1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đẹp nhất chính là yêu em - Lục Xu (Full 48c Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,824
      Chương 38

      Trình Gia Đống vừa ra khỏi quán cà phê, cậu đột nhiên nhớ đến ý nghĩa cái tên của mình, Gia Đống, trụ cột của gia đình, cậu lắc đầu cười, cậu cảm thấy bản thân mình xứng với cái tên này. Trời rất lạnh, đường mọi người đều mặc quần áo lạnh dày cộm, vô hình chung lại có vẻ hơi cồng kềnh chút, nhưng chủ yếu vẫn là do ảnh hưởng của tâm lý.

      Tiếng chuông điện thoại di dộng vang lên, nhưng cậu lại cảm thấy khó chịu, bởi vì cậu biết là rốt cục An Diệc Thành có ý gì. Nếu như An Diệc Thành muốn quay lại với chị cậu, biết vì sao lâu như vậy rồi vẫn chưa cho chị ấy biết Tiểu Gia là con trai chị ấy, An Diệc Thành đây là muốn làm gì, nghĩ đến thái độ của mẹ với An Diệc Thành năm đó, cậu chỉ hi vọng mọi chuyện xảy ra theo chiều hướng xấu nhất.

      Cậu thấy do dự, chuyện này, rốt cuộc có nên cho chị cậu biết hay ? Năm đó cậu cùng ba mẹ lừa đối chị ấy, là vì muốn tốt cho chị ấy, nhưng lại ép chị ấy phải sống theo những gì họ cho là tốt, chỉ coi những hành động của chị ấy là hành động dại dột của thời trẻ tuổi hiểu chuyện, cậu đột nhiên cảm thấy chính mình cũng là trong những kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này.

      Cậu lấy điện thoại di động ra, là chị cậu gọi, nhưng cậu lại muốn nghe điện thoại, vì cậu còn chưa nghĩ ra có nên với chị cậu hay .

      Cậu muốn nghe, nhưng chuông điện thoại di động vẫn ngừng vang lên.

      Cậu đành phải bấm phím nghe điện thoại.

      "Bây giờ em ở đâu vậy?"

      Nghe giọng chị cậu có vẻ rất gấp , Trình Gia Đống hơi nhíu mày, "Sao vậy chị? Có chuyện gì may xảy ra ư?"

      Trình Vũ Phỉ khẽ thở dài cái, "Công ty em thực tập có gọi điện thoại tới, là em chưa có quay lại công ty, phài là hôm qua em quay lại đó rồi sao? Em đâu vậy ?"

      ". . . . . ."

      Lúc này cậu mới nhớ ra, thông tin người nhà để công ty liên lạc khi có việc gấp là chị cậu, trước đó, vì chuyện với An Diệc Thành, cậu tắt máy điện thoại di động, vừa mở lại máy chị cậu gọi đến.

      "Tâm trạng em tốt, nên muốn quay về công ty."

      ràng là Trình Vũ Phỉ thể chấp nhận lý do này, nhưng cũng thêm gì nữa.

      Trình Gia Đống quay về công ty, mà chuẩn bị về nhà, lúc ngồi xe buýt, cậu cảm thấy phiền não bất an, hiểu năm đó tại sao cậu lại nghe theo ý kiến của mẹ cậu, hơn nữa còn cho rằng những gì mẹ cậu làm đều đúng, mẹ cậu từng trải qua nhiều rồi, tự nhiên biết nên như thế nào mới có thể sống tốt được. Nhưng thực tế sao, sau khi ba mẹ cậu qua đời, người đàn ông vẫn luôn răng phải chị cậu lấy kia, trong nháy mắt cưới người khác. Khi đó cậu lại cảm thấy may mắn, may mắn là chị cậu thích Lê Hồng Diệu, rất đau khổ.

      Ngồi xe, cậu nhớ lại lần tất cả mọi chuyện xảy ra trong những năm qua, chỉ càng cảm thấy phiền não, đến lúc xuống xe rồi, cậu vẫn nghĩ ra được cái kết luận.

      Về đến nhà, chị cậu ngồi yên lặng, sau khi thấy cậu trở về, mới xoay người nhìn cậu.

      "Ở công ty gặp phải chuyện gì vui sao ?"

      Cậu im lặng .

      "Nếu thấy khó chịu, nhanh vào nhà nghỉ ngơi !"

      còn muốn khuyên em trai mình, nhưng nghĩ rằng bây giờ nó cũng lớn như vậy rồi, càng khuyên nhiều, lại có vẻ như lắm mồm, những nó nghe vào tai, mà còn có thể cảm thấy chán ghét.

      Trình Gia Đống hề di chuyển, vẫn cứ nhìn chị mình, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ, cho chị ấy biết, hay cho chị ấy. . . . . . Cậu điều tra thông tin về An Diệc Thành, biết ta có con trai, nhưng vẫn chưa kết hôn, theo như những lời đồn đãi ta và Hạ Tư Tư có mối quan hệ khá thân thiết, nhưng cậu có cảm giác quan hệ của An Diệc Thành và Hạ Tư Tư cũng giống như lời đồn. người đàn ông, mang theo đứa bé, chưa từng kết hôn, lại xuất trong cuộc sống của chị cậu. . . . . .

      Cậu biết nên nghĩ như thế nào nữa.

      Cậu muốn vào phòng, nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này, nếu như là An Diệc Thành muốn trả thù bọn họ, cậu cũng phải nghĩ biện pháp, cậu cũng có thể đưa chị cậu rời khỏi đây. . . . . . Nhưng cậu thể làm vậy, những hành động tự cho là đúng của mẹ cậu nhiều năm trước để lại cho cậu bài học kinh nghiệm nặng nề, đây là cuộc sống của chị cậu, nên để cho chính chị ấy làm chủ mới đúng, cần biết là tốt hay xấu, chị ấy đều có tư cách để quyết định hướng trong tương lai của chính mình. Để người khác quyết định cuộc đời, cho dù là đúng, nhưng làm sao có thể bảo đảm, đó là ý muốn của chị ấy đây?

      Cậu quyết định chủ ý, sau lại nhìn vào ánh mắt chị mình trở nên rất kiên quyết.

      "Chị, em muốn cho chị biết chuyện. . . . . ."

      *******************************************

      Người bạn An Minh Gia làm bài tập, cậu phát ra ba cậu từ lúc trở về nhà có chút yên lòng, cho dù là ngồi bên cạnh cậu, cũng giống như hoàn toàn nhìn thấy cậu vậy, loại cảm giác này là kỳ quái, nhưng cậu vẫn cúi đầu tiếp tục làm bài tập, vì việc hoàn thành xong bài tập nghỉ đông là việc rất có cảm giác thành công, quyển bài tập vốn dĩ dày như thế này, chỉ nghĩ đến mỗi lần cậu lật qua tờ ít tờ, rất có cảm giác thành tựu đó, nhất là cuốn sách tay cậu, chỉ còn hai ba tờ nữa là hoàn thành rồi.

      Tiếng chuông điện thoại di dộng vang lên, Tiểu Gia để ý đến, đó là điện thoại cầm tay của ba cậu. . . . . .

      Nhưng, tiếng chuông điện thoại di động vẫn vang lên, Tiểu Gia rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, kết quả thấy ba cậu cầm điện thoại di động, nhưng lại nghe máy.

      Tiểu Gia nhíu nhíu lông mày, lại nhíu nhíu lông mày, vẻ mặt ba cậu. . . . . . Cơ bản là có biểu cảm gì, lại làm cho cậu có loại cảm giác ra lời.

      "Ba, sao ba nhận điện thoại?"

      An Diệc Thành nhìn con trai mình cái, gì, mà lại để điện thoại xuống.

      Nhưng điện thoại di động vẫn còn vang lên.

      Tiểu Gia cảm thấy rất kỳ quái, cầm bút chống lên cằm, nghiêng về phía điện thoại di dộng , là dì Trình gọi điện thoại tới, nhưng ba có ý định nghe điện thoại.

      "Ba, điện thoại di động vẫn đổ chuông."

      An Diệc Thành để ý đến lời của con trai, lại đưa tay chuẩn bị cầm điện thoại di động lên.

      Tiểu Gia nhanh chóng đoạt lấy điện thoại di động, "Ba, con nhận điện thoại giúp ba nhé?"

      Tiểu Gia như vậy, nhưng cũng nghe điện thoại, cậu chỉ cảm thấy kỳ quái, ba cậu muốn nghe điện thoại, tại sao lại tắt máy ? Cảm giác như là ba cậu do dự, cái loại do dự này cũng khác so với việc mấy ngày hôm trước cậu do dự có nên để ý đến ba cậu hay .

      Tay An Diệc Thành đưa ra liền dừng lại, đối với lời của con trai, đồng ý, nhưng cũng có bác bỏ, sau đó đứng dậy, lên lầu hai. . . . . . Bỗng nhiên muốn quan tâm tới nữa, có ý nghĩ muốn mặc kệ, nhất là sau khi nghe Trình Gia Đống kể lại câu chuyện cũ đó. Lúc lái xe về nhà, thậm chí còn ngoài đự đoán mà nhớ lại, bị mẹ mình đánh đập bằng mọi thứ, sau khi mẹ của qua đời lại mình chăm sóc Tiểu Gia, đó là những ngày ăn bữa hôm lo bữa mai, tuyệt vọng, là dựa vào lòng tin thời trai trẻ nhất định sau này phải có cuộc sống tốt hơn để sống tiếp, vì lòng tin thời tuổi trẻ này khiến cho bây giờ thể bình tĩnh đối mặt với những chuyện trong quá khứ. Nhưng còn ấy sao, ấy cố gắng gạt mọi người để cho người khác biết mình mang thai, tâm trạng luôn luôn lo lắng thấp thỏm, sau đó khi bị phát , lại kiên quyết giữ lại đứa bé này, hành động ngỗ nghịch, vâng lời ba mẹ, để rồi sinh ra Tiểu Gia, cuộc đời của cũng vì được che giấu mà tốt hơn, cha mẹ đều qua đời, sau đó còn phải chăm sóc cho em trai.

      đường về nhà, thế nhưng vẫn luôn luôn nhớ lại những chuyện này, sau đó tự với bản thân, có lẽ bọn họ rất công bằng, gặp phải khổ sở, cũng từng chịu đựng qua - suy nghĩ này, lại khiến có cảm giác mình bị điên rồi, vậy mà lại lấy lý do an ủi bản thân, để sau đó quên mối hận ăn sâu bén rễ trong lòng mình, đây là tìm lý do để thuyết phục bản thân.

      Sau đó ngay cả bản thân mình cũng hiểu nổi, cuối cùng đó chỉ là tự mình tìm lý do để thuyết phục bản thân mình thôi, chứ ra có lý do này, cũng thể làm gì . . . . . .

      Loại cảm giác này, khiến mệt mỏi, thậm chí khiến cảm thấy hoang mang.

      Những hành động và việc làm của trong khoảng thời gian trước đó, đến tột cùng là làm gì? Nỗi hận của đâu rồi, chẳng lẽ chỉ là loại hành vi lừa gạt bản thân mình thôi sao?

      quay người lên lầu, cố nén đau đớn nơi ngực.

      Tiểu Gia nhìn theo bóng lưng ba mình, cũng có nghe điện thoại, bởi vì lúc này tiếng chuông điện thoại ngừng, cậu để điện thoại di động xuống, nghĩ rằng nếu như dì Trình lại gọi điện thoại tới, cậu nghe.

      Cậu chỉ nghĩ như vậy mà thôi, nhưng vừa nổi lên suy nghĩ trong đầu, điện thoại di động lại vang lên.

      Tiểu Gia ngẩn người, đặt cây bút trong tay xuống, rồi cầm điện thoại di động lên, nhấn phím nhận cuộc gọi, "Dì Trình. . . . . ."

      Trình Vũ Phỉ có rất nhiều lời muốn , sau khi nghe thấy giọng của Tiểu Gia, mọi lời muốn dường như bị chặn lại, thân thể của run lên, run rẩy đến mức chính đều thể kiềm chế được. rất nhiều năm chưa từng như vậy, trước kia khi ở trong nhóm, mỗi lần nghe thấy các bạn học đến ba chữ An Diệc Thành bởi vì ba chữ này mà khẩn trương đến phát run, nhưng tình huống bây giờ còn nghiêm trọng hơn so với trước kia rất nhiều . . . . . .

      "Tiểu. . . . . . Tiểu Gia?"

      "Vâng, ba con có ở đây, dì tìm ba con sao?" Tiểu Gia nhớ lại dáng vẻ lúc ba cậu nhận điện thoại, "Dì Trình có chuyện gì có thể với con, con lại với ba con cho."

      "Tiểu Gia. . . . . ."

      "Vâng, con vẫn nghe."

      Trình Vũ Phỉ cầm điện thoại di động, lại có cảm giác dường như mình sắp cầm nổi nữa rồi, "Tiểu Gia. . . . . ."

      Tiểu Gia nhăn đầu lông mày lại, chỉ cảm thấy dì Trình lạ.

      "Tiểu Gia, con ở đâu, bây giờ con ở đâu vậy?"

      "Con ở nhà con ạ."

      "Con là. . . . . . Địa chỉ ở đâu, con cho dì biết. . . . . ."

      Tiểu Gia suy nghĩ chút, hay là đọc địa chỉ, nhưng cậu xong rồi, mà dì Trình cũng tính cúp điện thoại, hơn nữa cậu còn nhận thấy được hình như dì Trình khóc. . . . . . Hay là cậu chủ động cúp điện thoại, nếu cúp lại có chút áy náy, dì Trình cảm thấy là cậu thích dì ấy chứ?

      Tác giả có lời muốn : ta tuyệt am hiểu cảnh tượng cha con gặp nhau, mẹ con gặp nhau. . . . . . Tha thứ cho ta...ta tưởng tượng ra được kích động trong trường hợp đó, cho nên cũng đều là miêu tả bên ngoài mà thôi. . . . . .

      Miêu tả được, có lỗi, rất có lỗi. . . . . .
      susuHà Hoàng thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39

      Tiểu Gia nhìn chút rồi tắt điện thoại, lại nhìn về phía ba cậu vừa rời , thái độ vừa rồi của ba hơi kỳ quái, cậu nghĩ mãi mà hiểu được, vì vậy thèm nghĩ nữa, chuyện của người lớn quá mức phức tạp. Cậu cúi đầu, thu dọn bài tập, cất vào nơi quy định xong, để bút vào trong ống bút, lúc này mới chạy ra khỏi cửa. Ý của dì Trình là dì ấy tới đây ngay? Bác Cả tới đây, chú Thất chú Bát tới đây, dì Hạ cũng tới đây, nhưng dì Trình thực chưa có tới nơi này, dì Trình muốn đến đây làm cái gì? Gặp cậu hay là gặp ba cậu?

      Tiểu Gia đảo hai tròng mắt, tất nhiên vẫn có bất cứ kết luận gì, nhưng cậu là ông chủ của nơi này, dì Trình đến, cậu ngại đưa dì ấy khắp nơi xem chút, cậu nghĩ thông suốt, dì Trình có thể trở thành mẹ của cậu, cho dù dì ấy sinh ra cậu. . . . . .

      Chú Thất còn cho cậu biết, người khác phái bên cạnh ba của cậu ít lại càng ít, chỉ có dì Hạ, mà quan hệ giữa dì Hạ và ba cậu lại phải là người , còn dì Trình lại là bạn duy nhất của ba. . . . . . Khi chú Thất lời này còn dùng hành động ngầm ra hiệu cho cậu biết hơn rằng cậu có thể sớm lấy lòng ngừơi mẹ kế này, có lẽ mẹ kế cũng ác độc giống như TV vẫn diễn. Tiểu Gia chỉ cảm thấy chú Thất ra ngoài chuyến, biến thành ngốc, ba tốt với cậu như vậy, người nào lại đánh cậu mắng cậu chứ!

      Tiểu Gia suy nghĩ miên man, bên ngoài trời lạnh, cậu lại đeo găng tay, đeo găng tay cầm bút thoải mái, tại cậu ra sức xoa xoa tay, lại hơi lo lắng dì Trình tới, như vậy những cậu uổng công đợi mà còn phải chịu lạnh vô ích nữa, cậu xoa xoa tay, lại dậm chân cái, cậu mặc chiếc áo lông màu xanh, giống như chú gấu con màu xanh mập mạp, toàn thân đều bị bao lấy, chỉ để lộ khuôn mặt nhắn.

      Xe taxi được phép vào, Trình Vũ Phỉ vừa xuống xe xong chạy vào, chạy lát, ngừng thở dốc, sau đó ngừng lại, gió lạnh khiến tỉnh táo hơn chút, vì vậy chạy chật vật như vậy nữa, mà nhanh vào An gia.

      Sau khi Tiểu Gia thấy bóng dáng Trình Vũ Phỉ, ánh mắt lóe lên, chạy chầm chậm về phía Trình Vũ Phỉ, cậu vốn là muốn nhào vào trong ngực Trình Vũ Phỉ, nhưng lại nghĩ đến mình nên làm động tác thân mật như vậy, vì vậy dừng lại trước mặt Trình Vũ Phỉ, "Dì Trình. . . . . . Dì. . . . . ." Những lời mà cậu muốn lại ra được, bởi vì cậu thấy sắc mặt dì Trình hình như rất kỳ quái, "Dì làm sao vậy? Rất khó chịu sao? Có phải lên cơn sốt hay ?"

      Cậu nhớ lúc cậu bị ốm, cũng giống như vậy, mặt đỏ cách bình thường.

      Trình Vũ Phỉ nhìn thằng bé, khóe miệng ngừng rung, nhưng ngay cả câu đều ra được. Con trai của , là diện mạo này, thằng bé có đôi mắt hồn nhiên lanh lợi, cái mũi cao, đôi môi hơi mỏng, lỗ tai cũng nho . . . . . . Con trai của , ra là có hình dáng như vậy, vô số lần tưởng tượng nếu như đứa bé kia lớn lên, có dáng vẻ thế nào, có tính tình như thế nào, mỗi lần nghĩ đến, trái tim đau đớn lần, sau đó lại chết lặng , vì vậy lại khuyên bản thân đừng suy nghĩ, dần dần lăn lộn làm việc trong cuộc sống đầy tục khí, dường như quên mất.

      Nhưng cái cảm giác thống khổ và giải thoát khi đứa trẻ kia từ trong thân thể ra ngoài, lại vẫn nhớ kỹ, đau như vậy, đau đến mức cảm thấy mình chết mất, nhất là khi mẹ đứa bé kia vừa sinh ra chết cảm thấy cuộc sống của mình tiến ngay vào trong động tối, mà cũng nhìn thấy tia sáng nào. Khi đó, tự hỏi, sớm biết rằng kết quả là như vậy, còn có thể kiên trì như thế được , chống đối lại ba mẹ, bỏ qua cơ hội học đại học báo chí, còn sợ hãi dám nghĩ tới tương lai mình mang theo đứa bé, đủ loại vấn đề như vậy nếu như biết trước, vậy hối hận muốn sinh đứa bé kia ra chứ? Nếu như sớm biết tất cả thành , có thể hối hận hành vi của mình hay ?

      Đáp án là, .

      dùng thái độ thành nhất, bảo vệ tình cảm mà nhận định, liều mạng bảo vệ ràng buộc duy nhất cùng với người đàn ông đó mà muôn lưu lại. nhiều năm như vậy, biết năm đó cách làm của mình là đúng hay sai, thậm chí nếu như người bên cạnh xảy ra tình huống như vậy, cũng khuyên bỏ đứa bé kia , nhất là hành vi đúng của , còn trẻ mất trinh, chưa kết hôn mà có con, may mắn gặp được người đàn ông như An Diệc Thành, đáng giá chịu đau đớn như vậy để giữ lại đứa bé này.

      Mà bây giờ, cuộc sống thực tại, lại cho kết quả hòan mỹ nhất, đối với những việc làm cuối cùng Thượng Đế cũng mở ra cánh cửa hy vọng, chưa từng hối hận, mà bây giờ rốt cuộc cũng có thể vì mình chưa từng hối hận mà cảm thấy kiêu ngạo, làm tất cả, đều đáng giá.

      Tiểu Gia, đứa bé đáng này, là đứa bé vất vả sinh ra được, là thịt người rơi xuống, là con trai của . . . . . .

      run rẩy vươn tay, sờ vào ánh mắt của thằng bé, ánh mắt của thằng bé rất giống An Diệc Thành, nhưng cảm giác cũng giống, ánh mắt của Tiểu Gia trong veo, còn đôi mắt của An Diệc Thành lại giống như có tầng sương mù dày đặc, hơn nữa cách nào tản ra, mũi của thằng bé, Gia Đống giống , bọn họ là mẹ con, dĩ nhiên giống nhau rồi. . . . . .

      Tiểu Gia nhìn chăm chú, vẫn hề nhúc nhích, cậu cảm thấy dì Trình cứ mực vuốt mình, loại cảm giác này hề làm cho cậu khó chịu, ngược lại để cho cậu cảm thấy mình được quý trọng, cho dù nhìn nét mặt dì Trình rất kỳ quái.

      Tay của ngừng vuốt mặt của thằng bé, dừng như sờ đủ, nhìn cũng đủ.

      Tiểu Gia, con của , đây là con trai của . . . . . .

      "Dì Trình. . . . . ."

      Tiểu Gia thử gọi tiếng, muốn hỏi dì ấy chút, có phải đến tìm ba hay , nếu là như vậy, cậu có thể gọi ba giúp dì ấy,chắc là ba ở thư phòng, nhưng biết cậu có thể gọi ba đến . Dì Trình tới đây, là vì cãi nhau với ba sao, thảo nào ba chịu nhận điện thoại của dì Trình.

      Dì Trình. . . . . . Dì?

      Trình Vũ Phỉ dừng tay lại, lắc đầu cái gần như sợ hãi nhìn Tiểu Gia, " phải, phải dì. . . . . . Tiểu Gia, đừng gọi dì là dì, đừng gọi dì là dì. . . . . ."

      lắc đầu, hốc mắt lại hơi đỏ lên.

      Tiểu Gia chợt có cảm giác rất khó chịu, cậu nghe người lớn đều rất ít khóc, cậu hỏi ba vì sao lại như vậy, ba đó là bởi vì người lớn kiên cường hơn nhiều, khóc vì chút chuyện , cậu hỏi ba, vậy tại sao có người lớn vẫn khóc, ba người lớn khóc như vậy chứng tỏ là rất đau lòng. . . . . .

      Người lớn kiên cường khóc, như vậy gặp chuyện đau lòng rồi, ngay cả người kiên cường cũng khóc.

      "A. . . . . ." Tiểu Gia căng thẳng nhìn Trình Vũ Phỉ, hình như biết mình làm gì khiến cho khó chịu, có chút lo lắng, lại dám gọi là dì nữa.

      Trình Vũ Phỉ lại ôm cổ Tiểu Gia, làm cho Tiểu Gia dán vào trong lòng , chỉ có vào giờ khắc này, mới có thể cảm thấy cái thế giới này đối tốt với , may mắn như vậy, lại hạnh phúc đến thế.

      Tiểu Gia giãy giụa, bởi vì trán của cậu, có chất lỏng rơi xuống, chất lỏng này từ từ trôi xuống dưới.

      "Đừng gọi dì là dì, dì phải là dì của con. . . . . ."

      "Vâng." Tiểu Gia đồng ý, thậm chí ngọ ngọay gật đầu cái.

      "Gọi dì là. . . . . . Mẹ. . . . . ."

      Tiểu Gia ngay lập tức cảm thấy cơ thể của mẹ mình, cậu ngẩng đầu lên, hình như thể tin những gì mình vừa nghe được, mặt đều là thể tin nổi, nhưng khi nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của người này, thể tưởng tượng nổi của cậu lại dần dần bị tiêu tan, vốn là cậu đoán là mẹ của mình, lại còn vì điều này gây gổ với ba, thái độ của ba đối với ấy cũng rất kỳ quái. . . . . .

      ấy là mẹ, là mẹ đẻ của cậu, là người mẹ mà cậu vẫn luôn tìm kiếm.

      Tiểu Gia cười, lại thấy nước mắt mặt , lập tức cười được nữa, cậu đưa tay bé ra, muốn lau khô nước mắt cho mẹ, nhưng cậu càng lau, nước mắt mặt mẹ càng nhiều, giống như làm thế nào cũng lau hết được, cậu bắt đầu khẩn trương và sốt ruột.

      Trình Vũ Phỉ lại nắm được tay của Tiểu Gia, để cho thằng bé lau tiếp, chính là nhìn thằng bé, nhìn con trai của .

      Hình như Tiểu Gia có thể cảm thấy mong đợi trong mắt .

      "Mẹ. . . . . . Mẹ." Thằng bé hô lên tiếng, tâm tình lập tức trở nên kích động, sau đó khóc lên.

      Con trai dễ dàng rơi nước mắt, nhưng cậu tìm được mẹ, cậu chính là muốn khóc, muốn khóc.

      Trình Vũ Phỉ lại ôm Tiểu Gia vào trong ngực.

      Mẹ, tiếng gọi êm tai nhất thế giới này, làm lòng ấm áp, để cuối cùng tin, ra rất hạnh phúc.

      giường trong phòng của An Minh Gia, Tiểu Gia tựa vào trong lòng Trình Vũ Phỉ, thằng bé lật mình sang trái rồi lại lật mình sang phải, sau đó cười ngốc cùng Trình Vũ Phỉ, sau khi bé cười lúc, ngẩng khuôn mặt nhắn lên hỏi, "Tại sao mẹ lại biết đến tồn tại của con chứ?"

      Trình Vũ Phỉ cắn răng, tại sao tin đây? chỉ nhớ mẹ con của sống được, rồi chỉ biết đau lòng khó chịu, lại chưa từng suy nghĩ đến kết quả khác, là lỗi của , đều là lỗi của , "Tiểu Gia, xin lỗi, mẹ xin lỗi con. . . . . ."

      Tiểu Gia lắc đầu cái, "Mẹ chưa từng muốn con, có phải ?"

      Cậu phải là đứa bé mà mẹ muốn, phải mẹ ghét bé, mẹ cũng muốn bỏ lại bé chán ghét cậu, mẹ là biết đến tồn tại của cậu, cậu biết, mẹ của cậu nhất định rất thích cậu, cậu ngoan như vậy, làm sao mà mẹ của cậu có thể thương cậu được!

      Trình Vũ Phỉ vô cùng khó chịu, nhớ đến Tiểu Gia từng hỏi , có phải cháu ngoan hay , nên mẹ mới có thể bỏ lại cháu, trái tim giống như bị thứ gì đó hung hăng cắn, thể dùng tay gạt , vì vậy chỉ có thể chịu đựng.

      "Ừ, mẹ làm sao có thể quan tâm Tiểu Gia của mẹ được, Tiểu Gia của mẹ đáng như thế, là lỗi của mẹ, đều là sai lầm của mẹ. . . . . ."

      Tiểu Gia lại nở nụ cười, bé vươn tay, lau sạch nước mắt cho mẹ, "Mẹ đừng khóc, mẹ đừng khóc. . . . . . Con khó chịu."

      cố gắng khống chế bản thân, để cho chính mình tiếp tục khóc nữa.

      Tiểu Gia của , đây là con của , cuộc đời của vì vậy mà hạnh phúc.

      hôn trán của thằng bé, đây chính là bảo bối của , là tâm can bảo bối của .

      "Mẹ biết đến tồn tại của con sao?" Tiểu Gia thận trọng suy đoán.

      "Ừ, bời vì vài nguyên nhân, nên mẹ tưởng rằng Tiểu Gia. . . . . . Bây giờ mẹ biết, mẹ làm người mẹ tốt, Tiểu Gia cho mẹ cơ hội này sao?"

      Tiểu Gia ra sức gật đầu.

      Tiểu Gia tựa vào trong ngực mẹ, cảm thấy hạnh phúc, là tươi đẹp, mẹ có bỏ rơi cậu, mẹ cậu .

      Tiểu Gia nhắm mắt lại, dường như muốn ngủ, Trình Vũ Phỉ vỗ vỗ lưng của Tiểu Gia, động tác của hết sức cẩn thận, người trong ngực chính là bảo bối của , khiến thể nào xuống tay được, rồi lại buộc chính mình quan tâm thằng bé.

      Tiểu Gia chợp mắt lát, lại mở mắt, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại, chỉ lát sau lại mở ra ngay.

      "Vì sao ngủ được?" nhàng hỏi.

      "Con sợ đây chỉ là giấc mơ, lúc tỉnh lại, con lại có mẹ nữa."

      " , Tiểu Gia yên tâm ngủ , sau khi tỉnh lại, mẹ cũng vẫn ở bên con như cũ."

      Mơ? Đối với , đây mới giống như giấc mộng, vui sướng đến mức căn bản là dám ngủ, chỉ có người trong ngực, mới có thể để cho cảm giác được tính chân , bỏ xuống được tính chân này, bởi vì nó tuyệt vời quá mức.

      Tiểu Gia híp mắt nhìn lúc lâu, vươn tay, ấn ngón tay cái vào ngón tay cái của , sau khi làm hình thức đóng dấu xong, Tiểu Gia mới cười cười, sau đó nhắm mắt lại, sau khi đóng dấu, cho phép ai lừa gạt mình nữa, đây phải là giấc mơ, cậu có mẹ, tỉnh dậy, cậu vẫn là đứa trẻ có mẹ hạnh phúc.

      Trình Vũ Phỉ nhìn vẻ mặt khi ngủ của Tiểu Gia, yên lặng nhìn, nhìn thế nào cũng đều chán, mà Tiểu Gia mơ mơ màng màng ngủ thiếp , lại vẫn nhìn Tiểu Gia, ở trán thằng bé, nhàng hôn xuống.

      An Diệc Thành đứng ở cửa gian phòng, nhìn đôi mẹ con nằm ở giường, có cơ hội ngăn cản, nhận điện thoại, cho đến nơi này, vì sao muốn để mặc cho đây!

      nhìn thấy, cơ thể của vẫn ngừng run, khẩn trương và sợ hãi như vậy, giống như mọi thứ quan tâm, dường như biến mất trong khoảnh khắc vậy.

      "Dề bài này mình biết, có thể nhờ bạn. . . . . ."

      Lời còn chưa hết toàn bộ, giọng trầm thấp của bị thanh khác lấn át, người khác trực tiếp đặt sách bài tập lên bàn của An Diệc Thành, "Lớp trưởng đại nhân, đề bài này làm như thế nào?"

      quay đầu lại, thấy phải là khuôn mặt của , mà chân ngừng phát run.

      Khẩn trương như vậy, tại sao còn phải tới đây chứ?

      ai chú ý đến , giảng đề cho người khác xong, lại quay đầu lại, chỉ thấy bóng lưng của .

      Mặc kệ cho người khác chen sang bên cạnh, lời muốn , mới chỉ được nửa.

      cau mày, muốn suy nghĩ đến cái bạn học quen thuộc như vậy ở trong lớp, đối với , chỉ là học sinh nữ nhát gan sợ phiền phức mà thôi. . . . . .

      người khẩn trương như vậy, là loại sức mạnh nào khiến cho vẫn hướng về đây?

      tại so với tốt hơn nhiều rồi, mà vẫn khẩn trương như vậy, nhưng nằm ở nơi đó, chuyên chú nhìn Tiểu Gia, hình ảnh này, nhìn xem mà cũng khiến ánh mắt hơi cay cay.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Tôi vẫn luôn cảm thấy khi viết cảnh mẹ con gặp lại này …. Đây là tổn thương sâu sắc, lại viết tốt lắm, hướng đến tình lớn, cám ơn mọi người khích lệ, khen tôi đều biết xấu hổ ~ cám ơn mọi người cố gắng tìm ra ưu điểm của tôi, tránh đề cập đến khuyết điểm của tôi, mọi người đều là Ngân tốt. . . . . .

      Cám ơn các Bá Vương ~

      Chiều hoàng hôn ném quả mìn

      Tô Diệp ném quả mìn

      Cười tiếng khuynh thành ném quả mìn

      Cười tiếng khuynh thành ném quả mìn

      sher¬ryzhang ném quả mìn

      Cuối cùng tôi cũng có thể nhìn thấy chuỗi mìn rồi, mọi người, nào nào
      Phiên Nhiên, susuHà Hoàng thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39

      Tiểu Gia nhìn chút rồi tắt điện thoại, lại nhìn về phía ba cậu vừa rời , thái độ vừa rồi của ba hơi kỳ quái, cậu nghĩ mãi mà hiểu được, vì vậy thèm nghĩ nữa, chuyện của người lớn quá mức phức tạp. Cậu cúi đầu, thu dọn bài tập, cất vào nơi quy định xong, để bút vào trong ống bút, lúc này mới chạy ra khỏi cửa. Ý của dì Trình là dì ấy tới đây ngay? Bác Cả tới đây, chú Thất chú Bát tới đây, dì Hạ cũng tới đây, nhưng dì Trình thực chưa có tới nơi này, dì Trình muốn đến đây làm cái gì? Gặp cậu hay là gặp ba cậu?

      Tiểu Gia đảo hai tròng mắt, tất nhiên vẫn có bất cứ kết luận gì, nhưng cậu là ông chủ của nơi này, dì Trình đến, cậu ngại đưa dì ấy khắp nơi xem chút, cậu nghĩ thông suốt, dì Trình có thể trở thành mẹ của cậu, cho dù dì ấy sinh ra cậu. . . . . .

      Chú Thất còn cho cậu biết, người khác phái bên cạnh ba của cậu ít lại càng ít, chỉ có dì Hạ, mà quan hệ giữa dì Hạ và ba cậu lại phải là người , còn dì Trình lại là bạn duy nhất của ba. . . . . . Khi chú Thất lời này còn dùng hành động ngầm ra hiệu cho cậu biết hơn rằng cậu có thể sớm lấy lòng ngừơi mẹ kế này, có lẽ mẹ kế cũng ác độc giống như TV vẫn diễn. Tiểu Gia chỉ cảm thấy chú Thất ra ngoài chuyến, biến thành ngốc, ba tốt với cậu như vậy, người nào lại đánh cậu mắng cậu chứ!

      Tiểu Gia suy nghĩ miên man, bên ngoài trời lạnh, cậu lại đeo găng tay, đeo găng tay cầm bút thoải mái, tại cậu ra sức xoa xoa tay, lại hơi lo lắng dì Trình tới, như vậy những cậu uổng công đợi mà còn phải chịu lạnh vô ích nữa, cậu xoa xoa tay, lại dậm chân cái, cậu mặc chiếc áo lông màu xanh, giống như chú gấu con màu xanh mập mạp, toàn thân đều bị bao lấy, chỉ để lộ khuôn mặt nhắn.

      Xe taxi được phép vào, Trình Vũ Phỉ vừa xuống xe xong chạy vào, chạy lát, ngừng thở dốc, sau đó ngừng lại, gió lạnh khiến tỉnh táo hơn chút, vì vậy chạy chật vật như vậy nữa, mà nhanh vào An gia.

      Sau khi Tiểu Gia thấy bóng dáng Trình Vũ Phỉ, ánh mắt lóe lên, chạy chầm chậm về phía Trình Vũ Phỉ, cậu vốn là muốn nhào vào trong ngực Trình Vũ Phỉ, nhưng lại nghĩ đến mình nên làm động tác thân mật như vậy, vì vậy dừng lại trước mặt Trình Vũ Phỉ, "Dì Trình. . . . . . Dì. . . . . ." Những lời mà cậu muốn lại ra được, bởi vì cậu thấy sắc mặt dì Trình hình như rất kỳ quái, "Dì làm sao vậy? Rất khó chịu sao? Có phải lên cơn sốt hay ?"

      Cậu nhớ lúc cậu bị ốm, cũng giống như vậy, mặt đỏ cách bình thường.

      Trình Vũ Phỉ nhìn thằng bé, khóe miệng ngừng rung, nhưng ngay cả câu đều ra được. Con trai của , là diện mạo này, thằng bé có đôi mắt hồn nhiên lanh lợi, cái mũi cao, đôi môi hơi mỏng, lỗ tai cũng nho . . . . . . Con trai của , ra là có hình dáng như vậy, vô số lần tưởng tượng nếu như đứa bé kia lớn lên, có dáng vẻ thế nào, có tính tình như thế nào, mỗi lần nghĩ đến, trái tim đau đớn lần, sau đó lại chết lặng , vì vậy lại khuyên bản thân đừng suy nghĩ, dần dần lăn lộn làm việc trong cuộc sống đầy tục khí, dường như quên mất.

      Nhưng cái cảm giác thống khổ và giải thoát khi đứa trẻ kia từ trong thân thể ra ngoài, lại vẫn nhớ kỹ, đau như vậy, đau đến mức cảm thấy mình chết mất, nhất là khi mẹ đứa bé kia vừa sinh ra chết cảm thấy cuộc sống của mình tiến ngay vào trong động tối, mà cũng nhìn thấy tia sáng nào. Khi đó, tự hỏi, sớm biết rằng kết quả là như vậy, còn có thể kiên trì như thế được , chống đối lại ba mẹ, bỏ qua cơ hội học đại học báo chí, còn sợ hãi dám nghĩ tới tương lai mình mang theo đứa bé, đủ loại vấn đề như vậy nếu như biết trước, vậy hối hận muốn sinh đứa bé kia ra chứ? Nếu như sớm biết tất cả thành , có thể hối hận hành vi của mình hay ?

      Đáp án là, .

      dùng thái độ thành nhất, bảo vệ tình cảm mà nhận định, liều mạng bảo vệ ràng buộc duy nhất cùng với người đàn ông đó mà muôn lưu lại. nhiều năm như vậy, biết năm đó cách làm của mình là đúng hay sai, thậm chí nếu như người bên cạnh xảy ra tình huống như vậy, cũng khuyên bỏ đứa bé kia , nhất là hành vi đúng của , còn trẻ mất trinh, chưa kết hôn mà có con, may mắn gặp được người đàn ông như An Diệc Thành, đáng giá chịu đau đớn như vậy để giữ lại đứa bé này.

      Mà bây giờ, cuộc sống thực tại, lại cho kết quả hòan mỹ nhất, đối với những việc làm cuối cùng Thượng Đế cũng mở ra cánh cửa hy vọng, chưa từng hối hận, mà bây giờ rốt cuộc cũng có thể vì mình chưa từng hối hận mà cảm thấy kiêu ngạo, làm tất cả, đều đáng giá.

      Tiểu Gia, đứa bé đáng này, là đứa bé vất vả sinh ra được, là thịt người rơi xuống, là con trai của . . . . . .

      run rẩy vươn tay, sờ vào ánh mắt của thằng bé, ánh mắt của thằng bé rất giống An Diệc Thành, nhưng cảm giác cũng giống, ánh mắt của Tiểu Gia trong veo, còn đôi mắt của An Diệc Thành lại giống như có tầng sương mù dày đặc, hơn nữa cách nào tản ra, mũi của thằng bé, Gia Đống giống , bọn họ là mẹ con, dĩ nhiên giống nhau rồi. . . . . .

      Tiểu Gia nhìn chăm chú, vẫn hề nhúc nhích, cậu cảm thấy dì Trình cứ mực vuốt mình, loại cảm giác này hề làm cho cậu khó chịu, ngược lại để cho cậu cảm thấy mình được quý trọng, cho dù nhìn nét mặt dì Trình rất kỳ quái.

      Tay của ngừng vuốt mặt của thằng bé, dừng như sờ đủ, nhìn cũng đủ.

      Tiểu Gia, con của , đây là con trai của . . . . . .

      "Dì Trình. . . . . ."

      Tiểu Gia thử gọi tiếng, muốn hỏi dì ấy chút, có phải đến tìm ba hay , nếu là như vậy, cậu có thể gọi ba giúp dì ấy,chắc là ba ở thư phòng, nhưng biết cậu có thể gọi ba đến . Dì Trình tới đây, là vì cãi nhau với ba sao, thảo nào ba chịu nhận điện thoại của dì Trình.

      Dì Trình. . . . . . Dì?

      Trình Vũ Phỉ dừng tay lại, lắc đầu cái gần như sợ hãi nhìn Tiểu Gia, " phải, phải dì. . . . . . Tiểu Gia, đừng gọi dì là dì, đừng gọi dì là dì. . . . . ."

      lắc đầu, hốc mắt lại hơi đỏ lên.

      Tiểu Gia chợt có cảm giác rất khó chịu, cậu nghe người lớn đều rất ít khóc, cậu hỏi ba vì sao lại như vậy, ba đó là bởi vì người lớn kiên cường hơn nhiều, khóc vì chút chuyện , cậu hỏi ba, vậy tại sao có người lớn vẫn khóc, ba người lớn khóc như vậy chứng tỏ là rất đau lòng. . . . . .

      Người lớn kiên cường khóc, như vậy gặp chuyện đau lòng rồi, ngay cả người kiên cường cũng khóc.

      "A. . . . . ." Tiểu Gia căng thẳng nhìn Trình Vũ Phỉ, hình như biết mình làm gì khiến cho khó chịu, có chút lo lắng, lại dám gọi là dì nữa.

      Trình Vũ Phỉ lại ôm cổ Tiểu Gia, làm cho Tiểu Gia dán vào trong lòng , chỉ có vào giờ khắc này, mới có thể cảm thấy cái thế giới này đối tốt với , may mắn như vậy, lại hạnh phúc đến thế.

      Tiểu Gia giãy giụa, bởi vì trán của cậu, có chất lỏng rơi xuống, chất lỏng này từ từ trôi xuống dưới.

      "Đừng gọi dì là dì, dì phải là dì của con. . . . . ."

      "Vâng." Tiểu Gia đồng ý, thậm chí ngọ ngọay gật đầu cái.

      "Gọi dì là. . . . . . Mẹ. . . . . ."

      Tiểu Gia ngay lập tức cảm thấy cơ thể của mẹ mình, cậu ngẩng đầu lên, hình như thể tin những gì mình vừa nghe được, mặt đều là thể tin nổi, nhưng khi nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của người này, thể tưởng tượng nổi của cậu lại dần dần bị tiêu tan, vốn là cậu đoán là mẹ của mình, lại còn vì điều này gây gổ với ba, thái độ của ba đối với ấy cũng rất kỳ quái. . . . . .

      ấy là mẹ, là mẹ đẻ của cậu, là người mẹ mà cậu vẫn luôn tìm kiếm.

      Tiểu Gia cười, lại thấy nước mắt mặt , lập tức cười được nữa, cậu đưa tay bé ra, muốn lau khô nước mắt cho mẹ, nhưng cậu càng lau, nước mắt mặt mẹ càng nhiều, giống như làm thế nào cũng lau hết được, cậu bắt đầu khẩn trương và sốt ruột.

      Trình Vũ Phỉ lại nắm được tay của Tiểu Gia, để cho thằng bé lau tiếp, chính là nhìn thằng bé, nhìn con trai của .

      Hình như Tiểu Gia có thể cảm thấy mong đợi trong mắt .

      "Mẹ. . . . . . Mẹ." Thằng bé hô lên tiếng, tâm tình lập tức trở nên kích động, sau đó khóc lên.

      Con trai dễ dàng rơi nước mắt, nhưng cậu tìm được mẹ, cậu chính là muốn khóc, muốn khóc.

      Trình Vũ Phỉ lại ôm Tiểu Gia vào trong ngực.

      Mẹ, tiếng gọi êm tai nhất thế giới này, làm lòng ấm áp, để cuối cùng tin, ra rất hạnh phúc.

      giường trong phòng của An Minh Gia, Tiểu Gia tựa vào trong lòng Trình Vũ Phỉ, thằng bé lật mình sang trái rồi lại lật mình sang phải, sau đó cười ngốc cùng Trình Vũ Phỉ, sau khi bé cười lúc, ngẩng khuôn mặt nhắn lên hỏi, "Tại sao mẹ lại biết đến tồn tại của con chứ?"

      Trình Vũ Phỉ cắn răng, tại sao tin đây? chỉ nhớ mẹ con của sống được, rồi chỉ biết đau lòng khó chịu, lại chưa từng suy nghĩ đến kết quả khác, là lỗi của , đều là lỗi của , "Tiểu Gia, xin lỗi, mẹ xin lỗi con. . . . . ."

      Tiểu Gia lắc đầu cái, "Mẹ chưa từng muốn con, có phải ?"

      Cậu phải là đứa bé mà mẹ muốn, phải mẹ ghét bé, mẹ cũng muốn bỏ lại bé chán ghét cậu, mẹ là biết đến tồn tại của cậu, cậu biết, mẹ của cậu nhất định rất thích cậu, cậu ngoan như vậy, làm sao mà mẹ của cậu có thể thương cậu được!

      Trình Vũ Phỉ vô cùng khó chịu, nhớ đến Tiểu Gia từng hỏi , có phải cháu ngoan hay , nên mẹ mới có thể bỏ lại cháu, trái tim giống như bị thứ gì đó hung hăng cắn, thể dùng tay gạt , vì vậy chỉ có thể chịu đựng.

      "Ừ, mẹ làm sao có thể quan tâm Tiểu Gia của mẹ được, Tiểu Gia của mẹ đáng như thế, là lỗi của mẹ, đều là sai lầm của mẹ. . . . . ."

      Tiểu Gia lại nở nụ cười, bé vươn tay, lau sạch nước mắt cho mẹ, "Mẹ đừng khóc, mẹ đừng khóc. . . . . . Con khó chịu."

      cố gắng khống chế bản thân, để cho chính mình tiếp tục khóc nữa.

      Tiểu Gia của , đây là con của , cuộc đời của vì vậy mà hạnh phúc.

      hôn trán của thằng bé, đây chính là bảo bối của , là tâm can bảo bối của .

      "Mẹ biết đến tồn tại của con sao?" Tiểu Gia thận trọng suy đoán.

      "Ừ, bời vì vài nguyên nhân, nên mẹ tưởng rằng Tiểu Gia. . . . . . Bây giờ mẹ biết, mẹ làm người mẹ tốt, Tiểu Gia cho mẹ cơ hội này sao?"

      Tiểu Gia ra sức gật đầu.

      Tiểu Gia tựa vào trong ngực mẹ, cảm thấy hạnh phúc, là tươi đẹp, mẹ có bỏ rơi cậu, mẹ cậu .

      Tiểu Gia nhắm mắt lại, dường như muốn ngủ, Trình Vũ Phỉ vỗ vỗ lưng của Tiểu Gia, động tác của hết sức cẩn thận, người trong ngực chính là bảo bối của , khiến thể nào xuống tay được, rồi lại buộc chính mình quan tâm thằng bé.

      Tiểu Gia chợp mắt lát, lại mở mắt, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại, chỉ lát sau lại mở ra ngay.

      "Vì sao ngủ được?" nhàng hỏi.

      "Con sợ đây chỉ là giấc mơ, lúc tỉnh lại, con lại có mẹ nữa."

      " , Tiểu Gia yên tâm ngủ , sau khi tỉnh lại, mẹ cũng vẫn ở bên con như cũ."

      Mơ? Đối với , đây mới giống như giấc mộng, vui sướng đến mức căn bản là dám ngủ, chỉ có người trong ngực, mới có thể để cho cảm giác được tính chân , bỏ xuống được tính chân này, bởi vì nó tuyệt vời quá mức.

      Tiểu Gia híp mắt nhìn lúc lâu, vươn tay, ấn ngón tay cái vào ngón tay cái của , sau khi làm hình thức đóng dấu xong, Tiểu Gia mới cười cười, sau đó nhắm mắt lại, sau khi đóng dấu, cho phép ai lừa gạt mình nữa, đây phải là giấc mơ, cậu có mẹ, tỉnh dậy, cậu vẫn là đứa trẻ có mẹ hạnh phúc.

      Trình Vũ Phỉ nhìn vẻ mặt khi ngủ của Tiểu Gia, yên lặng nhìn, nhìn thế nào cũng đều chán, mà Tiểu Gia mơ mơ màng màng ngủ thiếp , lại vẫn nhìn Tiểu Gia, ở trán thằng bé, nhàng hôn xuống.

      An Diệc Thành đứng ở cửa gian phòng, nhìn đôi mẹ con nằm ở giường, có cơ hội ngăn cản, nhận điện thoại, cho đến nơi này, vì sao muốn để mặc cho đây!

      nhìn thấy, cơ thể của vẫn ngừng run, khẩn trương và sợ hãi như vậy, giống như mọi thứ quan tâm, dường như biến mất trong khoảnh khắc vậy.

      "Dề bài này mình biết, có thể nhờ bạn. . . . . ."

      Lời còn chưa hết toàn bộ, giọng trầm thấp của bị thanh khác lấn át, người khác trực tiếp đặt sách bài tập lên bàn của An Diệc Thành, "Lớp trưởng đại nhân, đề bài này làm như thế nào?"

      quay đầu lại, thấy phải là khuôn mặt của , mà chân ngừng phát run.

      Khẩn trương như vậy, tại sao còn phải tới đây chứ?

      ai chú ý đến , giảng đề cho người khác xong, lại quay đầu lại, chỉ thấy bóng lưng của .

      Mặc kệ cho người khác chen sang bên cạnh, lời muốn , mới chỉ được nửa.

      cau mày, muốn suy nghĩ đến cái bạn học quen thuộc như vậy ở trong lớp, đối với , chỉ là học sinh nữ nhát gan sợ phiền phức mà thôi. . . . . .

      người khẩn trương như vậy, là loại sức mạnh nào khiến cho vẫn hướng về đây?

      tại so với tốt hơn nhiều rồi, mà vẫn khẩn trương như vậy, nhưng nằm ở nơi đó, chuyên chú nhìn Tiểu Gia, hình ảnh này, nhìn xem mà cũng khiến ánh mắt hơi cay cay.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Tôi vẫn luôn cảm thấy khi viết cảnh mẹ con gặp lại này …. Đây là tổn thương sâu sắc, lại viết tốt lắm, hướng đến tình lớn, cám ơn mọi người khích lệ, khen tôi đều biết xấu hổ ~ cám ơn mọi người cố gắng tìm ra ưu điểm của tôi, tránh đề cập đến khuyết điểm của tôi, mọi người đều là Ngân tốt. . . . . .

      Cám ơn các Bá Vương ~

      Chiều hoàng hôn ném quả mìn

      Tô Diệp ném quả mìn

      Cười tiếng khuynh thành ném quả mìn

      Cười tiếng khuynh thành ném quả mìn

      sher¬ryzhang ném quả mìn

      Cuối cùng tôi cũng có thể nhìn thấy chuỗi mìn rồi, mọi người, nào nào
      susuHà Hoàng thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 40

      Tay Trình Vũ Phỉ vẫn vỗ đều sau lưng Tiểu Gia, cái lại thêm cái , y hệt máy móc thể dừng lại. Mà ràng ôm Tiểu Gia rồi, lại hình như vẫn cảm thấy đủ, muốn ôm thêm chút, chặt chút nữa. Ôm quá gấp, rồi lại sợ Tiểu Gia cảm thấy thoải mái, vì vậy ngừng mâu thuẫn. Tiểu Gia dám ngủ, sợ tỉnh lại thấy đâu, nhưng bây giờ còn hơn bé, hơn ai hết cũng dám nhắm mắt, sợ chuyện này chỉ biến thành giấc mộng, sợ khi tỉnh táo lại tất cả lại chỉ do ảo tưởng mà thôi.

      Bây giờ thế này, khiến cho là mình chỉ là giẫm ở đám mây, lâng lâng , biết là , rồi lại mang theo vài phần cảm giác chân , loại cảm giác này rất ngọt ngào, rồi lại như thể là trong mộng ảo.

      Tiểu Gia là đứa bé của và An Diệc Thành, chỉ là những lời này, có thể là cần đến nửa ngày vẫn phản ứng kịp. Đây từng là hy vọng xa vời của , khi loại hy vọng xa vời thực tế này đến với vậy mà chút tức giận chút căm giận cũng có, chỉ thấy mình muốn cảm ơn, chỉ thấy là may mắn. còn kịp trách tội cha mẹ mình năm đó hành động như thế nữa, thèm nghĩ đến chuyện An Diệc Thành cố ý để cho nàng nhận mặt Tiểu Gia mang hàm nghĩa gì nữa, chỉ muốn ôm Tiểu Gia, cứ ôm như vậy là tốt rồi, đây là đứa bé của , là đứa bé trong người sinh ra.

      Trong lòng đứa bé này thiếu sót phần, làm mọi cách từ từ đền bù .

      biết mình ngủ lúc nào, nhưng so với người đứng ở cửa phòng kia so lại biết rất .

      đêm này, đối với An Diệc Thành mà , mới gọi là thể chợp mắt cả đêm, nhìn người phụ nữ kia ôm Tiểu Gia, người từng tế bào hình như cũng đầy vết thương lòng, khiến lâu vẫn bình tĩnh được.

      ngồi trong thư phòng, cửa sổ mở rộng ra, gió đêm lạnh lẽo thổi vù vù vào, trong tay chấm lửa của tàn thuốc vẫn có màu đỏ sáng kỳ quái, điếu thuốc, nhanh chóng cháy hết, trong khí có nhàn nhạt mùi thuốc lá, thứ mùi này theo gió phả vào mặt tới tấp, khiến càng ngày càng tỉnh táo.

      bạn học tên Trình Vũ Phỉ đó, là từ lúc nào chú ý tới vậy? Hạ Tư Tư đúng, đối với bạn học nữ luôn luôn có ấn tượng gì, người nào có ấn tượng chính bản thân quá ràng, thể có mối quan hệ nào khác với các , bạn học khác có thể lén lén lút lút để chuyện đương, thế nhưng lại thể, sớm hoạch định cuộc sống của mình, mỗi bước hình như cũng thể có sai lệch, thời cấp ba chính là cố gắng học tập, nhưng thế này vẫn còn chưa đủ, phải tự mình kiếm tiền, thể hoàn toàn dựa dẫm vào mẹ .

      ít nữ sinh đưa tới cho những bức thư tỏ tình, thư cũng gấp thành hình dáng xinh đẹp, nhưng mà đối với những bức thư kia có cảm giác gì, cũng như mỗi lần thấy ai đó động lòng rồi thích ... Tự nhìn lại mình, đều đặc biệt muốn hỏi câu, rôt cuộc những thứ thích đâu rồi, có thích cái gì đáng giá , thành tích ư, cái đó cũng chỉ là mặt khác nổi bật hơn với thôi, hoặc là sau này cái đó cũng cơ bản cũng có thể coi như là ưu thế, quá rồi. . . . . .

      lòng hay giả vờ, đều cần.

      Cho đến khi phát loại ánh mắt rơi người mình, loại cảm giác này làm cho người ta cảm thấy thoải mái, cũng thể hỏi, tại sao bạn lại muốn nhìn tôi?

      Sau đó, rốt cuộc cũng tìm được nguồn gốc ánh mắt kia, lám thế nào lại là ánh mắt của ?

      Các bạn nam khác cùng tụ tập chỗ, thích về mấy trong lớp, dĩ nhiên Tiết Giai Nhu là tên bị đến nhiều nhất, Trình Vũ Phỉ cũng bị đến ít, bọn họ thích đem Tiết Giai Nhu so với loại hoa hồng rực rỡ. . . . . . Còn Trình Vũ Phỉ kia, chính tìm từ, cảm thấy giống như là gió , chính là loại cảm giác, nhàn nhạt, hình như gây cho chú ý cho người khác, nhưng lại lấy đó làm cách thức để thể tồn tại của mình.

      phải loại người hay tự kỷ tự chính mình, vừa bắt đầu phát bạn này đối với mình có tâm ý ra cũng suy nghĩ gì nhiều, lí do là từ đầu mấy đề ý.

      Nhưng hôm khi về nhà, đột nhiên phát mình để quên chìa khóa ở trường học, liền xoay người lấy.

      Đó là lần đầu tiên phát theo mình, vẫn cảm giác gì, chỉ là có lẽ hoàn toàn nghĩ tới lập tức quay trở lại, hơn nữa là trở về trường học, nên vẻ mặt khó xử của nửa ngày cũng vẫn khôi phục bình thường được, khi từ bên cạnh lướt qua người mặt của đỏ hồng đến cực độ đến mức bình thường. chào hỏi, vẫn xem như người xa lạ, với thái độ này của , khiến thở phào nhõm.

      Ngày thứ hai, tiếp tục xuất , có cảm giác gì, nghĩ tới cũng rất bình thường.

      Nhưng ngày thứ ba, xuất lần nữa, bắt đầu hoài nghi, có nhà ở bên cạnh hay còn theo ? cảm giác mình có suy nghĩ này quả được gọi là quỷ dị, bởi vì cái đó buổi chiều, lại bị loại ý nghĩ này hành hạ lặp lặp lại, vì vậy sau khi đến nhà, làm chuyện mà chính mình cũng thể tin được, từ trong nhà lại ra, sau đó giữ khoảng cách gần xa theo , bước chân của nhàng, trong miệng giống như ngâm nga bài hát, vẫn theo , mãi cho đến khi về đến nhà.

      Nhà của , cách nhà rất xa, hai hướng hoàn toàn ngược nhau. cũng nhìn thấy, khoảng cách nhà và nhà mình quá xa. ra đến ngày kia, đứng yên lặng bên cạnh nhà của lâu lâu, trước kia từng nghe qua lòng sông luôn thấp hơn mặt biển những chữ này, khi đó cảm nhận được hết ý nghĩa của nó

      Chính là loại cảm giác, ấy và mình, sống ở hai thế giới.

      theo , ra rất ít theo tới gần nhà , nghĩ, chắc cũng chưa biết nhiều, trong mắt người khác thành tích ưu tú đó, diện mạo thiếu niên tuấn tú, lại ở trong con hẻm , trong ngõ hẻm là có thể nghe thấy được mùi ẩm mốc rất nặng, có thể thấy , cho nên cũng cách xa.

      Nhưng, có.

      vẫn theo như vậy, mãi cho đến khi về đến nhà .

      Cảm giác rất kỳ quái, mỗi lần vào thời điểm này này, theo phía sau , cho đến khi ra khỏi này khu nhà cũ này.

      Ra khỏi khu nhà cũ, lập tức u như vậy, hai bên cũng thường xuyên có người, đến nỗi gặp nguy hiểm.

      Có thay đổi là từ bắt đầu mùa đông, tiết trời thay đổi, trời tối cũng bắt đầu nhanh hơn, hình như cũng có e sợ, hề theo vào khu phố nhà cũ nữa, còn cũng cần phải trở về đến nhà sau đó lại ra cửa.

      Loại cảm giác đó rất kỳ quái, như trở thành thói quen vậy, đột nhiên cần sau khi về nhà rồi lại ra. . . . . .

      trong phòng của mình, đối với hành động mình làm tỏ vẻ nghi ngờ, biết mình làm gì, hoặc là mình làm cái gì, cũng suy nghĩ biết mình tại sao lại làm như vậy.

      Có lẽ là khi trong lúc vô tình nhìn đến ánh mắt của lại lóe lên tia hốt hoảng, cẩn thận, lại cứ như vốn cố chấp đứng tại chỗ, khiến nhịn được rất muốn quay đầu xem chút.

      cảm giác mình thích ứng cũng trở nên rất kỳ quái, vừa bắt đầu thích loại ánh mắt kia luôn dừng lại người mình, dần dần đón nhận, sau đó trở thành chuyện đương nhiên?

      bắt đầu vừa học vừa tìm học sinh để dạy thêm, cũng chỉ nhận học sinh cấp 3, ý định nhận học sinh của có hạn, cho nên học phí cũng rất thấp, dù vậy cũng nhận, ít nhất vẫn có thể tự chính mình kiếm tiền.

      Ngày đó cũng là sau khi tan học, lại quên sách lớp học, trở lại phòng học, vừa mới chuẩn bị đẩy cửa ra, liền nghe được tiếng chuyện bên trong truyền ra.
      "Được chưa Trình Vũ Phỉ, bạn xem chút bạn làm những gì, mất mặt, quá mất mặt. . . . . . Mình tại sao có thể có người bạn thân như vậy?" Hành động của Tiết Giai Nhu đối với Trình Vũ Phỉ bây giờ là phỉ nhổ có thêm ghét bỏ, "Thích liền đuổi theo , vậy đến tột cùng bạn tính làm gì?"

      "Mình . . . . . Sợ. . . . . ."

      "Sợ cái gì? Sợ bị cự tuyệt? Bị cự tuyệt cũng tốt, bạn cũng sớm thu hồi tim của mình, cần tiếp tục lãng phí thời gian."

      "Mình phải sợ bị cự tuyệt. . . . . . Mình chỉ muốn ảnh hưởng đến ấy, nếu như mà mình thổ lộ điều gì, ấy thích mình...mình hành động như vậy đối với ấy mà cũng là quấy nhiễu. . . . . . Hơn nữa ấy. . . . . . Dù sao bạn cứ coi như mình có dũng khí !"

      " phải bạn có dũng khí, mà vốn là bạn hề có dũng khí."

      Trình Vũ Phỉ cười cười, nhưng phản bác lại.

      "Đến tột cùng bạn thích ấy vì cái gì, ra , thành tích tốt biểu điều gì, cũng chắc chắn về sau thành công, huống chi điều kiện gia đình của ấy . . . . ." Tiết Giai Nhu nhún nhún vai, "Mặc dù thể cầm tiền bạc để cân nhắc, nhưng bạn suy nghĩ chút, bạn trai của mình có thể mua cho mình các loại quà tặng, nhưng bạn trai của bạn cái gì cũng thể mua cho ban, thể dẫn bạn ăn bữa tiệc lớn, thể giúp bạn mua quần áo xinh đẹp, hơn nữa bạn vẫn thể trách cứ ấy, ấy nghèo nha, mua nổi. . . . . ."

      Trình Vũ Phỉ khẽ cắn răng, cho nên mới muốn ảnh hưởng đến .

      "Mình cũng biết thích ấy là vì cái gì, bạn cứ coi mình như tẩu hỏa nhập ma !"

      Tiết Giai Nhu lấy tay dùng sức xoa tóc người bạn tốt này, biểu đạt bất mãn của mình.

      Trình Vũ Phỉ chẳng qua là cảm thấy, thích người này, ra thể là có áp lực nặng nề, vừa chân chính vừa đầy đủ tâm ý mình bỏ ra, khiến điều này càng ngày càng tăng thêm. thích người thiếu niên kia vì điều gì đây, thích ngồi ở chỗ đó, người khác thế nào nhất định vẫn sáng bằng phần của , cho dù người khác có cười nhạo nghề nghiệp của mẹ , cười nhạo mặc quần áo như bần hàn, đều có thể đường đường chính chính ngồi, sống lưng so với ai khác cũng thẳng hơn.

      nghĩ vĩnh viễn cũng làm được như vậy, nhưng những chuyện kia vẫn làm ảnh hường đến người thích, hơn nữa mỗi lần nhớ đến đĩnh được chính trực mà ngẩng cao đầu, cảm thấy rất đau lòng, Đúng vậy, người khác đều gia đình có điều kiện quá kém, vậy mà với điều kiện đó, oán trời trách đất, tự giận mình, nguyện ý dùng sức cố gắng của mình thay đổi tất cả, như vậy người khác nên tôn trọng sao?

      Huống chi, như vậy, dễ dàng.

      Mỗi lần nhìn đến dáng vẻ nhàng của , đều đau lòng, phải đối mặt với bao nhiêu chuyện khó khăn mới có thể trở nên như vậy?

      An Diệc Thành xoay người rời , cũng cầm theo quyển sách kia.
      rốt cuộc biết, vì sao ghét thích , chính là cơn gió, ảnh hưởng , để cho sống theo cuộc sống của , chỉ cần xem là tốt rồi, căn bản có tính toán làm ảnh hưởng , cũng có tính toán để đạt được điều gì.

      Kỳ thi lần sau, có kết quả.

      An Diệc Thành biết thành tích xếp hạng của mình thay đổi, chỉ cần làm xong bài thi, dường như là có thể tính toán ra điểm số của bản thân, đây đối với , tập mãi thành thói quen. Thành tích bảng thông báo luôn là được vây quanh bởi rất nhiều người, tầng lại tầng, đứng ở hành lang, tựa vào lan can, nhìn bóng dáng của những bạn học kia.

      Sau đó, nhìn thấy .

      xem lâu lâu, đầu tiên là bị người khác đẩy ra ở bên ngoài, cũng tranh, mà là chờ người khác nhìn xong sau đó tiến lên nữa, có người có người tới, hình như vẫn luôn là chen vào được.

      nhìn trong chốc lát, đột nhiên liền nở nụ cười.

      Rốt cuộc, người dần dần giải tán, đứng ở nơi đó nhìn rất lâu.

      tựa vào lan can tay, nắm chặt.

      ở đây là nhìn thành tích của sao?

      Cái suy đoán này, đột nhiên liền chui vào đầu óc của .

      bài thi viết văn của An Diệc Thành được dán vào bảng thông báo để bạn học xem xét, chữ của viết tệ, về sau đính vào nơi đó để mọi người tới xem.

      Ngày đó viết bài thi vẫn được đính ở nơi đó rất lâu, đột nhiên có ngày, thấy bài thi viết.

      Hôm đó An Diệc Thành vốn là muốn đến chỗ dạy thêm cho học sinh kia nhanh, đối phương đột nhiên có chuyện, chạy tới nhà của đối phương mới hay tin, chỉ còn cách trở về trường học, về đến nhà nếu như bị mẹ nhìn thấy, chyện dối học thêm bị phát . vào trường học được bao lâu, liền nhìn thấy người đứng ở bảng thông báo làm cái gì đó, nhìn trong chốc lát, sau đó rời .
      Khi đó chính là thời gian lên lớp, làm gì?

      Các bạn học cũng biết dạy thêm cho người khác, tự học buổi tối có thể có mặt, nhưng trở lại, các bạn học cũng cái.

      ngồi xuống bao lâu, Trình Vũ Phỉ liền tiến vào, trong tay nắm cái gì.
      Nàng đau bụng, vệ sinh, nửa đường lại nhớ ra cái gì đó, đến chổ bài thi viết văn đó thận trọng kéo xuống . Bảng thông báo nơi đó, căn bản tránh gió mưa, lần trước xuống cơn mưa , tự thể cũng bị ẩm rồi, muốn nhìn thấy tờ giấy kia cũ rách nát đến cuối cùng cái gì đều nhìn được. . . . . .

      Sau khi kéo xuống tới, mới phát giác được mình lá gan trở nên lớn, nếu như bị người khác nhìn thấy, chuyện như vậy cũng là bị trừng phạt, nhưng tất cả mọi người học, có nhìn người thấy chứ?

      vô tình nhìn lướt qua phòng học, thế nhưng thấy được An Diệc Thành. . . . . . Trong khoảng thời gian ngắn, trông giống như đứa bé làm sai việc gì. . . . . .

      An Diệc Thành thấy mình rất kỳ quá, ràng lấy ra quyển sách, làm ra bộ dạng nghiêm túc nghe thầy giáo giảng bài, vì sao ánh mắt lại hướng về phía bên kia nhìn ? lát lại len lén quay đầu liếc mắt nhìn, lát khẩn trương biết như thế nào cho phải nằm xuống lại ngẩng đầu, đây là thẹn thùng?

      thể hiểu, mặt nhanh chóng lướt qua tia cười.

      Sau lại, lúc vẫn cảm thấy ánh mắt của kia lại rơi người mình cảm thấy mất mác, ngay cả chính cũng thể tin được.

      Cho tới bây giờ vẫn cảm thấy, đối với những ngươi thích mình biết mù tịt về họ.

      Nhưng vào thời điểm khi trong lòng tràn ngập cảm giác mất mác, khó chịu dâng lên, đột nhiên hỏi chính mình, đây phải coi là gì! Tại sao chính lại biến thành như vậy, tại sao lại có loại tâm tình này?

      Bọn họ thậm chí chuyện với nhau được mấy câu , thậm chí có chung đụng, thậm chí cũng biết đối phương có tính tình ra sao. . . . . .
      Nhưng tại sao lại như vậy chứ?

      suy nghĩ cực kỳ lâu mới hiểu được, chính là khiến lý trí hề thay vẫn đổi mặt bình thản trong cuộc sống, xuất hện xung quanh, khiến cuộc sống căng thẳng của có chút thả lỏng ít, có xuất như mất thói quen và chút tiếng cười vui vẻ.

      Thích , lẽ như vậy sao?

      nghĩ, có lẽ, mình cũng lờ mờ hiểu ra.

      Tác giả có lời muốn : còn tiếp, nhiều lời góp ý, tôi ghi nhận!

      Đây là đoạn văn tôi viết bình tĩnh, tôi cảm giác mình rất dụng tâm, cũng hy vọng có mọi người thấy thích.
      Phiên Nhiên, susuHà Hoàng thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41

      Cuối cùng kì thi tốt nghiệp trung học cũng kết thúc, những bạn học khác đều có gương mặt như được giải phóng, hận được trở về trường lập tức đem tất cả sách xé toang sau đó muốn tung chúng lên bay lượn đầy trời, còn An Diệc Thành vẻ mặt nhõm lại hề xuất , đối với , đây chỉ là mới bắt đầu mà thôi, ngày mai sau khi thi xong, lập tức muốn bắt đầu ra ngoài tìm thêm việc làm ngắn hạn, đắn đo, nghe những người tuyển nhân viên thích tuyển những người chỉ làm trong dịp hè, chỉ có thể mình chính là tìm công việc, sau đó nhanh chóng báo danh đại học trước, tìm lý do từ chối. nghĩ trước tìm việc chút, tìm được tính cách khác

      trở lại trường học, lập tức nhìn thấy mấy bạn học ôm chồng sách lớn bán, mà bên ngoài phòng ngủ trường học, tung bay ít giấy sách vở. nhíu mày, tất cả sách của mình cũng vẫn giữ lại nhà, sau đó lại bị mẫu thân xem như vật thần thánh mà giữ lại, mặc dù cũng cảm thấy thế này hoàn toàn cần thiết, có giá trị gì nhiều để cất giấu, còn muốn là cũng chỉ là vật vô dụng bỏ , nhưng nếu mẹ làm như vậy, cũng phản đối.

      Có người mừng rỡ, có người khổ sở, tất cả đều là vì trận thi cử này vừa vặn qua , thế nhưng lại rất nặng nề, hình như so với người khác cảm xúc hợp nhau.

      Thi tốt nghiệp trung học xong, hình như ai cũng ý nghĩa giải phóng, các bạn học ba năm người vây tại chỗ, bày kế hoạch nơi nào chơi, có người muốn ngủ suốt đêm, có người đề nghị KTV, có người là muốn trượt băng. . . . . . Những thứ đó, tất cả với đều chút liên quan, nghĩ về nhà, mẹ ở nhà trong chờ , cuộc thi này rất quan trọng, mẹ cố hỏi tình hình của buổi thi

      vừa mới chuẩn bị , có người ngăn cản bước chân của .

      Nhìn ở trước mặt mình là nữ sinh này, hơi hơi nhíu dưới lông mày, biết ấy, bởi vì là bạn tốt của Trình Vũ Phỉ , ra có chút hiểu, Trình Vũ Phỉ này tính tình nhàn nhạt, làm sao lại có cùng tác phong làm việc như thế khoe khoang bạn này là bạn tốt? thẳng ra Tiết Giai Nhu này, chỉ cần liếc thấy là biết được, nhìn ấy tới để chuyện, khỏi khiến có cảm giác thoải mái.

      "An Diệc Thành, tôi có chuyện muốn với bạn." Tiết Giai Nhu hướng bốn phía nhìn chút, hình như hy vọng có người nhìn đến bọn họ ở chung chỗ chuyện.

      An Diệc Thành do dự mấy giây, sau đó gật đầu cái.

      theo Tiết Giai Nhu tới dãy phóng học thí nghiệm lâu sau lưng, khu nhà lâu có làm trường thi hay dạy học, cộng thêm các khóa khác cũng nghỉ sau thi tốt nghiệp trung học, nơi này bây giờ khá yên tĩnh, cùng so với những chỗ huyên náo kia hoàn toàn khác biệt.

      và Tiết Giai Nhu lúc này có chuyện gì, vì vậy đoán được, Tiết Giai Nhu muốn chuyện, phải là chuyện có liên quan về Trình Vũ Phỉ, đây cũng là ý định của cùng với ấy tìm cho được nguyên nhân.

      "An Diệc Thành." Tiết Giai Nhu cũng cảm thấy có chút biết nên bắt đầu như thế nào, thậm chí cũng biết mình làm chuyện này là đúng hay sai, biết mình là tự bản thân mà làm, cũng cho Trình Vũ Phỉ biết, chỉ là suy nghĩ, Trình Vũ Phỉ thích người này thích lâu như vậy, nếu như ấy từ đầu đến cuối cũng biết, đó cũng quá đáng buồn, "Tôi muốn cho bạn chuyện có liên quan đến Trình Vũ Phỉ."

      "Ừ."

      thể nét mặt gì, điều này làm cho Tiết Giai Nhu có chút thấp thỏm, nhưng vẫn là mở miệng cười, "Trình Vũ Phỉ thích bạn, rất thích bạn, từ lớp mười đến bây giờ, vẫn luôn thích bạn."

      Người khác thi tốt nghiệp trung học rất nhanh, nên thương cũng đừng cãi nhau, thầm mến cũng đừng thổ lộ, bây giờ sau khi kết thúc kì thi tốt nghiệp trung học, lại giúp bạn mình tuyên bố chuyện này, cũng tính là có lỗi chứ? Hơn nữa cho Trình Vũ Phỉ, như vậy coi như An Diệc Thành đối với Trình Vũ Phỉ có bất kỳ ý định nào, Trình Vũ Phỉ cũng cảm thấy có điều ổn, khó chịu hay thất vọng, nếu như An Diệc Thành có ý định kia . . . . .

      Tiết Giai Nhu quan sát lâu, mới nhìn thấy gật đầu cái, sau đó cũng chưa có phản ứng khác.

      , Tiết Giai Nhu rất thất vọng. Đối với An Diệc Thành cảm giác được, hề giống như bạn học nam khác chút nào khi thấy ánh mắt sáng quắc, cảm thấy ánh mắt nhìn mình so với nhìn cọc gỗ khác biệt lắm, nhưng lại thấy có chút nào cảm thấy thất bại.

      gật đầu, chẳng lẽ cũng biết chuyện đó rồi hả ?

      Tiết Giai Nhu nghĩ đến này, vì Trình Vũ Phỉ khó khăn chịu, ra cũng có thể nghĩ thông suốt, An Diệc Thành là ngườ lý trí, đối với , lo cho cuộc sống quan trọng hơn nhiều so với những thứ trăng, hoa, gió, tuyết kia. Tiết Giai nhu lấy ra vật, đưa cho An Diệc Thành, "Mặc dù tôi nên thúc đẩy cái gì, nhưng vẫn là muốn đem vật này cho bạn."

      Tiết Giai Nhu đưa cho An Diệc Thành xong, liền xoay người rời , vài bước, quay đầu lại nhìn ấy, vẫn thấy còn đứng ở tại chỗ, đột nhiên cảm thấy, có lẽ hề giống Trình Vũ Phỉ nghĩ, biết bất cứ chuyện gì, bị người thích lâu như vậy, có lẽ dù sao cũng nên vào lúc nào đó phát thôi. . . . . .

      Tiết Giai Nhu đưa cho An Diệc Thành chiếc máy ghi hình con thỏ hình, đó chính là đoạn chuyện giữa Tiết Giai Nhu và Trình Vũ Phỉ .

      An Diệc Thành cầm lên con thỏ này trong tay bề ngoài dễ thương, tâm trở nên nặng nề, nhưng vẫn nhịn được, lúc đường trở về, lựa chọn nghe. . . . . .

      Xuất đầu tiên là tiếng của Tiết Giai Nhu, "Tôi hiểu bạn, thích người kia bao lâu, tại sao cũng muốn cho ấy biết? Bạn nên cho ấy biết, cho người ta biết, bạn vì muốn tiếp xúc với người ta, vẫn theo người ta về nhà. Còn tất cả mọi thứ về ấy, bạn vẫn nghiêm túc giữ lại. . . . . . ràng thành tích của bạn học khoa Văn tốt hơn, lại lựa chọn học khoa tự nhiên, cũng phải bởi vì muốn gần ấy hơn chút sao? Bạn nỗ lực học tập, chính là muốn cùng học chung trường với ấy . . . . . Bạn làm nhiều điều như vậy, nếu như bạn muốn cho ấy biết, như vậy bạn làm tất cả những thứ này có ý nghĩa gì !"

      " như thế nào? Có thể thay đổi cái gì ?" Trình Vũ Phỉ thanh trước sau như bi quan.

      "Bạn cho người ta biết tâm ý của bạn á, nếu như ấy cũng thích bạn, vậy các bạn dẵ có thể ở cùng chỗ rồi. . . . . . Bạn vì ấy làm nhiều điều, nhiều chuyện như vậy, ấy nhất định thấy cảm động. . . . . ."

      Trình Vũ Phỉ lại trầm mặc lâu, "Giai Nhu, bạn sai lầm rồi, tôi cũng làm gì cho ấy. Tôi thích, ra ấy cũng có bất kỳ chỗ nào tốt, cũng chưa từng làm cái gì cho ấy, thậm chí nếu như tôi vừa bắt đầu chủ động, chắc chỉ là quấy nhiễu ấy. Tôi cố gắng học tập, đạt được lợi ích cho chính mính, tôi theo ấy. . . . . . Cũng chỉ là thỏa mãn ham muốn của chính mình, ấy lấy được cái gì đâu, ra có gì cả. . . . . ."

      Đối với cách này của Trình Vũ Phỉ, Tiết Giai Nhu còn sức lực để châm chọc.

      Nhưng Trình Vũ Phỉ có lẽ là ngại Tiết Giai Nhu đủ bực tức, rốt cuộc lại bổ sung thêm đoạn văn, "Ngược lại mình cảm thấy mình được đến rất nhiều, bởi vì ấy, kích phát động lực học tập, thành tích có tiến bộ rất lớn . Khoảng thời gian thích ấy, mình rất vui vẻ, chỉ là nhìn ấy thôi, cảm thấy trong lòng đầy đủ . . . . . Có lẽ ý nghĩ của mình quá ngây thơ, mình lại cảm thấy mình thích người ta nhất định phải có kết quả với ấy mới gọi là ý nghĩa, dù là mình có ảo tưởng về những chuyện đó, nhưng ý nghĩa lớn nhất là ấy khiến cuộc sống của mình thêm phong phú, hơn nữa mình rất thích hưởng thụ ấy mỗi ngày mỗi giây, mình rất vui vẻ. Hơn nữa, ấy đáng giá để mình thích, ấy đáng giá để mình muốn thích ấy . . . . . Đây đối với mình mà , vậy là đủ rồi, mình may mắn nên mới có thể gặp phải như vậy người tên là An Diệc Thành, ấy khiến mình biết động lòng là cảm giác tuyệt vời như thế, mình sợ nhìn thấy rồi lại mong đợi, ấy khiến mình cảm thấy mỗi ngày đều tuyệt vời như thế. . . . . . Cho nên, như thế đủ rồi, mình có được cảm giác tuyệt diệu như thế, hơn nữa như thế này là đáng giá để sau này mình nhớ lại, đây chính là gia tài của mình. Dù là chỉ thuộc về duy nhất trí nhớ của mình."

      thanh thông qua con thỏ phát ra, sắc phải rất tốt, nhưng cuối cùng vẫn nghe được, thế nhưng vành mắt lại dần đỏ, có thể cảm thấy, khi những lời kia, nhất định rớt nước mắt. . . . . .

      rơi nước mắt, sau đó lại làm bộ cậy mạnh cười đối với bạn tốt , chính là tài sản quý giá nhất. . . . . .

      Đêm hôm ấy, dù thế nào nữa vẫn ngủ được, thậm chí đem đoạn chuyện kia, nghe lại biết bao nhiêu . . . . . .

      đột nhiên phát , ra đây cũng là tài sản quý giá thuộc về trân, khi đơn trong cuộc sống, màu sắc rực rỡ duy nhất, chính là cơn gió đó.
      Ngày thứ hai là thi , buổi tối ăn bữa cơm chia tay.

      Khi Trình Vũ Phỉ chủ động tới mời rượu nhìn vài giây, phải cho là đối với cảm thấy xa lạ, còn lại nghĩ vì sợ tự mình biết hiểu tâm tư của , cực kỳ lâu chưa từng xuất trước mặt , hôm nay đứng trước mặt của mọi người chủ động đến gần , có phải do dự lâu mới dám bước chân ra hành động?

      Dù là có thể đục nước béo cò, là lớp trưởng tất cả mọi người ở mời , cũng mời rượu liền như vậy sao có thể thấy được.

      Đột nhiên nghĩ, có thể tự tin chút. . . . . .

      Cho nên ly rượu đó, uống rất sảng khoái.

      Vào buổi tối kia, đối với , chính là loại phóng túng, cũng giống như là loại lựa chọn. nghĩ vì mình muốn có cuộc sống hoàn toàn phóng túng lần, cần lý trí suy tư chính xác hay , mà là nghĩ làm như vậy cứ như vậy làm, nghĩ vì gánh chịu tương lai. . . . . .

      Sau đó sao, đến nàh tìm , nhưng lần cũng nhìn thấy .

      Khi mẹ hết lần này tới lần khác dùng ngôn ngữ đâm vào làm tổn thương mỗi lần như vậy cũng tự với mình, đây chẳng qua là bọn họ biết mình mà thôi, nhưng ngày này qua ngày kia, phát , ra mình giống như cách mà mình biểu ra là thèm để ý.

      để ý, đáng chết là có để ý.

      vẫn còn có vị hôn phu. . . . . . thậm chí suy nghĩ, đến tột cùng từng được xem là gì? vẫn muốn thổ lộ, có lẽ so với những người khác cũng ràng, cũng chỉ là điểm sáng trong cuộc sống thời thanh xuân của cơn gió kia, với cuộc sống của chút liên quan, vì vậy sau này cơn gió đó, cùng người khác kết hôn, sau đó mình biến thành dạng kí ức xuất trong trí nhớ của người kia . . . .
      .
      Vậy cuối cùng từng được coi là gì?
      Loại ý nghĩ này, khiến rơi vào điên cuồng, đem con thỏ đáng kia, con thỏ mà lúc nào cũng thấy như tài sản quý giá, ném vào trong nước. . . . . .

      Lúc ném , lập tức hối hận. . . . . .


      Trình Vũ Phỉ tỉnh lại rất sớm, ngày vẫn còn chưa sáng, vẫn còn tối u, chuyện đầu tiên làm là sờ người bên cạnh, Tiểu Gia vẫn ở chỗ cũ trong ngực , hơn nữa ngủ rất say.

      Đây phải là mộng, phải nằm mơ, điều này khiến cảm động đến mức muốn khóc.

      hôn lên trán của Tiểu Gia, đây là đứa bé của , là con của .

      Gió thổi, cửa vang dội tiếng ken két ken két, lúc này mới phát , ra là vẫn chưa đóng cửa, gió to, cau mày, cẩn thận để Tiểu Gia để qua bên, đắp kín chăn, mới đóng cửa.

      Bởi vì sợ Tiểu Gia tỉnh lại, ngay cả đèn cũng mở.

      tới cửa, vào lúc vừa định đóng, phát cánh cửa khác, ở đấy cũng vang lên ken két ken két, quỷ thần xui khiến, tới.

      Vì vậy nhìn thấy đứng ở bên cửa sổ cái kia có bóng người, trong tay của cầm điếu thuốc, biết hút bao nhiêu, mà chỉ là đứng ở ngoài cửa thôi, là có thể nghe thấy được mùi thuốc lá rồi.

      vẫn nhúc nhích, đứng trong đêm đen, tựa như đường viền, nhưng bóng dáng kia lại rơi vào ánh mắt của , khiến cảm thấy có cảm giác chua xót, mắt ê ẩm, sau đó liền muốn rơi nước mắt.

      đứng đầy lát, nhịn được, khẽ hít mũi.

      thanh rất , nhưng người bên cửa sổ xoay người lại, nhìn về phía .
      Phiên NhiênHà Hoàng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :