1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chạy Tình - Ức Cẩm (77C Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      Bạn Tống Dao bị bệnh rùi, thương quá, nhưng đại boss ra tay mọi việc ổn thôi. Thanks

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 13
      Tống Dao vừa thấy ác mộng kỳ lạ, trong mộng đứng trước tòa núi bánh bao liều mạng ăn, ở đây có bánh nhân thịt, nhân rau cải, nhân đậu, nhân rau hẹ… Rốt cuộc khi định liều chết ăn nốt chiếc bánh bao cuối cùng, bỗng vỏ ngoài bánh bao mở ra, bên trong ra gương mặt của Quý Thừa Xuyên, mặt đổi sắc với : “Sao chưa ăn hết nữa, ăn mau!”

      “Á!!!” Tống Dao sợ hãi tỉnh lại, cả đầu đổ mồ hôi lạnh.

      “Sao vậy?” Quý Thừa Xuyên nhắm mắt nghỉ ngơi bên vội mở mắt ra.

      Ngay lúc ấy, Tống Dao quay đầu nhìn thấy Quý Thừa Xuyên, trong đầu tái gương mặt thấp thoáng bên trong bánh bao, sợ tới mức suýt chút nữa mất trí.

      “Xảy ra chuyện gì hả?” y tá khẩn trương chạy tới.

      “Quỷ, quỷ, quỷ…” Tống Dao hai mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm vào Quý Thừa Xuyên, liên tục ra ba từ “quỷ”, nhìn thấy gương mặt Quý Thừa Xuyên ngày càng tối sầm, bỗng bừng tỉnh. Haizz, ngờ mình lại lẫn lộn giữa mộng và thực. vội đổi giọng, : “Vừa rồi trong mơ tôi gặp quỷ.”

      “Tiểu thư của tôi ơi, hoảng loạn như vậy dọa bệnh nhân khác đấy.” y tá thở phào, bất đắc dĩ lắc đầu, ra ngoài.

      Tống Dao cười ngại ngùng, quay đầu nhìn thấy gương mặt của Quý Thừa Xuyên so với quỷ còn đáng sợ hơn, ủ rũ cúi đầu.

      “Nằm mơ thấy tôi?” Quý Thừa Xuyên bất ngờ hỏi.

      Tống Dao phản xạ có điều kiện gật đầu, sau đó liều mạng lắc đầu, năng lộn xộn: “! ! Tôi làm sao nằm mơ thấy quỷ… phải, trong mộng làm sao thấy Quý tổng ngài đây? Ha ha… Ha ha ha ha…”

      Quý Thừa Xuyên cười lạnh tiếng.

      Gương mặt trong bánh bao lần nữa thoáng trước mắt, Tống Dao đột nhiên cảm thấy so với việc ở cùng Quý tổng đáng sợ trong bệnh viện truyền nước biển, thà ăn bánh bao còn hơn.

      đến truyền nước biển… Ối! Bịch truyền dịch đâu rồi?

      Tống Dao giật mình, phát ống tiêm tay chẳng biết lúc nào biến mất, chỉ còn lại miếng băng dán tay, ỉ ứa máu.

      ngủ say như chết, ngay cả lúc y tá rút ống tiêm cũng phát được? Chuyện này xảy ra khi nào? Vì sao ai đánh thức ? Lẽ nào Quý tổng sợ đánh thức nên mực ở đây trông chừng ư?

      Liên tục xuất nhiều nghi vấn trong đầu Tống Dao, nhịn được lén liếc mắt nhìn Quý Thừa Xuyên, thấy xanh mặt lập tức dời mắt, trong lòng khỏi cảm thấy ấm áp.

      nhớ lần trước mình đến bệnh viện truyền nước biển là khi nào, từ khi xa nhà lưu lạc bên ngoài, ngày thường khi bị bệnh nếu nhịn được nhịn, dù sao tiền khám bệnh hề rẻ. Có lẽ thành quen, nhẫn nhịn chịu đựng, vì thế, việc có người trông nom mình trong bệnh viện lại là xa xỉ như vậy.

      Giờ phút này, Tống Dao tận đáy lòng cảm ơn Quý Thừa Xuyên.

      Quý Thừa Xuyên hiển nhiên phát thay đổi trong lòng Tống Dao, giờ cảm thấy vô cùng khó chịu, thầm nghĩ chính mình đường đường là tổng giám đốc tập đoàn lớn, hạ mình dắt thư ký đến bệnh viện truyền nước biển, chưa nhận được lời cảm ơn còn chưa , còn bị chỉ thẳng vào mũi mắng là quỷ.

      Quả là thể nhịn nhục được!

      Vừa muốn đứng lên ra, bên tai bỗng vang lên thanh yếu ớt.

      “Cảm ơn…”

      thanh rất , vì thế Quý Thừa Xuyên tưởng mình nghe nhầm rồi, nhịn được quay đầu nhìn Tống Dao, thấy dè dặt dùng tay chạm vào , như dùng mười hai vạn tấm chân thành nhìn vào đôi mắt ngờ vực của Quý Thừa Xuyên, thành khẩn : “Quý tổng, ngài là ông chủ tốt nhất tôi biết.”

      Quý Thừa Xuyên sững sờ, vội ngoảnh mặt lại.

      Tống Dao tưởng mình lại sai điều gì, muốn lên tiếng giải thích, bỗng Quý Thừa Xuyên đứng lên: “Xong chưa? Xong về thôi.”

      “Vâng.” Tống Dao vội vàng theo sau, bởi vì đầu còn choáng, chân đứng vững, theo bản năng kéo góc áo sơmi của Quý Thừa Xuyên.

      Quý Thừa Xuyên nhìn qua, vừa thấy áo sơmi bị kéo, ánh mắt lộ vẻ ghét bỏ, nhưng gì.

      Tống Dao hoàn toàn biết sở dĩ hôm nay Quý Thừa Xuyên khoan dung, tốt bụng vì ray rứt khi khiến sinh bệnh.

      Còn chỉ coi là mình gặp may có được ông chủ tận tình quan tâm cấp dưới, trong lòng cảm động tột cùng, nhất là khi Quý Thừa Xuyên còn lái xe đưa đến tận nhà, lòng biết ơn vô vàn hoàn toàn xóa bỏ tất cả những ấn tượng tốt của Quý Thừa Xuyên đối với .

      Kết quả là, lại nằm mộng.

      Trong mơ, vẫn là đống bánh bao kia, nhưng trong nháy mắt tất cả đều hóa thành gương mặt tươi cười của Quý Thừa Xuyên.

      “Thư ký Tống, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai cần làm.”

      “Thư ký Tống, đứng trong công ty cẩn thận chút, mong sớm ngày khỏe lại.”

      “Thư ký Tống, thân thể khỏe tan ca sớm !”

      “Thư ký Tống…”

      Tống Dao dường như cười tươi như gió xuân trước những lời ân cần hỏi thăm rồi tỉnh giấc, sau khi tỉnh dậy mặt trời sớm nhô cao, cảm giác cồn cào báo hiệu bụng đói, xem ra bệnh tình của có gì đáng ngại rồi, quyết định thức dậy nấu cháo.

      Cùng lúc đó, tại thành phố ở phòng họp trong tập đoàn Thừa Thiên, Quý Thừa Xuyên vừa cầu mở cuộc họp khẩn cấp.

      Hạng mục trọng điểm lần này của tập đoàn là công trình khu vui chơi, vốn nắm chắc phần thắng trong tay, rất nhanh có thể thi hành, ngờ bỗng có tin truyền đến, Thịnh Thế Phong Hành chuẩn bị tranh giành hạng mục này với bọn họ, hơn nữa còn nắm chắc mười phần, mọi người lớn trong tập đoàn đều vô cùng khẩn trương.

      Thông tin hạng mục lần này bọn họ nghe phong phanh từ năm trước, nội dung trong đó chỉ muốn xây dựng khu vui chơi lớn nhất cả nước ở thành phố C, họ còn muốn cải tiến khu vui chơi thành khu tích hợp nhiều thú tiêu khiển, du lịch, nơi ở, văn hóa, kinh tế ngày càng mở rộng phát triển. Tiềm năng của hạng mục rất lớn, lợi nhuận đạt được khổng lồ, đây có thể coi là công trình quan trọng nhất trong 5 năm tới đây của thành phố C thậm chí là cả nước.

      Cho nên, nhân viên từ lớn đến bé trong tập đoàn đều ra sức phấn đấu, vận dụng rất nhiều tài lực cùng nhân lực, thậm chí tiếc thủ đoạn chèn ép đối thủ có sức cạnh tranh, đây là tình thế bắt buộc.

      Hết lần này đến lần khác, ngay lúc quan trọng nhất truyền đến tin tức, bộ phận tiểu tư sản của công ty Thịnh Thế Phong Hành tham dự màn đấu giá, thừa cơ hội này đoạt lại miếng thịt béo bở từ tay tập đoàn Thừa Thiên.

      Đối với hành động tranh đoạt ràng thế này, Quý Thừa Xuyên ít nhiều cũng cảm thấy bất an, phải lo lắng hạng mục bị đoạt, mà e dè hoạt động ngấm ngầm của Thịnh Thế Phong Hành, qua đó cho thấy phần IT của công ty họ chuẩn bị kĩ lưỡng cho cuộc chiến lần này, nếu đúng là như thế, đây quả là đối thủ khó giải quyết.

      “Thịnh Thế có nền tảng vững vàng, đừng vọng tưởng cướp đoạt hạng mục của Thừa Thiên chúng ta!”

      “Công ty IT này chỉ được cái khuếch trương thanh danh thôi, muốn hấp dẫn chú ý của chúng ta!”

      “Việc này cũng khó , lần này xem ra bọn họ chuẩn bị kĩ càng, cẩn thận vẫn tốt hơn!”

      “Lão Vương à, qua bao nhiêu năm rồi, lá gan của ông sao lại thế?”

      “Này họ Cao, ông cái gì?”



      Trong cuộc họp, ban đầu là mỗi thành viên ban quản trị nêu ý kiến, dần dần biến thành châm chích, đấu khẩu đối phương, ầm ĩ như cái chợ, vốn mấy ngày nay Quý Thừa Xuyên ngủ ngon giấc, lập tức cảm thấy buồn phiền, nhức cả đầu.

      “Tất cả im ngay cho tôi!” rốt cuộc thể nhịn được liền bùng nổ, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, : “Nghỉ 10 phút.” Sau đó ra khỏi phòng họp.

      Sau khi khỏi phòng họp Quý Thừa Xuyên thở dài hơi nhõm, những lão già này phiền phức, đầu óc hồ đồ, phải chi lúc này có ly cafe tốt quá…

      vừa chợt nghĩ, bất giác nhớ đến Tống Dao mỗi ngày đều pha cho mình ly cafe, biết ấy khỏe chưa?

      Chán ghét bon chen danh lợi thương trường, tổng giám đốc đại nhân tự chủ nhớ đến thư ký hay bị bắt nạt trong thời gian nghỉ bệnh.

      Sau đó, chẳng biết ma xui quỷ khiến làm sao, lấy điện thoại ra gọi.
      Last edited: 18/12/15

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      hố hố, biết hữu ích của chị nữ 9 rồi ư??? :063:
      Ốc sên tìm chỗ trú mưa thích bài này.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 14
      Nhìn thấy màn hình điện thoại di dộng hai chữ “Quý tổng”, Tống Dao sợ tới mức phun cháo đầy bàn.

      Quý tổng sao lại rảnh rỗi gọi tới vậy, bắt đưa bánh bao chứ? giờ là người bệnh, còn là tai nạn lao động! Trong lòng dù nghĩ vậy, nhưng Tống Dao vẫn nơm nớp lo sợ tiếp điện thoại.

      “Alo, Quý tổng tìm tôi có việc gì ?” Giọng điệu khép nép.

      Quý Thừa Xuyên bị hỏi mà sững sờ, việc gì ư? biết nữa, chỉ muốn hỏi khỏi bệnh chưa, nhưng là tổng giám đốc đại nhân sao có thể làm việc vô vị thế này? Sau lát, nghiêm túc : “Thư ký Tống, ngày mai có thể đến công ty chưa?” Đây cũng được coi là câu hỏi thăm khéo léo mà nhỉ, thầm nghĩ.

      Tống Dao giật mình, Quý tổng muốn làm sao, xem ra thể chờ vào cái gọi là tai nạn lao động, cảm thấy buồn, sa sút tinh thần, kéo dài giọng : “Có thể… đến… công ty…”

      khỏe rồi?” Quý Thừa Xuyên vẻ mặt ngạc nhiên.

      “Chưa ạ… Vâng, khỏe nhanh thôi, có vấn đề gì.” Tống Dao trả lời.

      Cái gì trong chốc lát tốt hơn, ràng là chưa khỏe, Quý Thừa Xuyên có chút khó chịu : “ khỏe ở nhà nghỉ, đừng đến đây làm ảnh hưởng đến năng suất làm việc của công ty, biết chưa?”

      “A?” Tống Dao há hốc, lâu sau mới “ừm” tiếng, vẻ mặt khó hiểu.

      Quý Thừa Xuyên lúc này mới hài lòng, cúp điện thoại, môi mím chặt trong buổi sáng bây giờ mới giãn ra chút ít, quay người đến phòng họp.

      Đầu dây bên kia truyền đến tiếng “tút tút”, Tống Dao lâu sau mới hoàn hồn. Đây là chuyện quái quỷ gì vậy? Quý tổng hiểu tâm tư người bệnh gọi tới giục làm, lát sau lại đổi giọng ra lệnh cho ở nhà nghỉ ngơi? Chẳng lẽ đây là quan tâm của đại boss trong truyền thuyết?

      Thực kỳ quặc!

      Tống Dao nhíu mày, chợt giật mình, hiểu Quý tổng quan tâm làm gì? chỉ là thư ký thôi, tổng giám đốc đại nhân trăm công nghìn việc còn bỏ chút thời gian quan tâm đến , phải là…

      Coi trọng chứ???!!!

      Những việc qua lần lượt tái , Tống Dao cảm thấy bất an, lỡ như tổng giám đốc nhìn trúng sao bây giờ? vừa ngốc vừa nghèo khó, còn tự cảm thấy chán ghét mình, tổng giám đốc đại nhận mờ mắt thích phải ?

      Mày nghĩ gì vậy?! Tống Dao ép mình tỉnh táo, vả mạnh cái vào miệng. Quý Thừa Xuyên là gay, là gay đó! Gay sao có thể thích phụ nữ? thể nào, đừng suy nghĩ lung tung!

      Sau khi tự thôi miên chính mình, Tống Dao trở lại bình thường, quyết định vui vẻ tiếp nhận lời quan tâm bình thường của đại boss, hôm sau ở nhà nghỉ ngơi.

      thực tế, vui vẻ đó chỉ trong chốc lát, sáng hôm sau, Tống Dao lo lắng bất an rời giường, thậm chí là làm sớm hơn so với ngày thường.

      vô cùng lo lắng, tổng giám đốc ra lệnh cho nghỉ ngơi, ai biết bộ phận nhân có biết hay , nữ vương đại nhân có biết hay , dù sao tổng giám đốc thể giúp báo tiếng với bọn họ, nếu nhờ báo với họ, tự cảm thấy, cảm thấy mình là người mới thể lười biếng như thế.

      Quên , dù sao bệnh cũng trầm trọng, ngoan ngoãn làm thôi, Tống Dao là người mệnh khổ!

      Nếu đến công ty, túi bánh bao cũng phải mang theo, qua thời gian tiếp xúc với Quý Thừa Xuyên, Tống Dao cẩn thận hơn, gần sếp như gần cọp, muốn vì quên mang hai cái bánh bao mà đánh mất bát cơm.

      Kết quả là khi Quý Thừa Xuyên đến văn phòng, phát bàn làm việc dọn dẹp sạch , cửa sổ sáng bóng, quan trọng là bàn là hai chiếc bánh bao.

      Tống Dao?!

      Trong đầu xuất cái tên này đầu tiên, hôm sau bị đám lão già làm phiền, khiến cả ngày buồn bực, lập tức tiêu biến. Tổng giám đốc vô cùng cao hứng, cao hứng đến mức quên luôn tính cách ngông nghênh của chính mình, gọi điện thoại đến bộ phận hành chính dưới lầu.

      “Quý tổng, ngài có việc gì giao phó?” Nhưng đáng tiếc, giọng truyền đến từ đầu dây bên kia phải là giọng mà Quý Thừa Xuyên mong đợi.

      “Thư ký Tống đâu rồi?” Quý Thừa Xuyên trực tiếp hỏi.

      Tiểu long nữ bị giọng điệu nghiêm túc của tổng giám đốc đại nhân sáng sớm hù dọa làm hoảng sợ, yếu ớt : “Thưa Quý tổng, thư ký Tống có ở đây.”

      Bánh bao ở đây rồi, sao người lại biến mất. “ ấy đâu?”

      “Nữ vương… Là quản lý Vương sai ấy ra ngoài ạ.” Quý tổng chăm chú nghe, Tiểu long nữ suýt chút nữa gọi biệt hiệu của Vương Hân.

      “Bảo ấy về.” ra như phản xạ có điều kiện, Quý Thừa Xuyên giật mình kinh ngạc, gì vậy? Tống Dao ở đây, người mới có ở đây hay có liên quan gì đâu? Đáng để gọi đến ?

      Bên kia đầu dây, Tiểu long nữ muốn lên tiếng, thanh Quý Thừa Xuyên vọng lại: “Thôi, để ấy , ừm, pha ly cafe mang lên đây.” xong, liền cúp máy.

      Để lại Tiểu long nữ thất thần hồi, rất lâu sau mới hoàn hồn, vội vã pha cafe.

      Nhưng cuối cùng Quý Thừa Xuyên cũng đụng đến ly cafe Tiểu long nữ pha, nghe mùi giống, huống chi là uống.

      Bánh bao và cafe hợp, Quý tổng thản nhiên đưa ra kết luận.

      Thời gian như thoi đưa, chớp mắt đến giờ tan tầm, Tống Dao bị nữ vương đại nhân giao việc chạy bên ngoài cả ngày, rốt cuộc cũng hoàn thành, lê tấm thân mệt mỏi về văn phòng.

      Vương Hân hoàn toàn phát tình trạng Tống Dao, trái lại đối với biểu hôm nay của vô cùng hài lòng, vốn việc ở bên ngoài có ý định giao cho Tống Dao, dù sao này bằng cấp bình thường, kinh nghiệm non kém, nhìn lượt chẳng thể nào bồi dưỡng. Nhưng hôm nay, lúc đến làm việc, phát Tống Dao chỉ đến công ty sớm, còn chủ động quét dọn vệ sinh văn phòng.

      Trẻ dễ dạy, Vương Hân nghĩ thầm, vì vậy quyết định cho Tống Dao cơ hội rèn luyện. chứng minh Tống Dao làm việc tồi, cả ngày chạy ngược xuôi, nếu là cũng chịu nổi, này câu than phiền cũng có, làm việc cũng cẩn thận, tỉ mỉ.

      Vương Hân lặng lẽ thay đổi cách nhìn đối với Tống Dao.

      Về phần Tống Dao, có nhiều tâm tư suy nghĩ như vậy, giờ khó chịu sắp chết, bệnh nặng vừa khỏi ngày đầu tiên phải gặp phải cường độ công việc cao, đừng thể ăn bữa cơm ngon lành, ngay cả đặt lưng ngồi cũng có thời gian, thân thể tự nhiên chịu đựng được.

      “Tiểu Tống, sao còn chưa về?” Nữ vương đại nhân vào phòng thu dọn ít đồ, chuẩn bị về nhà phát Tống Dao vẫn còn ngồi làm việc.

      “Tôi… Tôi chỉnh sửa xong phần tài liệu này rồi mới về.” Tống Dao viện cớ, là dạ dày khó chịu nên đứng nổi.

      Nữ vương đại nhân hài lòng gật đầu: “Được, vậy mau làm rồi về sớm nhé.” đến cửa, bỗng ngoảnh đầu lại nhìn Tống Dao, “Hôm nay khổ cho rồi, nhớ về nhà nghỉ ngơi tốt.”

      Đây là lời khen ngợi của nữ vương trong truyền thuyết? dễ gì! Tống Dao chưa kịp cảm khái xong, dạ dày co rút đau đớn.

      Sắp lấy mạng rồi!

      Quý Thừa Xuyên hôm nay tâm trạng vui, vì vụ Thịnh Thế Phong Hành, ba kẻ quản lý hạng mục hôm nay đến văn phòng báo cáo tiến độ công việc thay nhau kể khổ, ví dụ xin đại boss hãy nhìn tiểu nhân chúng tôi rất cố gắng, nếu Thịnh Thế Phong Hành đoạt được đó cũng là số trời, ngàn vạn lần đừng trách chúng tôi.

      Mấy lão hồ ly quản lý hạng mục này đều là những bô lão trong công ty, quan hệ với các đại cổ đông trong công ty vô cùng tốt, trong lòng họ nghĩ gì Quý Thừa Xuyên nhìn đầu ngón tay đoán ra, nhưng hết lần này đến lần khác thể tùy tiện đụng tới, vì vậy trong lòng rất vui.

      Người ở địa vị cao, đôi khi có người ngoài tùy tiện thả lỏng bản thân, như là bắt nạt thư ký , bảo đông tuyệt dám tây, bảo mua bánh bao mua bánh bao.

      Chẳng biết vì sao, tổng giám đốc đại nhân gần đây luôn muốn nhìn thấy Tống Dao, cả ngày có người để bắt nạt, trong số ít người giỏi chịu đựng.

      Tổng giám đốc đại nhân ôm gương mặt rầu rĩ vui chuẩn bị về nhà, bỗng phát đèn trong phòng hành chính vẫn còn sáng.
      Last edited: 18/12/15

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 15
      Vì làm việc quá độ làm cho bệnh cũ tái phát, Tống Dao nằm sấp bàn làm việc giờ. Các đồng nghiệp sớm về cả, phòng làm việc lớn như vậy chỉ còn mỗi mình , hai chân mềm nhũn, hai mắt thâm đen, còn hơi sức về nhà.

      Đúng lúc đó, bên tai vang lên tiếng bước chân, chờ Tống Dao ngẩng đầu lên, Quý Thừa Xuyên đến gần, thanh vang vọng như sấm: “Tại sao còn ở đây?”

      giật mình, vừa đứng dậy, dạ dày liền co rút, đau đến khom người, cắn răng trả lời: “Tôi… Tôi… Chỉnh sửa xong phần tài liệu này mới…”

      Tay bỗng bị nắm, Tống Dao nhịn đau ngẩng đầu, ánh mắt Quý Thừa Xuyên dường như muốn nuốt chửng , dọa nạt: “ uống thuốc chưa đấy?” rất khách khí hỏi.

      “Quên rồi…” mới là người bị bệnh, tại sao lại cảm thấy chột dạ thế này.

      bị ngốc à? Bảo ở nhà nghỉ ngơi, cần đến đây ảnh hưởng tới năng suất làm việc của công ty, hiểu sao?” Quý Thừa Xuyên rất tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

      Tống Dao bị mắng đến bối rối, nhìn vẻ mặt tức giận của tổng giám đốc đại nhân, cảm thấy mờ mịt, ấm ức. Tại sao lại mắng tôi chứ, làm sao tôi biết được bệnh chưa khỏi, sao có thể tôi ảnh hưởng đến năng suất của làm việc của công ty hả? Tôi vừa nãy tan tầm mới phát bệnh, chẳng phải vì liều mạng làm việc đấy ư?

      Trong lòng ai oán, nhưng ngoài miệng dám nửa lời, hậu quả của việc này chính là, hốc mắt Tống Dao trong chốc lát đỏ hoe.

      Quý Thừa Xuyên cứng đờ, nghĩ đến Tống Dao lộ vẻ mặt này, cầm tay buông lỏng.

      Dạy dày khó chịu, Tống Dao vội rụt tay, bấm bụng, cúi đầu: “Quý tổng, tôi lập tức về nhà, đảm bảo ảnh hưởng đến năng suất của công ty đâu…”

      xong, cắn răng muốn đứng lên, nhưng chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã, may có Quý Thừa Xuyên đưa tay đỡ.

      vừa ngã, đỡ kịp, trong chốc lát, hai người ngẩn người nhìn nhau, nhìn , nhìn , thời gian như ngừng trôi.

      Sau đó, Quý Thừa Xuyên buông lỏng tay ra.

      Tống Dao “bịch” ngồi xuống ghế, tổng giám đốc vẫn duy trì tư thế đỡ , cằm suýt chút nữa trở về.

      “Khụ, khụ.” Quý Thừa Xuyên húng hắng ho hai tiếng, nghiêm mặt , “Tan tầm, tôi đưa về.”

      “Hả?” Tống Dao vẫn chưa phản ứng kịp.

      “Sao còn chưa chịu đứng lên, muốn tôi cõng ư?” Quý Thừa Xuyên hai bước, ngoảnh mặt nhìn Tống Dao còn đờ người, dừng chân, thúc giục.

      Tống Dao hoàn hồn, tổng giám đốc đại nhân hôm nay uống lộn thuốc sao? Lại muốn đưa về? phải coi trọng chứ? Hừ, hừ, hừ! Người ta là gay, thấy người ta chán ghét chạm vào phụ nữ à? Đưa về nhà là quan tâm dành cho cấp dưới, chỉ là quan tâm dành cho cấp dưới thôi!

      hả?” Quý Thừa Xuyên kiềm được thúc giục lần nữa.

      ạ! ạ!” Vừa rồi giật mình, Tống Dao đau dạ dày chưa thuyên giảm, vội cầm túi xách, được quan tâm mà lo sợ theo sau tổng giám đốc đại nhân.

      Làm ở đây tháng, sử dụng thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc ba lần, vinh dự to lớn của có thể ghi vào sử sách của tập đoàn Thừa Thiên. Nếu để cho lão Lưu - người làm việc ở đây mười năm mới dùng thang máy này chưa đến ba lần mà biết, có thể lão đâm đầu chết ngay cửa thang máy này chừng.

      Nhưng Tống Dao biết mình tạo bước ngoặc có trong lịch sử, giờ phút này cảm thấy chỉ thôi cũng khổ sở. May thay, tổng giám đốc đại nhân tuy chân dài, nhưng chầm chậm, gắng gượng cũng có thể đuổi theo.

      Lúc hai người xuống dưới đất đến bãi đậu xe, tình cờ gặp chú An phụ trách bảo vệ an ninh tuần thứ 6 tuần tra tại bãi đỗ xe, vừa nhìn thấy em bánh bao theo Quý tổng vào xe, ông kinh ngạc, cái cằm muốn rơi xuống.

      Mối quan hệ này, mối quan hệ này khắng khít! này hẳn là em họ, em bà con gì đó mới có thể ngồi xe tổng giám đốc đại nhân, tiêu rồi, tiêu rồi, thể giữ nổi bát cơm!!!

      Chú An bảo vệ nhìn chiếc Lamborghini phóng , vừa rối ren nghĩ.

      ra chú An bảo vệ lo lắng cũng đúng thôi, dù sao xe của tổng giám đốc cũng phải ai cũng có thể ngồi, nhưng Tống Dao ngồi hai lần trong tuần rồi, đại là diễm phúc to lớn cỡ nào! Song, diễm phúc ấy Tống Dao cũng có tâm trạng hưởng thụ, lặng lẽ co người lại bên ghế lái phụ.

      Đoạn đường chuyện trò, trong xe yên tĩnh lạ thường.

      Khi gặp đèn đỏ, Quý Thừa Xuyên rốt cuộc nhịn được bèn dùng ánh mắt lặng lẽ liếc nhìn Tống Dao, thấy cau mày, hai mắt nhắm nghiền, bờ môi hồng có chút trắng nhợt, nhìn xuống đôi môi, bởi vì chưa khỏi bệnh nên làn da tái nhợt. Mặc dù như thế, sau khi dời mắt, trong chốc lát lại liếc nhìn, thẫn thờ.

      “Ting… Ting”.

      Đèn xanh vừa bật, xe phía sau kiềm được bấm còi.

      Tống Dao nghe tiếng động bừng tỉnh, mở mắt ra. Ánh mắt chăm chú ngắm nhìn sớm dời , như chưa từng xảy ra chuyện gì, Quý Thừa Xuyên bình thản nhấn chân ga.

      Xe tiếp tục chạy ổn định đường, đằng sau thỉnh thoảng phát ra vài tiếng còi thúc giục, bởi chiếc Lamborghini trong giờ cao điểm thế này chạy đều đều nhanh chậm hấp dẫn ánh nhìn của mọi người.

      Tống Dao rốt cuộc cảm thấy đúng: “Quý tổng…” yếu ớt lên tiếng.

      “Chuyện gì?” Trong lúc trả lời, Quý Thừa Xuyên thậm chí quay đầu nhìn .

      “Cái đó… Ngài có thể lái xe nhanh chút ?” lo lắng quay đầu nhìn xe thúc giục phía sau.

      muốn.”

      “…” Sếp lớn trả lời ngắn gọn, gắt gỏng, khiến cho Tống Dao thể được lời nào.

      Đúng lúc này, Quý Thừa Xuyên bỗng chạy chậm lại, từ từ ngừng lại ở ven đường.

      Tổng giám đốc tâm tư rất khó đoán, Tống Dao hề mở miệng lung tung, mực im lặng nhìn .

      đợi ở đây lát.” Quý Thừa Xuyên xong, liền xuống xe.

      Ngài muốn vậy? Tống Dao chỉ chỉ vào biển báo cấm đỗ xe ở đối diện, nhịn được nhắc nhở: “Quý tổng… Ở đây dường như cho đỗ xe đâu ạ… Lỡ như bị bắt được, bị phạt đó ngài…”

      “Cứ để họ phạt.” Sau khi buông những lời hống hách, Quý Thừa Xuyên xuống xe.

      Tống Dao cảm thấy càng lúc càng đau, đó phải đau dạ dày, mà là thịt đau! Tiền đấy, tờ giấy bạc bóng loáng. Phải chăng mỗi lần ngài dừng xe đều tỏ ra phách lối như vậy?

      Ngay lúc Tống Dao đau lòng thôi, Quý Thừa Xuyên được đoạn, chờ đèn đỏ để nhìn qua đường đến tiệm bán thuốc, xuống xe cũng vì nó.

      Nhân viên phụ trách ca trực tiệm thuốc ngày hôm nay rất may mắn, ngày thường chỉ được nhìn thấy các các bác lớn tuổi, vừa bắt gặp bóng dáng Quý Thừa Xuyên vào, hai mắt liền phát sáng, vô thức thẳng lưng.

      “Chào , muốn mua thuốc gì?” nhiệt tình bắt chuyện.

      “Thuốc trị đau dạ dày.”

      “Là loại thuốc trị đau dạ dày nào ạ? Tiệm chúng tôi có thuốc trị lỡ loét dạ dày, viêm dạ dày, dạ dày căng trướng…”

      “Tất cả.”

      “… Ngài gì ạ?” nhân viên khó tin nhìn Quý Thừa Xuyên.

      “Tất cả các thuốc đau dạ dày, mỗi loại lấy hai hộp cho tôi.” mặt đổi sắc .

      “Mỗi loại thuốc ngài đều cần ư? Tiệm chúng tôi có hơn mười loại thuốc đau dạ dày, mỗi loại đều có tính chất khác nhau, liều lượng dùng cũng khác hẳn…” nhân viên tận tình giảng giải.

      “Cảm ơn , tự tôi xem giấy hướng dẫn.” Quý Thừa Xuyên cắt ngang lời , “Xin lấy giúp tôi mau chút, tôi có thời gian.”

      nhân viên sau hồi khiếp sợ rốt cuộc ngậm miệng, lăng thinh lấy thuốc, nét mặt kỳ dị như muốn : lớn lên đẹp trai thế, ngờ lại bị bệnh nặng như vậy!

      Phía bên nay, Quý Thừa Xuyên vẫn còn mua thuốc, bên kia, Tống Dao lo lắng nhìn đồng hồ 10 phút rồi, nhìn xung quanh bốn phía, tùy thời phát bóng dáng cảnh sát giao thông.

      Ngay lúc rướn người ra ngoài cửa xe xem xét, bóng dáng Quý Thừa Xuyên thấp thoáng ở góc đường từ từ đến, lọt vào mắt .

      Buổi chiều tối ở đô thị, đây là giờ tan tầm nên mọi người hối hả ngập đường, trong lúc đường phố đông nghịt, thân hình cao lớn của Quý Thừa Xuyên mặc áo sơ mi trắng, dường như so với mọi người vội vã đường khác lạ, mọi tiếng ồn, huyên náo khi đến gần tựa hồ được xoa dịu, giữa thành phố náo nhiệt sầm uất hình ảnh ấy khiến người ta cảm thấy thoải mái, dễ chịu.

      Tống Dao mải mê ngắm nhìn, cho đến khi Quý Thừa Xuyên bước đến, mở cửa xe, ném cho túi lớn.

      “Đây là gì?” Tống Dao hoàn hồn, kiểm tra cái túi đó, chốc lát sững người.

      Thuốc hỗ trợ tiêu hóa, thuốc viên hiệu Talcid, Tam Cửu Vị Thái, đặc trị đau dạ dày… loạt các loại thuốc đựng đầy túi, tất cả đều là thuốc trị đau dạ dày. lẽ tổng giám đốc đại nhân mua hết tất cả loại thuốc trị đau dạ dày ở tiệm chứ?

      Khi Tống Dao lộ bộ mặt kinh sợ, Quý Thừa Xuyên vào ghế lái, lặng lẽ đưa thêm cho hộp khác. Hương thơm của thức ăn nhanh chóng bay vào mũi,

      Tống Dao nuốt nước bọt.

      được ăn xe.” Quý Thừa Xuyên câu, xua tan ý nghĩ này của Tống Dao.

      buồn thiu đem hộp thức ăn ôm trong ngực, cúi nhìn túi thuốc lớn, lo lắng hỏi: “Quý tổng, mấy cái thuốc này thể uống xe phải ?”

      thừa.” Quý Thừa Xuyên cáu gắt khi nghe lời ngốc nghếch của Tống Dao, “Về nhà, xem tờ giấy hướng dẫn sử dụng rồi mới uống đấy.”

      “Vâng.” Tống Dao như trút được gánh nặng thở phào. May quá, tổng giám đốc ép buộc uống thuốc giống lúc ăn bánh bao, thôi chưa kịp khỏi bệnh, uống xong đống thuốc này lăn ra chết rồi.

      phải lại, tổng giám đốc quan tâm cấp dưới thể dùng từ để hình dung, nào là mua thuốc, chở bệnh viện, đưa đón về nhà, tập đoàn Thừa Thiên quả là công ty khồng lồ, đến cả tổng giám đốc cũng là người vô cùng tốt!

      Ngoài việc cảm kích lòng tốt của , Tống Dao còn ngầm nghĩ trong đầu: Mua nhiều thuốc như vậy, chắc chắn mua với giá rẻ hơn.
      Last edited: 18/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :