1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Công chúa thất sủng, ta muốn nàng - Mộng Yểm (136 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 136.2

      lắp bắp chu môi: " phải lỗi của muội."

      Nàng chỉ mỉm cười.

      ngọn gió thổi tới, cành lá rậm rạp tuôn rơi vang dội, cũng thổi tay áo khoác của hai người lên. Nàng vô ý thức đưa mắt lên nhìn, liền thấy Hàn gia chắp tay đứng ở dưới mái hiên, đôi mắt như ánh sao đơn trong đêm, lẳng lặng nhìn nàng. "Đều nhớ ra rồi?" giống như cười, chuyện nữa, xoay người vào bên trong phòng.

      Thượng Quan Mạn theo vào bên trong phòng, Hàn gia nắm ly rượu tự rót tự uống. tùy ý ngồi ở chỗ cửa sổ cho ánh sáng chiếu vào, chỉ thấy hình dáng gầy gò, ngày gặp, cảm thấy gầy nhiều. Hàn gia cũng chuyện, chỉ rũ mắt hớp ngụm rượu, từ bị lễ nghi của thái tử giáo huấn, ngay cả việc như uống rượu cũng tự nhiên ưu nhã, giở tay nhấc chân quý khí mười phần. nhàng để ly rượu xuống, mới thấp giọng hỏi: "Muốn với sao?" Thượng Quan Mạn ngớ ngẩn, mới đáp: "Vâng" liền cười tiếng, : "Quả nhiên là như vậy."

      Nàng nhất thời cứng họng, biết mở miệng như thế nào, tựa như cũng cần nàng trả lời, chỉ đẩy ly rượu trong tay về phía nàng: " uống ly với ta sao?"

      Nàng đành lòng cự tuyệt, bưng lên khẽ nhấp cái, nhìn nàng mê ly cười nhạt: "Muốn ở cùng với đến thế sao?"

      Vẻ mặt nàng hơi hòa hoãn, rũ mắt xuống: "Xin thành toàn."

      Môi mỏng của động đậy, cũng lời nào, chỉ : "Mạn nhi, chúng ta ở chung ba năm, vẫn sánh bằng mấy ngày vừa rồi của hai người sao?" Nàng buộc chặt đầu ngón tay nắm ly rượu, cũng chuyện, Hàn gia lại cười: "Mạn nhi, nàng tàn nhẫn."

      Thân hình nàng run cái, muốn gì, mặt của Hàn gia trước mắt dần dần mơ hồ, nàng nhìn chằm chằm nụ cười bên môi Hàn gia, đỡ trán : "Rượu này. . . ." Chợt bên môi tràn ra nụ cười, hoảng hốt kinh ngạc nhìn thấy vẻ mặt của Hàn gia liền mềm nhũn ngã xuống, Hàn gia bước nhanh giương tay đón nàng vào trong ngực.

      Nàng nhắm mắt dựa vào trong ngực , lông mi dài chiếu bóng mờ xuống dưới mắt, càng nổi bật lên da thịt trắng như sứ, môi hồng mê người. chỉ nhìn chăm chú vào nàng, cuối cùng nhàng mở miệng: "Mạn nhi, thơ cổ rằng, ‘yểu điệu thục nữ, quân tử hiếu cầu, cầu cũng được, trằn trọc trở mình’, bị nàng từ hôn, ta nào chỉ là trằn trọc khó ngủ, nhưng thơ cổ cũng , sau đó như thế nào, Mạn nhi, ta cam tâm."

      Dường như xe, phía dưới mặc dù dùng thảm dầy phủ lên, vẫn có thể cảm nhận tiếng chấn động khi xe lăn qua mặt đường, khắp mọi nơi có hương rượu, tứ chi mềm nhũn, còn hơi sức, nàng nhắm mắt hề mở ra. Phía liền truyền tới thanh dịu dàng xa xôi: " tỉnh rồi hả?" Nàng chỉ dời tầm mắt, liền thấy Hàn gia mặc áo tuyết trắng ngồi ở bên người nàng, đầu ngón tay thon dài vẫn nắm ly rượu, chuyển hướng nhìn nơi xa hư vô, vẻ mặt hoảng hốt mà mê ly. Trong thanh của nàng cũng có kinh hoảng, chỉ bình tĩnh: "Đây là nơi nào?"

      vẫn nhìn nơi khác, uống ngụm rượu mới câu : "Tây lãnh."

      Nàng hề chớp mắt nhìn , xe ngựa nhanh, màn xe lung lay nhanh chóng, bóng đêm rất đánh vào, hình dáng mặt liền lúc sáng lúc tối trong vầng sáng. Qua lúc lâu, rốt cuộc xoay mặt nhìn nàng, giọng giống như là tán gẫu, cười : "Có cảm thấy tình cảnh này có phần quen thuộc ?." nhìn vào con ngươi sáng ngời của nàng, tiếp theo cười : "Chẳng qua là mắt bị che."

      Nàng cũng cười: "Khi đó quả nhiên là ngài."

      Vẻ mặt hơi sợ sệt: "Khi đó có thể tiêu sái , hôm nay, lại được." Thượng Quan Mạn muốn mở miệng, bị cắt đứt, cười : "Ta đánh cuộc với Bùi Nhiên, nàng có muốn biết hay ?

      Thượng Quan Mạn ngậm miệng , chỉ theo dõi . Chợt khắp mọi nơi có tiếng la giết, tiếng hô rung trời, con ngựa bị kinh sợ, xe liền đụng kịch liệt, màn xe bị gió đêm cuồn cuộn thổi lên. Chợt thấy tình hình loạn chiến ánh đao bóng kiếm trong đêm, phu xe ở trước bị cắt đứt cuống họng, máu nóng mang theo mùi tanh bị gió thổi bay vào trong xe. Hàn gia nhìn nàng trong ánh sáng ngược, nhanh chậm chống lên vách xe nghiêng người tới, vừa đúng che nàng lại, máu kia "phụt" tung tóe lên nửa mặt , máu sềnh sệch rơi xuống từng giọt theo vòng cung gương mặt, tiếng động xông vào trong vạt áo Thượng Quan Mạn.

      Nửa canh giờ qua, người bên ngoài, chỉ sợ là Hách Liên Du phái tới, Hàn gia, cần tuyên chiến, cũng mở chiến rồi.

      Ngoài xe bóng đen hung hăng đá phu xe xuống, ngồi vào vị trí phu xe kéo dây cương ổn định xe ngựa, vung roi, con ngựa kia hí dài tiếng, phát điên xông về trước. Buồng xe lắc lư như muốn làm ngũ tạng lục phủ lộn ra, vẫn duy trì tư thế như vậy, hai mắt nhìn mỉm cười hỏi: "Tại sao trả lời ta?"

      Nàng chăm chú nhìn : "Là cái gì? Đánh cuộc về việc gì, lấy cái gì để đánh cuộc?"

      cười ra tiếng, tay chống vách xe, tay dò bên cạnh, lấy cây quạt ra. Ngón cái vừa động, có vài ánh lạnh từ bên trong quạt bắn ra, mũi đao vô cùng bén, chỉ thấy vài tia sáng trắng xẹt qua, bắn vào cổ ta tung tóe máu, cười : " đánh cuộc với ta, nếu ta uy hiếp nàng, nàng có thể theo ta hay . Thứ ta lấy được, liền muốn hủy diệt, đây vẫn là tác phong của ta." Ánh mắt của quét qua, bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của nàng, thích thú cười : "Mà ta biết làm thế đối với nàng có tác dụng, như vậy. . . Như vậy sao?" Tay lật qua, đem lưỡi dao sắc bén đặt lên cổ, lưỡi đao nhàng lướt qua da thịt, liền có máu chảy ra, chỉ nhìn nàng mỉm cười.

      Nàng bỗng nhiên mở to mắt, nàng biết, luôn luôn được làm được, đối với bản thân cũng vô cùng ác độc. Nàng lại biết sợ, vẫn sợ đả thương , sợ tay sợ chân, đến cuối cùng vẫn tránh được.

      cười ấm áp nhìn nàng, nụ cười như lần đầu gặp ba năm trước đây, lại như hồi lâu trước kia, nụ cười sảng khoái tiêu sái đó. Nàng chần chờ nhìn , hai người liền giằng co như vậy.

      Rốt cuộc, thần sắc nàng buông lỏng, rũ mắt xuống: "Ngọc Sanh, ta nợ ngài quá nhiều, cũng nợ . Ngài biết , dù ta với ngài, cũng là lòng ở Tào doanh thân ở Hán thôi, cho tới nay, ta chưa bao giờ mãnh liệt —— muốn ở chung với như vậy, bạc đầu đến già, mấy kiếp mấy đời, ta đều bất giác chán nản, ta ích kỷ như vậy, đáng để ngài làm thế."

      Tay cầm chuôi nhúc nhích, chỉ nhếch môi khẽ cười: " là đáng tiếc, như vậy cũng thể giữ nàng lại." Ánh mắt của ấm áp nhìn nàng: "Ta vốn muốn kết thúc ưu nhã, thả nàng rời . Nhưng Mạn nhi, tại ta cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. Từ ta là thái tử, được cựu thần kính ngưỡng, bọn họ mong đợi ngày nào đó ta gầy dựng lại giang sơn cũ, lại làm triều thần. tồn tại của ta chính là hi vọng của bọn họ, ta vẫn nghĩ đó là khát vọng của ta, mọi chuyện đều làm bọn họ hài lòng, nhưng quá khứ cuối cùng qua, bách tính quên triều Ân. Khi ý thức được điều này, Mạn nhi, chẳng biết lúc nào, ta bắt đầu chán nản kính ngưỡng như vậy, lúc ta thấy mệt mỏi gặp nàng." Tay khẽ dùng sức, lưỡi đao ghim vào trong thịt sâu hơn, liền có máu theo lưỡi đao chảy tới tay thon dài của , giọt xuống, nàng rung rẩy lông mi nhìn , thốt nên lời, mới đầu hàng, : "Chuyện ta dùng hết hơi sức làm, chính là nàng. Nếu có thể chết ở bên cạnh nàng, hôm nay cũng tiếc nuối." nâng cái tay khác lên, hai tay nắm chuôi, ánh mắt trầm xuống, liền muốn dùng sức đâm vào.

      Nàng dồn dập kêu : "Ngọc Sanh!"

      Lâm Bình đột nhiên gầm kêu lên "Hàn gia!" Xe bị đánh thẳng vào, chợt lật lên. Hàn gia kinh ngạc, Thượng Quan Mạn thừa dịp nghiêng người tới, đôi tay khó khăn cầm lưỡi đao,lưỡi đao cuối cùng nghiêng nghiêng, từ buồng xe lăn xuống mặt đất, theo xung lượng vừa đúng cắm vào vách xe kế mặt Hàn gia. Thần sắc khiếp sợ nhìn nàng, vươn tay ôm lấy nàng, nàng chợt rơi vào trong ngực , xe rốt cuộc dừng lại, tiếng la giết bên ngoài rung trời, chỉ cảm thấy bên trong buồng xe cực yên tĩnh. Hàn gia cúi đầu, chỉ thấy máu đỏ thẫm từ mười ngón tay của nàng chảy ra ngoài, giọt giọt rơi vào tay áo trắng của .

      Lâm Bình bên ngoài lo lắng xốc màn xe: "Hàn gia!" Bắt gặp tình cảnh bên trong xe khỏi sửng sốt, chợt hỏi: " sao chứ?"

      Hàn gia chậm rãi nhắm mắt: "Bảo bọn họ rút lui, ngươi cũng ."

      "Rút lui!" Lâm Bình chỉ kém nhảy dựng lên, đảo qua người Thượng Quan Mạn, lại giật mình, mới : "Vâng" chần chờ: "Vậy Hàn gia người. . . . . ."

      chỉ cầm hai tay ngừng chảy máu của Thượng Quan Mạn, hồi lâu cũng chuyện. Thượng Quan Mạn chậm rãi nắm lại , máu theo đầu ngón tay nàng chảy xuống, cũng đọng lại ở tay . Nàng giọng : "Huynh vẫn là người thân của ta." Nàng muốn lại thôi, biết nàng muốn gì, chậm rãi lắc đầu: "Ta còn hơi sức làm lần nữa rồi."

      Lâm Bình chẳng biết lúc nào có ở đây.

      Có người chạy nhanh tới vén rèm xe lên, kêu tiếng: "Điện hạ!" Nghe có phần quen tai, nàng kinh ngạc nhìn, là Hồng Phi. Ba năm gặp cử chỉ của càng thêm trầm ổn, thấy Hàn gia lại giương cung bạt kiếm, ánh mắt chỉ rơi vào tay dính máu của hai người, ánh mắt chợt lóe, trầm giọng : "Điện hạ, ngài bị thương!”

      Thượng Quan Mạn muốn trả lời, Hàn gia lại chậm rãi đứng dậy, xốc màn xe ra ngoài. Trong bóng đêm ngổn ngang thi thể, tướng sĩ mặc giáp đứng đó, nhìn thấy mắt lộ ra hung ác, làm như nhìn thấy, chỉ xuyên qua mọi người, làm như muốn biến mất ở cuối trời đất.

      Thượng Quan Mạn được Hồng Phi đỡ ra buồng xe ngã lật, bước nhanh đuổi theo mấy bước, dừng bước, rốt cuộc ngoái đầu nhìn lại. đứng ở nơi mênh mông, gió đêm lay động áo khoác của , vù vù có tiếng, ánh mắt của xuyên qua bầu trời đêm xa xa nhìn nàng, đôi mắt như nước sơn, hình như cúc gầy, mở miệng cười: "Vĩnh biệt."

      Nàng vội vàng gọi: "Ngọc Sanh!"

      khẽ mỉm cười với nàng, xoay người càng lúc càng xa.

      Mạn nhi, cuộc đời này, ta dùng hết hơi sức nàng.

      Nhu phi đến tẩm điện, khắp mọi nơi đều ngưng trọng, chỉ thấy Tô Lưu Cẩn nhúc nhích ngồi thẳng giường, Đại cung nữ đứng cúi đầu, tĩnh mịch tiếng vang. Tô Lưu Cẩn thấy nàng, con ngươi dừng lại, : "Huyên Nhi, con có biết nhi đâu ?"

      Nàng nhịn được liền nắm chặt đôi tay: "Huyên Nhi biết."

      Chỉ nghe xoảng tiếng, Tô Lưu Cẩn lạnh lùng ném chén ngọc bên cạnh xuống đất, mảnh vụn tản ra, Đại cung nữ cả kinh thân thể run lên. Tô Lưu Cẩn lạnh giọng khiển trách: "Huyên Nhi, ngươi lừa gạt ta đây là cực khổ."

      Sắc mặt Nhu phi hơi tái quỳ xuống. Thân thể nàng ngày càng gầy yếu, cao nhìn xuống như vậy, chỉ cảm thấy gió vừa thổi liền có thể bay. Tô Lưu Cẩn nhìn nàng, đông lạnh ở đáy mắt mới dần dần ít , phất tay. Đại cung nữ tiếng động lui ra, bà mới thở dài: "Con là vì ta, mới biến thành bộ dáng này, nhiều năm con đều thầm liên lạc với Hàn Ngọc Sanh kia, chẳng lẽ thích sao?"

      Nhu phi rũ mắt : "Huyên Nhi chỉ cảm thấy cũng là người đáng thương nhịn được ra tay tương trợ thôi, có ý khác."

      "Đáng thương?" Tô Lưu Cẩn kêu tiếng: " mình sống ở đời này, ai đáng thương." Bà sâu sắc nhìn nàng: "Sư thúc đưa thuốc đến, vật từ trong tay ông ta đưa ra tự nhiên giống người thường, đồ bạc bình thường khó có thể kiểm tra, ta bảo người khác làm, con phải cần phải nhúng tay." Nhu phi kinh ngạc đưa mắt lên nhìn, khẽ gọi: "Thái hậu!"

      Tô Lưu Cẩn quay đầu hề nhìn nàng nữa: "Chỉ có nàng ta, được. Qua lần này, con và Thanh nhi, ta xen vào nữa."

      Thượng Quan Mạn được Hồng Phi hộ tống hồi cung cũng thấy Hách Liên Du ở hành cung, chỉ thấy ma ma trung niên đứng cúi đầu, áo lụa màu trắng, tóc hoa râm. Nàng cũng chú ý, mình vào điện, chỉ nghe sau lưng có người nghẹn ngào mở miệng: "Điện hạ!" Nàng bỗng nhiên dừng chân, thoáng chốc máu vọt lên cổ họng, như muốn lao ra phổi, nàng kinh ngạc xoay mặt, lẩm bẩm dường như tin: " ."

      La che mặt cực vui mà khóc: " tốt quá, điện hạ, người sao, lão nô đây chết cũng có thể nhắm mắt." Hai người mấy năm gặp lại lần nữa, tự nhiên có nhiều chuyện phải . Thượng Quan Mạn hỏi bà đâu, La đến Liễu Nguyên ủy. Nguyên là sau khi Thượng Quan Mạn , Hách Liên Du liền đưa bà đến bên ngoài cung, để tránh bị hại, cũng vụng trộm tìm kiếm các đế cơ lưu lạc dân gian. May mắn trước có Hách Liên Du thầm che chở, mấy đế cơ trừ ngày nghèo khó chút, cũng chịu bao nhiêu khổ sở, có người có gia đình, cũng muốn trở lại trong cung, ngược lại La đến Chiêu Dương chợt thở dài: "Chiêu Dương điện hạ điên điên khùng khùng, may mắn có Phạm phò mã chăm sóc xa rời, nghĩ tới Phạm phò mã này là người tốt có tình có nghĩa." Thượng Quan Mạn nghe vậy mỉm cười. Lúc này La mới chú ý tới vết thương tay nàng, vốn là Hồng Phi phái người băng lại, La vẫn chịu, lấy thuốc trị thương băng bó lần nữa, nhất thời hơi lâu, La vỗ tay cái: "Xem lão nô này, quên với điện hạ, bệ hạ chờ điện hạ ở Kim Loan điện!"

      Cửa cung nặng nề mở ra, nàng kéo váy vào, trong điện Kim Loan u ám trống trải, chỉ thấy cột vàng ròng nặng nề, vô số khung trang trí lưu ly vàng dọc theo ghế ngọc. Hách Liên Du mặc áo gấm màu lam ngồi thẳng bảo tọa, ánh sáng đen tối chiếu hình dáng thâm thúy của , mỉm cười đưa tay với nàng: "Mạn nhi."

      Nàng ngẩng mặt bước lên bậc, giơ tay đặt tay vào trong lòng bàn tay , nắm tay, con ngươi trầm xuống: "Bị thương?" Chân mày bỗng chốc nhíu lại, mắt thấy sắp nổi giận, Thượng Quan Mạn khẽ cười : "Là thiếp cho bọn họ cho chàng biết, chỉ là chút vết thương ." quay mặt lại đôi mắt mang trách cứ, nàng đến trước mặt, ngồi xuống bên cạnh nhàng dựa vào lòng , nhắm mắt : "Có chàng ở đây, tổn thương bao sâu thiếp cũng thấy đau."

      Vẻ mặt hơi hòa hoãn, chợt duỗi ngón nắm chóp mũi của nàng, cười : "Uh, miệng ngọt ít." Cũng khó nén nụ cười mặt. Nàng cười yếu ớt: "Nếu ngũ lang thích nghe, thiếp ngày ngày đều được ?" Trong tròng mắt thâm thúy của đầy tràn nụ cười, nhưng làm mặt lạnh: "Lá gan cũng lớn rất nhiều." Nhìn nàng cười, chỉ cảm thấy như hoa lan trong đình, cúi người liền hôn xuống, nhớ tới giễu cợt vừa rồi của nàng, ác ý khẽ cắn, nàng ưm tiếng , thân thể cứng lại, ánh mắt nhìn nàng tối dần, giọng khàn khàn: "Mạn nhi, nàng đùa với lửa."

      Nàng vội che môi, má ửng đỏ, ánh mắt lóe lên nhìn chung quanh: "Khi nào chúng ta lên đường, nhi chờ lâu sốt ruột đó."

      nhìn nàng hài hước nhíu mày: "Tất nhiên làm xong chuyện nên làm mới ."

      Nàng che môi ha ha cười khan: "Vậy chúng ta trở về thôi."

      Con ngươi của tối lại, giọng khàn khàn : " muộn rồi!" Lật người liền đè nàng ở phía dưới, ghế vàng ròng, khó khăn lắm hai người mới ngồi vừa. Ấm áp người cách xiêm áo truyền tới, lửa từ dưới bụng quanh co đốt lên, nàng kìm hãm được lui về sau, liền đụng phải rồng bay tường vân khắc ghế, đầu ngón tay như bị phỏng, dồn dập thấp giọng hô: "Nơi này được sao ?"

      Đầu ngón tay thon dài của vừa cởi đai áo nàng, vừa cười : "Ta sớm muốn thử lần ở chỗ này." Nàng nghe vậy tựa như giận tựa như cười, mạt đỏ ửng nhộn nhạo dưới mắt, lông mi dài như phiến che giấu đôi con ngươi đen, mê ly như u hồ trong bóng đêm, quyến rũ làm cho tâm thần người rung động. Đầu ngón tay chuyển đến trước ngực nàng, thân thể nàng run lên, nhu tình vạn phần, khàn giọng gọi: "Ngũ lang."

      Trong mắt rừng rực cúi người hôn lên cánh môi đỏ tươi của nàng, búi tóc tán lạc, quanh co xõa ghế, mười ngón tay đan xen, động thân tiến vào, nàng dồn dập thở dốc, vươn tay leo lên đầu vai , dùng hết hơi sức ôm chặt , tiếng rên rỉ bị đè nén truyền tới bên tai : "Chàng có trách thiếp , thiếp chậm. . . . ba năm, thiếp cũng nguyện cùng ngũ lang bạc đầu chẳng xa nhau." Thân thể cứng đờ, chỉ động thân tiến vào sâu hơn, nàng đột ngột ôm chặt , móng tay đâm vào đầu vai , dồn dập rên rỉ thở dốc dây dưa, tất cả đắm chìm ở trong dục vọng vô tận.

      Tộc Hách Liên giỏi chuyện chăn gối hưởng lạc. Hách Liên Du mặc dù có thói quen cổ quái kia, lại thừa kế dũng mãnh của tộc, giường cầu nhiều lần, nàng kiệt sức liên tiếp cầu xin tha thứ, đưa tay đỡ nàng lên cau mày: "Thân thể này hơi yếu, nên bồi bổ tốt lên mới được." Nàng sức cùng lực kiệt, hơi sức chuyện cũng còn dư lại, chỉ vô lực nhìn chằm chằm , ngờ ác ý cười tiếng, : "Oh, luyện tập nhiều hơn mới phải." mặt Thượng Quan Mạn nhất thời nửa trắng nửa đỏ, nghiêng đầu để ý tới , mới cười thôi.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 136.3

      Mắt thấy sắp đến bình minh, hai người chỉ sợ bị bách quan chiêm ngưỡng, thừa dịp bóng đêm hồi cung. Thượng Quan Mạn tham ngủ, lại mệt mỏi vô cùng, vừa dính vào gối ngủ, Hách Liên Du ở bên tai nàng dặn dò: "Tất cả xử lý thỏa đáng, ta với mẫu thân sau đó chúng ta có thể lên đường."

      Nàng yếu ớt mở miệng: " bằng thiếp cũng gặp mẫu thân, cần gì làm lớn lên như thế." Thần sắc ngưng đọng, chậm rãi kéo chăn gấm lại cho nàng, : " cần."

      Hách Liên Du đến tẩm cung của Tô Lưu Cẩn, Tô Lưu Cẩn ngồi ở trước bàn trang điểm trang điểm, cung nữ chải tóc thấy vào, muốn hành lễ, lại bị tiếng động cản lại, cung nữ khắp mọi nơi đều lui xuống. Hách Liên Du nhận lấy lược sừng tê giác kia, nâng nhúm tóc đen của bà lên, nhàng chải.

      Tô Lưu Cẩn nhìn chằm chằm bóng dáng thon dài trong gương đồng, khỏi dịu dàng cười: "Lại , lần trước Thanh nhi chải tóc cho ta, là chuyện mười mấy năm trước rồi, Thanh nhi, con còn nhớ ?"

      Hách Liên Du thấp : "Nhi thần nhớ, khi đó nhi thần sắp tới Tiền Tần, trước khi chải tóc cho mẫu thân."

      Tô Lưu Cẩn cười : "Quả nhiên thời gian thấm thoát thoi đưa, hôm nay, con có hài nhi của mình." xong hơi ngẩn ra, giống như nhớ lại chuyện mất hứng gì, mỉm cười ở khóe môi chìm xuống, ánh mắt của Hách Liên Du chớp tắt: "Mẫu thân vẫn bỏ được sao?"

      Nụ cười của Tô Lưu Cẩn ngưng tụ: "Con bảo ta để xuống, được, ta cho con giữ nàng bên cạnh, nhưng con nhất định phải lập Huyên Nhi làm hậu." Đốt ngón tay của cứng đờ, chậm rãi thả lược sừng tê giác kia lên bàn trang điểm lại, : "Chuyện này cần nữa, nhi thần có việc trong người, xin được cáo lui trước."

      Tô Lưu Cẩn cất giọng kêu lên: "Thanh nhi!"

      Thân ảnh của xuyên qua cửa cung nặng nề, dần dần còn thấy nữa.

      Bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại, Tô Lưu Cẩn hỏi: " đưa chưa?" Đại cung nữ đáp: "Vâng"

      Như đến cuối xuân, mới tháng năm cảm thấy hơi nóng, Thượng Quan Mạn mới tắm rửa cảm thấy mát mẻ rất nhiều, chỉ khoác áo khoác trắng thuần rộng thùng thình, tóc dài xõa vai, cách đồ trang trí, như có người vào, ở bên ngoài mỉm cười mở miệng: "Điện hạ, bệ hạ bảo nô tỳ mang canh tới cho điện hạ bổ dưỡng thân thể."

      Oh. Bổ dưỡng thân thể, chợt nhớ tới ban đêm mông lung hình như nghe hài hước mở miệng: " Thân thể này hơi yếu, nên bồi bổ tốt lên mới được." má bỗng dưng nóng bỏng, thanh nhàn nhạt: "Đặt ở đó ." Cung nữ bên ngoài tiếng: "Vâng" tiếng động lui xuống. Nàng từ từ ra ngoài điện, quả thấy bàn con chân cao kế bên đồ trang trí có đặt chén canh ngân nhĩ, muỗng bạc nghiêng đặt ở trong canh. Nàng nhịn được bưng lên, đầu ngón tay cầm muỗng uống từng muỗng từng muỗng, môi luôn mỉm cười.

      Mặt trời chuyển qua, xuyên qua bức rèm che mịn, cái bóng lướt lên mặt nàng, chắc là ánh nắng quá mức chói mắt, trong nháy mắt nàng chỉ cảm thấy mơ hồ, lò hương sơn đỏ khắc hoa trước mắt dần dần mơ hồ. Tay nàng buông lỏng, đặt chén canh qua bên, chỉ nghe đáy chén đụng vài lần. tiếng "phịch", trước mắt long trời lở đất, nàng lảo đảo vào trong nội thất, chưa vài bước, mềm nhũn ngã lên cái ghế bên cạnh.

      Trong điện im ắng yên tĩnh, đường vào điện, cũng có người thông báo, chỉ thấy Thượng Quan Mạn nhắm mắt tựa vào ghế, tóc đen hơi ướt, dính vào mặt, làn do trắng nõn càng thêm sáng bóng.

      cười : "Sao ngủ ở nơi này." Nghiêng người liền muốn ôm nàng vào trong giường, bên tai lướt qua đáy mũi nàng, hình như cảm nhận được hơi thở ra vào. Thân thể bỗng dưng cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên, cong tay dò hơi thở của nàng, chỉ cảm thấy như nước lạnh rét căm căm đổ xuống, lạnh đến đáy lòng, ngón tay cong cong cũng nhịn được run rẩy, chậm rãi cúi đầu nhìn nàng.

      Lông mi dài của nàng như cánh quạt, bên má nhàn nhạt đỏ tươi, bên môi chứa đựng nụ cười, giống như là ngủ thiếp .

      Nhiệt độ ở đáy mắt chết từng chút, cuối cùng hóa thành tảng băng đông lạnh, quay đầu, liền thấy canh ngân nhĩ chưa uống xong bàn con, hơi ấm vẫn còn ở đây, vẫn còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt của nàng. Ánh mắt thâm trầm của bắt đầu khởi động, rũ mắt lạnh lùng cười : "Ra là cái này." cúi đầu nhìn nàng, mỉm cười : "Mạn nhi, nàng chờ chút, ta tới cùng nàng." Liền uống sạch chén canh còn sót lại kia, ném lên đất, "Xoảng" chia năm xẻ bảy. khom người ôm nàng lên sải bước bước vào nội thất.

      ôm nàng tựa vào đầu vai, đầu ngón tay xuyên qua tóc còn ướt của nàng, vô ý thức vuốt vuốt, ý thức như có chút mơ hồ, ôm chặt nàng, nhất thời nhớ tới rất nhiều việc. Biết nàng trả lời nữa, lại mỉm cười: "Mạn nhi, nàng có nhớ hay . . . ." Năm ấy đế vương và bách quan ở các, từ cao nhìn ra xa, chỉ thấy bảo mã hương thơm đầy đường. Bên cạnh là nhóm người vây quanh hò hét loạn lên, chỉ nhìn qua cái, trong trăm dân chúng, hỗn loạn xô bồ, chỉ có nàng hạc đứng trong bầy gà, thiếu niên áo trắng như vẽ, nụ cười yểu điệu như cành hoa đào ở trong đám người.

      tinh mắt cỡ nào, cái liền nhận ra đó là giả trang, cảm thấy nhìn chăm chú, nàng hề cảnh giác ngoái đầu nhìn lại, đôi tròng mắt kia sáng tỏ trong trẻo lạnh lùng như trăng thu, thẳng chiếu vào trong lòng , nháy mắt động lòng.

      Mang theo kiều sợ sệt của nữ tử, nàng hốt hoảng thu hồi ánh mắt, chỉ chốc lát cách đám người, trong bóng đêm bóng dáng yếu, chính cũng phát lặng lẽ theo đuôi. . . . .

      "Thảo dân tham kiến Thượng thư đại nhân."

      "Thảo dân?"

      "Phải"

      "Chơi cờ tệ."

      " biết có may mắn chơi ván kế với đại nhân hay ."

      Sau lưng hoa rụng rực rỡ, loạn đỏ như mưa, từ trung cánh hoa rơi lên đầu vai mảnh khảnh của nàng, khỏi ngước mắt nhìn sang, lại thấy da thịt nhẵn nhụi như ngọc cổ nàng, ở ban đêm có ánh sáng, nhịn được giơ tay phất, cánh hoa từ đầu ngón tay bay xuống, nhìn vào con ngươi ấm áp của nàng.

      mỉm cười: " ra là mỹ nhân hoa."

      Đúng vậy, là đóa hoa mỹ nhân, chưa báo động sáng lạng nở ra trong cuộc đời hoang vu khô khốc của .

      Hôm sau quốc tang, cả nước thương tiếc.

      Dân gian tránh việc vui trong tháng, tất cả mặc áo trắng. Khách trong quán trà cũng thưa thớt, tiểu nhị tựa lên khung cửa khỏi buồn ngủ, có người gọi : "Tiểu oa nhi, tỉnh dậy." miễn cưỡng mở mắt, liền thấy thứ gì trắng bóc dựa sát vào, bị hù dọa giật mình, lần này tỉnh , mới thấy là lão đầu lông mi trắng râu bạc trắng tóc trắng, nhìn mặc áo quần rách rưới, nghĩ đến là tên ăn xin, liền tức giận, lại bởi vì bị người quấy rối mộng đẹp, tức quá nên hỏi: "Chuyện gì?"

      Lão đầu kia cười hì hì: "Ta chỉ muốn hỏi trong hoàng cung rốt cuộc chết mấy người?" Ông vừa ra miệng, liền khiến tiểu nhị sợ mất hồn, run rẩy bưng bít cái miệng của ông: "Lão đầu ông muốn sống rồi." nhìn chừng chút, rốt cuộc bớt sợ, liền ra tin tức thỉnh thoảng nghe được: "Nghe trừ bệ hạ, còn có đế cơ Lâm Quan của Tiền Tần, hai người vì tình mà chết. . . ." Lão đầu chậc chậc lên tiếng: "Nguyên là chết đôi." liền cười hì hì ngừng: " vội vội, lão già ta ngay." Chợt lại kéo tóc: "Đứa trẻ hư kia hại chết lão đầu ta rồi, nếu bị tiểu Cẩn biết, còn vặt hết lông mày của lão đầu ta sao." Quay đầu lại hỏi : "Lão già ta trí nhớ tốt, vào hoàng cung là hướng này phải ." Ông chỉ chỉ vào nơi xa.

      Tiểu nhị ngơ ngác gật đầu, lão đầu kia liền cười hì hì rời , lúc này tiểu nhị mới phục hồi tinh thần lại, vung cái khăn vai, lầu bầu tiếng: " quái nhân, hoàng cung phải chỗ ông đến được đâu." Nhìn về phía cửa cung rồi ngủ tiếp.

      Trong đêm Tô Lưu Cẩn già rất nhiều, khắp nơi trong cung treo lụa trắng, bà mặc áo trắng qua như u hồn, lão thần Cố quốc thương tiếc chỉ rối rít dâng tấu xin tân quân vào chỗ. Bà dưới cơn nóng giận phất tay áo ném tấu chương kia đầy đất, bà mới nhớ tới, khi Thanh nhi của bà sáu tuổi, lập lời thề nặng ở trước mặt bà, muốn cho người thương tổn bà trả lại gấp mười. Trong lòng bà liền có chỗ dựa vào. Vài chục năm qua, nó lòng cũng chỉ muốn cứu bà ra ngoài, nhưng bà quên, Thanh nhi của bà khi đó cũng chỉ là đứa bé, phải mang theo trách nhiệm nặng nề như thế, bà làm mẫu thân, lại nhẫn tâm đẩy nó vào trong nước xoáy thù hận, mỗi ngày đều nguyền rủa, căm hận giống bà. . . .

      Nếu như Thượng Quan Mạn chưa từng xuất , bà cơ hồ khó có thể tưởng tượng, Thanh nhi của bà, Thanh nhi có ai quan tâm, có bộ dáng đáng buồn như thế nào.

      Nhưng tất cả, đều muộn.

      Có nội thị thông bẩm: "Thái hậu, Thượng Quan Uyên cầu kiến."

      Tô Lưu Cẩn "khì" cười nhạt tiếng: "Rất tốt, ta phái người bắt , còn dám tới gặp ta." Chợt phất tay áo: "Truyền lệnh cấm quân, chém ngay tại chỗ." Lời còn chưa dứt bóng trắng vèo vọt qua, bà cả kinh lảo đảo cái, nội thị kia vội vàng tiến lên đỡ bà: "Thái hậu, bảo trọng phượng thể." Quay đầu liền quát lớn: " là to gan, dám quấy rầy Thái hậu."

      cung nữ theo đuôi mà đến cả kinh thẳng tắp quỳ lên đất: "Thái hậu tha mạng."

      Tô Lưu Cẩn đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy con chồn trắng toàn thân trắng như tuyết quay đầu nhìn bà, đôi con ngươi màu lam như lưu ly bình tĩnh nhìn bà, ngực bà va chạm: "Đây là. . . . . ."

      Cung nữ kia vừa dập đầu vừa cầu xin tha thứ: "Thái hậu tha mạng, con chồn trắng này nô tỳ nhặt được ở Tây Uyển, nô tỳ vốn tưởng rằng nó sắp chết chỉ còn chút hơi tàn, ngờ hôm nay lại còn sống, đột ngột lại đụng đến Thái hậu, Thái hậu tha mạng. . . . . ."

      Bà nhạy cảm bắt được từ, nhíu mày: "Tây Uyển?" Bà nhớ, súc sinh hôm đó người phía dưới dùng để thử độc sau khi chết liền bị ném vào Tây Uyển, hôm nay sao lại sống lại. Trong đầu bà xẹt qua ý nghĩ, vội vàng mở miệng: "Người đâu, mở quan tài của bệ hạ ra." xong mới phát giác, đôi tay mình run còn hình dáng.

      Nội thị nghe vậy liếc nhau, cuối cùng run rẩy phụng mệnh , trở lại bẩm báo là bảy hồn mất ba hồn: "Hồi, hồi thái hậu, thi thể bệ hạ cánh mà bay."

      Quả nhiên. . . . Trong lòng bà thở dài, nhất thời cũng phân ra là vui hay giận. Vô lực kêu nội thị kia: "Cho Thượng Quan Uyên vào."

      Thượng Quan Uyên ra mắt Thái hậu xong ra ngoài, ngang Ngự Hoa Viên. Mùa xuân hết, trong ngự hoa viên lại tràn đầy ý xuân, cả tay áo đầy hương, có bóng dáng thướt tha tới từ bụi hoa, vạt áo tung bay, mặt mày dịu dàng. khỏi dừng chân nhìn, nàng cũng căng thẳng cười nhìn .

      rũ mắt xuống thấp: " lâu gặp."

      Nhu phi cũng nhịn được cúi đầu: "Dạ, lâu gặp." Thấy hồi lâu chuyện, khom người muốn rời , đột nhiên gọi lại nàng: "Huyên Nhi." Nàng ngạc nhiên ngoái đầu nhìn lại, liền thấy mắt phượng của híp lại, nụ cười như nắng ấm ngày đông: "Nghe trong cung mới trồng Ngũ Nguyệt Tuyết Khai, có thể xem với ta ."

      Nàng ngớ ngẩn, gió quất vào mặt, khắp mọi nơi đều thơm, nàng nhàng cười lên: "Được."

      Ngày kế, tân đế Hách Liên Khuyết lên ngôi đại bảo, Thượng Quan Uyên nhiếp chính phụ tá, đợi mười năm sau tân đế thân chính.

      "Mẫu thân" thanh trẻ con mềm nhũn kêu tiếng, mới vừa vào bên trong phòng liền bị đám người phía sau ôm lấy hai chân. Thượng Quan Mạn quay đầu, liền thấy đôi mắt màu lam vô tội của Hách Liên Khuyết nhìn chằm chằm, nó giòn giã mở miệng: "Tối nay nhi muốn ngủ với mẫu thân."

      Trong lòng nàng mềm nhũn, cười : "Biết rồi." Vừa dứt lời, liền nghe ngoài cửa có tiếng kêu : " nhi!" Hách Liên Khuyết co rụt đầu, nhảy ra cửa như thỏ, ngoài cửa ánh nắng chiếu loạn, cách cành lá rậm rạp loang lổ rơi vào bóng dáng chạy xa của . Hách Liên Du mặc áo lam rộng rãi thanh thản bước vào, đôi con ngươi tựa như trách tựa như than, chỉ tiếc rèn sắt thành thép: "Hử hử, lại đáp ứng nó."

      Thượng Quan Mạn nhịn được cười: " nhi thường ngày học tập nặng nề, thiếp đành lòng từ chối nó." nhíu mày, chỉ ôm chặt eo của nàng, thầm bên tai nàng: "Nương tử lúc nào mới biết đau lòng vi phu, chúng ta có hơn tháng cùng phòng rồi." Nàng thoáng chốc đỏ mặt tới mang tai: "Cho dù cùng phòng cũng cản được chàng tới bên cạnh. . . . ." Hai tay dùng sức khẽ kéo, ôm nàng tới dựa vào bàn trà sát tường, nàng hơi sợ, vội vàng đẩy : "Hôm nay Diệu Nhi và Phản Ảnh tới."

      hiểu sai ý: "Oh, ta bảo Đỗ Minh ngăn bọn họ lại."

      Nàng nhất thời biết nên khóc hay cười, tức : " nhi vẫn còn ở bên ngoài đấy."

      "Nó làm chuyện có lỗi với cha, nhất thời trở về."

      Nàng còn muốn , cúi đầu, dùng hôn ngăn lại.

      Hơn tháng sau, truyền đến tin tức Thượng Quan Mạn có thai, nhiều người nhốn nháo tụ tập trong sân . Đỗ Minh và Bàn Tử ở bên đánh cuộc là nam hay nữ, Thanh Thụy đứng cúi đầu, Diệu Dương hưng phấn vây quanh Thượng Quan Mạn líu ríu ngừng. La giải quyết dứt khoát: "Điện hạ thích chua, lần này tiểu bệ hạ lại thêm đệ đệ cho xem."

      Hách Liên Khuyết giận, nghiêng lỗ tai nương đến bụng Thượng Quan Mạn, giây lát bộ mặt phớt tỉnh ngẩng mặt: "Là muội muội."

      Diệu Dương kinh ngạc : " nhi, sao con biết là muội muội." Hách Liên Khuyết xoay mặt: "Ta chính là biết." Nó nhìn Hách Liên Du, tay ôm lấy eo Thượng Quan Mạn: "Phụ thân có mẫu thân là đủ rồi, muội muội là của ta." Hách Liên Du lơ đễnh chau chau mày, ngược lại chọc cho La và Diệu Dương cười ha ha ngừng.

      La thầm kéo Diệu Dương: "Điện hạ, khi nào người và Phản Ảnh công tử có chuyện tốt đây. . . ." Diệu Dương nghe vậy nhếch lông mày trừng mắt: " cho ta với ." Rốt cuộc len lén nhìn Phản Ảnh mỉm cười bên cạnh, thấy như có phát nhìn sang, lại hừ tiếng nghiêng đầu .

      Thời gian thấm thoát thoi đưa, ba năm.

      Vào ngày xuân, trúc xanh yếu ớt, gió ấm áp, đứa trẻ có hai búi tóc đứng ở đất viết chữ vẽ tranh, chỉ thấy môi hồng khẽ mím, khuôn mặt trắng nõn nhắn, đôi mắt đen bóng, dưới tay nó vẽ ra phải gì khác, đều là Dương Bát Quái, Thiên Địa Càn Khôn.

      "Phỉ nhi"

      Thanh trẻ con từ xa xa vang dội, nó nâng khuôn mặt nhắn mũm mĩm lên nhìn nam hài dần dần tới, lịch vỗ vỗ bụi bậm áo, tóc đen mềm mại chải thành đôi búi tóc, nổi bật lên đôi mắt phượng đen nhánh sáng ngời. Hách Liên Khuyết đến gần, nhìn thấy búi tóc mềm mại của nó, lòng đùa cợt nổi lên, nhịn được giơ tay lên ngắt tóc nó.

      Nó nâng đầu ngón tay út lên, làm như muốn kéo xuống, Hách Liên Khuyết giận: " cho kéo."

      "Ca ca, Phỉ nhi muốn búi tóc."

      "Câm mồm, nữ hài tử đều búi tóc."

      Hách Liên Phỉ híp mắt phượng, ánh mắt sáng tắt: "Phỉ nhi phải nữ hài tử mà."

      "Ta ngươi phải phải, phải nghe lời ca ca ."

      ". . . . phía dưới ca ca có chim , Phỉ nhi cũng có, ca ca cũng là nữ hài tử."

      Hách Liên Khuyết nhịn được rống nó dữ dội: "Ngu ngốc, ta phải!"

      " ràng là phải. . . ."

      "Câm miệng!"

      Bóng dáng của lớn , rốt cuộc nắm tay càng lúc càng xa.

      Rì rào, rừng trúc vang lên.

      Hết.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :