1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thê bằng tử quý - Mai Bối Nhi (8c + kết thúc)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 8.3

      Ngay sau khi Chu Kí Vân mang thê tử cùng trở lại vương phủ, có thị vệ nhũ mẫu ở chỗ Vương phi, sắc mặt ngưng trọng gật đầu, cũng sớm dự đoán được tình huống này, nhưng trước mắt vẫn nghĩ nên ưu tiên chuyện Thịnh nhi trước, sau đó mới xử trí đến nhũ mẫu.

      “Từ từ , đừng nóng vội.” Chu Kí Vân kéo tay thê tử .

      Tay Thanh Đại đặt che bụng, cho dù trong lòng nóng vội nhưng cũng bước chậm lại.

      Khi hai vợ chồng bước vào phòng ngủ, chỉ thấy hai hàng nước mắt rơi khuôn mặt nhắn của Thịnh nhi, khóc thút thít ngừng, cho dù tỳ nữ kéo như thế nào cũng , khăng khăng ở tại chỗ này chờ nương trở về.

      “Thịnh nhi!” Thanh Đại chảy nước mắt kêu.

      Nghe tiếng kêu đó, Thịnh nhi chậm rãi xoay khuôn mặt nhắn đầm đìa nước mắt ra hướng cửa, thấy người mình thích nhất ngay trước mắt, có bỏ lại , cái miệng nhắn nhất thời oa oa khóc lớn lên.“Ô ô... Nương...” Tuy rằng phát ràng, nhưng ai cũng nghe ra được kêu cái gì.

      Thanh “Nương” làm cho Chu Kí Vân và Thanh Đại đều ngây người, cũng tin tưởng vào tai mình, nhưng vô cùng vui mừng.

      “Nương... Ô oa...” Thân ảnh nho bất ngờ nhào tới.

      Thanh Đại ngồi xổm xuống ôm lấy , giọng khàn khàn. “Thịnh nhi... Nương ở đây... Nương ở đây...”

      “Thịnh nhi... kêu nương...” Chu Kí Vân cũng cúi người xuống, hai đầu gối quỳ mặt đất, vẻ mặt như muốn khóc nhìn mẫu tử bọn họ, còn có cốt nhục trong bụng chưa sinh ra, giang tay ôm tất cả vào trong lòng mình. “Con ta... có thể ... mở miệng chuyện...”

      nhà ba người đều cùng khóc, ngay cả Thải Hà cũng liên tiếp lau nước mắt.

      “Thịnh nhi, xin lỗi... Nương , chỗ nào cũng , vẫn luôn cùng Thịnh nhi... quan sát Thịnh nhi lớn lên...” Thanh Đại biết lần này dọa đến , phải cho đứa càng nhiều cam đoan, làm cho an tâm. “Nương bao giờ rời Thịnh nhi nữa...”

      Thịnh nhi ôm chặt cổ nàng, khóc đến nỗi còn thanh .

      “Thịnh nhi ngoan... Nương rất mệt, trước hãy đỡ nàng đến giường nằm, rồi ngươi muốn ôm lại ôm...” Chu Kí Vân dẫn đầu lau khô nước mắt, trước mắt nghĩ đến tình trạng thân thể thê tử nên thương lượng với con.

      Ngước khuôn mặt nhắn đầm đìa nước mắt nhìn cha, Thịnh nhi nghe hiểu ý của , lập tức đưa tay đỡ nương đứng lên, cho dù còn sức lực cũng , nhưng cũng cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.

      “Thịnh nhi rất ngoan...” Thanh Đại khen ngợi .

      Cuối cùng vẫn do Chu Kí Vân ôm thê tử đến giường, để cho nàng nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt. “Có chỗ nào thoải mái hay ? Ta kêu người mời đại phu lại đây chuyến...” xong liền quay đầu phân phó tỳ nữ.

      Thanh Đại có cự tuyệt, biết vẫn nên cẩn thận chút mới tốt.

      Chờ nàng nằm thoải mái giường xong, chuyến này làm nàng mệt muốn chết rồi, mới thở ra, chỉ thấy Thịnh nhi cũng đá rơi hài xuống, tiến vào cuộn trong lòng Thanh Đại, hề muốn rời , động tác này làm cho hai đại nhân kia đều nở nụ cười.

      Chu Kí Vân đem chăn ngủ bằng gấm đắp lên hai mẫu tử, còn mình ngồi ở mép giường, nhìn cảm thấy mỹ mãn, đời này còn thời khắc nào hạnh phúc hơn so với thời khắc này.

      “Tướng công, chuyện nhũ mẫu...” Thanh Đại mới , trượng phu liền hiểu.

      Khuôn mặt tuấn tú của trở nên nghiêm nghị. “Ta xử lý.”

      “Vâng.” Nàng tin tưởng năng lực trượng phu, vì thế mệt mỏi nhắm mắt lại, nghĩ rằng nếu nhũ mẫu có thể thành thành làm tốt bổn phận của mình, đừng tới trêu chọc nàng nữa, có lẽ nàng còn có thể mở mắt nhắm mắt bỏ qua, nhưng nay để ngừa vạn nhất, cũng chỉ phải làm như vậy.

      Chu Kí Vân thấy con khóc mệt mỏi, hai mẫu tử lập tức ngủ, liền dặn dò Thải Hà chút cũng được rời phải ở trong phòng chờ đại phu đến, còn có việc quan trọng hơn muốn làm.

      Khuôn mặt tuấn tú của Chu Kí Vân mang vẻ bình tĩnh tới gặp mẫu thân, chỉ thấy nhũ mẫu quỳ gối trước mặt của nàng, khóc phen nước mắt phen nước mũi.

      “Nương.” chắp tay chào mẫu thân.

      Đằng vương phi vội vàng hỏi con.“Con dâu đâu? Có đem nàng mang về được ?” Khi nàng biết được tình từ đầu đến cuối, biết xảy ra lớn chuyện, lập tức dạy bảo nhũ mẫu chút.

      “Con phải mất lúc giải thích với nàng, mới đem nàng mang về được.” Mặt Chu Kí Vân chút thay đổi dò xét nhũ mẫu quỳ mặt đất. “Thanh Đại bụng nàng được thoải mái lắm, cho nên lập tức phái người mời đại phu, sợ đứa trong bụng xảy ra chuyện.”

      “Cầu trời xảy ra chuyện gì may...” Đằng vương phi bỗng hết hồn.

      Giọng điệu Chu Kí Vân mang vẻ tốt quay sang hỏi mẫu thân: “Nương tính xử trí nàng như thế nào?”

      “Cầu thế tử minh xét... Nô tỳ xuất phát từ ý tốt, cũng hề thế tử cần đứa trong bụng thế tử phi...” Nhũ mẫu vẫn còn xạo, vốn tưởng rằng chỉ với ý đồ nho giải toả nỗi căm tức của mình, ngờ tới phải trả giá lớn như vậy.

      “Nương!” sắc mặt Chu Kí Vân trở nên gay gắt kêu.

      Đằng vương phi biết lúc này thể che chở nhũ mẫu được nữa, thể thừa nhận nàng những lời này quá đáng, chút xíu nữa ngay cả tôn tử còn chưa xuất thế cũng còn, cho dù rất thân thiết với mình cũng trọng yếu bằng tôn tử, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn bên. “Nương cho nàng ít bạc, cho nàng về quê nhà dưỡng lão.”

      “Con hy vọng từ ngày mai trở về sau gặp lại kiến nàng.” cũng hy vọng mẫu thân lại mềm lòng.

      “Ừ! Ta biết.” Nàng thở dài .

      Được mẫu thân hứa hẹn, Chu Kí Vân mới vừa lòng, rốt cục cũng giải quyết được cái tai họa ngầm lớn, nhưng mới vừa rời , lại nhớ đến cái gì, quay đầu : “Đúng rồi! Nương, mới vừa rồi... Con chính tai nghe được Thịnh nhi mở miệng chuyện, gọi Thanh Đại tiếng ‘Nương’.” muốn cho mẫu thân biết, con mình phải .

      Nghe vậy, Đằng vương phi khỏi vừa mừng vừa sợ, hai tay tạo thành chữ thập.“ vậy chăng? mở miệng chuyện? là Bồ Tát phù hộ, cám ơn trời đất...”

      Chu Kí Vân thấy bộ dáng mẫu thân lúc này vui vẻ, lại nghĩ vài năm qua cha mẹ lạnh nhạt và bài xích Thịnh nhi như thế nào, cảm xúc trăm mối ngổn ngang, nhưng tin tưởng về sau lại như thế.

      cố gắng bù đắp lại cho con.

      Hôm sau, nhũ mẫu hề tình nguyện ly khai Đằng vương phủ, Thanh Đại nghe tỳ nữ mình xong, lúc này mới như trút được gánh nặng, ít nhất về sau cần phòng nàng ở sau lưng giở trò quỷ.

      Mà dưới chăm sóc cẩn thận của trượng phu, bụng Thanh Đại cũng mỗi ngày lớn, nhưng sau khi trải qua kiện ngày đó, liền phát so với lúc trước Thịnh nhi càng thích bám lấy mình, tựa như sợ hãi nàng lại rời , làm nàng thể nghĩ biện pháp loại bỏ sầu lo của đứa .

      Vì thế, mỗi ngày, Thanh Đại đều kéo tay bé của Thịnh nhi đặt ở bụng . “Thịnh nhi, muội muội ngủ trong bụng của nương, mấy tháng nữa sinh ra, đến lúc đó Thịnh nhi chính là ca ca, phải giúp nương chiếu cố muội muội.”

      “Muội...” Thịnh nhi như trước vẫn thích chuyện, ngoại trừ kêu nương, rất ít chủ động mở miệng.

      “Đúng, muội muội.” Nàng muốn phân tán lực chú ý của .

      “Muội, muội...” Thịnh nhi tuy rằng hiểu lắm, nhưng vuốt bụng nương càng lúc càng lớn, bắt đầu tò mò cái gọi là muội muội là cái gì.

      Đúng lúc này, Chu Kí Vân vào phòng thăm thê tử, vừa lúc nghe thấy con miệng nhớ kỹ hai chữ “Muội muội” khỏi thở dài. “Thịnh nhi kêu nương, kêu muội muội, còn chưa gọi ta tiếng cha.”

      “Tướng công ghen sao?” Thanh Đại cười nhạo liếc trượng phu cái.

      “Ừ, đúng là ta ghen.” Chu Kí Vân cũng hào phóng nhận. “Ta tự nhiên lại ghen tị với nữ nhi còn chưa sinh ra... Bất quá ngươi xác định là nữ nhi?”

      Nàng tự tin gật đầu. “Tướng công cũng nên xem thường trực giác mẫu thân, ta càng lúc càng khẳng định cái thai này đúng là nữ nhi.”

      “Là nam hay là nữ đều là đứa của chúng ta, ta để ý...” mặt Chu Kí Vân mang vẻ kiêu ngạo cùng ý thức trách nhiệm của người sắp làm phụ thân, đến đây, mới nghĩ đến lá thư cầm trong tay. “Đây là thư nhà mẹ ngươi vừa mới đưa đến.”

      “Nhanh chút đưa cho ta xem xem.” Thanh Đại nghĩ đến lúc vừa biết có thai, từng viết thư trở về báo cho cha mẹ biết tin tức tốt này, cũng bởi vậy nên thể trở về thăm bọn họ được, nàng xem xong thư nhà lộ ra ý cười vui sướng. “Lần này do đại ca viết, ngoại trừ dặn ta phải chú ý thân thể, cũng đại tẩu lại mang thai đứa thứ ba, cha mẹ rất vui.”

      Chu Kí Vân nhìn thấy thê tử tươi cười, tâm cũng , ngồi bên là con bên là thê tử, vô cùng ỷ lại nàng, ở mặt ngoài, - trượng phu này mang trách nhiệm bảo hộ thê tử, nhưng thực tế, mình cỡ nào cần thê tử ở bên mình.

      Bởi vì sau khi cưới Thanh Đại, mới có thể từ trong địa ngục hắc ám ra, mới nhìn thấy ánh sáng, cảm thấy được ấm áp, Chu Kí Vân nên lời cảm kích trong lòng, cũng cần mở miệng ra, nguyện ý dùng cả đời nhất thế đến thương cưng chìu nàng, thê tử nhất định hiểu.

      Mấy tháng sau

      Trong phòng sinh truyền đến tiếng kêu của nữ tử, cái loại này như là trải qua thân thể bị xé rách đau đớn kêu la, làm cho Chu Kí Vân chờ ở bên ngoài nghe được làm sắc mặt trắng bệch, giống như ràng cũng cảm nhận được loại tê tâm liệt phế đau đớn này.

      “... qua ba canh giờ, còn chưa sinh ra sao?” Chu Kí Vân hận thể đẩy mở hai cánh cửa kia để tận mắt xem tình trạng thê tử.

      Tay bé Thịnh nhi cũng bị cha nắm chặt, cũng rời mắt khỏi hai cánh cửa kia, nghe thấy tiếng nương kêu ở trong phòng, liền ngước khuôn mặt nhắn nhìn phụ thân, muốn biết phát sinh chuyện gì, vẻ mặt lo lắng của hai cha con vô cùng giống nhau.

      “Thịnh nhi thể vào ...” Cảm giác được con rời khỏi tay mình, Chu Kí Vân vội vàng kéo trở lại, ôm trong lòng mình. “Chúng ta cùng ở đây tiếp sức cho nương ngươi, tin tưởng nàng nhất định có thể, nhất định có thể bình an sinh ra muội muội...”

      Hai mắt Thịnh nhi vẫn là nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, rất muốn vào xem nương, hỏi nàng làm sao đau.

      Ngay cả Đằng vương gia cùng Đằng vương phi cũng thể đến quan tâm tình trạng con dâu, cùng đợi từ ban ngày cho tới buổi tối, đứa thể thuận lợi sinh ra, làm mọi người lo lắng.

      Chu Kí Vân thấy bên ngoài mãi cũng phải biện pháp tốt, quyết định vào làm bạn với thê tử. “Thịnh nhi, chúng ta tại vào nhìn nương ngươi...”

      “Tử Bỉnh, ngươi thể vào!” Đằng vương phi ngăn lại hành động của con.

      “Nhưng ta lo lắng...” Mới đến đây, chợt nghe trong phòng sinh truyền đến tiếng trẻ con khóc, tiếng khóc kia vang dội làm cho người làm cha này khỏi nước mắt tràn ra, đó là loại cao hứng đến thể chỉ có thể chảy nước mắt. “Khóc! Đứa khóc!”

      Đằng vương phi cũng vô cùng vui mừng mà khóc.“Vương gia, tôn tử chúng ta sinh ra...”

      “Rốt cuộc là tôn tử hay là cháu vẫn chưa biết được.” Đằng vương gia hy vọng thê tử cao hứng quá sớm, như thế thất vọng cũng lớn hơn nữa.

      Nghe vậy, Chu Kí Vân ôm con vào trước mặt song thân. “Cha, nương, nếu Thanh Đại sinh nữ nhi, xin các ngươi cần ở trước mặt nàng lộ ra vẻ thất vọng, cần muốn là tôn tử, mà phải cháu , nàng vừa mới sinh đứa , ta hy vọng nhìn thấy nàng khổ sở.”

      “... Nương biết ý tứ của ngươi.” Đằng vương phi thở dài. “Lần đầu sinh cháu cũng có gì tốt, dù sao về sau còn có thể sinh nữa.”

      Đằng vương gia cũng ở bên cạnh phụ họa. “Ta và nương ngươi cũng hy vọng con dâu vui vẻ, nhà hoà thuận vui vẻ mới là chuyện quan trọng nhất.”

      “Cám ơn.” Chu Kí Vân nhìn song thân cũng bởi vì thê tử, mà dần dần bớt vẻ kiêu ngạo bức người, trở nên để ý hơn, trong lòng có vô hạn cảm xúc.

      Chờ phòng sinh sửa sang lại chút, các tỳ nữ bế đứa trẻ ra, tiếng trẻ con khóc vẫn ngừng, mà bà đỡ cũng theo phía sau, cười hì hì ra chúc.

      “Chúc mừng thế tử, là tiểu quận chúa...” Bà đỡ có điểm lo lắng làm cha mất hứng.

      Chu Kí Vân lộ ra ý cười vui sướng. “Vất vả ngươi, chờ chút có thưởng.”

      “Đa tạ thế tử.” Bà đỡ lúc này mới an tâm về phía Đằng vương gia cùng Đằng vương phi chúc.

      “Chúng ta có thể vào nhìn nương ngươi.” Chu Kí Vân phân bua ôm con, mở bước chân nhanh tiến vào phòng sinh, chỉ thấy thê tử suy yếu tái nhợt tựa vào đầu giường, nhưng mặt lúm đồng tiền cũng là thỏa mãn, trong lòng ôm lấy nữ nhi được bọc bởi tơ lụa.

      Thanh Đại ngước mắt cười nhìn trượng phu vào cửa. “Tướng công, ta phải là nữ nhi sao?”

      “Trực giác của ngươi quả nhiên có sai.” buông con, ngồi xuống ở mép giường, nhìn khuôn mặt nhắn nữ nhi nhiều nếp nhăn, lúc này giương cái miệng , khóc ngừng, nhìn thấy sinh mệnh nho tràn đầy sức sống như vậy, ngay cả tiếng khóc cũng đều mạnh mẽ như vậy, làm cho đôi mắt Chu Kí Vân cũng đỏ. “Cha cao hứng ngươi tới đời này... Đảm đương nữ nhi của cha...”

      Đứng ở bên giường Thịnh nhi hề chớp mắt nhìn chăm chú nữ trong lòng nương, rất muốn chạm vào nàng, sờ nàng, nhưng lại sợ làm nàng đau, chỉ có thể đứng xem.

      “Thịnh nhi, đây là muội muội.” Chu Kí Vân hút hít vào, giới thiệu với con vị người nhà mới sinh ra này.

      Thịnh nhi mở to đôi mắt đen thùi, nhìn khuôn mặt nho khóc rất đáng thương kia, thế mới biết ra đây là “Muội muội”. “Muội...”

      “Đúng, nàng chính là muội muội Thịnh nhi.” Thanh Đại nắm tay , sau đó nhàng vỗ nữ nhi, làm cho học phải dỗ muội muội như thế nào.

      “Muội muội.” Thịnh nhi thầm lặp lại.

      Giống như biết mọi người đều nhìn nàng, nữ lại khóc lớn hơn nữa.

      Thịnh nhi nhìn muội muội mới ra sinh vẫn khóc, vẫn khóc, vì thế cẩn thận sờ sờ khuôn mặt của nàng. “Ngoan... Muội muội đừng sợ...” học giọng điệu trấn an của nương an ủi muội muội.

      Nữ đột nhiên ngừng khóc, có lẽ là khóc mệt mỏi, lập tức liền ngủ.

      “Thịnh nhi mới dỗ muội muội chút, muội muội liền khóc nữa.” Thanh Đại khen . “Về sau muội muội khóc, Thịnh nhi cũng phải giúp nương dỗ nàng.”

      Nương ca ngợi làm cho Thịnh nhi cũng có tin tưởng, nhìn muội muội còn rất nhiều so với mình, cũng bắt đầu có tự giác làm ca ca.


      Kết thúc

      Mấy tháng lại trôi qua, thời tiết dần dần lạnh.

      Mỗi ngày mỗi buổi sáng tới, chuyện thứ nhất Thịnh nhi phải làm chính là đến thăm muội muội, còn chưa đến trong phòng cha mẹ chợt nghe tiếng muội muội khóc, vì thế đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy trong phòng chỉ có Thải Hà, vì thế chủ động đến bên giường dỗ muội muội khóc, đây là trách nhiệm làm ca ca.

      “Thịnh thiếu gia đến đây đúng lúc.” Bởi vì tiểu thư và gia có việc gặp Vương gia và Vương phi, cho nên trong phòng chỉ còn nàng, mặc kệ dỗ như thế nào cũng vô dụng.

      Thịnh nhi liền giống như bình thường ngồi ở mép giường, nhìn muội muội khóc khoẻ, còn ngừng quơ quào tay bé, vì thế đưa tay cầm cái.

      “Muội muội ngoan...” nhất định bảo hộ muội muội.

      Đúng vậy! để cho bất luận kẻ nào khi dễ muội muội, cũng để cho người khác hăm doạ muội muội, lại càng làm nàng sợ hãi.

      “Muội muội cần sợ, có ca ca ở...” Thịnh nhi dùng giọng điệu mẫu thân thường với mình trấn an nàng.

      Nữ tựa hồ nhận ra thanh ca ca, tiếng khóc dừng lại, quay đầu chuyển hướng , tay bé cũng nhanh cầm lấy ngón tay ca ca buông, phát ra tiếng cười khanh khách.

      “Vẫn là Thịnh thiếu gia lợi hại nhất.” Tỳ nữ khỏi rất bội phục, lần nào chỉ cần có đến dỗ, tiểu quận chúa rất nhanh khóc.

      Tỳ nữ khen làm cho Thịnh nhi ngại ngùng thẹn thùng tươi cười, kỳ chút cũng lợi hại, chỉ bởi vì mình rất thích muội muội, mà muội muội cũng thích ca ca này.

      Muội muội, ca ca luôn bảo vệ ngươi...

      Thịnh nhi thề trong lòng.

      Khi Chu Kí Vân và thê tử về phòng, chỉ thấy nữ nhi cầm nắm ngón tay con, giống như tìm được món đồ chơi mới, vui vẻ cười khanh khách, mà con vẫn để cho muội muội nắm, môi lộ ra ý cười thương, làm cho bọn họ dừng chân, tới gần quấy rầy bọn họ.

      “... Ngươi mới vừa rồi cùng cha mẹ đề kiện kia, là sao?” Chu Kí Vân hỏi thê tử đứng ở bên cạnh, muốn xác định lại lần nữa.

      Thanh Đại chuyên tâm nhìn đứa , nghe thấy trượng phu , dừng chút mới hồi phục tinh thần lại. “Chuyện này có thể tùy tiện sao? Là ta suy nghĩ lâu mới quyết định.”

      “Ngươi nguyện ý?” cách nào hình dung tâm tình giờ phút này.

      Nàng kiều liếc trượng phu cái.“Chẳng lẽ tướng công còn hoài nghi ta đem Thịnh nhi trở thành thân sinh con đến đối đãi? tin ta ?”

      Khuôn mặt tuấn tú Chu Kí Vân nghiêm nghị, cần nghĩ ngợi trả lời:“Ta đương nhiên tin tưởng ngươi Thịnh nhi, cũng xem là đứa của mình...”

      “Thịnh nhi là con của ta, ai có thể phản bác chuyện này, bắt đầu từ lần đầu tiên mở miệng bảo ta ‘Nương’, ta liền có ý nghĩ như vậy.” mặt Thanh Đại tản ra hào quang mẫu thân. “Cho nên ta mới hy vọng công công và bà bà có thể thừa nhận thân phận Thịnh nhi, để cho trở thành trưởng tử tướng công... Tuy rằng ta cũng là con thứ thiếp, nhưng từ đến lớn đoạt được so với chính thất còn nhiều hơn, cho nên nhìn thấy Thịnh nhi, cũng muốn cho có được hạnh phúc như mình, làm cho cảm nhận được luôn có người tâm thương .”

      “Ta nên cái gì mới tốt đây?” có thể lấy được nữ tử lòng dạ rộng rãi như vậy làm vợ, là trời cao an bài, là Bồ Tát thương hại, cảm động trong lòng cũng sắp muốn tràn ra đây.

      “Tướng công cần gì hết, ta đều cảm nhận được.” Biết trượng phu mình sâu, đó là điều mỗi người đàn bà mong muốn nhất, như vậy đối với Thanh Đại mà đủ.

      “Ừ.” Chu Kí Vân ôm thê tử vào trong lòng, chỉ mong đời đời kiếp kiếp đều có thể trở thành vợ chồng, làm cho có thể tiếp tục nàng. Tiếng cười nữ nhi làm cho chú ý của hai vợ chồng trở lại người nàng.

      “Ta đến bế nàng.” Chu Kí Vân tiến lên hai bước, vươn hai tay đem nữ nhi mềm nhũn kéo đứng lên, từ khi nữ nhi sinh ra đến bây giờ, mình căn bản ôm quá vài lần, cho nên muốn muốn đùa giỡn với nàng, nhưng nữ nhi chút cũng thèm, lập tức gào khóc.“Ôi, làm sao vậy?”

      Thịnh nhi ngẩng đầu, biểu tình thực nghiêm túc nhìn phụ thân, như muốn trách cứ . “Cha làm cho muội muội khóc... Muội muội đưa ta...”

      Nghe được Thịnh nhi mở miệng gọi “Cha”, Chu Kí Vân kích động rất nhiều, lại cảm thấy có chút xấu hổ, bởi vì lại bị con giáo huấn. “Được, được, cha đem muội muội trả lại cho ngươi.”

      Làm Chu Kí Vân đem nữ nhi thả lại giường, gặp con lại dỗ nữ nhi vài câu, nữ nhi lại nắm ngón tay con lần nữa, lập tức liền nín khóc mỉm cười, làm cho là dở khóc dở cười.

      “Ta, cha này vô dụng...” Chu Kí Vân bùi ngùi .

      Thanh Đại nhìn vẻ mặt trượng phu ai oán, bật cười, nhưng nhìn thấy Thịnh nhi che chở muội muội như vậy, hiểu được đem ý tưởng trong lòng ra, là tiến bộ rất lớn.

      Đến buổi tối, Thanh Đại vẫn tự thân đến trong phòng Thịnh nhi cho ngủ, cũng bởi vì có thân sinh nữ nhi mà lơ là .

      “Chưa buồn ngủ sao?” Gặp ánh nến trong phòng còn chưa tắt, con nằm ở giường cũng mở to mắt, chỉ có lúc này, hai mẫu tử mới có thể trò chuyện với nhau.

      “Nương.” Thịnh nhi nhìn mẫu thân cẩn thận đắp chăn cho mình.

      “Chuyện gì?” Thanh Đại ôn nhu hỏi.

      “Cám ơn.” Nương đối với rất tốt, chính mình hiểu nhất.

      Thanh Đại ngẩn ra, chợt nở nụ cười.“Cảm tạ cái gì đâu?”

      “Rất nhiều, rất nhiều, ta đều biết.” vẫn là quen chuyện, nếu có gì cần thiết, mở miệng, cũng quen dùng từ vô cùng ngắn gọn biểu đạt cảm thụ trong lòng.

      Có lẽ là mẫu tử liên tâm, cần nhiều chữ lắm, Thanh Đại có thể hiểu được vài từ này đại biểu ý nghĩa gì, vì thế đưa tay vỗ về khuôn mặt nhắn . “Thịnh nhi vĩnh viễn là con nương, nương đương nhiên đối xử tốt với Thịnh nhi.”

      Nghe vậy, Thịnh nhi cong cong khóe miệng hồng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ, bởi vì có nương ở, cần sợ nữa, cũng có người dám khi dễ .

      Cám ơn nương...

      năm sau

      Hai ngày trước, Chu Kí Vân mang theo thê tử từ kinh sư Thuận Thiên phủ thăm nhạc phụ nhạc mẫu trở lại, để lâu như vậy, mới cho thê tử có thể về nhà mẹ đẻ chuyến, trong lòng rất băn khoăn, tại rốt cục hoàn thành tâm nguyện của nàng.

      Từ đầu hành lang khác tới, nhìn thấy hình ảnh bên ngoài phòng, nhịn được nghỉ chân quan sát, nữ nhi đến tuổi bắt đầu học , chẳng qua vẫn còn người giữ, còn chưa dám tự mình .

      Mới bước được vài bước, bước chân nữ nhi ổn, đặt mông ngồi dưới đất. “Ô... Ô...”

      Tỳ nữ vội vàng ngồi xổm xuống muốn ôm nàng. “Đến! Thải Hà ôm tiểu quận chúa đứng lên...”

      “Ô ô...” Nữ nhi nhăn lại khuôn mặt nhắn, tức giận vung mạnh tay bé, cần tỳ nữ đến ôm, tiếp theo đem ngón tay khác chỉ qua. “Ca... Ca...” Nàng chỉ cần ca ca.

      Đầu Thịnh nhi so với năm trước lại cao thêm ít, lập tức vào bên người muội muội, dắt tay bé của nàng .“Tốt, ca ca đỡ ngươi đứng lên...”

      Nữ nhi rất nhanh thu hồi nước mắt, khanh khách cười, sau đó từ dưới đất đứng lên. “Ca...” Tuy rằng biết ý nghĩa của chữ duy nhất này, nhưng là chỉ cần kêu, ca ca lại đây.

      “Muội muội là lợi hại...” Thịnh nhi khích lệ .

      Được ca ca nắm, nữ nhi cười vô cùng vui vẻ, bước cũng càng ổn.

      Chu Kí Vân thấy trước mắt màn huynh muội tình thâm này mà xúc động.

      Cho tới bây giờ, còn dám tin tưởng có thể hạnh phúc nhiều như vậy, biết được mình rất may mắn.

      lâu, mới thu hồi ánh mắt, vào phòng, nhìn thấy thê tử xem thư, nghĩ rằng bọn họ mới từ kinh sư trở về, hẳn là có việc gì gấp mới đúng.

      “Ai gửi thư đến?” hỏi.

      Xem xong nội dung thư, Thanh Đại cười cùng trượng phu chia xẻ vui sướng. “Là muội muội ta Thược Dược viết đến... nàng có thai, tướng công nàng vô cùng khẩn trương sợ trước sợ sau, chỉ sợ nàng đường mạnh mẽ, động thai, tại bộ dáng chút cũng giống bệnh nhân.”
      Biết tình cảm hai tỷ muội các nàng thâm hậu, Chu Kí Vân tự động đưa ra đề nghị.“Hàng Châu cách thành đô tuy rằng gần, nhưng nếu ngươi muốn thăm nàng, ta có thể cùng ngươi .”

      Nụ cười Thanh Đại môi càng sâu. “Nghe tướng công như vậy, trong lòng ta cao hứng, nhưng... Chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn thể được.”

      “Vì sao? Nếu lo lắng đứa , cũng có thể dẫn bọn cùng , chỗ cha mẹ ta .” Chu Kí Vân nguyện ý làm cho vợ con bất cứ điều gì.

      “Ta phải lo lắng đứa , mà là...” Thanh Đại cười thẹn thùng.“Ta chắc mang thai, tướng công chừng lại làm cha.”

      Nghe vậy, Chu Kí Vân quả thực bị tin vui này cấp dọa đến.“Ngươi... Khi nào biết? Này dọc theo đường như thế nào ? Vạn nhất ở nửa đường lại động thai, thoải mái làm cái gì bây giờ?”

      “Biết được về nhà mẹ đẻ, ta rất cao hứng, cho nên cũng chú ý tới nhiều như vậy, hơn nữa thai này có giống lần trước như vậy buồn nôn muốn phun, ăn cũng giống như bình thường, lại càng định ở lâu, chỉ vừa mới xem thư Thược Dược mới nghĩ đến, bất quá hay là chờ đại phu xem qua mới có thể xác định...” Thanh Đại may mắn thân mình có điều dưỡng tốt mới có thể chịu đựng được hành trình này, có xuất dị trạng. “Nếu có đứa , lần này là nam hay là nữ khiến cho lão thiên gia đến an bài.”

      Chu Kí Vân cầm bàn tay mềm mại của thê tử. “Ừ, khiến cho lão thiên gia đến an bài.”

      Là nó làm cho bọn họ gặp nhau, ngoại trừ cảm tạ, cầu xa vời gì khác.

      Bọn họ nhìn vào mắt lẫn nhau, trong lòng đều nghĩ như vậy.

      Hoàn

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :