1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương gia xấu xa cưng chìu thê tử bỏ trốn: Nương tử, nàng phải biết nghe lời - Thẩm Du (c95.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14. nương thông minh (2)

      Editor: Trang



      "Phụ trách hầu hạ Vương gia."

      Đây là kéo thù hận đến cho nàng sao? Biết nàng có thể tiếp xúc gần gũi với Tĩnh Vương gia, nhìn ánh mắt của những nha hoàn này, giống như là hận thể xé nàng ra.

      Giang Ngư Ngư sợ, vẫn là vẻ mặt thà chất phác theo các nàng vào bên trong.

      Nhưng cái câu đơn giản "hầu hạ Vương gia" này, lại khiến cho khí ở Tây Uyển hoàn toàn thay đổi, ánh mắt ghen ghét của đám nha hoàn sắp biến thành màu đỏ.

      Các nàng đều là nha hoàn thiếp thân của thiên kim mỗi nhà, ỷ vào dung túng của chủ tử cho nên ngày thường ở trong phủ của mình thường xuyên bắt nạt những hạ nhân hiền lành.

      Cho nên nhìn thấy Giang Ngư Ngư "đơn thuần hiền lành", mấy người đảo mắt nghĩ ra phương pháp chỉnh nàng.

      "Phỉ Thúy tỷ tỷ, khăn thêu này của tỷ nhìn đẹp nha." Nha hoàn áo phấn bên tay phải Giang Ngư Ngư đột nhiên lên tiếng, còn làm bộ đưa tay qua sờ, giống như muốn cầm cái khăn thêu kia qua cẩn thận xem xét chút.

      Trước đó đám nha hoàn này đều là vì chủ tử của mình cho nên nhìn nhau thuận mắt, nhưng bây giờ Giang Ngư Ngư trở thành kẻ địch trong mắt các nàng.

      Nha hoàn tên Phỉ Thúy lập tức hiểu ý, mặt hung ác, kết hợp với dùng sức kéo khăn thêu kia về, " mau buông tay ra, ta có muốn để cho mượn nhìn sao!"

      Nha hoàn cãi nhau là chuyện rất bình thường, bởi vì nguyên nhân là Hách Liên Dạ nên Hà Nghiêm cảm thấy nữ nhân mạnh mẽ như hổ, vì thế vừa nghe thấy tiếng cãi nhau liền nhức đầu mà nhanh vài bước, muốn nghe thấy tiếng ồn ào do các nàng gây ra.

      Hà thúc lớn tuổi, chịu nổi nhiều mùi hương trộn cùng chỗ cho nên liên tục trước đám người bọn họ.

      Vì thế tại, ai có thể che chở cho Giang Ngư Ngư.

      Tay của hai nha hoàn trong lúc cù cưa cù nhằng trước người Giang Ngư Ngư, đột nhiên có người " cẩn thận" đánh về phía Giang Ngư Ngư.

      "Ôi chao, cẩn thận!" Có người "hảo tâm" nhắc nhở, bảy tám đôi tay đưa qua dường như muốn giúp đỡ Giang Ngư Ngư.

      Chỉ là phương hướng dùng lực của tay đồng nhất, thúc đẩy nhốn nháo gần như muốn đẩy Giang Ngư Ngư xuống hồ.

      Kỹ xảo biểu diễn tệ.

      Giang Ngư Ngư có chút vui mừng mà suy nghĩ, xem ra ở cổ đại, có ti vi cũng cần lo lắng có trò để xem.

      Chỉ là... Bây giờ là đầu mùa xuân, bọn họ đứng ở cầu, dưới cầu chính là hồ nước lạnh như băng, đừng biết bơi lội, cho dù là người biết bơi ngã xuống, với y phục vừa dày vừa nặng hút đầy nước hồ cũng phải phí rất nhiều sức lực mới có thể bơi lên được, khí lạnh xâm nhập vào cơ thể, sau khi lên bờ nhất định bị bệnh nặng trận.

      Điều kiện chữa bệnh ở cổ đại được tốt như ở đại, nàng chỉ là nha hoàn bình thường chắc hẳn mời được thầy thuốc tốt, nếu như vận khí tốt, cũng có thể lưu lại bệnh căn suốt đời.

      Nếu như vừa rơi xuống nước liền bị đông lạnh đến rút gân, vậy cũng có thể lên bờ được…

      Chỉ vì người đàn ông mới gặp nhau đến vài phút và có bất kỳ liên quan gì, thế nhưng xuống tay ác như vậy.

      thể theo đuổi nhân sinh ~~~

      Tiếc nuối mà lắc lắc đầu, ánh mắt của Giang Ngư Ngư vẫn cực kỳ đơn thuần dời về phía bên trái nửa bước, tiếp tục khẽ lắc mình, nhàng mà buông ra tiếng thở dài.

      ... Người đâu?

      Đám nha hoàn sửng sốt, tay muốn đẩy người xuống hồ cũng cứng đơ, nhưng ngay sau đó lại thể ngờ được mà nhìn Giang Ngư Ngư đứng ở bên cạnh các nàng nhưng bị các nàng bắt lấy.

      Tại sao nàng... phải ban nãy...

      Vẫn kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, Giang Ngư Ngư lại thở dài tiếng, giống như rất buồn rầu , "Các nhiều người, tôi biết nên tuyển thế nào, như vậy , chúng ta chơi trò chơi, người nào thắng được tôi sau này hầu hạ Vương gia."

      "Ôi chao, Tiểu Cửu, đừng lung tung, chúng tôi làm sao có tư cách hầu hạ Vương gia!" Lập tức liền có người phản bác, nhưng như vậy, tuy nhiên ánh mắt đều lay động.
      lonkon95, Abby, Chris3 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15: nương thông minh (3)

      Editor: Love204

      Beta: Trang

      ai có thể cưỡng lại được quyến rũ của Hách Liên Dạ, đừng hầu hạ y, dù nghe người khác câu như vậy thôi cũng đủ khiến bản thân say sưa hồi rồi.

      ra nếu chủ tử của các nàng có thể theo Vương gia, vậy chẳng phải lúc đó cơ hội được tiếp xúc với Vương gia của bọn họ cũng được tăng lên hay sao? chừng ngày kia... Suy cho cùng, các nàng cố gắng giúp chủ tử nhận được sủng hạnh, kỳ phần nguyên do cũng là vì bản thân mình.

      Người ta là Tĩnh Vương gia đấy...

      đám nha hoàn đều ôm mộng tưởng, sớm quên luôn chuyện khi nãy còn coi Giang Ngư Ngư là kẻ địch muốn đấy nàng xuống hồ.

      "Các đều rất xinh đẹp mà, vì sao lại đủ tư cách?" Giang Ngư Ngư hồn nhiên hỏi.

      "Tiểu Cửu, biết chuyện đấy~~~" Cả đám nha hoàn cười khanh khách.

      "Như Ý!" Bất chợt giọng sắc nhọn vang lên, gọi nha hoàn của mình.

      Nha đầu chết tiệt kia, tự xem xem mình là cái dạng gì mà cũng dám tơ tưởng đến Vương gia!

      "Tiểu thư." Nha hoàn áo phấn ban nãy chính là tên Như Ý, nàng ta vội vàng cúi đầu, giọng hết sức sợ hãi, nhưng khuôn mặt cúi xuống lại lộ vẻ cam tâm xen lẫn tức giận.

      Hừ, cứ ỷ vào mình được đầu thai vào nhà tốt! Tiểu Cửu sai, bọn họ vốn rất xinh đẹp, chừng vẫn được lọt vào mắt của Tĩnh Vương gia!

      tại bọn họ vào trong tòa nhà, cho nên những thiên kim tiểu thư ở Tây Uyển đều tập trung ở đây, nhìn thấy màn vừa rồi tính khí cáu kỉnh lại nổi lên, trực tiếp quát lớn nha hoàn của mình, nhưng bởi vì có người ngoài nên còn có chút biết che giấu, cũng chỉ ném qua ánh mắt cảnh cáo.

      Mà phản ứng của đám nha hoàn, hơn phân nửa là giống như Như Ý.

      Hà Nghiêm vốn vội vàng về phía trước, nhìn thấy đám thiên kim tiểu thư kia bước ra đầu của càng đau hơn, sao lại nhiều nữ nhân như vậy chứ!

      Trước là sói sau là hổ... Chết mất thôi, lẽ nào phải đào hố hòng thoát thân?

      bất đắc dĩ đứng lặng bên cây cầu, từ góc độ của Hà Nghiêm vừa vặn có thể nhìn thấy sắc mặt của đám nha hoàn, trong lòng khỏi ngạc nhiên.

      nương Giang Tiểu Cửu này cũng chỉ vài câu... khiến cho chủ tớ bọn họ nảy sinh xích mích như vậy, những nha hoàn này trở về chắc chắn ngày tốt lành.

      Bất quá lại , những thiên kim này thiếu tâm phúc, đối với bọn họ mà tuyệt đối là chuyện tốt!

      Nhưng mấy câu của nàng ta, dường như là rất ngu ngốc… Đây rốt cuộc là cố ý, hay chỉ là trùng hợp?

      hoàn toàn biết chuyện đám nha hoàn kia định đẩy Giang Ngư Ngư xuống hồ, cũng thấy được cảnh Giang Ngư Ngư thuận lợi thoát khỏi ma trảo của bọn họ, cho nên hề biết đây chỉ là thủ đoạn trả đũa nho , do đó hoàn toàn mù mờ hiểu gì cả.

      Hà Nghiêm cảm thấy càng lúc càng hiểu thấu vị Giang nương này.

      Giang Ngư Ngư mặc kệ mấy vị thiên kim và đám nha hoàn sóng ngầm cuộn trào, nàng vẫn ‘vờ vịt’ như có chuyện gì...

      đến dưới gốc đại thụ, Giang Ngư Ngư rất bình tĩnh lần thứ hai đề xuất muốn chơi trò chơi "giả làm quả táo" này!

      Hà Nghiêm tái mặt, nàng ta rất thích chơi trò này sao?

      Bất quá trò này chỉ được có hiệu nghiệm lần đầu, nếu dùng lại lần nữa chẳng lừa được ai.

      Quả nhiên, bởi vì là chuyện trọng đại, mặc dù trò chơi này nghe chừng rất ngu xuẩn, nhưng các thiên kim tiểu thư kia vẫn rất cẩn thận, viện cớ muốn chuẩn bị rồi sai người dò la tin tức ngay.

      lát sau, đợi người dò la tin tức trở về, các nàng ai nấy đều lộ ra vẻ mặt định liệu trước.

      Nhưng Giang Ngư Ngư lại giống như hoàn toàn phát ra, đứng bên cạnh chẳng tỏ vẻ lo lắng gì.

      Mới khi nãy còn thấy dường như lòng dạ nàng ta rất thâm sâu, nhưng bây giờ lại cảm thấy như ngu ngốc rồi...
      Last edited by a moderator: 28/3/15
      lonkon95, Abby, Chris2 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17. Vô lương PK phúc hắc (1)

      Editor: Trang

      Chỉ vì biểu " dũng" hồi nãy của nàng, Hà thúc lập tức khách khí gọi nàng là "Cửu nương"

      Tính toán trong lòng, Hà thúc còn rất hòa ái hỏi nàng, "Cửu nương, tối nay muốn ăn cái gì?"

      Lập được công lao lớn như vậy, buổi tối cần phải chúc mừng nàng chút!

      " cần đặc biệt chuẩn bị cho tôi," Giang Ngư Ngư rất "an phận" , "Bữa tối ăn giống như Vương gia là được."

      "..." Nếu còn muốn ăn cái gì!

      Hà thúc yên lặng lau mồ hôi lạnh, đột nhiên phát , đứa bé có đôi mắt rất thành thực, kỳ lực sát thương cũng rất lớn…

      Đồng ý thua cuộc, "quy tắc trò chơi" thể chơi xỏ nhưng bởi vì có Hà thúc ở đây nên đám thiên kim kia dám càn rỡ, cho nên các nàng chỉ có thể đem ánh mắt phẫn nộ vứt về phía sau, Giang Ngư Ngư rất bình tĩnh rời khỏi tòa trạch trở về Tĩnh Vương phủ.

      Còn Hà thúc ở lại, nghiêm mặt ít câu khách sáo để cho đám thiên kim kia chuẩn bị tốt sau mấy ngày nữa tiếp tục sàng tuyển, nên khiến cho Vương gia thất vọng.

      chút cũng ngoài ý muốn, Giang Ngư Ngư vừa mới vào cửa chính của vương phủ có người chạy tới báo tin, Hách Liên Dạ muốn gặp nàng.

      "Vương gia." vào thư phòng, nhìn thấy Hách Liên Dạ nàng liền gọi tiếng.

      hành lễ, trong giọng cũng hề có ý khẩn trương hoặc cung kính, giống như là y họ "Vương" tên "Gia", hai chữ này tượng trưng cho thân phận cao quý gì, mà chỉ là cái tên bình thường.

      Hách Liên Dạ cũng để ý đến thái độ như vậy, nhàng cười tiếng, "Nghe giọng chắc hẳn Cửu nương phải là người địa phương nhỉ?"

      Lúc y uống trà, ngón tay như ngọc tôn lên đồ sứ tinh tế màu xanh là hình ảnh đẹp đến cực điểm, mà khi y bưng ly trà để sát vào môi, nhàng nhấm nháp ngụm, môi màu đào cứ như vậy mà nhiễm tầng nước sáng sóng sánh, mê hoặc dụ người khiến cho người ta nóng lòng muốn bổ nhào qua cắn miếng.

      Người đàn ông này quá đẹp, đẹp đến mức bất kỳ động tác giơ tay nhấc chân vô ý nào cũng đều có thể hình thành mị hoặc cực hạn.

      Đây mới mà mỹ nhân chân chính, rất thích hợp bức cung.

      Bởi vì nếu để người bình thường nhìn màn trước này say đắm ngay, tám phần là kiên trì được mà mơ mơ màng màng khai hết .

      Cho nên Giang Ngư Ngư dùng ánh mắt thành thực hơn so với ngày thường nhìn vào y, "Là sao?"

      "..." Tay cầm nắp ly trà hơi ngừng chút, trong mắt hoa đào dài hẹp lên ý cười, "Chẳng lẽ nương là người kinh thành?"

      " biết."

      "Ồh? Quê của nương ở chỗ nào?"

      " núi."

      "Ngọn núi nào?"

      " biết."

      "..." Hà Nghiêm im lặng, khóe miệng ngừng co rút, cảm thấy nếu hỏi tiếp đề tài này tiếp tục vòng vèo có điểm dừng.

      Nhận được ánh mắt đồng ý của Hách Liên Dạ, trực tiếp hỏi Giang Ngư Ngư, "Vậy tại sao đến vương phủ?"

      "Tôi vốn sống ở núi, sau khi cha mẹ qua đời, núi chỉ còn lại Đại Quai sống với tôi, nhưng đến ngày cũng thấy Đại Quai đâu, tôi bèn ra ngoài tìm Đại Quai, mạch lại tới nơi này."

      Trong《 Hiệp khách hành 》của Kim Dung tiên sinh, nhân vật chính đúng là rời nhà như thế, Giang Ngư Ngư hơi sửa đổi lại chút, khách khí biến cốt truyện này theo cách kể của mình.

      Giải thích như vậy cũng rất thuận tiện vì sao nàng có thẻ bài thân phận, cũng đúng lý hợp tình mà có thể giả vờ quy cũ gì cũng đều hiểu, cho nên đối với ai cũng hành lễ.

      Nàng cũng muốn có việc gì lại quỳ đến quỳ , thấy ai cũng phải khom lưng khuỵu gối.

      "Đại Quai là…" Đệ đệ của nàng hay là muội muội?

      Giang Ngư Ngư mới vừa giúp bọn giải quyết vấn đề khó khăn , Hà Nghiêm muốn cảm ơn nàng, nghe muốn tìm Đại Quai gì đó lập tức muốn phái người tìm giúp nàng.
      Last edited by a moderator: 28/3/15
      lonkon95, Abby, Chris 1 thành viên khác thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18. Vô lương PK phúc hắc (2)

      Editor: Trang

      Lấy thế lực của Tĩnh Vương phủ và Vương gia thầm bồi dưỡng, chỉ cần người này còn sống đời, nhất định tìm được.

      "Con chó Đại Hoàng của nhà ta."

      "..." Tràn lòng nhiệt huyết ‘bá’ cái bị giội cho chậu nước lạnh, Hà Nghiêm yên lặng lau mặt, cảm thấy tên của con chó này cũng giống như chủ tử của nó, đều lộ ra…ngu ngốc

      "Vậy tìm được nó chưa?"

      "Vẫn chưa."

      "Vậy tại sao tìm tiếp, lại chạy đến vương phủ làm nha hoàn?" Cảm kích cảm kích, nhưng Hà Nghiêm vẫn có chút hoài nghi về thân phận của Giang Ngư Ngư, cho nên truy vấn hỏi.

      Ánh mắt của Giang Ngư Ngư chợt sáng, vẻ mặt nhiệt tình , "Bởi vì nơi này khiến cho tôi có cảm giác gia đình!"

      "..." Cảm giác gia đình? Nhà của nàng ta phải còn thừa lại con chó Đại Hoàng sao?

      Chẳng lẽ trong vương phủ có người giống con chó Đại Hoàng?

      Vậy nhất định phải bọn chứ!

      đùa, kiểu mắng người ngu ngốc này, bọn mới để ý đến đâu!

      Hà Nghiêm và Hà thúc nhìn nàng, Giang Ngư Ngư lập tức nhìn về phía Hách Liên Dạ, vẫn bày ra vẻ mặt nhiệt thành và ánh mắt sáng lóng lánh.

      Hách Liên Dạ thiếu chút nữa cười ra tiếng, dáng vẻ này đúng là giống sủng vật vừa đáng vừa nhu thuận, tha thiết mong chờ nhìn chủ nhân, chờ chủ nhân đến chơi cùng nó.

      Tiểu nha đầu tinh quái này đúng là càng nhìn càng hợp khẩu vị của .

      Khóe miệng mang theo ý cười, y dùng hay ra hiệu với Hà Nghiêm.

      Bọn họ ở trong thư phòng cho nên Hà Nghiêm lập tức xoay người lấy giấy bút mang đến cho chủ tử, sau đó động tay bắt đầu mài mực.

      "Tên gì?"

      "Giang Tiểu Cửu."

      "Tiểu Cửu? Tên rất hay." Hách Liên Dạ mặt đổi tim nhảy khen ngợi cái tên nhất định là tên giả này.

      "Đa tạ Vương gia," Giang Ngư Ngư rất lễ phép rất khách khí hỏi y, "Vậy Vương gia tên là gì?"

      "..." Tay Hà Nghiêm mài mực hơi run lên, cố gắng khống chế xúc động gà mẹ của mình mà dong dài quy củ với Giang Ngư Ngư.

      Hách Liên Dạ lại để ý đến thái độ "đại bất kính" của nàng, cười tiếng trả lời nàng, "Hách Liên Dạ."

      "Dạ." Giang Ngư Ngư cũng học theo dáng vẻ ban nãy của y, đọc chậm nhớ kỹ từ này, suy nghĩ lát mới cực kỳ khách khí , "Tên của Vương gia cũng tốt như tên của tôi." (Dạ là GNN gọi tên HLD chứ hông phải vâng dạ đâu >"<)

      Đọc tên chữ đơn lúc nào cũng khiến cho người ta có cảm giác thân mật, đây là lần đầu tiên có người gọi y như vậy, ánh mắt liếc trở lại, nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh vô tội của Giang Ngư Ngư khi đọc chữ đơn vô cùng thân thiết, trong mắt phượng lên ý cười đùa cợt.

      Hà Nghiêm lại nhịn được, vẻ mặt hung hăng nhìn chằm chằm vào nàng.

      Giang Ngư Ngư vô cùng vô tội nhìn lại: "Tôi bắt chước Vương gia."

      Hà Nghiêm: "..."

      Hách Liên Dạ nhấc bút viết chữ lên giấy, cũng may chữ nơi này là chữ phồn thể cho nên nàng cũng đến mức làm người thất học.

      Cho nên ánh mắt nhìn lướt qua, nàng nhìn thấy nội dung giấy.

      Khóe mắt có chút run rẩy, nàng muốn nuốt lời ban nãy vào lại trong bụng, vẻ mặt sùng bái đổi giọng , "Tôi cảm thấy dáng vẻ lúc nãy của Vương gia nhìn rất lễ độ, cho nên mới bắt chước theo."

      Công bằng mà , y bất nhân, nàng cũng bất nghĩa thôi ~~~

      "..." Hà thúc yên lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Ông lớn tuổi, nên lúc nào cũng chịu kích thích như vậy, dường như thể nghe thêm được nữa…

      Mặt của Hà Nghiêm sắp biến thành màu đen, "Cái từ này... phải dùng như thế!"

      "Ồh..." Giang Ngư Ngư rất vô tội nhìn vào , "Tôi biết chữ, chỉ nhận thức được mấy từ."

      " biết chữ?" Viết xong thứ cần viết, Hách Liên Dạ vừa mới được "khen" là "lễ độ" giương mắt lên nhìn, khẽ mỉm cười, trong mắt dấy lên từng làn sóng.



      Chương 19: Vô lương PK phúc hắc (3)

      Editor: Thiên Yết

      Beta: Trang



      "Ừm." Giang Ngư Ngư gật đầu.

      Hách Liên Dạ cười rất dịu dàng, "Vậy cũng sao, tới đây, ta giải thích cho nghe."

      Y xong liền chỉ vào chữ viết giấy, giọng ưu mỹ mà 'ý giải', "Những chữ này, chính là sau này làm nha hoàn ở Tĩnh Vương phủ, mỗi tháng năm lượng bạc, bao ăn bao ở."

      Giang Ngư Ngư vẻ mặt thành khẩn nhìn vào bản giao kèo kia ràng viết là khế ước bán thân cả đời hơn nữa phân tiền cũng cho, nhưng vẫn giả ngơ lộ ra nụ cười thà chất phác, "Bạc nhiều như vậy à."

      "Nếu đồng ý, vậy ấn dấu vân tay vào đó." Hách Liên Dạ cũng tin nàng biết chữ, có chút hứng thú mà chờ đợi nhìn xem cuối cùng nàng quyết định như thế nào.

      "Được!" Vẻ mặt Giang Ngư Ngư vui mừng đồng ý, vươn tay ấn xuống hộp mực cái, sau đó thoải mái mà đem toàn bộ bàn tay đè lên giấy bán thân mới vừa viết xong.

      Pia! giấy có thêm dấu bàn tay màu mực, gần như che sạch sành sanh nội dung giấy bán thân.

      đợi những người khác chuyện, nàng đột nhiên ảo não thở dài cái, "Ai nha, hình như ấn sai rồi!"

      Sau đó lại vươn tay về phía hộp mực ấn tiếp cái nữa, lần này, chặt chẽ vững vàng mà ấn cánh tay của Hách Liên Dạ.

      "Bây giờ được rồi!" Nàng lộ ra nụ cười vui mừng đại công cáo thành.

      Dĩ nhiên, nụ cười này vẫn ngây ngô.

      ", làm cái gì vậy hả!" Hà Nghiêm cả kinh, khuôn mặt đều tái mét.

      "Làm ký hiệu á! Nếu tôi nhớ người nào là Vương gia, tưởng rằng mình ở vương phủ khác làm công thế nào?"

      "... Cái này mà cũng có thể nhận nhầm?" bậy! Vương gia bọn họ có dung mạo khuynh thành, liếc mắt nhìn cái khắc sâu vào trong lòng, làm sao có khả năng nhớ !

      Gương mặt Hà Nghiêm dữ tợn, " , tại sao có thể nhận nhầm!" Nếu như nàng ra được nguyên nhân, đánh cho nàng trận bẹp dí.

      Làm như là trẻ em "trung thực" có "phản ứng nhanh", Giang Ngư Ngư giống như bị hỏi câu hỏi khó, nhíu mày suy tư hồi lâu, khuôn mặt nhắn mới ngơ ngác ngu ngốc hất lên, "Chắc là vì tôi thành nhỉ."

      "..." bồn lửa giận cứ như vậy mà bị cuống quay trong lồng ngực, tâm trạng bị đè nén, Hà Nghiêm hận thể đấm ngực giậm chân mà khóc lớn trận.

      Quá tà môn rồi, tại sao mỗi lần chuyện cùng với nương đần độn này, sau cùng đều có loại cảm giác sắp bị nghẹn chết chứ?

      Vì cân nhắc phong độ của mình, Hà Nghiêm quyết định tạm thời để ý tới Giang Ngư Ngư, nhưng vừa quay đầu lại nhìn chủ tử, khóe miệng lại bắt đầu co giật.

      Bình tĩnh, bình tĩnh, phải nghĩ đến chỗ tốt, dù sao cái dấu bàn tay đen sì là Giang Ngư Ngư in tay áo của Vương gia, nàng có nhân cơ hội mà sờ lên khuôn mặt Vương gia.

      Đôi mắt vui mừng khi nhìn thấy ràng, Giang Ngư Ngư rất bình tĩnh mà bắt đầu rửa tay.

      Cắt, nàng mới nhân cơ hội này mà chạm vào khuôn mặt của y đâu nhé, đẹp trai có cái gì đặc biệt hơn người chứ, ngoại trừ lão công của nàng, ai nàng cũng muốn sờ.

      Đáng tiếc chính là, nàng vẫn còn chưa có lão công.

      Nếu ở lại cổ đại thể trở về được, vấn đề đương có thể rất khó giải quyết...

      Đàn ông ở cổ đại quen với việc tam thê tứ thiếp, muốn tìm người đàn ông sẵn sàng cam kết nắm tay nhau chung sống đến già, nhất định là rất khó khăn.

      tay dính rất nhiều mực nước, nàng vừa suy tính vấn đề này, vừa bình tĩnh nghiêm túc rửa tay.

      Cảnh tượng như thế này, khiến cho Hà thúc kiếm cái cớ rồi lập tức rời .

      Tuổi tác của ông lớn, ông thể lúc nào cũng chịu kích thích như vậy...

      Hà Nghiêm lại bi phẫn lần nữa, còn có để cho giữ vững khí chất hay !

      Ngược lại, Hách Liên Dạ bình tĩnh hơn, khóe miệng vẫn chứa đựng nụ cười tao nhã khiến người ta say mê như cũ, chậm giọng nhắc nhở nàng, "Cửu nương, đấy là ly trà của ta."

      Giang Ngư Ngư cúi đầu nhìn ly trà bị mình đem ra rửa tay, rất mờ mịt ngẩng đầu lên, "Tôi có giành với à."
      Last edited by a moderator: 2/4/15
      lonkon95, Abby, Winter2 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 20: Bất lương PK phúc hắc (4)

      Editor: Thiên Yết

      Beta: Trang

      Vừa vừa cầm lấy ấm trà bên cạnh, tiếp tục rót chút nước sạch ra ngoài, làm lần cọ rửa cuối cùng.

      Rửa tay cần phải chăm chỉ, ừm, đúng vậy.

      Tiểu nha đầu này, phải là y viết khế ước bán thân bất lương thôi sao, nàng vùng lên trả thù, cũng thực nương tay chút nào.

      Y càng nhìn Giang Ngư Ngư càng cảm thấy thú vị, nhưng Hà Nghiêm lại hoàn toàn thể hiểu được phẩm chất quỷ quyệt của chủ tử.

      Nhìn biểu vừa rồi của Giang Ngư Ngư cũng biết, với nàng cái cấp bậc địa vị gì đó, nàng nhất định nghe hiểu.

      Cho nên quyết định đổi góc độ dễ dàng lý giải, "Đó là trà Vân Phỉ thượng hạn, cứ như vậy mà bị giẫm đạp tan nát đấy."

      "A..." Giang Ngư Ngư khiếp sợ khẽ nhếch cái miệng lên, vẻ mặt hối hận mà , "Mẹ tôi , lãng phí rất đáng hổ thẹn."

      Cái này vẫn sai biệt lắm! Cuối cùng Hà Nghiêm cũng cảm thấy trong lòng dễ chịu chút ít, chậm rãi thở ra, chuẩn bị nghe Giang Ngư Ngư sám hối.

      Mà Giang Ngư Ngư cắn môi, cực kỳ 'tự trách' mà tiếp tục 'nhớ lại' 'mẹ tôi ', "Cho nên thà rằng chà đạp người, cũng thể chà đạp đồ vật!"

      "..." Hà Nghiêm giật mình cái, từ từ lẻn đến trước người Hách Liên Dạ, ", muốn làm gì!"

      Lẽ nào nàng còn muốn "chà đạp" Vương gia hay sao?

      Hách Liên Dạ ho tiếng, che giấu tiếng cười sắp nhịn được mà phun ra, làm sao nàng lại nghĩ tới những lời giải thích quái đản này?

      Giữ Giang Ngư Ngư lại, nửa là muốn bắt được chủ tử ở phía sau nàng là ai, nửa là muốn tìm món đồ chơi thú vị cho mình.

      Nhưng bây giờ, mức độ thú vị của 'món đồ chơi' này vượt quá sức dự liệu của y, quả thực là khiến y kinh hỉ.

      Vốn chỉ muốn gọi nàng đến tùy tiện hỏi mấy câu, mà bây giờ, y lại muốn thả người .

      Nhưng Giang Ngư Ngư lại cảm thấy luyến tiếc, rửa tay xong, đoán chừng y còn gì để hỏi liền thống khoái vẫy vẫy tay, "Vương gia tạm biệt." xong, cũng mặc kệ y có đáp ứng hay , liền tự ý rời .

      Mấy ngày này chẳng có ngày nào nàng được ngủ ngon giấc, tại ăn no uống đủ, vừa vặn có thể trở về phòng để ngủ bù.

      So với đống lời và việc làm kỳ lạ của nàng, cách tạm biệt cổ quái này cũng tính là khiến người ta kinh ngạc.

      Lại Hà Nghiêm hận thể khiến nàng biến mất ngay lập tức, cần dằn vặt trái tim bé của , tại cũng để ý đến nàng tự chủ trương rời , cho dù có hợp quy củ thế nào nữa.

      Chờ cho bóng dáng của nàng vừa biến mất, Hà Nghiêm ngay tức khắc rất bình tĩnh theo sát chủ tử của mình, "Vương —— Vương gia?"

      Vốn là cung kính xin chỉ thị, mới mở ra câu đầu, lại biến thành tiếng thét chói tai của gà mẹ khi bị nhổ lông.

      Tại sao hôm nay lúc nào cũng phát ra thanh này?

      Hà Nghiêm sờ sờ cổ họng, bi ai phát khí chất của lao nhanh cách xa ngàn trượng.

      Nhưng thể trách nha! tại Vương gia nhìn phương hướng rời của Cửu nương, mà ánh mắt kia... nhìn thế nào cũng giống như có chút tiếc nuối!

      Lẽ nào Vương gia muốn nàng rời ?

      Ổn định tinh thần, Hà Nghiêm cố gắng an ủi mình, cái này nhất định là hoa mắt rồi, Vương gia sao có thể luyến tiếc Cửu nương quái lạ đó rời !

      Đem mọi việc trước mắt làm thành ảo giác, tiếp tục xin chỉ thị lúc trước, "Vương gia, Cửu nương nàng... nàng thực rất kỳ quái ! bằng tối nay..."

      giọng, đưa ra phương pháp muốn thử dò xét Giang Ngư Ngư.

      Biện pháp đơn giản như vậy, làm sao có thể lừa gạt nha đầu tinh quái đó.

      Hách Liên Dạ vừa định gạt bỏ, đột nhiên lại đổi chủ ý, cười gật đầu, "Cũng được."

      rất muốn nhìn xem, ở dưới tình huống đó, tiểu nha đầu này có phản ứng gì.

      "..." Hà Nghiêm run cầm cập hồi, lúc này tâm tình của Vương gia rất tốt, giọng điệu giống như là lượm được bảo bối vậy, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
      Last edited by a moderator: 2/4/15
      AbbyChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :