ừ, nhớ chứ”. Trong lúc trả lời hôn tôi dưới chục cái, đầu ngón tay còn lướt qua chỗ nhạy cảm của tôi, làm tôi thở dốc hồi.




      Đầu óc sắp mụ mị, phải nhanh chóng hành động thôi.




      “Cái hộp đó đặt ở nóc tủ bên cạnh này”.




      “Vậy sao?” Vĩnh Kỳ dịu dàng : “Đồng Đồng, em đừng làm ồn. Tập trung hưởng thụ , rất thoải mái đấy”. Giọng trầm ấm, có hấp dẫn hiếm thấy, nghe dễ chịu vô cùng.




      “Ừ, nữa”. Tôi ngoan ngoãn ngậm miệng.




      Giây tiếp theo, cái hộp trang sức đập thẳng vào gáy .




      Bốp! Vĩnh Kỳ bị đánh lén, kinh hoàng trợn mắt nhìn tôi.




      “Đồng…”, từ từ ngã xuống.




      Tôi dám thở mạnh, nhanh nhẹn chui ra. Trong thời khắc nguy hiểm, năng lực tiềm được phát huy hết mức, tôi mau mắn dùng dây thừng trói tay ra sau.




      “Phù, thoát được rồi”. Tôi thích thú chiêm ngưỡng bộ dạng bị trói của Vĩnh Kỳ, đột nhiên nhớ ra vết thương sau đầu .




      Hi vọng chưa đánh thành thiểu năng. Tôi giơ tay sờ, có máu. Chắc có chuyện gì đâu, Vĩnh Kỳ da dày thịt nhiều mà.




      Tiếp theo, xem xét tình cảnh của mình.




      hay rồi! Cúi đầu nhìn lươt, cúc áo bung hết, phía dưới cảnh xuân lại càng lộ . trong trắng bị xâm phạm nửa rồi.




      có thời gian để thương tiếc nửa phần trong trắng vô hình kia, vấn đề trước mắt quan trọng hơn nhiều.




      Vĩnh Kỳ ngất xỉu, mà tôi vẫn ở trong tình trạng dục vọng chưa được thỏa mãn.




      Làm sao bây giờ? Tôi chau mày nhăn trán, lại lại trong phòng.




      Tắm nước lạnh? Ra ngoài tìm thuốc giải? Hay cứ để thế này đến mai? Nghĩ ra mấy biện pháp, càng nghĩ càng điên người. Tại sao chuyện ràng là do Vĩnh Kỳ gây ra mà lần nào tôi cũng phải giải quyết?




      Quay lại nhìn, Vĩnh Kỳ nhắm mắt thư thái vô cùng. Tên khốn, muốn làm râu xanh sao tự mình uống xuân dược, bắt tôi uống làm gì? Tôi nghiến răng ken két, đăm đăm nhìn Vĩnh Kỳ đúng phút, đột nhiên nảy ra ý nghĩ đen tối.




      Hừ, định làm thịt tôi? bằng để tôi làm thịt cho rồi. Tôi uy phong lẫm liệt bước đến chỗ Vĩnh Kỳ nằm sofa, khuôn mặt say ngủ đẹp như thiên thần.




      “Hà hà, bữa ăn hấp dẫn…”, tôi bắt chước bộ dạng bọn dê cụ, cười khan hai tiếng tự cổ vũ mình, vỗ vỗ mặt Vĩnh Kỳ, vô cùng vui vẻ vì chẳng có phản ứng gì cả.




      Lửa nóng thiêu đốt thân thể, lại nhớ đến cuộc sống đại học thê thảm của mình, tôi càng nghĩ càng thấy mình tuyệt đối thể bỏ qua cơ hội báo thù ngàn năm có này.




      Hơn nữa, phải do tôi bị dục vọng che mắt, mà là nguyên nhân khách quan bắt buộc tôi phải làm thế.




      “Vĩnh Kỳ, đây gọi là tự tạo nghiệt, trách ai được”. Tôi tự lẩm bẩm, tiện thể thanh minh với thượng đế chút về hành vi của mình, sau đó mới bắt đầu ra tay.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :