1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống Đại học xui xẻo - Phong Lộng [Đam Mỹ]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tôi đáng thương.




      Suốt buổi tối, cưỡng hôn tôi hết lần này đến lần khác, khiến tôi từ chỗ ngừng phản kháng đến buồn phản kháng.




      Tảng sáng, tôi ngồi thừ như khúc gỗ giường nhìn mặt trời hồng rực mọc lên từ đằng đông. Mặc dù trinh tiết bị tổn hại, nhưng tôi lĩnh hội sâu sắc nỗi đau về mặt tinh thần của những bị cưỡng bức ti vi.




      “Đồng Đồng…”, tên râu xanh bên cạnh ngừng động tay động chân: “Sáng nay em muốn ăn gì?”.




      “Thạch tín…”




      “Chà chà, bắt đầu có khiếu hài hước rồi đây. Quả là khởi đầu tốt đẹp”, biết xấu hổ còn mở miệng khen, chuyển sang đứng trước mặt tôi hỏi: “ McDonald? Ăn hamburger, uống cà phê?”.




      “Thạch tín…”




      “Cháo thịt nhé?”




      “Thạch tín…”




      tự đưa ra quyết định: “Vậy chọn cháo thịt ”, rồi chuồn thẳng ra ngoài mua cháo.




      Tôi định nhân cơ hội bỏ trốn, vừa mới thò chân ra hành lang bị y tá xách tai lên: “Vĩnh Kỳ em bỏ trốn mà. Lương Thiếu Đồng, em đừng làm em phải lo lắng nữa, vết thương chưa lành chạy đâu, bị nhiễm trùng sao?”.




      … em… … em bị …”




      Y tá lớn tiếng cắt ngang: “ sàm sỡ em chứ gì? Thế cũng có gì to tát? Em có phải con đâu. sàm sỡ em em sàm sỡ lại là được rồi”.




      Từ lúc nào mà xã hội lại thụt lùi đến mức này? Tôi suýt ngất, bị y tá vừa dìu vừa đẩy trở lại phòng.






      Vĩnh Kỳ trở lại trong “mong đợi mòn mỏi” của tôi, tay cầm hộp cháo nóng hổi.




      “Đồng Đồng, ăn cháo nào.”




      ăn”, tôi kiên quyết : “Tôi thà ăn thạch tín còn hơn, dù sao tôi cũng muốn sống nữa”, cuộc sống đại học thê thảm thế này…




      lắc vai tôi: “Ăn ”.




      Tôi bướng bỉnh: “”.




      “Vậy …”, Vĩnh Kỳ cúi đầu, đặt tô cháo sang bên.




      ngừng lảm nhảm, căn phòng yên tĩnh trở lại.




      lúc sau, đứng dậy sờ hộp đựng cháo: “Cháo nguội chút rồi”.




      Tôi hừ tiếng: “Nó có biến thành vi cá tôi cũng ăn”.




      Vĩnh Kỳ quay đầu, nheo mắt nhìn tôi: “Nguội có thể mớm được rồi”, mặt đột nhiên xuất vẻ gian xảo.




      “Cái gì?”, tôi kinh hãi giật mình, vội vàng lùi về sau: “ đừng có làm bừa, tôi nhất quyết… hu hu…”.




      Muộn rồi, chồm tới, dùng tay giữ chặt tôi, cười nham hiểm: “Đồng Đồng, em biết là chưa bao giờ làm bừa mà”.




      “Cứu mạng! Hu… … tôi muốn… hu hu hu…”




      Từng miếng cháo từ miệng chui vào miệng tôi, tôi vừa kêu cứu vừa giãy giụa, chốc chốc lại bị sặc.




      Bị hành hạ hồi, tôi quyết định đầu hàng: “Thôi thôi, tôi tự ăn, tự ăn được chưa? Ư… còn mớm? là tôi tự ăn”.




      hài lòng hơi buông tôi ra: “ chứ?”.




      Tôi ấm ức gật đầu.




      “Hứa là ngoan?”




      Tôi lại gật đầu. Phản đối cường quyền! Phản đối bạo lực! Phản đối hành vi quấy rối! Trong lòng ngừng hô khẩu hiệu, chỉ tiếc là cách nào thốt ra miệng được.




      Vĩnh Kỳ chăm chú nhìn tôi cả nửa ngày, lúc trước tôi chỉ cảm thấy ánh mắt đáng ghét, hề nhận ra rằng nó còn có thể đáng sợ như thế này.




      “Được thôi.” buông tay, đưa tô cháo ra trước mặt tôi: “Ăn cho hết”. Nhờ công của , quần áo cả hai đứa bây giờ đều đầy vết cháo, có chỗ còn dính thịt.




      Tôi cầm tô cháo, dưới giám sát của , nuốt nước mắt nghẹn ngào nuốt từng thìa cháo, chẳng còn biết nó có vị gì nữa.




      Đây là bữa sáng tủi nhục xót xa nhất đời.




      Cuộc sống đại học thê thảm của tôi, liệu đến khi nào mới có thể kết thúc đây?






      Lúc tôi có thể rời khỏi cái phòng bệnh đáng sợ đó là ba ngày sau. hiểu tại sao chỉ với vết thương đầu mà tôi lại bị nhốt trong đó những ba ngày. Chắc chắn là do Vĩnh Kỳ giở trò rồi.




      Im lặng, cực kỳ im lặng, bùng nổ trong im lặng chết trong im lặng.




      Ngay khi vừa bước ra khỏi phòng bệnh, tôi xông thẳng đến chỗ thầy quản lý ký túc. Vĩnh Kỳ đương nhiên vẫn dính tôi như sam. Hừ, cho dù ở trước mặt tôi cũng ngại gì mà cầu chuyển phòng cả.




      May mà thầy có ở văn phòng.




      “Thầy La, em muốn chuyển phòng”, vừa vào cửa, tôi thẳng thắn đề nghị luôn với thầy.




      “Hả?” Thầy La sửng sốt nhìn tôi, sau đó liếc miếng kẹo cao su sau lưng tôi: “Tại sao? hợp nhau à? Hai em phải là em kết nghĩa sao?”.




      “Em…” Tôi quyết tâm bằng bất cứ giá nào cũng phải chuyển phòng, liền chỉ thẳng vào Vĩnh Kỳ, căm phẫn tố cáo: “Hà Vĩnh Kỳ bắt nạt em, sàm sỡ em, cưỡng hôn em, còn dùng miệng bón cháo cho em nữa!”.




      “Cái gì?” Thầy La kinh ngạc nhìn Vĩnh Kỳ: “Vĩnh Kỳ, thế là thế nào? Đồng Đồng chứ?”.




      Vĩnh Kỳ bộ dáng chật vật vặn hai tay vào nhau, nhìn thầy giáo bằng cặp mắt cực kỳ thành khẩn: “Thầy La, em biết Đồng Đồng thích ở cùng phòng với em, ai bảo bác cứ muốn em trông nom cậu ấy chứ? Cả ngày quản hết cái này đến cái nọ, nếu là Đồng Đồng, em cũng chỉ mong được chuyển phòng ngay tức khắc. Thế này vậy, nếu có thể, nhờ thầy chuyển phòng hộ cậu ấy. Dù sao nếu là sắp xếp của nhà trường, em cũng dễ ăn với bác. Nhưng mà… tính tình Đồng Đồng như thế, ai có thể chịu được cậu ấy đây?”.




      Tóm lại là hoàn toàn phủ nhận nghi hoặc của thầy, đồng nghĩa với việc tôi cố tình vu oan cho để được chuyển phòng.




      Tôi tức run người: “Hà Vĩnh Kỳ, …”.




      Thầy giáo hết thắc mắc, gật đầu: “ ra là vậy”, rồi quay sang nhìn tôi có vẻ vui: “Lương Thiếu Đồng, em cũng quá đáng lắm, mấy chuyện như thế cũng dám bừa à? Vĩnh Kỳ là kết nghĩa của em, cậu ta có thể tha thứ cho em, nếu là bạn khác liệu có chịu được sỉ nhục đó ? Thôi, nể mặt Vĩnh Kỳ, thầy truy xét chuyện này nữa. Em về viết bản kiểm điểm đem tới đây nộp, suy nghĩ về những lỗi lẫm của mình…”.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Hai tay tôi run bần bật, cả người ngã về phía sau. Vĩnh Kỳ nhanh nhẹn bước tới đỡ tôi: “Đồng Đồng, em lại giả vờ ngất làm thầy giáo lo lắng đó. Cảm ơn thầy, chúng em về phòng đây ạ”, xong, tay lôi tôi ra ngoài.






      Phòng đổi được, lớp ngày nào cũng phải đến.




      Tôi cứ tưởng ba ngày nghỉ bệnh, ít nhiều cũng được các bạn thông cảm, ngờ bước vào lớp mới biết mình hoang tưởng tới mức nào. Bọn họ tươi cười chào đón tôi đấy, nhưng nụ cười đó trông hết sức kỳ quái.




      “Ha ha, chúc mừng Đồng Đồng quay trở lại!” Hà Đông Bình bắt nhịp, cả lớp vỗ tay rầm rầm. chào đón long trọng khác thường này làm tôi lập tức cảnh giác.




      Đành chịu, sống với Vĩnh Kỳ lâu, thần kinh ai cũng trở nên bình thường thôi.




      Quả nhiên, Uông Ly Ly thò đầu ra, thay mặt cả lớp hỏi: “Đồng Đồng, có là cậu đến phòng Giáo vụ tố cáo Vĩnh Kỳ quấy rối cậu ?”.




      Sét đánh ngang tai, mặt tôi đỏ bừng. Hóa ra thầy giáo cũng ngồi lê đôi mách. Hừ, ngay cả đạo đức nghề nghiệp tối thiểu cũng có.




      ?”, mọi người vô cùng quan tâm vấn đề này: “Vĩnh Kỳ thực sàm sỡ cậu à?”.




      Dưới hàng chục ánh mắt chờ đợi, tôi đành phải vứt bỏ tự trọng, nghiến răng gật đầu: “Ừ”.




      “Ha ha ha ha!”, như thể nhận được câu trả lời đúng dự đoán, tiếng cười cố nhịn nãy giờ của mọi người đồng loạt bùng nổ.




      Tên khốn Hà Đông Bình là đứa đầu tiên cười đến nỗi đứng thẳng nổi, ôm bụng kêu khổ luôn mồm, thế nhưng vẫn vỗ vai Vĩnh Kỳ: “Vĩnh Kỳ, cậu cừ quá! Nhờ công cậu, Đồng Đồng cuối cùng cũng biết đùa rồi”.




      Uông Ly Ly che miệng cười, để lộ ra hàm răng vàng của : “Tính khí của Đồng Đồng cũng khá hơn nhiều, đến bây giờ còn chưa lên cơn nữa kìa. Cứ thế này, cậu ấy có khi còn được hoan nghênh hơn cả Vĩnh Kỳ ấy chứ”.




      “Thế hay quá, hai chàng Bạch mã hoàng tử của trường đều thuộc về lớp chúng ta”, Hạ Mẫn vỗ tay hùa theo.




      Trời biết, tôi phát hỏa phải vì khả năng kiềm chế tốt, mà đơn giản là vì bận dồn sức chống đỡ cảm giác muốn ngất ngay tại trận.




      Thầy chủ nhiệm bước vào, thấy cả lớp ồn ào như thế cũng chỉ cười : “Hôm nay Vĩnh Kỳ và Đồng Đồng quay trở lại, cả lớp có vẻ rất vui đấy nhỉ. Các em về chỗ, tôi có chuyện muốn thông báo”.




      Mọi người liền về chỗ ngồi. Hà Đông Bình ngang qua vỗ vai tôi, lại còn nháy mắt. Vĩnh Kỳ ở phía sau kéo tôi ngồi xuống ghế.




      “Sao thế? Chẳng có lấy chút phản ứng”, thầm bên tai tôi.




      Tôi nghiến răng: “ chết ”.




      “Hì hì”, nắm lấy tay tôi dưới gầm bàn: “Có chết cũng phải lôi em theo cùng”.




      “Ác quỷ.”




      Thầy chủ nhiệm đứng bục giảng bắt đầu cất tiếng: “Lớp chúng ta có thêm học sinh mới”.




      Học sinh mới! Cả lớp trở nên kích động.




      Tôi lấy làm lạ, cuối học kỳ rồi, sắp đến kỳ thi, sao lại có người chuyển trường vào thời điểm này chứ?




      chàng trai từ ngoài cửa bước vào, áo sơ mi trắng tinh, toàn thân toát ra khí chất cao quý khác người.




      Lũ con trong lớp càng trở nên phấn khích.




      “Đẹp trai quá!”




      “Ha ha, xem ra chàng Bạch mã hoàng tử thứ ba của trường này cũng rơi vào lớp chúng ta rồi. quá hạnh phúc”, thanh ngây ngất của Uông Ly Ly nổi bật nhất đám.




      ta bước lên bục giảng, đến bước chân cũng hết sức nhàng thanh thoát, giống như đại minh tinh bước lên sân khấu nhận giải thưởng vậy.




      “Chào các bạn, mình là Đàm Diệu Ngôn, là học sinh mới chuyển đến…”




      Bàn tay bị Vĩnh Kỳ nắm bỗng bị siết chặt đến phát đau, tôi vội vàng giật ra, lườm cái mới phát vẻ mặt hiếm có của : lông mày dựng đứng, tức tối nhìn chằm chằm tên học sinh mới.




      nhân vật nổi bật thế này, tôi cũng cố nhìn thêm vài cái, tự lẩm bẩm: “Cậu ta lẽ ra nên đến đây”.




      Vĩnh Kỳ ở bên cạnh nghe thấy, phấn khởi hỏi: “Đồng Đồng, em cũng nghĩ thế à?”.




      “Hừ”, tôi : “Người ta khí chất cao quý thế kia, đáng lẽ nên xuất ngoại học trường đại học nổi tiếng. Ở đây ngoài lũ biến thái còn lại toàn đám thần kinh, có gì hay ho?”.




      Thái độ của Vĩnh Kỳ lập tức chuyển thành vừa lòng, nghiến răng ken két: “ thằng khốn kiếp, em nhất định phải khinh bỉ , căm ghét ”.




      Tôi đốp lại: “Có khốn kiếp cũng tốt hơn ”.




      Trong lúc bọn tôi bận cãi vã, màn giới thiệu sơ lược kết thúc. Thầy chủ nhiệm để lại Đàm Diệu Ngôn cho cả lớp làm quen. Ngay khi thầy vừa ra khỏi phòng, cả lớp liền nhốn nháo hẳn lên.




      ngờ Đàm Diệu Ngôn bước xuống bục giảng, tiến thẳng về phía chúng tôi.




      “Nhìn kìa, cuộc gặp gỡ của ba Bạch mã hoàng tử.”




      Tôi ngơ ngác nhìn nụ cười đầy ý của cậu ta. Đàm Diệu Ngôn dừng lại trước mặt Vĩnh Kỳ, Vĩnh Kỳ lập tức bật dậy như thể sẵn sàng nghênh chiến.




      Bốn mắt nhìn nhau chăm chú.




      Chẳng nhẽ là tình sét đánh sao?




      “Vĩnh Kỳ, lâu quá gặp.”




      “Mày đến đây làm gì? Bị đuổi khỏi trường, còn cách nào khác, đành phải đút lót để vào trường này à?”




      ra bọn họ quen nhau từ trước, xem ra còn có thù hận gì nữa kìa.




      Đàm Diệu Ngôn đáp trả đòn công kích của Vĩnh Kỳ, cúi đầu cười với tôi, khoe ra hàm răng trắng tinh: “Cậu là Đồng Đồng phải ?”.




      “Im mồm, ai cho phép mày gọi là Đồng Đồng?”, Vĩnh Kỳ lặp lại lời tôi ngày nào.




      Tôi nhìn bản mặt đắc ý của , lập tức quay ra nở nụ cười dễ thương nhất với Đàm Diệu Ngôn: “Mình chính là Đồng Đồng, cậu là ai vậy?”.




      “Mình hả? Vĩnh Kỳ nhắc gì về mình sao?” Đàm Diệu Ngôn lắc đầu trách cứ Vĩnh Kỳ: “Vĩnh Kỳ, cậu chẳng để ý gì cả. Đồng Đồng, mình là bạn học từ cấp đến cấp ba của Vĩnh Kỳ, cũng là bạn thân nhất của cậu ấy”.




      “Bạn thân?”, tôi liếc mắt nhìn Vĩnh Kỳ, lẽ nào là người tình cũ do quá mà đâm ra thù hận?




      Đàm Diệu Ngôn gật đầu: “Đúng, kẻ thù lớn nhất, cũng chính là người bạn thân nhất”.




      Đám đông vây quanh chăm chú theo dõi màn kịch độc đáo, còn tôi chớp chớp mắt, chẳng hiểu chuyện gì.




      Tóm lại, lớp chúng tôi có học sinh mới, tên cậu ta là Đàm Diệu Ngôn.




      Tôi cảm nhận được, tên họ Đàm này là khắc tinh của Hà Vĩnh Kỳ, còn cuộc sống đại học thê thảm của tôi chuẩn bị có chuyển biến lớn.




      Thượng đế, cuối cùng ngài cũng nhận ra nỗi thống khổ của tôi rồi, A men.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chươ ng 6






      Đàm Diệu Ngôn nhanh chóng phát huy tác dụng.




      Thứ nhất, cậu ta cướp luôn nửa vinh quang vốn có của Vĩnh Kỳ, hơn nữa còn cố ý xuất ở tất cả những hoạt động ngoại khóa mà ông kết nghĩa của tôi tham gia với tư cách là đối thủ.




      Thứ hai, ánh mắt vốn luôn dính chặt lấy tôi của Vĩnh Kỳ nay dành ra nửa thời gian để ý đến Đàm Diệu Ngôn, dường như Đàm Diệu Ngôn có đe dọa kì lạ với .




      Tôi rất có thiện cảm với những việc làm của Đàm Diệu Ngôn, vì thế lúc ở trong lớp tình cờ chạm mắt, tôi luôn gửi cho nụ cười nhã nhặn.




      Vĩnh Kỳ rất hài lòng.




      “Đồng Đồng, sao em lại cười với ?”




      “Với ai cơ?”




      “Tên khốn kiếp đó!”




      “Tôi có cười với đâu”, tôi giả ngu.




      Đàm Diệu Ngôn!”




      Nhìn bộ dạng tức phát điên của Vĩnh Kỳ, tôi sướng ỉ, thản nhiên đáp: “Tôi chỉ quen mỗi tên khốn kiếp là thôi”.




      “Đồng Đồng…”




      “Thôi ngay cái trò làm bộ đáng thương trước mặt tôi .” Tôi quay đầu xuống bàn dưới, cố tình cười cái tươi với Đàm Diệu Ngôn.




      Eo bỗng bị siết chặt, cả người dựa sát vào Vĩnh Kỳ, tay giữ chặt lấy người tôi, quay đầu ra sau thị uy với Đàm Diệu Ngôn.




      Đồ thần kinh! Tôi đập phát vào gáy khiến rên khẽ tiếng, ấm ức buông tôi ra.




      Đàm Diệu Ngôn thích thú quan sát chúng tôi, ngẩng đầu nhìn thầy giáo cái rồi cúi xuống hí hoáy viết vài chữ, vo thành cục ném lên mặt bàn của tôi.




      Tôi giơ tay định cầm Vĩnh Kỳ trước bước. mở ra nhìn, hừ hừ hai tiếng rồi xé nát mảnh giấy, vo thành cục, ném vào góc tường.




      đó viết cái gì?”




      “Chẳng có gì.”




      Tôi thụi cú vào bụng , hạ giọng đe dọa: “Mau ra, nếu chốc nữa ra chơi tôi tự mình hỏi”. Vĩnh Kỳ cau mày bất mãn, gãi đầu : “ em rất đáng , giống đứa con ”.




      “Cái gì?”, lông mày dựng đứng, tôi giận dữ quay đầu về phía Đàm Diệu Ngôn.




      Chuông reo, thầy giáo bước ra khỏi lớp. Tôi còn chưa kịp hỏi tội Đàm Diệu Ngôn tự dẫn xác đến.




      “Sao thế? Cả tiết cứ trừng mắt lườm mình?”




      Tôi hùng hổ chất vấn: “ cho ràng, ai giống con ?”. Tôi đứng bật dậy, phô diễn cơ thể cao lớn của mình.




      Đàm Diệu Ngôn ngơ ngác: “Ai cậu giống con ? À, mình hiểu rồi, ha ha, lời của Vĩnh Kỳ mà cậu cũng tin à?”.




      Vĩnh Kỳ cũng đứng dậy, hừ nhạt: “Đàm Diệu Ngôn, mày đừng có bôi xấu thanh danh của tao”.




      Tôi chợt ngộ ra, sai, trước giờ Vĩnh Kỳ vẫn luôn dối chớp mắt.




      Tôi hết nhìn Vĩnh Kỳ lại nhìn Đàm Diệu Ngôn, hừ tiếng rồi ngồi xuống.




      Những việc tương tự xảy ra liên tục, chiến tranh liên miên, dần dần bước vào giai đoạn quyết liệt.




      Nhưng với riêng tôi, việc đà phát triển tốt đẹp.




      lần, qua khung cửa sổ, Vĩnh Kỳ tình cờ bắt gặp tôi và Đàm Diệu Ngôn cùng chạy bộ dưới sân vận động…




      Sáng sớm hôm sau.

      “Hôm nay dậy sớm đột xuất thế, chẳng lẽ mặt trời mọc ở đằng Tây rồi à?”, tôi vừa mở mắt thấy Vĩnh Kỳ quần áo chỉnh tề đứng trước mặt.




      “Đưa cho ”, xòe tay ra.




      “Cái gì?”




      “Thẻ tập thể dục.”




      “Tự chạy?” Tôi kinh ngạc trợn mắt: “ uống nhầm thuốc à?”, sau đó vừa ném thẻ cho vừa cảnh cáo: “Muốn chạy từ nay mỗi ngày tự mà chạy lấy, đừng mơ tôi chạy giúp nữa”.




      vẫn giơ tay ra: “Vẫn còn”.




      “Còn gì?”




      “Thẻ của em đâu?”




      Tôi lừ : “ tưởng ai cũng lười chảy thây như chắc? Tôi cần chạy hộ đâu”.




      “Đưa cho .” Thằng cha này hôm nay cố chấp.




      Tôi bước xuống giường: “ đưa”, đá cửa nhà vệ sinh đánh rầm, bắt đầu công việc vệ sinh răng miệng.




      Lúc bước ra lại bị chặn ngay trước cửa.




      “Chuyện gì?”




      “Hì hì, Đồng Đồng”, cười toe toét: “Em chạy giúp bao nhiêu lần, để chạy giúp em lần này thôi”.




      Nhìn điệu bộ gian manh của , chắc chắn có mưu gì đây.




      Tôi lắc đầu quầy quậy: “ cần, chạy phần của mình là được rồi”.




      “Để chạy giúp em, mua cả bữa sáng cho em nữa. Em muốn ăn gì nào?”




      Cứ nhắc đến bữa sáng là tôi lại buồn nôn, hậu quả lần trước mua bữa sáng đến giờ vẫn còn in đậm đây này. Tôi càng lắc đầu điên cuồng hơn: “ cần, khiến, được!”.




      thấy mềm mỏng được, lập tức đổi sang biện pháp cứng rắn, nắm chặt cánh tay tôi, lôi vào phòng ngủ.




      được cũng phải được.”




      “Hà Vĩnh Kỳ, định làm gì?”, bị quăng lên giường, tôi sợ đến nỗi mặt mày tái nhợt: “Tôi cảnh cáo , nếu … ư… ư… … ưm…”.




      Nội dung cảnh cáo còn chưa kịp thốt ra, cả người bị đè xuống, đôi môi mềm mại cuốn lấy môi tôi.




      Sàm sỡ! Cứu mạng!




      Tôi trợn tròn mắt, giống hệt mắt con ếch trong phòng thí nghiệm.




      Giãy giụa phản kháng hoàn toàn vô dụng, tôi chỉ có thể trợn mắt nhìn chà đạp hai cánh môi của mình.




      khí cứ bị cướp hết lần này đến lần khác, mỗi lần tôi gần tắt thở là lại thả lỏng chút, sau đó lại tiếp tục tấn công.




      Tên râu xanh! Mẹ ơi cứu con!




      “Có đưa ?”, nghe giọng điệu còn tưởng tra khảo danh sách cộng sản nằm vùng ấy chứ.




      Mãi mới có cơ hội thương lượng, tôi đành đau khổ gật đầu: “Đưa, đưa, tôi đưa”. hổ thẹn với lương tâm.




      lấy được tấm thẻ liền nở nụ cười thắng lợi, đưa tay véo má tôi: “Ngoan ngoãn ở trong phòng, được lung tung”, xong quay người chuồn thẳng.






      Tôi ngồi thừ trong phòng.




      Làm sao đây? càng lúc càng quá đáng, động tý là lại hôn hít, xem tôi như búp bê đầu gỗ vậy.




      Khốn nạn! Tôi siết chặt nắm đấm, sao lúc nãy đấm cho cú? Nhưng nghĩ lại cảnh lúc nãy, có lẽ tôi lựa chọn đúng đắn, nếu đấm , chỉ e hậu quả càng khó lường.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nghĩ nghĩ lại, lý do chẳng phải do tôi sợ hay sao?




      Kết luận đó làm tôi muốn phát điên, tại sao lại phải sợ ? Tôi giúp mua cơm, giặt đồ, làm bảo mẫu, lẽ ra phải sợ tôi mới đúng, tại sao lại là tôi sợ ?




      Tôi ngồi yên được nữa, đứng dậy lại lại trong phòng. được, cứ thế này phải cách hay, Vĩnh Kỳ càng ngày càng đáng sợ, tôi càng ngày càng sợ . Thực lực hai bên lại chênh lệch quá ràng, tôi thể ngồi im chờ chết được.




      đến vòng thứ hai mươi, tôi dừng lại, đưa ra quyết định trọng đại – phản kháng!




      Phản kháng phải từ chuyện nhất. Đầu tiên, chấm dứt hành động ngồi im chờ chết.




      Tôi xách cặp, chuẩn bị ra khỏi phòng. Vĩnh Kỳ có thể tự tập thể dục, tức là cũng có thể tự mua đồ ăn, tự ăn mình. Còn tôi, với tư cách là sinh viên chăm chỉ, đến sớm ôn bài là chuyện nên làm.




      Tạm biệt cục kẹo cao su phiền phức, tự chăm sóc bản thân , tôi quyết định bắt đầu cuộc sống tiêu diêu tự tại của mình rồi.




      “Sớm thế này định đâu?”




      Cửa vừa mở ra thấy người đứng lù lù ở đấy.




      Tôi sợ vãi linh hồn, định thần lại, may quá phải Vĩnh Kỳ.




      tìm chỗ ôn bài.”




      Đàm Diệu Ngôn khoanh tay nhìn tôi: “Ôn bài? Ăn sáng chưa?”.




      “Chưa.” Nghĩ đến cảnh Vĩnh Kỳ mua bữa sáng cho mình, trong lòng tự dưng có chút áy náy. Tôi cau mày: “ ăn sáng cũng chả sao. Tránh ra, đừng có chắn trước cửa thế”.




      “Từ trước tới giờ hôm nay là lần đầu tiên mình thấy Vĩnh Kỳ chạy buổi sáng”, Đàm Diệu Ngôn khẽ cong môi: “Thế nên mới vội vàng chạy qua đây xem cậu có làm sao ”.




      Mặc dù nhớ ngay đến nụ hôn ác ý vừa rồi nhưng tôi tuyệt đối để lộ chút manh mối nào. Tôi cười nhạt: “Có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ? Hôm nay tên nhóc đó bị mình giáo huấn trận, đầu óc cũng coi như thông ra tý, biết là phải chăm chỉ hơn”.




      “Mình thấy có mà cậu bị giáo huấn có”, Đàm Diệu Ngôn khẽ lẩm bẩm.




      “Cậu cái gì?”, tôi cao giọng chất vấn.




      lập tức chối bay chối biến: “ có gì. Đồng Đồng, bỏ ăn sáng tốt đâu. Hay để mình mời cậu ăn McDonald nhé?”.




      “McDonald?” Bụng kêu đánh ọt tiếng, tôi nhìn nghi ngờ: “Chẳng có việc gì lại đến nịnh bợ, phải lừa đảo cũng là phường trộm cướp. Mình thấy miễn hơn…”.




      đợi nghe hết câu, Đàm Diệu Ngôn quàng vai tôi lôi : “ nào, chẳng phải ngày nào cũng có bão thế này đâu”.




      McDonald có ma lực , mặc dù tôi rất có chí khí, nhưng cũng chỉ từ chối mấy câu lấy lệ rồi để mặc lôi .






      vào McDonald cũng chẳng cần thương xót cho hầu bao của Đàm Diệu Ngôn làm gì. Tôi gọi mạch bốn cái hamburger, hai cốc ca, hai bịch khoai tây chiên, hai chiếc bánh táo.




      Đàm Diệu Ngôn đứng sau : “ cần gọi hộ mình đâu”.




      “Mình có gọi cho cậu đâu.”




      “Cậu ăn được nhiều thế?”




      Tôi thộn mặt, quả nhiên làm bảo mẫu quen rồi, mua gì cũng mua thành hai phần. Đành nhếch mép: “Để trưa ăn luôn”.




      bị nguội.” Đàm Diệu Ngôn mỉm cười: “Hay là thế này, cứ ăn sáng trước , bữa trưa chúng ta lại đến đây”.




      Tôi quay đầu lại, kinh ngạc nhìn : “Bữa trưa lại đến nữa?”.




      “Ừ”, Đàm Diệu Ngôn gật đầu: “Mình mời, cậu cứ ăn tẹt ga”.




      Tự dưng có chút bất an, tôi cân nhắc giữa McDonald và an toàn của bản thân chút, cuối cùng đành đau khổ lắc đầu: “Thôi cần đâu, cậu cũng đừng lãng phí tiền, mời mình bữa sáng là được rồi”.




      Đàm Diệu Ngôn chỉ cười, thêm gì nữa.






      Thanh toán xong, bọn tôi bưng khay tìm chỗ trống.




      Vừa ngồi xuống, tôi lập tức tập trung tinh thần, tận lực chiến đấu: tay trái ca tay phải hamburger, nuốt miếng khoai chiên lại cắn miếng bánh táo.




      Đàm Diệu Ngôn ngồi cạnh chăm chú quan sát: “Cậu đói lắm hả?”.




      “Ừ”, tôi thẳng thắn gật đầu. dám mời người ta đừng có keo kiệt.




      “Mình thấy thực ra cậu đói đến thế.”




      “Hả?”, tôi ngước lên nhìn , miệng vẫn đầy hamburger.




      “Cậu muốn ăn cho xong để mau mau chóng chóng về gặp Vĩnh Kỳ chứ gì?”




      Tôi lắc đầu, nuốt vội miếng bánh xuống họng, tu ừng ực cốc ca tay: “Ai thế? Mình chẳng quan tâm đến làm gì. Phiền chết được”.




      sao?”




      “Cậu điều tra hộ khẩu à? Hỏi lắm thế”, tôi lườm , rất từ tốn, chậm rãi ăn nửa chiếc hamburger còn lại, xem như câu trả lời cho thắc mắc của .




      Nhìn xem, tôi chẳng vội tí nào. Tên nhóc con Vĩnh Kỳ sớm bị tôi quẳng ra đường cái rồi.




      Đàm Diệu Ngôn im lặng.




      nhìn tôi chớp mắt, chẳng biết nghĩ gì nữa. Đợi tôi giải quyết gọn gàng cái hamburger thứ nhất, chuẩn bị tấn công sang cái thứ hai đột nhiên lên tiếng: “Có phải lúc hôn cậu, Vĩnh Kỳ thường rất thô bạo ?”.




      Phụt…




      ca trong miệng phụt thẳng ra ngoài, may mà đối diện có ai.




      “Cậu cái gì?”, tôi trừng mắt, hạ giọng hỏi .




      “Môi bị cắn sưng lên rồi kìa.”




      Cái gì? Mất mặt quá! Sao tôi lại chẳng có cảm giác gì, còn chạy đến McDonald cho thiên hạ chiêm ngưỡng. Tôi hoảng hốt đưa tay sờ môi: “Ở đâu? Chỗ nào cơ?”.




      Đàm Diệu Ngôn ngồi im quan sát, lúc sau mới bật cười ha hả.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Cười cái gì?”




      “Ha ha, Đồng Đồng, ha ha…” gập bụng cười rung người như thể xem bộ phim hài hay nhất của năm: “Cậu đúng là dễ bị lừa đấy. Ha ha, chắc chắn là thường xuyên bị Vĩnh Kỳ quay như chong chóng rồi”.




      Tôi chớp mắt nhìn .




      cười nửa ngày trời, đột nhiên ngừng lại, mặt mày nghiêm túc : “Ở bên cạnh , cậu chỉ có chịu thiệt thôi, để mình bảo vệ cậu, được ?”.




      Tôi tiếp tục chớp mắt.




      hạ thấp giọng, dựa sát vào tôi: “Mình và Vĩnh Kỳ giống nhau, mình chưa bao giờ sử dụng vũ lực cả”.




      Bốp! Đàm Diệu Ngôn từ ghế rơi xuống đất.




      Tất cả mọi ánh mắt lập tức tập trung vào nắm đấm còn giơ cao của tôi.




      Tôi lạnh lùng liếc qua cái xác nằm bẹp dưới đất, chậm rãi thu lại nắm đấm, nhét chỗ thức ăn còn lại vào trong cặp, tay cầm ca đứng lên, ánh mắt kiên nghị, hiên ngang bước ra cửa.




      Sau lưng im lặng như tờ…




      Bước ra đường cái, tôi mím môi nhìn dòng người hối hả ngược xuôi trong năm giây.




      “Aaaaaaa! Thượng đế, tên còn chưa đủ sao, ông có thù với tôi à?”, tôi ngửa mặt gào to, thu hút mọi ánh mắt của người đường.




      Cuộc sống đại học của tôi… thê thảm… thê thảm… quá thê thảm…






      Tôi vừa ngán ngẩm ca thán cuộc sống đại học bất hạnh, vừa thất thểu lê từng bước đến lớp.




      Trước mặt đột nhiên xuất thân hình cao lớn, tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt phẫn nộ của Vĩnh Kỳ.




      đâu về?”, lông mày dựng ngược, tức tối giơ bàn tay còn cầm tô cháo, chỉ thẳng vào tôi: “Phòng bên cạnh bảo thấy em cười cười cùng Đàm Diệu Ngôn. , em với đâu?”.




      Nghe đến ba chữ Đàm Diệu Ngôn, lông mày tôi cũng lập tức dựng ngược, chỉ thẳng mặt , hét còn dữ tợn hơn: “ được nhắc đến thằng khốn đó”.




      “Thằng khốn?” Vĩnh Kỳ bị tôi hét liền lập tức ngoan ngoãn trở lại, thậm chí còn rất hớn hở: “Ha ha, cuối cùng em cũng biết đó là thằng khốn. Đồng Đồng thông minh, nhận ra bộ mặt của rồi”.




      Tôi quay phắt sang chỗ khác: “Đừng làm trò. với đều cùng giuộc cả thôi”.




      Vĩnh Kỳ lập tức trở nên nghiêm túc: “ giống nhau. đối với em là lòng, còn là có mưu đồ xấu xa”.




      “Hả?” Tôi quay đầu lại, quan sát Vĩnh Kỳ từ đầu đến chân: “Sao biết có mưu đồ xấu xa với tôi?”.




      “Hừ,” cứ nhắc tới Đàm Diệu Ngôn, Vĩnh Kỳ lại nổi xung: “Tên đó từ bé đến lớn chỉ thích tranh giành với . Đến cả vệ sinh cũng giành trước, sao lần này lại chịu buông tha cho em chứ?”.




      Sao tầm quan trọng của tôi lại bị đặt ngang hàng với việc vệ sinh chứ? là hỏi trời, trời thấu, hỏi đất, đất hay.




      Vĩnh Kỳ thấy tôi sầm mặt, có lẽ cũng nhận ra sai lầm, gãi đầu gãi tai hồi, cười hì hì chữa cháy: “Đương nhiên là Đồng Đồng của quan trọng hơn việc vệ sinh nhiều rồi”.




      “Vĩnh Kỳ.”




      “Hả?”




      Tôi : “Thường ngày chuyện với thầy và mấy bạn nữ miệng trơn như bôi mỡ, toàn ngon ngọt. Tại sao cứ chuyện với tôi lại chẳng thốt ra được câu nào êm tai?”, bắt đầu nghiến răng trèo trẹo.




      Vĩnh Kỳ ngơ ngẩn lúc, sau đó dường như ngộ ra được điều gì, cười rạng rỡ, tay chân còn múa máy, sung sướng : “Đồng Đồng, em ghen à?”.




      Con người và quái vật đúng là thể giao lưu được. Đến lượt tôi ngây người, ánh mắt đờ đẫn, mắt hình như còn vằn tia máu.




      Vĩnh Kỳ phấn khích quá đà, lượn vòng vòng xung quanh tôi, đứng sau lưng dựa đầu lên vai tôi, cười ngọt ngào: “Cuối cùng em cũng hiểu được rồi, ôi, cuối cùng em cũng biết ghen rồi”.




      Lúc đó tôi đứng sát bờ vực của bùng nổ, Vĩnh Kỳ lại đứng ở vị trí phù hợp đến thể phù hợp hơn, thế nên tôi liền rất hào phóng tặng đấm.




      “Á…”




      Sau lưng vang lên tiếng hét đau đớn.






      Hôm nay, thầy và toàn thể các sinh viên nữ lớp Tin học đau lòng khôn nguôi.




      Lý do là vì hai chú Bạch mã của họ đều bị thương, ảnh hướng đến vẻ nho nhã lịch mọi khi: Vĩnh Kỳ bị bầm mắt phải, còn Đàm Diệu Ngôn là mắt trái. Người khác nghĩ gì cũng mặc, nhưng lúc Vĩnh Kỳ và Đàm Diệu Ngôn chạm trán, hai bên đều sững người, sau đó lập tức chỉ vào vết thương của đối phương cười hả hê châm biếm.




      Điển hình của chó chê mèo lắm lông.




      Tôi lạnh lùng ngồi nhìn, Hà Đông Bình từ sau thò đầu lên hỏi : “Hai người đó có phải lén lút đánh nhau ? Giờ mỗi người đều có quà lưu niệm rồi nhé”.




      Tôi phì cười, gật đầu: “ sai, hôm qua bọn họ vì tranh chức hoa khôi của trường mà đánh nhau trận sống mái. Lúc đó mình tình cờ có mặt, được làm trọng tài”.




      “Nhất định rất hấp dẫn.” Hà Đông Bình tưởng , xuýt xoa tiếc rẻ.




      Tôi cười muốn đau bụng: “Đương nhiên, chỉ có thể là vô tiền khoáng hậu, kinh thiên động địa”.




      “Ai thắng?”




      cho cậu, cậu tự mà hỏi bọn họ.”




      “Vậy người thắng có phần thưởng gì?”




      “Phần thưởng?”




      Hà Đông Bình tự dưng cười gian xảo: “Đại hội võ lâm lần nào chẳng liên quan đến mỹ nhân. Lúc đó cậu cũng ở đấy, có qua giải thưởng là nụ hôn của Đồng Đồng …”.




      Lời còn chưa dứt, mắt nhận luôn nắm đấm vô địch của tôi.




      Hà Đông Bình hét thất thanh tiếng, cả lớp quay ra nhìn tôi.




      Đôi mắt Hà Đông Bình lập tức xuất vết bầm đóng mác “Đồng Đồng chính hiệu”.




      Trong lúc tôi dương dương tự đắc với tiến bộ của mình Hà Đông Bình ấm ức tố cáo: “Mình biết vết bầm tím khuôn mặt của Vĩnh Kỳ và Đàm Diệu Ngôn từ đâu ra rồi”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :