Vũ Ngịch Càn Khôn - Chúc Long Ngữ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 59: TIỂU TỬ QUÁI VẬT

      - Khai Thiên thức thứ tư!

      Đối mặt với hai võ giả tu vi ít nhất là trung cấp Võ Tướng, lựa chọn của Sở Nam chính là mạnh mẽ ra tay.

      Như thế nào gọi là hào tình tráng chí, như thế nào gọi là bản lĩnh ngút trời, như thế nào gọi là đảm lược trùm thiên đều hàm trong kích nghênh chiến này.

      Nhìn thân ảnh chút sợ hãi trước mặt, Tuyệt Thiên Xích và Lam Hồng Quang hơi sững sờ, nhưng cũng chỉ là hơi sững sờ, trong suy nghĩ của bọn , tên tiểu tử có nguyên lực ba động cho dù trong tay có cầm bảo kiếm cấp Chân Khí cũng chỉ là minh châu phát sáng, căn bản thể phát huy được tác dụng.

      Thứ mà bọn phải đề phòng và chú ý đó là chính lẫn nhau.

      Thế nhưng, khi cảm nhận được uy áp mà trọng kiếm mang đến, sắc mặt của hai người lập tức đại biến, lập tức thi triển hết đủ loại thủ đoạn và bản lĩnh của Võ Tướng, Tuyệt Thiên Xích lập tức xuất ra lực lượng phòng ngự là Thổ nguyên lực trứ danh, còn thứ mà Lam Hồng Quang tu luyện lại chính là Mộc nguyên lực có độ dẻo dai cực mạnh.

      - Phịch!

      Trọng kiếm cùng hai cỗ nguyên lực Thổ, Mộc va chạm vào nhau, hai vị cường giả Võ Tướng hơi lùi về sau bước, Sở Nam lại bay ngược ra ngoài, ngã xuống đất, khóe miệng rỉ máu. Thổ nguyên lực và Mộc nguyên lực vừa vặn tương khắc, khiến trong cơ thể Sở Nam cuồn cuộn đến nghiêng trời lệch đất.

      - Võ Tướng và Đại Võ Sư quả nhiên giống nhau, nguyên lực quả thâm hậu, nếu phải năm vị sư phụ thay ta tôi luyện thân thể lần khi gặp trận chiến như vậy, mạng của ta gặp nguy rồi!

      Sở Nam thầm nghĩ, cố gắng chịu đựng đau nhức kịch liệt, nắm lấy cơ hội tôi luyện, sau đó lại dùng trọng kiếm chống đất đứng lên.

      Tuyệt Thiên Xích cùng Lam Hồng Quang đều kinh hãi, thầm nghĩ:

      - Tiểu tử này cổ quái, chịu kích hợp lực của hai Võ Tướng thế mà lại chết?

      - Nếu như có thể kích phát ra nguyên lực kích vừa rồi nhất định có thể khiến hai gã Võ Tướng bị thương nặng, biết tại sao Ngũ Hành nguyên lực lại thiếu quá nhiều….

      Trong lòng mặc dù nghĩ vậy, thế nhưng Sở Nam vẫn xông lên lần nữa.

      Tuyệt Thiên Xích cùng Lam Hồng Quang liếc nhìn nhau, trong nháy mắt đạt thành hiệp nghị, trước hết giết tiểu tử cổ quái này, sau đó hẵng bàn đến vấn đề pháp bảo.

      Kết quả là hai đại Võ Tướng lại lần nữa liên thủ tấn công.

      Sở Nam xông đến với vẻ đằng đằng sát khí, trọng kiếm chém ngang, mắt thấy muốn cùng cứng chọi cứng với hai đại Võ Tướng, Sở Nam bất chợt nhảy lên trung, rơi vào chính giữa đám Đại Võ Sư, trọng kiếm trong tay lập tức đại triển uy phong.

      - Bọn ngươi muốn lấy mạng ta ta lấy mạng chó của các ngươi!

      màn này quả thực quá bất ngờ, cho dù là Mãn trưởng lão với tu vi sơ cấp Võ Tướng thi triển Thổ Nguyên Thuẫn vẫn thể chống đỡ nổi công kích của trọng kiếm, đám người Đại Võ Sư vốn muốn nhìn trò hay bất ngờ kịp đề phòng, há có thể đỡ nổi sao?

      Lúc này, có vài người còn chưa kịp phát ra tiếng hét thảm bị trọng kiếm nghiền thành thịt vụn. Cũng có ít Đại Võ Sư bị nắm quyền của đánh nát, huyết nhục bay tứ tung.

      - Dám giết bang chúng của ta, tiểu tử, cho dù ông trời có muốn bảo vệ ngươi nữa ta cũng quyết lấy mạng ngươi!

      Tuyệt Thiên Xích rống lớn tiếng, Đại Võ Sư chính là lực lượng trung kiên của Hoành Vân Bang, vừa rồi trong đám Đại Võ Sư bị giết chết ít nhất có hai người có thể đột phá thành Võ Tướng, nếu như đột phá Hoành Vân Bang có thêm hai phần lực lượng, nhưng bây giờ, hai phần lực lượng đó bị tên tiểu tử quái vật dẫm nát….

      - Chỉ có ngươi giết ta, mà ta giể giết ngươi sao? Như thế còn gì đạo lý nữa?

      Sở Nam rống lớn:

      - Lão thiên? Ta muốn nghịch thiên, cần gì lão thiên bảo vệ? Ngươi muốn lấy mạng của ta hãy xuất ra bản lĩnh !

      - Được được được, quả điên cuồng, quả cuồng vọng, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Xông lên cho ta!

      Tuyệt Thiên Xích hét lớn, tâm tình của Lam Hồng Quang lúc này cũng khác Tuyệt Thiên Xích lắm, có ai có thể ngờ rằng thành Hùng La lại có tên quái vật như vậy chứ.

      Nghe thấy hai vị bang chủ hét lớn, những trưởng lão đối chiến vội vàng dừng tay, sau đó thi triển thủ đoạn tấn công về phía Sở Nam, ngay lập tức, Thổ nguyên lực hùng hậu, Kim nguyên lực sắc bén, Hỏa nguyên lực cuồng bạo, còn có Thủy nguyên lực, Mộc nguyên lực, tất cả các loại vũ kỹ cũng theo đó mà thi triển ra.

      - Đến đây, hôm nay phải chiến trận thống khoái!

      bên trọng kiếm bổ ngang chém dọc, bên dùng nắm quyền có thể đập nát cự thạch tàn sát bừa bãi, bên để nguyên lực nhập vào trong cơ thể, chịu đựng đau đớn, dùng tốc độ nhanh nhất tôi luyện, bên lại cố ý dẫn dụ đám võ giả ngược hướng đám người Tư Đồ Dật Tiêu đào tẩu, trong lòng thầm nghĩ:

      - Như vậy đám người Tư Đồ Dật Tiêu có lẽ an toàn rồi, chạy ra khỏi thành Hùng La hẳn còn vấn đề gì nữa.

      Gác mọi hoài niệm trong lòng qua bên, Sở Nam càng tỉnh táo hơn, muốn chiến, muốn dùng chiến đấu để tôi luyện thân thể, bách luyện mới có thể thành thép, thế nhưng, cũng muốn bản thân mình tu luyện lần rồi luyện đến chết luôn.

      Bởi vậy, Sở Nam ở trong đám người ngừng thoắt đến thoắt , khiến cho công kích tạo thành quy mô của bọn chúng tự tấn công lẫn nhau, đột nhiên, ở bên cạnh bỗng có hai luồng công kích cực mạnh đánh tới, đều là Kim nguyên lực sắc bén, Sở Nam nhìn thấy trang phục hai người khác thường, trong lòng lập tức nảy ra kế sách.

      - Giết!

      Sở Nam thốt lên chữ, uy phong giống như kỵ binh cưỡi chiến mã, sát ý ngập trời, thản nhiên nhảy đến, nâng quyền nện xuống, đồng thời hét lớn:

      - Lam Thiểm, ngươi dám giết huynh đệ của Hoành Vân Bang ta, lão tử phải liều mạng với ngươi!

      Đứng gần Sở Nam, thấy Sở Nam ngang nhiên vu oan giá họa, nhất thời kịp phản ứng Sở Nam nhanh chóng thối lui, có phòng ngự, tùy ý để đạo kiếm để lại người mình nhiều vết thương, sau đó vung trọng kiếm lên, đem vòng người bao vây mình biến thành thi thể.

      Người ở bên trong biết là Sở Nam giở trò quỷ, nhưng người bên ngoài lại biết, hai bang xưa nay vốn có cừu hận, có khả năng đồng tâm hiệp lực, cho nên vừa nghe thấy tiếng quát như vậy bang chúng của Hoành Vân Bang lập tức đánh ra chiêu Hỏa Băng Quyền về phía thành viên của Lam Thiểm.

      Sau đó, hai bang lập tức kịch chiến, ngươi giết ta đánh, vô cùng náo nhiệt.

      Mà Sở Nam trong đám người lại thản nhiên chiến đấu, đồng thời tu luyện pháp môn độc nhất vô nhị của mình.

      Tuyệt Thiên Xích cùng Lam Hồng Quang nhìn thấy cảnh này lập tức giận giữ rống lớn:

      - Tất cả dừng tay cho lão tử, các ngươi quên mình rốt cuộc đến đây làm gì sao? Còn mau đoạt bảo vật cho lão tử!

      tiếng hét gọi tỉnh người trong mộng, nội chiến lập tức bị dẹp loạn, công kích mãnh liệt lại lần nữa dồn về phía Sở Nam.

      Vẻ mặt Sở Nam trở nên ngưng trọng, thế nhưng lại hề bối rối, thân thể cường hãn chính là vốn liếng lớn nhất của , chỉ cần vũ kỹ mà bọn thi triển phá vỡ nhục thể của vẫn bình yên vô .

      Chỉ có điều Sở Nam cũng phát trong chiến đấu thuộc loại quần chiến này, chiêu thức của Khai Thiên Thập Bát Thức vốn đại khai đại hơn cũng thích hợp, Khai Thiên của Kim Tuyệt thích hợp, Liệt Thổ của Cơ Tam Nương cũng thích hợp….

      Trong giây lát, Sở Nam quả nghĩ ra phương pháp xử lý gì tốt, Ma Đạo Tử sư phụ chỉ để lại võ quyết, thế nhưng lại để lại vũ kỹ thích hợp….

      Nghĩ vậy, trong đầu Sở Nam đột nhiên lên cảnh sư phụ Hắc Tâm Diêm Vương lột da, róc xương, phân thịt của ma thú, thầm nghĩ:

      - Trọng kiếm nà có thể tách được ma thú, như thế nào thể tách được người? Những người này vì lòng tư mà muốn lấy mạng ta, có khác gì đám ma thú đâu?

      Vừa nghĩ đến đây, Sở Nam lập tức hành động….
      Lục NặcAnh Đức thích bài này.

    2. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 60: GẶP MẠNH CÀNG MẠNH HƠN

      - Sư phụ Hắc Tâm Diêm Vương từng , nếu như muốn đem da, huyết nhục và xương cốt của ma thú tách ra hoàn mỹ phải quen thuộc kết cấu thân thể của ma thủ, như vậy khi ra tay mới có thể thuận buồm xuôi gió như có thần trợ!

      Sở Nam đối với hơn trăm loại kết cấu của thân thể ma thú ma thú vô cùng quen thuộc, đối với kết cấu của thân thể người cũng quen thuộc vô cùng, mặc dù mỗi người mỗi khác, nhưng cơ bản hầu như đều giống nhau.

      Bởi vậy, Sở Nam thi triển thuần thục đủ các loại thủ đoạn lên cơ thể đám người muốn giết để đoạt trọng kiếm này, trọng kiếm của thể để mất, đó chính là thứ mà sư phụ Phong lão đầu lưu lại cho .

      Kết quả là, trong chiến trường liền xuất màn cực kỳ máu tanh, Sở Nam thuần túy chỉ dùng thân thể chịu đựng các loại công kích thuộc tính, trong đầu lập tức nhớ đến những lời của sư phụ Hắc Tâm Diêm Vương, sau đó liền thi triển chiêu thức, trọng kiếm nhạng rạch đường lên đầu của người, từ đó kéo xuống, đến ngực, đến bụng dưới….

      Dọc theo khe hở của xương cốt, từ từ tách bỏ, máu chảy ròng, thịt bay tung tóe, từng khúc xương cốt cũng theo đó mà ra….

      - Lực lượng nhục thể cường hãn, nếu như ta có lực lượng nhục the cường hãn như vậy nhất định có thể cùng đánh trận với Võ Quân rồi!

      Tuyệt Thiên Xích có chút hâm mộ mà tự tin , sau đó nhìn thấy hành động của Sở Nam khỏi bật thốt:

      - làm gì thế?

      Lam Hồng Quang khẽ lắc đầu :

      - biết, Tuyệt Thiên Xích, ngươi có nhìn ra tu vi của tiểu tử này ?

      Hai tên Võ Tướng hận thể dồn đối phương vào chỗ chết lúc này lại bởi vì Sở Nam mà vẻ mặt ôn hòa bàn luận, Tuyệt Thiên Xích chợt :

      - có nguyên lực ba động, thể nhìn thấu tu vi thế nào, cũng thấy sử dụng nguyên lực, thuần túy chỉ dùng nhục thể để chiến đấu!

      - Nhục thể đáng sợ, ngờ đại lục Thiên Vũ này vẫn còn người như vậy, tu luyện nguyên lực mà lại chuyên tu lực lượng nhục thể.

      Lam Hồng Quang có chút nghi vấn, Tuyệt Thiên Xích bỗng hét lớn:

      - Tiểu tử, thủ đoạn của ngươi quả là máu tanh! Hôm nay chắc chắn phải giết ngươi!

      Nghe thấy lời này, Lam Hồng Quang vội vàng quay đầu lại, chỉ nhìn thấy trong tràng chiến đấu xuất đống xương trắng hếu, ở bên còn xuống huyết dịch, ngoài ra còn xót ít mẩu thịt vụn, thấy cảnh tượng như vậy, Lam Hồng Quang khỏi hít hơi khí lạnh.

      - Tiểu tử này chỉ là quái vật mà còn là tên điên, con quỷ!

      Tuyệt Thiên Xích rống lớn:

      - Kiếm của ngươi quả đúng là pháp bảo cấp Chân Khí, nhưng ta cũng tin thân thể của ngươi cũng là pháp bảo cấp Chân Khí, Thạch Chông!

      - Mộc Trảm!

      Lam Hồng Quang cũng đồng thời xuất thủ.

      Lúc này, Sở Nam vẫn lẩm bẩm:

      - Thủ đoạn vẫn còn chưa thuần thục, lại có nguyên lực, thể đạt đến trạng thái hoàn mỹ giống như sư phụ được!

      Vừa lẩm bẩm xong đột nhiên cảm thấy có hai cỗ khí tức nguy hiểm tràn về phía .

      Cơn giận của Võ Tướng quả phải chuyện đùa, nhưng Sở Nam cũng bị chiến ý thiêu đốt, lập tức hetsl ớn:

      - Để ta xem cường giả Võ Tướng rốt cuộc mạnh đến mức nào!

      - Chịu chết !

      Hai làn sóng công kích ập đến, Sở Nam lập tức vung trọng kiếm ngăn cản, trọng kiếm mặc dù cản bớt phần, nhưng lực lượng quá mức cường đại vẫn đem Sở Nam đẩy lùi, nguyên lực trong cơ thể cuồn cuộn giống như cuồng phong sóng dữ vậy.

      Sở Nam lui lại, hai đại cường giả Võ Tướng cũng buông tha, thân hình chợt , Sở Nam cố nhịn đau, kích phát toàn bộ lực lượng, lại lần nữa xông đến, lấy cứng chọi cứng.

      Đại trượng phu, lúc tinh dũng mãnh tiến. Muốn nghịch thiên, cho dù gặp khó khăn vẫn chống lại.

      - Muốn giết ta sao? Lực lượng của các ngươi còn chưa đủ!

      Hai đại cường giả Võ Tướng kinh hãi, tên này chẳng lẽ là Tiểu Cường đánh chết?

      nghĩ được nhiều, vũ kỹ của hai người cùng va chạm với trọng kiếm, sóng khí nổ tung đem Sở Nam chấn bay về phía sau, Đại Võ Sư xung quanh cũng bị ảnh hưởng.

      Sở Nam đem trọng kiếm cắm mặt đất, muốn cản lại thế lui, thế nhưng vẫn bị thối lui hơn mười mét.

      Đợi sau khi dừng lại, người Sở Nam có thêm hơn mười vết thương, lập tức ngửa mặt lên trời rống lớn, vô cùng tráng liệt:

      - Thống khoái! đúng là thống khoái! Các ngươi đến tiếp !

      Hai cường giả Võ Tướng có chút hoảng sợ, chịu trọng thương như vậy mà chỉ ngã, ngược lại còn muốn tái chiến, người này chẳng lẽ là cuồng nhân chiến đấu?

      - Lam bang chủ, ngươi xem tiểu tử này bao nhiêu tuổi?

      - Khuôn mặt có vẻ thành thục, thế nhưng hai đầu lông mày lại còn quá non nớt, có lẽ quá hai mươi.

      - Hai mươi? Còn như vậy mà ngờ có thể ngăn cản được hợp kích của hai người chúng ta, thế còn chết, điều này sao có thể chứ? Cho dù là xếp hạng nhất trong Thập đại nhân tài mới xuất là Dạ Vô Ảnh mười lăm tuổi đạt đến Đại Võ Sư cũng thể làm được như vậy!

      - Loại người này phải là thiên tài, nhưng lại vượt qua thiên tài! Chúng ta kết thù oán với , nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, nếu sau này tất dẫn đến tai kiếp cho chúng ta!

      - sai, ta tra ra cái gọi là Nghịch Thiên Bang chỉ là bang phái nho , do mấy tên tiểu tử tạo thành, những thành viên khác của Nghịch Thiên Bang cũng thể buông tha.

      Tuyệt Thiên Xích quả đúng là lòng dạ hiểm độc, lập tức quay lại phân phó:

      - Mãn trưởng lão, ngươi dẫn người giết sạch toàn bộ dư nghiệt của Nghịch Thiên Bang !

      - !

      Mãn trưởng lão lập tức dẫn người rời .

      - Muốn ? Phải hỏi xem trọng kiếm trong tay ta có đáp ứng hay !

      Mặc dù thân thể Sở Nam có chút cảm giác hư nhược, nhưng lại hề tiếc lực lượng, nhảy cái chặn đường Mãn trưởng lão.

      Mãn trưởng lão thấy vậy vẻ mặt kinh hoảng, Sở Nam giống như con bạo hùng, giành xuất chiêu trước.

      Ở phía xa, Hứa Mãn Dương cũng khỏi khen ngợi:

      - Người này rất mạnh, chỉ có nhục thể, mà ý chí cũng vừa, loại này sợ cường giả, gặp mạnh ý chí càng mạnh hơn.

      Nếu như đám người Nguyên Sinh của Vân La Môn nhìn thấy Sở Nam biểu như vậy tuyệt đối đồng ý những lời của Hứa Mãn Dương, đồng thời cũng quản có thuộc tính hay tư chất cực kém gì cũng đều phải đem Sở Nam thu nhập vào Vân La Môn.

      Chỉ tiếc rằng…. Vân La Môn có ở đây…..

      Hứa Mãn Dương quay sang với tên thân tín bên cạnh:

      - Ngươi đến với tên tiểu tử kia, ta rất thưởng thức , nếu như chịu nộp lên bảo kiếm Chân Khí và giao ra vũ kỹ đằng trở thành môn khách của Hứa gia, ai có thể động vào , bảo đảm an toàn cho ….

      Sau khi suy nghĩ phen, Hứa Mãn Dương còn thêm:

      - Nếu như đáp ứng lập tức hủy diệt , để tránh lưu lại hậu hoạn, thứ mà Hứa gia chiếm được người khác cũng đừng mơ có được!

      - , Tam thiếu gia.

      Hứa Mãn Dương chỉ là Thành chủ của thành Hùng La mà còn là Hứa gia Tam thiếu gia, mặc dù Hứa gia cũng có pháp bảo cấp Chân Khí, thậm chí còn có Pháp Khí, thế nhưng, có ai ngại có nhiều pháp bảo bao giờ đâu?

      Sở Nam chỉ dựa vào nhục thể cường hãn khiến cho Mãn trưởng lão tay chân luống cuống, nhất thời thể vượt qua phòng tuyến của Sở Nam, trong lòng cũng trở nên khẩn trương hơn, Tuyệt Thiên Xích và Lam Hồng Quang lại hợp lực cùng giết, hai loại nguyên lực thổ hoàng sắc và mộc thanh sắc cùng phát ra, hao quang bắn khắp bốn phái, hiển nhiên muốn sử dụng đại chiêu đối phó với Sở Nam.

      Sở Nam nín thở tập trung, hoành kiếm đứng thẳng, trong lòng thầm hạ quyết tâm, sau kích này lập tức phóng ra xa, bằng tính mạng gặp nguy hiểm.

      Đúng lúc này, thanh chợt vang lên:

      - Dừng tay!

      Tuyệt Thiên Xích và Lam Hồng Quang đều biết thanh này là do ai phát ra, ngay lập tức liền vội vàng dừng tay.

      Thế nhưng Sở Nam lại biết người kia là ai, thế của trọng kiếm vẫn giảm từ trung bổ xuống.

      Sắc mặt hai Võ Tướng lúc này đều trở nên đại biến….
      Lục NặcAnh Đức thích bài này.

    3. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 61: NGU XUẨN

      Quản gia của Hứa gia hét ra lệnh dừng tay, Tuyệt Thiên Xích và Lam Hồng Quang sao dám dừng tay?

      Thế nhưng, Tuyệt Thiên Xích và Lam Hồng Quang dừng tay còn Sở Nam há lại dừng tay? Hai Võ Tướng thấy vậy lập tức xuất thủ chống đỡ.

      Sở Nam sử dụng Khai Thiên Thập Bát Thức, cũng dùng Đương Trảm, chỉ sử dụng Giải Ngưu Đao Pháp mà Hắc Tâm Diêm Vương dạy. Hai Võ Tướng bởi vì lúc trước dừng chiêu, lại phát chiêu cho nên chậm hơn bước, trọng kiếm phá vỡ Thổ Thuẫn, xuyên phá Mộc Bích, cứ như vậy chém vào tay Lam Hồng Quang.

      - A….

      Trong nháy mắt tiếp xúc, Lam Hồng Quang liền phát ra tiếng hét thảm thiệt, Tuyệt Thiên Xích nghe thấy tiếng hét của đối thủ cũ theo đó nhìn lại, vừa nhìn lập tức kinh hãi, chỉ thấy cánh tay của Lam Hồng Quang trong chốc lát ngắn ngủi biến thành xương cốt trắng hếu.

      Theo phản xạ có điều kiện, Tuyệt Thiên Xích muốn dùng đại chiêu công kích Sở Nam, thế nhưng Thổ nguyên lực vừa mới ngưng tụ trong lòng Tuyệt Thiên Xích lập tức lóe lên mưu kế:

      - Lam Hồng Quang là cừu nhân của ta, tại sao ta phải cứu chứ?

      Kết quả là Tuyệt Thiên Xích chút do dự lùi về sau, chống lại tên quái vật chiến đấu điên cuồng toàn thân ngập tràn máu tươi, Tuyệt Thiên Xích vẫn có chút kinh hãi, tự tin bản thân nhất định có thể giết chết tên quái vật trước mặt, nhưng cũng hiểu nếu như giết tên quái vật này hậu quả cũng rất nghiêm trọng, phải trả cái giá rất lớn. Người của Hứa gia xuất , bây giờ có cố gắng cũng còn ý nghĩa gì.

      Bởi vậy, Tuyệt Thiên Xích lập tức thối lui.

      Mà Lam Hồng Quang dường như phát điên, bất kể là ai nhìn thấy cánh tay của mình vốn lành lặn đột nhiên trở thành mấy khúc xương trong lòng cũng đều phát điên hết, Lam Hồng Quang lập tức hét lớn:

      - Chết ! Ta phải phanh thây xé xác ngươi!

      Phẫn nộ quả nhiên kích phát nên cổ lực lượng khổng lồ, Mộc nguyên lực vô cùng mênh mông lập tức bị Lam Hồng Quang bạo phát ra, thoáng chống thanh sắc đại thịnh, cứ như vậy nện thẳng về phía Sở Nam, Sở Nam hoành kiếm chém tới, biết tại sao đòn công kích của Lam Hồng Quang lại trở nên mạnh mẽ như vậy, Sở Nam thể cản nổi, những tia nguyên lực thanh sắc giống như châm lập tức tiến vào cơ thể Sở Nam, khiến xương cốt trong cơ thể truyền đến tiếng nổ vang răng rắng giòn tan….

      ngụm máu nóng cứ như vậy bắn ngược lên trung, trong lúc bị đẩy lùi về sau, cặp chân của Sở Nam còn bị cắm sâu xuống đất. Nếu như Lãnh Diện Diêm Vương ở đây lúc này, thấy máu tươi Sở Nam phun ra như vậy, cho dù là liều mạng cũng phải thu thập phen.

      - Huyền cấp, nhất định là vũ kỹ Huyền cấp, ít nhất cũng là trung phẩm!

      Tuyệt Thiên Xích thối lúi đằng sau nhìn thấy kích phẫn nộ của Lam Hồng Quang kinh ngạc bật thốt:

      - trách Lam Hồng Quang lại có thể giết chết ta, ra là có lá bài tẩy này, vũ kỹ Huyền cấp trung phẩm, hơn nữa Mộc vốn khắc Thổ, công pháp của vừa vặn khắc chế công pháp của ta, quả nhiên có vài phần nắm chắc….

      Nghĩ đến đây, Tuyệt Thiên Xích hừ lạnh tiếng, thầm nghĩ:

      - Chỉ có điều, chỉ dựa vào chừng đó mà muốn đánh đổ ta còn kém nhiều lắm, ta cũng phải là trung cấp Võ Tướng, nguyên lực của ta còn thâm hậu hơn ngươi nhiều, ta thấy ngươi cũng chưa chắc khắc chế được ta, hơn nữa, võ quyết của ta cũng là Huyền cấp trung phẩm!

      Suy nghĩ của Tuyệt Thiên Xích, Lam Hồng Quang hiển nhiên biết, chỉ biết là bất luận như thế nào cũng phải giết chết tên tiểu tử trước mặt, giết chết ! Lam Hồng Quang trực tiếp xuyên qua màn huyết vụ, quyền vô cùng nặng nề nện xuống, Mộc nguyên lực tràn ra, ngưng tụ lại thành cơn lốc vô cùng uy lực, vừa muốn nện quyền này lên người Sở Nam ….

      - Lam Hồng Quang, dừng tay!

      Quản gia của Hứa gia lại lần nữa gầm lên, phát nộ rồi, lúc trước gọi dừng tay, Sở Nam ngờ lại ngừng tay, thế nhưng khi nghe thấy Lam Hồng Quang những lời như vậy, cũng hề có ý ngừng tay trong lòng càng phẫn nộ hơn. Mặc dù chỉ là cao cấp Đại Võ Sư mà thôi, thế nhưng ở thành Hùng La, là tồn tại dưới người mà vạn người.

      Lam Hồng Quang lúc này bị cừu hận che lấp lý trí, làm sao có thể dừng lại, Sở Nam tốc độ cực nhanh, lại lần nữa lùi về sau tránh chiêu.

      - Lam Hồng Quang, tiểu tử kia là người Tam thiếu gia muốn, nếu như chết, cẩn thận Tam thiếu gia tức giận đem đám người Lam Thiểm các ngươi xóa sổ khỏi thành Hùng La!

      Hứa quản gia bây giờ chỉ có thể chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, mượn uy thế của Tam thiếu gia để áp chế Lam Hồng Quang.

      Nghe thấy những lời "Tam thiếu gia", "Xóa tên",…. Lam Hồng Quang có chút thanh tỉnh, nghi ngờ những lời này, năm đó cường đại như Thiên Uy Bang cũng bị toàn diệt chỉ trong đêm, huống chi là Lam Thiểm Bang .

      Lam Hồng Quang dừng tay, nhưng cơn phẫn nộ của vẫn còn chưa tan, đưa năm đầu xương ngón tay về phía Hứa quản gia hỏi:

      - Hứa quản gia, chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua sao?

      Hứa quản gia hơi khựng lại, nhìn năm đầu xương ngón tay trong lòng cũng phát lạnh, thầm nhủ:

      - Tiểu tử này biết từ đâu chui ra, thủ đoạn hung ác phải bình thường! Hơn nữa kiếm pháp kia….

      ra, phải là Sở Nam hung ác, chỉ là vì sinh tồn mà thôi, giống như lúc trước ở trong bụng Huyền Hỏa Huyết Mãng, Sở Nam chút quan tâm việc ăn đan uống máu gặm thịt cũng chỉ bởi vì sinh tồn mà thôi.

      - Hứa quản gia, ta muốn cầu Tam thiếu gia cho ta câu trả lời thỏa đáng!

      Lam Hồng Quang năm nay gần 50 tuổi, vất vả mới đạt đến trung cấp Võ Tướng, có vài phần nóng tính, Hứa quản gia muốn mắng chửi Lam Hồng Quang bất quá chỉ là con vật của Hứa gia, có tư cách gì điều kiện với Hứa gia?

      Mà lúc này, Hứa Mãn Dương từ xa lại, lạnh lùng hỏi:

      - Lam Hồng Quang, ngươi muốn ta cho ngươi câu trả lời thỏa đáng sao?

      Nhìn thấy Hứa Mãn Dương, Lam Hồng Quang lập tức khom lưng, càng tỉnh táo hơn, bỗng thấp giọng :

      - Thành chủ, ta dám, chỉ muốn xả chút tức giận mà thôi.

      - có huyết nhục mà thôi, nếu như ngươi lại tìm kiện pháp bảo cấp Chân Khí ta cho ngươi viên Sinh Cơ Đan, huyết nhục tự nhiên khôi phục lại như cũ!

      thanh của Hứa Mãn Dương chút tình cảm chậm rãi vang lên.

      - Thành chủ chứ?

      Lam Hồng Quang nhìn thấy Hứa Mãn Dương gì, biết chắc loại Sinh Cơ Đan này nhất định khiến hoàn hảo lại như trước lập tức vui mừng ra mặt, lại đưa ánh mắt nhìn về phía Sở Nam, ánh mắt nhìn xuống trọng kiếm trong tay , ý tứ cần cũng biết.

      Hứa Mãn Dương liếc nhìn Lam Hồng Quang, lạnh lùng :

      - Ta tìm kiện pháp bảo khác, trọng kiếm trong tay ta muốn rồi.

      - Thành chủ!

      Lam Hồng Quang chợt tức giận.

      - Sao?

      Chỉ chữ lạnh lùng thốt lên khiến Lam Hồng Quang ngậm miệng dám gì, Tuyệt Thiên Xích ở đằng sau nhìn thấy vậy trong lòng vạn phần cao hứng, nhưng vẻ mặt lại ngưng trọng với Lam Hồng Quang:

      - Lam bang chủ, vừa rồi ý của ngươi là gì?

      - Tuyệt Thiên Xích, bớt mừng thầm , ta cho dù chỉ có tay cũng sợ ngươi!

      Lam Hồng Quang giận dữ , trong lòng thầm mắng:

      - Vừa rồi kiếm nếu kiếm của tiểu tử kia chặt lên tay Tuyệt Thiên Xích khẳng định có kết cục giống như ta bây giờ!

      Hứa Mãn Dương nhìn về phía Sở Nam vị lún sâu vào trong đất ở đằng xa, chậm rãi :

      - Ta là Thành chủ của thành Hùng La.

      Sở Nam mặc kệ kẻ trước mặt là ai, dốc toàn lực lợi dụng Mộc nguyên lực điên cuồng trong người để tôi luyện thân thể mình.

      - Ta là Tam thiếu gia của Hứa gia!

      Ngay cả chính Hứa Mãn Dương cũng hiểu tại sao phải như vậy, chỉ cảm thấy tiểu tử trước mặt này phải tầm thường, tâm ngoan độc, ý chí cứng cỏi, thực lực cũng tệ, mặc dù nhìn thấy nguyên lực ba động của , nhưng nếu như có thể thu về sử dụng cho mình, sau đó tài bồi nhất định trở thành trợ lực lớn.

      - Giao kiếm trong tay ngươi cho ta, rồi theo ta, ta bảo vệ tính mạng của ngươi, cho ngươi hưởng vinh hoa phú quý vô tận!

      Hứa Mãn Dương chậm rãi .

      Sở Nam nhìn gã Thành chủ Hứa Mãn Dương trước mặt kiêu ngạo như vậy khẽ cười, thốt lên hai chữ:

      - Ngu xuẩn!

    4. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 62: TA TRỞ LẠI

      - Ngu xuẩn!

      Hai chữ mà Sở Nam vừa thốt ra mặc dù thanh lớn, nhưng lọt vào tai mọi người thể nghi ngờ lại chính là tiếng sấm vang giữa bầu trời quang.

      Hứa Mãn Dương với tư cách và địa vị là Thành chủ, với tư cách và địa vị Hứa gia Tam thiếu gia, tự thân mời tên tiểu tử gia nhập Hứa gia, thế mà ngờ lại bị mắng chửi là ngu xuẩn, hai chữ này so với việc Lam Hồng Quang lập tức phản bội còn khó chịu hơn, còn mất mặt hơn.

      Cả đám đều sững sờ nhìn Sở Nam, trong lòng đều xẹt qua suy nghĩ:

      - Tiểu tử này muốn chết sao?

      Ngay cả Lam Hồng Quang bị lột da róc xương lúc này cũng quên phẫn nộ, quên luôn đau đớn.

      Thế nhưng, bọn lại biết Sở Nam là loại người gì, giao ra trọng kiếm ư? Trọng kiếm chính là sư phụ Phong lão đầu cho , có thể giao ra sao? Tuyệt đối có khả năng, nếu như muốn giao sớm giao ra rồi, Sở Nam hà tất phải phí công tốn sức cùng khổ chiến với bọn người này phen như vậy, để cho bản thân mình chịu đầy thương tích sao?

      Còn nữa, Sở Nam nhớ lúc trước Nam Cung Linh Vân bị Vạn Độc Môn ám toán hoài nghi thủ phạm là Hứa gia và Phạm gia, Sở Nam còn phải tìm Nam Cung Linh Vân, chịu trách nhiệm của nam nhân, nếu vậy, há có thể gia nhập vào Hứa gia sao?

      Mà Sở Nam cũng biết rằng hai chữ "Ngu xuẩn" của lại khiến bọn người này chấn động như vậy, cũng biết gặp phải hậu quả gì, Sở Nam chỉ cố dốc toàn lực, nắm bắt thời gian tu luyện.

      Ánh mắt Hứa Mãn Dương lạnh lùng như băng, sắc bén như kiếm, nhìn tiểu nhân vật dưới tầng chót nhất biết giây sau còn sống hay chết, thầm nghĩ đúng là thứ biết trời cao đất rộng, ngờ lại dám thốt ra hai chữ này.

      - Tiểu tử, ngươi muốn chết….

      Hứa quản gia lập tức biểu trung thành, lớn tiếng quát, còn muốn xông lên đem Sở Nam đẩy vào chỗ chết, nhưng vừa bước lên bước Hứa quản gia bị Hứa Mãn Dương tát cái văng .

      - Ta còn ở đây, đến phiên ngươi xử lý sao?

      Hứa Mãn Dương đem lửa giận trút lên người quản gia thân tín của , Hứa quản gia cũng dám gì, chỉ ngừng xin lỗi, Hứa Mãn Dương cũng thèm để ý đến gã, lại nhìn về phía Sở Nam :

      - Ngươi biết hai chữ mình vừa thốt đem đến cho ngươi hậu quả gì ?

      - Cùng lắm là chết mà thôi.

      - Ngươi sợ chết?

      - Chết có gì đáng sợ?

      Sở Nam trì hoãn thời gian, trong lòng thầm nhủ:

      - Nếu như ta sợ chết cả đời làm phế vật rồi, chừng chết từ lâu rồi.

      - Hay cho kẻ sợ chết.

      Hứa Mãn Dương nở nụ cười, lại tiếp:

      - Tiểu tử, nếu như ngươi theo ta, những chuyện phát sinh lúc trước xóa sạch, thế nào?

      - Hay cho kẻ ngu xuẩn.

      Sở Nam lại cười đáp.

      Lại lần nữa nghe những lời này, cho dù Hứa Mãn Dương có thưởng thức Sở Nam như thế nào nữa cũng khó kìm được lửa giận, Hứa Mãn Dương từ cao nhìn xuống :

      - Quả điên cuồng, nhưng người điên cuồng như vậy đều chết rất sớm. Giết cho ta, đem thi thể của treo cửa thành, thị chúng ba ngày!

      Hứa Mãn Dương hời hợt ra lệnh, lập tức, đám người Lam Hồng Quang vô cùng hận Sở Nam lập tức lao về phía Sở Nam, sau lưng còn có đám người, có Tuyệt Thiên Xích, có Hứa quản gia….

      Đúng lúc này, Sở Nam đột nhiên đạp mạnh lên đất, thân hình bắn lên trung, trọng kiếm vung lên để lại từng đạo tàn ảnh, chém thẳng về phía Hứa Mãn Dương.

      Hứa Mãn Dương có nằm mơ cũng ngờ lại có tên tiểu tử dưới tình huống như vậy vẫn dám động thủ với , thế nhưng Hứa Mãn Dương là người đứng đầu thành, cũng phải là loại người ăn rồi ngồi chơi.

      Chỉ trong thoáng chốc, xung quanh liền tràn ngập Hỏa nguyên lực cuồng bạo, nhìn thấy thảm kịch của Lam Hồng Quang, Hứa Mãn Dương tất nhiên để cho Sở Nam có cơ hội đến gần , cũng muốn vì nương tay mà bản thân biến thành xương cốt trắng hếu.

      Hỏa nguyên lực tập trung, tạo thành chiêu đáng sợ, xuyên qua trung, nện lên người Sở Nam, tiếng nổ ầm vang lên người Sở Nam, đoàn hỏa diễm tinh thuần lập tức bao phủ lấy Sở Nam.

      Thân thể Sở Nam bị đánh trung, trung lập tức đảo vài vòng, cuối cùng đâm vào gốc cây, thân cây vừa tiếp xúc với lửa lập tức bị thiêu đốt thành tro tàn, còn thân thể vẫn bị bắn ngược về sau.

      - Tam Vị Chân Hỏa!

      Tuyệt Thiên Xích nhìn thấy đại thụ trong nháy mắt biến thành tro tàn thầm thốt lên, Hứa gia quả nhiên danh bất hư truyền, Hứa Mãn Dương này ngờ lại luyện được Tam Vị Chân Hỏa, tiểu tử này chắc chắn phải chết rồi.

      Lam Hồng Quang cũng thầm cảm thấy may mắn, may là vừa rồi mạo phạm Hứa Mãn Dương, nếu bị giết ngay lập tức, xem thủ đoạn của gã chừng vũ kỹ đằng cũng bị hóa thành tro tàn theo tên tiểu tử kia rồi.

      - Thứ biết sống chết, đáng chết!

      Hứa Mãn Dương vẻ mặt lạnh lùng :

      - Quá cuồng vọng, cho rằng bổn thiếu gia làm gì được ngươi sao?

      Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía đoàn hỏa diễm cháy rực, đoàn hỏa diễm này đâm vào thứ gì thứ đó lập tức biến thành tro tàn, đợi đoàn hỏa diễm rơi xuống đất trong lòng mọi người đều thầm nghĩ:

      - Tên quái vật này rốt cuộc cũng chết rồi.

      - Thành chủ ra tay quả nhiên phải tầm thường.

      - Đúng vậy, đúng vậy, có Thành chủ ở đây, thành Hùng La của chúng ta vững như Thái Sơn.

      Tuyệt Thiên Xích cùng Lam Hồng Quang vội vàng vuốt mông ngựa, bỗng nhiên nhìn thấy hỏa nhân ngã mặt đất đột nhiên dứng lên, bỏ chạy như điên, tốc độ cực nhanh.

      Nhìn thấy màn kinh dị này, tất cả mọi người đều ngẩn ra, tư duy đều trở nên trống rỗng.

      - Đây…. Đây…. vẫn còn chạy? còn chưa chết sao?

      Lam Hồng Quang thể tưởng tượng nổi mà bật thốt, Tam Vị Chân Hỏa có thể đem đại thụ hóa thành tro tàn ngay lập tức, có thể đốt trụi cả tảng đá, đem sắt nung chảy thành nước, thế mà lại đốt chết , điều này sao có thể? Sao có thể chứ?

      - Lam Hồng Quang, Tuyệt Thiên Xích, Hứa Mãn Dương, các ngươi hãy nhớ kỹ, ngày nào đó ta trở lại, đợi đến ngày ta trở lại chính là tử kỳ của các ngươi, chính là ngày các ngươi diệt bang, là ngày Nghịch Thiên Bang dương danh! Hãy nhớ cho kỹ!

      Sở Nam điên cuồng chạy, còn hung hăng .

      - A….

      Hứa quản gia kinh hãi thốt lên, còn những người khác đồng loạt hít vào hơi khí lạnh.

      - Tiểu tử này khẳng định có pháp bảo có thể tránh lửa, chừng là Pháp Khí, bằng sao có thể chống đỡ được Tam Vị Chân Hỏa của Thành chủ?

      Tuyệt Thiên Xích nghe thấy những lời này run rẩy lẩm bẩm.

      - Đúng, khẳng định có pháp bảo, ta ….

      Lam Hồng Quang vội vàng phụ họa, Hứa Mãn Dương vẻ mặt tràn đầy tức giận quát:

      - Còn sững sờ ở đây làm gì, chẳng lẽ đợi bỏ trốn rồi ngày sau quay trở lại báo thù sao? Tranh thủ đuổi theo giết cho lão tử, bất luận là kẻ nào giết chết tháng này đều miễn dâng lễ vật.

      Nghe như thế, Lam Hồng Quang và Tuyệt Thiên Xích liền mừng rỡ, vội vàng phóng .

      Hứa Mãn Dương lập tức phân phó:

      - Sai người đóng cửa thành cho ta, ta muốn xem xem tại thành Hùng La này trốn thoát khỏi lòng bàn tay ta như thế nào?

      Vừa xong trong đầu Hứa Mãn Dương bỗng nhiên xẹt qua suy nghĩ:

      - Tiểu tử kia có vũ kỹ đằng , chừng có thể phóng qua tường thành được!

      Nghĩ đến đây, Hứa Mãn Dương liền tự mình phóng về phía cửa thành….

    5. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      CHƯƠNG 63: CẤP TỐC CHẠY TRỐN

      Hứa Mãn Dương nhìn thấy Sở Nam cùng hai đại Võ Tướng chiến đấu, mặc dù rơi xuống hạ phong, thế cục nguy cấp, máu tươi bắn khắp nơi, vết thương người lại càng chồng chất, thế nhưng lại chết. Hứa Mãn Dương thấy Sở Nam có tâm trí kiên định và lòng điên cuồng chiến đấu, bất quản kẻ trước mặt là người nào, đánh trước rồi sau. Hứa Mãn Dương nhìn thấy tên tiểu tử hèn mọn lại dám phạm vào uy nghiêm của , thậm chí còn dám xuất kiếm với . Hứa Mãn Dương nhìn thấy kích mạnh mẽ của mình ngờ lại thể giết chết , Tam Vị Chân Hỏa đối với dường như có tác dụng….

      Hơn nữa, lúc cuối cùng bỏ trốn, còn lưu lại câu ….

      Nhân vật như vậy, quyết tâm như vậy, Hứa Mãn Dương há có thể để cho trốn thoát dễ dàng như vậy để ngày sau đem đến hậu hoạn lớn cho sao?

      Lại , trong tay tiểu tử kia có bảo kiếm cấp Chân Khí, còn có pháp bảo phòng hộ cấp Pháp Khí, pháp bảo nhiều như vậy làm sao có thể để cho đào thoát được.

      Kết quả cuối cùng nhất định phải là giết người, đoạt bảo….

      Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Sở Nam phải dựa vào pháp bảo phòng hộ để chống lại Tam Vị Chân Hỏa, mà là sử dụng chính cơ thể , nhục thể vô cùng cường đại.

      Mệnh lệnh của Hứa Mãn Dương vừa truyền , chỉ có Tuyệt Thiên Xích và Lam Hồng Quang đều muốn giết Sở Nam cho thống khoái, mà tất cả các bang phái tại thành Hùng La đều muốn giết Sở Nam cho thống khoái, bởi thế, khắp nơi đều vang lên tiếng hô giết, từng đoàn người ngừng đuổi theo hướng Sở Nam bỏ trốn, gần như là xuất động toàn thành vậy….

      người chạy, toàn thành truy đuổi….

      Chuyện xảy ra trong nháy mắt dẫn đến náo động lớn như vậy, khiến cả thành bàn luận xôn xao chỉ bởi vì thanh bảo kiếm cấp Chân Khí, biết nếu như bọn chúng biết trong nhẫn trữ vật của Sở Nam còn có Long Nha, Nghịch Lân, chỉ e riêng gì thành Hùng La, mà vài tòa thành phụ cận, thậm chí các đại môn phái, hoặc toàn bộ Bắc Tề Quốc đều muốn đuổi giết Sở Nam.

      Giờ phút này, Sở Nam trở thành địch nhân của toàn bộ người bên trong thành Hùng La, bởi vậy phải nhanh chóng bỏ trốn.

      kích đầy phẫn nộ của Hứa Mãn Dương, uy lực quả nhiên cực lớn, lại thêm Sở Nam lúc trước huyết chiến khá lâu, thân thể vốn bị thương nghiêm trọng, đau đớn khi bị loại Tam Vị Chân Hỏa này thiêu đốt hề thua kém chút nào so với Phong lão đầu lúc trước dùng Chân Dương chi hỏa tôi luyện ….

      Mặc dù đau nhức thấu xương tủy, thế nhưng Sở Nam lại dám trì hoãn do dự chút nào, vẫn tiếp tục liều mạng xông về phía cửa thành, chiến đấu hôm nay quả vô cùng thảm liệt, thế nhưng có được thứ muốn, đặc biệt là Hứa Mãn Dương bởi vì muốn giết tặng cho Tam Vị Chân Hỏa, đây chính là loại đại bổ dược, khiến Sở Nam điên cuồng hấp thu để tôi luyện thân thể.

      - Đám người Tư Đồ Dật Tiêu có lẽ an toàn rồi, ta cũng nhất định phải xông được ra ngoài!

      Sở Nam vừa chạy vừa lẩm bẩm, các gian nhà hay đại thụ ở hai bên đường ngừng chạy lùi về phía sau.

      Giờ phút này, đám người Tư Đồ Dật Tiêu và Trầm Mạch Hân, còn có Đại Vũ lệ rơi đầy mặt, trong mắt tràn ngập thống khổ và phẫn nổ.

      Mười thành viên đám người Trầm Mạch Hân ở tại nơi ước định, đường rút lui đụng phải đám bang chúng lúc trước thần phục Nghịch Thiên Bang, bọn thấy có hung thần Sở Nam ở đây, ngay cả Tư Đồ Dật Tiêu có chút lực chấn nhiếp cũng trong lòng liền có chủ ý xấu xá, muốn đem đám người Trầm Mạch Hân bắt lại, đem làm chiến lợi phẩm giúp Tần Bang giành lại vinh quang.

      Chỉ dựa vào nhóm mười người Trầm Mạch Hân làm sao có thể chống đỡ được? Mặt khác, tám người kia bởi yểm trợ cho Trầm Mạch Hân và Đại Vũ thoát mà ở lại đoạn hậu, Đại Vũ nhìn thấy tình thế vạn phần nguy cấp lập tức kéo lấy Trầm Mạch Hân bỏ chạy, hơn nữa còn để tiểu Vũ ở lại, tiểu Vũ cũng lập tức trở thành thành viên đoạn hậu.

      Đám người đoạn hậu thể nghi ngờ đều hy sinh tráng liệt.

      - Tiểu Vũ, tiểu Vũ…. Ta báo thù cho ngươi.

      Đại Vũ xiết chặt nắm đấm, giống như muốn bóp nát bàn tay.

      - Ca ca, ta phải báo thù cho bọn họ, ta phải báo thù cho bọn họ….

      Trầm Mạch Hân lệ như suối tuôn trào, trong nước mắt tràn đầy quyết tâm báo cừu rửa hận.

      - Thù này chúng ta nhất định phải báo, các huynh đệ hãy nghỉ ngơi , Tư Đồ Dật Tiêu ta xin thề báo thù cho các ngươi, nếu như báo được thù này hãy để cho Thiên Lôi đánh chết, thần hồn câu diệt!

      Tư Đồ Dật Tiêu vẻ mặt kiên định, có chút dữ tợn gằn giọng .

      Trầm Mạch Hân đột nhiên hỏi:

      - Ca ca, đại ca đâu? Tại sao lại thấy đại ca?

      - Đại ca bảo chúng ta trước, ở lại cản….

      - Ca ca, đám người Đại Minh đều chết hết, đại ca ở lại đoạn hậu, cũng chỉ có con đường chết, các huynh đệ đều chết hết, chúng ta còn tham sống sợ chết sao? Tối hôm qua phải cùng sinh tử sao? Ca ca, chúng ta phải trở lại, phải liều chết phen!

      Trầm Mạch Hân xong liền quay người rời .

      - Đứng lại!

      Tư Đồ Dật Tiêu quát tiếng:

      - Chúng ta , chỉ có mới làm vướng tay chân đại ca, đại ca chết, chắc chắn chết….

      Trong đầu Tư Đồ Dật Tiêu lên võ quyết Càn Khôn Cửu Chuyển, thầm nghĩ:

      - Nếu như đại ca bất hạnh bỏ mình, ngày sau nhất định phải chôn cả thành Hùng La với đại ca. Đại ca, ta luyện tốt võ quyết, ta nhớ những lời mà ngươi .

      - Tiểu muội, đại ca cho chúng ta cơ hội sống sót, phải nắm chắc lấy no!

      Tư Đồ Dật Tiêu xong liền quát:

      - !

      xong Tư Đồ Dật Tiêu liền kéo tay hai người, lại lần nữa nhìn bóng đêm tại thành Hùng La, rồi quay người chạy về phương xa, hòa mình vào trong đêm tối.

      Giờ phút này, Tư Đồ Dật Tiêu ở ngoài hơn mười dặm cũng biết đại ca của lâm vào trạng thái là địch nhân của toàn thành.

      Tam Vị Chân Hỏa người Sở Nam vẫn chưa tắt, có thể thấy kích vừa rồi của Hứa Mãn Dương chứa Hỏa nguyên lực dày đặc như thế nào, đương nhiên, đối với Sở Nam mà , Tam Vị Chân Hỏa càng tắt chậm trong lòng càng vui mừng.

      Tốc độ nhanh như chớp, Sở Nam chạy qua con phố, cuối cùng cũng có người ngăn trước mặt , người đó đứng giữa đường, quát lớn:

      - Tiểu tử, giao pháp bảo ra, bằng mất mạng.

      Đối với loại người này, ngay cả hai chữ "Ngu xuẩn" Sở Nam cũng muốn ban tặng , cũng vung trọng kiếm lên, trọng kiếm được Sở Nam thu vào trong nhẫn trữ vật, lúc này chỉ muốn tiết kiệm từng chút năng lượng của mình.

      Sở Nam vung nắm quyền lên, muốn đem kẻ trước mặt đánh cho huyết nhục mơ hồ, lúc sắp vọt đến trược mắt lại thu nắm quyền lại, cứ như vậy húc thẳng vào.

      Lúc Sở Nam va vào kẻ đó, trong miệng vẫn còn hét lớn:

      - Hỏa….

      Về phần là Hỏa gì người kia còn chưa kịp xong Sở Nam va vào , Tam Vị Chân Hỏa thoáng chống thôn phệ kẻ đó, biến thành hư vô, người phía trước nhìn thấy màn như vậy lập tức giống như nhận được mệnh lệnh, đột nhiên dừng bước.

      Sở Nam lại chút để ý, bay thẳng đến đám người này, Tam Vị Chân Hỏa quả nhiên bá đạo, vừa đụng liền hủy diệt, Sở Nam chỉ chạy quảng đường bốc lên trận khói đen nghi ngút.

      - thể tưởng tượng được chiêu thức mà Hứa Mãn Dương muốn giết ta lại trở thành lợi khí giết người cướp đường như vậy!

      Sở Nam thầm nghĩ, cảm thấy Tam Vị Chân Hỏa có xu thế sắp tắt khẽ lẩm bẩm:

      - Nếu như ta có thể kích phát Hảo nguyên lực, duy trì Tam Vị Chân Hỏa này khả năng chạy trốn tăng lên rất nhiều.

      Nghĩ vậy, Sở Nam liền thử kích phát nguyên lực.

      Mà phía nóc nhà ở phía sau lưng Sở Nam, người đứng thẳng trung, trong tay cầm cây trường cung, mũi tên bị kéo căng hết cỡ….

      - Păng….

      Mũi tên thoát dây, trực chỉ hướng Sở Nam.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :