1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Romeo vs Romeo - Phong Dạ Hân

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Tối chung chương

      Tác giả: Phong Dạ Hân

      Trans: QT ca ca

      Editor: yue aka Huyễn Dạ

      Duyên phận nha… Nó là thứ gì đó vô cùng kỳ diệu! Âu Dương Thành lúc này có thể coi như thấm nhuần ý nghĩa của nó, nhưng duyên phận cũng chia thành rất nhiều loại, mà cái tại gặp phải, nếu có thể hề muốn gọi là “duyên phận”.

      Tóc màu cà phê, đôi mắt thâm lam, “ bạn Mỹ quốc” trước mắt này chính là người đàn ông gặp sau khi cứu Thi Văn.


      “Lũ ngu này, nhìn ảnh rồi mà vẫn có thể bắt nhầm người! Fuck!” Gã cau mày, mồm liên tục xổ ra tràng tiếng thô tục, sau khi chửi xong dùng sức đá phát vào giường, đến nỗi cả chiếc giường phải lung lay chút, khiến Âu Dương Thành nằm bên cũng rung theo. Đôi lông mày của gã nhíu lại sít sao, vừa nhìn thấy là tức giận đến sắp bạo phát rồi!

      Âu Dương Thành so với gã lại càng muốn bạo phát, có điều tự nhìn lại tình trạng của mình tại… đành phải cười khan tiếng, hỏi: “Mấy người phải lại nhầm tôi thành Âu Dương Thần đấy chứ?” Rất ràng, người tên trước mắt này muốn tìm chính là Âu Dương Thần, ngày trước vì tên hai người gần giống nhau mà phải ăn đòn oan lần, lần này rất có thể lại là lũ thủ hạ “vô dụng” (1) của tên này tiếp tục nhầm thành Âu Dương Thần.

      Ông trời ơi, vì cái gì luôn là gặp xui xẻo cơ chứ?

      Hai tay gã đàn ông khoanh trước ngực, hít hơi sâu để bình ổn tức giận, từ cao nhìn xuống Âu Dương Thành, hỏi: “Mày có quan hệ gì với Âu Dương Thần?”

      Âu Dương Thành cựa cựa mình, “Có thể cởi trói cho tôi trước rồi sau được ?”

      Gã đàn ông nhếch mày, “Sao phải cởi cho mày?”

      Âu Dương Thành nhíu mày, “Nếu là hiểu lầm, vì sao thả tôi ra?”

      “Hiểu lầm?” Cười khẽ tiếng, gã ngồi xuống bên giường, chiếc giường mềm mại phát ra tiếng đệm lún nho , Âu Dương Thành ổn định thân thể, cảm giác cứ như bản thân sắp rơi vào vũng cát lún. Tên kia chống tay lên giường, tay còn lại vươn ra nắm lấy cằm Âu Dương Thành, ép ngẩng đầu, dùng loại tư thế mấy dễ chịu, để nhìn mình, hỏi: “Mày biết mày hẳn là phải bồi thường cho tao ư?”

      “Bồi thường?” Âu Dương Thành thiếu chút kêu to thành tiếng, “Tự mấy người bắt cóc nhầm, có bồi thường cũng phải là bồi thường cho tôi chứ?” Thực con mẹ nó đúng là lũ chó điên cắn người lung tung! giãy dụa muốn ngồi dậy, đáng tiếc bị gã đàn ông kia dùng sức ấn lên bả vai, hơn nữa hai tay sau lưng còn bị trói bằng thủ pháp đặc biệt, nếu dùng quá sức chút cánh tay rất đau.

      “Mày cũng tự biết đây là bắt cóc, bình thường biện pháp giải quyết người bị bắt nhầm chỉ có diệt khẩu ngay tại chỗ.” Giọng lẫn vẻ mặt của gã đều thuyết minh gã hề đùa cợt.

      Thế bồi thường cũng được!

      cho tao rốt cục mày có quan hệ gì với cậu ấy?” Gã tựa hồ vô cùng cố chấp với chuyện này.

      “Tôi…”

      Nếu có thể, Âu Dương Thành kỳ thất rất muốn gào câu Ông đây cùng quả ổi thối như sh*t kia có bất kỳ quan hệ chết tiệt gì hết! Nhưng lại rất tàn khốc, vào đêm “nguyệt hắc phong cao” khuya khoắt, quan hệ của và Âu Dương Thần đạt bước nhảy vọt, người ta đều toàn từ người lạ thành bạn bè, từ bạn bè thành người , rồi từ người thành người thân, lại chơi ngược, từ kẻ thù nhoắng cái xoay thành “Gian phu”! Say rượu loạn tính đó!

      Chờ chút! ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Âu Dương Thành, nhìn gã đàn ông, người kia kiên nhẫn nhìn , chờ đợi đáp án. Tên này, hình như phải là đến “bắt gian”? Nhớ tới mấy câu “Tôi rất nhớ cậu”, “ lâu gặp” gì gì đó mà gã ban nãy, ra vốn để với Âu Dương Thần? Bọn họ phải quen biết sao? Tên ổi thối chết tiệt kia!

      “Mày rốt cục còn muốn nghĩ bao lâu nữa hả? Khuyên mày biết điều chút, đừng có nghĩ mấy thứ vô dụng như phải trốn thế nào, tao có cả nghìn biện pháp đối phó với loại người biết nghe lời, tranh thủ lúc này tao còn chút kiên nhẫn , bằng …” Gã cười trầm, dùng sức giật áo sơ mi của Âu Dương Thành ra, cúc áo trong nháy mắt bay tứ tung, Âu Dương Thành quay đầu tránh vài cái bắn lên cả mặt , cảm giác trước ngực mát lạnh, tóc gáy theo sau mà dựng thẳng.

      “Nếu …” Gã hết câu tiếp theo, chỉ thay thế bằng nụ cười đầy thâm ý, lại đủ khiến cho Âu Dương Thành lạnh cả lòng.

      phải chứ? Mấy tình tiết trong tiểu thuyết cũng dính tới ? Vận cứt chó à!

      “Đừng đừng đừng! Có chuyện gì từ từ ! Đừng xúc động!” Âu Dương Thành vội vàng nặn nụ cười, nhịn đau nhích người sang bên cạnh.

      Nhìn động tác khôi hài của , gã nheo mắt, mạt ý cười dâng lên trong đôi mắt màu thâm lam.

      Bình tĩnh lại chút, Âu Dương Thành thử hỏi: “… quen Âu Dương Thần?”

      “Mày xem?” Gã cười mà đáp, bàn tay đặt lên ngực Âu Dương Thành, kì cũng chưa sờ loạn, nhưng chỉ cần để đó thôi đủ khiến cho Âu Dương Thành kinh hãi hồi.

      Tên này nhắc nhở mình có thể tùy thời “Thú tính đại phát” sao?

      Âu Dương Thành gượng cười : “Tôi nghĩ có quen, hơn nữa quan hệ giữa mấy người khẳng định tồi, tôi đây là người ngoài cũng ngại quấy rầy, vậy nên có thể thả tôi ra được ? Tôi và cậu ta có liên quan gì hết á, chỉ là lúc làm việc có gặp nhau được hai lần mà thôi! Giờ thả tôi , khi về tôi chăm chỉ làm việc, kiếm tiền nuôi gia đình, bao giờ xuất trước mặt nữa. Tôi còn nhất định giữ khoảng cách với Âu Dương Thần, cả đời bao giờ qua lại với nhau nữa, để và thủ hạ của bắt nhầm nữa! Có được ?” Bực bội! Thập phần bực bội! xem như biết cái gì gọi là chuyện trái với lương tâm! Chỉ cần được thả, chuyện đầu tiên làm khi về là rút dao chém tên ổi thối Âu Dương Thần kia! Nhưng trước mắt, tự bảo vệ cho bản thân mình vẫn có vẻ quan trọng hơn, lương tâm vứt cho chó ăn !

      nhiều như vậy, cũng biết tên kia có nghe lọt được gì , đối phương chỉ nhìn chằm chằm Âu Dương Thành, có cảm xúc gì đó như gợn sóng trong đôi mắt màu thâm lam, nhìn đến người nằm chột dạ thôi, cánh tay tê càng thêm tê, phối hợp với gương mặt cười sắp cứng ngắc. Cuối cùng, gã nheo mắt hỏi: “Mày quen Âu Dương Thần?”

      quen! Tuyệt đối là loại đụng phải cũng xem như người xa lạ!” Tận dụng mọi cách, nhanh chóng chứng minh “trong sạch”, “Bọn tôi chỉ là tên hơi giống thôi, bằng xa đến trời vực!” (2)

      “Vậy mày có quan hệ gì với Thi Văn?”

      Ặc? Sao lại nhảy ở đâu ra thêm tên nữa? Nơ ron thần kinh chạy đua thêm ba giây, “Aiz~” Âu Dương Thành thở dài, “Chính là lần đầu tiên tôi gặp đó, trước đó chút vừa cứu cậu ta khỏi tay đám thủ hạ của , cũng vì thế mà biết nhau, nhưng căn bản chẳng tính là quen thân gì sất!” xong trong lòng thầm nghĩ lẽ nào lũ kia vốn bám theo Thi Văn để bắt Âu Dương Thần, kết quả bắt lộn thành ! Thế nhưng nghĩ trái phải thế nào vẫn cảm thấy có chỗ nào đó đúng lắm, nhưng rốt cục sai ở đâu, lại nhất thời chẳng thể tìm ra…

      “Tao nên tin mày ?” Gã đàn ông đột nhiên hỏi, cái tay vốn thành cũng bắt đầu động chạm lung tung.

      nên tin tôi sao?” Âu Dương Thành ép bản thân lơ bàn tay đùa bỡn hai điểm nho ngực , nghiến răng nghiến lợi “cười”, “Tôi sợ ngứa, mời bỏ tay ra được ?”

      Đợi vài giây, gã rốt cục cũng cười được cái có vẻ bình thường, rút tay về, cười tiếp hai tiếng, “Mày đúng là thú vị! Lần đầu tiên thấy mày cảm thấy tên này rất thú vị.”

      khí tựa hồ khá hơn chút, Âu Dương Thành thầm nhàng thở phào, xem ra gã tin mình, từ lúc đó lá gan cũng lớn hơn, “Đúng vậy! Mặt của tôi khi ấy quả thực vô cùng thú vị.” Bị đánh thành đầu heo, ai nhìn mà chả thấy thú vị!

      “Mày là…” Câu của gã bị tràng tiếng chuông gián đoạn, Âu Dương Thành giật mình, rồi mới nhận ra được đó là điện thoại di động của mình kêu.

      Con mẹ nó! Ngàn vạn lần đừng có là ổi thối nha! Bằng rất có thể bị “hiếp rồi giết” đó!

      “Nè… Có thể thả ? Tôi nhận điện thoại?” Tim Âu Dương Thành đập đến độ muốn nhảy ra ngoài, ngoài mặt vẫn giả bộ bình tĩnh.

      Gã đàn ông nghĩ nghĩ, thả ra , còn trực tiếp thò tay vào áo khoác của , chuẩn xác móc ra di động, cầm lên nhìn, mặt chút thay đổi, khiến Âu Dương Thành sợ tới mức gió lạnh thổi vù vù sau lưng.

      Gã giơ di động lên trước mặt Âu Dương Thành, màn hình thông báo ra: Ổi Thối.

      Sợ cái gì cái đó tới! Âu Dương Thành hít hơi khí lạnh! Đây là màn “gian tình” Âu Dương Thần ép lưu số điện thoại khi nghỉ giữa hiệp đêm qua, hơn nữa còn uy hiếp được xóa, tức điên đổi luôn tên thành Ổi Thối!

      Đây phải là trời muốn diệt ta sao! Thế nhưng nghĩ tới chuyện “diệt” chân chính còn chờ phía sau, gã đàn ông khôn khéo dường như nhận ra điều gì đó, ấn mở loa ngoài rồi đưa tới bên miệng Âu Dương Thành, người kia nuốt nuốt nước miếng.

      “Sao lâu vậy mới chịu nhấc máy?”

      Giọng nam tính khêu gợi đến nhường nào! Ngay cả thanh trong điện thoại cũng có thể êm tai đến vậy!

      Thế giới tan vỡ! Âu Dương Thành cũng nối gót theo mà tan vỡ! Liếc mắt nhìn sắc mặt bắt đầu hóa xanh của tên bên cạnh, Âu Dương Thành kiên trì tới cùng khàn giọng hỏi: “ là ai vậy? Gọi nhầm số hả?”

      “Hử? Vẫn còn giận sao?”

      Âu Dương Thành tức đến sắp phát khóc rồi. Mà câu kế tiếp khác gì bom thả xuống, oanh tạc đến độ khiến hoa mày chóng mặt.

      “Tôi là người cùng họ (tính) của cậu đây!” (3)

      Lời thoại kinh điển, thậm chí còn có cảm giác như trước đây từng nghe qua. câu, cùng họ, cùng tính, người , cái gì cũng khai đầy đủ. Trong khoảnh khắc ấy, Âu Dương Thành hạ quyết định, quyết định mặc kệ hết thảy. Hít sâu hơi… Ta hít… Ngừng lại… Bùng nổ!!

      “Âu Dương Thần ổi thối khốn kiếp chết được tử tế ta xui xẻo tám đời mới gặp phải ngươi chỉ phải chịu ăn đòn thay ngươi giờ còn thay ngươi bị bắt cóc thế ăn cẩn thận có khi còn bị cưỡng gian đều là thằng vương bát đản nhà ngươi hại ngươi mà ăn no phủi đít thất đức tám đời ta thành quỷ cũng bỏ qua cho ngươi!!!!”

      Vừa rống xong, thở hổn hển hơi còn muốn rống tiếp, di động bị gã đàn ông kia lấy , chuyện tiếp theo Âu Dương Thành biết, bởi vì gã cầm điện thoại của ra ngoài, giây trước khi cửa đóng lại, nghe được gã ở bên ngoài : “Trông trừng cho cẩn thận, nếu muốn bỏ trốn đánh gãy chân!” Sau đó tên ngoài đó liếc mắt nhìn qua khe cửa, ánh mắt kia ràng : Lát nữa có kịch hay để xem đây!

      Âu Dương Thành lười , cần đánh gãy chân , tay sắp đứt rồi!

      Tận lực tạo nên tiếng động, Âu Dương Thành chậm chạp mà gian nan nhích thân thể hướng về cạnh giường, tuy rằng chỉ cần lăn vòng là có thể rơi xuống đất, nhưng muốn phát ra tiếng động khiến cho người ngoài cửa chú ý. Chờ tới lúc chỉ còn chút xíu nữa rớt khỏi giường, Âu Dương Thành khẽ cắn môi xoay người cái, sau khi rơi xuống dùng đầu gối chống đất, hai đầu gối chạm đất… đau nha!

      “Ư…” Rên rỉ tiếng, mông Âu Dương Thành chổng lên, quỳ rạp đất nghỉ nửa ngày. Cái thảm này cũng quá mỏng rồi!

      “Món nợ này tôi nhất định phải đòi lại! Ổi thối cậu nhớ kỹ cho tôi!”

      Tiếng cửa mở đột nhiên vang lên, hô hấp của Âu Dương Thành khựng lại, hơi quay đầu liền thấy, gã đàn ông kia đứng đằng sau , mặt còn đen hơn Bao Công.

      Xem ra “Kết quả đàm phán” được tốt lắm! Chẳng lẽ Âu Dương Thần chết tiệt bỏ rơi ? Vậy thành quỷ cũng tha cho tên kia!

      “Mày xem, năm phút có thể làm được những gì?” Gã hỏi.

      “A?” Âu Dương Thành sửng sốt vài giây, vì sao bỗng nhiên bị hỏi câu như vậy, bất quá xét thấy bản thân có khả năng cự tuyệt trả lời vấn đề, vẫn thành thành : “Đủ úp bát mì rồi.”

      “Hừ!” Hừ lạnh tiếng, gã nở nụ cười hiểm, tay túm lấy cổ áo Âu Dương Thành, ngay sau đó liền xách người ném lên giường.

      “Năm phút cũng có thể cưỡng gian người!”

      Âu Dương Thành kinh hãi, “Mày muốn làm gì?”

      “Cưỡng gian mày!” Gã chồm lên, với tay tháo quần Âu Dương Thành.

      “Mày làm cái gì thế? Buông ra!” Âu Dương Thành trong lúc bối rối nâng chân lên đá tên kia, kết quả bị đối phương nhanh tay hơn chặn lại. Người ngoại quốc thằng nào cũng cường tráng đó!

      “Ngoan ngoãn !” Hung tợn uy hiếp, “Tao muốn nhìn xem mày có chỗ nào có thể mê hoặc được cậu ta!”

      Âu Dương Thành giãy dụa nửa người , vẫn thoát khỏi số phận quần bị lột xuống tận đầu gối, đùa nhau sao?

      “Mày bình tĩnh chút ? Năm phút ngay cả tiền hí cũng đủ đâu!”

      “Tiền hí?” Tên kia lầm bầm hai chữ, “Mày cảm thấy chúng ta có thời gian làm mấy cái đó sao?” Cởi quần xong, bắt đầu giật quần lót.

      “Có có có! Chúng ta tiến hành từng bước, trước tâm sau đó hôn hôn bồi dưỡng tình cảm ! Mày đừng cởi quần lót của tao vội, có chuyện gì chúng ta từ từ ~!”

      có gì hay ho cần hết! Muốn trách trách Âu Dương Thần ấy!”

      “Tao đương nhiên biết phải trách tên đó! Nhưng mày cũng thể đổ lên đầu tao chứ?”

      “Ai kêu cậu ta thích mày!” Roẹt tiếng, quần lót Âu Dương Thành ra ! Âu Dương Thành cũng vì vậy mà thể nghe câu cuối cùng của gã.

      “Mày gì cơ? Chúng ta có chuyện gì từ từ rồi … A!” chân bị kéo ra, Âu Dương Thành đau đến gào to tiếng. Tên này nghĩ đến chuyện tiền hì cho ? đúng! Cho dù có tiền hí cũng đúng!

      “Con mẹ mày, mau buông tay! Thằng Mĩ chết tiệt, mày dám động vào ông ông thành quỷ cũng tha cho mày! Mày cút cho tao!” Sức mạnh bất ngờ bộc phát, Âu Dương Thành giãy chân ra khỏi kiềm chế của gã, rồi hung hăng đạp cước lên ngực gã.

      “A!” Đau đớn kêu lên tiếng, gã lùi về phía sau chút. Âu Dương Thành cũng nhân cơ hội đó lăn khỏi giường, cảm giác người đứng phía sau cũng xuống giường, liền như bị quỷ đuổi mà vội vã đứng lên, liều mạng lao ra cửa, hoàn toàn quên mất mình căn bản còn mặc quần.

      Có điều còn chưa kịp chạy tới cửa, cánh cửa bất thình lình mở ra. Hai người trong phòng đồng thời khựng lại, nhìn về phía cửa. Người đứng ở cửa nhìn quanh tình huống trong phòng: Âu Dương Thành nửa dưới trần truồng, hai tay bị trói sau lưng, bộ bị người “làm nhục”, khóe miệng người đó liền nhếch lên, nhưng lại tạo thành nụ cười lãnh khốc.

      “Đây là chơi SM hả?”

      Đm! Âu Dương Thành mắng tiếng, trong lòng lại cảm thấy nhõm, Âu Dương Thần à Âu Dương Thần, ông đây chưa từng mong chờ xuất của cậu đến vậy đâu! An tâm rồi, thân thể cũng thả lỏng, giờ mới nhận ra chân mình mềm nhũn, Âu Dương Thành thở hổn hển cúi đầu, đồng thời phát mình mặc quần, sợ tới mức lập tức ngồi sụp xuống, dựng thẳng hai đầu gối.

      “Cậu sao chứ?” Âu Dương Thần tới, ngồi xổm xuống nhìn hỏi.

      Vốn định chửi bới cho nguôi giận, nhưng Âu Dương Thành vừa ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt treo hai chữ “chân thành” của Âu Dương Thần, biểu tình lo lắng này giống như giả vờ, xem ra người này lo cho , đến năm phút đồng hồ chạy được tới đây, nghĩ nghĩ hồi, quay mặt : “Cậu mù à? Còn mau cởi dây thừng cho tôi!” Tay sắp gãy rồi.

      Âu Dương Thần cởi rồi. Nút thắt rắc rối, muốn cởi vẫn cần thủ pháp nhất định.

      “Tốt rồi!”

      Âu Dương Thành nhìn hai cổ tay hằn đỏ, rách da của mình, nhíu nhíu mày.

      “Đau lắm ?” Âu Dương Thần nhàng kéo tay của qua, nhìn Âu Dương Thành hỏi.

      Liếc mắt nhìn tên kia cái, “Cậu nghĩ xem?” tới quần của đâu mất rồi?

      “Âu Dương, cậu quan tâm thằng đó như thế?” Tên nào đó bị bỏ quên ở bên rốt cục chịu nổi hai người “liếc mắt đưa tình” thêm nữa, tay ngừng siết chặt thành nắm đấm, như thể khống chế nổi muốn lập tức xông lên tách bọn họ ra.

      Âu Dương Thần lãnh đạm liếc nhìn gã, lạnh lùng : “Vừa rồi ở trong điện thoại tôi rất rồi.”

      “Tôi muốn cậu lặp lại lần nữa!”

      cần thiết.” Âu Dương Thần quay đầu nhìn thấy Âu Dương Thành mặc lại quần xong, vươn tay, “ thôi!”

      “Ừm!” Đương nhiên rồi, nhẽ còn ở lại đón năm mới chắc! Tuy rằng rất muốn hóng “ân oán” giữa tên này với Âu Dương Thần.

      cho !” Gã rống lên tiếng, vài bước vọt tới trước mặt Âu Dương Thần, tóm lấy vai , gắt gao nhìn chằm chằm Âu Dương Thần hỏi: “Tại sao? Tôi cậu như vậy, cho dù chưa bao giờ bị người khác đè cũng tình nguyện nằm yên cho cậu đè, tại sao cậu vẫn chịu tiếp nhận tôi?”

      Âu Dương Thần phản ứng, nhưng miệng Âu Dương Thành tương đối đủ để nuốt quả trứng. Chuyện gì thế này? Vị đô con người Mĩ này thế mà lại tự nguyện cho Âu Dương Thần đè? Này, này cũng quá… chỉ có thốt lên, tình là mù quáng mà.

      “Lần đầu tiên gặp nhau tôi thích cậu, vì cậu tôi thậm chí có thể chuyển tổng bộ đến Trung Quốc, chỉ cần tôi kiên nhẫn chờ đợi bên cạnh, đến ngày cậu chịu tiếp nhận tôi đúng ? Âu Dương!” Người đàn ông kia hạ giọng thấp, gần như xen lẫn cầu xin.

      Âu Dương Thành đột nhiên cảm thấy, có chút… chỉ có chút thôi, thương cảm với người đàn ông này, nếu tính tới chuyện vừa rồi gã định làm ra với mình.

      “Tôi thích .” Âu Dương Thần bình tĩnh .

      “Vậy cậu thích thằng ngu này? Nó có chỗ nào đáng giá để cậu thích?” Gã chỉ ngón tay. Âu Dương Thành nhìn ngón tay kia chỉ thẳng tắp vào mình, cắn chặt răng, chút thương cảm vừa rồi bay sạch .

      “Mấy người mà tâm ! Đại gia ta hầu!” Ông đây có thời gian xem các người đến , tới lui vẫn là kẻ vô tội nhất! Sớm biết thế này, việc đầu tiên nên làm khi còn là bắt cha mẹ đổi tên cho mình. Âu Dương Thành thẳng về phía cửa.

      Khi ngang qua người Âu Dương Thần, liền bị người kia kéo tay lại, nghiêng đầu nhìn, “Buông!” biết vẻ mặt mình trở nên dữ tợn đến cỡ nào.

      Âu Dương Thần nở nụ cười, tựa như nhìn thấu điều gì đó, cười đến vừa nguy hiểm vừa khó hiểu. những buông tay Âu Dương Thành ra, ngược lại nắm càng chặt hơn, Âu Dương Thần quay đầu với người đàn ông kia: “Có biết vì sao tôi thể tiếp nhận ?”

      Người đàn ông đáp trả, dùng ánh mắt cho Âu Dương Thần biết chờ đợi đáp án.

      Âu Dương Thần nhìn gã, lại nhìn Âu Dương Thành, người vô cùng hoang mang.

      “Bởi vì giữa chúng ta hề có tình .”

      Người kia sững sờ tại chỗ, còn Âu Dương Thành thiếu chút nữa nôn ngay tại chỗ. Âu Dương Thần cậu thực đúng là cái gì cũng dám !

      ***

      Trong xe Âu Dương Thần, hai người ai tiếng nào, xe vững vàng chạy đường, Âu Dương Thành phát nơi này cách nhà xa lắm, xem ra khi bắt cóc mình, bọn chúng cố ý vòng vèo.

      đâu đây?” Âu Dương Thần quẹo lái, hỏi.

      Dùng khóe mắt liếc cái, Âu Dương Thành nhổ ra hai chữ: “Về nhà!” sắp tới giữa trưa, giờ làm cũng chẳng có nghĩa lý gì, huống chi còn chưa đến mức tình nguyện làm mặc quần lót!

      Âu Dương Thần nhìn cái, khóe miệng nhếch lên hỏi: “Tức giận à?”

      ! tức giận tí nào! phải chỉ là bị nhầm thành người nào đó nên bị bắt cóc thôi sao, rồi thiếu điều bị cưỡng gian thôi sao, có cái gì hay ho để tức giận? Nhỉ?”

      “Đừng cáu, là tôi sai được chưa?”

      “Cậu cút Âu Dương Thần!” Âu Dương Thành mắng câu, “Đừng có con mẹ nó coi tôi là đàn bà! Ông đây phải muốn tức giận, mà là quá lười tức cậu rồi! Cậu xem từ lúc quen cậu tôi có gặp được chuyện gì tốt đẹp! Thực con mẹ nó XXOO! Đệch! Xui xẻo đến thành quen rồi!”

      Âu Dương Thần gì, tạt xe vào đỗ ven đường.

      “Cậu… tức giận vì chuyện hôm nay?” hỏi.

      Âu Dương Thành trừng , “Cậu, nghĩ, vì, sao?”

      “Tôi nghĩ vì…” Âu Dương Thần lộ ra vẻ mặt bừng tình, “Vì đêm qua tôi làm nhiều quá…”

      A!!!!!!! Ai giết ! Người này trong đầu chỉ có tinh dịch thôi!! Âu Dương Thành hung hăng xào tóc mình đến rối bù, thở hổn hển kiềm chế lửa giận, quay đầu với Âu Dương Thần: “Ổi thối! Cậu nhớ kỹ cho tôi!”

      “Nhớ kỹ cái gì?” Mỉm cười hỏi.

      Âu Dương Thành như nguyền rủa, “Đạn phải mãi mãi chỉ bay đến từ trước mặt cậu đâu!”

      xin lỗi.” Âu Dương Thần đột nhiên buông câu.

      “Hả?”

      xin lỗi.” Lại lặp lại lần nữa, “Liên lụy tới cậu, là lỗi của tôi!”

      Ngửi thấy mùi bình thường, Âu Dương Thành hỏi: “Cậu biết những gì?”

      Việc đến nước này, Âu Dương Thần cũng giấu diếm nữa.

      “Cậu bị nhầm thành tôi rồi bị bắt cóc, là do Thi Văn cố ý làm. Bọn họ biết… quan hệ của tôi và Thi Văn, nên mới theo dõi Thi Văn để dẫn đến chỗ tôi, nghĩ tới…”

      Âu Dương Thành bừng tỉnh đại ngộ, khó trách khi đó Thi Văn lại gào to Âu Dương Thành em , “Thành” và “Thần” nghe rất giống.

      “Sao cậu ta lại làm như vậy?” Âu Dương Thành theo phản xạ hỏi.

      Âu Dương Thần dùng ánh mắt “thâm tình” nhìn , vừa muốn mở miệng bị Âu Dương Thành giơ tay ngăn lại.

      “Sao vậy? muốn nghe lời thổ lộ thâm tình của tôi sao?”

      “Tôi sợ nghe cậu xong rồi tôi có thứ gì để nôn, tôi còn chưa được ăn sáng đâu!” Âu Dương Thành căm giận .

      nửa ngày, vẫn là vì nợ phong lưu của Âu Dương Thần! Ai? thế này, cảm giác có điểm là lạ!

      “Bất quá có mấy lời tôi muốn ,” Âu Dương Thần kéo tay Âu Dương Thành qua, vết thương cổ tay tụ máu tím bầm, vươn lưỡi nhàng liếm, cảm xúc nóng ướt khiến cho Âu Dương Thành khẽ run, nhưng cũng đồng thời quên mất phải rụt tay về.

      “Tôi và Thi Văn xong rồi, vốn chỉ là quan hệ thân thể và tiền bạc, tôi đưa cậu ta Pháp du học, xem như bồi thường cho cậu ta…”

      Âu Dương Thành hừ tiếng, “Hào phóng quá nhỉ!”

      Âu Dương Thần mỉm cười, “Chỉ là biểu hảo tụ hảo tán mà thôi. Nếu tôi biết nó làm ra chuyện như vậy với cậu, nó chắc chắn an ổn mà lên được máy bay.”

      Âu Dương Thành tin hề đùa, trong lòng đột nhiên cảm thấy lộn xộn hết cả. Có chút phiền muộn, rồi lại có cách nào nhìn , cuối cùng chỉ đành rút tay mình về, “Vậy khi nào cho tôi cái biểu hảo tụ hảo tán đấy đây?” xong lập tức hối hận, lời này nghe y hệt như ăn dấm chua!

      Quả nhiên, Âu Dương Thần miệng cười toe toét, Âu Dương Thành tức đến hận thể tát cho phát.

      “Tin tôi , chúng ta hẳn là có cơ hội đó đâu.”

      Cái đáp án kì quái gì đây? Có thể Âu Dương Thành nghe ra được điều gì đó từ câu ấy, chỉ là phải người tự đa tình, có số việc chỉ đơn thuần cứ nghĩ theo phương hướng lãng mạn nhất.

      “Cậu rốt cuộc có ý gì?”

      “Tôi nghĩ tôi thích cậu.”

      Nghĩ? Âu Dương Thành nhíu nhíu mày.

      “Tôi phát cậu rất thú vị, luôn có thể đem đến cho tôi những niềm vui rất bất ngờ. Hơn nữa ở giường chúng ta còn phối hợp tốt như vậy, thân thể cậu phi thường hợp khẩu vị của tôi, eo dẻo, có thể làm ra đủ loại tư thế, hơn nữa mặt sau co chặt rất nhanh, lần nào cũng làm cho tôi…”

      “Cậu câm miệng lại cho tôi!” Âu Dương Thành tức giận mở cửa, nhảy xuống xe, chịu nổi nữa! sợ nếu còn hít thở trong cùng gian với Âu Dương Thần, nhịn nổi nữa mà giết luôn tên kia!

      Lần đầu tiên! Lần đầu tiên có người chọc được điên tiết tới mức này! Đời này đụng phải Âu Dương Thần như vậy, cũng coi như tổ tiên nhà Âu Dương của “có mắt”!

      Âu Dương Thành rồi, Âu Dương Thần cũng đuổi theo. Lần này có thể hai người chia tay trong buồn bực.

      lâu lâu sau này, khi Âu Dương Thành hỏi Âu Dương Thần lúc ấy vì sao lại đuổi theo, Âu Dương Thần cười : “Tôi cảm thấy lúc đó mà đuổi theo, nhất định bị cậu cho ăn đấm.” Âu Dương Thành mấp máy môi, nghĩ thầm: Mẹ nó! Thế mà bị đoán trúng!

      Đến đây dường như tất cả kết thúc, từ đầu tới cuối hai người còn chẳng tóe lên chút lửa tình nào, chỉ vẻn vẹn chút ái muội ngừng duy trì mối quan hệ của cả hai. Tuy rằng chuyện gì nên làm nên làm họ đều làm xong cả rồi, nhưng dù sao cũng đều là đàn ông! Đương nhiên, “Thổ lộ” của Âu Dương Thần hoàn toàn bị lơ đẹp.

      Kỳ ái muội cũng là liều thuốc rất tốt để điều hòa cuộc sống. Mà Âu Dương Thần lại cực kỳ thấu hiểu, nắm chắc lấy điểm này. Vậy nên vào buổi sáng nào đó, khi Âu Dương Thành nhận được bó hoa hồng đỏ rực như lửa, tươi mơn mởn, còn vương cả sương sớm, toàn bộ công ty đều chấn động!

      Ai dô!! Chín trăm chín mươi chín bông đó nha! Toàn bộ bàn lớn cũng đặt trọn được hết!

      Đồng nghiệp nam hâm mộ biết có phải Âu Dương Thành lọt vào mắt xanh của phú bà nào đó rồi ? Đồng nghiệp nữ vây quanh bó hoa hô to bạn trai các mà tặng bó thế này lập tức đồng ý cưới liền!

      Mặt Âu Dương Thành xanh mét, bới trong đám hoa tìm nửa ngày mới ra tấm thiệp màu trắng nho , mở ra liền thấy, đó viết: Chúng ta từ từ “chế tạo” tình ! Nếu đồng ý đáp lại tôi nhé!

      ngăn được khóe miệng nhếch lên, hoàn hảo người này còn biết đổi “làm” thành “chế tạo”, coi như thức thời. Bất quá… Âu Dương Thành cầm tấm thiệp gõ bên môi, đáp lại ư?

      Sáng ngày tiếp theo, bàn Âu Dương Thần, đặt giỏ hoa quả, bên trong toàn bộ là ổi! Quả nào quả nấy mượt mà tươi ngon!

      Âu Dương Thần có chút dở khóc dở cười, lấy tấm thiệp từ trong giỏ ra xem, bên viết: Tôi ghét nhất là ổi!

      Ghét… nhất sao? Âu Dương Thần cầm tấm thiệp chậm rãi đảo môi, khóe miệng từ từ giương lên.

      “Thế nhưng cậu thích tôi nhất…”

      ——————————————

      (1) Nguyên văn: “Ngốc mạo” – có nghĩa là ngu ngốc, hoặc người chuyên làm hỏng việc aka vô dụng.

      (2) Nguyên văn: 八竿子打不着 – Bát can tử đả bất trứ

      Hình dung giữa hai người có bất hòa, hoặc hề có liên quan gì hết.

      (3) Cái này từng giải thích rùi, ‘đồng tính': họ là ‘tính’ mà giới tính cũng là ‘tính’, cách chơi chữ thôi :’3
      honglak thích bài này.

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Phiên ngoại

      Tác giả: Phong Dạ Hân

      Trans: QT ca ca

      Editor: yue aka Huyễn Dạ

      ngày, biết đầu óc Âu Dương Thần bị vặn vẹo thế nào lại đột nhiên “Linh quang chợt lóe”, cười tủm tỉm nhìn Âu Dương Thành điều khiển Date Masamune PK Akechi Mitsuhide, nhả ra câu: “‘Đồng tính (họ) luyến ái’ của chúng ta đúng là danh xứng với thực nha!”

      Động tác tay khựng lại, Date Masamune lập tức được Akechi Mitsuhide tặng liên tiếp vài skills chém giết, ngay cả cơ hội rút đao cũng có. Nhìn “thi thể” võ tướng mình thích nhất màn hình, lòng Âu Dương Thành khóc ra máu.


      Sau khi đổ kha khá máu, Âu Dương Thành phải đối mặt với vấn đề càng thêm nghiêm trọng hơn, câu “Đồng tính (họ) luyến ái” kia của Âu Dương Thần, đánh thức ký ức chôn sâu trong đầu suốt mười mấy năm.

      ‘Romeo vs Romeo… gọi là gì…’

      Giọng lông bông của nam sinh vang lên bên tai, tựa như bản thân tự hỏi vấn đề vô cùng ý nghĩa.

      cho cậu biết… Romeo vs Romeo… Là đồng tính (họ) luyến ái đó! Hahahahaha ~~!’

      Người nọ cười lăn lộn đầy đất, ngặt nghẽo như sắp chết đến nơi, người bên cạnh đều bị cậu ta đấm tới đấm lui. Âu Dương Thành nhớ lúc ấy mình cũng cười, mà tại, hối hận, siêu cấp hối hận sao năm ấy mình đánh cho tên kia lăn lộn đầy đất cơ chứ.

      Romeo vs Romeo… Đây căn bản chính là miêu tả và Âu Dương Thần bây giờ còn gì!

      Người vốn nhìn thế nào cũng thấy ngứa mắt, giờ đây lại thành khách quen của nhà . “khách” vẫn còn rất khách sáo, bởi vì vị “khách” này chỉ cần mò đến cơ bản chịu . Ban ngày coi là cu li, bắt giặt giũ cơm nước. Buổi tối chiếm mất giường của , còn thường xuyên tiến hành vận động nhàng” nào đó… Được rồi, thừa nhận đôi khi cũng hưởng thụ loại vận động đó, tìm niềm vui trong đau khổ được !

      Tất cả trong tất cả, được Âu Dương Thần kết luận vì câu: Chúng ta là người mà!

      Người ? Mỗi lần nghĩ tới từ này, cả người Âu Dương Thành đều run rẩy, chưa từng cảm thấy rằng mình và Âu Dương Thần bên nhau vì . Bọn họ tại, cảm giác cứ như đôi vợ chồng kết hôn hai mươi năm đúng hơn, chịu đựng sống qua ngày!

      ở bên tên đàn ông, chịu áp bức (Tối bị áp, sáng chịu bức…), hơn nữa còn hoàn toàn có cơ hội lật bàn, họ Âu Dương, tên kia cũng họ Âu Dương… Romeo vs Romeo, chẳng lẽ hết thảy trong hết thảy này, đều vốn sớm được an bài?

      Âu Dương Thành nhướn mày, ép mình nhớ lại ký ức nhiều năm về trước, lại chỉ có thể mơ hồ nhớ tới bóng hình… người nọ, rốt cục là ai?

      Rốt cục con mẹ nó là ai có cái “mỏ quạ đen” đến thế? Để ông đây tìm được nhất định quất chết !

      Hôm sau, Âu Dương Thành nhận được điện thoại của Phương , người biệt tăm thời gian giờ ngừng gào thét đòi Âu Dương Thành phải uống rượu với . Tiếc rằng Âu Dương Thành “Cải tà quy chính” từ lâu, cuồi cùng đành với Phương : “Muốn uống tới nhà tôi uống ! Rượu ngon cả đống!”

      Đích có rất nhiều rượu ngon, tất cả đều do Âu Dương Thần tha đến. Âu Dương Thành ước gì có thể tống càng nhanh càng tốt, đỡ cho người nào đó cứ suốt ngày lôi “Say rượu loạn tính” ra làm cớ.

      Hôm nay, Âu Dương Thân xã giao, quá nửa đêm mới có thể về.

      Phương hớn ha hớn hở chạy tới. Còn xách theo chiếc túi bảo vệ môi trường, vẫn luôn là người nhiệt tình bảo vệ môi trường như vậy. Vào cửa, như hiến của quý mà nhấc từ trong túi ra bốn lon bia, hai bao lạc muối, gói cánh gà, bao lòng mề vịt, mực khô, cá khô, đầy ắp cả bàn.

      Âu Dương Thành nhìn thoáng đống “đồ nhắm rượu” đầy bản sắc dân tộc này, hỏi: “Thế mà cậu đem nốt bình rượu xái đến đây?”

      “A?” Phương ngẩn người chút, thất vọng hỏi: “Nhà cậu có à?”

      Liếc mắt nhìn từng dãy rượu nhập khẩu tủ cách đó xa, Âu Dương Thành buồn bực nghĩ Hennessy với John Walker vậy mà cũng đọ lại được với mị lực của rượu xái.

      Phương nhìn xung quanh lát, cười rất thiếu đòn hỏi: “Vị kia nhà cậu có nhà hở?”

      Âu Dương Thành trừng mắt liếc , “Cậu quản cái rắm gì! Muốn uống uống nhanh!”

      Hai người ngồi chiếu, đầu tiên mở hai chai bia, rồi mở đồ ăn vặt. Tự kính trước ngụm (1), Phương bắt đầu quan sát tạo hình tại của Âu Dương Thành: Áo ba lỗ, quần thể thao, khăn mặt vắt cổ, tóc hơi ướt, trán vẫn còn đọng tầng mồ hôi mỏng, có vẻ vừa tắm xong.

      “Vừa rồi cậu làm gì vậy?”

      Âu Dương Thành ném củ lạc vào mồm, lơ đãng đáp: “Luyện boxing thôi!”

      Boxing? Ngửi được mùi thú vị, Phương đột nhiên hưng trí, kích động hỏi: “Sao bỗng dưng cậu lại có hứng thú với boxing? phải bình thường cậu vẫn ghét nhất mấy loại vận động ‘bạo lực’ này sao?”

      Trong lòng Âu Dương Thành nghĩ, tôi mà luyện thứ vận động ‘bạo lực’ này sớm chút phải lưu lạc đến bước đường hôm nay!

      “Cũng có gì…” Nhìn Phương cái, muốn lại thôi, quay ra uống thêm hớp bia.

      Phương tiếp tục hào hứng, mở đài hát: “Ngày xưa lúc tôi đến Tây Ban Nha, cũng có thời gian thích boxing, chỗ đó thích hợp đấu bò tót, nên boxing rất phổ biến, trường học còn có hẳn môn boxing luôn…”

      vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt, Âu Dương Thành lại chẳng chú ý nghe, ngậm nhành rau khô (2) lai dai trong mồm, thẳng đến khi Phương đề nghị hai người đánh trận.

      “Chúng ta đánh thử ? Thử mà! Tôi nhất định nặng tay, làm cậu bị thương!” Phương giơ tay thề với trời.

      Âu Dương Thành đầu đầy hắc tuyến =.=|| Chắc phải uống nhiều quá rồi đó chứ? Nhưng nhìn đôi mắt tỉnh táo của Phương lại hề có vẻ vậy, cuối cùng đành phải đưa vào căn phòng dùng để luyện tập.

      “Tôi cũng có sân tập chuyên môn gì đâu, chỉ ở nhà đấm bao cát thôi, hơn nữa cũng chỉ có bộ găng tay boxing…”

      Đứng trước bao cát, Phương hứng thú dào dạt đấm hai cái, sau đó quấn lấy Âu Dương Thành đòi biểu diễn tài năng, kêu muốn xem công lực của .

      “Tôi đấm cậu cái gãy sạch bộ hàm là cậu biết công lực của tôi ngay!” Trừng mắt nhìn cái, để có thể sớm thỏa mãn tên này cho xong việc, Âu Dương Thành đeo găng tay boxing, trước đó vốn tập luyện, nên cũng cần hoạt động làm nóng thân thể.

      “Thịch thịch ~” quyền đấm tới, bao cát phát ra tiếng kêu trầm đục. thể thừa nhận, thứ thanh này khiến cho con người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

      Phương xem đến nghiện, Âu Dương Thành vừa nhảy trái nhảy phải vừa đấm rất nhanh, nhìn thân thể linh hoạt xem ra cũng luyện tập được thời gian. Nhân lúc Âu Dương Thành chưa ra quyền, tùy tiện hỏi câu: “Thằng nhóc cậu phải muốn luyện thành rồi tìm người báo thù đấy chứ?” Vốn chỉ là câu hỏi vui đùa, nghĩ tới Âu Dương Thành lại hề phản bác.

      Thậm chí còn, “A…”, tiếng đáp lại.

      Lại đấm thêm phát! Bao cát bị hung hăng đấm bay ra ngoài.

      “Ai?” Phương vô cùng kinh ngạc, “Cậu tìm ai báo thù? Hẳn là phải đánh vị kia nhà cậu chứ? chọc giận cậu?”

      Âu Dương Thần? Âu Dương Thành híp híp mắt, đó là chuyện sớm muộn thôi! Bất quá bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn chờ giải quyết! Nghĩ đến đây, lại theo bản năng hỏi Phương : “Cậu có biết Romeo vs Romeo gọi là gì ?”

      “A? Biết chứ!” Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?

      Âu Dương Thành vui ra mặt, vội vàng hỏi: “Ai cho cậu? Khai mau!”

      phải là…” đáp án ra tới cửa miệng, nhưng Phương bỗng nhiên cảm giác được điều gì đó, xuất phát từ bản năng, vẫn vô thức hỏi câu, “Cậu hỏi cái này làm gì?”

      “Làm gì?” Cắn răng, Âu Dương Thành quay đầu lại, đấm mạnh, khiến bao cát xoay xoay mấy vòng: “Đương nhiên là để tìm tên đó báo thù!”

      Nhìn bao cát như con quay, xoay tròn với tốc độ cao, trong nháy mắt, Phương có cảm giác đấm kia như đánh lên người mình. Cả người lạnh ngắt, “Phần tử bạo lực” trong người Âu Dương Thành lại được đánh thức, đấm quên trời đất.

      “Nè! Rốt cục cậu có biết là ai ? Có phải cùng ban với chúng ta đấy?”

      “Cậu… Cậu ta làm gì mà lại chọc tới cậu?” Phương nuốt nuốt nước miếng, bên tai đều là tiếng găng tay đấm thình thịch vào bao cát.

      “Đó là ‘Ân, Oán’ của tôi với ! Gặp rồi tự nhiên cho biết!” Ta đánh! đấm móc trái! “Rốt cục là ai, cậu…”

      Phương , nhìn vậy mà ra lại là người thông minh. Bỏ xa so với cái mặt của , thông minh hơn nhiều!

      “Tôi, tôi thấy đau bụng quá! Ai! Nhất định vì uống nhiều quá!” Phương đột nhiên ôm bụng, ngũ quan đều vặn vẹo xoắn xuýt lại với nhau.

      Âu Dương Thành dừng tay, cau mày hỏi: “Cậu còn chưa uống hết chai bia mà? phải cậu ngàn chén say à?”

      “Đó… Cả đời tôi chỉ có thể uống ngàn chén thôi, vượt quá rồi say!”

      Gì chứ? “Có cần đưa cậu viện ?” Mặc dù có chỗ nghi hoặc, bất quá sắc mặt Phương quả thực tái nhợt.

      cần! Tôi về uống thuốc là tốt thôi!” Phương Ân vội vàng xua tay, “Vậy, cậu cứ tiếp tục tập cái gì kia ! Tôi trước đây!”

      cần tôi đưa cậu về hả?”

      cần! Tôi tự lái xe được mà! Chào!”

      “Nè! Cậu…” Âu Dương Thành còn chưa xong, Phương như lửa xém tới mông mà ù té mất dạng.

      Tay vừa mới mở cửa, Phương vừa vặn đụng phải người bên ngoài.

      Âu Dương Thần nâng đôi mắt khép hờ, nhìn người đàn ông vội vội vàng vàng chạy ra khỏi nhà người của mình.

      Gian phu?

      Hình như mình từng gặp qua rồi nha!

      Phương vừa nhìn thấy Âu Dương Thần, vẻ mặt đột nhiên biến thành “Đại triệt đại ngộ”, đưa tay vỗ vỗ vai người đàn ông của bạn học kiêm bạn tốt của mình, thực thành khẩn : “Đừng để cậu ấy đắm chìm trong quá khứ, phải biết hướng tới tương lai nha!” xong nhanh nhẹn lẩn qua Âu Dương Thần, biến mất trong màn đêm.

      “Đệt! phải cậu ta đau bụng sao, vừa rồi mặt mày còn trắng bệch, thế nào mà giờ như con thỏ rồi?” Âu Dương Thành từ trong phòng ra, nhìn nhịp chân “mạnh mẽ” của Phương .

      Âu Dương Thần đưa mắt nhìn về hướng Phương xa cái, xoay người ôm lấy Âu Dương Thành, nhếch khóe môi hỏi: “Cậu thừa dịp tôi có nhà ngoại tình đấy hở?”

      “Cậu…” Miệng chó mọc được ngà voi! Vừa định mắng, lại ngửi thấy mùi rượu, mùi thuốc lá, còn có lẫn cả mùi nước hoa!

      “Ông đây ngoại tình đấy làm sao nào?”

      Nhìn vẻ mặt thở phì phì của , Âu Dương Thần cười càng sung sướng, hỏi: “Cậu ghen?”

      “Cậu tại cần uống hai chén dấm chua cho tỉnh rượu ấy!” Hung tợn trừng mắt liếc cái, Âu Dương Thành xoay người thèm để ý tới tên kia.

      Bất đắc dĩ, người đứng đằng sau căn bản chịu buông tha cho , cúi đầu ghé vào lỗ tai thầm: “ giống vợ tôi nha…”

      “Tới địa ngục !”

      “Vợ à, cùng chồng tắm tắm ~”

      “Câm miệng! Đừng có vợ vợ chồng chồng nữa cho tôi!”

      “Giúp chồng kì lưng , còn muốn rửa (lèo xèo…)…” (Từ ngữ trong sáng, tự động cách !)

      Mặt Âu Dương Thành đỏ tưng bừng! Âu Dương Thần, rốt cục có ai từng thấy bộ dạng cậu say chưa hả? Ngoài miệng câu nào câu nấy đều tình nguyện, nhưng vẫn tha người say đến chết vào phòng tắm.

      Ngày, chịu đựng mà qua thôi!

      Âu Dương Thần ôm Âu Dương Thành, tùy ý người kia qua qua lại lại trong phòng tắm mà phục vụ , từ cởi quần áo tới lau người, ánh mắt híp híp, khóe miệng vẫn nhếch thành nụ cười nhàn nhạt. Ngẫu nhiên Âu Dương Thành ngẩng đầu liếc cái, sau đó lại vội vàng cúi đầu tiếp tục làm việc trong tay, miệng giọng mắng cái gì đó.

      Ý cười trong mắt càng thêm đậm: “Vợ à, còn muốn rửa…”

      “Được rồi được rồi! Cậu chỉ cần im miệng thôi ~~~!” Rống xong, Âu Dương Thành mặt đỏ tai hồng mà vươn tay cầm lấy “căn nguyên của mọi tội ác”… tự với bản thân: Người say là lớn nhất!

      Âu Dương Thần trong lòng cũng tự nhủ với mình: Tuyệt đối thể để cậu ta biết mình là “ngàn chén say” hàng giá !
      honglak thích bài này.

    3. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      căn nguyên mọi tội ác- hahaha

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :