1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Dư Hòa và Bắc Mộc - Hoa Khai Thiên Niên Túy (9c)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Dư Hòa và Bắc Mộc


      Tác giả: Hoa Khai Thiên Niên Túy

      Thể loại: Cổ đại, đam mỹ

      Nhân vật: Dư Hòa, Mạch Bắc Mộc

      Độ dài: 9 chương

      Ghi chú: Kể lại đời đau thương của A Hòa và Bắc Mộc. Hồi ức của Dư Hòa và tình cảm của với sư phụ.

      Edit: Ngân Diệp

      Nguồn: ST​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1

      A Hòa được sư phụ nhặt bên ngoài sơn cốc ở Vong Ưu, là cậu nhóc sáu bảy tuổi, bẩn đến độ chỉ nhìn thấy mỗi đôi mắt sáng màu đen, da chân bị rách, máu chảy đầm đìa, biết bao lâu mới đến được Vong Ưu.

      Tôi vẫn nhớ lần đầu gặp sư phụ, tựa như tiên nhân hạ phàm, nhìn tôi cười híp mắt. Do chìm đắm trong nụ cười ấm áp của sư phụ và thanh của thiên nhiên nên tôi chỉ nhớ sư phụ ôm tôi bay , đến nơi đẹp đến ngờ. Người ở đó cũng mỉm cười nhìn tôi, sư phụ vẫn cười, xuyên qua đám người, qua con đường đầy hoa tươi, cuối đường là khúc sông chảy xuôi, ven sông là ngôi nhà bằng trúc. Sư phụ ôm tôi, chưa kịp bước vào trong nhà có người ra, vị nam nhân đó tựa như thiên thần vậy. Lúc thấy sư phụ y vẫn cười rất hòa nhã, còn khi thấy tôi nằm trong lòng người mặt tối sầm lại, nhưng cũng gì, mặc cho phụ ôm tôi vào nhà, sau đó sư phụ bảo y múc nước cho tôi tắm, tôi thấy mặt y càng đen hơn, nhưng y vẫn làm dù sắc mặt tốt lắm. Sau này, khi nam nhân cao lớn giống thần ấy mất rồi, tôi mới nghĩ, có thể bảo chủ nhân của Vong Ưu múc nước tắm, sư phụ thực là lợi hại.

      Sau khi tôi ngủ thiếp sư phụ tắm, lúc tỉnh lại tôi thấy sư phụ ở mép giường nhìn tôi, thấy tôi tỉnh liền lên tiếng.

      "Muốn ở lại đây ?"

      "Nơi đây là đâu?"

      "Là Vong Ưu."

      "Vong Ưu là nơi nào?"

      "Sau này ngươi biết, chỉ cần nhớ đây là nhà của ngươi là được rồi, được cho bất kì ai đường đến Vong Ưu. Sau khi ngươi trưởng thành, nhớ phải bảo vệ Vong Ưu và người trong Vong Ưu." Tôi hiểu hết những lời người nhưng vẫn gật đầu cái. Sư phụ cười, xoa đầu tôi, người còn : "Làm đồ nhi của ta , học y thuật, độc thuật, sau này có thể bảo vệ mình, bảo vệ người ngươi muốn bảo vệ."

      "Có thể kiếm tiền ư?"

      "Đương nhiên."

      "Vậy con làm đồ nhi của người."

      Sư phụ nghe thế liền cười, bảo tôi quỳ đất dập đầu lạy ba cái. Tôi hiểu làm vậy có ý gì, nhưng sư phụ thế, vậy tôi làm theo cho xong.

      Tôi cứ thế ở lại Vong Ưu, ở lại nhà sư phụ, cũng là nhà của nam nhân kia. Bọn họ là phu thê, tôi cảm thấy rất kỳ quái, phu thê bên ngoài đều là nam nữ, chưa từng thấy vợ chồng là hai tên nam nhân. Nhưng ở Vong Ưu, vợ chồng có thể là nam nữ, nam nam, kể cả nữ nữ cũng có, nơi kỳ lạ.

      Tôi có tên, cũng biết tên nghĩa là gì. Từ lúc tôi biết nhận thức đến nay chưa lần được ăn no, khi ca ca chết tôi chỉ còn da bọc xương, tôi cũng biết cha mẹ là gì, cả ca ca cũng biết. Trước khi chết, ca ca bảo tôi đến ngọn núi, vào càng sâu càng tốt vì nơi đó có rất nhiều thứ để ăn. Khi ca ca chết tôi nghe lời lên ngọn núi, cũng biết được bao lâu rồi, nhưng quả ngọn núi có rất nhiều thức ăn. Thấy ca ca gạt tôi, nên tôi tiếp tục sâu vào bên trong, sau đó tôi gặp được sư phụ, người hỏi tôi làm sao đến được Vong Ưu, gương mặt người rất kỳ quái. Sau này mới biết, ngọn núi này có nhiều dã thú như vậy mà bị ăn tươi nuốt sống, tôi phải tu tám kiếp mới được may mắn thế. Khi sư phụ hỏi tên tôi, tôi cũng hiểu tên nghĩa là gì.

      "Khi ta tên chính là chữ này, con cũng biết là ta gọi con, giống như ta là Bắc Mộc, Nhạc Ưu gọi Bắc Mộc chính là gọi ta đó."

      "Con hiểu rồi, nhưng con có tên, ca ca vẫn luôn gọi con là đệ đệ." À, Nhạc Ưu chính là nam thần kia, phu quân của sư phụ, chủ nhân của Vong Ưu, là cái tên kỳ cục nhỉ!

      "Ta giúp con đặt cái. lưng con có chữ Dư, nên lấy nó làm họ, vậy sau này tên con là Dư Hòa."

      "Sao lại là Dư Hòa?" Tôi hiểu, họ là gì?

      "Hòa trong hòa miêu nghĩa là mạ, sư phụ mong con giống như cây mạ vậy, luôn khỏe mạnh, dẻo dai."

      Tuy vẫn hiểu gì nhưng tôi biết sau này lớn lên hiểu, nên cũng hỏi lại. Sư phụ vẫn gọi tôi A Hòa, cái tên hay.

      Mỗi năm lần, sư phụ đều ra ngoài mình, cũng cho sư mẫu cùng. Sư mẫu chính là Nhạc Ưu, vì sư phụ là sư phụ, phu quân của sư phụ chính là sư mẫu, có điều, mỗi lần tôi gọi sư mẫu, y đều hận vì giết được tôi, nhưng tôi biết y làm thế, chẳng qua sư mẫu chỉ có thành kiến về việc sư phụ đối tốt với tôi, còn lại đối xử với tôi rất tốt. Tôi đến nơi này được nửa năm, ngày ngày cùng sư phụ học y thuật, độc thuật. Do nghiên cứu nhiều ngày nên hôm nay sư phụ bảo tôi và sư mẫu cùng người ra ngoài.

      "Sư phụ muốn đâu?" Tôi hỏi, sau đó cảm thấy ánh mắt đầy sát khí của sư mẫu, trông y còn đáng sợ hơn trước đây.

      Sư phụ trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: "Ta thăm người nhà của ta, là đứa bé rất đẹp, lớn hơn con hai tuổi."

      "Người nhà sư phụ phải ở đây sao?" Sư phụ quay người , tôi chờ được câu trả lời của người, vì sư mẫu xách cổ áo của tôi lên.

      "Sau này được về người nhà của sư phụ, chớ nên hỏi tại sao, khi nào ngươi lớn hơn ta cho ngươi biết." Vẻ mặt Nhạc Ưu lúc đó rất đáng sợ, với tôi câu rồi bỏ , tôi nghĩ cùng sư phụ, vì lúc sư phụ quay người, tôi thấy ánh lệ trong mắt người, chắc chắn Nhạc Ưu cũng thấy.

      Lần đó sư phụ tháng, mỗi ngày tôi đều hỏi Nhạc Ưu khi nào sư phụ về.

      "Sư phụ về, đừng hỏi nữa." Nhạc Ưu trầm mặc rất lâu, tôi muốn mở miệng, nhưng thấy dáng vẻ của y tôi lại thốt nên lời, khiến người ta muốn khóc mà.

      "Sau này, ngươi phải chăm sóc cho sư phụ ngươi tốt, phải coi như cha ruột. À, mà ta quên, ngươi đâu biết cha là gì. chung, sau này phải đối xử tốt với , khi vui hay tức giận cứ dỗ là được, dễ dỗ lắm. Sau này ngươi biết thôi."

      "Nhớ cho kỹ, sư phụ ngươi tên Mạch Bắc Mộc, con thứ của Mạch gia ở Kim Khê, là thiên hạ đệ nhất thần y. Nhưng nên nhắc những điều này trước mặt . Lúc tìm được , phải đến Kim Khê, đợi trước cửa nhà Mạch gia, thấy đứa bé lớn hơn ngươi chút ra cùng tìm được sư phụ của ngươi."

      "Ta dẫn ngươi tìm sư phụ của ngươi, tháng rồi vẫn chưa về."

      Tôi vẫn gì vì vẻ mặt Nhạc Ưu khiến tôi muốn khóc, tôi cũng chẳng biết tại sao.

      Nhạc Ưu đưa tôi vào trong thành, bắt tôi phải nhớ kỹ đường , sau này tìm được nơi ở của sư phụ. Sau đó y dẫn tôi đến trước cánh cửa rất to lớn, khi ấy tôi học được khá nhiều chữ, chữ cánh cửa tôi biết đọc, sư phụ dạy tôi chữ thứ ba đó, chữ mạch.

      Nhạc Ưu đó là Mạch phủ, nhà của sư phụ. Nhưng sư phụ thành thân với y nên ở đây, sau này được nhắc đến, sư phụ đau lòng. Tôi cũng hỏi tại sao vì tôi biết sau này lớn lên tôi hiểu, với lại dáng vẻ của Nhạc Ưu lúc này so với hai lần trước càng khiến người ta muốn khóc. Sau này tôi mới biết tại sao mình lại muốn khóc, vì quá đau, khi biết Nhạc Ưu đau khổ, tôi khá ngạc nhiên, Nhạc Ưu là vị thần, mà y đúng là thần của mọi người trong Vong Ưu.

      Chúng tôi nấp ở sau cây đối diện cửa Mạch phủ, lâu sau thấy đứa bé rất đẹp chạy đến, Nhạc Ưu mang theo ta đuổi theo nó. Cậu bé đến nơi có người bắt đầu bay, dáng vẻ khi bay của cậu rất giống sư phụ, tôi nghĩ quả đúng là người nhà của người.

      Nhạc Ưu mang tôi đuổi theo cậu, vừa cho tôi biết đứa bé kia là cháu của sư phụ, tên Mạch Thượng Thanh, rồi bảo tôi cũng phải đối xử tốt với cậu vì cậu thay sư phụ làm những chuyện người phải làm, đối xử với cậu giống với sư phụ cũng được.

      Mạch Thượng Thanh dừng lại ở rừng cây bên bờ sông, sửa lại y phục, rồi cất giọng, giọng lạnh, nghe rất êm tai.

      "Thúc thúc, cháu đến rồi." Thượng Thanh vừa dứt lời thấy sư phụ bay ra từ trong rừng cây, vẫn đẹp như thế, nhưng nơi đó lại giống vậy.

      "Thanh nhi đến rồi à, có kẻ bám đuôi cũng biết." Tôi thấy lời sư phụ có chút kỳ quái, người có ý gì vậy? Rồi Nhạc Ưu ôm tôi bước ra.

      "Thúc thúc." Nhạc Ưu vẫn gì, Mạch Thượng Thanh bên cạnh sư phụ hành lễ với Nhạc Ưu.

      "Thanh nhi." Nhạc Ưu nhìn Mạch Thượng Thanh cười, nụ cười như thế tôi chưa từng thấy qua, sau này lớn lên nhớ lại mới biết, đó là cười đầy thương.

      "Ngươi đến rồi? A Hòa cũng đến sao?" Sư phụ thấy Nhạc Ưu cười rất vui vẻ, lúc ở Vong Ưu cho đến nay tôi chưa được thấy sư phụ cười như thế. "A Hòa, đến đây, sư phụ giới thiệu cho con, đây là cháu của ta, tên Mạch Thượng Thanh. Thanh nhi, đây là Dư Hòa, đồ nhi thúc thúc thu nhận nửa năm trước."

      "Chào cậu, tôi cũng gọi cậu là A Hòa như thúc thúc." Giọng của Mạch Thượng Thanh rất lạnh nhạt, tôi hề muốn chuyện với cậu ta. Sau này sư phụ vì người nên Mạch Thượng Thanh mới như thế, bảo tôi sau này phải đối tốt với cậu như với sư phụ, chuyện này Nhạc Ưu qua.

      "Chào cậu, tôi phải gọi cậu thế nào?" Phải gọi cậu ta thế nào, sư phụ và Nhạc Ưu chưa cho tôi biết.

      "A Hòa, ngươi gọi Thanh nhi là công tử." Nhạc Ưu trước, sư phụ nhìn y . Nếu Nhạc Ưu thế, vậy phải là chào công tử.

      Khi đó tôi vẫn chưa biết cuộc đời của Mạch Thượng Thanh lại "ngắn gọn" như lời của cậu. Khi cậu chết , tôi mới hiểu được nguyên nhân công tử lạnh nhạt xa cách, cũng vì cậu ta quá đau lòng, về chuyện đau khổ của công tử ở đây tiện đến.

      Hôm sau chúng tôi về Vong Ưu, Mạch Thượng Thanh cũng đến tiễn chúng tôi. Khi trở về, sụ phụ vẫn rất vui. Sau này, hằng năm sư phụ đều dẫn tôi và Nhạc Ưu thăm cậu bé kia. Năm tôi mười tuổi, sư phụ cho tôi uống loại thuốc, rồi Nhạc Ưu truyền nội lực cho tôi. Từ đó, mỗi bước của tôi đều phát ra thanh, hơi thở cũng rất . Về sau, khi công tử qua đời, Nhạc Ưu cũng hoàng thổ bạch cốt (chỉ người đó chết), sư phụ mới cho tôi biết thân thế của tôi. 

      Chương 2

      Y thuật và độc thuật của tôi ngày càng tiến bộ, có điều tôi thích độc dược hơn. Sư phụ lúc này tôi còn lợi hại hơn mấy danh y bên ngoài, Nhạc Ưu A Hòa đương nhiên giỏi hơn những tên lang băm ngoài kia, cũng nên xem xem là do ai dạy dỗ. Nhạc Ưu rất tốt với tôi, nhưng khi sư phụ thân thiết với tôi y luôn bất mãn nhìn tôi, thường sư phụ liếc nhìn y cái, y liền ngoan ngoãn nghe theo lời nào, trưng ra vẻ mặt lấy lòng sư phụ. Khi sư phụ chế thuốc, y ôm eo sư phụ từ phía sau, cằm để vai người, tôi ở bên cạnh đưa thuốc cho sư phụ, nghe sư phụ về công dụng của những vị thuốc kia. Khi người đó rồi, tôi mới chợt nhận ra, cảnh tượng như thế quả rất ấm áp.

      Nhạc Ưu y có con nối dõi, để tôi làm con của y, sau khi gọi y là cha, tôi mới suy nghĩ vài điều.

      "Chú phải là sư mẫu sao? Vậy phải gọi sư phụ thế nào?"

      "Gọi sư phụ ngươi là mẹ, vậy là ngươi có cha mẹ đầy đủ, tốt sao?" Nhạc Ưu chưa phát sư phụ đứng sau lưng y. Sư phụ nếu muốn ai phát ra người, ngay cả Nhạc Ưu cũng cảm nhận được.

      "Nhạc Nhạc, A Hòa gọi ngươi là sư mẫu, ngươi có gì vừa lòng sao?" Sư phụ cười rất dịu dàng, rồi tôi phát ra điều gì đó. A, đúng rồi, trước mặt người khác, sư phụ chưa bao giờ gọi Nhạc Ưu là Nhạc Nhạc, dù là trước mặt tôi.

      " có, có mà, ta rất hài lòng. Nhưng chúng ta có con, ta cũng muốn A Hòa gọi ta là cha, vậy có được Mộc Mộc?" Nhạc Ưu vẻ mặt nũng nịu, lắc lắc cánh tay sư phụ, sau này tôi biết đây là cách y làm nũng. Hai cái người này, trông buồn nôn quá, còn người kia có là thần của Vong Ưu vậy?

      "Sau này A Hòa gọi ngươi là cha, vẫn gọi ta là sư phụ." Sư phụ dường như cũng chịu nổi Nhạc Ưu, mắc ói mà, nhưng rồi cũng phải kiềm chế chút. Nhạc Ưu nghe xong lập tức vui vẻ, vì sau này y bị tôi gọi là sư mẫu sao?

      Sau đó sư phụ bắt tôi khấu đầu trước Nhạc Ưu, vì sao tôi luôn phải khấu đầu? Khấu khấu chứ, chỉ sửa cách xưng hô, cũng chẳng có gì to tát. Mãi đến khi Nhạc Ưu chết tôi mới hiểu được ý nghĩa của nó. Gọi y là cha đồng nghĩa với việc tôi phải đảm nhiệm chức chủ nhân của Vong Ưu, nhưng ý nghĩa chủ nhân của chủ nhân Vong Ưu chỉ đơn giản như vậy. Tất cả mọi người ở Vong Ưu đều là kỳ tài nhưng lại đơn thuần tốt bụng, tranh đua với người khác, nhưng mình tranh giành với người ta chưa chắc người ta để yên cho mình. Thất phu có tội, vì thân mang ngọc nên có tội, bất kì người nào trong Vong Ưu bước ra ngoài cũng có thể lật đổ tồn tại của đất nước, khiến người khác muốn tranh giành.

      Cuộc sống ở Vong Ưu rất vui vẻ, nhưng tôi lại cảm thấy có gì đó giống, tất cả mọi người đều lo lắng. Sư phụ bắt đầu dạy tôi những độc dược rất lợi hại, Nhạc Ưu cũng bắt đầu kể cho tôi nghe nhiều chuyện ở Vong Ưu, tôi biết mình có câu trả lời sớm thôi.

      Vào ngày mùa hè, có rất nhiều người kỳ lạ đứng chặn trước cửa Vong Ưu. Sư phụ bọn họ là người trong giang hồ, còn có người trong triều đình. Đây là chuyện lớn nhất xảy ra ở Vong Ưu trong nhiều năm qua.

      Ngày thứ hai khi cửa Vong Ưu bị chặn, Nhạc Ưu triệu tập toàn bộ người trong tộc.

      "Vong Ưu lần này nguy hiểm trùng trùng, nếu ta bỏ mạng, Dư Hòa – người do Bắc Mộc dạy dỗ đảm nhiệm chức chủ nhân, bảo vệ Vong Ưu, tất cả mọi chuyện giao cho Bắc Mộc giải quyết."

      Nhạc Ưu xong liền rời , mấy ngày y rồi vẫn chưa về, sư phụ đứng ngồi yên. Sau này tôi mới biết Nhạc Ưu mình khiêu chiến các bè phái, các cao thủ trong triều đình, hơn nữa còn đánh bại họ. Lúc Nhạc Ưu trở lại, mọi người đứng dậy reo hò, tưởng rằng mọi chuyện qua, nhưng lại biết mối nguy hiểm lần này khiến Vong Ưu suýt nữa bị diệt vong.

      Mọi người đánh giá thấp mức độ vô sỉ và hiểm ác của bọn người ngoài kia. Chẳng biết sao bọn họ tìm được đầu nguồn của con sông chảy vào Vong Ưu, bỏ mạt trần vào, khiến nhiều người bị trúng độc, kể cả Nhạc Ưu. Sư phụ nghiên cứu thuốc giải kể ngày đêm, rồi lại tuyệt vọng khi biết thuốc giải phải trồng... phải trồng ít nhất ba tháng. Nhưng mạt trần phát tác chỉ trong mười ngày, thiếu chút nữa mất hết võ công. Chín ngày sau khi Nhạc Ưu bị trúng độc triệu tập người trong tộc lần hai, bảo những người trúng độc giết những người bên ngoài. Sư phụ mở to mắt nhìn bọn họ xông ra giết rất nhiều người ngoài đó. Nhưng bên ngoài có quân lính, hơn nữa lại có rất nhiều người, còn người xông ra lại trúng độc, cuối cùng bị giết, hầu như còn ai sống sót. Nhạc Ưu thương tích đầy mình, cuối cùng nhìn sư phụ rồi ngã xuống.

      Nhạc Ưu chết, nhưng sư phụ khóc, mọi người ở Vong Ưu cũng khóc. Sư phụ cướp lại thân thể của Nhạc Ưu, ôm Nhạc Ưu cả đêm, suốt đêm đó tôi đứng nhìn bọn họ. Sáng ngày hôm sau, sư phụ đến hiệu thuốc cầm về rất nhiều thứ, với tôi phải báo thù cho Nhạc Ưu, bảo vệ Vong Ưu. Sau đó sư phụ ra ngoài, tôi sợ sư phụ chết như Nhạc Ưu nên liền theo người, liền thấy mọi người ở Vong Ưu rất căm phẫn, cùng sư phụ ra ngoài.

      "Chúng ta là thần, Nhạc Ưu chết, Vong Ưu cũng nhanh chóng bị diệt vong. Thay vì chờ chết, chi bằng đánh cược lần. Ta muốn giết người, nhưng bọn họ ép người quá đáng. như thế, đừng trách chúng ta độc ác."

      Khi sư phụ xong liền đưa cho mỗi người ở Vong Ưu rất nhiều độc dược, cùng bọn họ ra ngoài. Tôi bên cạnh sư phụ, cũng mang theo độc dược do mình tự chế. Nhạc Ưu chết, sư phụ nhất định rất đau lòng, nên để người như thế.

      Khi rời khỏi cốc thấy rất nhiều người đứng trước cửa, trang phục kỳ quái, cầm vũ khí. Sư phụ bay lên giữa trung, đổ toàn bộ độc dược cầm tay vào những người đó, dùng nội lực để nó phiêu tán. Người ở Vong Ưu cũng ném độc dược tay vào trung, tôi làm theo. Sư phụ ra đòn hiểm độc, những người đó bị bột thuốc dính lên người liền ngã xuống đất, khắp nơi đầy tiếng la hét. Người chưa trúng độc cầm vũ khí lao đến, bị sư phụ và người trong Vong Ưu giết chết. đất đầy máu tươi, tứ chi của xác còn nguyên vẹn. Sư phụ giết người đến nỗi kìm chế được bản thân nữa, tôi đứng yên tại chỗ, ngăn cản sư phụ.

      Trận chiến kéo dài ngày, tất cả mọi người đều bị thương. Khi mặt trời gần xuống núi, người bên ngoài đột nhiên dừng lại. Có mấy người mặc y phục vàng bước ra, sư phụ giết người, rồi những người đó xâm phạm Vong Ưu nữa. Họ bảo sư phụ lấy giải dược, sư phụ . Khi trời tối, mấy người đó rốt cục cũng , sư phụ muốn đuổi cùng giết tận nhưng tôi ôm lấy người.

      "Sư phụ, cha muốn người sống, sống tốt, người còn phải thay cha bảo vệ Vong Ưu. Với lại, người còn có A Hòa, A Hòa mãi mãi rời bỏ người." Tôi biết sao mình lại vậy, sau này mới biết được.

      "Ừ nhỉ!!!" Sư phụ dừng lại, người khóc, tiếng gào thét vang lên, nội lực bùng phát, thất khiếu lưu huyết (máu chảy ra từ bảy lỗ: hai hốc mắt, hai lỗ tai, hai lỗ mũi và miệng), sau đó ngã mặt đất.

      Tôi chạy đến, sư phụ nằm đất, nước mắt hòa cùng máu chảy xuống. Tôi ôm sư phụ, biết gì, rồi cũng khóc theo. Cha mất rồi, vị thiên thần kia, còn nữa, còn người bất mãn tôi, còn người hết mực thương tôi, cũng còn cái người đê tiện cứ làm nũng sư phụ, ôm cánh tay người mà mè nheo trước mặt người khác nữa. Từ giờ phút này, tôi muốn trưởng thành, muốn chăm sóc sư phụ, bảo vệ Vong Ưu. Cha, người hãy yên tâm, con nhất định khiến sư phụ vui vẻ, để sư phụ buồn.

      Sư phụ vẫn ôm thi thể của cha, vết thương cũng thèm chữa trị. Tôi chỉ có thể đắp chút thuốc lên vết thương của người, nhưng nội thương tôi chẳng biết phải làm sao. Sư phụ ngồi dưới đất ôm cha, kề sát vào mặt cha, người khóc, cứ ngồi yên như vậy, bất luận tôi khuyên thế nào, sư phụ cũng thèm chú ý đến tôi. ba ngày rồi, tôi vẫn chưa có cách nào để thuyết phục người. Người trong tộc khuyên sư phụ đưa cha hạ táng (chôn cất), sư phụ đều đuổi bọn họ .

      "Sư phụ, cha mất, người hạ táng y chứ. Người cứ như vậy, cha chết nhắm mắt, hơn nữa cha cũng muốn thấy người như vậy, cha với người rồi sao? ràng rồi, chẳng lẽ người bỏ ngoài tai?"

      "Ta biết, ta biết." Sư phụ , nhưng cuối cùng cũng mở miệng, "A Hòa, triệu tập người trong tộc, hạ táng ." 

      Chương 3

      Sư phụ nghĩ thông suốt, nhưng có gì đó ổn mà khi ấy tôi biết đó là gì. Nhưng ít ra sư phụ ở trong tình trạng nửa sống nửa chết nữa, mà sống, tôi có thể làm sư phụ thấy vui vẻ. Có điều tôi biết, nụ cười ấm áp của sư phụ chết theo cha rồi, sư phụ còn sống, nhưng chẳng qua chỉ là cái xác hồn, sở dĩ sư phụ còn sống cũng vì đó là ước nguyện của cha mà thôi...

      Cha được hạ táng, trái tim sư phụ cũng theo cha mà . Suốt năm ròng, sư phụ hề cười. Tôi dùng rất nhiều cách nhưng vẫn thấy được nụ cười môi sư phụ. năm này, sư phụ cũng quên thăm Mạch Thượng Thanh. Tôi nghĩ sư phụ thăm cậu ta, tâm trạng có thể tốt lên nhiều. Rồi tôi với sư phụ, người gì, chỉ gật đầu cái.

      Tôi biết chuyến lần này tôi phải rời xa sư phụ. Sở dĩ sư phụ đồng ý đến thăm Mạch Thượng Thanh chỉ vì muốn để tôi ở Mạch gia, chăm sóc cho cháu của người. Tôi từ chối, ngoan ngoãn ở lại, vì sư phụ hại tôi, với lại tôi biết sư phụ có ý hại mình, người chỉ muốn khắp nơi. Như thế, cũng tốt...

      Mạch Thượng Thanh rất tốt với tôi. Tuy cậu luôn lạnh nhạt, đối với việc gì cũng thờ ơ, nhưng lại hỏi tôi chuyện của sư phụ. Tôi với cậu rằng cha chết, bảo cậu sau khi cha chết, sư phụ tự giam mình trong phòng suốt ngày ra, khi bước ra hai mắt đỏ hồng, nhưng vẻ mặt vẫn vô cảm. Nhờ đó tôi mới biết, người này rất thương sư phụ.

      Làm sao mà thương được, vì câu của bà nội, cậu dốc sức học những thứ cậu thích, hơn nữa còn học rất giỏi. Mỗi lần sư phụ tới thăm cậu, cậu đều ôm cánh tay sư phụ, vẻ mặt nũng nịu, rất giống cha, chỉ khác gương mặt thôi.

      Tôi hết lòng chăm sóc cậu. Dù rất nhớ sư phụ, nhưng người vẫn đều đặn đến đây mỗi năm lần, có điều, giờ là đến thăm hai người. Công tử vẫn ôm sư phụ làm nũng, mà công tử thừa nhận đó là làm nũng. Sư phụ xem ra khá hơn, dù chưa biết thế nào nhưng thỉnh thoảng người cũng cười với tôi và công tử cái, vậy là tôi an tâm rồi.

      Tôi theo công tử mười năm, có khi còn lâu hơn chút, chứng kiến công tử thoải mái hành tẩu giang hồ, có tình cảm với Tần Vãn Ca. Từ lúc công tử bắt đầu bước chân vào giang hồ gặp sư phụ cho đến khi công tử trúng phải mạt trần.

      Công tử và Tần Vãn Ca nhau kém gì sư phụ và cha. Nhưng ông trời thích trêu người, công tử trúng phải mạt trần. Vì tôi mải mê với độc mới, bị Ngọc Khuynh Thành quấn lấy, khi phát độc dược thấm, năm ấy chết vì độc nhưng lại mất hết võ công, hai mắt bị mù. Vị công tử cao quý, thanh nhã, lạnh nhạt, tài hoa bậc nhất cứ thế yếu dần. Tần Vãn Ca quan tâm, chăm sóc công tử, hết mực nuông chiều.

      Sư phụ đến, gì với tôi mà cãi nhau với công tử, nhạo báng, mỉa mai Tần Vãn Ca, kiểm tra thấy mạt trần, liền quát mắng tôi, sư phụ thế này, tốt. Sáu năm gặp, sư phụ vượt qua được cái chết của cha.

      Sư phụ thay đổi rồi, độc miệng mà! Tôi nhanh chóng đổi chủ đề, kéo sư phụ . Sư phụ thấy tôi gọi người, liền cùng tôi, sư phụ như vậy, ngoan, giống như đứa trẻ vậy.

      Sư phụ phải trồng thuốc, muốn công tử cùng nhưng Tần Vãn Ca đồng ý, công tử cũng muốn . Đáng nhẽ tôi được cùng sư phụ, nhưng công tử ở lại đây tôi thể bỏ mặc. Gặp lại ba này phải rời xa.

      Nhưng công tử vẫn , Tần Vãn đưa cậu U Sơn, đây là lần đầu bọn họ đến đây. Vừa được tháng, bà nội của công tử, mẫu thân của sư phụ phái người tìm. Công tử về Mạch gia, lại bị bà nội dùng cái chết ép cậu phải thành thân. Công tử yếu đuối như thế tôi chưa từng thấy qua, cậu luôn lãnh mạc, cao quý, chuyện gì làm khó được cậu, ngay cả chưa từng gặp qua chiến tranh cậu cũng có thể bình tĩnh, nhưng lúc này đây tôi thấy công tử hoàn toàn suy sụp.

      Trước ngày thành hôn của công tử, sư phụ mang thuốc giải tới. Tôi nhìn sư phụ, sư phụ nhìn vẻ mặt lo lắng của công tử. Mẫu thân sư phụ để sư phụ vào vì sư phụ là người duy nhất cứu cháu đích tôn của bà. Sau khi người đưa thuốc giải cho công tử liền rời khỏi Mạch gia.

      Tôi cùng công tử và sư phụ tiến vào căn phòng của công tử và Tần Vãn Ca, công tử cậu thiếu Tần Vãn Ca hôn lễ. Tôi và sư phụ thay cậu bố trí căn căn phòng thành hỉ đường, công tử còn mua rất nhiều tơ hồng, cả sân và hàng rào bên ngoài phòng cũng bị liên lụy. Trong ngoài căn phòng đều đỏ đến chói mắt, màu đỏ, màu của đau thương...

      Tần Vãn Ca đến, công tử nở nụ cười, nụ cười dịu dàng, nó giống với nụ cười trước đây của sư phụ, lạnh nhạt thờ ơ. Đây là nụ cười dịu dàng cuối cùng cậu dành cho Tần Vãn Ca, công tử tàn nhẫn.

      Bốn người ở hỉ đường, tôi và sư phụ đều mặc áo đỏ, tôi hô thiên địa cao đường. Nhìn công tử và người cậu bái đường thành thân, mắt sư phụ ngấn nước, tôi biết cảm giác của sư phụ lúc đó thế nào, chỉ biết sư phụ nhìn bọn họ lại nhớ đến cha Nhạc Ưu.

      Sau khi công tử và Tần Vãn Ca bái đường, tôi và sư phụ rời khỏi phòng, cho bọn họ có gian riêng. Ba ngày sau là hôn lễ của công tử, tôi và sư phụ ở trong rừng cây ngoài phòng nghe thấy tiếng tiêu của cậu. Sư phụ nghe thấy nó liền khóc, cũng đúng thôi, tiếng tiêu của cậu thê lương gần chết. Khi tiếng tiêu ngừng, sư phụ cũng kìm chế nỗi buồn của mình. Thấy công tử từ trong rừng cây ra, bước xiêu vẹo, khóe miệng, vệt máu chảy xuống.

      Sau khi thành thân, công tử hề động phòng với tân nương, cậu đến ở tại thư phòng, như điên như dại củng cố thế lực của Mạch gia, sư phụ cũng về Vong Ưu, tôi yên lòng nên ở lại trông nom công tử. Trong hai năm, công tử liên tục bị bệnh, thường sốt cao thuyên giảm, miệng luôn gọi tên Tần Vãn Ca. Mạch lão phu nhân rất hối hận, bà chỉ có đứa cháu nội, hai đứa con trai, chết, bị bà đuổi , nay đứa cháu cũng bị bà bức chết, nhưng bà vẫn bỏ được vẻ mặt đó, đến câu tác thành cho cậu.

      Hai năm sau khi thành thân, thân thể công tử rất ổn, dường như cậu dùng cách vấn vương Tần Vãn Ca thiêu đốt sinh mệnh của chính mình. Sư phụ đến thăm, bảo tôi chăm sóc công tử tốt để kéo dài thời gian, sư phụ tìm Mạch lão phu nhân, khuyên bà câu, công tử xong rồi, chẳng lẽ bà muốn cậu chết mà câu tác thành sao? Mạch lão phu nhân cũng chịu mở lời, nhưng lại tìm được Tần Vãn Ca. Về sau tôi biết, Tần Vãn Ca sống khốn khổ ở sa mạc.

      Cuối cùng công tử cầu xin Mạch lão phu nhân, để cậu ở trong phòng thời gian, bà đồng ý.

      Phòng , nơi bọn họ thành thân ngày ấy là màu đỏ, nhưng tơ hồng phai màu. Công tử thay tơ hồng mới, bước vào, mỗi ngày vẽ ngây người ôm bộ hỉ phục lúc bọn họ thành thân.

      Công tử ở đò tháng, chịu gặp ai. Đến ngày lúc cậu vẽ hôn mê, khi tỉnh lại bảo tôi mời bà nội của cậu tới. Cậu chỉ xin bà an táng cậu ở phòng , rồi lại hôn mê bất tỉnh. Tôi biết, công tử tỉnh lại nữa.

      Tôi từ chối toàn bộ người đến giúp mai táng công tử, khóc trong sân nơi an táng cậu, khóa chặt cửa phòng. Mọi thứ trong đó, chỉ có người cậu mới đủ tư cách thấy.

      Mạch lão phu nhân bị bệnh, công tử dặn tôi thay cậu chăm sóc bà nội. Tôi chỉ trông chừng Mạch lão phu nhân, bà lúc này đau lòng muốn chết, đây phải là nữ vương ngông cuồng tự cao tự đại nữa.

      tháng sau khi công tử mất Tần Vãn Ca đến. Chẳng biết ta từ đâu tới, trông nhếch nhác. ta gào to, muốn công tử ra cho ta gặp, thấy tôi giống như được cứu rỗi, xin tôi công tử chưa chết. Tôi kìm được bật khóc.

      "Tần công tử, công tử nhà tôi quả thực chết, độc dược của Ngọc Khuynh Thành khiến nguyên khí của công tử bị tổn thương, nếu điều dưỡng tốt vấn đề gì. Nhưng sau khi bị bắt thành thân, hứa gặp nữa, đó là lý do khấp huyết thành thương, hao tổn sinh cơ của công tử. Sau khi thành thân cũng sầu não vui, tôi cố gắng lắm mới giúp công tử sống được hai năm, nhưng công tử do quá đau thương, trong hai năm này như điên như dại củng cố địa vị của Mạch gia... E công tử sớm có ý muốn chết."

      Tôi được nữa vì Tần Vãn Ca rất đau khổ. 

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4

      Tôi cho Vãn Ca biết công tử được an táng ở phòng , lảo đảo bước , đứng trước cửa viện thấy phần mộ của công tử, dường như phải lấy hết dũng khí tích tụ bấy lâu mới đẩy cửa bước vào. Đến trước phần mộ của công tử, Vãn Ca liền ngã xuống, ôm bia mộ khóc cũng chẳng cười, rất giống dáng vẻ lúc sư phụ ôm cha, đây là đau khổ sao? Đau đến mức này, đến khóc cũng được, phải chăng cảm giác của sư phụ năm đó cũng như vậy?

      Nhìn dáng vẻ của Tần Vãn Ca ôm bia mộ, tôi lại khóc, rồi cho Vãn Ca biết trong phòng có thứ công tử muốn đưa cho ta. Vãn Ca xem xong bức thư công tử để lại, vừa khóc vừa cười, tôi nghĩ tôi nên cho ta chuyện. Tôi đưa cho Vãn Ca ngọc tiêu của công tử, tiêu có vết máu, vết tích của ngày thành thân ấy.

      "Suốt hai năm nay, lúc nào công tử cũng đem ngọc tiêu bên mình, khi nào rời khỏi nó, cậu ấy bảo tôi giao cho ."

      "Hai năm nay sức khỏe công tử tốt, sốt cao thuyên giảm, lúc hôn mê vẫn luôn gọi tên ."

      "Tháng cuối, cả ngày công tử ở phòng này vẽ tranh, ngồi ôm bộ hỉ phụ đến ngây người. Ngày cuối cùng công tử mặc áo đỏ, viết cho lá thư này."

      "Lúc viết thư công tử vẫn khóc, sau thổ huyết hôn mê, khi tỉnh lại cầu xin lão phu nhân đồng ý để cậu được an táng ở phòng này, lão phu nhân đồng ý, sau đó cậu ấy lại tiếp tục hôn mê, rồi tỉnh lại nữa."

      Tôi vừa khóc vừa , nhìn Vãn Ca trầm mặc, nhìn tựa bia mộ của công tử mười ngày. Sư phụ về Mạch gia rồi, Mạch lão phu nhân qua đời, bảo sư phụ về chăm lo cho Mạch gia, ích kỷ, nhưng sư phụ cũng về, tôi cũng ở lại.

      Trong hai năm qua công tử an bài tất cả chuyện của Mạch gia, chỉ cần có người trông coi là được, cuộc sống của tôi và sư phụ trôi qua nhàn nhã.

      Từ từ tôi thấy gì đó đúng. Trước đến nay, ham muốn của tôi mờ nhạt, lần, sau khi thấy sư phụ tắm dục vọng ấy dâng lên. Tôi đến thanh lâu, tìm nữ nhân, cũng tìm đến nam nhân nhưng vẫn được, tôi chỉ muốn sư phụ.

      Tôi thấy mình thích sư phụ, cảm giác này giống như cha thích người, công tử thích Tần Vãn Ca. Tôi phân vân chẳng biết có nên cho sư phụ . Cha mất lâu, tôi và sư phụ thành thân tốt hơn trong việc chăm sóc người. Cuối cùng tôi đưa ra quyết định.

      Sư phụ nghe tôi muốn thành thân với người có chút sửng sốt rồi nở nụ cười, sư phụ người nghĩ tôi giấu cả đời , xem thường tôi mà. Tôi hỏi sư phụ người có bằng lòng , sư phụ lời nào, chỉ im lặng. Lúc tôi tưởng sư phụ trả lời tôi người lên tiếng.

      "Theo đuổi ta , lúc nào ta động lòng lúc đó chúng ta thành thân." Sư phụ xong quay về phòng, tôi rất vui. Từ hôm đó tôi bắt đầu đại nghiệp theo đuổi sư phụ, chọc cho sư phụ vui, thỉnh thoảng người cũng thoải mái cười với tôi. Tôi biết ngày sư phụ mở lòng với tôi còn xa nữa.

      Theo đuổi sư phụ thành công nhận được thư của Tần Vãn Ca, ta Duẫn Thiểu Hàn và Lạc Hi muốn thành thân, mời tôi và sư phụ làm chứng cho bọn họ. Lại lần nữa chúng tôi làm chủ hôn lễ của hai nam nhân, nhưng đôi này giống công tử và Tần Vãn Ca, bọn họ rất hạnh phúc, sau khi thành thân cũng chia lìa. Đêm hôm đó sư phụ với tôi rằng chúng ta thành thân , hai nam nhân lấy nhau hẳn là bất hạnh.

      Tôi thực rất vui, cho Tần Vãn Ca, Duẫn Thiểu Hàn và Lạc Hi, họ dù sao cũng có mấy người bọn tôi, hỉ đường cũng có, cứ thành thân ở đây là được rồi. Mọi người đều ở đây, chỉ còn thiếu hỉ phục thôi.

      Tôi thấy như vậy sơ sài quá, nhưng sư phụ rất vui. Tôi tìm người bán hỉ phục, sau khi tìm được bộ hỉ phục liền bắt đầu bái đường. Sư phụ đây là ngày người vui nhất sau khi cha mất. Khi tôi ôm sư phụ mới để ý, chẳng biết tự bao giờ tôi cao hơn sư phụ, Dáng vẻ sư phụ trông chỉ hơn hai mươi, mà người lúc này bốn mươi, nhưng đôi mắt lại trông như năm mươi. Tôi vui vì sư phụ lớn hơn tôi, thế tôi chết trước, sư phụ phải chịu cảnh mất người lần nữa.

      Cuộc sống sau khi thành thân rất hạnh phúc, sư phụ rất thương tôi, tôi thương người còn nhiều hơn thế. Chúng tôi cùng nhau về Vong Ưu thăm cha, với cha chúng tôi thành thân, cuộc sống rất tốt. Tôi cũng khẽ với cha rằng "Sư phụ lớn hơn con, nhất định sư phụ chết trước, sư phụ thọ chung chính thẩm (là cái chết bình thường của người già, ý muốn này sống lâu mà xảy ra chuyện gì), rồi cha ở nơi nào đó chăm sóc cho người. Chờ con chết, con lại làm con của hai người."

      Vài năm sau, tôi nhận được thư của Tần Vãn Ca, bảo tôi sau khi ta chết đồng táng ta với công tử rồi thiêu hủy phòng . Ngày nhận được thư sư phụ hái thuốc núi. Khi tôi chạy đến phòng thấy Tần Vãn Ca dựa vào mộ công tử, cười hạnh phúc, giống như ngủ cùng nhau. Nhưng tôi biết, Vãn Ca chết. Tôi bỗng sực tỉnh, công tử chết mười năm, mỗi năm Vãn Ca đều đến đây, năm nay, ta ở nơi nào cũng là điều có thể nghĩ đến nhỉ? Do Vãn Ca muốn theo công tử, có thể chết cùng nơi, cũng là loại hạnh phúc. Sư phụ năm ấy cũng muốn theo cha lắm chứ!

      Tự nhiên cảm thấy tôi là người chia rẽ sư phụ và cha, nếu phải vì tôi, hai người có thể sống tốt. Lúc tôi hoang mang đôi tay ôm lấy tôi, là sư phụ.

      "A Hòa, nghĩ lung tung gì thế? Nhạc Nhạc cho ta chết nên ta chết, ta từng hận , bỏ ta mình chấp nhận mọi thứ. Nhưng về sau ta phải cảm ơn , vì ta còn con nữa, tại ta cũng rất hạnh phúc." Sư phụ ôm ta , ra tôi bất cẩn ra suy nghĩ trong lòng.

      Tôi và sư phụ an táng Tần Vãn Ca vào mộ công tử rồi châm lửa thiêu cháy phòng . Chúng tôi đứng ngoài viện, nhìn lửa dần thiêu rụi phòng và mộ hợp táng. Tôi ôm sư phụ, cúi đầu hôn người.

      Duẫn Thiểu Hàn và Lạc Hi cũng tới, còn có cả Ảnh Mạch. Thấy chúng tôi hôn nhau bọn họ cũng quấy rầy, chỉ nhìn mọi thứ bên trong ngọn lửa. Lạc Hi nước mắt rơi như mưa, Duẫn Thiểu Hàn ôm dỗ dành. Nguyên soái và công tử ở cùng nhau, sau này ai có thể chia rẽ bọn họ, hẳn là đáng mừng.

      Lạc Hi hẳn là thế, là đáng mừng, nên chúc mừng nguyên soái. Rồi nở nụ cười nhưng hai hàng nước mắt lăn dài má, trông khó coi quá, nhưng chúng tôi cũng cười theo, đúng rồi, phải cười tiễn bọn họ, họ cuối cùng cũng được ở cùng nhau, nên khóc. Tất cả mọi người cười nhưng nước mắt lại rơi. Khi ngọn lửa lụi tàn, tất cả đều rời ... 

      CHương 5

      Chuyện về Bắc Mộc

      Ca ca và tẩu tẩu chết, vì đứa con của hai người mà báo thù nên chết. Ta thấy cả bầu trời như sụp xuống, mẫu thân vì đả kích quá độ nên ngã bệnh, ta dù đau lòng nhưng vẫn phải quản lý chuyện làm ăn của Mạch gia. Nhưng ta thực biết làm. Lúc ca ca còn ở đây, ta thích gì làm đó, ta nên làm gì đây? Đến bây giờ ta vẫn nghĩ ca ca mất, cũng nghĩ ngày nào đó ca ca bỏ ta mà . Ta thích y thuật, thích cầm kỳ thi họa, thích võ nghệ, thích du sơn ngoạn thủy, thích chuyện làm ăn, thích cả ngày tiếp xúc với bọn thương nhân xảo quyệt, ca ca liền chiều theo ý ta. Mẫu thân bảo ta học cách buôn bán phụ giúp ca ca, ca ca có huynh ấy là đủ rồi, cứ để ta thỏa thích vui chơi.

      Cuối cùng ta tự trách mình, nếu tôi phụ ca ca trông coi Mạch gia chút, ca ca có thời gian để học võ công, như vậy huynh ấy chết.

      Lúc ca ca ta rất vất cả, ban ngày khắp nơi, phải tiếp xúc với những người mà ta thích, lao lực quá độ. Tối đến mệt mỏi, nằm giường nhớ đến ca ca, sau đó bật khóc rồi thiếp .

      Con của ca ca mới bốn tuổi, là đứa bé rất đẹp, được thừa hưởng khí chất của cha và gương mặt xinh đẹp của mẹ, nhưng nhìn có vẻ nữ tính. Ta quyết định cho nó cuộc sống vô ưu vô lự, giúp nó vui vẻ. Nhưng ngờ rằng người giúp ta, giúp mẹ, giúp Mạch gia là nó. Thậm chí sau khi nó chết, nó vẫn luôn giúp ta, bảo vệ ta.

      Hai năm sau khi ca ca mất, ta gặp Nhạc Ưu. Hai năm nay ta rất mệt mỏi. Sau khi bàn qua chuyện làm ăn, đường về nhà, ta gặp , dáng vẻ đần độn trưng ra vẻ mặt mơ màng đứng giữa đường cái, xe ngựa đến cũng tránh. Lúc ta định ra tay thấy tăm hơi đâu cả, ngay cả ta cũng biết tại sao lại biến mất. Khi ta chìm đắm trong nghi hoặc xem có phải là người xuất trước mặt ta.

      "Cậu gì ơi, cho hỏi, đây là nơi nào? Ta bị lạc đường." Ta gì. Người này khí chất phi phàm, giống như thần vậy. Ta cảm thấy rất kỳ quái, vì sao người bình thường lại khiến người ta có cảm giác là thần.

      "Đây là Kim Khê, ngươi muốn đâu? cho ta biết, ta giúp ngươi." xong câu đó ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc, từ khi nào ta lại trở thành loại thích xen vào chuyện người khác thế.

      "Ta được." Trông rất vô tội, gương mặt đẹp trai trưng ra vẻ mặt như bị bắt nạt nhưng ta cảm thấy lạ mà cảm thấy người này thực rất đáng .

      "Ngươi làm sao ta giúp được? Đúng rồi, đường nhiều người vậy, sao ngươi lại hỏi đường ta?"

      "Vì ta thấy khi xe ngựa sắp đụng ta, ngươi muốn giúp ta tay." Tại sao ta lại thấy như làm nũng, với lại có chuyện gì xảy ra với cái người ôm cánh tay ta, cọ cọ vào nó vậy?

      "Nhãn lực tốt nhỉ! Ngươi tính làm thế nào?" Chân tôi còn chưa bước cũng biết ta sắp ra tay sao?

      "Có thể cho ta ít thức ăn ? Ta chưa từng ra ngoài, nhìn thấy đồ ăn là nghĩ đến ăn, nhưng bọn họ lại đòi tiền. Tiền là gì?" là người thế nào, dáng vẻ vướng bụi trần, chẳng lẽ thực là thần sao? Nhất định là ảo giác, thần sao lại ôm tay ta buông, còn cọ cọ nữa chứ!

      Ta lấy tờ ngân phiếu ra cho xem, cho biết đó là tiền, muốn ăn gì hay muốn ở trọ đều phải dùng đến. Vẻ mặt rất kinh ngạc, ta nghĩ nhất định muốn "Chỉ cần dùng tờ giấy này, có thể ăn bất kì thứ gì à?".

      "Ta thể theo ngươi ư?" Người này theo ta ngày, từ đường cái đến khi về nhà, còn cho ăn uống. Vốn định cho ít tiền để tự về, nhưng lại mình ở đâu, lại muốn ở cùng tôi. Tôi cảm thấy mặt mình lúc đó tối lại, thực có thể tự rước lấy phiền phức, bên ngoài là thần, nhưng bên trong là đứa trẻ.

      "Ngươi về nhà, người nhà lo sao? Ngươi sợ ta bán ngươi à?" Ta là ấu trĩ...

      "Ta tìm được đường, ta có người nhà, nếu ta bị bán có thể ăn ngon ư?" Ta tự chuốc khổ vào thân mà.

      "Ngươi bị bán có y phục để mặc, có đồ ăn ngon, hơn nữa còn có thể chết đói. Với lại, ngươi tìm được đường về nhưng lại cho ta biết đó là đâu, ta có thể đưa ngươi về mà." Ta lớn giọng . ngày nay, vẫn theo ta gì, còn ôm cánh tay ta cọ cọ, gặp đồ ăn nhảy cẫng lên, nhưng vẫn buông tha cho cánh tay ta. Khi đường có người đụng phải ta chút, liền chặt chân người đó. May danh tiếng của Mạch gia khá lớn, chỉ cần bồi thường ít tiền coi như xong.

      " được." buông cánh tay ta, cúi đầu nhàng , ta hiểu có chuyện gì được.

      "Ngươi cần theo ta, muốn về ta có thể đưa ngươi về, nhưng ngươi lại nhà ngươi ở đâu, sao vẫn còn muốn theo ta hả?"

      "Ngươi là người tốt nên ta cứ tưởng..." Giọng của rất thấp, với lại lời này của ta...

      "Sao ngươi cho rằng ta là người tốt? cho ngươi biết, người tốt viết mặt thể "tôi là người tốt", người xấu cũng cho ngươi biết là kẻ xấu, vì sao ngươi cho rằng ta là người như thế? Ta..." Đột nhiên ta dừng lại, vì ta phát chỉ theo ta ngày thôi, sao ta lại hứng thú với như vậy? Cũng vì, cái cách nhìn vào mắt ta, đôi mắt ảm đạm, trông chán chường, còn có chút sợ sệt.

      "Xin lỗi, ta thể với ngươi, ta muốn khiến ngươi gặp thêm phiền toái, xin bỏ qua cho ta, ta theo ngươi nữa," lại cúi đầu, khẽ xin lỗi, sau đó xoay người .

      "Này, ngươi cùng ta ." Trời tối rồi, có thể đâu, cũng có khả năng bị bán nữa. Theo ta ngày, cũng phải kẻ gây họa.

      " cần, ta chỉ là người mang lại phiền phức." Ta cảm thấy hai mắt giật giật, còn hờn giận nữa sao?

      "Thế ngươi có cùng ?" Ta dùng giọng rất chi là bình tĩnh hỏi , bình tĩnh đến độ có giọng điệu.

      "Có." Lẽ ra vẫn về phía trước, lúc này bỗng dừng lại chạy về. Ta kìm được ôm đầu, thần kinh người này rốt cuộc bị gì thế?

      "Sao lại có? Chẳng phải là muốn sao?" Thấy lại ôm cánh tay ta, ta liếc mắt hỏi.

      "Ngươi là người tốt." Lại là người tốt.

      "Ta là người xấu, ta mang ngươi bán."

      "Ngươi , người xấu cho ta biết là người xấu."

      "Ta đây là người tốt,"

      "Ngươi là người tốt."

      " phải ta với ngươi người tốt viết mặt là người tốt?"

      " mặt ngươi chưa viết gì cả."

      "..."

      Ngày nào ta cũng buồn chán như thế, chung ta cũng biết. Tóm lại là ở lại, mỗi ngày theo ta ra ngoài, theo ta về, rời ta nửa bước, điều này khiến ta thấy rất phiền vì đến nhà xí cũng theo. lần nữa khi theo ta đến nhà xí, ta dạy dỗ trận, sau đó thu liễm lại ít. 

      CHương 6

      Chẳng biết bắt đầu từ khi nào mà cứ lẽo đẽo theo ta bước cũng rời. Sau đó tôi thấy và Thanh nhi trốn ở hậu viên rất vắng vẻ, trông thân thiết. Rồi ta cảm thấy rất khó chịu, còn vì sao khó chịu lúc ấy ta vẫn chưa biết, sau khi thành thân với , ta mới biết được đó là ghen. Ta hết thuốc chữa rồi, tự nhiên lại ghen tuông với cháu mình.

      Lần đầu ta cùng nửa năm sau khi đến, thời gian đó dạy Thanh nhi võ nghệ. Ba ngày rồi ta gặp . Lúc mới bắt đầu dạy, ta ra ngoài bàn chuyện làm ăn theo ta đến cửa hàng rồi mới dạy Thanh nhi, thậm chí ba ngày nay ta được gặp . Hôm đó, chuyện làm ăn thuận lợi, cái người kia cứ cố đùn đẩy lung tung, cho ta câu trả lời chắc chắn, ta ôm cục tức, nhưng nhớ đến mấy ngày nay gặp , liền vận khí để bình tĩnh lại.

      Ta đến sân tìm , dạy võ công cho Thanh nhi ở góc sân. Vốn định bảo dạy ở sân nào rộng chút, nhưng thích đông người, ta cũng chiều theo ý .

      Ta đến thấy trong sân có người, Thanh nhi cũng về. Ta vào phòng tìm thấy ở trong phòng. nằm trong phòng tắm, xem ra thiếp . Ta vội vàng ôm kéo ra, cả người lạnh như băng nhưng mạch còn đập, ta chưa từng gặp qua triệu chứng như vậy. Sau này mới nhớ nước trong bồn tắm là nước lạnh, chẳng biết nằm trong đó bao lâu, cơ thể đương nhiên là lạnh rồi.

      Lúc ấy ta sợi hãi, nước mắt lăn dài, ta nghĩ mình lại quan tâm như vậy, khi tỉnh ta định bụng cho hai cái tát. Ta thấy nhìn chằm chằm, hỏi cũng trả lời, sau đó đột nhiên hôn lên môi ta cái, ta liền ngây người, mặt ửng đỏ, vội vàng đứng lên. vốn nằm trong lòng ta, ta ôm , đột nhiên ta đứng lên, cứ thế lăn từ đùi tôi xuống. Sau đó lăn vào bồn tắm, còn thuận tay kéo ta cái, ta cũng lăn vào theo.

      Vất vả đứng lên trong bồn tắm, còn suy nghĩ bồn tắm nên quá lớn hoặc quá sâu, chưa kịp định hình đột nhiên bị ôm từ phía sau, ta giãy dụa mấy cũng thoát ra được vì y phục ôm sát người ta. Ta lại nghĩ y phục quá cũng tốt, khi ướt cử động được.

      "Mộc Mộc, ta cảm thấy khó chịu, cứ thấy ngươi là rất khó chịu." mặt ta liền xuất vài vạch đen, cái gì mà thấy ta liền khó chịu?

      "Ngươi khó chịu ở đâu?"

      "Ở đây."

      kéo tay ta sờ vào khố bộ của , nóng hổi. Ta rút tay về, cảm thấy chính mình cũng bị thiêu đốt, muốn xoay người đẩy , nhưng trong thoáng chốc bị hòa lẫn nên liền đánh vài cái. dùng tay xuyên qua đầu gối co quắp của ta, bế ta đặt lên thành bể.

      "Ta bị sao vậy? Nghĩ đến ngươi cảm thấy khó chịu, ở đây cũng cứng, với lại, với lại ta cũng muốn cởi hết quần áo ngươi, muốn chạm vào ngươi."

      Ta thấy lúc đó ta ở trong bể nước bốc hơi, lại ham muốn ta, theo trực giác nếu ta nhanh chóng rời khỏi đây nhất định thất thân, vì cởi y phục của ta.

      "Nhạc Ưu, ngươi làm như vậy được." dừng lại nhìn ta, ánh mắt nghi hoặc. Đúng vậy, vốn hiểu vì sao lại thể, chỉ biết mình muốn là làm, nhưng ta thể.

      "Ngày mai ngươi , đừng đến tìm ta nữa." Ta giãy ra khỏi , đứng lên, y phục dính vào người rất khó chịu, nhưng trong tim ta càng khó chịu hơn. Chân chưa kịp bước liền kéo ta lại, ta quay đầu nhìn , mếu máo, vẻ mặt oan ức.

      "Tại sao? Nếu ngươi thích cứ , ta như thế nữa, đừng đuổi ta , ta muốn ở bên cạnh ngươi." ôm cánh tay ta, lại bắt đầu cọ cọ, ướt thế này cọ thấy khó sao? bái phục, ở tình huống như vậy tôi còn có thể nghĩ đến những chuyện như thế. "Việc gì ta cũng biết, nếu ta làm sai ngươi cho ta biết, được ? Chỗ này của ta khó chịu, ta biết hỏi ai, chỉ có thể hỏi ngươi."

      "Ngươi sai, người sai là ta, ta thể thích ngươi và ngươi cũng thể ta được. Đều do ta thiếu sót, việc gì ngươi hiểu mà những chuyện đó ta lại hiểu hết, nhưng lại để mặc tình cảm phát sinh." Ta bỗng thấy đau đớn, sai, đơn thuần như vậy, sao có thể hiểu những chuyện này.

      "Ta hiểu, ngươi cho ta biết được , cho ta biết."

      Ta ôm lấy , hôn lên môi , vuốt ve . Dùng cơ thể cho biết là được rồi, chỉ lần này thôi cũng được, thể ở cùng nhau chi bằng giữ lại hồi ức đẹp.

      oOo

      nằm lên người ta, thở hổn hển, ta nhắm mắt lại, ngăn cho nước mắt rơi. lúc lâu sau, ta đẩy ra, ngồi dậy.

      "Nhà ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi về." Cuối cùng cũng phải xa nhau, muốn ở cùng nhau vốn chỉ là viễn vọng xa vời.

      " muốn, ta muốn ở lại đây, ta muốn rời xa ngươi, nếu ta muốn ngươi cùng." lại bắt đầu nũng nịu, ôm ta, cọ cọ lên người ta. như vậy làm ta kìm được muốn , muốn cho tất cả.

      "Ngươi có nghe lời ?"

      "Nghe mà."

      "Vậy về , chúng ta thể ở cùng nhau. Ngươi rất đơn thuần, biết chuyện hai nam nhân ở cùng nhau có nhiều trở ngại, có con nối dõi, bị người trong thiên hạ khinh thường."

      "Nhưng ở chỗ chúng tôi rất bình thường, nam nhân thành thân với nữ nhân, nam nhân thành thân với nam nhân, nữ nhân thành thân với nữ nhân phải là chuyện quá đỗi bình thường sao?"

      "Nơi này giống chỗ của các ngươi. Ở đây chỉ có nam nhân và nữ nhân mới có thể thành thân." Nơi của tuyệt, thế nên mới nuôi dưỡng người đơn thuần như vậy.

      "Vậy chúng ta đến nơi đó là được rồi. Ở đó chúng ta có thể thành thân, tất cả mọi người chúc phúc cho chúng ta." Đôi mắt tỏ vẻ khó hiểu. Thế giới này đối với có thể rất kỳ lạ, mọi chuyện nơi này cách nào lý giải.

      "Ngươi hiểu rồi, ta phải chăm lo cho Mạch gia, còn cả Thanh nhi và mẫu thân nữa, họ cũng cần ta bảo vệ. Ta phiêu diêu gần hai mươi năm, giờ muốn thay ca ca bảo vệ bọn họ." Ta vuốt mái tóc dài của , ôm , nén được phiền muộn.

      "Ta hiểu rồi, ngươi giống ta, có sứ mệnh của mình." Lần đầu nghe về chuyện của , hóa ra cũng có sứ mạng của mình sao?

      "Đúng vậy, sứ mệnh."

      "Nhưng, ta muốn xa ngươi."

      "Ngoan, nghe lời ta ."

      lặng lẽ ta lời, ta biết về bằng cách nào, ta biết gì về cả, chỉ biết tên Nhạc ưu, đơn thuần, thích làm nũng. Ba tháng, được ba tháng rồi, ta ngày nào nhớ , mỗi ngày uống rượu chơi đùa, cũng màng chuyện gia tộc, mẫu thân khỏe rồi, chuyện gia tộc có bà lo. Nhưng ta vẫn thể , ca ca còn, giờ ta nữa, mẫu thân cũng cho phép.

      được.

      Khi ta ở thuyền hoa uống rượu chơi bời Thanh nhi tới, cùng mấy người, vẻ mặt lạnh lùng bảo bọn họ bắt ta mang về. Thanh nhi là... dữ quá nha. đứa trẻ chỉ có mấy tuổi, có thể hung dữ như thế sao? Ta bị Thanh nhi giội thùng nước lạnh, đầu đau ngớt, nhưng cũng tỉnh ít.

      "Thúc thúc, người , tìm ta. Mạch gia có cháu, ổn thôi. Mấy năm náy cháu thấy thúc mệt mỏi như vậy, cháu đành lòng. Thích người quả dễ dàng, nhưng chỉ vì vài chuyện mà thể ở cùng nhau, đáng. Thúc , Thanh nhi chăm lo cho Mạch gia."

      đứa trẻ bảy tuổi, gương mặt trẻ con lạnh nhạt mà nghiêm minh. Đây là lần đầu tiên ta thấy Thanh nhi như vậy. Sau này, nó vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh nhạt đó nhưng còn nghiêm túc nữa, đối với việc gì nó cũng đều thờ ơ.

      Ta vẫn chưa , uống rượu chơi đùa, cũng mặc kệ chuyện của gia tộc, tất cả đều đùn đẩy cho mẫu thân, Thanh nhi ngày càng cố gắng. Tuổi còn theo chưởng quỹ khắp nơi học tập, đứa trẻ như vậy, khiến ta nén được nỗi đau. Ta may mắn và cũng ích kỷ làm sao. May mắn khi có ca ca để ta phiêu diêu tự tại suốt hai mươi năm, may mắn khi có Thanh nhi cố gắng để ta tiếp tục tiêu diêu nửa đời còn lại. Dù biết Thanh nhi mệt mỏi như vậy nhưng vẫn muốn nó sau này có thể trông nom Mạch gia.

      Mẫu thân hối thúc ta thành thân, ta muốn. Khoảng thời gian sa đọa kia bôi xấu thanh danh của ta, thành ra ta có lý do để cự tuyệt.

      Nhạc Ưu nửa năm, a, lại là nửa năm. Ta và ở cùng nhau nửa năm, xa cách nửa năm, nhưng lại ... đến thấu xương. là chuyện quái gở mà. 

      CHương 7

      Mấy ngày nay ra ngoài ta luôn có cảm giác có người nhìn ta, nhưng phát ra là ai. liên tục mấy ngày nay, ta cảm thấy ánh mắt ấy có ác ý, hơn nữa còn rất thân thuộc, ta nghĩ ta biết đó là ai.

      Sau khi rời khỏi nhà, ta bỗng sử dụng khinh công, dùng tốc độ nhanh nhất nấp ở vùng ngoại thành, vừa trốn kỹ gặp Nhạc Ưu lo lắng nhìn chung quanh. Cái tên đần độn này, muốn gặp cứ việc thẳng ra là được rồi, làm chi mà lén lén lút lút. Nước mắt ta lăn dài, quên mất việc nấu, Nhạc Ưu phát ra, nhìn ta, muốn bước đến nhưng dám, miệng lắp bắp, giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì.

      "Đến đây."

      Ta bảo tới, lập tức chạy đến, nhìn ta, vòng tay muốn ôm, lại cẩn thận xem vẻ mặt của ta, thấy ta cẩn thận ôm lấy.

      "Mộc Mộc, ta rất nhớ ngươi."

      là, sau khi thấy liền khóc, mất mặt mà, nhưng cũng trách được. ra sau khi ca ca mất ta rất hay khóc, mệt cũng khóc, nhớ ca ca cũng khóc, sau này nhớ nên khóc, uống rượu cũng khóc, ở trong chăn cũng len lén khóc. Bên ngoài đều cho rằng ta là công tử nhanh nhẹn tuyệt vời, tao nhã cao quý, giỏi y thuật, tính tình tốt, đánh đồng ta với ca ca, bảo Mạch gia giáo dục rất tốt, hai đứa con trai ai cũng tài giỏi, nhưng thực tế ta có chút hèn nhát. Lúc nào nhìn cũng tao nhã chỉ là vẻ ngoài thôi, tính tình ta cũng chẳng tốt, giống như lúc này, ta lại vô cớ gây chuyện.

      "Khốn nạn, làm gì mà lâu thế đến thăm ta, làm ta cứ nghĩ ngươi chỉ vui đùa với ta. Ngươi đến thăm ta, ngươi đến thăm ta." Ta vừa khóc vừa đánh , ôm ta lời nào, mặc cho ta trách mắng. "Ngươi nhất định nghĩ ta cố tình gây chuyện chứ gì, ngươi nghĩ bậy, là do ngươi đến thăm ta, do ngươi bỏ ta tiếng nào."

      "Là ta tốt, sau khi về lập tức quay lại, dù chỉ lặng lẽ nhìn ngươi là tốt rồi. Nhưng ta ra ngoài lại lạc đường." nắm tay ta, lau nước mắt nước mũi cho ta.

      "Ngươi lại lạc đường? Sau này đường từ nhà ngươi đến nhà ta phải nhớ cho kỹ, được lạc đường." khóc nữa, đưa tay cấu cánh tay , người có dáng vẻ này là ta sao? Giống như nữ nhân vậy. Nhưng ta kìm chế được, nhìn gương mặt đẹp trai của bị bóp nắn đến vặn vẹo, cuối cùng ta cũng nguôi giận.

      "Lần này ta nhớ kỹ. Vậy ta có thể ở lại sao? Ta nghe lời ngươi, đừng đuổi ta mà." trông rất đáng thương mà cầu xin khiến ta rất vui.

      "Ở lại , chờ Thanh nhi lớn, chúng ta đến nhà ngươi thành thân. Chờ ta mấy năm có được ?"

      "Bao lâu cũng được, chỉ cần phải xa ngươi, bảo ta làm gì cũng được."

      Chúng tôi hôn nhau ở vùng ngoại thành, dây dưa, khi thấy trời tối đen mới về nhà. Thanh nhi ngồi trong phòng ta đợi, thấy Nhạc Ưu cùng, hành lễ với , gọi là thúc thúc. Vẻ mặt ta đầy nghi hoặc, trước đây Thanh nhi luôn gọi là sư phụ.

      " gọi là thúc thúc chứ gọi là gì thẩm thẩm ư?" Thanh nhi đáng sợ, ta chưa , nó biết ta nghĩ gì.

      "Thúc thúc, tuy thúc thúc này của cháu thoạt nhìn rất khôn khéo, nhưng thực ra rất ngốc nghếch, mơ hồ, cũng biết tự chăm sóc mình, thường vô cớ gây chuyện. Thúc thúc giả bộ ngoan ngoãn ba năm, dường như lúc này lại bắt đầu dở chứng, chú nên chông trừng thúc thúc mặc dù trông chú còn mơ hồ hơn thúc thúc nhiều."

      Thanh nhi là, giữ lại chút mặt mũi nào cho ta, hơn nữa trước đây ta gây chuyện là khi ca ca còn sống, lúc đó nó chưa đến bốn tuổi, sao lại nhớ như thế?

      "Vì sau khi thúc thúc uống say liền nhõng nhẽo, ăn vạ với cháu."

      Ta kinh ngạc, ta lại có thể làm nũng với Thanh nhi sao? Khi mặt ta đỏ như rỉ máu Nhạc Ưu : "Ta chăm sóc cậu ấy tốt, cháu cứ yên tâm. Ta cố gắng học phép tắc nơi này, chờ khi cháu trưởng thành, ta dẫn cậu ấy về để thành thân."

      " cần, hai người cứ , cháu có thể xử lý tốt mọi chuyện ở đây."

      "Thanh nhi, cháu còn ." Ta cảm thấy có lỗi với Thanh nhi, ta đâu giúp nó vui vẻ từ bé, đâu khiến nó sống vô ưu vô lo cả đời.

      " còn đâu thúc thúc, từ cái ngày mà cha chết, cháu trưởng thành. Cháu biết thúc thúc thích tự do tự tại, thích bị ràng buộc, thúc thúc hãy xem như cháu thay cha đáp ứng ước muốn của người." Thanh nhi xong, ta còn chưa trả lời mẫu thân tới, nghe được toàn bộ câu chuyện của chúng tôi. Nhạc Ưu và ta đều tự trách vì khiến Thanh nhi mệt mỏi thế. Thanh nhi võ nghệ tuy tốt, nhưng cũng chỉ là đứa trẻ bảy tuổi. Mẫu đến chúng tôi cũng phát .

      Bà rất tức giận, muốn ta cắt đứt quan hệ với Nhạc Ưu, ta chịu, bà đuổi ta ra khỏi nhà. Lúc đó ta biết, nếu biết giống như Nhạc Ưu thở phào nhõm mà rời . Thanh nhi bị mẫu thân dùng gia pháp, chịu gia pháp của Mạch gia, nam tử trưởng thành thực rất đau đớn. Thanh nhi nằm giường nửa năm, có khi còn lâu hơn. Sau khi biết điều đó ta hối hận khôn nguôi, đó vốn là điều mà ta phải chịu đựng.

      Khi đến nhà Nhạc Ưu, cuối cùng ta cũng biết tại sao lại đơn thuần như vậy. Nhà của tên Vong Ưu, ai dẫn đường nhất định tìm thấy sơn cốc, người ở đây sống cách xa với thế giới bên ngoài. Nhạc Ưu là chủ nhân của Vong Ưu, cũng là người bảo vệ, người nơi này đơn thuần, tốt bụng, mỗi người đều có năng lực khuynh thế nên Nhạc Ưu tình nguyện lạc đường cũng ra chỗ của Vong Ưu, đơn thuần quá thành ra ngốc nghếch.

      Chúng tôi thành thân ở đây, tất cả mọi người đều chúc phúc cho chúng tôi, chỉ có điều ta thích, người nơi này gọi ta là phu nhân. Hôm thành thân, những người đó quỳ gọi ta là phu nhân, khi đó ta cảm thấy đầu mình nhất định có mấy đám mây đen.

      Những ngày vui vẻ đó vẫn tiếp diễn đến khi ta biết mẫu thân loại bỏ ta khỏi gia phả, đồng thời bố cáo thiên hạ, còn phạt Thanh nhi. Thanh nhi từ nay về sau cứ đến ngày mưa là toàn thân đau nhức. Loại bỏ ta khỏi gia phả đồng nghĩa với việc ta còn mang họ Mạch. Họ của ta thành vấn đề, nhưng mẫu thân làm vậy khiến lòng ta cảm thấy lạnh lẽo, bà hận ta đến thế sao?

      Ta cười nữa, Nhạc Ưu rất tốt với ta, chọc cho ta vui, nhưng ta vẫn cười nổi. Ta vô cớ nổi giận với dù biết điều đó là đúng.

      Hôm đó ta rất vui vì thấy đứa bé bẩn thỉu trước cửa, đôi mắt đen láy, gương mặt rất đẹp. Nó thấy ta đứng cạnh, vẻ mặt ngơ ngác, trong mắt ba chữ "tiên tử à"! Ta nhìn nó nở nụ cười, bảo nó cùng ta, nó lời nào, vẫn ngơ ngơ ngác ngác, ta liền ôm nó mang về.

      Nhạc Ưu thấy ta về nên rất vui, nhưng khi thấy đứa bé ta ôm trong tay mặt lập tức tối lại, vì ta cười với nó rất dịu dàng. Thế nhưng gì vì cuối cùng ta cũng chịu cười. Khi ta bảo Nhạc Ưu múc nước tắm cho đứa bé mặt lại tối sầm lại nhưng cũng nhìn ta vui vẻ cười rồi . Với , chỉ cần ta vui, những chuyện khác quan trọng, huống chi chỉ là múc nước tắm.

      Khi múc nước tắm cho đứa bé, Nhạc Ưu cau mày.

      "Nhạc Nhạc, sao thế?" Thời gian này tôi khá hung dữ với , đền bù cho chút cũng được. thích tôi gọi là Nhạc Nhạc, gọi như thế rất hay.

      "Đứa trẻ đó là người của Vong Ưu."

      "Ừ, hả? Sao biết?" Ta kinh ngạc, trẻ con ở Vong Ưu làm sao ở bên ngoài được, lại có dáng vẻ như tên khất cái nữa chứ.

      "Ngươi xem cái này." Đứa bé ngủ, kéo áo bên vai trái của nó xuống, nơi đó có hình vẽ.

      "Đây là chữ của Vong Ưu, người bên ngoài chỉ thấy đây là hình vẽ, nhưng ra nó là chữ."

      "Là chữ gì?"

      "Đứa bé họ Dư, tên Hòa, ý muốn đứa trẻ này lớn lên. Thân thế của nó chờ sau khi nó thành thân rồi mới nhỉ?" Nhạc Ưu hỏi ta, "Đứa bé này là con của chủ nhân Vong Ưu đời trước. Ta mới chỉ thay thế vị trí này được mười năm, chủ nhân đời trước vì đuổi theo giết kẻ phản bội, vẫn chưa trở về nên ta mới kế vị. Đứa trẻ này còn có người ca ca nữa."

      "Ca ca nó đâu?"

      "Chờ nó tỉnh dậy rồi hỏi."

      "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"

      "Quên mất rồi."

      " phải chứ?"

      "Vì chủ nhân Vong Ưu nếu có chuyện bất trắc gì xảy ra có thể sống gần hai trăm tuổi."

      "Thế ý ngươi muốn ngươi là lão già? Do ngươi già rồi nên nhớ được tuổi?"

      "Nhớ, chỉ sợ ngươi chê ta quá già thôi."

      "Giờ chê có tác dụng gì? ." Ta tra hỏi .

      "Sáu mươi." Giọng rất , ta nghe .

      "Bao nhiêu cơ?"

      "Sáu mươi, có lẽ ít hơn hay nhiều hơn vài tuổi."

      "Hiểu rồi." Lúc đó ta thấy cả người cứng đờ, mình vớ phải lão già. "Ta chết trước ngươi đúng ? Ta chết ngươi có kiếm người khác ?"

      "Ngươi biết sao? Người bên ngoài và người của Vong Ưu ở cùng nhau thời gian dài cũng có tuổi thọ giống người Vong Ưu."

      "Ngươi có ư?" Ta khẽ cau mày. Nhạc Ưu liền dụ ta đặt A Hòa lên giường, rồi cởi y phục của ta. Tên sắc lang này, sau lần kia mỗi ngày đều như vậy. 

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHương 8

      Đứa bé này biết chuyện gì xảy ra, nhưng nó có phẩm chất đặc biệt của Vong Ưu, rất đơn thuần. Ta thu nhận nó làm đồ đệ, học y thuật, nhưng nó thích độc dược hơn nên ta dạy nó. A Hòa và Nhạc Ưu rất nuông chiều ta, ta nghĩ mình là người hạnh phúc nhất thế gian, trước là ca ca, sau có Thanh nhi, tiếp đó là Nhạc Ưu, giờ lại có thêm A Hòa.

      A Hòa gọi Nhạc Ưu là sư mẫu. Ta rốt cục cũng lấy lại thăng bằng, Nhạc Ưu thấy ta có hứng thú như vậy rất vui, nhưng rất bất mãn với cách gọi của A Hòa. Bất mãn bất mãn nhưng rất tốt với A Hòa, hết mực nuông chiều nó, về độ cưng chiều A Hòa đứng thứ hai thôi, đứng thứ nhất đương nhiên là ta rồi.

      A Hòa nhận Nhạc Ưu làm cha. Vốn chẳng có gì xảy ra cả nhưng ta cảm thấy số chuyện phải như vậy, người ở Vong Ưu rất căng thẳng, rồi ta nhớ lâu mình chưa đến cửa vào xem qua nên ta liền ngó qua chút. Cửa vào bị người trong võ lâm và người của triều đình của các quốc gia khác nhau chặn phía trước, bọn họ đều là cao thủ.

      Trong phòng, Nhạc Ưu với ta muốn khiêu chiến những cao thủ đó, bọn họ thua rời khỏi đây. Ta cũng chẳng còn cách nào, họ dùng độc quá tàn nhẫn, ta muốn giết, người của Vong Ưu quá ít, vốn chẳng thể đánh lại bọn họ, ta chỉ còn cách bằng lòng.

      Nhạc Ưu ra ngoài, năm ngày sau về toàn thân uể oải, bảo ta đánh bại những người đó, bọn họ đồng ý rời , ta thở phào nhõm, những người đó đều là người có quyền có thế, lời chắc giữ lấy lời. Nhưng ta đánh giá thấp người bị chi phối bởi lòng tham và dục vọng.

      Trúng độc, hơn nửa người ở Vong Ưu bị trúng độc, ta dùng hai ngày để tìm ra độc dược, mất bảy ngày để nghiên cứu nó nhưng chẳng có tác dụng gì. Trồng thuốc giải phải chờ ít nhất ba tháng, người bị trúng độc võ công trở nên yếu dần rồi mất hết toàn bộ, chỉ còn vài người độc vẫn chưa phát tác. Ta ôm chân khóc ở dược phòng, ta dám cho Nhạc Ưu, là thần bảo vệ Vong Ưu, nếu như chết rồi phải xử lý thế nào? Phải làm sao đây? Ta vô dụng mà.

      Nhạc Ưu vào, ta cho biết ta giải được độc.

      "Nhạc Nhạc, xin lỗi, xin lỗi, ta giúp được mọi người, ta vô dụng, muốn có thuốc giải phải cần đến ba tháng." Ta khóc đến nỗi thở dốc, Nhạc Ưu chỉ ôm lấy ta, thay ta thuận khí.

      " sao đâu, ta chỉ cảm thấy tiếc vì thể ở bên ngươi cả đời." Nhạc Ưu hôn ta, giúp ta lau nước mắt.

      "Ta muốn, ta muốn rời xa ngươi, ta muốn đâu." Ta ôm khóc, muốn rời xa ta, nhưng lần này phải là ta cố tình gây rối bắt làm theo ý ta.

      "Ngoan, ngươi phải ngoan, phải sống tốt, thay ta bảo vệ Vong Ưu, A Hòa còn nên giao cho ngươi." dường như muốn dặn dò hậu , ta muốn thừa nhận nhưng đây đúng là di ngôn của .

      " muốn. Ngươi chết, ta muốn sống nữa, ta muốn ở cùng ngươi." Ta vẫn ngây thơ cho rằng nếu tiếp tục gây chuyện chết, có thể giữ ở lại bên ta, hoặc để ta chết cùng .

      "Ngoan nào, nên giống trẻ con thế, sau này ta thể chăm sóc ngươi, phải mạnh mẽ lên, nên tùy tiện nổi giận, ta với A Hòa, bảo nó chăm sóc cho ngươi tốt, chờ A Hòa trưởng thành ngươi theo ta, có được ? Giúp ta lần này , Vong Ưu thể có người bảo vệ.

      Ta vẫn khóc, lắc đầu, ta biết ta cần phải giúp , chúng ta ở bên nhau chẳng dễ dàng gì, hy sinh nhiều như vậy, nhưng lại vì sinh tử mà cách xa nhau.

      "Ta bằng lòng, ngươi phải chờ ta, chờ ta đó, được có người khác." Cuối cùng ta vẫn đồng ý với .

      " có, chắc chắn có người khác, mãi chờ ngươi, ngươi cũng phải sống tốt, được muốn theo ta nữa. Ngươi phải thọ chung chính thẩm, tìm người ngươi mà thành thân. Nếu như thế ta đợi ngươi nữa. Phải thành thân, biết ?"

      "Vậy sau khi ta thành thân ngươi vẫn chờ ta sao?"

      "Ừ, chỉ cần ngươi nghe lời, ta chờ ngươi, ta chờ ngươi thọ chung chính tẩm, chờ ngươi kết bái phu thê."

      " rồi, được nuốt lời." Ta khóc nên lời, cũng khóc, nhưng lại chịu đựng, ta cảm nhận được run rẩy.

      Nhạc Ưu tuyên bố A Hòa là chủ nhân tiếp theo của Vong Ưu rồi mang theo người trúng độc xông ra, người của Vong Ưu phải loại người ngồi đó chờ chết, dù có chết cũng phải kéo thêm vài người làm đệm lưng cho mình. Có lẽ mọi người xông ra giết những người đó, mấy người đó bỏ chứ?

      Ta biết như thế, những người đó dễ dàng bỏ , nhưng tôi , vì Nhạc Ưu muốn trao nơi này cho chúng tôi cách trọn vẹn nên quay đầu lại, dũng cảm ra ngoài giết đám người kia.

      Nhiều máu quá, từng người, từng người của Vong Ưu ngã xuống, người ngày càng ít, nhưng đám người vây quanh ngày càng nhiều, cuối cùng chỉ còn mình Nhạc Ưu, người đầy vết thương, rồi nhìn ta, ngã xuống. Dường như nước mắt khiến mắt ta mờ , ta lau khô những giọt lệ, bay ra ngoài cướp lại thi thể của Nhạc Ưu.

      Ta ôm ngồi bên bờ sông ở Vong Ưu, ta khóc, chỉ với Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc mãi dõi theo ta đến khi ta hạnh phúc, sau đó ở dưới kia chờ ta.

      Ta dùng rất nhiều độc dược, ta với người trong tộc rằng thần của chúng ta chết, phải báo thù.

      Ta nghe được thanh bên ngoài, chỉ biết chém giết, giết những kẻ cướp sinh mạng của Nhạc Ưu, chừa ai. Ta biết mệt, lúc sau, ta cũng chẳng biết đó là lúc nào, những người đó dừng lại, bảo ta đưa ra thuốc giải, ta đồng ý, ta muốn bọn họ phải chết. Sau đó bọn họ bỏ , ta muốn đuổi theo giết hết nhưng A Hòa cho, Nhạc Nhạc bảo ta phải nghe lời, ta ngoan ngoãn nghe theo, nhưng lồng ngực rất khó chịu, ta hét lên, hình như ta bị chảy máu, còn thứ gì đó giống như nước mắt, A Hòa gì thế? Ta nghe được.

      Ta ôm Nhạc Nhạc ngồi ở bờ sông , ta khóc, chỉ ôm , chuyện với , nhưng sau này A Hòa bảo ta lúc đó gì, cứ ngồi ngẩn ngơ ôm thi thể Nhạc Nhạc. A Hòa bảo ta phải nghe lời cha , đúng vậy, phải nghe lời.

      Chúng tôi an táng Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc muốn ta ngoan ngoãn, A Hòa chăm sóc cho ta. Ta rất nghe lời, ăn đủ bữa, ngủ đủ giấc. A Hòa bảo chúng ta phải thăm Thanh nhi, đúng rồi nhỉ, năm nay ta vẫn chưa đến thăm Thanh nhi, rồi ta liền .

      Cơ thể của Thanh nhi khỏe, lại còn bị người khác hạ độc, ta bảo A Hòa ở lại, nó gì. Sau đó ta bỏ du ngoạn khắp nơi, mỗi nơi ta đều có thể trò chuyện vui vẻ với Nhạc Nhạc, ta biết Nhạc Nhạc trở về bên cạnh ta lúc nào, mặc kệ, chỉ cần trở về là tốt rồi. lần, khi ta chuyện Nhạc Nhạc, người bên cạnh liền chửi ta là kẻ điên, ta hiểu, nhưng bên cạnh ta và Nhạc Nhạc có người nào khác, với lại, Nhạc Nhạc xông ra đánh người vừa lăng mạ ta. Người này phải Nhạc Nhạc, ta hỏi là ai, chỉ cười, sau đó biến mất.

      ra những ngày Nhạc Nhạc ở bên cạnh ta chỉ là ảo giác mà thôi, ta chẳng biết bao lâu rồi, có lẽ là vài tháng, cũng có thể là vài năm, ta về Vong Ưu chuyến, mới phát ra mình điên điên khùng khùng sáu năm rồi. Sau đó ta nhận được thư của A Hòa bảo ta biên quan chuyến, Thanh nhi cũng ở đó, ta liền ngay, lâu gặp, hẳn Thanh nhi trưởng thành rồi nhỉ?

      Sau khi thấy Thanh nhi, ta hận mình, sao ta lại chăm sóc cho Thanh nhi tốt, ta cố kìm lại nước mắt, ta muốn chữa khỏi cho Thanh nhi. Ta thấy A Hòa chuyện với người của Thanh nhi, ta mỉa mai chế nhạo, vì trông nom tốt cho Thanh nhi, lại thấy Nhạc Nhạc chăm sóc cho ta tốt.

      Thanh nhi cũng ôm cánh tay ta làm nũng như Nhạc Nhạc, ta dường như trông thấy Nhạc Nhạc, phải , Thanh nhi phải , ta thể lại mê muội như thế.

      A Hòa kéo ta ra ngoài, ta quên những gì A Hòa , ta cũng chưa cho nó biết chuyện ta điên điên khùng khùng mấy năm nay, với lại ta cũng có ý định cho A Hòa biết, nó mách lẻo với Nhạc Nhạc.

      Ta trồng thuốc cho Thanh nhi, lại là mạt trần, đáng ghét. Khi ta đưa Thanh nhi về Mạch gia, mẫu thân cũng cho ta vào nhà, nhưng ta vào cái nơi đáng ghét đó. Thanh nhi muốn thành thân cùng Tần Vãn Ca, muốn thành thân cứ thành thân , thể ở cùng nhau giữ lại kỷ niệm là được rồi.

      Nhìn hai người tụi nó thành thân ta lại nghĩ tới Nhạc Nhạc, rồi Nhạc Nhạc xuất , ta bình tĩnh xua tay đánh tan . 

      CHương 9

      Ta có thể thấy Thanh nhi rất đau lòng, nó an bài xong mọi chuyện của Mạch gia, người biết gì cũng có thể nhìn ra trong mười năm Mạch gia xảy ra chuyện gì sai xót. Thanh nhi là, cứ bỏ là được rồi, mẫu thân cũng là, cậy Thanh nhi ngỗ nghịch với bà, ép Thanh nhi thành thân như vậy. Ta bảo bà tác thành cho Thanh nhi, vì Thanh nhi sắp chết rồi, ta cũng cứu được nó. Hai năm trước, A Hòa Thanh nhi đáng lẽ chết từ hai năm trước rồi, do A Hòa cố gắng giữ lại mạng sống của nó, chỉ kéo dài được hai năm, đến giới hạn rồi, cũng đến lúc tác thành cho nó. Mẫu thân đồng ý, nhưng Thanh nhi được gặp Tần Vũ Ca lần cuối. Thanh nhi chết, ta thấy rất khổ sở. Ta rời khỏi nơi đó, lâu sau A Hòa báo tin mẫu thân của ta xong rồi, bảo ta về. Về về, ổn ta chăm sóc cho bà trước lúc lâm chung. Bà bảo ta chăm lo cho Mạch gia, ta bằng lòng, dù sao Thanh nhi cũng an bài xong tất cả, ta chỉ việc tiêu tiền thôi.

      A Hòa nó muốn thành thân với ta, ta nghĩ nó ra. Ta bảo ta để nó theo đuổi ta, mỗi ngày nó đều làm những chuyện vui chọc cho ta cười. Nhạc Nhạc tìm người tốt với ta mà thành thân, ừ, A Hoa rất tốt với ta.

      A Hòa bạn của Tần Vũ Ca muốn thành thân, cũng là hai nam nhân, bảo ta cùng, ta cũng , xem bọn họ thành thân, ánh mắt Tần Vũ Ca biểu lộ thèm muốn, ta liền bảo với A Hòa chúng ta thành thân , nam nhân thành thân cũng hẳn toàn là bất hạnh, ra ta chỉ muốn nhìn thấy ánh mắt ước ao đó của Tần Vãn Ca. Sau này ta với A Hòa, A Hòa bảo ta xấu xa. Tần Vãn Ca là người đau khổ nhất, mọi chuyện đều do Thanh nhi, ta rất tốt với Thanh nhi. Được rồi, A Hòa gạt ta, vậy ta đối tốt với nó chút.

      Ta và A Hòa thành thân. Ta vừa bước ra khỏi ý nghĩ mê muội, vì lúc bái đường, ta chợt phát người đối diện phải Nhạc Ưu. Sau khi tỉnh ngộ ta đối với A Hòa rất tốt, chúng ta về Vong Ưu cho Nhạc Nhạc biết chúng ta thành thân, như vậy Nhạc Ưu có thể yên tâm rồi.

      Tần Vãn Ca chết, ta, A Hòa, còn thêm ba người thủ hạ của tiễn , bọn họ muốn tươi cười tiễn , muốn chúc mừng . Thanh nhi đợi mười hai năm, cuối cùng cũng được hội ngộ. Ta cũng cười, Nhạc Nhạc còn phải chờ ta hơn trăm năm nữa, cũng vừa khóc.

      A Hòa biết ta có khoảng thời gian bình thường, ta cũng chưa với nó, sau này ta đột nhiên nhớ tới lời của Nhạc Ưu, bảo sau khi A Hòa thành thân cho nó biết thân thế của nó.

      A Hòa chăm sóc cho ta rất tốt, ta cũng rất vui, tuy ta nó, nhưng cũng có thể gọi là thích, chịu nó còn tốt hơn so với chịu người khác nhiều. Ta biết như vậy rất bất công với A Hòa, và ta ở cùng với nó vì Nhạc Ưu muốn ta tìm người thành thân, mà A Hòa phù hợp với tất cả các điều kiện, vì thế ta cũng đối tốt với A Hòa hơn, cũng để A Hòa rời xa ta. Ta cũng biết chuyện này là đúng hay sai, nhưng như vậy rồi cứ như vậy , để A Hòa cho rằng ta nó là được rồi.

      Lời tác giả: Truyện này kết thúc như vậy, tôi cảm thấy có chút ngược, nhưng được ở cùng nhau bao giờ cũng tốt. Bắc Mộc mơ hồ vài chục năm, sau này mới tỉnh táo trở lại, A Hòa có nhiều chuyện biết, kể cả chuyện Bắc Mộc thích , như vậy cũng hạnh phúc rồi.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :