Chu bụng nhỏ và Ngưu tiểu hổ - Lưu Ngư(7c)

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [​IMG]

      Chu Bụng và Ngưu Tiểu Hổ


      Tác giả: Lưu Ngư


      Thể loại: Truyện ngắn, đại, đồng thoại.


      Độ dài: 7 chương ngắn.


      Edit: ~M~


      Poster: Keobong0508@Kites


      Truyện được thực với mục đích chia sẻ và được đăng tải miễn phí tại Kites, vui lòng sử dụng bản ebook này với bất kỳ mục đích thương mại. Xin chân thành cảm ơn.





      Văn án:

      Giữa mèo và mèo, có tình bạn ?


      Chắc có.


      Vậy còn tình ?


      Chắc cũng có á.



      âââ






      Chương 1

      Bụng , Tiểu Hổ tên sao có;


      Chỉ liếm liếm mèo bị thương.




      Trong thành phố nào đó có đôi vợ chồng trẻ rất đỗi bình thường, người vợ họ Chu còn người chồng họ Ngưu, ở đây chúng ta tạm gọi họ là Chu tiểu thư và Ngưu tiên sinh. Vì vấn đề công bằng, sau khi hai người bàn bạc chặp, cả hai quyết định nuôi hai con mèo, mỗi con được đặt tên theo họ của người. Hai con mèo này, khi mới được mua về nhà, con được gọi là Bụng , còn con là Tiểu Hổ. Sau này tên của chúng trở thành Chu Bụng và Ngưu Tiểu Hổ. Mà hai cái tên này đặt cũng khéo, chẳng sai chút nào.


      Ta đến Chu Bụng trước : đây là con mèo có sức ăn kinh người! Lúc nó mới hơn ba tháng có chút xíu mà có thể ăn hết cả khay đồ ăn cho mèo, ăn xong bụng còn chẳng thèm phồng lên, trưng ra cái dáng vẻ cực kỳ vô tội. Nhưng bé mèo Ngưu Tiểu Hổ cũng ba tháng tuổi phải cần cù cẩn thận, chăm chỉ cần mẫn ăn nguyên ngày trời mới hết được số lượng thức ăn tương đương, mà sau khi ăn hơn phân nửa nó còn phải ợ cái, tỏ vẻ rất là thỏa mãn nữa. Chu tiểu thư với Ngưu tiên sinh, “Con mèo nhìn như vậy mà ăn khiếp quá, cứ đặt cho cu cậu cái tên ngược lại , gọi là Bụng . Cứ gọi hoài gọi hoài, lượng thức ăn của nó chắc giảm lại thôi.” Ngưu tiên sinh gật gật đầu tỏ ý tán thành. Nhưng rất nhanh chóng cho bọn họ hay rằng, cái tên này đặt ra, khì khì....


      Cái tên của Ngưu Tiểu Hổ nghe thôi cũng thấy sức lực vô hạn, lại vừa uy phong lẫm liệt nữa chứ, xem ra quả là danh xứng với thực. Bởi vì Ngưu Tiểu Hổ là con mèo vằn hổ khỏe mạnh, chỉ có thân thủ nhanh nhẹn, thông minh thiện chiến, mà sức lực của nó còn tương đương với hai con, à , ba con Chu Bụng luôn nha.


      Hai con mèo mới bắt đầu cuộc sống chung xảy ra chuyện lớn liên qua đến vấn đề sinh tử rồi. Nguyên nhân là bởi vì mấy giọt dịch của bình xịt giết bọ chét nho . Chu tiểu thư rất sợ người bọn chúng có mấy con nho ấy, cắn người phát là cả người đều nổi hạch lên, nên lúc mua đồ ăn cho mèo và cát mèo, nhân tiện mua luôn bình. Sau khi về nhà, hai giọt dịch lên phía sau cổ của hai con mèo rồi làm việc khác. Trong lúc dành chút thời gian xem xem Chu Bụng và Ngưu Tiểu Hổ, hai con mèo đuổi bắt vờn nhau đến là khoái chí, nhưng mà lúc chơi, Chu Bụng cứ chốc chốc lại gảy gảy cổ mình, hình như là ban nãy dịch hơi bị quá tay, khiến cho lông của nó cứ ngưa ngứa. Chu tiểu thư vốn muốn giúp cậu chàng xoa xoa chút, nhưng nhất thời bận rộn nên cũng để ý đến nữa. Ai mà ngờ, bé Ngưu Tiểu Hổ khéo hiểu lòng người, quan tâm, tinh tế lại dùng lưỡi giúp Chu Bụng liếm vài cái. Kết quả, Ngưu Tiểu Hổ bị trúng độc rồi.


      (Cát mèo: Để mèo vệ sinh)


      Đầu tiên là chảy nước dãi, cả đống nước dãi tụ bên khóe miệng, từng bãi từng bãi nhiễu xuống. Sau đó là nôn ói, sau khi nôn hết thức ăn mèo tới thứ nước vàng vàng xanh xanh, chẳng biết là dịch dạ dày hay là dịch mật nữa. Đút cho cũng chẳng ăn. Sữa tươi, nhìn cái. Whiskas, ngửi cái. Đồ hộp cho mèo, liếm liếm. Ngưu Tiểu Hổ ủ rũ chúi đầu vào đôi chân trước khép lại, cái tư thế đau thương đó khiến người khác nhìn mà xót lòng. Còn Chu Bụng lại hoàn toàn hay biết chuyện gì, nó chỉ bẹp bẹp ăn xong rồi lại uống, cái dáng vẻ vô tâm vô tư đó khiến người khác nhìn thấy chỉ muốn oánh cho phát.


      (Whiskas: hiệu thức ăn cho thú cưng)


      Chu tiểu thư và Ngưu tiên sinh đưa Ngưu Tiểu Hổ đến bệnh viện. Trong vòng ba ngày, nào là đo nhiệt độ, xét nghiệm, chích rồi truyền dịch, sau trận hành xác, cuối cùng cũng đổi được Ngưu Tiểu Hổ khỏe mạnh và biết thèm ăn trở về. Khi Chu Bụng nhìn thấy Ngưu Tiểu Hổ thắng lợi bình an tháo chạy từ bệnh viện thú cưng về đến nhà, cu cậu liền khách khí chạy đến liếm liếm lỗ tai của nàng.






      Chương 2

      Bụng tham ăn trộm gà con;


      Tiểu Hổ dũng dọa lui địch.


      Chu Bụng dần dần lớn lên, khẩu vị trước sau như tốt đến mức chẳng cách nào che giấu, chỉ ăn nhiều, mà càng ăn lại càng tham. Chẳng biết từ khi nào, nó mắc cái tật xấu trộm gà rình chó.


      Lần đầu tiên, nó tha về nhà con cá. phải là con cá sống, mà là con cá vừa nhìn biết là được nấu chín rồi, mình con cá còn rắc mấy cọng ớt đỏ xắt sợi và hành lá nữa chứ. Ngưu tiên sinh cực kỳ hoảng sợ, trong lòng thầm nghĩ, con mèo này thể thả ra ngoài được, e rằng nếu như nhảy lên bàn của người ta, bị chộp phát là chẳng còn mạng mà trốn về nhà mất. Trộm vặt thể để thành thói quen được. Ngay khi hạ quyết tâm, liền vỗ ba phát vào đầu của Chu Bụng , coi như là trừng phạt. Chu Bụng lần đầu tiên trong đời bị ăn đòn, đầu óc cứ gọi là choáng váng, vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi, chẳng biết nên đáp lại thịnh nộ của chủ nhân như thế nào. Sau khi qua cơn tâm tình hoảng loạn lại tới cái chứng “tưởng ai cũng mê mình”, nó ngao ngao tiếng. Đợt này nối tiếp đợt kia, nó lim dim đôi mắt, trưng ra cái dáng vẻ cực kỳ nịnh hót. Ngưu tiên sinh vừa nhìn thấy liền lập tức tim mềm nhũn ra, cũng chẳng đem cái chuyện Chu Bụng trộm cá cho Chu tiểu thư nghe nữa.


      Làm chuyện xấu mà bị dạy dỗ, lá gan của Chu Bụng lại càng lớn. Lần này, nó nhắm trúng ổ gà con ở sau vườn nhà ngoại Vương ở lầu dưới. Ngoại Vương ở lầu , thường ngày thích nuôi mấy con gà con vịt con, dù sao vườn cũng đủ rộng, để trống cũng là để trống.


      Vào đêm trăng mờ gió lớn, Chu Bụng nhảy từ nóc chiếc xe ở lầu dưới xuống, lẻn vào vào sau vườn nhà ngoại Vương. Bốn bề im phăng phắc, mấy chú gà chíp chen chúc nhau trong chiếc hộp giấy rách say giấc nồng. Chu Bụng lòng tham nổi lên, sát khí cuồn cuộn, gan to, tâm ác mà tay lại ngoan độc, nó nhìn trúng con gà con béo tốt ngủ bên mép hộp giấy. Bất thình lình nó bổ nhào về phía trước, nhất thời làm đám gà kinh động. Mười mấy con gà chíp đồng thời bừng tỉnh, bị uy hiếp đến tính mạng nên phản xạ có điều kiện, chúng chạy tán loạn khắp nơi, chiếp chiếp chiếp chiếp. Chu Bụng nghe thấy tiếng kêu thống thiết của đám gà, trong lòng càng thêm đắc ý, trái vồ phải đập, trước túm sau cào, trận giết chóc cuối cùng lại biến thành cuộc chơi đùa. Chu Bụng đắc ý đến quên mình, nó giống như con mãnh hổ giơ vuốt ra ghim chặt con gà chíp lại.


      Đột nhiên, đèn sáng. Ngoại Vương người già cả nên ban đêm ngủ tương đối tỉnh, nghe thấy tiếng động bà vội vàng khoác mảnh áo vào rồi chạy ra sau vườn. Chu Bụng tránh né kịp, bản thân nó lại bẩm sinh thiếu hụt cái năng lực ứng biến, phản ứng của nó cũng tương đối chậm chạp, cu cậu nhất thời ngây ngẩn cả người. Hơ? Người nào đến vậy?


      Phải biết là ngoại Vương phải là người dễ chọc, ngoại từng làm giám sát viên chịu trách nhiệm thu tiền phạt vệ sinh của khu phố, sức hành động và lực chiến đầu đều là trình độ bậc nhất. chậm nhưng lại xảy ra rất nhanh, ngoại Vương cầm lấy cây chổi im ắng đánh cú vào Chu Bụng . Đầu óc còn chưa kịp xoay chuyển, Chu Bụng bị ăn chổi tóe sao, cú đánh làm nó hoàn toàn tỉnh táo lại, co giò mà chạy. Nhưng đáng tiếc thay, Chu Bụng lòng dạ muốn chạy thoát thân nhưng lại có khả năng cảm thụ phương hướng, ở cái địa bàn chẳng thể nào quen thuộc hơn của ngoại Vương, dù nó có lủi thế nào cũng chẳng hề ăn thua. Cuối cùng, nó bị ngoại Vương dồn vào góc tường. Chu Bụng lòng xám ngoét, nước mắt mờ mịt nhìn con gà chíp mà nó cho rằng khi sinh thời là con gà cuối cùng nó nhìn thấy, rồi nó cực kỳ tuyệt vọng nhắm chặt đôi mắt lại.


      “Áaa____” Đột nhiên, ngoại Vương sợ hãi hét lên tiếng rồi ngồi xổm người xuống. Ngưu Tiểu Hổ với tư thế oai hùng, ý chí chiến đấu sôi sục, đánh đâu thắng đó xuất như kỳ tích ở sau lưng ngoại Vương. Thời khắc chỉ mành treo chuông, nàng mèo leo lên lưng của ngoại Vương, vừa vặn cứu được cái mạng của Chu Bụng . Ngoại Vương bị dọa đến chẳng dám đứng dậy, giờ này cũng chẳng còn quan tâm đến đại kế giết mèo nữa, trong lòng bà lúc này chỉ biết a di đà phật, Ngưu Tiểu Hổ đừng có cào lưng của bà, đừng có cắn cổ của bà. là bà chẳng dám nhúc nhích. Ngưu Tiểu Hổ thừa dịp này mang Chu Bụng kinh hồn lạc phách lảo đa lảo đảo chạy về căn nhà tầng hai của chúng nó.


      Chỉ đáng thương cho Chu tiểu thư và Ngưu tiên sinh, vì chuyện trộm gà lần này của Chu Bụng biết cả hai phải xin lỗi ngoại Vương, rồi phải đảm bảo đến bao nhiêu lần mới khiến cho bà cụ tức giận nữa. Mà người già dù có dũng mãnh thêm nữa vẫn là người già, ngộ nhỡ mà bị tức đến mức nguy hiểm đến tính mạng là phiền phức lớn lắm.


      Sau khi mọi chuyện bình thường trở lại, Chu tiểu thư nổi trận lôi đình nghiêm khắc giáo dục Chu Bụng , Ngưu Tiểu Hổ, và cả... Ngưu tiên sinh. Hành động vì tình cảm, hiểu biết vì lý lẽ, khuyên bảo hết nước hết cái, thêm vào cả dùng vũ lực để uy hiếp. Lúc đó Ngưu tiên sinh xin thề, nhất định rốt ráo trông coi Chu Bụng , giám thị chặt chẽ, nếu như tái phạm cắt cơm ba ngày. Chu tiểu thư lúc này mới thở phì phì mà tuyên bố, đại hội phê bình đến đây là kết thúc.


      Ngưu tiên sinh quay đầu trừng mắt nhìn Chu Bụng , giận dữ , “Nhóc hại chết bố rồi, đồ mèo hư!” Chu Bụng liền vội vàng cố gắng ra sức ngao ngao liên hồi, ý muốn vãn hồi lại địa vị của mình. Nhưng lần này Ngưu tiên sinh đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn nó, mà nghe cũng chẳng thèm nghe, đóng sầm cửa ra ngoài. Chu Bụng trợn tròn mắt luôn.






      Chương 3

      chàng mèo đổi tính nết;


      Ai ngờ đối phương toàn làm ngơ.




      Kể từ khi trải qua cái lần thoát chết trong gang tấc khắc cốt ghi tâm đó, tình cảm của Chu Bụng đối với Ngưu Tiểu Hổ thay đổi. Trước nay, trong lòng của Chu Bụng , Ngưu Tiểu Hổ cũng chỉ là người bạn bình thường, thậm chí còn được tính là bạn nữa kìa. Ngày thường Ngưu Tiểu Hổ rất được cưng chiều, lại còn biết làm nũng, khiến cho Chu tiểu thư suốt ngày cứ gọi là “Cục cưng” rồi “Bé ngoan” miết. Đồ ăn đồ uống ngon tính, mỗi ngày ít nhất bé nó phải được khen ba lần, hơn nữa mỗi lần khen còn phải đem Chu Bụng ra làm ví dụ giảng dạy về mặt xấu nữa. Ví như, “Bé Tiểu Hổ phong độ quá, xem động tác bắt ruồi của con bé cool biết chừng nào kìa. Mỗi động tác đều biểu lộ tự tin, tao nhã. Bé mèo tuyệt vời như vậy đâu mà kiếm được chứ! Chẳng giống Chu Bụng , suốt ngày chỉ biết ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, ngay cả đến tẹo mục đích sống của loài mèo cũng chẳng có.”


      Chu Bụng cảm thấy giận dữ bất bình, trong lòng nó thầm nghĩ, hứ, biết bắt con nhặng là có lý tưởng, là có mục đích sống rồi sao? Cái gì chứ, chỉ do ăn no rỗi việc thôi!


      Chu tiểu thư vuốt ve đầu của Ngưu Tiểu Hổ, lại cất tiếng , “Chu Bụng thuần túy chỉ biết ăn no rỗi việc, xem nó ngủ lâu như vậy mà còn chưa tỉnh lại kìa. Đâu có giống Tiểu Hổ Hổ người ta đâu, nên ăn ăn, nên ngủ ngủ, làm việc nghỉ ngơi hợp lý, nếp sống khỏe mạnh...”. Chu Bụng nổi cáu rồi.


      ra trước nay Ngưu Tiểu Hổ đối với Chu Bụng đều rất tốt, ăn cái gì cũng chẳng tranh giành với nó. Cho dù khi nó ăn mà bị Chu Bụng lấn sang bên, nó cũng cảm thấy phiền phức hay nóng nảy mà chờ đợi. Chu Bụng từ lúc đầu quen đến nỗi thành tự nhiên, cũng chẳng phát ra cái gì. Sau kiện trộm gà, nó vẫn như trước đây, lúc ăn cơm vẫn tranh trước chiếm trước, còn Ngưu Tiểu Hổ vẫn như ngày thường, nhã nhặn nhún nhường. Nhưng bỗng nhiên Chu Bụng lại có cảm giác, cái loại xao động rất mang theo chút cảm giác run rẩy rùng mình. Chu Bụng biết rằng, nó Ngưu Tiểu Hổ mất rồi.


      Tình là vĩ đại, nàng ta có thể thay đổi tất thảy mọi thứ. Cậu chàng Chu Bụng đem lòng mến mộ nàng Ngưu Tiểu Hổ, chỉ trong đêm biến thành quý ông Chu Bụng . Nó chẳng còn ngủ nướng nữa. Vì để tạo ra nhiều cơ hội tiếp xúc với Ngưu Tiểu Hổ, nó gần như lúc nào cũng bám theo đuôi nàng. Ngưu Tiểu Hổ làm cái gì là nó làm cái đó. Ngưu Tiểu Hổ bắt ruồi, nó cũng bắt ruồi. cước đạp rớt từ bàn làm việc xuống, thế mà nó chẳng kêu tiếng nào, lâng lâng người, rồi lắc lắc cái đầu, tiếp tục phấn chấn tinh thần búng rồi lại nhảy tiếp. Ngưu Tiểu Hổ chơi đùa với quả bóng bàn, nó cũng muốn chơi, nhưng tay chân nó vụng về, mới chơi được hai ba lần làm cho bóng lăn vào gầm giường mất tiêu, thế là lại phải hổn hà hổn hển bò vào gầm giường nhặt bóng. Lúc ngủ, Ngưu Tiểu Hổ thích ngửa mặt lên, nó cũng học cái thói ngửa mặt lên khi ngủ. Nhưng cùng cái tư thế ngủ đó mà đặt lên người Ngưu Tiểu Hổ là thoải mái tự nhiên, còn đổi sang người Chu Bụng , lại bị hình dung thành ngã chổng bốn chi lên trời.


      Chu Bụng cứ cố gắng cố gắng, vì tình của cậu chàng. Nhưng tiếc thay, Ngưu Tiểu Hổ đối với chuyện này lại hoàn toàn có chút phản ứng. Nàng mèo đối với gã khờ Chu Bụng cũng có thể nhìn ra được cố ý nịnh hót và ám hiệu tới tấp từ tứ chi và thân thể, nhưng nàng ta lại chẳng chuyện gì có thể kích động, nên làm gì làm nấy, hề bị ảnh hưởng chút nào. Vì vậy, Chu Bụng dần dần trở nên trầm lặng.


      hôm, Ngưu tiên sinh nhắc nhở Chu tiểu thư rằng, Chu Bụng mấy hôm nay ăn rất ít, có đôi khi nhìn ánh mắt của nó, có cảm giác rất sầu muộn nữa. Chu tiểu thư vừa nghe xong . “Chắc chắn là phát dục rồi. <Sổ tay nuôi mèo> có , khi mèo đực phát dục sức ăn giảm .”


      Chu Bụng buồn bã nằm sấp giường, trong lòng nó thầm cãi, người ta đây là tình nha! Thuần khiết đó!


      Chu Bụng tội nghiệp và thảm thương như vậy nhưng Ngưu tiểu Hổ vẫn hờ hững thèm để ý tới, mấy đêm liền nàng mèo đều đứng bên mép cửa gào rú ngừng, nhất định muốn ra ngoài. Vừa mở cửa ra là nàng phóng như mũi tên, mất hút trong hành lang. Nếu như mở cửa, nàng ta nhảy dựng lên rồi dùng móng vuốt vỗ, dùng đầu va vào nắm đấm cửa, bùm bùm bùm, cực kỳ cố chấp. Cuối cùng cũng phải mở cửa cho nó, mở được. Ngưu Tiểu Hổ mỗi tối biến mất là cho tới trưa hôm sau mới trở về, mà vừa ngả mình ngủ ngay, say đến nỗi kêu cũng kêu được dậy.


      Chu tiểu thư bấy giờ hơi sốt ruột, “ mèo này đừng có sinh thêm cho chúng ta ổ mèo con nha, mỗi tháng hai con mèo tiêu tốn ít tiền rồi, nếu như có thêm dăm ba con nữa chẳng biết làm sao mà nuôi đây.” Ngưu tiên sinh an ủi vợ, “Em đừng có lo, có mèo mỗi lứa chỉ sinh con thôi.” “Vậy còn có mèo sinh lứa tới bảy, tám con sao.” Chu tiểu thư nhíu mày.


      Sau cùng, hai người quyết định, mau chóng đưa Ngưu Tiểu Hổ đến bệnh viện thú cưng làm triệt sản thôi.


      Ai ngờ được rằng trễ, nàng mèo Ngưu Tiểu Hổ được đưa đến bệnh viện thú cưng ấy được chuẩn đoán chắc mẩm là mang thai. Bây giờ cũng hết cách rồi, chỉ có thể để cho nó sinh mèo con ra thôi, còn về phần chỗ ăn ở sau này của mèo con chỉ có thể bước nhìn rồi bước.


      Tuy rằng Chu tiểu thư đối với chuyện mang thai của Ngưu Tiểu Hổ cực kỳ phiền não, nhưng vẫn toàn tâm toàn ý chăm sóc nàng mèo bụng mang dạ chửa này. thường hay nấu canh cá trích cho nàng. Rượu gia vị, hành, gừng, muối, chẳng nêm loại nào cả, nếu có loại gia vị nào làm tổn hại đến mèo con hỏng. Sau khi cá chín, còn tỉ mỉ nhặt hết xương ra, vê thành viên để cho Ngưu Tiểu Hổ ăn. Ngưu Tiểu Hổ vừa ăn vừa lười biếng ve vẫy cái đuôi của nó, hạnh phúc đến nỗi như hoa mới bừng nở.


      Chẳng có ai để ý đến Chu Bụng vừa thất tình lại vừa chịu tổn thương tinh thần trầm trọng, nó tự giấu mình vào xó. Phía dưới tủ đứng ở trong phòng cất đồ hẹp, Chu Bụng tuyệt vọng cùng cực, đau khổ muốn chết hoàn toàn bất động. Mắt nó trừng mở nhưng thứ gì cũng muốn nhìn, đôi tai dựng đứng nhưng cái gì cũng chẳng muốn nghe. Cuộc đời của Chu Bụng vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, sóng yên biển lặng, lo ăn uống, tiêu dao tự tại, lần đầu tiên xuất vết thẹo. Hình ảnh của Ngưu Tiểu Hổ dũng cảm quên mình phóng lên lưng của ngoại Vương, dũng giải cứu nó trước cây chổi to tổ chảng cứ thể khống chế mà chiếu chiếu lại hết lần này đến lần khác trong đầu của Chu Bụng . Nó cảm thấy vừa khổ sở lại vừa vô dụng, cuối cùng cũng mê man thiếp .






      Chương 4

      Đẻ ra được sáu bé mèo nhí;


      Vì tránh biệt ly cả nhà chạy.


      Từ sau khi Ngưu Tiểu Hổ được chuẩn đoán là mang bầu ở bệnh viện thú cưng, Chu Bụng tự giác chuyển từ ban công đến ngủ ở phòng cất đồ. việc này kéo dài cho đến khi Ngưu Tiểu Hổ sinh con.


      Vốn là Chu tiểu thư tính tự mình đỡ đẻ cho Ngưu Tiểu Hổ, nhưng vào ngày sinh, dù thế nào Ngưu Tiểu Hổ cũng cho người chạm vào nó. Tính tình vốn quật cường từ khi còn , Ngưu Tiểu Hổ chui vào phòng sanh mà Chu tiểu thư chuẩn bị tươm tất cho nó – chiếc hộp giấy rất to và được lót tương đối thoải mái. Nó vào là ở trong đó cả nửa ngày, chẳng ăn cũng chẳng uống. Chắc khoảng sau nửa đêm, tiếng “ùng ục ùng ục” như tiếng người bị tiêu chảy truyền từ hộp giấy tới, Chu tiểu thư và Ngưu tiên sinh mơ màng ngủ nín thở im lặng chờ đợi trong bóng đêm. Vài phút sau, tiếng động ngừng lại. Chu tiểu thư cực kỳ tò mò muốn xem mèo con mới ra đời bị Ngưu tiên sinh kéo lại, hai người nằm giường nhưng lại ngủ được, nằm tán gẫu đến hừng sáng.


      Sáng sớm, Chu tiểu thư ra ban công xem xem nàng mèo Ngưu Tiểu Hổ mới được làm mẹ. vốn tưởng rằng Ngưu Tiểu Hổ làm mẹ rồi chắc ngoan dịu hơn lúc bình thường, nhưng ai biết được nàng mèo ấp ổ mèo con mới sinh lớn cỡ con chuột con, người chỉ có lớp lông ngắn ngủn mỏng mảnh lại hung dữ khiếp người, nó phát ra tiếng “Grào grào” cảnh báo, chẳng để cho Chu tiểu thư đến gần.


      Ngày thứ hai, vẫn như vậy.


      Ngày thứ ba, như cũ.


      Cho đến tận ngày thứ năm. Hôm đó, sau khi Ngưu Tiểu Hổ ăn hết cơm trộn đồ hộp cho mèo nó lại gấp gáp đứng ở mép cửa kêu, muốn ra ngoài cho bằng được. Sau khi cho nó ra ngoài, Chu tiểu thư vui hớn hở chạy đến ban công để ngắm mèo con.


      , hai, ba, bốn, năm, sáu. Cả thảy có sáu con mèo con! Sau năm ngày trời, mèo con hình như lớn thêm tí tẹo, mắt vẫn chưa hoàn toàn mở ra hết, vẫn còn giống như chuột con vậy. Cả sáu bé mèo vẫn còn quá, là quá luôn, dồn thành đống cũng chẳng được bằng mẹ mèo Ngưu Tiểu Hổ của chúng nữa. Tình mẹ dâng trào, Chu tiểu thư kiềm chế đặng mà muốn đưa tay bắt con đùa chút, Ngưu tiên sinh thấy vậy liền ba bước thành hai, phóng nhanh tới ngăn lại, “Đừng em! Khi còn , nhà bà nội có con mèo mẹ đẻ mèo con ra, cũng thấy chúng thú vị nên bắt con ngắm chút rồi ôm tẹo, ai ngờ mèo con nhiễm mùi người nên mèo mẹ nhận ra được đó là con của mình, sau đó, mèo con sống sờ sờ đó mà bị ăn mất.” Nghe xong, toàn thân của Chu tiểu thư nổi hết cả da gà, chẳng còn dám mơ mộng gì đến ổ mèo con đó nữa.


      Chẳng biết tại sao mà Chu Bụng lại rất sợ ổ mèo con đó. Có lần, nó thử đến gần cái hộp giấy đó bị Ngưu Tiểu Hổ phát . Ngưu Tiểu Hổ chẳng chút niệm tình cũ, vừa “grà...” lại “xì....” nó, còn xông lên muốn dùng móng vuốt vỗ Chu Bụng nữa, làm cho cậu chàng sợ đến quay đầu tháo chạy, chẳng còn dám đến gần ban công bước.


      Đám mèo con bắt đầu biết bò, chúng cứ cố gắng bò từ cái lỗ mặt bên của hộp giấy ra ngoài, từ ban công bò thằng đến phòng khách. Chu Bụng lim dim nằm cuộn tròn ghế sofa, trong lúc vô tình liếc nhìn, nó liền phát ra đám mèo con ngây dại kia bò lung ta lung tung, nó hãi đến nổi chẳng dám động đậy, sau khi định thần lại được ngay lập tức liền cắm đầu chạy vào phòng cất đồ, nguyên cả ngày chẳng dám lộ diện.


      Chớp mắt, đám mèo con tròn tháng tuổi. Chu tiểu thư bắt đầu rầu rĩ, hai thêm sáu, tới tận tám con mèo, tám cái miệng! hai tháng có vấn đề gì, nhưng thời gian kéo dài căn bản là thể nuôi nổi chúng nó. Huống chi diện tích phòng ở cũng có giới hạn, trong nhà có hai người, tám con mèo, nghĩ thôi cũng thấy chật đến sợ rồi. Chẳng còn cách nữa, đành nhẫn tâm, đem bầy mèo con cho, sau đó đưa Ngưu Tiểu Hổ làm phẫu thuật triệt sản, như vậy mới là thượng sách.


      Tối đó Chu tiểu thư và Ngưu tiên sinh bàn bạc chặp, quyết định ngày hôm sau đem đám mèo con đưa đến cho bà con của Ngưu tiên sinh ở vùng ngoại thành. Ở đó điều kiện cho phép, để cho người bà con giúp họ chăm nom cho đám mèo con chắc cũng thành vấn đề.


      Trong lúc hai người họ chuyện, Ngưu Tiểu Hổ vẫn luôn nằm gục dưới chân bàn uống trà, nhắm mắt dưỡng thần, dáng vẻ chẳng hề hay biết chuyện gì, đối với chuyện gì cũng quan tâm.


      Nhưng, xảy ra chuyện quái lạ. Ngày hôm sau, lúc Chu tiểu thư xách túi du lịch đến bên ban công, nhìn qua chỉ thấy cái thùng giấy trống và thức ăn mèo, nước bị hất đổ đầy đất. Ngưu Tiểu Hổ mất tích cách thần bí. Cùng với mất tích bí của nó còn có sáu bé mèo con vừa mới đầy tháng, đứng vẫn còn lảo đa lảo đảo, căn bản là vẫn chưa nhìn thấy đường . Chu tiểu thư trợn trừng mắt, há hốc mồm, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.






      Chương 5

      Bụng tìm được mẹ con mèo;


      Tập tà tập tễnh về nhà báo.




      ngày, hai ngày, ba ngày. Ba cái ba ngày qua rồi mà Ngưu Tiểu Hổ vẫn chưa về nhà. Đối với chuyện này, trong lòng Chu Bụng cũng hiểu, Ngưu Tiểu Hổ sau khi nghe được tin họ muốn đem con của cho người khác nên dứt khoát bỏ nhà ra rồi. Đường chạy trốn có thể là con đường hôm trộm gà tháo chạy về nhà. Đó là con đường như thế nào chứ: tường có găm mảnh thủy tinh, lúc phải để ý cẩn thận kẻo bị miểng găm bị thương. Sau đó đường còn có giàn nho nhà ngoại Vương, từ đầu chí cuối là những thân trúc trước giờ đều trơn nhẵn cực kỳ khó bám, cứ bước là trượt tới ba lần. Rồi còn phải tung người nhảy lên nóc của chiếc xe. Lúc đó, mình Chu Bụng con đường đó còn cảm thấy khó nhằn, khó giống như lên trời vậy, chẳng biết Ngưu Tiểu Hổ mang theo đám sáu bé mèo con mới đầy tháng làm sao có thể qua được. thần kỳ mà!


      Mặc dù tôn sùng, nhưng đồng thời Chu Bụng cũng khỏi thầm lo lắng. Tuy rằng năng lực sinh tồn của Ngưu Tiểu Hổ rất mạnh, nhưng mang theo sáu bé mèo con, ấy có thể chịu đựng được sao? Trong cái thành phố bê tông cốt thép này, cư dân cứ tòa nhà lại kê sát tòa nhà, còn có xe, có con người nhiều đến đếm cũng đếm xuể. Ngưu Tiểu Hổ chuyện đời biết có bị làm hại hay , cho dù chỉ chút xíu. Chu Bụng dám nghĩ tiếp, bởi vì nó sắp sửa khóc đến nơi rồi.


      Hai tuần lễ lại trôi qua, chút tin tức của Ngưu Tiểu Hổ cũng chưa có. Đơn chiếc thân mèo Chu Bụng quạnh nhàm chán, mỗi đêm đều loanh quanh bốn phía, mỹ miều gọi là: tìm kiếm cuộc sống mới. Kỳ trong lòng nó tự hiểu, nó chẳng phải tìm kiếm cuộc sống mới gì, nó là tìm Ngưu Tiểu Hổ. cố gắng chẳng phụ người có lòng, Ngưu Tiểu Hổ sợ trời sợ đất, tự mình dắt theo sáu bé mèo con trốn khỏi ngôi nhà ấm áp, thoải mái của chủ nhân cuối cùng cũng bị Chu Bụng si tình, kiếp này dứt khoát phải nàng ta lấy, tìm được.


      Trong buồng nồi hơi bỏ hoang ở công xưởng cách Chu Bụng xa tít tắp gần 1000 mét, Chu Bụng lặn lội đường xa, người dính đầy bùn đất gặp được Ngưu Tiểu Hổ gầy trơ xương, vẻ mặt hốc hác, còn có sáu bé mèo con của nữa. Mấy bé mèo lớn rồi, màu lông có thể nhìn thấy ràng, con nào con nấy đều khỏe mạnh kháu khỉnh, thân hình tròn vo. Chỉ có ông trời mới biết mỗi ngày Ngưu Tiểu Hổ phải tìm đồ ăn gì để nuôi chúng nó, để cho chúng nó có dáng vẻ khỏe mạnh thế này. Hoặc là nàng mèo vẫn luôn nuôi chúng bằng sữa của mình, còn bản thân lại phải bới đống rác để tìm thức ăn. Ngưu Tiểu Hổ mệt mỏi rã rời ngon giấc, sáu bé mèo con đáng cũng ngủ say ở bên cạnh. Chu Bụng để cho Ngưu Tiểu Hổ phát ra mình, cậu chàng xoay người rời khỏi.


      Chu Bụng biến mất ba ngày. Chu tiểu thư và Ngưu tiên sinh cực kỳ lo lắng, đối với chuyện tìm kiếm Ngưu Tiểu Hổ mất hết niềm tin, bây giờ lại dốc hết sức vào việc tìm kiếm Chu Bụng . Nhưng sau ba ngày Chu Bụng trở về nhà, chân sau của nó khập khà khập khiểng, lông đầu cũng bị mất nhúm, giống như bị người ta đánh vậy. Chu tiểu thư vừa nghe thấy tiếng gọi cửa vội vàng ra mở, vừa nhìn thấy đầu của Chu Bụng mất nhúm lông, nước mắt của dâng trào, “Bé Bụng , con về rồi sao?! Con chết dí ở chỗ nào vậy, đồ mèo thối!” Chu Bụng thân mang trọng thương, sau khi nhìn thấy Chu tiểu thư, nó liền cà thọt cà thọt chạy khỏi. Chu tiểu thư vớ lấy áo khoác cũng đuổi theo sau.


      Tốc độ của Chu Bụng để cho Chu tiểu thư bắt được, cũng đến nổi làm cho nhìn thấy bóng dáng, đưa Chu tiểu thư đến buồng nồi hơi bỏ hoang, chốn dung thân của Ngưu Tiểu Hổ. Lúc này, Ngưu Tiểu Hổ tỉnh dậy, sáu bé mèo con cũng thức giấc, bảy con mèo yên lặng nhìn Chu tiểu thư.


      Chu tiểu thư bật khóc.






      Chương 6

      Chủ nhân thất nghiệp kinh tế suy;


      Mèo con cuối cùng phải cho .


      Sau khi được đưa về nhà, Ngưu Tiểu Hổ và sáu đứa con bảo bối của nó đều nhận được chăm sóc tốt nhất. Ngưu tiên sinh và Chu tiểu thư thỏa thuận xong, sáu bé mèo con đều được giữ lại nuôi nấng. Dựa theo thu nhập tại của hai người bọn họ, duy trì mức sinh hoạt như trước khi Ngưu Tiểu Hổ bỏ mà nuôi dưỡng tám con mèo có hơi chút khó khăn, nhưng mà sao, Chu tiểu thư lúc thường mua ít lại hai bộ quần áo, Ngưu tiên sinh tham gia ít lại vài bữa họp mặt bạn bè cũng đến nỗi nào. Cuộc sống so với trước đây có hơi khốn khó vẫn cứ ngày lại qua ngày. Song, ngày vui ngắn chẳng tày gang. Nửa năm sau, Ngưu tiên sinh bỏ việc, trở thành thất nghiệp.


      Đối với chuyện thất nghiệp của Ngưu tiên sinh, Chu tiểu thư tỏ ra quá thất vọng. Đều là thanh niên trẻ trung, ngày tháng vẫn còn dài mà, mất công việc có sao đâu. Đây phải là có cơ hội để tìm công việc mới, có tiền đồ, thu nhập cao hơn công việc trước hay sao? Ngưu tiên sinh lại là sinh viên giỏi tốt nghiệp từ ngôi trường danh tiếng, Chu tiểu thư rất có lòng tin với .


      Nhưng sau mấy lần đến thị trường việc làm, Ngưu tiên sinh càng ngày lại càng chán nản hơn. phải là vì có công việc, cũng phải là đủ điều kiện, mà là, cam lòng tìm công việc có thu nhập thấp hơn trước đây. trắng ra là, cam lòng làm công việc có thu nhập thấp hơn Chu tiểu thư. là đàn ông mà, muốn gánh vác trách nhiệm chính yếu là nuôi gia đình.


      Cho nên, tiền lương của Chu tiểu thư và khoản tiền tiết kiệm tạm thời trở thành toàn bộ chỗ dựa của hai con người và tám con mèo. Vậy có nghĩa là, ít nhất là tạm thời, hai người bọn họ thể nào nuôi nổi tám con mèo nữa. còn cách nào, thực quan trọng hơn hứa hẹn nhiều. Chu tiểu thư nhìn con số ngày càng ít sổ tiết kiệm ngân hàng, lại quyết tâm lần nữa: đem mèo con cho.


      Khiến người khác ngờ tới chính là, lần này Ngưu Tiểu Hổ còn cố chấp chịu nữa. Có thể vì sau khi trải qua lần gian khổ mình nuôi dưỡng đàn con, người mẹ trẻ này hiểu ra đạo lý: dựa vào sức lực ít ỏi của nó còn lâu mới có thể nuôi sáu đứa con khôn lớn. Thay vì để bị chết đói đường, bị những động vật khác cắn xé ăn thịt, bằng đưa từng đứa từng đứa cho những người xa lạ nuôi dưỡng. Sống chết, tốt xấu, phó thác cho số phận thôi...


      Sáu bé mèo được đưa . Khi ra khỏi nhà, cứ như chúng nó biết được từ nay phải rời xa mẹ mình, mãi gặp lại, con nào con nấy đều kêu gào đến cực kỳ thê thảm. Còn Ngưu Tiểu Hổ lại trấn tĩnh đến khác thường. Nó ngồi ngay ngắn ở cạnh cửa, lặng lẽ nhìn đám con của mình rời xa khỏi tầm mắt, từ đầu đến cuối chẳng hề kêu tiếng.


      Ngưu Tiểu Hổ mất con chẳng còn cảm giác thèm ăn nữa, cả ngày trời cũng chẳng ăn được chút gì. Chu tiểu thư vừa áy náy vừa buồn bã, nhưng chẳng thể làm gì.


      Ngày nào Ngưu tiên sinh cũng lướt net tìm tin tuyển dụng, sau ba lần bốn lượt, ngàn lựa vạn chọn, sau nhiều phen trắc trở, cuối cùng cũng vào làm tại công ty nước ngoài có quy mô . Ngôi nhà của hai người khôi phục lại vui cười và ấm áp trước đây.


      Cũng có thể bởi vì ảnh hưởng từ tâm trạng của chủ nhân, cũng có thể do sau cơn đau khổ sâu sắc tất cả lại yên bình trở lại, Ngưu Tiểu Hổ trở nên hoạt bát hiếu động. Mà sau khi chữa lành cái chân bị thương, Chu Bụng cũng trở nên thành thục, chững trạc hơn trước đây rất nhiều. Và điều khiến người khác vui mừng chính là, nó bắt đầu nhận được ưu ái của Ngưu Tiểu Hổ.






      Chương 7

      Sau khi triệt sản Hổ ngay đơ;


      Bụng tuyệt vọng toan làm loạn.




      Đầu tháng này, Ngưu tiên sinh được thưởng khoản tiền thưởng. Sau khi mua xong quà cho Chu tiểu thư, đột nhiên nhớ đến Ngưu Tiểu Hổ. Lần trước, chỉ vì nhất thời sơ suất kịp làm phẫu thuật triệt sản cho Ngưu Tiểu Hổ, khiến cho nàng mèo mang thai ngoài ý muốn, cuối cùng lại khiến nó phải chịu cảnh bi thảm, phải chia lìa với cốt nhục của mình. Đề phòng cẩn thận, tránh mất bò mới lo làm chuồng, Ngưu tiên sinh mua xong quà liền lái xe về nhà, đem Ngưu Tiểu Hổ gói vào túi du lịch, đưa đến bệnh viện thú cưng.


      Chu Bụng hóa điên rồi, nó dùng cái tiếng kêu khủng khiếp trước giờ chưa từng thấy mà kêu gào khàn cả giọng. Ở bên cạnh nó, Ngưu Tiểu Hổ cứng đơ chút cử động, hai mắt trợn tròn chút thần sắc nào trong đó, bề mặt con mắt còn có vài nếp rạn. Đáng sợ hơn nữa là, bị băng gạc bó lại, quấn thành bộ dạng rất khiếp người. Ở phần dưới thân thể của , còn có vết máu đỏ nhạt thấm qua lớp vải băng, rỉ ra ngoài.


      Ngưu Tiểu Hổ chết rồi. Ngưu Tiểu Hổ chết rồi! Chu Bụng tuyệt vọng ở trong phòng cuống cuồng chồm lên nhảy xuống, bò lên tủ quần áo, nhảy lên giá sách, quét ngang bàn uống trà, “loong coong ____ baaaang”. Mùi hương ngòn ngọt tràn ngập khắp phòng. Lớp giấy gói đẹp đẽ mới được gỡ ra vào hai phút trước, lấy ra lọ nước hoa với tạo hình xinh xắn dễ thương, chỉ vừa mới được sịt thử lên người lần, Chu tiểu thư vẫn say mê ngửi mùi hương đó, bây giờ khóc ra nước mắt. Lọ nước hoa bị vỡ, toàn bộ nước hoa đều vẩy sàn nhà đá cẩm thạch.


      Tối đó, Chu Bụng bị nhốt ở nhà. Bên dưới tủ đứng trong phòng cất đồ, Chu Bụng đau lòng muốn chết. Từ đến lớn nó tin tưởng bọn họ đến thế, Chu tiểu thư và Ngưu tiên sinh ấy. Là họ cứu nó và Ngưu Tiểu Hổ thoát khỏi tay bọn con buôn ác độc chẳng bao giờ cho chúng nó ăn no, mua về nhà, cho chúng nó ăn những thứ thức ăn mèo ngon lành nhất, uống loại nước tinh khiết nhất, tắm cho chúng nó, chơi đùa cùng chúng nó, ôm chúng nó ngủ. Nhưng cuối cùng loài người vẫn là loài động vật độc ác nhất, bọn họ đối xử tốt với nó và Ngưu Tiểu Hổ, căn bản chỉ là vì niềm vui của chính mình. Tại sao họ lại tàn nhẫn như vậy? Tại sao họ muốn giết chết Ngưu Tiểu Hổ đáng thương? Thế mà bọn họ cũng xuống tay được! Đồ đao phủ, hung thủ, ác ma! Chu Bụng xài hết tất cả từ ngữ dùng để hình dung người xấu mà nó biết, nhưng cũng đủ để giải tỏa nỗi hận to lớn trong lòng nó. Nó quyết phải phá hoại. Làm vỡ lọ nước hoa khiến cho Chu tiểu thư tức đến thở hổn hà hổn hển, nếu như làm hỏng thêm nhiều đồ nữa ta nhất định càng thêm tức giận. ta tức giận, nó thấy thích thú. Chu Bụng gian ác nhe răng nanh ra, chui vào tủ đứng.


      Chu Bụng tè lên chiếc chăn bông mềm mại; đem nguyên lốc giấy vệ sinh xé ra từng cuộn từng cuộn, dùng răng nanh, dùng móng vuốt cào xé tới nát bươm; tha từng đôi dép lê đem vứt vào góc phòng cất đồ. Nó cứ sàng qua sàng lại đến tối khuya, sau đó mới mệt mỏi mê man ngủ.


      Sáng sớm, Chu Bụng mơ mơ màng màng nằm mơ thấy mình nhảy lên ban công nhà người ta trộm thịt khô bị tiếng reo hô vui mừng của Chu tiểu thư và Ngưu tiên sinh đánh thức. Nó chán ghét lật mình cái, tiếp tục vùi đầu ngủ. Dù sao nó cũng nghĩ kỹ rồi, vò mẻ cho nát luôn. Chờ cửa mở ra nó chạy ra ngoài phá đám, cho dù bị ăn đòn nó cũng sợ. Cho đến khi chủ nhân đối với nó hoàn toàn chán ghét, đem nó vứt ra ngoài. Nó chẳng còn muốn ở trong cái nhà này nữa, phút cũng muốn!


      “Tiểu Hổ... chăm sóc cho tốt... đừng để nhiễm... yên tâm rồi.” Chu Bụng giật nảy mình, ai? Ai? Ngưu Tiểu Hổ? phải Ngưu Tiểu Hổ chết rồi sao? Ngưu Tiểu Hổ còn chưa chết? Trong đầu Chu Bụng pháo hoa bắn tưng bừng, nó nhào dậy, liều mình xô cửa.


      Trong chớp mắt khi Ngưu tiên sinh mở cửa, lập tức bị tình cảnh bi thảm trước mắt khiến cho chẳng nên lời. Chu Bụng dùng tốc độ nhanh nhất của nó phóng đến ban công, nó nhìn thấy Ngưu Tiểu Hổ tuy cực kỳ yếu ớt nhưng mở mắt ra, liếm liếm sữa bò. Ngưu Tiểu Hổ chết. ấy chết! Chu Bụng lệ nóng dâng tràn, bước đến bên. Nó dịu dàng, cẩn thận, tỉ mỉ liếm liếm lỗ tai và cổ của Ngưu Tiểu Hổ. Ngưu Tiểu Hổ khép hai mắt lại, mãn nguyện hưởng thụ vỗ về đầy thương của Chu Bụng .


      Chu tiểu thư nhàng tựa đầu vào hõm vai của Ngưu tiên sinh vừa mới bước đến gần. Ngưu tiên sinh ôm lấy eo của , thương hôn lên trán cái. Vành mắt của Chu tiểu thư đỏ lên, “ nhìn chúng kìa, tốt biết bao.” Ngưu tiên sinh mỉm cười, “Chúng ta phải cũng giống vậy sao?” Chu tiểu thư nũng nịu dẩu môi, “ trước nay chưa từng liếm tai cho em nha.” Ngưu tiên sinh vừa giận vừa buồn cười, “Được lắm, vậy em liếm cho trước .” Hai người cười rộ lên, trong lòng cảm thấy ấm áp. Ngưu tiên sinh nắm chặt chìa khóa của phòng cất đồ, lòng thầm nghĩ, đừng nghĩa bây giờ hiền lành, lát nữa bò (Ngưu) biến thành...


      ~ HẾT ~
      B.Cat thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :